NNgôi sơn trại này dựa vào núi Thanh Sơn, hai bên là vách đá cheo leo hiểm trở, phía sau là ngọn núi chạm đến mây. Với tầm mắt của Dương Phàm, chỉ nhìn thoáng qua là biết tòa sơn trại này dễ phòng thủ khó tấn công. Nếu như ở đây xây một thành lũy bằng đá, lại có đủ lương thực và binh lực dồi dào, e là một vạn đại quân cũng khó mà đánh hạ.
Nhưng nói thì dễ. Trại này không lớn, cũng không phải là yếu địa quân sự, đã không có thực lực xây dựng như vậy, cũng không cần thiết để người dân mấy đời nghèo khó kia đi xây một tòa thành lũy bằng đá. Tường trại ở đây dùng gỗ trúc và đất đá, dựa vào thế núi mà xây dựng nên, không thể gọi là cao, tác dụng chủ yếu chỉ là phòng ngừa dã thú chui vào.
Dương Phàm lại liên tưởng đến cô nương cõng nước mà hắn từng gặp qua. Có lẽ trong sơn trại xây dựng ở trên cao này không có nước chảy, không có nước nguồn, thôn xóm này có kiên cố thế nào đi nữa, bên trong có lương thực và binh sĩ dồi dào thế nào đi nữa, cũng không thể giữ được lâu dài.
Cửa trại làm bằng gỗ, rất cẩu thả, những vết sứt mẻ cũng không bào cho phẳng. Có thể nhìn ra, cửa trại này vừa mới được sửa chữa lại. Đi vào trong trại, chỉ thấy trong rất nhiều nhiều nhà lụp xụp như đống tro tàn, đòn dông đã cháy khét, vách tường đen sì, cho thấy nơi này ít lâu trước đã gặp một trận tai họa.
Một vài bách tính đang dọn dẹp đống hoang tàn, không khí trong trại ngột ngạt, khi bọn họ nhìn thấy có người mang một tấm lưới lớn trở về, trong lưới lại có một người được bọc như cá, cũng không có biểu hiện gì đặc biệt. Chỉ là thản nhiên nhìn một cái, rồi lại tiếp tục vùi mình vào công việc đang làm.
Dương Phàm hai tay nắm lấy dây lưới thô ráp, nhìn tình hình trong sơn trại, một loại phẫn nộ không rõ là gì dâng đầy trong lồng ngực hắn.
Hắn bị vác đến một phòng rộng rãi coi như là hoàn hảo, trên cột trụ của phòng có rất nhiều vết tích của đao chém búa bổ, chỗ xà ngang mà cần phải trèo cầu thang mới tới, cắm mấy cái mũi tên, dường như còn chưa kịp dọn dẹp. Từ cảnh tượng còn sót lại này, có thể tưởng tượng ở đây đã từng xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt.
Dương Phàm chui ra khỏi cái lưới, đương nhiên, trước lúc hắn được thả ra, hai tay hai chân đều bị dùng gân trâu trói chặt lại như buộc móng heo vậy, sau đó bị người dùng dây thừng buộc ngược vào trên đòn dông.
Dương Phàm không phản kháng. Đối phương nếu như đã vác hắn về thì tính mạng tạm thời sẽ được đảm bảo. Chỉ cần gặp được trại chủ của bọn chúng, nói rõ tình hình, hắn tin rằng tình cảnh này lập tức sẽ thay đổi.
Phòng không có vách, bốn bên gió lùa, ở trong đó cảm thấy mát mẻ. Điều không hoàn mỹ là, ở đây không có rượu ngon đãi khách. Dương Phàm bị trói ngược trong phòng, giống như một con dê đợi làm thịt. Một người đàn ông mang chút ác khí chầm chậm bước đến trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn hắn.
Người đàn ông này hỏi:
- Ngươi là ai? Ngươi quen biết Huân Nhi tiểu thư của chúng ta sao?
Dương Phàm nói:
- Đúng vậy! Ta... ta là bạn của Huân Nhi tiểu thư. Ta không phải là gian tế mà Hoàng Cảnh Dung phái tới, ta đến là vì có việc với trại chủ các ngươi, có việc quan trọng cần thương lượng với hắn.
- Trại chủ của chúng ta chết trận rồi! Bây giờ ở đây không có trại chủ, có gì cứ nói với ta.
Giọng nói của người đàn ông này có chút ảm đạm, Dương Phàm nghe xong trong lòng có chút buồn, hắn đã hiểu rõ cơ cấu thế lực bộ lạc vùng Diêu Châu, cấp bậc của trại chủ ở đây là không thể cha truyền con nối. Trại chủ là thành viên thị tộc đức cao vọng trọng do bách tính trong trại đề cử ra, sau khi Thổ ty hoặc thủ lĩnh xác nhận, y mới trở thành trại chủ.
Nếu như trại chủ trước kia đã chết, trước khi Thổ ty hoặc thủ lĩnh xác nhận, trong trại thật sự không ai dám tự xưng trại chủ, nắm sự vụ trong trại, như vậy là coi rẻ Thổ ty. Bây giờ người này đã ra mặt hỏi hắn, chắc là người tương đối có uy trong trại. Nhưng y không thể có quyền nhúng tay vào việc đất nước.
Dương Phàm nhíu mày nói:
- Vậy thì, ngươi có thể giúp ta liên lạc với Thổ ty đại nhân của các ngươi không? Việc của ta rất quan trọng, liên quan đến sống chết của bộ tộc ngươi. Chuyện này chỉ có thể nói tỉ mỉ với Thổ ty đại nhân của các ngươi, không thể nói cho ngươi được.
Người đàn ông dường như nghe thấy câu chuyện hoang đường, cười lớn:
- Ngươi biết Thổ ty đại nhân của bọn ta bây giờ bận thế nào không hả? Ngươi biết trại của bọn ta bây giờ có bao nhiêu việc cần làm không hả? Dựa vào một câu nói của ngươi, mà ta phải mời Thổ ty đại nhân đến gặp ngươi, hay là trèo đèo lội suối đưa ngươi đến gặp Thổ ty đại nhân?
Người đàn ông từ hông rút ra một con dao ngắn, lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi có chuyện quan trọng, vậy lập tức nói. Nếu không lão không rảnh nói chuyện với ngươi, một đao kết thúc ngươi, ném đến khe núi cho sói ăn thịt!
- Ta là bạn của Huân Nhi tiểu thư của các ngươi.
Người đàn ông cười khẩy:
- Ngươi nói gì là ta tin nấy sao? Huân Nhi tiểu thư sao có thể quen biết ngươi, đến ta cũng chỉ nhìn thấy mặt cô ấy hai lần...
Hai người đang nói, một tiểu cô nương xinh đẹp cõng một gùi nước đi vào, đặt gùi nước xuống, rót một gáo nước nói với người đàn ông:
- Thanh Sơn ca, uống ít nước đi!
Cô nương nói xong liếc mắt nhìn Dương Phàm, sau đó “A” lên một tiếng, thất thanh:
- Sao lại là huynh?
Người được nàng gọi là Thanh Sơn ca dùng ánh mắt sắc bén nhìn nàng một cái, hỏi:
- Muội quen biết hắn sao?
Cô nương gật đầu:
- Vâng, mấy hôm trước huynh ấy đi qua đây, hỏi đường muội.
Thanh Sơn ca lập tức truy vấn:
- Lúc đó hắn có mấy người, ăn mặc như thế nào?
Cô nương nói:
- Chỉ có một mình thôi, mặc bộ y phục đi đường xa, đem theo một cái mã bao, hỏi thăm muội đi đến Diêu Châu thành như thế nào.
Thanh Sơn ca lại nhìn Dương Phàm một cái, trong ánh mắt đã có chút nghi hoặc, nhưng giọng nói đã ôn hòa lại:
- Ngươi thật sự không phải là người của Hoàng Cảnh Dung, cũng không phải là tay sai của Văn Hạo và Vân Hiên đúng không? Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc có chuyện gì?
Dương Phàm do dự một chút, nói:
- Việc của ta vô cùng quan trọng, không thể có quá nhiều người tham gia, ngươi thật sự muốn nghe sao?
Thanh Sơn ca hơi nhíu lông mày, nói:
- Đừng có cố làm ra vẻ huyền bí, ngươi rốt cuộc là có thân phận gì?
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Ta là khâm sai! Khâm sai triều đình phái tới!
- Cái gì?
Trai tráng rải rác bốn phía trong trại dồn dập kéo đến vây quanh, ánh mắt phẫn nộ thù hận nhìn hắn, Dương Phàm nói:
- Ta và Hoàng Cảnh Dung không phải cùng đường, ta đến đây, chính là vì giám sát những gì y đã làm ở Kiếm Nam Đạo.
Thanh Sơn Ca hoài nghi, bỗng nghe thấy tiếng trong trẻo của một cô gái vang lên:
- Cao Thanh Sơn!
Thanh tiểu ca ngẩng đầu nhìn, ngay lập tức lộ vẻ vui mừng, vội vàng dẫn người đi nghênh đón, cung kính nói:
- Tiểu thư!
Dương Phàm bị buộc bốn chân lên không trung, không nhìn thấy tình hình ở phía sau, chỉ nghe thấy người con gái nói:
- Cha, huynh và mọi người còn đang bận, không kịp phái người đến đây, nên bảo ta đem những người này tới trợ thủ sơn trại, trại chủ các ngươi đã chết trận rồi đúng không?
Cao Thanh Sơn khẽ “ừ” một tiếng, người con gái kia nói to:
- Ủ rũ mà làm gì? Người ai mà không chết, ai giết người của chúng ta, dùng đao thương tìm lại là được! Người này là ai, là binh sĩ của Văn Hạo và Vân Hiên sao?
Cao Thanh Sơn nói:
- Không phải, người này đi qua địa bàn của chúng ta, bị bọn ta bắt lại. Ban đầu hắn nói hắn quen biết tiểu thư, ta cầm dao dọa, hắn lại nói hắn là Khâm sai Đại Chu, có việc quan trọng muốn gặp Thổ ty đại nhân, cũng không biết câu nào mới là thật. Ta đang thẩm vấn hắn.
- Hả?
Dương Phàm nghe thấy tiếng bước chân vang lên, khóe mắt đầu tiên là thấy một bóng dáng xinh đẹp, người con gái đó chầm chậm đến trước mặt Dương Phàm. Dương Phàm bị treo lơ lửng trên không rất là buồn cười, ánh mắt cũng nhìn theo bóng dáng của cô gái đang đến gần, bốn mắt nhìn nhau, Dương Phàm bỗng bất ngờ kêu lên:
- Huân Nhi cô nương!
Vị cô nương này đúng là Huân Nhi cô nương, áo trên trắng, áo trấn thủ đỏ, giày trắng quần lam, thanh tú xinh đẹp, trên đầu còn đội mũ hình trăng lưỡi liềm màu trắng, hoa tai trắng tinh buông xuống vai, trong sáng như nước suối. Nàng cầm roi ngựa, kinh ngạc nhìn Dương Phàm, hồi lâu mới thất thanh:
- Là ngươi?
Cao Thanh Sơn hỏi:
- Tiểu thư, cô thật sự nhận ra hắn sao?
Huân Nhi nhìn Dương Phàm, lại nhìn Cao Thanh Sơn, dùng roi ngựa gõ nhẹ lên vai Dương Phàm hỏi:
- Ngươi nói hắn là Khâm sai Đại Chu à?
Cao Thanh Sơn nói:
- Chính hắn nói như vậy!
Huân Nhi “xùy” một tiếng, hếch cái mũi nhỏ nhỏ, khinh thường:
- Khâm sai à? Xí! Đây là một tên lừa bịp, một tên đại lừa bịp giả danh lừa đảo ở mọi nơi....
- Cái gì?
Cao Thanh Sơn giận tím mắt, rút dao nói:
- Ta làm thịt hắn!
- Khoan đã!
Huân Nhi dùng ngọn roi gạt nhẹ dao thép của Cao Thanh Sơn ra, cười híp mắt nói với Dương Phàm:
- Đồ lừa gạt, gan của ngươi cũng không nhỏ nhỉ, không theo chị dâu ta lừa đến chỗ tốt nào, lại chạy đến Diêu Châu này lừa người. Ở Nhẫm Châu ngươi là tội phạm bỏ trốn, đến Diêu Châu liền biến hóa thành Khâm sai, thật tài giỏi. Nếu ngươi còn tiếp tục đi về phía nam, đợi đến lúc ngươi đến Nam Chiếu chắc sẽ thành Hoàng đế?
Dương Phàm cười gượng:
- Huân Nhi cô nương, ta đúng là Khâm sai Đại Chu mà.
- Im miệng!
Huân Nhi trừng mắt nhìn hắn, cái mũi xinh đẹp chun chun lại:
- Không khoác lác thì sẽ chết sao hả? Nhìn bộ dạng của ngươi là ta biết ngươi không thể là người của Hoàng Cảnh Dung phái tới rồi. Ngươi sợ bị người trong trại giết chết nên mới buột miệng bịa chuyện đúng không? Được rồi được rồi, ngươi đừng có giả vờ nữa, thấy ngươi là người quen của chị dâu ta, ta cũng không làm khó ngươi.
Huân Nhi vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, dặn dò Cao Thanh Sơn:
- Trước tiên thả hắn ra đã, đây là tên lừa gạt ăn uống khắp nơi, không phải là người lợi hại gì cả.
- Vâng!
Cao Thanh Sơn đồng ý một tiếng, vẫy tay, lập tức có bốn tên trai tráng đi đến trước mặt, cởi dây thừng cho Dương Phàm. Hai chân Dương Phàm rơi xuống đất, hai tay còn bị trói ngược đằng sau, nói với Huân Nhi:
- Huân Nhi cô nương, thật không giấu diếm, tại hạ đúng là Khâm sai triều đình.
Huân Nhi ôm lấy vai, một tay xoa xoa cái cằm nhẵn bóng và mềm mại, nói:
- Ồ! Vậy thì khâm sai đại nhân ngài tới đây là muốn làm gì, muốn vàng hay muốn nữ nhân? Hay là cả hai đều muốn? Người Hán các ngươi không phải đều tham lam như vậy sao? Hừm! Còn dám nói bậy, có tin ta lấy roi quất ngươi không?
Dương Phàm thở dài:
- Thánh chỉ ở trong thắt lưng ta, nếu như cô nương không tin, có thể tự mình xem.
Tròng mắt long lanh của Huân Nhi khẽ chuyển động, nghi hoặc nói:
- Đi, cởi đai lưng của ngươi ra!
Bây giờ Dương Phàm mặc quần áo dân thường, đai lưng chỉ là một chiếc khăn lau mồ hôi đã cũ. Một gã trại đinh đến trước mặt cởi thắt lưng của Dương Phàm xuống, tay run run, một tấm vải lĩnh vàng từ bên trong rơi xuống.
Gã trại đinh kia cúi lưng xuống nhặt lên, nâng lên trước mặt Huân Nhi cô nương. Huân Nhi cô nương nhận lấy tấm vải lĩnh xem một chút. Đây là mặt sau, mặt trước có hình hai con rồng đang ngậm ngọc được thêu tinh xảo từ sợi chỉ vàng. Sắc mặt Huân Nhi cô nương nghiêm túc trở lại, nàng lật tấm lĩnh vàng lên, cẩn thận xem xét hồi lâu, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt thanh tú đã phủ một lớp sương lạnh.
Huân Nhi ánh mắt đầy lòng căm thù nói:
- Ngươi quả nhiên là người của triều đình, ngươi đến sơn trại của chúng ta làm gì?
Lúc này, tiếng gào thét thê lương bỗng vọng lên ở phía xa, cả trại lập tức rối loạn cả lên, có người cầm lấy giáo chạy về phía tường trại, vừa chạy vừa hét to:
- Địch tập kích! Có địch tập kích!
Trong phòng tiếng “choang” văng vẳng bên tai, các trại đinh lũ lượt rút đao ra khỏi vỏ, vây quanh Dương Phàm như một đám ác lang!
Quảng Trì, người Nam lấy sông Quảng, dọc rộng hai mươi dặm, sâu hơn trăm trượng, vô số tôm cá làm nơi sinh sống.
Đây là Đặng Hải ghi lại trong “Hậu Hán thư”
Quảng Trì chính là Quảng Hải, lưu dân bị Hoàng Cảnh Dung gom tới hiện đang ở bên bờ nơi nước cạn nhất của Quảng Hải, là nơi không thích hợp đi thuyền.
Quảng Hải trời nước một màu, phong cảnh thanh tú xinh đẹp, đáng tiếc, những lưu dân đó tới không phải để ngắm cảnh, nên ai nấy đều rất hoảng sợ.
- Thúc thúc…
Đứa bé lớn ngước đôi mắt trông mong nhìn Dương Phàm. Cả hai còn nhỏ, không thể cứu người thân, khi phát hiện có một người lớn có thiện ý với mình xuất hiện, tự nhiên coi hắn là cứu tinh.
Bọn họ đã đi theo sau đoàn lưu nhân bị áp giải tới đây, vì vừa phải giám thị hướng đi của Hoàng Cảnh Dung, vừa muốn chăm sóc hai đứa bé, Dương Phàm không để tâm tới việc quay về truy vấn tên gãy mũi và gãy xương sườn nữa, để kệ bọn chúng tự sinh tự diệt.
Trên đường, hắn có hỏi tên hai tỷ đệ, cả hai đều họ Cố, tỷ tỷ tên Cố Nguyên, đệ đệ tên Cố Hoán, xuất thân thì không rõ lắm. Bình thường lưu nhân cũng không mấy khi kể chuyện cũ cho đám trẻ con, ít nhất, trước khi bọn chúng lớn lên, không muốn chúng dính dáng đến chuyện trước kia.
Khi bọn họ bị giáng chức, bị lưu đày, hai chị em này vẫn còn nhỏ, vì thế cũng không hiểu chuyện lắm.
Dương Phàm thầm nghĩ: “Hoàng Cảnh Dung tập trung lưu nhân ở đây, ngay cả chăn đệm cũng không cho mang, rõ ràng cho thấy đã động sát tâm. Sở dĩ không lập tức ra tay hiển nhiên là phải làm ra vẻ điều tra một bận, tránh sau khi về triều bị người ta công hãn. Nếu lúc này mình ra mặt, ở đây thì đương nhiên không có vấn đề, nhưng vào Kinh rồi, thời gian mình xuất hiện ở đây không hợp lý.
Nếu hộ tống Công chúa đi Trường An, cho dù giữa đường ra roi thúc ngựa đi về hướng này cũng không thể xuất hiện ở đây sớm như thế. Nữ hoàng đế hận nhất là người khác lừa gạt mình, hơn nữa, bà ta sống trong thâm cung nhiều năm, chuyện nhận tin và hành động đều hoàn toàn dựa vào ngoại thần, chuyện này cũng hơi kiêng kị. Một khi bị phát hiện mình bằng mặt mà không bằng lòng, hậu quả có thể rất xấu. Nếu Hoàng Cảnh Dung chưa vội xuống tay, ta cũng cứ chờ đợi thêm hai ngày.”
Nghĩ đến đây, Dương Phàm nói với hai tỷ đệ:
- Hai cháu không cần sốt ruột. Quan phủ đưa cha nương hai cháu và nhiều hương thân tới đây là vì muốn tra án mưu phản, có lẽ sau khi tra rõ sẽ thả cha mẹ hai cháu về. Trước mắt hai cháu cứ theo ta, thúc thúc sẽ theo dõi bọn họ không ngừng, nếu bọn họ muốn hại cha nương hai cháu a, thúc thúc sẽ đi cứu bọn họ.
Cố Nguyên tròn xoe hai mắt, cảm thấy lời dỗ dành của vị thúc thúc này có vẻ hơi dối lòng, nhưng nó không biết không đúng chỗ nào. Đệ đệ Cố Hoán tuổi còn nhỏ, không nghĩ nhiều như vậy, nó muốn chạy tới chỗ cha mẹ, tỷ tỷ lại không cho, hiện giờ chỉ có cách nghe theo Dương Phàm an bài.
Dương Phàm tiếp tục cùng bọn trẻ chờ đợi, thẳng tới khi Hoàng Cảnh Dung ra lệnh để lại một nhóm quan binh trông coi lưu nhân, bản thân thì cùng La Thư Đạo quay về thành, Dương Phàm mới đưa hai tỷ đệ Cố Nguyên về thành.
Hoàng Cảnh Dung kiểm tra danh sách đã phát hiện thiếu mất một đôi tỷ đệ. Chỉ là hai tiểu hài tử, y cũng không quan tâm, giết thêm hai người hay giết thiếu hai người cũng chẳng có ảnh hưởng lớn lắm tới y. Y nào có thời gian rảnh rỗi mà chờ dài trong thung lũng, phái người đi tìm, chỉ coi như hai đứa bé không tồn tại.
Sau khi về Châu thành, Hoàng Cảnh Dung lại lấy ra danh sách, nghiêm túc nghiên cứu một lượt.
Y muốn biết cẩn thận một chút về bối cảnh của những lưu nhân này. Nếu chẳng may thực sự có ai đó là người nhà của bạn cũ hoặc thân bằng hảo hữu đang làm quan trong triều, thế lực lại trọng đại, thì thả nhà họ đi, không cần phải đắc tội với người không nên đắc tội. Ngoài ra, hiểu được chi tiết về những người này, y cũng có thể biên diễn tội mưu phản của họ có đầu có cuối.
- A? Người nhà của Nguyên hình bộ Viên ngoại lang Lý Nguyệt Ảnh cũng bị sung quân ở đây sao?
Hoàng Cảnh Dung lật tới một cái tên rất quen thuộc, không khỏi kinh ngạc thốt lên. Vị Hình bộ Viên ngoại lang Lý Nguyệt Ảnh này là đồng khoa tiến sĩ với y, sau lại cùng làm ở Tam pháp ti, rất thân quen.
La Thư Đạo còn chưa nhớ hết thân phận của nhiều lưu nhân như vậy, vâng bừa một tiếng.
Hoàng Cảnh Dung nhìn danh sách, khẽ mỉm cười, vuốt vuốt chòm râu thở dài nói:
- Lý Viên ngoại là vì cùng Chu Hưng, Khâu Thần Tích mưu phản mà bị chém đầu, người nhà bị sung quân biên hoang, bị đưa tới đây. Bản quan và Lý Viên ngoại là tiến sĩ đồng khoa, sau hai mươi năm, một sống một chết, một quan một tù, nhân sinh khó lương…
La Thư Đạo kinh ngạc hỏi:
- Hoàng Ngự sử có giao hảo với vị Lý Viên ngoại lang này sao?
Hoàng Cảnh Dung cười cười, thâm trầm đáp:
- Hai người bọn ta là tiến sĩ đồng khoa, lại có tình đồng niên, lại cùng làm việc ở Tam pháp ti… Đương nhiên là rất có “giao tình”
Những lời này của Hoàng Cảnh Dung thâm ý sâu xa, đáng tiếc La Thư Đạo không nghe ra.
Lý Nguyệt Ảnh và Hoàng Cảnh Dung là tiến sĩ đồng khoa, lại cùng nhậm chức ở Tam pháp ti, quả nhiên rất quen thuộc, đáng tiếc, bằng hữu có thể quen, cừu nhân cũng có thể quen. Hai người sau khi nhập sĩ cùng nhậm chức ở Tam pháp ti, ban đầu giao tình cũng không tệ lắm, sau đó, từ khi có hai ngôi sao mới dần nổi bật trên chính đàn, một người là Chu Hưng, một người là Lai Tuấn Thần, hai bọn họ liền có khoảng cách.
Hoàng Cảnh Dung mò tới làm môn khách Lai Tuấn Thần, Lý Nguyệt Ảnh lại bảo vệ Chu Hưng. Lý Nguyệt Ảnh thấy Hoàng Cảnh Dung xuất thân tiến sĩ mà lại đầu nhập vào phe phái của một tên lưu manh là đã đánh mất thể diện của người đọc sách, sinh ra chút khinh thường với y. Hai người trở mặt. Sau đó, Chu Hưng và Lai Tuấn Thần tranh quyền, bọn họ đều vì chủ của mình, quan hệ càng thêm gay gắt.
Khi Chu Hưng xảy ra chuyện, Lý Nguyệt Ảnh cũng bị liên đới, xử tử với tội danh mưu phản, người nhà bị sung quân. Hiện giờ thấy tên họ y, không khỏi gợi lên hận cũ trong lòng Hoàng Cảnh Dung:
- Chu Hưng là vì mưu phản mà bị chém đầu, hiện giờ vừa lúc có liên hệ tới việc này, không ngại lấy người nhà Lý Nguyệt Ảnh làm chủ mưu làm phản, gia chủ của Lý gia bị giết, lòng mang bất mãn, sau khi sung quân tới đây bèn cấu kết các lưu nhân khác…
Hoàng Cảnh Dung ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy nói vậy vẫn chưa đủ thuyết phục. Chủ mưu có thể là Lý gia, nhưng còn phải có một người có thể được tôn lên làm thủ lĩnh. Y cẩn thận nhìn lại trong lưu nhân có đệ tử tôn thất không, nếu không có, vậy thì nói rằng bọn họ là tôn Thái tử hoặc Phòng Châu Lư Lăng Vương làm chủ.
Mặt khác, chỉ dựa vào mấy lưu nhân đó thì không đủ thành đại sự, không có sức thuyết phục. Còn phải liên lụy vào vài bộ lạc nữa, tuy nhiên, mặt này không vội, để xem mai kia có thủ lĩnh bộ lạc nào kiên trì không đến tặng lễ thì tặng lại cho cái tội mưu phản. Phải rồi, cái tên Huân Kỳ kia không thể bỏ qua, giá họa luôn cho lão.
Hoàng Cảnh Dung vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt lóe sáng không ngừng, một đại án mưu phản đã dần hình thành trong đầu y.
La Thư Đạo cũng không biết ân oán giữa Hoàng Cảnh Dung và Lý Nguyệt Ảnh. Nghe y nói vậy, còn thực sự nghĩ rằng y vẫn nhớ tình bạn cố tri với Lý Nguyệt Ảnh, muốn giải vây giúp người nhà của Lý Viên Ngoại lang.
Mặc dù La Thư Đạo không nhớ rõ thân thế lai lịch của Lý Nguyệt Ảnh, nhưng chợt nhớ tới người nhà của Dương Minh Sanh vì vụ án Chu Hưng mà phải tới đây, bèn tiếp lời:
- Đúng vậy, án Chu Hưng đã liên lụy rất nhiều người. Ở đây cũng có một gia đình mới vì vụ án này mà bị đày tới đây mà trở nên rách nát…
La Thư Đạo nói tới tình hình tộc nhân Dương Minh Sanh ở Nâm Châu. Sau khi về quê cũ, để tìm chỗ dựa vững chắc cũng đã từng tới thăm hỏi y, chuyện khuê nữ Dương gia kết thân gia với con trai Huân Kỳ cũng nói, nếu không, Dương gia đã suy tàn thật không xứng đáng cầu kiến y.
Hiện giờ, Hoàng Cảnh Dung nhớ tới tình bạn cố tri với Lý Nguyệt Ảnh, vừa lúc mượn việc này nhắc đến quan hệ của mình với Dương gia, như vậy dễ dàng giải quyết mâu thuẫn giữa Hoàng Cảnh Dung và Huân Kỳ hơn.
Hoàng Cảnh Dung không biết thế lực của Huân Kỳ ở Tây Nam, La Thư Đạo nói rõ ràng, đừng nhìn Huân Kỳ đó như một lão già nhà quê không đáng chú ý, bộ tộc lão có tới hơn một trăm ngàn, vài chục bộ lạc Bạch man tộc phụ thuộc, thế lực này, ngay cả La Thư Đạo gã cũng không dám đắc tội.
Hiện giờ Hoàng Kỳ đã trở mặt với khâm sai triều đình, đã trở thành một tâm bệnh của gã. Vừa có cơ hội nói vun vào, đương nhiên La Thư Đạo sẽ không bỏ qua. Không ngờ, nghe lời này, Hoàng Cảnh Dung lại càng mừng rỡ.
Lúc trước, Hình bộ và Ngự Sử đài khắc nhau như nước với lửa, còn ác liệt hơn quan hệ giữa Dương Phàm và Ngự Sử đài hiện tại. Hiện giờ Hình bộ chỉ có một mình Dương Phàm ra mặt lên võ đài đấu với Ngự Sử đài, chèn ép tay chân chèn ép trước kia là người của Chu Hưng ở Ngự Sử đài. Dương Minh Sanh là lính tiên phong hạng nhất dưới tay Chu Hưng, vực thẳm kết oán với Ngự sử đài không thể nói là không sâu.
Mà hôm qua, trong tiệc tẩy trần, Huân Kỳ phất tay áo bỏ đi cũng coi như cào da mặt y, y đang rất muốn sửa trị người này. Hiện giờ lại có một cơ hội tốt để một đá ném hai chim như vậy, y có thể buông tha sao? La Thư Đạo nói vậy, kịch bản kế hoạch mưu phản trong đầu Hoàng Cảnh Dung lại càng thêm hoàn thiện.
Hoàng Cảnh Dung lập tức nghiêm nghị nói với La Thư Đạo:
- La Đô đốc nói sai ròi! Dương Minh Sanh chết trước Chu Hưng, triều đình không truy cứu trách nhiệm Dương gia, ai sẽ hãm hại bọn họ? Chu Hưng mang lòng phản nghịch đã lâu, Dương gia đã sớm bị hãm sâu trog đó, cũng không nhìn cái chết của Dương Minh Sanh mà thu tay lại. Sau khi Chu Hưng mưu phản thất bại, một đám dư đảng hoặc bị giết hoặc giáng chức, dư đảng tâm phúc của Dương gia tà tâm không chết, nên mới tiếp tục nổi dậy, liên lạc đảng cũ, ý đồ mưu phản. La Đô đọc, có thể ngươi đã rơi vào bẫy của bọn chúng rồi!
Ngươi nói Dương gia rách nát rồi sao? Thật sự là thiên đại chê cười! Khi Dương Minh Sanh tại vị, đã vơ vét không biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân chúng. Cái gọi là rách nát chỉ là một cái mặt nạ, số tiền kia đều bị bọn họ dùng để mua lòng người cho kế hoạch mưu phản rồi. Dương gia dùng ấu nữ kết thân gia với thủ lĩnh Bạch man cũng là một thủ đoạn. Bọn họ vì muốn mua Man tộc, cũng vì chuyện đó.
La Thư Đạo tuyệt đối không ngờ, một câu nói của mình lại dẫn đến kết cục như vậy, lắp bắp:
- Là…là vậy sao?
Ánh mắt Hoàng Cảnh Dung lạnh đi, điềm nhiên đáp:
- Khi còn trong Kinh, bản quan đã nhận được mật báo! Sao nào, La Đô đốc chưởng quản một phương, lại không biết gì về chuyện này sao?
Trong một tiểu điếm ồn ào tại Tây thành Nâm Châu, một gian phòng âm u dơ bẩn, hơn mười đại hán vạm vỡ hoặc đứng hoặc ngồi, cả phòng nồng nặc mùi mồ hôi. Sắc mặt các đại hán hung dữ, phồng mũi trừng mắt, thần thái cử chỉ khác nhau, như những pho tượng La Hán sừng sững.
Ở giữa là một đại hán vạm vỡ, chẳng như tượng Phật, thân hình cũng không khôi ngô, lại lộ ra một cảm giác sát khí sắc bén, khiến cho người ta không dám khinh thường.
Liễu Quân Phan quỳ trước mặt y, nước mắt nước mũi đầy mặt khóc lóc kể lể. Sau lưng y có hai người, một gãy mũi, mặt đầy máu tươi, một gãy chân, cuộn mình như gà.
Còn về vị nhân huynh bị chặt gãy xương kia, vì cứu trị quá muộn, khi hôn mê, máu tràn ra bịt kín mũi, vì không hít thở được mà đã chết. Người bị chém đứt cổ đương nhiên cũng đã chết trương. Hai tên đồng bọn ném thẳng hai cỗ thi thể vào bụi cỏ, chôn cũng lười chôn.
- Ai dám động tới người của Tư Mã Không ta. Ta sẽ lấy mạng hắn!
Đại hán nọ cười lạnh, đằng đằng sát khí:
- Nói. Hắn đang ở đâu?