Các trại đinh làm việc thâu đêm, đến nửa đêm thì tất cả các loại công sự thô sơ cuối cùng đã hoàn thành. Mặc dù các công sự này đều là dùng đất, gỗ, cát, đá liệu cơm gắp mắm xây thành công sự đơn giản, không thể giữ được lâu, cũng không chịu nổi mấy lần chà đạp của chiến tranh, nhưng tự tay những sơn dân tự tay hoàn thành công sự biết rằng, nó có thể có tác dụng rất lớn.
Nó có thể giảm bớt thương vong một nửa trong trận công thủ, ít nhất cũng khiến cho bên tấn công sơn trại thương tổn gấp đôi. Có công sự đơn giản này, cho dù là cắt giảm hơn một phần ba người phòng thủ, những người còn lại có thể có lực phòng thủ mạnh hơn rất nhiều so với ban đầu.
Công sự lần này là liệu cơm gắp mắm, tính kiên cố và lực sát thương của nó sẽ chịu rất nhiều ảnh hưởng, nhưng học được phương pháp xây dựng và sử dụng những thứ này, sau này bọn họ sẽ có thể từ từ cải tạo sơn trại của bọn họ, làm cho sơn trại của bọn họ trở thành một tòa sơn thành không dễ dàng bị xâm phạm.
Người trong sơn trại tính tình thành thật mà ngay thẳng, bản lĩnh của Dương Phàm dễ dàng được bọn họ kính trọng. Dương Phàm cũng dùng thực tế để khiến sơn dân tin tưởng, bọn họ tin vị Khâm sai này là đứng về phía họ. Bây giờ Dương Phàm có thể tùy ý hành động trong sơn trại này, không có ai đi theo giám sát hắn, những người nhìn thấy hắn đều cung kính nhường đường và hành lễ.
Sau nửa đêm Dương Phàm mới ngủ, thời gian ngủ không nhiều, khoảng hơn ba canh giờ. Lúc hắn tỉnh dậy trời vẫn còn tối, trong trại không có thứ gì để tính toán thời gian, mặt trời lại chưa mọc, không biết bây giờ là canh mấy rồi nữa.
Bởi vì trời nhiều mây, sương mù dày đặc bao phủ cả trong rừng và trại. Từ trên trại nhìn xuống, trong vòng ba mươi trượng trở lại hoàn toàn không nhìn thấy bóng người, cho dù là trong vòng mười trượng cũng chỉ nhìn thấy bóng người lờ mờ.
- Xem ra, sau giờ Ngọ sợ là mưa to, bọn chúng chắc không đến đây đâu nhỉ?
Huân Nhi không biết từ chỗ nào chạy ra, ghé vào bên cạnh Dương Phàm, thò đầu nhìn phía dưới núi.
Nàng vẫn mặc bộ khôi giáp lỗi thời, trông nàng cổ xưa như kiểu tượng binh mã được đào từ dưới đất lên. Tuy nhiên, tượng binh mã này còn sống, xinh đẹp và tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân.
Mặt nàng không thoa phấn, da trắng mịn màng như ngọc, trên khuôn mặt vẫn còn mấy giọt sương long lanh, chắc là vừa mới rửa mặt, đôi môi xinh đẹp, hàng răng trắng đều tăm tắp...
Bởi vì nàng ngay bên cạnh, Dương Phàm còn có thể nhìn thấy, trên gò má nàng có hai lúm đồng tiền nhạt, mặc dù nhạt hơn của mình một chút, nhưng nhìn còn dễ thương hơn của hắn.
Dương Phàm ngắm nhìn vị tiểu mỹ nữ mặc quân phục bên cạnh, lại nhìn xuống dưới núi, nói: - Điều này cũng khó nói! Cứ đợi xem sao, nếu như y chịu phái người đưa thư đến, vậy thì không có chuyện gì. Nếu không, cho dù trên trời rơi đao xuống, y cũng sẽ tới, sẽ phái đại quân tới, bởi vì ta còn sống thì y sẽ bất an!
Huân Nhi nghiêng đầu nghĩ, nhíu đôi lông mày mảnh cong như núi, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: - Vốn dĩ ta rất cảm kích ngươi đã giúp đỡ trại, nhưng nghe ngươi nói như vậy, hình như nếu ngươi không ở trong trại, có lẽ ngược lại bọn ta cũng không phải chịu tấn công nghiêm trọng đúng không? Vậy không phải là nói... Trận tai họa này là do ngươi đem tới hay sao?
Dương Phàm đương nhiên không chịu thừa nhận mình là sao chổi. Hắn lập tức phủ nhận: - Không thể nói như vậy được, lúc bọn chúng phái binh đến, không hề biết ta đang ở trên núi. Hơn nữa, là cô đẩy ta ra ngoài, nếu không...
Dương Phàm đang định trình bày mấy chứng cứ xác thực chứng minh sự trong sạch của bản thân, trong sương mù đột nhiên vọng lại tiếng hò hét chói tai. Dương Phàm hơi căng thẳng, vội vàng dựa vào công sự che chắn nhìn xuống dưới, khẽ nói: - E là đến rồi!
Huân Nhi cũng nằm sấp xuống bên cạnh hắn, dướn cái cổ nhỏ xinh, đôi mắt hạnh nhân mở thật to, nhưng đáng tiếc sương mù dày đặc, chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Một lát sau, tiếng la hét càng gần, tốc độ nói rất nhanh, âm tiết cũng cổ quái, Dương Phàm nghe không hiểu.
Huân Nhi kinh ngạc nói: - Là tiếng kêu cứu! Ê, hình như là người trong bộ lạc Khỏa Man...
Nói chưa dứt lời, trong sương mù xuất hiện rất nhiều bóng dáng mờ mờ ảo ảo, bọn họ đang chạy về hướng sơn trại, chỉ chạy ra không xa, liền liên tục hét lên đau đớn, ào ào ngã xuống mặt đất. Cao Thanh Sơn đứng lên trên tường thành, hướng xuống dưới hò hét bằng ngôn ngữ kì quái y như thế.
Xem ra y đang nói với bọn người ở dưới núi, trên sườn núi có rắc củ ấu, bảo bọn họ men theo đường núi mà chạy. Quả nhiên, mấy người dưới núi nhanh chóng thu lại, chạy men theo đường núi.
Đường núi không phải là một đường thẳng tắp, mà mà một đường quanh co khúc khuỷu men theo núi. Nhưng trong bụi cỏ hai bên đường đặt đầy củ ấu, mặc dù phía sau h́nh như có truy binh càng ngày càng gần, bọn họ vẫn chỉ có thể men theo đường núi khúc khuỷu mà chạy. Trong đó có một số người đã bị củ ấu chọc thương, được người khác dìu, khập khà khập khiễng chạy rất khổ sở.
Lúc này, phía sau xuất hiện rất nhiều bóng người vó người cao lớn, bọn người đó đuổi rất nhanh, cho nên tốc độ ngã xuống ngựa cũng đủ nhanh. Ngựa dẫm phải bụi củ ấu, củ ấu chọc thương chân ngựa, khiến ngựa đau gầm rít và nhảy loạn lên. Kỵ sĩ trên lưng ngựa ngồi không vững, lũ lượt ngã xuống mặt đất. Kết quả là mông ngồi vào củ ấu, đau đớn không ngừng kêu gào.
Những người chạy trốn phía trước càng ngày càng gần, trong sương sớm mong manh, Dương Phàm đã có thể nhìn rõ hình dáng của bọn họ. Bọn họ có người khoác da hổ, da dê, có người mặc áo bào bó sát rất kì quái, cánh tay và bắp chân trần ngăm đen, trong tay cầm các vũ khí như cái xiên và trường mâu.
Trong số bọn họ thấy rất ít đao, cho dù là vũ khí giống như xiên mâu cũng ít khi được làm bằng sắt, đa số đều là dùng xương thú mài thành hoặc là làm từ củi gỗ cứng chắc. Dương Phàm còn phát hiện trong đám người này nam ít nữ nhiều, nữ nhân ít nhất cũng gấp mấy lần nam nhân.
Những nam nhân kia tay cầm nỏ săn thô sơ, dẫn theo nhiều đứa trẻ lỡ nhỡ, có nam nhân còn vừa cõng trên lưng và trước ngực đứa trẻ sơ sinh quấn tã, chạy thục mạng về phía trước. Thỉnh thoảng còn vội vàng quay đầu lại, giương cung bắn một tên, mũi tên trúc nhẹ nhàng bay vào trong sương trắng, cũng không biết có làm thương ai không.
Chặn phía sau là nữ nhân, bọn họ cầm các loại vũ khí vô cùng nguyên thủy như xiên bằng gỗ, giáo bằng xương, liều mạng cản trở truy binh. Truy binh đã phát hiện ra trên sườn núi có chút kì quái, bắt đầu thu hồi binh mã, đuổi men theo đường núi. Những nữ nhân chặn phía sau không ngừng ngã dưới mã tấu sắc bén, truy binh thường đâm thêm một đao, mâu gãy người chết, đầu thân chia lìa. Thế nhưng những nữ nhân đó lại không hề sợ hãi, bọn họ vẫn dốc hết sức, dùng cả tính mạng của mình để ngăn chặn truy binh, giữ lấy một đường sống cho nam nhân và trẻ nhỏ.
Trên trại không ai phỉ báng những nam nhân chạy trốn kia là vô liêm sỉ, bọn họ đã biết bộ lạc này bách tính trại Khỏa Man cách trại Hà Bạch khoảng hơn mười dặm.
Trại Khỏa Man là một bộ lạc nhỏ của Ô Man. Trình độ văn hóa của cả tộc Man không đồng đều. Bọn họ từ hình thái xã hội nguyên thủy cho đến tận hình thái xã hội phong kiến Vương triều Trung Nguyên bây giờ đều vậy, người Bạch Man tiên tiến văn minh hơn người Ô Man. Trong nội bộ Ô Man cũng có sự khác biệt, có bộ lạc tương đối tiên tiến, có bộ lạc lại vô cùng lạc hậu.
Bộ lạc Khỏa Man chính là bộ lạc gần như giống xã hội nguyên thủy. Bộ lạc này sống trong rừng núi, xây tổ trên cây hoặc là lấy sơn động làm nhà, lấy da thú làm áo hoặc là dùng một loại vỏ cây đặc thù chế thành quần áo. Không hiểu vì lý do gì, bộ lạc này từ trước đến nay đều là nam ít nữ nhiều, tỉ lệ nam nữ sai khác rất lớn, cho nên thông thường năm đến mười nữ nhân mới có chung một người chồng.
Bởi vậy, chồng của bọn họ chỉ có việc duy nhất là ôm đứa bé, lúc các thê tử ra ngoài săn bắn, hái lượm, tìm kiếm thức ăn, bọn họ cầm cung tên bảo vệ vườn tược và trẻ nhỏ, phòng dã thú xâm nhập.
Trong bộ lạc như vậy, các sự vụ của bộ lạc đều do nữ nhân chủ trì. Trong bộ lạc như vậy, địa vị xã hội nam nữ hoàn toàn bị đảo ngược. Ngươi muốn có quyền lợi xã hội lớn thế nào thì phải gánh vác nghĩa vụ xã hội lớn thế ấy, các việc tác chiến đương nhiên cũng do nữ nhân phụ trách.
Giống như bộ lạc Hà Bạch, một khi xảy ra chiến tranh, các dũng sĩ trong trại đương nhiên phải xung phong phía trước, bảo vệ cho nữ nhân, người già và trẻ nhỏ. Trong xã hội nữ quyền như thế này ở Khỏa Man, đương nhiên là do nữ chiến sĩ bảo vệ nam nhân, người già và trẻ nhỏ.
Dương Phàm đã biết Man tộc có các bộ lạc kì lạ hiếm có, nhìn thấy cảnh nam nhân bọn họ chạy phía trước, nữ nhân liều mạng yểm hộ, hắn cũng đại khái đoán được bộ lạc này có hình thức tồn tại như thế nào, nhưng hắn vẫn không thể nào chấp nhận. Nhìn thấy đám nữ nhân cầm vũ khí đơn sơ lần lượt bị kỵ quân hung hãn chém chết như thái rau bổ dưa, hắn không thể thờ ơ.
- Mở cửa trại, để bọn họ vào!
- Người bắn cung yểm hộ hai bên, truy binh đến gần thì bắn!
Dương Phàm ngay lập tức ra hai mệnh lệnh, Huân Nhi cũng ngay lập tức làm lính truyền lệnh của hắn.
Hôm qua đã làm lính truyền lệnh cho hắn một ngày, Huân Nhi cô nương đã quen rồi.
Huân Nhi lớn tiếng ra lệnh, quay đầu lại nhìn, Dương Phàm vốn dĩ nằm bò đã không thấy bóng dáng đâu. Huân Nhi kinh ngạc, vội vàng đứng lên nhìn ngang dọc, ngỡ ngàng lẩm bẩm: - Người đâu rồi?
Cửa trại đã được kiên cố, phía trên đóng rất nhiều cọc gỗ nhọn nằm ngang hướng ra ngoài, nhìn giống như hai miếng đinh bản dựng đứng. Sau khi nhận được mệnh lệnh của Huân Nhi, các trại đinh chuyển cọc gỗ trên đỉnh cổng ra, kéo cánh cửa gỗ dày và nặng đã được kiên cố thêm mấy tầng ngổn ngang, cho bách tính bộ lạc Khỏa Man đang chạy trốn vào trong.
Những đứa trẻ đang khóc thét dưới sự dẫn dắt của phụ thân đã chạy vào trong cổng trại, bọn họ ít nhất cũng có mấy trăm người, vẫn còn đang nườm nượp xông vào trong cổng trại. Huân Nhi không thể thấy chết không cứu, lại sợ truy binh thừa cơ xông vào. Nàng nắm chặt bao kiếm, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh, cũng bất chấp tìm tung tích của Dương Phàm.
Đại tướng thủ hạ của Văn Hạo – Hàn Sương cưỡi trên lưng ngựa, thanh mã đao sắc bén trong tay đang chặt chém tứ phía, nữ nhân Khỏa Man dưới đao của hắn cụt tay rơi đầu, giết đến nỗi y hưng phấn không ngừng. Nhìn thấy phía trước cách trại chỉ có hơn mười trượng, mà cửa trại lại đang mở, Hàn Sương càng hưng phấn, giơ đao hét lớn: - Tiến vào trại!
Nói xong hai chân thúc vào bụng ngựa, không dây dưa với nữ tử Khỏa Man nữa mà xông thẳng vào trong trại.
Một bước, hai bước, ba bước...
Ngựa chạy rất nhanh, khoảng cách mười mấy trượng phút chốc đã đến, người già và trẻ nhỏ phía trước vẫn đang lảo đảo vào thành, Hàn Sương nóng lòng thúc ngựa vào thành, không hề chú ý đến những nạn dân xông vào chỗ cổng thành, giống như dòng nước gặp tảng đá lớn tự động lách sang hai bên, bởi vì dòng người này lúc phân lúc hợp, Hàn Sương lại chưa phát hiện ra chỗ khác biệt, cho đến khi y xông đến gần phía trước.
Hàn Sương xông đến gần phía trước, mới phát hiện ra có một người đứng dưới trại.
Người đó đứng thẳng, giống như một thanh trường thương sắc bén, trong tay hắn cũng cầm một cây trường thương, tay phải để đằng sau, thương trong tay, cũng đặt nghiêng ở phía sau.
Sáng sớm ngày thứ hai, một trận mưa lớn đột nhiên đổ xuống, cơn mưa kéo đến nhanh tạnh cũng nhanh, những hạt mưa lớn liên kết với nhau tạo thành một lớp, cứ chà sát qua lại trên mặt đất hết nửa canh giờ, liền đột ngột dừng lại, một vòng mặt trời đỏ ló ra khỏi những tầng mây.
Sau khi mây cho mưa nghỉ ngơi, khắp cả một vùng đều lộ ra một dòng hương vị đầy trong xanh mát mẻ, cây cối và hoa lá được nước mưa gội sạch trở thành những mảng màu tươi xanh rực rỡ. Hoa sen và lá sen bên trong cái hồ nhỏ đều được tô điểm bằng những bọt nước xinh tươi, óng ánh.
Một con ếch nhảy lên trên lá sen, banh to cổ họng ra mà kêu Ồm..Ộp..ộp…, vài con chuồn chuồn ớt nhanh chóng điểm lên mặt nước, tạo thành một gợn sóng nhỏ, ánh mặt trời xuyên thấu qua các tầng mây mang sắc rực rỡ rải khắp mọi nơi, đó là một buổi sáng tuyệt đẹp, thời tiết của ngày hôm nay rất là tốt.
Khi Hoàng Cảnh Dung từ trên giường thức dậy, hai nàng man nữ xinh đẹp ngày hôm qua ân ái triền miên giờ vẫn còn đang nằm nghiêng trong giấc ngủ trên chiếc giường khắc trạm hoa văn, hai khuôn mặt xinh đẹp giống như hai nụ Hải Đường ngưng sương, lại giống như một đóa hoa Tịnh Đế vậy.
Hai nàng thiếu nữ chỉ mới , tuổi; đúng là cái tuổi vẫn còn ham chơi ham ngủ, chẳng dậy sớm bằng cái tên Hoàng Dương Dung tuổi đã hơn tuổi. Hoàng Cảnh Dung sờ soạng lên cặp mông của một thiếu nữ cao kiều, vừa chạm vào đó đã có đầy cảm giác hết sức non trẻ bóng mượt mà căng chắc, giơ các ngón tay lên, cái cảm giác khô ráo mà bóng bẩy vẫn còn ở trên đầu ngón tay.
Hoàng Cảnh Dung cười một cách thỏa mãn, đứng dậy thay quần áo.
Một đêm điên cuồng, y cảm giác như thắt lưng của mình hơi ê buốt, hai bắp đùi cũng có cảm giác như đã dùng quá sức, chung qui cũng là do tuổi đã cao. Hoàng Cảnh Dung suy nghĩ đôi chút, quyết định về sau phải giảm mức độ điên cuồng này lại, có vẻ như y rất là chú trọng việc giữ gìn sức khỏe, dù cho thức ăn đã đặt ngay trên đĩa của mình, thì cũng phải từ từ hưởng thụ mới là tốt.
Sau khi Hoàng Cảnh Dung sai bảo vài tên nha hoàn và tỳ nữ rửa mặt và thay quần áo cho mình xong xuôi, đi ra khỏi chỗ rãnh nước ở dưới mái hiên. Một đêm trong phòng mưa gió điên cuồng, trên mặt đất có những chiếc lá bị cơn mưa rào đánh cho rơi xuống, thế nhưng cứ cho là chiếc lá bị đánh cho rơi xuống đi chăng nữa thì ở dưới ánh mặt trời nó cũng vẫn sáng chói lên một màu xanh lục biếc, tràn đầy tưng bừng sức sống.
- Thời tiết hôm nay thật tốt, là một ngày tốt để giết người.
Tới gần buổi trưa, Hoàng Cảnh Dung và La Thư Đạo đã mang binh ra khỏi thành rồi.
Nhịp điệu cuộc sống của cái tiểu thành này rất chậm rãi, mọi người sống hết sức nhàn nhã, khi bọn họ xuất thành, có một số nhà vẫn còn đang ăn bữa sáng nữa.
La Thư Đạo đang ngồi ở trên ngựa kia toàn thân đều mặc áo giáp, ở bên những tên binh lính đang mang những thanh kiếm bóng bẩy đứng phía dưới bảo vệ xung quanh kia trông có vẻ đầy uy phong đến hướng. Nhưng gã lại nghiêm mặt cúi xuống, luôn có vẻ như tâm thần đang bất an. Xem ra tinh thần lại không có biểu hiện tốt bằng Hoàng Ngự sử đang đứng bên cạnh đêm qua đã hái được liên tiếp hai đóa hoa xinh đẹp.
Hoàng Cảnh Dung chú ý những biểu hiện sắc mặt của La Thư Đạo, âm thầm cười một cách hả hê, kèm theo chút giễu cợt mà nói:
- La đô đốc dường như có vẻ như không được thoải mái cho lắm, phải chăng vẫn đang đồng cảm cho những kẻ loạn đảng kia.
La Thư Đạo gượng cười hai tiếng rồi miễn cưỡng nói:
- Đâu có, nếu như có ý mềm lòng với loạn đảng sẽ có hại cho triều đình, bọn chúng chính là kẻ thù không đội trời chung của La mỗ! La mỗ dối với triều đình nhất mực trung thành, tin là Hoàng Ngự Sử hiểu rõ điều này. Chỉ có điều…
La Thư Đạo thở dài một tiếng “tít”, giống như bị đau răng mà nói rằng:
- Hoàng Ngự Sử, trong đám lưu dân đó, có rất nhiều phụ nữ và trẻ nhỏ, dường như…cứ cho là có kẻ nào đó mạo phạm, cũng không dính liếu gì đến bọn họ, ngài xem…đối với những người này phải chăng ta cũng nên tha cho họ con đường sống?
Hàng Cảnh Dung nhếch mép, thản nhiên mà nói rằng:
- La đô đốc ở đây là đang nghi ngờ bản phá án của Ngự Sử bất công sao?
La Thư Đạo khẩn trương đáp:
- Không dám không đám! Hạ quan chỉ cảm thấy những người phụ nữ già yếu và đám trẻ con này…
Hoàng Cảnh Dung khẽ nói:
- Đám loạn đảng này, phụ nữ già và trẻ em cũng mang chí hướng khác, hôm nay nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu khôngsau này sẽ để lại hậu quả lớn cho triều đình, thay trời hành đạo, sao có thể mềm lòng?
Hoàng Cảnh Dung ho khan lên một tiếng rồi lại nói:
- Khắp thiên hạ hạ này, nơi đâu cũng là đất đai của vua, suốt mặt đất này, ai cũng là thần tử của vua. Nếu như trong lòng có chút ý chí khác người, mặc dù là nơi xa xôi, cũng không thể dễ dàng dung tha! Hiện giờ thánh nhân phái đội quân thu phục tứ trấn An Tây, Đột Quyết và Thổ Phiên liên binh phản kháng, tuy nhiên cũng chỉ là đang lấy trứng chọ đá mà thôi….
La Thư Đạo có chút bồn chồn, không hiểu y lại khơi lại chuyện chiến sự ở Tây Vực, lại nghe Hoàng Cảnh Dung nói:
- Võ Uy Đạo Đại tổng quản Vương Hiếu Kiệt đã ở Lãnh Tuyền, Đại Lĩnh, liên tiếp đánh tan các đội quân tinh nhuệ đều tầm trên ba vạn quân binh của Thổ Phiên và Đột Quyết, Toái Diệp trấn thủ Hàn Tư Trung cũng đại phá danh tướng Thổ Phiên Nê Thục Sĩ cùng với hơn một vạn tinh nhuệ!
Một số tù trưởng của Tây Vực mắt thấy đại thế của Thổ Phiên không thể cứu vãn, đều tìm đến triều đình ta để nương tựa, Vương Hiếu Kiệt có thể đại thắng mà trở về, đến lúc đó, thánh nhân có thể ra tay, thu thập những tên gây sự trong nội bộ này, hừ! Thánh nhân luôn hận nhất chính là những tên phản loạn này, đối với những tên phản loạn này lúc nào cũng là thà giết lầm còn hơn bỏ sót, La đô đốc, nhất định phải xem xét!
La Thư Đạo nghe đến đó, bỗng thấy rùng mình một cái. Hoàng Cảnh Dung có vẻ như như đang rất vui, chế nhạo mà nói:
- La đô đốc, ngươi và ta vừa gặp đã như quen nhau từ kiếp trước, bổn Ngự Sử và người vừa mới quen thân với nhau, nói nhiều chuyện đến vậy. Đổi ngược lại là người ở bên ngoài cuộc mà nói, bổn Ngự Sử cũng chẳng thèm chỉ điểm hắn ra để làm gì.
La Thư Đạo không nói gì, Hoàng Cảnh Dung tỏ rõ sự uy hiếp trắng trợn của y cứ như ngọn lửa đang cháy một cách âm thầm, nhưng y chung quy không có đủ dũng khí để đối nghịch với vị khâm sai này, La Thư Đạo đành phải mang cơn lửa giận giữ trút lên trên mình con chiến mã mà gã đang cưỡi, trút hết cơn thịnh nộ xuống mình ngựa, phi thật nhanh mà hướng về phía trước.
Hoàng Cảnh Dung nhìn lưng của gax, ung dung mà cười.
Dương Phàm đã theo sau đuôi đại quân từ trước khi họ ra khỏi thành rất sớm trước đó rồi, nhưng trên nửa chặn đường hắn đã men theo con đường tắt, vượt lên phía trước của đám quan binh.
Đêm qua, hắn và tiểu nha đầu Tuyết Liên nói chuyện khá lâu. Thông qua Tuyết Liên, hắn đã có thể hiểu được cách sống và một số biểu hiện trong quá trình của sự việc này của La Thư Đạo, đối với việc ngăn cản việc hành hung của Hoàng Cảnh Dung vào ngày hôm nay, Dương Phàm lại trở nên nắm chắc hơn rồi.
La Thư Đạo này con người của gã chẳng qua là một vị quan liêu với tính cách có chút yếu đuối, gã phải nắm quyền lực, không thể rời bỏ sự tín nhiệm của triều đình, càng không thể rời bỏ sự ủng hộ của địa phương, gã chỉ muốn yên ổn mà ngồi ở vị trí này, vừa không đắc tội với triều đình, cũng sẽ không đắc tội với địa phương, bởi thế gã chỉ luôn làm đúng một việc:
“Cân bằng.”
Bên trong địa phận của gã, lợi dụng nhân mã của gã để đại khai sát giới, dĩ nhiên là gã không bằng lòng, nhưng những kẻ sắp sửa bị giết chủ yếu là lưu dân, còn có một bộ phận nhỏ là những gia tộc đã bị tước đi quan chức và hai bộ lạc bé nhỏ không đáng kể, nó nằm trong phạm vi mà La Thư Đạo có thể tiếp nhận, bởi vậy gã mới thuận theo Hoàng Cảnh Dung. Nếu như Hoàng Cảnh Dung còn tiếp tục quá đáng hơn nữa, thì gã cũng thà đắc tội với Hoàng Cảnh Dung, cũng sẽ không muốn trở thành kẻ thù của người Tây Châu người mà gã dựa vào để sinh tồn.
Dương Phàm nắm được tâm tình của gã, liền hiểu chỉ cần làm sàng tỏ thân phận của mình, La Thư Đạo sẽ thuận thuyền theo nước, không thèm quan tâm, đẩy bản thân và Hoàng Cảnh Dung lên cùng một võ đài nữa.
Hiện giờ đã là ngày thứ ba hắn đến Tô Châu, lộ diện vào lúc này tuy vẫn còn có chút gượng ép, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nói ra được, chỉ cần nói là đã men theo con đường nhỏ mà đến là được, ai có thể tính toán rõ ràng đất Thục Sơn có bao nhiêu con đường nhỏ kia chứ.
Những đám cỏ phía trước uốn lượn trong một dòng suối nhỏ, suối nước róc rách, nông không quá đầu gối.
Dương Phàm giục ngựa đuổi tới, ghì mạnh dây cương, xoay mình xuống ngựa, vung nước lên tạt vào thân con ngựa. Đợi khi thân ngựa đã ướt, khi nước men từ thân bờm rủ xuống phía dưới chảy tích tích, Dương Phàm mới cởi khăn quấn đầu, kéo một búi tóc nới lỏng, đẩy mấy túm tóc rũ xuống trên gương mặt, vồ bọt nước lên xa hơn lên trên khuôn mặt, một bộ dạng phong trần mệt mỏi liền hiện ra.
Chỉ chốc lát sau, một người một ngựa lại lần nữa hướng về phương xa chạy phi thật nhanh, Cung Hải đã không còn xa nữa rồi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Các trại đinh làm việc thâu đêm, đến nửa đêm thì tất cả các loại công sự thô sơ cuối cùng đã hoàn thành. Mặc dù các công sự này đều là dùng đất, gỗ, cát, đá liệu cơm gắp mắm xây thành công sự đơn giản, không thể giữ được lâu, cũng không chịu nổi mấy lần chà đạp của chiến tranh, nhưng tự tay những sơn dân tự tay hoàn thành công sự biết rằng, nó có thể có tác dụng rất lớn.
Nó có thể giảm bớt thương vong một nửa trong trận công thủ, ít nhất cũng khiến cho bên tấn công sơn trại thương tổn gấp đôi. Có công sự đơn giản này, cho dù là cắt giảm hơn một phần ba người phòng thủ, những người còn lại có thể có lực phòng thủ mạnh hơn rất nhiều so với ban đầu.
Công sự lần này là liệu cơm gắp mắm, tính kiên cố và lực sát thương của nó sẽ chịu rất nhiều ảnh hưởng, nhưng học được phương pháp xây dựng và sử dụng những thứ này, sau này bọn họ sẽ có thể từ từ cải tạo sơn trại của bọn họ, làm cho sơn trại của bọn họ trở thành một tòa sơn thành không dễ dàng bị xâm phạm.
Người trong sơn trại tính tình thành thật mà ngay thẳng, bản lĩnh của Dương Phàm dễ dàng được bọn họ kính trọng. Dương Phàm cũng dùng thực tế để khiến sơn dân tin tưởng, bọn họ tin vị Khâm sai này là đứng về phía họ. Bây giờ Dương Phàm có thể tùy ý hành động trong sơn trại này, không có ai đi theo giám sát hắn, những người nhìn thấy hắn đều cung kính nhường đường và hành lễ.
Sau nửa đêm Dương Phàm mới ngủ, thời gian ngủ không nhiều, khoảng hơn ba canh giờ. Lúc hắn tỉnh dậy trời vẫn còn tối, trong trại không có thứ gì để tính toán thời gian, mặt trời lại chưa mọc, không biết bây giờ là canh mấy rồi nữa.
Bởi vì trời nhiều mây, sương mù dày đặc bao phủ cả trong rừng và trại. Từ trên trại nhìn xuống, trong vòng ba mươi trượng trở lại hoàn toàn không nhìn thấy bóng người, cho dù là trong vòng mười trượng cũng chỉ nhìn thấy bóng người lờ mờ.
- Xem ra, sau giờ Ngọ sợ là mưa to, bọn chúng chắc không đến đây đâu nhỉ?
Huân Nhi không biết từ chỗ nào chạy ra, ghé vào bên cạnh Dương Phàm, thò đầu nhìn phía dưới núi.
Nàng vẫn mặc bộ khôi giáp lỗi thời, trông nàng cổ xưa như kiểu tượng binh mã được đào từ dưới đất lên. Tuy nhiên, tượng binh mã này còn sống, xinh đẹp và tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân.
Mặt nàng không thoa phấn, da trắng mịn màng như ngọc, trên khuôn mặt vẫn còn mấy giọt sương long lanh, chắc là vừa mới rửa mặt, đôi môi xinh đẹp, hàng răng trắng đều tăm tắp...
Bởi vì nàng ngay bên cạnh, Dương Phàm còn có thể nhìn thấy, trên gò má nàng có hai lúm đồng tiền nhạt, mặc dù nhạt hơn của mình một chút, nhưng nhìn còn dễ thương hơn của hắn.
Dương Phàm ngắm nhìn vị tiểu mỹ nữ mặc quân phục bên cạnh, lại nhìn xuống dưới núi, nói: - Điều này cũng khó nói! Cứ đợi xem sao, nếu như y chịu phái người đưa thư đến, vậy thì không có chuyện gì. Nếu không, cho dù trên trời rơi đao xuống, y cũng sẽ tới, sẽ phái đại quân tới, bởi vì ta còn sống thì y sẽ bất an!
Huân Nhi nghiêng đầu nghĩ, nhíu đôi lông mày mảnh cong như núi, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: - Vốn dĩ ta rất cảm kích ngươi đã giúp đỡ trại, nhưng nghe ngươi nói như vậy, hình như nếu ngươi không ở trong trại, có lẽ ngược lại bọn ta cũng không phải chịu tấn công nghiêm trọng đúng không? Vậy không phải là nói... Trận tai họa này là do ngươi đem tới hay sao?
Dương Phàm đương nhiên không chịu thừa nhận mình là sao chổi. Hắn lập tức phủ nhận: - Không thể nói như vậy được, lúc bọn chúng phái binh đến, không hề biết ta đang ở trên núi. Hơn nữa, là cô đẩy ta ra ngoài, nếu không...
Dương Phàm đang định trình bày mấy chứng cứ xác thực chứng minh sự trong sạch của bản thân, trong sương mù đột nhiên vọng lại tiếng hò hét chói tai. Dương Phàm hơi căng thẳng, vội vàng dựa vào công sự che chắn nhìn xuống dưới, khẽ nói: - E là đến rồi!
Huân Nhi cũng nằm sấp xuống bên cạnh hắn, dướn cái cổ nhỏ xinh, đôi mắt hạnh nhân mở thật to, nhưng đáng tiếc sương mù dày đặc, chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Một lát sau, tiếng la hét càng gần, tốc độ nói rất nhanh, âm tiết cũng cổ quái, Dương Phàm nghe không hiểu.
Huân Nhi kinh ngạc nói: - Là tiếng kêu cứu! Ê, hình như là người trong bộ lạc Khỏa Man...
Nói chưa dứt lời, trong sương mù xuất hiện rất nhiều bóng dáng mờ mờ ảo ảo, bọn họ đang chạy về hướng sơn trại, chỉ chạy ra không xa, liền liên tục hét lên đau đớn, ào ào ngã xuống mặt đất. Cao Thanh Sơn đứng lên trên tường thành, hướng xuống dưới hò hét bằng ngôn ngữ kì quái y như thế.
Xem ra y đang nói với bọn người ở dưới núi, trên sườn núi có rắc củ ấu, bảo bọn họ men theo đường núi mà chạy. Quả nhiên, mấy người dưới núi nhanh chóng thu lại, chạy men theo đường núi.
Đường núi không phải là một đường thẳng tắp, mà mà một đường quanh co khúc khuỷu men theo núi. Nhưng trong bụi cỏ hai bên đường đặt đầy củ ấu, mặc dù phía sau h́nh như có truy binh càng ngày càng gần, bọn họ vẫn chỉ có thể men theo đường núi khúc khuỷu mà chạy. Trong đó có một số người đã bị củ ấu chọc thương, được người khác dìu, khập khà khập khiễng chạy rất khổ sở.
Lúc này, phía sau xuất hiện rất nhiều bóng người vó người cao lớn, bọn người đó đuổi rất nhanh, cho nên tốc độ ngã xuống ngựa cũng đủ nhanh. Ngựa dẫm phải bụi củ ấu, củ ấu chọc thương chân ngựa, khiến ngựa đau gầm rít và nhảy loạn lên. Kỵ sĩ trên lưng ngựa ngồi không vững, lũ lượt ngã xuống mặt đất. Kết quả là mông ngồi vào củ ấu, đau đớn không ngừng kêu gào.
Những người chạy trốn phía trước càng ngày càng gần, trong sương sớm mong manh, Dương Phàm đã có thể nhìn rõ hình dáng của bọn họ. Bọn họ có người khoác da hổ, da dê, có người mặc áo bào bó sát rất kì quái, cánh tay và bắp chân trần ngăm đen, trong tay cầm các vũ khí như cái xiên và trường mâu.
Trong số bọn họ thấy rất ít đao, cho dù là vũ khí giống như xiên mâu cũng ít khi được làm bằng sắt, đa số đều là dùng xương thú mài thành hoặc là làm từ củi gỗ cứng chắc. Dương Phàm còn phát hiện trong đám người này nam ít nữ nhiều, nữ nhân ít nhất cũng gấp mấy lần nam nhân.
Những nam nhân kia tay cầm nỏ săn thô sơ, dẫn theo nhiều đứa trẻ lỡ nhỡ, có nam nhân còn vừa cõng trên lưng và trước ngực đứa trẻ sơ sinh quấn tã, chạy thục mạng về phía trước. Thỉnh thoảng còn vội vàng quay đầu lại, giương cung bắn một tên, mũi tên trúc nhẹ nhàng bay vào trong sương trắng, cũng không biết có làm thương ai không.
Chặn phía sau là nữ nhân, bọn họ cầm các loại vũ khí vô cùng nguyên thủy như xiên bằng gỗ, giáo bằng xương, liều mạng cản trở truy binh. Truy binh đã phát hiện ra trên sườn núi có chút kì quái, bắt đầu thu hồi binh mã, đuổi men theo đường núi. Những nữ nhân chặn phía sau không ngừng ngã dưới mã tấu sắc bén, truy binh thường đâm thêm một đao, mâu gãy người chết, đầu thân chia lìa. Thế nhưng những nữ nhân đó lại không hề sợ hãi, bọn họ vẫn dốc hết sức, dùng cả tính mạng của mình để ngăn chặn truy binh, giữ lấy một đường sống cho nam nhân và trẻ nhỏ.
Trên trại không ai phỉ báng những nam nhân chạy trốn kia là vô liêm sỉ, bọn họ đã biết bộ lạc này bách tính trại Khỏa Man cách trại Hà Bạch khoảng hơn mười dặm.
Trại Khỏa Man là một bộ lạc nhỏ của Ô Man. Trình độ văn hóa của cả tộc Man không đồng đều. Bọn họ từ hình thái xã hội nguyên thủy cho đến tận hình thái xã hội phong kiến Vương triều Trung Nguyên bây giờ đều vậy, người Bạch Man tiên tiến văn minh hơn người Ô Man. Trong nội bộ Ô Man cũng có sự khác biệt, có bộ lạc tương đối tiên tiến, có bộ lạc lại vô cùng lạc hậu.
Bộ lạc Khỏa Man chính là bộ lạc gần như giống xã hội nguyên thủy. Bộ lạc này sống trong rừng núi, xây tổ trên cây hoặc là lấy sơn động làm nhà, lấy da thú làm áo hoặc là dùng một loại vỏ cây đặc thù chế thành quần áo. Không hiểu vì lý do gì, bộ lạc này từ trước đến nay đều là nam ít nữ nhiều, tỉ lệ nam nữ sai khác rất lớn, cho nên thông thường năm đến mười nữ nhân mới có chung một người chồng.
Bởi vậy, chồng của bọn họ chỉ có việc duy nhất là ôm đứa bé, lúc các thê tử ra ngoài săn bắn, hái lượm, tìm kiếm thức ăn, bọn họ cầm cung tên bảo vệ vườn tược và trẻ nhỏ, phòng dã thú xâm nhập.
Trong bộ lạc như vậy, các sự vụ của bộ lạc đều do nữ nhân chủ trì. Trong bộ lạc như vậy, địa vị xã hội nam nữ hoàn toàn bị đảo ngược. Ngươi muốn có quyền lợi xã hội lớn thế nào thì phải gánh vác nghĩa vụ xã hội lớn thế ấy, các việc tác chiến đương nhiên cũng do nữ nhân phụ trách.
Giống như bộ lạc Hà Bạch, một khi xảy ra chiến tranh, các dũng sĩ trong trại đương nhiên phải xung phong phía trước, bảo vệ cho nữ nhân, người già và trẻ nhỏ. Trong xã hội nữ quyền như thế này ở Khỏa Man, đương nhiên là do nữ chiến sĩ bảo vệ nam nhân, người già và trẻ nhỏ.
Dương Phàm đã biết Man tộc có các bộ lạc kì lạ hiếm có, nhìn thấy cảnh nam nhân bọn họ chạy phía trước, nữ nhân liều mạng yểm hộ, hắn cũng đại khái đoán được bộ lạc này có hình thức tồn tại như thế nào, nhưng hắn vẫn không thể nào chấp nhận. Nhìn thấy đám nữ nhân cầm vũ khí đơn sơ lần lượt bị kỵ quân hung hãn chém chết như thái rau bổ dưa, hắn không thể thờ ơ.
- Mở cửa trại, để bọn họ vào!
- Người bắn cung yểm hộ hai bên, truy binh đến gần thì bắn!
Dương Phàm ngay lập tức ra hai mệnh lệnh, Huân Nhi cũng ngay lập tức làm lính truyền lệnh của hắn.
Hôm qua đã làm lính truyền lệnh cho hắn một ngày, Huân Nhi cô nương đã quen rồi.
Huân Nhi lớn tiếng ra lệnh, quay đầu lại nhìn, Dương Phàm vốn dĩ nằm bò đã không thấy bóng dáng đâu. Huân Nhi kinh ngạc, vội vàng đứng lên nhìn ngang dọc, ngỡ ngàng lẩm bẩm: - Người đâu rồi?
Cửa trại đã được kiên cố, phía trên đóng rất nhiều cọc gỗ nhọn nằm ngang hướng ra ngoài, nhìn giống như hai miếng đinh bản dựng đứng. Sau khi nhận được mệnh lệnh của Huân Nhi, các trại đinh chuyển cọc gỗ trên đỉnh cổng ra, kéo cánh cửa gỗ dày và nặng đã được kiên cố thêm mấy tầng ngổn ngang, cho bách tính bộ lạc Khỏa Man đang chạy trốn vào trong.
Những đứa trẻ đang khóc thét dưới sự dẫn dắt của phụ thân đã chạy vào trong cổng trại, bọn họ ít nhất cũng có mấy trăm người, vẫn còn đang nườm nượp xông vào trong cổng trại. Huân Nhi không thể thấy chết không cứu, lại sợ truy binh thừa cơ xông vào. Nàng nắm chặt bao kiếm, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh, cũng bất chấp tìm tung tích của Dương Phàm.
Đại tướng thủ hạ của Văn Hạo – Hàn Sương cưỡi trên lưng ngựa, thanh mã đao sắc bén trong tay đang chặt chém tứ phía, nữ nhân Khỏa Man dưới đao của hắn cụt tay rơi đầu, giết đến nỗi y hưng phấn không ngừng. Nhìn thấy phía trước cách trại chỉ có hơn mười trượng, mà cửa trại lại đang mở, Hàn Sương càng hưng phấn, giơ đao hét lớn: - Tiến vào trại!
Nói xong hai chân thúc vào bụng ngựa, không dây dưa với nữ tử Khỏa Man nữa mà xông thẳng vào trong trại.
Một bước, hai bước, ba bước...
Ngựa chạy rất nhanh, khoảng cách mười mấy trượng phút chốc đã đến, người già và trẻ nhỏ phía trước vẫn đang lảo đảo vào thành, Hàn Sương nóng lòng thúc ngựa vào thành, không hề chú ý đến những nạn dân xông vào chỗ cổng thành, giống như dòng nước gặp tảng đá lớn tự động lách sang hai bên, bởi vì dòng người này lúc phân lúc hợp, Hàn Sương lại chưa phát hiện ra chỗ khác biệt, cho đến khi y xông đến gần phía trước.
Hàn Sương xông đến gần phía trước, mới phát hiện ra có một người đứng dưới trại.
Người đó đứng thẳng, giống như một thanh trường thương sắc bén, trong tay hắn cũng cầm một cây trường thương, tay phải để đằng sau, thương trong tay, cũng đặt nghiêng ở phía sau.