Thị trấn Ba Giang rất nhỏ, tuy là trị sở của một Châu nhưng trong thành rách nát không hề được xây dựng tu sửa, bách tính dưới sự cai trị ở đây thì chủ yếu là Tạ Man, cũng là Miêu tộc ở hậu thế, bọn họ phần lớn phân tán tại các nơi sơn lĩnh, ít sống tại các châu huyện, cho nên đươngg nhiên khó mà phát triển thành một thành lớn.
Tuy nhiên phủ đệ của gia tộc Tống gia thì vẫn xứng với thân phận đại tộc đệ nhất tại Ba Giang, trạch viện cực kỳ rộng lớn, lầu các sảnh điện cao chót vót, vô cùng khí phái.
Tiền viện phủ đệ là Phủ thứ sử và huyện nha môn, hậu viện còn lại là nơi ở của tộc nhân Tống thị.
Tống Sở Mộng và Tống Vạn Du đưa ba vị Khâm sai tiến vào tòa nhà trung tâm bố trí thỏa đáng, lại an bài tiệc rượu tiếp đãi, trong bữa tiệc nói bóng nói gió hỏi han, mới biết ý đồ của ba vị Khâm sai đến khác biệt rất lớn với vị khâm sai Lưu Quang Nghiệp kia, mơ hồ hình như là đối đầu lại với Lưu Quang Nghiệp. Thúc cháu Tống Vạn Du như gặp cứu tinh, vô cùng mừng rỡ.
Chỉ có điều cẩn thận ngẫm nghĩ, bọn họ lại cho rằng những người này đến đối nghịch lại Lưu Quang Nghiệp chỉ là giả bộ, loại chuyện quan lại bao che cho nhau dù Man Châu không phải trong quan trường nhưng cũng biết, cho nên hai người nhất thời cũng không dám nói đủ loại việc ác mà Lưu Quang Nghiệp đã làm ở Man Châu.
Tống Sở Mộng tâm tư giảo hoạt, luôn mở miệng giọng tán thưởng Lưu Quang Nghiệp đã có “công tích vĩ đại” tại Man Châu, làm ba người Tôn Vũ Hiên nghe xong giận tái mặt.
Ba người này cũng không phải là quan lại tàn khốc thành tính, Hồ Nguyên Lễ có tinh thần trọng nghĩa, Mã Kiều vốn xuất thân là thường dân, hiện tại tuy rằng làm quan quân nhưng vẫn không coi mình là giai cấp quan lại, bọn họ đều không thể chấp nhận việc lạm sát kẻ vô tội. Mà Tôn Vũ Hiên tuy rằng theo Trương Sở Kim khi còn làm Hình Bộ Thượng Thư cũng là quan viên Hình Bộ, nhưng lại không giống bọn chúng.
Tôn Vũ Hiên là tiến sĩ xuất thân Kinh Học, nói ngắn gọn chính là một con mọt sách, hơn nữa là một con mọt sách câu nệ không thay đổi, cho nên y tuy rằng trong bụng toàn sác nhưng ở Hình Bộ đảm nhiệm công việc xử lý công văn, thủy chung cảm thấy năng lực mình kém, nên mới rơi vào cái biệt hiệu “Khó hạ bút”.
Hình Bộ từ Trương Sở Kim, Chu Hưng tới nay, vẫn thịnh hành tác phong nghiêm hình khốc pháp, Tôn Vũ Hiên là một “người khờ” hiếm thấy trong lớp ác quan này, mà tác phong cũng không hợp với đám ác quan đó. Cũng may chức nghiệp của y gần như làm trong phòng hồ sơ hậu thế, quyền bính không nặng, cho nên chẳng ai ngó ngàng đến chức vị của y cả.
Hiện giờ bọn họ và Dương Phàm cùng ra kinh, lập trường đương nhiên là trái ngược với Ngự sử đài, nên khi nghe Lưu Quang Nghiệp phạm việc ác, đương nhiên là đặc biệt mâu thuẫn. Tống Sở Mộng nhìn mặt đoán lòng, xác định ba người này quả đúng là chống lại với những gì mà Lưu Quang Nghiệp đã làm, mới cùng cháu họ Tống Vạn Du cùng kể lể nỗi khổ với ba vị khâm sai.
Lưu Quang Nghiệp ở Man Châu tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất, gây nên máu chảy thành sông như nào, ba người càng nghe càng căm phẫn. Hồ Nguyên Lễ vỗ án, tức giận quát:
- Quả thật là tán tận lương tâm. Tống thứ sử, hiện Lưu Quang Nghiệp đang ở đâu?
Tống Sở Mộng thở dài:
- Lưu khâm sai sáng sớm đã dẫn theo thổ binh của bản Thứ sử đi xuống thôn xóm rồi. Chuyện của hắn, bản Thứ sử không xen vào được, cũng không biết hôm nay hắn sẽ đến thôn trại nào.
***
Dương Phàm đánh ngựa như bay, lao nhanh ở trên đường nhỏ trên núi, cỏ dại bị đùi ngựa lướt qua, kịch liệt lay động, mà chưa ngừng lay động thì bóng dáng Dương Phàm đã như một mũi tên biến mất hút.
Ngựa là ngựa tốt, hình thể cường tráng tuyệt đẹp, cơ thể no đủ phát đạt, cổ bóng loáng nhẵn nhụi, vó ngựa có lực đạp trên mặt đất chắc chắn, nhưng bộ dạng nó bây giờ rất chật vật, bốn đùi ngựa đều bám đầy bùn lầy, cả người ướt đẫm mồ hồi, ngay cả bờm ngựa cũng ướt đẫm.
- Không đi được nữa, dục tốc bất đạt, nếu cứ tiếp tục chạy như này, chỉ sợ ngựa sẽ mệt chết mất, phải nghỉ ngơi chốc lát, tìm dòng suối mát cho ngựa uống mới được.
Dương Phàm mệt mỏi nhưng vẫn muốn tiếp tục đi, lại sợ ngựa bị mệt chết nên đành phải dừng lại.
Dương Phàm ở Diêu Châu khổ đợi Huân Kỳ và Chiết Trúc, cuối cùng đã đợi được hai người, đồng thời cùng đi còn có một Đại quỷ chủ của Ô Man.
Quỷ Chủ là Vu Sư chủ tế của bộ tộc, những tiểu bộ lạc, chủ quỷ là do thủ lĩnh bộ tộc kiêm nhiệm, giống như nữ thủ lĩnh Khỏa Man từng tặng vòng cổ nanh sói của mình cho Dương Phàm cũng là kiêm nhiệm Quỷ chủ bộ tộc. Vu sư chủ tế là người được tuyển chọn đảm nhiệm những đại sự trong tộc.
Mạnh Chiết Trúc dẫn theo Quỷ chủ của bộ tộc bọn họ tới, để ông ta chủ trì lễ kết thành huynh đệ sinh tử với Dương Phàm. Dương Phàm vui vẻ đáp ứng yêu cầu của Chiết Trúc, vì thế dưới sự chủ trì của Quỷ chủ, hai người cử hành một nghi thức kết bái đơn giản mà trang trọng, bẻ tên để thề, kết thành huynh đệ khác họ.
Ngay đêm đó bọn họ tổ chức tiệc tối long trọng, Dương Phàm lên tiếng hỏi Huân Kỳ về toàn bộ nội dung mật chỉ mà Võ Tắc Thiên đã gửi cho Bùi Hoài Cổ.
Rốt cuộc Dương Phàm đã biết vì sao Võ Tắc Thiên trước ngạo mạn sau cung kính rồi.
Hai tộc Ô Bạch tại Diêu châu tạo phản, Phùng thị tại Lĩnh Nam đông đạo tạo phản, rồi Lý Lão tại Lĩnh Nam tây đạo cũng ngo ngoe muốn tạo phản...
Võ Tắc Thiên cũng không phải người ngu, có lẽ bệnh đa nghi của bà khá nặng, nhưng bất luận thế nào, ba cũng sẽ không tin tưởng chỉ dựa vào chút lưu nhân kia mà có năng lực đó, mà cái giá phải trả rất có thể là khiến cho nhiều dân tộc thiểu số như Ô Man, Bạch Man, Ly Liêu, Tạ Man...cùng tạo phản.
Rất rõ ràng, những người Ngự sử đài ương ngạnh trong kinh đã quen rồi, đám quan viên này cho dù là vị Tể tướng cực nhân thần, chỉ cần bọn họ bịa đặt một tội danh mưu phản cũng có thể tùy ý bị bọn họ xâm phạm. Đám ác quan này thật sự đã dưỡng thành tâm tính không coi ai ra gì rồi, căn bản không coi Chư man vào mắt, tới các địa phương thì không kiêng nể gì.
Mà những nơi có lưu nhân phần lớn là Chư man tụ cư, kinh tế lạc hậu, dân phong dũng mãnh, thiếu một Vương đạo giáo hóa, nên đám ác quan này từ trong kinh thành tới đã lập tức thị uy cưỡng chế địa phương, chắc chắn sẽ kích giận thổ man nơi này, làm cho tình thế phản ngược trở lại.
Mưu phản là do Ngự Sử đài sở tấu, đến tận đây xem như "Xác thực" rồi, chẳng qua mưu phản này cũng không phải lưu nhân bày ra, hoàn toàn là đám ác quan này một tay thúc đẩy. Võ Tắc Thiên vừa tức vừa hận, e sợ cho thế cục càng lúc càng không thể vãn hồi, cho nên bà một mặt hạ chỉ Bùi Hoài Cổ, mệnh y cần thiết có thể chém đầu Hoàng Cảnh Dung để bình ổn náo động tại Diêu Châu.
Về phương diện khác bà lại cấp một đạo mật chỉ cho Dương Phàm, thúc giục hắn nhanh chóng chạy tới các Đạo nơi có mặt quan viên Ngự sử đài, ngăn chặn khâm sai các Đạo lạm sát kẻ vô tội làm nảy sinh dân biến, cũng trao quyền cho hắn có thể phụng chỉ giết người. Đạo thánh chỉ này chính là Tôn Vũ Hiên thay mặt hắn tiếp nhận.
Võ Tắc Thiên đồng thời còn phân chia người đưa tin đến các Đạo nơi có Ngự sử môn nghiệm từ răn dạy lệnh dừng ngay việc giết chóc, tránh cho tình thế càng lúc càng thêm khuếch trương. Chỉ có điều đám ác quan này phân chia đến các Đạo, du tẩu giữa các châu các huyện các phủ, có khi còn xâm nhập cả vào trong núi non trùng điệp để truy bắt lưu nhân, các loại dịch trạm vững chắc an toàn và đi đường rất hạn chế, chưa chắc đã truyền đạt kịp thời đến được.
Dương Phàm khi biết được chân tướng, sáng hôm sau liền cáo từ Huân Kỳ và Chiết Trúc, một đường chạy về hướng đông. Chiết Trúc cấp cho hắn hai con ngựa, thay phiên nhau cưỡi, hôm qua khi đi ngang qua một ngọn núi gặp mưa to, đường núi kỳ hiểm, lầy lội ẩm trơn, một con ngựa đã trượt chân ngã xuống khe núi, kết quả cũng chỉ còn lại con ngựa này thôi.
Nếu con ngựa này lại xảy ra vấn đề, chỉ sợ việc chạy đi ngăn cản của hắn cũng trở thành vấn đề. Mắt thấy con ngựa kia đã mệt mỏi không chịu nổi rồi, Dương Phàm cũng không dám tiếp tục thúc ngựa nữa mà cho ngựa chạy chậm dần, khi lao tới sườn núi, đường hẹp lại càng khó đi, hai bên đường cây cỏ gần như đã vùi lấp con đường nhỏ lại, nhìn là biết con đường này đã rất lâu rồi không có người qua lại.
Dương Phàm xoay người xuống ngựa, dắt ngựa đi, một tay thì dùng đao chém cây mở đường. Đang đi, bỗng nhiên phát hiện phía trước có điểm khác thường, hắn vừa dừng bước, phía trước lập tức bắn lên một cái bóng thật dài. Dương Phàm giật mình, nghĩ đó là một con rắn độc, liền vung đao chém vào cái bóng dài kia.
Mọt đao chém trúng, bóng dài kia đứt đoạn, rơi xuống bụi cỏ. Dương Phàm định thần nhìn, thì ra là một sợi dây thừng.
Một nơi không có người, tại sao lại có dây thừng chắn chân ngựa?
Dương Phàm lập tức biết không ổn, hắn cong lưng, muốn lùi lại, nhưng trong nháy mắt sức lực toàn thân hắn như bị rút hết, trước mắt hoa lên, ngửa đầu ra ngã xuống đất.
Trong bụi cây chậm rãi đứng lên vài người, trên đầu quấn khăn trùm đầu màu xanh đen, mặc áo lót vải bố màu xanh kẹp vạt trước, người giấu trong cây cỏ nên khó mà nhận ra. Trên mặt bọn họ bôi trét các vệt sáng đủ màu, thoạt nhìn tựa như sơn tinh dã quái đột nhiên từ trong bụi cỏ xuất hiện.
Một người đàn ông trung niên da đen trong đó đang ngậm một ống thổi, từ miệng ống phả ra một làn khói.
Dương Phàm ngã vào trong đám cỏ bên đường, trên cổ cắm một cây châm cực nhỏ, đuôi châm có mấy sợi tơ hồng đang nhẹ nhàng lay động trong gió.
Châm thổi nhỏ như vậy lúc phá không lao đi thậm chí ngay cả không khí cũng không dậy nổi một tia dao động, dù là dã thú nhạy bén nhất trong rừng cũng không phát giác được mà cảnh giác, huống chi là Dương Phàm cả đường chạy nhanh, sức cùng lực kiệt, hơn nữa bị dây thừng chắn chân ngựa làm mất tập trung.
Vài người đàn ông vẽ vân thú trên mặt từ trong bụi cỏ đi ra, người vừa thổi châm bắn Dương Phàm cúi xuống nhìn nhìn hắn, lại thấy vật cưỡi của hắn cũng quá mệt thì khẽ cau mày, nói:
- Dường như chúng ta đã bắt nhầm người rồi, người này đường ra mà tới, không giống như thám tử của khâm sai chó chết kia.
Một người khác hung ác nói:
- Mặc kệ nó, dù sao cũng là người Hán. Nếu bắt được thì giết để đền mạng đi.
Nói xong, gã liền chậm rãi rút yêu đao từ bên hông ra, đao này không dài, chỉ có một thước lẻ hai, rất nhỏ và rất thích hợp sử dụng trong rừng. Hoành đao đến địa phương như này là không có đất dụng võ nữa. Thân đao gấp khúc hướng ra ngoài, hai bên lưỡi đao là hai rãnh máu, cùng với hai hoa văn hình móng tay, lưỡi đao cực kỳ sắc bén, chuôi đao cũng không dài, dùng sừng trâu để cố định làm cán.
- Tạ Phong, không được càn quấy!
Người thổi châm trách gã một câu, rồi phân phó người bên cạnh:
- Kiểm tra thân thể hắn!
Người nọ đáp ứng một tiếng, ngồi xổm xuống lần tìm trên người Dương Phàm, lấy ra được một đống đồ vật, khi gã mở bức thánh chỉ kia ra, người thổi châm nét mặt biến đổi nói:
- Thứ màu vàng có vẽ hình con rồng này là gì? Đây chính là Thánh chỉ rồi! Ta đã thấy tên cẩu khâm sai kia mang theo thứ như này xông vào trại chúng ta giết lung tung đấy.
Tạ Phong cả giận nói:
- Ta đã nói tên này là người bọn hắn mà, quả nhiên là không giả. Người này không chừng chính là chó săn do tên khâm sai kia phái tới hại người chúng ta, để ta làm thịt hắn!
Tạ Phong nói xong, đao nhọn trong tay hung hãn đâm xuống ngực Dương Phàm, mà người thổi châm lúc này cũng không ngăn cản gã!
NNgôi sơn trại này dựa vào núi Thanh Sơn, hai bên là vách đá cheo leo hiểm trở, phía sau là ngọn núi chạm đến mây. Với tầm mắt của Dương Phàm, chỉ nhìn thoáng qua là biết tòa sơn trại này dễ phòng thủ khó tấn công. Nếu như ở đây xây một thành lũy bằng đá, lại có đủ lương thực và binh lực dồi dào, e là một vạn đại quân cũng khó mà đánh hạ.
Nhưng nói thì dễ. Trại này không lớn, cũng không phải là yếu địa quân sự, đã không có thực lực xây dựng như vậy, cũng không cần thiết để người dân mấy đời nghèo khó kia đi xây một tòa thành lũy bằng đá. Tường trại ở đây dùng gỗ trúc và đất đá, dựa vào thế núi mà xây dựng nên, không thể gọi là cao, tác dụng chủ yếu chỉ là phòng ngừa dã thú chui vào.
Dương Phàm lại liên tưởng đến cô nương cõng nước mà hắn từng gặp qua. Có lẽ trong sơn trại xây dựng ở trên cao này không có nước chảy, không có nước nguồn, thôn xóm này có kiên cố thế nào đi nữa, bên trong có lương thực và binh sĩ dồi dào thế nào đi nữa, cũng không thể giữ được lâu dài.
Cửa trại làm bằng gỗ, rất cẩu thả, những vết sứt mẻ cũng không bào cho phẳng. Có thể nhìn ra, cửa trại này vừa mới được sửa chữa lại. Đi vào trong trại, chỉ thấy trong rất nhiều nhiều nhà lụp xụp như đống tro tàn, đòn dông đã cháy khét, vách tường đen sì, cho thấy nơi này ít lâu trước đã gặp một trận tai họa.
Một vài bách tính đang dọn dẹp đống hoang tàn, không khí trong trại ngột ngạt, khi bọn họ nhìn thấy có người mang một tấm lưới lớn trở về, trong lưới lại có một người được bọc như cá, cũng không có biểu hiện gì đặc biệt. Chỉ là thản nhiên nhìn một cái, rồi lại tiếp tục vùi mình vào công việc đang làm.
Dương Phàm hai tay nắm lấy dây lưới thô ráp, nhìn tình hình trong sơn trại, một loại phẫn nộ không rõ là gì dâng đầy trong lồng ngực hắn.
Hắn bị vác đến một phòng rộng rãi coi như là hoàn hảo, trên cột trụ của phòng có rất nhiều vết tích của đao chém búa bổ, chỗ xà ngang mà cần phải trèo cầu thang mới tới, cắm mấy cái mũi tên, dường như còn chưa kịp dọn dẹp. Từ cảnh tượng còn sót lại này, có thể tưởng tượng ở đây đã từng xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt.
Dương Phàm chui ra khỏi cái lưới, đương nhiên, trước lúc hắn được thả ra, hai tay hai chân đều bị dùng gân trâu trói chặt lại như buộc móng heo vậy, sau đó bị người dùng dây thừng buộc ngược vào trên đòn dông.
Dương Phàm không phản kháng. Đối phương nếu như đã vác hắn về thì tính mạng tạm thời sẽ được đảm bảo. Chỉ cần gặp được trại chủ của bọn chúng, nói rõ tình hình, hắn tin rằng tình cảnh này lập tức sẽ thay đổi.
Phòng không có vách, bốn bên gió lùa, ở trong đó cảm thấy mát mẻ. Điều không hoàn mỹ là, ở đây không có rượu ngon đãi khách. Dương Phàm bị trói ngược trong phòng, giống như một con dê đợi làm thịt. Một người đàn ông mang chút ác khí chầm chậm bước đến trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn hắn.
Người đàn ông này hỏi:
- Ngươi là ai? Ngươi quen biết Huân Nhi tiểu thư của chúng ta sao?
Dương Phàm nói:
- Đúng vậy! Ta... ta là bạn của Huân Nhi tiểu thư. Ta không phải là gian tế mà Hoàng Cảnh Dung phái tới, ta đến là vì có việc với trại chủ các ngươi, có việc quan trọng cần thương lượng với hắn.
- Trại chủ của chúng ta chết trận rồi! Bây giờ ở đây không có trại chủ, có gì cứ nói với ta.
Giọng nói của người đàn ông này có chút ảm đạm, Dương Phàm nghe xong trong lòng có chút buồn, hắn đã hiểu rõ cơ cấu thế lực bộ lạc vùng Diêu Châu, cấp bậc của trại chủ ở đây là không thể cha truyền con nối. Trại chủ là thành viên thị tộc đức cao vọng trọng do bách tính trong trại đề cử ra, sau khi Thổ ty hoặc thủ lĩnh xác nhận, y mới trở thành trại chủ.
Nếu như trại chủ trước kia đã chết, trước khi Thổ ty hoặc thủ lĩnh xác nhận, trong trại thật sự không ai dám tự xưng trại chủ, nắm sự vụ trong trại, như vậy là coi rẻ Thổ ty. Bây giờ người này đã ra mặt hỏi hắn, chắc là người tương đối có uy trong trại. Nhưng y không thể có quyền nhúng tay vào việc đất nước.
Dương Phàm nhíu mày nói:
- Vậy thì, ngươi có thể giúp ta liên lạc với Thổ ty đại nhân của các ngươi không? Việc của ta rất quan trọng, liên quan đến sống chết của bộ tộc ngươi. Chuyện này chỉ có thể nói tỉ mỉ với Thổ ty đại nhân của các ngươi, không thể nói cho ngươi được.
Người đàn ông dường như nghe thấy câu chuyện hoang đường, cười lớn:
- Ngươi biết Thổ ty đại nhân của bọn ta bây giờ bận thế nào không hả? Ngươi biết trại của bọn ta bây giờ có bao nhiêu việc cần làm không hả? Dựa vào một câu nói của ngươi, mà ta phải mời Thổ ty đại nhân đến gặp ngươi, hay là trèo đèo lội suối đưa ngươi đến gặp Thổ ty đại nhân?
Người đàn ông từ hông rút ra một con dao ngắn, lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi có chuyện quan trọng, vậy lập tức nói. Nếu không lão không rảnh nói chuyện với ngươi, một đao kết thúc ngươi, ném đến khe núi cho sói ăn thịt!
- Ta là bạn của Huân Nhi tiểu thư của các ngươi.
Người đàn ông cười khẩy:
- Ngươi nói gì là ta tin nấy sao? Huân Nhi tiểu thư sao có thể quen biết ngươi, đến ta cũng chỉ nhìn thấy mặt cô ấy hai lần...
Hai người đang nói, một tiểu cô nương xinh đẹp cõng một gùi nước đi vào, đặt gùi nước xuống, rót một gáo nước nói với người đàn ông:
- Thanh Sơn ca, uống ít nước đi!
Cô nương nói xong liếc mắt nhìn Dương Phàm, sau đó “A” lên một tiếng, thất thanh:
- Sao lại là huynh?
Người được nàng gọi là Thanh Sơn ca dùng ánh mắt sắc bén nhìn nàng một cái, hỏi:
- Muội quen biết hắn sao?
Cô nương gật đầu:
- Vâng, mấy hôm trước huynh ấy đi qua đây, hỏi đường muội.
Thanh Sơn ca lập tức truy vấn:
- Lúc đó hắn có mấy người, ăn mặc như thế nào?
Cô nương nói:
- Chỉ có một mình thôi, mặc bộ y phục đi đường xa, đem theo một cái mã bao, hỏi thăm muội đi đến Diêu Châu thành như thế nào.
Thanh Sơn ca lại nhìn Dương Phàm một cái, trong ánh mắt đã có chút nghi hoặc, nhưng giọng nói đã ôn hòa lại:
- Ngươi thật sự không phải là người của Hoàng Cảnh Dung, cũng không phải là tay sai của Văn Hạo và Vân Hiên đúng không? Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc có chuyện gì?
Dương Phàm do dự một chút, nói:
- Việc của ta vô cùng quan trọng, không thể có quá nhiều người tham gia, ngươi thật sự muốn nghe sao?
Thanh Sơn ca hơi nhíu lông mày, nói:
- Đừng có cố làm ra vẻ huyền bí, ngươi rốt cuộc là có thân phận gì?
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Ta là khâm sai! Khâm sai triều đình phái tới!
- Cái gì?
Trai tráng rải rác bốn phía trong trại dồn dập kéo đến vây quanh, ánh mắt phẫn nộ thù hận nhìn hắn, Dương Phàm nói:
- Ta và Hoàng Cảnh Dung không phải cùng đường, ta đến đây, chính là vì giám sát những gì y đã làm ở Kiếm Nam Đạo.
Thanh Sơn Ca hoài nghi, bỗng nghe thấy tiếng trong trẻo của một cô gái vang lên:
- Cao Thanh Sơn!
Thanh tiểu ca ngẩng đầu nhìn, ngay lập tức lộ vẻ vui mừng, vội vàng dẫn người đi nghênh đón, cung kính nói:
- Tiểu thư!
Dương Phàm bị buộc bốn chân lên không trung, không nhìn thấy tình hình ở phía sau, chỉ nghe thấy người con gái nói:
- Cha, huynh và mọi người còn đang bận, không kịp phái người đến đây, nên bảo ta đem những người này tới trợ thủ sơn trại, trại chủ các ngươi đã chết trận rồi đúng không?
Cao Thanh Sơn khẽ “ừ” một tiếng, người con gái kia nói to:
- Ủ rũ mà làm gì? Người ai mà không chết, ai giết người của chúng ta, dùng đao thương tìm lại là được! Người này là ai, là binh sĩ của Văn Hạo và Vân Hiên sao?
Cao Thanh Sơn nói:
- Không phải, người này đi qua địa bàn của chúng ta, bị bọn ta bắt lại. Ban đầu hắn nói hắn quen biết tiểu thư, ta cầm dao dọa, hắn lại nói hắn là Khâm sai Đại Chu, có việc quan trọng muốn gặp Thổ ty đại nhân, cũng không biết câu nào mới là thật. Ta đang thẩm vấn hắn.
- Hả?
Dương Phàm nghe thấy tiếng bước chân vang lên, khóe mắt đầu tiên là thấy một bóng dáng xinh đẹp, người con gái đó chầm chậm đến trước mặt Dương Phàm. Dương Phàm bị treo lơ lửng trên không rất là buồn cười, ánh mắt cũng nhìn theo bóng dáng của cô gái đang đến gần, bốn mắt nhìn nhau, Dương Phàm bỗng bất ngờ kêu lên:
- Huân Nhi cô nương!
Vị cô nương này đúng là Huân Nhi cô nương, áo trên trắng, áo trấn thủ đỏ, giày trắng quần lam, thanh tú xinh đẹp, trên đầu còn đội mũ hình trăng lưỡi liềm màu trắng, hoa tai trắng tinh buông xuống vai, trong sáng như nước suối. Nàng cầm roi ngựa, kinh ngạc nhìn Dương Phàm, hồi lâu mới thất thanh:
- Là ngươi?
Cao Thanh Sơn hỏi:
- Tiểu thư, cô thật sự nhận ra hắn sao?
Huân Nhi nhìn Dương Phàm, lại nhìn Cao Thanh Sơn, dùng roi ngựa gõ nhẹ lên vai Dương Phàm hỏi:
- Ngươi nói hắn là Khâm sai Đại Chu à?
Cao Thanh Sơn nói:
- Chính hắn nói như vậy!
Huân Nhi “xùy” một tiếng, hếch cái mũi nhỏ nhỏ, khinh thường:
- Khâm sai à? Xí! Đây là một tên lừa bịp, một tên đại lừa bịp giả danh lừa đảo ở mọi nơi....
- Cái gì?
Cao Thanh Sơn giận tím mắt, rút dao nói:
- Ta làm thịt hắn!
- Khoan đã!
Huân Nhi dùng ngọn roi gạt nhẹ dao thép của Cao Thanh Sơn ra, cười híp mắt nói với Dương Phàm:
- Đồ lừa gạt, gan của ngươi cũng không nhỏ nhỉ, không theo chị dâu ta lừa đến chỗ tốt nào, lại chạy đến Diêu Châu này lừa người. Ở Nhẫm Châu ngươi là tội phạm bỏ trốn, đến Diêu Châu liền biến hóa thành Khâm sai, thật tài giỏi. Nếu ngươi còn tiếp tục đi về phía nam, đợi đến lúc ngươi đến Nam Chiếu chắc sẽ thành Hoàng đế?
Dương Phàm cười gượng:
- Huân Nhi cô nương, ta đúng là Khâm sai Đại Chu mà.
- Im miệng!
Huân Nhi trừng mắt nhìn hắn, cái mũi xinh đẹp chun chun lại:
- Không khoác lác thì sẽ chết sao hả? Nhìn bộ dạng của ngươi là ta biết ngươi không thể là người của Hoàng Cảnh Dung phái tới rồi. Ngươi sợ bị người trong trại giết chết nên mới buột miệng bịa chuyện đúng không? Được rồi được rồi, ngươi đừng có giả vờ nữa, thấy ngươi là người quen của chị dâu ta, ta cũng không làm khó ngươi.
Huân Nhi vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, dặn dò Cao Thanh Sơn:
- Trước tiên thả hắn ra đã, đây là tên lừa gạt ăn uống khắp nơi, không phải là người lợi hại gì cả.
- Vâng!
Cao Thanh Sơn đồng ý một tiếng, vẫy tay, lập tức có bốn tên trai tráng đi đến trước mặt, cởi dây thừng cho Dương Phàm. Hai chân Dương Phàm rơi xuống đất, hai tay còn bị trói ngược đằng sau, nói với Huân Nhi:
- Huân Nhi cô nương, thật không giấu diếm, tại hạ đúng là Khâm sai triều đình.
Huân Nhi ôm lấy vai, một tay xoa xoa cái cằm nhẵn bóng và mềm mại, nói:
- Ồ! Vậy thì khâm sai đại nhân ngài tới đây là muốn làm gì, muốn vàng hay muốn nữ nhân? Hay là cả hai đều muốn? Người Hán các ngươi không phải đều tham lam như vậy sao? Hừm! Còn dám nói bậy, có tin ta lấy roi quất ngươi không?
Dương Phàm thở dài:
- Thánh chỉ ở trong thắt lưng ta, nếu như cô nương không tin, có thể tự mình xem.
Tròng mắt long lanh của Huân Nhi khẽ chuyển động, nghi hoặc nói:
- Đi, cởi đai lưng của ngươi ra!
Bây giờ Dương Phàm mặc quần áo dân thường, đai lưng chỉ là một chiếc khăn lau mồ hôi đã cũ. Một gã trại đinh đến trước mặt cởi thắt lưng của Dương Phàm xuống, tay run run, một tấm vải lĩnh vàng từ bên trong rơi xuống.
Gã trại đinh kia cúi lưng xuống nhặt lên, nâng lên trước mặt Huân Nhi cô nương. Huân Nhi cô nương nhận lấy tấm vải lĩnh xem một chút. Đây là mặt sau, mặt trước có hình hai con rồng đang ngậm ngọc được thêu tinh xảo từ sợi chỉ vàng. Sắc mặt Huân Nhi cô nương nghiêm túc trở lại, nàng lật tấm lĩnh vàng lên, cẩn thận xem xét hồi lâu, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt thanh tú đã phủ một lớp sương lạnh.
Huân Nhi ánh mắt đầy lòng căm thù nói:
- Ngươi quả nhiên là người của triều đình, ngươi đến sơn trại của chúng ta làm gì?
Lúc này, tiếng gào thét thê lương bỗng vọng lên ở phía xa, cả trại lập tức rối loạn cả lên, có người cầm lấy giáo chạy về phía tường trại, vừa chạy vừa hét to:
- Địch tập kích! Có địch tập kích!
Trong phòng tiếng “choang” văng vẳng bên tai, các trại đinh lũ lượt rút đao ra khỏi vỏ, vây quanh Dương Phàm như một đám ác lang!