Trạch viện của Tống gia thật sự là quá lớn, trên thực tế ở huyện Ba Giang này, phủ Tống gia đã chiếm nửa thành. Người của Tống gia cũng không phải là người của địa phương, căn cơ bọn họ ở trong núi, nên người ở đây rất ít, nên trong hậu viện là một sân trống rất rộng. Nơi sân to lớn có thể phi ngựa, có thể luyện binh, mà đây chỉ là một phần của hậu viện Tống gia mà thôi.
Bởi vì những nơi này không có tác dụng là bao nhiêu, cho nên chỉ có tường viện bao quanh, chứ chưa làm xử lý nào khác, thậm chí mặt đất còn chưa hề san bằng. Lâu dài, khắp mặt đất đều toàn là cỏ dại, tựa như một mảnh thảo nguyên. Lưu Quang Nghiệp dẫn theo người giờ phút này đang đi xuyên qua mặt cỏ.
Ngưu Nhất Lang đi bên cạnh Lưu Quang Nghiệp, cùng đi lên sườn núi, gã thở hổn hển nói:
- Tiểu nhân nghe rất rõ, sau khi đi qua sườn cỏ này, chính là nơi ở của Dương Phàm...
Còn chưa nói hết thì đột ngột dừng lại.
Cỏ sườn núi không cao lắm, chỉ là một mặt sườn núi khá lớn phập phồng, bọn họ còn chưa hoàn toàn đi lên sườn núi, trong tầm mắt xuất hiện từng đoàn từng đoàn màu dỏ, như thể là từng hàng ánh lửa, nhảy múa trong gió, gió trợ thế lửa, phập phồng.
Quả tim Lưu Quang Nghiệp đập mạnh, tuy trong lòng kinh nghi nhưng chân vẫn không dừng bước mà tiếp tục bước lên hai bước, lập tức nhìn rõ dưới hàng lửa đỏ rực bập bùng kia chính là mũ giáp hắc bạch trên đỉnh đầu, dưới trời chiều, đồng mão trên nón trụ nhấp nháy tỏa ánh sáng.
Lại bước lên một bước nữa, lão liền nhìn thấy một ánh mắt đằng đằng sát khí, lần lượt từng gương mặt thần sắc lạnh lùng, hộ giáp da bì dán lên hai gò má các chiến sĩ, khiến bọn họ vô cùng uy nghiêm.
Lưu Quang Nghiệp có chút run sợ, đám thổ binh cũng sợ run, chân bọn họ bắt đầu lưỡng lực, chậm rãi tiến lên hai bước nữa, liền thấy hiện ra miệng thú nuốt vai, miệng thú kỳ lân bằng kim loại sáng bóng, trợn mắt tròn xoe, khí phách nghiêm nghị.
Lại sau đó, chính là giữa ngực bụng của những binh sĩ này được bao bằng da thú màu đỏ máu. Lưu Quang Nghiệp đứng lại, kinh ngạc nhìn đội ngũ chỉnh tề hiện hữu như thiên binh trên tuyến cỏ bằng, đột nhiên không cần tả hữu dìu nữa, tự đi nhanh xông lên sườn núi, lần này, lão rốt cuộc đã nhìn thấy rõ toàn cảnh đối phương.
Mâu kích như rừng, đạo thuẫn như nước, chiến quần rộng choàng trên lưng ngựa, môt con chiến mã đứng ở đằng kia vẫn không nhúc nhích, ước chừng hơn ba trăm kỵ đang xếp thành trận hình xung phong ở đằng kia, quân dung nghiêm chỉnh, không một tiếng ồn ào, quân uy mâu hách, như liệt hỏa bốc lên.
Lưu Quang Nghiệp hồn bay phách lạc đứng đó, nhìn khôi anh trên đỉnh đầu đám kỵ sĩ rừng rực đỏ, ngọn lửa trong lòng từng tấc từng tấc rụt về.
Bên cạnh lão có thổ binh, nếu kéo tiến sâu vào rừng thẳm, có lẽ đủ đánh một trận chiến, nhưng tại sân đất giống như một mảnh thảo nguyên này, thì sao có thể đánh với người ta được? Cục diện rõ ràng là nghiêng về bên kia rồi.
Mã Kiều đầu mũ mặc giáp, đứng nghiêm trang trước trận. Gã vốn nhận được tin báo, nói là Lưu Quang Nghiệp mang theo thổ binh muốn đi tàn sát nhân chứng Tạ Man đã được đưa vào Tống phú, liền lập tức triệu tập binh mã đi cứu viện, ai ngờ vừa đuổi được một nửa, trạm canh gác phía trước lại chạy tới hồi báo, thổ binh vẫn chưa tàn sát Tạ Man, mà là chạy tới bên này.
Mã Kiều lập tức ngừng tam quân, bày trận ở đây. Tuy rằng hiện tại gã đã bày ra trận hình công kích, kỳ thật đây chỉ là thói quen mà thôi, còn đến tột cùng phải làm như nào, gã cũng không biết. Lúc này ý đồ đối phương không rõ, dù sao đây không phải là đối địch với quân đội một nước, gã cũng không thể ra lệnh là giết người.
Mã Kiều hơi nghiêng người, hỏi một gã tiểu giáo bên mình:
- Dương khâm sai đã đuổi lên chưa?
Tiểu giáo đáp:
- Khi ty chức đi báo tin, khâm sai vừa mới vào tắm, nghe được tin lập tức thay quần áo, nói vậy cùng sắp tới rồi.
Mã Kiều hơi gật đầu, ngồi thẳng lên ở trên lưng ngựa:
- Một khi đã vậy, vậy thì chờ chút đi!
Giây lát, chỉ thấy một vài khoái mã bảo hộ cho một xe ngựa nóc có dạng xòe ô, hình dáng như thời kỳ Tần Hán đang từ xa chạy tới. Khi lao đến gần, thấy người cưỡi khoái mã là thúc cháu Tống Sở Mộng, Tống Vạn Du và vài vị bề trên Tống gia khi bọn họ vừa đến Tống phủ tham gia bữa tiệc đón gió thì đã từng gặp.
Về phần chiếc xe ngựa có mui phong cách giống thời Tần Hán cũng là một vị lão nhân râu tóc bạc trắng. Nhìn lão nhân này ít nhất cũng phải hơn chín mươi tuổi, mặt dầy nếp nhăn, có nhiều vết nâu đốm. Những người này vừa đuổi tới Tống Sở Mộng và Tống Vạn Du iền vội vàng xuống ngựa đỡ lão già bước xuống.
Hóa ra lão nhân trước mắt này là đương gia già tuổi nhất trong gia tộc Tống thị, bối phận tôn quý nhất. Tống Sở Mộng và Tống Vạn Du nghe nói hai vị khâm sai sắp khai chiến với quý phủ của y thì sợ tới mức hồn bay phách lạc, lúc ấy bọn họ vội vàng thỉnh an vị lão nhân tổ tông này, lão tổ tông nghe hỏi, vội gọi bọn họ đưa mình tới đây, nghĩ với tuổi tác đã cao của mình như này, cũng có thể khiến hai vị khâm sai nể mặt lão một chút.
Lưu Quang Nghiệp đứng trên sườn núi, thấy người của Tống gia đuổi tới, hơn nữa ngay cả lão tổ tông của họ cũng đều mời tới rồi, không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm. Có lão già này ở đây, Dương Phàm dù thế nào cũng sẽ không dám quá mức làm càn, mình cũng sẽ không phải chịu khổ nữa.
Lưu Quang Nghiệp buông tay, ưỡn ngực, nện bước điềm đạm, thong thả đi về phía chân núi.
Thua người không thể thua trận, huống chi phen này khởi binh hỏi tội, có lão tổ tông Tống gia ra mặt, cho dù là rơi xuống hạ phong, Dương Phàm cũng không dám chèn ép mình quá đáng. Cho dù là quan cũng phải kính lão tôn lão. Dương Phàm còn có thể dám làm gì nữa chứ?
Tuy nhiên Lưu Quang Nghiệp vừa bước đi được vài bước, bỗng nhiên cảm thấy có chút quái dị, liền quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa cái mũi bị vẹo đi rồi, tuy rằng mũi của lão thật sự đã bị Dương Phàm làm cho lệch rồi.
Những thổ binh phía sau giống như là tượng đứng tại sườn núi, không một ai đi xuống cùng y, mà ngay cả Ngưu Nhất Lang và cả tên chấp dịch kia thân là người Ngự sử đài cũng đứng yên ở đằng kia thần sắc đầy do dự, ánh mắt băn khoăn không dám đi theo y xuống dưới. Lưu Quang Nghiệp trợn trừng mắt nhìn bọn họ, lúc này hai tên Ngưu Nhất Lang và Chấp dịch mới miễn cưỡng đi xuống dưới.
Lão tổ tông Tống gia được nâng xuống xe, run rẩy khom người về phía Mã Kiều, giọng già nua khàn đục:
- Vị tướng quân này vì sao lại bày trận cử binh ở trong nhà lão hủ vậy?
Mã Kiều nào dám nhận lễ của lão nhân gia lớn tuổi như vậy chứ, mà người nhiều tuổi như này ngay cả gặp Hoàng đế cũng không cần lạy đấy, Hoàng đế còn ban thưởng cho ngồi nữa.
Mã Kiều vội vàng xuống ngựa, thi lễ thật sâu với lão nhân gia, cũng không tiện nói là mình nghe lầm tin tức, nghĩ đến việc Lưu Quang Nghiệp sẽ xuống tay với Tạ Man, liền đẩy mọi việc lên người Dương Phàm, nói:
- Lão nhân gia, tiểu tướng chỉ phụng mệnh làm việc thôi. Lát nữa Dương khâm sai đến, cứu hệ thế nào, kính xin lão nhân gia cứ hỏi Khâm sai đại nhân chúng ta là được.
- Ta cũng là Khâm sai, ngươi thân là tướng lĩnh triều đình, mà dám bày trận giằng co với ta ư!
Lưu Quang Nghiêp nổi giận đùng đùng hét, Mã Kiều lại làm như tai điếc không nghe thấy, chỉ lui một bước, ấn đao đứng bên cạnh ngựa.
Lưu Quang Nghiệp ngượng ngùng, quay sang vái chào lão tổ tông Tống gia để che giấu sự xấu hổ.
Chỉ chốc lát sau, Dương Phàm đánh ngựa như bay lao tới bên này. Hắn vừa tới, lại vừa mới nhảy vào thùng tắm muốn tắm rửa một cái thì có binh lính tới báo tin, liền vội vàng lau người mặc áo bào thượng y tử xuyên chạy tới đây, bên trong còn chưa kịp mặc gì, tóc ẩm ướt, được dùng một dây vải buộc qua loa ở sau đầu.
Tuấn mã lao đi vun vút, “đuôi ngựa” và đuôi ngựa nhảy múa theo gió, anh tuấn tự nhiên, phóng khoáng phong lưu.
Lão tổ tông Tống gia dù già nhưng mắt chưa hoa, nheo lên nhìn, khen:
- Thật là một thiếu niên tài giỏi, tư thế thật oai hùng!
Thật ra Dương Phàm đã qua cập quan không còn là thiếu niên nữa rồi, chỉ có điều dù thế nào thì trong mắt lão nhân nhiều tuổi thì hắn vẫn là thiếu niên, người ngoài cũng không dám nói gì.
Dương Phàm đuổi tới trước mặt mọi người xoay người xuống ngựa. Tống Sở Mộng bước tới giới thiệu với hắn. Dương Phàm nghe nói là Lão tộc trưởng Tống thị tới, nên cũng không dám chậm trễ bước tới hành lễ với lão nhân gia, sau đó mới quay sang Lưu Quang Nghiệp, lạnh lùng hỏi:
- Lưu Ngự sử hưng sư động chúng, ý muốn làm gì?
Dương Phàm không đề cập tới thì thôi, hắn vừa nói đến, Lưu Quang Nghiệp tức giận bùng cháy, phẫn nộ chỉ vào ba trăm thiết kỵ đang đứng trang nghiêm phía sau lưng hắn, ác liệt rít lên:
- Ngươi tự ý dụng binh, là có ý gì?
Dương Phàm khẽ nhướn mày:
- Bản quan phụng chỉ ra kinh, đội quân này là hộ vệ bản quan, có người giơ gậy cầm đuốc, đằng đằng sát khí đến đây, thị vệ của bản quan vì vậy mà cảnh giới, sao có thể gọi là tự ý dụng binh được? Nhưng thật ra các hạ sử dụng hơn trăm thổ binh, không phải là binh mã triều đình, nhưng ngươi lại dẫn bọn họ lao thẳng tới chỗ bản quan ở, là muốn gì đây?
Lưu Quang Nghiệp chỉ vào cái mũi sắp rơi ra và khuôn mặt sưng phù của mình, hét lớn:
- Ngươi nói ta muốn gì ư? Ngươi nói ta muốn gì ư? Dương Phàm, ngươi làm quan không biết tôn trọng người khác, ẩu đã Ngự sử, chuyện này ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi đâu.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, đang trả lời một cách mỉa mai, Tống Vạn Du chợt kêu lên the thé rợn cả da gà:
- A? ? Xảy ra chuyện gì! Thúc phụ, ngươi mau nhìn!
Y hét to chỉ về xa xa, mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong một góc không trung hoàng hôn nặng nề, có một làn khói đen đặc thẳng tăp dâng lên, bởi vì lúc này không có gió, nên cột khói kia ngưng mà không tán, chỉ bay lên và tràn ra khắp không trung.
Tống Sở Mộng biến đổi sắc mặt, thất thanh nói:
- Chẳng lẽ có người công thành sao? Tại sao lại có người công thành?
Đạo khói đặc này là Tống gia phỏng theo khói lửa của triều đình để thiết lập cho tứ thành, dùng cứt trâu phân ngựa ngâm ủ đốt lên trở thành khói đặc. Đạo khói lửa này không phải là báo tin tức cho nơi khác, mà là vì thị trấn Ba Giang dù nghèo đơn sơ, địa phương lại không nhỏ, mõ đồng chiêng trống gì đó khó có thể tạo ra âm thanh đưa tin hiệu quả, cho nên mới làm ra khỏi lửa này để làm tín hiệu cảnh báo.
Thân là đương gia Tống gia, Tống Sở Mộng đương nhiên hiểu ý nghĩa của khói lửa này là gì.
Lão tổ tông Tống gia lập tức sắc mặt căng thẳng, vội vàng phân phó:
- Sở Mộng, ngươi mau mau quay về xem tại sao lại có chuyện như thế. Vạn Du, nhanh chóng triệu tập đinh dũng trong thành, chuẩn bị bất trắc!
Thúc cháu Tống Sở Mộng liên thành đáp ứng, nhảy lên chiến mã lao đi như bay.
Dương Phàm và Lưu Quang Nghiệp vừa mới giằng co, thì dũng sĩ chín trại hai động ba khe Tạ Man đã công thành rồi. Dưới tình huống này, hai vị khâm sai không thể nào tiếp tục tự giết lẫn nhau, Lưu Quang Nghiệp nhân cơ hội nhún nhường, nghĩ muốn rút thổ binh về chỗ ở của mình.
Nhưng đúng vào lúc này, Hồ Nguyên Lễ đến.
Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên đưa phụ nữ và trẻ nhỏ Tạ Man đến nơi khác, Tôn Vũ Hiên ở lại chăm sóc bảo vệ bọn họ, Hồ Nguyên Lễ thì tới gặp Dương Phàm.
Trong tay y cầm một cuốn sổ ghi chép, tuy rằng vẫn chỉ là mấy khẩu cung vô cùng ít ỏi, nhưng là bọn họ đã thuật lại Lưu Quang Nghiệp dẫn theo thổ binh xông vào sơn trại, cướp đoạt của cải, tự ý gian dâm nữ tử như nào...rồi khi gặp phải phản kháng thì lập tức chỉ tội nói đối phương là phản đảng Lưu nhân mà tàn nhẫn giết chóc. Hành vi phạm tội thật khiến người ta kinh tâm.
Hồ Nguyên Lễ đến nơi thấy song phương không có xảy ra chuyện gì, thuận tay giao cuốn sổ ghi chép cho Dương Phàm. Dương Phàm lật lật và tờ, lập tức sát khí xộc lên.
Mới đầu hắn còn tưởng rằng những thổ binh này là phụng mệnh làm việc, tất cả tội nghiệt sẽ đổ hết lên đầu Lưu Quang Nghiệp, hiện giờ đọc trong mấy bản ghi chép mới hiểu được dưới sự lây nhiễm bản tính ác tính của Lưu Quang Nghiệp, những thổ binh này cũng đã thật sự biến thành ma quỷ, cũng phạm vào tội ác rồi.
Dương Phàm lạnh lùng ngẩng đầu, quét nhìn đám thổ binh đang đứng ở sườn núi, ánh tà dương chiều chiếu vào trong mắt hắn tràn ngập màu máu.
Lưu Quang Nghiệp và lão tổ tông Tống gia đảo mắt nhìn nhau, đang định mượn cớ rút lui, nhưng Dương Phàm điềm nhiên nói:
- Lưu Quang Nghiệp ngươi không thể đi, cũng không được đi.
Mạnh Chiết Trúc sắc mặt nghiêm nghị nói:
- Chúng ta phái một đội nhân mã đến trại Hà Bạch giải vây cho nàng. Chủ lực chỉ có thể đi lấy Diêu Phó, chỉ cần chúng ta chiếm được Diêu Châu, trại Hà Bạch tự nhiên sẽ không phải lo. Nếu như còn kéo dài thêm một khắc, toàn tộc của chúng ta sẽ có thể... lâm vào mối nguy hiểm lớn hơn!
Mạnh Chiết Trúc quay về phía Huân Kỳ, thành khẩn nói:
- Ta rất thích Huân Nhi, vì nàng, ta có thể từ bỏ cả tính mạng bản thân. Nhưng bây giờ không phải lúc khoe võ dũng của một mình ta, ta là trưởng tộc, phải có trách nhiệm với người toàn tộc! Nếu như Huân Nhi có chuyện gì... là nam nhân của nàng,ta sẽ lấy đầu Vân Hiên và Văn Hạo để đền mạng cho nàng!
Huân Kỳ cười lớn nói:
- Nói hay lắm! Đây mới đúng là thổ ty chân chính!
Huân Kỳ chậm rãi đứng lên, nghiêm nghị nhìn các thủ lĩnh, trầm giọng nói:
- Mưu đồ của Văn Hạo và Vân Hiên là lãnh thổ và con dân của chúng ta, tên tham quan Hoàng Cảnh Dung tham hơn cả chó sói đói này, lúc ta ở Nhẫm Thũng đã từng xin ta một bức tượng Phật vàng to bằng một người thật. Các ngươi cho rằng, nếu như bây giờ chúng ta xin hàng, sẽ được cái gì?
Các ngươi cho rằng không thỏa mãn khẩu vị của bọn chúng, bọn chúng sẽ đồng ý đàm phán hòa bình với chúng ta sao? Nhân nhượng không thể có được hòa bình, chỉ có thể khiến dã tâm và lòng tham của bọn chúng càng khó mà thỏa mãn. Tên tham quan như Hoàng Cảnh Dung, chúng ta không có gì để đàm phán cả, hạng người ngông cuồng ngạo mạn như Vân Hiên và Văn Hạo, chúng ta càng không có gì để đàm phán!
Huân Kỳ ta phải có trách nhiệm giữ gìn mảnh đất của tổ tiên và tất cả những con dân trên mảnh đất đã nuôi dưỡng ta! Huân Nhi là đứa con gái mà ta thương yêu nhất, cũng là thê tử của Mạnh Chiết Trúc, nhưng vì lãnh thổ và con dân của chúng ta, ta chỉ có thể bất chấp an nguy, thổ ty Mạnh Chiết Trúc cũng đã đồng ý từ bỏ cơ hội này!
Ta sẽ cùng với thổ ty Mạnh Chiết Trúc dẫn các ngươi đi đánh thành Diêu Châu, đánh cho bọn chúng đau, đánh cho bọn chúng sợ, làm cho bọn chúng không bao giờ dám coi chúng ta như lũ sơn dương có thể tùy ý chém giết! Trận chiến này, chúng ta phải giống như sáng tối, biết tiến biết lui, còn người nào sợ hãi lùi bước giảng hòa, sẽ có kết cục thế này!
Huân Kỳ rút đao chém xuống, mấy cái bàn mặt gỗ, “bịch” một tiếng, bị chặt bay một góc.
Mạnh Chiết Trúc cũng đột nhiên đứng dậy, thân hình y cao lớn uy mãnh. Y vừa đứng dậy, đầu gần như chạm vào đỉnh trướng. Mạnh Chiết Trúc nắm chặt chuôi đao, trầm giọng nói:
- Lập tức chặt gỗ làm khí giới công thành, thu thập độc dược, rèn đầu mũi tên, gọt mũi tên trúc.
Trận chiến này, chỉ được phép thắng, không được phép thua!
Các thủ lĩnh trong trướng lũ lượt quỳ một đầu gối về hướng bắc, lấy tay đấm nhẹ lên ngực, tất cả đồng thanh nói:
- Xin tuân theo mệnh lệnh của thổ ty đại nhân, có tiến không lui, có thắng không bại!
Giọng nói trong trướng có khí thế ngất trời, các binh sĩ đi tuần xa xa cũng mơ hồ nghe thấy gì đó, lặng im đứng nhìn về phía lều trướng. Những con ngựa buộc ở ngoài trướng hình như cũng cảm nhận được không khí bi tráng trong giọng nói của các thủ lĩnh, thổ ty, nhao nhao ngẩng đầu hí vang.
Các thủ lĩnh lần lượt chui ra khỏi trướng, nhiệt huyết sôi sục quay về doanh địa của mình, chuẩn bị phát động phản kích bất ngờ thành Diêu Châu. Trong trướng chỉ cón lại hai người Huân Kỳ và Mạnh Chiết Trúc.
Bộ dạng tức giận của Huân Kỳ đã biến mất, trở nên trầm lặng. Một lát sau, lão mới khẽ nói:
- Nếu như trận này thất bại, tiền vốn mà chúng ta đàm phán với triều đình đều sẽ không còn tồn tại. Tính mạng của chúng ta có thể đem ra đánh cược, nhưng sự tồn vong của toàn tộc, không thể đem ra đánh cược!
- Ta hiểu!
Mạnh Chiết Trúc đến bên cạnh lão, sóng vai nhìn ra ngoài, trên mặt có sự bình tĩnh không giống với vẻ thô kệch của y:
- Từ ngày chúng ta trở thành thủ lĩnh trở đi, chúng ta không chỉ là lo cho cuộc sống của người thân và bản thân chúng ta nữa. Nếu như trận này thất bại, chúng ta chỉ có thể cầu viện Nam Chiếu và Thổ Phiên.
Huân Kỳ chau mày:
- Ta cũng có ý định như vậy, nhưng nếu như thất bại, tốt nhất chúng ta nên cầu viện Nam Chiêu trước. Nam Chiêu Vương sẽ đòi lấy tiền của của chúng ta, nhưng không có dã tâm với lãnh thổ của chúng ta. Còn Thổ Phiên thì không như vậy, một khi nương nhờ vào Thổ Phiên, y sẽ càng khó đối phó hơn Đại Đường.
Mạnh Chiết Trúc gật đầu nói:
- Xem tình hình rồi tính, đầu tiên cứ đánh xong trận này đã!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
- Cẩn thận!
Dương Phàm mạnh mẽ lao tới, một tay đè Huân Nhi ngã xuống dưới đất, một mũi tên cực lớn như một thanh trường mâu rít qua, quay sát qua người Huân Nhi, mũi tên to như trứng ngỗng đâm trúng vào một cọc gỗ, chiếc cọc gỗ to cỡ miệng bát gãy “rầm” một tiếng, vụn gỗ bay lả tả khắp nơi.
Gió mạnh thổi qua mặt, cũng cảm thấy đau, nghĩ đến chỉ cần nhào xuống chậm một giây thôi mình đã bị mũi tên to kia xuyên thủng, mặt Huân Nhi sợ hãi đến trắng bệch.
Hoàng Cảnh Dung tự mình đến trại Hà Bạch, không chỉ lão đến, mà ngay cả Văn Hạo và Vân Hiên cũng đến. Bọn chúng không đem theo quân viện trợ của triều đình từ Tây Châu, Nhung Phó đến, lại mượn nỏ sàng của bọn chúng. Công sự phòng ngự yếu ớt của trại Hà Bạch, trước loại vũ khí sắc bén như thế này sao có thể chịu nổi một đòn.
Cũng may vũ trang thành Diêu Châu trên thực tế là quân đội tư nhân của hai vị thổ ty Văn Hạo và Vân Hiên, triều đình gọi là Đô đốc và Thứ sử, giống với để địa phương tự trị ở trên quân sự và chính trị. Triều đình không phụ trách trang bị vũ khí cho bọn chúng, còn vũ khí hạng năng mà binh mã triều đình đường xa tới cứu viện đem theo lại có hạn, nỏ sàng tổng cộng mười hai chiếc, chỉ mượn được ba chiếc của bọn chúng, cung nỏ của bọn chúng cũng có hạn, nếu không trại Hà Bạch sớm đã bị đánh chiếm rồi.
Dù là như thế, ba cỗ sàng nỏ vẫn tạo ra mối đe dọa lớn cho trại Hà Bạch, đặc biệt là Hoàng Cảnh Dung tới, hầu như đã dẫn cả chủ lực của Văn Hạo và Vân Hiên tới. Bọn chúng tấn công sơn trại suốt ngày đêm, chỉ dựa vào binh lính tiêu hao, lực lượng phòng thủ trong trại càng ngày càng yếu kém.
Một ngày trước, thủ lĩnh Huân Kỳ bỗng nhiên phái tới một đội viện quân, ước chừng có khoảng một nghìn năm trăm người. Theo lý mà nói, với số lượng binh mã thế này đủ để giải vây cho bọn họ, ít nhất có thể phá vòng vây của quân đội vây núi, tăng cường lực lượng phòng thủ trong trại. Thế nhưng sau khi Hoàng Cảnh Dung gặp cản trở ở thế tiến công, vừa hay lại đón đội viện quân này, viện quân tổn thất nghiêm trọng, không thể xông vào được.
Thật ra cũng may mà bọn họ không xông vào, nếu không bây giờ bên ngoài nhiều binh mã bao vây như vậy, bên trong lại xông vào hơn nghìn người, nước uống trên núi sẽ lập tức cạn kiệt. Trên thực tế bây giờ nước uống trên núi cũng đã không đủ rồi, bây giờ đã bắt đầu giới hạn cung ứng.
May mà bọn người Hoàng Cảnh Dung và Vân Hiên không biết gì về việc thiếu nước trong trại, nếu không bọn họ cũng không cần phải công núi ác liệt, hi sinh biết bao người như vậy. Chỉ cần vây thêm hai ngày, sơn trại sẽ không chiến mà tự bại.
Một trận tên mãnh liệt của sàng nỏ, khiến cho thủ quân trong trại áp chế không ngẩng đầu lên nổi, lập tức binh sĩ của Văn Hạo và Vân Hiên lại tấn công lên núi như một đàn kiến.
Sau khi mũi tên, đạn đá, các vũ khí tầm xa được bắn ra, chính là đánh giáp lá cà. Dưới ánh đao sắc kiếm không ngừng có người ngã xuống, trên bức tường thành đã sụp lở một nửa nằm ngổn ngang bao nhiêu là thi thể, không kịp dọn dẹp. Có thi thể đã phơi ở đó hai ba ngày rồi, bị ánh nắng mặt trời chiếu đến bốc ra từng đợt mùi hôi khiến người ta buồn nôn.
Chiến tranh tàn khốc, đánh trận đến bây giờ, người nào cũng đã tê liệt rồi. Bên cạnh có người mất mạng, cũng không chút động lòng. Một mũi tên lạnh lùng bay qua, đâm thủng cổ họng của một người, Dương Phàm thậm chí không thèm nhìn một cái, chỉ đẩy người vẫn còn chưa tắt thở đó ra, cầm thương xông lên liều chết lấp kín cái lỗ thủng mà y để lại.
Trại Hà Bạch sắp không trụ vững rồi!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※
Cao Thanh Sơn dùng thanh đao thép đã bị cong của mình, đập cho một tên binh sĩ đang trèo lên tường khiến gã vỡ đầu chảy máu, thở hồng hộc nói với Dương Phàm:
- Thổ ty đại nhân nhất định là gặp phiền phức lớn rồi, nếu không ngài nhất định sẽ tự mình dẫn người đến giải cứu chúng ta, Huân Nhi tiểu thư ở đây, thổ ty đại nhân không thể không quan tâm!
Dương Phàm vung thương khiến hai tên binh sĩ rơi khỏi tường trại, trầm giọng nói:
- Những chuyện này không cần phải quan tâm. Đám quân địch này có lẽ vẫn còn chống cự được, đến lúc bọn họ phái thêm một đám nữa, đường phòng tuyến này sợ là không giữ nổi. Đường quan ải thứ hai đã gia cố xong chưa, đánh xong trận này, chúng ta chủ động rút lui đến phòng tuyến thứ hai, tiếp tục cố thủ!
Cao Thanh Sơn cắn răng nói:
- Phụ nữ và trẻ em ở hậu phương ngày đêm gia cố cải tạo, bây giờ đã sắp hoàn thành, đánh đuổi tốp địch này, chúng ta rút lui!
Trận chém giết và giằng có quyết liệt này kéo dài hơn một canh giờ, đám người Dương Phàm đang dần không chống đỡ nổi, bỗng nhiên dưới núi vang lên tiếng chuông đồng “keng keng keng”, Văn Hạo gõ kẻng thu binh.
Tiếng chuông đồng chói tai trong tai của hai bên đang giao chiến quả thực giống âm thanh tự nhiên. Binh sĩ rút lui như nước thủy triều, người trong trại cũng lập tức buông lỏng, dùng sức một lát mới cảm thấy tia sức lực cuối cùng trên người cũng đã bị rút hết rồi.
Rất nhiều người lập tức tê liệt, ngã trên mặt đất, không quan tâm đến dưới người mình còn đè lên bao nhiêu thi thể của bạn bè và quân địch, không quan tâm vết thương trên người đang chảy máu, bọn họ không muốn làm cái gì hết, chỉ muốn nằm một lúc, nằm thêm một lúc thôi. Phụ nữ, người già và trẻ nhỏ vội vàng xông lên tường trại, cho bọn họ uống nước, giúp bọn họ băng bó vết thương, đến đứa trẻ mấy tuổi bây giờ cũng có thể giúp người khác băng bó thành thạo.
Hình tượng bây giờ của Dương Phàm cũng chẳng hơn gì bọn họ, xem ra giống một tên ăn mày đầu tóc rối bù, râu ria xồm xoàm, bởi vì ngủ không đủ giấc, ai mắt đầy tia máu.
Huân Nhi cô nương bây giờ cũng không còn chút gì xinh đẹp nữa rồi, đồ trang sức trên đầu hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp không biết đã rơi đi đâu mất, mái tóc xõa tung như một ổ gà dính đầy bụi đất; khuôn mặt ngày trước mềm mại trắng bóc như lòng trắng trứng đã bị khói bụi hun đen nhẻm, cái áo nhăn nhúm đã không nhìn ra màu sắc ban đầu nữa, bên trên còn dính rất nhiều vết máu màu đỏ thẫm.
Binh sĩ tấn công trại vừa rút lui, cũng giống như những nam nhân kiên thủ trên tường trại kia, nàng ngã xuống, nằm chỏng vó, chẳng có chút thục nữ nào.
- Ê, tư thế của cô... không được đẹp lắm, khép chân lại đi!
Dương Phàm mệt mỏi chẳng còn chút sức lực, lại còn có lòng dạ dạy Huân Nhi làm một thục nữ thế nào, người khác đại khái sẽ không để ý xem dáng vẻ của Huân Nhi bây giờ, nhưng Dương Phàm, người đến từ thế giới văn minh lại không chấp nhận được.
Huân Nhi lườm hắn một cái, thở nhè nhẹ nói:
- Ngươi đúng là có thời gian rảnh!
Mặc dù nói như vậy, nàng vẫn nghe lời khép hai chân lại. Hai chân hình như đã không còn là của nàng nữa, lúc khép lại, các gân chân đều vô cùng đau buốt. Khuôn mặt Huân Nhi bị hun giống như ông Táo quân, đây là khói độc hồi chiều đột nhiên chuyển hướng hun, cho nên đôi mắt nàng bây giờ đỏ như mắt thỏ.
Dương Phàm trầm tư một hồi, thở dài:
- Ngươi nói xem, nếu như bây giờ ta xuống núi sẽ ra sao? Bọn họ sẽ thả người của trại chứ?
Huân Nhi uể oải nói:
- Được rồi, ngươi đi thử lại không chán sao? Có tật giật mình, tên họ Hoàng đó sẽ không để cho bất cứ người nào trong trại sống sót, làm bại lộ chuyện y giết hại Khâm sai! Đạo lý này ngươi không rõ sao? Ta sẽ không đâm dao sau lưng ngươi.
Dương Phàm thở dài nói:
- Thế nhưng ta lo Thanh Sơn ca không nghĩ như vậy, cô xem huynh ấy thì thà thì thầm với mấy người kia, có phải là có tính toán gì không?