Liễu Quân Phan rời giường, hầu gái ở bên ngoài nghe tiếng lập tức đi vào hầu hạ gã rửa mặt, giúp gã mặc y phục. Liễu Quân Phan hỏi Hạ Hầu cô nương, tiếu tỳ xinh đẹp nói cô nương say vẫn chưa tỉnh lại.
Liễu Quân Phan hiểu câu lạt mềm buộc chặt, lúc này mặc dù hai người đã định ước chung thân nhưng vẫn chưa thật sự trở thành phu thê, muốn duy trì cảm giác tốt đẹp trong lòng Hạ Hầu cô nương không thể dính chặt lấy, vì vậy để lại lời nhắn rồi về nhà.
Liễu Quân Phan và Diêu phu nhân ở chung đã lâu, hiểu tính cách của ả, chắc chắn ả sẽ không chịu để yên đâu. Liễu Quân Phan lặng lẽ quay về phường Vĩnh Khang, trước tiên rình ở góc đường, quả nhiên có gia đinh của Diêu phủ ở trước cửa nhà gã, gã liền vòng vào hẻm sau, leo tường vào nhà, thấy nhà cửa của mình nát bét tơi tả như bị một đội quân đội đạp qua, giày xéo.
Liễu Quân Phan nghĩ tới việc mình sắp được đi Đôn Hoàng làm Phò mã gia nhà quyền quý kia thì chẳng thấy đau lòng nữa. Cũng may đồ vật quan trọng gã đã cất giấu nơi bí ẩn liền lặng lẽ đi lục lọi, quả nhiên là khế ước mua nhà vẫn còn đây. Liễu Quân Phan cất khế ước mua nhà đi, lại trèo tường đi ra ngoài, nhanh như chớp chạy đi tìm người môi giới.
Người môi giới tiếp nhận việc làm ăn của gã, lúc đến nhà thấy trong nhà gã đổ nát thì nhíu mày, cũng may Liễu Quân Phan đã hứa trả lợi nhuận thật hậu hĩnh nên bỏ ra vài đồng tiền trinh, mướn một vài người nhàn rỗi dọn dẹp thanh lý hết tất cả, chỉ bán căn nhà trống.
Chưa đến hai ngày thì người môi giới đã tìm được người mua nhà cho Liễu Quân Phan, nhà bán qua tay được hai mươi vạn tiền.
Liễu Quân Phan nghĩ nhà mình giá trị chỉ có hai mươi vạn tiền, chỉ bằng chút tiền đấu giá bình rượu của Hạ Hầu cô nương thì vô cùng cảm khái, mà cảm khái nhiều thì càng vui mừng thấy mình giỏi may mắn.
Gã đem tình hình nhà của mình uyển chuyển nói với Hạ Hầu cô nương. Hạ Hầu cô nương lại vô cùng thấu tình đạt lý, còn ai ủi một hồi rồi bảo gã ở lại quý phủ. Từ đó về sau, Liễu Quân Phan ra vào trong Thượng Thư phủ, được nữ tỳ hạ nhân trong phủ xưng là Lang quân, ngày nào cũng ăn chơi đàng điếm, say múa hát ca, quả thật là sướng như thần tiên.
Chỉ là Hạ Hầu cô nương tuy là nữ tử Tây Vực nhưng tính tình ngay thẳng, dám yêu dám hận, nhưng lại rất gia giáo. Du đã thề non hẹn biển với gã, giống như là một người vợ rồi nhưng vẫn chỉ giới hạn ở danh phận, không chịu để gã động vào người. Liễu Quân Phan đành phải cố gắng làm quân tử, còn cố tình sắm vai người bị lừa gạt để lấy lòng Hạ hầu cô nương.
Chợt có một ngày, Hạ Hầu cô nương nhận được một phong thư liền vui mừng nói với gã rằng cha và huynh của nàng đang từ Dương Châu quay về, hôm nay đã sắp về đến rồi, chỉ chờ cha và huynh về là báo cáo phụ thân kết phu thê với gã. Hơn nữa Liễu gia không có người thân thích sống ở Lạc Dương, trong lời nói của nàng có ý muốn gã cùng mình đi tới Đôn Hoàng.
Tới nhà làm rể là một chuyện vô cùng mất mặt, thảo nào Hạ Hầu cô nương lại kiêng dè thăm dò gã như thế, nhưng đối với Liễu Quân Phan mà nói thì lại gãi đúng chỗ ngứa, lập tức đồng ý luôn. Nhưng vừa mừng rỡ thì gã lại bừng tỉnh, hôn sự giữa gã và Giang gia chưa kết thúc, một khi Tam Môi Lục chứng nhận để thành thân với Hạ Hầu cô nương, lúc nhập quan phủ đăng ký sẽ bị bại lộ, chẳng phải sẽ phá hủy tiền đồ cả đời của mình sao?
Liễu Quân Phan nghĩ may mà mình dậy sớm, vì vậy liền tìm cớ ra khỏi Thượng thư phủ, chạy đến Giang gia để từ hôn.
Giang Húc Ninh đã được Dương Phàm dặn dò, nói nàng phải kiên trì chờ đợi chắc chắn có biện pháp khiến Liễu Quân Phan chủ động đến từ hôn. Trong lòng Giang Húc Ninh bán tin bán nghi nhưng Dương Phàm thề sống chết, mà Dương Phàm không phải loại người giống như Mã Kiều nên quyết tâm ở nhà chờ.
Mấy ngày nay Dương Phàm vẫn đi sớm về muộn, vô cùng bận rộn, Giang Húc Ninh có hỏi vài lần Dương Phàm đều nói đã chuẩn bị đâu vào đấy, bảo nàng cứ an tâm chờ, Giang Húc Ninh ngại hỏi nhiều, đành phải nhẫn nại ở nhà, không ngờ một buổi sáng Liễu Quân Phan thật sự chạy đến nhà từ hôn.
Liễu Quân Phan có vẻ như sốt ruột hơn cả Giang Húc Ninh cứ hò hét mời Tôn bà bà đến, rồi lại kéo Tô phường chính đến làm chứng, lập tức giải trừ hôn ước với nàng. Giang Húc Ninh ấn vân tay xong, cầm lấy tờ "hòa ly thư" áp sát vào ngực, ngỡ ngàng như đang nằm mơ.
Liễu Quân Phan có được tờ ly hôn thì lập tức mời bà mối đến chứng nhận rồi chạy tới nha môn huyện Kinh để xác nhận, cả người nhẹ nhõm, vui vẻ. Khi Liễu Quân Phan về Thượng thư phủ, Hạ Hầu cô nương đang định ra ngoài, thấy gã trở về thì vui mừng nói với gã, cha và huynh đã về đến Lạc Dương rồi, hôm nay nàng ra ngoài thành để đón, bởi vì chuyện tình cảm của hai người bọn họ chưa nói cho cha huynh biết nên chưa thể đưa gã đi cùng, bảo gã ở quý phủ chờ.
Liễu Quân Phan liên tục đồng ý, đợi Hạ Hầu cô nương dẫn theo Sở Đại, Dương Nhị và đám nô bộc đánh ngựa ra khỏi thành thì cũng khẩn trương kêu nô tỳ giúp gã mặc y phục, xoa phấn trâm hoa, khéo léo tạo bộ dạng phong lưu nhất đứng ở cửa nghênh đón cha vợ.
Liễu Quân Phan chờ rất lâu, chờ đến chính ngọ đến khi mặt trời ngả về phía Tây, đứng đến vẹo cả xương sống chân tay mỏi cứng đơ, sắp biến thành một “hòn vọng phu” rồi mà cũng chưa thấy Hạ Hầu cô nương cùng cha và huynh nàng quay về, trong lòng tràn ngập nghi hoặc...
***
Sáng sớm, đường lớn Chu Tước.
Dương Phàm và Thiên Ái Nô sóng vai đi lại ở giữa đám người, trong tay Thiên Ái Nô dắt một con ngựa, hôm nay nàng mặc y phục nam trang, đầu đội mũ, mặc áo cổ lật tay áo hẹp, chân đi giày gấm hơi lộ ra một đoạn đường vân nhỏ, vô cùng gọn gàng.
Thiên Ái Nô dừng chân, quay lại nói với Dương Phàm:
- Tiễn quân ngàn dặm rồi cũng phải từ biệt, chúng ta từ biệt ở đây đi.
Dương Phàm đứng lại, xua đi một tia phiền muộn mơ hồ trong lòng, khẽ nói:
- Đi đường cẩn thận.
Thiên Ái Nô chăm chú nhìn Dương Phàm, muốn nói rồi lại thôi. Hai người không được tính là ở cùng nhau quá lâu, nhưng bọn họ cũng đã cùng trải qua những ngày rất vui, nàng vẫn cho rằng Dương Phàm chỉ là người qua đường vô tình cứu mạng nàng không quan trọng gì, tận đến khi sắp chia tay thì lại có chút không nỡ.
Nàng suy tư một chút, nói:
- Lần từ biệt này có lẽ không ngày gặp lại, trước khi đi ta có lời muốn nói.
Dương Phàm có chút bất ngờ:
- Cô nói đi.
Thiên Ái Nô dịu dàng nói:
- Sau này khi gặp chuyện gì thì nên nghĩ kỹ mà làm, có một số việc không phải cứ đao kiếm là có thể giải quyết được, động não một chút không chừng có thể giải quyết được sự việc dễ dàng.
Dương Phàm mỉm cười gật đầu, nói:
- Lời ngươi nói ta sẽ nhớ kỹ. Trước khi đi ta cũng có lời muốn nói.
Thiên Ái Nô nói:
- Ngươi nói đi.
Dương Phàm nói:
- Không nên sa vào quá khứ, lại càng không nên đem nó trở thành gánh nặng. Mà nếu ngươi coi ngày nào cũng là ngày cuối cùng, thì sẽ không nhìn được con đường phía trước. Ngươi có biết không, mỗi khi ngươi cười nhìn rất đẹp. Nhưng trừ lúc ngươi là “Hạ Hầu Anh” ra, ta rất ít khi nhìn thấy ngươi cười.
Thiên Ái Nô dùng cặp mắt trong suốt nhìn Dương Phàm thật lâu, chợt cười tươi tắn như nắng tỏa.
- Lời ngươi nói, ta sẽ nhớ kỹ!
Thiên Ái Nô nói rồi trèo lên ngựa kéo dây cương hiên ngang rời đi không hề quay đầu lại.
Dương Phàm nhìn theo bóng dáng nàng đi xa rồi dần dần biến mất nơi cuối phố, nhưng chưa hề biết sau khi nàng đi qua hai phố dài, bỗng nhiên thúc ngựa lách vào một ngõ hẻm.
Có tiếng ồn ào trên đường thu hút ánh mắt Dương Phàm. Dương Phàm nhìn về chỗ ồn ào đó, thấy vài người mặc trang phục lụa đang vây quanh một vị công tử áo bào xanh, hùng hùng hổ hổ đi tới, xô xô đẩy đẩy trên đường, người mặc áo xanh rõ ràng là Liễu Quân Phan.
Trên má trái Liễu Quân Phan có vài vết bầm, má phải có vài vết máu đọng, quần áo nhăn nhúm, khăn vấn đầu cũng bị kéo xộc xệch, tóc tai bù xù, vô cùng thảm hại.
- Công gia, công gia, oan uổng quá, ta thật sự oan mà!
- Câm mồm, còn dám kêu oan!
Một người làm công vung roi lên đánh, mắng to:
- Ngươi ngay cả Võ Thượng Thư mà cũng dám lừa à? Ngươi ăn tim hùm mật gấy sao mà dám thuê nhà của Võ Thượng Thư để ở, lại thuê một đám nô bộc tôi tớ sống xa haa, ước chừng đã thiếu Võ Thượng Thư bốn trăm ngàn tiền, tiểu tử ngươi đúng là chán sống rồi..
Liễu Quân Phan kêu rên:
- Công gia, ta đã trả hai trăm ngàn tiền...
“Bốp”
Một ngọn roi vút xuống làm Liễu Quân Phan run rẩy,mà công nhân kia thì hùng hồn hét to:
- Hơn hai trăm ngàn tiền kia chẳng phải là phí nước môi trường sao? Tên to gan lớn mật này còn dám cãi!
“Vút vút vút....”
- Ôi tha mạng cho ta, ta không dám nữa! Ta không dám nữa....
Liễu Quân Phan ngã xuống đất, ôm lấy đầu rên rỉ.
Người qua đường đều dừng lại xem, mồm năm miệng mười nghị luận:
- Võ Thượng Thư? Ai là Võ Thượng Thư?
- Ầy, triều đình ta có mấy Võ Thượng Thư chứ? Tất nhiên là Xuân Quan (Lễ Bộ) Thượng Thư Võ Tam Tư rồi.
-Chậc chậc chậc, tên này thật đúng là gan lớn mà, dám lừa cả Võ Tam Tư? Quả đúng là một hảo hán!
- Giỏi cái rắm! Lần này bị bắt không bị đánh chết thì cũng phải đi đày ba nghìn dặm, phòng thủ biên cương, vậy thì coi như đời người xong rồi, ha hả...
Nghe được những người này bàn tán, Dương Phàm cười thản nhiên, đi qua Liễu Quân Phan đang lăn lộn trên mặt đất.
Liễu Quân Phan giơ tay hô to:
- Trước khi phải đi sung quân, ta còn có một tâm nguyện cuối cùng, xin hãy thành toàn cho ta đi!
Liễu Quân Phan rời giường, hầu gái ở bên ngoài nghe tiếng lập tức đi vào hầu hạ gã rửa mặt, giúp gã mặc y phục. Liễu Quân Phan hỏi Hạ Hầu cô nương, tiếu tỳ xinh đẹp nói cô nương say vẫn chưa tỉnh lại.
Liễu Quân Phan hiểu câu lạt mềm buộc chặt, lúc này mặc dù hai người đã định ước chung thân nhưng vẫn chưa thật sự trở thành phu thê, muốn duy trì cảm giác tốt đẹp trong lòng Hạ Hầu cô nương không thể dính chặt lấy, vì vậy để lại lời nhắn rồi về nhà.
Liễu Quân Phan và Diêu phu nhân ở chung đã lâu, hiểu tính cách của ả, chắc chắn ả sẽ không chịu để yên đâu. Liễu Quân Phan lặng lẽ quay về phường Vĩnh Khang, trước tiên rình ở góc đường, quả nhiên có gia đinh của Diêu phủ ở trước cửa nhà gã, gã liền vòng vào hẻm sau, leo tường vào nhà, thấy nhà cửa của mình nát bét tơi tả như bị một đội quân đội đạp qua, giày xéo.
Liễu Quân Phan nghĩ tới việc mình sắp được đi Đôn Hoàng làm Phò mã gia nhà quyền quý kia thì chẳng thấy đau lòng nữa. Cũng may đồ vật quan trọng gã đã cất giấu nơi bí ẩn liền lặng lẽ đi lục lọi, quả nhiên là khế ước mua nhà vẫn còn đây. Liễu Quân Phan cất khế ước mua nhà đi, lại trèo tường đi ra ngoài, nhanh như chớp chạy đi tìm người môi giới.
Người môi giới tiếp nhận việc làm ăn của gã, lúc đến nhà thấy trong nhà gã đổ nát thì nhíu mày, cũng may Liễu Quân Phan đã hứa trả lợi nhuận thật hậu hĩnh nên bỏ ra vài đồng tiền trinh, mướn một vài người nhàn rỗi dọn dẹp thanh lý hết tất cả, chỉ bán căn nhà trống.
Chưa đến hai ngày thì người môi giới đã tìm được người mua nhà cho Liễu Quân Phan, nhà bán qua tay được hai mươi vạn tiền.
Liễu Quân Phan nghĩ nhà mình giá trị chỉ có hai mươi vạn tiền, chỉ bằng chút tiền đấu giá bình rượu của Hạ Hầu cô nương thì vô cùng cảm khái, mà cảm khái nhiều thì càng vui mừng thấy mình giỏi may mắn.
Gã đem tình hình nhà của mình uyển chuyển nói với Hạ Hầu cô nương. Hạ Hầu cô nương lại vô cùng thấu tình đạt lý, còn ai ủi một hồi rồi bảo gã ở lại quý phủ. Từ đó về sau, Liễu Quân Phan ra vào trong Thượng Thư phủ, được nữ tỳ hạ nhân trong phủ xưng là Lang quân, ngày nào cũng ăn chơi đàng điếm, say múa hát ca, quả thật là sướng như thần tiên.
Chỉ là Hạ Hầu cô nương tuy là nữ tử Tây Vực nhưng tính tình ngay thẳng, dám yêu dám hận, nhưng lại rất gia giáo. Du đã thề non hẹn biển với gã, giống như là một người vợ rồi nhưng vẫn chỉ giới hạn ở danh phận, không chịu để gã động vào người. Liễu Quân Phan đành phải cố gắng làm quân tử, còn cố tình sắm vai người bị lừa gạt để lấy lòng Hạ hầu cô nương.
Chợt có một ngày, Hạ Hầu cô nương nhận được một phong thư liền vui mừng nói với gã rằng cha và huynh của nàng đang từ Dương Châu quay về, hôm nay đã sắp về đến rồi, chỉ chờ cha và huynh về là báo cáo phụ thân kết phu thê với gã. Hơn nữa Liễu gia không có người thân thích sống ở Lạc Dương, trong lời nói của nàng có ý muốn gã cùng mình đi tới Đôn Hoàng.
Tới nhà làm rể là một chuyện vô cùng mất mặt, thảo nào Hạ Hầu cô nương lại kiêng dè thăm dò gã như thế, nhưng đối với Liễu Quân Phan mà nói thì lại gãi đúng chỗ ngứa, lập tức đồng ý luôn. Nhưng vừa mừng rỡ thì gã lại bừng tỉnh, hôn sự giữa gã và Giang gia chưa kết thúc, một khi Tam Môi Lục chứng nhận để thành thân với Hạ Hầu cô nương, lúc nhập quan phủ đăng ký sẽ bị bại lộ, chẳng phải sẽ phá hủy tiền đồ cả đời của mình sao?
Liễu Quân Phan nghĩ may mà mình dậy sớm, vì vậy liền tìm cớ ra khỏi Thượng thư phủ, chạy đến Giang gia để từ hôn.
Giang Húc Ninh đã được Dương Phàm dặn dò, nói nàng phải kiên trì chờ đợi chắc chắn có biện pháp khiến Liễu Quân Phan chủ động đến từ hôn. Trong lòng Giang Húc Ninh bán tin bán nghi nhưng Dương Phàm thề sống chết, mà Dương Phàm không phải loại người giống như Mã Kiều nên quyết tâm ở nhà chờ.
Mấy ngày nay Dương Phàm vẫn đi sớm về muộn, vô cùng bận rộn, Giang Húc Ninh có hỏi vài lần Dương Phàm đều nói đã chuẩn bị đâu vào đấy, bảo nàng cứ an tâm chờ, Giang Húc Ninh ngại hỏi nhiều, đành phải nhẫn nại ở nhà, không ngờ một buổi sáng Liễu Quân Phan thật sự chạy đến nhà từ hôn.
Liễu Quân Phan có vẻ như sốt ruột hơn cả Giang Húc Ninh cứ hò hét mời Tôn bà bà đến, rồi lại kéo Tô phường chính đến làm chứng, lập tức giải trừ hôn ước với nàng. Giang Húc Ninh ấn vân tay xong, cầm lấy tờ "hòa ly thư" áp sát vào ngực, ngỡ ngàng như đang nằm mơ.
Liễu Quân Phan có được tờ ly hôn thì lập tức mời bà mối đến chứng nhận rồi chạy tới nha môn huyện Kinh để xác nhận, cả người nhẹ nhõm, vui vẻ. Khi Liễu Quân Phan về Thượng thư phủ, Hạ Hầu cô nương đang định ra ngoài, thấy gã trở về thì vui mừng nói với gã, cha và huynh đã về đến Lạc Dương rồi, hôm nay nàng ra ngoài thành để đón, bởi vì chuyện tình cảm của hai người bọn họ chưa nói cho cha huynh biết nên chưa thể đưa gã đi cùng, bảo gã ở quý phủ chờ.
Liễu Quân Phan liên tục đồng ý, đợi Hạ Hầu cô nương dẫn theo Sở Đại, Dương Nhị và đám nô bộc đánh ngựa ra khỏi thành thì cũng khẩn trương kêu nô tỳ giúp gã mặc y phục, xoa phấn trâm hoa, khéo léo tạo bộ dạng phong lưu nhất đứng ở cửa nghênh đón cha vợ.
Liễu Quân Phan chờ rất lâu, chờ đến chính ngọ đến khi mặt trời ngả về phía Tây, đứng đến vẹo cả xương sống chân tay mỏi cứng đơ, sắp biến thành một “hòn vọng phu” rồi mà cũng chưa thấy Hạ Hầu cô nương cùng cha và huynh nàng quay về, trong lòng tràn ngập nghi hoặc...
Sáng sớm, đường lớn Chu Tước.
Dương Phàm và Thiên Ái Nô sóng vai đi lại ở giữa đám người, trong tay Thiên Ái Nô dắt một con ngựa, hôm nay nàng mặc y phục nam trang, đầu đội mũ, mặc áo cổ lật tay áo hẹp, chân đi giày gấm hơi lộ ra một đoạn đường vân nhỏ, vô cùng gọn gàng.
Thiên Ái Nô dừng chân, quay lại nói với Dương Phàm:
- Tiễn quân ngàn dặm rồi cũng phải từ biệt, chúng ta từ biệt ở đây đi.
Dương Phàm đứng lại, xua đi một tia phiền muộn mơ hồ trong lòng, khẽ nói:
- Đi đường cẩn thận.
Thiên Ái Nô chăm chú nhìn Dương Phàm, muốn nói rồi lại thôi. Hai người không được tính là ở cùng nhau quá lâu, nhưng bọn họ cũng đã cùng trải qua những ngày rất vui, nàng vẫn cho rằng Dương Phàm chỉ là người qua đường vô tình cứu mạng nàng không quan trọng gì, tận đến khi sắp chia tay thì lại có chút không nỡ.
Nàng suy tư một chút, nói:
- Lần từ biệt này có lẽ không ngày gặp lại, trước khi đi ta có lời muốn nói.
Dương Phàm có chút bất ngờ:
- Cô nói đi.
Thiên Ái Nô dịu dàng nói:
- Sau này khi gặp chuyện gì thì nên nghĩ kỹ mà làm, có một số việc không phải cứ đao kiếm là có thể giải quyết được, động não một chút không chừng có thể giải quyết được sự việc dễ dàng.
Dương Phàm mỉm cười gật đầu, nói:
- Lời ngươi nói ta sẽ nhớ kỹ. Trước khi đi ta cũng có lời muốn nói.
Thiên Ái Nô nói:
- Ngươi nói đi.
Dương Phàm nói:
- Không nên sa vào quá khứ, lại càng không nên đem nó trở thành gánh nặng. Mà nếu ngươi coi ngày nào cũng là ngày cuối cùng, thì sẽ không nhìn được con đường phía trước. Ngươi có biết không, mỗi khi ngươi cười nhìn rất đẹp. Nhưng trừ lúc ngươi là “Hạ Hầu Anh” ra, ta rất ít khi nhìn thấy ngươi cười.
Thiên Ái Nô dùng cặp mắt trong suốt nhìn Dương Phàm thật lâu, chợt cười tươi tắn như nắng tỏa.
- Lời ngươi nói, ta sẽ nhớ kỹ!
Thiên Ái Nô nói rồi trèo lên ngựa kéo dây cương hiên ngang rời đi không hề quay đầu lại.
Dương Phàm nhìn theo bóng dáng nàng đi xa rồi dần dần biến mất nơi cuối phố, nhưng chưa hề biết sau khi nàng đi qua hai phố dài, bỗng nhiên thúc ngựa lách vào một ngõ hẻm.
Có tiếng ồn ào trên đường thu hút ánh mắt Dương Phàm. Dương Phàm nhìn về chỗ ồn ào đó, thấy vài người mặc trang phục lụa đang vây quanh một vị công tử áo bào xanh, hùng hùng hổ hổ đi tới, xô xô đẩy đẩy trên đường, người mặc áo xanh rõ ràng là Liễu Quân Phan.
Trên má trái Liễu Quân Phan có vài vết bầm, má phải có vài vết máu đọng, quần áo nhăn nhúm, khăn vấn đầu cũng bị kéo xộc xệch, tóc tai bù xù, vô cùng thảm hại.
- Công gia, công gia, oan uổng quá, ta thật sự oan mà!
- Câm mồm, còn dám kêu oan!
Một người làm công vung roi lên đánh, mắng to:
- Ngươi ngay cả Võ Thượng Thư mà cũng dám lừa à? Ngươi ăn tim hùm mật gấy sao mà dám thuê nhà của Võ Thượng Thư để ở, lại thuê một đám nô bộc tôi tớ sống xa haa, ước chừng đã thiếu Võ Thượng Thư bốn trăm ngàn tiền, tiểu tử ngươi đúng là chán sống rồi..
Liễu Quân Phan kêu rên:
- Công gia, ta đã trả hai trăm ngàn tiền...
“Bốp”
Một ngọn roi vút xuống làm Liễu Quân Phan run rẩy,mà công nhân kia thì hùng hồn hét to:
- Hơn hai trăm ngàn tiền kia chẳng phải là phí nước môi trường sao? Tên to gan lớn mật này còn dám cãi!
“Vút vút vút....”
- Ôi tha mạng cho ta, ta không dám nữa! Ta không dám nữa....
Liễu Quân Phan ngã xuống đất, ôm lấy đầu rên rỉ.
Người qua đường đều dừng lại xem, mồm năm miệng mười nghị luận:
- Võ Thượng Thư? Ai là Võ Thượng Thư?
- Ầy, triều đình ta có mấy Võ Thượng Thư chứ? Tất nhiên là Xuân Quan (Lễ Bộ) Thượng Thư Võ Tam Tư rồi.
-Chậc chậc chậc, tên này thật đúng là gan lớn mà, dám lừa cả Võ Tam Tư? Quả đúng là một hảo hán!
- Giỏi cái rắm! Lần này bị bắt không bị đánh chết thì cũng phải đi đày ba nghìn dặm, phòng thủ biên cương, vậy thì coi như đời người xong rồi, ha hả...
Nghe được những người này bàn tán, Dương Phàm cười thản nhiên, đi qua Liễu Quân Phan đang lăn lộn trên mặt đất.
Liễu Quân Phan giơ tay hô to:
- Trước khi phải đi sung quân, ta còn có một tâm nguyện cuối cùng, xin hãy thành toàn cho ta đi!