- Nhị Dao, con tới đây một chút.
Một văn sĩ trung niên mặc áo xanh cổ tròn đã giặt mòn đến trắng bạc, gọi cô bé đang ngồi bên Phùng Nguyên Nhất. Cô bé nghe tiếng gọi liền nói với Phùng Nguyên Nhất:
- Nguyên Nhất đại ca, phụ thân gọi muội, muội đi một chút.
Phùng Nguyên Nhất gật đầu, lại tiếp tục chăm chú mài thạch đao.
Tiểu Dao chạy tới trước mặt văn sĩ trung niên, ngẩng mặt lên hỏi:
- Cha, có chuyện gì ạ?
Văn sĩ trung niên khẽ thở dài, muốn nói lại thôi, mặt đầy sầu khổ.
Người này tên là Lã Huyền Ngô, vốn là Thư lại trong phủ Thứ sử, bởi vì thông viết lách, thiện mưu lược, làm việc cũng cẩn thận chặt chẽ, vô cùng bổn phận, cho nên được Phùng Thứ sử tin cậy.
Sau khi Phùng Thứ sử binh bại bị giết, Vạn Quốc Tuấn tiếp quản phủ Thứ sử, bởi vì y chỉ là một Thư lại nho bé, nên không bị giết theo Phùng Thứ sử. Tuy nhiên chút tiền tài trong nhà cũng đã bị loạn binh cướp sạch rồi, nhưng không phải lo lắng tới tính mạng, sau đó lại được Vạn Quốc Tuấn trưng dụng, làm việc tại “Hành dinh Khâm sai”, về phương diện an toàn là không phải lo lắng gì.
Lã Huyền Ngô không muốn nói, nhưng con gái tuổi còn nhỏ lại không hiểu chuyện, sợ con bé rước lấy tai họa, bèn xoa xoa đầu bé, thở dài nói:
- Nhị Dao à, sau này con đừng đi lại với tiểu công tử nữa, tránh xa hắn một chút, bây giờ hắn là phạm quan rồi.
Tiểu Dao chớp chớp mắt mấy cái, khờ dại nói:
- Nhưng Nguyên Nhất đại ca không phải người xấu, hơn nữa, Nguyên Nhất đại ca lại rất tốt với con, sao lại hại chúng ta được. Khi còn sống vào ngày sinh nhật Sử Quân từng nói, nếu con và Nguyên Nhất đại ca thân thiết với nhau, thì sau này sẽ được gả vào Phùng gia, tương lai sẽ sống trọn đời bên Nguyên Nhất đại ca đấy.
Tiểu nha đầu nói xong, trên gương mặt ngây thơ không ngờ lại hiện lên chút ngượng ngùng.
Tiểu nha đầu tuổi tuy nhỏ, nhưng lời nói này lại không giống lời của một đứa trẻ.
Thời đại này thiếu nữ mười lăm tuổi theo pháp luật quy định đã là tuổi kết hôn rồi, mà các cô gái địa khu phía nam tuổi nhỏ hơn nhưng lại trưởng thành trước tuổi, một số ít nữ tử dân tộc thiểu số địa khu phía nam không cần đợi đến tuổi theo luật định, mười ba mười bốn tuổi là thành hôn rồi, thậm chí thậm chí mười ba mười bốn tuổi đã có con rồi.
Ở hoàn cảnh như vậy, các cô gái đương nhiên là trưởng thành sớm. Tiểu Dao nói những lời này là rất chân thật.
Lã Huyền Ngô nghe xong những lời này trong lòng càng thêm chua xót. Y là thân phận gì, sao có thể trèo cao được với Phùng gia là thế tập Thứ sử, Vương hầu. Lúc trước chỉ là Phùng Quân Ích nói đùa trong tiệc sinh thần mà thôi! Con gái của y có thể gả làm tiểu thiếp cho Phùng Nguyên Nhất, đã là phúc ba đời của phần mộ tổ tiên Lã gia y rồi.
Nhưng lúc này không giống như trước, Phùng gia đã gặp đại nạn, hơn nữa...
Lã Huyền Ngô thương hại nhìn thoáng qua Phùng Nguyên Nhất đang mài thạch đao phía bên kia, khẽ thở dài:
- Nếu là lúc trước, phụ thân ước gì có thể được kết thân với Phùng gia... .Nhưng hiện tại thì không thể. Nhị Dao, Nguyên Nhất đại ca của con đã tịnh thân, sắp tiến cung làm nội thị đấy.
Nói điều này cô bé không hiểu, chớp chớp mắt, lạ lùng hỏi:
- Cha, tịnh thân là gì?
Lã Huyền Ngô muốn nói lại thôi, lại thở dài nói:
- Tóm lại, con không nên tiếp cận hắn nữa. Nhớ lấy! Nhớ lấy!
***
Trạch viện của Phùng Gia giống như Tống gia ở Man châu, vô cùng rộng lớn.
Lúc này, trong hậu trạch là một mảnh hoang vu, cỏ um tùm, đột nhiên xuất hiện mấy bóng người, miệng ngậm đao, phủ phục dưới bụi cỏ, lặng lẽ rình về phía trước. Đây là vài tử sĩ mà Phùng gia phái tới để giải cứu vị tiểu công tử của bọn họ.
Phùng gia ở Lĩnh Nam không như bình thường. Phùng thị Lĩnh Nam vốn là hoàng tộc Bắc Yến, khi Bắc Yến diệt vong, hoàng tộc Phùng Nghiệp dẫn ba trăm người chạy trốn tới Lĩnh Nam định cư, cũng trở thành Thứ sử địa phương. Nhưng mà ông ta là người bên ngoài, mới tới đất khách, hiệu lệnh không được, khó có thể mở ra cục diện.
Nhưng dù sao Phùng gia cũng đứng vững gót chân ở nơi này, mặc kệ Trung Nguyên ai làm Hoàng đế, Phùng gia thủy chung vẫn là Thứ sử ở nơi này. Sau ba đời, hậu nhân Phùng Bảo cưới con gái Tiển thị đại tộc Lý Nhân làm vợ, được Lý Nhân toàn lực ủng hộ, từ đó về sau Phùng gia mới chính thức trở thành đệ nhất thế gia Lĩnh Nam.
Tới thời Tùy Đường, Tăng tổ phụ Phùng Áng của Phùng Nguyên Nhất đã có được mấy chục châu thành mấy ngàn dặm, lớn mạnh hơn so với Vương hầu. Sau khi Phùng Áng qua đời, thế lực Phùng gia có chút giảm đi, nhưng vẫn giữ vị trí đại gia đệ nhất ở Lĩnh Nam. Tới thế hệ này, phụ thân của Phùng Nguyên Nhất là Phùng Quân Ích kế thừa chức vị Thứ sử Phan Châu.
Vạn Quốc Tuấn ở Lĩnh Nam ngang ngược, đám tay chân cũng nhân cơ hội tác oai tác quái, gây tổn hại tới bộ tộc Lý Nhân và gia tộc Phùng thị. Phùng Quân Ích phẫn nộ dấy binh phản khán, kết quả bị Vạn Quốc Tuấn xin mượn đại quân viện trợ của Lý Thiên Lý, nhanh chóng bình ổn phản loạn, Phùng Quân Ích bị giết.
Đương nhiên, binh bại cũng không có nghĩa là Phùng gia hoàn toàn xong đời. Rết trăm chân chết vẫn đứng, rắn chết vẫn còn nọc độc, huống chi là Phùng thị sống mấy đời tai Lĩnh Nam, sức ảnh hưởng vô cùng to lớn khó tưởng tượng được. Chỉ là vì tránh đầu sóng ngọn gió, tộc nhân Phùng thị còn sống sót hiện tại cũng đã ngay lập tức ẩn nấp nhưng thế lực ngầm thì vẫn có mặt khắp nơi.
Với bản thân Phùng Quân Ích mà nói, tuy rằng Phùng Quân Ích đã bị xử tử, nhưng con út Phùng Nguyên Nhất và tỷ tỷ Phùng Viện cũng đã bị bắt, Phùng Nguyên Nhất còn bị thiến chuẩn bị sung làm cung nô, nhưng mẹ và huynh trưởng của cậu là Phùng Nguyên Khuê, Nhị huynh trưởng Phùng Nguyên Tiến lại có thể thoát ra tìm đường sống, hiện tại không biết đã trốn ở đâu rồi.
Muốn diệt hoàn toàn thế gia này, Vạn Quốc Tuấn là làm không được.
Vài tử sĩ thăm dò mọi nơi, vung tay lên, rồi khom người lặng lẽ trườn về trước, thân hình linh động, giống như con báo.
Hoá ra phủ Thứ sử Phùng gia, hiện giờ đã làm hành dinh Khâm sai.
Sườn viện có một nam tử cao lớn, trên năm mươi tuổi, tóc hoa râm hai bên mai đang bước nhanh vào. Người này mặc trường bào vải đay, tuy tuổi trên năm mươi nhưng sống lưng thẳng tắp cao ngất, đi lại mạnh mẽ, tuy rằng đi ở trong nội viện giam giữ phạm nhân nhưng lại giống như đi trong binh doanh, vô cùng uy nghiêm.
Phía sau ông ta có mười mấy binh sĩ mặc nhung trang, người này chính là Lý Thiên Lý đến Lý Liêu bình ổn phản loạn.
Lý Thiên Lý tên vốn là Lý Nhân, chính là trưởng tử dòng chính của hoàng tử Lý Khác Lý Thế Dân. Sau khi Lý Khác chết, bốn con trai của ông bị lưu đày Lĩnh Nam. Tuy nhiên, xử tử Lý Khác là do Trưởng Tôn Vô Kỵ làm, không liên quan tới Võ Tắc Thiên, lúc ấy Võ Tắc Thiên vẫn là một tài tử nhỏ bé trong hậu cung.
Sau khi Võ Tắc Thiên nắm giữ đại quyền, vào Nguyên Niên Quang Trạch, cũng là lúc Dương Phàm theo Trương Bạo rời bến, đêm có sao lớn sáng rực trên cao kia, huynh đệ Lý Nhân được miễn xá, làm trưởng tử, Lý Thiên Lý còn được phong tước.
Lại nói tiếp, Trưởng Tôn Vô Kỵ chết vào tay Võ Tắc Thiên tay, xem như là có ân đối với Lý Thiên Lý, hơn nữa đặc xá Lý Thiên Lý Nhân cũng là bà, vậy thì đó lại càng là chịu ân huệ của Võ Tắc Thiên rồi.
Lý Thiên Lý rất biết làm việc, biết cách lấy lòng Võ Tắc Thiên. Sau này Võ Tắc Thiên vì đăng cơ tạo thế bốn phía, Lý Thiên Lý tích cực hưởng ứng, hiến vào rất nhiều điềm lành, bởi vậy khi Võ Tắc Thiên đại sát hoàng tộc Lý Đường thì có hai người vững như Thái Sơn, nữ là công chúa Thiên Kim, nam là Lý Thiên Lý. Lý Nhân sửa tên là Lý Thiên Lý, cũng là do Võ Tắc Thiên ban thưởng họ tên cho ông ta.
Lý Thiên Lý làm quan chỉ quản lý việc quân, không quản chính vụ. Thực quyền chính vụ đều giao cho Trưởng sử do Triều đình cắt cử tới phụ trách, đại khái đây cũng là nguyên nhân mà ông ta may mắn tránh khỏi những cuộc thanh trừ lớn của Võ Tắc Thiên.
Lúc Lý Thiên Lý đi vào khóa viện, vài Tiểu lại quản lý quan nô cung kính đứng đợi ở đó.
Lý Thiên Lý quét mắt nhìn bọn họ, uy nghiêm hỏi:
- Tội nô bị thiến giờ thế nào rồi?
Một tiểu quan lại khom người đáp:
- Đại tướng quân, đám trẻ chuẩn bị sung làm quan nô tổng cộng có năm mươi tư người, trong đó có bảy người đã chết sau khi thiến, còn lại thì thể chất suy yếu, không hồi phục được lại chết chín, hiện giờ cũng chỉ còn lại ba mươi tám người, trong đó còn có mười một người thương thế chưa khỏi hẳn, đi lại không tiện lắm.
Lý Thiên Lý gật gật đầu, nói:
- Ừ, vậy thì hai mươi bảy người hiện giờ đã đi lại như thường rồi hả? Rất tốt! Triều đình lại phái một vị khâm sai đến. Vạn trung thừa đã dẫn người đi nghênh đón vị khâm sai này rồi. Sau khi tiếp đón xong, các người phải đưa nữ tử và tiểu đồng chuẩn bị tiến cung ra, ta muốn lựa chọn một vài người có năng khiếu ca múa đấy. Mà trong đám tiểu đồng thì chọn lấy người mặt mày thanh tú thông minh lanh lợi đưa đi. Vạn trung thừa chỉ bảo, phải để bọn họ hiến ca múa cho vị Khâm sai mới tới.
- Vâng, tiểu nhân tuân mệnh. Chỉ có điều... sự việc gấp gáp, bọn họ vẫn chưa được tập luyện...
Lý Thiên Lý cười nói:
- Chúng ta ở Lĩnh Nam, bất kể quan dân, ai mà không giỏi ca múa chứ? Huống chi bọn họ đều là con cháu quan lại, được học những thứ đó từ nhỏ rồi, không cần lo lắng, không đủ nghiêm chỉnh cũng không sao, ta nghĩ....chắc là Vạn Trung thừa muốn khoe mẽ chiến tích với vị Khâm sai mới tới thôi.
Vài Tiểu lại vội vàng lại khom người đáp ứng, đi đưa những phạm quan này ra để Lý đại tướng quân sàng chọn.
Lúc này, vài tử sĩ Phùng gia lặng lẽ đi đến sau khu kiến trúc hậu trạch.
- YAA.A.A..!
Một tỳ nữ ôm một chậu gỗ quần áo rất to đang định đi vòng ra giếng phía sau để giặt quần áo, chợt thấy vài đại hán tay cầm đao thép xuất hiện, sợ tới mức hoa dung thất sắc, chậu quần áo trong tay rơi xuống.
Từ lúc Vạn trung thừa vào ở trong phủ Thứ sử, tất cả nô bộc tôi tớ trong phủ Thứ sử đều đi theo Vạn Trung thừa. Tùy tùng, chấp dịch dưới tay Vạn Trung thừa luôn quát tháo ra lệnh đối với họ, chậu quần áo to này là bọn họ ném cho tiểu nữ tỳ này đi giặt đấy.
"BA~!"
Một thanh niên cao to khẽ khom người đỡ lấy chậu gỗ không để nó rơi xuống đất. Đại hán đó xuất hiện bất chợt vong qua phía sau tỳ nữ, tay bịt mũi miệng nàng, người cầm đầu khoát tay ra hiệu, mấy người liền kéo theo tỳ nữ và chậu quần áo biến mất trong một khu rừng gần đó.
Giây lát, trong đó vọng ra tiếng hỏi:
- Nói, tiểu công tử nay đang ở đâu?
Ngoài thành Phan Châu, đoàn người Dương Phàm xuất hiện từ xa, đội quân tiền tiêu hồi báo, Vạn Quốc Tuấn dẫn quan lại địa phương cùng với các lão thủ lĩnh các trại đang ở ngoài cửa thành đợi.
Mã Kiều nghe xong nói với Dương Phàm:
- Vạn Quốc Tuấn dẫn vạn chúng nghênh đón ngoài thành, xem ra hành động của ngươi ở Man Châu đã dọa hắn sợ vỡ mật rồi, thật là đáng khen tặng ngươi đấy.
Dương Phàm lắc đầu, không cho là vậy, nói:
- Đám Ngự sử đài người nào người nấy cũng kiêu ngạo, ngông cuồng quen thói, Hoàng Cảnh Dung không sợ ta, Lưu Quang Nghiệp không sợ ta, sao Vạn Quốc Tuấn lại sợ ta chứ?
Hồ Nguyên Lễ tiến đến chỗ Dương Phàm, dường như đã lây nhiễm hào khí của hắn, nghe vậy cao giọng nói:
- Chúng ta lòng mang chính nghĩa, vì nước chấp pháp, có tội vô tội, lấy pháp làm cán cân, vô tội không sửa chữa, có tội tất trừng phạt, chẳng lo hắn không sợ!
Dương Phàm cười to nói:
- Lời Hồ huynh chí phải, Vạn Quốc Tuấn rốt cuộc là loại người gì, gặp là biết ngay. Đi, chúng ta đi gặp hắn!
Rồi thúc ngựa đi trước đội ngũ!
Khi Dương Phàm đến gần doanh trướng của Huân Kỳ, liền nhìn thấy mấy người bị Man binh áp tải ra ngoài.
Dương Phàm liếc mắt , nhìn quần áo thì xác định đó là người mà bộ lạc Văn Thị trên núi phái đến, biết người đưa tin đã rời đi, hắn liền không vội nữa, bước chậm lại, từ từ đi đến.
Cửa của doanh trướng là mảnh vải treo cao, khi Dương Phàm bước vào, liền nhìn thấy Huân Kỳ và Mạnh Chiết Trúc đang ngồi sau cái kỷ trà thấp giọng trò chuyện. Vừa thấy Dương Phàm vào, hai người vội vàng đứng dậy, thi lễ với hắn, biết được binh lính triều đình đã đóng quân ở đất Nguyên, chuẩn bị làm lũy từ trên nhìn xuống bốn bộ lạc đấu nhau, bọn họ lúc này mới yên lòng
Dương Phàm sau khi nói xong sứ mệnh mình đã hoàn thành, mở miệng hỏi:
- Nghe nói Văn Hạo và Vân Hiên phái người đưa tin đến đây? Bọn họ muốn nói gì?
Huân Kỳ nói:
- Bọn họ phái người đến nghị hòa, bọn chúng nói, hai nhà Văn Hạo và Vân Hiên đồng ý bồi thường hai tộc Ô Bạch ta năm trăm con sơn dương, một trăm con trâu, về việc lần này bọn họ chủ động kiêu khích dẫn đến chiến tranh. Đồng thời bọn họ sẽ tâu với triều đình từ chức Đô đốc Diêu Châu và Thứ lại Diêu Châu, cũng nguyện ý cùng Ô Bạch hai tộc ta kí kết liên minh huynh đệ.
Lông mày Dương Phàm nhíu lại, có chút châm biếm cười nói:
- Ngoại trừ năm trăm con dê, một trăm con trâu, những cái khác đều là vớ vẩn, chức quan này bọn chúng đương nhiên phải từ, không muốn từ cũng phải từ, bọn chúng cho rằng mình không xin từ thì có thể tiếp tục nắm chức đó sao? Còn về liên min huynh đệ... haha, còn có những cái khác không? Đối với Hoàng Cảnh Dung, bọn chúng nói thế nào?
Mạnh Chiết Trúc cười lạnh nói:
- Bọn chúng vẫn còn vọng tưởng bảo vệ Hoàng Cảnh Dung, suy cho cùng chuyện này là bọn chúng hợp lại lo liệu, trước mắt chịu chút thiệt thòi cũng không hề gì, chỉ cần bảo vệ được Hoàng Cảnh Dung, bọn chúng chẳng khác nào treo trên đầu chúng ta một lưỡi đao, ai biết lúc nào nó sẽ chém xuống
Dương Phàm cười nói:
- Chiết Trúc thổ ty nếu đã thấy rõ ràng điểm này, chắc sẽ không đáp ứng yêu cầu bọn chúng?
Huân Kỳ trầm giọng nói:
- Không sai! Bọn ta cũng đưa ra hai yêu cầu đối lại, một là, bọn họ phải có trách nhiệm mời các thổ ty của Diêu Châu, trước mặt mọi người tạ tội với hai tộc Ô Bạch ta. Hai là, Hoàng Cảnh Dung phải chết! Nếu không, sẽ không có gì để nói, hoặc là bọn họ dâng đầu của Hoàng Cảnh Dung lên hoặc là đem người giao ra!
Mạnh Chiết Trúc trầm ngâm nói:
- Người, bọn chúng tuyệt đối không giết, ta lo rằng ngay cả nói giao ra bọn chúng cũng không, nếu bọn chúng cố thủ trên núi, cố chết kéo dài với chúng ta đợi lôi quân triều đình vào để giải vây, dựa vào việc bảo vệ Khâm sai đại thần, bất luân tên Khâm sai này có tội hay không, có đáng chết không hay, bọn chúng đều được triều đình giúp đỡ.
Dương Phàm nói:
- Cho nên, chúng ta chỉ có thể đàm phán, nhưng việc tấn công lên núi không thể vì vậy mà trì hoãn, ngược lại phải đẩy mạnh. Chúng ta phải ép chúng nhượng bộ trước khi bọn chúng ở triều đình phái người can thiệp, hai vị xin lập tức phái người đuổi theo sứ giả của bọn chúng, nói cho y biết, viện quân của triều đình đã duy trì trung lập, bọn họ đã không có ngoại viện, nếu không đầu hàng... tuyệt không có con đường thứ hai để đi!
Huân Kỳ nói:
- Ngươi chắc chắn triều đình sẽ phái người đến trấn an mà không phải là phái binh mã đến?
Dương Phàm nói:
- Nắm chắc bảy phần có đủ không?
Huân Kỳ còn đang suy tư, Mạnh Chiết Trúc vỗ án:
- Có năm phần nắm chắc đã đủ liều rồi! Ta đến trước núi đốc chiến, chỉ cần đánh nhau, đánh thua rồi không lo bọn chúng không nhận thua.
Y nói xong, như một con trâu đực lớn, nện từng bước xông ra ngoài.
Trước núi âm thanh trấn động rung trời, đến nỗi cửa sổ căn nhà cũ của Văn Hạo rung lên từng đợt.
Văn Hạo làm quan ở Diêu Châu, nhưng bộ tộc của y không vì y làm quan mà thay đổi hoàn toàn cuộc sống ban đầu, lập tức biến thành dân thành thị, bọn họ vẫn sống trong trại của mình, nên làm ruộng thì làm ruộng, nên chăn thả thì chăn thả, nên đánh cá thì đánh cá.
Nếu cứ phát triển như vậy, sau mấy thế hệ gia tộc Văn Hạo sẽ trở thành một gia đình quan lại đích thực, mất đi cái ảnh hưởng nên có với bộ lạc, những thủ lĩnh liên tiếp mấy đời thay thế Văn gia quản lí những sơn trại sẽ trở thành chủ nhân mới của sơn trại.
La Thư Đạo La Đô đốc của Nâm Châu chính là một ví dụ. Nhưng mà hiện tại gia tộc Văn thị mới làm Đô đốc ở Diêu Châu tổng cộng mới hai mươi năm, trong thời gian này còn trải qua nhiều lần phế lập, cho nên bọn họ căn bản vẫn ở trong sơn trại, không mất đi sức khống chế đối với bộ lạc.
Ngọn núi này chính là tổng bộ của bộ lạc Văn thị, thường trực có hơn ba nghìn người, hiện tại đã tăng lên ba vạn người. Bởi vì trại khá lớn, cho nên địa thế cũng không hiểm yếu, nơi hiểm yếu nhất thì không thể làm nơi tụ họp của mấy người của bộ lạc, bởi vì những nơi như vậy môi trường sinh tồn rất khắc nghiệt.
Những lúc bình thường, sơn trại có nhiều người thì có năng lực tự bảo vệ khá mạnh, cũng không cần chọn nơi hiểm yếu. Giống như tình cảnh rất hiếm gặp hiện tại là mấy vạn binh mã bao quanh, không ai vì An Tư gặp nguy, vì ứng phó với cuộc chiến tranh lớn mấy trăm năm mới xuất hiện mà toàn gia tộc năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác định cư ở một nơi mà ngay cả chim cũng không buồn đến thải.
Lúc này đây là điểm yếu lớn nhất của sơn trại, thế núi không đủ hiểm yếu. Thế núi không đủ hiểm yếu nên bọn họ không thể lợi dụng địa hình xây dựng một hệ thống phòng ngự vững chắc, bốn phương tám hướng đều là hướng mà kẻ địch dễ dàng tấn công, xung quang sơn trại đều là rừng cây rậm rạp, điều này cũng có thể là điều kiện thuận lợi cho địch mai phục tấn công, lúc nào cũng có thể làm thế thuận lợi để tấn công trại.
Ở trong một hoàn cảnh như vậy. Những chiến binh Ô Bạch đã quen tác chiến ở rừng cây như cá gặp nước, nơi này không thể nhìn thấy những trận chiến kịch liệt bình thường mà trong đó người như đông như kiến, mặc dù là chém giết chính diện trên chiến trường, cũng chỉ là người của tộc Văn thị chống cự ở một sơn cốc chật hẹp, và vật lộn vớn sự tấn công của hai tộc Bạch Man và Ô Man.
Về phần những binh sĩ Man tộc bắn lén tên vào trại từ bốn phương tám hướng tập kích gây rối, đủ để bọn chúng cảm thấy hoảng loạn nhưng lại gần như không có biện pháp chống trả.
Công kích từ bên ngoài cũng thế mà thôi, vấn đề lớn là lương thực cho hơn ba vạn người, có sơn trại nào lại dự trữ quân lương nhiều như vậy?
Hơn nữa bọn chúng là trong thời điểm tấn công Hà Bạch trại vội vã trốn đến đây, gần như lương thảo mang không đủ được vài ngày, hiện giờ hoàn toàn dựa vào sự cung cấp từ trong trại. Vấn đề lương thảo căn bản không có cách giải quyết, lòng quân cũng tan ra.
Lúc trước y đã ở Diêu Châu chủ động rút lui một lần, sau này là mượn uy thế của viện binh triều đinh mới đánh về Diêu Châu, lúc này tấn công Hà Bạch trại đã lâu mà không thành, kết quả chỉ là nghe tin Diêu Châu thất thủ, Huân Kỳ đuổi theo, bèn trốn về trại lớn tổng bộ của mình.
Thế lưc của y vốn đã không bằng Bạch Man, cũng không bằng Ô Man, lần này y lại làm cho mọi người cảm giác hai bộ tộc Ô Bạch không thể chiến thắng, mà binh mã khốn đốn ở trại tổng bộ, bọn họ không biết Ô Man và Bạch Man có chia binh tấn công những sơn trại của bọn họ hay không, những chiến sĩ tấn công từ các sơn trại đến có nghĩ về người thân, lại làm sao có thể an tâm đánh giặc?
Vài ngày tấn công mạnh mẽ, trong trại có nhiều người thương vong, trong đó có nhiều là người thân của y, cho nên có nhiều đại chất tử, nhị biểu đệ thường chạy đến khóc con, khóc chồng, khóc đến nỗi Văn Hạo tâm trạng rối bời.
Những chuyện này cũng qua. Quan trọng là mấy vạn quân trong trại đều không phải là của y, trong đó ít nhất một phần là của Vân Hiên, Vân Hiên lúc trước dã tâm sôi sục, những quyết định của Văn Hạo chủ yếu là bị Vân Hiên dụ dỗ, hiện tại Vân Hiên lại là người đầu tiên thấy hối hận, liên tục thúc giục Văn Hạo cử người xuống núi nghị hòa.
-Phiền! Thật sự là phiền phức....!
Văn Hạo thở dài, đi đi lại lại trong hiên sảnh, sắc mặt u ám, tùy tùng tôi tớ đã bị y dọa đến mức chuồn thật xa, không có người nào dám tự ý vào tìm tai họa.
- Văn Đô đốc, sứ giả chúng ta cử đi đã trở về!
Một gốc cây cam đầy quả và lá đan xen rung lên một trận, Vân Hiên vội vã xông ra ngoài.
Xung quanh hiên sảnh đầy cây cối để thưởng lãm, Vân Hiên có đường không đi, lại lập tức xuyên qua đám cây luồn ra ngoài, có thể thấy tâm trạnh vội vã của y.
Văn Hạo ngẩng đầu, đã nhìn thấy tên quản gia tâm phúc mà y phái xuống núi đang vội vã theo con đường mòn trải đá vụn đi tới.
Hoàng Cảnh Dung từ sau khi đến sơn trại, ăn không ngon, ngủ không yên, đặc biệt làm y đau đớn thể xác đó là những của cải và mấy tiểu mỹ nhân nũng nịu mà y thu nạp được trên đường tất cả đều mất ở thành Diêu Châu, hiện giờ cũng không biết là tên khốn kiếp nào đang được hưởng thụ.
Lúc này người Ô Man và Bạch Man đã vây kín sơn trại, luôn miệng nói là phải lấy mạng của y, Hoàng Cảnh Dung sợ tới mức đứng ngồi không yên. Sáng sớm, y đột nhiên nghe nói Văn Hạo phái người xuống núi nghị hòa, đến giờ vẫn chưa có hồi âm, y trong lòng như lửa đốt, liền vội vã đến tìm Văn Hạo hỏi thăm tin tức.
Văn Hạo không bạc đãi y, từ lúc đến sơn trại vẫn tiếp đón y như là khách quý, y ở trong hậu viên của Văn Hạo gia, vòng qua hai con đường mòn, xuyên qua một vườn cây quả, mắt đã trông thấy hiên sảnh, chợt nghe thấy giọng hét lớn của Văn Hạo truyền đến từ sau vườn cây:
- Cái gì? Chuyện này không thể? Tuyệt đối không thể được!
Vàng Cảnh Dung vội bước nhẹ lại, lặng lẽ đến gần, đứng phía sau một tường cây, nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy rõ nội dung câu chuyện của Văn Hạo và Vân Hiên, Hoàng Cảnh Dung không khỏi cả kinh hồn bay phách lạc.
Dương Phàm tên tai họa đó đã ngăn cản quân viện trợ của tam châu đến cứu giúp sơn trại rồi.
Dương Phàm và Thứ sử Nâm Châu Trương Giản Chi cùng nhiều quan viên triều đình đã dâng tấu buộc tội y.
Huân Kỳ và Mạnh Chiết Trúc đã sai sứ giả đi Lạc Dương thỉnh tội với Thiên tử, tự mình trần thuật lí do tạo phản.
Huân Kỳ và Mạnh Chiết Trúc đã đề xuất điều kiện hòa giải, nhất định phải giao nộp thủ cấp của Hoàng Cảnh Dung, nếu không sẽ không thương lượng gì hết.
Từng câu từng chữ như những đợt sấm sét bổ vào lòng Hoàng Cảnh Dung, làm y hồn bay phách lạc, y nắm chặt vào một cây, tựa như bắt được một cây cỏ cứu mạng, gắt gao chống đỡ để thân mình không khuỵu xuống, hi vọng cuối cùng đặt trên Văn Hạo và Vân Hiên, nhưng câu chuyện đối thoại tiếp theo lại làm cho y kinh hãi.
- Không thể được! Ta sao có thể làm như vậy? Mời tất cả các thổ ty của Diêu Châu, công khai xin lỗi Huân Kỳ và Mạnh Chiết Trúc, chuyện này cũng cho qua, uy phong cũng chỉ là mất hết mà thôi. Dù sao kế kế hoạch thay vào đó thất bại, chúng ta cũng không thể huynh không ra huynh đệ không ra đệ với thổ ty lớn nhất Diêu Châu được, cũng không thể làm Đô đốc và Thứ sử được nữa, nên cúi đầu cũng không sao.
Nhưng mà, giao nộp đầu của Hoàng Cảnh Dung, điều này sao có thể? Nếu chúng ta giết Hoàng Cảnh Dung, giao ra đầu của y, chúng ta chính là kẻ bội nghĩa, bán rẻ bạn bè. Chúng ta không chỉ là mất mặt mà là mất nhân tính. Từ nay về sau, sẽ không có bộ lạc nào muốn liên minh với chúng ta nữa, chúng ta sẽ bị cô lập ở Diêu Châu!
Văn Hạo sắc mặt tái mét, nhăn nhúm vô cùng đáng sợ:
- Vân huynh, huynh là người thông minh, chẳng lẽ huynh không nhận ra chiêu này của lão tặc Huân Kỳ thâm hiểm đến mức nào? Nếu chúng ta làm như vậy, chúng ta ở Diêu Châu cũng không còn chỗ đứng nữa.