- Tiên Trưởng, Dương mỗ công vụ đã xong, giờ phải rời khỏi Phan Châu rồi, chúng ta hẹn gặp nhau ở kinh thành!
Dương Phàm đi tới chỗ ở của Thập Phương Đạo Nhân chào từ biệt, lúc này Vạn Quốc Tuấn, Lý Thiên Lý và rất nhiều quan viên Phan Châu đều ở đó. Vạn Quốc Tuấn rất muốn hỏi: - Không biết túc hạ ở Phan Châu làm công vụ gì?
Thế nhưng lời chưa ra khỏi miệng y lại kìm nén được, đối với một người thất bại, không cần phải khoe miệng lưỡi lợi hại, điểm này Vạn Trung Thừa vẫn còn giữ được phong thái.
Thập Phương Đạo Nhân mỉm cười chắp tay nói với Dương Phàm: - Vô Thượng thiên tôn!Bần đạo chúc Lang trung thượng lộ bình an!
Thập Phương Đạo Nhân thực ra là Dương Phàm mời đến Phan Châu.
Đương nhiên, chuyện này Dương Phàm sẽ không nói, Thập Phương Đạo Nhân làm việc gì cũng thích đổ cho thiên cơ, đương nhiên cũng không thể nói. Vì vậy ngoài hai người bọn họ ra, cũng không có ai biết.
Dù sao Quan lại Phan Châu đã bị vị đại quan Vạn Quốc Tuấn từ trong kinh tới dọa cho bể mật, vừa nghe nói Diêu Châu lại phái đến một vị Đạo nhân có lai lịch to hơn, đến Hoàng Đế cũng tôn lão làm Tiên Sư, người nào cũng hết mực cung kính, ra sức nịnh bợ, Thập Phương Đạo Nhân vô cùng hài lòng với lần hành động này ở Phan Châu, thế là đủ rồi.
Dương Phàm ở Phan Châu không hề có được lợi ích gì, đã không có người tặng cho hắn vàng bạc châu báu, cũng không có ai tặng cho hắn nữ nhân xinh đẹp như hoa, bởi vì ai cũng biết rõ rằng hắn đối đầu với Vạn Quốc Tuấn, tỏ ý tốt với hắn, chính là đối địch với Vạn Quốc Tuấn.
Lúc mà Dương Phàm đi Diêu Châu và Man Châu, đi rất nhếch nhác, đến rất vẻ vang, duy chỉ có lần đi Phan Châu này là hoàn toàn ngược lại, hắn đến rất vẻ vang, đi lại nhếch nhác.
Đừng nhìn hắn nói năng đường hoàng, nhưng người sáng suốt ai không nhìn ra, hắn ở Phan Châu nơi nào cũng chịu sự áp chế của Vạn Quốc Tuấn, căn bản không phát huy được mưu tính, nên mới thảm hại rời đi.
Vạn Quốc Tuấn ngồi ở ghế đầu, mỉm cười nâng chén: - Hôm nay Dương Lang trung về triều, bọn ta mượn tiệc rượu Tiên Trưởng Thập Phương tiễn biệt Dương Lang trung, mong Dương Lang trung uống cạn chén này, lần này đi thuận buồm xuôi gió, thượng lộ bình an!
Quan viên hai bên văn võ và tù trưởng Phan Châu Ly Liêu cùng một đám rối giật dây lần lượt nâng cốc, nói như con vẹt: - Hôm nay Dương lang trung về triều, bọn ta tiễn biệt Dương lang trung, vẫn mong Lang trung uống cạn chén này, lần này đi thuận buồm xuôi gió, thượng lộ bình an!
Dương Phàm cười, nâng chén rượu mặt mày hớn hở, có vẻ như không hề nhìn ra vẻ mỉa mai lộ ra mơ hồ trong ánh mắt Vạn Quốc Tuấn.
Tiệc đón khách lúc Dương Phàm đến, mặc dù là tiệc uy phong của Vạn Quốc Tuấn, dù sao cũng coi như đặt mua cho hắn một tiệc rượu, nhưng lúc sắp đi này, căn bản không để tâm đến hắn, vẫn là hắn chủ động đến từ biệt Thập Phương Đạo Nhân. Vạn Quốc Tuấn thuận miệng nói một câu, mượn rượu của Thập Phương Đạo Nhân, coi như tiễn biệt hắn.
Nhưng Dương Phàm thật sự không hề để tâm, sau khi ngồi xuống, lại chuyện trò vui vẻ. Tình hình như vậy trong mắt Vạn Quốc Tuấn đương nhiên cho rằng hắn miễn cưỡng bình tĩnh, bảo vệ thể diện.
Một tiệc rượu lớn, mỗi người một quỷ quyệt.
Đợi cho những người cuối cùng tan, Dương Phàm quay lại sân trong chỗ ở của mình, đi vào trong cửa phòng ngủ, đóng kĩ cửa lại, vừa đi vào trong phòng, vừa nói: - Nguyên Nhất, chuyện bây giờ cũng đã xong, sáng sớm ngày mai chúng ta đi.
Dương Phàm không nghe thấy Phùng Nguyên Nhất trả lời, đi đến gian phòng nhỏ mà thị tì ở, cũng không thấy bóng dáng của Phùng Nguyên Nhất. Dương Phàm ngẩn người, bước nhanh đến trước cửa phòng ngủ, đẩy mạnh cánh cửa, cũng không thấy bóng dáng của Phùng Nguyên, Dương Phàm không khỏi biến sắc.
Bên ngoài tường thành cao ở sân trong chỗ Lưu Khám ở, có một căn phòng mà đầy tớ và tạp dịch ở, giữa tường cao và phòng có một khe hở rộng, trong khe hở âm u ẩm ướt, cỏ mọc đến đầu gối, Phùng Nguyên Nhất và tiểu cô nương Lã gia Lã Tiểu Tụ đang ôm nhau khóc.
- Tiểu Tụ, muội yên tâm, ta sẽ quay lại!
Phùng Nguyên Nhất lau nước mắt, nói với Lã Tụ Nhi một cách nghiêm túc: - A tỷ phải vì đưa đến kinh thành. Dương đại ca đồng ý với ta sẽ cứu a tỷ ra, đợi ta đón a tỷ, ta sẽ quay về!
Nói tới đây, Phùng Nguyên Nhất cắn chặt răng, trong ánh mắt lộ rõ vẻ hận thù: - Dương đại ca còn nói, đừng nhìn tên cẩu tặc bây giờ đang đắc ý, chỉ cần hắn quay về thành Lạc Dương, nhất định sẽ chết! Ta phải quay về Lạc Dương, ta phải tận mắt nhìn thấy y chết!
Nói tới đây, Phùng Nguyên Nhất không kiềm chế nổi mình, cả người run lên bần bật, Lã Tụ Nhi tâm lý ôm lấy cậu, đến tận lúc cậu bình tĩnh trở lại mới nhẹ nhàng buông tay, gật đầu thật mạnh, nói: - Vâng! Tụ Nhi sẽ ngoan ngoãn ở đây đợi Nguyên Nhất ca ca quay về, Nguyên Nhất ca ca, huynh... nhất định phải trở về đấy!
Cách đó không xa, Dương Phàm lén lút rụt đầu trở lại, khe khẽ thở dài.
Cánh cửa sau phòng ngủ của Dương Phàm mở ra, Phùng Nguyên Nhất lặng lẽ trèo vào trong, sắc trời đã âm u, trong phòng không có ánh đèn, đến tận lúc Phùng Nguyên Nhất trèo vào phòng, quay lại đóng cửa, quay đầu lại lần nữa, mới bất ngờ phát hiện ra Dương Phàm đang ngồi lặng lẽ cạnh bàn.
Phùng Nguyên Nhất giật mình, khẽ kêu lên một tiếng: - Dương đại ca!
Dương Phàm trầm lặng nói: - Đệ đi làm gì vậy?
Phùng Nguyên Nhất cúi đầu đứng im, mặt đỏ bừng không dám đáp lại.
Cậu đối với Dương Phàm vừa thân thiết vừa tôn trọng, vừa tôn sùng vừa sợ hãi, vừa nhìn thấy ngữ khí của Dương Phàm lộ vẻ không hài lòng, làm sao còn dám nói gì nữa.
Dương Phàm trầm mặc một lát, không trách móc nó thêm nữa, chỉ hỏi: - Lệnh tôn thân là Thứ sử Phan Châu, chắc chắn đệ cũng đọc sách từ nhỏ, đệ cũng biết “bất xuất hộ đình vô cữu” giải thích thế nào đây?
Phùng Nguyên Nhất cúi thấp đầu, nói ngập ngừng: - Mầm loạn sẵn mang trong lời. Vua không kín miệng, mất ngôi; thần không kín miệng, đầu. Tiết lộ bí mật là thành họa lớn, nên người quân tử phải cẩn thận!
Dương Phàm nói: - Đệ biết là tốt! Ngày mai phải xuất phát rồi, đồ ăn của đệ ta đã đặt trên bàn, ăn uống sớm rồi nghỉ ngơi!
- Vâng!
Phùng Nguyên Nhất đáp lại một tiếng, cúi đầu đi ra.
Dương Phàm nhìn bộ dạng đáng thương của cậu, trong lòng có chút không nhẫn tâm, hơi mềm lòng, định trấn an cậu mấy câu, nhưng nghĩ lại, lòng hắn đã quyết.
Nhìn thấy Phùng Nguyên Nhất lâm vào cảnh khó khăn, và muội muội Tụ Nhi của cậu, Dương Phàm luôn không kìm lòng được mà nghĩ về thời thơ ấu của mình. Thế nhưng, thời thơ ấu, cho dù là hắn có thể bỏ mạng vì Tiểu Man, bí mật lớn của hắn, từ đầu đến cuối không hề nói với Tiểu Man. Không phải hắn không đủ tin tưởng Tiểu Man, nhưng không ai biết một đưa trẻ nhỏ sẽ có thể lỡ miệng hay không. Có một số bí mật, chỉ có thể cất giữ trong lòng, mới có thể là bí mật.
Dương Phàm thầm suy nghĩ: - Không biết giữ bí mật, sẽ hại mình hại người. Hôm nay mấy câu nặng lời này nếu có thể khiến nó lo lắng một chút, đối với tương lai của nó, chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Sau khi tan tiệc rượu, Vạn Quốc Tuấn ngâm nga một khúc hát, bước vào thư phòng.
Một lát sau, một gã tâm phúc lặng lẽ bước vào, chắp tay hành lễ với y, đứng ở đó không nói một lời.
Vạn Quốc Tuấn đặt quyển sách trên tay xuống, dặn dò: - Ngày mai Dương Phàm về kinh, ngươi đi theo bọn họ cả dọc đường, đến lúc bọn họ rời khỏi ranh giới Phan Châu, lại về hồi báo.
Gã kia chắp tay hành lẽ, lại nhanh chóng lui ra ngoài.
Vạn Quốc Tuấn lại nhấc quyển sách lên, nghiêng đầu nghĩ ngợi, cười giễu cợt.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※
Gió thu hiu hiu, bầu trời xanh biếc.
Một đoàn người đánh ngựa giơ roi, rời khỏi Phan Châu, phía trước vẫn là mây nước trập trùng, cảnh này tình này, vô cùng vô tận.
Lần này mọi người trở về kinh thành, đi đường không vội vã như lúc đến, lại không có tâm sự đè nặng, cho nên buông vó ngựa, thật là thoải mái.
Lần này bọn họ đi vẫn không thể về thẳng kinh thành. Ban đầu là từ Trường An đến, bây giờ còn phải quay về Trường An, đón tiếp Thái Bình công chúa đã tế tổ xong, sau đó lại quay lại Lạc Dương.
Nghĩ đến không lâu sau là có thể nhìn thấy thê tử kiều diễm của mình, nghĩ đến Tiểu Man đã sắp đến kì sinh nở, Dương Phàm nhớ nhà vô cùng. Mặc dù lúc này không phải là vì cứu người, không cần ngày đêm đi gấp, nhân mã đại đội đi tương đối thong thả, hắn lại bất tri bất giác tăng tốc độ, giơ roi đánh ngựa, tiến lên phía trước nhất của đội ngũ.
- Tiểu Man sắp sinh rồi, nàng sẽ sinh cho ta một tiểu tử mập mạp trắng trẻo, hay là một nha đầu xinh đẹp dễ thương đây?
Dương Phàm vui sướng nghĩ, không kìm nổi cười ha hả: - Mặc kệ, bất kể là nàng sinh tiểu tử hay nha đầu, dù sao cũng đều gọi ta là cha, đều là con của ta!
Mã Kiều và Hồ Nguyên Lễ đi giữa đội ngũ, đang nói chuyện hào hứng về Tôn vũ Hiên.
Hồ Nguyên Lễ vuốt râu, cười tủm tỉm nói: - Lần này rời kinh, cái thu được lớn nhất chính là Tôn lang trung. Lần này Tôn Lang trung xuất kinh, đã có được một vị giai nhân yêu kiều thướt tha ái mộ, đúng là đáng ghen tị!
Mã Kiều cũng hứng thú, cười nói: - Tôn Lang trung và vị Hồ Phi cô nương kia có tình lại có ý, đúng là một đôi đẹp. Chỉ là không biết lần này y về kinh, có ôm mỹ nữ về hay không?
Hồ Nguyên Lễ chần chừ: - Cái này... e là không thể.
Dù sao y cũng là một vị đại quan triều đình, trong nhà lại có trưởng bối phụ mẫu, trừ phi là cưới thiếp về nhà, nếu không làm gì có đạo lý không bẩm báo phụ mẫu, phải có mai mối, song thân gật đầu mới được. Trực tiếp đem người về kinh, không hợp đạo lý lắm.
Mã Kiều cười ha hả nói: - Từ Lạc Dương đến Man Châu, quả thật là quá xa, vừa đi vừa về tốn rất nhiều thời gian, nếu như còn muốn hồi kinh bẩm báo phụ mẫu, lại đi Man Châu đón dâu, như vậy rất vất vả. Ta thấy hai người đó gắn bó keo sơn, e cũng không nỡ chia cách. Lần này chúng ta đi Kinh Phó, nói không chừng cũng có thể nhìn thấy Hồ Phi cô nương.
Hồ Nguyên Lễ lắc đầu cười, không cho là đúng.
Mã Kiều liếc mắt nhìn y, nói: - Hồ Ngự sử có muốn đánh cuộc với tương lai không?
Hồ Nguyên Lễ cười nói: - Đánh cuộc thì đánh cuộc! Ngươi nói xem, chúng ta đánh cuộc cái gì?
Một văn một võ trên con đường vắng vẻ, nhàn rỗi vô vị, lại đem chung thân đại sự của Tôn Vũ Hiên ra để đánh cuộc.
Phùng Nguyên Nhất cưỡi một con ngựa tím, theo sát phía sau Dương Phàm, thỉnh thoảng nhìn trộm hắn một cái. Dương Phàm chỉ lo đánh ngựa đi về phía trước, tinh thần sớm đã bay về Trường An rồi, vừa đi vừa nghĩ, trên mặt vô thức nở ra nụ cười.
Đuổi theo rất lâu, Phùng Nguyên Nhất cuối cùng không chịu được, giương roi đánh ngựa đuổi lên phía trước, kề vai với Dương Phàm, không nhịn được hỏi: - Dương đại ca, lần này đi kinh thành, tên cẩu tặc kia đúng là sẽ bị trừng trị chứ?
- À, ừ!
Dương Phàm đã bừng tỉnh lại, cười ha ha: - Yên tâm đi! Lần này chúng ta đi, Vạn Quốc Tuấn cũng nên đi. Còn người giết Vạn Quốc Tuấn sớm đã lần lượt lên đường rồi, đợi lúc y quay về kinh thành, chắc chắn sẽ chết. Tìm đường chết, cái gọi là tìm đường chết, chính là việc này, chỉ loại người Vạn Quốc Tuấn...
Huân Nhi đứng ở đỉnh núi, đưa mắt nhìn quanh, vẻ mặt hưng phấn nói với Dương Phàm:
- Dương đại ca, ngươi xem Diêu châu này sơn thủy rất đẹp đúng không?
Dương Phàm phóng tầm mắt trông về phía xa, chiếm trọng tầm nhìn là một mảnh xanh ngắt như mặt biển không thấy điểm cuối, màu xanh đầy sức sống, mà bọn họ đang đứng chính là ở trên đỉnh sóng kia.
Trong làn sóng phập phồng ngẫu nhiên sẽ có vài cây đại thụ sinh trưởng ngàn năm đột ngột xuất hiện từng đoạn, như thể trong màu xanh của sóng biển lộ ra một đoạn cột buồm, mà đỉnh cột buồm này là những đóa hoa mây. Nhìn núi này, màu xanh này, Dương Phàm lại có cảm giác như lần đầu năm đó đi thuyền vào biển rộng.
Dương Phàm hít vào một hơi thật dài, lại từ từ thở ra, vui vẻ nói:
- Rất đẹp! Núi nơi này khác biệt với núi phương Bắc. Núi phương bắc hùng hồn đại khí, tung hoành như rồng, nơi đó cũng có núi cây khắp nơi, nhưng không phải một màu xanh mới như thế, mà là một màu xanh biếc, tựa như choàng thêm lên người một áo giáp cự long.
Ni này cũng khác biệt với núi phía Nam. Núi phía Nam mượt mà tuyệt đẹp, mặc dù thỉnh thoảng có một tòa núi dựng đứng như mũi kiếm, nhưng cũng được cây cối núi đồi bao quanh giống như một đường cong dịu dàng, tựa như một cô gái vùng sông nước xinh đẹp mặc một chiếc váy lá sen, khí chất dịu dàng trong trẻo như nước...
Huân Nhi nghe mà lòng say mê, vui vẻ nói:
- Dương đại ca, ngươi nói thật hay, ta nghe có thể tưởng tượng núi kia hùng vĩ thế nào hoặc dịu dàng ra sao, vậy thì...ngươi cảm thấy núi nơi này thế nào?
- Núi ở đây...
Dương Phàm nhìn nhìn nói:
- Núi nơi này tựa như nước, giống như sóng biển tầng tầng lớp lớp, chúng ta cùng nhau đi tới trên núi này nơi chốn nào cũng đều có nước suối, chỉ có điều dòng suối kia ẩn ở trong rừng xanh biếc. Núi không hiện, nước ẩn giấu, đây là cảnh núi Diêu Châu, tựa như gùi nước trên lưng các cô nương bạch y, không có đỏ tía, không có kinh diễm, nhưng đã thấy rồi thì chỉ muôn được ngắm nhìn lần nữa...
Huân Nhi yên lặng nhìn hắn, ánh mắt si mê:
- Ngươi...ngươi nói chuyện thật là dễ nghe, trước kia cũng có quan viên triều đình tới nơi này, còn ngâm thơ ca ngợi nơi sơn thủy nơi nay, nhưng ta nghe chẳng hiểu gì. Lời của ngươi nói đi vào tâm khảm ta, làm những lời ta muốn nói mà không thành lời lập tức có thể nói ra, nghe lại thấy rộng thoáng, thật thoải mái.
Nàng sôi nổi đứng đó, mấy lọn tóc đen nhánh rơi trên vầng trán sáng mượt của nàng, làm nàng càng tăng thêm vẻ quyến rũ, kết hợp với ánh mắt si mê kia càng thêm mê người. Thật là một thiếu nữ xinh đẹp, ngay cả sơn thủy ở đây cũng khó mà sánh bằng. Trên núi có gió, ánh mắt nàng bởi vậy mà nheo lại, lọn tóc trước mắt nàng lay động, lại sinh ra tơ sợi quyến rũ vài phần.
Dương Phàm chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng tức thì xao động, thiếu nữ như thế, phong tình như thế, khiến hắn thật sự có chút xao động. Nhưng sơn thủy này hắn có thể thưởng thức tận tình, nhưng thiếu nữ phong tình này hắn có thể bừa bãi hưởng dụng hay sao? Bởi vì thiếu nữ phong tình đó đã đính hôn, Huân Kỳ đã gả nàng cho Mạnh Chiết Trúc, chuyện này Dương Phàm cũng biết.
Hắn khẩn trương xoay người sang chỗ khác, nhìn dãy núi phập phồng, tự nhủ:
- Không biết khi nào thì Thổ ty Huân Kỳ và Chiết Trúc trở về, Kiếm Nam Đạo bị Hoàng Cảnh Dung quấy đến không chịu nổi rồi, các Chư đạo khác sợ là cũng không còn hình dạng gì rồi, thật sự là lòng người không yên mà.
Huân Nhi sâu kín nói:
- Ngươi cứ như vậy mà rời khỏi hay sao?
Dương Phàm nói:
- Dương mỗ còn có công vụ trong người...khụ!
Nói được một nửa, Dương Phàm không còn dũng khí để nói thêm gì nữa, chỉ đành dùng tiếng ho khan để thay cho lời hắn chưa nói hết.
Huân Nhi si mê nhìn gò má hắn, tóc mai như đao tước, lông mày như mặc họa, mũi như huyền đảm, đôi mắt trong suốt giống như ngôi sao sáng nhất trong trời đêm. Cho tới bây giờ nàng cũng không biết lại có một nam nhân đẹp như thế, làm nàng nhìn không chán mắt. Tình yêu như thủy triều, như sóng núi liên miên không ngừng từng đợt từng đợt tuôn trào ra đập thẳng vào trái tim của nàng, làm nàng không thể khống chế được.
Nữ tử Bạch Man khi yêu một người không bao giờ câu nệ, các nàng có thể đứng trên sườn núi dùng tiếng ca vang dội để gửi gắm tình yêu của mình cho chàng trai mình yêu, không hề ngại ngần khắp núi đồi nghe được tiếng ca của mình, tiếng lòng của mình. Các nàng có thể giáp mặt nam nhân mình yêu mà bày tỏ tình yêu của mình. Lòng ngượng ngùng và kiêu ngạo của thiếu nữ cho tới bây giờ cũng chỉ là muốn đè nén tình yêu trong nội tâm nàng mà thôi.
- Huân Nhi cô nương, chúng ta đi khá lâu rồi, xuống núi đi...
Dương Phàm mơ hồ cảm giác được một sự nguy hiểm, tựa như một con dã thú đang ẩn nấp ở đâu đó rình hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra cắn nuốt hắn vào trong bụng. Hắn bất an xoay người, vừa dứt lời thì Huân Nhi như làn gió thơm nhào vào lòng hắn, tay ôm chặt lấy hắn.
Dương Phàm ngây dại, giang hai tay ra một cách cứng ngắc, không dám có hành động gì khác, chỉ cảm nhận được thân thể thiếu nữ thơm ngát mềm mại dán chặt vào mình, tóc của nàng mềm tơ bay trong gió, một vài sợi dính trên mặt hắn, làm cổ họng hắn khô khốc, hơi thở trở nên dồn dập. Dương Phàm khẩn trương nhìn mọi nơi, nuốt nước miếng, nói:
- Huân Nhi cô nương, cô...cô làm gì vậy?
Huân Nhi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, si ngốc nhìn Dương Phàm, gương mặt đỏ ửng tràn đầy vẻ chờ mong thần thánh và kính dâng:
- Ta...muốn hiến dâng mình cho huynh! Dương đại ca, huynh đi rồi, ta sợ lúc này ta không cho huynh thì ta sẽ hối hận cả đời...
Thân thể mềm mại của Huân Nhi run rẩy, thanh âm cũng run rẩy, cả người cả tiếng nói đều run rẩy giống như cành lá cuối cùng trước cơn cuồng phong. Nhưng nói ra lời này xong, nàng dường như lại bình tĩnh trở lại.
- Ta biết, ta không thể gả cho huynh. Ta biết, nhưng ta có thể làm nữ nhân của huynh!
Huân Nhi nghiêm túc nói xong, gương mặt càng đỏ hơn, nhưng ánh mắt dù tràn đầy ngượng ngùng nhưng không còn né tránh nữa, nàng can đảm nhìn thẳng vào Dương Phàm, cổ thon như thiên nga ngẩng lên, đôi môi như đóa hoa hé ra, mong chờ hắn hôn xuống, dù có trở thành núi lửa đốt cháy nàng thành tro thì nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Dương Phàm cố sức nắm đầu bờ vai của Huân Nhi đẩy ra ngoài một chút, để nàng nhìn thẳng vào hai mắt mình, nghiêm túc nói:
- Huân Nhi, cô sắp lấy chồng, sắp trở thành một tộc thổ phụ, chẳng lẽ cô đã quên rồi ư?
Huân Nhi nói:
- Ta không quên! Cho nên ta sẽ không quấn lấy huynh nữa. Sau ngày hôm nay, huynh là huynh, ta là ta, đợi ta gả đi rồi, ta sẽ toàn tâm toàn ý làm thê tử của hắn. Nhưng hiện tại, ta chưa thuộc về hắn, ta chỉ thuộc về ta, ta nguyện lòng trao thứ quý giá nhất của mình dâng cho người nam nhân mà ta thích, dù là thần cũng không thể can thiệp được.
Dương Phàm nói:
- Thần đương nhiên sẽ không can thiệp, cho dù là Ô Man và Bạch Man bất hòa, hay là từ nay về sau chiến sự không ngừng, Văn Hạo và Vân Hiên vẫn còn dã tâm gây thêm chuyện, cũng chẳng sợ Ô Man và Bạch Man lại lần nữa khai chiến với triều đình, cho dù đại quân triều đình đến đây trấn áp, nghiền nát hai tộc tan xương nát thịt, nhưng hậu quả này, cô có thể gánh vác được không?
- Cái gì?
Huân Nhi nháy mắt mấy cái, ánh mắt đã hiểu, chỉ có điều vẫn không rõ vì sao Dương Phàm lại nói hậu quả đáng sợ như vậy.
Dương Phàm nói:
- Bởi vì ta rất ích kỷ! Nếu cô làm nữ nhân của ta, ta cũng sẽ không cho phép cô lấy người khác, nằm trong vòng ôm ấp của người khác, sinh con cho hắn. Cô cho là sau khi cô dâng hiến cho ta, ta sẽ giống như con mèo trộm tanh thỏa mãn bỏ đi ư? Sẽ không, nếu như cô đã trở thành nữ nhân của ta rồi, thì cũng chỉ có thể là nữ nhân của ta mà thôi.
Huân Nhi bị lời tuyên bố của hắn làm cho vui mừng, mặt đỏ lên, liên thanh nói:
- Ta băng lòng, ta bằng lòng đi theo huynh! Ta...
Dương Phàm nói:
- Sau đó thì sao? Tân nương đột nhiên mất tích khó hiểu, hơn nữa còn là đào hôn thì lại càng nhục nhã hơn, Ô Man và Bạch Man sẽ nổi lên chiến hỏa, Văn Hạo và Vân Hiên sẽ đục nước béo cò. Mà nếu như Mạnh Chiết Trúc biết cô bị ta đưa đi, sẽ không luyến tiếc tất cả mà khai chiến với triều đình để rửa nỗi nhục! Bởi vì đó không phải là chuyện hắn mất đi một nữ nhân, mà là sĩ nhục lớn của toàn tộc hắn! Cuối cùng sẽ như thế nào? Cô sẽ bởi vì gây cho người thân và tộc nhân nỗi bất hạnh mà hối hận cả đời, không vui vẻ sống cùng ta nữa.
Sắc mặt Huân Nhi trắng bệch.
Dương Phàm lại chậm rãi nói:
- Cô đã biết đây là vận mệnh mà cô không thể thay đổi được, đã từng tán thành trượng phụ mà phụ thân cô lựa chọn cho mình, vậy vì sao hãy không bắt đầu ngay từ lúc này trở thành một thê tử tốt của hắn? Chỉ có như vậy, tương lai mới không hối hận!
Huân Nhi mơ màng nói:
- Như vậy ta mới không hối hận ư?
- Đúng vậy! Như vậy cô mới không hối hận!
Dương Phàm trả lời rõ ràng:
- Khi hắn đối xử tốt với cô, khi cô sinh con cho hắn, khi cô thật sự yêu hắn, nguyện ý giao cả cuộc đời cho hắn, cô mới không hối hận!
Cơ duyên bất ngờ gặp nhau, cùng trải qua sinh tử, dễ dàng nảy sinh tình cảm giữa nam và nữ. Nếu ta không phải là ta, coi không phải là cô, có lẽ chúng ta thật sự ở bên nhau được, đáng tiếc ta phải quay về Lạc Dương, cô nhất định phải gả cho Mạnh Chiết Trúc, hết thảy đều không thể giả thiết, không thể lặp lại!
Huân Nhi, cô là một cô gái xinh đẹp, hoạt bát linh động, là một viên ngọc đẹp không tỳ vết, ta không thể bởi vì nhục dục nhất thời của mình mà khiến viên ngọc này bị vấy bẩn. Đại trượng phu lập thế, ngửa mặt không thẹn với trời, cúi xuống không thẹn với người, ta sao có thể vì niềm vui cá nhân nhất thời mà khiến cô hối hận cả đời được!
Huân Nhi lệ suối tuôn trào, từng hạt ngọc lăn trên khóe mắt nàng xuống:
- Ta sai rồi! Ngay từ đầu ta đã sai rồi! Ngay từ lúc đầu khi nhìn thấy huynh, ta lo lắng huynh bất lợi với tiểu tẩu, nhưng thật ra lúc biết huynh làm phường đinh nơi tỷ ấy ở, thì ta biết điều đó là không thể.
Ta lo lắng, thật ra là bởi vì ngay phút đầu tiên đã bị huynh thu hút, huynh khiến ta mê muội, cho nên ta nghĩ các cô gái khác cũng đều như thế. Dương Phàm, huynh ta một kẻ trộm trái tim người khác, hơn nữa là một tên trộm cực kỳ tàn nhẫn, ngay cả chút hy vọng nhỏ nhoi xa vời của ta mà huynh cũng không chịu cho ta, ta hận huynh!
Huân Nhi đột nhiên cầm tay Dương Phàm, cắn xuống thật mạnh. Dương Phàm không cử động, cánh tay cũng không căng lên. Huân Nhi ngẩng đầu, khóe miệng dính vết máu tươi, đôi môi như cánh hoa nở ra sắc đẹp lạnh lùng, diễm lệ:
- Ta hận huynh! Ta thật chỉ cần nhìn thấy huynh là muốn chém huynh thành mảnh vụn!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Tiên Trưởng, Dương mỗ công vụ đã xong, giờ phải rời khỏi Phan Châu rồi, chúng ta hẹn gặp nhau ở kinh thành!
Dương Phàm đi tới chỗ ở của Thập Phương Đạo Nhân chào từ biệt, lúc này Vạn Quốc Tuấn, Lý Thiên Lý và rất nhiều quan viên Phan Châu đều ở đó. Vạn Quốc Tuấn rất muốn hỏi: - Không biết túc hạ ở Phan Châu làm công vụ gì?
Thế nhưng lời chưa ra khỏi miệng y lại kìm nén được, đối với một người thất bại, không cần phải khoe miệng lưỡi lợi hại, điểm này Vạn Trung Thừa vẫn còn giữ được phong thái.
Thập Phương Đạo Nhân mỉm cười chắp tay nói với Dương Phàm: - Vô Thượng thiên tôn!Bần đạo chúc Lang trung thượng lộ bình an!
Thập Phương Đạo Nhân thực ra là Dương Phàm mời đến Phan Châu.
Đương nhiên, chuyện này Dương Phàm sẽ không nói, Thập Phương Đạo Nhân làm việc gì cũng thích đổ cho thiên cơ, đương nhiên cũng không thể nói. Vì vậy ngoài hai người bọn họ ra, cũng không có ai biết.
Dù sao Quan lại Phan Châu đã bị vị đại quan Vạn Quốc Tuấn từ trong kinh tới dọa cho bể mật, vừa nghe nói Diêu Châu lại phái đến một vị Đạo nhân có lai lịch to hơn, đến Hoàng Đế cũng tôn lão làm Tiên Sư, người nào cũng hết mực cung kính, ra sức nịnh bợ, Thập Phương Đạo Nhân vô cùng hài lòng với lần hành động này ở Phan Châu, thế là đủ rồi.
Dương Phàm ở Phan Châu không hề có được lợi ích gì, đã không có người tặng cho hắn vàng bạc châu báu, cũng không có ai tặng cho hắn nữ nhân xinh đẹp như hoa, bởi vì ai cũng biết rõ rằng hắn đối đầu với Vạn Quốc Tuấn, tỏ ý tốt với hắn, chính là đối địch với Vạn Quốc Tuấn.
Lúc mà Dương Phàm đi Diêu Châu và Man Châu, đi rất nhếch nhác, đến rất vẻ vang, duy chỉ có lần đi Phan Châu này là hoàn toàn ngược lại, hắn đến rất vẻ vang, đi lại nhếch nhác.
Đừng nhìn hắn nói năng đường hoàng, nhưng người sáng suốt ai không nhìn ra, hắn ở Phan Châu nơi nào cũng chịu sự áp chế của Vạn Quốc Tuấn, căn bản không phát huy được mưu tính, nên mới thảm hại rời đi.
Vạn Quốc Tuấn ngồi ở ghế đầu, mỉm cười nâng chén: - Hôm nay Dương Lang trung về triều, bọn ta mượn tiệc rượu Tiên Trưởng Thập Phương tiễn biệt Dương Lang trung, mong Dương Lang trung uống cạn chén này, lần này đi thuận buồm xuôi gió, thượng lộ bình an!
Quan viên hai bên văn võ và tù trưởng Phan Châu Ly Liêu cùng một đám rối giật dây lần lượt nâng cốc, nói như con vẹt: - Hôm nay Dương lang trung về triều, bọn ta tiễn biệt Dương lang trung, vẫn mong Lang trung uống cạn chén này, lần này đi thuận buồm xuôi gió, thượng lộ bình an!
Dương Phàm cười, nâng chén rượu mặt mày hớn hở, có vẻ như không hề nhìn ra vẻ mỉa mai lộ ra mơ hồ trong ánh mắt Vạn Quốc Tuấn.
Tiệc đón khách lúc Dương Phàm đến, mặc dù là tiệc uy phong của Vạn Quốc Tuấn, dù sao cũng coi như đặt mua cho hắn một tiệc rượu, nhưng lúc sắp đi này, căn bản không để tâm đến hắn, vẫn là hắn chủ động đến từ biệt Thập Phương Đạo Nhân. Vạn Quốc Tuấn thuận miệng nói một câu, mượn rượu của Thập Phương Đạo Nhân, coi như tiễn biệt hắn.
Nhưng Dương Phàm thật sự không hề để tâm, sau khi ngồi xuống, lại chuyện trò vui vẻ. Tình hình như vậy trong mắt Vạn Quốc Tuấn đương nhiên cho rằng hắn miễn cưỡng bình tĩnh, bảo vệ thể diện.
Một tiệc rượu lớn, mỗi người một quỷ quyệt.
Đợi cho những người cuối cùng tan, Dương Phàm quay lại sân trong chỗ ở của mình, đi vào trong cửa phòng ngủ, đóng kĩ cửa lại, vừa đi vào trong phòng, vừa nói: - Nguyên Nhất, chuyện bây giờ cũng đã xong, sáng sớm ngày mai chúng ta đi.
Dương Phàm không nghe thấy Phùng Nguyên Nhất trả lời, đi đến gian phòng nhỏ mà thị tì ở, cũng không thấy bóng dáng của Phùng Nguyên Nhất. Dương Phàm ngẩn người, bước nhanh đến trước cửa phòng ngủ, đẩy mạnh cánh cửa, cũng không thấy bóng dáng của Phùng Nguyên, Dương Phàm không khỏi biến sắc.
Bên ngoài tường thành cao ở sân trong chỗ Lưu Khám ở, có một căn phòng mà đầy tớ và tạp dịch ở, giữa tường cao và phòng có một khe hở rộng, trong khe hở âm u ẩm ướt, cỏ mọc đến đầu gối, Phùng Nguyên Nhất và tiểu cô nương Lã gia Lã Tiểu Tụ đang ôm nhau khóc.
- Tiểu Tụ, muội yên tâm, ta sẽ quay lại!
Phùng Nguyên Nhất lau nước mắt, nói với Lã Tụ Nhi một cách nghiêm túc: - A tỷ phải vì đưa đến kinh thành. Dương đại ca đồng ý với ta sẽ cứu a tỷ ra, đợi ta đón a tỷ, ta sẽ quay về!
Nói tới đây, Phùng Nguyên Nhất cắn chặt răng, trong ánh mắt lộ rõ vẻ hận thù: - Dương đại ca còn nói, đừng nhìn tên cẩu tặc bây giờ đang đắc ý, chỉ cần hắn quay về thành Lạc Dương, nhất định sẽ chết! Ta phải quay về Lạc Dương, ta phải tận mắt nhìn thấy y chết!
Nói tới đây, Phùng Nguyên Nhất không kiềm chế nổi mình, cả người run lên bần bật, Lã Tụ Nhi tâm lý ôm lấy cậu, đến tận lúc cậu bình tĩnh trở lại mới nhẹ nhàng buông tay, gật đầu thật mạnh, nói: - Vâng! Tụ Nhi sẽ ngoan ngoãn ở đây đợi Nguyên Nhất ca ca quay về, Nguyên Nhất ca ca, huynh... nhất định phải trở về đấy!
Cách đó không xa, Dương Phàm lén lút rụt đầu trở lại, khe khẽ thở dài.
Cánh cửa sau phòng ngủ của Dương Phàm mở ra, Phùng Nguyên Nhất lặng lẽ trèo vào trong, sắc trời đã âm u, trong phòng không có ánh đèn, đến tận lúc Phùng Nguyên Nhất trèo vào phòng, quay lại đóng cửa, quay đầu lại lần nữa, mới bất ngờ phát hiện ra Dương Phàm đang ngồi lặng lẽ cạnh bàn.
Phùng Nguyên Nhất giật mình, khẽ kêu lên một tiếng: - Dương đại ca!
Dương Phàm trầm lặng nói: - Đệ đi làm gì vậy?
Phùng Nguyên Nhất cúi đầu đứng im, mặt đỏ bừng không dám đáp lại.
Cậu đối với Dương Phàm vừa thân thiết vừa tôn trọng, vừa tôn sùng vừa sợ hãi, vừa nhìn thấy ngữ khí của Dương Phàm lộ vẻ không hài lòng, làm sao còn dám nói gì nữa.
Dương Phàm trầm mặc một lát, không trách móc nó thêm nữa, chỉ hỏi: - Lệnh tôn thân là Thứ sử Phan Châu, chắc chắn đệ cũng đọc sách từ nhỏ, đệ cũng biết “bất xuất hộ đình vô cữu” giải thích thế nào đây?
Phùng Nguyên Nhất cúi thấp đầu, nói ngập ngừng: - Mầm loạn sẵn mang trong lời. Vua không kín miệng, mất ngôi; thần không kín miệng, đầu. Tiết lộ bí mật là thành họa lớn, nên người quân tử phải cẩn thận!
Dương Phàm nói: - Đệ biết là tốt! Ngày mai phải xuất phát rồi, đồ ăn của đệ ta đã đặt trên bàn, ăn uống sớm rồi nghỉ ngơi!
- Vâng!
Phùng Nguyên Nhất đáp lại một tiếng, cúi đầu đi ra.
Dương Phàm nhìn bộ dạng đáng thương của cậu, trong lòng có chút không nhẫn tâm, hơi mềm lòng, định trấn an cậu mấy câu, nhưng nghĩ lại, lòng hắn đã quyết.
Nhìn thấy Phùng Nguyên Nhất lâm vào cảnh khó khăn, và muội muội Tụ Nhi của cậu, Dương Phàm luôn không kìm lòng được mà nghĩ về thời thơ ấu của mình. Thế nhưng, thời thơ ấu, cho dù là hắn có thể bỏ mạng vì Tiểu Man, bí mật lớn của hắn, từ đầu đến cuối không hề nói với Tiểu Man. Không phải hắn không đủ tin tưởng Tiểu Man, nhưng không ai biết một đưa trẻ nhỏ sẽ có thể lỡ miệng hay không. Có một số bí mật, chỉ có thể cất giữ trong lòng, mới có thể là bí mật.
Dương Phàm thầm suy nghĩ: - Không biết giữ bí mật, sẽ hại mình hại người. Hôm nay mấy câu nặng lời này nếu có thể khiến nó lo lắng một chút, đối với tương lai của nó, chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Sau khi tan tiệc rượu, Vạn Quốc Tuấn ngâm nga một khúc hát, bước vào thư phòng.
Một lát sau, một gã tâm phúc lặng lẽ bước vào, chắp tay hành lễ với y, đứng ở đó không nói một lời.
Vạn Quốc Tuấn đặt quyển sách trên tay xuống, dặn dò: - Ngày mai Dương Phàm về kinh, ngươi đi theo bọn họ cả dọc đường, đến lúc bọn họ rời khỏi ranh giới Phan Châu, lại về hồi báo.
Gã kia chắp tay hành lẽ, lại nhanh chóng lui ra ngoài.
Vạn Quốc Tuấn lại nhấc quyển sách lên, nghiêng đầu nghĩ ngợi, cười giễu cợt.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※
Gió thu hiu hiu, bầu trời xanh biếc.
Một đoàn người đánh ngựa giơ roi, rời khỏi Phan Châu, phía trước vẫn là mây nước trập trùng, cảnh này tình này, vô cùng vô tận.
Lần này mọi người trở về kinh thành, đi đường không vội vã như lúc đến, lại không có tâm sự đè nặng, cho nên buông vó ngựa, thật là thoải mái.
Lần này bọn họ đi vẫn không thể về thẳng kinh thành. Ban đầu là từ Trường An đến, bây giờ còn phải quay về Trường An, đón tiếp Thái Bình công chúa đã tế tổ xong, sau đó lại quay lại Lạc Dương.
Nghĩ đến không lâu sau là có thể nhìn thấy thê tử kiều diễm của mình, nghĩ đến Tiểu Man đã sắp đến kì sinh nở, Dương Phàm nhớ nhà vô cùng. Mặc dù lúc này không phải là vì cứu người, không cần ngày đêm đi gấp, nhân mã đại đội đi tương đối thong thả, hắn lại bất tri bất giác tăng tốc độ, giơ roi đánh ngựa, tiến lên phía trước nhất của đội ngũ.
- Tiểu Man sắp sinh rồi, nàng sẽ sinh cho ta một tiểu tử mập mạp trắng trẻo, hay là một nha đầu xinh đẹp dễ thương đây?
Dương Phàm vui sướng nghĩ, không kìm nổi cười ha hả: - Mặc kệ, bất kể là nàng sinh tiểu tử hay nha đầu, dù sao cũng đều gọi ta là cha, đều là con của ta!
Mã Kiều và Hồ Nguyên Lễ đi giữa đội ngũ, đang nói chuyện hào hứng về Tôn vũ Hiên.
Hồ Nguyên Lễ vuốt râu, cười tủm tỉm nói: - Lần này rời kinh, cái thu được lớn nhất chính là Tôn lang trung. Lần này Tôn Lang trung xuất kinh, đã có được một vị giai nhân yêu kiều thướt tha ái mộ, đúng là đáng ghen tị!
Mã Kiều cũng hứng thú, cười nói: - Tôn Lang trung và vị Hồ Phi cô nương kia có tình lại có ý, đúng là một đôi đẹp. Chỉ là không biết lần này y về kinh, có ôm mỹ nữ về hay không?
Hồ Nguyên Lễ chần chừ: - Cái này... e là không thể.
Dù sao y cũng là một vị đại quan triều đình, trong nhà lại có trưởng bối phụ mẫu, trừ phi là cưới thiếp về nhà, nếu không làm gì có đạo lý không bẩm báo phụ mẫu, phải có mai mối, song thân gật đầu mới được. Trực tiếp đem người về kinh, không hợp đạo lý lắm.
Mã Kiều cười ha hả nói: - Từ Lạc Dương đến Man Châu, quả thật là quá xa, vừa đi vừa về tốn rất nhiều thời gian, nếu như còn muốn hồi kinh bẩm báo phụ mẫu, lại đi Man Châu đón dâu, như vậy rất vất vả. Ta thấy hai người đó gắn bó keo sơn, e cũng không nỡ chia cách. Lần này chúng ta đi Kinh Phó, nói không chừng cũng có thể nhìn thấy Hồ Phi cô nương.
Hồ Nguyên Lễ lắc đầu cười, không cho là đúng.
Mã Kiều liếc mắt nhìn y, nói: - Hồ Ngự sử có muốn đánh cuộc với tương lai không?
Hồ Nguyên Lễ cười nói: - Đánh cuộc thì đánh cuộc! Ngươi nói xem, chúng ta đánh cuộc cái gì?
Một văn một võ trên con đường vắng vẻ, nhàn rỗi vô vị, lại đem chung thân đại sự của Tôn Vũ Hiên ra để đánh cuộc.
Phùng Nguyên Nhất cưỡi một con ngựa tím, theo sát phía sau Dương Phàm, thỉnh thoảng nhìn trộm hắn một cái. Dương Phàm chỉ lo đánh ngựa đi về phía trước, tinh thần sớm đã bay về Trường An rồi, vừa đi vừa nghĩ, trên mặt vô thức nở ra nụ cười.
Đuổi theo rất lâu, Phùng Nguyên Nhất cuối cùng không chịu được, giương roi đánh ngựa đuổi lên phía trước, kề vai với Dương Phàm, không nhịn được hỏi: - Dương đại ca, lần này đi kinh thành, tên cẩu tặc kia đúng là sẽ bị trừng trị chứ?
- À, ừ!
Dương Phàm đã bừng tỉnh lại, cười ha ha: - Yên tâm đi! Lần này chúng ta đi, Vạn Quốc Tuấn cũng nên đi. Còn người giết Vạn Quốc Tuấn sớm đã lần lượt lên đường rồi, đợi lúc y quay về kinh thành, chắc chắn sẽ chết. Tìm đường chết, cái gọi là tìm đường chết, chính là việc này, chỉ loại người Vạn Quốc Tuấn...