Mấy người Dương Phàm đã tắm rửa xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, thay khinh bào quay về lầu chính. Hai bên chủ khách lần lượt ngồi xuống, hàn huyên với nhau những lời khách sáo, mỹ tửu và cao lương mỹ vị đưa lên như nước suối.
Phàn Thứ Sử cười nói: - Ba vị Khâm sai sống ở Thần Đô đã lâu, những cao lương mỹ vị trên thế gian chắc cũng đều được thưởng thức, để khoản đãi ba vị Khâm sai, Phàn mỗ hao tổn công sức. Mấy món ăn này tuy rằng không bì được với mỹ thực ở Kinh thành, nhưng là phong vị của Kinh Châu, chắc mấy vị chưa được thưởng thức.
Phàn Thứ sử nhấc đũa lên, chấm vào một món ăn phía trước giới thiệu: - Món này là bánh ngọt cá bách hợp, tương truyền là từ thời cổ xưa Nữ Anh đã tạo ra vì Nga Hoàng, Sở Trang Vương cũng yêu thích món mỹ thực này, đưa làm món ngon đứng đầu Sở cung vương đình, đưa vào miệng mềm mại thơm ngát ngon miệng. Món Sơ Tự Nhục này cũng là đặc sản địa phương, thịt mỏng như giấy, hình như con thoi, màu vàng óng ánh, chất thịt xốp, béo mà không ngấy...
Dương Phàm ngắt lời nói: - Sử Quân đúng là hao tâm rồi! À! Bản quan ở trên công đường, Vương Hoằng Nghĩa Ngự Sử vốn là bạn cũ của ta, sao không thấy y đến nhỉ?
Nói toạc móng heo! Đã không quanh co khúc khuỷu, cũng lại không giả vờ hỏi thăm xem Vương Hoằng Nghĩa có ở Kinh Châu hay không, một câu của Dương Phàm, trực tiếp ấn định Vương Hoằng Nghĩa đang ở Kinh Châu, hơn nữa đi thẳng vào vấn đề hỏi tung tích của y.
Dù là Tôn Vũ Hiên và Hồ Nguyên Lễ sớm đã có sự chuẩn bị tâm lý, cũng bị cách hỏi của Dương Phàm làm cho sửng sốt, Phàn Thứ sử lại càng ngây người, y cầm đôi đũa ngẩn người trong chốc lát, mới nói một cách không tự nhiên: - À, Vương Ngự sử vốn là muốn đến, chỉ có điều cảm phong hàn, sức khỏe không tốt nên không đến được!
Dương Phàm kinh ngạc nói: - Hoằng Nghĩa huynh ngã bệnh? Bây giờ huynh ấy đang ở phủ Sứ quân ư?
Phàn Thứ Sử vuốt cằm: - Đúng vậy!
Dương Phàm nói: - Nếu như thế, tiệc xong bản quan sẽ đi thăm hỏi một chút mới được.
Nói xong những lời này, Dương Phàm liền nhấc chén, vẻ mặt tươi cười đứng dậy, nói với mọi người: - Bọn ta vì công vụ nên đi qua Kinh Châu, phiền các vị đồng liêu Kinh Châu vì ta mà thiết yến đón gió, Dương mỗ và Hồ Ngự Sử, Tôn Lang trung cảm kích vô cùng. Chén thứ nhất này, bọn ta mượn hoa dâng Phật, xin kính Sử Quân và chư quân...
Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên cũng nâng chén đứng lên, đồng thanh phụ họa.
Tiệc rượu mở ra, đàn sáo nổi lên, tung tăng nhảy múa, các quan viên thay nhau mời rượu, không khí náo nhiệt vô cùng. Mã Kiều ngồi ở ghế dưới, nhìn thấy Dương Phàm đánh mắt ra hiệu một cái, tiệc rượu bên này không khí vừa mới náo nhiệt, gã liền nhân cơ hội đi tiểu bỏ đi, dẫn theo hơn mười tên tâm phúc, rời khỏi lầu Tân Dương, đến thẳng phủ Thứ Sử.
Tên sai vặt của phủ Thứ Sử chợt thấy hơn mười vị quân nhân xuất hiện ở ngoài cổng phủ, trong đó có một vị nhìn phục trang mũ áo còn là một quân quan, vội vàng ra ngoài nghênh tiếp. Sau khi hỏi, mới biết hôm nay trên lầu Tân Dương, Thứ Sử đại nhân và Khâm sai đại nhân cùng gặp mặt, phái người tới mời Vương Hoằng Nghĩa Vương Ngự Sử cùng tới dự tiệc.
Tên sai vặt kia biết Thứ Sử đại nhân sáng sớm đã đi nghênh đón Khâm sai rồi, mặc dù cảm thấy Thứ Sử không phái người đến, mà ngược lại là Khâm sai phái người đến đón Vương Ngự Sử có vẻ hơi kỳ quái, nhưng không hề để ý. Gã nghĩ, Khâm sai đến từ Kinh thành, Vương Ngự sử cũng đến từ kinh thành, chắc chắn là do quan hệ hai bên thân thiết.
Gã sai vặt mở cửa, đón các quân sĩ vào trong, gọi một người hầu mặc áo xanh, dẫn mấy vị quân nhân này vào trong phòng khách gặp Vương Hoằng Nghĩa. Vương Hoằng Nghĩa đang tự rót nước uống một mình trong phòng, chợt có người ở ngoài cửa nói: - Vương Ngự Sử, A Lang nhà ta đang tiếp khách ở lầu thành, Khâm sai đặc biệt sai người tới mời Ngự Sử đi dự tiệc.
Nói chưa dứt lời, Mã Kiều liền dẫn người xông vào trong, mặt Vương Hoằng Nghĩa biến sắc, chén rượu trong tay “choang” một tiếng rơi xuống đất. Y nhìn mấy người đàn ông vạm vỡ phía trước với ánh mắt lộ vẻ bối rối, đang định nói gì, Mã Kiều đã cười: - Vương Ngự Sử có hứng uống rượu, tự rót tự uống, đã say rồi.
Mã Kiều vung tay, dặn dò: - Các ngươi dìu Vương Ngự Sử, Vương Ngự sử đã say rồi, nhưng đừng làm ngã Ngự Sử, khiến Dương Khâm sai không vui.
Trên đường đi đến, tả hữu sớm đã được Mã Kiều dặn dò, lập tức hai người tiến lên, một trái một phải, khống chế Vương Hoằng Nghĩa đi. Tên người hầu áo xanh dẫn đường cảm thấy vị khách này có chút thô lỗ, nhưng gã cũng vẫn chẳng nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng những quân gia trong kinh thành đều có tính tình thô lỗ như vậy.
Vương Hoằng Nghĩa vừa bị dựng lên, liền biết tình hình không ổn, sắc mặt đột nhiên thành tro tàn. Y cũng không kêu la, kêu la thì có tác dụng gì, mặt nạ một khi bị bóc trần, đến cả Phàn Thứ sử cũng sẽ không bảo vệ y.
Dương Phàm ở trên lầu thành, đang nâng chén vui vẻ cùng với Phàn Thứ sử và các quan liêu ở Kinh Châu, Mã Kiều đột nhiên cầm đao rảo bước đến lên, thần sắc nghiêm nghị, phía sau có hai tên quân sĩ đi sau, một trái một phải dìu Vương Hoằng Nghĩa. Vừa nhìn thấy tình hình như vậy, tiếng cười nói vui vẻ trên đường đột nhiên dừng lại, những vũ nữ đang nhảy múa bị tản ra hoang mang nhìn chủ nhân.
Phàn Thứ sử kinh ngạc ngồi thẳng dậy, nhìn thấy Dương Phàm ngồi bên cạnh, cười nhạt, ánh mắt đã sắc bén như dao, lại nhìn Vương Hoằng Nghĩa bị hai quân sĩ khôi ngô khoác cánh tay, sắc mặt nghiêm nghị, phủi phủi bảo những vũ nữ kia đi ra, ngạc nhiên hỏi: - Dương Lang trung, người này là...
Dương Phàm không đáp, nói với Vương Hoằng Nghĩa: - Vương Ngự Sử, đã lâu không gặp!
Vương Hoằng Nghĩa vùng mạnh một cái, nhưng không thoát ra khỏi đôi tay như kìm sắt, liền hét lên: - Dương Phàm, ngươi cho người bắt bổn quan lại, là muốn làm gì!
Phàn Thứ sử ánh mắt mơ màng, lát sau ổn định lại, lặng lẽ ngồi lại một bên, không nói thêm câu nào. Việc đã đến nước này, nếu như y còn không nhìn ra điều kì quặc giữa hai người này, chức Thứ sử này của y cũng không cần làm nữa.
Phàn Thứ sử vốn dĩ không hiểu lắm về mối quan hệ giữa Vương Hoằng Nghĩa và Dương Phàm, được biết lúc Dương Phàm sắp đến, y còn từng nói với Vương Hoằng Nghĩa chuyện này, mời y cùng đến nghênh đón. Ai ngờ Vương Hoằng Nghĩa nghe xong lại không hề vui, cười gằn một tiếng nói: - Dương Phàm hắn là cái thứ gì? Hắn đến ta phải đi đón sao? Ta không muốn gặp hắn!
Chỉ một câu, Phàn Thứ sử biết điều: Có thể thấy được, Dương Phàm và Vương Hoằng Nghĩa này chắc chắn không hợp nhau, như vậy thì thật sự không cần thiết phải đi gặp hắn nữa. Vương Hoằng Nghĩa sở dĩ an nhiên sống trong phủ Thứ sử, cũng là nhờ cậy vào câu nói này.
Nếu đã biết hai người không hợp, vậy thì Phàn Thứ sử tuyệt đối không thể tự tìm bẽ mặt, trước mặt Dương Phàm chỉ nhắc vài lời có liên quan tới y. Dương Phàm từ lúc đến đến lúc đi, từ đầu đến cuối đều không thể biết Vương Hoằng Nghĩa y ở Kinh Châu. Nhưng y lại không thể nào ngờ được, hôm qua y đi chơi Quan Đế miếu, lại làm bại lộ tông tích.
Vương Hoằng Nghĩa chất vấn một câu, Dương Phàm vẫn đúng là không thể làm gì y. Chức Khâm sai này của hắn là đặc phái, đảm nhận sứ mệnh tuần sát các đạo Lưu Nhân và những đạo Ngự sử tuần sát có liên quan đến Lưu Nhân, không có lý do ôm đồm, thấy việc gì cũng quản, việc hôm nay nếu như hắn không có lời giải thích hợp lý, vậy là hắn đã lạm dụng chức quyền rồi.
Nhưng Dương Phàm tự có chủ ý, hắn quay về phía Hồ Nguyên Lễ, nói với Hồ Nguyên Lễ: - Hồ Ngự sử, túc hạ thân là Giám Sát Ngự sử, là quan duy trì trật tự bách quan trong ngoài Kinh, ở ngoài thì tuần tra địa phương, giám sát châu huyện, kiểm tra quan sứ, sửa chữa và vạch trần hành vi phạm tội, chỉnh đốn tác phong và kỷ luật, xin phiền túc hạ!
Dương Phàm không quyền điều tra chuyện của Vương Hoằng Nghĩa, nhưng Hồ Nguyên Lễ thì có. Hồ Nguyên Lễ thân là Ngự Sử, việc này đúng là chức trách của y, y đi đến nơi nào, là có thể điều tra việc ở nơi đó, chỉ cần y cảm thấy không bình thường, thì chuyện gì cũng có thể điều tra.
Hồ Nguyên Lễ gật gật đầu, nghiêm nghị nói: - Vương Hoằng Nghĩa, ngươi bán chức mua tước, chịu sự trừng phạt của pháp luật, đi đày Giao Chỉ, vĩnh viễn không được trở về. Bây giờ tại sao lại xuất hiện ở Kinh Châu, lại còn trở thành thượng khách của Sử Quân Đại nhân?
Dương Phàm ngoảnh mặt làm thinh, những lời này của Hồ Nguyên Lễ nói ra, trên mặt những quan viên Kinh Châu không hề biến sắc, xem ra chuyện Vương Hoằng Nghĩa bị lưu đày, bọn họ đều rõ cả. Nếu đã như vậy, lại còn tiếp đãi long trọng với Vương Hoằng Nghĩa như vậy... Dương Phàm nhíu mày.
Vương Hoằng Nghĩa cố gắng ưỡn thẳng ngực, lớn tiếng nói: - Nhờ vào long ân của Thánh thượng, Vương mỗ lúc đi đến Kinh Châu, nhận được thánh chỉ của Thánh Nhân miễn tội. Thế nào? Đây là nguyên nhân ngươi tróc nã bản quan sao?
Hồ Nguyên Lễ trầm giọng nói: - Đem thánh chỉ đến đây cho ta xem!
Vương Hoằng Nghĩa liếc y nói: - Ngươi có tư cách gì mà xem Thánh chỉ Bệ Hạ cho ta?
Hồ Nguyên Lễ vỗ bàn nói: - Dựa vào bổn quan là Giám Sát Ngự Sử!
Vương Hoằng Nghĩa bị giải đến Kinh Châu, sau khi được Kinh Châu phủ thu nhận, nhận được thánh chỉ miễn tội của Hoàng Đế.
Những tên sai nha kia không thể trước sau là hai người được, từ Kinh thành xa xôi ngàn dặm đến Giao Chỉ, đều là áp giải phạm nhân từng trạm từng trạm một. Vương Hoằng Nghĩa vừa mới bị sai nha của Kinh Châu phủ áp giải chuẩn bị lên đường, liền nhận được thánh chỉ miễm trừng phạt đối với y, sai nha của Kinh Châu Phủ đương nhiên thả người.
Phàn Thứ sử sau khi biết chuyện này, biết được Vương Hoằng Nghĩa có hi vọng khôi phục, lúc này mới tiếp đãi y vô cùng long trọng. Nhưng Phàn Thứ sử cũng chưa từng nhìn qua tờ Thánh Chỉ kia, nếu như cứ khăng khăng đòi xem Thánh chỉ của người ta mới hậu đãi người ta, thì tỏ ra không tin tưởng, đến lúc đó không những không làm được người tốt, ngược lại còn kết oan gia.
Dù sao Phàn Thứ sử nghĩ, tuyệt đối không thể có người giả mạo thánh chỉ. Nhưng y làm sao ngờ được, những bọn thủ hạ mà Lai Tuấn Thần chiêu nạp căn bản đều là một đám xuất thân lưu manh coi trời bằng vung, còn có chuyện gì mà bọn chúng không dám làm, lại có hành vi tàn ác nào mà bọn chúng không làm được.
Lúc này nhìn thấy Hồ Nguyên Lễ và Vương Hoằng Nghĩa đối đáp, Phàn Thứ sử không dám chắc chắn như vậy nữa.
Phàn Thứ sử ho khan một tiếng, trên mặt nở nụ cười cứng ngắc, nói: - Vương Ngự sử, nếu Hồ Ngự sử đã có hoài nghi như vậy, cũng là do chức trách. Vương Ngự sử không ngại thì lấy thánh chỉ ra cho Hồ Ngự sử xem, như vậy mới có thể trả lại sự trong sạch cho ngươi, tin rằng đến lúc đó Hồ Ngự sử cũng sẽ trịnh trọng xin lỗi ngươi.
Đạo thánh chỉ giả của Vương Hoằng Nghĩa là do sai người làm ra ngày y xuất Kinh, đến tận lúc y lề mề đi đến Kinh Châu, người ta mới làm xong thánh chỉ giả, phi ngựa đưa tới. Đạo thánh chỉ giả cố nhiên làm rất tinh vi, có thể che mắt sai nha áp giải ở phủ Kinh Châu, nhưng làm sao có thể qua mắt Hồ Nguyên Lễ?
Tên sai dịch kia căn bản chưa từng nhìn thấy thánh chỉ, hơn nữa cũng không dám kiểm tra thánh chỉ, nhưng Hồ Nguyên Lễ lại sinh lòng nghi ngờ, đạo thánh chỉ giả làm ẩu này, sao có thể qua mắt y? Vương Hoằng Nghĩa nghe Phàn Thứ sử nói, cúi thấp đầu, trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu lên, trả lời rất lưu manh: - Thánh chỉ là do ta làm giả!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ồ lên, Phàn Thứ sử mặt lúc xanh lúc đỏ, cũng không biết nên xấu hổ hay nên tức giận. Một tên tội phạm nghiêm trọng của triều đình, lại được y coi là thượng khách, đường đường là Thứ sử một châu lại bị người khác trêu đùa như vậy, lần này đúng là mất mặt.
Hồ Nguyên Lễ trong lòng thấp thỏm, câu nói của Vương Hoằng Nghĩa vừa được nói ra, lòng y mới yên tâm, không nhịn được cười lớn một tiếng. Y vô cùng hưng phấn, không để ý đến tất cả các quan viên đang nghị luận ồn ào, chỉ hơi hơi nghiêng thân mình về phía Dương Phàm, khẽ hỏi: - Dương Lang trung, ngươi xem... Việc này nên xử lí như thế nào?
Dương Phàm nâng chén rượu, lấy tay áo che miệng, khẽ đáp lại: - Đêm dài lắm mộng, sao không noi theo chuyện xưa Lý Tướng đánh chết Hầu Tư Chỉ?
- Cẩu khâm sai quay về thành rồi.
Xa xa thấy lá cờ khâm sai phấp phới ở phía ngoài thành, trong huyện thành Ba Giang giống như là trời nắng gặp sét, tất cả bách tính đỡ già dắt trẻ mua đồ lần lượt chạy trốn hết, những người bán hàng rong cũng vội vàng hoảng sợ thu dọn đồ đạc mà không biết chạy đi đâu, các cửa hàng trưởng thì cuống quít sai tiểu nhị đóng cửa.
Trong một thời gian ngắn, trên đường chỉ còn lại mấy cái giỏ tre và một đống rau thối nát, cuối cùng cũng không nhìn thấy nửa bóng người.
Một con chó chạy ra từ một con ngõ nhỏ, nghi ngờ nhìn cái đường trống rỗng một cái, từ từ thả nhẹ bước chân, xem ra nó cũng cảm nhận được có chút bất thường, nó cong lưng, cẩn thận đi vài bước, cúi đầu nức nở vài tiếng, chợt cụp đuôi xông vào một ngõ nhỏ khác.
Cửa thành mục nát, Lưu Quang Nghiệp cưỡi một con ngựa cao lớn, ngạo nghễ đi vào cổng thành, phía sau lão một tấc theo sát hai con ngựa, lập tức lần lượt từng người ngồi, là hai chấp dịch và Ngự Sử đài hộ tống lão tới nơi này. Lần này đi công sai, tiền lãi vô số, phụ nữ muốn chơi thì chơi, một lời quyết sự sống chết của con người, hai Ngự sử đài chấp dịch lúc này vẻ mặt hưng phấn dường như bọn họ mới là là Khâm sai đại thần.
Hơn nữa, phía sau chính là thổ binh mà Tống Sở Mộng phái cho Lưu Quang Nghiệp.
Trên mâu của những thổ binh này rơi xuống từng giọt máu chảy đầm đìa, có một cây mâu dài xuyên tới ba bốn cái đầu người. Đầu những người đó có đầu nam, đầu nữ, có cả già cả trẻ, có vẻ mặt duy trì sự quát mắng tới chết, có cả vẻ mặt đau thương hai mắt nhắm chặt, còn có cả đầu của trẻ con, bộ dạng hoảng sợ gào khóc, chỉ là miệng của chúng tuy há to, mắt tuy kinh hoàng trừng lên, lại khóc không ra tiếng, nước mắt chảy không ra.
Một cửa hàng bên đường truyền ra một tiếng “rầm”, sự tò mò của chủ cửa hàng ghé qua khe cửa nhìn. Kết quả một thổ binh lười biếng vừa lúc đang đi tới trước cửa, cái đầu trên mũi thương kia đang đúng lúc chạm vào tầm mắt của ông ta, đó là một bà lão, mặt đầy nếp nhăn, bộ dạng phia sau huyết nhuộm dường như một con quỷ.
Hai mắt giận của bà ta lồi ra, trắng dã giống như cá chết, vết máu sền sệt chảy xuống cổ, kéo dài, biến nhỏ. Những tia máu đó cuối cùng lại hội tụ lại thành một giọt, một tiếng xoạt ở phía trước quầy hàng, khiến ông ta sợ tới ngồi phệt xuống đất, ngã lăn ra mà khóc.
Khó trách người trên đường đều như tránh rắn rết, tuy lúc này đang là lúc mặt trời chiếu cao, nhưng ai nhìn thấy cảnh tượng này, không có tim như băng giá sao? Cảnh tượng này quả thực âm u lạnh lẽo giống như Quỷ vương đi tuần vậy.
Cuối cùng, thổ binh còn áp giải một đám tù binh, đây là một đám Tạ man. Tạ Man cũng chính là Miêu tộc sau này được gọi, lúc đó vì thủ lĩnh tự xưng là họ Tạ, cho nên được gọi là Tạ Man. Những Tạ Man bị bắt lại này nghe nói là vì bao che cho lưu nhân mà bị bắt lại. Nhưng theo tuổi tác của họ cho thấy, có vẻ có chút cổ quái.
Tuổi của những nam tù binh này đều không lớn, lớn nhất cũng mới hai mốt, hai hai tuổi, chỉ là một đám thiếu niên và nhi đồng. Phụ nữ đều rất trẻ. Chỉ khoảng trên dưới mười bốn mười lăm. Một phương thủy thổ nuôi một phương người, đường bên trong tuy là núi non nghèo nàn, nhưng những người được nuôi dưỡng ra lại cũng tuấn tú, nhìn kỹ thì thấy những nam nữ bị Lưu Quang Nghiệp bắt lại ai ai cũng thanh tú, không một ai có vẻ khó coi.
Bất luận là nam hay nữ, quần áo họ mặc đều có màu sắc rực rỡ. Sự khác biệt giữa nam và nữ trong phục trang của Tạ Man là vô cùng nhỏ, đều là xiêm y vải dệt thủ công, màu sắc của đất, đầu chùm khăn, mặc váy dài hoa, dưới chân đi giày hình thuyền. Nhưng trải qua sự tài chế kỹ nghệ của họ, có thể cho người ta cảm giác tươi mới.
Bọn họ không quan tâm tới tuổi tác lớn bé, đều dùng ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm vào Lưu Quang Nghiệp đang ngồi trên con ngựa to cao, nhìn bộ dạng, chỉ cần có cơ hội, bọn họ sẽ xông lên giống như một bầy sói, xé nát Lưu Quang Nghiệp thành trăm mảnh, nhưng trường mâu và yêu đao trên vai binh sĩ sắc nhọn bao quanh, lại nhắc nhở họ không thể khinh suất được.
Phủ thứ sử ở thành tây, sau khi Lưu Quang Nghiệp vào thành đi xuyên qua phố thẳng tới thành Nam, thành Nam là nơi hoang vắng nhất của huyện thành Ba Giang, nơi đó căn bản không có mấy gia đình, sau khi y tới, liền biến nơi đó thành một tòa địa ngục trần gian, hơn nữa cũng không có ai dám sống ở đó, thậm chí không có người nào dám đi qua đó.
Ở mảnh đất hoang thành Nam kia, bây giờ có vô số cọc gỗ dựng thẳng đứng ở đó, có cái mặt trên cột một thi thể hoàn chỉnh, có cái vì nơi xử trảm phạm nhân quá xa, khuân vác thi thể khó khăn, chỉ mang theo đầu người cắm ở phía trên, chính ngọ, khi dương khí chính vượng, nơi này lại có một cảm giác cực kỳ âm trầm.
Vô số những con quạ đen đông nghìn nghịt nhào vào mổ huyết thịt trên những cỗ thi thể đó, nếu thỉnh thoảng có người đi qua, sẽ khiến lũ quạ đen này kinh hãi mà bay lên, có lẽ sẽ có vết máu tanh hôi từ trên trời rơi xuống, có lẽ nó rơi từ mỏ, chân quạ, lại hoặc là một khối thịt người trong miệng của chúng ngậm không chịu buông.
Lưu Quang Nghiệp trước hết muốn mang chiến lợi phẩm của lão tới thành nam treo trên cái cọc gỗ, lão hy vọng khi lão rời khỏi Man châu, thi thể ở đây đã bị quạ đen mổ sạch rồi, lão có thể dùng xương trắng dày đặc, ở đây có một tòa “kinh quan’.
Đương nhiên, lão mang theo tù binh đi lên, cũng có ý tưởng đe dọa Tạ Man này, lão dự định mang những tiểu đồng tuổi còn nhỏ này vào kinh để hiến cho Hoàng đế làm cung nô, còn những thiếu nữ Tạ Man xinh đẹp này, cho dù là giữ lại cho mình hưởng thụ hay là tặng cho người khác, đều là lựa chọn không tồi.
Thành Nam, Tôn Vũ Hiên và Hồ Nguyên Lễ nằm trên càng xe đang rối tung rối mù, đã nôn hết những gì có trong bụng rồi. Mã Kiều tuy nhìn thấy coi như là bình tĩnh, nhưng khuôn mặt bầm đen, cũng đã không nhìn rõ thần sắc rồi.
Bọn họ nghe Tống Vạn Du nói ra những hành vi của Lưu Quang Nghiệp mà khiến cho người ta giận không kiềm chế được, đáng tiếc Lưu Quang Nghiệp đã xuất thành, bọn họ cũng không biết nên đi đâu để tìm lão, nghe nói Lưu Quang Nghiệp đã biến thành nam thành Tu La tràng, trở thành nơi lão giết người hung ác nhất, ba vị khâm sai không chịu nổi muốn tới xem, cũng để quay về dễ dàng dâng tấu buộc tội lão ta.
Kết quả ba người cùng tới, trở thành bộ dạng này.
Sắc mặt của Tống Sở Mộng và Tống Vạn Du cũng rất không ổn, không khí ở đây tràn ngập một mùi thi thể thối, hun vào tận sâu thẳm trong đại não của họ. Tuy những việc ác có vết máu loang lổ này đều do một tay Lưu Quang Nghiệp gây nên, nhưng ra tay giết người lại là thổ binh của họ, bọn họ tới đây, giống như nhìn thấy vô số những oan hồn vây quanh bọn họ mà kêu mà khóc, sắc mặt của họ làm sao có thể tốt hơn chứ.
Nhưng họ không có cách nào, Tạ Man tuy cũng là đại tộc, nhưng không lệ thuộc với các hang động, khe suối, sức mạnh rất rời rạc, Tang Ca man, Đông Tạ man, Nam Tạ man các đại tộc này có vô số núi cao, rất khó nghe thấy tin tức.
Thật ra, bọn họ lúc đầu cũng từng uy phong, tùy theo thời điểm, thủ lĩnh của Tạ Man Tạ Long Vũ dùng binh mấy vạn, xưng bá một phương. Sau khi Lý Uyên chiêu an Tạ Long Vũ, ủy quan thứ sử, lại phong tước Dạ lang quận công, sau đó lại trao tặng quan chức không thua kém Tạ Long Vũ như các đại tù trưởng Triệu Quốc Trân.
Đợi cho tới khi Lý Thế Dân trở thành hoàng đế, cùng một biện pháp của cha mình, lại phong Tạ Cường, Tạ Nguyên Thâm, Triệu Ma và Ba Giang Tống thị là Thứ sử, mọi người cùng ngồi cùng ăn, ai cũng không thể phụ thuộc vào ai, liền tăng thêm cái khó để hình thành hợp lực. Cho tới nay, lại thấy Tạ man là an phận nhất.
Tuy Lưu Quang Nguyên đi ngược lại, nhưng chỉ cần không ép những thủ lĩnh này vào đường cùng, gia tộcTống thị cũng không dám nổi lên dũng khí đối kháng với vị khâm sai đại diện cho triều đình này.
Hồ Nguyên Lễ “nôn mửa” nửa ngày, thực sự không còn gì để nôn nữa, thở hổn hển nâng người lên, ngẩng đầu liền nhìn thấy cái đầu của một cô linh đang trẻo lủng lẳng trên cây, một cái hóc tối om đã không còn gì, cái mắt khác bị quạ đen mổ ra, treo phía dưới hốc mắt, không kìm nổi lại nôn tiếp.
Tống Sở Mộng thở dài một tiếng, lấy ra một hồ lô nước từ trên xe ra, Hồ Nguyên Lễ tiếp tục nhận lấy hồ lô nước, khản đặc nói:
- Sở Mộng huynh, trên xe sao lại mang theo cái này?
Tống Sở Mộng nói:
- Vừa rồi, ta khuyên hai vị khâm sai không nên tới, các vị không nghe, ta biết các vị ắt sẽ có phản ứng như vậy, cho nên đặc biệt chuẩn bị nước sạch. Thực không dám giấu, Tống mỗ lần đầu tiên tới cũng chật vật như hai vị. Ôi! Hai vị khâm sai, chúng ta vẫn nên quay về đi.
Hồ Nguyên Lễ liên tục gật đầu:
- Được, được, chúng ta về đi.
Bên kia, Tôn Vũ Hiên cũng được Tống Vạn Du đỡ súc miệng, vẻ mặt khó coi nói:
- Minh công (cách xưng hô với huyện lệnh” vẫn xin ông mau chóng phái người tới thu dọn những thi hài này đi an táng, để người chết nhập thổ vi an. Hơn nữa, bao nhiêu thi thể như vậy, để lâu e sẽ có dịch truyền bệnh lan rộng.
Tống Vạn Du lộ vẻ khó khăn nói:
- Nhưng...chỗ Lưu khâm sai.
Hồ Nguyên Lễ ngắt lời nói:
- Chỗ Lưu Quang Nguyên tự hai người bọn ta sẽ phân trần! Minh công không cần lo lắng.
Tống Vạn Du vui vẻ nói:
- Nếu như thế, Vạn Du xin tuân theo sự giao phó của hai vị khâm sai ! Chỉ là...những thi thể này, Ôi ! ngỗ tác cũng không muốn thu dọn, nhiều thi thể như vậy, e là...
Mã Kiều xen vào nói:
- Mang chút củi đốt tới đây đi, đốt quách nơi này cho rồi, nếu độc chưa sạch, sợ sẽ họa khắp toàn thành. Tin rằng…những vong linh này sẽ không trách tội chúng ta.
Khi gã nói, luôn cố nén kích động ở cổ họng, không dám nhìn sang hai bên.
Tống Sở Mộng cũng không muốn biến thành trì của mình thành Quỷ vực, vừa nghe nói liền gật đầu.
Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên vội vàng đi lên xe, buông màn xe, không dám nhìn địa ngục hai bên đường, mọi người liền vội vàng rời khỏi, đuổi về phía phủ đệ Tống thị. Mọi người vừa rời khỏi phạm vi “bãi tha ma”, nghênh diện liền đụng phải đội ngũ của Lưu Quang Nghiệp.
Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên vừa mới ổn lại dạ dày trong xe, vừa nghe Lưu Quang Nguyên tới, hai người lập tức xông ra khỏi xe. Vừa nhìn thấy Lưu Quang Nguyên và số đầu người mà thổ binh đang vác phía sau, hồ Nguyên Lễ liền không kìm nổi mà phát run.
Y chỉ tay về phía Lưu Quang Nghiệp, không kìm nổi giận dữ quát:
- Lưu Quang Nghiệp! ngươi nhìn sạch sẽ như vậy mà lại vô cùng tàn ác, tán tận lương tâm, làm ra những việc vô cùng ác độc, Đào nguyên thuần phác lại trở thành Quỷ Vực trong tay ngươi! Ngươi ngươi…, ngươi tàn bạohành hạ loạn quyền, không kiêng nể gì, tàn sát vô tội, thương thiên hại lý, ta phải buộc tội ngươi! Hồ Nguyên Lễ ta dù có liều mạng, dù mất cả tiền đồ cũng phải buộc tội ngươi, ép ngươi tới chết.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mấy người Dương Phàm đã tắm rửa xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, thay khinh bào quay về lầu chính. Hai bên chủ khách lần lượt ngồi xuống, hàn huyên với nhau những lời khách sáo, mỹ tửu và cao lương mỹ vị đưa lên như nước suối.
Phàn Thứ Sử cười nói: - Ba vị Khâm sai sống ở Thần Đô đã lâu, những cao lương mỹ vị trên thế gian chắc cũng đều được thưởng thức, để khoản đãi ba vị Khâm sai, Phàn mỗ hao tổn công sức. Mấy món ăn này tuy rằng không bì được với mỹ thực ở Kinh thành, nhưng là phong vị của Kinh Châu, chắc mấy vị chưa được thưởng thức.
Phàn Thứ sử nhấc đũa lên, chấm vào một món ăn phía trước giới thiệu: - Món này là bánh ngọt cá bách hợp, tương truyền là từ thời cổ xưa Nữ Anh đã tạo ra vì Nga Hoàng, Sở Trang Vương cũng yêu thích món mỹ thực này, đưa làm món ngon đứng đầu Sở cung vương đình, đưa vào miệng mềm mại thơm ngát ngon miệng. Món Sơ Tự Nhục này cũng là đặc sản địa phương, thịt mỏng như giấy, hình như con thoi, màu vàng óng ánh, chất thịt xốp, béo mà không ngấy...
Dương Phàm ngắt lời nói: - Sử Quân đúng là hao tâm rồi! À! Bản quan ở trên công đường, Vương Hoằng Nghĩa Ngự Sử vốn là bạn cũ của ta, sao không thấy y đến nhỉ?
Nói toạc móng heo! Đã không quanh co khúc khuỷu, cũng lại không giả vờ hỏi thăm xem Vương Hoằng Nghĩa có ở Kinh Châu hay không, một câu của Dương Phàm, trực tiếp ấn định Vương Hoằng Nghĩa đang ở Kinh Châu, hơn nữa đi thẳng vào vấn đề hỏi tung tích của y.
Dù là Tôn Vũ Hiên và Hồ Nguyên Lễ sớm đã có sự chuẩn bị tâm lý, cũng bị cách hỏi của Dương Phàm làm cho sửng sốt, Phàn Thứ sử lại càng ngây người, y cầm đôi đũa ngẩn người trong chốc lát, mới nói một cách không tự nhiên: - À, Vương Ngự sử vốn là muốn đến, chỉ có điều cảm phong hàn, sức khỏe không tốt nên không đến được!
Dương Phàm kinh ngạc nói: - Hoằng Nghĩa huynh ngã bệnh? Bây giờ huynh ấy đang ở phủ Sứ quân ư?
Phàn Thứ Sử vuốt cằm: - Đúng vậy!
Dương Phàm nói: - Nếu như thế, tiệc xong bản quan sẽ đi thăm hỏi một chút mới được.
Nói xong những lời này, Dương Phàm liền nhấc chén, vẻ mặt tươi cười đứng dậy, nói với mọi người: - Bọn ta vì công vụ nên đi qua Kinh Châu, phiền các vị đồng liêu Kinh Châu vì ta mà thiết yến đón gió, Dương mỗ và Hồ Ngự Sử, Tôn Lang trung cảm kích vô cùng. Chén thứ nhất này, bọn ta mượn hoa dâng Phật, xin kính Sử Quân và chư quân...
Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên cũng nâng chén đứng lên, đồng thanh phụ họa.
Tiệc rượu mở ra, đàn sáo nổi lên, tung tăng nhảy múa, các quan viên thay nhau mời rượu, không khí náo nhiệt vô cùng. Mã Kiều ngồi ở ghế dưới, nhìn thấy Dương Phàm đánh mắt ra hiệu một cái, tiệc rượu bên này không khí vừa mới náo nhiệt, gã liền nhân cơ hội đi tiểu bỏ đi, dẫn theo hơn mười tên tâm phúc, rời khỏi lầu Tân Dương, đến thẳng phủ Thứ Sử.
Tên sai vặt của phủ Thứ Sử chợt thấy hơn mười vị quân nhân xuất hiện ở ngoài cổng phủ, trong đó có một vị nhìn phục trang mũ áo còn là một quân quan, vội vàng ra ngoài nghênh tiếp. Sau khi hỏi, mới biết hôm nay trên lầu Tân Dương, Thứ Sử đại nhân và Khâm sai đại nhân cùng gặp mặt, phái người tới mời Vương Hoằng Nghĩa Vương Ngự Sử cùng tới dự tiệc.
Tên sai vặt kia biết Thứ Sử đại nhân sáng sớm đã đi nghênh đón Khâm sai rồi, mặc dù cảm thấy Thứ Sử không phái người đến, mà ngược lại là Khâm sai phái người đến đón Vương Ngự Sử có vẻ hơi kỳ quái, nhưng không hề để ý. Gã nghĩ, Khâm sai đến từ Kinh thành, Vương Ngự sử cũng đến từ kinh thành, chắc chắn là do quan hệ hai bên thân thiết.
Gã sai vặt mở cửa, đón các quân sĩ vào trong, gọi một người hầu mặc áo xanh, dẫn mấy vị quân nhân này vào trong phòng khách gặp Vương Hoằng Nghĩa. Vương Hoằng Nghĩa đang tự rót nước uống một mình trong phòng, chợt có người ở ngoài cửa nói: - Vương Ngự Sử, A Lang nhà ta đang tiếp khách ở lầu thành, Khâm sai đặc biệt sai người tới mời Ngự Sử đi dự tiệc.
Nói chưa dứt lời, Mã Kiều liền dẫn người xông vào trong, mặt Vương Hoằng Nghĩa biến sắc, chén rượu trong tay “choang” một tiếng rơi xuống đất. Y nhìn mấy người đàn ông vạm vỡ phía trước với ánh mắt lộ vẻ bối rối, đang định nói gì, Mã Kiều đã cười: - Vương Ngự Sử có hứng uống rượu, tự rót tự uống, đã say rồi.
Mã Kiều vung tay, dặn dò: - Các ngươi dìu Vương Ngự Sử, Vương Ngự sử đã say rồi, nhưng đừng làm ngã Ngự Sử, khiến Dương Khâm sai không vui.
Trên đường đi đến, tả hữu sớm đã được Mã Kiều dặn dò, lập tức hai người tiến lên, một trái một phải, khống chế Vương Hoằng Nghĩa đi. Tên người hầu áo xanh dẫn đường cảm thấy vị khách này có chút thô lỗ, nhưng gã cũng vẫn chẳng nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng những quân gia trong kinh thành đều có tính tình thô lỗ như vậy.
Vương Hoằng Nghĩa vừa bị dựng lên, liền biết tình hình không ổn, sắc mặt đột nhiên thành tro tàn. Y cũng không kêu la, kêu la thì có tác dụng gì, mặt nạ một khi bị bóc trần, đến cả Phàn Thứ sử cũng sẽ không bảo vệ y.
Dương Phàm ở trên lầu thành, đang nâng chén vui vẻ cùng với Phàn Thứ sử và các quan liêu ở Kinh Châu, Mã Kiều đột nhiên cầm đao rảo bước đến lên, thần sắc nghiêm nghị, phía sau có hai tên quân sĩ đi sau, một trái một phải dìu Vương Hoằng Nghĩa. Vừa nhìn thấy tình hình như vậy, tiếng cười nói vui vẻ trên đường đột nhiên dừng lại, những vũ nữ đang nhảy múa bị tản ra hoang mang nhìn chủ nhân.
Phàn Thứ sử kinh ngạc ngồi thẳng dậy, nhìn thấy Dương Phàm ngồi bên cạnh, cười nhạt, ánh mắt đã sắc bén như dao, lại nhìn Vương Hoằng Nghĩa bị hai quân sĩ khôi ngô khoác cánh tay, sắc mặt nghiêm nghị, phủi phủi bảo những vũ nữ kia đi ra, ngạc nhiên hỏi: - Dương Lang trung, người này là...
Dương Phàm không đáp, nói với Vương Hoằng Nghĩa: - Vương Ngự Sử, đã lâu không gặp!
Vương Hoằng Nghĩa vùng mạnh một cái, nhưng không thoát ra khỏi đôi tay như kìm sắt, liền hét lên: - Dương Phàm, ngươi cho người bắt bổn quan lại, là muốn làm gì!
Phàn Thứ sử ánh mắt mơ màng, lát sau ổn định lại, lặng lẽ ngồi lại một bên, không nói thêm câu nào. Việc đã đến nước này, nếu như y còn không nhìn ra điều kì quặc giữa hai người này, chức Thứ sử này của y cũng không cần làm nữa.
Phàn Thứ sử vốn dĩ không hiểu lắm về mối quan hệ giữa Vương Hoằng Nghĩa và Dương Phàm, được biết lúc Dương Phàm sắp đến, y còn từng nói với Vương Hoằng Nghĩa chuyện này, mời y cùng đến nghênh đón. Ai ngờ Vương Hoằng Nghĩa nghe xong lại không hề vui, cười gằn một tiếng nói: - Dương Phàm hắn là cái thứ gì? Hắn đến ta phải đi đón sao? Ta không muốn gặp hắn!
Chỉ một câu, Phàn Thứ sử biết điều: Có thể thấy được, Dương Phàm và Vương Hoằng Nghĩa này chắc chắn không hợp nhau, như vậy thì thật sự không cần thiết phải đi gặp hắn nữa. Vương Hoằng Nghĩa sở dĩ an nhiên sống trong phủ Thứ sử, cũng là nhờ cậy vào câu nói này.
Nếu đã biết hai người không hợp, vậy thì Phàn Thứ sử tuyệt đối không thể tự tìm bẽ mặt, trước mặt Dương Phàm chỉ nhắc vài lời có liên quan tới y. Dương Phàm từ lúc đến đến lúc đi, từ đầu đến cuối đều không thể biết Vương Hoằng Nghĩa y ở Kinh Châu. Nhưng y lại không thể nào ngờ được, hôm qua y đi chơi Quan Đế miếu, lại làm bại lộ tông tích.
Vương Hoằng Nghĩa chất vấn một câu, Dương Phàm vẫn đúng là không thể làm gì y. Chức Khâm sai này của hắn là đặc phái, đảm nhận sứ mệnh tuần sát các đạo Lưu Nhân và những đạo Ngự sử tuần sát có liên quan đến Lưu Nhân, không có lý do ôm đồm, thấy việc gì cũng quản, việc hôm nay nếu như hắn không có lời giải thích hợp lý, vậy là hắn đã lạm dụng chức quyền rồi.
Nhưng Dương Phàm tự có chủ ý, hắn quay về phía Hồ Nguyên Lễ, nói với Hồ Nguyên Lễ: - Hồ Ngự sử, túc hạ thân là Giám Sát Ngự sử, là quan duy trì trật tự bách quan trong ngoài Kinh, ở ngoài thì tuần tra địa phương, giám sát châu huyện, kiểm tra quan sứ, sửa chữa và vạch trần hành vi phạm tội, chỉnh đốn tác phong và kỷ luật, xin phiền túc hạ!
Dương Phàm không quyền điều tra chuyện của Vương Hoằng Nghĩa, nhưng Hồ Nguyên Lễ thì có. Hồ Nguyên Lễ thân là Ngự Sử, việc này đúng là chức trách của y, y đi đến nơi nào, là có thể điều tra việc ở nơi đó, chỉ cần y cảm thấy không bình thường, thì chuyện gì cũng có thể điều tra.
Hồ Nguyên Lễ gật gật đầu, nghiêm nghị nói: - Vương Hoằng Nghĩa, ngươi bán chức mua tước, chịu sự trừng phạt của pháp luật, đi đày Giao Chỉ, vĩnh viễn không được trở về. Bây giờ tại sao lại xuất hiện ở Kinh Châu, lại còn trở thành thượng khách của Sử Quân Đại nhân?
Dương Phàm ngoảnh mặt làm thinh, những lời này của Hồ Nguyên Lễ nói ra, trên mặt những quan viên Kinh Châu không hề biến sắc, xem ra chuyện Vương Hoằng Nghĩa bị lưu đày, bọn họ đều rõ cả. Nếu đã như vậy, lại còn tiếp đãi long trọng với Vương Hoằng Nghĩa như vậy... Dương Phàm nhíu mày.
Vương Hoằng Nghĩa cố gắng ưỡn thẳng ngực, lớn tiếng nói: - Nhờ vào long ân của Thánh thượng, Vương mỗ lúc đi đến Kinh Châu, nhận được thánh chỉ của Thánh Nhân miễn tội. Thế nào? Đây là nguyên nhân ngươi tróc nã bản quan sao?
Hồ Nguyên Lễ trầm giọng nói: - Đem thánh chỉ đến đây cho ta xem!
Vương Hoằng Nghĩa liếc y nói: - Ngươi có tư cách gì mà xem Thánh chỉ Bệ Hạ cho ta?
Hồ Nguyên Lễ vỗ bàn nói: - Dựa vào bổn quan là Giám Sát Ngự Sử!
Vương Hoằng Nghĩa bị giải đến Kinh Châu, sau khi được Kinh Châu phủ thu nhận, nhận được thánh chỉ miễn tội của Hoàng Đế.
Những tên sai nha kia không thể trước sau là hai người được, từ Kinh thành xa xôi ngàn dặm đến Giao Chỉ, đều là áp giải phạm nhân từng trạm từng trạm một. Vương Hoằng Nghĩa vừa mới bị sai nha của Kinh Châu phủ áp giải chuẩn bị lên đường, liền nhận được thánh chỉ miễm trừng phạt đối với y, sai nha của Kinh Châu Phủ đương nhiên thả người.
Phàn Thứ sử sau khi biết chuyện này, biết được Vương Hoằng Nghĩa có hi vọng khôi phục, lúc này mới tiếp đãi y vô cùng long trọng. Nhưng Phàn Thứ sử cũng chưa từng nhìn qua tờ Thánh Chỉ kia, nếu như cứ khăng khăng đòi xem Thánh chỉ của người ta mới hậu đãi người ta, thì tỏ ra không tin tưởng, đến lúc đó không những không làm được người tốt, ngược lại còn kết oan gia.
Dù sao Phàn Thứ sử nghĩ, tuyệt đối không thể có người giả mạo thánh chỉ. Nhưng y làm sao ngờ được, những bọn thủ hạ mà Lai Tuấn Thần chiêu nạp căn bản đều là một đám xuất thân lưu manh coi trời bằng vung, còn có chuyện gì mà bọn chúng không dám làm, lại có hành vi tàn ác nào mà bọn chúng không làm được.
Lúc này nhìn thấy Hồ Nguyên Lễ và Vương Hoằng Nghĩa đối đáp, Phàn Thứ sử không dám chắc chắn như vậy nữa.
Phàn Thứ sử ho khan một tiếng, trên mặt nở nụ cười cứng ngắc, nói: - Vương Ngự sử, nếu Hồ Ngự sử đã có hoài nghi như vậy, cũng là do chức trách. Vương Ngự sử không ngại thì lấy thánh chỉ ra cho Hồ Ngự sử xem, như vậy mới có thể trả lại sự trong sạch cho ngươi, tin rằng đến lúc đó Hồ Ngự sử cũng sẽ trịnh trọng xin lỗi ngươi.
Đạo thánh chỉ giả của Vương Hoằng Nghĩa là do sai người làm ra ngày y xuất Kinh, đến tận lúc y lề mề đi đến Kinh Châu, người ta mới làm xong thánh chỉ giả, phi ngựa đưa tới. Đạo thánh chỉ giả cố nhiên làm rất tinh vi, có thể che mắt sai nha áp giải ở phủ Kinh Châu, nhưng làm sao có thể qua mắt Hồ Nguyên Lễ?
Tên sai dịch kia căn bản chưa từng nhìn thấy thánh chỉ, hơn nữa cũng không dám kiểm tra thánh chỉ, nhưng Hồ Nguyên Lễ lại sinh lòng nghi ngờ, đạo thánh chỉ giả làm ẩu này, sao có thể qua mắt y? Vương Hoằng Nghĩa nghe Phàn Thứ sử nói, cúi thấp đầu, trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu lên, trả lời rất lưu manh: - Thánh chỉ là do ta làm giả!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ồ lên, Phàn Thứ sử mặt lúc xanh lúc đỏ, cũng không biết nên xấu hổ hay nên tức giận. Một tên tội phạm nghiêm trọng của triều đình, lại được y coi là thượng khách, đường đường là Thứ sử một châu lại bị người khác trêu đùa như vậy, lần này đúng là mất mặt.
Hồ Nguyên Lễ trong lòng thấp thỏm, câu nói của Vương Hoằng Nghĩa vừa được nói ra, lòng y mới yên tâm, không nhịn được cười lớn một tiếng. Y vô cùng hưng phấn, không để ý đến tất cả các quan viên đang nghị luận ồn ào, chỉ hơi hơi nghiêng thân mình về phía Dương Phàm, khẽ hỏi: - Dương Lang trung, ngươi xem... Việc này nên xử lí như thế nào?
Dương Phàm nâng chén rượu, lấy tay áo che miệng, khẽ đáp lại: - Đêm dài lắm mộng, sao không noi theo chuyện xưa Lý Tướng đánh chết Hầu Tư Chỉ?