Dương Phàm nghe dòng họ y không tầm thường, mặc dù đối phương hiện là dân thường, nhưng hắn cũng không dám lên mặt, vội vàn bước tới chắp tay cười nói với thanh niên kia: - Tại hạ Dương Phàm, ta và ngươi đều là vãn bối của Công Tôn lão bá, chúng ta nói chuyện không cần luận chức quan làm gì.
Độc Cô Vũ này cũng là người tính tình phóng khoáng, đại khái cũng không câu nệ Lang trung gì đó, liền cười sang sảng, thuận theo Dương Phàm. Luận tuổi tác, Độc Cô Vũ nhìn trẻ hơn Dương Phàm hơn bốn tuổi, Dương Phàm bèn xưng hô là huynh trưởng.
Quan hệ giữa Độc Cô Vũ và Công Tôn Bất Phàm không hề tầm thường, hôm nay Dương Phàm đến nhà chính là bái kiến theo lễ, cũng không phải là có chuyện gì quan trọng muốn nói, cho nên Công Tôn Bất Phàm cũng không yêu cầu thế chất này tránh đi.
Dương Phàm khách sáo một hồi, sau khi đã cám ơn Công Tôn Bất Phàm đã chiếu cố Tiểu Man rồi, Công Tôn Bất Phàm nói: - Hiền chất đường xa đến, chắc hẳn là rất nhớ Tiểu Man, lão phu sao có thể kéo ngươi nói nhăng cuội cùng được. Hiền chất đi gặp Tiểu Man đi, nếu ngươi đã đến đây rồi thì phải ở trong quý phủ của lão phu đấy, lát ta và ngươi sẽ tiếp tục nói chuyện nhé.
Dương Phàm vội vàng đứng lên tạ ơn, Độc Cô Vũ cũng đứng lên mỉm cười: - Độc Cô và Nhị Lang mới quen đã than, hiện ta và ngươi vẫn chưa hết hứng thú nói chuyện, ngày khác Độc Cô thiết yến mời Nhị Lang, hai người chúng ta phải uống rượu trò chuyện say sưa, có được không?
- Dương mỗ sao không dám không nghe!
Dương Phàm vui vẻ đáp ứng, lại mỉm cười chắp tay với y, lúc này mới để người nhà quý phủ Công Tôn dẫn đi gặp Tiểu Man.
Công Tôn Bất Phàm vuốt râu, nhìn theo lưng Dương Phàm, sau khi thu lại ánh mắt, vẫn thấy Độc Cô Vũ đang nhìn theo Dương Phàm, vẻ hơi trầm tư, không hỏi hừ lạnh nói: - Tiểu tử ngươi đó, ngoại trừ ngày tết thì chẳng đến nhà, đã quên hẳn lão phu là huynh đệ kết nghĩa của cha ngươi rồi, tự nhiên hôm nay ân cần như thế, chỉ sợ cũng không phải là đến thăm lão phu rồi?
Độc Cô Vũ vội vàng giả bộ oan ức, nói: - Lão thúc, thật là oan uổng cho cháu, hôm nay cháu tới là thật sự thành ý tới thăm lão nhân gia người đấy ạ.
- Khoác lác!
Công Tôn bất phàm mắng một câu, lại nhíu mày, nói: - Tiểu Man là lão phu nuôi nấng, tuy không phải là con ruột của ta, nhưng ta coi như là con của mình. Dương Phàm là hôn phu của nó, ngươi đừng có gây gì đấy.
Độc Cô Vũ vội nói: - Lão thúc quá lo rồi, Độc Cô là thật lòng muốn kết giao với Nhị Lang, tuyệt đối không có ý làm tổn hại gì hắn.
Công Tôn Bất Phàm nghi ngờ nhìn y, Độc Cô Vũ bình thản đón, ánh măt trong suốt như khe suối thấy đáy.
Công Tôn Bất Phàm thở dài nói: - Cho dù ngươi không có ác ý, cũng không cho phép gây náo loạn tại nhà lão phu. Lão phu tự do tự tại, tiêu dao khoái hoạt, cũng không muốn dính vào các ngươi nhà cao cửa rộng.
Độc Cô Vũ cười:
- Đương nhiên là vâng theo chỉ bảo của lão thúc ạ!
***
Tiểu Man vẫn còn ở trong tiểu đình, khi Dương Phàm đi tới, a Nô liền kéo Công Tôn Lan Chỉ đi ra.
Công Tôn Lan Chỉ hiển nhiên vẫn còn không vui đối với sự chống đối trước đó của Dương Phàm, nhưng nàng rất thương yêu tiểu sư muội này, mà cũng không muốn tranh chấp với hôn phu của sư muội ngay trước mặt muội ấy, nên chỉ dùng ánh mắt anh khí bừng bừng hung hãn lườm muội phu vừa nãy không cho nàng chút thể diện nào một cái, rồi nện cặp chân dài uy vũ bỏ đi.
Tiểu Man thấy Dương Phàm tới rồi, trong mắt đã không còn ai khác, lập tức vui mừng ra đón. Dương Phàm thấy nàng nặng nề mà vẫn đi lại nhanh như vậy, không khỏi lo lắng, khẩn trương tiến đến một tay đỡ lấy eo nàng, tay kia xoa bụng của nàng, cảm thụ được sinh linh kết hợp giữa hắn và nàng, lòng tràn đầy niềm hạnh phúc.
Tiểu Man được lang quân dìu vào tiểu đình ngồi xuống, thấy hắn cẩn thận, lại thấy dáng vẻ hắn hết sức vui mừng, mà vui mừng lại biến thành hạnh phúc và thỏa mãn, nàng vô cùng tự hào. - Muội biết ngay lang quân nhất định vì đứa con mà trở về gấp gáp đấy, hai ngày nay bé càng lúc càng nghịch ngợm, đấm đá lung tung, chắc là biết cha nó sắp về rồi...
Tiểu Man dựa vào lòng Dương Phàm, ngọt ngào nói:
Dương Phàm ôm lấy nàng, nhìn nàng mỉm cười, nghe tiếng nàng nói thủ thủ, trong lòng vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc.
Có làn gió thổi trong đình, toàn bộ tâm trạng của Dương Phàm đều chìm đắm bên người vợ yêu và đứa bé sắp sinh ra.
Tiểu Man vừa thấy Dương Phàm thì thao thao bất tuyệt, nàng nói rất nhiều, rất nhiều...
Nàng nói a Nô thua kiếm sư tỷ, trong lòng không phục, nhiều lần khiêu chiến với sư tỷ, lần nào cũng chiến bại liên tiếp. Khi bại khi thắng, hai ngày nay đã hoàn toàn từ bỏ rồi, không còn hứng thú tranh tài cùng sư tỷ nữa, nhưng sư tỷ vẫn rất hứng trí, nếu không phải bởi vì như thế, sư tỷ cũng sẽ không ngứa tay ngứa chân ra tay với lang quân như vừa nãy đâu.
Nàng nói Công Tôn tiên sinh và Bùi đại nương thấy nàng sắp sinh, mà sư tỷ của nàng thì chưa gả đi, mà hai vợ chồng già này chỉ có mỗi bảo bối là con gái Công Tôn Lan Chỉ vẫn đang khuê phòng, họ rất hâm mộ lại và sốt ruột, cả ngày quở trách sư tỷ, sư tỷ mới bị bức bất đắc dĩ mà đòi “đấu võ chiêu thân” để ép lại cha mẹ.
Mỗi một chuyện, Tiểu Man đều cười, đều muốn chia sẻ niềm vui này với lang quân.
Đương nhiên, nàng nói nhiều nhất là về đứa con trong bụng nàng, về việc con chưa sinh ra, nàng không biết con hình dáng như nào, cũng không biết con sẽ gọi nàng là mẹ như nào, rồi con bướng bỉnh nghịch ngợm nhiều ra sao, nàng thuộc nằm lòng những chuyện về đứa con.
Nàng nói nhiều như vậy, duy nhất là không nói nàng rất nhớ Dương Phàm.
Tính càng nồng thì lại càng nhạt.
Yêu càng đậm thì tình yêu ấy liền thẩm thấu tới các mặt trong cuộc sống, không còn là tình cảm mãnh liệt như hoa hồng nữa, mà là giống như hoa mai vàng nhẹ hợp lòng người; nó không còn là lời thề non hẹn biển trước hoa dưới trăng, mà là bình lặng như gợn sóng lăn tăn. Nó không còn sôi nổi ồn ào, mà là nắm tay bên nhau trọn đời, lúc này chỉ muốn chuyển nó thành lời nói, trái lại sẽ mang đến một cảm giác khó quên.
Dương Phàm mỉm cười lắng nghe, hắn chưa từng kiên nhẫn như vậy, tận đến khi Tiểu Man nói hết niềm vui trong lòng, vẫn chưa thỏa mãn tựa vào ngực hắn, thì hắn mới dịu dàng nói bên tai nàng: - Khổ muội quá, lần này tới đây, ta không đi nữa, ta sẽ ở đây, đợi muội sinh con ra...
Tiểu Man trước khi đến Trường An đã từng nghe dự tính của Dương Phàm, nàng mặc dù không muốn nhưng cũng đồng ý, nhưng khi càng lúc càng gần tới ngày sinh con ra, lòng nàng lại mềm đi, việc đã đồng ý hiện tại lại có chút muốn đổi ý rồi. Nàng ôm hy vọng, đôi mắt trông mong nói: - Lang quân, muội...muội muốn theo huynh về Lạc Dương, đợi con sinh ra rồi, muội không sợ đường xá xóc nảy đâu...
Dương Phàm ôm nàng chặt hơn, dịu dàng nói; - Muội ở lại đây, ta ở Lạc Dương mới có thể yên tâm. Chuyến đi này của ta là muốn gây khó dễ với Khương công tử đấy, không đuổi hắn đi được, thì sẽ như có một thanh đao sắc bén treo trên đầu chúng ta. Ta không cho phép người nhà của ta sống dưới tình trạng như vậy, , trước kia không cho phép, hiện giờ chúng ta lại sắp có con rồi, thì ta lại càng không cho phép.
Dương Phàm khẽ vuốt vuốt tóc của nàng, giống như lời thề, gằn từng tiếng nói: - Ta muốn muội và ta hạnh phúc bình an đầu bạc răng long. Ta muốn con chúng ta sống vui vẻ lớn lên, lấy vợ sinh con, cả đời an bình.
- Vâng!
Tiểu Man cắn cắn môi, cúi đầu đáp lời, áp vào trước ngực của hắn, nước mắt vòng quanh, nhưng không nói câu gì nữa. Sau một lúc lâu, Tiểu Man như chợt nghĩ ra gì đó, đột nhiên ngẩng lên mỉm cười, hít mũi nói: - Lấy vợ sinh con? Lang quân nghĩ đến thật dài xa, huynh cứ làm như muội nhất định sẽ sinh con trai hay sao?
- Đúng vậy, nếu là con gái, nếu là con gái....
Dương Phàm bỗng nhiên chau mày, Tiểu Man lập tức bắt đầu thấp thỏm, nói: - Lang quân... Lang quân không thích con gái sao?
Dương Phàm lắc đầu, nói: - Thích! Đương nhiên thích! Thân sinh cốt nhục của ta, vì sao không thích?
- Vậy...
Dương Phàm nghiêm mặt lại: - Ta chợt nhớ tới một việc. Tiểu Man à, nếu chúng ta sinh con gái, ngàn vạn lần đừng dạy con học võ công nhé.
Tiểu Man kỳ quái hỏi: - Vì sao?
Dương Phàm lo lắng nói: - Con gái phải ra dáng con gái, để con gái múa thương xách bổng, một khi biến thành sư tỷ của muội, sẽ làm tức chết người làm cha như ta đó.
Tiểu Man không kìm nén được phì cười thành tiếng: - Không phải đâu, tuy rằng sư tỷ tính tình hào sảng thẳng thắn, nhưng cũng không thô lỗ như vậy đâu. Lần này là vì...hài, tỷ ấy không chịu nói, nhưng đại khái muội cũng biết một ít, dường như là tỷ ấy thích một nam tử nào đó, nhưng người đó luôn trốn tránh tỷ ấy, nên tỷ ấy mới dùng biện pháp này kích người kia ra mặt...
Tiểu Man cười nói: - Muội và a Nô đều là người tập võ, có ai kiêu căng hống hách đâu chứ?
Dương Phàm thoải mái cười nói: - Vậy cũng đúng, đúng là ta suy nghĩ nhiều rồi.
Dương Phàm biết Công Tôn cô nương “đấu võ chiêu thân” là có mục đích khác, mặc dù thiện cảm với nàng không thay đổi gì mấy, nhưng cũng không chút đề phòng nàng. Bằng không mà nói, thì chỉ dựa vào việc nàng dùng phương thức hoang đường “đấu võ chiêu thân” để gửi gắm chung thân đại sự của mình, thì Dương Phàm đã suy xét đưa Tiểu Man đi an trí ở nơi khác rồi.
Vị Công Tôn đại cô nương này rất ngang bướng, mà không có ai quản được cô ta, Dương Phàm lo lắng cô ta sẽ làm hỏng tiểu Nữu Nữu của mình, vừa nghĩ tới việc an trí nơi khác, Dương Phàm liền nghĩ đến người quen duy nhất của hắn ở Trường An, không kìm nổi hỏi: - Đúng rồi, sau khi muội đến Trường An, Thẩm Mộc có phái người đến thăm muội không?
Tiểu Man gật đầu nói: - Có! Hắn có phái người đến thăm muội, thấy muội ở đây rất an toàn mới giảm bớt số lần tới thăm. Tuy nhiên cứ cách một thời gian sẽ có người tới thăm một chút. Đúng rồi, bản thân Thẩm Mộc hiện không ở Trường An, huynh có biết không?
Dương Phàm nói: - Hôm nay ta vừa đến là đi gặp muội luôn rồi, vẫn chưa liên lạc với y. Y không ở Trường An thì đi đâu? Hay là đi Tây Vực?
Tiểu Man lắc lắc đầu nói: - Không phải Tây Vực, lúc này xa hơn, hắn đi Tân La.
Dương Phàm kinh ngạc hỏi: - Hắn đến nơi đó làm gì?
Tiểu Man nói: - Người hắn phái tới nói cũng không tỉ mỉ, chắc là bởi vì Thẩm Mộc không lộ diện, nên bọn họ mới giải thích với muội một chút thôi. Đại khái là bởi vì Thẩm Mộc phải làm một chuyện gì đó, động tĩnh quá lớn, kinh động tới các trưởng bối, cho nên đã bị trách phạt mệnh hắn đi Tân La làm việc, chắc là để trừng phạt cảnh cáo.
Dương Phàm ồ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: - Chuyện này, e là đấu pháp giữa hắn và Khương công tử rồi. Hai người này đấu nhau tại Trường An, đều tự thao túng giá lương thực, khi thì Quan Trung ngàn văn tiền một đấu gạo, khi thì lương thực giá rẻ vô cùng, đã kinh động đến triều đình. Khương công tử đấu pháp thất bại, chắp tay giao ra Trường An, thất bại chạy về Lạc Dương. Thẩm Mộc tuy rằng thu được toàn thắng, nhưng chuyện này thanh thế quá lớn, thế gia không thể nào thờ ơ được.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm chợt nhớ lúc hắn tới Miêu trại, gặp Lâm Tử Hùng trà trộn trong hành thương đã từng nói, nếu hắn tới Trường An, nói không chừng sẽ có một lão nhân gia muốn gặp hắn, trong lòng hắn lập tức dao động, thầm nhủ: - Hay là Hiển Tông và Ẩn Tông đấu quá gay gắt, chiến các lão già ẩn phía sau tấm màn này cảm thấy đám vãn bối này không đáng tin cậy lắm, kìm nén không đặng muốn rời núi sao?
Bức tường thành của huyện Ba Giang không cao, thậm chí còn thuộc loại thấp, một vài chỗ đã xuất hiện những vết nứt, khe hở, cỏ dại mọc đầy cả một đoạn tường thành dài. Đám tráng đinh tay cầm thương trúc chạy tới chạy lui như mắc cửi, vẻ mặt ai nấy đều hết sức căng thẳng.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, phóng tầm mắt ra xa, bên ngoài thành, ánh đuốc rực lên trên khắp các núi đồi tựa như những vì sao giăng khắp cả trời đêm. Dưới bức tường thành là đống lửa trại lớn, có người chốc chốc lại tiếp thêm một cành củi lớn vào đống lửa. Những đốm lửa li ti cơ hồ đã bay cao đến tận đỉnh tường thành, sức nóng của nó lan rộng cả một khoảng thành, đến mức người ta phải đứng cách thật xa nếu không muốn bị bỏng.
Trên thành dưới thành, khắp nơi đều rực lên ánh đuốc.
Mười chín trại Miêu Nhân hai động ba khe suối đều hoàn toàn tin tưởng Dương Phàm. Người Miêu vốn tính tình cương trực thẳng thắn, một khi bọn họ đã tin tưởng ai đó thì tuyệt đối sẽ không nghi ngờ người đó có mưu đồ gì hay không. Họ tin tưởng tộc trưởng Khỏa Man, bởi vậy họ cũng không chút nghi ngờ Dương Phàm - người mà tộc trưởng đã ban tặng chiếc vòng cổ bằng răng sói này.
Không phải đặt chiếc vòng cổ này vào tay ai là nó sẽ trở thành tín vật. Trước khi tộc trưởng Khỏa Man định tặng một món đồ cho ai thì trước đó sẽ khắc một vài kí hiệu ngầm mà người ngoài không thể hiểu được lên đó, một vài kí hiệu khá giống với kí hiệu ngầm của tộc Tạ Man, chỉ có những người tinh thông chữ của tộc này như Vu sư hoặc tù trưởng mới có thể đọc hiểu được những kí hiệu ấy, và chính vì vậy nên có thể dễ dàng xác nhận được xem món đồ có đến được đúng tay người nhận hay không.
Dương Phàm đúng là người được nhận, bởi thế nên hắn mới được mọi người tin tưởng và tín nhiệm như thế.
Nhưng từ thành lầu mà ra lệnh cho bọn họ tạm dừng tấn công thành thì nhất định phải cho họ một lí do thỏa đáng. Đã qua một khoảng thời gian khá lâu rồi mà trên thành không có ám hiệu gì nữa, và cũng không thấy Dương Phàm xuất hiện, người dưới thành bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh.
Vốn dĩ theo kế hoạch ban đầu, họ sẽ cùng với Dương Phàm sẽ đánh vào trong thành, lợi dụng việc đó để phô trương thanh thế, sau đó sẽ rút đi trước khi trời sáng, những việc tiếp sau đó thì giao cả cho Dương Phàm. Biến cố hiện giờ không nằm trong định liệu, mà Dương Phàm thì tới giờ vẫn không thấy tăm hơi đâu, việc này khiến cho những tên thủ lĩnh không khỏi sinh nghi: “Đây thực sự là ý đồ của Dương Phàm hay là quỷ kế của Tống gia, chúng định kéo dài đến lúc bình minh ư?”
Mấy vị động chủ, Khê chủ và trại chủ cùng họp lại để bàn bạc một chút với nhau, ý kiến của đa số là không tiếp tục đợi nữa, nếu trong thành không có hiệu lệnh gì nữa thì họ sẽ tiếp tục tấn công.
Trong đó phụ thân của Hồ Phi cô nương là có thái độ gay gắt nhất, nhà lão có bốn cậu con trai, mà lại chỉ có duy nhất một cô con gái. Khi một gia đình mà có nhiều con trai thì đứa con gái tự nhiên sẽ trở thành bảo bối của cả nhà. Cô con gái bị bắt cóc vào thành, nằm trong tay đám người cầm thú kia, nếu không kịp thời giải cứu thì có trời mới biết nàng sẽ phải chịu những hậu quả khủng khiếp đến thế nào. Trong tình cảnh này, là người làm cha lão thực sự lo lắng hơn ai hết.
Lão dẫn tới hai cậu con trai, chính là hai vị huynh trưởng của Hồ Phi cô nương, cũng đồng thời là biểu tượng uy quyền của lão. Với dáng vẻ đằng đằng sát khí, tay nắm mầm đao, sự xuất hiện của họ khiến cho lời nói của phụ thân có thêm sức nặng, khiến cho những vị thủ lĩnh khác không thể không tán thành với lão.
Hai động chủ chủ trì hội nghị cũng không còn giữ nổi bình tĩnh được nữa, một gã lấy một côn gỗ dùng để khều lửa, bẻ gãy làm đôi, lạnh lùng nói:
- Mặc kệ bọn chúng đi, tấn công!
Hiệu lệnh vừa được thốt ra, dưới thành, tiếng hò hét, tiếng chém giết lập tức vang lên, phá tan sự yên tĩnh của buổi đêm.
Trong màn đêm đen kịt, vô số chiếc thang gỗ có kết cấu đơn giản được dựng lên, tới khi xuống dưới thành thì đã bị lửa thiêu trụi hết. Họ cố ý lợi dụng sức nóng bốc lên do ngọn lửa khổng lồ này sinh ra để đám binh lính kia không thể tiến lại gần, rồi chọn một chỗ để leo lên, thế nhưng hành động của họ đã dễ dàng bị phát hiện.
Dưới thành, một ngọn tên bằng trúc phóng thẳng lên trên. Người trên thành lập tức rút lui về một đoạn để tránh sức nóng ghê gớm của ngọn lửa, rồi bắn trả một ngọn tên xuống dưới.
Thời điểm khi màn mưa tên vụt lên, dũng sĩ tấn công thành đã chuẩn bị sẵn sàng lá chắn bằng cây mây, loại tên bằng trúc này dễ bị thổi bay, lực đâm xuyên không mạnh, , nó chỉ nguy hiểm ở chỗ trên mũi tên có tẩm thuốc độc mà thôi, nhưng lá chắn bằng cây mây hoàn toàn có thể ngăn chặn được.
Tống Sở Mộng cả người vận áo giáp mây, đứng trấn thủ trên thành. Một khi thành trì đã bị công phá thì cái tổn thất không chỉ là tài sản mà còn là sự an nguy của cả gia đình nhà họ Tống. Mấy vị trưởng bối Tống gia đều sống ở trong thành, đặc biệt là lão tổ tông của Tống gia, để trị bệnh nên cũng đã chuyển tới nơi này rồi. Mặc dù đám Tạ Man kia luôn mồm kêu là chỉ giết cẩu khâm sai mà thôi, nhưng có trời mới biết khi bọn chúng kéo được vào thành rồi thì sẽ còn làm những gì tiếp theo đó nữa.
Sau khi truyền đạt ý tứ của của Dương Phàm, việc tấn công thành dừng lại, lòng Tống Sở Mộng như trút được gánh nặng, thế nhưng đợi mãi đợi mãi mà vẫn không thấy Dương Phàm xuất hiện, việc trấn an xem chừng không có hiệu quả, đám Tạ Man bên dưới lại đang đòi tấn công thành, lòng Tống Sở Mộng lại như lửa đốt.
Đúng lúc này, một đám người từ đường vận binh ồ ạt xông vào thành lầu như vũ bão, chẳng nói chẳng rằng liền phóng vũ khí trong tay xuống tường thành.
- Oành! Oành! Oành!
Hơn mười viên tròn tròn gì đó bị ném xuống khỏi tường thành, lăn đi rất xa. Dũng sĩ Tạ Man ở dưới thành chỉ biết trên thành ném xuống một thứ vũ khí bí mật gì đó rất lợi hại, bèn vội vã nâng lá chắn lên theo phản xạ để phòng thân, nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy có động tĩnh gì, họ bèn chầm chầm rời khỏi lá chắn, đưa mắt ra xa quan sát, nhờ có ánh lửa sáng hừng hực mới nhìn rõ được thì ra thứ “vũ khí” tròn tròn kia chính là đầu người.
Võ sĩ Tạ Man khẽ rùng mình, họ còn chưa vào được trong thành, cũng tức là vẫn chưa có ai bị bắt giữ, cũng không có thi thể nào ở thành lầu cả, vậy thì những cái đầu kia là từ đâu mà ra?
- Con gái! Phi Phi! Phi Phi của ta!
Lão Hồ là người đầu tiên có phản ứng. Nước mắt lã chã, lão quăng vội tấm chắn, nhào tới chỗ mấy cái đầu người, nhặt lên một cái, đưa ra trước ngọn lửa. Ra là đầu của một gã đàn ông với khuôn mặt lở loét, lão bèn quăng cái đầu đi, lại nhặt lên một cái khác, đây là cái đầu với bộ răng cửa vàng khè, trong kẽ răng còn nhét một chiếc lá, cũng không phải!
Hai ca ca của Hồ Phi cũng phát điên lên, họ quăng đao sang một bên, nhào tới để tìm đầu em gái. Tìm kiếm đượcmột hồi, lão Hồ bất ngờ hét lên:
- Không đúng, người bị bắt đi trong trại chúng ta không phải a á (phụ nữ) thì là đắc tuân (trẻ con). Những cái đầu này toàn là đầu của đàn ông trưởng thành, hơn nữa..., chẳng nhận ra ai cả.
Hồ lão nhị nghe xong liền vỗ mạnh vào đầu một cái, phụ họa:
- Đúng đó! Cha, chuyện này hết sức kì quái!
Lão Hồ như sực tỉnh ra, liền ngửa đầu trông trên thành.
Đúng vào lúc đó, thành lầu lại ném ra vô số đèn lồng, cây đuốc. Đầu thành đã bị đống lửa khổng lồ kia chiếu sáng rõ như ban ngày, sức nóng của ngọn lửa tỏa ra rất rộng, thực sự là không thể lại gần, chỉ có thể đứng ở những chỗ sóng nhiệt của nó chưa vươn tới được mà thôi.
- Các huynh đệTạ Man dưới thành, bổn quan là khâm sai Dương Phàm!
Một thanh âm trong sáng du dương từ căn lầu trên thành vang lên, các dũng sĩ Tạ Man dưới thành lần lượt ngẩng đầu lên, thấy một người đang đứng trên tường thành, được chiếu rọi bởi ánh đuốc. Không đợi cho đám hỗn loạn dưới thành lại nổi lên lần nữa, giọng nói ấy lại tiếp tục vang lên:
- Ta là khâm sai, nhưng không phải tên khâm sai mà các người muốn giết, kẻ mà các người muốn giết, ở đây!
Hắn là người mà Khỏa Man rất mực tín nhiệm, hơn nữa lại có mật ước với một vài vị thủ lĩnh Tạ Man, nhưng những Tạ Man bình thường thì không thể biết được thân phận của hắn, vậy nên nếu hắn không mau chóng nói rõ thì e là đã lĩnh đủ làn mưa tên từ phía dưới thành thay cho Lưu Quang Nghiệp mất rồi.
Dương Phàm dùng tay ra hiệu, Lưu Quang Nghiệp lập tức bị giải lên thành lầu. Lão bị trói chặt từ đầu đến chân, và cũng may là bị trói kín như vậy, nếu không những tay cung thủ kia thấy có biến sẽ không khỏi cảnh giác mà ra tay ngay lập tức.
Những gia đình có con gái trong nhà bị Lưu Quang Nghiệp bắt đi để cưỡng hiếp, những gia đình có tài sản bị chúng cưỡng đoạt, nhà cửa bị thiêu trụi hoặc những người có thân nhân bị giết hại do đã cố phản kháng lại trước hành vi đồi bại của gã, họ hận không thể lập tức nhào tới xé xác tên Lưu Quang Nghiệp kia ra.
Tất cả những người này, trước tình hình như vậy thì lập tức hiểu ra rằng biến cố vừa rồi là do Dương Phàm sắp đặt, liền mau chóng hạ lệnh dừng tấn công.
Dương Phàm biết rằng giờ phút này không thể lên giọng ta đây là quan phủ để giải quyết chuyện này được, đối với những việc đặc biệt thì cần phải giải quyết theo cách đặc biệt, việc cụ thể phải đợi khi tâm lí của đám Tạ Man ở dưới thành kia ổn định trở lại rồi mới tính bước tiếp theo được. Hắn cất cao giọng, nói:
- Những hành vi đồi bại của Lưu Quang Nghiệp, triều đình đã biết cả rồi. Tên này nhận ý chỉ của thiên tử tới đây, mà lại hành sự trái với ý chỉ của Thiên tử, tội ác tày trời, phải tru sát!
Hai tay Lưu Quang Nghiệp bị trói sau lưng, miệng bị nhét hai quả hạch đào, lão ngậm miệng cũng chẳng ngậm nổi mà nói cũng chẳng ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt đầy ai oán và kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Dương Phàm.
Dương Phàm xoay người nhìn về phía Lưu Quang Nghiệp, trỏ tay hét lớn:
- Lưu Quang Nghiệp, với những hành vi đồi bại của ngươi, quyết giết không tha! Bổn khâm sai phụng mệnh Thiên tử tới hành hình tội thần Lưu Quang Nghiệp.
Hai đồng tử mắt của Lưu Quang Nghiệp căng ra hết cỡ, miệng không nói được nhưng ánh mắt lão rõ ràng hiện lên câu hỏi: “Ngươi dám? Ngươi thật sự dám!”
Câu trả lời dành cho lão chính là một nhát đao thép sáng loáng. Đao vừa vung lên, một tia máu từ cổ gã liền phun bắn lên giữa không trung. “Vọt” một cái, một cái đầu lăn lông lốc xuống dưới thành.
Một gã Tạ Man dũng cảm chạy tới nhặt lấy cái đầu của gã, rồi mau chóng chạy tới trước đống lửa. Rất nhiều người vây lại xem, cùng xác nhận đó chính là Lưu Quang Nghiệp.
Khi Lưu Quang Nghiệp tới các nhà các trại tác oai tác quái đều đích thân dẫn quân đi nên những ai đã trông thấy gã thì không ai có thể quên mặt tên tử thù này.
Trên thành lầu, mặt hai binh sĩ đứng hai bên giữ cái xác không đầu của Lưu Quang Nghiệp bị phun đầy những máu. Dương Phàm khẽ khoát tay, hai người liền dùng sức đẩy, cái xác không đầu rơi xuống dưới thành đánh “rầm” một cái.
Trên thành lầu, Tống Sở Mộng đứng ngây ra như phỗng.
Lúc Dương Phàm mới lên trên thành lầu này, Tống Sở Mộng còn cảm kích khôn xiết vì được hắn giải vây cho, giờ chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, y sững sờ kinh sợ.
Không phải y thương tiếc gì Lưu Quang Nghiệp, thậm chí nếu giết được thì y cũng sớm giết chết tên Lưu Quang Nghiệp đó từ lâu rồi.
Chỉ có điều, một vị đại quan triều đình, khâm sai của Thiên tử mà Dương Phàm nói giết là giết ngay được, đây đúng là điều thực sự khiến cho Tống Sở Mộng phải giật mình kinh sợ. Nếu y biết Dương Phàm ở Diêu Châu còn đã giết chết một vị khâm sai, mà đó là một vị khâm sai chuyên việc hành hình thì có lẽ y còn sợ tới mất mật luôn rồi.
Không sai, thánh chỉ đích thực có nói trao quyền tiền trảm hậu tấu cho Dương Phàm, vấn đề là ở chỗ, tự cổ chí kim, những khâm sai được hưởng loại đặc quyền này thì không ít, nhưng thực ra hầu hết đều là do Hoàng đế cũng đã chỉ định trước cho khâm sai đó phải bắt ai giết ai rồi, rất hiếm khi có trường hợp khâm sai có thể tự ý tru sát đại thần như thế này.
Hoàng đế trao cho ngươi đặc quyền như vậy, ý nghĩa đằng sau đó còn thâm sâu hơn ý nghĩa thực tế rất nhiều. Ngày hôm nay ngươi dùng đặc quyền đó giết đại thần, không thành vấn đề, nhưng sau này khi triều đình “đổi gió”, chắc gì ngươi đã có thể chuyên quyền được nữa. Có điều Dương Phàm...hắn thực sự đã hành động không chút do dự.
Tống Sở Mộng vẫn còn chưa hết bàng hoàng, Tống Vạn Du sợ hãi tiến đến trước mặt y, giọng run run, nói:
- Thúc phụ, người của chúng ta... cũng bị áp giải lên tường thành rồi.
- Hả?
Tống Sở Mộng như vừa sực tỉnh khỏi cơn mê, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai gã cấm quân đang áp giải gần trăm thổ binh của Tống gia lên tường thành. Người đông như kiến, phút chốc đã đứng kín hết một dải tường thành, tưởng chừng như bức tường thành cao lên thêm một tầng vậy.
Dưới thành hơn vạn dũng sĩ Tạ Man nhất tề hô lên...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Dương Phàm nghe dòng họ y không tầm thường, mặc dù đối phương hiện là dân thường, nhưng hắn cũng không dám lên mặt, vội vàn bước tới chắp tay cười nói với thanh niên kia: - Tại hạ Dương Phàm, ta và ngươi đều là vãn bối của Công Tôn lão bá, chúng ta nói chuyện không cần luận chức quan làm gì.
Độc Cô Vũ này cũng là người tính tình phóng khoáng, đại khái cũng không câu nệ Lang trung gì đó, liền cười sang sảng, thuận theo Dương Phàm. Luận tuổi tác, Độc Cô Vũ nhìn trẻ hơn Dương Phàm hơn bốn tuổi, Dương Phàm bèn xưng hô là huynh trưởng.
Quan hệ giữa Độc Cô Vũ và Công Tôn Bất Phàm không hề tầm thường, hôm nay Dương Phàm đến nhà chính là bái kiến theo lễ, cũng không phải là có chuyện gì quan trọng muốn nói, cho nên Công Tôn Bất Phàm cũng không yêu cầu thế chất này tránh đi.
Dương Phàm khách sáo một hồi, sau khi đã cám ơn Công Tôn Bất Phàm đã chiếu cố Tiểu Man rồi, Công Tôn Bất Phàm nói: - Hiền chất đường xa đến, chắc hẳn là rất nhớ Tiểu Man, lão phu sao có thể kéo ngươi nói nhăng cuội cùng được. Hiền chất đi gặp Tiểu Man đi, nếu ngươi đã đến đây rồi thì phải ở trong quý phủ của lão phu đấy, lát ta và ngươi sẽ tiếp tục nói chuyện nhé.
Dương Phàm vội vàng đứng lên tạ ơn, Độc Cô Vũ cũng đứng lên mỉm cười: - Độc Cô và Nhị Lang mới quen đã than, hiện ta và ngươi vẫn chưa hết hứng thú nói chuyện, ngày khác Độc Cô thiết yến mời Nhị Lang, hai người chúng ta phải uống rượu trò chuyện say sưa, có được không?
- Dương mỗ sao không dám không nghe!
Dương Phàm vui vẻ đáp ứng, lại mỉm cười chắp tay với y, lúc này mới để người nhà quý phủ Công Tôn dẫn đi gặp Tiểu Man.
Công Tôn Bất Phàm vuốt râu, nhìn theo lưng Dương Phàm, sau khi thu lại ánh mắt, vẫn thấy Độc Cô Vũ đang nhìn theo Dương Phàm, vẻ hơi trầm tư, không hỏi hừ lạnh nói: - Tiểu tử ngươi đó, ngoại trừ ngày tết thì chẳng đến nhà, đã quên hẳn lão phu là huynh đệ kết nghĩa của cha ngươi rồi, tự nhiên hôm nay ân cần như thế, chỉ sợ cũng không phải là đến thăm lão phu rồi?
Độc Cô Vũ vội vàng giả bộ oan ức, nói: - Lão thúc, thật là oan uổng cho cháu, hôm nay cháu tới là thật sự thành ý tới thăm lão nhân gia người đấy ạ.
- Khoác lác!
Công Tôn bất phàm mắng một câu, lại nhíu mày, nói: - Tiểu Man là lão phu nuôi nấng, tuy không phải là con ruột của ta, nhưng ta coi như là con của mình. Dương Phàm là hôn phu của nó, ngươi đừng có gây gì đấy.
Độc Cô Vũ vội nói: - Lão thúc quá lo rồi, Độc Cô là thật lòng muốn kết giao với Nhị Lang, tuyệt đối không có ý làm tổn hại gì hắn.
Công Tôn Bất Phàm nghi ngờ nhìn y, Độc Cô Vũ bình thản đón, ánh măt trong suốt như khe suối thấy đáy.
Công Tôn Bất Phàm thở dài nói: - Cho dù ngươi không có ác ý, cũng không cho phép gây náo loạn tại nhà lão phu. Lão phu tự do tự tại, tiêu dao khoái hoạt, cũng không muốn dính vào các ngươi nhà cao cửa rộng.
Độc Cô Vũ cười:
- Đương nhiên là vâng theo chỉ bảo của lão thúc ạ!
***
Tiểu Man vẫn còn ở trong tiểu đình, khi Dương Phàm đi tới, a Nô liền kéo Công Tôn Lan Chỉ đi ra.
Công Tôn Lan Chỉ hiển nhiên vẫn còn không vui đối với sự chống đối trước đó của Dương Phàm, nhưng nàng rất thương yêu tiểu sư muội này, mà cũng không muốn tranh chấp với hôn phu của sư muội ngay trước mặt muội ấy, nên chỉ dùng ánh mắt anh khí bừng bừng hung hãn lườm muội phu vừa nãy không cho nàng chút thể diện nào một cái, rồi nện cặp chân dài uy vũ bỏ đi.
Tiểu Man thấy Dương Phàm tới rồi, trong mắt đã không còn ai khác, lập tức vui mừng ra đón. Dương Phàm thấy nàng nặng nề mà vẫn đi lại nhanh như vậy, không khỏi lo lắng, khẩn trương tiến đến một tay đỡ lấy eo nàng, tay kia xoa bụng của nàng, cảm thụ được sinh linh kết hợp giữa hắn và nàng, lòng tràn đầy niềm hạnh phúc.
Tiểu Man được lang quân dìu vào tiểu đình ngồi xuống, thấy hắn cẩn thận, lại thấy dáng vẻ hắn hết sức vui mừng, mà vui mừng lại biến thành hạnh phúc và thỏa mãn, nàng vô cùng tự hào. - Muội biết ngay lang quân nhất định vì đứa con mà trở về gấp gáp đấy, hai ngày nay bé càng lúc càng nghịch ngợm, đấm đá lung tung, chắc là biết cha nó sắp về rồi...
Tiểu Man dựa vào lòng Dương Phàm, ngọt ngào nói:
Dương Phàm ôm lấy nàng, nhìn nàng mỉm cười, nghe tiếng nàng nói thủ thủ, trong lòng vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc.
Có làn gió thổi trong đình, toàn bộ tâm trạng của Dương Phàm đều chìm đắm bên người vợ yêu và đứa bé sắp sinh ra.
Tiểu Man vừa thấy Dương Phàm thì thao thao bất tuyệt, nàng nói rất nhiều, rất nhiều...
Nàng nói a Nô thua kiếm sư tỷ, trong lòng không phục, nhiều lần khiêu chiến với sư tỷ, lần nào cũng chiến bại liên tiếp. Khi bại khi thắng, hai ngày nay đã hoàn toàn từ bỏ rồi, không còn hứng thú tranh tài cùng sư tỷ nữa, nhưng sư tỷ vẫn rất hứng trí, nếu không phải bởi vì như thế, sư tỷ cũng sẽ không ngứa tay ngứa chân ra tay với lang quân như vừa nãy đâu.
Nàng nói Công Tôn tiên sinh và Bùi đại nương thấy nàng sắp sinh, mà sư tỷ của nàng thì chưa gả đi, mà hai vợ chồng già này chỉ có mỗi bảo bối là con gái Công Tôn Lan Chỉ vẫn đang khuê phòng, họ rất hâm mộ lại và sốt ruột, cả ngày quở trách sư tỷ, sư tỷ mới bị bức bất đắc dĩ mà đòi “đấu võ chiêu thân” để ép lại cha mẹ.
Mỗi một chuyện, Tiểu Man đều cười, đều muốn chia sẻ niềm vui này với lang quân.
Đương nhiên, nàng nói nhiều nhất là về đứa con trong bụng nàng, về việc con chưa sinh ra, nàng không biết con hình dáng như nào, cũng không biết con sẽ gọi nàng là mẹ như nào, rồi con bướng bỉnh nghịch ngợm nhiều ra sao, nàng thuộc nằm lòng những chuyện về đứa con.
Nàng nói nhiều như vậy, duy nhất là không nói nàng rất nhớ Dương Phàm.
Tính càng nồng thì lại càng nhạt.
Yêu càng đậm thì tình yêu ấy liền thẩm thấu tới các mặt trong cuộc sống, không còn là tình cảm mãnh liệt như hoa hồng nữa, mà là giống như hoa mai vàng nhẹ hợp lòng người; nó không còn là lời thề non hẹn biển trước hoa dưới trăng, mà là bình lặng như gợn sóng lăn tăn. Nó không còn sôi nổi ồn ào, mà là nắm tay bên nhau trọn đời, lúc này chỉ muốn chuyển nó thành lời nói, trái lại sẽ mang đến một cảm giác khó quên.
Dương Phàm mỉm cười lắng nghe, hắn chưa từng kiên nhẫn như vậy, tận đến khi Tiểu Man nói hết niềm vui trong lòng, vẫn chưa thỏa mãn tựa vào ngực hắn, thì hắn mới dịu dàng nói bên tai nàng: - Khổ muội quá, lần này tới đây, ta không đi nữa, ta sẽ ở đây, đợi muội sinh con ra...
Tiểu Man trước khi đến Trường An đã từng nghe dự tính của Dương Phàm, nàng mặc dù không muốn nhưng cũng đồng ý, nhưng khi càng lúc càng gần tới ngày sinh con ra, lòng nàng lại mềm đi, việc đã đồng ý hiện tại lại có chút muốn đổi ý rồi. Nàng ôm hy vọng, đôi mắt trông mong nói: - Lang quân, muội...muội muốn theo huynh về Lạc Dương, đợi con sinh ra rồi, muội không sợ đường xá xóc nảy đâu...
Dương Phàm ôm nàng chặt hơn, dịu dàng nói; - Muội ở lại đây, ta ở Lạc Dương mới có thể yên tâm. Chuyến đi này của ta là muốn gây khó dễ với Khương công tử đấy, không đuổi hắn đi được, thì sẽ như có một thanh đao sắc bén treo trên đầu chúng ta. Ta không cho phép người nhà của ta sống dưới tình trạng như vậy, , trước kia không cho phép, hiện giờ chúng ta lại sắp có con rồi, thì ta lại càng không cho phép.
Dương Phàm khẽ vuốt vuốt tóc của nàng, giống như lời thề, gằn từng tiếng nói: - Ta muốn muội và ta hạnh phúc bình an đầu bạc răng long. Ta muốn con chúng ta sống vui vẻ lớn lên, lấy vợ sinh con, cả đời an bình.
- Vâng!
Tiểu Man cắn cắn môi, cúi đầu đáp lời, áp vào trước ngực của hắn, nước mắt vòng quanh, nhưng không nói câu gì nữa. Sau một lúc lâu, Tiểu Man như chợt nghĩ ra gì đó, đột nhiên ngẩng lên mỉm cười, hít mũi nói: - Lấy vợ sinh con? Lang quân nghĩ đến thật dài xa, huynh cứ làm như muội nhất định sẽ sinh con trai hay sao?
- Đúng vậy, nếu là con gái, nếu là con gái....
Dương Phàm bỗng nhiên chau mày, Tiểu Man lập tức bắt đầu thấp thỏm, nói: - Lang quân... Lang quân không thích con gái sao?
Dương Phàm lắc đầu, nói: - Thích! Đương nhiên thích! Thân sinh cốt nhục của ta, vì sao không thích?
- Vậy...
Dương Phàm nghiêm mặt lại: - Ta chợt nhớ tới một việc. Tiểu Man à, nếu chúng ta sinh con gái, ngàn vạn lần đừng dạy con học võ công nhé.
Tiểu Man kỳ quái hỏi: - Vì sao?
Dương Phàm lo lắng nói: - Con gái phải ra dáng con gái, để con gái múa thương xách bổng, một khi biến thành sư tỷ của muội, sẽ làm tức chết người làm cha như ta đó.
Tiểu Man không kìm nén được phì cười thành tiếng: - Không phải đâu, tuy rằng sư tỷ tính tình hào sảng thẳng thắn, nhưng cũng không thô lỗ như vậy đâu. Lần này là vì...hài, tỷ ấy không chịu nói, nhưng đại khái muội cũng biết một ít, dường như là tỷ ấy thích một nam tử nào đó, nhưng người đó luôn trốn tránh tỷ ấy, nên tỷ ấy mới dùng biện pháp này kích người kia ra mặt...
Tiểu Man cười nói: - Muội và a Nô đều là người tập võ, có ai kiêu căng hống hách đâu chứ?
Dương Phàm thoải mái cười nói: - Vậy cũng đúng, đúng là ta suy nghĩ nhiều rồi.
Dương Phàm biết Công Tôn cô nương “đấu võ chiêu thân” là có mục đích khác, mặc dù thiện cảm với nàng không thay đổi gì mấy, nhưng cũng không chút đề phòng nàng. Bằng không mà nói, thì chỉ dựa vào việc nàng dùng phương thức hoang đường “đấu võ chiêu thân” để gửi gắm chung thân đại sự của mình, thì Dương Phàm đã suy xét đưa Tiểu Man đi an trí ở nơi khác rồi.
Vị Công Tôn đại cô nương này rất ngang bướng, mà không có ai quản được cô ta, Dương Phàm lo lắng cô ta sẽ làm hỏng tiểu Nữu Nữu của mình, vừa nghĩ tới việc an trí nơi khác, Dương Phàm liền nghĩ đến người quen duy nhất của hắn ở Trường An, không kìm nổi hỏi: - Đúng rồi, sau khi muội đến Trường An, Thẩm Mộc có phái người đến thăm muội không?
Tiểu Man gật đầu nói: - Có! Hắn có phái người đến thăm muội, thấy muội ở đây rất an toàn mới giảm bớt số lần tới thăm. Tuy nhiên cứ cách một thời gian sẽ có người tới thăm một chút. Đúng rồi, bản thân Thẩm Mộc hiện không ở Trường An, huynh có biết không?
Dương Phàm nói: - Hôm nay ta vừa đến là đi gặp muội luôn rồi, vẫn chưa liên lạc với y. Y không ở Trường An thì đi đâu? Hay là đi Tây Vực?
Tiểu Man lắc lắc đầu nói: - Không phải Tây Vực, lúc này xa hơn, hắn đi Tân La.
Dương Phàm kinh ngạc hỏi: - Hắn đến nơi đó làm gì?
Tiểu Man nói: - Người hắn phái tới nói cũng không tỉ mỉ, chắc là bởi vì Thẩm Mộc không lộ diện, nên bọn họ mới giải thích với muội một chút thôi. Đại khái là bởi vì Thẩm Mộc phải làm một chuyện gì đó, động tĩnh quá lớn, kinh động tới các trưởng bối, cho nên đã bị trách phạt mệnh hắn đi Tân La làm việc, chắc là để trừng phạt cảnh cáo.
Dương Phàm ồ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: - Chuyện này, e là đấu pháp giữa hắn và Khương công tử rồi. Hai người này đấu nhau tại Trường An, đều tự thao túng giá lương thực, khi thì Quan Trung ngàn văn tiền một đấu gạo, khi thì lương thực giá rẻ vô cùng, đã kinh động đến triều đình. Khương công tử đấu pháp thất bại, chắp tay giao ra Trường An, thất bại chạy về Lạc Dương. Thẩm Mộc tuy rằng thu được toàn thắng, nhưng chuyện này thanh thế quá lớn, thế gia không thể nào thờ ơ được.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm chợt nhớ lúc hắn tới Miêu trại, gặp Lâm Tử Hùng trà trộn trong hành thương đã từng nói, nếu hắn tới Trường An, nói không chừng sẽ có một lão nhân gia muốn gặp hắn, trong lòng hắn lập tức dao động, thầm nhủ: - Hay là Hiển Tông và Ẩn Tông đấu quá gay gắt, chiến các lão già ẩn phía sau tấm màn này cảm thấy đám vãn bối này không đáng tin cậy lắm, kìm nén không đặng muốn rời núi sao?