Núi giả quanh co khúc khuỷu, hành lang uốn khúc mái cong, đây là một lâm viên tú lệ trang nhã, khác biệt với sự hoang dã của phủ Thái Bình công chúa, nơi này không có dấu vết của bụi cỏ nào, bất luận một chỗ nào cũng được bố trí sáng tạo cấu tứ, an bài gọn gàng ngăn nắp.
Phòng rất rộng rộng rãi, bởi vì chỉ có một chiếc bàn nên càng trở nên trống trải. Sau bàn ngồi một người chừng ba mươi tuổi, áo bào mềm nhẹ, tướng mạo bình thường, nhưng đôi mắt lại có thần sắc bén, đầu đội cao quan, mang đai rộng, ngồi sau bàn dài càng tăng thêm thần vận.
Ở trước mặt y được đặt đầy bàn các loại đồ ăn gia vị: Nước tương, tỏi giã, rau cải dụ, hồ tiêu, vu thê, trực hoàng, hàng gừng đặt trong các đĩa nhỏ, lại có nai sống, gáy dê, lưỡi gà, tôm bóc vỏ, bướu lạc đà, thịt bò, các loại nấm v..v được căt xếp đều tăm trắp, hình như cánh hoa. Giữa bàn là một nồi lẩu bằng đồng đỏ kiểu dáng phong cách đỉnh thanh đồng lớn cổ xưa, trong nồi nước sôi sùng sục, nóng hôi hổi.
Một thiếu nữ mặc váy trắng tay chiết hẹp, phần eo được thắt một dây lưng quyến rũ, ngồi bên bàn, đang nhướn người ra, đôi bàn tay nhỏ bé mảnh mai như hoa đâu vào đấy đem gia vị cho vào nồi nước sôi, lại dùng đôi đũa ngà voi gắp một miếng thịt nai, nhúng vào trong nước sôi, chấm nước tương đặt vào đĩa hoa lan nhỏ, hai tay dâng lên trước mặt chủ nhân, động tác cực kỳ tao nhã.
Vị nam tử mang quan cao quan kia cũng không để tâm tới món ăn nàng đưa tới, mà hơi nghiêng bả vai, một tay nâng cằm lên, đang lắng nghe một người đang khom người ở công đường nói chuyện.
- Dương Phàm đã đến Trường An, trước tiên đến bái kiến Thái Bình công chúa, sau đó chia tay với dại đội nhân mã, một mình đến Công Tôn phủ.
- Công Tôn phủ? Là nhà của Công Tôn Bất Phàm sao?
- Vâng!
Nam tử mang cao quan há miệng nhận lấy miếng thịt nai, chậm rãi nhai nuốt miếng thịt, sau đó mới hỏi:
- Hắn và Công Tôn thế gia có quan hệ như nào?
Người nọ đáp:
- Thê tử của Dương Phàm khi còn nhỏ từng là thị tỳ trong Công Tôn phủ, nhưng lại được Công Tôn cô nương coi như tỷ muội, cho nên cũng được Công Tôn Bất Phàm đối xử như con ruột của mình. Hiện giờ cô ta đang mang bầu đến Trường An vào ở trong Công Tôn phủ. Dương Phàm đến đó là thăm thê tử của hắn đấy.
Vị công tử kia cười lạnh một tiếng nói:
- Dương Phàm! Nếu hắn đã đến Trường An, vậy thì đừng mong đi rồi!
Người kia chần chừ nói:
- Chẳng phải Đại công tử sắp bí mật trở về Trường An sao, việc này có nên thảo luận với Đại Công tử một chút không ạ? Dù sao, hắn cũng là mệnh quan triều đình!
Vị công tử kia nheo mắt liếc nhìn người nọ một cái, cười lạnh nói:
- Chỉ là một Lang trung Hình Bộ, chỉ cần để hắn chết không có chứng cứ, thì có vấn đề gì chứ. Chẳng lẽ ta không tự làm chủ được sao?
Người nọ biến đổi sắc mặt, không dám nhiều lời, vội vàng khom người nói:
- Vâng!
- Dương Phàm!
Nam tử mang cao quan ngăn đôi đũa ngà voi, trên mặt lộ vẻ phẫn hận:
- Nếu không phải là ngươi, Đại huynh ta sao dễ dàng bị thua được! Lúc này đây, nếu ngươi đã đến đây rồi, ta sẽ khiến ngươi không đi đâu được nữa.
Ánh mắt y chậm rãi nhướng lên, điềm nhiên nói:
- Ngươi đi an bài đi, ta muốn mau chóng nghe tin tức về cái chết của hắn!
Người nọ không nói gì nữa, chỉ cúi chào thật sâu, lặng yên lui ra ngoài.
Công tử đội cao quan đuổi người nọ rời khỏi, liền chuyên tâm ăn uống. Y ăn uống rất từ tốn, nhai chậm rãi rồi nuốt, tựa như viết một quyển sách, vô cùng kiên nhẫn chuyên chú, hơn nữa lúc ăn không nói lời nào. Tiểu thị nữ bên cạnh nhúng thịt tươi chấm tương đưa tới trước mặt y, người bình thường ăn uống chậm như vậy sẽ cảm thấy rất khó chịu, nhưng vị công tử này dường như đã sớm thành thói quen, hơn nữa tốc độ ăn uống của y thật sự không nhanh nên quá trình thị nữ nhúng thịt, chấm tương cũng rất thong dong.
Lúc này, lại có người được dẫn đến đại sảnh, Công tử đặt đũa xuống, y có thói quen lúc nói chuyện thì không ăn.
Đây là một vị khách, nghiêm chỉnh mà nói, cũng không phải là khách, mà là một người làm ăn.
Người làm ăn này có một thương phẩm, chính là: Người!
Gã là một người buôn lậu nô lệ, là kẻ buôn lậu nô lệ lớn nhất trong thành Trường An, Long Phi.
Long Phi vóc người không quá cao, thậm chí có chút yếu ớt, trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười hèn mọn, nhưng ai cũng biết gã cực kỳ hung ác. Có thể trở thành tay buôn lậu nô lệ số một tại thành Trường An, nếu không có bản lĩnh thật sự, sao có thể trấn áp được một đám thủ hạ âm tàn giả dối?
Nhưng hiện tại vẻ hèn mọn trên mặt gã là xuất phát từ nội tâm, bởi vì vị Công tử trước mặt gã là họ Lư, nhà ở Phạm Dương. Đây là một con cháu quý tộc chân chính, có lực lượng khổng lồ, Long Phi ở trước mặt vị Công tử cao quý này thì ngay cả tư cách liếm ngón chân cũng không có.
Long Phi không dám nói cười, khiêm tốn khom lưng trước vị Lư công tử.
Nô lệ của Long Phi bán ra cực kỳ phong phú, bất kể là mã phỉ trên thảo nguyên Tây Vực, hoặc là hải tặc Đông Hải, Nam Hải, đều có liên hệ chặt chẽ với gã. Cho nên, tù binh Đột Quyết Thổ Phiên, quý tộc lụi bại Ba Tư, thiếu nữ Triều Tiên Tân La, người Thái và Côn Nô phương nam có thể cuồn cuộn chảy vào trong tay gã.
Nô lệ qua tay Long Phi từ trước tới nay đều không có người Đường, bởi vì buôn bán bình dân quốc nội là trái pháp luật, mạo hiểm cực lớn, mất nhiều hơn được. Những nô lệ dị tộc này lại rất được nhưng thế gia hào môn ưa thích, cho nên Long Phi là một thương nhân buôn bán nô lệ hợp pháp, bởi vậy gã cũng là một thương nhân được thế gia hào môn nghênh đón nhất, cho nên gã có một vị trí nhỏ nhoi ở trước mặt Lư Công tử.
Nhưng Long Phi tự đứng ở chỗ đó, không dám nhúc nhích một bước, tựa như sợ làm ô uế đại sảnh của người ta. Gã giữ vững tinh thần, ra sức ba hoa trước mặt Lư công tử mang cao quan, đối mặt với vị nam tử dung mạo khác thường nhưng là con nối dòng của Lư thị Phạm Dương, là một trong những người mua hàng lớn nhất của gã.
- Lư công tử, lúc này trong tay tiểu nhân có món hàng mới vận chuyển tới, ba trăm thiếu nữ Tân La, vô cùng kiều diễm xinh đẹp, tính tình dịu dàng, hơn nữa người nào cũng giỏi ca múa, làm thị nữ bên người, hoặc làm cơ thiếp, nhạc sư vũ kỹ đều được. Ngoài ra còn có trăm Côn Luân nô, người nào cũng chịu được vất vả, trong đó có chín người giỏi bơi lội.
Năm trước công tử nhất thời sơ suất, chẳng phải thất bại Thôi công tử ở trò chơi tìm châu trong nước sao, ha hả, chỉ cần công tử tuyển một người trong chín người này thôi, tin rằng mấy vị công tử khác sẽ không ai thắng được Công tử ngài đâu.
Vào nước tìm châu là một thú chơi của quý giới công tử, bọn họ đem minh châu có giá trị ném vào trong nước sông, sau đó sai những nô bộc có kỹ năng bơi tốt vào nước tìm châu, nô bộc của ai mò lên được trước nhất thì là thắng, nếu mò được chậm hoặc là tìm được không được, thì là thua.
Vừa mới nghe nói có ba trăm nô Tân La, tỳ Triều Tiên, Lư công tử còn lười biếng không để ý, nhưng vừa nghe có Côn Luân Nô giỏi bơi lội, Lư Công tử lập tức hứng trí:
- Tốt! Ta mua hết chín người này!
Long Phi ngẩn ra:
- Công tử, vào nước tìm châu...chỉ cần một hai người có kỹ năng bơi là được, cần gì phải...
Lư công tử trừng mắt nhìn gã, nói:
- Nếu chẳng may thả mấy Côn Luân nô kia ra trong đó lại có người có kỹ năng bơi tốt bị người khác mua mất, ai có thể đảm bảo ta sẽ thắng? Ta phải mua hết những người này! Như thế mới tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn.
Lư công tử ngồi thẳng người, gắp miếng thịt nai đã được nhúng đưa lên miệng từ từ nhai nuốt, nhấp một ngụm rượu, đợi khi nuốt xong rồi, mới nói thêm:
- Sắp đến thọ thần Thiên Nhân của tổ mẫu ta rồi, ngươi hãy chọn một trăm nữ Tân La, Triều Tiên tốt nhất mang đến, ta muốn đưa đi hầu hạ bà nội.
Long Phi luôn miệng nói:
- Dạ dạ dạ. Công tử muốn đi xem một chút không ạ?
Lư công tử khoát tay, nói:
- Không cần, cũng không phải lần đầu giao dịch với ngươi, ta tin con mắt nhìn của ngươi. Ngoại trừ chín người có kỹ năng bơi tốt, ngươi hãy chọn mang đến năm mươi Côn Luân Nô khỏe mạnh cường tráng cho ta.
- Dạ dạ dạ!
- Ngày mai!
Lư công tử hưng trí bừng bừng nói:
- Đem chín Côn Luân nô kia đến Khúc Giang, ta muốn đích thân xem bản lĩnh của bọn họ.
Hiện giờ đã là cuối thu, lúc sáng sớm, trên lá cây còn phủ một tầng sương trắng, lá phong trên núi đã biến thành màu đỏ thẫm. Nước Khúc Giang cũng bắt đầu lạnh, Côn Luân Nô đến từ phía nam, cũng chưa kịp thích ứng với nước sông lạnh rét, nhưng y muốn nhìn bản lĩnh của những Côn Luân Nô vào mùa này, những Côn Luân nô cũng chỉ có thể nhảy vào trong nước sông tìm kiếm viên minh châu mà y ném xuống, giúp vui cho y.
- Nếu như thủy tính của bọn họ quả nhiên là tài giỏi, thì nhất định phải tìm đám Tiểu Thôi đến, để mọi người tiếp tục so tài!
Lư Công tử ở trên bờ vỗ đùi kích động nói:
- Lần trước ta đã mất một Công chúa Ba Tư mà ta cực kỳ yêu thích thua cho bon họ rồi, lúc này ta muốn thắng lại thị thiếp yêu thích nhất của hắn, báo thù này!
Long Phi cười nịnh nọt:
- Công tử nhất định đạt được ước muốn!
Lư công tử bật cười ha hả, trong mắt y, giết chết một quan to ngũ phẩm của triều đình dường như còn không quan trọng bằng chơi trò chơi “vào nước tìm châu”
***
Dương Phàm ở lại Công Tôn phủ.
Công Tôn Bất Phàm cũng rất hào phóng, rất hiếu khách, chỉ ở chung trong thời gian ngắn ngủi, Dương Phàm liền phát giác tính cách nam tính của vị Công Tôn Lan Chỉ cô nương khiến cha cô vô cùng căm ghét lại chính là di truyền từ bản thân vị Công Tôn lão tiên sinh này, nhưng tính cách này nếu là ở trên người nam nhân thì sẽ khiến người khác rất thoải mái, cho nên hắn và Công Tôn lão đầu vô cùng hợp nhau.
Bùi đại nương xuất thân thế gia Bùi Tự, tuy rằng một thân kiếm kỹ kinh người, nhưng trong mắt nhiều người, bà chỉ là một phụ nhân ung dung cao quý. “ Cư di khí, dưỡng di thể”, vị Bùi đại nương này nhiều năm không đi lại bên ngoài, nên nhìn bề ngoài bà giống một lão phụ nhân hiền lành hơn.
(Cư di khí, dưỡng di thể: Đại ý câu này là cư trú có thể làm thay đổi khí chất, nuôi dưỡng có thể làm thay đổi thể chất con người ta)
Hiện giờ Bùi đại nương sùng tin Phật giáo, việc thường làm nhất chính là ở trong phật đường nhà mình gõ mõ, cho nên Dương Phàm cũng chỉ gặp bà một lần thì không có cơ hội gặp nữa.
Ngày ngày sống an bình ở Công Tôn phủ, sáng sớm, Dương Phàm cùng Tiểu Man tản bộ trong hoa viên, Công Tôn cô nương đang ở trong rừng luyện kiếm; sau đó Dương Phàm cùng Tiểu Man và a Nô cùng nhau dùng bữa sáng, còn Công Tôn cô nương vẫn đang luyện kiếm, đợi khi mặt trời lên cao, Dương Phàm chuẩn bị đi ra cửa bái vọng Phủ lệnh Trường An Liễu Tuẫn Thiên, Công Tôn cô nương vẫn đang luyện kiếm.
Dương Phàm suy nghĩ, nếu một người có thể chuyên tâm một việc, cho dù là người đó thiên tư bình thường, thì thành tựu cũng tuyệt đối không tầm thường. Huống chi Công Tôn cô nương cũng không phải là người ngốc, mà sư phụ nàng cũng không phải là hạng người bình thường. Nghe Tiểu Man nói, a Nô và công Tôn cô nương liên tiếp thắng liên tiếp bại, hiện giờ nhìn nàng luyện kiếm cổ cực như này, nếu thật sự phải động thủ, chỉ sợ mình chưa chắc là đối thủ của cô ấy.
Sư phụ nhận vào cửa, tu hành ở cá nhân.
Việc Dương Phàm cần phải làm rất nhiều, thời gian hắn tu luyện võ công còn xa mới bằng vị Công Tôn cô nương này.
Dương Phàm vốn còn muốn tìm thời gian để đọ kiếm với Công Tôn cô nương, dù sao cô ấy cũng là sư tỷ của Tiểu Man, cứng quá cũng không tốt, dùng cách luận võ, không chừng có thể làm dịu đi quan hệ của nhau, hiện giờ thấy Công Tôn cô nương tập luyện kiếm nhiệt tình như thế, ý nghĩ này sớm đã không cánh mà bay đi rồi.
Đồng thời hắn cũng lại không muốn đọ kiếm hay đọ võ công với Công Tôn cô nương, vợ hắn và người sắp thành vợ hắn đều ở bên cạnh quan sát, thắng thì cũng không nở mặt, mà thua thì lại rất mất mặt đấy!
Phịch!
Phịch!
Phịch!
Mỗi một cái đầu người rơi xuống lại phát ra âm thanh giống như một tiếng trống nặng nề vang lên, khiến cho tất cả những ai nghe thấy “tiếng trống” này đều không khỏi nín thở. Vô tình có một cái đầu rơi xuống va phải một tảng đá, tiếng “phịch” biến thành tiếng “bẹt” như tiếng một trái dưa vỡ, âm thanh ấy khiến cho thành trên thành dưới ai nấy không khỏi kinh hãi, khóe mắt bất giác giật giật mấy cái.
Không ai có thể ngờ rằng Dương Phàm lại sử dụng cách như vậy để kết thúc trận loạn chiến này. Liên tiếp từng cái, từng cái đầu rơi xuống, lửa hận trong lòng những Tạ Man dưới thành cũng nguôi ngoai đi phần nào, thay vào đó là nỗi chua xót và đau thương đang dậy lên từ tận đáy lòng. Kẻ thù đã bị chém đầu. Những người dân Tạ Man đã từng là nạn nhân của chúng đều không thể cầm nổi nước mắt.
Hai thúc cháu Tống Sở Mộng và Tống Vạn Du đứng trong thành lầu, kẻ nào kẻ nấy run như bị sốt rét. Mỗi một đao vung lên, đều như thể chém lên đầu của chính bọn họ vậy, khiến hai thúc cháu họ Tống như hồn bay phách lạc.
Dương Phàm vẫn thản nhiên đứng cạnh chúng như không có chuyện gì xảy ra, như thể cảnh tượng kinh hoàng trước mắt chẳng hề can dự gì đến hắn vậy. Khi ở Đột Quyết hắn đã có lần giỡn cợt đại tướng của Thổ Phiên, khiến cho tướngThổ Phiên vương từ đó cũng xé toang bộ mặt ng của mình, cả ngày chỉ chăm chăm tìm điểm yếu của đối phương để cắn cho một cái thật đau.
Một lí do quan trọng trong việc lần này Thổ Phiên không phái Luận Khâm Lăng cầm quân là bởi khi Vương Hiếu Kiệt binh phát tứ trấn Tây An, vừa ra trận đã đánh tan liên quân Thổ Phiên và Đột Quyết, mà Luận Khâm Lăng lại chính là kẻ đã nhiều lần bại trận dưới tay Vương Hiếu Kiệt.
Không cho Luận Khâm Lăng giữ ấn soái cũng là bởi vì Thổ Phiên vương có nghi kị với gã, không muốn tiếp tục giao binh quyền vào tay gã. Và có ai ngờ rằng một trong những nguyên nhân không kém phần quan trọng chính là do “vở kịch” nho nhỏ mà Dương Phàm đã gây dựng mấy năm trước khi ở trong thành Thổ Phiên.
Trên đường tới Thổ Phiên, Dương Phàm không có bất cứ một hành động gây kinh thiên động địa gì, nhưng “màn ảo thuật” của hắn lại có sức ảnh hưởng vô cùng ghê gớm, không chỉ liên quan tới sự được mất của một thành hay một địa phương mà thậm chí còn liên quan tới cả quốc vận của vài nước. Tự cổ chí kim, có mấy ai có được bản lĩnh như vậy?
Kẻ thiện chiến không lập chiến công nơi chiến trận.
Khi ở Tiết Diên Đà, hắn cũng đã từng “giỡn mặt” liên quân Đột Quyết này một cách đơn giản như chơi một món đồ trong tay, chẳng những thành công trong việc làm dậy lên cuộc tranh đấu nội bộ giữa hai tộc Đế Hậu của Đột Quyết mà còn khiến cho mười vạn đại quân Nam chinh phải một phen kinh hồn bạt vía, hao binh tổn tướng, ước tính lên đến hơn trăm dũng sĩ, mà cho tới nay Đột Quyết vẫn chưa thể hoàn toàn hồi phục lại nguyên khí.
Còn trong triều thì sao, hắn đã làm ra biết bao nhiêu chuyện? Đằng sau biết bao phong ba sóng gió trong triều đều có bóng dáng của hắn, biết bao quyền thần, kẻ lên voi người xuống chó, chẳng phải đều có sự can thiệp ngầm của hắn hay sao? Đối với hắn, những chuyện đó mới thực sự được coi là sóng to gió lớn đáng để nhắc đến. Còn cảnh tượng trước mắt kia chẳng qua chỉ là giết chết một Ngự sử, trăm binh sĩ, tuy rằng đã dọa cho hơn một vạn chúng Tạ Man dưới thành mặt cắt không còn giọt máu, nhưng với hắn mà nói thì đây chỉ giống như đang đứng xem kịch mà thôi, chẳng có gì gọi là lớn lao to tát đáng để kể đến cả.
Dương Phàm ung dung khoanh tay đứng, lại còn thản nhiên cười nói vui vẻ với Tống Sở Mộng. Trên mặt hắn lúc này còn mang nụ cười, nhưng giọng nói thì mơ hồ thể hiện sự trách cứ và nghiêm khắc:
- Sứ quân và minh công chưa bao giờ thông đồng với Lưu Quang Nghiệp làm bậy. Với tất cả những gì mà gã đã gây ra ở Man Châu, trong lòng hai vị hẳn cũng cảm thấy bất mãn và không đồng tình. Tiếc là...lại không có hành động gì cụ thể, đã vậy lại còn mượn binh tiếp tay cho gã.
Dương Phàm hạ thấp giọng, nói:
- Như vậy, dù các người không trực tiếp gây ác những cũng khó tránh khỏi liên lụy. Hai vị là những người đứng đầu của một đại tộc, nhận trọng trách gìn giữ sự bình an cho trăm họ mà lại không làm tròn chức trách, thật hổ thẹn với sự tín nhiệm và phụng dưỡng của bách tính.
- Phập!
Phía trước lại vang lên thanh âm của một tiếng đao sắc gọn, thúc cháu Tống Sở Mộng và Tống Vạn Du kẻ nào kẻ nấy run như cầy sấy, vội vàng đồng ý.
Thành lầu vang lên tiếng hét lớn:
- Dương khâm sai có lời, hôm nay Dương khâm sai nhận Thánh ý, hạ niệm quần chúng, tru sát một đám gian ác, trả lại công đạo cho các vị. Các vị hương thân đang tập họp dưới thành kia, nay gian ác đã bị trừ, các người hãy mau chóng rút binh, chớ có để gây ra thêm chuyện gì nữa. Nếu vẫn ngoan cố không chịu rút lui thì sẽ khó thoát khỏi tội phản loạn, lúc đại quân triều đính tới sẽ lập tức san bằng chỗ này như cán bột.
Thủ lĩnh các Động, Khê và trại tự mình ban lệnh xuống dưới, lập tức trở về sơn trại, Khâm sai sẽ không phái binh truy đuổi nữa. Hành động vây thành ngày hôm nay, khâm sai nhà chúng ta sẽ thay các người bẩm báo lên Hoàng đế để xin được khoan hồng. Ngày mai khâm sai nhà ta sẽ đích thân tới sơn trại để cùng các vị giải quyết mọi chuyện, khâm sai nhà ta sẽ một mình thân chinh tới để thể hiện thành ý.
Trong đêm, hai động ba Khê mười chín trại Miêu Man đồng loạt rút như thuỷ triều. Những ngọn đuốc sáng rực nối nhau tạo thành hình một con rồng lửa, lập lờ như sao trời, rồi dần dần mất hút trong rừng sâu.
Cơn đại loạn đã được dẹp yên không còn lại một dấu vết.
Lão tổ tông của Tống gia ngồi trên một chiếc ghế mây, lặng lẽ ngắm nhìn những giọt nước mưa đang chảy thành dòng rớt xuống từ mái hiên.
Cơn mưa đã xua tan đi cái nóng, đem đến luồng không khí mát mẻ khoan khoái. Lão đã có tuổi rồi. Tống Vạn Du rất chu đáo, y chuẩn bị cho lão một tấm thảm trên đầu gối.
Một khóm Kim hoa trà đã nở nơi hành lang, phiến lá xanh đậm dày như một tấm da thuộc, phiến lá hẹp tròn được mưa gột rửa trở nên sáng bóng. Trên nền xanh mướt của những chiếc lá hình răng cưa điểm xuyết những nhành hoa trắng, những đóa kim hoa tươi xinh bắt mắt, trong suốt như được phủ thêm một lớp sáp bên ngoài, gợi cho người ta một cảm xúc khó diễn tả bằng lời. Có bông hình cái chén, bông lại có hình chiếc ấm, hình cái bát, mỗi đóa hoa mang một hình dạng khác nhau, diễm lệ yêu kiều, thanh tú mà ưu nhã. Hai khóm hoa tựa như hai tỳ nữ áo vàng xinh đẹp đang đứng hầu hai bên hành lang vậy.
Tống Sở Mộng và Tống Vạn Du đứng hai bên trái phải của Tống lão nhân gia.
Tống Sở Mộng thở dài nói:
- Tôn nhi ngay cả trong mơ cũng mong Lưu Quang Nghiệp sớm rời khỏi Man Châu ta, nhưng thực không ngờ cuối cùng sẽ phải dùng đến thủ đoạn như vậy để giải quyết. Có điều may mà hết thảy đều được Dương Phàm tha thứ rồi.
Tống Vạn Du cũng cười, vui mừng nhìn vào khoảng không mờ ảo trước mắt, ngắm mảnh vườn xanh mơn mởn dưới bầu trời xanh biếc vừa được nước mưa gội rửa, gã nói:
- Trận mưa hạ này thật đúng lúc, đã gột rửa sạch sẽ hết tất cả máu tanh, trả lại cho Man Châu ta sự yên bình rồi.
Đôi mắt lão nhân gia mắt nửa khép nửa mở, nhìn khóm Kim hoa trà đang tắm mình trong mưa. Những lời nói kia của hai vãn bối không một chữ nào lọt vào tai lão. Lão khẽ hừ một tiếng, Tống Sở Mộng và Tống Vạn Du không ai bảo ai vội vàng khom người im bặt.
Lão gia trầm mặc chốc lát rồi mới chậm rãi nói:
- Ai nói tất cả đều đã kết thúc?
Hai gã lại khom người không dám nhiều lời.
Lão thở dài nói:
- Cơn bão táp này chỉ mới bắt đầu, mới bắt đầu mà thôi...
Tống Sở Mộng và Tống Vạn Du liếc nhau một cái, vẻ mặt ai nấy đều hiện lên nỗi nghi hoặc nhưng không ai dám lên tiếng.
Lão già trầm mặc một hồi, nói:
- Các ngươi nhớ cho kỹ, triều đình bắt làm gì thì làm cái đó. Ai ngồi ở triều đình thì chúng ta nghe theo người đó. Vậy, bất luận ai ngồi ở trong triều thì cũng đều che chở cho Tống gia, và cũng không trách cứ những tội lỗi trước đây của Tống gia ta nữa. Trước đây các ngươi đã làm rất tốt, sau này phải tiếp tục phát huy, đây là cơ nghiệp của Tống gia, là nền tảng để gìn giữ và bảo vệ Tống gia tới muôn đời.
Tống Sở Mộng và Tống Vạn Du khom người, đồng thanh nói:
- Vâng! Xin nghe theo lời huấn thị của lão tổ tông ạ!
Phong vũ mịt mờ như làn khói, sương mù như ôm trọn lấy cả trại người Miêu.
Những căn nhà người Miêu như dựa vào núi mà mọc lên, nối tiếp nhau san sát. Chỗ mà Dương Phàm đang ở là một căn nhà được xây trên sườn núi, là một kiểu nhà điển hình theo phong cách của người Miêu. Hai tầng lầu nhỏ bằng gỗ phân thành ba gian, ở giữa có lan can bằng trúc hướng ra bên ngoài, ngồi bên trong có thể quan sát tất cả phong cảnh bên ngoài căn lầu.
Dưới chân núi là những khoảnh ruộng được phân bố không mấy ngay ngắn, ở giữa có một dòng sông bạc đi qua, chẳng thấy đầu, chẳng thấy đuôi, bởi đầu đuôi dường như đã bị xóa mờ trong làn mưa bụi. Lại có một con đường nhỏ uốn lượn len ra từ những dãy nhà, xuyên qua con sông nhỏ, vắt sang cả ngọn núi đối diện, tựa như một con rắn dài màu vàng đất.
Mái hiên của lầu dưới có treo chuông gió, chuông gió không nhiều, tổng cộng chỉ có bảy cái, nhưng hễ có gió thì bảy chiếc chuông gió ấy sẽ cùng tấu vang lên bản nhạc lúc bổng lúc trầm, hòa quyện, đan xen, tạo ra những tiết tấu đầy ngẫu hứng không bao giờ bị trùng lặp.
Mưa rơi dưới mái hiên, lúc lất phất lúc lại nặng hạt, nặng hạt rồi lại lất phất, lúc thì tinh tinh tang tang, khi thì tí ta tí tách, dường như mưa cũng muốn hợp âm với tiếng chuông gió kia, thế là trong bản nhạc với thanh âm trong trẻo của chuông gió ấy còn có vài phần dịu dàng, lắng đọng, khiến cho bản nhạc của tự nhiên càng trở nên mê đắm lòng người.
Ngồi trước mặt Dương Phàm là một người trung niên, đây là một gã trung niên người Hán, bên tay gã là một cái hầu bao. Xem trang phục và dáng dấp thì có vẻ gã là một thương nhân vân du bốn phương, nhưng sự xuất hiện của gã ở cái nơi núi non trùng điệp như trại người Miêu này thì đúng là có chút gì đó rất kì lạ.
Dương Phàm vừa ngắm nhìn cảnh vật của Miêu trại trong màn mưa, vừa nghe gã nói đợi khi gã dứt lời Dương Phàm mới thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn lại:
- Nói như vậy, đều sắp xếp xong xuôi cả rồi?
Gã thương nhân có nụ cười đặc trưng chỉ thương nhân mới có, trả lời:
- Mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi đâu đấy hết rồi, chỉ chờ thời cơ tới thôi.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, nói:
- Được! Vậy là ta an tâm rồi!
Gã thương nhân vân du bốn phương mỉm cười nói:
- Dương lang trung sớm nên yên tâm mới phải, những gì ngài cần, chỉ dựa vào thế này, mượn vào thế này, đào một con sông, dựng kênh là nước sẽ tự đến. Mà con nước này, đối với chúng ta mà nói thì chẳng phải là việc gì khó khăn cả...
Gã thương nhân vân du bốn phương cũng hướng mắt về phía màn mưa bên ngoài căn lầu, nhẹ nhàng chìa bàn tay ra, để những giọt nước mưa mát mẻ đọng lại trên bàn tay, rồi chảy ra từ những ngón tay, gã chậm rãi nói:
- Có thể lớn có thể nhỏ, có thể thăng có thể ẩn, lớn thì cưỡi mây đạp gió, nhỏ thì ẩn giới tàng hình, thăng thì bay lên với trời đất vũ trụ, ẩn thì núp trong sóng lớn. Ai cũng không thể xem thường nó.
Dương Phàm biết rõ rằng những lời này của gã là chỉ rồng, và cũng biết lời nói này của gã là muốn ám chỉ ai.
Dương Phàm trầm mặc một hồi, gật đầu nói:
- Như vậy thì tốt, nửa giang sơn đã định!
Gã thương nhân thu tay lại, nhìn về phía Dương Phàm:
- Nghe nói lang trung sau khi giải quyết xong chuyện này sẽ còn đi Trường An nữa, vậy chúng ta hãy gặp nhau ở đó đi. Công việc cấp bách, ta phải lập tức quay về.
- Được!
Dương Phàm đứng dậy, gã thương nhân cũng mỉm cười đứng dậy, nói với Dương Phàm:
- Con kênh này của Dương lang trung đào rất khéo, mấy vị lão nhân gia đều vô cùng tán thưởng. Sau khi tới Trường An về, có lẽ sẽ có quý nhân tới tìm túc hạ đó.
Dương Phàm chắp tay nói:
- Rất vinh hạnh!
Gã thương nhân bước hướng ra cửa, Dương Phàm bất ngờ lên tiếng, hỏi:
- Túc hạ tới vội vàng, đi cũng vội vàng, vẫn còn vẫn được thỉnh giáo quý tính đại danh của ngài.
Người nọ "A" lên một tiếng, nói:
- Phải phải, tại hạ thật lỗ mãng.
Gã xoay người trịnh trọng vái chào Dương Phàm, nói:
- Tại hạ họ Lâm, tên Tử Hùng, rất vinh hạnh được gặp Dương lang trung!
Hai hàng lông mày của Dương Phàm nhíu lại, nói:
- Tên thật ư?
Lâm Tử Hùng hơi ngẩn ra một lúc, rồi không kìm nổi bật cười, đáp:
- Tại hạ đâu phải đại nhân vật gì, cái tên này tất nhiên là tên thật rồi.
Một căn nhà Miêu có hình thức giống y hệt, cũng là tại dãy lan can trên lầu hai.
Hồ Đại, Hồ Nhị, Hồ Tam, Hồ Tứ, cùng Tôn lang trung Tôn Vũ Hiên uống rượu trong ống trúc. Tôn Vũ Hiên uống say đến mức mặt đỏ gay như mông khỉ, hai mắt lim dim mà vẫn không quên giới thiệu với bốn người anh em vợ một việc quan trọng:
- Từ sau khi thê tử...thê tử của Tôn mỗ mùa xuân năm ngoái ốm bệnh qua đời, từ đó Tôn mỗ vẫn độc thân...