Độc Cô Ninh Kha nhìn thấy ông già này xuất hiện, lập tức trầm tĩnh lại, nàng không biết tại sao ông già này đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng ông ta tới rồi, thì sẽ không xảy ra việc gì nữa, mây bay, gió nhẹ, vạn sự không. Lư Khách Chi lúc này giống như một con mèo nhỏ đang bú sữa mẹ.
Độc Cô Ninh Kha vui vẻ thi lễ với ông già kia, trong giọng nói lộ ra sự ngây thơ đối với bề trên: - Ninh Kha ra mắt Lý lão thái công. Không biết Lý lão thái công có được bảo bối gì?
- Ha ha, lão phu đào được bảo bối đó nhưng phí rất nhiều công sức, con thấy nhất định vui mừng. Lão phu trước tiên phải giữ bí mật đã, không nói cho con biết, đợi con thấy rồi mới kinh ngạc. Ông già nói xong, quay đầu nói: - Hai người các ngươi hôm nay là ai thiết yến mời khách vậy?
Độc Cô Vũ tiến lên một bước, khoanh tay đáp: - Lão thái công, là cháu khoản đãi khách đấy ạ.
Ông già cười ha ha nói: - Vậy được, ta phải đi ngậm uống một chén rượu với ngươi mới được.
Lão thiên tử nói xong rồi, lại nói với Ninh Kha: - Nha đầu, con cũng tới, ngồi với lão phu đi. Nói tới đây, ông ta mới liếc nhìn Dương Phàm, cười híp mắt nói: - Người bạn nhỏ này là bạn của Ninh Kha sao, vậy cũng tới đấy đi.
Ông già nói xong, lại bước chân giống như con hạc, một đôi guốc gỗ cao lẹp bẹp đi tới, đi đến bên cạnh Lư Khách Chi, dưới chân nện bước không ngừng, trong miệng nói: - Còn cả ngươi nữa.
Độc Cô Vũ quay đầu nhìn Ninh Kha, lại nhìn Dương Phàm, Ninh Kha hiểu ý gật đầu với y, Độc Cô Vũ lúc này mới đuổi theo ông già. Lúc này y đã hoàn toàn yên tâm, có lão nhân gia ở đây, trừ phi Lư Khách Chi điên rồi, nếu không sao dám động võ nữa, trong trường hợp đó việc này giải quyết như vậy sao? Khó, khó đó.
Độc Cô Ninh Kha quay người nhin Dương Phàm, trên mặt liền lộ ra vài phần vui mừng, dịu dàng nói: - Độc Cô Thế gia tiếp quý khách, thực sự rất xin lỗi, vẫn mong Dương huynh đừng trách.
- Dương huynh không ngại đi cùng vào Phù Dung viên, chỉ cần có Lý lão thái công ở đây, nhất định bảo đảm Dương huynh an toàn.
Trên cầu, Lư Khách Chi bại hoại nói: - Lý lão thái công sao lại ở đây? Ai tìm ông ta tới? Câu nói này đương nhiên không ai trả lời, Lư Khách Chi ngẫm nghĩ, ngoắc tay gọi một thị vệ tới, hạ giọng nói: - Ngươi đi, mau chóng về phủ...
Giọng nói của Lư Khách Chi thấp dần, cố tới khi không còn nghe thấy nữa, thị vệ kia nghe xong gật đầu, phi như bay rời khỏi. Tám người đàn ông cầm nỏ chạy tới trước mặt Lư Khách Chi, Lư Khách Chi nháy mắt với họ, liền âm trầm mặt đuổi theo lão đầu kia.
Tám nỏ thủ lập tức tản ra nhìn thẳng Dương Phàm, xem ra chỉ cần hắn dám chạy trốn, những người này vẫn không khách sáo mà bắn hắn một mũi tên. Dĩ nhiên kế hoạch đã bày sẵn, lão già kia vừa tới, tuy tạm thời trì hoãn cục diện, việc này không có kết quả, sao có thể giải quyết như vậy?
Chiếc thuyền nhỏ của Độc Cô Ninh Kha tách ra bụi rậm, thản nhiên lay động, thuyền tới bến, Dương Phàm vẫn vững vàng đứng trên thuyền như vậy, Ninh Kha cô nương không quen bơi, khi thuyền đi đã ngồi xuống, tới bên bờ, thuyền nương kia lên bờ trước, buộc thuyền lại, sau đó đỡ Ninh Kha, Ninh Kha lúc này mới bước lên bờ.
Hai chân Dương Phàm vẫn đứng vững trên thuyền, cho tới khi Ninh Kha ô nương đứng vững trên bờ, lúc này mới từng bước đi lên, theo Ninh Kha cô nương đi tới Phù Dung viên, tám nỏ thủ kia thấy vậy, lúc này cũng buông lỏng cảnh giác, đứng ở phía sau bọn họ, giống như là áp giải phạm nhân.
Một Côn Luân nô chui ra từ trong nước, tay nâng một viên minh châu, la to, hô vài tiếng một cách quỷ dị, đạp đạp lên nước đứng trên sông, nhất thời không biết nên làm gì mới phải.
Ninh Kha cô nương nói với Dương Phàm: - Dương huynh tuổi còn trẻ mà đã quản lý môn hộ rồi. Trong nhà lại có trưởng bối chi phong, chi thứ luôn luôn không chịu phục huynh ấy, thường đâm vào tật xấu của họ, gia huynh cần luôn cẩn thận, việc gì cũng phải chú ý, dần dà, liền dưỡng thành tính nhìn trước ngó sau, lúc này mới không biết hết sức giữ gìn, Dương huynh chớ trách ạ..
Bài nói này rất dài, Ninh Kha cô nương tuy nói nhỏ mà chậm, từng câu từng câu, nhưng vì vừa đi vừa nói, nên hơi thở không được thoáng,không kìm nổi ho khan. Dương Phàm khẽ cau mày, nói: - Sức khỏe của Ninh Kha cô nương dường như không được tốt?
Ninh Kha thản nhiên cười, nói: - Bệnh từ trong bào thai rồi, đã thành thói quen, không sao cả đâu.
Dương Phàm nói: - Vừa rồi Độc Cô huynh bênh vực lẽ phải cho Dương mỗ, Dương mỗ đều thấy rõ. Trong tình cảnh như vậy, Độc Cô huynh cũng rất khó làm được gì hơn cho Dương mỗ, sao lại bắt huynh ấy cùng chết với Dương mỗ chứ? Dương mỗ tình nguyện để huynh ấy sống, mỗi lần ngày giỗ còn có đinh, có người đốt chút hương nến cho ta, gia quyến thân nhân cũng được quan tâm chăm sóc tới...
Ninh Kha thấp giọng nói: - Đa ta Dương huynh thứ lỗi.
Dương Phàm sang sảng cười, nói: - Chưa nói tới, Độc Cô huynh vừa rồi biểu hiện cũng là chuyện thường tình của con người, Dương mỗ không thể trách móc. Nhưng Ninh Kha cô nương đây nữ anh hùng không thua đấng mày râu, khiến Dương mỗ vô cùng ngưỡng mộ.
Dương Phàm cười nói rồi quay đầu lại, lúc này mới phát hiện nàng đã chậm ở phía sau minh hai bước, tuy hán đi không nhanh, nhưng Ninh Kha cô nương vẫn không đuổi kịp, hoặc là để có thể đuổi kịp bước chân của hắn, Ninh Kha đã đi tới mặt đỏ bừng, lại còn nhẫn nại, Dương Phàm nhìn thấy, vội vàng đi chậm lại.
Ninh Kha cảm thấy được sự nghỉ ngơi của hắn, dịu dàng cười với hắn.
Dương Phàm thầm nghĩ: - Trước đây chỉ nghe nói yếu đuối mong manh, hôm nay thấy sức cơ thể kiều mị của Ninh Kha cô nương, mới coi như là lĩnh giáo chân chính.
***
Đây là một buổi yến hội cổ quái.
Ngồi trên ghế chủ nhân là một ông già không hiểu ra sao cả, ông già này từ lúc tới làchiếm luôn ghế chủ nhân, chủ nhân liền bị đẩysang một bên.
Lâm Tử Hùng và Dương Phàm coi như là người quen cũ, nhưng hai người luôn không nói chuyện với nhau, Lâm Tử Hùng đứng sau ông lão này, chỉ há miệng báo hiệu với Dương Phàm, xem ra trừ phi ông lão này tự giới thiệu, nếu không Lâm Tử Hùng tuyệt đối không được giới thiệu cho hắn.
Ninh Kha cô nương vốn không tham dự yến tiệc, nàng hôm nay sở dĩ tới bên hồ, ngoại trừ đi thuyền giải khuây ra, cũng chỉ là muốn gặp Dương Phàm, kết quả bây giờ không những có tiệc, hơn nữa được ông già này kéo ngồi ở vị trí thứ hai. Nhưng sự đãi ngộ của Ninh Kha so với ông già này vẫn cao hơn, phía sau chỗ ngồi của nàng là có chỗ tựa lưng, trên chỗ tựa còn đặt một tếm đệm mềm mại.
Độc Cô Vũ và Dương Phàm ngồi sóng vai, vì có trưởng bối ở phía trên, không tiện nói, hơn nữa mới vừa rồi nhất thời yếu đuối, khiến thiếu chủ nhân của Độc Cô thế gia ở phía trước mặt Dương Phàm có chút xấu hổ, không dám không ngẩng đầu bắt chuyện cùng hắn.
Lư Khách Chi ngồi đối diện với Dương Phàm, giống như là một con chó nóng lòng muốn thử, nhưng phía trên đang ngồi là Lý lão đầu, Lư Khách Chi có chút kiêng kỵ, không dám vọng động.
Dương Phàm không yên lòng suy đoán thân phận và lai lịch của những người này.
Lâm Tử Hùng là được Ẩn tông cử đi liên lạc với hắn, phía sau Ẩn tông là Thất tông ngũ tính. Lúc này gã đứng ở phía sau Lý lão đầu, ôn thuần giống như một con chó giữ nhà, vị Lý lão thái công này ngay cả Lư công tử điên cuồng gặp cũng không dám lỗ mãng, như vậy ông ta hẳn t là nhân vật quan trọng trong Thất tông ngũ tính, chỉ là không biết ông là Lũng Tây Lý hay là Triệu Quận Lý đây.
Thân phận của Lư Khách Chi đã thông qua Độc Bất Vũ và hắn biết trước được câu trả lời rõ ràng, Lư Khách Chi là Lư Thị Phạm Dương, lúc này ngay cả thân phận thực sự của Khương công tử cũng xác định rồi. Điều này đối với Dương Phàm mà nói là một việc tốt, hắn muốn đối phó với Khương công tử, biết lai lịch thực sự của Khương công tử, tương đương với nắm chắc được điểm yếu của Khương công tử.
Điều Dương Phàm kỳ quái là, cho dù là Lý thị hay là Lư thị đều là nhà giàu có ở Sơn Đông, Độc Cô thị lại là quý tộc ở Quan Lũng, lẽ nào hai phe đối lập này dưới sự chèn ép của Nữ hoàng đế đã ký kết liên minh?
Người già trên 80 tuổi nếu là tinh lực dồi dào, tính cách cởi mở, đại đa số đều có thể biến già thành trẻ, vị Lý lão thái công này cũng không ngoại lệ, trong số mọi người ở đây tuổi của ông ta là lớn nhất, nhưng tính cách ông ta lại giống như một đứa trẻ nhất. Vừa rồi, ở trên cầu, ông ta còn nói muốn giữ bí mật, đợi Ninh Kha tới phủ của ông ta thì ông ta sẽ cho nàng nhìn bảo bối đó gì đó, kết quả mới ngồi một lát, ông ta liền không kiềm chế được.
Thật không dễ gặp được bạn vong niên, lão đầu còn chưa kịp về nhà, vừa ngồi xuống, ông ta liền dương dương tự đắc để Ninh Kha đoán xem ông ta có được thứ gì, Ninh Kha mấy lần đều đoán sai, lão đầu sốt ruộtđến độ vò đầu bứt tai, kìm nén không được, liền công bố đáp án: - Tề Hằng có cầm đặt tên là Hào Chung, Sở Vương có cầm đặt là Nhiễu Lương, Tư Mã có cầm đặt là Lục Khỉ, Thái Ung có cầm đặt là Tiêu Vỹ. Ninh Kha, con đoán ta có được cái gì trong đó?
Ninh Kha cô nương ngồi mệt mỏi, đang thả lỏng người dựa vào ghế, nghe câu nói này liền vui mừng, ngồi thẳng người, vui vẻ nói: - Lão thái công đã có được một chiếc đàn cổ? Là Lục Khỉ hay là Tiêu Vĩ?
- Hào chung” và “Nhiễu lương” là danh cầm thời kỳXuân Thu Chiến quốc, niên đại thực sự quá lâu rồi, Lý lão thái công có được khả năng không lớn, đó chỉ có thể là “Lục Khỉ” hoặc “Tiêu Vĩ” một trong hai mà thôi.
Lão già vuốt râu, mặt mày hớn hở nói : - Là Lục khỉ! Ha ha, chiếc đàn cổ này, hôm nay là thuộc về ta rồi.
- Thật sao? Ánh mắt Ninh Kha cô nương sáng lên: - Là Lục Khỉ của Tư Mã Tương Như từng tấu khúc “Phượng cầu hoàng” sao? Cháu muốn xem!
Lão già đắc chí mà nói: - Con muốn xem cũng được, nhưng không được phép đòi hỏi lão phu! Ha ha, đợi lão phu chơi đủ rồi, ừm..., đợi sang năm khi sinh nhật con, lão phu sẽ tặng nó cho con như một món quà sinh nhật.
Ninh Kha vui vẻ ra mặt nói: - Nhất ngôn cửu đỉnh.
- Ai.., ta còn có thể nói dối hay sao, đợi sinh nhật năm tới của con, Lục Khỉir này chính là thuộc về con! Ha ha,…
Lão già vừa nâng chén, Độc Cô Vũ và Lư Khách Chi lập tức bưng chén lên, Dương Phàm lại không cử động, đôi tay hắn đặt trên án, ánh mắt lạnh lùng.
Khi lão già nhìn sang hắn, Dương Phàm nghiêm mặt nói: - Tiền bối, hôm nay vốn là Độc Cô huynh mời ta tới dự tiệc, tiền bối giọng khách át giọng chủ cũng không sao, vãn bối đương nhiên là nhận ra thân phận tôn quý của tiền bối.
Độc Cô Vũ kinh ngạc, lặng lẽ kéo áo của hắn.
Dương Phàm không để ý, nghiêm nghị nói: - Tiền bối tại sao tới, vãn bối không biết, nhưng là Lư Khách Chi tụ chúng ám sát vãn bối, tin rằng tiền bối không phải không phát giác điều gì. Hôm nay tiền bối kéo bọn ta tới đây, ha ha, “nói chuyện cầm, thưởng rượu, việc này có thể không giải quyết được gì sao? Sự tình liên quan tới tính mạng của Dương mỗ, liên quan tới kỷ cương quốc pháp, lão nhân gia, thể diện của ông lớn như vậy, cục diện này, cũng không trấn áp được ta đâu.
Kinh Châu là nơi mà đám người Tôn Vũ Hiên và Dương Phàm hẹn gặp nhau.
Mấy ngày nay, Tôn Vũ Hiên cùng với Hồ Phi cô nương du ngoạn nhiều cảnh đẹp ở Kinh Châu, đến cả Hồng Hồ cũng đã đi rồi.
Nữ tử Miêu gia tuy rằng cũng có quy tắc của bọn họ, nhưng theo thời là thế, tuyệt không rập khuôn cứng nhắc. Tôn Vũ Hiên đối với Hồ cô nương tình cảm thắm thiết, người của Hồ gia cũng đều nhìn thấy, hơn nữa Man Châu cách Lạc Dương quả thực quá xa, nếu như đợi y về kinh bẩm báo phụ mẫu cao đường, lại quay về Diêu Châu rước dâu, đối với một vị quan viên triều đình mà nói, đúng là có nhiều bất tiện.
Hồ Phi cô nương đã không phản đối, Hồ Phụ cũng đồng ý để hắn dẫn Phi Nhi về kinh thành trước.
Hồ cô nương hoạt bát vui tươi, có được nữ tử tốt này, Tôn Vũ Hiên cũng tràn đầy sức sống thanh xuân, mỗi ngày đều cùng nàng đi du ngạo sơn thủy, như hình với bóng, tâm đầu ý hợp. Tuy rằng bởi vì vẫn chưa bái đường thành thân, chưa từng làm vợ chồng chính thức, nhưng tình cảm của hai người này cũng tiến triển rất nhanh.
Hai người ở lại trong quán trọ, được biết ngày mai Dương Phàm sẽ đến Kinh Châu, Tôn Vũ Hiên biết phu nhân của Dương Phàm sắp đến kì sinh nở, Dương Phàm không thể lưu lại ở Kinh Châu, liền muốn trước khi hắn đến, sẽ cùng nữ nhân mà mình yêu mến hưởng thụ cuộc sống ấm áp của hai người. Cho nên, vừa sáng sớm y đã cùng Hồ Phi cô nương ra ngoài đi chơi rồi.
Nơi mà hai người hôm nay đi là Quan Đế miếu, nơi này hai người chưa từng đến, bởi vì Tôn Vũ Hiên mấy ngày nay dẫn Hồ Phi cô nương đi du ngoạn, đa số là phong cảnh sơn thủy, còn Quan Đế miếu, bởi vì mỗi năm chỉ có hai lần hội lớn, lâu dần, ở đây trở thành một khu buôn bán phồn hoa.
Phía trước Quan Đế Miếu có các loại con buôn, hàng hóa bày bán la liệt, đường phố náo nhiệt vô cùng, Hồ Phi cô nương nhìn thấy cảnh tượng này mặt mày hớn hở, vui vẻ lạ thường. Thật ra mấy lần du ngoạn sơn thủy trước, Tôn Vũ Hiên muốn cố gắng tìm kiếm nơi có phong cảnh tao nhã, nhưng nói đến sơn thủy, từ nhỏ Hồ Phi cô nương đã sống trong núi, nào có cảm giác vui vẻ thoải mái như y, cho nên chiều theo ý của y một chút, bây giờ đi hội miếu, mới đúng là điều mà cô nương yêu thích nhất.
Tôn Vũ Hiên thấy bộ dạng vui vẻ của Hồ cô nương, trong lòng cũng vui sướng. Y thích bộ dạng hào hứng phấn khởi của cô gái trẻ này, Hồ Phi cô nương nhìn hết bên nọ đến bên kia, vô cùng thích thú các loại vải vóc, tơ lụa, hầu bao, đồ trang sức, thậm chí cả những đồ thủ công mà Tôn Vũ Hiên không hề để ý đến. Ánh mắt của Tôn Vũ Hiên luôn luôn dõi theo Hồ cô nương, càng nhìn càng yêu.
- Tránh ra một chút, tránh ra một chút!
Hai gã mặc quần áo màu xanh giống như người hầu bình thường đang rẽ đường ở phía trước, phía sau có hai vị văn sĩ cầm quạt mặc trường bào cổ tròn chậm rãi đi tới.
Cánh tay của Tôn Vũ Hiên bị đẩy, vô ý lao về phía ven đường. Y không hề tức giận, chỉ quay đầu nhìn lại một cái, chỉ là một cái, y đã giống như bị trúng Định Thân Pháp, ngơ ngác đứng ở đó.
Từ khuôn mặt nghiêm nghị, tư thế đi đường của hai người tôi tớ áo xanh kia, Tôn Vũ Hiên lập tức nhận ra đây là hai người quản gia, tôi tớ bình thường tuyệt đối không có vẻ uy nghiêm đặc biệt của quản gia này. Nhưng nếu như quan viên cải trang ra ngoài chơi cũng là chuyện thường, không đáng để y kinh ngạc đến vậy.
Y sở dĩ đứng ngây người ở đó, là vì y nhìn lướt qua, đang lúc định quay đầu, lại vô tình nhìn thấy người quen vốn không nên xuất hiện ở nơi này: Vương Hoằng Nghĩa!
Là tên Vương Hoằng Nghĩa vì tham ô nên bị đầy đi Quỳnh Châu.
Vì cuộc chiến giữa Ngự Sử đài và Chính Sự đài, sau khi phải trả giá ba vị Tể tướng Tô Vị Đạo, Thôi Nguyên Tống, Trương Tích, bị Dương Phàm từ công đường khóa lại, lại bị Lí Chiêu Đức vạch tội, từ đó Vương Hoằng Nghĩa bị đi đày Quỳnh Châu mãi mãi không được trở về.
Tôn Vũ Hiên cho là mình nhìn nhầm, cho rằng người này chỉ là có tướng mạo giống Vương Hoằng Nghĩa. Thế nhưng y nhìn chằm chằm, chỉ thấy người này và người văn sinh trung niên bên cạnh thì thầm nói cười, vẻ mặt phong độ, động tác cử chỉ, đều hoàn toàn giống Vương Hoằng Nghĩa, điều này tuyệt đối không thể lầm được.
Lúc hai người này lướt qua bên cạnh y, Tôn Vũ Hiên thậm chí còn nghe thấy người văn sĩ trung niên ba sợi râu gọi người giống y hệt Vương Hoằng Nghĩa này là “Hoằng Nghĩa huynh”. Điều này tuyệt đối không thể lầm được rồi, người này quả thực là Vương Hoằng Nghĩa.
Vương Hoằng Nghĩa...
Tính thời gian, lúc này lão nên đeo cùm gông, trèo non lội suối, còn đi trên đường Giao Chỉ, nếu như lão không chịu được tra tấn dọc đường, vậy thì hai tháng sau, từng bước từng bước đến Giao Chỉ, sống quãng đời còn lại ở đó mới đúng, lão sao có thể xuất hiện ở đây, còn được khoản đãi như thế này?
Trong tay Hồ Phi cầm một pho tượng Quan Công nhỏ, mừng rỡ quay đầu nói với Tôn Vũ Hiên nói:
- A ca, huynh xem bức tượng này có đẹp không, muội muốn mua một cái, câu chuyện Quan Công sơ suất làm mất Kinh Châu, chỗ bọn muội cũng nghe nói rồi.
Bức tượng Quan Công trong tay nàng tuy rằng nhỏ, râu dài mặt đỏ, mắt phượng mày ngài, trong tay cầm một thanh đao Thanh Long, uy phong lẫm liệt, tràn đầy thần vận.
Tôn Vũ Hiên lúc này nào còn nói nhiều, tiện tay ném mấy đồng tiền lên trên quầy hàng, kéo tay Hồ Phi:
- Đi mau!
Hồ Phi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của y, không khỏi tắt nụ cười, khẽ hỏi:
- A ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tôn Vũ Hiên lắc đầu không đáp lại, chỉ là suốt dọc đường nhìn Vương Hoằng Nghĩa, đến tận lúc lão và vị quan viên mặc thường phục đi vào trong miếu Quan công mới thôi. Miếu Quan Công không dễ ẩn náu, nếu như còn đi theo vào, khó tránh sẽ bị Vương Hoằng Nghĩa nhìn thấy.
- Lẽ nào Vương Hoằng Nghĩa được miễn tội rồi sao?
Tôn Vũ Hiên đứng ở một góc ngoài miếu Quan Công, chau mày.
Tuy rằng y là một con mọt sách, giác ngộ chính trị không cao, nhưng đạo lý dễ hiểu này vẫn còn hiểu được. Vương Hoằng Nghĩa được miễn tội không quan trọng, quan trọng là thái độ mà Hoàng đế biểu lộ sau lưng. Nếu như Vương Hoằng Nghĩa đã được miễn tội, vậy thì Ngự Sử đài lại vượt lên Tam Pháp Ti, thậm chí vượt qua cả văn võ toàn triều, khôi phục lại uy phong khí phách ngự trị văn võ triều đình của Lai Tuấn Thần năm đó, cũng là chuyện tất nhiên.
Hồ Phi đứng một bên nhìn Tôn Vũ Hiên, mặc dù không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng biết có thể khiến Tôn Vũ Hiên chau mày, nhất định là có chuyện gì trọng đại nan giải. Nàng ngoan ngoãn đứng một bên, cũng không quấy rầy.
Tôn Vũ Hiên thầm nghĩ:
- Nếu như Vương Hoằng Nghĩa được miễn tội, chứng tỏ rằng thái độ của bệ hạ đối với Ngự Sử đài có sự chuyển biến to lớn. Hình bộ ta đang đối đầu với Ngự Sử đài, không thể không phái người thông báo biến cố này cho bọn họ. Cho dù bọn họ không thông báo cho ta, cũng nên báo cho Dương Phàm mới đúng, cũng không biết Dương Phàm đã biết chuyện này chưa.
Sự tình quan trọng, Tôn Vũ Hiên hoàn toàn không còn hứng thú đi chơi, bèn nói với Hồ Phi một cách áy náy:
- Phi Nhi, nàng về nhà trọ trước đi, ta bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, phải đi thăm hỏi một vị bằng hữu nhậm chức ở chỗ này.
Hồ Phi biết y nghĩ một đằng làm một nẻo, nhưng không vạch trần, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Tôn Vũ Hiên gọi một người dắt lừa thuê, trả tiền lừa, bảo Hồ Phi ngồi lên, để gã dắt lừa dẫn về quán trọ. Tôn Vũ Hiên đi vòng quanh Quan Đế Miếu một vòng, ngồi trong một tiệm cơm đối diện Quan Đế Miếu, tùy tiện gọi mấy món nhắm rượu.
Quan Đế Miếu này còn có vài cửa nách, nhưng vì không phải thời gian mở hội miếu, du khách trong miếu không nhiều lắm, cho nên lúc này đều được đóng. Ngoài cửa chính chỉ có cửa nách phía sau là mở, với khí phách của quan viên mặc thường phục đi cùng Vương Hoằng Nghĩa ban nãy, bọn họ không thể nào chọn cách rời khỏi đây bằng cửa nách.
Tôn Vũ Hiên ngồi trong quán ăn nhỏ rất lâu, chỉ thấy vị quan viên đi cùng Vương Hoằng Nghĩa bước ra, Tôn Vũ Hiên vội vàng thanh toán, đứng phía sau cách y xa xa. Vương Hoằng Nghĩa ra khỏi Quan Đế miếu, lại đi dạo một lượt trên phố xá, rời khỏi những người đi cùng, đầu đường có một chiếc xe đang đợi, hai người lên xe rời đi.
Tôn Vũ Hiên cũng vội vàng thuê một con lừa, bảo gã dắt lừa đi theo sát phía sau đuôi xe. Chiếc xe đi trong thành một hồi, đến một chỗ phủ đệ (nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ), trong phủ có người ra nghênh đón, Vương Hoằng Nghĩa cùng tên quan viên xuống xe đi vào. Tôn Vũ Hiên giả vờ lướt qua phủ, thừa lúc con lừa đến trước phủ ngẩng đầu lên nhìn, lập tức thầm sợ hãi, hóa ra đây lại là phủ của Thứ Sử Kinh Châu.
Lần này Tôn Vũ Hiên đến Kinh Châu, để ít xã giao, nhiều thời gian riêng tư với Hồ Phi cô nương hơn, cho nên chỉ vào ở trong quán trọ, không hề gặp mặt với quan viên địa phương, cho nên y chưa từng gặp quan viên địa phương, nếu không người khác y có thể không nhận ra, người đi cùng Vương Hoằng Nghĩa, lúc trước y ở Quan Đế miếu nhất định sẽ nhận ra, người này chính là Thứ Sử Kinh Châu – Phàn Quảng.
Tôn Vũ Hiên không nói lời nào, lướt qua Phủ Thứ sử, đi về phía quán trọ mình ở.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Sáng sớm hôm nay, thị thiếp mà Phàn Thứ Sử sủng ái nhất – Như Yên cô nương hầu hạ y rửa mặt, dùng xong bữa sáng, liền ăn mặc chỉnh tề, đi tới sân trước.
Quan lại lớn nhỏ phủ Kinh Châu sớm đã đội mũ mặc áo bào phục chỉnh tề đợi ở đây, Phàn Thứ Sử vừa đến, mọi người nhất tề hành lễ:
- Bái kiến Sử Quân.
- Các vị buổi sáng tốt lành!
Phàn Thứ Sử và ái thiếp tối qua giằng co nửa đêm, sáng nay lại dậy sớm, bây giờ vẫn còn buồn ngủ. Y chắp tay về hướng các quan viên, ngáp một cái, nói:
- Hôm nay Khâm sai Dương Phàm đi qua nơi này, chúng ta đi nghênh tiếp trước đi.
Mọi người không nói gì, theo phía sau Phàn Thứ Sử ra khỏi Phủ Thứ Sử, sớm đã có người chuẩn bị xe ngựa cho Phàn Thứ Sử, các vị quan viên lúc đến cũng đều cưỡi ngựa ngồi xe, lúc này đều lần lượt trèo lên xe hoặc ngựa của mình, một hàng dài dũng mãnh đi ra khỏi thành Kinh Châu.
Tôn Vũ Hiên cũng dậy từ rất sớm, nếu như y đến Thập Lý Đình chờ đợi, cũng sẽ phải gặp bọn người Phàn Thứ sử, nếu như hôm qua trước khi gặp Vương Hoằng Nghĩa, y không có băn khoăn gì, nhưng bây giờ thì không được, y muốn nói với Dương Phàm trước một bước, vì vậy còn đi sớm hơn cả bọn người Phàn Thứ Sử.
Tôn Vũ Hiên cưỡi ngựa, mặc thường phục, dẫn theo hai tùy tùng ra khỏi thành Kinh Châu.
Y đi về phía nam, qua “Thập Lý Đình”, lại tiếp tục đi về phía trước khoảng chừng bảy tám dặm, mới dừng lại ở cạnh quan đạo, lúc này mặt trời mới lên cao.
Lần này Dương Phàm trở về, dẫn theo đại đội nghi trượng, muốn giấu cũng không thể giấu được, lễ nghĩa trên quan trường phải chú ý một chút. Hành trình mỗi ngày bọn họ đều phải tính toán kĩ lưỡng, lúc nào lên đường, một ngày có thể đi bao nhiêu dặm, lúc nào có thể đến nơi nào, những điều này đều phải được tính toán. Vì vậy mới có thể phái người đến trước nói cho hắn quan phủ địa phương sắp đến.
Dương Phàm cũng là sáng sớm xuất phát từ thị trấn ở ngày hôm qua, cho nên Phàn Thứ Sử vốn không cần dậy sớm như vậy, chỉ là người đi nghênh tiếp nhiều, hành động khó tránh khỏi chậm chạp. Bọn họ thà rằng đi sớm đến chờ, chứ không muốn tới trễ hơn khách, đây cũng là lễ nghi nên có.
Tôn Vũ Hiên ngồi dưới cây nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ, xa xa nhìn thấy quan binh của Long Võ Vệ thúc ngựa phi tới, Tôn Vũ Hiên lập tức lên ngựa ra nghênh tiếp.
Tôn Vũ Hiên xuyên qua hàng ngũ kỵ binh Long Võ Vệ, đến trước mặt Dương Phàm, đang định mở miệng nói, Hồ Nguyên Lễ và Mã Kiều liền vui vẻ thúc ngựa đến đón, tất cả đồng thanh hỏi:
- Tôn Lang trung, Hồ Phi cô nương có theo ngươi đến Kinh Châu không?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Độc Cô Ninh Kha nhìn thấy ông già này xuất hiện, lập tức trầm tĩnh lại, nàng không biết tại sao ông già này đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng ông ta tới rồi, thì sẽ không xảy ra việc gì nữa, mây bay, gió nhẹ, vạn sự không. Lư Khách Chi lúc này giống như một con mèo nhỏ đang bú sữa mẹ.
Độc Cô Ninh Kha vui vẻ thi lễ với ông già kia, trong giọng nói lộ ra sự ngây thơ đối với bề trên: - Ninh Kha ra mắt Lý lão thái công. Không biết Lý lão thái công có được bảo bối gì?
- Ha ha, lão phu đào được bảo bối đó nhưng phí rất nhiều công sức, con thấy nhất định vui mừng. Lão phu trước tiên phải giữ bí mật đã, không nói cho con biết, đợi con thấy rồi mới kinh ngạc. Ông già nói xong, quay đầu nói: - Hai người các ngươi hôm nay là ai thiết yến mời khách vậy?
Độc Cô Vũ tiến lên một bước, khoanh tay đáp: - Lão thái công, là cháu khoản đãi khách đấy ạ.
Ông già cười ha ha nói: - Vậy được, ta phải đi ngậm uống một chén rượu với ngươi mới được.
Lão thiên tử nói xong rồi, lại nói với Ninh Kha: - Nha đầu, con cũng tới, ngồi với lão phu đi. Nói tới đây, ông ta mới liếc nhìn Dương Phàm, cười híp mắt nói: - Người bạn nhỏ này là bạn của Ninh Kha sao, vậy cũng tới đấy đi.
Ông già nói xong, lại bước chân giống như con hạc, một đôi guốc gỗ cao lẹp bẹp đi tới, đi đến bên cạnh Lư Khách Chi, dưới chân nện bước không ngừng, trong miệng nói: - Còn cả ngươi nữa.
Độc Cô Vũ quay đầu nhìn Ninh Kha, lại nhìn Dương Phàm, Ninh Kha hiểu ý gật đầu với y, Độc Cô Vũ lúc này mới đuổi theo ông già. Lúc này y đã hoàn toàn yên tâm, có lão nhân gia ở đây, trừ phi Lư Khách Chi điên rồi, nếu không sao dám động võ nữa, trong trường hợp đó việc này giải quyết như vậy sao? Khó, khó đó.
Độc Cô Ninh Kha quay người nhin Dương Phàm, trên mặt liền lộ ra vài phần vui mừng, dịu dàng nói: - Độc Cô Thế gia tiếp quý khách, thực sự rất xin lỗi, vẫn mong Dương huynh đừng trách.
- Dương huynh không ngại đi cùng vào Phù Dung viên, chỉ cần có Lý lão thái công ở đây, nhất định bảo đảm Dương huynh an toàn.
Trên cầu, Lư Khách Chi bại hoại nói: - Lý lão thái công sao lại ở đây? Ai tìm ông ta tới? Câu nói này đương nhiên không ai trả lời, Lư Khách Chi ngẫm nghĩ, ngoắc tay gọi một thị vệ tới, hạ giọng nói: - Ngươi đi, mau chóng về phủ...
Giọng nói của Lư Khách Chi thấp dần, cố tới khi không còn nghe thấy nữa, thị vệ kia nghe xong gật đầu, phi như bay rời khỏi. Tám người đàn ông cầm nỏ chạy tới trước mặt Lư Khách Chi, Lư Khách Chi nháy mắt với họ, liền âm trầm mặt đuổi theo lão đầu kia.
Tám nỏ thủ lập tức tản ra nhìn thẳng Dương Phàm, xem ra chỉ cần hắn dám chạy trốn, những người này vẫn không khách sáo mà bắn hắn một mũi tên. Dĩ nhiên kế hoạch đã bày sẵn, lão già kia vừa tới, tuy tạm thời trì hoãn cục diện, việc này không có kết quả, sao có thể giải quyết như vậy?
Chiếc thuyền nhỏ của Độc Cô Ninh Kha tách ra bụi rậm, thản nhiên lay động, thuyền tới bến, Dương Phàm vẫn vững vàng đứng trên thuyền như vậy, Ninh Kha cô nương không quen bơi, khi thuyền đi đã ngồi xuống, tới bên bờ, thuyền nương kia lên bờ trước, buộc thuyền lại, sau đó đỡ Ninh Kha, Ninh Kha lúc này mới bước lên bờ.
Hai chân Dương Phàm vẫn đứng vững trên thuyền, cho tới khi Ninh Kha ô nương đứng vững trên bờ, lúc này mới từng bước đi lên, theo Ninh Kha cô nương đi tới Phù Dung viên, tám nỏ thủ kia thấy vậy, lúc này cũng buông lỏng cảnh giác, đứng ở phía sau bọn họ, giống như là áp giải phạm nhân.
Một Côn Luân nô chui ra từ trong nước, tay nâng một viên minh châu, la to, hô vài tiếng một cách quỷ dị, đạp đạp lên nước đứng trên sông, nhất thời không biết nên làm gì mới phải.
Ninh Kha cô nương nói với Dương Phàm: - Dương huynh tuổi còn trẻ mà đã quản lý môn hộ rồi. Trong nhà lại có trưởng bối chi phong, chi thứ luôn luôn không chịu phục huynh ấy, thường đâm vào tật xấu của họ, gia huynh cần luôn cẩn thận, việc gì cũng phải chú ý, dần dà, liền dưỡng thành tính nhìn trước ngó sau, lúc này mới không biết hết sức giữ gìn, Dương huynh chớ trách ạ..
Bài nói này rất dài, Ninh Kha cô nương tuy nói nhỏ mà chậm, từng câu từng câu, nhưng vì vừa đi vừa nói, nên hơi thở không được thoáng,không kìm nổi ho khan. Dương Phàm khẽ cau mày, nói: - Sức khỏe của Ninh Kha cô nương dường như không được tốt?
Ninh Kha thản nhiên cười, nói: - Bệnh từ trong bào thai rồi, đã thành thói quen, không sao cả đâu.
Dương Phàm nói: - Vừa rồi Độc Cô huynh bênh vực lẽ phải cho Dương mỗ, Dương mỗ đều thấy rõ. Trong tình cảnh như vậy, Độc Cô huynh cũng rất khó làm được gì hơn cho Dương mỗ, sao lại bắt huynh ấy cùng chết với Dương mỗ chứ? Dương mỗ tình nguyện để huynh ấy sống, mỗi lần ngày giỗ còn có đinh, có người đốt chút hương nến cho ta, gia quyến thân nhân cũng được quan tâm chăm sóc tới...
Ninh Kha thấp giọng nói: - Đa ta Dương huynh thứ lỗi.
Dương Phàm sang sảng cười, nói: - Chưa nói tới, Độc Cô huynh vừa rồi biểu hiện cũng là chuyện thường tình của con người, Dương mỗ không thể trách móc. Nhưng Ninh Kha cô nương đây nữ anh hùng không thua đấng mày râu, khiến Dương mỗ vô cùng ngưỡng mộ.
Dương Phàm cười nói rồi quay đầu lại, lúc này mới phát hiện nàng đã chậm ở phía sau minh hai bước, tuy hán đi không nhanh, nhưng Ninh Kha cô nương vẫn không đuổi kịp, hoặc là để có thể đuổi kịp bước chân của hắn, Ninh Kha đã đi tới mặt đỏ bừng, lại còn nhẫn nại, Dương Phàm nhìn thấy, vội vàng đi chậm lại.
Ninh Kha cảm thấy được sự nghỉ ngơi của hắn, dịu dàng cười với hắn.
Dương Phàm thầm nghĩ: - Trước đây chỉ nghe nói yếu đuối mong manh, hôm nay thấy sức cơ thể kiều mị của Ninh Kha cô nương, mới coi như là lĩnh giáo chân chính.
***
Đây là một buổi yến hội cổ quái.
Ngồi trên ghế chủ nhân là một ông già không hiểu ra sao cả, ông già này từ lúc tới làchiếm luôn ghế chủ nhân, chủ nhân liền bị đẩysang một bên.
Lâm Tử Hùng và Dương Phàm coi như là người quen cũ, nhưng hai người luôn không nói chuyện với nhau, Lâm Tử Hùng đứng sau ông lão này, chỉ há miệng báo hiệu với Dương Phàm, xem ra trừ phi ông lão này tự giới thiệu, nếu không Lâm Tử Hùng tuyệt đối không được giới thiệu cho hắn.
Ninh Kha cô nương vốn không tham dự yến tiệc, nàng hôm nay sở dĩ tới bên hồ, ngoại trừ đi thuyền giải khuây ra, cũng chỉ là muốn gặp Dương Phàm, kết quả bây giờ không những có tiệc, hơn nữa được ông già này kéo ngồi ở vị trí thứ hai. Nhưng sự đãi ngộ của Ninh Kha so với ông già này vẫn cao hơn, phía sau chỗ ngồi của nàng là có chỗ tựa lưng, trên chỗ tựa còn đặt một tếm đệm mềm mại.
Độc Cô Vũ và Dương Phàm ngồi sóng vai, vì có trưởng bối ở phía trên, không tiện nói, hơn nữa mới vừa rồi nhất thời yếu đuối, khiến thiếu chủ nhân của Độc Cô thế gia ở phía trước mặt Dương Phàm có chút xấu hổ, không dám không ngẩng đầu bắt chuyện cùng hắn.
Lư Khách Chi ngồi đối diện với Dương Phàm, giống như là một con chó nóng lòng muốn thử, nhưng phía trên đang ngồi là Lý lão đầu, Lư Khách Chi có chút kiêng kỵ, không dám vọng động.
Dương Phàm không yên lòng suy đoán thân phận và lai lịch của những người này.
Lâm Tử Hùng là được Ẩn tông cử đi liên lạc với hắn, phía sau Ẩn tông là Thất tông ngũ tính. Lúc này gã đứng ở phía sau Lý lão đầu, ôn thuần giống như một con chó giữ nhà, vị Lý lão thái công này ngay cả Lư công tử điên cuồng gặp cũng không dám lỗ mãng, như vậy ông ta hẳn t là nhân vật quan trọng trong Thất tông ngũ tính, chỉ là không biết ông là Lũng Tây Lý hay là Triệu Quận Lý đây.
Thân phận của Lư Khách Chi đã thông qua Độc Bất Vũ và hắn biết trước được câu trả lời rõ ràng, Lư Khách Chi là Lư Thị Phạm Dương, lúc này ngay cả thân phận thực sự của Khương công tử cũng xác định rồi. Điều này đối với Dương Phàm mà nói là một việc tốt, hắn muốn đối phó với Khương công tử, biết lai lịch thực sự của Khương công tử, tương đương với nắm chắc được điểm yếu của Khương công tử.
Điều Dương Phàm kỳ quái là, cho dù là Lý thị hay là Lư thị đều là nhà giàu có ở Sơn Đông, Độc Cô thị lại là quý tộc ở Quan Lũng, lẽ nào hai phe đối lập này dưới sự chèn ép của Nữ hoàng đế đã ký kết liên minh?
Người già trên 80 tuổi nếu là tinh lực dồi dào, tính cách cởi mở, đại đa số đều có thể biến già thành trẻ, vị Lý lão thái công này cũng không ngoại lệ, trong số mọi người ở đây tuổi của ông ta là lớn nhất, nhưng tính cách ông ta lại giống như một đứa trẻ nhất. Vừa rồi, ở trên cầu, ông ta còn nói muốn giữ bí mật, đợi Ninh Kha tới phủ của ông ta thì ông ta sẽ cho nàng nhìn bảo bối đó gì đó, kết quả mới ngồi một lát, ông ta liền không kiềm chế được.
Thật không dễ gặp được bạn vong niên, lão đầu còn chưa kịp về nhà, vừa ngồi xuống, ông ta liền dương dương tự đắc để Ninh Kha đoán xem ông ta có được thứ gì, Ninh Kha mấy lần đều đoán sai, lão đầu sốt ruộtđến độ vò đầu bứt tai, kìm nén không được, liền công bố đáp án: - Tề Hằng có cầm đặt tên là Hào Chung, Sở Vương có cầm đặt là Nhiễu Lương, Tư Mã có cầm đặt là Lục Khỉ, Thái Ung có cầm đặt là Tiêu Vỹ. Ninh Kha, con đoán ta có được cái gì trong đó?
Ninh Kha cô nương ngồi mệt mỏi, đang thả lỏng người dựa vào ghế, nghe câu nói này liền vui mừng, ngồi thẳng người, vui vẻ nói: - Lão thái công đã có được một chiếc đàn cổ? Là Lục Khỉ hay là Tiêu Vĩ?
- Hào chung” và “Nhiễu lương” là danh cầm thời kỳXuân Thu Chiến quốc, niên đại thực sự quá lâu rồi, Lý lão thái công có được khả năng không lớn, đó chỉ có thể là “Lục Khỉ” hoặc “Tiêu Vĩ” một trong hai mà thôi.
Lão già vuốt râu, mặt mày hớn hở nói : - Là Lục khỉ! Ha ha, chiếc đàn cổ này, hôm nay là thuộc về ta rồi.
- Thật sao? Ánh mắt Ninh Kha cô nương sáng lên: - Là Lục Khỉ của Tư Mã Tương Như từng tấu khúc “Phượng cầu hoàng” sao? Cháu muốn xem!
Lão già đắc chí mà nói: - Con muốn xem cũng được, nhưng không được phép đòi hỏi lão phu! Ha ha, đợi lão phu chơi đủ rồi, ừm..., đợi sang năm khi sinh nhật con, lão phu sẽ tặng nó cho con như một món quà sinh nhật.
Ninh Kha vui vẻ ra mặt nói: - Nhất ngôn cửu đỉnh.
- Ai.., ta còn có thể nói dối hay sao, đợi sinh nhật năm tới của con, Lục Khỉir này chính là thuộc về con! Ha ha,…
Lão già vừa nâng chén, Độc Cô Vũ và Lư Khách Chi lập tức bưng chén lên, Dương Phàm lại không cử động, đôi tay hắn đặt trên án, ánh mắt lạnh lùng.
Khi lão già nhìn sang hắn, Dương Phàm nghiêm mặt nói: - Tiền bối, hôm nay vốn là Độc Cô huynh mời ta tới dự tiệc, tiền bối giọng khách át giọng chủ cũng không sao, vãn bối đương nhiên là nhận ra thân phận tôn quý của tiền bối.
Độc Cô Vũ kinh ngạc, lặng lẽ kéo áo của hắn.
Dương Phàm không để ý, nghiêm nghị nói: - Tiền bối tại sao tới, vãn bối không biết, nhưng là Lư Khách Chi tụ chúng ám sát vãn bối, tin rằng tiền bối không phải không phát giác điều gì. Hôm nay tiền bối kéo bọn ta tới đây, ha ha, “nói chuyện cầm, thưởng rượu, việc này có thể không giải quyết được gì sao? Sự tình liên quan tới tính mạng của Dương mỗ, liên quan tới kỷ cương quốc pháp, lão nhân gia, thể diện của ông lớn như vậy, cục diện này, cũng không trấn áp được ta đâu.