Trong phòng có rất nhiều người – đây là ấn tượng thứ hai.
Trong căn phòng rộng thênh thang bày ngay ngắn từng cái giường ngồi, từng cái bàn nhỏ hiện tại chỉ có quan lại quyền quý mới có thể không sợ người khác làm phiền mà vẫn làm theo thói quen xưa.
Trên mỗi cái bàn nhỏ bày đầy thức ăn phong phú và đồ dùng xưa cũ. Vũ thương chế tạo bằng gỗ quét sơn, bình tửu bằng thành đồng, muôi rượu bằng gỗ thô...
Đằng sau mỗi cái bàn là một khách nhân phục sức trang nghiêm, áo bào kiểu dáng khá cổ, tám chín phần mười đều là lão nhân, người trẻ tuổi nhất cũng đã tóc hoa râm, rất xứng với những dụng cụ chế rượu xưa cũ này.
Đế quốc này chính là do một lão phụ nhân hơn bảy mươi tuổi trị vì, mà các thế gia ngàn năm đó lại do những lão nhân tóc trắng xóa nắm giữ, bất kể là trí tuệ, kinh nghiệm hay lịch duyệt đều đã được lắng đọng tích lũy qua năm tháng, không ai dám khinh thường. Dương Phàm cũng không kính sợ địa vị và quyền thế của bọn họ, nhưng đối với những bậc trưởng giả cơ trí này hắn vẫn nguyên vẹn lòng tôn trọng.
Lý Mộ Bạch đã đổi lại một thân thọ bào, cười dài ngồi trên cùng nhìn hắn, Dương Phàm tiến đến, trầm bổng chúc thọ lão nhân.
Các lão nhân đều biết Lý Mộ Bạch rất ưa thích hậu sinh trước mắt, từ khi còn là một vãn bối đã được Thẩm Mộc cố ý đưa về, nhưng vẫn cần bọn họ thống nhất. Chỉ cần bọn họ gật đầu một cái, thanh niên trẻ tuổi trước mặt lập tức có thể có được tài phú cự đại không giới hạn cùng với mạng lưới quan hệ vô cùng vô tận – tuy rằng phần quyền lực này vẫn còn xa mới bằng Khương công tử.
Vốn Kế Tự Đường cũng không tồn tại Hiển tông và Ẩn tông gì, Kế Tự Đường vốn là được chúng thế gia lập ra để thay mặt Thế gia, là duy nhất, nhưng ai cũng không ngờ, từ trong Kế Tự Đường, Thẩm Mộc lại kéo ra được một chi đủ để chống lại lực lượng của Khương công tử, bất ngờ biến một tổ chức “bóng tối” bên ngoài Kế Tự Đường thành Ẩn tông cùng ngồi cùng ăn, đến nỗi Kế Tự Đường một phân thành hai.
Hiện giờ bọn họ đồng ý với đề nghị của Lý Mộ Bạch, đồng ý để cho Khương công tử và Thẩm Mộc xây dựng một nhánh lực lượng bên ngoài, để ổn định cơ cầu của Kế Tự Đường, nhưng có vết xe đổ của Thẩm Mộc, đương nhiên họ sẽ không để cho Dương Phàm một tia hy vọng sẽ phân ra nhánh lực lượng khổng lồ thứ ba. Tuy nhiên, lực lượng như vậy cũng là vô số người tha thiết mơ ước rồi.
Tuy bọn họ tin tưởng vào ánh mắt của Lý Mộ Bạch, nhưng cũng cần đánh giá suy tính về Dương Phàm thêm một chút, xác nhận năng lực của hắn. Hôm nay là lần đầu tiên họ gặp hắn, Dương Phàm không kiêu ngạo không siểm nịnh, trung quy trung củ, đã để lại ấn tượng đầu tiên rất tốt với các lão gia hỏa này.
Lúc này, từ cửa hông có nhiều hơn một người rón rén bước vào, bọn họ đi hai chân trần, tách ra lần lượt đi về phía chủ nhân của mình, thầm thì một chút, ánh mắt các lão nhân đánh giá Dương Phàm hơi thay đổi. Rất hiển nhiên, bọn họ đã biết một màn vừa xảy ra trong hoa viên kia.
- Được phúc của lão thiên, lão nhân đã qua tuổi thất tuần, năm nay đã tám mươi tám, vẫn sinh long hoạt hổ. Ha ha, vốn nghĩ không tổ chức đại thọ, chỉ mời tri kỷ nhiều năm uống vài chén rượu là được rồi, nhưng bọn nhỏ không chịu, giờ mới nhận ra mình có rất nhiều thân bằng hảo hữu.
Lý Thái công hồng hào nói: - Trên đại sảnh này đều là tri giao nhiều năm của lão phu, đều là các lão gia hỏa. Thanh danh của Nhị Lang, các tri giao hảo hữu của lão phu đều đã từng nghe qua, ngươi lại đây ngồi với mọi người một chút. Nhị Lang là người trẻ tuổi, ngồi đây sợ là uống rượu cũng không thoải mái, lát nữa vài tôn tử của lão phu sẽ tới bồi rượu Nhị Lang, các ngươi cứ tự uống cho đã đi nhé. Ha ha.
Lý Thái công vừa dứt lời, người chủ trì liền bước tới bên cạnh Dương Phàm, dẫn hắn nhập tọa. Chỗ của Dương Phàm ở dưới cùng, luận tuổi, trong số những người ở đây, ngoại trừ Độc Cô Vũ, những người khác ít nhất cũng có thể làm gia gia của hắn cũng không có gì là nhục. Dương Phàm tới sau bàn, chiếu theo cổ lễ cẩn thận quỳ ngồi xuống, sửa sang một chút ống tay áo mới ngẩng đầu lên.
Chưa tìm Độc Cô Vũ, cũng chưa kịp đánh giá những người khác, đầu tiên hắn nhìn thoáng qua Lý Mộ Bạch, mới bất ngờ phát hiện Ninh Kha cô nương đang ngồi cạnh lão. Nàng mặc một bộ váy dài màu sẫm ôm sát người, áo trong tay dài, áo ngoài tay ngắn, một thân màu lam sẫm, nhìn nghiêng một chút sẽ phát hiện vải may váy lập lánh nhàn nhạt ánh hồng, cũng không hiểu là chất liệu gì, nhưng lại khiến cho khuôn mặt trắng nõn của Ninh Kha hồng nhuận thêm vài phần.
Mái tóc đen như suối chải kiểu “kinh hộc kế”, giống như một chú chim đang muốn giương cánh bay lên, là nữ tử chưa xuất giá, búi tóc thả xuống sau vai như một cái đuôi én rất tao nhã. Thấy Dương Phàm nhìn mình, Ninh Kha ưu nhã gật đầu chào hắn.
Đột nhiên một lão giả tóc bạc lên tiếng hỏi, cắt đứt cuộc trò chuyện bằng ánh mắt của Dương Phàm và Ninh Kha: - Lão phu nghe nói Nhị Lang là người Giao Chỉ?
Những người này, Dương Phàm không biết, Lý Mộ Bạch cũng không có ý giới thiệu. Hôm nay vốn để chúng thế gia đánh giá, quan trọng là biểu hiện của hắn. Dương Phàm nhìn lão một lát, vuốt cằm nói: - Vâng. Vãn bối thuở nhỏ ở Giao Chỉ, sau khi thành niên mới vào Lạc Dương.
Giao Chỉ, từ triều Tần chính là lãnh thổ của vương triều Trung Nguyên, tuy có tách ra, nhưng trong lòng các lão nhân nơi đó thủy chung vẫn là lãnh thổ của vương triều Trung Nguyên, nên cũng không vì thế mà xem Dương Phàm là người ngoại quốc, chỉ là hắn xuất thân từ nơi hơi xa xôi, khó tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy chưa được khai hóa.
Lão giả đó gật gật đầu, nói: - Nhị Lang tuổi còn nhỏ, ở Kinh thành lại không có căn cơ nhân mạch, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã có được thành tựu lớn như vậy, thật khiến người ta khâm phục.
Chuyện đồn đại giữa Dương Phàm và Thái Bình Công chúa họ đều có nghe, nhưng công lao sự nghiệp hắn có đều là nhờ vào bản lãnh thật sự, không quan hệ tới mấy thứ giữa hắn và Thái Bình Công chúa, đó cũng chỉ mang lại cho hắn một kỳ ngộ, quan trọng là hắn có năng lực. Các thế gia, vì kết minh, liên hợp, vẫn thường phải nhờ vào đám cưới của nữ tử, nhưng ai sẽ quy kết công lao sự nghiệp của họ cho đám cưới nữ nhân? Tiết Hoài Nghĩa là nam sủng của Nữ Hoàng đế, Nữ Hoàng đế từng hai lần lệnh lão mang binh xuất chinh, thống soái hơn mười vạn đại quân, vô số danh tướng lương thần làm phụ, lão đã lập được công lao gì?
Cho nên, tuy các vị trưởng giả thế gia có nghe nói về chuyện giữa Dương Phàm và Thái Bình Công chúa, cũng tin là thật, nhưng không vì thế mà khinh bỉ hắn, càng không vì vậy mà quy hết thành tựu hắn đạt được là nhờ một nữ nhân trợ giúp. Nếu kiến thức các vị trưởng giả thế gia này nông cạn thô tục như vậy thì có khác gì đám dân thường đâu.
Dương Phàm cúi người nói: - Trường giả quá khen, vãn bối có được ngày hôm nay, cố nhiên là cũng có cố gắng bản thân, nhưng cũng không thiếu sự giúp đỡ của quý nhân và cơ duyên lập công.
Câu trả lời chẳng những thỏa đáng, lại còn đúng với tâm ý những lão gia hỏa này. Người còn trẻ tuổi thường nghĩ mệnh ở ta không ở trời, càng là xuất thân từ các thế gia có bối cảnh càng hùng mạnh lại càng nghĩ như vậy.
Dần dần, càng già, càng kính sợ thiên địa, càng nhận ra được trong hư vô có một sức mạnh thần bí có ảnh hưởng đến tất cả mọi thứ. Lời này của Dương Phàm có bao hàm cả trải nghiệm nhiều năm của bọn họ, khiến cho bọn họ cũng cảm thấy đồng cảm.
Các lão nhân đều gật đầu, Lý Mộ Bạch thấy mọi người yêu thích, tảng đá lớn trong lòng cũng được ném xuống, vuốt vuốt râu, cười vui mừng.
Đột nhiên lại có một vị lão giả hỏi: - Sự tích anh hùng của Nhị Lang lão phu cũng có nghe thấy. Như ở Tiết Diên Đà trí diễn Đột Quyết Đại Diệp Hộ, khơi mào tranh chấp giữa hai tộc A Sử Na, A Sử Đức; ở Thổ Phiên dùng kế nhỏ, khơi mào sự tranh đấu gay gắt giữa Thổ Phiên Vương và Đại tướng Luận Khâm Lăng. Lần này Vương Hiếu Kiệt binh phát An Tây, Thổ Phiên Vương không chịu phái ra Luận Khâm Lăng, triều ta mới thuận lợi mà thắng được, mà Luận Khâm Lăng lại càng thêm nghi kỵ Thổ Phiên Vương, hai bên đã như nước lửa bất dung; lại như trên hành trình Nam Cương…
Những người này biết rõ sự tích về Dương Phàm như lòng bàn tay, còn biết nhiều hơn cả Hoàng Đế, nói hết ra không chút nể nang, hắn làm chút chuyện gì cũng không gạt được các thế gia, trong đó có rất nhiều chuyện vẫn là thế gia giúp hắn làm. Tỷ như biết được tình hình Đột Quyết, lẻn vào Tiết Diên Đà, giả mạo A Sử Na Mộc Ti, đoạn đường này vẫn nhờ vào đám người Tiểu Phi Tướng Trương Nghĩa cũng chính là thế lực của thế gia.
Lại như lần ở Thổ Phiên ly gián Vương Tướng, tất cả chuẩn bị trước đó, bao gồm cả việc giả dạng thương nhân Trung Nguyên, cũng là một đám con cháu quý tộc. Ở Nam Cương, khi Dương Phàm ở Diêu Châu, vì có chuyện bất ngờ xảy ra, chỉ có thể dựa vào chính mình mà tranh đấu, nhưng đằng sau lưng vẫn là có thế gia tham dự.
Người này một hơi kể hết tất cả những chuyện đắc ý trong cuộc đời Dương Phàm.
Nói là cuộc đời thì hơi khoa trương, nhưng Dương Phàm mới được bao nhiêu tuổi, từ một tiểu dân phường đinh cho tới quan cư ngũ phẩm hiện tại, những đại sự mà hắn dễ dàng làm được, bao nhiêu người cả đời cũng khó làm được lấy một việc, chỉ dựa vào nhiêu đó, hắn cũng đủ để cười ngạo quan trường rồi.
Dứt lời, có người nói: - Lão phu xem Nhị Lang làm việc xưa nay vẫn chuyên dùng trí. Nam nhi chinh chiến thiên hạ, hoan hỷ nhất là đại sát tứ phương, kiếm quét lục hợp, chiến tích huy hoàng, rực rỡ sử sách. Mà công tích của Nhị Lang cho dù lớn tới thiên thu, nhưng thanh danh lại không có, nếu không, hiện giờ thiên hạ đã sớm nghe sớm biết. Là vì khi đó Nhị Lang không có binh quyền trong tay, không có thực lực, có bất đắc dĩ không?
Dương Phàm biết, đây là các lão giả này đang đánh giá về phong cách và phương pháp làm việc của hắn, nên thật thà đáp: - Trí và lực, nếu có thể dùng cả hai để đạt được mục đích, đương nhiên vãn bối sẽ bỏ lực chọn trí. Nếu bất đắc dĩ, dùng trí khó đạt được mục đích, vãn bối mới chọn lực.
Nguyên nhân rất đơn giản, giết người một ngàn tự tổn năm mươi, dùng sức tuy là đường tắt để gây dựng thanh danh cá nhân, nhưng phải hy sinh tính mạng vô số người. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, hơn nữa, chiến tranh là để đạt được mục đích, nếu có thể dùng trí tuệ mà đạt được, vì sao phải dùng vũ lực khiến cho nước mắt phải rơi?
Một lão giả khác cười ha hả hỏi: - Nói vậy, Nhị Lang làm việc, nếu trí và lực đều có thể đạt mục đích sẽ chọn trí mà bỏ lực, như vậy, Nhị Lang nghĩ, trí là thủ đoạn tốt nhất để đạt được mục đích sao?
Dương Phàm chậm rãi nói: - Vãn bối nghĩ, trí và lực cũng đều là thủ đoạn. Cái mục đích đạt được cần chính là thành tựu về văn trị giáo hóa. Mà trí tuệ, cũng chỉ là một loại biểu hiện bên ngoài của văn trí giáo hóa. Hán Cao Tổ từng nói: Người có dũng được thiên hạ, người có mưu trị thiên hạ. Kỳ thật, được thiên hạ, cho dù là dùng vũ lực cũng vẫn phải dùng mưu làm chủ, nếu không, bàn về dũng, có ai bì được cái dũng của Bá Vương, vì sao thiên hạ lại của Lưu Bang?
Quan Vũ quá ngũ quan, trảm lục tướng, hâm rượu trảm Hoa Hùng, rong ruổi sa trường, hùng dũng hiên ngang, nhưng cũng không tránh được thua trận chạy ra Mạch Thành. Mưu giả dụng trí, bày mưu tính kế trong trướng, quyết thắng ngoài sa trường ngàn dặm, trí giả như Tôn Tẫn, kim thiền thoát xác, trí ra Đại Lương, rửa sạch sỉ nhục trên đường Mã Lăng
(Quan Vũ thua trận ra Mạch Thành: Sau trận thắng Phàn Thành, Quan Vũ bị quân Tào lập mưu bao vây, lung lạc sĩ phu, bày mưu đánh cho thua nặng. Ông rút khỏi Phàn Thành, nhưng cùng đường, đành chạy về phía nam ra Mạch Thành chờ đợi viện binh nhưng không có. Sau đó, Tôn Quyền bao vây dụ hàng, ông giả hàng, dẫn theo 10 quân kỵ theo đường nhỏ đổi hướng chạy lên phía bắc hy vọng chạy về tới địa bàn của Lưu Bị, nhưng bị quân Tào chặn đường, bị bắt, ông tự vận) (Tôn Tẫn là người nước Tề, bị Bàng Quyên tướng nước Ngụy lập mưu hãm hại bị chặt hai chân, chạm vào mặt. Sau đó theo sứ giả nhà Tề, ngồi trong xe bày mưu cho Kỵ đánh Ngụy phải kiệt quệ. Mười ba năm sau, Ngụy và Triệu đánh Hàn, một lần mang quân đi cứu nước Hàn khỏi Ngụy, dùng kế “vây Ngụy cứu Triệu” lừa Bàng Quyên bỏ Hàn quay về. Tẫn dùng kế giảm số bếp trong quân lừa Bàng Quyên đuổi theo, mai phục cung nỏ hai bên đường Mã Lăng, lấy một khúc gỗ to cao sạch, lấy than khắc lên “Bàng Quyên sẽ chết dưới cây này” rồi dặn quân lính hễ thấy ánh lửa nổi lên thì bắn thẳng vào đó. Quyên đuổi đến nơi, thấy có chữ, nổi lửa lên đọc, mới biết mình bị lừa thì quá muộn. Quyên bị bắn tên ngã ngựa, sợ bị làm nhục bèn rút kiếm tự vận)
Anh hùng chỉ là chuyện trong nháy mắt, có thể thành công lao sự nghiệp thiên cổ mà không phải dựa thế sẽ dùng mưu, sẽ dùng trí, dùng văn trị người. Quỷ Cốc tiên sinh từng cho Quỷ cốc luận kiếm: - Kiếm của thất phu vận như gió sinh cướp mạng người. Kiếm của tướng quân công thành chiếm đất, uy chấn tứ phương. Nhưng kiếm của vương giả, một khi dùng đến, là bình định chư hầu, thống nhất thiên hạ. (Quỷ Cốc tiên sinh: thầy của Tôn Tẫn, Bàng Quyên, Trương Nghi, Tô Tần)
Một lão đầu tóc bạc đột nhiên cười hỏi: - Nếu Nhị Lang đã không cần lực mà ưu tiên trí, càng tôn sùng văn trị, vì sao ở trong hậu hoa viên còn nhạo báng đám thanh niên đọc sách là “nghịch bùn”?
Vạn sự đều đã sẵn sàng, chỉ còn chờ gió đông thổi.
Gió đông nằm trên cây quạt nhỏ của Lư công tử.
Lư công tử phe phẩy quạt, tràn đầy phấn khích bước ra từ Phù Dung viên.
Hôm nay Lư công tử đến đây là để thử khả năng bơi lội của mấy tên nô lệ Côn Lôn. Gã vạn lần không thể ngờ rằng Dương Phàm cũng đến Phù Dung viên. Hơn nữa, thuộc hạ của gã còn vừa vặn chọn ngay Phù Dung viên làm nơi hạ thủ.
Mùa này, nơi đây cực kỳ thưa thớt du khách. Trong quá trình động thủ nếu ngẫu nhiên có một hai du khách trông thấy, cứ giải quyết hết là được, hậu họa cũng không mấy nghiêm trọng. Chẳng phải chính là địa điểm hành hung tốt nhất hay sao?
Nhưng thuộc hạ của Lư công tử biết công tử đang ở đây, vì vậy lúc hai người dắt ngựa bám theo Dương Phàm phát hiện ra hắn men theo Khúc giang tiến thẳng đến đây, nơi dừng chân chính là Phù Dung viên, một trong hai người liền nhanh chóng cỡi ngựa băng rừng đến đây, vội vàng xin chỉ thị của Lư công tử, xem có cần đổi thời gian hay không, để tránh khỏi ảnh hưởng đến hứng thú của công tử.
Lư công tử tuy không có hứng thú đặc biệt với việc chạy đến xem thủ hạ của gã xử tử một quan viên triều đình là kẻ địch của đại huynh mình như thế nào, nhưng nếu hai bên đã trời xui đất khiến vô tình gặp nhau, thì gã cũng không ngại xem xem. Vì vậy, việc này không hề làm mất đi hứng thú của gã, hứng thú của gã vẫn rất tràn trề.
Lư công tử mặt mày hớn hở, cây quạt nhỏ phe phẩy càng thêm tiêu sái. Nan quạt làm bằng ngà voi, đế bằng vải trắng, họa tiết thì dùng thủ pháp thêu hai mặt, một mặt úp vào trong là hỉ thước đậu cành, một mặt lộ ra ngoài lại là khổng tước xòe đuôi, mẫu đơn và hoa mai đan vào nhau, một con khổng tước xòe rộng chiếc đuôi sặc sỡ, cực kỳ giống với vẻ mặt dương dương tự đắc của Lư công tử.
- Khẩu khí lớn quá nhỉ! Ngươi muốn tính sổ gì với ta đây?
Lư công tử nghe thấy lời Độc Cô Vũ, lập tức u ám tiếp lời.
Độc Cô Vũ liền quay đầu lại, hai người bốn mắt gặp nhau, nhất thời ngây ra. Độc Cô Vũ kinh ngạc nói:
- Lư Tân Chi?
Lư công tử cũng ngạc nhiên nói:
- Độc Cô Vũ?
Độc Cô Vũ trông thấy người quen, liền thở phào nhẹ nhõm. Đối phương đã bày trận thế này rồi, nếu là người không quen biết, y còn thật sự e rằng đối phương chẳng chút kiêng nể. Độc Cô Vũ lớn tiếng nói:
- Nhị lang là bằng hữu của Độc Cô Vũ. Hôm nay mời hắn đến Khúc Trì dự yến, Lư huynh bày trận thế này là có dụng ý gì?
Lúc này Lư Tân Chi cũng đã định thần trở lại. Mệnh quan triều đình gã dám giết, nhưng giết cũng phải giết sao cho không để lại vết tích, cứ cho là không thể biến hắn thành một một cái chết tình cờ thì cũng phải không để cho ngươi ta nắm được cán dao mới được. Nếu không thì trận phong ba này, ngay cả gã cũng không gánh vác nổi. Hiện giờ gã đã điều người đến rồi, đã dàn trận tất sát cả rồi, bất kể là ai trông thấy, cũng đều chẳng có lý gì mà thu tay vào lúc này. Lúc này thu tay lại, Dương Phàm sẽ chịu bỏ qua sao?
Chỉ là gã vốn định bất kể ai trông thấy chuyện này cũng đều nhất loạt giải quyết sạch, nhưng chẳng ngờ rằng người chứng kiến lại là gia chủ của Độc Cô gia. Lư Tân Chi thầm nghĩ:
- Xúi quẩy thế này, sao lại chọn ngay hắn ở hiện trường? Sau khi xong việc phải bịt miệng hắn mới được, không khỏi hao tổn nhiều tâm sức.
Lòng nghĩ vậy, giọng điệu của Lư Tân Chi bèn ôn hòa đi nhiều:
- Đại lang, thật ngại quá! Lư mỗ trước đó hoàn toàn không biết hắn hôm nay là khách của huynh, nếu không thì nhất định sẽ bỏ qua hôm nay. Có điều...
Lư Tân Chi khép quạt lại, chỉ Dương Phàm, u ám nói:
- Người này là khách nhân của huynh, nhưng lại là cừu nhân của ta! Độc Cô huynh nếu còn muốn nhận người bằng hữu là ta đây, thì xin lùi qua một bên, đợi ta giải quyết xong người này rồi xin thỉnh tội với Độc Cô huynh cũng chưa muộn!
Độc Cô Vũ tức giận nói:
- Lư Tân Chi, ngươi đã biết hắn là khách của ta mà còn dám động thủ sao?
Lư Tân Chi cười ha hả nói:
- Trận thế của Lư huynh ta cũng đã bày ra cả rồi, đã rút đao ra thì khó tra lại vào vỏ!
Giọng nói chợt thay đổi, quát lên một tiếng:
- Động thủ!
- Kẻ nào dám!
Độc Cô Vũ giang tay ra, chắn trước mặt Dương Phàm, khó khăn lắm mới chặn được phương hướng của tám tên mặc áo bào rộng đang cầm nỏ, lớn tiếng nói:
- Lư Tân Chi, ngươi đừng khinh người quá đáng! Nơi đây là Trường An, không phải là trang viên của nhà họ Lư ngươi!
- Ta biết ngươi là cường hào ác bá ở đây, nhưng ta nếu không phải là cường long, há lại dám vượt qua con sông Trường Giang này của huynh. Độc Cô huynh, huynh dọa không nổi ta đâu!
Độc Cô Vũ nói:
- Ta dọa không nổi ngươi, còn triều đình thì sao? Nhị Lang là mệnh quan triều đình, giết quan cũng như tạo phản, giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi dám làm xằng làm bậy?
Lư Tân Chi cười nói:
- Người của ta đã không chế bên ngoài rồi, sẽ không còn ai vào đây nữa. Những người có mặt ở hiện trường, ta vốn định giết sạch, nhưng không ngờ rằng huynh cũng ở đây, đây là chuyện ngoài dự liệu của ta. Huynh và ta quen biết đã lâu, ta cũng không nhẫn tâm thủ tiêu cả huynh... Ha ha, còn không mau lôi Độc Cô công tử ra! Tránh để hắn ở giữa khó xử!
Hai cao thủ đô vật thân hình khẽ động, cánh tay đưa về phía Độc Cô Vũ, hai bả vai dịch chuyển, tựa như chấn động cả một ngọn núi. Người còn chưa đến, khí thế đã bức người ta đến mức thở không ra hơi.
Độc Cô Vũ bị chọc giận, phẫn nộ quát lên:
- Họ Lư kia! Ngươi thật quá ngông cuồng, đừng cho rằng Độc Cô gia ta sợ Lư phiệt các ngươi! Đây là Quan Trung, không phải là Sơn Đông của các ngươi! Ngươi dám coi ta như vô hình, bọn ta cùng lắm thì giải quyết triệt để đi. Ngươi dám làm khách quý của ta bị thương, có tin ta đem chuyện này nói toạc ra cho cả thiên hạ biết không?
Lư Tân Chi mí mắt rũ xuống, thản nhiên nói:
- Ta không tin! Huynh dám làm thế, chính là kết thành tử thù với Lư gia ta! Đừng nói hắn chỉ là một vị khách của huynh, cứ cho hắn là cha ruột của huynh đi chăng nữa, nếu cái giá phải trả là cả gia tộc, ta tin huynh cũng sẽ không tuyên chiến với Lư thị ta. Vì huynh là trưởng tộc!
Độc Cô Vũ dường như bị gã nói trúng tim đen, sắc mặt tái mét, thân hình run rẩy.
Lư Tân Chi lại nói tiếp:
- Nếu không phải ta chắc chắn ở điểm này, ta sớm đã giết luôn cả huynh rồi, tuy thế sẽ phiền phức hơn một chút, nhưng chỉ cần tay chân ta đủ sạch sẽ, Độc Cô thế gia huynh liệu có thể làm khó dễ được ta sao? Ta còn phải uốn nắn cho huynh ở một điểm, Độc Cô huynh, ta không phải muốn làm hắn bị thương, mà là... giết hắn!
Dương Phàm vẫn đứng đó, nếu nói lúc đầu hắn không hề có cơ hội tháo chạy, thì khi Độc Cô Vũ giang hai cánh tay như gà mẹ bảo vệ con thay hắn ngăn trở kình nỏ, hắn không phải là không có chút cơ hội nào. Khúc giang nước sâu, chỗ sâu nhất không biết bao nhiêu, nhưng Dương Phàm đã có thể mặc sức vẫy vùng giữa biển khơi, chỗ này đối với hắn mà nói dĩ nhiên không phải là vấn đề.
Nếu trong khoảnh khắc Độc Cô Vũ giang hai cánh tay che chắn cho hắn, Dương Phàm nhảy xuống sông đào thoát, dựa vào khả năng bơi lội của hắn, những kình nỏ kia chưa chắc đã có thể bắn trúng. Nhưng Dương Phàm vẫn không hề động đậy, tiếp tục đứng đó nghe người đang muốn giết chết mình tỏ vẻ hung ác. Đáng tiếc hắn nghe lâu như vậy, ngoại trừ biết người này họ Lư, tên gọi là Tân Chi, xuất thân từ đại gia tộc ở Sơn Đông ra, những điều khác vẫn hoàn toàn không biết gì cả, hắn không thể không nói.
Dương Phàm ho một tiếng, nói:
- Vị Lư công tử đây, tại hạ nghe ngài nói hồi lâu, đáng tiếc còn chưa biết tại hạ và ngài rốt cuộc là có thù hằn gì? Các hạ quân tử phong độ, dù sao cũng không thể chưa dạy dỗ mà đã trừng phạt đấy chứ? Có phải cũng nên cho tại hạ được chết một cách minh bạch không?
Lư Tân Chi nhìn chằm chằm Dương Phàm trong chốc lát, đuôi mày khẽ nhướng lên, mỉm cười:
- Thân dù rơi vào đường cùng, vẫn còn gan dạ như vậy, thật khiến người ta bái phục! Lư mỗ trước giờ vẫn luôn khâm phục dũng sĩ, đáng tiếc, lại không thể vì vậy mà bỏ qua cho ngươi. Hôm nay, ngươi không chết không được! Ngươi muốn biết lý do chết, cũng dễ...
- Vì... ngươi là kẻ địch của đại huynh ta! Đại huynh ta hao tâm tổn sức tổ chức xây dựng ở Trường An nhiều năm, giờ đây cả cơ nghiệp quý báu đều bị hủy hoại trong chốc lát, truy tìm nguồn gốc, chưa hẳn không có nguyên nhân là vì ngươi. Đại huynh chẳng thèm giết ngươi, kẻ làm đệ đệ ta đây, dĩ nhiên phải thay huynh ấy làm giúp mới phải!
Dương Phàm mày nhọn như đao khẽ nhăn lại, nhíu chặt trong giây lát, rồi lại từ từ giãn ra, trong mắt lộ ra vẻ thư thái:
- Khương công tử?
Lư Tân Chi giọng điệu căm hận nói:
- Không sai!
Dương Phàm hơi gật gật đầu, tự nhủ nói:
- Hóa ra là Khương công tử họ Lư? Đúng rồi, họ Lư vốn là từ họ Khương, hắn muốn dùng tên họ giả, dĩ nhiên lấy họ Khương là hay nhất. Ha ha, nói vậy, các ngươi là Lư thị ở Phạm Dương?
Lư Tân Chi mỉm cười cao ngạo, không hề đáp lại, tỏ vẻ chẳng thèm trả lời. Hắn thu quạt lại, ngón tay thủ sẵn một viên minh châu to như quả long nhãn, cao giọng nói:
- Trước khi hắn chết, ai có thể kiếm được hạt châu này, bổn công tử sẽ trọng thưởng hậu hĩnh.
Lư Tân Chi búng ngón tay, viên minh châu liền lao vút theo một đường cong trong không trung, dưới phản chiếu của ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng bảy màu, tựa như một dải cầu vồng sau cơn mưa.
Dải cầu vồng một đầu giống như còn buộc trên tay Lư công tử, đầu kia đã rơi vào dòng nước trong vắt. Mấy nô lệ Côn Lôn đứng sau lưng Lư công tử chen lấn tranh nhau bổ nhào về phía dòng sông.
- Ào ào!
Mấy nô lệ Côn lôn lần lượt nhảy vào dòng sông. Cùng lúc đó, bốn cao thủ đô vật đang chậm rãi tiến về phía trước cũng đột nhiên gia tăng tốc độ, mạnh mẽ bổ nhào về phía Dương Phàm.
Bọn hắn từ bên cạnh Độc Cô Vũ phóng như bay qua, đạp đến mức tảng đá dưới chân rung động tựa như tấm ván gỗ, "thình thịch" vang lên âm thanh kinh tâm động phách. Lúc thân hình cao lớn đó từ bên cạnh Độc Cô Vũ rít lên lao đi, giống như bốn con trâu đực phát cuồng từ bên cạnh Bắc Lộc phóng qua, Độc Cô Vũ lạnh run, cuối cùng cũng không có dũng khí ngăn lại.
Y cũng có thị vệ, nhưng không mang theo bên người. Y làm sao biết được đến đầu cầu đón khách lại đón được một màn như thế này? Hơn nữa Lư Tân Chi đã chuẩn bị kỹ càng, cứ cho là y mang theo hai tên thị vệ đến, e là cũng chẳng làm nên trò trống gì. Sự xấc xược của Lư Tân Chi khiến y vừa tức giận vừa căm hận, nhưng sự uy hiếp của Lư Tân Chi cũng khiến y âm thầm phát lạnh, y còn thật sự sợ rằng Lư Tân Chi hạ quyết tâm, làm thịt luôn cả y.
Vì vậy, lúc bốn gã gấu đực phẫn nộ từ bên người y lao đi, y không đủ dũng khí để ngăn cản lại.
Lúc bốn cao thủ đô vật đánh về phía Dương Phàm, Dương Phàm xoay người ra sau, tựa như một con báo đi săn lao về phía Lư Tân Chi. Trâu chạy phía sau, báo săn phía trước, giống như cùng đánh về phía Lư Tân Chi. Dương Phàm đợi mãi đến lúc này, là vì muốn xác nhận thân phận của đối phương, hiện giờ chân tướng đã rõ, dĩ nhiên còn muốn bắt được tướng giặc.
"Bịch bịch bịch"
Quyền, chưởng, thoái, cước, chỉ trong khoảnh khắc không biết đã sử dụng bao nhiêu công phu để giao đấu. Có điều trong nháy mắt, Dương Phàm và hai tên thị vệ lao đến trước người Lư Tân Chi đã giao đấu hơn mười hiệp. Bên cạnh Lư Tân Chi còn có hai thị vệ nữa đang đứng, giữ sức chờ đợi.
Hai thị vệ lao đến đều là người có công phu khổ luyện, quyền cước đấu nhau với Dương Phàm, phát ra những âm thanh công phá khiến người ta phải khiếp sợ, tay chân Dương Phàm đã hơi tê.
Hắn nắm chắc khả năng đốn ngã được hai gã này, nhưng cần phải có thời gian. Đốn ngã được hai người này, phía sau lại còn hai người nữa. Lúc này bốn tay đô vật đã lao đến, giống như hai con sóng lớp lớp kéo đến, mạnh mẽ đập về phía Dương Phàm. Nếu để bọn hắn hết sức vật ngã thật, e là sẽ trực tiếp bẻ gẫy thắt lưng Dương Phàm.
Đấu cùng bốn tên cẩu hùng này, chỉ có thể dùng công phu khéo léo, nếu lấy cứng đối cứng, họ có thể dựa vào thể trọng để áp chế Dương Phàm. Nhưng cây cầu nhỏ hoàn toàn không quá rộng, nào có chỗ để Dương Phàm tùy ý xoay chuyển. Dương Phàm nghiêng người như nhành liễu, thân người lủi thoát ra ngoài giống như một chú vượn linh hoạt, một tay ôm lấy thành lan can bằng đá, toàn cơ thể rít lên, treo lơ lửng trên sông.
- Vèo vèo!
Thân thể vừa mới thò vào bên trong cầu, hai cây nỏ tiễn lại không chút kẽ hở bắn về phía tính mệnh đang treo lơ lửng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lão Thái công, Dương Lang trung tới rồi.
- Ha ha, mời hắn vào đi!
Dương Phàm phủi phủi quần áo, bước vào sảnh.
Phòng rất lớn – đó là cảm giác đầu tiên của hắn.
Trong phòng có rất nhiều người – đây là ấn tượng thứ hai.
Trong căn phòng rộng thênh thang bày ngay ngắn từng cái giường ngồi, từng cái bàn nhỏ hiện tại chỉ có quan lại quyền quý mới có thể không sợ người khác làm phiền mà vẫn làm theo thói quen xưa.
Trên mỗi cái bàn nhỏ bày đầy thức ăn phong phú và đồ dùng xưa cũ. Vũ thương chế tạo bằng gỗ quét sơn, bình tửu bằng thành đồng, muôi rượu bằng gỗ thô...
Đằng sau mỗi cái bàn là một khách nhân phục sức trang nghiêm, áo bào kiểu dáng khá cổ, tám chín phần mười đều là lão nhân, người trẻ tuổi nhất cũng đã tóc hoa râm, rất xứng với những dụng cụ chế rượu xưa cũ này.
Đế quốc này chính là do một lão phụ nhân hơn bảy mươi tuổi trị vì, mà các thế gia ngàn năm đó lại do những lão nhân tóc trắng xóa nắm giữ, bất kể là trí tuệ, kinh nghiệm hay lịch duyệt đều đã được lắng đọng tích lũy qua năm tháng, không ai dám khinh thường. Dương Phàm cũng không kính sợ địa vị và quyền thế của bọn họ, nhưng đối với những bậc trưởng giả cơ trí này hắn vẫn nguyên vẹn lòng tôn trọng.
Lý Mộ Bạch đã đổi lại một thân thọ bào, cười dài ngồi trên cùng nhìn hắn, Dương Phàm tiến đến, trầm bổng chúc thọ lão nhân.
Các lão nhân đều biết Lý Mộ Bạch rất ưa thích hậu sinh trước mắt, từ khi còn là một vãn bối đã được Thẩm Mộc cố ý đưa về, nhưng vẫn cần bọn họ thống nhất. Chỉ cần bọn họ gật đầu một cái, thanh niên trẻ tuổi trước mặt lập tức có thể có được tài phú cự đại không giới hạn cùng với mạng lưới quan hệ vô cùng vô tận – tuy rằng phần quyền lực này vẫn còn xa mới bằng Khương công tử.
Vốn Kế Tự Đường cũng không tồn tại Hiển tông và Ẩn tông gì, Kế Tự Đường vốn là được chúng thế gia lập ra để thay mặt Thế gia, là duy nhất, nhưng ai cũng không ngờ, từ trong Kế Tự Đường, Thẩm Mộc lại kéo ra được một chi đủ để chống lại lực lượng của Khương công tử, bất ngờ biến một tổ chức “bóng tối” bên ngoài Kế Tự Đường thành Ẩn tông cùng ngồi cùng ăn, đến nỗi Kế Tự Đường một phân thành hai.
Hiện giờ bọn họ đồng ý với đề nghị của Lý Mộ Bạch, đồng ý để cho Khương công tử và Thẩm Mộc xây dựng một nhánh lực lượng bên ngoài, để ổn định cơ cầu của Kế Tự Đường, nhưng có vết xe đổ của Thẩm Mộc, đương nhiên họ sẽ không để cho Dương Phàm một tia hy vọng sẽ phân ra nhánh lực lượng khổng lồ thứ ba. Tuy nhiên, lực lượng như vậy cũng là vô số người tha thiết mơ ước rồi.
Tuy bọn họ tin tưởng vào ánh mắt của Lý Mộ Bạch, nhưng cũng cần đánh giá suy tính về Dương Phàm thêm một chút, xác nhận năng lực của hắn. Hôm nay là lần đầu tiên họ gặp hắn, Dương Phàm không kiêu ngạo không siểm nịnh, trung quy trung củ, đã để lại ấn tượng đầu tiên rất tốt với các lão gia hỏa này.
Lúc này, từ cửa hông có nhiều hơn một người rón rén bước vào, bọn họ đi hai chân trần, tách ra lần lượt đi về phía chủ nhân của mình, thầm thì một chút, ánh mắt các lão nhân đánh giá Dương Phàm hơi thay đổi. Rất hiển nhiên, bọn họ đã biết một màn vừa xảy ra trong hoa viên kia.
- Được phúc của lão thiên, lão nhân đã qua tuổi thất tuần, năm nay đã tám mươi tám, vẫn sinh long hoạt hổ. Ha ha, vốn nghĩ không tổ chức đại thọ, chỉ mời tri kỷ nhiều năm uống vài chén rượu là được rồi, nhưng bọn nhỏ không chịu, giờ mới nhận ra mình có rất nhiều thân bằng hảo hữu.
Lý Thái công hồng hào nói: - Trên đại sảnh này đều là tri giao nhiều năm của lão phu, đều là các lão gia hỏa. Thanh danh của Nhị Lang, các tri giao hảo hữu của lão phu đều đã từng nghe qua, ngươi lại đây ngồi với mọi người một chút. Nhị Lang là người trẻ tuổi, ngồi đây sợ là uống rượu cũng không thoải mái, lát nữa vài tôn tử của lão phu sẽ tới bồi rượu Nhị Lang, các ngươi cứ tự uống cho đã đi nhé. Ha ha.
Lý Thái công vừa dứt lời, người chủ trì liền bước tới bên cạnh Dương Phàm, dẫn hắn nhập tọa. Chỗ của Dương Phàm ở dưới cùng, luận tuổi, trong số những người ở đây, ngoại trừ Độc Cô Vũ, những người khác ít nhất cũng có thể làm gia gia của hắn cũng không có gì là nhục. Dương Phàm tới sau bàn, chiếu theo cổ lễ cẩn thận quỳ ngồi xuống, sửa sang một chút ống tay áo mới ngẩng đầu lên.
Chưa tìm Độc Cô Vũ, cũng chưa kịp đánh giá những người khác, đầu tiên hắn nhìn thoáng qua Lý Mộ Bạch, mới bất ngờ phát hiện Ninh Kha cô nương đang ngồi cạnh lão. Nàng mặc một bộ váy dài màu sẫm ôm sát người, áo trong tay dài, áo ngoài tay ngắn, một thân màu lam sẫm, nhìn nghiêng một chút sẽ phát hiện vải may váy lập lánh nhàn nhạt ánh hồng, cũng không hiểu là chất liệu gì, nhưng lại khiến cho khuôn mặt trắng nõn của Ninh Kha hồng nhuận thêm vài phần.
Mái tóc đen như suối chải kiểu “kinh hộc kế”, giống như một chú chim đang muốn giương cánh bay lên, là nữ tử chưa xuất giá, búi tóc thả xuống sau vai như một cái đuôi én rất tao nhã. Thấy Dương Phàm nhìn mình, Ninh Kha ưu nhã gật đầu chào hắn.
Đột nhiên một lão giả tóc bạc lên tiếng hỏi, cắt đứt cuộc trò chuyện bằng ánh mắt của Dương Phàm và Ninh Kha: - Lão phu nghe nói Nhị Lang là người Giao Chỉ?
Những người này, Dương Phàm không biết, Lý Mộ Bạch cũng không có ý giới thiệu. Hôm nay vốn để chúng thế gia đánh giá, quan trọng là biểu hiện của hắn. Dương Phàm nhìn lão một lát, vuốt cằm nói: - Vâng. Vãn bối thuở nhỏ ở Giao Chỉ, sau khi thành niên mới vào Lạc Dương.
Giao Chỉ, từ triều Tần chính là lãnh thổ của vương triều Trung Nguyên, tuy có tách ra, nhưng trong lòng các lão nhân nơi đó thủy chung vẫn là lãnh thổ của vương triều Trung Nguyên, nên cũng không vì thế mà xem Dương Phàm là người ngoại quốc, chỉ là hắn xuất thân từ nơi hơi xa xôi, khó tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy chưa được khai hóa.
Lão giả đó gật gật đầu, nói: - Nhị Lang tuổi còn nhỏ, ở Kinh thành lại không có căn cơ nhân mạch, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã có được thành tựu lớn như vậy, thật khiến người ta khâm phục.
Chuyện đồn đại giữa Dương Phàm và Thái Bình Công chúa họ đều có nghe, nhưng công lao sự nghiệp hắn có đều là nhờ vào bản lãnh thật sự, không quan hệ tới mấy thứ giữa hắn và Thái Bình Công chúa, đó cũng chỉ mang lại cho hắn một kỳ ngộ, quan trọng là hắn có năng lực. Các thế gia, vì kết minh, liên hợp, vẫn thường phải nhờ vào đám cưới của nữ tử, nhưng ai sẽ quy kết công lao sự nghiệp của họ cho đám cưới nữ nhân? Tiết Hoài Nghĩa là nam sủng của Nữ Hoàng đế, Nữ Hoàng đế từng hai lần lệnh lão mang binh xuất chinh, thống soái hơn mười vạn đại quân, vô số danh tướng lương thần làm phụ, lão đã lập được công lao gì?
Cho nên, tuy các vị trưởng giả thế gia có nghe nói về chuyện giữa Dương Phàm và Thái Bình Công chúa, cũng tin là thật, nhưng không vì thế mà khinh bỉ hắn, càng không vì vậy mà quy hết thành tựu hắn đạt được là nhờ một nữ nhân trợ giúp. Nếu kiến thức các vị trưởng giả thế gia này nông cạn thô tục như vậy thì có khác gì đám dân thường đâu.
Dương Phàm cúi người nói: - Trường giả quá khen, vãn bối có được ngày hôm nay, cố nhiên là cũng có cố gắng bản thân, nhưng cũng không thiếu sự giúp đỡ của quý nhân và cơ duyên lập công.
Câu trả lời chẳng những thỏa đáng, lại còn đúng với tâm ý những lão gia hỏa này. Người còn trẻ tuổi thường nghĩ mệnh ở ta không ở trời, càng là xuất thân từ các thế gia có bối cảnh càng hùng mạnh lại càng nghĩ như vậy.
Dần dần, càng già, càng kính sợ thiên địa, càng nhận ra được trong hư vô có một sức mạnh thần bí có ảnh hưởng đến tất cả mọi thứ. Lời này của Dương Phàm có bao hàm cả trải nghiệm nhiều năm của bọn họ, khiến cho bọn họ cũng cảm thấy đồng cảm.
Các lão nhân đều gật đầu, Lý Mộ Bạch thấy mọi người yêu thích, tảng đá lớn trong lòng cũng được ném xuống, vuốt vuốt râu, cười vui mừng.
Đột nhiên lại có một vị lão giả hỏi: - Sự tích anh hùng của Nhị Lang lão phu cũng có nghe thấy. Như ở Tiết Diên Đà trí diễn Đột Quyết Đại Diệp Hộ, khơi mào tranh chấp giữa hai tộc A Sử Na, A Sử Đức; ở Thổ Phiên dùng kế nhỏ, khơi mào sự tranh đấu gay gắt giữa Thổ Phiên Vương và Đại tướng Luận Khâm Lăng. Lần này Vương Hiếu Kiệt binh phát An Tây, Thổ Phiên Vương không chịu phái ra Luận Khâm Lăng, triều ta mới thuận lợi mà thắng được, mà Luận Khâm Lăng lại càng thêm nghi kỵ Thổ Phiên Vương, hai bên đã như nước lửa bất dung; lại như trên hành trình Nam Cương…
Những người này biết rõ sự tích về Dương Phàm như lòng bàn tay, còn biết nhiều hơn cả Hoàng Đế, nói hết ra không chút nể nang, hắn làm chút chuyện gì cũng không gạt được các thế gia, trong đó có rất nhiều chuyện vẫn là thế gia giúp hắn làm. Tỷ như biết được tình hình Đột Quyết, lẻn vào Tiết Diên Đà, giả mạo A Sử Na Mộc Ti, đoạn đường này vẫn nhờ vào đám người Tiểu Phi Tướng Trương Nghĩa cũng chính là thế lực của thế gia.
Lại như lần ở Thổ Phiên ly gián Vương Tướng, tất cả chuẩn bị trước đó, bao gồm cả việc giả dạng thương nhân Trung Nguyên, cũng là một đám con cháu quý tộc. Ở Nam Cương, khi Dương Phàm ở Diêu Châu, vì có chuyện bất ngờ xảy ra, chỉ có thể dựa vào chính mình mà tranh đấu, nhưng đằng sau lưng vẫn là có thế gia tham dự.
Người này một hơi kể hết tất cả những chuyện đắc ý trong cuộc đời Dương Phàm.
Nói là cuộc đời thì hơi khoa trương, nhưng Dương Phàm mới được bao nhiêu tuổi, từ một tiểu dân phường đinh cho tới quan cư ngũ phẩm hiện tại, những đại sự mà hắn dễ dàng làm được, bao nhiêu người cả đời cũng khó làm được lấy một việc, chỉ dựa vào nhiêu đó, hắn cũng đủ để cười ngạo quan trường rồi.
Dứt lời, có người nói: - Lão phu xem Nhị Lang làm việc xưa nay vẫn chuyên dùng trí. Nam nhi chinh chiến thiên hạ, hoan hỷ nhất là đại sát tứ phương, kiếm quét lục hợp, chiến tích huy hoàng, rực rỡ sử sách. Mà công tích của Nhị Lang cho dù lớn tới thiên thu, nhưng thanh danh lại không có, nếu không, hiện giờ thiên hạ đã sớm nghe sớm biết. Là vì khi đó Nhị Lang không có binh quyền trong tay, không có thực lực, có bất đắc dĩ không?
Dương Phàm biết, đây là các lão giả này đang đánh giá về phong cách và phương pháp làm việc của hắn, nên thật thà đáp: - Trí và lực, nếu có thể dùng cả hai để đạt được mục đích, đương nhiên vãn bối sẽ bỏ lực chọn trí. Nếu bất đắc dĩ, dùng trí khó đạt được mục đích, vãn bối mới chọn lực.
Nguyên nhân rất đơn giản, giết người một ngàn tự tổn năm mươi, dùng sức tuy là đường tắt để gây dựng thanh danh cá nhân, nhưng phải hy sinh tính mạng vô số người. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, hơn nữa, chiến tranh là để đạt được mục đích, nếu có thể dùng trí tuệ mà đạt được, vì sao phải dùng vũ lực khiến cho nước mắt phải rơi?
Một lão giả khác cười ha hả hỏi: - Nói vậy, Nhị Lang làm việc, nếu trí và lực đều có thể đạt mục đích sẽ chọn trí mà bỏ lực, như vậy, Nhị Lang nghĩ, trí là thủ đoạn tốt nhất để đạt được mục đích sao?
Dương Phàm chậm rãi nói: - Vãn bối nghĩ, trí và lực cũng đều là thủ đoạn. Cái mục đích đạt được cần chính là thành tựu về văn trị giáo hóa. Mà trí tuệ, cũng chỉ là một loại biểu hiện bên ngoài của văn trí giáo hóa. Hán Cao Tổ từng nói: Người có dũng được thiên hạ, người có mưu trị thiên hạ. Kỳ thật, được thiên hạ, cho dù là dùng vũ lực cũng vẫn phải dùng mưu làm chủ, nếu không, bàn về dũng, có ai bì được cái dũng của Bá Vương, vì sao thiên hạ lại của Lưu Bang?
Quan Vũ quá ngũ quan, trảm lục tướng, hâm rượu trảm Hoa Hùng, rong ruổi sa trường, hùng dũng hiên ngang, nhưng cũng không tránh được thua trận chạy ra Mạch Thành. Mưu giả dụng trí, bày mưu tính kế trong trướng, quyết thắng ngoài sa trường ngàn dặm, trí giả như Tôn Tẫn, kim thiền thoát xác, trí ra Đại Lương, rửa sạch sỉ nhục trên đường Mã Lăng
(Quan Vũ thua trận ra Mạch Thành: Sau trận thắng Phàn Thành, Quan Vũ bị quân Tào lập mưu bao vây, lung lạc sĩ phu, bày mưu đánh cho thua nặng. Ông rút khỏi Phàn Thành, nhưng cùng đường, đành chạy về phía nam ra Mạch Thành chờ đợi viện binh nhưng không có. Sau đó, Tôn Quyền bao vây dụ hàng, ông giả hàng, dẫn theo 10 quân kỵ theo đường nhỏ đổi hướng chạy lên phía bắc hy vọng chạy về tới địa bàn của Lưu Bị, nhưng bị quân Tào chặn đường, bị bắt, ông tự vận) (Tôn Tẫn là người nước Tề, bị Bàng Quyên tướng nước Ngụy lập mưu hãm hại bị chặt hai chân, chạm vào mặt. Sau đó theo sứ giả nhà Tề, ngồi trong xe bày mưu cho Kỵ đánh Ngụy phải kiệt quệ. Mười ba năm sau, Ngụy và Triệu đánh Hàn, một lần mang quân đi cứu nước Hàn khỏi Ngụy, dùng kế “vây Ngụy cứu Triệu” lừa Bàng Quyên bỏ Hàn quay về. Tẫn dùng kế giảm số bếp trong quân lừa Bàng Quyên đuổi theo, mai phục cung nỏ hai bên đường Mã Lăng, lấy một khúc gỗ to cao sạch, lấy than khắc lên “Bàng Quyên sẽ chết dưới cây này” rồi dặn quân lính hễ thấy ánh lửa nổi lên thì bắn thẳng vào đó. Quyên đuổi đến nơi, thấy có chữ, nổi lửa lên đọc, mới biết mình bị lừa thì quá muộn. Quyên bị bắn tên ngã ngựa, sợ bị làm nhục bèn rút kiếm tự vận)
Anh hùng chỉ là chuyện trong nháy mắt, có thể thành công lao sự nghiệp thiên cổ mà không phải dựa thế sẽ dùng mưu, sẽ dùng trí, dùng văn trị người. Quỷ Cốc tiên sinh từng cho Quỷ cốc luận kiếm: - Kiếm của thất phu vận như gió sinh cướp mạng người. Kiếm của tướng quân công thành chiếm đất, uy chấn tứ phương. Nhưng kiếm của vương giả, một khi dùng đến, là bình định chư hầu, thống nhất thiên hạ. (Quỷ Cốc tiên sinh: thầy của Tôn Tẫn, Bàng Quyên, Trương Nghi, Tô Tần)
Một lão đầu tóc bạc đột nhiên cười hỏi: - Nếu Nhị Lang đã không cần lực mà ưu tiên trí, càng tôn sùng văn trị, vì sao ở trong hậu hoa viên còn nhạo báng đám thanh niên đọc sách là “nghịch bùn”?