Lục Bá Ngôn theo dõi hắn vừa rồi còn đứng đó, nhưng nơi đó không có ai, lại nhìn về phía trước, cách chỗ hắn đang đứng cũng có hơn một trượng, lẳng lặng dựa vào một bóng hình dưới táng cây cao to lạnh buốt. Bóng hình đó chậm rãi bước ra từ táng cây, ánh trăng chiếu vào mặt nàng, Công Tôn Chỉ vui vẻ kêu to:
- Mẫu thân!
Người tới chính là Bùi đại nương!
Giống như Lục Bá Ngôn mới xuất hiện, đáy lòng rất ấm áp, những sát khí trong lòng do Dương Phàm kích động đã lắng xuống, dường như cảm nhận được toàn bộ khu rừng rung chuyển một cái, vừa rồi Lục Bá Ngôn mới có cảm ứng mãnh liệt với họ, anh ta cảm thấy rất dày đặc, thanh kiếm quang hống hách chém thẳng xuống cổ của anh ta, cho đến lúc này anh ta cũng không biết thật sự đó không phải là thanh kiếm, chỉ là một luồng sát khí vô hình vô chất của quý phu nhân muốn cứu người.
Ánh mắt của quý phu nhân lạnh như băng nhìn chằm chằm Lục Bá Ngôn.
Công Tôn Lan Chỉ hét lớn:
- Mẫu thân mau thay con báo thù, người đàn ông này vừa mới quăng ngã con!
Quý phu nhân tức giận hừ một tiếng nói:
- Câm miệng! Nếu không phải người ta thủ hạ lưu tình, nếu không phải chỉ quăng ngươi một cái thì bây giờ ngươi đã không còn khí lực hô to gọi nhỏ rồi!
Công Tôn Lan Chỉ thè lưỡi không dám tiếp tục cáo trạng.
Lục Bá Ngôn cười nói:
- Phu nhân rất có nhãn lực nhưng là Bùi đại nương?
- Là ta!
Lục Bá Ngôn cười khổ nói:
- Ngưỡng mộ đã lâu kiếm pháp cái thế vô song của Bùi gia, vốn nghĩ có thể tránh được thì tránh không so đo với Bùi phu nhân, không ngờ lại dẫn Bùi phu nhân đến thì hai người chúng tôi có nên đánh hay không?
- Có thể!
Lục Bá Ngôn vui vẻ chợt nghe Bùi đại nương lạnh lùng thốt lên:
- Ngươi đưa cổ ra để ta chém một kiếm, cho dù ngươi sống hay chết thì chúng ta đều có thể không đấu.
Vẻ mặt Lục Bá Ngôn đau khổ nói:
- Nói như thế Bùi đại nương đã quyết định ân oán này?
- Nói thừa! khách của Chử gia ngươi muốn giết cứ giết? Ngươi giết đến tận nhà ta còn muốn ta nhượng bộ lui binh?
Bùi đại nương vang ra hai từ “Nói thừa”, tay cũng rút kiếm ra, nàng sử dụng chính là một thanh đoản kiếm, lúc nàng nói đến “Khách nhân của nhà ta ngươi muốn giết cứ giết” tổng cộng chỉ có mười chữ, cũng không biết đã xuất ra bao nhiêu đao kiếm, chỉ thấy thanh Thiên kiếm quang loé sáng, một đạo kiếm quang không tắt thì một đạo kiếm quang lại lên, xung quanh Lục Bá Ngôn ngân quang lóng lánh, hào quang khắp nơi chắc cũng thành Phật rồi.
Võ công của Lục lão đầu rất được, nếu là người khác thì giờ phút này đây chắc đã sợ bị đâm vỡ náy, Lục lão đầu nhảy lên nhảy xuống, động tác khó coi giống như khỉ, hoàn toàn mất đi phong độ lúc nãy khi đấu với Dương Phàm, nhưng tránh được toàn bộ kiếm thức của Bùi đại nương, một kiếm cũng chưa đâm trúng.
Lục lão đầu vội lui vài bước để giữ khoảng cách an toàn với Bùi đại nương, tuy rằng kịch liệt đè nén hô hấp của mình nhưng ngực vẫn phập phồng không ngừng.
Thông thường các lão nhân có tuổi đời giống như ông ta, có thể bình thường ăn cơm, có thể cần người giúp đỡ trong việc đi đứng, cho dù thân thể cực kì rắn chắc nhưng vẫn không thể giống như ông ta động đao động thương. Vừa rồi mới cùng Dương Phàm luồn lên nhảy xuống, trông có vẻ rất thoải mái, thể lực của ông ta cũng đã tiêu hao rất nhiều, lại bị Bùi đại nương giật xuống bầu trời đầy ngân hà giống như kiếm pháp nhất bức, hô hấp cũng có chút dồn dập.
Hai mắt của Lục Bá Ngôn chăm chú nhìn Bùi đại nương, hai tay để sau thắt lưng, khi hai tay đưa ra trước người thì bàn tay đã có thêm một đôi trăng lưỡi liềm. Hai hình lưỡi liềm cong như móc câu đang nổi lên trong bàn tay của Lục Bá Ngôn, đúng là hiện tượng lạ.
- Hoàn? Đúng là hiếm thấy binh khí như thế?
Hai mắt của Bùi đại nương lập tức sáng ngời, giống như bộ dạng thấy được cái mình thích, y như lúc Công Tôn cô nương nhìn thấy kiếm thuật của cao thủ vậy.
Dương Phàm và a Nô, lúc này Công Tôn Lan Chỉ mới nhìn rõ không phải hai hình lưỡi liềm nổi lên trong lòng bàn tay của Lục Bá Ngôn, mà là một đôi thiết hoàn. Đôi thiết hoàn đen thui, một đường dây bên ngoài mài cung lưỡi thành sắc bén, các bộ phận khác vẫn đen nhánh, dưới bóng đen bỗng nhiên thấy được, chỉ có thể thấy giống như một ngọn gió thì cho rằng hai hình trăng lưỡi liềm cong cong nổi lên lòng bàn tay của ông ta.
- A nương tiếp kiếm!
Công Tôn Lan Chỉ vừa thấy Lục Bá Ngôn liền rút binh khí ra, sợ lão nương của mình chịu thiệt, lập tức ném thanh kiếm rất dài cho Bùi đại nương. Đầu của Bùi đại nương không quay lại, chỉ quơ tay ra sau khó khăn lắm mới cầm được thanh kiếm, trường kiếm một phen một dòng nước mắt mùa thu vượt qua trước người.
Một thanh đoản kiếm nửa thước trong tay, một thanh trường kiếm kích thước có thừa, xem bộ dạng này đúng là Bùi đại nương đang sử dụng hai thanh kiếm, hơn nữa còn là một dài một ngắn, dài thật là dài. Vũ khí của hai người này rất quái dị, đương nhiên võ công cũng rất quái dị.
Đây chính là trận quyết đấu chân chính của cao thủ, nếu như Dương Phàm có thể chứng kiến tận mắt toàn bộ quá trình hai cao thủ đấu với nhau, tất nhiên có thể giúp ích rất nhiều cho trình độ võ học của hắn, đáng tiếc bóng đêm thâm trầm, Bùi đại nương và Lục Bá Ngôn lại đang đọ sức trong rừng, dưới bóng đêm và ánh trăng thân pháp của hai người cực nhanh, không kịp nhìn rõ việc thay đổi chiêu thức, ba người Dương Phàm đứng ở bên rừng căn bản không thể thấy rõ, chỉ có thể thấy một hồi náo nhiệt.
Lúc này Lục Bá Ngôn hướng về Dương Phàm, với động tác khéo léo và thân thủ nhanh nhẹn cùng với việc chuyển động sắc bén và liên tiếp, vốn là một trăng lưỡi liềm múa lên liền biến thành trăng tròn, Lục Bá Ngôn dường như đang nhẹ nhàng nhảy múa ở hai đợt sáng trắng như tuyết. Tay áo bồng bềnh, trăng sáng phi hoàn, hết sức quỷ lệ.
Bùi đại nương cả ngày đặt mình tu trong nhà, sớm đã không dính tới phàm trần, bàn tay một dài một ngắn, hai thanh kiếm lưỡng đạo như sao băng xuyên qua bầu trời, đuổi theo hai trăng lưỡi liềm bám riết không tha, lúc thì nảy lên vô số ánh sao lấp lánh trên bầu trời, kiếm thế linh hoạt sắc bén và hống hách, tư thế của nàng rất tao nhã giống như kiếm tiên, nhưng đôi kiếm kia không thấy nửa điểm phóng khoáng, ngược lại rất hống hách và uy mãnh.
Dương Phàm và a Nô, Công Tôn Lan Chỉ đứng bên rừng, khẩn trương nhìn lưỡng đạo sao băng đuổi theo hai đợt trăng lưỡi liềm không chớp mắt, Lục Bá Ngôn kêu to một tiếng, vũ động song hoàn vội lui ra, thì thấy hai ánh trăng sáng nho nhỏ che chở thân thể ông ta bỗng dưng mềm rủ, một lúc sau liền thấy bóng dáng.
Trong rừng chỉ còn tiếng khen ngợi của Lục Bá Ngôn:
- Kiếm pháp Bùi gia rất hay!
Bùi đại nương đứng trong rừng, thanh trường kiếm khẽ rủ xuống, một vệt máu dài bám trên thanh trường kiếm giống như một bóng ma lưu động, rất nhanh đã đến mũi kiếm liền nhỏ xuống trong cỏ, kiếm quang sáng như tuyết giống như một dòng nước mùa thu.
- Ha ha! Vẫn là mẫu thân lợi hại!
Công Tôn Lan Chỉ chạy vào trong rừng ôm lấy cánh tay của Bùi đại nương cười ha ha nói.
Bùi đại nương lạnh lùng họi:
- Họ là ai?
Dương Phàm được a Nô đỡ đến chỗ của nàng, thở dốc nói:
- Bọn họ là người của sĩ tộc Sơn Đông!
Đuôi lông mày của Bùi đại nương giương lên lại nhẹ nhàng nhàu lên, xuất thân của bà là Hà Đông Bùi thị có kiến thức không tầm thường, Dương Phàm chỉ nói một câu bà liền hiểu được huyền cơ lớn lao trong đó, đương nhiên càng ít biết đến chuyện này càng tốt, vừa nghe bốn chữ “Sơn Đông sĩ tộc” thì bà không hỏi tới nữa.
Thật ra Công Tôn Lan Chỉ nghe xong tức giận bất bình nói:
- Sĩ tộc Sơn Đông rất hống hách, đây nên đổi thành là cường đạo giơ đuốc cầm gậy?
A Nô lắc đầu nói:
- Họ chỉ là không biết ta ở trong này mà thôi, bằng không cũng không có ai có thể xuyên qua phân thân của bốn người kia.
Dương Phàm nói:
- Mặc dù ta không thấy được họ nhưng lại biết Lục Bá Ngôn!
A Nô nói:
- Bốn người họ đã bại lộ thân phận, Lục ông hà cớ lại phải tiếp tục che mặt? Nếu không chưa chắc đồng ý gặp ngươi với bộ dạng thật.
Lúc này Dương Phàm mới chợt hiểu.
Bùi đại nương nhìn hắn một cái nói:
- Ngươi đi băng bó trước đi, có chuyện gì chúng ta nói sau. Lan Chỉ cho người thu dọn nơi này một chút!
A Nô đỡ Dương Phàm đi, trong lòng Dương Phàm đột nhiên cả kinh, cảm thấy bất an:
- Không thích hợp! Làm sao Tiểu Man không có hành động nào? Gọi cô ấy tạm trở về phòng nghỉ, nàng sẽ ngoan ngoãn trở về phòng sao? Nếu nàng xem động tĩnh bên này qua khe cửa, sao giờ này còn không ra tiếp đón?
Dương Phàm càng nghĩ càng sợ, nắm cánh tay của a Nô nói:
- A Nô, nhanh đến xem Tiểu Man!
A Nô thấy ánh mắt hoảng sợ của hắn, trong lòng bỗng nhiên cũng cảm thấy lành lạnh, nàng vội xoay người hai bước ba bước chạy đến trước cửa nhà Tiểu Man, đẩy cửa sân thì nghe một tiếng thét kinh hãi!
Thái Bình công chúa từ hậu trạch đi ra.
Bởi vì hôm nay bắt đầu khởi hành, quan lại Trường An thậm chí một số ít Thế gia hào môn Trường An đều đến tiễn, cho nên Thái Bình công chúa trang phục lộng lẫy, dung nhan vẫn vô cùng quyến rũ, còn tăng thêm khí chất cao quý hơn vài phần so với bình thường.
Gần như là chỉ liếc đầu mày là nàng có thể thấy ngay Dương Phàm, chỉ có điều chỉ nhìn thật sâu một cái, không nói lời nào. Dương Phàm cũng giống như vậy, chẳng sợ tất cả mọi người có cho rằng giữa hai người bọn họ đã có quan hệ thân mật nhất rồi thì cũng phải kiềm chế tình cảm.
Khoảnh khắc nhìn Dương Phàm, trong con ngươi Thái Bình công chúa xẹt qua một tia không đành lòng khó phát hiện, nhưng chợt lại được thay thế bằng ánh nhìn kiên cường. Nàng dù không muốn đi cũng phải đi, quay về Lạc Dương vẫn quan trọng hơn so với tình cảm trai gái với lang quân, mặc kệ lúc nàng ở Trường An đã từng cùng tình lang thân thiết gần gũi.
Từ lúc sinh ra đến khi trở thành con gái của một Nữ hoàng đế, nàng không chỉ là một nữ nhân, tình yêu, trượng phu, con cái và gia đình cho tới bây giờ vẫn không phải là toàn bộ của nàng. Thái Bình công chúa chỉ liếc nhìn Dương Phàm thật sâu, lại quay sang mỉm cười với đám người Hồ Nguyên Lễ, Tôn Vũ Hiên, Mã Kiều đang há hốc mồm, nhận lễ bái của bọn họ.
Hồ Phi cô nương đứng bên cạnh Thái Bình, trên người vẫn mang trang phục người Miêu, chỉ khác một chút là trang sức trên người nàng nhiều hơn trước một chút. Trên đầu, trên cổ, trên vai, trên cánh tay, trên cổ tay, bên hông, mắt cá chân toàn thân đều là những vòng chuông lớn nhỏ tròn dẹt lóng lánh ánh bạc.
Những thứ này đều là Tôn Vũ Hiên mua tặng nàng. Nữ tữ Trung Nguyên trên người chỉ đeo bốn năm trang sức đã thấy rườm rà rồi, nhưng không biết là bởi vì những trang sức này có hình thù đặc biệt hay là Hồ Phi cô nương phục sức đặc biệt, mà khi phối với những món trang sức này lại hết sức phù hợp, không có cảm giác rườm rà chút nào, ngược lại còn toát lên vẻ quyến rũ, sự lanh lợi chỉ có ở những cô gái Miêu gia.
Khi nàng đi lại, toàn thân nàng vang lên những tiếng đinh đang, âm thanh thánh thót như chuông bạc, tuyệt đối không thấy khó chịu chút nào. Tôn Vũ Hiên thấy nàng, ánh mắt lập tức sáng ngời nhưng vẻ mặt vẫn duy trì thần thái như người trong quan trường, Hồ Phi cô nương cũng không để tâm đến nam nhân của mình.
Quản gia của Thái Bình công chúa đến bên nàng, cúi đầu bẩm báo:
- Tôn Phủ quân và quan lại Trường An, Thế gia hào môn đều đã ở tiền đường chờ Điện hạ!
Thái Bình công chúa gật gật đầu, nói:
- Chúng ta đi thôi!
Tiếng nói vừa dứt, Dương Phàm trên ngựa liền sụp người, mắt cụp xuống một nửa, hai mắt vô thần, Phùng Nguyên Nhất đứng bên cạnh tuy chỉ là đứa trẻ mười tuổi nhưng lại rắn chắc như thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, miễn cưỡng còn có thể dựa vào cậu được.
Thái Bình công chúa trừng mắt nhìn Dương Phàm một cái, trong mắt như đang cười:
- Ngươi giả bộ hơi quá đấy?
Dương Phàm cười khan nói:
- Biểu hiện nghiêm trang thì vẫn tốt hơn.
Thái Bình công chúa tức giận nói:
- Vẫn còn chưa tới tiền sảnh mà.
- Ồ!
Dương Phàm lập tức đứng thẳng người. Sau một hồi liếc mắt đưa tình, sắc mặt Thái Bình công chúa mới thoải mái hơn nhiều, đoàn người liền đi tới tiền sảnh.
Đám người Liễu Huyến Thiên vừa thấy Thái Bình công chúa xuất hiện, đều tiến lên chào, Dương Phàm cũng bước lên trước một bước, dựa vào người Phùng Nguyên Nhất.
Liễu Huyến Thiên thấy Thái Bình công chúa đang chào hỏi vài vị Thế gia Quan Lũng, lại nhìn bộ dạng Dương Phàm ủ rũ như vậy, không khỏi bước tới kinh ngạc hỏi han:
- Dương Lang trung, ngươi sao vậy...
Dương Phàm uể oải nhướn mắt lên, thở yếu ớt nói:
- Đêm...qua...bất...ngờ ...nhiễm bệnh, miệng nôn...trôn tháo, hiện giờ toàn lực chẳng có chút sức lực nào...mồ hôi...
Liễu Huyến Thiên giật mình nói:
- Không ngờ lại vậy, đã gọi danh y tới chữa trị chưa?
Dương Phàm lừ đừ gật đầu:
- Mời rồi, bệnh đến....quá nhanh....bệnh đi....như tơ...dù gì cũng phải nghỉ...nghỉ đấy....
Liễu Huyến Thiên quan tâm:
- Lang trung bị như này, lặn lội đường xa cũng nên cẩn thận.
Dương Phàm yếu ớt nói:
- Đi không được rồi, may được Điện hạ khai ân, đồng ý cho ta...ở lại dưỡng bệnh.
Đúng lúc này có tôi tới vội vàng tới báo:
- Điện hạ, huynh muội Độc Cô Vũ, Độc Cô Ninh Kha tới.
Thái Bình công chúa đang trò chuyện vui vẻ với một vị phu nhân gia tộc Vi thị, nghe vậy liền giật mình, thất thanh:
- Ninh Kha tới ư? Sao cô ấy...Để bổn cung đi đón cô ấy!
Thái Bình công chúa đương nhiên biết Ninh Kha bị bệnh, cơ hội ra ngoài không nhiều, mặc dù từ nhỏ từng là bạn chơi đùa, nàng có không đến tiễn thì Thái Bình công chúa cũng tuyệt đối không trách móc. Hiện giờ nghe nói nàng đến, thật sự làm Thái Bình công chúa giật mình, liền vội vàng đích thân đi nghênh đón.
Ai ngờ nàng vừa đi được hai bước, huynh muội Độc Cô Vũ đã tới đại sảnh rồi. Thị tỳ từng đóng giả làm thuyền nương đang đỡ một cánh tay của Ninh Kha. Ninh Kha đứng thẳng, không cho thị tỳ dìu đỡ, thị tỳ đi theo dìu đỡ chỉ là lo lắng đột nhiên cô ấy ngất xỉu.
Thái Bình vội vàng tiến đến, mọi người cũng đều theo tới.
Trong đám đông, Dương Phàm đang dựa vào Phùng Nguyên Nhất mặc áo xanh mũ quả dưa của người làm, bộ dạng nhìn còn yếu đuối hơn cả so với Ninh Kha cô nương nữa, thật sự dễ gây người khác chú ý. Ninh Kha cô nương sao không nhìn thấy hắn chứ, bốn mắt gặp nhau, đều mở to.
Ninh Kha khẽ chau mày, nàng bị bệnh lâu ngày nên đã thành tinh rồi, vô cùng tinh mắt, hơn nữa nàng còn có chút cảm ứng tương linh với Dương Phàm, cho nên chỉ liếc nhìn qua một cái là biết ngay: Hắn ta đang giả bệnh!
Dương Phàm cũng có chút chột dạ: “Ánh mắt tiểu nha đầu này có vẻ rất sắc sảo, hình như đã bị cô ta nhìn thấu rồi.”
Thái Bình công chúa và Độc Cô Vũ khách khí vài câu, rồi đón lấy Ninh Kha, đỡ lấy tay nàng, trách móc:
- Ngươi đó, ngươi không đến thì ta cũng đâu trách ngươi, ngươi cần gì phải vất vả tới đây.
Ninh Kha dịu dàng đáp:
- Ngươi chủ yếu ở Lạc Dương, khó có dịp tới Trường An, ngày gặp nhau ngắn ngủi, sao có thể không tới tiễn chứ?
Hai người hàn huyên một hồi, mọi người đều đã trèo lên ngựa, chuẩn bị đưa Công chúa ra khỏi thành.
Thái Bình công chúa nâng Độc Cô Ninh Kha cũng lên xe với nàng, những người còn lại phân chia, người của quan phương thì cưỡi ngựa, còn người của Thế gia đều đi xe bò, chỉ có một ngoại lệ là Dương đại quan nhân cũng đi xe bò đấy, hơn nữa xe của hắn còn chạy chậm hơn so với xe của con cháu hào môn thế gia kia.
Tại Thập lý đình, mọi người dừng lại, lúc này chính thức phải từ biệt Thái Bình công chúa rồi. Ninh Kha xuống xe, được thị nữ đi theo đỡ xuống, cũng bộ dạng yếu ớt đứng sóng vai với Dương Phàm.
Mọi người đều nói lời từ biệt, Thái Bình công chúa đáp lễ đã xong, lúc đi lên xe hơi nghiêng đầu lại, cuối cùng không kìm nén được vẫn phải liếc nhìn Dương Phàm một cái, rồi mới nhẹ nhàng nâng tay, bàn tay trắng nõn chậm rãi kéo màn trúc xuống, che tóc mây của nàng, che hàng lông mày kẻ đen nhánh và đôi mắt sâu thẳm kia của nàng…
Tiên hoa nổ vang trên không trung, đoàn xe Công chúa dưới sự bảo vệ của ba trăm Long Võ Vệ xuất phát về hướng Lạc Dương.
Ninh Kha cô nương đứng bên cạnh Dương Phàm nhìn đoàn xe đi xa mới thu ánh mắt lại, khẽ khàng nói:
- Dương lang trung chưa theo Công chúa về Lạc Dương, là vì trong người không khỏe đúng không?
Dương Phàm vốn đang muốn bảo Phùng Nguyên Nhất đỡ hắn trèo lên xe, vừa nghe vậy lại đứng lại.
Ninh Kha cô nương nở nụ cười thần bí:
- Độc Cô gia hàng năm vẫn mời vài vị danh y ở lại quý phủ…
Độc Cô Vũ đứng bên hiểu ý, vội hỏi:
- Nhìn bộ dạng Nhị Lang mệt mỏi thế này, không bằng mời y sĩ nhà ta tới thăm khám cho ngươi.
- Hả…cái này….vậy…ngày khác Dương mỗ nhất định...
- Hài, việc này đâu để ngày khác được, nào nào, lên xe đi, nếu để bệnh nặng thêm thì không hay, cần phải thăm khám bệnh càng nhanh càng tốt!
Độc Cô Vũ không rườm rà nâng tay Dương Phàm khoác lên mình, kéo lên xe của mình. Lúc này chúng nhà quyền quý và chúng quan lại chính đều chuẩn bị giải tán đi, không ai đặc biệt chú ý bọn họ đang nói chuyện với nhau.
Hôm qua tại Khúc Giang Phù Dung viên có một vở tuồng phấn khích, Lý Thái công sẽ không nói toạc móng heo ra, Độc Cô Vũ sẽ không nói toạc móng heo ra, Liễu Tuẫn Thiên sẽ không nói toạc móng heo ra, người Lư gia lại càng không nói toạc móng heo ra, ngoại trừ một số ít nhân vật quan trọng của thế gia hào môn nắm được tình tiết chuyện này, còn đại đa số mọi người vẫn chưa hay biết gì cả.
Hôm nay tới đưa tiễn Thái Bình công chúa đều là các nhân vật trẻ tuổi của các thế gia, bọn họ vẫn chưa hề biết tin tức này, nếu không chắc hẳn sẽ chú ý tới vị Dương Đại Lang “yếu ớt” này rồi.
Ninh Kha nhìn Dương Phàm vô cùng “khó khăn” leo lên xe đại huynh, không khỏi hé miệng cười. Hôm nay nàng cố chống lại cơn bệnh mà đến tiễn Thái Bình công chúa, nhưng mục đích của nàng chủ yếu còn là vì Dương Phàm.
Vì bước tiếp theo kế hoạch của nàng, nàng còn tính để a huynh đi theo đến Lạc Dương, nhưng không ngờ hiện giờ Dương Phàm bởi vì "sinh bệnh" mà ở lại, thật là vui đến bất ngờ, lúc này sao không cướp Dương Phàm đến Độc Cô ph sao được? Hôm qua ở trên Phù Dung lầu, ánh mắt ra hiệu của Lý lão thái công có thể giấu diếm được người khác, nhưng không lừa gạt được nàng.
Nàng và Lý lão thái công là một đôi bạn vong niên, đều có nhiều ham mê giống nhau, lúc Lý lão thái công ra về ánh mắt nhìn Dương Phàm tựa như đã phát hiện
Lý lão thái công lúc Dương Phàm cáo từ ra về thì ánh mắt nhìn hắn tựa như phát hiện ra một bảo bối sống. Ninh Kha đoán rằng, nói không chừng Lý lão thái công biết Dương Phàm không đi cùng Công chúa, nên sẽ lập tức phái người tới Phủ Công Tôn.
“Đáng tiếc quá, Lục Khỉ thì bị Lý thái công ông nhanh chân có được, nhưng Dương Phàm thì lại rơi vào tay mình trước rồi.”
Nghĩ tới đây, Ninh Kha mỉm cười.
Ninh Kha ngồi ở trong xe, nụ cười tươi của nàng đã lọt hết vào tầm mắt của “thuyền nương” khiến bà giật mình chấn động. Từ lúc Ninh Kha còn nhỏ, bà đã phụ trách chăm sóc toàn bộ việc ăn uống ngủ nghỉ của Ninh Kha rồi. Vị tiểu thư này rất khuôn phép, ngoại trừ bà là người từ nhỏ chăm sóc nàng ra, thì những người khác ngay cả phòng của tiểu thư cũng không được phép bước vào, mà thân thể của tiểu thư cũng không tiếp nhận được sự đụng chạm của người khác, cho nên việc hầu hạ tiểu thư tắm rửa cũng chỉ có một mình bà. Trên thực tế sự thân thiết giữa bà và tiểu thư còn hơn cả so với mẫu thân của tiểu thư.
Cho nên trên đời này người có thể hiểu tiểu thư không ai bằng bà. Tiểu thư là người tính nội tâm, ít nói, nụ cười cũng hiếm thấy, huống chi còn cười nhỏ thành tiếng vô cùng hài lòng nữa. Thuyền nương nghĩ, tình hình như này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vài lần khác đều là phát sinh lúc tiểu thư còn là một đứa trẻ và lúc thời kỳ thiếu nữ thôi.
Dương Phàm ngồi trên xe bò, rèm kiệu vừa buông, hắn liền ngồi thẳng lên, mí mắt không cụp xuống, người cũng chẳng còn thấy mệt mỏi không có tinh thần nữa, biết rõ huynh muội Độc Cô nhìn thấu mình, hắn còn giả bộ làm gì chứ?
Dương Phàm cười dài hỏi Độc Cô Vũ:
- Độc Cô huynh đưa ta tới quý phủ, là để thiết yến xin lỗi sao?
- Sai!
Độc Cô Vũ nghiêm túc nói:
- Độc Cô muốn làm một giao dịch với Lang Trung!