Lý thái công vừa sáng sớm đã vòng đi vòng lại trong hồ nước, một đám ngỗng ở phía sau mông ông ta, ông ta bước đi thong thả đến đâu, đám ngỗng trắng kia đuổi đến đó, nhưng điều khiến bọn chúng tủi thânchính là: Chủ nhân của chúng chỉ đi đi lại lại, căn bản không có ý cho chúng ăn.
Lúc đầu khi thành lập “Thừa tự đường”, Lư gia sắp xếp trong Sơn Đông sĩ tộc vừa hay tạm thời đứng thứ nhất, hơn nữa, Lư Tân Mật dùng tên giả là Khương công tử thực sự là nhân tài kiệt xuất nhất trong số những con em quý tộc trẻ tuổi của các đại thế gia, trở thành lãnh tụ của “ Thừa tự đường”.
Cho tới bây giờ, bản lĩnh của Khương công tử đã càng ngày càng rõ, hoặc là nói năm đó khi thành lập tổ chức này, y là người lãnh đạo phù hợp nhất, nhưng theo tổ chức này ngày càng lớn mạnh, lồng ngực của y, ánh mắt của y và năng lực của y đã càng ngày càng khó mà khống chế được cái tổ chức này.
Đồng thời, tác dụng của “Thừa tự đường” đã không còn giống như năm đó, các thế gia đối với khối thịt béo cũng càng ngày càng đỏ mắt. Một tổ chức khổng lồ như vậy, tài nguyên mà nó có được lại phần lớn dùng cho Lư gia, mọi người đều không hài lòng, cho nên bọn họ sớm đã bắt đầu tiến hành điều chỉnh.
Thẩm Mộc mới xuất hiện mà đã ngăn được Khương công tử, Lư gia lại cũng không thể tùy ý tận dụng tài nguyên của “Thừa tự đường”, đây quả nhiên là bản lĩnh của Tham Mộc và sự nâng đỡ của Lý thái công, lại sao không có sự trợ giúp ủng hộ của những thế gia khác chứ? Bọn họ không hy vọng Lư gia một mình độc chiếm trong Thừa tự đường.
Lúc này, bọn họ càng ngày càng cảm thấy Khương công tử lưu lại trong “Thừa tự đường”, chỉ có thể không ngừng gây ra xung đột và mâu thuẫn cho tổ chức này, cách nghĩ và thủ đoạn của y không chỉ là cách xa với những vị lãnh tụ chủ yếu của “Thừa tự đường”, mà còn cách xa yêu cầu của những thế gia.
Nhưng muốn phế y lại cũng không phải là một việc dễ dàng như vậy. Hiện giờ Khương công tử tự ra hôn chiêu. Các lão nhân nghe nói mừng rỡ, bọn họ rút cuộc có một lý do chính đáng để khiến Lư gia không còn lời nào để nói, bắt đầu vạch trần “Thừa tự đường”. Nhưng, sự phấn đấu này phải suy nghĩ kỹ lưỡng, không thể vì điều này mà tạo ra sự phân biệt giữa các thế gia.
Mặt khác, Quan Lũng thế gia đi tới đường cùng, hiện giờ chịu áp lực của Võ Tắc Thiên đã càng đi càng gần với bà ta, rất nhiều việc đều cùng thương lượng, cùng tiến cùng lui, coi như là đồng minh. Nhưng đồng minh nay vừa là đối thủ cạnh tranh của bọn họ, vừa không thể không hợp tác, lại không thể không phòng bị.
Trước mắt việc này ắt sẽ bị Quan Lũng thế gia lợi dụng. Hòa giải thế nào, đưa ra điều kiện gì, đây cũng là điều cần phải thương lượng với người khác. Vừa sáng sớm, Bùi gia, Vi gia, Liễu gia đã lần lượt cử người tới cửa, dụng ý không hỏi cũng biết.
Lý thái công còn chưa thương lượng với các thế gia khác, không thể có câu trả lời rõ ràng cho đối phương, cho nên đã gọi người nhà tới từ chối khéo rồi. Nhưng việc này không thể kéo dài lâu, những Quan Lũng thế gia kia giống như con ngỗng trắng đang đuổi theo phía sau kia, đòi đồ ăn.
Khương công tử xử lý thế nào, còn chưa có ý kiến thống nhất. Làm sao để Quan Lũng thế gia im miệng. Cũng còn chưa có một kết cấu nào, buổi sáng sớm sau khi ông ta biết tin, đã cử người thông báo cho các thế gia khác tới thương nghị trước. Tuy nói như vậy làm rất dễ dẫn tới chủ ý Trường An lệnh Liễu Tuẫn Thiên, hiện giờ cũng không kịp rồi.
Nhưng tin tức đã đưa ra rất lâu, còn chưa thấy một ai tới. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, những gia chủ của thế gia này và những trưởng lão của gia tộc mình đang vội vàng thương lượng, thấy gia tộc của họ có thể có rất nhiều ưu đãi từ giữa. Nghĩ tới đây, Lý thái công chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: - Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi ích đến; thiên hạ hiểm nghèo, đều vì lợi ích đi…
Bỗng nhiên, Lâm Tử Hùng bước nhanh tới, làm kinh hãi đám ngỗng trắng đang ăn đứng phía sau Lý thái công kêu “cạc cạc”, hai cánh phất rất mạnh, bụi đất bay đầy.
Lý thái công nhíu mày, không vui nói: - Vội gì chứ?
Lâm Tử Hùng vội vàng vái chào ông ta, bẩm báo nói: - Thái công, Dương… Dương Phàm đơn thương độc mã, giết…giết tới Lư gia ở HNinh phường rồi.
Lý thái công hoảng hốt, ông ta sáng sớm đã nghe nói Khương công tử ám sát bắt người, liền sai Lâm Tử Hùng lưu ý động tĩnh ở phủ Công Tôn. Ông ta biết Dương Phàm nhất định sẽ nổi giận, nhưng ông ta bất luận tính toán thế nào, Dương Phàm cũng không thể xin quan phủ giúp đỡ, đó là uống thuốc độc, bao vây hôm nay coi như giải rồi, ngày mai dao của triều đình sẽ phải trảm tới đầu ông ta.
Còn trong tay Khương công tử nắm giữ sức mạnh khổng lồ, Dương Phàm cũng không thể nào chui đầu vào rọ. Cách làm có khả năng nhất của Dương Phàm chính là xin ông ta giúp đỡ, ông ta phái con cháu tới chỗ Khương công tử theo dõi y, mục đích chính là như vậy.
Theo đự định của ông ta, nhân cơ hội điều đình, đồng thời giải cứ Tiểu Man, để Lư công tử đuối lý mà nhường một bước, cắt giảm bớt quyền lực để giao cho Dương Phàm, đạt được kết quả hoàn mỹ tạo thế chân vạc.
Nhưng..
Lý thái công trợn mắt nói: - Dương Phàm tới Lư gia ở Hưng Ninh phường làm gì?
Lâm Tử Hùng lau mồ hôi nói: - Có lẽ hắn…nghe được tin tức từ đâu đó, cho rằng Khương công tử đang trốn ở đó, cho nên…
Lý thái công không đợi gã nói xong, hét lớn: - Người đâu! Người đâu…
Tôi tớ đều vây quanh, Lý thái công vội vàng nói: - Mau! Chuẩn bị xe, lão phu tới Hưng Ninh phường! Không cần xe bò, cần xe ngựa! Mau đi, mau đi.
- Quay lại! Nhớ tiếp đón chu đáo những người kia, đề phòng bất trắc.
- Quay lại! Gọi người mau tới Hưng Ninh phường, cần phong tỏa thông tin, tin Dương Phàm đại náo Lư gia, không thể truyền ra ngoài.
- Người, ngươi, ngươi.., lập tức báo tin này cho mấy đại thế gia Thôi Lý, Vương, Trịnh, hừ! Mấy lão già không chết đó, lão phu sớm đã truyền tin đi, tất cả không tới, một đám ở nhà tính kế, tính kế, đợi trời sập xuống rồi, bọn họ cái gì cũng không cần tính nữa.
Lý thái công lập tức rống lên mắng đám người đó và đuổi đi, liếc Lâm Tử Hùng nói: - Cái này…chính là tính tình trầm ổn của ngươi nói, người xử xự thành thạo?
Chủ nhân của Lư gia ở Hưng Ninh phường theo bổn phận là tộc thúc của Khương công tử, trong Lư thị Trường An chính là một vị trưởng giả, cho nên, lão là người rời khỏi sớm nhất, bởi vì lão phải đi theo Khương lão thái công trở về Phạm Dương, bởi vì đi gấp, gia quyến vợ con đều để lại phía sau.
Không có chủ nhân ở nhà chủ chì đại cục, con cháu trong nhà lại ai cũng có gì thì bỏ lại không tiếc, cho tới hôm qua đại đội nhân mã mới rời khỏi, bởi vậy ở phủ bây giờ còn lại rất nhiều người, còn cần thời gian hai ba ngày mới có thể toàn bộ chuyển đi.
Dương Phàm và A Nô, Công Tôn Lan cưỡi khoái mã giết tới Lư phủ, không nói hai lời liền đạp cửa bước vào. Gia đình giàu có đều có hộ viện. Lư gia đương nhiên cũng không ngoại lệ, Lư gia không những có võ sư, hơn nữa đều là cao thủ, nhưng những người này đương nhiên không thể là đối thủ của Dương Phàm, A Nô và Công Tôn Lan Chỉ.
Vừa nhìn thấy ba người đánh tới tận cửa, võ sư Lư gia vừa sợ vừa giận, tiến lên cản lại, bọn họ không cản mới được, giơ tay cản lại, Dương Phàm liền tin Khương công tử ẩn thân ở đây rồi, e sợ bị y biết được tin mà chuồn mất. Đâu chịu nói lời vô nghĩa với những võ sư này, hai bên lập tức động thủ.
Lư gia đã chuẩn bị xong rất nhiều xe ngựa, chuẩn bị trở về quê cũ ở Phạm Dương, cho nên võ sư ở lại rất nhiều. Vấn đề là mãnh sư ba đầu khó chống đỡ, ba người Dương Phàm từ cửa xông vào, thế như chẻ tre, Lư gia tử thương vô số.
Rất nhiều đồ tể của Lư gia sớm đã chuyển đi rồi, còn lại phía sau đều là những kẻ ngốc nghếch, chất đầy trên xe, bên trong khó giấu được người, ba người Dương Phàm lo lắng người bị giấu trên xe, cả đường giết tới, không những lúc hết tất cả nhà không bỏ sót nơi nào. Buộc chặt xe ngựa và vải che mưa cũng cắt hết, tìm nơi mà Tiểu Man có khả năng ẩn thân.
Ba người tìm tòi, không ngừng có võ sư Lư gia ngăn cản, ba người vừa đánh vừa lục soát, thuộc hạ đâu còn có nặng nhẹ, một người của Bát Bảo Khảm Châu rơi xuống gương đồng, những cái hòm được khảm vàng bạc khắc hoa lật ra, quạt bình thúy ngọc cũng được điêu khắc, trở thành tơ lụa..
Ba người Dương Phàm cùng xông lên. Một đường giết tới, tìm tòi, xông vào nơi sâu nhất trong tòa nhà của Lư gia, tất cả phòng xá, hầm đều lục soát, tất cả xe chuẩn bị chuyển đi đều bổ nát ra. Cuối cùng không thấy bóng dáng của Khương công tử, cũng tìm không thấy Tiểu Man.
Dương Phàm trầm giọng nói: - Tiểu Man không ở đây.
Thiên Ái Nô nói: - Chúng ta tới Tĩnh An phường.
Công Tôn Lan chỉ càng rõ ràng: - Đi.
Ba người xoay người đi tới, võ sư còn sót lại của Lư gia đã có kinh nghiệm, trái lại chủ nhân của Lư gia không ở đây, lão quản sự trung thành đối với chủ nhân của Lư gia kiếm đánh tới bất tỉnh rồi, có thể không liều mạng họ là kiên quyết không liều mạng, ai cũng cầm đao dương kiếm hét lớn đuổi theo họ, lại cách vài trượng, căn bản không dám tiến gần.
Cho tới khi Dương Phàm quyết tâm rời khỏi, cực kỳ chạy nhanh về phía trước, bọn họ giọng càng ngày càng to, gào khóc kêu chạy phía sau, giống như là tiễn đưa Dương Phàm.
- Đứng lại.
Ba người Dương Phàm vừa xông tới cửa, mười mấy người lập tức xông tới, Lý lão thái công gọi người dìu lấy, gần như chân không chạm đất, nhìn thấy họ mới thở dài, lập tức trừng mắt hô lớn, đồng thời xua tay gọi người nhanh chóng thả hắn ra.
Lý thái công thấy mười hai quạt ngọc bình ở dưới chân vô giá, lại nhìn thấy lụa trắng trên ngọn cây bị gió thổi, Lư gia giống như là gặp phải loạn binh vậy, đã không còn cách nào nhìn thấy.
Lý thái công cả giận nói: - Tên tiểu tử hỗn xược ngươi, muốn làm gì?
Lý thái công dậm chân mắng to: - Tên không có đầu óc ngươi, gây họa còn chưa đủ lớn sao? Có việc gì, không thể tới tìm lão phu thương lượng, ngươi xông thành bộ dạng như vậy, xử lý thế nào?
Dương Phàm cười, cười rất lạnh: - Việc này lại có liên quan gì tới ông? Lão nhân gia phải đặt việc này trên người làm gì! Lão nhân gia tránh xa, tiểu tử phải đi tìm nương tử.
- Việc này, lão phu còn muốn nhúng tay vào.
Lý lão thái công nghiêm nghị hét lớn: - Tiểu tử ngươi an phận đợi đi, việc này do lão phu xử lý.
- Tiểu tử không đợi được, xin tránh ra.
Lý lão thái công tức giận nói: - Không được! Ngươi muốn đi, phải bước qua người lão nhân ta.
“Hừ” một tiếng, Dương Phàm liền nhảy qua đầu Lý lão thái công.
Dương Phàm bay qua đầu Lý lão thái công, cơ thể dừng ở ngoài cửa lớn, hai chân chỉ tiếp đất một chút, vượt qua bức tường, chỉ nghe thấy một tiếng ngựa hí phía sau, vó ngựa vang lên, chắc là hắn đã rơi trực tiếp lên lưng ngựa bên ngoài bức tường, dĩ nhiên đã thúc ngựa rời đi.
- A? Tên tiểu tử này..
Lý thái công còn chưa dứt lời, A Nô cô nương học theo, “Hô” một tiếng cũng nhảy qua đỉnh đầu của ông ta. Ngay sau đó Công Tôn Lan Chỉ cũng nhảy lên, lại thình thịch một tiếng đập xuống đất, ngượng ngùng thè lưỡi, nói: - Lão thái công thứ tội.
Nói xong cũng như rắn bay qua người ông ta, “cười khúc khích” một tiếng nhảy ra ngoài cửa.
Lý lão thái công hai mắt trợn trừng, nhất thời có chút mờ mịt.
Lão thái gia Lũng Tây Lý thị muốn làm thọ yến, người lui tới không phải là quan lớn quyền quý thì là thanh lưu sĩ gia, trong bụng của người nào cũng không có thiếu mỡ, đương nhiên không thể triển khai tiệc như người thông thường, cung cấp thịt các cho người ta ăn uống.
Người đến dự tiệc mục đích chính là đây, ngoại trừ muốn thể hiện thiện ý với Lý gia, những người đến dự tiệc chủ yếu là muốn nhân cơ hội lần này để kết thêm một số bạn bè trong giới thượng lưu, quen biết thêm được một người đó là một mạng lưới quan hệ, đây chính là điều tiền vàng không thể mua đấy.
Bởi vậy toàn bộ tiền sảnh và phòng giữa bao gồm hai bên sân nhỏ đều không có bày các bàn tiệc rượu, chỉ có điều ở nơi không có gì đáng ngại đặt lên vài mẫu giấy, mặt trên để vài ly rượu, dưa và trái cây, sữa đã qua pha chế và một chút hạt điều, nếu thật sự có người đang đói khát thì có thể lấy dùng ngay tại chỗ để lấp đầy bao tử.
Bởi vậy bước chậm từ trong phòng ra ngoài phòng, dưới tàng cây bụi hoa, nơi có thể thấy được những người tụm năm tụm ba ngồi trên ghế, nói cười vui vẻ ôn hoà nhã nhặn với nhau, không khí tao nhã, vô cùng lịch sự.
Dương Phàm đi vòng vo nửa ngày trong đám người, không ít người đã đi qua đi lại quanh người hắn, đều là các quý công tử muốn tìm người quen bắt chuyện, hoặc là bất mãn với thân phận địa vị hiện nay của mình, muốn cùng các con cháu quý tộc để có thể leo lên chức quan viên hay cao hơn nữa.
Vì những mục đích khác nhau thì Dương Phàm có biểu hiện rất khác với những người này, những người này có mắt không vòng, một khi tìm được mục tiêu hoặc là mỉm cười nghênh đón nói chuyện phiếm, hoặc là chỉnh chu lại quần áo trên người rồi chào, tự giới thiệu. Chỉ có Dương Phàm ai cũng không biết, hắn không cố tình đến giao kết với ai, cho nên đã rất thong dong hết nhìn đông lại nhìn tây.
Biểu hiện như vậy đã bị tiểu quản sự trong Lý phủ âm thầm theo dõi, đương nhiên cảm thấy được ánh mắt của lão quản gia không tầm thường, tiểu tử này quả rất khả nghi. Chẳng qua cho đến bây giờ, chưa từng thấy hắn mượn gió bẻ măng vờ đến làm quen với một vị quý công tử nào, cũng không thấy hắn lừa được các thế gia công tử tiến tới gần. Nhưng thật ra dưa, trái cây, điểm tâm, thịt nguội và một số thực phẩm bị hắn từng ngụm to ăn hết không ít…
Dương Phàm đi vòng vo một hồi bèn ngừng lại phía mảnh vườn bên trái. Ở đây có một vườn hoa lớn, các bông hoa đua nhau nở, hương thơm xông lên tận mũi, các vị khách ở đây tương đối ít cho nên có vẻ rất u tĩnh.
Trong bụi hoa có một cái hành lang dài, chữ nhân ở đỉnh núi bị ngói nhà che phủ, từng cây xà nhà đều có vẽ rừng Tu Trúc, chim hoa tôm cá, sơn thuỷ vân hà rất là rực rỡ. Hai đầu hành lang dài và ở giữa xây dựng bốn cái đình mái hiên bát giác, đa số đều được người ngồi nói chuyện vui vẻ bàn luận viễn vông.
Trên ghế dài rào chắn của các toà đình gần đây đều được đặt rất nhiều rượu, nước và thực phẩm. Dương Phàm thuận tay lấy một ly “Tam Lặc Tương”, đến bên cạnh dựa vào một cây cột hoa văn trong đình và ngồi xuống, vừa bắt chéo đôi chân vừa nhếch rượu thản nhiên với mọi việc xung quanh.
Gửi thân cho bụi hoa hành lang dài đa số là một số con cháu quý tộc, những người này có lạ có quen, có khi còn là lão bằng hữu. Có người mới quen hơn nữa trong đó còn có cả con gái.
Bởi vì hôm nay đến Lý phủ chúc thọ đều là sĩ tộc Sơn Đông, còn có những nhà quyền quý bản địa ở Trường An. Quan Lũng thế phiệt rất nhiều nên chuyện nữ quyến xuất đầu lộ diện là chuyện thường.
Nếu có người dẫn theo nữ quyến đến. Nữ quyến này và chủ nhà nữ quyến lại không quen, như vậy có thể sắp xếp cho nữ quyến nữ này ở hậu trạch, nơi có thể tuỳ thích đi dạo quanh vườn, có thể bắt chuyện với người khác một cách tự nhiên, đây cũng không phải là hành vi thất lễ gì.
Bởi vì có bằng hữu mới quen, hơn nữa còn là phụ nữ. Các quý công tử đều cố gắng rèn luyện và thể hiện phong độ của mình trước mặt các con cháu quý tộc, kể từ đó đương nhiên chỉ có thể nói chuyện nhã nhặn. Bên trong phong nhã gồm có cầm kỳ thư hoạ, thi từ ca phong phú, rất thích hợp cho việc đàm luận thi từ rồi.
Dương Phàm vừa uống rượu vừa nghe các quý công tử bên cạnh tiểu đình nói chuyện o o giống như một đám ruồi bọ vậy, không bệnh cũng phải rên, rất là nhàm chán.
Hôm nay hắn tới chỉ bởi vì Lý gia mời, nếu không hắn dự định sẽ không chủ động đến đây. Nhất là sau khi đã nói chuyện với Độc Cô Vũ, trong lòng hắn đã có một ý định mới về việc hợp tác với Thế gia, càng không vội chủ động tiếp xúc với Thế gia.
Tuy nhiên hắn biết, nếu Lý gia có thể nhớ rõ tiểu nhân vật như hắn, còn cố ý mời hắn thì chắc chắn sẽ có dụng ý, tuyệt đối sẽ không đối đãi với hắn như một người bình thường.
- Lý lão thái công có chuyện gì muốn nói với ta sao? Không đúng, nếu là như vậy thì đâu cần đợi đến hôm nay, hôm nay là ngày sinh nhật của ông ta, ông ta nào có rảnh rỗi nói chuyện với ta. Hay là muốn nhân bữa tiệc hôm nay dẫn ta đi gặp người nào, hoặc là giới thiệu ta với ai…
Người có thể tới Lý gia nhất định phải có địa vị và quyền thế, mạng lưới quan hệ cũng rộng, không thể không có một người bạn, cho nên ít khi có ai đó ngồi chơi. Một người trong số mười mấy người đang nói chuyện phiếm trong đình quay đầu lại, thấy Dương Phàm đang ngồi một mình không khỏi có chút tò mò.
Con cháu Thế gia rất ít người khi ăn mặc mang nhiều châu báu giống như những người nhà giàu, từ quần áo của Dương Phàm không thể biết được lai lịch của Dương Phàm. Nhưng cảm thấy người này thản nhiên uống rượu, khí độ bất phàm nên đứng dậy bước tới.
Người này họ Vương, gọi là Vương Tư Viễn, xuất thân Vương thị Thái Nguyên. Bên trong Thất tông Ngũ tính, từ thời Đường cho tới nay Thái Nguyên Vương thị xuống dốc lợi hại, đương nhiên việc xuống dốc này chỉ là đối với mấy đại thế gia mà thôi, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, trong mắt những người khác thì Vương thị Thái Nguyên vẫn như trước là người cao không thể với tới được.
Nhưng mà vì thế con cháu Vương gia càng thêm khiêm tốn, hơn nữa thái độ bớt ngạo mạn, cố gắng kết giao nhiều chút với nhà quyền quý để củng cố địa vị Vương gia. Gã thấy có người ngồi một mình, thần thái thản nhiên, trong đám người Thế gia không câu nệ thần thái, nghĩ rằng đây là con cháu một vị Thế gia đại tộc, nên muốn kết giao một phen.
Vương Tư Viễn đến bên cạnh Dương Phàm, mỉm cười chắp tay nói:
- Xin thỉnh giáo cao tính đại danh của vị huynh đài này?
Dương Phàm đang suy tư về vấn đề này, âm thầm phân tích dụng ý của Lý Mộ Bạch, chợt thấy có người nho nhã lễ độ đến bắt chuyện, vội đứng dậy đáp lễ nói:
- Tại hạ họ Dương, tên là Phàm, không biết huynh đài là…
Vương tư Viễn vừa nghe họ Dương thì bỗng giật mình:
- Chẳng lẽ là Dương thị Hoằng Nông?
Nhưng mà Dương Phàm vẫn chưa nói xuất thân của hắn, theo lý mà nói gia đình nào có quận vọng đều đã tự giới thiệu, đây cũng không phải là tính thích khoe của con cháu quý tộc, mà bởi vì đây là niềm tự hào và tôn trọng đối với gia tộc mình. Dương Phàm chỉ nói tên họ, chưa báo quận vọng, Vương Tư Viễn thấy kì quái nên đã suy nghĩ một chút tên Dương Phàm, rồi đột nhiên nhớ tới đã từng nghe qua tên người này, không khỏi thất thanh kêu lên:
- A! Có phải là… Hình Bộ Dương lang trung?
Dương Phàm có chút không ngờ, không ngờ người này lại nghe qua tên mình, vội nói:
- Đúng vậy!
- A.. A, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!
Vương Tư Viễn vốn nghĩ rằng Dương Phàm là một con cháu Thế gia, lại không nghĩ rằng Dương Phàm lại đắc tội với Lư Thị Phạm Dương , thất vọng trong lòng, nghĩ một đằng nói một nẻo vài câu khách khí, liền chắp tay cáo từ, thể hiện phong độ đương nhiên là không thể chê, tuy nhiên Dương Phàm đã nhìn ra vẻ mặt xấu hổ của người này, giống như đã nhìn lầm người không khỏi âm thầm buồn cười.
Vương Tư Viễn trở về đình lặng lẽ nói ra thân phận của Dương Phàm, mọi người trong đình đều hướng Dương Phàm đánh giá. Toàn bộ gia tộc Lư thị lui về Phạm Dương, loại chuyện lớn bậc này, bọn họ là Thế gia này đó sao có thể không biết. Tuy rằng lần xung đột kia giữa Lư Khách Chi và Dương Phàm có vẻ bí mật, hơn nữa có người cố ý che lấp, nhưng vẫn chầm chậm được truyền ra, một số con cháu Thế gia nhà cao cửa rộng đều đã biết chuyện này, hơn nữa không phải bên ngoài đã truyền cái gì tranh giành tình nhân, bọn họ biết được chính là chân tướng sự tình.
Do Lư thị rời khỏi, các đại Thế gia càng được nhiều ưu đãi, trong đáy lòng không dễ gạt bỏ Dương Phàm, hơn nữa đối với “tổn thất nho nhỏ” mà Lưu gia nhận được, bọn họ còn có ý niệm vui sướng trong đầu khi người khác gặp nạn, nhưng chuyện đó không bao gồm các hậu sinh vãn bối không quản lý việc nhà, không biết củi gạo đắt tiền. Họ cùng Lư Khách Chi đều là Thế gia tử, đương nhiên sẽ có một loại cảm giác cùng chung mối thù.
Dương Phàm là con cháu thứ tộc hàn môn, không ngờ lại có thể làm cho con trai Lư thị Phạm Dương “đầu tóc dính đầy bụi”, ngay cả Lư lão thái công cũng phải thề trước hắn, bị ép trở về Phạm Dương, việc này làm con cháu của sĩ tộc Sơn Đông cũng cảm thấy Lư gia đã đánh mất mặt mũi, nên ánh mắt nhìn Dương Phàm càng không chút thiện cảm.
Lúc đến Dương Phàm cũng có nghĩ đến Lý gia sẽ có thịt cá để chiêu đãi tiệc rượu, cho nên để bụng đói mới tới, kết quả toàn bộ mọi chuyện đều không phải vậy. Lúc còn trẻ hắn khoẻ mạnh cường tráng, lại là người tập võ, lượng cơm ăn vốn rất nhiều, một vài thứ vụn vụn vặt vặt như thế căn bản là không no bụng.
Hiện giờ thấy trên ghế dài bày biện rất nhiều đồ ăn, có một chỗ còn được bày giống như biệt thự Lâm Viên phong cảnh sơn thuỷ, hình thức rất thu hút người, các loại thức ăn phía trên cũng rất hợp với khẩu vị của mình, các nhóm Thế gia công tử đúng là ba hoa khoác lác đấy, căn bản không ai lấy dùng, nên đã không khách khí bỏ qua, vậy là hắn ung dung bắt đầu ăn, vừa ăn đồ vừa tiếp tục suy nghĩ vấn đề.
Mấy Thế tử gia thấy phong thái như vậy của Dương Phàm, thần sắc càng thêm khinh miệt, cúi đầu thì thầm một phen, vài người liền đứng lên đi tới chỗ của Dương Phàm.
- Xin mời Dương lang trung!
Mấy người mặt mày hớn hở đi về phía Dương Phàm chào hỏi, ý nghĩ của Dương Phàm lại bị cắt đứt lần nữa, có chút không vui bèn nhíu mày. Mấy người làm như không thấy, nhao nhao tự giới thiệu, một thiếu niên trẻ tuồi nói:
- Vương Tư Nguyên Thái Nguyên!
Dương Phàm cố gắng nuốt xuống một miếng thịt hun khói cực ngon, nhướn mày liếc nhìn người này một cái, thầm nghĩ:
- Người này chắc là huynh đệ của Vương Tư Viễn.
Một người trẻ tuổi có cái đầu lớn, thật thà cường tráng chắp tay nói:
- Trịnh Vũ Huỳnh Dương!
Lại có bốn huynh đệ có độ tuổi khoảng từ ba mươi đến mười lăm sáu tuổi, ngọc thụ lâm phong, dung nhan tuấn mỹ chắp tay nói:
Mọi người cùng tới, khí thế kia rõ ràng là không có ý tốt, tuy rằng họ mỉm cười một cách êm dịu không chê vào đâu được, nhưng cuối cùng cũng là một đám người trẻ tuổi, lòng dạ không sâu, mặc dù ý đối địch kia giấu được sâu, nhưng với sự từng trải thì Dương Phàm lập tức cảm nhận được.
Dương Phàm đã biết những người này không có ý tốt, ngay cả đứng lên chào cũng miễn đi. Hắn lười biếng đến nỗi buông cái bàn “Lâm Viên” đã bị hắn ăn gần hết, thản nhiên nói:
- Sao đây?
Người tự xưng là Thôi Thực cười nói:
- Hôm nay ta cùng ngươi đến thọ yến của Lý thái công cũng được coi là duyên phận. Ta thấy Dương huynh cô đơn uống một mình, chắc là rất buồn bã. Bởi vì vui một mình không bằng vui chung, nếu không ngại chúng ta hãy lấy nhất tình, nhất cảnh, nhất vật trong Lâm Viên Lý phủ này hoặc là cảnh thọ yến để làm đề tài ngâm thơ đối đáp, như thế nào?
Lúc đầu Dương Phàm hơi sửng sốt, lập tức nhướn mày thản nhiên cười nói:
- Đám “Thiên chi kiêu tử” các ngươi không cảm thấy nhàm chán hay sao?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lý thái công vừa sáng sớm đã vòng đi vòng lại trong hồ nước, một đám ngỗng ở phía sau mông ông ta, ông ta bước đi thong thả đến đâu, đám ngỗng trắng kia đuổi đến đó, nhưng điều khiến bọn chúng tủi thânchính là: Chủ nhân của chúng chỉ đi đi lại lại, căn bản không có ý cho chúng ăn.
Lúc đầu khi thành lập “Thừa tự đường”, Lư gia sắp xếp trong Sơn Đông sĩ tộc vừa hay tạm thời đứng thứ nhất, hơn nữa, Lư Tân Mật dùng tên giả là Khương công tử thực sự là nhân tài kiệt xuất nhất trong số những con em quý tộc trẻ tuổi của các đại thế gia, trở thành lãnh tụ của “ Thừa tự đường”.
Cho tới bây giờ, bản lĩnh của Khương công tử đã càng ngày càng rõ, hoặc là nói năm đó khi thành lập tổ chức này, y là người lãnh đạo phù hợp nhất, nhưng theo tổ chức này ngày càng lớn mạnh, lồng ngực của y, ánh mắt của y và năng lực của y đã càng ngày càng khó mà khống chế được cái tổ chức này.
Đồng thời, tác dụng của “Thừa tự đường” đã không còn giống như năm đó, các thế gia đối với khối thịt béo cũng càng ngày càng đỏ mắt. Một tổ chức khổng lồ như vậy, tài nguyên mà nó có được lại phần lớn dùng cho Lư gia, mọi người đều không hài lòng, cho nên bọn họ sớm đã bắt đầu tiến hành điều chỉnh.
Thẩm Mộc mới xuất hiện mà đã ngăn được Khương công tử, Lư gia lại cũng không thể tùy ý tận dụng tài nguyên của “Thừa tự đường”, đây quả nhiên là bản lĩnh của Tham Mộc và sự nâng đỡ của Lý thái công, lại sao không có sự trợ giúp ủng hộ của những thế gia khác chứ? Bọn họ không hy vọng Lư gia một mình độc chiếm trong Thừa tự đường.
Lúc này, bọn họ càng ngày càng cảm thấy Khương công tử lưu lại trong “Thừa tự đường”, chỉ có thể không ngừng gây ra xung đột và mâu thuẫn cho tổ chức này, cách nghĩ và thủ đoạn của y không chỉ là cách xa với những vị lãnh tụ chủ yếu của “Thừa tự đường”, mà còn cách xa yêu cầu của những thế gia.
Nhưng muốn phế y lại cũng không phải là một việc dễ dàng như vậy. Hiện giờ Khương công tử tự ra hôn chiêu. Các lão nhân nghe nói mừng rỡ, bọn họ rút cuộc có một lý do chính đáng để khiến Lư gia không còn lời nào để nói, bắt đầu vạch trần “Thừa tự đường”. Nhưng, sự phấn đấu này phải suy nghĩ kỹ lưỡng, không thể vì điều này mà tạo ra sự phân biệt giữa các thế gia.
Mặt khác, Quan Lũng thế gia đi tới đường cùng, hiện giờ chịu áp lực của Võ Tắc Thiên đã càng đi càng gần với bà ta, rất nhiều việc đều cùng thương lượng, cùng tiến cùng lui, coi như là đồng minh. Nhưng đồng minh nay vừa là đối thủ cạnh tranh của bọn họ, vừa không thể không hợp tác, lại không thể không phòng bị.
Trước mắt việc này ắt sẽ bị Quan Lũng thế gia lợi dụng. Hòa giải thế nào, đưa ra điều kiện gì, đây cũng là điều cần phải thương lượng với người khác. Vừa sáng sớm, Bùi gia, Vi gia, Liễu gia đã lần lượt cử người tới cửa, dụng ý không hỏi cũng biết.
Lý thái công còn chưa thương lượng với các thế gia khác, không thể có câu trả lời rõ ràng cho đối phương, cho nên đã gọi người nhà tới từ chối khéo rồi. Nhưng việc này không thể kéo dài lâu, những Quan Lũng thế gia kia giống như con ngỗng trắng đang đuổi theo phía sau kia, đòi đồ ăn.
Khương công tử xử lý thế nào, còn chưa có ý kiến thống nhất. Làm sao để Quan Lũng thế gia im miệng. Cũng còn chưa có một kết cấu nào, buổi sáng sớm sau khi ông ta biết tin, đã cử người thông báo cho các thế gia khác tới thương nghị trước. Tuy nói như vậy làm rất dễ dẫn tới chủ ý Trường An lệnh Liễu Tuẫn Thiên, hiện giờ cũng không kịp rồi.
Nhưng tin tức đã đưa ra rất lâu, còn chưa thấy một ai tới. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, những gia chủ của thế gia này và những trưởng lão của gia tộc mình đang vội vàng thương lượng, thấy gia tộc của họ có thể có rất nhiều ưu đãi từ giữa. Nghĩ tới đây, Lý thái công chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: - Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi ích đến; thiên hạ hiểm nghèo, đều vì lợi ích đi…
Bỗng nhiên, Lâm Tử Hùng bước nhanh tới, làm kinh hãi đám ngỗng trắng đang ăn đứng phía sau Lý thái công kêu “cạc cạc”, hai cánh phất rất mạnh, bụi đất bay đầy.
Lý thái công nhíu mày, không vui nói: - Vội gì chứ?
Lâm Tử Hùng vội vàng vái chào ông ta, bẩm báo nói: - Thái công, Dương… Dương Phàm đơn thương độc mã, giết…giết tới Lư gia ở HNinh phường rồi.
Lý thái công hoảng hốt, ông ta sáng sớm đã nghe nói Khương công tử ám sát bắt người, liền sai Lâm Tử Hùng lưu ý động tĩnh ở phủ Công Tôn. Ông ta biết Dương Phàm nhất định sẽ nổi giận, nhưng ông ta bất luận tính toán thế nào, Dương Phàm cũng không thể xin quan phủ giúp đỡ, đó là uống thuốc độc, bao vây hôm nay coi như giải rồi, ngày mai dao của triều đình sẽ phải trảm tới đầu ông ta.
Còn trong tay Khương công tử nắm giữ sức mạnh khổng lồ, Dương Phàm cũng không thể nào chui đầu vào rọ. Cách làm có khả năng nhất của Dương Phàm chính là xin ông ta giúp đỡ, ông ta phái con cháu tới chỗ Khương công tử theo dõi y, mục đích chính là như vậy.
Theo đự định của ông ta, nhân cơ hội điều đình, đồng thời giải cứ Tiểu Man, để Lư công tử đuối lý mà nhường một bước, cắt giảm bớt quyền lực để giao cho Dương Phàm, đạt được kết quả hoàn mỹ tạo thế chân vạc.
Nhưng..
Lý thái công trợn mắt nói: - Dương Phàm tới Lư gia ở Hưng Ninh phường làm gì?
Lâm Tử Hùng lau mồ hôi nói: - Có lẽ hắn…nghe được tin tức từ đâu đó, cho rằng Khương công tử đang trốn ở đó, cho nên…
Lý thái công không đợi gã nói xong, hét lớn: - Người đâu! Người đâu…
Tôi tớ đều vây quanh, Lý thái công vội vàng nói: - Mau! Chuẩn bị xe, lão phu tới Hưng Ninh phường! Không cần xe bò, cần xe ngựa! Mau đi, mau đi.
- Quay lại! Nhớ tiếp đón chu đáo những người kia, đề phòng bất trắc.
- Quay lại! Gọi người mau tới Hưng Ninh phường, cần phong tỏa thông tin, tin Dương Phàm đại náo Lư gia, không thể truyền ra ngoài.
- Người, ngươi, ngươi.., lập tức báo tin này cho mấy đại thế gia Thôi Lý, Vương, Trịnh, hừ! Mấy lão già không chết đó, lão phu sớm đã truyền tin đi, tất cả không tới, một đám ở nhà tính kế, tính kế, đợi trời sập xuống rồi, bọn họ cái gì cũng không cần tính nữa.
Lý thái công lập tức rống lên mắng đám người đó và đuổi đi, liếc Lâm Tử Hùng nói: - Cái này…chính là tính tình trầm ổn của ngươi nói, người xử xự thành thạo?
Chủ nhân của Lư gia ở Hưng Ninh phường theo bổn phận là tộc thúc của Khương công tử, trong Lư thị Trường An chính là một vị trưởng giả, cho nên, lão là người rời khỏi sớm nhất, bởi vì lão phải đi theo Khương lão thái công trở về Phạm Dương, bởi vì đi gấp, gia quyến vợ con đều để lại phía sau.
Không có chủ nhân ở nhà chủ chì đại cục, con cháu trong nhà lại ai cũng có gì thì bỏ lại không tiếc, cho tới hôm qua đại đội nhân mã mới rời khỏi, bởi vậy ở phủ bây giờ còn lại rất nhiều người, còn cần thời gian hai ba ngày mới có thể toàn bộ chuyển đi.
Dương Phàm và A Nô, Công Tôn Lan cưỡi khoái mã giết tới Lư phủ, không nói hai lời liền đạp cửa bước vào. Gia đình giàu có đều có hộ viện. Lư gia đương nhiên cũng không ngoại lệ, Lư gia không những có võ sư, hơn nữa đều là cao thủ, nhưng những người này đương nhiên không thể là đối thủ của Dương Phàm, A Nô và Công Tôn Lan Chỉ.
Vừa nhìn thấy ba người đánh tới tận cửa, võ sư Lư gia vừa sợ vừa giận, tiến lên cản lại, bọn họ không cản mới được, giơ tay cản lại, Dương Phàm liền tin Khương công tử ẩn thân ở đây rồi, e sợ bị y biết được tin mà chuồn mất. Đâu chịu nói lời vô nghĩa với những võ sư này, hai bên lập tức động thủ.
Lư gia đã chuẩn bị xong rất nhiều xe ngựa, chuẩn bị trở về quê cũ ở Phạm Dương, cho nên võ sư ở lại rất nhiều. Vấn đề là mãnh sư ba đầu khó chống đỡ, ba người Dương Phàm từ cửa xông vào, thế như chẻ tre, Lư gia tử thương vô số.
Rất nhiều đồ tể của Lư gia sớm đã chuyển đi rồi, còn lại phía sau đều là những kẻ ngốc nghếch, chất đầy trên xe, bên trong khó giấu được người, ba người Dương Phàm lo lắng người bị giấu trên xe, cả đường giết tới, không những lúc hết tất cả nhà không bỏ sót nơi nào. Buộc chặt xe ngựa và vải che mưa cũng cắt hết, tìm nơi mà Tiểu Man có khả năng ẩn thân.
Ba người tìm tòi, không ngừng có võ sư Lư gia ngăn cản, ba người vừa đánh vừa lục soát, thuộc hạ đâu còn có nặng nhẹ, một người của Bát Bảo Khảm Châu rơi xuống gương đồng, những cái hòm được khảm vàng bạc khắc hoa lật ra, quạt bình thúy ngọc cũng được điêu khắc, trở thành tơ lụa..
Ba người Dương Phàm cùng xông lên. Một đường giết tới, tìm tòi, xông vào nơi sâu nhất trong tòa nhà của Lư gia, tất cả phòng xá, hầm đều lục soát, tất cả xe chuẩn bị chuyển đi đều bổ nát ra. Cuối cùng không thấy bóng dáng của Khương công tử, cũng tìm không thấy Tiểu Man.
Dương Phàm trầm giọng nói: - Tiểu Man không ở đây.
Thiên Ái Nô nói: - Chúng ta tới Tĩnh An phường.
Công Tôn Lan chỉ càng rõ ràng: - Đi.
Ba người xoay người đi tới, võ sư còn sót lại của Lư gia đã có kinh nghiệm, trái lại chủ nhân của Lư gia không ở đây, lão quản sự trung thành đối với chủ nhân của Lư gia kiếm đánh tới bất tỉnh rồi, có thể không liều mạng họ là kiên quyết không liều mạng, ai cũng cầm đao dương kiếm hét lớn đuổi theo họ, lại cách vài trượng, căn bản không dám tiến gần.
Cho tới khi Dương Phàm quyết tâm rời khỏi, cực kỳ chạy nhanh về phía trước, bọn họ giọng càng ngày càng to, gào khóc kêu chạy phía sau, giống như là tiễn đưa Dương Phàm.
- Đứng lại.
Ba người Dương Phàm vừa xông tới cửa, mười mấy người lập tức xông tới, Lý lão thái công gọi người dìu lấy, gần như chân không chạm đất, nhìn thấy họ mới thở dài, lập tức trừng mắt hô lớn, đồng thời xua tay gọi người nhanh chóng thả hắn ra.
Lý thái công thấy mười hai quạt ngọc bình ở dưới chân vô giá, lại nhìn thấy lụa trắng trên ngọn cây bị gió thổi, Lư gia giống như là gặp phải loạn binh vậy, đã không còn cách nào nhìn thấy.
Lý thái công cả giận nói: - Tên tiểu tử hỗn xược ngươi, muốn làm gì?
Lý thái công dậm chân mắng to: - Tên không có đầu óc ngươi, gây họa còn chưa đủ lớn sao? Có việc gì, không thể tới tìm lão phu thương lượng, ngươi xông thành bộ dạng như vậy, xử lý thế nào?
Dương Phàm cười, cười rất lạnh: - Việc này lại có liên quan gì tới ông? Lão nhân gia phải đặt việc này trên người làm gì! Lão nhân gia tránh xa, tiểu tử phải đi tìm nương tử.
- Việc này, lão phu còn muốn nhúng tay vào.
Lý lão thái công nghiêm nghị hét lớn: - Tiểu tử ngươi an phận đợi đi, việc này do lão phu xử lý.
- Tiểu tử không đợi được, xin tránh ra.
Lý lão thái công tức giận nói: - Không được! Ngươi muốn đi, phải bước qua người lão nhân ta.
“Hừ” một tiếng, Dương Phàm liền nhảy qua đầu Lý lão thái công.
Dương Phàm bay qua đầu Lý lão thái công, cơ thể dừng ở ngoài cửa lớn, hai chân chỉ tiếp đất một chút, vượt qua bức tường, chỉ nghe thấy một tiếng ngựa hí phía sau, vó ngựa vang lên, chắc là hắn đã rơi trực tiếp lên lưng ngựa bên ngoài bức tường, dĩ nhiên đã thúc ngựa rời đi.
- A? Tên tiểu tử này..
Lý thái công còn chưa dứt lời, A Nô cô nương học theo, “Hô” một tiếng cũng nhảy qua đỉnh đầu của ông ta. Ngay sau đó Công Tôn Lan Chỉ cũng nhảy lên, lại thình thịch một tiếng đập xuống đất, ngượng ngùng thè lưỡi, nói: - Lão thái công thứ tội.
Nói xong cũng như rắn bay qua người ông ta, “cười khúc khích” một tiếng nhảy ra ngoài cửa.
Lý lão thái công hai mắt trợn trừng, nhất thời có chút mờ mịt.