Pháo hoa là từ hậu trạch Lư gia bắn ra đấy, khoảnh khắc pháo hoa nổ vang, còn có hơn hai mươi bóng người từ các phương hướng pháo hoa nổ vang khác nhau chạy tới, tới trước tiên chính là những người phụ trách tuần tra các nơi ngầm.
Bọn họ tìm kiếm trong từng bụi cây bụi hoa, liền phát hiện Cổ Trúc Đình. Bên miệng Cổ Trúc Đình tứa đầy máu tươi, nằm ngửa, hấp hối…nhưng…nàng vẫn còn sống, nàng vẫn còn sống.
Lúc a Nô từng ở bên Khương công tử, đã lãnh giáo bản lĩnh của nhiều cao thủ của Thừa tự đường. Thừa tự đường có người tinh thông kinh học, có người tinh thông binh pháp, có người quen thuộc quan trường... , còn có người tinh thông quyền thuật.
A Nô học vô cùng tạp, mỗi một môn học đều chưa thể nói là tinh thông, không làm được trò giỏi hơn thầy, nhưng cũng không ai học tạp giỏi hơn nàng. Cổ Trúc Đình từng dạy công phu cho a Nô, nghiêm chỉnh mà nói, gần như là sư phụ đầu tiên của a Nô. Công phu nàng dạy cho a Nô chính là thuật dịch dung.
Rất ít người làm sư phụ xác định dạy tất cả tuyệt chiêu, truyền y bát của mình cho đồ đệ, huống chi là người như a Nô làm việc phải nhìn mặt Công tử nên là đồ đệ chưa từng bái sư của Cổ Trúc Đình. Cho nên, Cổ Trúc Đình chỉ dạy a Nô bản lĩnh dịch dung xuất thần nhập hóa nhưng lại không dạy bản lĩnh tuyệt kỹ của nàng, chính là độn thuật và nhuyễn cốt thuật. Lợi dụng một vài đạo cụ tinh tế để dung hợp mình với hoàn cảnh chung quanh, hình thành một màu sắc tự vệ, đây là công phu độc môn của nàng. Trong Thừa tự đường có rất nhiều cao thủ đều biết nhưng không ai biết loại công phu này còn cần dùng đến nhuyễn cốt thuật, cũng không biết nhuyễn cốt thuật nàng luyện là như nào, vừa đúng điểm ấy đã cứu tính mạng của nàng.
Người phụng mệnh Khương công tử không hiểu nên đã không thể vặn gãy cổ của nàng, tuy bởi vì vừa vội vã biến đổi, Cổ Trúc Đình không phòng bị, cổ nàng vẫn bị thương nhưng chưa bị gãy hẳn, để ổn thỏa, sát thủ này vốn định bóp nát yết hầu của Cổ Trúc Đình, nhưng đột nhiên người tuần sát đi tới làm cho gã không kịp thực thi. Gã chỉ một cước đá Cổ Trúc Đình vào bụi hoa, lừa gạt người tuần sát rồi vội vã bỏ đi.
Cổ Trúc Đình bị thương thật sự chỉ là môt cú đá kia, cú đá đó trúng giữa ngực nàng, làm ngực nàng bị thương nặng, xương sườn cũng bị gãy hai cái, không biết xương sườn gãy có đâm vào làm tổn thương nội phủ hay không nhưng điều này không đủ để trí mạng. Nàng ở trong bụi hoa lo lắng tỉnh lại, liền cố gắng móc pháo hoa cảnh báo ra, dùng hỏa chiết tử châm lên, phóng ra tín hiệu.
Một đống cao thủ Thừa tự đường vây quanh nàng.
Cổ Trúc Đình trong cơn mơ màng thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, tâm trạng được thả lỏng, lập tức ngất xỉu đi.
Bốn lão nhân được người ta dìu đỡ vội vã chạy tới, vừa lúc vượt qua mọi người đưa Cổ Trúc Đình lên tấm thùng xe bị vỡ tan. Lý thái công quát:
- Xảy ra chuyện gì?
Thủ lĩnh sát thủ phụ trách tuần sát lúc này mới nghi ngờ việc Cổ Trúc Đình bị sát hại, nhưng sự việc trọng đại, chưa xác thực gã không dám nói lung tinh. Gã nhận được câu hỏi của vị lão nhân gia này, vội bước lên thi lễ, nhíu chặt mày lắc đầu:
- Sự việc vẫn chưa rõ ràng lắm, chờ cô ta tỉnh lại rồi mới có thể xác định được!
Lý Thái công oán hận nói:
- Dương Phàm phải không?
Người kia đáp:
- Dương Phàm vội vã xông vào hậu trách, ngay sau đó thì từ cửa bắc xông ra ngoài, chưa hề dừng lại.
Trịnh thái công mặt lạnh lùng hỏi:
- Lư Tân Mật đi rồi phải không?
- Vâng!
Thôi thái công thong thả nhấn mạnh:
- Tập kết người của ngươi lại đây, từ giờ trở đi, không có lệnh của mấy lão già chúng ta, bất luận kẻ nào cũng không được chấp hành, bao gồm cả Lư Tân Mật, rõ chưa?
Người nọ rùng mình, vội vàng khom người đáp:
- Vâng, thuộc hạ hiểu!
Trịnh thái công quay lại tức giận nói với chúng con cháu đuổi tới:
- Một đám chẳng nên thân, mang theo người các ngươi, cút!
Không một ai chú ý tới, trên một ngọn cây Phong đỏ cao to trong một hộ gia đình có một vị cô nương lặng lẽ đứng đó, bóng nàng thấp thoáng sau những tán lá đỏ rậm rạp...
***
Dương Phàm xông vào hậu trạch Lư gia, biết được bốn chiếc xe ngựa đã phân làm bốn hướng chạy ra khỏi Lư phủ, Lư Tân Mật cũng đám tâm phúc đã biến mất, lập tức hiểu đối phương đã dùng kế nghi binh mà chạy. Thế nhưng hiện tại một chiếc xe ngựa trong bốn chiếc đã bị hắn hủy, còn lại ba chiếc thì trong đó rất có khả năng có một chiếc là che giấu Khương công tử. Khương công tử sẽ ở chiếc nào? Tiểu Man và hắn ta là cùng một chỗ hay là một người một xe ngựa?
Dương Phàm không biết, cũng không có thời gian để nghĩ, hắn chỉ có thể lựa chọn đuổi theo một hướng. Tuy nói bọn họ có ba người, có thể chia nhau mỗi người đuổi theo một đường, nhưng vừa rồi đối mặt với đám võ sĩ kia, phân tích chiến lực cho thấy, nếu như bọn họ chia ra đuổi theo thì sẽ không làm nên chuyện, rất có khả năng a Nô hoặc Công Tôn Cô Nương sẽ mất mạng cũng nên.
Dương Phàm không có lựa chọn nào khác.
Khoái mã lao ra khỏi Lư phủ, còn chưa ra khỏi ngõ dài, bỗng hắn nghĩ đến việc chưa hề tìm tòi gì trong Lư phủ, tuy nói Lư công tử đáp xe bỏ chạy là hiềm nghi lớn nhất, nhưng cũng khó bảo đảm hắn ta sẽ không mạo hiểm dùng chiêu "điệu hổ ly sơn". Vì vậy, Dương Phàm vội vàng căn dặn bảo Công Tôn Lan Chỉ ở lại giám thị động tĩnh của Lư phủ, còn hắn và a Nô tiếp tục đuổi theo.
Bỏ trốn rất có phương pháp!
Hiện tại Dương Phàm tự cảm giác như vậy, hắn thật không ngờ Khương công tử vốn luôn cao ngạo, không coi ai ra gì lại lựa chọn cách bỏ chạy như thế.
***
Trên đường cái Chu Tước, mười mấy kỵ sĩ bảo vệ một chiếc xe ngựa đang chạy, chuông treo dưới tuấn mã phát ra những tiếng vang thanh thúy, móng ngựa đạp đạp, bánh xe lộc cộc, tất cả kỵ sĩ chung quanh đều có khí thế, vừa nhìn là biết đệ tử nhà giàu có xuất hành, có người đi trên đường vô thức đều dạt hết vào bên đường.
Bỗng nhiên, phía trước có một con khoái mã toàn thân đen thùi không có một chút tạp mao nào đang phi như bay tới, ngăn cản đội ngũ kia. Xe ngựa và hộ tống liền ngừng lại trên đường. Bọn họ ngừng lại, người bên ngoài tự giác vòng sang hai bên mà đi, đường Chu Tước chiều rộng trăm bước, ai sẽ buồn chán nhàn rỗi tự tìm xui xẻo ở trước mặt những con cháu nhà giàu này chứ.
Lạc Dương nhiều quý tộc mới nổi, Trường An nhiều nhà có tiếng lừng lẫy, nói đến nội tình, còn phải là Trường An.
Kỵ sĩ cản đoàn xe ở trước xe ngựa kể rõ tin tức mà gã nghe được. Xe ngựa vẫn buông rèm, im ắng, hai bên còn có một kỵ sĩ đi theo xe ngựa, tay dài tới thắt lưng, tư thế oai hùng, chính là Độc Cô Vũ.
Nghe kỵ sĩ kia báo cáo tình hình xong, Độc Cô Vũ nhướng mày, dùng cán roi ngựa gõ nhẹ vào tay vịn của xe, trầm ngâm nói:
- Lư Tân Mật dám chọn cách chạy trốn ư, thật là ngoài dự liệu của ta! Bốn chiếc xe ngựa, hắn sẽ chạy về hướng nào? Là ra Bắc Môn, đi Đồng Quan, hoặc là quay về Phạm Dương, thậm chí là chạy về quê nhà Phạm Dương; hay là ra Đông Môn, qua Lam Điền Quan nhập quan nội? Hay là rời từ Nam Môn...
Rèm xe từ từ cuốn lên, thuyền nương thu tay lại, một lần nữa nghiêng người ngồi vào chỗ của mình.
Ninh Kha cô nương ngồi ở giữa xe, trên đầu đội "Thiển Lộ", chỉ lộ ra chiếc cằm thanh tú xinh xắn. Nàng ho nhẹ hai tiếng, nói:
- Vì sao huynh không nghi ngờ hắn chạy hướng tây?
Độc Cô Vũ lắc đầu, nói:
- Không có khả năng! Tây Vực rối loạn, chính là địa bàn của Thẩm Mộc...
Nói đến đây, ánh mắt Độc Cô Vũ đột nhiên sáng lên, hưng phấn nói:
- Ý muội là...hắn sẽ dùng phương pháp trái ngược, sẽ đi theo phương hướng mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới, như vậy càng có khả năng...
Ninh Kha cô nương thờ dài, nhẹ nhàng vén Thiển Lộ lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, ánh tà dương chiếu vào gương mặt nàng, hai hàng lông mày khẽ cau lại, mái tóc đen nhánh mượt mà.
- Huynh, đây không phải là đại quân xuất phát, cho nên, phân tích hắn chạy hướng nam hay là hướng bắc đều vô nghĩa. Hắn khinh xa đơn giản, tùy thời có thể thay đổi, nơi đường nhỏ chính là nơi hắn thật sự muốn đi. Cho nên, hắn căn bản trước đó không cần phải chạy ở hướng nào, hắn chỉ cần chạy đi, càng đi sẽ gặp càng nhiều đường, khi đó dù là hắn có chạy hướng nào, cũng không có khả năng tìm được hắn.
Độc Cô Vũ trố mắt:
- Vậy..vậy làm sao bây giờ? Vậy chẳng phải nói, chỉ cần Dương Phàm đuổi theo xe không có người cần tìm, vậy thì không bao giờ ...bắt được hắn rồi?
Ninh Kha nhẹ nhàng ngước cằm thanh tú lên, hàng mi mềm mại khẽ chau lại:
- Sĩ tộc Sơn Đông biết rõ hành vi đê tiện, thủ đoạn bỉ ổi của hắn, nhưng cũng không muốn hắn chết trong tay Dương Phàm, sẽ khơi dậy toàn bộ Lư thị trả thù, cho nên căn bản không cần đuổi theo, bằng không thì...
Ninh Kha nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài:
- Bọn họ hoàn toàn quên thê tử của Dương Phàm còn đang ở trong tay Khương công tử, trong mắt bọn họ, một phụ nhân, luôn luôn không quan trọng. Lẽ nào bọn họ đến giờ không rõ, người nhà đối với Dương Phàm quan trọng cỡ nào?
Độc Cô Vũ cười khổ:
- Điều này cũng không trách bọn họ được, dọc đường đuổi theo Dương Phàm đã làm cho cục diện rối rắm rồi, mấy lão già đó đã choáng váng đầu óc rồi, chỉ sợ bọn họ cả đời chưa bao giờ chật vật như lần này. Trước đây bọn họ đã từng gặp phải người nào như vậy đâu?
Khóe miệng Ninh Kha khẽ nhếch lên thành một đường vòng cung, dịu dàng nói:
- Muội tình nguyện, nam nhi khắp thiên hạ đều là người như vậy!
- Tiểu muội...
Ninh Kha vươn ngón tay dài nhỏ, chỉ về phía trước, nói:
- Huynh dẫn người đuổi phía trước, ra khỏi thành có một quan đạo dài, có một lối rẽ, bọn họ chỉ có thể dọc theo đường lớn mà đi, khoái mã đuổi theo, có thể vượt qua được.
Độc Cô Vũ mừng rỡ:
- Muội cho rằng hắn sẽ đi đường này?
Trước nay Độc Cô Vũ chưa từng hoài nghi trí tuệ của tiểu muội mình, nếu nàng nói Khương công tử đi đường này, thì Độc Cô Vũ tin tưởng Khương công tử nhất định đang chạy trốn ở con đường phía trước.
Ninh Kha nói:
- Không có gì là không đúng cả., Dương Phàm trước tiên chặt đứt một hướng xe ngựa của bọn họ rồi, hắn lại đích thân đuổi theo xe ngựa hướng bắc, hiện tại chỉ còn hai đường hướng tây và hướng nam thôi...
Độc Cô Vũ nói:
- Vậy vì sao ta phải đuổi theo hướng nam?
Ninh Kha nói:
- Bởi vì hiện tại chúng ta gần cửa nam nhất.
Độc Cô Vũ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì cười khổ nói:
- Ta hiểu rồi.
Y quay ngựa, quát lớn:
- Để lại vài người bảo vệ tiểu thư, những người khác đi theo ta!
Độc Cô Vũ vung roi quất ngựa, phóng theo dọc đường cái Chu Tước thẳng tắp rộng rãi đi về phía Minh Đức Môn, hơn mười kỵ sĩ phía sau đuổi theo, trong lúc nhất thời tiếng chân như sấm, mơ hồ toát lên sát khí.
- A Tứ!
Ninh Kha gọi là kỵ sĩ đến báo tin vẫn chưa đi:
- Ngươi lập tức đi Vi gia, mời bọn họ đến ngoài thành tây để truy bắt, nếu bọn họ không muốn chính diện xung đột, thì thả Lư Tân Mật và một con ngựa là được, nhưng phải cứu Tạ Tiểu Man lại. Nói cho bọn họ, công danh lợi lộc không động được tâm của Dương Phàm đâu, trong lòng người này, người thân chính là TRỜI!
- Vâng!
A Tứ lập tức lên ngựa phóng đi.
Ninh Kha dựa vào đệm, khẽ thở dốc, lát sau thì thầm:
- Địa khu Quan Trung, với thế lực Vi gia lớn nhất của ông ta, muốn có lợi ích, chỉ cần ra sức một chút là được.
Thuyền nương nhìn vẻ mệt mỏi của nàng, lo lắng nói:
- Tiểu thư, chúng ta quay về phủ chờ tin tức.
Ninh Kha lắc đầu yếu ớt nói:
- Chờ, là một cảm giác rất dày vò. Đi theo đại huynh đi, mặc kệ kết quả tốt hay xấu, nhưng phải thấy kết quả, ta mới an tâm!
Dương Phàm hơi ngơ ngác, nghĩ nghĩ một lát, giãn mặt ra cười:
- Đối với Dương Phàm, lão tiền bối là một vị trưởng giả đức cao vọng trọng, sao có thể trêu đùa hậu bối như vậy.
Lão già tóc bạc kia hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Sao lão phu lại trên đùa ngươi?
Dương Phàm nói:
- Một đứa nhỏ nhà quê, mẫu thân bảo nó đi cắt cỏ về cho lợn. Nó cắt đầy một giỏ cỏ quay về, cắt cỏ bị dính bùn, không thể nói nó đi ra ngoài chỉ vì một nắm bùn chứ? Đạo lý tương tự, vãn bối chưa bao giờ nói đọc sách là bùn, chỉ nói kẻ đọc sách cả ngày chỉ ngâm thơ làm phú, hoang phế chủ nghiệp, đây mới là kẻ quên cắt cỏ cho lợn, chỉ mải nghịch bùn.
Lão giả tóc bạc nhíu mày, nói:
- Có gì khác nhau?
Dương Phàm nói:
- Có khác nhau! Rất khác nhau! Học vấn mà người đọc sách nghiên cứu, học tập là tri thức, là đạo lý mà có trí tuệ. Tác dụng của thi từ ca phú tựa như một bài hịch trước trận đấu, như quân ca trong chiến đấu, như một bài ca chiến thắng. Còn cái thứ dệt hoa trên gấm, chẳng phải vô dụng sao? Ha ha ha.
Kinh quốc không dùng nó được, quần thần viết tấu không dùng nó được, Thái Sử Công chép lại lịch sử không dùng nó được. Dù là vãn bối tại nơi này nhận được khảo nghiệm của các vị trưởng giả suy nghĩ câu trả lời cũng không dùng nó được. Tiền bối nghĩ, nó không phải bùn khi cắt cỏ sao chứ?
Lão đầu nhi giận dữ nói;
- Hôm nay Lý công mở tiệc, cả sảnh đường vui mừng, khách mời như mây. Nhị Lang lại lôi một đống bùn ra so sánh, Lý Công có thể vui sao?
Người đọc thi thư tuy vẫn thường làm thơ, nhưng khiến cho bọn họ trong chốc lát đã ứng biến làm được thơ cũng không phải chuyện dễ, huống chi biểu hiện của Dương Phàm rõ ràng cho thấy hắn không am hiểu thi từ, nói cho cùng, lão đầu nhi này vẫn cho rằng Dương Phàm khinh bỉ thi từ là vì mình không hiểu thi từ, lại không nghĩ tới hắn khiến cho các thế gia đệ tử kia mất mặt mà vẫn còn ra vẻ cao ngạo, bởi vậy vẫn muốn làm khó hắn, gọt đi phần ngạo khí của hắn.
Lão nói xong, làm một số người từng có chút thưởng thức đối với Dương Phàm cũng thấy có chút không ổn. Lý Mộ Bạch mặc dù cũng muốn dạy dỗ Dương Phàm một trận, nhưng cũng không muốn hắn mất mặt trước nhiều người như này, nhưng người hỏi là đứng đầu Trịnh thị Vinh Dương, còn ông lại là người tiến cử Dương Phàm, cũng không nên quá mức thiên vị, liền đánh mắt sang Độc Cô Vũ để y giải vây cho Dương Phàm.
Độc Cô Vũ hiểu ý, vội ho khan một tiếng, giải cứu cho Dương Phàm:
- Đang ngồi ở đây đều là trưởng giả tiền bối, Nhị Lang không cần lo lắng. Tùy ý ngâm vài câu thơ để cho các tiền bối đánh giá một chút là được. Nhị Lang tinh thông quân sự, thành thạo văn trị, lại thông hiểu cơ mưu quyền biến, bản lĩnh vậy đã là không tầm thường. Tinh lực của người là có hạn, cho dù không am hiểu thi từ cũng không tính là gì. Ha ha…
Mới vừa rồi Trịnh lão lên tiếng, Dương Phàm cúi đầu không nói gì, lần này Độc Cô Vũ giảng hòa cho hắn, Dương Phàm cũng không nói gì, chỉ cúi đầu nặng nề. Lúc này ánh mắt của mọi người chăm chú nhìn hắn, thầm tò mò:
- Không lẽ… Dương Phàm thật đúng là muốn nặn “một nắm bùn”?
Một lúc lâu sau, Dương Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, cười với Trịnh lão:
- Trưởng giả có mệnh, vãn bối không dám chối từ. Vậy vãn bối sẽ trát một nắm bùn lên tường nhà, chỉ cầu có thể mua vui lấy một nụ cười của thọ tinh, coi như thể hiện một phần tâm ý của vãn bối.
Mọi người nghe xong đều có vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ Dương Phàm này thật sự sẽ làm thơ? Thật sự có thể làm ra được một bài thơ chỉ trong một thời gian ngắn như vậy? Chỉ trong chút thời gian đó, chỉ gieo vần làm vè cũng đã không dễ, không biết vị Dương Nhị Lang so ngâm thơ với bùn sẽ làm như thế nào.
Nhất thời các trưởng giả thế gia đều nín thở trông chờ nhìn nắm bùn của Dương Phàm.
Ninh Kha không chớp mắt chăm chú nhìn Dương Phàm, sắc mặt khẩn trương.
Dương Phàm vừa giáng chức thơ thành bùn, giờ hắn có làm ra thơ dở tệ cũng chẳng sao, dù sao hắn cũng nói tất cả ở đây là bùn rồi, cho thấy về phương diện này, trình độ của hắn cũng vào loại bình thường. Nhưng Ninh Kha lại rất ít khi quan tâm đến một người, Dương Phàm lại là một trong số rất ít đó, đương nhiên nàng vẫn hy vọng Dương Phàm có thể nở mày nở mặt, lúc này khó tránh khỏi lo lắng cho hắn.
Dương Phàm nói:
- Trịnh lão tiền bối đã yêu cầu, vậy vãn bối xin làm một bài thơ thất ngôn, hy vọng mang chút sôi nổi cho bữa tiệc hôm nay.
Trịnh lão cũng hơi bất ngờ, thu lại ý khinh thị, trầm giọng nói:
- Chăm chú lắng nghe!
Dương Phàm nhìn xung quanh, hiển nhiên đang tìm ý tưởng.
Hắn nhìn kỹ từ mười hai tấm bình phong hình vẽ hoa tử đàn phía đối diện, lại nhìn lò hương trầm bằng sẽ đặt trên bàn nhỏ trong góc phòng, cuối cùng nhìn đến tấm vải đỏ trong góc phòng, trước khi Dương Phàm tới, nơi này vừa trình diễn một bài múa mang tên “Lục yêu”, trên đó vương lai một đóa hoa hồng cài trên mái tóc vũ nữ.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, bờ môi cong cong như mạn thuyển nửa vầng trăng, giọng nói tràn trề cảm xúc:
- Họa bình thâm yểm thụy vân quang
La khỉ hoa phi bạch ngọc đường
Ngân sủy tửu khuynh ngư vĩ đảo
Kim lô hôi mãn áp tâm hương
Khinh diêu lục thủy thanh nga liễm
Loạn xúc hồng ti họa oản cầu
Khẩu kim nhật ân vinh hứa đồng thính
Bất từ thẩm túy nhất thiên cân.
Yên tĩnh. Rất yên tĩnh.
Trong sảnh đều là các vị gia chủ thế gia và các vị bề trên, ai nấy đều đọc đủ thứ thi thư, bài thơ này của Dương Phàm cũng không tính là tác phẩm kinh thế, cũng tuyệt đối không phải tác phẩm thượng thừa xuất sắc trong bữa tiệc mừng thọ, nhưng ứng với tình cảnh hiện tại, cả đường phú quý đều được miêu tả ra hết.
Chỉ trong thời gian ngắn mà làm ra một bài thơ như vậy, đương nhiên không tệ, mà trước đó Dương Phàm luôn biểu hiện sự khinh thường đối với thi từ, hiển nhiên trước kia hắn cũng chưa bao giờ bỏ công bỏ tâm lực đi nghiên cứu, vậy mà hắn có thể làm ra được bài thơ này, lại càng thể hiện bản lĩnh.
Thái độ và thành tựu tương phản mạnh mẽ mới khiến cho người ta kinh diễm, ai nấy đều đang đợi hắn ném ra một nắm bùn, ai ngờ hắn lại nặn ra một bức tượng đất y như thật, xem ra thái độ khinh khỉnh vừa rồi của hắn không phải là làm bộ làm tịch, mà là thật sự khinh thường.
Ánh mắt Ninh Kha đột nhiên thoáng chút kỳ lạ, Lý Mộ Bạch vê được một nửa chòm râu khựng lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi cười mãn nguyện, ánh mắt nhìn Dương Phàm cũng hiện lên vài phần ý cười. Dương Phàm ngâm hết bài thơ này, thấy không ai nói gì một lúc lâu, đành tiếp tục chấm dứt biểu diễn, chắp tay với mọi người:
- Bêu xấu! Bêu xấu!
Dương Phàm từ nhỏ đã được dạy dỗ, nhất là từ khi phụ thân hắn bị giáng chức tới Lĩnh Nam, lão bèn ký thác hết hy vọng chấn hưng danh dự gia đình vào đứa con trai độc nhất, hao hết tâm tư dạy dỗ hắn.
Sau đó, Dương Phàm lại theo sư phụ đi ra hải ngoại, Thái sư phó Cầu Nhiêm Khách tuy tướng mạo tục tằn, năm đó lại là đầu lĩnh lục lâm, nhưng lại là con trai của thủ phủ Dương Châu, từ nhỏ cũng đã được mời danh sư dạy dỗ, cũng đầy bụng học vấn. Năm đó lão muốn tranh thiên hạ, chỗ dựa cũng không phải võ công tuyệt thế vô song, mà là đầy bụng kinh luân, tài trị thế.
Ở hải ngoại mấy năm nay, Cầu Nhiêm Khách chưa từng dạy cho đệ tử chút võ công nào, nhưng văn ngao cũng là tự mình ra tay dạy dỗ, tài văn chương của Dương Phàm đương nhiên không tệ.
Một vị lão giả nói:
- Cung vi đức thủ, thận vi hành cơ! Người trẻ tuổi, ngươi vừa tùy ý đặt một bài thơ. Trong hậu hoa viên, khi chúng thế gia đệ tử mời ngươi ngâm thơ làm phú, mặc kệ trong lòng ngươi khinh thường bao nhiêu, tùy ý làm một bài thì có làm sao? Cần gì phải cố ý hạ thấp, lấy lòng mọi người? Cần phải hiểu thế bất nghi thị, khí bất nghi cuồng, tức là cần phải biết tiến thoái, đó mới là người khiêm tốn.
Dương Phàm chắp tay nói:
- Vị trưởng giả này là…
Độc Cô Vũ đáp thay lão:
- Vị trưởng giả này là Thôi Công - Bác Lăng.
Hóa ra là Thôi Công - Bác Lăng, vậy thì mặc kệ lão không phải là Thôi gia chủ thì vẫn là một vị trưởng giả quan trọng của Thôi gia, hẳn là một nhân vật cực kỳ lớn. Dương Phàm thành khẩn nói:
- Trước mặt trưởng giả, dám không nói thẳng nói thật? Vãn bối cũng không lấy lòng mọi người, mà quả thực có cái nhìn như vậy đối với thi từ chi đạo.
Vãn bối không nói dối, cần gì phải che giấu sự khinh mạn của mình. Hôm nay tại đây, nếu không có trưởng giả yêu cầu, vãn bối cũng sẽ không làm bài thơ này. Nếu là thiên hạ thái bình, vãn bối lại xuất thân cao môn thế gia, không cần lo nước lo dân, không cần bôn ba vì miếng ăn, không chừng cũng có thể nhàn nhã thoải mãi cùng các công tử đây tự đắc ngâm thơ làm phú.
Nhưng hôm nay An Tây tứ trấn đã quy thuận triều đình. Tứ trấn đã đoạt được, Thổ Phiên và Đột Quyết vẫn không chịu buông tha việc cắt đường lui của ta, muốn cướp lại An Tây tứ trấn. Trong Nam Cương đủ mọi biến loạn, tuy lúc này đã trấn an được nhưng quan trọng vẫn là kế sách sau này của triều đình, nếu không phản loạn tái khởi sẽ là đại họa.
Trong triều ác quan hoành hành, chư vị bề trên hẳn cũng biết rõ những việc vãn bối đã làm, vậy cũng rõ vãn bối và ác quan tranh đấu thảm thiết. So với đủ loại đại sự quốc kế dân sinh, gia quốc thiên hạ, đương nhiên thi từ chi đạo chỉ là một nắm bùn loãng rồi. Nếu bài thơ này của vãn bối lọt được vào pháp nhãn của các vị trưởng bối, vãn bối cũng chỉ thấy nó là một nắm bùn tốt hơn một chút, thực không có ích nhiều.
Thôi Công còn muốn lên tiếng, Lý Mộ Bạch đột nhiên cười nói:
- Thôi lão đầu, ngươi muốn bàn chuyện với Nhị Lang là chuyện gia quốc thiên hạ hay thi từ ca phú? Ngươi đang tính thuyết phục Nhị lang, để sau này hắn chìm đắm trong thi từ, trở thành nhất đại từ tông hay đại gia thi đàn hay làm trung thần triều đình hay sao?
Thôi Công sửng sốt, không nhịn được cười. Chuyện này thật sự lão không cần phải giằng co với Dương Phàm. Trong lòng lão, quan trọng nhất là gia tộc kế thừa, thiên hạ thái bình, mấy thứ thi từ đã nhiều năm không để ý. Hiện giờ Lý Mộ Bạch thích sưu tầm đồ cổ, còn lão thích du sơn ngoạn thủy. Nếu đại sự cần, những thứ đó cũng có thể hy sinh bất cứ lúc nào. Dương Phàm có coi trọng thi từ hay không lão đâu có để ý, sao lại vì chuyện này mà tranh chấp?
Những vị trưởng giả đó cũng là rộng rãi, nghĩ thông liền cười xòa. Thôi Công không nhắc đến thi từ nữa, mà nghiêm mặt nói:
- Nhị lang có biết, mấy lão nhân chúng ta hôm nay muốn gặp ngươi là vì cái gì không?
Dương Phàm như cười như không đáp:
- Vãn bối phỏng đoán một chút. Đại khái tiền bối muốn tài bồi vãn bối, ra sức vì sự kế thừa và tồn tại của thế gia?
Trong phòng này không có người không thể tin tưởng, ngay cả có người nguyện ý vì lợi mà phản bội người khác cũng sẽ chẳng có ai vì lợi mà phản bội chính mình. Hơn nữa, cũng không ai có thể ra được giá để người trong phòng phản bội. Vì vậy Dương Phàm rất thẳng thắn, không cần che giấu.
Lý Mộ Bạch mỉm cười:
- Nhị lang là người thông minh, lão phu cũng không giả ngu. Chỉ cần Nhị lang nguyện ý ra sức vì chúng ta, chúng ta có thể cung cấp tất cả tài nguyên để giúp ngươi. Chậm nhất là năm năm, giúp ngươi trở thành Thị lang; thêm mười năm trở thành Thượng thư. Lại bảy năm, nhập Chính sự đường! Trước năm mươi tuổi có thể phong tướng, dưới một người trên vạn người! Ha ha, tặng ngươi một Dương Tướng công, ý ngươi thế nào?