Lục Bá Ngôn bị một kiếm của Bùi đại nương đâm vào phế phủ, phế phủ của lão bị đâm thủng, vết thương rất nặng, động thủ này, vết thương vỡ toang, vết máu dần dần thấm vào áo bào.
Theo đó, sắc mặt của lão lộ ra một màu ửng hồng kỳ dị, đao trên tay dần dần bất ổn, sự biến đổi này tuy rất nhỏ, nhưng Dương Phàm và A Nô đang giao chiến lại có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, thế công của họ càng thêm mãnh liệt.
- Khụ..
Trong khi giao chiến, Lục Bá Ngôn bởi vì vết thương bị rách cho nên bỗng ho khan một tiếng, tiếng ho này, đao thế liền động, kình đao cũng tùy thế mà buông lỏng, Dương Phàm nắm lấy cơ hội khó có được này, một tiếng kêu to, đao trong tay linh hoạt, sắc bén vô cùng bổ vài đao, giống như hổ điên, khiến Lục Bá Ngôn lập tức bị ép lùi bốn bước liên tiếp, lập tức đột nhiên nhảy lên, như chim ưng phi lên trời cao, oai hùng mạnh mẽ, hơn cả gió lốc
Lực đạo của Dương Phàm tận hết sức, đột nhiên đoàn thân, mượn giương thân, như chim diều vồ thỏ, người đao hợp nhất, đánh một đao xuống đầu Lục Bá Ngôn, mã quang như điện, khí tuôn như núi.
Thiên Ái Nô thấy vậy, mạnh mẽ bổ thân về phía trước, dán lên mặt đất, giống như rắn đánh úp về phía Lục Bá Ngôn, kiếm giơ lên, giống như là lưỡi rắn phun ra, đâm vào tim gan Lục Bá Ngôn.
Nhất thiên nhất địa, một trên một dưới, đều là một kích toàn lực vô địch.
Trường đao của Lục Bá Ngôn quét ngang, ánh đao lạnh lẽo bốc lên rít gào như sóng dữ Hoàng hà, vòng lại mà lên.
- Leng keng.
Ánh đao điên cuồng, hung hăng, khi hai lưỡi đao chạm nhau đồng thời bị bẻ gãy, vết thương ở ngực của Lục Bá Ngôn bị rung mạnh, một chùm máu từ ngực bắn ra.
Dương Phàm bổ nhào xuống mặt đất, trong tay còn có chuôi đao, trên chuôi đao còn sót lại lưỡi đao không đến nửa thước, lưỡi đao tàn nửa thước này theo lực đạo của hắn hạ xuống, từ ngực của Lục Bá Ngôn luôn trượt tới bụng, “đinh” một tiếng cùng với Thiên Ái Nô đâm vào giữa bụng Lục Bá Ngôn.
- Lui xuống.
Dương Phàm sợ Lục Bá Ngôn bùng lên mà đả thương người khác, ấn bả vai của A Nô dùng sức vung về phía sau, bản thân cũng mạnh một cái xoay người, bay ra hơn một trượng, một chưởng xuống đất, lập tức nhảy lên.
Lục Bá Ngôn giống như say rượu, lảo đảo lui lại mấy bước, hai chân kéo căng, lúc này mới đứng vững thân mình. Một vết thương đáng sợ, từ phía trước ngực lão cho tới tận bụng, máu chảy khắp tâm can.
- Ha ha ha…
Lục Bá Ngôn cười ha hả một cách thoải mái, vết máu chảy ra từ miệng.
Dương Phàm cảnh giác theo dõi lão, sư tử sẽ chết, cũng không có người nào dám khinh thường.
Lục Bá Ngôn cười, một thân mình hùng tráng chậm rãi ngửa mặt ngã xuống, tuy khuynh đảo, khí tráng vẫn như núi như trước.
Oai hùng một đời, cuối cùng lại đi tới bờ bến của nhân sinh.
Tất cả mọi người đều yên lặng một chỗ, một lúc lâu sau, cuối cùng không thấy Lục Bá Ngôn vùng lên, Dương Phàm mới giống như một con thỏ, lao về phía xe.
- Cẩn thận.
A Nô vội vàng kêu lên một tiếng, lo lắng trong xe còn ẩn giấu đao khách, nhưng Dương Phàm đã vung màn kiệu lên.
Màn kiệu giơ lên, quay tới đỉnh kiệu, Dương Phàm lập tức nhìn thấy Tiểu Man đang lẳng lặng nằm ở trên giường trong xe.
Trong lòng Dương Phàm trầm xuống, cả người bổ nhào vào xe, giơ tay nắm lấy Tiểu Man, lập tức phát hiện nàng còn sống, hai đầu gối mềm nhũn, suýt nữa ngã trong xe.
Sau đó…., hắn liền hoảng hốt phát hiện, bên cạnh Tiểu Man, trong khuỷu tay của nàng có một cái đầu nhỏ như quả dưa, ủi lên ủi xuống, đứa bé mập mạp trắng trẻo, mở to mắt, con ngươi giống như nước chuyển đi chuyển lại, sau đó dần dần định trên người hắn.
Dương Phàm hú lên một tiếng quái dị, đặt mông ngồi phệt xuống.
A Nô nghe thấy một tiếng kêu kỳ quái, nghĩ hắn bị người khác đánh lén, trong lòng quýnh lên, nhào tới xe, nhìn vào trong, cả người cũng đứng ngơ ngác ở đó…
***
Xe của Ninh Kha vốn mở rất rộng, nhưng chen lấn thêm cả Dương Phàm, a Nô và Tiểu Man, cộng thêm một tiểu bảo bối, cũng đủ thấy rất chật chội.
Một đống người chen chúc trên xe, chạy về phía thành Trường An.
Phía sau, các thị vệ còn lại do Độc Cô Vũ suất lĩnh đang thu dọn hiện trường.
- Sau khi Lục lão đầu rời khỏi Lư phủ, mệnh lệnh cho xe đi tới đi lui trong một ngõ nhỏ…
Tiểu Man dần tỉnh lại dựa vào lòng Dương Phàm, nhẹ nhàng kể lại những gì nàng đã trải qua sau khi bị bắt cóc.
Ninh Kha căn bản không nghe thấy họ nói chuyện, chỉ là tò mò mà thấy thú vị nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ đang nằm trên giường.
Đôi mắt của đứa trẻ mới sinh trong suốt còn hơn nước suối, lộ ra cảm giác rất hồn nhiên, con mắt của Ninh Kha tuy không thâm thúy như nó, nhưng cũng trong suốt như nhau, tiểu hài tử đại khái rất thích sự sạch sẽ, hương thơm phát ra từ trên cơ thể nàng, nên cứ liên tục khua chân múa tay.
Ninh Kha vươn ngón tay mảnh khảnh chạm vào người nó, nó liền nắm lấy ngón tay của Ninh Kha, khí lực dường như còn rộng hơn cả nàng, sau đó mím môi, hai cái chân hồng trắng như ngó sen đạp loạn một mạch, cố gắng thổi ra bong bóng, chọc cho Ninh Kha bật cười. Hai người một lớn một nhỏ, vui đùa thích thú.
- Lão Lục làm như vậy, hẳn là tạo cơ hội để Công tử thoát thân.
A Nô nghe lời nói của Tiểu Man, nhẹ giọng phân tích nói: - Lão Lục tuy cũng là một bộ hạ bên cạnh Công tử, nhưng Công tử từ nhỏ đều do ông ta chăm sóc mà lớn lên, muội nhìn rõ, lão Lục vô cùng yêu thương Công tử, coi Công tử như là con cháu ruột thịt vậy.
Không ai biết, mục đích thật sự đi đi lại lai trong ngõ nhỏ của Lục Bá Ngôn sau khi rời khỏi Lư phủ là gì.
Lục Bá Ngôn cũng không biết Khương Công tử lên chiếc xe nào, Khương Công tử có dự định gì, chưa bao giờ bàn bạc với người khác, y chỉ cần người khác phục tùng y.
Lục Bá Ngôn nằm trong phòng yên lặng dưỡng thương, khi được người ta đỡ ra ngoài liền đã bị thông báo kế hoạch phá vây, hơn nữa, lão phải tới chịu trách nhiệm về một chiếc xe vô cùng quan trọng: - Mang theo mẹ con Tiểu Man cùng về Lạc Dương.
Lục Bá Ngôn yêu thương Khương Công tử như con cháu của mình, lão hy vọng Công tử tỉnh lại, hy vọng Công tử mãi không thất bại, nhưng lão không hy vọng Công tử dùng thủ đoạn ti tiện này: bắt đi phụ nữ và trẻ nhỏ để uy hiếp đối thủ.
Khi lão biết thê tử của Dương Phàm bị bắt đi, hơn nữa còn sinh ra đứa trẻ, lão cảm thấy rất không thỏa đáng, nhưng tình hình lúc đó khẩn cấp, lão căn bản không gặp được Công tử, cũng không có thời gian khuyên nhủ, liền bị đỡ lên xe.
Dương Phàm là hậu nhân của Cầu Nhiêm Khách Trương Tam Gia mà lúc bình sinh lão ngưỡng mộ nhất, vị Lục Lâm đại hào này tuy sớm đã là tay sai của Lư gia, hiện giờ phục vụ cho minh chủ của mình, cho dù Dương Phàm là truyền nhân của cố chủ, lão cũng chỉ có thể nỗ lực vì Khương Công tử, nhưng trong phủ Công Tôn, khi một chưởng của lão gần như đáp trúng Dương Phàm, trong lòng lão có chút không đành lòng, đã tha cho Dương Phàm một mạng.
Hiện giờ đối mặt với một đứa trẻ còn nằm trong tã, Một Lục Lâm đ*o hào đạo nghĩa và kiêu ngạo là lão càng không dễ cho phép mình làm ra những việc như vậy, huống hồ đứa bé này còn là đồ tử đồ tôn của cố chủ.
Xem ra, nam nhi có thể chết, không thể nói bại! Nam nhi có thể bại, không thể mất đi khí khái của một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Việc này Công tử làm sai sẽ tổn hại đến một đời anh danh của Công tử, lão phải tận lực xoay chuyển. Lão phải đưa phụ nhân và đứa bé trở về với Dương Phàm.
Nhưng nếu lãolàm như vậy, sẽ cố lỗi với sự phó thác của Công tử, Công tử hiển nhiên rất coi trọng mẹ con Tiểu Man, cho nên mới giao họ cho mình quản lý. Muốn trung nghĩa lại không có đạo nghĩa, muốn đạo nghĩa lại mất trung nghĩa, hai thứ này khó mà song toàn, công tử chỉ có thể chết.
Cho nên, dưới sự chỉ huy của công tử, chiếc xe ngựa này rời khỏi Lư phủ liền đi vòng vo rất lâu ở thành Trường An, công tử cố nhiên là muốn thu hút sự chú ý của người có tâm, tạo cơ hội cho Công tử thoát khỏi sự truy binh một cách thuận lợi, cũng là để cho Dương Phàm cơ hội truy đuổi lão, lão muốn lấy thân làm gương, lấy mệnh tương báo: Trung nghĩa vì Công tử, đạo nghĩa với Dương Phàm.
Lão đã thành công, cho nên lão cười tới chết, cười một cách sảng khoái, chết một cách sảng khoái.
Không ai hiểu được sự khổ tâm này của lão, lãocũng không cần người khác hiểu, chỉ mong được an tâm.
***
Nhân mã truy tìm tung tích của Khương Công tử bao gồm cả toàn bộ lực lượng của sĩ tộc Sơn Đông và Thế gia Quan LũngThế gia. Trạch viện Lư gia gần như bị đào lên ba thước đất, phủ quânngửi thấy mùi hơi liền chạy tới Liễu phủ báo cáo: - Lư gia muốn nhân cơ hội chủ nhân trở về Phạm Dương để tiến hành sửa chữa lại toàn bộ trạch viên.
Trong thành Trường An và trên khắp các con phố lớn nhỏ bốn phương tám hướng, đi tới đâu cũng có những kỵ sĩ thần bí không rõ lai lịch cả ngày qua lại không ngừng nhưng trước sau gì Khương Công tử vẫn như đá ném vào biển rộng, hoàn toàn không có chút tin tức. Ba ngày sau hành động tìm tòi cuối cùng cũng phải từ bỏ, tính từ thời gian mà nói, lúc này Khương Công tử hẳn đã xuất quan rồi.
Dương Phàm tuy không bắt được Khương Công tử, nhưng mẹ con Tiểu Man bình an trở về, cuối cùng vẫn là có kinh hãi mà không có nguy hiểm. Nhìn thấy con trai bảo bối mập mạp trắng trẻo của mình, Dương Phàm vui mừng cao hứng mà cười toe toét, nhất thời cũng không để ý tới việc đuổi bắt Khương Công tử nữa, dù sao chạy đằng trời cũng không thoát khỏi nắng.
Ba ngày này, trong phủ Công Tôn an tĩnh lạ thường, các đại Thế gia đều cử người, ngày đêm canh gác bên ngoài phủ Công Tôn, ngay cả một con muỗi cũng đừng mơ bay vào được.
Nhưng trong ba ngày này, không có bất kỳ một thế lực nào tới tiếp xúc với Dương Phàm, trong phủ Công Tôn thực sự rất yên tĩnh, yên tĩnh tới cực điểm.
Liễu Tuẫn Thiên nhảy lên nhảy xuống, cái mũi mẫn cảm kia của y ngửi thấy có một mùi bụng đầy âm mưu, nhưng dưới sự nỗ lực của sĩ tộc Sơn Đông và sự phối hợp của Thế gia Quan LũngThế gia, cho dù trong phủ của u có nhiều Tư lại công sai cũng bắt đầu không hài lòng, y thực sự không bắt được bất cứ một chứng cứ âm mưu nào.
Chỉ có một chút đáng ngờ không đúng tuyến, ngay cả một suy luận hoàn chỉnh cũng không có, y không những không thể báo cáo với Hoàng đế một chữ nào, hơn nữa còn phải giấu diếm việc này, có công lao cũng phải báo, có sơ suất hay không thì cũng phải báo, thế nhưng mở hai mắt để chứng minh mình vô năng hay là nhắm một mắt coi như không có việc gì, y nên lựa chọn thế nào? Y đương nhiên không ngốc.
Các đại Thế gia Thôi Vương Lý Trịnh, sau khi từ bỏ việc đuổi bắt Khương Công tử, liên hợp với biên soạn sách đưa thẳng về phạm Dương, đưa ra những chỉ trích nghiêm khắc đối với Khương Công tử về việc không biết đại thể, không quan tâm tới đại cục, thấy lợi trước mắt mà đưa ra những hành động sai trái, liền liên danh đề xuất, chính thức quyết định: - Bãi miễn Khương Công tử ở vị chí Tông chủ Hiển Tông.
Thánh chỉ triều đình truyền đi lúc này đã đi qua Đồng Quan, đi thẳng tới Trường An, các đại Thế gia không thể không đối mặt với chủ đề ác liệt: Điều kiện của Dương Phàm.
Việc này, cần phải có ý kiến cùng chung bãi miễn chức Khương Công tử của các đại Thế gia, bởi vì Khương công tử hành động phản ngược, đã đạt được một sự thống nhất thông qua của các đại Thế gia, nhưng liệu có phải Dương Phàm đến kế nhiệm chức vị này, các đại Thế gia lại không đạt được ý kiến thống nhất.
Thế là, ba ngày sau, cùng với ngày hủy bỏ lệnh đuổi bắt Khương Công tử, Lý thái công Lũng Tây và Trịnh thái công Tống Dương liền cùng nhau tới Chung Nam sơn, còn Vương Van Thái Nguyên và Thôi thị Thanh Hà lại cùng nhau tới Ôn Tuyền cung Ly Sơn, Lý thị Triệu Quận và Thôi thị Bắc Lăng đã tham gia mừng đại thọ của Lý Mộ Bạch, sau khi nghỉ ngơi mấy ngày liền bắt đầu trở về quê.
Tin tức mà Liễu Tuẫn Thiên có được, chính là mấy lão già du núi về quê, du sơn ngoạn thủy. Hai vị lão nhân gia rời khỏi Trường An kia còn muốn đích thân tới Thập lý Trường Đình để đưa tiễn.
Nhưng y vạn lần không ngờ được, khi y trở về phủ nha, mông còn chưa ngồi vững, những người này đã nhất tề tụ tập ở Công Tôn Thế gia. Một hồi quyết định cuộc hội nghị quan trọng của thiên hạ, Thế gia, Thừa Tự đường và tương lai của bản thân Dương Phàm đã bí mật được mở tại Công Tôn Thế gia.
Miệng tuy phê bình Dương Phàm, nhưng Võ Tắc Thiên lại mặt mày rạng rỡ tràn đầy vui sướng. Bà thật sự thích nhìn các Thế gia phải cúi mình chịu thua. Những danh gia vọng tộc cao cao tại thượng đó, trong mắt chẳng có ai, bất kể là hoàng thất Lí Đường hay Võ Tắc Thiên bà, từ trước đến giờ đều chưa từng được các Thế gia để tâm. Những việc làm của Dương Phàm không phải vừa vặn hợp với ý bà đấy sao!
Uyển Nhi mỉm cười phụ họa, dáng vẻ vẫn mơ hồ như trước. Võ Tắc Thiên cười lớn, cầm bức mật thư đưa cho nàng nói:
- Ngươi đến xem đi, xem hắn ở Trường An làm ra những việc xằng bậy gì!
- Có điều, Dương Phàm xuất thân thứ dân hàn vi, đối với những kẻ ăn không ngồi rồi đó, chỉ biết huênh hoang khoác lác thể hiện một loạt hành động chướng mắt ra vẻ thần tiên thoát tục, cũng là chuyện thường tình.
Nhìn dáng vẻ của bà, hành động xằng bậy càn rỡ của Dương Phàm lại đánh trúng hứng thú trong lòng.
Uyển Nhi giả vờ cầm bức mật thư đọc lướt qua một lượt, cười giỡn nói:
- Đây vốn là phong cách trước giờ của hắn. Lúc đầu Đại gia sai hắn đến Hình bộ nhậm chức, hắn còn không phải là mới đi mấy ngày đã tay đấm chân đá náo loạn một phen đấy sao? Nghe nói người trong chốn quan trường đều gọi Dương Phàm là gã liều lĩnh.
- Gã liều lĩnh, hay, hay lắm, thiên hạ mà nhiều gã liều lĩnh, thì thiên hạ trẫm đây dễ dàng cai quản hơn rồi!
Võ Tắc Thiên tươi cười hơn hở nói tiếp, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, những chuyện phiền phức không ngừng quấy nhiễu bà những ngày gần đây, tựa như trong thoáng cái đã được bà tìm ra cách tháo gỡ hợp lý, hoặc có thể nói - đã tìm ra một thanh đao sắt bén chặt đứt được mớ lộn xộn rồi.
Kể từ sau thọ yến của Lí phủ, Dương Phàm chỉ thỉnh thoảng mới đến Độc Cô phủ một chuyến, thời gian còn lại đều ở trong Công Tôn phủ cùng Tiểu Man và A Nô.
Từ khi Dương Phàm trở về bên cạnh Tiểu Man, đứa trẻ trong bụng Tiểu Man lại không còn náo loạn như mấy ngày trước nữa. Có lẽ là vì phụ thân đã về, mẫu thân vui vẻ, tâm tình bình ổn, đứa bé ở trong bụng mẹ cũng thoải mái dễ chịu. Chỉ thỉnh thoảng hứng lên, mới tay đấm chân đá một phen, để biểu thị sự tồn tại của mình. Đó là lúc vui sướng nhất của vợ chồng Dương Phàm, họ cảm nhận nhất cử nhất động của thai nhi, cười đến mức không khép nổi miệng.
Tuy nói là ngày lâm bồn của Tiểu Man đã gần kề, nhưng thời gian cụ thể lại không thể xác định, việc này đối với đôi vợ chồng trẻ lần đầu hoàn toàn mù mờ. Lúc đầu Tiểu Man ngay cả chính mình có thai còn chẳng biết, hiện giờ sao có thể xác định được ngày sinh cụ thể. Đứa trẻ yên ổn vững vàng nằm đợi trong bụng mẹ, nhất thời chưa có vẻ muốn chào đời. Mẹ của nó thì lại vì quá tĩnh lặng nên muốn thay đổi, cả ngày cùng lang quân dạo mãi ở hậu hoa viên cũng cảm thấy buồn chán, bèn quấn lấy Dương Phàm bắt hắn dẫn nàng đi dạo.
Dương Phàm thấy nàng tuy bụng to vượt mặt, nhưng đi lại vẫn rất nhẹ nhàng, không thể lay chuyển nổi yêu cầu hết lần này đến lần khác của nàng, mấy ngày nay bèn dẫn nàng dạo chơi khắp thành Trường An. Có lúc, họ đến Đại Từ Ân tự, Thanh Long tự, xem người Hồ ở Tây Vực biểu diễn nuốt kiếm, phun lửa; có lúc lại đến Đông Tây lưỡng thị mua sắm.
Lúc xuất hành, A Nô và Tiểu Man sẽ giống như phu nhân quý tộc Trường An, đội " Mịch điêu" che kín toàn thân. Vì cùng đồng hành còn có Công Tôn cô nương, thế nên chẳng mấy ngày sau, những người Hồ biểu diễn ảo thuật trước Đại Từ Ân tự và những tiểu thương bán các món đồ chơi kì lạ hiếm có tại Đông Tây lưỡng thị đều nắm rõ một quy luật:
Lúc một chàng thanh niên anh tuấn cùng ba cô gái đầu đội "mịch điêu" đến trước mặt họ, người kia sẽ ban thưởng rất hào phóng, sẽ tùy ý mua một đống đồ đồng nát, nếu chàng trai đó không chịu bỏ tiền, vị cô nương cao gầy nhất trong số ba cô gái đội "mịch điêu" sẽ rống lên. Vì vậy Dương Phàm nhanh chóng trở thành vị khách mà bọn họ chào đón nhất.
Trong khi Dương Phàm dẫn ba cô gái quá nhàn rỗi nên đâm ra buồn chán đi dạo chơi đây đó suốt cả ngày, thì Khương công tử vẫn luôn ở trong Lư gia phủ đệ, đóng cửa không ra ngoài.
Ánh tà dương ngã dần về phía tây, Khương công tử nhấc một bình "Lang Quan Thanh" của Hà Mô Lăng lên, chậm rãi đi về phía khoảnh đất trải đầy lá đỏ.
Khắp mặt đất, lá đỏ ngập tràn như tuyết, bạch y lay động theo chiều gió đẹp tựa ngọc thụ lâm phong. Chốc chốc hắn lại nhấc bình lên uống một ngụm mỹ tửu, bóng dáng cao gầy xiên vẹo lộ rõ vẻ cô liêu.
Vì chủ nhân trước kia của tòa phủ đệ này đã mang theo gia quyến rút lui về Phạm Dương, nên trong nhà toát lên vẻ vô cùng hoang vắng. Khương công tử chậm rãi dạo bước trong đó cũng lộ rõ dáng vẻ cô đơn, tuy bên cạnh hắn còn có một người bám sát không rời, nhưng từ trong xương tủy hắn lại vẫn toát ra một vẻ cô đơn vô tận.
Người bám sát theo sau đó đang nhẹ giọng bẩm báo với hắn:
- Đại Thực bảo mã chúng ta năm nay một con cũng chẳng có, vì những người buôn ngựa từ vùng Hoàng hà trở lại, đều bị mười thị tộc Đột Quyết chặn cướp cả. Khiết Đan và Hồi Hột cung cấp cho chúng ta mấy thương buôn chiến mã thông thường, hiện nay càng ngày qua lại mật thiết với Tiểu Phi Tướng Trương Nghĩa, năm nay lượng chiến mã thông thường cung cấp cho chúng ta ít hơn sáu phần so với năm ngoái, năm sau... e là sẽ càng ít hơn...
Người đó càng nói lòng càng sợ hãi, len lén ngẩng đầu lên liếc nhìn sắc mặt Khương công tử. Từ bên cạnh nhìn qua, sắc mặt Khương công tử vẫn bình tĩnh như nước, không hề có chút vẻ giận dữ, nhưng Khương công tử lúc bình tĩnh là như vậy, lúc giận dữ cũng là như vậy, người đó thật không biết công tử hiện giờ liệu có đang giận đến tím mặt hay không, trong lòng càng thêm bất an.
Khương công tử thản nhiên nói:
- Đại Thực mã có thể hiểu tiếng người, rất được các quan lại hào môn và tướng lĩnh quân đội yêu thích, đây không chỉ đơn thuần là vấn đề thu nhập, mà còn liên quan đến sợi dây liên hệ giữa chúng ta với hào môn thế gia và các tướng lĩnh quân đội, không thể đứt được! Còn ngựa thường... Những thương nhân buôn ngựa của Đột Quyết và Hồi Hột chỉ mong kiếm lời, bất kể là Thẩm Mộc bỏ ra bao nhiêu tiền, chỉ cần chúng ta ra giá cao hơn, cũng chưa chắc đã không thể đoạt lại được.
- Vâng!
Người phía sau thấy công tử không nổi giận, thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng miệng lại có chút đắng nghét.
An Tây tứ trấn là tuyến đường quan trọng đi về phía Đông, mà Thẩm Mộc lại đã sớm thiết lập quan hệ với mười thị tộc của Tây Đột Quyết, ngay cả việc Ô Chất Lặc, thủ lĩnh của bộ tộc Đột Kì Thi trong mười thị tộc của Tây Đột Quyết, có thể lật đổ được A Sử Na Tà Sắt La, trở thành Khả Hãn chính thức của mười thị tộc cũng là dựa vào sự ủng hộ của Thẩm Mộc.
Hiện giờ, An Tây tứ trấn đã giành lại được, mười thị tộc Tây Đột Quyết quay trở về cố thổ. Cuộc báo thù cuối cùng cũng đã bắt đầu. Hành động báo thù đầu tiên chính là bảo mã.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lục Bá Ngôn bị một kiếm của Bùi đại nương đâm vào phế phủ, phế phủ của lão bị đâm thủng, vết thương rất nặng, động thủ này, vết thương vỡ toang, vết máu dần dần thấm vào áo bào.
Theo đó, sắc mặt của lão lộ ra một màu ửng hồng kỳ dị, đao trên tay dần dần bất ổn, sự biến đổi này tuy rất nhỏ, nhưng Dương Phàm và A Nô đang giao chiến lại có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, thế công của họ càng thêm mãnh liệt.
- Khụ..
Trong khi giao chiến, Lục Bá Ngôn bởi vì vết thương bị rách cho nên bỗng ho khan một tiếng, tiếng ho này, đao thế liền động, kình đao cũng tùy thế mà buông lỏng, Dương Phàm nắm lấy cơ hội khó có được này, một tiếng kêu to, đao trong tay linh hoạt, sắc bén vô cùng bổ vài đao, giống như hổ điên, khiến Lục Bá Ngôn lập tức bị ép lùi bốn bước liên tiếp, lập tức đột nhiên nhảy lên, như chim ưng phi lên trời cao, oai hùng mạnh mẽ, hơn cả gió lốc
Lực đạo của Dương Phàm tận hết sức, đột nhiên đoàn thân, mượn giương thân, như chim diều vồ thỏ, người đao hợp nhất, đánh một đao xuống đầu Lục Bá Ngôn, mã quang như điện, khí tuôn như núi.
Thiên Ái Nô thấy vậy, mạnh mẽ bổ thân về phía trước, dán lên mặt đất, giống như rắn đánh úp về phía Lục Bá Ngôn, kiếm giơ lên, giống như là lưỡi rắn phun ra, đâm vào tim gan Lục Bá Ngôn.
Nhất thiên nhất địa, một trên một dưới, đều là một kích toàn lực vô địch.
Trường đao của Lục Bá Ngôn quét ngang, ánh đao lạnh lẽo bốc lên rít gào như sóng dữ Hoàng hà, vòng lại mà lên.
- Leng keng.
Ánh đao điên cuồng, hung hăng, khi hai lưỡi đao chạm nhau đồng thời bị bẻ gãy, vết thương ở ngực của Lục Bá Ngôn bị rung mạnh, một chùm máu từ ngực bắn ra.
Dương Phàm bổ nhào xuống mặt đất, trong tay còn có chuôi đao, trên chuôi đao còn sót lại lưỡi đao không đến nửa thước, lưỡi đao tàn nửa thước này theo lực đạo của hắn hạ xuống, từ ngực của Lục Bá Ngôn luôn trượt tới bụng, “đinh” một tiếng cùng với Thiên Ái Nô đâm vào giữa bụng Lục Bá Ngôn.
- Lui xuống.
Dương Phàm sợ Lục Bá Ngôn bùng lên mà đả thương người khác, ấn bả vai của A Nô dùng sức vung về phía sau, bản thân cũng mạnh một cái xoay người, bay ra hơn một trượng, một chưởng xuống đất, lập tức nhảy lên.
Lục Bá Ngôn giống như say rượu, lảo đảo lui lại mấy bước, hai chân kéo căng, lúc này mới đứng vững thân mình. Một vết thương đáng sợ, từ phía trước ngực lão cho tới tận bụng, máu chảy khắp tâm can.
- Ha ha ha…
Lục Bá Ngôn cười ha hả một cách thoải mái, vết máu chảy ra từ miệng.
Dương Phàm cảnh giác theo dõi lão, sư tử sẽ chết, cũng không có người nào dám khinh thường.
Lục Bá Ngôn cười, một thân mình hùng tráng chậm rãi ngửa mặt ngã xuống, tuy khuynh đảo, khí tráng vẫn như núi như trước.
Oai hùng một đời, cuối cùng lại đi tới bờ bến của nhân sinh.
Tất cả mọi người đều yên lặng một chỗ, một lúc lâu sau, cuối cùng không thấy Lục Bá Ngôn vùng lên, Dương Phàm mới giống như một con thỏ, lao về phía xe.
- Cẩn thận.
A Nô vội vàng kêu lên một tiếng, lo lắng trong xe còn ẩn giấu đao khách, nhưng Dương Phàm đã vung màn kiệu lên.
Màn kiệu giơ lên, quay tới đỉnh kiệu, Dương Phàm lập tức nhìn thấy Tiểu Man đang lẳng lặng nằm ở trên giường trong xe.
Trong lòng Dương Phàm trầm xuống, cả người bổ nhào vào xe, giơ tay nắm lấy Tiểu Man, lập tức phát hiện nàng còn sống, hai đầu gối mềm nhũn, suýt nữa ngã trong xe.
Sau đó…., hắn liền hoảng hốt phát hiện, bên cạnh Tiểu Man, trong khuỷu tay của nàng có một cái đầu nhỏ như quả dưa, ủi lên ủi xuống, đứa bé mập mạp trắng trẻo, mở to mắt, con ngươi giống như nước chuyển đi chuyển lại, sau đó dần dần định trên người hắn.
Dương Phàm hú lên một tiếng quái dị, đặt mông ngồi phệt xuống.
A Nô nghe thấy một tiếng kêu kỳ quái, nghĩ hắn bị người khác đánh lén, trong lòng quýnh lên, nhào tới xe, nhìn vào trong, cả người cũng đứng ngơ ngác ở đó…
***
Xe của Ninh Kha vốn mở rất rộng, nhưng chen lấn thêm cả Dương Phàm, a Nô và Tiểu Man, cộng thêm một tiểu bảo bối, cũng đủ thấy rất chật chội.
Một đống người chen chúc trên xe, chạy về phía thành Trường An.
Phía sau, các thị vệ còn lại do Độc Cô Vũ suất lĩnh đang thu dọn hiện trường.
- Sau khi Lục lão đầu rời khỏi Lư phủ, mệnh lệnh cho xe đi tới đi lui trong một ngõ nhỏ…
Tiểu Man dần tỉnh lại dựa vào lòng Dương Phàm, nhẹ nhàng kể lại những gì nàng đã trải qua sau khi bị bắt cóc.
Ninh Kha căn bản không nghe thấy họ nói chuyện, chỉ là tò mò mà thấy thú vị nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ đang nằm trên giường.
Đôi mắt của đứa trẻ mới sinh trong suốt còn hơn nước suối, lộ ra cảm giác rất hồn nhiên, con mắt của Ninh Kha tuy không thâm thúy như nó, nhưng cũng trong suốt như nhau, tiểu hài tử đại khái rất thích sự sạch sẽ, hương thơm phát ra từ trên cơ thể nàng, nên cứ liên tục khua chân múa tay.
Ninh Kha vươn ngón tay mảnh khảnh chạm vào người nó, nó liền nắm lấy ngón tay của Ninh Kha, khí lực dường như còn rộng hơn cả nàng, sau đó mím môi, hai cái chân hồng trắng như ngó sen đạp loạn một mạch, cố gắng thổi ra bong bóng, chọc cho Ninh Kha bật cười. Hai người một lớn một nhỏ, vui đùa thích thú.
- Lão Lục làm như vậy, hẳn là tạo cơ hội để Công tử thoát thân.
A Nô nghe lời nói của Tiểu Man, nhẹ giọng phân tích nói: - Lão Lục tuy cũng là một bộ hạ bên cạnh Công tử, nhưng Công tử từ nhỏ đều do ông ta chăm sóc mà lớn lên, muội nhìn rõ, lão Lục vô cùng yêu thương Công tử, coi Công tử như là con cháu ruột thịt vậy.
Không ai biết, mục đích thật sự đi đi lại lai trong ngõ nhỏ của Lục Bá Ngôn sau khi rời khỏi Lư phủ là gì.
Lục Bá Ngôn cũng không biết Khương Công tử lên chiếc xe nào, Khương Công tử có dự định gì, chưa bao giờ bàn bạc với người khác, y chỉ cần người khác phục tùng y.
Lục Bá Ngôn nằm trong phòng yên lặng dưỡng thương, khi được người ta đỡ ra ngoài liền đã bị thông báo kế hoạch phá vây, hơn nữa, lão phải tới chịu trách nhiệm về một chiếc xe vô cùng quan trọng: - Mang theo mẹ con Tiểu Man cùng về Lạc Dương.
Lục Bá Ngôn yêu thương Khương Công tử như con cháu của mình, lão hy vọng Công tử tỉnh lại, hy vọng Công tử mãi không thất bại, nhưng lão không hy vọng Công tử dùng thủ đoạn ti tiện này: bắt đi phụ nữ và trẻ nhỏ để uy hiếp đối thủ.
Khi lão biết thê tử của Dương Phàm bị bắt đi, hơn nữa còn sinh ra đứa trẻ, lão cảm thấy rất không thỏa đáng, nhưng tình hình lúc đó khẩn cấp, lão căn bản không gặp được Công tử, cũng không có thời gian khuyên nhủ, liền bị đỡ lên xe.
Dương Phàm là hậu nhân của Cầu Nhiêm Khách Trương Tam Gia mà lúc bình sinh lão ngưỡng mộ nhất, vị Lục Lâm đại hào này tuy sớm đã là tay sai của Lư gia, hiện giờ phục vụ cho minh chủ của mình, cho dù Dương Phàm là truyền nhân của cố chủ, lão cũng chỉ có thể nỗ lực vì Khương Công tử, nhưng trong phủ Công Tôn, khi một chưởng của lão gần như đáp trúng Dương Phàm, trong lòng lão có chút không đành lòng, đã tha cho Dương Phàm một mạng.
Hiện giờ đối mặt với một đứa trẻ còn nằm trong tã, Một Lục Lâm đ*o hào đạo nghĩa và kiêu ngạo là lão càng không dễ cho phép mình làm ra những việc như vậy, huống hồ đứa bé này còn là đồ tử đồ tôn của cố chủ.
Xem ra, nam nhi có thể chết, không thể nói bại! Nam nhi có thể bại, không thể mất đi khí khái của một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Việc này Công tử làm sai sẽ tổn hại đến một đời anh danh của Công tử, lão phải tận lực xoay chuyển. Lão phải đưa phụ nhân và đứa bé trở về với Dương Phàm.
Nhưng nếu lãolàm như vậy, sẽ cố lỗi với sự phó thác của Công tử, Công tử hiển nhiên rất coi trọng mẹ con Tiểu Man, cho nên mới giao họ cho mình quản lý. Muốn trung nghĩa lại không có đạo nghĩa, muốn đạo nghĩa lại mất trung nghĩa, hai thứ này khó mà song toàn, công tử chỉ có thể chết.
Cho nên, dưới sự chỉ huy của công tử, chiếc xe ngựa này rời khỏi Lư phủ liền đi vòng vo rất lâu ở thành Trường An, công tử cố nhiên là muốn thu hút sự chú ý của người có tâm, tạo cơ hội cho Công tử thoát khỏi sự truy binh một cách thuận lợi, cũng là để cho Dương Phàm cơ hội truy đuổi lão, lão muốn lấy thân làm gương, lấy mệnh tương báo: Trung nghĩa vì Công tử, đạo nghĩa với Dương Phàm.
Lão đã thành công, cho nên lão cười tới chết, cười một cách sảng khoái, chết một cách sảng khoái.
Không ai hiểu được sự khổ tâm này của lão, lãocũng không cần người khác hiểu, chỉ mong được an tâm.
***
Nhân mã truy tìm tung tích của Khương Công tử bao gồm cả toàn bộ lực lượng của sĩ tộc Sơn Đông và Thế gia Quan LũngThế gia. Trạch viện Lư gia gần như bị đào lên ba thước đất, phủ quânngửi thấy mùi hơi liền chạy tới Liễu phủ báo cáo: - Lư gia muốn nhân cơ hội chủ nhân trở về Phạm Dương để tiến hành sửa chữa lại toàn bộ trạch viên.
Trong thành Trường An và trên khắp các con phố lớn nhỏ bốn phương tám hướng, đi tới đâu cũng có những kỵ sĩ thần bí không rõ lai lịch cả ngày qua lại không ngừng nhưng trước sau gì Khương Công tử vẫn như đá ném vào biển rộng, hoàn toàn không có chút tin tức. Ba ngày sau hành động tìm tòi cuối cùng cũng phải từ bỏ, tính từ thời gian mà nói, lúc này Khương Công tử hẳn đã xuất quan rồi.
Dương Phàm tuy không bắt được Khương Công tử, nhưng mẹ con Tiểu Man bình an trở về, cuối cùng vẫn là có kinh hãi mà không có nguy hiểm. Nhìn thấy con trai bảo bối mập mạp trắng trẻo của mình, Dương Phàm vui mừng cao hứng mà cười toe toét, nhất thời cũng không để ý tới việc đuổi bắt Khương Công tử nữa, dù sao chạy đằng trời cũng không thoát khỏi nắng.
Ba ngày này, trong phủ Công Tôn an tĩnh lạ thường, các đại Thế gia đều cử người, ngày đêm canh gác bên ngoài phủ Công Tôn, ngay cả một con muỗi cũng đừng mơ bay vào được.
Nhưng trong ba ngày này, không có bất kỳ một thế lực nào tới tiếp xúc với Dương Phàm, trong phủ Công Tôn thực sự rất yên tĩnh, yên tĩnh tới cực điểm.
Liễu Tuẫn Thiên nhảy lên nhảy xuống, cái mũi mẫn cảm kia của y ngửi thấy có một mùi bụng đầy âm mưu, nhưng dưới sự nỗ lực của sĩ tộc Sơn Đông và sự phối hợp của Thế gia Quan LũngThế gia, cho dù trong phủ của u có nhiều Tư lại công sai cũng bắt đầu không hài lòng, y thực sự không bắt được bất cứ một chứng cứ âm mưu nào.
Chỉ có một chút đáng ngờ không đúng tuyến, ngay cả một suy luận hoàn chỉnh cũng không có, y không những không thể báo cáo với Hoàng đế một chữ nào, hơn nữa còn phải giấu diếm việc này, có công lao cũng phải báo, có sơ suất hay không thì cũng phải báo, thế nhưng mở hai mắt để chứng minh mình vô năng hay là nhắm một mắt coi như không có việc gì, y nên lựa chọn thế nào? Y đương nhiên không ngốc.
Các đại Thế gia Thôi Vương Lý Trịnh, sau khi từ bỏ việc đuổi bắt Khương Công tử, liên hợp với biên soạn sách đưa thẳng về phạm Dương, đưa ra những chỉ trích nghiêm khắc đối với Khương Công tử về việc không biết đại thể, không quan tâm tới đại cục, thấy lợi trước mắt mà đưa ra những hành động sai trái, liền liên danh đề xuất, chính thức quyết định: - Bãi miễn Khương Công tử ở vị chí Tông chủ Hiển Tông.
Thánh chỉ triều đình truyền đi lúc này đã đi qua Đồng Quan, đi thẳng tới Trường An, các đại Thế gia không thể không đối mặt với chủ đề ác liệt: Điều kiện của Dương Phàm.
Việc này, cần phải có ý kiến cùng chung bãi miễn chức Khương Công tử của các đại Thế gia, bởi vì Khương công tử hành động phản ngược, đã đạt được một sự thống nhất thông qua của các đại Thế gia, nhưng liệu có phải Dương Phàm đến kế nhiệm chức vị này, các đại Thế gia lại không đạt được ý kiến thống nhất.
Thế là, ba ngày sau, cùng với ngày hủy bỏ lệnh đuổi bắt Khương Công tử, Lý thái công Lũng Tây và Trịnh thái công Tống Dương liền cùng nhau tới Chung Nam sơn, còn Vương Van Thái Nguyên và Thôi thị Thanh Hà lại cùng nhau tới Ôn Tuyền cung Ly Sơn, Lý thị Triệu Quận và Thôi thị Bắc Lăng đã tham gia mừng đại thọ của Lý Mộ Bạch, sau khi nghỉ ngơi mấy ngày liền bắt đầu trở về quê.
Tin tức mà Liễu Tuẫn Thiên có được, chính là mấy lão già du núi về quê, du sơn ngoạn thủy. Hai vị lão nhân gia rời khỏi Trường An kia còn muốn đích thân tới Thập lý Trường Đình để đưa tiễn.
Nhưng y vạn lần không ngờ được, khi y trở về phủ nha, mông còn chưa ngồi vững, những người này đã nhất tề tụ tập ở Công Tôn Thế gia. Một hồi quyết định cuộc hội nghị quan trọng của thiên hạ, Thế gia, Thừa Tự đường và tương lai của bản thân Dương Phàm đã bí mật được mở tại Công Tôn Thế gia.