Dương Phàm vất vả lắm mới nghe xong bài thuyết giáo của Lý Mộ Bạch, cũng có chút hiểu biết bước đầu về sức mạnh và vai trò của “Thừa tự đường”, sức mạnh có được là vô cùng khổng lồ, thậm chí ngay cả bản thân “Thừa tự đường” cũng không xác định được nếu bọn họ phát động sức mạnh toàn lực của nó thì sẽ phát sinh ra tác dụng to lớn cỡ nào.
Bởi vì sức mạnh này là vô hình, thẩm thấu tới các mặt của quốc kế dân sinh, một khi nắm giữ không tốt, sau khi toàn lực phát động, cuối cùng sẽ phát triển theo hướng nào, cuối cùng sẽ phát triển tới mức độ nào, ngay cả bản thân họ cũng không thể đoán được, thậm chí một khi đã không khống chế được thì sẽ không thể nào khống chế được, cho nên “Thừa tự đường” cũng chưa từng mạo hiểm nếm thử qua cách này.
Sức mạnh khổng lồ này, sau này đã nằm trong tay hắn.
May là Dương Phàm không phải là người ngựa nhớ chuồng, cũng không có cảm giác sung sướng.
Lúc này, có người vội vàng đi tới, cúi đầu rỉ tai vài câu với Lý thái công.
Lý thái công cười nói: - Được rồi, sớm thấy lòng ngươi đã không yên, lão phu không ngăn ngươi nữa. Mau về phủ đi, thái giám trong kinh truyền chỉ đã tới Công tôn phủ rồi.
Dương Phàm cưỡi ngựa chạy nhanh về Công tôn phủ, hỏi người hầu chỗ của thái giám truyền chỉ, vội vàng tiến vào giữa phòng. Tới ngoài sảnh còn chưa vào, liền nghe thấy một tiếng cười ầm ĩ: - Ha ha ha, đứa bé này, thông minh lanh lợi, rất hiếm lạ, lão công nhìn cũng thấy rất vui thích.
Dương Phàm nghe xong tiếng cười quen thuộc này, nhất thời ngẩn ra, thầm nghĩ: - Hóa ra thái giám truyền chỉ là Cao công công? Là người quen cũ.
Lại nghe lời Cao công công nói, Dương Phàm lại ngẩn ra, âm thầm cười rộ lên: - A Nô cũng quá khoe khoang rồi, cứ coi đứa nhỏ như của lạ, hai ngày này ôm con chạy tới chạy lui khoe khoang. Người ta làCao công công tới truyền chỉ, nàng ôm con ra gọi người ta xem làm gì, để người ta khen đứa nhỏ sao?
Dương Phàm nghĩ, bước nhanh vào đại sảnh, quét ngang một lượt, lại chưa thấy bóng dáng của Tiểu Man và A Nô đâu, cũng chẳng nhìn thấy con trai bảo bối của mình, trong sảnh Công Tôn Bất Phàm và Cao công công đang ngồi, bên cạnh Cao công công có một người bê đĩa trái cây lui xuống, vẫn còn một người hầu nam trẻ tuổii vẫn luôn ở bên cạnh ông ta để hầu hạ.
- Dương đại ca.
Phùng Nguyên Nhất vừa thấy hắn, vội vui mừng lên tiếng, Dương Phàm gật đầu với cậu, vội vàng ôm quyền hướng về Cao thái giám, mặt tươi cười nói: - Cao công công, Dương mỗ không tiếp đón từ xa, thứ lỗi, thứ lỗi.
Thái giám lúc này chưa có địa vị gì, vừa thấy Dương Phàm tới, Cao công công vội vàng đứng lên, cười ha ha nói: - Lúc đến nghe nói Dương lang trung bệnh, lão công còn lo lắng, hiện giờ xem ra, Dương lang trung đã khỏe nhiều rồi?
Dương Phàm cười nói: - Khỏe rồi, khỏe rồi, bệnh nặng mới khỏi, vợ liền sinh con trai, Dương mỗ vui mừng trong lòng, nhân dip ngày lành Quan âm đại sĩ thành đạo, đi chùa thắp nén nhang cho Bồ Tát, không ngờ Cao công công lại tới, chưa kịp ở nhà tiếp đón, thất lễ, thất lễ!
Cao công công mặt mày hớn hở nói: - Ha ha ha, chúc mừng chúc mừng, lão công hiện giờ tới đưa cho lang trung một việc hỷ, chúc mừng Dương lang trung thăng chức, nhậm chức Thiên quan lang trung, quyền tri thiên quan thị lang à.
***
Tần Lĩnh, Thiển Sơn.
Dưới chân núi, Trịnh Vũ quay đầu ngựa, lạnh như băng nói: - Lư huynh, huynh có thể đi rồi.
Lư Tân Mật không cho là ngang ngược, mỉm cười chắp tay nói: - Đa tạ ơn giúp đỡ của Trịnh huynh
Trịnh Vũ hừ lạnh một tiếng, nói: - Chưa nói tới, chỉ là trả lại ân tình của huynh thôi! Chúc Lư huynh đi đường bình an.
Trịnh Vũ thúc ngựa, lại nói: - Còn nữa, các trưởng giả đã quyết định, để Dương Phàm đảm nhiệm chức Tông chủ Hiển tông của “Thừa tự đường”. Lư huynh nếu còn đấu đá nữa, các Thế gia cũng có lý do đối phó với huynh, nếu huynh không muốn để cả Lư gia đều vì huynh mà khó xử, tốt nhất nên dừng tay như vậy, quay về Phạm Dương đi.
Trong mắt Lư Tân Mật hiện lên chút tàn khốc, trên mặt lại vẫn mỉm cười như cũ: - Ha ha, việc này, không nhọc tới Trịnh huynh lo lắng.
Trịnh Vũ không nói thêm nữa, hai chân đập bàn chạy về phía trước. Tại chỗ chỉ để lại một cỗ xe ngựa và sáu người.
Người ở bên cạnh Lư Tân Mật vỗ cổ ngựa, lười biếng ngẩng đầu lên, chính là Viên Đình Vân, tâm phúc của Lư Tân Mật.
Trịnh thị Huỳnh Dương và Lư thị Phạm Dương giống nhau, đều là đại tộc phương bắc, hôn nhân nhiều thế hệ của các đại Thế gia, trong đó đều có đối tượng liên hôn mật thiết nhất, đối tượng liên hôn mật thiết nhất của Trịnh thị là Lư thị, vợ của Trịnh gia gần như đều họ Lư, vợ của Lư gia phần lớn là mang họ Trịnh.
Vì tầng quan hệ này, Trịnh thị Huỳnh Dương và Lư thị Phạm Dương luôn khá gần nhau. Đương nhiên, Trịnh Vũ đồng ý cứu Lư Tân Mật, giấu y vào trong phủ của mình, có một lý do rất cá nhân: Lư Tân Mật từng có ơn giúp Trịnh Vũ một việc lớn.
Về tình hình thực tế thế nào, hai bên bọn họ đều biết rõ trong lòng: Nếu Lư Tân Mật còn có thể Đông sơn tái khởi, Trịnh gia kia sẽ là đối tác hợp tác mật thiết nhất của Lư gia. Nếu Lư Tân Mật mãi mãi không có ngày xoay chuyển, hơn nữa vô tình làm lộ ra chân tướng cái ngày được cứu đi, vậy cũng chỉ là hành vi của cá nhân Trịnh Vũ. Món nợ này, tính được.
Thủ hạ của Trịnh Vũ vội vàng dọn dẹp đồng cỏ dưới chân núi, san bằng thổ địa, dựng lều trại, đào bếp nấu cơm, mọi người đều bận rộn, dường như căn bản không nhìn thấy bên cạnh còn có một cỗ xe, một vài người đang khoanh tay đứng nhìn. Một ít đồ dùng nhà bếp và lều trại chất trên xe được mấy tên thị vệ của Lư Tân Mật khiêng xuống, Lư Tân Mật xuống ngựa, rồi lại trèo lên xe.
Xe rất rộng rãi, sau khi dọn dẹp các đồ đạc trong xe đã sớm có người, trong xe còn có hai người, một người đàn ông tam tuần có dáng gầy gò, ánh mắt sắc sảo, còn có một phụ nữ trung niên cơ thể đẫy đà, hai người vừa thấy Khương công tử đi tới, liền quỳ một gối, thi lễ với y.
Khương công tử xua tay, ngồi vào chỗ của mình, người đàn ông kia liền đi ra, ngồi trên vị trí của phu xe, nhổ cái dây thừng đang cắm ở chỗ ngồi. Lư Tân Mật nhận lấy một cái tã lót nho nhỏ từ trong tay người phụ nữ trung niên kia, cẩn thận chu đáo, trong tã lót có một đứa trẻ bé xíu, chỉ lộ ra gương mặt trắng trẻo, đang ngủ say sưa.
Lư Tân Mật giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt trơn trượt của đứa trẻ, mỉm cười.
Đứa trẻ này là con gái của Dương Phàm.
Tiểu Man hôm đó sinh được một nam một nữ, long phượng thai, đứa sinh ra trước là bé gái.
Mang song thai, vốn nguy hiểm hơn mang đơn thai vài phần, nàng lại khó sinh, cuối cùng không có cách nào thuận lợi sinh ra, Tiểu Man như chết đi sống lại, khi đứa trẻ sinh ra được hơn nửa, nàng cũng đau tới ngất đi. Phụ nữ có thai một khi bị choáng, kết quả tất nhiên là chết từ trong trứng, hít thở không thông mà chết.
Cổ Trúc Đình vừa thấy thấy tình thế không ổn, đành phải lấy hết can đảm, hạ quyết tâm đỡ đẻ. Cũng may mà bà đỡ là nàng, đổi lại là một bà đỡ khác, kinh nghiệm phong phú hơn nữa cũng vô dụng, thứ Cổ Trúc Đình luyện là nhuyễn cốt công, tay nhỏ xương mềm, xương tinh tế, đã cứng rắn cứu được một đứa trẻ ra.
Cổ Trúc Đình cắt cuống rốn xong, giao đứa trẻ cho người khác mang đi tắm, liền bắt tay vào thực hiện cứu chữa, muốn để Tiểu Man tỉnh lại, lúc này ngay cả nàng cũng không biết trong thai Tiểu Man còn đứa trẻ thứ hai, không ngờ nàng vừa cứu Tiểu Man tỉnh lại, đứa trẻ thứ hai liền thò đầu ra, Cổ Trúc Đình hoảng sợ, vội vàng tiếp tục giúp đỡ.
May mà đứa trẻ thứ hai là thuận lợi sinh ra, nếu không Tiểu Man e thật sự muốn sống cũng không được, sau khi đứa trẻ sinh ra, sức lực toàn thân của Tiểu Man đều hết sạch, lại ngủ thiếp đi, Cố Trúc Đình mang đứa trẻ ra ngoài lau rửa, sau đó đi bẩm báo với Lư Tân Mật. Lư Tân Mật nghe nói thê tử của Dương Phàm sinh long phương thai, nhất thời động lòng.
Nếu hắn có thể đàm phán thành công với Dương Phàm, để Dương Phàm khuất phục, Tiểu Man và đứa trẻ vẫn phải giao lại cho Dương Phàm, y vốn cũng không nghĩ giữ lại con của Dương Phàm, nhưng sau khi nghe nói là một đôi long phượng, y lại nghĩ tới khi ở Hoa Sơn tuyệt đỉnh, sự nhục nhã và phẫn nộ mà Thiên Ái Nô mang lại cho y.
Y quyết định, giữ bé gái lại.
Cho nên, y giấu cái tin này.
Sáng sớm hôm sau, các Thế gia nghe tin lập tức hành động, ý đồ giam lỏng y. Lư Tân Mật tâm tư cao ngạo, sao có thể để mặc cho người khác định đoạt, lúc này quyết định phân tán phá vây. Bên này bắt tay vào chuẩn bị, bên kia y phái người liên hệ với Trịnh Vũ, quan hệ giữa hai người họ đương nhiên không phải hôm nay mới xây dựng nên.
Lúc đó y còn không biết Dương Phàm căn bản không chịu sự áp chế của y, đang như phát điên tìm kiếm tung tích của y. Theo y nghĩ, y cho dù kháng mệnh mà đi, các Thế gia tuy phẫn nộ, cũng sẽ không toàn lực đuổi bắt y, với bốn chiếc xe ngựa phân ra bốn phía, đủ để bảo đảm y có thể thong dong rút lui.
Y sở dĩ phải tìm Trịnh Vũ là vì bản thân y còn không muốn đi, y cho rằng chỉ cần đưa Tiểu Man và đứa bé đi, khống chế chặt chẽ trong tay mình, Dương Phàm sẽ phải nghe theo sự sắp xếp của y. Dương Phàm còn chưa đi, y sao có thể đi? Dù sao trong tay y cũng đang nắm giữ vũ khí có thể khống chế Dương Phàm: con trai của hắn!
Nhưng không ngờ, Dương Phàm không giống như những người có người thân bị bắt cóc bình thường khác, hoang mang lo lắng ở nhà đợi y đưa ra điều kiện, mà là dùng bạo lực thủ đoạn tìm tới tận cửa, do đó ép các Thế gia cũng không có cách nào bình tĩnh, vì để tránh bị liên lụy, bại lộ, phải theo hành động của Dương Phàm.
Hơn nữa, Tiểu Man và đứa trẻ thật sự được Dương Phàm cứu ra. Dương Phàm quyết tuyệt phá hủy lòng tin của y, y cũng không cho rằng Dương Phàm đã tiếp nhận Tông chủ Hiển tông, biết rõ “Thừa tự đường” có sức mạnh khổng lồ cỡ nào, có thể vì một người vợ con mà cam tâm buông tha cái quyền lực vương giả đã nằm trong tay.
Điều bối rối nhất là, khi Tiểu Man sinh đã ngất, nàng không biết mình sinh ra hai đứa trẻ, cho dù Lư Tân Mật bây giờ bế đứa trẻ tới nói với Dương Phàm “Đây là con gái của ngươi”, cũng chỉ có thể làm trò cười cho người khác, người ta căn bản sẽ không tin lời của y, y cần gì phải tự rước lấy nhục.
Cố Trúc Đình phụ trách đỡ đẻ là người của y, vốn khó mà làm bằng chứng được, hơn nữa còn bị y diệt khẩu rồi. Hiện giờ cho dù y vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn thử uy hiếp Dương Phàm cũng không thể.
Kỳ thật Cố Trúc Đình chưa chết, nhưng việc này y cũng không biết, Trịnh Vũ tuy bao che cho y, vì sự an toàn, trong lúc dung nạp y chỉ tiếp xúc với y có một lần, nói một chút về sự tiến triển của một số việc quan trọng với y. Về sự sống chết của một thị vệ, trong mắt Trịnh Vũ không khác với một con chó, con mèo, gã không quan tâm, cũng không có tâm trạng để nói cho Lư công tử nghe.
Hiện giờ, là địch của Dương Phàm, chỉ có thể dựa vào thủ đoạn của bản thân y, còn đứa bé này, y chỉ có thể hành sự theo dự định đầu tiên khi giữ đứa trẻ này lại.
Xe chạy nhanh, rẽ vào đường lớn.
Ánh tà dương đưa tiễn bọn họ, vẫn luôn mang ánh hoàng hôn bao vây họ lại.
Lư Tân Mật mỉm cười giao đứa nhỏ cho bà vú, dựa vào cái đệm mềm mại, nhẹ nhàng nhắm mắt: - Ngươi, đoạt A Nô của ta đi, ta phải đoạt lại con gái của ngươi! Dương Phàm, ngươi yên tâm đi, ta sẽ nuôi con gái của ngươi lớn lên thật tốt, để nó biến thành Thiên Ái Nô thứ hai..
- Có người đến, có người từ trong rừng đến!
Thiên Ái Nô đẩy Dương Phàm ra, vội vã nói.
Bên hông nàng vẫn còn đeo kiếm do vừa nãy mới tỉ thí cùng Công Tôn cô nương, lúc này liền thò tay rút kiếm ra khỏi vỏ.
Có người đến cũng chẳng phải là vấn đề, nơi này là Công Tôn thế gia, khó tránh khỏi sẽ có gia nhân nô bộc nào đó đi ngang qua. Lúc này tuy thân mật thì không ổn, nhưng tách ra là được rồi. Song có người từ trong rừng đi ra lại là chuyện đáng ngờ.
Lúc này là ban đêm, cứ coi như không phải là ban đêm thì đám hạ nhân nô bộc của Công Tôn phủ cũng sẽ không bày ra chuyện đường lộ không đi lại đi xuyên qua rừng thế này. Ban nãy A Nô ban men theo con đường nhỏ giữa rừng đi qua đây, một chú chim cũng không kinh động. Chim cư trú nơi đó cũng rõ con đường bên cạnh thường có người đi qua, nên sẽ chọn đậu lại trong rừng.
Lúc này chim ngủ đêm bị giật mình, ắt phải có người lén lút từ trong rừng đi ra. Thiên Ái Nô là thị nữ kiêm hộ vệ bên cạnh Khương công tử, vẫn thường thay hắn thi hành nhiệm vụ giết người, đối với những chuyện này lại càng cảnh giác quá mức, vì vậy trong khi Dương Phàm thấy chim bay vút qua mặt nước vẫn còn chưa phát giác ra điều gì dị thường thì Thiên Ái Nô đã cảm giác được nguy hiểm.
Thiên Ái Nô cầm kiếm trong tay, người lén lút đi trong rừng thấy hành tung đã bị lộ, bèn tức tốc nhảy vọt ra ngoài.
Bốn người, cao thấp mập ốm, già cả trung niên trẻ tuổi, mọi tuổi tác dáng người đều có cả, đặc biệt nhất là thứ họ cầm trong tay.
Dưới ánh trăng, lão già béo lùn dẫn đầu, trong tay cầm một cán cây trúc, tựa như muốn đến bên bờ hồ câu cá. Gậy trúc nhoáng một cái, một tia sáng mơ hồ đột nhiên lóe lên dưới ánh trăng. Trên cán cây trúc này quả thật có một sợi dây, nhưng không rõ trên đầu dây có lưỡi câu hay không. Tuy nói ánh trăng sáng như gương, nhưng lại không cách nào nhìn rõ được.
Người thứ hai đi cùng là một phụ nữ ngoài trung niên, hai tay không đứng đó, vừa vặn chặn đường lui bên trái của Dương Phàm và Thiên Ái Nô, hai tay buông thõng, không hiểu là bà ta định tay không nghênh địch, hay là có loại vũ khí nào khác chưa lấy ra.
Người thứ ba càng chặn đứng đường lui của Dương Phàm và Thiên Ái Nô, tay cầm một cặp Khôi Tinh Bút, đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. Cặp Khôi Tinh Bút ấy do thép tinh chất luyện thành, dưới ánh trăng trông cực kỳ lóa mắt.
Người thứ tư chặn phía bên phải của họ, dáng người cao to vạm vỡ, song quyền nắm chặt, dường như không cầm theo vũ khí.
Binh khí kỳ môn khá hiếm thấy, cũng hiếm có người luyện, nhưng một khi đã luyện thành, nhất định sẽ có chỗ độc đáo, vì vậy Dương Phàm chỉ vừa nhìn tư thái của bốn người này, trong lòng đã nảy sinh cảm giác nguy hiểm.
- Thiên Địa Tứ Sát?
Thiên Ái Nô hoảng hốt kêu lên, bốn người kia bao vây vốn là đang đợi tấn công, nghe Thiên Ái Nô thốt lên, liền liếc nhìn về phía nàng, không khỏi hoảng hốt kinh ngạc:
- A Nô cô nương? Cô vẫn còn sống...
Lời còn chưa dứt, Dương Phàm đã cử động. Bất kể người đến là ai, bày ra tư thế này, rõ ràng là muốn đến giết người, vì vậy hắn vừa thấy bốn người bao vây, đã quyết định tiên hạ thủ vi cường. Lúc Thiên Ái Nô kinh ngạc gọi biệt hiệu của bốn người, Dương Phàm liền hiểu rõ đối phương từ đâu đến.
Trong tay Dương Phàm không đao cũng không kiếm, nhưng hắn đang ở bên bờ hồ. Bờ hồ có chiếc ghế đá, Dương Phàm thân hình vừa động liền lao về phía gã đàn ông có dáng người cao to nhất, xem ra cũng là uy phong nhất. Lúc nghiêng người, hắn cũng đồng thời vớ lấy chiếc ghế đá ném đi, thét lên một tiếng hướng về phía mặt gã đàn ông kia trước khi chiếc ghế đá đập vào người gã.
Dương Phàm vừa cử động, lão già béo lùn kia liền lập tức vung tay lên, dây câu và lưỡi câu nhìn không rõ kia mang theo tiếng gió dị thường vung về phía Dương Phàm, nhưng Thiên Ái Nô đang chắn trước mặt hắn, một đạo kiếm quang lập tức chém về phía hắn, đồng thời lấy một tư thế kì lạ, rung vai, chùng người, cúi về phía trước, ngón chân điểm trên mặt đất, hất một đống bùn đất văng về phía gã đàn ông gầy còm cầm phán quan bút phía sau.
A Nô ở bên cạnh Khương công tử nhiều năm, không những biết rõ những người này là ai, mà còn rất quen thuộc võ công của bọn họ. A Nô võ công hỗn tạp, mấy người Thiên Địa Tứ Sát này đều đã từng chỉ điểm kỹ xảo giết người cho nàng.
Sở dĩ nàng tỉ kiếm bại dưới tay Công Tôn Lan Chỉ nhưng vẫn không phục, chính là vì nàng không chỉ biết dùng kiếm. Công phu nàng luyện là để giết người, công phu dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để giết người, nên nếu chỉ dùng kiếm để tỉ võ, nàng chỉ có thể phát huy được năm thành công lực.
Nàng thông thuộc đặc điểm võ công của bốn người này, lúc này lại ra tay toàn lực, nhân lúc bốn người vẻ mặt tràn đầy sửng sốt, tay hơi khựng lại, lập tức đoạt lấy tiên cơ, không những tránh được thanh nhuyễn kiếm rút ra từ bên hông của người phụ nữ trung niên kia, bức lão béo rút cán trúc về phòng thủ, mà còn dùng một đống bùn ép hán tử gầy gò kia phải thoái lui.
Hai cây phán quan bút cầm trong tay hán tử gầy gò vốn một cây đâm về phía chân Dương Phàm, một cây đâm vào giữa lưng A Nô, nhưng lại bị đống bùn ép phải lùi về sau, hóa giải được chiêu này của hắn.
- Grừ!
Dương Phàm vừa nhanh vừa vội lao về phía trước, gã cao to kia nếu muốn lẩn tránh thì còn miễn cưỡng kịp, nhưng Dương Phàm ném chiếc ghế đá ra khỏi tay, trước khi va vào thân hình gã đã đập về hướng mặt gã. Gã kia tránh không thoát, liền vội vã thét lớn một tiếng, thiết quyền hung hăng đập vỡ chiếc ghế đá.
Dương Phàm ngay cả chiếc tạ đá nặng gần trăm cân cũng có thể chơi đùa thoải mái tùy ý, chiếc ghế đá nặng hơn hai mươi cân này dốc toàn lực ném đi thì ắt có lực đạo lớn hơn nhiều. Song quyền của gã kia hung hăng đập trúng ghế đá, chỉ nghe "rầm" một tiếng, ghế đá vỡ tan tành thành trăm mảnh.
Dương Phàm thấy hắn lại có thể lấy thân thể máu thịt ra đập nát chiếc ghế đá, không khỏi giật mình kinh ngạc, vội vã thẳng người lại, song quyền vốn định nện vào ngực hắn liền đổi phương hướng, tựa như hai khối Thiên ngoại lưu tinh đập vào huyệt thái dương của gã.
Dương Phàm thấy gã này quả nhiên dũng mãnh, không biết gã khổ luyện môn ngạnh công gì, e là song quyền đánh vào ngực cũng không phá nổi ngạnh khí công của gã, liền lập tức đổi sang công kích vào huyệt thái dương. Thân thể người trần mắt thịt luôn có một số chỗ không thể nào luyện được, ví như gáy, huyệt thái dương, hai mắt, hạ âm, nội khí không cách nào vận hành đến những chỗ này để che chắn, cũng không có cơ bắp để phòng hộ về mặt vật lý.
Gã dùng song chưởng ra sức đập nát ghế đá, hai cánh tay đã bị chấn động đến mức yếu đi, bộ thiết quyền đặc chế từ thép bọc ngoài nắm đấm cũng vì lần va chạm này mà vỡ ra, cùng với đá vỡ rơi xuống đất, giữa những ngón tay loang lỗ vết máu. Gã có thể cảm nhận một cách rõ ràng, ba đốt xương ngón tay đã bị gãy.
Đá vỡ to có nhỏ có, dậy lên một mảng bụi. Đá vỡ tuy rơi xuống đất, bụi bay mịt mù, hai quả đấm nắm chặt vẫn xuyên qua lớp bụi mù, tựa như hai thanh thiết chùy, nặng nề nện lên huyệt thái dương của gã đàn ông cao to.
Gã lại rống to một tiếng, cặp mắt tựa như đã bị Dương Phàm đập bể hốc mắt. Hai dòng máu tươi phụt ra từ lỗ mũi gã. Gã lại bị Dương Phàm đánh thêm một cú nữa, cả người văng lên, ngã ngửa vào hồ nước, "bõm" một tiếng, nước bắn tung tóe.
Thiên Địa Tứ Sát vừa mới giao chiến đã chết mất một người.
Gã to lớn chết không nhắm mắt.
Đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên có người chạy đến nhà ngươi, bao vây ngươi, rút đao rút kiếm, ngươi cũng nên hỏi một câu:
- Người đến là ai, ý muốn làm gì?
Nhưng Dương Phàm lại không hề.
Họ là vì muốn giết Dương Phàm mà đến, vốn không muốn cùng Dương Phàm nói lời thừa thãi, cũng không muốn tự báo thân phận. Họ vốn định đợi lúc Dương Phàm kinh ngạc hỏi mục đích đến sẽ cùng lúc động thủ, nhưng họ chẳng ngờ rằng người phụ nữ bên cạnh Dương Phàm kia lại biết võ công, lại càng không ngờ người biết võ công đó lại là Thiên Ái Nô mà bọn họ đã sớm cho rằng đã chết ở Hoa Sơn.
Trong lúc kinh ngạc phát hiện ra thân phận của Thiên Ái Nô, cả bốn người không hẹn mà cùng ngây ra. Đây chỉ là trong khoảnh khắc, nhưng thân thủ của đối phương so với họ chỉ có hơn chứ không kém, khoảnh khắc này đã đủ để đập tan ưu thế bao vây của bọn họ. Gã to cao mang bao tay sắt bị Dương Phàm dùng tay không đập vỡ sọ, đã chết rồi!
Bốn người này đều là những người tinh thông việc giết chóc, thất thố lúc kinh ngạc trong chốc lát đã được hóa giải, lại thấy gã đại hán đã chết thảm, ba người kia liền nổi giận, lập tức xông về phía trước.
Thiên Ái Nô biết trong bốn người, lão già béo lùn là người có võ công cao nhất, đặc biệt là chiếc cần câu của lão ta. Cần câu vốn có thể chuyển từ thương thành côn, lưỡi câu và dây câu mảnh bền trên cán càng trở nên mơ hồ bất định, ban ngày còn đỡ, chứ vào ban đêm thì ngoại trừ chính bản thân lão ra, căn bản không ai có thể biết được vũ khí sẽ tấn công mình từ hướng nào. Người này sẽ là mối uy hiếp lớn nhất với nàng và Dương Phàm, vì vậy phải từng bước đoạt lấy tiên cơ, liên tục thi triển chiêu thức, một mực bức ép lão già béo lùn cầm cần câu.
Chỉ cần bị nàng áp sát, ưu thế vũ khí của lão ngược lại sẽ biến thành yếu thế, vì vậy Thiên Ái Nô người kiếm hợp nhất, từ từ dồn ép, lão béo lùi liên tiếp sáu bước, lục đạo kiếm quang trước mặt đột nhiên lóe lên, bước thứ bảy còn chưa kịp đứng vững, một đạo kiếm quang nữa lại đâm về phía yết hầu, lão già bị ép đến mức cả tiếng thét giận dữ cũng không kịp gầm lên, chỉ có thể tiếp tục lùi.
Chỉ vì không ngờ rằng bên cạnh Dương Phàm lại có một Thiên Ái Nô mà họ tưởng rằng đã sớm qua đời, nên bốn người đã đánh mất tiên cơ, hoàn toàn mất đi ưu thế. Thiên Ái Nô bức lui lão già béo lùn. Người phụ nữ trung niên và thanh niên cao gầy lập tức liên thủ tấn công Dương Phàm.
Việc Thiên Ái Nô tưởng "chết mà phục sinh" tuy là việc bất ngờ, nhưng mục tiêu nhiệm vụ của họ là Dương Phàm, trước khi giết chết Dương Phàm dĩ nhiên không thể dây dưa với Thiên Ái Nô.
Dương Phàm không hề kiêng dè Khôi Tinh Bút của gã thanh niên cao gầy. Tuy nói một tấc ngắn một tấc hiểm, cặp Khôi Tinh Bút trong tay gã thanh niên chọc, điểm, hất, đâm, tựa như cuồng phong bão táp, nhưng Dương Phàm dù rằng trong tay không hề có vũ khí, vẫn tự tin nội trong hai mươi chiêu có thể đoạt được Khôi Tinh Bút, đâm xuyên qua yết hầu hắn.
Nhưng bên cạnh lại có thêm nhuyễn kiếm của người phụ nữ trung niên, Dương Phàm có chút ứng phó không kịp, thanh kiếm cầm trong tay ả cong như lưỡi câu, bung như dây cung, lúc múa may tiếng gió rào rào tựa như một con linh xà. Nhuyễn kiếm tuy không thích hợp để đâm chém như kiếm cứng, nhưng lại có thể cắt, có thể dễ dàng cắt đứt huyết quản và các dây chằng nơi khớp xương.
Thanh nhuyễn kiếm trong tay người phụ nữ kia tựa như một chiếc roi, không ngừng quất về phía Dương Phàm. Một đòn không trúng thì chỉ cần rung tay một cái là có thể lập tức tiếp đón thứ hai, căn bản không cần cong khuỷu tay rụt kiếm về, động tác mau lẹ, khó lòng phòng bị. Dương Phàm hai tay không thật chẳng cách nào ứng phó với một thanh nhuyễn kiếm và hai thanh phán quan bút.
- Có trộm!
- Giết người a!
Hai tiếng kêu thảm thiết của đại hán thiết quyền kia đã thu hút hai gia đinh tuần tra đêm. Hai người họ chỉ biết có trộm đến Công Tôn phủ, nếu bắt được trộm, chủ nhân ắt sẽ ban thưởng, bèn phấn khởi giơ đèn lồng chạy đến xem, hai phe chém giết, đao thương lóe lên, khí thế kinh người, dọa hai gã gia đinh vứt đèn lồng ba chân bốn cẳng bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu gào thảm thiết bằng chất giọng còn kích động hơn cả gà gáy báo thức.
- Kêu cái gì mà kêu, trộm đâu?
Hai gã gia đinh lấy hết sức bình sinh, mới chạy được mấy bước, ngẩng mặt lên đã trông thấy một thiếu nữ áo đỏ, tay cầm thanh bảo kiếm còn dài hơn cả Thái A kiếm chạy lại, phấn khởi tựa như lão thái thái cất giọng trẻ con sau khi nghe được con gà mái nhà mình nuôi lần đầu đẻ trứng, mặt mày hớn hở, hồng quang đầy mặt.
Công Tôn Lan Chỉ đã hành hạ Thiên Ái Nô một trận, đợi Thiên Ái Nô giận dữ chạy đi, Công Tôn cô nương gật gù đắc chí lại đùa nghịch với kiếm một hồi, đang muốn quay về tắm rửa nghỉ ngơi, thì nghe thấy tiếng thét kinh hãi truyền ra từ Khoa viện, nơi ở của Dương Phàm.
Khoa viện này và nơi luyện võ chỉ cách nhau một bức tường. Công Tôn cô nương đang nghĩ xem có nên nhảy qua xem hay không, lại do dự rằng đây không phải là phong thái của thục nữ, thì bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết. Thế này thật là kiềm chế không nổi rồi, bất kể nàng là thục nữ hay không phải thục nữ, phóng một cái lên đầu tường.
Hai gã gia đinh thấy đại tiểu thư thích múa thương múa kiếm đến rồi, lòng lấy lại bình tĩnh, vội vã quay người chỉ điểm, chỉ là sợ hãi nhất thời không thể tan biến, hai hàm răng va vào nhau lập cập, một chữ cũng không thốt nên lời.
Công Tôn Lan Chỉ tức đến mức đẩy chúng ra, vừa trông thấy tình hình bên hồ, nhất thời vui mừng kêu to:
- A Nô, Nhị Lang, hai người quả là không nghĩa khí, chuyện vui thế này mà không gọi ta!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Dương Phàm vất vả lắm mới nghe xong bài thuyết giáo của Lý Mộ Bạch, cũng có chút hiểu biết bước đầu về sức mạnh và vai trò của “Thừa tự đường”, sức mạnh có được là vô cùng khổng lồ, thậm chí ngay cả bản thân “Thừa tự đường” cũng không xác định được nếu bọn họ phát động sức mạnh toàn lực của nó thì sẽ phát sinh ra tác dụng to lớn cỡ nào.
Bởi vì sức mạnh này là vô hình, thẩm thấu tới các mặt của quốc kế dân sinh, một khi nắm giữ không tốt, sau khi toàn lực phát động, cuối cùng sẽ phát triển theo hướng nào, cuối cùng sẽ phát triển tới mức độ nào, ngay cả bản thân họ cũng không thể đoán được, thậm chí một khi đã không khống chế được thì sẽ không thể nào khống chế được, cho nên “Thừa tự đường” cũng chưa từng mạo hiểm nếm thử qua cách này.
Sức mạnh khổng lồ này, sau này đã nằm trong tay hắn.
May là Dương Phàm không phải là người ngựa nhớ chuồng, cũng không có cảm giác sung sướng.
Lúc này, có người vội vàng đi tới, cúi đầu rỉ tai vài câu với Lý thái công.
Lý thái công cười nói: - Được rồi, sớm thấy lòng ngươi đã không yên, lão phu không ngăn ngươi nữa. Mau về phủ đi, thái giám trong kinh truyền chỉ đã tới Công tôn phủ rồi.
Dương Phàm cưỡi ngựa chạy nhanh về Công tôn phủ, hỏi người hầu chỗ của thái giám truyền chỉ, vội vàng tiến vào giữa phòng. Tới ngoài sảnh còn chưa vào, liền nghe thấy một tiếng cười ầm ĩ: - Ha ha ha, đứa bé này, thông minh lanh lợi, rất hiếm lạ, lão công nhìn cũng thấy rất vui thích.
Dương Phàm nghe xong tiếng cười quen thuộc này, nhất thời ngẩn ra, thầm nghĩ: - Hóa ra thái giám truyền chỉ là Cao công công? Là người quen cũ.
Lại nghe lời Cao công công nói, Dương Phàm lại ngẩn ra, âm thầm cười rộ lên: - A Nô cũng quá khoe khoang rồi, cứ coi đứa nhỏ như của lạ, hai ngày này ôm con chạy tới chạy lui khoe khoang. Người ta làCao công công tới truyền chỉ, nàng ôm con ra gọi người ta xem làm gì, để người ta khen đứa nhỏ sao?
Dương Phàm nghĩ, bước nhanh vào đại sảnh, quét ngang một lượt, lại chưa thấy bóng dáng của Tiểu Man và A Nô đâu, cũng chẳng nhìn thấy con trai bảo bối của mình, trong sảnh Công Tôn Bất Phàm và Cao công công đang ngồi, bên cạnh Cao công công có một người bê đĩa trái cây lui xuống, vẫn còn một người hầu nam trẻ tuổii vẫn luôn ở bên cạnh ông ta để hầu hạ.
- Dương đại ca.
Phùng Nguyên Nhất vừa thấy hắn, vội vui mừng lên tiếng, Dương Phàm gật đầu với cậu, vội vàng ôm quyền hướng về Cao thái giám, mặt tươi cười nói: - Cao công công, Dương mỗ không tiếp đón từ xa, thứ lỗi, thứ lỗi.
Thái giám lúc này chưa có địa vị gì, vừa thấy Dương Phàm tới, Cao công công vội vàng đứng lên, cười ha ha nói: - Lúc đến nghe nói Dương lang trung bệnh, lão công còn lo lắng, hiện giờ xem ra, Dương lang trung đã khỏe nhiều rồi?
Dương Phàm cười nói: - Khỏe rồi, khỏe rồi, bệnh nặng mới khỏi, vợ liền sinh con trai, Dương mỗ vui mừng trong lòng, nhân dip ngày lành Quan âm đại sĩ thành đạo, đi chùa thắp nén nhang cho Bồ Tát, không ngờ Cao công công lại tới, chưa kịp ở nhà tiếp đón, thất lễ, thất lễ!
Cao công công mặt mày hớn hở nói: - Ha ha ha, chúc mừng chúc mừng, lão công hiện giờ tới đưa cho lang trung một việc hỷ, chúc mừng Dương lang trung thăng chức, nhậm chức Thiên quan lang trung, quyền tri thiên quan thị lang à.
***
Tần Lĩnh, Thiển Sơn.
Dưới chân núi, Trịnh Vũ quay đầu ngựa, lạnh như băng nói: - Lư huynh, huynh có thể đi rồi.
Lư Tân Mật không cho là ngang ngược, mỉm cười chắp tay nói: - Đa tạ ơn giúp đỡ của Trịnh huynh
Trịnh Vũ hừ lạnh một tiếng, nói: - Chưa nói tới, chỉ là trả lại ân tình của huynh thôi! Chúc Lư huynh đi đường bình an.
Trịnh Vũ thúc ngựa, lại nói: - Còn nữa, các trưởng giả đã quyết định, để Dương Phàm đảm nhiệm chức Tông chủ Hiển tông của “Thừa tự đường”. Lư huynh nếu còn đấu đá nữa, các Thế gia cũng có lý do đối phó với huynh, nếu huynh không muốn để cả Lư gia đều vì huynh mà khó xử, tốt nhất nên dừng tay như vậy, quay về Phạm Dương đi.
Trong mắt Lư Tân Mật hiện lên chút tàn khốc, trên mặt lại vẫn mỉm cười như cũ: - Ha ha, việc này, không nhọc tới Trịnh huynh lo lắng.
Trịnh Vũ không nói thêm nữa, hai chân đập bàn chạy về phía trước. Tại chỗ chỉ để lại một cỗ xe ngựa và sáu người.
Người ở bên cạnh Lư Tân Mật vỗ cổ ngựa, lười biếng ngẩng đầu lên, chính là Viên Đình Vân, tâm phúc của Lư Tân Mật.
Trịnh thị Huỳnh Dương và Lư thị Phạm Dương giống nhau, đều là đại tộc phương bắc, hôn nhân nhiều thế hệ của các đại Thế gia, trong đó đều có đối tượng liên hôn mật thiết nhất, đối tượng liên hôn mật thiết nhất của Trịnh thị là Lư thị, vợ của Trịnh gia gần như đều họ Lư, vợ của Lư gia phần lớn là mang họ Trịnh.
Vì tầng quan hệ này, Trịnh thị Huỳnh Dương và Lư thị Phạm Dương luôn khá gần nhau. Đương nhiên, Trịnh Vũ đồng ý cứu Lư Tân Mật, giấu y vào trong phủ của mình, có một lý do rất cá nhân: Lư Tân Mật từng có ơn giúp Trịnh Vũ một việc lớn.
Về tình hình thực tế thế nào, hai bên bọn họ đều biết rõ trong lòng: Nếu Lư Tân Mật còn có thể Đông sơn tái khởi, Trịnh gia kia sẽ là đối tác hợp tác mật thiết nhất của Lư gia. Nếu Lư Tân Mật mãi mãi không có ngày xoay chuyển, hơn nữa vô tình làm lộ ra chân tướng cái ngày được cứu đi, vậy cũng chỉ là hành vi của cá nhân Trịnh Vũ. Món nợ này, tính được.
Thủ hạ của Trịnh Vũ vội vàng dọn dẹp đồng cỏ dưới chân núi, san bằng thổ địa, dựng lều trại, đào bếp nấu cơm, mọi người đều bận rộn, dường như căn bản không nhìn thấy bên cạnh còn có một cỗ xe, một vài người đang khoanh tay đứng nhìn. Một ít đồ dùng nhà bếp và lều trại chất trên xe được mấy tên thị vệ của Lư Tân Mật khiêng xuống, Lư Tân Mật xuống ngựa, rồi lại trèo lên xe.
Xe rất rộng rãi, sau khi dọn dẹp các đồ đạc trong xe đã sớm có người, trong xe còn có hai người, một người đàn ông tam tuần có dáng gầy gò, ánh mắt sắc sảo, còn có một phụ nữ trung niên cơ thể đẫy đà, hai người vừa thấy Khương công tử đi tới, liền quỳ một gối, thi lễ với y.
Khương công tử xua tay, ngồi vào chỗ của mình, người đàn ông kia liền đi ra, ngồi trên vị trí của phu xe, nhổ cái dây thừng đang cắm ở chỗ ngồi. Lư Tân Mật nhận lấy một cái tã lót nho nhỏ từ trong tay người phụ nữ trung niên kia, cẩn thận chu đáo, trong tã lót có một đứa trẻ bé xíu, chỉ lộ ra gương mặt trắng trẻo, đang ngủ say sưa.
Lư Tân Mật giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt trơn trượt của đứa trẻ, mỉm cười.
Đứa trẻ này là con gái của Dương Phàm.
Tiểu Man hôm đó sinh được một nam một nữ, long phượng thai, đứa sinh ra trước là bé gái.
Mang song thai, vốn nguy hiểm hơn mang đơn thai vài phần, nàng lại khó sinh, cuối cùng không có cách nào thuận lợi sinh ra, Tiểu Man như chết đi sống lại, khi đứa trẻ sinh ra được hơn nửa, nàng cũng đau tới ngất đi. Phụ nữ có thai một khi bị choáng, kết quả tất nhiên là chết từ trong trứng, hít thở không thông mà chết.
Cổ Trúc Đình vừa thấy thấy tình thế không ổn, đành phải lấy hết can đảm, hạ quyết tâm đỡ đẻ. Cũng may mà bà đỡ là nàng, đổi lại là một bà đỡ khác, kinh nghiệm phong phú hơn nữa cũng vô dụng, thứ Cổ Trúc Đình luyện là nhuyễn cốt công, tay nhỏ xương mềm, xương tinh tế, đã cứng rắn cứu được một đứa trẻ ra.
Cổ Trúc Đình cắt cuống rốn xong, giao đứa trẻ cho người khác mang đi tắm, liền bắt tay vào thực hiện cứu chữa, muốn để Tiểu Man tỉnh lại, lúc này ngay cả nàng cũng không biết trong thai Tiểu Man còn đứa trẻ thứ hai, không ngờ nàng vừa cứu Tiểu Man tỉnh lại, đứa trẻ thứ hai liền thò đầu ra, Cổ Trúc Đình hoảng sợ, vội vàng tiếp tục giúp đỡ.
May mà đứa trẻ thứ hai là thuận lợi sinh ra, nếu không Tiểu Man e thật sự muốn sống cũng không được, sau khi đứa trẻ sinh ra, sức lực toàn thân của Tiểu Man đều hết sạch, lại ngủ thiếp đi, Cố Trúc Đình mang đứa trẻ ra ngoài lau rửa, sau đó đi bẩm báo với Lư Tân Mật. Lư Tân Mật nghe nói thê tử của Dương Phàm sinh long phương thai, nhất thời động lòng.
Nếu hắn có thể đàm phán thành công với Dương Phàm, để Dương Phàm khuất phục, Tiểu Man và đứa trẻ vẫn phải giao lại cho Dương Phàm, y vốn cũng không nghĩ giữ lại con của Dương Phàm, nhưng sau khi nghe nói là một đôi long phượng, y lại nghĩ tới khi ở Hoa Sơn tuyệt đỉnh, sự nhục nhã và phẫn nộ mà Thiên Ái Nô mang lại cho y.
Y quyết định, giữ bé gái lại.
Cho nên, y giấu cái tin này.
Sáng sớm hôm sau, các Thế gia nghe tin lập tức hành động, ý đồ giam lỏng y. Lư Tân Mật tâm tư cao ngạo, sao có thể để mặc cho người khác định đoạt, lúc này quyết định phân tán phá vây. Bên này bắt tay vào chuẩn bị, bên kia y phái người liên hệ với Trịnh Vũ, quan hệ giữa hai người họ đương nhiên không phải hôm nay mới xây dựng nên.
Lúc đó y còn không biết Dương Phàm căn bản không chịu sự áp chế của y, đang như phát điên tìm kiếm tung tích của y. Theo y nghĩ, y cho dù kháng mệnh mà đi, các Thế gia tuy phẫn nộ, cũng sẽ không toàn lực đuổi bắt y, với bốn chiếc xe ngựa phân ra bốn phía, đủ để bảo đảm y có thể thong dong rút lui.
Y sở dĩ phải tìm Trịnh Vũ là vì bản thân y còn không muốn đi, y cho rằng chỉ cần đưa Tiểu Man và đứa bé đi, khống chế chặt chẽ trong tay mình, Dương Phàm sẽ phải nghe theo sự sắp xếp của y. Dương Phàm còn chưa đi, y sao có thể đi? Dù sao trong tay y cũng đang nắm giữ vũ khí có thể khống chế Dương Phàm: con trai của hắn!
Nhưng không ngờ, Dương Phàm không giống như những người có người thân bị bắt cóc bình thường khác, hoang mang lo lắng ở nhà đợi y đưa ra điều kiện, mà là dùng bạo lực thủ đoạn tìm tới tận cửa, do đó ép các Thế gia cũng không có cách nào bình tĩnh, vì để tránh bị liên lụy, bại lộ, phải theo hành động của Dương Phàm.
Hơn nữa, Tiểu Man và đứa trẻ thật sự được Dương Phàm cứu ra. Dương Phàm quyết tuyệt phá hủy lòng tin của y, y cũng không cho rằng Dương Phàm đã tiếp nhận Tông chủ Hiển tông, biết rõ “Thừa tự đường” có sức mạnh khổng lồ cỡ nào, có thể vì một người vợ con mà cam tâm buông tha cái quyền lực vương giả đã nằm trong tay.
Điều bối rối nhất là, khi Tiểu Man sinh đã ngất, nàng không biết mình sinh ra hai đứa trẻ, cho dù Lư Tân Mật bây giờ bế đứa trẻ tới nói với Dương Phàm “Đây là con gái của ngươi”, cũng chỉ có thể làm trò cười cho người khác, người ta căn bản sẽ không tin lời của y, y cần gì phải tự rước lấy nhục.
Cố Trúc Đình phụ trách đỡ đẻ là người của y, vốn khó mà làm bằng chứng được, hơn nữa còn bị y diệt khẩu rồi. Hiện giờ cho dù y vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn thử uy hiếp Dương Phàm cũng không thể.
Kỳ thật Cố Trúc Đình chưa chết, nhưng việc này y cũng không biết, Trịnh Vũ tuy bao che cho y, vì sự an toàn, trong lúc dung nạp y chỉ tiếp xúc với y có một lần, nói một chút về sự tiến triển của một số việc quan trọng với y. Về sự sống chết của một thị vệ, trong mắt Trịnh Vũ không khác với một con chó, con mèo, gã không quan tâm, cũng không có tâm trạng để nói cho Lư công tử nghe.
Hiện giờ, là địch của Dương Phàm, chỉ có thể dựa vào thủ đoạn của bản thân y, còn đứa bé này, y chỉ có thể hành sự theo dự định đầu tiên khi giữ đứa trẻ này lại.
Xe chạy nhanh, rẽ vào đường lớn.
Ánh tà dương đưa tiễn bọn họ, vẫn luôn mang ánh hoàng hôn bao vây họ lại.
Lư Tân Mật mỉm cười giao đứa nhỏ cho bà vú, dựa vào cái đệm mềm mại, nhẹ nhàng nhắm mắt: - Ngươi, đoạt A Nô của ta đi, ta phải đoạt lại con gái của ngươi! Dương Phàm, ngươi yên tâm đi, ta sẽ nuôi con gái của ngươi lớn lên thật tốt, để nó biến thành Thiên Ái Nô thứ hai..