Dương Phàm đã hồi kinh ba ngày rồi, chiếu theo tính cách của Thái Bình công chúa, sớm nên kềm nén không được phải mời hắn đến để gặp rồi, dù là lúc gặp nhau cũng chỉ nói vài lời thôi, nhưng lúc này đây Công chúa điện hạ lại chưa hề phái người tìm đến hắn, không khỏi khiến Dương Phàm rơi vào rối loạn:
- Chẳng lẽ thực là công chúa có thai, cho nên... xấu hổ không dám gặp ta?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cảm thấy có chút không thoải mái.
Cẩn thận tính toán, hắn thật đúng là không tư cách ghen, phải biết rằng Võ Du Kỵ mới là trượng phu danh chính ngôn thuận của Thái Bình công chúa, nhưng hắn vẫn không thấy thoải mái chút nào, có lẽ lý do duy nhất hắn vững vàng được là bởi vì chính miệng Thái Bình công chúa từng nói với hắn, nàng chưa bao giờ để Võ Du Kỵ chạm vào nàng.
Tuy rằng đó chỉ là câu nói mà năm ấy tại đêm Thất tịch khi cùng du thuyền với Thái Bình công chúa tại Lạc Thủy, nàng đã nói cho hắn biết, chung quy đó nàng cũng chỉ thông báo tình hình lúc đó của phu thê nàng cho hắn biết, cũng không phải là một sự hứa hẹn nói sau này sẽ không như thế, nhưng trong lòng hắn, đã coi đó là câu hứa hẹn, một lời hứa hẹn đầy ý nghĩa rồi.
Nhất là trên đường đi Trường An, giữa họ đã cởi bỏ khúc mắc rồi, sao Công chúa lại có thể....
Vị Công chúa điện hạ này thật đúng là không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến là nàng lập tức xuất hiện.
Lúc Dương Phàm đang nghĩ đến nàng, đi đến bên ngoài Lục Huyền Môn, thị vệ của hắn đã đợi ở đó rồi.
Hiện giờ tướng lĩnh đóng ở Huyền Vũ môn là Trương Khê Đồng từng cùng hắn cùng nhau chinh chiến Tây Vực. Trương Khê Đồng đã thăng làm lữ soái, hai người gặp lại đặc biệt thân thiết, hắn ở cửa cung hàn huyên với Trương Khê Đồng một hồi rồi chắp tay cáo biệt, mang theo bốn gã tùy tùng vừa rời khỏi Huyền Vũ môn, đã nhìn thấy một người một con ngựa đợi trên đường.
Dương Phàm mặc dù không nhớ tên họ của người này, nhưng hình dạng y thì hắn vẫn nhớ rất rõ, đó chính là người mà sau khi Hứa Hậu Đức phu xe của Thái Bình công chúa bị đày đi Trạch Uyển đã đến làm quản sự thay Hứa Hậu Đức, trở thành phu xe của Thái Bình công chúa, đương nhiên cũng là một trong những thân tín của nàng.
Dương Phàm thấy y, theo bản năng địa ghìm chặt ngựa cương, địa giới cung thành không phải nơi nói chuyện, người nọ cũng không xuống ngựa, chỉ mỉm cười ra hiệu với Dương Phàm, thúc ngựa nói:
- Mời Lang trung theo ta!
Người nọ đi trước, dẫn Dương Phàm vượt qua cung bắc, thẳng tắp phi về phía trước. Cầu Thiên Tân đối diện với cung thành, nhưng người nọ lại không hề chuyển biến lách hướng cầu Thiên Tân mà đi chạy thẳng đến bờ đê phía trước, xoay người xuống ngựa, ghìm cương ngựa cười cười hơi chỉ về phía bờ sông.
Dương Phàm giật mình nói với bốn gã tùy tùng:
- Các ngươi đi theo thuyền.
Dứt lời, Dương Phàm nhảy xuống chiến mã, bước nhanh đuổi tới bờ sông.
Một chiếc thuyền lớn đang đậu bên bờ sông, ván giậm sớm đã bắc lên, thủy thủ lái thuyền sớm đã bận rộn, sửa sang lại buồm, cuộn dây thừng, cũng không nhìn hắn, nhưng Dương Phàm vừa xuống đê bước lên thuyền, lái thuyền không biết từ chỗ nào xông ra, hét đám thủy thủ ngừng việc, gỡ dây thừng, thu hồi ván giậm, thuyền theo Lạc Thủy, chậm rãi thả trên sông.
Quá trình này vô cùng nhanh chóng, đúng là có người đang theo dõi Dương Phàm, nhưng cũng không thể nào theo dõi từ lúc hắn đi vào cung thành đến lúc ra khỏi đó và đi theo đến cầu Thiên Tân được, chỉ có thể tại một góc khác, đợi Dương Phàm từ trong cung thành đi ra thôi, bởi vì đó là con đường mà Dương Phàm chắc chắn đi qua, cho nên, buổi hẹn hò này của họ rõ ràng là không hẹn trước rồi.
Dương Phàm xốc mảnh vải khoang thuyền lên, bên trong có bàn có ghế dựa, trong đại sảnh cũng không có người, Dương Phàm chậm dần bước chân, thử hỏi:
- Công chúa?
- Tiến vào!
Bên trong trong khoang thuyền truyền ra tiếng gọi ngọt ngào, thanh âm uyển chuyển, ẩn mang từ tính, hàm chứa một ma lực say lòng người. Dương Phàm đi qua, vừa vén rèm lên, đập vào mắt là giường, có màn che, có trang đài, có bình phong, cũng bố trí sắc màu rực rỡ như một gian khuê phòng.
Một mùi thơm ngào ngạt mê say xộc vào mũi, Dương Phàm liền nhìn thấy Thái Bình công chúa nghe nói đã có bầu mấy tháng mặc y phục mỏng tang mềm mại lộ thấu cả cơ thể gợi tình đang ngồi trước bàn trang điểm. Phía sau bàn trang điểm là một chiếc cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua làn nước phản chiếu lại trên người nàng đang ngồi trên khoang thuyền, cuối cùng chiếu đến dung mạo quyến rũ như nước kia.
Lúc Dương Phàm vén rèm khoang thuyền lên, nàng vừa lúc đặt bút vẽ lông mày xuống, thản nhiên ngoái lại nhìn Dương Phàm, vòng eo mảnh khảnh khẽ xoay, tạo nên một đường cong mê hoặc, bộ ngực sửa no đủ cao ngất, tròn trịa như hai vầng trăng sáng nhô lên, yêu tinh mê người như vậy, sao có thể là phụ nhân đang mang thai mấy tháng chứ?
Dương Phàm giật mình, tròng mắt đảo tròn, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Thái Bình Công chúa đương nhiên coi hành động giật mình của hắn rất cuốn hút, nàng cười quyến rũ, ngực nhấp nhô, thướt tha đứng lên, đến bên giường ngồi xuống.
Từ bàn trang điểm đến giường cũng chỉ cách một bước, nhưng Công chúa điện hạ lại đi ba bước, một bước ưỡn ngực, một bước xoay eo, một bước lắc mông, làm ba bước của nàng vô cùng gợi tình, từng bộ phận đều hiện rõ trước mắt Dương Phàm, sau đó nàng ngồi xuống, động tác cũng cực kỳ quyến rũ không kém, ngay cả dung nhan kiều mỵ kia cũng toát lên vẻ xuân tình.
Dương Phàm vừa bực mình vừa buồn cười, Thái Bình công chúa rõ ràng bày ra một loại mời tư thế mời mọc hắn, hắn cố tình không qua, ngược lại tựa vào vách khoang thuyền, hai tay ôm vai, thong thả cười nói:
- Công chúa điện hạ có ý gì vậy?
Thái Bình công chúa cười hì hì đầy nghịch ngợm, nhưng nàng vẫn cố ý ưỡn ngực cao một chút, chiếc áo mỏng trong suốt của nàng hoàn toàn không có tác dụng che chắn bộ ngực sữa trắng mịn, nửa bầu ngực đang khẽ rung lên, đôi chân thon dài bởi vấn đề góc độ của khoang thuyền mà càng như thon dài thêm, dưới váy lộ ra một đoạn đùi bởi vì ánh mặt trời phản chiếu dưới nước mà càng trở nên nhu hòa mượt mà, toát lên màu sắc mê người khiến bất kỳ ai cũng thèm nhỏ dãi.
- Lý tướng dưới một người, trên vạn người, có thể hứa quyền thế với Dương Đại Lang trung huynh; Lương Vương hậu duệ quý tộc hoàng thất, có thể hứa phú quý cho Dương Đại Lang trung huynh. Tiểu nữ tử càng nghĩ, thấy mình không hứa quyền thế với huynh được, lại không hứa phú quý với huynh, vậy thì cũng chỉ có thể dùng cơ thể của mình tặng cho huynh.
Thái Bình công chúa tự nằm ở trên giường, hai chân thon dài trắng tuyết, hai bầu ngực trắng mịn như sương, rung lên nhè nhẹ, toàn bộ cơ thể kiều diễm không tỳ vết. Nhưng thân thể hoàn mỹ này dĩ nhiên là còn toát lên ma lực yêu dị khiến tim bất kỳ ai cũng đập mạnh trào dâng huyết mạch, cộng thêm ánh mắt mị hoặc long lanh như vạn sợi tơ, thật đúng là báu vật muốn lấy mạng người ta rồi.
Dương Phàm hừ một tiếng, tâm trạng bị vẻ gợi tình của nàng kích động lập tức bình ổn rất nhiều. Từ câu nói này của Thái Bình công chúa, là hắn biết hôm nay Công chúa gặp hắn cũng không chỉ là đơn giản như vậy, chẳng qua, hắn dù không có thói quen ân ái vào lúc nói công việc, nhưng phụ nữ thì hoàn toàn ngược lại.
Lúc Tiểu Man với hắn ân ái, mỗi lần toàn thân đều như mất hết sức lực, ngay cả ngón tay cũng không cử động nổi, nhưng vẫn có thể mở miệng nói đủ thứ chuyện, còn có thể bên tai hắn kể lể nàng tính toán về những cửa hàng kia thế nào, trải qua sự cải tiến của nàng thì mỗi ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền ..vân..vân..
Uyển Nhi cũng giống vậy, sau khi cùng hắn mây mưa, mặt nàng đỏ rực như mây hồng, đuôi lông mày như mùa xuân, cả người nóng bỏng như lửa, nhưng lại vẫn có thể tỉnh táo nói cho hắn biết hướng đi biến hóa trong triều thế nào, người nào có biến động, phân tích e rằng còn vô cùng thấu triệt, tường tận hơn mọi khi.
Loại yêu tinh như Thái Bình công chúa này cùng với vài câu chuyện quan trọng, đều có thể dung hợp giữa việc phong hoa tuyết nguyệt và việc tranh đấu quyền lực lạnh băng dung hợp lại với nhau.
Dương Phàm bước tới ngồi xuống bên giường, Thái Bình công chúa lập tức thân mình như rắn không xương quấy lấy cả người hắn, cánh tay mềm mượt hương non trượt vào trong ngực hắn, đôi môi ngọt ngào khẽ cắn lên vành tai hắn, đầu lưỡi linh hoạt như lưỡi mèo con khẽ liếm liếm như chống đỡ cơn thèm khát một chút, rồi mới nói;
- Huynh vừa tới Trường An, ta đã quay về Lạc Dương, giờ huynh lại sắp đi Nam Cương tuyển quan, đó là tin tức mà ta nghe thấy từ huynh, ta còn phải chờ huynh trở về, huynh còn không chịu?
Dương Phàm không muốn lập tức nói chuyện chính sự với nàng, hơn nữa trong lòng vẫn còn tâm bệnh chưa giải.
Ngữ khí của hắn lạnh băng:
- Không phải ngươi mang thai sao?
Thái Bình công chúa xinh đẹp khéo léo lườm hắn một cái, nhăn mũi, sẵng giọng:
- Huynh đã biết chuyện này rồi sao, về kinh ba ngày rồi mà chẳng quan tâm tới ta. Hừ, ta còn tưởng huynh quên ta rồi chứ.
Dương Phàm không buông tha, mặt đối mặt, dùng quyền lực nam nhân nói:
- Nói, rốt cuộc là chuyện gì?
Thái Bình công chúa cười khanh khách, thấy hắn để ý, trong lòng nàng rất đắc ý, vui sướng nói:
- Lang quân còn nhớ ta từng nói, ta sẽ giải quyết Võ Du Kỵ xong, thì hắn ta tuyệt đối sẽ không tìm huynh gây phiền phức nữa đúng không?
Dương Phàm nhíu mi ngẫm nghĩ một chút, há miệng nói:
- Nhớ rõ! Nàng dùng thủ đoạn gì vậy?
Thái Bình công chúa hừ nhẹ nói:
- Hắn là người Võ gia, ta có thể dùng thủ đoạn gì quá khích chứ? Ta chỉ đáp ứng hắn, hắn ăn chơi đàng điếm như thế nào, ta cũng không quản hắn, hắn nạp thiếp, ta cũng không để ý.
Nếu thiếp thất của hắn có con, ta cũng sẽ chấp nhận, tương lai sẽ cấp một xuất thân tốt cho con hắn, nhưng như thế, ta phải được tự do!
Dương Phàm nghe vậy trong lòng xao động, kích động ôm vai nàng:
- Là...thiếp thất của hắn có thai rồi?
- Đúng vậy, nhưng ta phải giả trang mấy tháng nữa đó, nên khó mà ra khỏi phủ, hơn nữa, mang thai giả còn khó hơn là mang thai thật.
Thái Bình công chúa đáng thương nói, bất chợt lại nhào vào lòng Dương Phàm, vui sướng nói:
- Nếu không, chúng ta cũng làm thật một đứa đi.
Dương Phàm hoảng sợ, khẩn trương ho khan một tiếng, nói:
- Hay là chúng ta bàn việc chính trước đi.
Thái Bình công chúa lại bắt đầu cười khanh khách.
Dương Phàm vô cùng bất đắc dĩ, nơi này là trên thuyền, bên ngoài đi qua đi lại đều là thủy thủ, hơn nữa nữa bây giờ còn là ban ngày, hắn biết rõ Thái Bình công chúa chỉ khiêu khích hắn, nhưng hắn thật sự không dám “tiếp chiêu”, phụ nữ này nếu dục vọng thật sự nổi lên thì sẽ bất chấp ngày hay đêm.
Nữ nhân là súng bắn đạn, ngươi yếu nàng mạnh, vì thế Dương Phàm ở trước mặt Uyển Ni rõ ràng là đại trượng phu uy phog, nhưng ở trước mặt Thái Bình công chúa thì ngược lại.
Thái Bình công chúa ngồi xuống, cặp chân thon dài trắng mịn quấy lấy hắn, tác quái khóa trên người hắn, hai tay ôm cổ hắn, cong miệng giống như cô bé hờn dỗi đòi kẹo:
- Ghế trống quan viên Nam Cương, ta nhất định phải có! Nếu hiện tại việc này do huynh phụ trách, huynh nói đi, huynh sẽ cấp cho nữ nhân của huynh bao nhiêu ghế trống?
Trong mắt Dương Phàm chợt lóe lên tia sáng kỳ dị, ngữ điệu cổ quái hỏi:
- Ghế trống quan viên này, nàng thật sự muốn sao?
- Trong chúng ta có nội gián, công tử phải lập tức quay về Lạc Dương, Công tử phân phó ngươi làm một chuyện. Ngươi...
Bạch y nhân thần tình nghiêm túc, thanh âm càng lúc càng hạ thấp, thân thể cũng ghé sát tới Cổ cô nương. Cổ cô nương vô thức nghiêng tai, bạch y nhân lại đột nhiên bạo phát, chế trụ đỉnh đầu của nàng.
Cổ cô nương ngày thường cũng rất có tư sắc, da trắng mịn như ngọc, vóc người đầy đặn, nhưng bạch y nhân này lại không chút nào có ý thương hoa tiếc ngọc, một tay vững vàng giữ đầu Cổ cô nương, tay kia liền nhẹ nhàng kéo cằm của nàng, ra sức vặn sang một bên,
"Rắc" một tiếng, cổ của Cổ cô nương vang lên một tiếng giòn ta, nàng kinh ngạc mở trừng mắt, không dám tin nhìn bạch y nhân chằm chằm, giống như Vưu Hải Dương đêm qua, thân thể không bị khống chế trở nên mềm nhũn.
- Soạt soạt"
Có tiếng bước chân vọng đến, bạch y nhân hơi giật mình, bay lên đá một cước vào ngực Cổ cô nương, làm thân thể mềm nhũn của nàng ngã xuống đất rơi vào trong bụi hoa cỏ rậm rạp.
Một thị vệ cầm bội kiếm thong thả đi về phía bụi cây, gã dò xét từng nơi một, vừa thấy bạch y nhân thì hơi ngẩn ra, gã nhận ra bạch y nhân là thị vệ tâm phúc của Khương công tử, liền bước nhanh tới, kinh ngạc hỏi:
- Trúc Đình?
Bạch y nhân làm như không có việc gì, nói:
- Công tử có mật lệnh, gọi cô ta đi làm việc.
Người nọ "a" một tiếng, nói:
- Để ta đi điều người tới đó.
Bạch y nhân lạnh lùng nói:
- Không cần nữa. Công tử bởi vì việc gấp đã đi rồi, các ngươi ở tại Lư gia chờ tin, cần thiết sẽ có người thông báo các ngươi quay về Lạc Dương.
- Vâng!
Người nọ đỡ kiếm thi lễ, bạch y nhân kiêu ngạo bỏ đi trước mặt gã.
Việc chém giết bên ngoài Lư phủ vẫn còn đang tiếp tục.
Bảy tên võ sĩ, đã bị giết ba người, hai trong bốn người còn lại đã bị thương, nhưng bọn họ đã giết đỏ cả mắt rồi, chỉ quyết tâm liều mạng che chắn cho xe ngựa lao ra ngoài. Xa phu trên xe ngựa cũng không tiếp tục vung roi thúc ngựa, mà là đại tiên gào thét, hung hãn quất về phía đám người Dương Phàm, công phu rõ ràng là không tầm thường.
Một thị vệ giục ngựa lao tới, trường đao vung lên, gào thét quét ngang cổ Dương phàm. Dương Phàm không chút né tránh, đao từ đầu đến đuôi nghiêng đâm hướng vào ngực gã, thị vệ ngửa đầu ra tránh, một đao của Dương Phàm sượt qua chóp mũi gã đâm vào không khí, nhưng lúc hai ngựa giao qua, Dương Phàm lật cổ tay trầm đao, là một chiêu "Tha tự quyết", đao từ mũi gã, miệng gã, ngực gã một đường vẽ xuống dưới.
Hai con khoái mã toàn lực xông lên, tốc độ cực nhanh, một đao này của Dương Phàm tuy không phải là chém chẻ, nhưng so với chém chẻ còn lợi hại hơn, trực tiếp rạch bụng của gã.
Công Tôn Lan Chỉ hét to một tiếng, lập tức nhảy lên, lăng không xoay tròn, đại kiếm dài hơn bốn xích giống như trường đao đỏ rực, cuồng dã sát lệ, mạnh mẽ xuất ra, đâm vào phu xe. Phu xe mắt thấy một thanh lợi liếm sắc bén cương mãnh bá đạo đâm tới, không khỏi hú lên quái dị, nghiêng người bay lên, toàn bộ thân thể rời khỏi xe ngựa.
Công Tôn Lan Chỉ hơi trầm người xuống, kiếm quét lên thượng đình, "soẹt" một tiếng, nửa mui xe đã bị gọt xuống.
"Keng keng keng"
Binh khí a Nô và kẻ địch giao nhau, thanh âm như mưa rào, thỉnh thoảng còn có ám khí kỳ môn phi đao từ kẽ tay của nàng vũ động bắn về phía kẻ địch, làm kẻ địch khó phòng bị. Một gã thị vệ khó khăn lắm mới tránh được mũi kiếm của nàng, vừa mới đứng thẳng lưng lại thấy một chùm dải đỏ như lửa mang theo hàn khí xé gió phóng tới cổ họng của gã. Gã thị vệ muốn né tránh thì không còn kịp nữa rồi, trong nháy mắt mũi ám khí kia đã phóng tới cắm vào cổ họng gã, phi tiêu ba tấc cắm sâu vào yết hầu gã, chỉ còn lại một túm dây tua màu đỏ đang lay động, ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra.
A Nô lập tức giương tay lên, một chuỗi "Hoa lăng" dài chiếu sáng lập lòe, một tiếng "thịch" vang lên, một phi trảo đã vững vàng móc vào trên chỗ hổng mà Công Tôn Lan Chỉ vừa chém mở. Hai chân a Nô kẹp chặt, cố sức giữ vững thân thể, cánh tay ra sức kéo, "ầm" một tiếng, tấm ngăn thùng xe bị kéo phân thành bốn năm mảnh, một đại hán trong xe đang ôm đao ngồi ngay ngắn, thùng xe vỡ vụn, người này hú lên một tiếng quái dị, lăng không nhảy lên, người đao hợp nhất, hóa thành một đạo sấm sét hung hãn bổ về phía Dương Phàm đang đứng gần chiếc xe nhất.
Các thị vệ khác cùng đồng thời ghìm cương ngựa, ngừng thế xung phong, nhìn ba người Dương Phàm, A Nô, Công Tôn Lan Chỉ vây tròn tới, bọn họ chỉ nhận được mệnh lệnh là bảo vệ xe đột phá vòng vây, mất hỏng giết người. Lúc này xe đã bị hủy, đạo mệnh lệnh thứ nhất đã hoàn thành, bọn họ chỉ còn một việc phải làm: Giết người!
Trẫn hỗn chiến này từ đầu đến giờ, bọn họ cũng không chạy quá xa phủ môn, may nhờ trạch viện Lư gia quá lớn, toàn bộ mặt tường bao quanh các phía đều là trang viên của Lư gia, trong ngõ này không có nhà khác, trên đường cũng không có người, bằng không chém giết kinh thiên động địa ở đây, chỉ cần có người hét lên chạy ra ngoài thì đã sớm kinh động toàn bộ phường rồi.
Giao thủ đến bây giờ, những người này sớm biết rằng bọn họ không phải là đối thủ của ba nữ sát tinh một nam hai nữ này. Công tử mệnh lệnh cho bọn họ giết người, nếu như không thể giết người, vậy thì chỉ có thể bị người giết. Bị người giết so với giết người còn ác nghiệt hơn, bọn họ tuyệt vọng đến điên cuồng xông lên, chỉ mong dù giết không được đối phương thì cũng phải "cắn" được đối phương một miếng thịt.
Ba lão nhân Lý thái công, Vương thái công, Trịnh thái công ngồi trên một chiếc xe ngựa lao vội đi, được nửa đường thì gặp Thôi Thái công; bốn lão nhân cho xe ngựa chạy như bay đến phường Vĩnh Bình để ngăn cản, đợi khi bọn họ chạy tới hẻm thuộc đại viện Lư gia phường Vĩnh Bình thì ba người Dương Phàm vừa đề ngựa chạy vào Lư phủ.
Một đại hán trên trán có một vệt màu đen, tướng mạo hung hãn, tàn bạo nhìn xa giá của bốn lão nhân, thế như "một người đã đủ giữ quan ải". Thị vệ của bốn lão nhân kinh hãi, vội vã vọt ngựa về phía trước, một người trong đó xuống ngựa, hoành đao chĩa ra, lớn tiếng quát:
- Túc hạ...
"Lục cục"
Thân thể đại hán như hung thần ác sát đối diện chợt nhoáng lên, cái đầu bỗng nhiên phụt ra máu tươi, lăn xuống vừa đúng lúc một câu "túc hạ" kia thốt ra.
Người nọ bị a Nô sử dụng thanh đao cắt đứt cổ, lưỡi đao xẹt qua mà đầu không rơi, quả nhiên là thần binh lợi khí có thể làm đứt sợi tóc thổi.
Bốn lão nhân ngồi trên xe có tính năng giảm sóc rất tốt, trên xe lại có đệm vô cùng mềm mại, trên đường lao đi cuồn cuộn mà cũng không bị ngả nghiêng, sau khi xe dừng lại đột ngột, bọn họ cũng không bởi vậy mà lắc lư, nên không lập tức đi ra ngay, bằng không một màn vừa rồi đảm bảo sẽ khiến bốn ông lão họ sẽ hoảng sợ mất.
Bọn họ tuy rằng có thế lực cực lớn, nhưng cơ hội tự mình giết người thì chưa có, ngay cả cơ hội tận mắt thấy người khác giết người cũng không nhiều, một màn vừa rồi, đối với họ mà nói tuyệt đối là một sự chấn động không nhỏ.
Lúc bọn họ ra khỏi xe, thi thể kia đã ngã xuống, người đầu chia lìa, mặt đất đầy máu, tàn thi la liệt, ngay cả xe ngựa cũng bị phân thành bốn năm mảnh, nhìn tuy rằng kinh khủng, nhưng cũng không bằng đầu người rơi xuống mắt mở trợn trừng vô cùng kinh hãi.
Lý thái công hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, sắc mặt nghiêm trọng phân phó:
- Cho người phong tỏa tin tức, những người khác theo lão phu vào phủ!
Lập tức có người quay ngựa lao về phía hẻm dài, ngăn cản người tiến vào, những người khác thì xuống ngựa, vội vã nhấc thi thể và mảnh nát của xe ngựa quay về đại trạch Lư thị, lại vội vã xúc đất đổ lên trên vết máu, còn có những người nhìn chung quanh, xem trong ngõ có hộ gia đình khác hay không, có lâm viên nhà ai gần đây có thể nhìn thấy cảnh này hay không, để che giấu tất cả đã phát sinh ở đây...
Bốn lão nhân xông vào trong phủ, gọi người dìu đỡ đi thẳng vào hậu trạch, đi tới nửa đường thì thấy đám người Thôi Thực, Trịnh Vũ, Vương Tư Viễn, Lý Thượng Ẩn đang ủ rũ đi tới.
Sau khi Dương Phàm dẫn theo a Nô và Công Tôn Lan Chỉ đằng đằng sát khí đi vào Lư gia, Thôi Thực vốn đang định giữ hắn lại, không cho hắn đuổi theo Lư Tân Mật. Tuy nói Lư Tân Mật bỏ chạy, nhưng "Hòa thượng bỏ chạy không bỏ miếu", Lư Tân Mật hiện tại hành động càng đoạn tuyệt, thì sau này chế tài của các đại Thế gia sẽ càng nghiêm khắc. Nhưng nếu để y và Dương Phàm đánh một trận, bất luận ai chết, việc này cũng không có biện pháp nào hòa giải được nữa rồi, một khi sự việc không áp chế mà bị bại lộ chính là trận chiến giữa Hoàng quyền và thế gia; sự việc được ngăn chặn không bại lộ, sẽ tạo thành sự phân tranh trong nội bộ, gã không phải kẻ ngu, rất hiểu rõ điểm này.
Nhưng bên cạnh gã lại có một tên một sách Trịnh Vũ. Trịnh Vũ bị Dương Phàm quát lớn mà hoảng loạn nói thật ra Dương Phàm vừa ở bên ngoài phủ cản được một chiếc xe ngựa, lúc này hai bên đối mặt, đương nhiên tin lời Trịnh Vũ, nghe nói còn có ba chiếc xe ngựa phân làm ba hướng mà chạy, lập tức quá sợ hãi, đuổi theo luôn.
Thôi Thực tức giận đến run cả người, con mọt sách Trịnh Vũ này câu cửa miệng lúc nào cũng là mấy câu ngu si như " kẻ không giữ chữ tín, không có thành quả", "Người nào nói không giữ lời không nên nói", nào là "Thành giả, thiên chi đạo dã; tư thành giả, nhân chi đạo dã" v..v; Thôi Thực lười mắng gã, vội vàng đi trước muốn tìm Gia Chủ nhà mình để báo tin, kết quả thì gặp bốn lão nhân đi tới.
Bốn lão nhân vừa thấy con cháu Thế gian, lập tức đứng lại, liên miệng quát hỏi:
- Lư Tân Mật đâu?
- Dương Phàm đâu?
- Ai bảo ai giết?
- Đồng quy vu tận rồi sao?
Bốn lão nhân hỏi xong cùng ngừng lại, sau đó lại cùng mở miệng hỏi cùng một vấn đề, hỏi xong lại cùng ngừng lại liếc mắt nhìn nhau, không biết nên hay không nên để ai hỏi trước.
Cũng may bốn người thanh âm cao thấp, có thô có tỉ mỉ, nên dù là trăm miệng một lời thì đám vãn bối vẫn nghe hiểu bọn họ đang hỏi gì. Bọn họ đều là vãn bối của bốn người cùng không hẹn mà tiến lên trả lời câu hỏi của lão tổ tông nhà mình:
- Thái công, Lư Tân Mật đã chạy trốn khỏi phụ đệ rồi!
- Thái công, Dương Phàm không sao, đã đuổi theo rồi!
- Thái công yên tâm, không ai chết, Lư Tân Mật đã chạy thoát!
- Thái công, hai người bọn họ căn bản chưa chạm mặt ạ!
Mấy đứa cháu cũng đồng thanh trả lời, trả lời xong cùng đồng loạt ngẩn người.
Lý thái công tức giận kêu lên:
- Từng người hỏi, từng người trả lời! Ta hỏi trước!
Lý Thái công nói xong, giành bước lên trước một bước, mở miệng hỏi:
- Lão phu...
"Bùm"
Một tiếng nổ vang đúng vào lúc câu "lão phu" vừa ra, Lý thái công ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn về phía bầu trời, trên bầu trời nổ tung một bông pháo hoa...
Lâm Tử Hùng vừa thấy pháo hoa kia, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng ghé tai thì thầm với Lý thái công. Cùng lúc đó, bốn người bên cạnh bốn lão nhân cũng nhận ra tác dụng của pháo hoa, liền vội vàng bước tới nói rõ với chủ nhân. Mấy lão nhân mặt biến đổi, trăm miệng một lời nói;
- Nhất định là Dương Phàm rồi, đi mau!
Chúng con cháu thế gia mờ mịt, trong lòng nghĩ thầm: "Chuyện gì cũng cho là có liên quan tới Dương Phàm sao? Dương Phàm đang truy sát Lư Tân Mật cơ mà!”
Bốn người họ đang mơ hồ nhưng lúc này cũng không dám đặt câu hỏi, vội vàng đuổi theo bốn lão nhân.
Náo nhiệt!
Lư gia thật sự rất náo nhiệt!