Trong chốn triều đình, Lí Chiêu Đức ngang ngược kiêu ngạo, cho dù là Tể tướng cùng cấp bậc, cũng bị lão quát cho nhục nhã đến nỗi không ngẩng mặt lên nổi, cả triều đình đều kinh nể!
Cho dù là rất nhiều quan viên bây giờ vẫn còn nương tựa vào Lí Chiêu Đức, cũng bởi vì xưa này bị lão sai khiến nhục nhã quá mức, thấy lão khổ sở như vậy, bọn họ cảm thấy sảng khoái, cố ý giả vờ câm điếc không chịu giúp lão ra mặt cãi lại. Chỉ có một số ít quan viên vinh nhục gắn liền với Lí Chiêu Đức là nhảy ra cùng tranh luận kịch liệt cùng phái nanh vuốt củaNgụy Vương Ngụy Thừa Tự.
Cho dù có người công kích, Võ Tắc Thiên vẫn luôn tin tưởng Lí Chiêu Đức. Trên mặt bà ta lộ ra vẻ không chút vui vẻ, nhưng cùng với sự khảng khái trần từ của ba vị đại thần, không ngừng liệt kê lời nói, việc làm cụ thể của Lí Chiêu Đức, nét mặt không vui của Võ Tắc Thiên dần dần mất đi.
Nhất là câu nói của Trương Gia Phúc:
- Bệ hạ từ lúc trường thọ đến nay, không hứng thú với những chuyện nhỏ, những chuyện lớn trong triều, lại hoàn toàn ủy thác cho Lí Chiêu Đức. Tất cả mọi chuyện, Lí Chiêu Đức cho phép, bệ hạ liền cho phép, Lí Chiêu Đức không cho phép, bệ hạ đã cho phép, cũng theo tấu mời này, cải thành không cho phép.
Những lời nói này đã động chạm một cách sâu sắc đến sợi dây thần kinh mẫn cảm nhất trong lòng Võ Tắc Thiên.
Cũng bởi vì Võ Tắc Thiên nắm quyền lực cơ bản, phú quý có thể cho người khác, nhưng dù có chết cũng không thể nắm bắt được dụng ý của người khác. Ngữ điệu câu nói này của Trương Gia Phúc đã chạm đến “vảy ngược” của Võ Tắc Thiên. (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận).
Võ Tắc Thiên lạnh lùng nói, ngắt đoạn lời biện luận của hai bên quan viên:
- Được rồi! Câm miệng hết cho ta!
Trong triều đình nhất thời yên tĩnh, Võ Tắc Thiên nói:
- Ngự Sử Đài xem xét lời sở tấu của Đặng Chú, Phùng Hoằng Mẫn, Trương Gia Phúc! Bãi triều!
Lí Chiêu Đức khom lưng thật sâu, nói một cách bi thương:
- Thần xin lui về, nghỉ chức quy phủ!
Trên khuôn mặt của Võ Tắc Thiên lộ ra vẻ tươi cười, hòa hoãn an ủi:
- Lí Tướng là cổ não của trẫm, triều đình sao có thể thiếu ái khanh được chứ? Trẫm tuy là không tin mấy lời buộc tội này, nhưng triều đình đã có luật như vậy, đã có người buộc tội, phải có người kiểm chứng, như vậy mới có lợi cho việc chứng minh ái khanh trong sạch. Chiêu Đức, đừng để trong lòng!
Lời nói này, Võ Tắc Thiên nếu như là lén lút an ủi lão thần, cũng là lời lẽ cực kì thỏa đáng, nhưng hiện tại những người buộc tội Lí Chiêu Đức vẫn còn ở đây, Hoàng đế nói như vậy, quả thực là thiên vị rồi.
Lí Chiêu Đức kích động, lê người bước đi, trong lòng cảm kích, nhưng lại không nói nổi một lời cảm ơn.
Võ Tắc Thiên phất tay áo một cái, đứng dậy, bước vào trong Đan Bệ, Thái giám Chấp Lễ liền vội vàng giương phất trần lên, cao giọng hô:
- Hoàng đế bãi triều!
Các quan viên lúc trước không ra mặt giúp đỡ Lí Chiêu Đức, vừa nhìn thấy nữ hoàng công khai bày tỏ ý thiên vị Lí Chiêu Đức, vội vàng nghĩ cách cứu vãn. Hoàng đế vừa mới bãi triều, một đám người giả bộ vẻ mặt căm phẫn, cùng chung mối thù vây kín quanh lão, Thái giám Chấp Lễ liếc mắt bọn họ một cái, giữ phất trần trong tay, đuổi theo Võ Tắc Thiên.
Các quan viên biết những quan viên nằm trong danh sách tuyển quan Nam Cương đều biết rất rõ Võ Thừa Tự vì sao lại làm khó dễ Lí Chiêu Đức. Đối với bọn họ mà nói, việc tuyển quan Nam Cương không có quan hệ gì lắm đến bọn họ, nếu như có thể luồn cúi thành công, có thể kiếm chác được một vị trí cho con cháu, nhưng nhìn thấy tình hình bọn họ tranh giành nhau một lưới cá chết, bọn họ đâu còn có ý tiếp cận.
Vì thế, bọn họ đều vô cùng chú ý đến việc Võ Thừa Tự và Lí Chiêu Đức, ai có thể lật đổ được ai. Võ Thừa Tự chỉ làm chức Tể Tướng nửa năm lúc Võ Tắc Thiên mới đăng cơ, không có tiếng xấu, mặc dù các quan đều kiêng kị Võ gia, nhưng không có ý ghen ghét gì nhiều với Võ Thừa Tự.
Ngược lại, Lí Chiêu Đức sớm có tiếng xấu, văn võ bá quan đa số đều không có thiện cảm gì với lão. Tình cảnh trước mắt, bọn họ không ném đá xuống giếng cũng coi như đã rất biết cách nhìn đại cục rồi, làm gì còn có thể toàn tâm toàn ý bảo vệ Lí Chiêu Đức. Lí Chiêu Đức không đáng bảo vệ, Võ Thừa Tự lại càng không thể đắc tội.
Trận phong ba hiếm thấy trong triều này đã lan truyền đến Thiên quan phủ với tốc độ nhanh nhất. Ti Phong lang trung Triệu Càn vừa biết được chuyện này, lấp tức nhạy bén quan sát. Hai người này đều là những nhân vật ngang sức ngang tài, mồi lửa chính là chuyện tuyển quan Nam Cương, mà chuyện này lại do Dương Phàm phụ trách.
- Gia chủ vừa mới truyền lệnh, lệnh cho ta sưu tập chứng cớ, chuẩn bị buộc tội Dương Phàm. Ngụy vương tìm cách làm khó dễ chỗ dựa vững chắc của Dương Phàm rồi… Lẽ nào… Gia Chủ đã liên kết với Ngụy Vương…
Ánh mắt của Triệu Càn sáng lên, y vốn dĩ không có nghi ngờ gì với năng lực của Gia Chủ, nhưng người đứng đầu việc làm khó dễ lại là nhân vật đáng nể giống như Võ Thừa Tự, càng làm cho y tin tưởng vô cùng.
Đêm nay, Triệu Lang trung không ngủ, ngồi cả đêm trong thư phòng rực sáng, vì tiền đồ đẹp như hoa như gấm của y, giống như y năm đó chuẩn bị khoa cử, đốt đèn nấu dầu chuẩn bị lật tẩy bài gian lận của Dương Phàm…
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Buổi triều tiếp theo, Võ Tắc Thiên sau khi dùng xong bữa sáng, đang ngồi nói cười với đôi ái lang Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông trên đài Lệ Xuân, đột nhiên Nội thị bưng một tấu thư quấn lụa vàng đi tới, đến bên cạnh Võ Tắc Thiên, ghé vào tai nói:
- Đại gia, Thượng quan Đãi Chế sai người dâng tấu gấp, phong chương tấu vạch tội!
Tấu chương bình thường, Thượng Quan Uyển Nhi đều có thể phê duyệt, nhưng việc Quốc Quân đại sự đều phải chuyển tới trình Võ Hậu, không gì khác chính là “Xé chương vạch tội”. Loại tấu chương này cần phải do chính Hoàng đế bắt đầu, nội dung Thượng tấu cũng chỉ có thể một mình Hoàng đế biết. Nếu như Hoàng đế xem xong cảm thấy không quan trọng lắm, thì sẽ giữ lại tấu chương không phát, thì người khác vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
Võ Tắc Thiên đưa tay nhận lấy tấu thư, cười ha ha đưa cho Trương Xương Tông:
- Lục Lang mở ra cho trẫm!
Trương Xương Tông đồng ý một tiếng, nghiệm qua nước sơn phong ấn, lấy ngọc đao mở ra, mở bản tấu chương, cũng không đọc cho Võ Tắc Thiên nghe mà tự mình ngồi lên giường Võ Tắc Thiên mở ra xem. Võ Tắc Thiên cười ha ha nói:
- Lục Lang vượt khuôn phép, đáng đánh!
Nói xong giơ tay lên đánh một cái thân thiết vào mông y.
- Ai dô!
Trương Xương Tông ra vẻ đau đớn kêu lên một tiếng, nhảy người lên, đem tấu chương cho Võ Tắc Thiên, cười nói:
- Thánh nhân nhìn xem, người này ăn phải tim gấu gan báo, dám buộc tối Lí Tướng gia!
- Hả?
Nụ cười trên gương mặt Võ Tắc Thiên tắt lịm, nhận lấy tấu chương từ tay y.
Sau khi kế Lục Thừa Tự, người của Thái Bình công chúa cũng đã ra tay.
Chẳng qua, không có ai biết y là người của Thái Bình công chúa, bởi vì vị tiên sinh này căn bản không phải là quan viên triều đình, mà là quan viên tiền triều.
Người này tên Khưu Âm, vốn là Công Tào Tham quân Lỗ Vương phủ.
Lỗ Vương Lí Linh Quỳ là con trai thứ mười chín của Đường Cao Tổ Lí Uyên, huynh đệ của Lí Thế Dân. Việt Vương Lí Trinh khởi binh phản Võ sau khi thất bại, Lí Linh Quỳ cũng bị liên lụy, bị lưu đày Trấn Châu, tự sát. Quan viên của Lỗ Vương Phủ đa số đều bị liên lụy, nhưng Khưu Âm vốn là quan viên mà triều đình phái đi, chịu trách nhiệm giám sát Lỗ vương. Nghiêm chỉnh mà nói, y không phải là người Lỗ Vương, hơn nữa y nổi tiếng văn danh, rất có danh vọng trong Sĩ Lâm, cho nên chỉ miễn đi chức quan, nhàn rỗi ở nhà.
Y đã từng là quan viên triều đình, thì vĩnh viễn có quyền dâng tấu sớ cho Hoàng đế, bởi vậy bức mật tấu này vẫn được đưa vào trong cung. Luận về tài văn chương, vị Khưu Lão tiên sinh này còn cao minh hơn so với Đặng Chú, Phùng Hoằng Mẫn, Trương Gia Phúc. Từng câu từng chữ trong tâu sớ đều giống như kiếm:
Thần nghe bách vương mất đi, đều do quyền quy về dưới. Để thần tử nắm giữ triều chính, thường là nguy hại cho thịnh thế. Ngụy Nhiễm chém thứ tộc dẹp an Tần, cũng không phải là không trung thành, từ chư hầu yếu trở thành nước mạnh, cũng là có công.
Nhưng xuất nhập chuyên quyền, không chút cố kỵ, uy chấn nhân chủ, không nghe có Vương…
Chiêu Đức tính cách quá kiêu ngạo lấn cao, không chịu khuất phục, hạ nhân mù điếc, cùng hạng "sô cẩu" (con chó rút bằng rơm bằng cỏ, ý là vật bỏ đi), hà khắc khen thưởng, uốn cong hiến chương, quốc gia có loại người như này, vô cùng trở ngại. Thiên hạ bị chặn miệng, không ai dám nói, thanh thế hấp hách, nhật dĩ sí thành…
Hán Quang sủng võ tướng Bàng Minh, ủy thác trọng trách, lại là kẻ đầu sỏ gây chiến. Ngụy Minh Đế mong mỏi Tư Mã Ý dẹp an quốc, cuối cùng lại trở thành kẻ phản tặc. Nay Chiêu Đức giả giúp nắm uy, hoành hành triều dã, thích tranh đoạt, không coi ai ra gì. Bệ hạ ân ngộ sâu vô cùng, lại che lấp quả sâu. Thần nghe Nghị Huyệt phá đê, châm nhọn tả khí, chảy nhỏ giọt không ngừng, tất thành sông lớn…
Võ Tắc Thiên xem hết bản tấu chương này, nhất thời giật mình khôn xiết.
Khưu Âm già rồi, hơn nữa sớm đã là người trí sĩ, là một vị danh sĩ văn đàn, y có lí do gì mà tranh quyền với Lí Chiêu Đức? Y không có khả năng có liên quan đến các phái của triều đình, động cơ chỉ có một: Y thật tâm vì nước! Tuy nhiên, Lí Chiêu Đức... Lão thật sự đã tàn ác đến mức này hay sao?
Nghĩ đến từng ví dụ của những quyền thần trong tấu sớ, Võ Tắc Thiên khẽ rùng mình, mái tóc bạc khẽ bay bay, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt đầy nếp nhăn không có cách nào che dấu. Trên khuôn mặt không có chút biểu cảm nào.
Trương Xương Tông đem nội dung tấu sớ nhỏ giọng nói với huynh trưởng, Trương Dịch Chi đảo đảo mắt, bật cười ha hả:
- Lão họ Khưu này, thật đúng là to gan lớn mật, đến Lí Tướng Gia cũng dám buộc tội, đúng là chán sống rồi!
- Hả?
Võ Tắc Thiên chậm rãi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Trương Dịch Chi một cái, sắc mặt không biến chuyển:
- Thế nào, Ngũ lang cảm thấy họ Khưu này vô tri sao?
Trương Dịch Chi nói:
- Đương nhiên, Lí Tướng hộ tá bệ hạ, nắm toàn bộ càn cương, thận trọng tỉ mỉ, ai ai cũng khâm phục và ngưỡng mộ, uy danh lẫy lừng, được bách tính yêu mến, chính là phụ tá đắc lực của Thánh nhân. Lão cẩu này, không biết đã bị người nào mê hoặc, dám phỉ báng hãm hại Lí Tướng Gia, thật là không biết chết là thế nào!
Võ Tắc Thiên khẽ rùng mình, chuyển hướng về Trương Xương Tông, hỏi:
- Lục Lang, ngươi cũng cho rằng như thế sao?
Trương Xương Tông lúc này đã hiểu ra ý tứ của huynh trưởng, vội vàng nghĩ ngợi một chút, cố tình làm ra vẻ ngây thơ:
- Xương Tông tuổi còn nhỏ, không hiểu rõ chuyện trong triều đình, chẳng qua Xương Tông ở trong triều đã lâu, cũng nghe nói qua về uy danh của Lí Tướng. Lí Tướng cũng là trụ cột đất nước, không biết tên thất phu trời cao đất dày hãm hại, thánh nhân cũng nên trừng phạt cảnh cáo nghiêm ngặt, làm yên lòng Lí Tướng!
- Ha ha…
Võ Tắc Thiên tự nhiên cười hai tiếng, giơ bản tấu chương trong tay lên, từ từ nói:
- Hiểu người thật không dễ, người cũng không dễ biết! Chiêu Đức thân là nội sử, vinh hoa phú quý, nếu như đúng như những lời nói này thì… lão đã phụ lòng trẫm, phụ lòng đất nước.
Trương Xương Tông nháy nháy mắt, “kinh ngạc” hỏi:
- Thánh nhân nói là Lí Tướng gia có tội sao?
Võ Tắc Thiên chậm rãi lắc đầu, nói:
- Các ngươi không hiểu, lui ra đi, trẫm muốn yên lặng một chút!
- Vâng!
Huynh đệ Trương Dịch Chi không làm nói thêm gì nữa, dắt tay nhau ra ngoài, Võ Tắc Thiên chống tay lên má, trầm tư không nói.
Hồi lâu, một gã nội thị lặng yên đến bên cạnh bà ta, hạ thấp người nói:
- Bệ hạ, Lí Chiêu Đức cầu kiến!
Võ Tắc Thiên bộ dạng như ngủ gật bỗng tỉnh dậy, lắc lắc người, sau đó mới thản nhiên nói với nội sử:
- Tể tướng bị oan, lại lén lút liên lạc với thiên tử, há chẳng phải để cho người khác nắm đằng đuôi sao? Làm việc chỉ cần không hổ thẹn, tâm tự nhiên thanh thản, sợ gì mấy thứ đó! Để Lí Tướng an tâm về phủ đi!
“Bệnh” Dương Phàm đã khỏi rồi, chỉ ý của Hoàng đế đã truyền tới, hắn không có lý gì mà tiếp tục ở lại Trường An, lập tức phải trở về Lạc Dương.
Vì thời gian đã muộn, Dương Phàm và Cao công công hẹn sáng sớm ngày hôm sau khởi hành, mời Công Tôn tiên sinh dàn xếp chỗ ở cho Cao công công, Dương Phàm liền quay về chỗ mình, nói cho Tiểu Man và A Nô biết.
Tiểu Man nghe xong có chút không muốn, nhưng đã trải qua đại nạn, nàng cũng biết không thể giải quyết việc bằng tình cảm, do đó chỉ ôm chặt đứa bé, u oán nói:
- Lang quân đi lần này, tất cả đều phải cẩn thận! Để A Nô đi cùng huynh, bên cạnh có nhiều người chăm sóc, sẽ an toàn hơn. Khương công tử đã chạy thoát, muội ở lại Trường An, rất an toàn.
Dương Phàm nói:
- Nàngkhông thể về Lạc Dương cùng ta sao?
- Dạ?
Tiểu Man bỗng ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, lại không dám tin, sợ hãi xác nhận:
- Muội....muội… có thể sao?
Dương Phàm nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, thương yêu nói:
- Yên tâm đi! Vốn dĩ, ta đưa nàng tới Trường An, là lo lắng nàng ở Lạc Dương sẽ không an toàn. Nhà chúng ta không thể ngăn cản được những cao thủ võ nghệ cao cường kia! Còn ta lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng. Nhưng, lúc này khác xưa rồi.
Nói tới đây, trên mặt Dương Phàm lộ ra một thần sắc tự hào.
A Nô chợt tháo phong tiêu trên vách xuống, trầm giọng nói:
- Bên ngoài có người, dấu vết rất mơ hồ.
Tiểu Man kinh ngạc, Dương Phàm lại bình thản ung dung, cười nói:
- Nếu họ là bí mật tới, với thính lực của A Nô cũng không dễ nghe được.
Dương Phàm cất giọng gọi:
- Vào đi.
Mấy người cải trang áo xanh mũ quả dưa bỗng xuất hiện trong sảnh, cao thấp mập gầy, mỗi người đều không giống nhau, nhưng quần áo lại giống như nô bộc.
Có bốn người, Dương Phàm nói:
- Ở lại một người, những người khác lui xuống.
Ba người trong đó chắp tay lui xuống, lần này lại từng bước đi ra ngoài, vẫn chưa thi triển công phu gì, ở lại chỉ có một người đàn ông trung niên gương mặt khắc khổ.
Dương Phàm nói:
- Trong vườn hiện giờ có bao nhiêu người?
Người kia khom người đáp:
- Trong vườn còn lại bốn người, bên ngoài có sáu mươi người! Tông chủ yên tâm, Công Tôn phủ hôm nay là đầm rồng hang hổ, trừ phi là một đội quân, nếu không không ai có thể xông vào.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Những người này ngày mai sẽ về Lạc Dương cùng ta sao?
Người kia nói:
- Tông chủ về Lạc Dương, chúng ta đương nhiên phải đi theo Tông chủ.
- Có bao nhiêu người?
- Về Lạc Dương cùng Tông chủ có ba mươi hai người.
Người kia dừng một lát, lại nói:
- Cổ gia cô nương bị thương nặng, hiện giờ đang dưỡng thương sau đó cũng sẽ về Lạc Dương. Ở Lạc Dương còn có người của chúng ta, Tông chủ yên tâm, có chúng thuộc hạ ở đây, nhất định bảo vệ Tông chủ an toàn.
Dương Phàm giải thích với Tiểu Man đang há hốc trợn mắt:
- Cổ cô nương kia chính là người đỡ đẻ thay nàng, nghe nói lúc đó nàng khó sinh, may mà có cô ấy. Đợi cô ấy về Lạc Dương, vợ chồng chúng ta sẽ phải tạ ơn cô ấy mới được.
Tiểu Man gật đầu, thần sắc vẫn chó chút mù mờ, nhất thời không hiểu lang quân tìm ở đâu ra nhiều cao thủ bảo vệ như vậy, cũng không hiểu những người này là bộ hạ của Khương công tử, hôm nay sao lại nghe mệnh lệnh của lang quân. Mấy ngày này, cơ thể của nàng còn yếu, Dương Phàm đương nhiên sẽ không mang việc này ra để quấy rầy tới tâm trạng của nàng, có một số việc còn chưa kịp nói cho nàng biết.
Dương Phàm gật đầu, nói với người kia:
- Làm phiền rồi, ngươi lui xuống đi.
Ngươi kia chắp tay, lặng lẽ lui xuống.
Dương Phàm cười nói với A Nô:
- Thế nào?
A Nô lấy lại bình tĩnh, hít một hơi sâu, nói:
- Người này muội quen, hắn tên Khương Minh, võ công trên cả muội. Trong ba người vừa rồi có hai người yếu hơn muội một chút, nếu các cao thủ này bảo vệ xung quanh nhà có công phu như vậy thực sự sẽ an toàn vô cùng.
Dương Phàm cười nói:
- Cho nên, Tiểu Man phải theo ta về Lạc dương, muội cũng theo ta về Lạc Dương, trước đây người ta lo lắng nhất chính là các nàng, nhưng…, dựa vào sức mạnh hiện tại của chúng ta, cũng không phải là trái hồng mà Khương công tử muốn nắn thế nào cũng được.
Tiểu Man kinh ngạc nói:
- Lang quân, chuyện gì vậy?
Dương Phàm kể lại một lần những chuyện đã xảy ra cho nàng nghe, Tiểu Man giật mình, trước hết là vui mừng, ngẫm nghĩ lại, lại lo lắng nói:
- Bọn họ từng là thuộc hạ của Khương công tử, đáng tin sao?
Dương Phàm còn chưa trả lời, A Nô liền nói:
- Tỷ yên tâm, “Thừa tự đường” là một con quái vật lớn, không phải là một bang phái giang hồ nhỏ bé, bởi vì sức mạnh quá lớn, thân là Tông chủ, cũng không thể việc gì cũng phải tự làm, nhất định phải thông qua sự khống chế của một lớp nhân vật đầu não, cho nên…
Nàng ngẫm nghĩ, nói:
- Nói như thế này, Thừa tự đường chính là một triều đình nhỏ, bên dưới có các nha môn, có các tướng quân thống lĩnh quân đội, nhận bổng lộc quốc gia, chịu sự sai khiến của triều đình. Hiện giờ Hoàng đế cũ bị Thái hậu trục xuất rồi, đổi lại Hoàng đế mới, bọn họ vẫn làm đại quan và tướng quân của họ, nguyện trung thành với Tân hoàng đế.
Nói sự so sánh chẳng tốt chẳng xấu như vậy, A Nô không nhịn nổi mà bật cười, Dương Phàm nắm ở vai nàng, nín cười nói:
- Lời của ái phi có lý.
A Nô dùng khuỷa tay đẩy hắn một chút, xinh đẹp lườm hắn, nói với Tiểu Man:
- Tỷ yên tâm đi! Hoàng đế cũ đương nhiên có những người tuyệt đối trung thành với ông ta, nhưng đây không phải là bí mật gì, ông ta tiếp tục chạy thoát, những người này cũng đi theo, những người còn lại là đáng tin cậy.
Lúc này Dương Phàm mới nói:
- Ừ! Bọn họ hiện giờ không thể coi là tâm phúc của ta, nhưng lại có thể nghe lời ta. Trung thành không phải vấn đề, về phần thân sơ, có lẽ có chút nghi ngờ, đợi ta toàn bộ tiếp nhận “Thừa tự đường”, quen thuộc sử dụng người bên cạnh nội bộ, sẽ điểu chỉnh lại tương ứng là được.
Tiểu Man gật đầu, có thể ở bên với lang quân, nàng vui mừng biết bao, những việc này không cần nàng quan tâm, nếu A Nô nói những người này đáng tin, nàng đương nhiên tin.
Thiên Ái Nô đột nhiên giật lỗ tai, cảnh giác nói:
- Lại có tiếng bước chân.
Dương Phàm cười nói:
- Ám vệ vừa tới chưa ngăn cản, như vậy không phải là chủ nhân của phủ này thì chính là nha hoàn hầu hạ tới rồi.
Trên mặt Tiểu Man chợt lộ ra tiếng cười đắc ý:
- Tiếng bước chân này, mọi người không nghe ra là ai sao?
Dương Phàm liếc nhìn a Nô, lắc đầu.
Dương Phàm chần chừ nói:
- Công Tôn lão bá?
Tiểu Man mỉm cười lắc đầu.
A Nô nói:
- Lan Chỉ cô nương.
Tiểu Man vẫn lắc đầu, Dương Phàm chợt nhíu mày nói:
- Không thích hợp, hắn tới mà quay lại, vẫn băn khoăn ngoài cửa..
Tiểu Man ngẩn ra, giương giọng kêu:
- Nguyên Nhất, có việc sao?
Dương Phàm và A Nô lúc này mới hiểu ra, hóa ra là Phùng Nguyên Nhất vừa tới rồi.
Một lát sau, cửa thò vào đầu của Phùng Nguyên Nhất, nhút nhát nói:
- Dương…Dương đại ca, đệ…, đệ có việc muốn thương lượng với huynh.
Tiểu Man và A Nô cũng không nhịn nổi cười, A Nô đi tới kéo tay cậu, cười nói:
- Đệ đó, có việc gì thì cứ thoải mái đi vào.
Phùng Nguyên Nhất không nói gì, mặt đỏ bừng, chỉ là nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm cười nói:
- Được, ta đưa Nguyên Nhất ra ngoài nói chuyện.
Dương Phàm nắm bả vai Phùng Nguyên Nhất, đưa cậu vào trong vườn, ngồi xuống trong cái đình nhỏ, cười hỏi nói:
- Có việc gì, sao lại thần bí như vậy?
Phùng Nguyên Nhất nhìn chằm chằm vào mũi chân, một lúc lâ sau, mới cố lấy dũng khí, nói:
- Dương đại ca, đệ muốn xin huynh, xin huynh giúp đệ tiến cung.
Dương Phàm ngẩn ra, nghiêm túc cảnh giác hỏi nói:
- Đệ tiến cung làm gì?
Trong mắt Phùng Nguyên Nhất nhanh chóng hiện lên ánh lệ, lộ vẻ sầu thảm với Dương Phàm, nói:
- Thiên hạ rộng lớn, ngoài tiến cung, đệ…đệ còn có thể đi đâu sao?
Cậu “thình” một cái quỳ lên mặt đất, đầu nặng nề dập xuống:
- Xin Dương đại ca thành toàn.
Một bà lão mặt đầy nếp nhăn bưng một cái bình nóng hổi tiến vào phòng, một mùi thuốc đông y nồng nặc lập tức lan ra. Lão bà cầm lấy một cái bát, lấy một tấm vải che lên cái bình gốm, lọc lấy dung dịch thuốc ra, lại đi tới đầu giường, nhẹ nhàng nâng đầu Cổ Trúc Đình lên.
Ngực của Cổ Trúc Đình bị thương nặng, xương sườn bị gãy làm hai, không thể cử động, cũng không thể dễ dàng động đậy, lão bà chỉ có thể nâng đầu nàng ta cao hơn một chút. Cổ Trúc Đình nhẹ nhàng thở dốc một lát, nhướn con ngươi lên, nói với lão bà:
- Bà, người của chúng ta đều rời khỏi rồi?
Từ lúc nàng dưỡng thương tới nay, luôn có người tới thăm nàng, nhưng hôm nay đột nhiên một người cũng không thấy có, Cố Trúc Đình đương nhiên có cảm giác. Nàng gọi vị này là bà, không phải là một vị trưởng bối bình thường, bà thực sự là thân thích của Cổ Trúc Đình, là cô tổ mẫu của Cổ Trúc Đình, tên là Cổ Nhất Huyên.
Gia tộc Cổ thị tinh thông độn thuật, dịch dung, ám sát, đều là kỳ môn của gia tộc Cổ thị, nhiều nắm trước đây được Thôi thị Thanh Hà mời chào, sử dụng bọn họ.
Tổ tiên của Cổ gia là tinh thông võ nghệ, nhưng chữ to không quen các hảo hán giang hồ, sau khi quy thuận Thôi gia thấy người của Thôi gia thịnh vượng, có gia phả từ tổ, quen mắt không ngừng, đáng tiếc mộtchữ cái không biết, đâu có thể xếp tới gia phả.
Có một lần họ hộ tống chủ nhân đi dự tiệc, chủ nhân và một vị đại tài tửhọ Tạ nổi danh ngâm thơ làm phú, tổ tiên Cổ thị cảm thấy đại tài tử này ngâm thơ rất hay, miễn cưỡng nhớ một câu “ Song tiền nhất tùng trúc, thanh thúy độc ngôn kỳ”, liền trở thành bài tự gia phả của nhà mình.
Số chữ dùng làm gia phả bối phận có mấy chục chữ, thiếu tám chín chục cũng bình thường, không có trưởng bối nhà nào có thể sống tới số tuổi lớn như vậy, có thể tám thế đồng đường, cửu thế đồng đường, mười chữ đủ dùng “Song tiền nhất tùng trúc, thanh thúy độc ngôn kỳ”. Cổ Nhất Huyên là một chữ bối, đương nhiên là cô tổ mẫu của Cổ Trúc Đình.
Cổ Nhất Huynh há miệng nói:
- Ừ, bọn họ đi bảo vệ Tông chủ rồi.
Cổ Trúc Đình vừa nghe liền hoảng hốt, bảo vệ Tông chủ? Tông chủ về rồi? Chân tướng nàng bị thương không nói cho bất cứ ai nghe, sau khi tỉnh dậy thủ lĩnh và người nhà Trường An hỏi nguyên do nàng bị thương, Cổ Trúc Đình chỉ nói là bị tập kích bất ngờ, đối phương che mặt, chưa từng nói ra thân phận của đối phương, trước sau không dám tiết lộ sự thật.
Cho tới bây giờ, nàng cũng không hiểu Tông chủ vì sao lại có kẻ sai khiến giết nàng, nhưng khi nàng bị tập kích, Tông chủ đã thoát rồi, cho nên sau khi tỉnh lại cũng không phải rất kinh ngạc, chỉ trông mong dưỡng khỏi vết thương, đến lúc có việc cũng có thể ứng phó. Lại không từng nghĩ Tông chủ lại đi mà không quay lại, một khi biết được nàng chưa chết thì...
Cổ Trúc Đình trong sự kinh ngạc liền muốn ngồi dậy, hơi động đậy, ngực đau đớn, không kìm nổi kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, Cô tổ mẫu trách cứ nói:
- Con nhỏ con, vết thương nghiêm trọng như vậy, lộn xộn gì chứ?
Cổ Trúc Vân run run nói:
- Tông chủ…,đã về rồi?
Cô tổ mẫu thở dài, nói:
- Con nói tông chủ nào? Khương công tử sao? Hiện giờ hắn đã không phải là Tông chủ của “Thừa tự đường” rồi.
Cổ Trúc Vận vừa nghe, tảng đá lớn trong lòng dường như đã rơi xuống, có chút giật mình mà nói:
- Chả trách các công tử thế gia lại tụ tập ở Lư phủ, Tông chủ chỉ mang theo tâm phúc rời khỏi.
Quả nhiên xảy ra việc lớn, Bà, Tông chủ bây giờ là ai?
Lão thái thái một chút, lắc đầu nói:
- Lão thân quy ẩn đã lâu, lười hỏi, bọn họ cũng không nói với ta. Chỉ bảo con dưỡng thương cho tốt, sau khi vết thương lành về Lạc Dương, chính là chỗ cũ.
Lão thái bà tuổi đã quá lớn rồi, sớm đã quy ẩn dưỡng lão, những việc này đã không tiếp xúc nhiều.
Cổ Trúc Đình yên lòng, mặc kệ chủ nhân mới là ai, chỉ cần không phải Khương công tử, tính mạng của nàng đã được bảo đảm rồi.
Tâm trạng lười nhác, Cổ Trúc Đình thở phào một cái, lại ủ rũ.
Lão phu nhân lại thở dài một tiếng, bưng chén thuốc nói:
- Thuốc cũng đỡ nóng rồi, uống thuốc xong rồi ngủ đi! Ài! Cổ gia chúng ta, thời đại nào cũng là bán mạng thay cho người ta, cũng không biết đến khi nào ...