Lý Chiêu Đức mặc cát bào, đi đôi giày nát, đầu còn chưa kịp vấn khăn, được một viên đầy tớ dìu đỡ đứng ở ngoài cửa cung.
Nghe tiếng nội thị truyền lời, cả người Lý Chiêu Đức thẫn ra đó, mặt đờ đẫn.
Hôm nay lão tới vốn là hành động lấy lui làm tiến, tuy rằng hôm qua Hoàng đế đã thể hiện rõ ý thiên vị với lão, nhưng lão vẫn muốn được một bước tiến một bước.
Vì thế, lão ăn mặc như này, đi bộ tới Cung Thành, giả bộ để thỉnh tội, tỏ thái độ chào từ giã, theo suy đoán của lão, Hoàng đế chắc chắn rộng lượng đối đãi, giữ lão lại mời tiệc rượu hoặc là phái Ngự liễn đưa về phủ, tin tức này trong khoảnh khắc có thể truyền khắp toàn tàn, điều này đương nhiên sẽ khiến kẻ thấy gió được đà sẽ tự biết nên làm thế nào, tình thế sẽ chuyển biến ngược lại.
Ai ngờ, lời nói vừa rồi của Hoàng đế nghe như an ủi nhưng rõ ràng là vô cùng lạnh nhạt, làm lão lúc này vô cùng hối hận đáng nhẽ không nên có hành động như này. Lần này lợn lành chữa thành lợn què rồi, có ai nghĩ Thiên tử sẽ thay đổi thất thường như thế này đâu.
Tiểu nội thị truyền khẩu dụ xong, lại khách khí cười với lão, sau đó quay vào cung.
Lý Chiêu Đức ngơ ngẩn, kinh ngạc hồi lâu, tận đến khi lão phát hiện ánh mắt võ sĩ cầm trường thương trước cửa cung đang nhìn lão với hàm súc đầy cảm thông, điều này đã đâm sâu vào nỗi đau và tự ái trong lòng lão, Chiêu Đức bỗng nhiên xoay người, đi nhanh ra ngoài Cung Thành.
Lão ưỡn ngực ngẩng cao đầu, vô cùng oai phong, nhưng bóng dáng cao ngất đó của lão lại toát lên một sự bi thương.
Tin tức Lý tể tướng áo vải cát bào, bỏ mũ xõa tóc, tự vào trong cung thỉnh tội, nhưng Hoàng đế lại không gặp lão rất nhanh đã truyền khắp toàn tành, đám quan viên lập tức từ trong đó ngửi thấy một mùi vị khác biệt, có một vài người “phúc đến thì lòng sáng ra” lập tức vào thư phòng, đuổi hết đám đầy tớ ra, một mình tự mài mực, bắt đầu bí mật viết tấu sớ.
Có người thì bắt đầu tiêu hủy thư từ thăm hỏi qua lại với Lý tướng, hoặc là lấy xuống tấm biển mà trước kia mời Lý Chiêu Đức đề lên cất vào trong phòng củi hậu viện, chờ tình hình không ổn là sẽ bổ làm củi đốt.
Ngày hôm sau khi triều hội mở lại, hướng gió đã thay đổi.
Mặc dù đa số quan lại chọn dùng lập trường ổn thỏa, hoặc là yên lặng theo dõi diễn biến, hoặc là tán thành buộc tội chặt chẽ trong tấu sớ, vẫn có một số phần tử gan lớn công khai đầu cơ gia nhập vào đội ngũ buộc tội Lý Chiêu Đức. Lý Chiêu Đức vẫn trước sau cởi mũ xõa tóc, khom người nghe buộc tội, đợi đám quan viên buộc tội xong, mới xin được về nghỉ.
Lúc này thì Võ Tắc Thiên không còn dám giữ lại, rất lãnh đạm đáp ứng yêu cầu của lão.
Lý Chiêu Đức tạm thời rời khỏi Chính Sự Đường, về phụ tự nghiền ngẫm.
Ngày hôm sau nghỉ hội triều, tấu chương gửi vào trong cung còn nhiều hơn gấp hai lần so với ngày đầu hội triều, người nào hiện cũng biết: Lý Chiêu Đức quyền khuynh triều hiển hách một thời đã xong rồi!
Buộc tội, không chỉ là tỏ thái độ đứng về phe phái nào đó, mà còn để tranh thủ thêm cơ hội. Không chỉ giải phóng những nhục nhã mà Lý Chiêu Đức từng răn dạy không chút lưu tình nào đối với bọn họ, mà còn là một thủ đoạn rũ bỏ của bản thân.
Thẳng thắn mà nói, Lý Chiêu Đức không phải là một gian nịnh, nhưng lão lại là người thích quyền lực, vì thế đối với người có khả năng uy hiếp thì lão chèn ép xa lánh, hầu hết người ở trong Chính Sự Đường đều không thể sánh bằng lão, không thể đối kháng lão được. Hơn nữa tự ý chuyên quyền, tác oai tác quái, nhưng khi cần tỏ rã phải trái, thì lão vẫn làm được.
Nhưng, một người tự cao tự đại, thường thường còn bị người ta căm ghét hơn là so với người làm nhiều việc ác. Chỗ thiếu hụt nhất trong tính cách Lý Chiêu Đức này đã làm cho lão gánh lấy quả đắng ngày hôm nay.
Võ Tắc Thiên mặc dù là nữ Hoàng đế duy nhất có một không hai từ trước đến nay, nhưng trên người bà vẫn còn chút tính cách của phụ nữ: Khi bà tín nhiệm một người, sẽ tuyệt đối tín nhiệm, chẳng sợ người đó làm sai, bà sẽ vô cùng rộng lượng, thậm chí còn thể hiện thái độ thiên vị rõ ràng. Nhưng một khi tới mức cực hạn nào đó, bà cho rằng đối phương đã lừa gạt bà rồi, phụ lòng bà rồi, hoặc là phản bội bà rồi, thì bà sẽ vô cùng giận giữ, nhanh chóng theo hướng cực đoan, và chuyển theo hướng cực đoan.
Thật ra, đây cũng không phải là tính chất đặc biệt của phụ nữ, mà phần đông trên người Bá chủ minh quân đều có tính cách như vậy, có lẽ nguyên nhân là bởi vì quá tin tưởng, mà trước lòng tin này bị phá hủy, bọn họ có thể mù quáng tín nhiệm một người, một khi lòng tin bị phá, thì lại cảm thấy mình đã bị che mắt, nên vô cùng căm hận người đó.
Lý Chiêu Đức ngồi không yên, sự biến hóa của Hoàng đế và bách quan, đã chiếu sáng lòng lão, lão biết lúc này tĩnh tọa tự nghiền ngẫm, chẳng khác nào ngồi chờ chết, lão cần phải một lần nữa cố gắng, không phải là thử xoay chuyển thánh sủng, mà là lại lần nữa lấy lui làm tiến, tự bảo toàn cho mình.
Lão dâng lên một tấu thư, tự trách tội mình, nói mình trong lúc phụ chính đã tự ý lộng quyền, kiêu căng ngạo mạn...đủ loại khuyết điểm thỉnh tội với Hoàng đế.
Nữ hoàng một khi chán ghét một người, thì ngay cả ngoài mặt cũng không khách sáo, lập tức nhận bản tấu tự nhận tội của Lý Chiêu Đức, hạ chỉ giáng chức Lý Chiêu Đức làm Phượng Các Thị Lang, đồng Phượng Các Loan Đại Bình Chương Sự, đảm nhiệm Huyện Úy Nam Tân Khâm Châu Tây Nam Đạo, để lão tới Thập Vạn Đại Sơn Quảng Tây nhậm chức.
Nhận được ý chỉ của Nữ Hoàng đế, Lý Chiêu Đức tựa như già nua thêm mười tuổi, lão kinh ngạc thẫn thờ rất lâu, mới thở dài, chỉ bảo người nhà thu dọn hành trang, chuẩn bị đi nhậm chức.
Lần này, tấu chương buộc tội lão không hề giảm bớt, ngược lại càng lúc càng nhiều. Mà lần này thì không có người của Võ Tam Tư hoặc là người của Thái Bình công chúa trợ giúp rồi, mà là văn võ bá quan quá oán hận Lý Chiêu Đức, bao oán hận chất chứa như hồng thủy vỡ đê rốt cuộc đã tới lúc bùng nổ rồi.
Tấu chương như tuyết rơi không ngừng được đưa tới trước mặt Võ Tắc Thiên, mà những tấu chương này bởi vì là buộc tội quan viên, Thượng Quan Uyển Nhi không có quyền xử trí, tất cả đều là giao cho Võ Tắc Thiên, để bà tự duyệt. Võ Tắc Thiên càng xem càng giận, hôm qua bà vẫn còn khen không ngớt thần tử là cánh tay đắc lực thế nào, hôm nay lại cảm thấy đó là khối u ác tính.
Nhưng tấu chương biện giải, khiếu nại vì Lý Chiêu Đức cũng không phải là không có, nhưng sớm mai một bởi những tấu chương nhiều như tuyết rơi rồi. Lý Chiêu Đức còn chưa kịp chuẩn bị xong hành trang đến Thập Vạn Đại Sơn đi nhậm chức, nữ hoàng đế lại hạ một đạo thánh chỉ, bãi chức Huyện Úy Nam Tân, lưu đày Lao Châu Lĩnh Nam.
***
Khương công tử cảy thấy cái đầu đen thùi sáng bóng khiến nữ nhân ngưỡng mộ kia đã sắp
Những biến hóa trong triều, y hoàn toàn xem không hiểu.
Cũng không phải Khương công tử trí kế kém cỏi, mà là hết thảy những phát sinh trong triều, thật sự là không có chút liên hệ với những việc Dương Phàm làm, ngược lại, từ tình huống trước mắt cho thấy, trận phong ba này chỉ có hại với Dương Phàm, cũng không có chút lợi nào.
Sau khi Dương Phàm dâng báo danh sách lene, bên trong không có mấy con cháu quý tộc, ngược lại nhất đảng của Lý Chiêu Đức và nhất đảng Võ Tam Tư chiếm đa số. Phần danh sách này đã làm Võ Thừa Tự kích động phản ngược lại, ngay cả huynh đệ Trương Thị trong cung cũng vô cùng bất mãn, cho nên bọn họ lần lượt triển khai công kích Lý Chiêu Đức.
Sở dĩ Võ Tam Tư không trở thành mục tiêu phản kích của bọn họ, là bởi vì Võ Tam Tư là cháu ruột của Võ Tắc Thiên, mà đối với Võ Thừa Tự mà nói, nhất đảng Võ Tam Tư lớn mạnh, dù là có hại lớn nhất với gã, nhưng đối với Võ Tắc Thiên mà nói, chỉ cần lực lượng gia tộc Võ thị lớn mạnh, thì bà càng có lợi, bà vui mừng nhìn thấy được, hiệu quả công kích của Tõ Tam Tư sẽ khong quá lớn.
Kết quả Lý Chiêu Đức không có thế lực riêng, căn cơ chính trị nhìn có vẻ hùng mạnh sớm đã bị tính cách ương ngạnh của lão làm cho phá hỏng hầu như không còn. Cây to nhìn bề ngoài như cao vút trong mây này, nhưng bên trong sớm đã bị sâu đục làm cho rỗng rồi, gió thổi qua là đổ. Kể từ đó, Dương Phàm sợ là cũng khó mà tránh được một trận tai bay vạ gió, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Khương công tử khổ sở suy nghĩ rất lâu, cân nhắc rất nhiều, nhưng thủy chung lại không thể nào phán đoán được dụng ý thật sự của Dương Phàm, không khỏi chau mày càng chặt.
Y không biết Dương Phàm rốt cuộc muốn làm gì, nhưng y không thể cứ ngồi yên xem như vậy, bất kể thế nào, cơ hội này cũng không thể bỏ qua được.
Nghĩ đến đây, Khương công tử nhẹ nhàng giãn hàng lông mày, ngẩng đầu nói với Viên Đình Vân:
- Bảo Cao Văn buộc tội Dương Phàm!
Viên Đình Vân rất hưng phấn, cuối cùng công tử đã quyết định xuất thủ rồi, gã gật đầu thật mạnh, lập tức đi ra ngoài.
Cao Văn là Thị Ngự sử của Ngự sử đài, là người do Lư gia đào tạo, sau khi Khương công tử bị trục xuất, mạng lưới quan hệ quan trường do HIển Tông khống chế đều bị Dương Phàm tiếp nhận, tuy rằng Khương công tử tự phụ kiêu ngạo, không chịu xin gia tộc giúp đỡ, nhưng nhiều khi, y cũng không thể không sử dụng mạng lưới quan hệ mà gia tộc Lư thị khổ tâm gây dựng bao năm để thực hiện.
Từng gia tộc khổng lồ, quan trọng nhất là trong tài sản đều có một bản danh sách do Đương gia nắm giữ, tựa như hòm sắt bảo hiểm bí ẩn nhất trong thủ lĩnh hắc đạo, tận đến khi qua đời mới để lại di sản chính trị lớn nhất cho người kế thừa.
Người trên bản danh sách kia, hoặc là bọn họ một tay nâng đỡ lên, hoặc là thật nhiều vàng bạc tích lũy trong nhiều năm qua, hoặc là căn cứ vào quan hệ lợi hại thành lập đồng minh bí mật. Lư Lão thái công sủng ái nhất là đứa cháu trưởng này, nhưng cũng không dám đem tài nguyên của gia tộc cho y sử dụng, sau khi quay về Phạm Dương, lão đã theo danh sách sao chép lại làm ba bản giao cho Khương công tử một bản, mà Cao Văn là một trong số đó.
Khương công tử không thể chờ đợi, y phải phái người làm trò để xem Dương Phàm sẽ ứng phó như nào!
Dương Phàm nằm nghiêng trên giường La Hán rộng rãi, tận hưởng thời gian khó có được với con trai bảo bối của hắn.
Trên giường La Hán, mọi thứ đã được dọn sạch sẽ, Dương Niệm Tổ đang nằm bên cạnh hắn, thỉnh thoảng vừa đạp vừa túm, rất nhanh bắt được ngọc bội bên hông cha nó, chân đạp vào hông của cha, lật nghiêng người qua, cái miệng nhỏ nhắn phì bong bóng, toét miệng cười vui vẻ với cha nó.
Dương Phàm lấy khăn lau nước miếng ở khóe miệng cậu, Dương Niệm Tổ quay đầu tránh.
- Con à, con còn có một tỷ tỷ đấy, có nhớ tỷ tỷ không?
Dương Niệm Tổ lại tiếp tục phun bong bóng, làm cái miệng vừa được lau sạch sẽ của nó đầy nước miếng, nó mỉm cười nhìn cha mình đầy thắng lợi.
- Ngoan!
Ngón tay Dương Phàm khẽ vuốt qua hai má trắng trẻo mập mạp của nó, thanh âm trầm thấp, ánh mắt trở nên vô cùng yêu thương:
- Con trai ngoan, cha con cũng có một vị a tỷ, là cô cô của con, cô cô của con rất dịu dàng, rất thương cha con, đáng tiếc...cô con lại đi sớm, vĩnh viễn không thể yêu thương con rồi.
Ánh mắt Dương Phàm khẽ ươn ướt, hắn nháy nháy mắt, lau đi nước mắt ở khóe mắt, nói nhỏ với đứa con trai bé bỏng chưa hiểu gì:
- Chuyện như vậy sẽ không xảy ra trên người con lần nữa đâu, cha nhất định sẽ tìm a tỷ của con trở về, con nói có đúng hay không?
Đôi mắt như điểm nước sơn của Dương Niệm Tổ mở to nhìn cha mình, miệng “ê a”, cười cười.
Dương Phàm cũng cười, vỗ nhè nhẹ vào mông nó, nói yêu:
- Con nha, thật sự là ngốc. Cha con vừa mới làm đại quan mà lại sắp mất đi rồi, sắp đen đủi lắm rồi, con còn cười?
Cái miệng nhỏ nhắn của Dương Niệm Tổ lại toét ra, cười theo động tác của cha nó, toàn bộ gương mặt đều ngước lên, càng cười vui vẻ hơn.
Dương Phàm khởi hành về Kinh rồi, mang theo nương tử và con trai của hắn.
Người đưa tiễn chỉ có vợ chồng Công Tôn Bất Phàm và con gái của họ, cùng với Trường an lệnh Liễu Tuẫn Thiên, các đại thế gia thuộc Sơn Đông còn chưa tới tiễn, lần này vốn trong dự liệu của Liễu Tuẫn Thiên.
Đầu tiên, Dương Phàm là một Lang trung, tuy hiện giờ nhậm chức Thiên Quan nha môn, với tuổi tác của hắn, có thể nói tiền đồ vô lượng, nhưng còn không tới mức khiến các thế gia có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp. Hơn nữa, Dương Phàm trước đây đắc tội với Lư gia, các thế gia Sơn Đông gắn bó với nhau, cho dù chưa có thành kiến gì với Dương Phàm, suy nghĩ tới cách nghĩ của Lư gia, cũng không thể tới.
Quan Lũng thế gia lại không ít người tới, nhưng phần lớn đều là nhân vật thế hệ con cháu, ngoài một Độc Cô Vũ là gia chủ của một nhà ra, điểm này cũng không ngoài dự liệu của Liễu Tuẫn Thiên, theo ông ta thấy, Quan Lũng thế gia làm như vậy nói cách khác là nể mặt Dương Phàm rồi, không bằng nói là không nể mặt các sĩ tộc Sơn Đông, sự hòa khí bề ngoài của họ, trong xương tủy là đối đầu đến chết, cơ hội này họ đương nhiên không thể bỏ qua.
Tuy nhiên nói tới đưa tiễn, những người này lại cũng chẳng qua là tới phủ Công tôn trước, sau đó mới đưa họ ra khỏi thành, đến cái này đã coi như là đủ rồi, không có lý do gì đưa xa hàng mười dặm.
Dương Phàm nhậm chức Tông chủ Hiển tông của “Thừa tự đường”, không có bất cứ nghi thức long trọng nào, đây là vương vô miện, vua trong bóng tối, hắn nhậm chức, cũng vô cùng khiêm tốn, nhưng khi đi tới thành Trường An, Dương Phàm còn chỉ là một Lang trung ngũ phẩm, nắm thế lực một phương, còn hiện giờ, hắn đã được coi là một trong những đại nhân vật đếm trên đầu ngón tay trong thiên hạ rồi.
Ở Thập lý đình mười dặm, có một cô gái lặng yên đứng.
Mặc đồ xanh, dáng người thướt tha, qua tuổi ba mươi, thùy mị thướt tha, nàng là Thuyền nương.
Đoàn người Dương Phàm tới bên cạnh Trường đình, Thuyền Nương liền đi ra khỏi đình, vái chào Dương Phàm.
Dương Phàm ghìm ngựa, Thuyền Nương nói:
- Hôm nay Nhị lang trở về Lạc Dương, lại không hẹn mà gặp, tiểu thư nhà ta muốn đích thân tới đưa tiễn, nhưng cơ thể suy yếu, không thể đi xa, đặc biệt sai tiểu tỳ mang theo lễ vật, chúc nhị lang từng bước thăng chức, tiến thẳng lên cao.
Đưa tiễn rất trung quy, Cao công công ghìm ngựa, cười híp mắt liếc nhìn Dương Phàm, thầm nghĩ:
- Nhị lang thật to gan, có công chúa, còn dám có hồng nhan tri kỷ bên ngoài.
Dương Phàm sớm đã nhảy xuống ngựa, luôn miệng nói tạ ơn, Thuyền Nương quay người lại trong đình lấy ra một cái hộp dài trên bàn đá, chậm rãi đi tới cạnh Dương Phàm, mỉm cười nói:
- Cái đàn này đã đi theo tiểu thư nhà ta từ lâu, hiện giờ…nó là của Nhị lang rồi.
Nhân lúc Dương Phàm nói lời tạ ơn, Thuyền Nương lại hạ giọng nói:
- Lần này nhị lang đi, gánh nặng đường xa. Tiểu thư nhà tôi có một lời phụng cáo.
Thuyền Nương chỉ hơi mấp máy môi, giọng nói truyền vào tai Dương Phàm rất rõ ràng, theo như người bên cạnh, Thuyền Nương chỉ là gương mặt hàm chứa nụ cười, Dương Phàm giơ tay nhận đàn, liên tục nói cảm ơn, còn Thuyền Nương cũng nói lời khách khí đơn giản.
Hai mắt Dương Phàm giương lên, nhìn ánh mắt lợi hại của Thuyền Nương.
Thuyền Nương vẫn mỉm cười, thần sắc ung dung, một chuỗi rất nhỏ rõ ràng giọng nói đưa vào tai Dương Phàm:
- Nhất cử nhất động sau này của Nhị lang, cũng có lực mạnh mẽ, xu thế sấm gió phát ra không dễ, vì vậy phàm là việc gì cũng nên để một con đường sống, bởi vì… kế hoạch hoàn mỹ hơn nữa, đều có những những biến số không thể dự đoán, không ai thật sự tính toán mà không bỏ sót.
- Đa tạ ý tốt của Ninh Kha cô nương, Dương mỗ mặc dù không có sở trường về đàn, nhưng rất quý trọng vật này, coi như của quý.
Dương Phàm cao giọng nói xong, lại nhẹ giọng hỏi một câu:
- Dương mỗ hiểu, Khổng Minh còn chưa mất Nhai Đình, lời vàng ngọc của Ninh Kha cô nương, Dương mỗ ghi tạc trong lòng.
Dương Phàm quay người đưa đàn giao cho nương tử trên xe, quay người lại đáp lễ với Thuyền Nương, Thuyền Nương lùi lại bên đường, thấy họ đi bên cạnh.
A Nô ngồi trong xe, nhẹ nhàng nhấc tấm rèm lên nhìn ra ngoài, lúc này nhẹ nhàng buông màn xuống, quay đầu, giống như cười mà không cười nói với Tiểu Man:
- Dưới đình không có ngựa hay xe.
Tiểu Man vừa cho con ăn sữa, đang làm theo cách của Bùi đại nương dạy để con nằm sấp trên vai mình, một tay ôm đầu nó, một tay vỗ nhẹ vào lưng đứa trẻ, đề phòng đứa trẻ bị chớ sữa, chợt nghe thấy một câu không đầu không đuôi của A Nô, không khỏi ngẩng đầu lên, mờ mịt nói:
- Chuyện gì vậy?
A Nô làm bộ mặt quỷ với nàng, cười nói:
- Không có gì, nhị lang Dương gia có chút ngốc.
Thuyền Nương đứng ở ngoài đình, vẫn đưa mắt nhìn đoàn xe đi xa, đợi đoàn xe đã biến thành một chấm nhỏ rồi, bỗng quay người chạy đi.
Ngoài đình có cỏ, một sự cô đơn của ngày cuối thu.
Thuyền Nương chạy đi vài dặm, đi tới bên cạnh một dòng sông.
Nước sông cuối mùa thu cũng mang một sự hiu quạnh, ào ào, ngay cả cành hoa màu trắng kia cũng thiết đi sự tươi tắn lệ ý.
Một chiếc xe bò ngừng bên bờ sông, cách đó không xa có vài thị vệ đang ngồi dưới đất nói chuyện phiếm, mấy con ngựa tùy ý ngậm cỏ, thấy Thuyền Nương quay lại, bọn thị vệ đều đứng lên, dắt ngựa đợi lệnh.
Mảnh vải của xe bò nhấc lên, Ninh Kha cô nương dựa vào chiếc giường mềm mại, đang nhìn một đám chim nhạn đang bay trên bầu trời xanh thẳm, suy nghĩ xuất thần.
Thuyền Nương đi tới bên cạnh xe, thấy vẻ mặt tiểu thư buồn bã, không kiềm nổi nỗi buồn trong lòng, thấp giọng quở trách nói:
- Tiểu thư sức khỏe yếu ớt, còn vì hắn xa cách mười dặm vẫn tới, tại sao không gặp chứ?
Con ngươi trong suốt như thu thủy của Ninh Kha vân nhìn lên bầu trời như cũ, rất lâu mới thu ánh mắt lại, thản nhiên nói:
- Gặp không bằng không gặp, cần gì phải gặp lại chứ? Về thôi.
Thuyền Nương thở dài buồn bã.
Không lâu sau, đội xe này cũng chạy tới quan đạo, chẳng qua đi hướng ngược lại với hướng đi của Dương Phàm, một nam, một bắc.
Xe bò vững vàng đi tới quan đạo, một lát sau, trong màn trúc chợt truyền ra một tiếng đàn. Thị vệ đi theo xe đều là đại lão, nghe thấy tiếng đàn trong trẻo lạnh lùng như tiên, mờ mịt thay đổi, lại không biết tên là gì.
Ninh Kha có hai cây đàn, cùng là một vị danh gia tạo đàn làm ra, một cái là “Cửu tiêu hoàn bội”, một cái dạng “Hạc minh thu nguyệt”, Ninh Kha rất thích, đặt tên là: Uyên ương cầm.
Ngày đó Dương Phàm làm một bài trong yến tiếc của các thế gia “Hạc minh cửu cao”, hôm nay Ninh Kha tặng “Hạc Minh thu nguyệt” cho hắn, từ nay về sau phân ly đôi uyên ương.
Tiếng đàn lượn lờ, trên những cây to bên đường, một mảnh phiêu diêu hạ xuống, bị bánh xe kia làm tan nát. Trong thùng xe, mười ngón tay nhỏ và dài, kích thích thất huyền, ai nói sự quanh quẩn kia không phải là từng mảnh thâm tình. Trong mắt nàng mang theo chút phiền muội, giống như ước định khiến người ta say mê.
Thuyền Nương ngồi ở đầu xe, nghe được sự đau khổ trong lòng.
Nàng nghe ra, tiểu thư chính là đang tấu khúc “Cổ tương tư khúc”, theo nhạc khúc thảm thiết réo rắt kia, trong lòng nàng bất tri bất giác liền hát ra lời của nó:
- Chàng tựa minh nguyệt, thiếp tựa sương, sương theo nguyệt ẩn không cần lộ. Chàng đánh đàn, ta múa ca, khúc chung nhân ly tâm nhược đổ. Chỉ duyên cảm quân một hồi cố, khiến thiếp nhớ chàng tựa hoàng hôn. Hồn theo chàng đi tới chân trời, tương tư dài mãi nhớ nhung chàng. Nỗi khổ tương tư, ai hiểu được? Xa xa không biết chàng nơi đâu..?
Lặng lẽ hát, Thuyền Nương đã nước mắt lưng tròng.
Tiểu thư của nàng bất luận là xinh đẹp, tài hoa hay là tính nết đều không chê vào đâu được, trời xanh cố tình không chấp nhận được sự hoàn mỹ này, liền khiến người ta rơi vào bệnh tật tuyệt vọng, ngăn cản nàng theo đuổi quyền hạnh phúc. Ninh Kha của nàng à, chỉ có thể lay động tâm tình từ thơ cổ, chỉ có thể tự xót thương mình trong những lời ngân nga dịu dàng của nhạc phủ.
Nha môn Hữu đài Ngự sử, Thị ngự sử áo mũ chỉnh tề, ngồi ngăn ngắn ở trên đại sảnh, tay cầm kinh mộc đường, mặt trầm như nước, hai mắt như điện, hai chấp dịch đứng hai bên trái phải, tay cầm hỏa côn, trang nghiêm, vấn đề là…trên đại đường không có gì cả, trống trơn.
Trong đội ngũ chấp dịch đứng hai bên, lần lượt là Ban trưởng và Phó ban trưởng, hai người lén lút nhìn Chu ngự sử, rồi lại nhìn nhau, người này lẩm bẩm với người kia, người kia trừng mắt lại, thần sắc quỷ dị, lại không lên tiếng, tình thế cổ quái khó mà tả được.
Một lúc lâu sau, Ban trưởng không thể kiềm chế được nữa, ho nhẹ một tiếng:
- Ngự sử, hôm nay…, phạm nhân thật sự sẽ tới tự thú sao?
Chu Củ trừng mắt, quát:
- Quân vô hí ngôn! Thánh thượng nói hắn sẽ tới, hắn nhất định sẽ tới. Cứ chờ đi.
- Vâng…
Ban trưởng không dám nói nữa, vội vàng quay về chỗ đứng.
Ngự sử tả đài là người nối nghiệp của Lai Tuấn Thần, những người này hiện cơ bản đều sụp đổ rồi, nhất thời không tính tới ngự sử, rất nhiều việc đều do do Ngự sử hữu đài phụ trách giám sát kiêm quản lý việc tố giác phủ huyện quân dân quan thân địa phương
. Chu Củ là Thị Ngự sử, ông ta phụng chỉ kiêm cả việc của Tả đài, việc đầu tiên chính là buộc tội Tiết Hoài Nghĩa.
Hiện giờ Võ Tắc Thiên chuyên sủng Nhị Trương, Tiết Hoài Nghĩa không có việc gì, thay đổi gấp đôiđivơ vét đệ tử, người xuất gia không phải nộp thuế, rất nhiều người vì trốn thuế, đều nhận là môn hạ Tiết Hoài Nghĩa. Người khác muốn làm hòa thượng cần Từ Bộ thẩm tra phê chuẩn, Tiết Hoài Nghĩa lại là không cần thiết, hơn nữa không có nha môn nào dám không thừa nhận quy y cửa phật không phải là hòa thượng, hơn nữa hòa thượng của ông ta cũng không cần tuân thủ thanh quy, bởi vậy mọi người đều theo xu thế
Đến nay, không những có nhiều người có thể hợp tình hợp lý trốn thuế, hơn nữa ở chùa Bạch Mã tập trung rất nhiều những hòa thượng không tuân thủ thanh quy, hàng ngày đều uống rượu ăn thịt, diễn quyền tập võ, Chu Củ sớm đã nhìn không ưa, cho nên khi có quyền quản lý quân dân, lập tức nghĩ cách chỉnh đốn chùa Bạch Mã.
Kết quả Chu ngự sử đi một chuyến tới chùa Bạch Mã, nếu không phải ông ta chạy nhanh, suýt nữa bị đánh tới tàn phế rồi, Chu Củ giận không kiềm chế được, liền tới trước mặt Võ Tắc Thiên buộc tội Tiết Hoài Nghĩa, Võ Tắc Thiên hiện giờ sủng ái Nhị Trương, nếu không phải Chu Củ chạy tới cáo trạng, bà ta suýt nữa quên còn có một Tiết Hoài Nghĩa này, vừa nghe Chu Củ nói, Võ Tắc Thiên cũng cảm thấy Tiết Hoài Nghĩa làm loạn ra mức này, liền dỗ ngon dỗ ngọt Chu Củ quay về đợi, bà ta lập tức hạ chỉ mệnh cho Tiết Hoài Nghĩa tới Ngự Sử đàichịu thẩm án.
Chu Củ quay lại Ngự sử đài liền bày ra một trận chiến, kết quả…thời gian cơm trưa đã qua rồi, Tiết Hoài Nghĩa vẫn chưa tới.
- Ùng ục…
Bụng của Chu Củ phát ra tiếng kêu không mấy hăng hái, Chu Củ lặng lẽ thu hồi lại cái tay đang đặt trên kinh mộc đường, thắt lại dây lưng, tiếp tục ngồi nghiêm chỉnh. Chỉ cần Tiết Hoài Nghĩa không tới, ông ta tuyệt không bãi đường, hôm nay ông ta còn phải tiêu hao cùng với Tiết Hoài Nghĩa.
Lúc này, Tiết Hoài Nghĩa cưỡi con ngựa cao to tới, tay áo bồng bệnh, hở ngực lộ bụng, dẫn theo Hoằng Nhất, Hoằng Lục và mấy hòa thượng tới Ngự sử đài.
- Hoằng Lục, Thập Thất đệ của ngươi hôm nay tới Kinh, “Kim sai tuy” đã đặt sẵn rồi chưa?
Hoằng Lục nói:
- Sư phụ yên tâm, đồ nhi đã bao tất cả “Kim sai túy” rồi.
Tiết Hoài Nghĩa thoải mái cười:
- Ha ha ha, tốt!! Quay lại đón Thập Thất đệ của ngươi, chúng ta đi hưởng sự vui vẻ! Khẩn trương, tới chỗ nha môn Ngự sử kia trước, đừng có trì hoãn việc chính của chúng ta.