Dương Tái Tư nghe xong lại lần nữa cúi đầu, giả ý nhấp rượu, vội vàng suy tư.
Cẩn thận ngẫm lại vài vị quan viên có danh vọng trong triều đình nguyện đứng ra ủng hộ y, tựa hồ cũng có thân hữu con cháu hoặc là môn nhân đệ tử được đề cập đến trong bản danh sách của Dương Phàm kia, bọn họ nóng lòng muốn giải quyết việc này, cũng là hợp tình lý, tuy nhiên Dương Tái Tư, cảm thấy sự tình không đơn giản giống như đối phương đã nói .
Dương Tái Tư trầm tư thật lâu sau, mới ngẩng đầu lên, hỏi:
- Như vậy, giúp một người, người này... , là ai?
Người kia nói:
- Triệu Càn!
Dương Tái Tư ánh mắt sắc bén co rụt lại, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.
Người nọ cười lạnh một tiếng nói:
- Cái việc xử án này, hiện tại tìm ai tới thu thập? Triệu Càn, cũng không biết từ chỗ nào mà biết nhiều chuyện riêng tư của các vị quan lại, xem ra lại là noi theo Chu Hưng, Lai Tuấn Thần, mưu đồ lấy đường tắt mà thượng vị, thấy lợi tối mắt mất rồi, nhưng là bất kể như thế nào, hiện tại nhân tuyển thích hợp ra mặt thu thập tàn cục, không có ai so với kẻ đó thích hợp hơn .
Hắn không phải biết rõ các chuyện của quan gia như lòng bàn tay sao? Vậy hãy để cho hắn để làm Khảo Công Lang trung, khi đó, ai còn nói gì nữa? Dùng hắn, ngoại trừ có thể phong lại miệng của hắn, đem cái cục diện rối rắm này ném cho hắn thu thập, còn có thể chứng minh Dương huynh ngươi không kết đảng, không lập phái, một lòng vì công, bệ hạ tất sẽ long nhan vui mừng!
Dương Tái Tư nghe xong, lại lần nữa cúi đầu.
Đề cử Triệu Càn xét đến cùng cũng có cái lợi, hướng chỗ gần nói, khiến tên đó đạt tới mục đích thăng quan, miễn cho hắn học Chu Hưng Lai Tuấn Thần, như chó điên mà loạn cắn người, đám quan viên mấy ngày trước còn liều mạng muốn nhét người vào danh sách tuyển quan viên, hiện tại cả đám đều ước gì có thể chạy trốn càng xa.
Càng nói càng xa vấn đề cũ, việc tuyển quan viên này cũng không phải là việc tốt, mặc kệ danh sách của Triệu Càn cân bằng thế nào đi nữa, khẳng định cũng phải đắc tội một nhóm người, hắn cuối cùng có thể trở thành tay sai của Hoàng đế như Chu Hưng Lai Tuấn Thần hay không cũng còn chưa biết, nhưng trước tiên cứ để hắn tự có thêm cho mình một đám kẻ thù đã.
Đây là thủ đoạn chỉnh người giết người không thấy máu. Tuy nhiên. . ."
Dương Tái Tư cân nhắc trước sau, cảm giác, cảm thấy trong đó có cái gì đó không phù hợp. Y tính toán thật lâu sau, bản thân vẫn là không rõ ràng lắm toàn bộ mục đích của đối phương, tuy nhiên lại thật ra phân tích toàn bộ rõ ràng sự lợi hại cho bản thân.
Bất kể như thế nào, nếu y đáp ứng, đối với y mà nói đều là có lợi không có hại. Y đáp ứng, lập tức có thể đạt được một cỗ trợ lực thật lớn, khiến y khi cạnh tranh với Diêu Sùng có thêm một ưu thế thật lớn. Chuyện kế tiếp phải đợi y chân chính thành Tể tướng mới có thể thực thi, nếu y thành Tể tướng, lại thuận thế đề xuất yêu cầu này, vừa lấy được Thánh tâm, lại bảo toàn được thanh danh của những quan viên này, theo đó có thể mở rộng nhân mạch cảu mình , còn có thể tại trong triều đình và dân gian có một thanh danh chí công vô tư, lưu lại cho Hoàng đế ấn tượng tốt về bản thân có quyết đoán, có năng lực, một lòng vì thiên tử phân ưu giải nạn, vô luận tính toán như thế nào , đều không hề bị thiệt.
Nghĩ đến đây, Dương Tái Tư nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, đặt chén xuống "BA~" một tiếng, trầm giọng nói:
- Được! Cứ làm như thế!
***
Võ Tắc Thiên vẻ mặt không vui trở lại tẩm cung.
Gần đây trong triều xảy ra một loạt sự tình làm cho bà rất không thoải mái, hôm nay cố ý đi vào Long Môn hành cung thưởng thức ôn tuyền, chỉ vì thư giãn một tí tâm tình lo âu, ai ngờ Võ Tam Tư lại đuổi tới Long Môn đến khóc lóc kể lể ủy khuất.
Võ Tắc Thiên không có cách nào khác, đành phải từ trong ôn tuyền đi ra, thay đổi ăn mặc để tiếp kiến đứa chất tử không hăng hái tranh giành này của bà, nghe hắn khóc lóc kể lể nửa ngày ủy khuất, bà chẳng chút kiên nhẫn mà đuổi hắn đi.
Gia sự và quốc sự, đâu có thể nào được chia rõ ràng như vậy, quốc gia thiên hạ đều là của bà, nếu sự tình của Võ Tam Tư và Dương Phàm mà làm thật khéo, làm người khác không lời nào để nói, bà căn bản không ngại, nhưng chuyện này lại thành ra như vậy, Võ Tắc Thiên có chút tiếc vì đã“rèn sắt không thành thép”.
- Người tới!
Trong nội thất không có ai, nhưng Võ Tắc Thiên vừa ra lệnh một tiếng, lập tức hai bóng người mảnh khảnh xuất hiện như quỷ mị, lẳng lặng mà đứng ở đó.
Mai Hoa Nội Vệ, ở thời điểm Võ Tắc Thiên còn chưa đăng cơ, kiêm đủ nhiều chức năng như đặc vụ, thị vệ và tùy tùng, nhưng khi nàng trèo lên ngôi báu, Mai Hoa Nội Vệ đã chỉ còn lại một công năng là thiếp thân hộ vệ . Hiện giờ tin tức của Tam pháp ti gần như tê liệt, bà không thể không để Mai Hoa Nội Vệ lại trở lại chức vụ cũ.
- Dương Phàm có hành động gì?
- Hồi bẩm bệ hạ, Dương Phàm những ngày qua đóng cửa không ra ngoài, ngẫu nhiên có đồng liêu đăng môn bái phỏng, phẩm cấp cao nhất cũng chỉ là ngũ phẩm.
- Dương Phàm không có đi Lương Vương phủ? Cũng không có đi Thái Bình công chúa phủ ư?
- Không có!
- Ừ!
Võ Tắc Thiên khoát tay, hai nữ thị vệ lặng yên biến mất.
Võ Tắc Thiên thầm nghĩ: " Dương Phàm này cũng là kẻ thông minh, biết đúng chừng mực, không có dựa vào vì bản thân làm việc cho Tam Tư và được Thái Bình sủng ái liền không kiêng nể gì, nơi nơi khẩn cầu, đưa tới đủ bách quan lại cùng công kích, so với đồ khốn khiếp Hoài Nghĩa kia có tiền đồ hơn.
Võ Tắc Thiên chợt nhớ tới tin tức Lạc Dương lệnh vừa gửi tới, Tiết Hoài Nghĩa chạy đến phủ Lạc Dương, đòi Lạc Dương huyện lệnh ba trăm tấm tơ lụa, hai mươi lăm con trâu, còn dùng danh nghĩa của Hoàng đế, nói muốn vì bàmở một tràng đại pháp hội gì đó, Lạc Dươnglệnh không thể không cho, nhưng số lượng lớn vậy không biết xử lý thế nào, đành phải báo cáo chi tiêu cho Hoàng Đế
Nhớ tới Tiết Hoài Nghĩa, Võ Tắc Thiên càng thêm phiền não: "Dương Phàm, đứa nhỏ này nhìn cũng coi như thông minh, lần này làm sao lại phạm vào hồ đồ, để lại nhiều nhược điểm như vậy khiến người ta tra ra. Cuối cùng cũng là tuổi trẻ nha, một khi đắc chí, không khỏi đắc ý vênh váo, lúc này đây, bất kể như thế nào cũng phải cho hắn ăn một ít khổ sở, nếu không sao có thể cấp công đạo cho bách quan lại? Chỉ có điều, chuyện này nhất định phải mau chóng chấm dứt, không thể để cho Triệu Càn lại tìm thêm ra được cái gì, lại tra được gì, mất mặt không chỉ là trẫm, mà chính là Võ gia rồi!"
Sau tấm bình phong, đột nhiên truyền đến một trận đùa tiếng nước và tiếng cười to của Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi, Võ Tắc Thiên khẽ dãn đầu mi ra, trên mặt mỉm cười.
Hiện tại cũng chỉ có thời điểm ở cùng một chỗ với Ngũ Lang và Lục Lang, bà mới cảm thấy vô ưu vô lự, mới có loại cảm giác trở lại tuổi thanh xuân.
Võ Tắc Thiên nghĩ, nhẹ nhàng kéo đai lưng, đi đến, phong tư lả lướt, mơ hồ khôi phục vài phần phong thái năm đó.
Khi đi tới chỗ bình phong, áo bào đã lặng yên thoát xuống.
Dương Phàm ghìm mạnh cương ngựa, gọi nói:
- Huynh nói gì? Thái Bình công chúa.. có…thai?
Hoằng Lục thấy hắn kinh ngạc không giống như giả bộ, không khỏi kinh ngạc nói:
- Sao, đệ…vẫn không biết ư?
Dương Phàm ngẫm nghĩ, trấn định lại, vung cương ngựa nói:
- Đi, chúng ta vừa đi vừa nói.
Hoằng Lục biết gì thì nói đấy, lập tức nói ra tình hình mà gã biết.
Hôm đó, Mã Kiều, Hồ Nguyên Lễ, Tôn Vũ Hiên bảo vệ Thái Bình công chúa trở về từ Trường An tới Lạc Dương, những người có quan hệ thân thiết với phò mã và Thái Bình công chúa đều đi nghênh đón, sau đó cùng vào cung kiến giá.
Tin Thái Bình công chúa có thai, sau khi vào cung kiến giá đã bị truyền ra ngoài. Theo như khi công chúa rời Trường an vừa có thai, cho nên bản thân công chúa cũng không biết, sau khi tới Trường An mới phát hiện mang thai, lúc đó nàng đang đảm nhiệm trọng trách hiến tế, sợ lộ ra sẽ ảnh hưởng tới đại kế của tế tổ, cho nên tạm thời giấu diếm tin này.
Sau khi tế tổ xong thì trở về Kinh, nàng cũng không vội báo tin này đã hồi kinh rồi, giấu tin này trước, nói là muốn tạo cho phò mã một bất ngờ. Thái Bình công chúa là người luôn dẫn tính, làm thế nào cũng không ngạc nhiên.
Phò mã rất ngạc nhiên, tân khách của đại tiệc tới chúc mừng: Hoàng đế cũng rất kinh ngạc, đã ban cho Phò mã và công chúa rất nhiều lễ vật, nhưng với sự yêu thương của Võ Tắc Thiên với Thái Bình công chúa, lại không cử thái y tới kiểm tra sức khỏe cho nàng.
Trước đây Thái bình có bệnh đau đầu, Hoàng đế không an tâm với y thuật của các thái y trong phủ, nhất định phải cử người trong cung đi thăm khám cho nàng, lần này sao có thể không phái thái y chứ?
Chi tiết không quá thu hút người khác luôn thích bàn tán chuyện người khác, rất nhanh liền suy nghĩ được ra đáp án, ngày công chúa mang thai, không đúng.
Thái Bình công chúa tới Trường An tế tổ là do Dương Phàm hộ tống, còn quan hệ giữa Dương Phàm và Thái Bình công chúa ai ai cũng biết, trên đường chỉ e là họ nằm cùng xe ngủ cùng gối? Như vậy đứa bé này rốt cuộc là có trước khi công chúa điện hạ đi Trường An hay là sau khi đi Trường an mới có?
Hoàng đế không phái thái y, có phải vì lòng dạ bà biết rõ, lo rằng khi thái y kiểm tra sẽ phát hiện ra thời gian không phù hợp?
Kết quả là, Dương Phàm vẫn chưa hồi kinh, những việc có liên quan tới sự phong lưu của hắn lại lần nữa truyền khắp kinh sư.
Hoằng Lục nói lại một lượt việc này, thân thiết hỏi han:
- Thập Thất, đứa bé đó…thật không phải của đệ sao?
Dương Phàm nghe nói một lần, trong lòng kinh ngạc:
- Ta và nàng ta chưa hề xảy ra chuyện gì, thật sự là con của phò mã?
Nghĩ như vậy, trong lòng Dương Phàm thực sự có chút không thoải mái, hơi…chua chát.
Lại nói tiếp, có chút ghen tuông, thật sự có tư cách ghen tuông, hẳn là vị phò mã trong mắt bách tính ở Lạc Dương sớm đã bị rối tinh rối mù rồi mới đúng, Dương Phàm thực không có lý do ghen tuông. Nhưng hắn nếu đã chấp nhận Thái Bình, lại nghe tin như vậy sao lại thoải mái được chứ?
Hơn nữa, khi cùng du ngoạn ở Lạc Thủy cùng công chúa, nàng từng nói chưa bao giờ để Phò mã động vào, nhưng bây giờ…
Trong lòng Dương Phàm có chút cảm giác bi thương, thứ cảm giác này vừa mới dâng lên, hắn chợt cảm thấy có chút không đúng.
Trước đây, hắn không có kiến thức về những người phụ nữ mang thai, nhưng từ sau khi Tiểu Man mang bầu, hắn đối với việc phụ nữ mang thai bao nhiêu cũng có chút kinh nghiệm. Nếu Thái Bình thật sự là mang thai trước khi đi Trường An, khi ở Trường An sao nàng có thể không thấy có chút khác thường nào?
Dương Phàm đi Trường An, khi gặp mặt Thái Bình công chúa, nàng đã kéo Dương Phàm vào khuê phòng của mình, đang mặc áo lót, ăn vận trước mặt hắn, còn từng ôm hôn hắn, vành tai mái tóc chạm nhau, eo nhỏ nhắn mềm mại lắc lư như rắn, thực sự không giống người mang thai ba tháng.
Trong lòng Dương Phàm có chút nghi ngờ, trên mặt lại vẫn bình tĩnh như cũ, khẽ lắc đầu nói:
- Không phải.
Hoằng Lục vừa nghe thấy liền thất vọng, gã nghe xong lời đồn, cũng nhận định đứa con mà Thái Bình công chúa mang là của sư đệ mình, sư đệ cùng gã xuất thân bình thường giống nhau, hôm nay không những chiếm được cơ thể của công chúa, được đội cái mũ phò mã, ngay cả đứa trẻ cũng có, huynh đệ các gã rất là đắc ý.
Hoằng Lục không từ bỏ ý định hỏi:
- Thập Thất, đệ thật sự chắc chắn đứa bé này nhất định không phải của đệ?
Dương Phàm cười khan nói:
- Việc này…công chúa thực sự chưa từng nói với đệ, huynh biết đó, đệ rất bận.Việc này…, đệ phải hỏi nàng ta mới biết được.
Hoằng Lục mừng rỡ, nói:
- Vậy đệ nhất định phải hỏi nhanh, nhất định phải hỏi rõ, trước khi hỏi rõ, không cần vội phủ nhận, việc này sẽ làm mất đi hãnh diện của huynh đệ chúng ta đấy, nếu đệ phủ nhận sai rồi, sẽ mất cả hứng trí của các huynh đệ. Ha ha, không gạt đệ, sư phụ cũng khen đệ thật bản lĩnh.
Chỗ phường Lý Đạo nằm ở góc đông nam của Lạc Dương, chỗ này cách xa trung tâm thành Lạc Dương, dân cư ít, nhưng ở đây phong cảnh tươi đẹp, giá đất giá nhà đều không cao, cho nên một số nhà bình dân học giả tao nhã lại thích mua một tòa nhà ở đây.
Khúc thứ hai của phường Lý đạo có một cái nhà nhỏ đi vào sân, nói là nhà nhỏ, chỉ là vì phòng xá mộc mạc đơn giản, cũng không giống như phú quý, thật sự nói chiếm đất rộng, cũng không sánh bừng hào viện trung tâm kinh thành.
Ở đây là phủ đệ của Hướng Quân Hướng học sĩ, vị nàydốc lòng cầu học, cả đời đều không đảm nhiệm chức vụ gì quá quan trọng trong triều đình, thủy chung chỉ là một văn thần học sĩ có chức vụ nhàn nhã, thanh danh trong quan trường vẫn không vang dội trong sĩ lâm.
Hiện giờ Hướng học sĩ vì già nua mà nghỉ, dưới gối chỉ có một đứa con, làm Huyện lệnh ở phương bắc, trong phủ chỉ có một người lão nhân gia, hiện giờ đã rất ít ra khỏi nhà, cũng không khỏe mạnh giống như khi còn trai tráng nữa, cho nên ở trong phường Lý Đạo lạnh lẽo, vị học sĩ này đặc biệt không khiến người khác chú ý.
Hướng phủ tuy trong phường là người khá lạnh lùng, nhưng trong phủ lại không thể hiện sự lạnh lùng, trong phủ vốn cây cỏ tốt tươi, chim muông vui hát, bừng bừng sức sống, biến sự tiêu điều của mùa cuối thu trở thành hư không.
Xem ra, vị Hướng học sĩ này sau khi nghỉ, chuyên tâm làm một người làm vườn, cây cỏ trong vườn đều là đích thân ông lựa chọn một cách tỉ mị, gieo trồng, tu bổ đều rất dụng tâm, đặt mình trong đó, có một hương vị khác.
Giờ phút này, trong hậu hoa viên của Hướng phủ, một công tử mặc áo trắng đang đi dạo, phía sau y là một người đàn ông mặc áo đen tướng mạo khỏe mạnh đi theo.
Công tử áo trắng thả lỏng, trên người mặc một bộ thường phục màu xanh nhạt, chòm râu ba túm, khí chất tự nhiên, phóng khoáng giống như là một Tu trúc cao to trong cỏ cây, hoàn toàn khác với người đàn ông khí chất tháo vát mặc áo đen phía sau.
Công tử áo trắng là Khương công tử, người đàn ông mặc áo đen kia lại là tâm phúc của y Viên Đình Vân.
Khương công tử hiện giờ đang ở một nơi không có bất cứ quan hệ nào với “Thừa tự đường”, chủ nhân ở đây là Hướng lão học sĩ, con trai độc nhất của Hướng lão học sĩ là Huyện lệnh ở phương bắc là người được gia tộc Lư gia bí mật nâng dỡ, quan hệ giữa họ không làm cho người ngoài biết trước kia Khương công tử có bất cứ tiếp xúc nào với Hướng Huyện tôn, thậm chí là cha của yn, cho nên ở đây là một nơi tuyệt đối an toàn, không ai ngờ y lại ẩn náu ở đây.
Viên Đình Vân thấp giọng bẩm báo nói:
- Triều đình lúc mới đầu xây dựng hành cung Tam Dương cho Hoàng đế, chúng ta đã bắt đầu nhúng tay vào hiện giờ công trình này ít nhất có một nửa công trình là do chúng ta phụ trách, sau khi hoàn công, chúng ta có thể thu lợi…
Khương công tử cắt ngang lời nói của gã:
- Công trình này là do Hiển tông phụ trách sao?
Vốn dĩ, y chính là Hiển tông, Hiển tông chính là hóa, nhưng hiện giờ đã không phải rồi, Tông chủ Hiển tông hiện giờ là Dương Phàm, còn y lại là một “cháu họ xa” của Hướng lão học sĩ đã nghỉ hưu, tới kinh để chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân năm tới. Cho nên y hỏi ý của câu nói này, chính là công trình này liệu có phải là bị người khác của Hiển tông biết hoặc tham gia hay không.
Viên Đình Vận chần chừ một lát, thấp giọng nói:
- Vâng.
Khương công tử quả quyết nói:
- Vậy thì bỏ đi, người của chúng ta tuyệt không thể nhúng tay vào, để tránh bị bọn chúng điều tra nguồn gốc, tìm thấy hành tung của chúng ta, phải nhớ kỹ đấy.
- Vâng.
Viên Đình Vận nghĩ tới món tiền lớn kia hết sức đau lòng, lúc đầu vì giành được công trình này, công tử đã bỏ ra bao nhiêu công sức bây giờ lại để Dương Phàm ngồi hưởng lợi, nghĩ tới điều này, trong lòng gã không cam lòng, chịu không nỏi mà nói:
- Có muốn làm chút động tác gì? Người của chúng ta vừa mới rút khỏi bọn họ còn chưa kịp tìm thấy dấu vết của chúng ta, bây giờ động thủ vẫn có thể…
- Không được.
Khương công tử quả quyết bác bỏ, ngẫm nghĩ, lại thản nhiên cười, khinh thường nói:
- “Thừa tự đường” là một tay ta tạo ra, nó là tâm huyết của ta, là con trai của ta. Ta để lại cho Dương Phàm một chút, không thể để con trai của ta bị hắn ăn tươi nuốt sống mà đói chết được.
Y muốn đối phó là Dương Phàm, không phải “Thừa tự đường”.
Trong lòng y, Dương Phàm là Dương Phàm. “Thừa tự đường” là “Thừa tự đường”, “Thừa tự đường là tâm gan của y, Dương Phàm là người đoạt mất gan của y, y phải đánh bại Dương Phàm, đoạt lại tâm gan của y, cho nên không thể dùng phương pháp làm tổn hại “Thừa tự đường” để đối phó Dương Phàm.
Thứ thuộc về y, y sớm muộn cũng phải lấy về tất cả những gì bây giờ y làm đều là vì mục đích này, y đương nhiên không thể dùng thủ đoạn phá hủy “Thừa tự đường” để đối phó Dương Phàm. Huống hồ, y không phải là chủ của “Thừa tự đường”, mọi việc của “Thừa tự đường” đối với y không thể không có phòng bị, hà tất phải làm kẻ tiểu nhân.
Tuy nhiên, Dương Phàm một khi nắm bắt được “Thừa tự đường” cũng tức là có được sức mạnh lớn nhất, lúc đó càng khó đối phó, ngay cả khả năng nếm thử cũng không làm, do đó cũng nhìn ra được, Khương công tử cho dù đã bại rồi, nhưng tâm của y chưa bại, sự tự tin của y cũng không hề bị đánh tan.
Khương công tử trầm mặc một lát, lại hỏi:
- Hiện giờ chúng ta còn thứ gì mà chúng ta hoàn toàn nắm giữ?
Viên Đình Vân tinh thần nổi lên, nói:
- Những việc kinh doanh kia có thể có lợi ích lâu dài, chúng ta không có cách nào để giấu được tai mắt của những người trong “Thừa tự đường”, việc kinh doanh hoàn toàn do công tử nắm giữ đều là ngắn hạn, nhưng trong đó cũng không phải không có nhiều lợi ích, ví như “Võ Tam Tư xây dựng công trình “Thiên khu”, mà“Thiên khu” này lại chính là do chúng ta gánh vác, vẻn vẹn chỉ tiêu tốn tổng sản lượng đồng thiết của hai năm gần đây của Đại Đường, càng huống hồ vẫn còn có kim loại tinh luyện đúc kim loại, rèn thi công và đủ loại công việc khác, chúng ta có thể thu lợi trong đó.
Khương công tử đem “Thừa tự đường” một tay y tạo ra trở thành vương quốc ngầm thuộc cá nhân y, nhưng các đại thế gia lại không cho rằng như vậy, y cũng không thể điều khiển tất cả mọi người của “Thừa tự đường”, y có tâm phúc của mình, y muốn khống chế chắc chắn những người này trong tay, phân phối tài nguyên cho họ không thể hoàn toàn đến từ “Thừa tự đường”.
Cho nên y lợi dụng phương pháp “Thừa tự đường”, giao một số việc kinh doanh cho “người mình”. Hiện giờ y bị trục xuất, việc kinh doanh bí mật trở thành tài nguyên duy nhất của y.
Y đương nhiên có thể yêu cầu gia tộc Lư thị gia tộc, nhưng Khương công tử luôn cao ngạo, hiện giờ thảm bại như vậy, trước khi một lần nữa đoạt lại vị trí tông chủ của mình, ngay cả một người của Lư gia y cũng không muốn gặp, sao có thể không biết xấu hổ mà cầu xin gia tộc giúp đỡ chứ.
Khương công tử trầm giọng nói:
- Được! Nên vứt bỏ nhất định phải bỏ, thứnắm giữ trong tay ta, phải thật chặt chẽ, chúng ta hiện giờ… rất cần tiền.
Khương công tử thở dài, giương mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm, từ từ nói:
- Nam Cương tuyển quan, là việc đầu tiên sau khi Dương Phàm trở thành Tông chủ Hiển tông sẽ chủ trì, ta hy vọng đây cũng là việc cuối cùng mà hắn chủ trì sau khi trở thành Tông chủ Hiển tông, vì vậy mà vui, vì việc mà chết, đối với hắn ta mà nói, cũng coi như là có nhân có quả, một sự luân hồi..