Dưới chân núi Long Môn – mấy viên quan đứng lẻ loi.
Trên núi, dưới núi, một mảnh trời mênh mông, đây đã là trận tuyết thứ ba sau khi vào đông, mặt đất đã bị bao phủ bởi một lớp áo lông bằng tuyết, một mảnh trắng xóa.
Vị trí cửa núi này, toàn bộ đều là nơi gió núi thét gào, vì vài vị quan lại mặc áo xanh, thanh quan bào và mấy chấp dịch đứng không được bao lâu, đã đút tay vào trong ngực, dậm chân, lạnh tới mức hai má đều đỏ ửng.
Một người trung niên mặc áo xanh hít mũi, thò đầu ra ngoài nhìn một lát, một trận gió núi vừa khéo thổi ra khỏi sơn cốc, cuốn bọt tuyết vào cổ y. Người áo xanh run người, vội vàng co cổ lại, nói với một ông gia mặc áo lục, đang đỏ ửng mũi ngồi bên cạnh:
- Tiết Thang Thừa, gió ở đây to quá, hay là chúng ta về trong núi đợi đi, cả người sắp đông cứng rồi.
Vị Thang Thừa mũi đỏ ửng kia cũng lạnh tới xanh mét mặt mày, cơ thể cứng ngắc, ngay cả vẻ mặt cũng không biểu lộ gì, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, vừa dậm chân, vừa run người, vừa nói:
- Từ Lục Sự, ông muốn về thì về, nhưng đừng trách lão ca ca không nói với ông, vị Thang Giámnày của chúng ta, ông đừng thấy hôm nay gặp rủi ro, nhưng người ta ở trên ngay cả Lương Vương và Thái Bình công chúa, người đứng đầu Hình bộ, Sử bộ, người ta là nhân vật quan trọng, không chừng có một ngày vút thẳng lên trời, cũng là uy phong lẫm liệt. Cho dù cả đời này người ta cũng muốn ngồi trong khe núi này.
Tiết Thang Thừa liếc y một cái, lạnh lùng nói:
- Người có thể nắm Bộ Hình trong tay, có thể đơn phương độc mã đấu với Ngự Sử đài, trong lòng ông nghĩ kỹ, đó là một nhân vật thế nào, ông… đắc tội không được.
Từ Lục Sự ở lâu trong núi, không hỏi thế sự, biết thêm việc còn thật không bằng vị Tiết Thang Thừa này, vừa nghe câu này, chợtlo lắng:
- Vị Thang giam này của chúng ta lợi hại như vậy sao? Tiết Thang Thừa, ông mau nói cho huynh đệ về vị Thang giam này rút cuộc…
Tiết Thang Thừa chợt tinh thần rung lên, híp mắt nhìn về phía trước:
- Đến rồi! Tô Chưởng mau lên đón xem, có phải là Thang Giam của chúng ta tới rồi.
Từ Lục Sự tay hạ xuống, nhìn về phía hàng xe nhân mã đang ở phía trước, thì thào nói:
- Không phải là Thang Giám tới thì không phải vị quý nhân nào muốn vào Sơn Thang Mộc chứ?
Một hàng nhân mã ở phía xa xa, thực sự không giống với Long Môn Ôn Tuyền Thang Giám Dương Phàm Dương đại nhân tới nhậm chức.
Đoàn người ngựa kia, xe có đủ bốn chiếc tuấn mã hùng mạnh xung quanh, kỵ sĩ oai hùng, có đủ cả hơn chục thị vệ đeo đao đeo kiếm, nhìn tư thế này, thực sự không giống với một Ôn Tuyền Thang Giám tới nhậm chức.
Tô Chưởng Cố bước nhanh trong tuyết, còn chưa đi xa, đoàn nhân mã kia đã tới gần, mười mấy thị vệ đeo đao dưới eo, di chuyển bên cạnh xe, cùng là mặc một chiếc áo lông sơn dương, lông màu trắng, mũ trùm đầu, mặc chiếc áo da dê, áo choàng cũng bằng lông dê, giục ngựa dương võ, oai hùng mạnh mẽ.
Bốn chiếc xe ngựa đều là do hai con ngựa kéo, trong tuyết dày, lại cũng đi cực nhanh.
Xe tới gần, chỉ thấy chiếc xe ngựa được sơn bóng loáng kia đều là một màu xanh thẫm, ám đinh, vải, bao trong xe tất cả đều là mài bằng đồng trắng, tỏa sáng chói.
Nhìn thấy khí thế này, Tiết Thang Thừa cũng cảm thấy điều này tuyệt không thể là Thang Giám đại nhân tới nhậm chức, một Ôn Tuyền Thang giám nhỏ nhoi có thể có được nhiều hộ vệ tùy tùng như vậy sao? Đừng nói mười mấy thị vệ kia, ai cũng mặc áo lông, không phải người hầu của Vương gia, cũng khó có thể có được quần áo giữ ấm quý giá mà đẹp đẽ như vậy.
Người tới là Thang Giám tới nhậm chức, nếu là vị quý nhân nào, càng được nghênh đón, Tiết Thang Thừa không dám chậm trễ, vội vàng đẫn một đám người tới nghênh đón, tất cung tất kinh thi lễ nói:
- Tiểu nhân Long Môn Ôn Tuyền Thang Giám Thừa Tiết Ninh, không biết là vị quý nhân nào giá lâm Long Môn.
Mảnh vải che của chiếc xe đầu tiên được vén lên, một người trong xe bước ra, người này mặc một chiếc áo lông màu đen, áo khoác lụa rồi tới áo choàng, trên cổ quấn một chiếc khăn màu trắng tuyết, trong ngực ôm một cái lò ấm áp, cơ thể hùng tráng, ngũ quan anh tuấn, uy vũ, có thể vì cả người ăn mặc như vậy, lại có sự ung dung tao nhã của một vị công tử.
Y nhìn mấy tên chấp dịch lạnh giống như chim cút đi theo Ôn Tuyền Thang Giám, rất khách khí gật đầu với họ, cười dài nói:
- Bỉ nhân Dương Phàm, gió lạnh gào thét, tuyết bay tung tóe, làm phiền các vị tới đón rồi.
Dương Phàm!
Người này quả thật đúng là Long Môn Ôn Tuyền Thang Giám Dương Phàm tới nhậm chức.
Trong lúc nhất thời, Tiết Giám Thừa, Từ Lục Sự đều không còn chỗ nói.
Cứ đi thẳng về phía trước là tiến vào núi cốc, xe không vào được, thế là xe dừng ở dưới chân núi, mọi người chỉ có thể đi bộ vào núi.
Lúc này Tiết Thang Thừa mới hiểu ba xe ngựa phía sau là đựng những đồ gì.
Trên xe có hai vệ nữ, đó là Tam Tỷ và Đào Mai, hai tiểu nha đầu lúc đầu được chọn vào Dương gia, chính là vì ngày thường thanh tú. Mấy năm nay ăn ngon mặc đẹp ở Dương gia, hai tiểu nha đầu này đã trở thành đại cô nương, càng ngày càng xinh đẹp.
Ngoài ra, trên xe còn có một tên đầu bếp béo mập, hai tiểu đồ đệ, ngoài ra, chính là một đống những thứ đồ bếp, gia vị, chăn đệm của đại nhân và tùy tùng còn có cả những thứ lặt vặt khác. Nhìn điệu bộ này, không giống như là Thang Giám mới tới nhậm chức, mà giống như là con cháu quyền quý dạo chơi ngoài thành.
Một đám người của Ôn Tuyền Thang Giám thực sự mở rộng tầm mắt, vị Thang Giám mới nhậm chức này quả nhiên không phải người thường, sự phô trương này, giống như là mấy hôm trước Vương Vũ Ý Tông tới Long Môn Thang cốc, tận hưởng nước nóng cũng không quá như vậy.
Một câu nói của Võ Tắc Thiên đã khiến cho Dương Phàm đứng đầu trong Thiên Quan Phủ Lang Trung, từ chức Cửu Trọng trên cao rớt xuống, trở thành một Long Môn Ôn Tuyền Dương Giám từ chức Lục Phẩm.
Con đường làm quan từ sau khi bị giáng chức là một mảnh bằng phẳng, đối với người trong xuân phong đắc ý không khác ngũ lôi oanh đỉnh, ngay cả sụp đổ như vậy, cũng khó tránh khỏi sự uể oải, nhưng đối với Dương Phàm mà nói lại hoàn toàn không sao, dựa vào địa vị hiển tông tông chủ của hắn cho dù căn bản không làm quan nữa thì làm sao?
Hiện giờ làm quan nhỏ như vậy, trái lại càng có lợi cho việc kinh doanh hiển tông của hắn, nếu không hàng ngày phải hao phí một lượng tinh lực để xử lý việc triều đình. Dương Phàm vui sướng đi tới bộ Lạinhận “chỉ thụ”, lại tới Ti Nông tự báo danh, bởi vì Long môn ôn tuyền Thang giám là nha môn thuộc Ti Nông tự. Tất cả thủ tục đã xong xuôi, liền tới Long Môn nhậm chức.
Sự phô trương lúc này, lại không phải ý của Dương Phàm, mà là Tiểu Man thương lang quân, sợ hắn ăn không ngon, ngủ không tốt, sợ hắn bị lạnh bị đói, cho nên mới chuẩn bị nhiều như vậy, khiến cho Dương Phàm vừa đi nhậm chức giống như là một Vương hầu đi tới Long Môn để du ngoạn.
Lúc này, Võ Tắc Thiên và năm đại thần đã trở về Lạc Dương, Dương Tái Tư chính thức được bổ nhiệm làm Tể tướng. Hóa ra Lý Chiêu Đức độc tài, tể tướng khác cũng sắp xếp, hiện giờ triều đình đã tiến hành phân công lại chức Tể tướng, sau khi phân lại, Dương Tái Tư phụ trách bộ Lại và bộ Công.
Dương Tái Tư có thể quản lý bộ Lại, điều này một nửa là do trời, một nửa là do người. Bộ Lại là ngành thực quyền quản lý bổ nhiệm nhân sự, trong tình huống bình thường các Tể tướng đương nhiên muốn nắm giữ, nhưng điều khiến người ta đau đầu nhất ở triều Võ Chu chính là nhân sự. Tranh đấu chính trị trong triều trước nay cũng không kịch liệt giống như triều Võ Chu, thường xuyên xảy ra.
Chức quan to của triều đình đổi lại còn nhanh hơn cắt rau, mỗi lần đều là vì phe phái thế lực các phương thậm chí bản thân nữ hoàng tham gia vào loại trừ và cấu xé lẫn nhau. Cho nên, điều này nói ra thì không thỏa đáng. Trước mắt càng không cần nói, vừa xuất ra một đại sửu văn, các Tể tướng càng không muốn nhúng tay vào, Dương Tái Tư vừa phong tướng, sự phân công này khiến người ta không cho hắn thì cho ai?
Tuy nhiên Dương Phàm lo sẽ xảy ra sự cố, ngộ nhỡ vị tể tướng nào đó chẳng may thấy lợi tối mắt, muốn đoạt bộ Lại thì sao? Cho nên, hắn vẫn dùng toàn bộ lực lượng, một khi tình thế phát triển không trong dự tính của hắn, thì sẽ can thiệp vào, gây ảnh hưởng vào.
Cho tới bây giờ cũng không ai có thể giống như Dương Phàm, trong triều đình, có một sức ảnh hưởng lớn như vậy. Vì sự tồn tại của hắn, lực lượng của các sĩ tộc Sơn Đông, Quan Lũng thế gia hắn đều có thể điều động, lực lượng của Thái Bình công chúa hắn cũng có thể điều động, thế lực lớn mạnh của ba bên này đủ để biến đổi dự phòng vạn biến.
Kết quả, Dương Tái Tư thuận lợi trở thành người quản lý bộ Lại, việc phân công vừa kết thúc, Dương Tái Tư bắt đầu trả nợ những người đã đề bạt y, kiến nghị với Hoàng đế:
- Đề bạt Thiên Quan phủ Ti Phong Lang trung Triệu Càn đảm nhiệm Ti Công Lang trung, do y tiếp tục phụ trách việc chọn quan ở Nam Cương.
Lần trước các tộc người họ võ luồn cúi bốn phía, mưu đoạt các chức quan ở Nam Cương khiến Võ Tắc Thiên rất bị động, bà ta cũng vội vì chấm dứt việc này, xoay chuyển sức ảnh hưởng, lập tức đáp ứng đề nghị của Dương Tái Tư, Triệu Càn yên ổn mười năm ở bộ Lại, cuối cùng cũng có một ngày đắc y, có thực quyền rồi.
Sự việc còn chưa xong, các hành động của Dương Phàm, thậm chí tạo lên một cơn sóng gió to như thế trong triều đình, tất cả sự cố gắng, đều là vì thời khắc này, hiện giờ kế hoạch cuối cùng của hắn mới coi là bắt đầu thực hiện.
Dương Phàm theo người của Ôn Quyền Giámiam lên núi, tùy tùng tôi tớ, đầu bếp đều tự sắp xếp tới chỗ của Dương Phàm, mang theo cả mọi thứ, Tiết Thang Thừa và mấy vị tiểu quan thay quan phục xong đưa Dương Phàm đi tuần tra phạm vi và sự vụ quản lý của họ.
Tiết Thang Thừa tên Tiết Ninh, Từ Lục Sự tên Từ Lâm, và vị Chưởng Cô tới đón Dương Phàm sớm nhát thên Tô Kiếm Thu. Ôn Tuyền này có một Thang Giám, hiện giờ chính là Dương Phàm. Còn có một Thang thừa, chính là phụ tác của hắn Tiết Ninh, các quan thất phẩm, ngòai ra còn có một lục sự, một phủ, hai lại, bốn chưởng cố, còn lại là các chấp dịch bình thường khoảng mười hai người.
Dương Phàm quản lý hai mươi mốt người, hai ngọn núi, chính là quan viên cao nhất trên đỉnh hai ngọn núi có Ôn Tuyền, thật rất uy phong.
- Dương Thang Giám mời xem, chiếu theo thế núi, triều đình từ trên xuống dưới, lần lượt trên hai ngọn núi có hai mươi mốt cung thất, để cho Hoàng đế bệ hạ và các Vương hầu sử dụng, Thang Giám mời đi bên này…
Dương Phàm đi tới một cái chuồng lớn bên ngọn núi, không khỏi kinh ngạc hô ra vài tiếng, chỉ thấy bên trong đất đai màu mỡ, gieo trồng rất nhiều dưa và trái cây, rau xanh, nhiều loại mùa thu hoạch đã tới, nhiều loại rau và hoa quả căn bản không thể sinh trưởng cũng rất khó bảo tồn, ở đây đều có, số hoa quả màu xanh lục này còn xanh hơn cả màu áo quan phục của Dương Phàm.
Tiết Thang Thừa thấy hắn lộ vẻ ngạc nhiên, đắc ý cười nói;
- Thang Giám của chúng ta, không chỉ cai quản thành trì, vì ở đây có suối nước nóng, khí hậu ấm áp, là che bằng lồng, bằng chuồng, trồng dưa và rau quả, có thể thu hoạch trái mùachuyên cung cấp đồ ăn cho hoàng thất.
- Ừ! Tốt! Tốt, thật là kỳ diệu.
Dương Phàm gật đầu, nhéo cằm, bắt đầu suy nghĩ xem mang thức ăn tươi rau quả, trái cây về cho vợ con nếm thử thế nào.
Trăng sáng trên cao, rọi xuống mặt đất ánh sáng bàng bạc.
Thành Lạc Dương giữa đêm hôm khuya khoắt, ngoại trừ một số ít nơi xa hoa trụy lạc như là Ôn Nhu phường đèn hoa rực rỡ ra, những nơi khác đều đã chìm vào giấc mộng.
Tại hậu hoa viên của Dương gia, dòng suối róc rách lặng lẽ chảy dưới ánh trăng nhu hòa. Bỗng nhiên, một trận khóc vang dội mạnh mẽ của trẻ sơ sinh vang lên, đột ngột phá vỡ màn đêm yên tĩnh. Sau đó một giọng nam mơ mơ màng màng cất tiếng:
- Đứa bé... khóc rồi, mau cho nó bú đi...
Tiếp theo đó là giọng nói của một cô gái:
- Vương bà bà nói, tiểu hài tử lúc ngủ lúc tỉnh, chưa tỉnh thì đừng cho bú, nó lại chưa chắc đã tỉnh hẳn, cứ xem trước đã, nếu nó ngủ tiếp, thì không cần phải để ý.
- Ờ...
Lại một hồi nữa trôi qua, đứa bé vẫn tiếp tục khóc, ánh sáng ngọn đèn rốt cuộc cũng sáng lên bên cửa sổ, phản chiếu bóng dáng của người thiếu phụ xinh đẹp, nàng nhẹ nhàng mở vạt áo trước ngực, ôm đứa bé vào lòng.
Dòng sữa mẹ rõ ràng là không có tác dụng, tiểu hài tử vẫn tiếp tục ngửa cổ kêu khóc. Thiếu phụ xinh đẹp bắt đầu đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh:
- Này! Thức dậy đi, đứa bé không đói, cũng không tiêu không tiểu gì, tiểu ma đầu náo loạn, huynh bế nó đi lại trong phòng một chút đi, ru nó một lát thì sẽ không khóc nữa.
Giọng nói ngái ngủ của nam nhân hàm hồ đùn đẩy:
- Vương bà bà nói, tiểu hài tử không thể cứ bế suốt, nếu không lần sau nàng không bế nó đi tới đi lui nó sẽ không chịu ngủ, cứ xem trước đã.
- Ờ...
Cô gái nghe lời bắt đầu dỗ dành đứa bé, có điều, nàng nghe lời còn đứa bé thì không. Thế là cô gái tiếp tục đẩy đẩy trượng phu của mình:
- Dậy đi, đứa bé không chịu ngủ!
Phu quân nàng lập tức dùng tiếng ngáy vang dội để đáp lời.
Cô gái vừa tức giận vừa buồn cười, oán hận vỗ hắn một cái, sẵng giọng:
- Ngày mai, kiếm nhũ mẫu cho con đi!
Nam nhân đang ngáy ngủ lập tức lên tiếng hưởng ứng:
- Ta đã sớm nói là phải mời nhũ mẫu rồi, là nàng không chịu để người khác trông nom, cứ phải đích thân mình làm mới được!
- Ha! Biết ngay là huynh vờ ngủ mà, mau ngồi dậy dỗ con đi!
- Khò....khò...
Cùng trong đêm đó, ánh trăng mùa thu thành Trường An cũng sáng tỏ như vậy. Tựa như Lạc Dương, thành Trường An giống như một bàn cờ tắm mình dưới ánh trăng. Duy chỉ có một điều khác biệt, đó là trên bàn cờ này, không có dòng Lạc Hà vắt ngang qua. Nhưng điều giống chính là, Vĩnh Khang phường nơi đây cũng giống với Ôn Nhu phường của Lạc Dương, đàn sáo réo rắt, đèn hoa rực rỡ.
Dưới ánh trăng, có một trạch viện âm u tĩnh mịch, trong viện có một gian phòng, bên trong vẫn còn sáng ánh đèn.
Bên ngoài tường, người điểm canh gõ mõ "bang bang" đi ngang qua, lúc này đã qua canh ba.
Một thiếu nữ nằm trên giường, để lộ ra làn da trắng ngần, bộ ngực xinh đẹp tròn lẳng lộ ra phân nửa bên dưới lớp tiết y nửa kín nửa hở, đường cong tuyệt mỹ, làn da mềm mại, làm dậy lên tư vị êm ái đẹp đẽ.
Một lão bà ngồi bên cạnh, mặt đầy nếp nhăn, tựa như một cây đại thụ đã sống hơn trăm năm, thô ráp, nhăn nheo. Da tay bà ta thô ráp tựa như vỏ cây tùng, nhưng cánh tay lại vẫn rất mạnh mẽ, rất vững vàng.
Bà ta ấn nhẹ vào mạn sườn của thiếu nữ xinh đẹp nằm trên giường, trên khuôn mặt già nua chầm chậm lộ ra nụ cười trấn an:
- Ừhm! Đã tốt lên rồi, chỉ là nội trong vài tháng không thể động quyền cước, còn hoạt động, đi lại thì không khác gì người bình thường. Nha đầu ngươi, đúng là mệnh lớn.
Cô gái khẽ kéo quần áo xuống, che phủ cảnh xuân quang trước ngực, ấm ức nói:
- Đình Nhi từ năm mười bốn tuổi đã rời Thôi gia đến Thừa Tự Đường làm việc. Nhiều năm như thế, dựa vào tuyệt kỹ gia truyền mà trước giờ chưa từng bị vết thương chí mạng nào. Lần này nếu không phải là do người phe mình động thủ, con hoàn toàn không phòng bị, thì sao có thể...
Lão bà bà cười đến nỗi nếp nhăn giãn cả ra, điểm lên trán nàng một cái nói:
- Nha đầu ngươi, vẫn cứ thích tranh cường háo thắng, giống hệt lúc nhỏ.
Cô gái buộc thắt lưng lại, ngồi dậy hỏi:
- Bà bà, con nhờ bà giúp con nghe ngóng tin tức, thế đã nghe được gì rồi?
Lão bà bà gật đầu nói:
- À! Đã nghe ngóng được rồi, tông chủ tân nhiệm tên gọi là Dương Phàm, chàng thanh niên đó lúc trước ở Trường An rất uy phong, nghe nói còn có quan hệ không minh bạch với cô nương của Độc Cô thế gia. Có điều sau khi cậu ta trở thành tông chủ, đã đưa phu nhân và con trai quay về Trường An...
Cổ Trúc Đình nghẹn giọng:
- Dương Phàm? Bà bà, bà nói tông chủ tân nhiệm của Hiển Tông...
Đó chẳng phải là Dương Phàm đã từng bị Khương công tử phái người đi bắt cóc thê tử đấy sao?
Lão bà bà nói:
- Không sai! Chính là hắn!
Cổ Trúc Đình kinh ngạc nói:
- Không ngờ rằng, hắn... lại có thể trở thành Tông chủ mới của chúng ta, hắn...
Cổ Trúc Đình nói đến đây, giọng bỗng dưng khựng lại, lúc nhìn lại về phía lão bà, trên mặt đã hiện lên vẻ cổ quái:
- Bà bà, bà nói hắn mang phu nhân và con trai trở về Trường An? là con trai, hay là đứa con nào vậy ạ?
Lão bà bà bật cười nói:
- Đứa trẻ mới chào đời còn không phải là hài tử sao?
Cổ Trúc Đình vội vã lắc đầu:
- Không! Con muốn nói, chỉ có một hài tử thôi sao?
Lão bà bà nói:
- Con càng nói càng hồ đồ, đây là đứa con đầu lòng của tông chủ, không phải một đứa thì là mấy đứa chứ?
- Không đúng, vậy thì không đúng!
Cổ Trúc Đình ra sức lắc đầu, vẻ mặt hoang mang.
Lão bà kinh ngạc nhìn nàng, hỏi:
- Đình Nhi, xảy ra chuyện gì vậy?
Cổ Trúc Đình chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn bà, ngập ngừng nói:
- Sau khi thê tử của Dương Phàm bị bắt đi, đêm đó đã sinh một đôi long phụng thai, không phải là một đứa con trai! Mà là một nam, một nữ!
Lão bà sắc mặt dần ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Một nam một nữ? Con chắc chứ?
- Con đương nhiên là chắc! Lúc đó người đỡ đẻ cho phu nhân của hắn chính là con, đứa con gái kia của hắn... lẽ nào đã chết yểu rồi?
Lão bà nói:
- Không thể nào, lão thân nghe được tin tức nói, Dương Phàm chỉ giành lại được thê tử và con trai, căn bản không có lời nào về con gái cả. Con gái hắn đã đi đâu rồi?
Cổ Trúc Đình khẽ nhíu cặp lông mày lá liễu thanh tú, khẽ lắc lắc đầu, hoang mang nói:
- Con không biết...
Lão bà chậm rãi quanh quẩn trong phòng, ngồi xuống bên giường, nghiêm giọng nói:
- Đình Nhi, tiền căn hậu quả của việc con bị thương, ta vẫn luôn khó nói. Lão thân đã quy ẩn, vốn cũng không muốn can dự đến, nhưng đây thực sự không phải là chuyện nhỏ, giờ con phải đem toàn bộ đầu đuôi ngọn ngành thuật lại cho ta nghe!
Cổ Trúc Đình hít sâu một hơi, đem toàn bộ câu chuyện nàng đêm đó bỗng nhiên bị thăm hỏi, sau khi biết được nàng biết đỡ đẻ liền bắt nàng đi đỡ đẻ cho Tiểu Man kể lại một lượt.
Lão bà cả đời phục vụ cho các thế gia, nay tuy tuổi tác đã cao, thân thủ không còn linh hoạt như xưa, nhưng với kinh nghiệm từng trải của bà, xét về tâm cơ và trí tuệ thì Cổ Trúc Đình bất luận thế nào cũng không thể sánh kịp.
Lão bà liên kết tin tức nghe ngóng được với câu chuyện của Cổ Trúc Đình, cẩn thận suy xét một lượt, đôi mắt già nua từ từ sáng lên, tự lẩm bẩm:
- Lão thân hiểu rồi, hiểu rồi...
Cổ Trúc Đình vội vã nói:
- Bà bà, bà mau nói đi, rốt cuộc chuyện này là sao?
Lão bà nói:
- Hôm đó, Dương phu nhân bị bắt cóc, đúng lúc sinh nở mà phủ Khương công tử lại không có bà đỡ, vì vậy mới đến chỗ các ngươi hỏi xem ai có thể đỡ đẻ?
Cổ Trúc Đình ra sức gật đầu:
- Đúng! Thế thì sao?
Đôi mắt già nua của lão bà lóe lên tia sáng lạnh lẽo nói:
- Khương công tử phái người bắt cóc nương tử đang mang thai của Dương Phàm, chắc hẳn là muốn dùng tính mạng hai mẹ con nàng ta bức ép Dương Phàm làm theo ý mình?
Cổ Trúc Đình lại ra sức gật đầu:
- Con cũng nghĩ vậy, nhưng việc này có quan hệ gì với việc tiểu nha đầu đó mất tích?
Lão bà nói:
- Dương phu nhân bất ngờ sinh một đôi long phụng, điểm này, chỉ e là chẳng có ai nghĩ tới, còn Dương phu nhân vào thời khắc đứa trẻ đầu tiên ra đời đã hôn mê, nàng ta cũng không biết rằng trên thực tế mình đã sinh đến hai đứa bé.
Cổ Trúc Đình sốt ruột nói:
- Bà bà, bà rốt cuộc là muốn đề cập đến chuyện gì?
Lão bà trầm giọng nói:
- Khương công tử chỉ cần có người phụ nữ và con trai của Dương Phàm đã đủ để bức ép hắn, thế thì thêm một đứa trẻ nữa ra đời, cũng không thể gia tăng hay ít đi được bao nhiêu lợi thế đám phán. Vì vậy, hắn giấu đứa trẻ này đi, hắn hoàn toàn không muốn để người khác biết được việc này, mà con thì lại không được coi là thân tín của hắn, đây chính là nguyên nhân khiến hắn giết người diệt khẩu.
Cổ Trúc Đình vẫn giữ vẻ mặt hoang mang, suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Hắn giấu đứa trẻ ấy đi thì có tác dụng gì? Nếu hắn muốn giấu một đứa đi sao không giấu bé trai. Dương gia còn chưa có người kế thừa, chắc hẳn con trai phải được coi trọng hơn chứ?
Lão bà lắc lắc đầu nói:
- Tại sao hắn phải giấu một đứa đi, lão thân cũng chưa nghĩ ra nguyên nhân, chí ít..., hắn sẽ không dự tính đem bé gái này ra để bức ép Dương Phàm làm gì đó nữa, nếu không hắn sẽ không thủ tiêu người biết được sự tình là con. Về việc tại sao hắn giấu nữ lại không giấu nam, thì lại rất dễ lí giải!
Lão bà giải thích cặn kẽ với Cổ Trúc Đình:
- Chính là vì con trai được coi trọng, nên Khương công tử mới muốn để Dương Phàm biết nương tử đã sinh cho hắn một đứa con trai, lúc này cả thê tử và con trai hắn đều nằm trong tay Khương công tử, lại càng có sức uy hiếp đối với Dương Phàm. Hôm mà Khương công tử quyết định dùng bốn chiếc xe ngựa đột phá vòng vây, còn chưa biết Dương Phàm đang đánh vào từng nhà của phủ Lư gia, hắn sở dĩ muốn chạy, là vì các đại thế gia có ý đồ muốn giam lỏng hắn, đúng không?
Cổ Trúc Đình suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đúng vậy! Lúc đó tin tức Dương Phàm tức giận đại náo Lư gia còn chưa truyền đến, vì vậy nên Khương công tử mới vội vã chuẩn bị đột phá vòng vây, là vì không muốn bị các đại thế gia thao túng.
Lão bà nói:
- Chính là như thế, các đại thế gia muốn giam lỏng hắn, nhưng nếu hắn dùng vũ lực để trốn thoát, các đại thế gia cũng sẽ không thể dễ dàng dùng vũ lực ngăn cản. Trên thực tế, lúc hắn thoát đi, các đại thế gia quả thực đã không dùng vũ lực ngăn cản. Khương công tử rất rõ điểm này, vì vậy mà hắn chia binh thành bốn lộ, cố ý bố trí trận thế nghi binh, chỉ là để cho các đại thế gia có lý do không ngăn cản hắn, không muốn làm cho bọn họ thẹn quá hóa giận mà thôi. Con hiểu rồi chứ?
Cổ Trúc Đình nghiêm nghị nói:
- Con hiểu rồi, hắn cho rằng nhất định có thể đưa vợ con Dương Phàm đi một cách an toàn, vì các đại thế gia vốn sẽ không dùng vũ lực ngăn cản hắn, vì vậy hắn có thể đưa hai con tin quan trọng nhất đến nơi mà hắn cho là an toàn nhất, chẳng hạn như Lư gia, như thế thì hắn đã có thể ra điều kiện với Dương Phàm.
- Hắn làm vậy, thậm chí còn có ý cố ý thông báo với Dương Phàm: Thê tử và con trai ngươi đang ở trong tay ta, ở Lư gia, ngươi căn bản chẳng thể cứu nổi. Còn bé gái đã bị hắn giấu đi... hắn ngay từ đầu đã không có ý định dùng nó để uy hiếp ai! Nhưng... hắn giấu con nhà người ta, lại không phải muốn làm con tin, vậy rốt cuộc là muốn làm gì?
Lão bà khẽ lắc đầu:
- Đây chính là điều mà lão thân nghĩ không thông!
Cổ Trúc Đình nghĩ ngợi một hồi rồi lại biến sắc:
- Chết rồi! Đứa trẻ là do con đỡ, con cũng coi là đồng phạm của công tử, nếu tông chủ tân nhiệm biết được việc này, ngài ấy... ngài ấy cũng sẽ giết con mất...
Lão bà lắc đầu nói:
- Nha đầu ngốc! Nếu không phải là con đỡ đẻ, hôm đó thê tử của hắn đã chết vì khó sinh rồi, con có ân với Dương gia! Việc Khương công tử muốn che giấu bé gái, con không hề biết, còn vì chuyện này mà suýt mất mạng. Sao có thể nói chuyện oán hận chứ? Dương Phàm đã có thể trở thành Tông chủ Hiển Tông, trí tuệ và khí phách nhất định hơn người, tuyệt đối sẽ không giận cá chém thớt đâu. Có điều...
Lão bà hít sâu một hơi, thấp giọng nói:
- Nha đầu, con không thể từ từ trị thương được nữa, con phải lập tức đến Lạc Dương, báo lại chuyện này cho ngài ấy! Nếu con che giấu hoặc kéo dài chuyện này, sẽ đắc tội với cả hai vị tông chủ mới và cũ, đến lúc đó, thiên hạ rộng lớn không có chốn cho con dung thân!