Bóng đêm thật sâu, màn che lớp lớp, bốn ngọn đèn lưu ly chiếu sáng phòng tắm tuyền cung xa hoa. Chung quanh bể tắm hình tròn mấy trượng được đều được xây bằng đá cẩm thạch loại tốt nhất, bốn dòng nước chảy từ trong miệng bốn đường bằng đồng, từ từ rót vào trong bể.
Thái Bình công chúa đứng bên cạnh bể tắm, nhẹ nhàng nâng cánh tay, y phục mỏng như cánh ve khẽ rơi xuống đất, hiện ra thân thể xinh đẹp quyến rũ như xà tinh thủy yêu trong truyền thuyết, cặp đùi thon dài, giống như người cá Đông Hải trong truyền thuyết, trắng mịn sáng bóng, rung động lòng người.
Nàng cởi áo ngực màu hoa hồng cực kỳ diễm lệ xuống, không kịp để cặp vú nhỏ trắng mịn hết rung lên, nàng đã bước cặp chân dài vào trong bể, bờ mông tuyết ngọc chắc mẩy đẫy đà nhoáng cái đã làm cánh hoa lay động tản ra, thân thể trắng tuyết chìm vào làn nước.
Làn nước nóng dập dềnh, hơi nước bốc nghi ngút, bao quanh lấy thân thể mềm mại đầy đã ẩn hiện bên trong, giống như chung quanh người nàng được bao một tầng sương làm áo lót, càng làm tăng thêm phần quyến rũ của nàng.
Dương Phàm tựa như một kẻ trộm, hoặc là nói hắn hiện tại chính là một kẻ trộm, một hái hoa tặc, võ nghệ cao cường, xuyên phòng vượt nóc vào thẳng trong nội cung nơi Thái Bình Công chúa đang tắm.
Dương Phàm rất dễ dàng lẻn đi vào, thị vệ tầng ngoài, thị vệ tầng trong, cung nga nội thị đã sớm bị Thái Bình công chúa phái mở, nên từng bước tiến vào vô cùng thong dong.
Giữa phật động giao tiêu, Thái Bình cong chúa đang ngâm trong nước suối nóng, hai mắt khép hờ dĩ nhiên đã lọt vào tầm mắt của hắn, cặp tuyết lê cao vút ngạo nghễ đang nửa dập dềnh nửa chìm trong làn sương, trắng mịn bóng loáng, vài lọn tóc đen nhanh rối tung xõa ra, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Dương Phàm vốn định lặng lẽ đi qua, đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt nàng, để nàng giật mình, ai ngờ vừa tay và mới chạm vào màn tơ, trên đầu màn tơ lại vang lên tiếng chuông gió thanh thúy, Dương Phàm không khỏi dừng chân lại, cười khổ.
Nghe được tiếng chuông, Thái Bình công chúa bỗng dưng mở bừng mắt, đợi khi nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc dưới ánh đèn, trên gương mặt mỹ lệ lộ nụ cười rạng rỡ, nhưng thanh âm lại đầy vẻ hờn dỗi: - Hừ, lén lút như vậy, người tới là ai, chẳng lẽ là kẻ tặc muốn trộm hương?
Dương Phàm cố nhịn cười, nghiêm trang đáp: - Tại hạ không phải kẻ tặc, tối nay Dương mỗ đến là để ứng chiến đấy.
Thái Bình công chúa đỏ mặt lên, thanh âm có chút không hiểu: - Ứng với cái gì chiến hả?
Dương Phàm chậm rãi đi thẳng về phía trước, thuận tay đẩy từng lớp màn che ra, thản nhiên nói: - Buổi sáng hôm nay, ta chiến với một kẻ điên; buổi trưa hôm nay, ta chiến với một thằng nhãi chưa ráo máu đầu họ Thôi; còn lúc này xuất hiện ở đây...
Thái Bình công chúa ngồi thẳng người lên một chút, mặt càng đỏ ửng, ánh mắt càng sáng rực, còn sáng hơn cả so với bầu trời sao đêm đông: - Hiện tại....muốn chiến cùng ai?
Dương Phàm lách qua từng lớp màn che, cùng với những tiếng chuông gió thánh thót, đi xuyên qua lớp sương tầng tầng, đã thấy một tiểu mỹ nhân đang tắm trong nước, theo dáng người ngồi thẳng của Thái Bình công chúa, một đôi gò bồng đảo ngạo nghễ nhảy ra khỏi mặt nước, hai đầu v* đỏ hồng nhọn lên, Dương Phàm theo bản năng nuốt nước miếng một cái, thở dài: - Họa thủy nha!
Rất nhanh, một thân thể tràn đầy nam tính nhảy bùm vào trong bể cùng với kẻ gây họa trong làn sương mù.
***
Trong Tiềm Khê Tự, một gian thiện phòng.
Cả người Lai Tuấn Thần bị quấn vải trắng, giống như một xác ướp nằm trên giường, đám người Hộc Sắt La, Hoàng Phủ Trượng Bị vây quanh một bếp than.
Trong chùa không có rượu, không có thịt, mà rượu thịt của Hoàng Phủ Trượng Bị mang tới nguyên nhân sợ bị trừng phạt mà không mang ra, cho nên vài người chỉ có một chút cháo, một chút bánh mỳ để ăn, cử hành một lễ “Thiêu Vĩ Yến” hết sức đơn sơ.
Lai Tuấn Thần một chân đặt trên gối đá, nửa người trên dựa vào một đống đệm, nghiến răng nghiến lợi mắng, mấy người khác không dám ho he một câu, mặt mũi ai nấy đều xám như tro tàn.
Lai Tuấn Thần bị thương không nghiêm trọng, chỉ có điều bị lăn quay từ trên núi xuống, va phải một vài hòn đá và bụi cỏ, một vài chỗ trên người bị xước xát, thương thế không nặng nhưng lại rất nhiều vết thương, cái chân kia của y là bị đập vào một tảng đá lớn, đùi sưng lên, tuy nhiên may mà không bị gãy.
Vệ Toại Trung cũng không hiểu y thuật, nhưng thấy y bị thương, vô cùng ghê người liền quấn y lại như cái bánh chưng.
Lai Tuấn Thần mắng được một lúc lâu, y vốn là xuất thân lưu manh, xưa nay luôn ghi nhớ thân phận mình nay đã khác, thường thường còn học đòi văn vẻ, đóng giả nhã nhặn lịch sự, nhưng lúc này đã sớm biến mất rồi, y chẳng cần phải kiêng kỵ với những người bên cạnh y, bởi vậy không chút cố kỵ mắng chửi những lời hết sức khó nghe.
Tuy nhiên, Lai Tuấn Thần mắng sau một lúc lâu, ngoại trừ Vệ Toại Trung phụ họa hai câu, những người khác thì im re, Lai Tuấn Thần cũng đã trút giận, buồn buồn nằm ở đàng kia, không nói gì nữa.
Vệ Toại Trung lại bỏ mấy hòn than vào bếp lửa, nhìn lửa trong bếp cháy rực lên, ánh lửa lập lòe chiếu lên gương mặt bọn họ.
Lai Tuấn Thần bỗng nhiên bật cười ha ha, Vệ Toại Trung sớm đã quen với tính cách vui giận thất thường của cấp trên của mình, trong lòng chẳng chút nào kinh ngạc, nhưng vẫn tỏ ra quan tâm, hỏi một câu: - Sao Phủ doãn lại đột nhiên cười thế?
Lai Tuấn Thần cười giả tạo nói: - Toại Trung, ngươi đoán xem hiện tại Công chúa điện hạ lên núi làm gì?
Lai Tuấn Thần có lối suy nghĩ hết sức bất ngờ khó hiểu, Vệ Toại Trung theo không kịp, lúng ta lúng túng đáp: - Việc này...ta thật sự không biết.
Lai Tuấn Thần cười ha ha hai tiếng, nói: - Ngươi đương nhiên không biết, tuy nhiên đoán cũng đoán ra được mà.
Lai Tuấn Thần hưng trí bừng bừng ngồi thẳng lên chút, hưng phấn nói: - Giờ phút này Công chúa không ngủ, mà là đang tắm.
Vệ Toại Trung hết sức nhụt trí, cười khổ nói: - Phủ Doãn anh minh!
Đám người Hộc Sắt La và Hoàng Phủ Trượng Bị lén lút nhìn nhau, hành động quái dị của Lai Tuấn Thần làm cho bọn họ có chút bất an.
Lai Tuấn Thần liên tục xua tay, nói: - Nhưng ta dám đoán chắc, giờ phút này bất kể là Công chúa đã đi ngủ, hay là đang tắm, cũng sẽ không một mình.
Lai Tuấn Thần quỷ dị nhìn mọi người, lại nói: - Thậm chí không phải hai người! Ha ha ha ha...
Lai Tuấn Thần lại phá lên cười quái dị, cười hưng phấn đến độ vỗ đùi, rồi lại kêu la vì đau.
Đám người Hoàng Phủ Trượng Bị giật giật hai má, ngượng ngùng nói: - Đêm đã muộn, kính xin Phủ Doãn sớm đi nghỉ ngơi.
Lai Tuấn Thần khoát tay, tiếp tục tự đắc: - Chăn lớn cùng ngủ! Ha ha ha ah...không biết giờ phút này tâm trạng Dương Phàm thế nào, ha ha ha, nghĩ mà thấy vui quá.
Giờ phút này quả thật Thái Bình công chúa đã đi ngủ, tuy nhiên chăn lớn cùng ngủ không nhiều người, mà chỉ có hai người, một nam một nữ mà thôi.
Thái Bình công chúa không ngủ ở trên gối, nàng nằm hơi thấp xuống, đầu gối lên cánh tay Dương Phàm, trải mái tóc trên gối, làm áo gối cho Dương Phàm.
Nàng giang hai tay ôm lấy người Dương Phàm, hai chân quấn lấy hắn, tựa như một cây mây quấn lấy hắn, sau màn ân ái thỏa mãn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn nóng rực, má nàng áp vào ngực Dương Phàm, nghe tiếng tim của hắn đập, vô cùng thỏa mãn.
Từ lúc trượng phu của nàng bị mẫu thân bắt vào thiên lao, chết đói ở trong ngục, nàng đã không còn là người đàn bà bình thường nữa, mà là một phụ nữ có sứ mạng duy nhất trong đời là giúp trượng phu dạy con cái, nhưng nàng vẫn khát vọng tình cảm, cần an ủi. Dương Phàm chính là người mà nàng trút hết tình cảm của mình.
Chỉ khi nào nằm trong ngực hắn, ôm lấy hắn, hút vào hắn, cùng hắn trong chàng có thiếp, trong thiếp có chàng, hoàn toàn hợp nhất thì nàng mới không phải là một vị Công chúa, không phải là một vị thê tử, không phải là một vị mẫu thân, không phải là một chính khách quyết chí thề cứu phục giang sơn Lý Đường, giờ khắc này, nàng chỉ là một phụ nữ, một phụ nữ thuần túy...
***
Sáng sớm, Dương Phàm mở mắt, theo bản năng tìm người bên cạnh. Yêu tinh cả đêm ôm hắn, quấn quýt si mê cùng hắn không ngờ không có ở đó nữa.
Không ngờ Thái Bình công chúa còn dậy sớm hơn so với hắn, điều này làm Dương Phàm hơi bất ngờ.
Nữ nhân thông minh, chỉ nguyện dâng gương mặt hoa lệ nhất của nàng bày ra cho nam nhân nàng yêu nhất, nhưng với Dương Phàm, một mái tóc rối, một gương mặt đỏ ửng khát ngủ vừa tỉnh giấc lại mang tới một tư vị hấp dẫn khác, nhưng Thái Bình công chúa lại chẳng nghĩ như vậy, đặc biệt sau khi thật sự trở thành nữ nhân của Dương Phàm, nàng càng chú ý tới điểm này hơn. Cho nên, nàng thức dậy sớm trước Dương Phàm, đợi khi Dương Phàm mở mắt, sẽ thấy nàng tựa như sương sớm xuất hiện trước mắt.
Nhiệt độ trong Ôn tuyền cung rất cao, khác với nhiệt độ dưới đất và địa phương khác, nhưng ở trong mấy lán trồng dưa và trái cây cũng có nhiệt độ như này, trong cung thất lại vì để tránh ẩm ướt, nên đốt mấy chậu than, bên trong nhiệt độ cao hơn.
Cho nên, Thái Bình công chúa mặc váy dài, áo mỏng tay áo hẹp bó thân, diễm lệ mà đơn giản, y phục mỏng như cánh ve bó sát người càng lộ rõ chiếc eo nhỏ nhắn mê người của nàng, làm nhô cao bầu ngực đầy đặn, ở giữa là khe rãnh sâu, đường cong nóng bỏng.
- Huynh thức dậy rồi!
Thái Bình công chúa thản nhiên cười, ánh mắt xinh đẹp có thần, hai má trắng hồng, tựa như lá cải thìa vừa được cơn mưa tắm mát, non tơ tươi mọng. Nàng sung sướng nhìn người mình yêu, nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên thưởng thức của Dương Phàm, nàng liền cảm thấy vô cùng mỹ mãn, biết công sức cho buổi sáng sớm bình minh đã không uổng phí.
Nàng giống một thê tử hiền thục dịu dàng, hầu hạ Dương Phàm rời giường, giúp hắn mặc y phục.
Muối thanh súc miệng đã chuẩn bị xong, bàn chải đánh răng là ngà voi đấy, cũng không phải là loại mà nhà Mã Kiều chế tạo, nhũ rửa mặt cung đình ngự dụng là dùng phấn trân châu, mật ong, nhân sâm, bột củ sen, hạnh nhân điều phối ra, Dương Phàm cũng hết lòng hưởng dụng.
Cái khác không nói, chỉ riêng nói sau khi rửa xong, khuôn mặt bóng loáng như ngọc, mềm mại đàn hồi, Dương Phàm bắt đầu cân nhắc làm thế nào để Tiểu Man và a Nô có thứ đó, hoặc là làm quà vào ngày hội Thượng Nguyên cho các nàng. Có thể làm cho nữ nhân trở nên xinh đẹp mỹ lệ hơn, thì còn được càng nàng yêu thích hơn là châu báu.
Thái Bình công chúa không muốn thị nữ hầu hạ, giống Uyển nhi, Tiểu Man và a Nô, nàng không có cách nào khác, nhưng nếu để một nữ nhân khác đụng vào nam nhân của nàng, nàng sẽ vô cùng ghen. Nàng tự mình hầu hạ Dương Phàm đánh răng rửa mặt, chải tóc, buộc tóc, nhìn dáng vẻ anh tuấn thong dong của lang quân, nàng vui sướng ôm lấy cánh tay hắn: - Lang quân cùng ta ăn điểm tâm đi.
Bên ngoài Lại Ngọc Tuyền Cung của Thái Bình Công chúa ở, Thôi Địch đang chậm rãi đi trong rừng, gã cố ý mặc khá đơn sơ, nên vóc dáng cao to càng ngọc thụ lâm phong, chỉ có điều “lá cây” của “cây ngọc” này hơi xanh.
Lời của đại huynh nói làm gã suy nghĩ cả đêm, cuối cùng đã đưa ra một kết luận: “Đại huynh mình đại khái là cũng thích công chúa, cho nên mới muốn mình rời khỏi đây!
Cơ hội là của mình, mình cần phải tranh thủ, cho đến tận lúc này, vị Công chúa điện hạ vẫn chẳng để gã vào mắt, đó là bởi vì bên cạnh Điện hạ có quá nhiều nam tử ưu tú, gã muốn một lần “gặp gỡ ngẫu nhiên”, có lẽ sẽ khiến gã trở thành khách vào sau màu của đóa “Mẫu đơn Lạc Dương” kiều diễm.
Cho nên, Thôi Địch dù đông lạnh cũng thấy vui sướng...
Lý Chiêu Đức mặc cát bào, đi đôi giày nát, đầu còn chưa kịp vấn khăn, được một viên đầy tớ dìu đỡ đứng ở ngoài cửa cung.
Nghe tiếng nội thị truyền lời, cả người Lý Chiêu Đức thẫn ra đó, mặt đờ đẫn.
Hôm nay lão tới vốn là hành động lấy lui làm tiến, tuy rằng hôm qua Hoàng đế đã thể hiện rõ ý thiên vị với lão, nhưng lão vẫn muốn được một bước tiến một bước.
Vì thế, lão ăn mặc như này, đi bộ tới Cung Thành, giả bộ để thỉnh tội, tỏ thái độ chào từ giã, theo suy đoán của lão, Hoàng đế chắc chắn rộng lượng đối đãi, giữ lão lại mời tiệc rượu hoặc là phái Ngự liễn đưa về phủ, tin tức này trong khoảnh khắc có thể truyền khắp toàn tàn, điều này đương nhiên sẽ khiến kẻ thấy gió được đà sẽ tự biết nên làm thế nào, tình thế sẽ chuyển biến ngược lại.
Ai ngờ, lời nói vừa rồi của Hoàng đế nghe như an ủi nhưng rõ ràng là vô cùng lạnh nhạt, làm lão lúc này vô cùng hối hận đáng nhẽ không nên có hành động như này. Lần này lợn lành chữa thành lợn què rồi, có ai nghĩ Thiên tử sẽ thay đổi thất thường như thế này đâu.
Tiểu nội thị truyền khẩu dụ xong, lại khách khí cười với lão, sau đó quay vào cung.
Lý Chiêu Đức ngơ ngẩn, kinh ngạc hồi lâu, tận đến khi lão phát hiện ánh mắt võ sĩ cầm trường thương trước cửa cung đang nhìn lão với hàm súc đầy cảm thông, điều này đã đâm sâu vào nỗi đau và tự ái trong lòng lão, Chiêu Đức bỗng nhiên xoay người, đi nhanh ra ngoài Cung Thành.
Lão ưỡn ngực ngẩng cao đầu, vô cùng oai phong, nhưng bóng dáng cao ngất đó của lão lại toát lên một sự bi thương.
Tin tức Lý tể tướng áo vải cát bào, bỏ mũ xõa tóc, tự vào trong cung thỉnh tội, nhưng Hoàng đế lại không gặp lão rất nhanh đã truyền khắp toàn tành, đám quan viên lập tức từ trong đó ngửi thấy một mùi vị khác biệt, có một vài người “phúc đến thì lòng sáng ra” lập tức vào thư phòng, đuổi hết đám đầy tớ ra, một mình tự mài mực, bắt đầu bí mật viết tấu sớ.
Có người thì bắt đầu tiêu hủy thư từ thăm hỏi qua lại với Lý tướng, hoặc là lấy xuống tấm biển mà trước kia mời Lý Chiêu Đức đề lên cất vào trong phòng củi hậu viện, chờ tình hình không ổn là sẽ bổ làm củi đốt.
Ngày hôm sau khi triều hội mở lại, hướng gió đã thay đổi.
Mặc dù đa số quan lại chọn dùng lập trường ổn thỏa, hoặc là yên lặng theo dõi diễn biến, hoặc là tán thành buộc tội chặt chẽ trong tấu sớ, vẫn có một số phần tử gan lớn công khai đầu cơ gia nhập vào đội ngũ buộc tội Lý Chiêu Đức. Lý Chiêu Đức vẫn trước sau cởi mũ xõa tóc, khom người nghe buộc tội, đợi đám quan viên buộc tội xong, mới xin được về nghỉ.
Lúc này thì Võ Tắc Thiên không còn dám giữ lại, rất lãnh đạm đáp ứng yêu cầu của lão.
Lý Chiêu Đức tạm thời rời khỏi Chính Sự Đường, về phụ tự nghiền ngẫm.
Ngày hôm sau nghỉ hội triều, tấu chương gửi vào trong cung còn nhiều hơn gấp hai lần so với ngày đầu hội triều, người nào hiện cũng biết: Lý Chiêu Đức quyền khuynh triều hiển hách một thời đã xong rồi!
Buộc tội, không chỉ là tỏ thái độ đứng về phe phái nào đó, mà còn để tranh thủ thêm cơ hội. Không chỉ giải phóng những nhục nhã mà Lý Chiêu Đức từng răn dạy không chút lưu tình nào đối với bọn họ, mà còn là một thủ đoạn rũ bỏ của bản thân.
Thẳng thắn mà nói, Lý Chiêu Đức không phải là một gian nịnh, nhưng lão lại là người thích quyền lực, vì thế đối với người có khả năng uy hiếp thì lão chèn ép xa lánh, hầu hết người ở trong Chính Sự Đường đều không thể sánh bằng lão, không thể đối kháng lão được. Hơn nữa tự ý chuyên quyền, tác oai tác quái, nhưng khi cần tỏ rã phải trái, thì lão vẫn làm được.
Nhưng, một người tự cao tự đại, thường thường còn bị người ta căm ghét hơn là so với người làm nhiều việc ác. Chỗ thiếu hụt nhất trong tính cách Lý Chiêu Đức này đã làm cho lão gánh lấy quả đắng ngày hôm nay.
Võ Tắc Thiên mặc dù là nữ Hoàng đế duy nhất có một không hai từ trước đến nay, nhưng trên người bà vẫn còn chút tính cách của phụ nữ: Khi bà tín nhiệm một người, sẽ tuyệt đối tín nhiệm, chẳng sợ người đó làm sai, bà sẽ vô cùng rộng lượng, thậm chí còn thể hiện thái độ thiên vị rõ ràng. Nhưng một khi tới mức cực hạn nào đó, bà cho rằng đối phương đã lừa gạt bà rồi, phụ lòng bà rồi, hoặc là phản bội bà rồi, thì bà sẽ vô cùng giận giữ, nhanh chóng theo hướng cực đoan, và chuyển theo hướng cực đoan.
Thật ra, đây cũng không phải là tính chất đặc biệt của phụ nữ, mà phần đông trên người Bá chủ minh quân đều có tính cách như vậy, có lẽ nguyên nhân là bởi vì quá tin tưởng, mà trước lòng tin này bị phá hủy, bọn họ có thể mù quáng tín nhiệm một người, một khi lòng tin bị phá, thì lại cảm thấy mình đã bị che mắt, nên vô cùng căm hận người đó.
Lý Chiêu Đức ngồi không yên, sự biến hóa của Hoàng đế và bách quan, đã chiếu sáng lòng lão, lão biết lúc này tĩnh tọa tự nghiền ngẫm, chẳng khác nào ngồi chờ chết, lão cần phải một lần nữa cố gắng, không phải là thử xoay chuyển thánh sủng, mà là lại lần nữa lấy lui làm tiến, tự bảo toàn cho mình.
Lão dâng lên một tấu thư, tự trách tội mình, nói mình trong lúc phụ chính đã tự ý lộng quyền, kiêu căng ngạo mạn...đủ loại khuyết điểm thỉnh tội với Hoàng đế.
Nữ hoàng một khi chán ghét một người, thì ngay cả ngoài mặt cũng không khách sáo, lập tức nhận bản tấu tự nhận tội của Lý Chiêu Đức, hạ chỉ giáng chức Lý Chiêu Đức làm Phượng Các Thị Lang, đồng Phượng Các Loan Đại Bình Chương Sự, đảm nhiệm Huyện Úy Nam Tân Khâm Châu Tây Nam Đạo, để lão tới Thập Vạn Đại Sơn Quảng Tây nhậm chức.
Nhận được ý chỉ của Nữ Hoàng đế, Lý Chiêu Đức tựa như già nua thêm mười tuổi, lão kinh ngạc thẫn thờ rất lâu, mới thở dài, chỉ bảo người nhà thu dọn hành trang, chuẩn bị đi nhậm chức.
Lần này, tấu chương buộc tội lão không hề giảm bớt, ngược lại càng lúc càng nhiều. Mà lần này thì không có người của Võ Tam Tư hoặc là người của Thái Bình công chúa trợ giúp rồi, mà là văn võ bá quan quá oán hận Lý Chiêu Đức, bao oán hận chất chứa như hồng thủy vỡ đê rốt cuộc đã tới lúc bùng nổ rồi.
Tấu chương như tuyết rơi không ngừng được đưa tới trước mặt Võ Tắc Thiên, mà những tấu chương này bởi vì là buộc tội quan viên, Thượng Quan Uyển Nhi không có quyền xử trí, tất cả đều là giao cho Võ Tắc Thiên, để bà tự duyệt. Võ Tắc Thiên càng xem càng giận, hôm qua bà vẫn còn khen không ngớt thần tử là cánh tay đắc lực thế nào, hôm nay lại cảm thấy đó là khối u ác tính.
Nhưng tấu chương biện giải, khiếu nại vì Lý Chiêu Đức cũng không phải là không có, nhưng sớm mai một bởi những tấu chương nhiều như tuyết rơi rồi. Lý Chiêu Đức còn chưa kịp chuẩn bị xong hành trang đến Thập Vạn Đại Sơn đi nhậm chức, nữ hoàng đế lại hạ một đạo thánh chỉ, bãi chức Huyện Úy Nam Tân, lưu đày Lao Châu Lĩnh Nam.
Khương công tử cảy thấy cái đầu đen thùi sáng bóng khiến nữ nhân ngưỡng mộ kia đã sắp
Những biến hóa trong triều, y hoàn toàn xem không hiểu.
Cũng không phải Khương công tử trí kế kém cỏi, mà là hết thảy những phát sinh trong triều, thật sự là không có chút liên hệ với những việc Dương Phàm làm, ngược lại, từ tình huống trước mắt cho thấy, trận phong ba này chỉ có hại với Dương Phàm, cũng không có chút lợi nào.
Sau khi Dương Phàm dâng báo danh sách lene, bên trong không có mấy con cháu quý tộc, ngược lại nhất đảng của Lý Chiêu Đức và nhất đảng Võ Tam Tư chiếm đa số. Phần danh sách này đã làm Võ Thừa Tự kích động phản ngược lại, ngay cả huynh đệ Trương Thị trong cung cũng vô cùng bất mãn, cho nên bọn họ lần lượt triển khai công kích Lý Chiêu Đức.
Sở dĩ Võ Tam Tư không trở thành mục tiêu phản kích của bọn họ, là bởi vì Võ Tam Tư là cháu ruột của Võ Tắc Thiên, mà đối với Võ Thừa Tự mà nói, nhất đảng Võ Tam Tư lớn mạnh, dù là có hại lớn nhất với gã, nhưng đối với Võ Tắc Thiên mà nói, chỉ cần lực lượng gia tộc Võ thị lớn mạnh, thì bà càng có lợi, bà vui mừng nhìn thấy được, hiệu quả công kích của Tõ Tam Tư sẽ khong quá lớn.
Kết quả Lý Chiêu Đức không có thế lực riêng, căn cơ chính trị nhìn có vẻ hùng mạnh sớm đã bị tính cách ương ngạnh của lão làm cho phá hỏng hầu như không còn. Cây to nhìn bề ngoài như cao vút trong mây này, nhưng bên trong sớm đã bị sâu đục làm cho rỗng rồi, gió thổi qua là đổ. Kể từ đó, Dương Phàm sợ là cũng khó mà tránh được một trận tai bay vạ gió, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Khương công tử khổ sở suy nghĩ rất lâu, cân nhắc rất nhiều, nhưng thủy chung lại không thể nào phán đoán được dụng ý thật sự của Dương Phàm, không khỏi chau mày càng chặt.
Y không biết Dương Phàm rốt cuộc muốn làm gì, nhưng y không thể cứ ngồi yên xem như vậy, bất kể thế nào, cơ hội này cũng không thể bỏ qua được.
Nghĩ đến đây, Khương công tử nhẹ nhàng giãn hàng lông mày, ngẩng đầu nói với Viên Đình Vân:
- Bảo Cao Văn buộc tội Dương Phàm!
Viên Đình Vân rất hưng phấn, cuối cùng công tử đã quyết định xuất thủ rồi, gã gật đầu thật mạnh, lập tức đi ra ngoài.
Cao Văn là Thị Ngự sử của Ngự sử đài, là người do Lư gia đào tạo, sau khi Khương công tử bị trục xuất, mạng lưới quan hệ quan trường do HIển Tông khống chế đều bị Dương Phàm tiếp nhận, tuy rằng Khương công tử tự phụ kiêu ngạo, không chịu xin gia tộc giúp đỡ, nhưng nhiều khi, y cũng không thể không sử dụng mạng lưới quan hệ mà gia tộc Lư thị khổ tâm gây dựng bao năm để thực hiện.
Từng gia tộc khổng lồ, quan trọng nhất là trong tài sản đều có một bản danh sách do Đương gia nắm giữ, tựa như hòm sắt bảo hiểm bí ẩn nhất trong thủ lĩnh hắc đạo, tận đến khi qua đời mới để lại di sản chính trị lớn nhất cho người kế thừa.
Người trên bản danh sách kia, hoặc là bọn họ một tay nâng đỡ lên, hoặc là thật nhiều vàng bạc tích lũy trong nhiều năm qua, hoặc là căn cứ vào quan hệ lợi hại thành lập đồng minh bí mật. Lư Lão thái công sủng ái nhất là đứa cháu trưởng này, nhưng cũng không dám đem tài nguyên của gia tộc cho y sử dụng, sau khi quay về Phạm Dương, lão đã theo danh sách sao chép lại làm ba bản giao cho Khương công tử một bản, mà Cao Văn là một trong số đó.
Khương công tử không thể chờ đợi, y phải phái người làm trò để xem Dương Phàm sẽ ứng phó như nào!
Dương Phàm nằm nghiêng trên giường La Hán rộng rãi, tận hưởng thời gian khó có được với con trai bảo bối của hắn.
Trên giường La Hán, mọi thứ đã được dọn sạch sẽ, Dương Niệm Tổ đang nằm bên cạnh hắn, thỉnh thoảng vừa đạp vừa túm, rất nhanh bắt được ngọc bội bên hông cha nó, chân đạp vào hông của cha, lật nghiêng người qua, cái miệng nhỏ nhắn phì bong bóng, toét miệng cười vui vẻ với cha nó.
Dương Phàm lấy khăn lau nước miếng ở khóe miệng cậu, Dương Niệm Tổ quay đầu tránh.
- Con à, con còn có một tỷ tỷ đấy, có nhớ tỷ tỷ không?
Dương Niệm Tổ lại tiếp tục phun bong bóng, làm cái miệng vừa được lau sạch sẽ của nó đầy nước miếng, nó mỉm cười nhìn cha mình đầy thắng lợi.
- Ngoan!
Ngón tay Dương Phàm khẽ vuốt qua hai má trắng trẻo mập mạp của nó, thanh âm trầm thấp, ánh mắt trở nên vô cùng yêu thương:
- Con trai ngoan, cha con cũng có một vị a tỷ, là cô cô của con, cô cô của con rất dịu dàng, rất thương cha con, đáng tiếc...cô con lại đi sớm, vĩnh viễn không thể yêu thương con rồi.
Ánh mắt Dương Phàm khẽ ươn ướt, hắn nháy nháy mắt, lau đi nước mắt ở khóe mắt, nói nhỏ với đứa con trai bé bỏng chưa hiểu gì:
- Chuyện như vậy sẽ không xảy ra trên người con lần nữa đâu, cha nhất định sẽ tìm a tỷ của con trở về, con nói có đúng hay không?
Đôi mắt như điểm nước sơn của Dương Niệm Tổ mở to nhìn cha mình, miệng “ê a”, cười cười.
Dương Phàm cũng cười, vỗ nhè nhẹ vào mông nó, nói yêu:
- Con nha, thật sự là ngốc. Cha con vừa mới làm đại quan mà lại sắp mất đi rồi, sắp đen đủi lắm rồi, con còn cười?
Cái miệng nhỏ nhắn của Dương Niệm Tổ lại toét ra, cười theo động tác của cha nó, toàn bộ gương mặt đều ngước lên, càng cười vui vẻ hơn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bóng đêm thật sâu, màn che lớp lớp, bốn ngọn đèn lưu ly chiếu sáng phòng tắm tuyền cung xa hoa. Chung quanh bể tắm hình tròn mấy trượng được đều được xây bằng đá cẩm thạch loại tốt nhất, bốn dòng nước chảy từ trong miệng bốn đường bằng đồng, từ từ rót vào trong bể.
Thái Bình công chúa đứng bên cạnh bể tắm, nhẹ nhàng nâng cánh tay, y phục mỏng như cánh ve khẽ rơi xuống đất, hiện ra thân thể xinh đẹp quyến rũ như xà tinh thủy yêu trong truyền thuyết, cặp đùi thon dài, giống như người cá Đông Hải trong truyền thuyết, trắng mịn sáng bóng, rung động lòng người.
Nàng cởi áo ngực màu hoa hồng cực kỳ diễm lệ xuống, không kịp để cặp vú nhỏ trắng mịn hết rung lên, nàng đã bước cặp chân dài vào trong bể, bờ mông tuyết ngọc chắc mẩy đẫy đà nhoáng cái đã làm cánh hoa lay động tản ra, thân thể trắng tuyết chìm vào làn nước.
Làn nước nóng dập dềnh, hơi nước bốc nghi ngút, bao quanh lấy thân thể mềm mại đầy đã ẩn hiện bên trong, giống như chung quanh người nàng được bao một tầng sương làm áo lót, càng làm tăng thêm phần quyến rũ của nàng.
Dương Phàm tựa như một kẻ trộm, hoặc là nói hắn hiện tại chính là một kẻ trộm, một hái hoa tặc, võ nghệ cao cường, xuyên phòng vượt nóc vào thẳng trong nội cung nơi Thái Bình Công chúa đang tắm.
Dương Phàm rất dễ dàng lẻn đi vào, thị vệ tầng ngoài, thị vệ tầng trong, cung nga nội thị đã sớm bị Thái Bình công chúa phái mở, nên từng bước tiến vào vô cùng thong dong.
Giữa phật động giao tiêu, Thái Bình cong chúa đang ngâm trong nước suối nóng, hai mắt khép hờ dĩ nhiên đã lọt vào tầm mắt của hắn, cặp tuyết lê cao vút ngạo nghễ đang nửa dập dềnh nửa chìm trong làn sương, trắng mịn bóng loáng, vài lọn tóc đen nhanh rối tung xõa ra, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Dương Phàm vốn định lặng lẽ đi qua, đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt nàng, để nàng giật mình, ai ngờ vừa tay và mới chạm vào màn tơ, trên đầu màn tơ lại vang lên tiếng chuông gió thanh thúy, Dương Phàm không khỏi dừng chân lại, cười khổ.
Nghe được tiếng chuông, Thái Bình công chúa bỗng dưng mở bừng mắt, đợi khi nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc dưới ánh đèn, trên gương mặt mỹ lệ lộ nụ cười rạng rỡ, nhưng thanh âm lại đầy vẻ hờn dỗi: - Hừ, lén lút như vậy, người tới là ai, chẳng lẽ là kẻ tặc muốn trộm hương?
Dương Phàm cố nhịn cười, nghiêm trang đáp: - Tại hạ không phải kẻ tặc, tối nay Dương mỗ đến là để ứng chiến đấy.
Thái Bình công chúa đỏ mặt lên, thanh âm có chút không hiểu: - Ứng với cái gì chiến hả?
Dương Phàm chậm rãi đi thẳng về phía trước, thuận tay đẩy từng lớp màn che ra, thản nhiên nói: - Buổi sáng hôm nay, ta chiến với một kẻ điên; buổi trưa hôm nay, ta chiến với một thằng nhãi chưa ráo máu đầu họ Thôi; còn lúc này xuất hiện ở đây...
Thái Bình công chúa ngồi thẳng người lên một chút, mặt càng đỏ ửng, ánh mắt càng sáng rực, còn sáng hơn cả so với bầu trời sao đêm đông: - Hiện tại....muốn chiến cùng ai?
Dương Phàm lách qua từng lớp màn che, cùng với những tiếng chuông gió thánh thót, đi xuyên qua lớp sương tầng tầng, đã thấy một tiểu mỹ nhân đang tắm trong nước, theo dáng người ngồi thẳng của Thái Bình công chúa, một đôi gò bồng đảo ngạo nghễ nhảy ra khỏi mặt nước, hai đầu v* đỏ hồng nhọn lên, Dương Phàm theo bản năng nuốt nước miếng một cái, thở dài: - Họa thủy nha!
Rất nhanh, một thân thể tràn đầy nam tính nhảy bùm vào trong bể cùng với kẻ gây họa trong làn sương mù.
***
Trong Tiềm Khê Tự, một gian thiện phòng.
Cả người Lai Tuấn Thần bị quấn vải trắng, giống như một xác ướp nằm trên giường, đám người Hộc Sắt La, Hoàng Phủ Trượng Bị vây quanh một bếp than.
Trong chùa không có rượu, không có thịt, mà rượu thịt của Hoàng Phủ Trượng Bị mang tới nguyên nhân sợ bị trừng phạt mà không mang ra, cho nên vài người chỉ có một chút cháo, một chút bánh mỳ để ăn, cử hành một lễ “Thiêu Vĩ Yến” hết sức đơn sơ.
Lai Tuấn Thần một chân đặt trên gối đá, nửa người trên dựa vào một đống đệm, nghiến răng nghiến lợi mắng, mấy người khác không dám ho he một câu, mặt mũi ai nấy đều xám như tro tàn.
Lai Tuấn Thần bị thương không nghiêm trọng, chỉ có điều bị lăn quay từ trên núi xuống, va phải một vài hòn đá và bụi cỏ, một vài chỗ trên người bị xước xát, thương thế không nặng nhưng lại rất nhiều vết thương, cái chân kia của y là bị đập vào một tảng đá lớn, đùi sưng lên, tuy nhiên may mà không bị gãy.
Vệ Toại Trung cũng không hiểu y thuật, nhưng thấy y bị thương, vô cùng ghê người liền quấn y lại như cái bánh chưng.
Lai Tuấn Thần mắng được một lúc lâu, y vốn là xuất thân lưu manh, xưa nay luôn ghi nhớ thân phận mình nay đã khác, thường thường còn học đòi văn vẻ, đóng giả nhã nhặn lịch sự, nhưng lúc này đã sớm biến mất rồi, y chẳng cần phải kiêng kỵ với những người bên cạnh y, bởi vậy không chút cố kỵ mắng chửi những lời hết sức khó nghe.
Tuy nhiên, Lai Tuấn Thần mắng sau một lúc lâu, ngoại trừ Vệ Toại Trung phụ họa hai câu, những người khác thì im re, Lai Tuấn Thần cũng đã trút giận, buồn buồn nằm ở đàng kia, không nói gì nữa.
Vệ Toại Trung lại bỏ mấy hòn than vào bếp lửa, nhìn lửa trong bếp cháy rực lên, ánh lửa lập lòe chiếu lên gương mặt bọn họ.
Lai Tuấn Thần bỗng nhiên bật cười ha ha, Vệ Toại Trung sớm đã quen với tính cách vui giận thất thường của cấp trên của mình, trong lòng chẳng chút nào kinh ngạc, nhưng vẫn tỏ ra quan tâm, hỏi một câu: - Sao Phủ doãn lại đột nhiên cười thế?
Lai Tuấn Thần cười giả tạo nói: - Toại Trung, ngươi đoán xem hiện tại Công chúa điện hạ lên núi làm gì?
Lai Tuấn Thần có lối suy nghĩ hết sức bất ngờ khó hiểu, Vệ Toại Trung theo không kịp, lúng ta lúng túng đáp: - Việc này...ta thật sự không biết.
Lai Tuấn Thần cười ha ha hai tiếng, nói: - Ngươi đương nhiên không biết, tuy nhiên đoán cũng đoán ra được mà.
Lai Tuấn Thần hưng trí bừng bừng ngồi thẳng lên chút, hưng phấn nói: - Giờ phút này Công chúa không ngủ, mà là đang tắm.
Vệ Toại Trung hết sức nhụt trí, cười khổ nói: - Phủ Doãn anh minh!
Đám người Hộc Sắt La và Hoàng Phủ Trượng Bị lén lút nhìn nhau, hành động quái dị của Lai Tuấn Thần làm cho bọn họ có chút bất an.
Lai Tuấn Thần liên tục xua tay, nói: - Nhưng ta dám đoán chắc, giờ phút này bất kể là Công chúa đã đi ngủ, hay là đang tắm, cũng sẽ không một mình.
Lai Tuấn Thần quỷ dị nhìn mọi người, lại nói: - Thậm chí không phải hai người! Ha ha ha ha...
Lai Tuấn Thần lại phá lên cười quái dị, cười hưng phấn đến độ vỗ đùi, rồi lại kêu la vì đau.
Đám người Hoàng Phủ Trượng Bị giật giật hai má, ngượng ngùng nói: - Đêm đã muộn, kính xin Phủ Doãn sớm đi nghỉ ngơi.
Lai Tuấn Thần khoát tay, tiếp tục tự đắc: - Chăn lớn cùng ngủ! Ha ha ha ah...không biết giờ phút này tâm trạng Dương Phàm thế nào, ha ha ha, nghĩ mà thấy vui quá.
Giờ phút này quả thật Thái Bình công chúa đã đi ngủ, tuy nhiên chăn lớn cùng ngủ không nhiều người, mà chỉ có hai người, một nam một nữ mà thôi.
Thái Bình công chúa không ngủ ở trên gối, nàng nằm hơi thấp xuống, đầu gối lên cánh tay Dương Phàm, trải mái tóc trên gối, làm áo gối cho Dương Phàm.
Nàng giang hai tay ôm lấy người Dương Phàm, hai chân quấn lấy hắn, tựa như một cây mây quấn lấy hắn, sau màn ân ái thỏa mãn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn nóng rực, má nàng áp vào ngực Dương Phàm, nghe tiếng tim của hắn đập, vô cùng thỏa mãn.
Từ lúc trượng phu của nàng bị mẫu thân bắt vào thiên lao, chết đói ở trong ngục, nàng đã không còn là người đàn bà bình thường nữa, mà là một phụ nữ có sứ mạng duy nhất trong đời là giúp trượng phu dạy con cái, nhưng nàng vẫn khát vọng tình cảm, cần an ủi. Dương Phàm chính là người mà nàng trút hết tình cảm của mình.
Chỉ khi nào nằm trong ngực hắn, ôm lấy hắn, hút vào hắn, cùng hắn trong chàng có thiếp, trong thiếp có chàng, hoàn toàn hợp nhất thì nàng mới không phải là một vị Công chúa, không phải là một vị thê tử, không phải là một vị mẫu thân, không phải là một chính khách quyết chí thề cứu phục giang sơn Lý Đường, giờ khắc này, nàng chỉ là một phụ nữ, một phụ nữ thuần túy...
***
Sáng sớm, Dương Phàm mở mắt, theo bản năng tìm người bên cạnh. Yêu tinh cả đêm ôm hắn, quấn quýt si mê cùng hắn không ngờ không có ở đó nữa.
Không ngờ Thái Bình công chúa còn dậy sớm hơn so với hắn, điều này làm Dương Phàm hơi bất ngờ.
Nữ nhân thông minh, chỉ nguyện dâng gương mặt hoa lệ nhất của nàng bày ra cho nam nhân nàng yêu nhất, nhưng với Dương Phàm, một mái tóc rối, một gương mặt đỏ ửng khát ngủ vừa tỉnh giấc lại mang tới một tư vị hấp dẫn khác, nhưng Thái Bình công chúa lại chẳng nghĩ như vậy, đặc biệt sau khi thật sự trở thành nữ nhân của Dương Phàm, nàng càng chú ý tới điểm này hơn. Cho nên, nàng thức dậy sớm trước Dương Phàm, đợi khi Dương Phàm mở mắt, sẽ thấy nàng tựa như sương sớm xuất hiện trước mắt.
Nhiệt độ trong Ôn tuyền cung rất cao, khác với nhiệt độ dưới đất và địa phương khác, nhưng ở trong mấy lán trồng dưa và trái cây cũng có nhiệt độ như này, trong cung thất lại vì để tránh ẩm ướt, nên đốt mấy chậu than, bên trong nhiệt độ cao hơn.
Cho nên, Thái Bình công chúa mặc váy dài, áo mỏng tay áo hẹp bó thân, diễm lệ mà đơn giản, y phục mỏng như cánh ve bó sát người càng lộ rõ chiếc eo nhỏ nhắn mê người của nàng, làm nhô cao bầu ngực đầy đặn, ở giữa là khe rãnh sâu, đường cong nóng bỏng.
- Huynh thức dậy rồi!
Thái Bình công chúa thản nhiên cười, ánh mắt xinh đẹp có thần, hai má trắng hồng, tựa như lá cải thìa vừa được cơn mưa tắm mát, non tơ tươi mọng. Nàng sung sướng nhìn người mình yêu, nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên thưởng thức của Dương Phàm, nàng liền cảm thấy vô cùng mỹ mãn, biết công sức cho buổi sáng sớm bình minh đã không uổng phí.
Nàng giống một thê tử hiền thục dịu dàng, hầu hạ Dương Phàm rời giường, giúp hắn mặc y phục.
Muối thanh súc miệng đã chuẩn bị xong, bàn chải đánh răng là ngà voi đấy, cũng không phải là loại mà nhà Mã Kiều chế tạo, nhũ rửa mặt cung đình ngự dụng là dùng phấn trân châu, mật ong, nhân sâm, bột củ sen, hạnh nhân điều phối ra, Dương Phàm cũng hết lòng hưởng dụng.
Cái khác không nói, chỉ riêng nói sau khi rửa xong, khuôn mặt bóng loáng như ngọc, mềm mại đàn hồi, Dương Phàm bắt đầu cân nhắc làm thế nào để Tiểu Man và a Nô có thứ đó, hoặc là làm quà vào ngày hội Thượng Nguyên cho các nàng. Có thể làm cho nữ nhân trở nên xinh đẹp mỹ lệ hơn, thì còn được càng nàng yêu thích hơn là châu báu.
Thái Bình công chúa không muốn thị nữ hầu hạ, giống Uyển nhi, Tiểu Man và a Nô, nàng không có cách nào khác, nhưng nếu để một nữ nhân khác đụng vào nam nhân của nàng, nàng sẽ vô cùng ghen. Nàng tự mình hầu hạ Dương Phàm đánh răng rửa mặt, chải tóc, buộc tóc, nhìn dáng vẻ anh tuấn thong dong của lang quân, nàng vui sướng ôm lấy cánh tay hắn: - Lang quân cùng ta ăn điểm tâm đi.
Bên ngoài Lại Ngọc Tuyền Cung của Thái Bình Công chúa ở, Thôi Địch đang chậm rãi đi trong rừng, gã cố ý mặc khá đơn sơ, nên vóc dáng cao to càng ngọc thụ lâm phong, chỉ có điều “lá cây” của “cây ngọc” này hơi xanh.
Lời của đại huynh nói làm gã suy nghĩ cả đêm, cuối cùng đã đưa ra một kết luận: “Đại huynh mình đại khái là cũng thích công chúa, cho nên mới muốn mình rời khỏi đây!
Cơ hội là của mình, mình cần phải tranh thủ, cho đến tận lúc này, vị Công chúa điện hạ vẫn chẳng để gã vào mắt, đó là bởi vì bên cạnh Điện hạ có quá nhiều nam tử ưu tú, gã muốn một lần “gặp gỡ ngẫu nhiên”, có lẽ sẽ khiến gã trở thành khách vào sau màu của đóa “Mẫu đơn Lạc Dương” kiều diễm.
Cho nên, Thôi Địch dù đông lạnh cũng thấy vui sướng...