Tiểu Hải đáp: - Hoài Nghĩa đại sư đã bố trí xong đại pháp tết Nguyên Tiêu, đặc biệt tới mời bệ hạ dự vào ngày Thượng Nguyên.
Võ Tắc Thiên từ khi có Thẩm thái y liền dần không còn để ý tới Tiết Hoài Nghĩa nữa. Có lẽ vì tuổi tác đã cao, đối với thân thể cường tráng to lớn của Tiết Hoài Nghĩa, bà đã không còn hứng thú nữa, mà ngược lại thích những nam nhân tao nhã, đến khi có huynh đệ Trương Thị, khí tức thanh xuân của nam nhân trẻ tuổi đã làm bà mê muội.
Đối với một lão phụ tuổi xế chiều mà nói, ve vuốt da thịt co dãn đàn hồi bóng lóng của nam nhân trẻ tuổi, nhìn vẻ mặt non nớt trẻ trung của họ, dường như bà cũng trở nên đầy sức sống trẻ đi rất nhiều, nên đối với Tiết Hoài Nghĩa, bà lại cảm thấy thô bỉ vô cùng, chỉ muốn tránh không gặp.
Tuy nhiên, Tiết Hoài Nghĩa dù sao cũng từng là nam nhân cùng bà chung giường tổng cộng hơn mười năm, đối với sự “Thay lòng đổi dạ” của mình, bà vẫn có cảm giác chột dạ, cho nên có chút sợ gặp Tiết Hoài Nghĩa, nhưng Tiết Hoài Nghĩa không cam lòng thất bại cứ dây dưa, dần dần khiến bà chán ghét, hiện tại vừa nghe đến tên Tiết Hoài Nghĩa, hàng mi của bà không tự chủ nhíu lại.
- Biết rồi!
Võ Tắc Thiên đáp ứng một tiếng, nhưng cũng hiểu một câu nói như vậy không đuổi được Tiết Hoài Nghĩa, trầm mặc một lát, lại nói: - Trẫm quốc sự bận rộn, lúc Thượng Nguyên còn phải hội kiến đặc phái viên, hoàng thân quốc thích, văn võ đại thần trong ngoài, sợ là không rảnh đến dự đại pháp hội. Ngươi nói cho hắn biết, nếu trẫm có chút rảnh, nhất định sẽ đến!
- Vâng!
Tiểu Hải đáp một tiếng, lui xuống, thời gian qua một lát lại lần nữa quay lại, ngượng ngập bẩm: - Bệ hạ, Hoài Nghĩa đại sư nói, trận đại pháp này là đặc biệt cầu phúc cho Bệ hạ đấy hạ, mời Bệ hạ cần đến dự.
- Trẫm đã biết!
Giọng điệu của Võ Tắc Thiên vô cùng khó chịu, lập tức đứng lên, rồi bà lại cảm giác mình có chút thất thố, liền thu góc áo lại, chậm rãi ngồi xuống, hít một hơi thật dài, nói: - Được rồi, ngươi nói cho Tiết sư, trẫm sẽ đến chùa Bạch Mã đấy.
Thái Bình công chúa ngồi bên cạnh nhạy bén phát hiện tâm trạng mẫu thân biến đổi vì Tiết Hoài Nghĩa, trong lòng nghĩ: “Tiết Hoài Nghĩa thất sủng đã là chuyện tất nhiên rồi.”
Nàng vẫn rất chán ghét Tiết Hoài Nghĩa, không chỉ là bởi vì Tiết Hoài Nghĩa kiêu ngạo, ngông cuồng ương ngạnh, nhiều lần vô lễ với nàng. Thật ra trước đó, Tiết Hoài Nghĩa đã khiến nàng vô cùng căm hận, bởi vì nghiên cứu kỹ lời nói nguyên nhân lúc trượng phu của nàng Tiết Thiệu chết, là có chút liên quan tới Tiết Hoài Nghĩa.
Lúc trước, Võ Tắc Thiên vì muốn cấp một thân phận cao quý cho một kẻ bán thuốc dạo trên đường tên là Phùng Tiểu Bảo, đã ép lệnh Phò mã Tiết Thiệu nhận Phùng Tiểu Bảo làm thúc phụ, lại cải danh cho y là Tiết Hoài Nghĩa, vào gia phả Tiết thị. Việc này khiến Tiết gia thấy vô cùng nhục nhã. Hai ca ca của Tiết Thiệu sở dĩ tham dự hành động phản Võ phục hồi hoàng tộc Lý Đường, cũng bởi nguyên nhân quan trọng này.
Kết quả phản Võ thất bại, hai huynh trưởng Tiết Lục bị giết, Tiết Thiệu cũng bởi vậy đã bị liên lụy, bị chôn sống đói chết ở trong ngục. Tuy rằng đây hết thảy đều là Võ Tắc Thiên an bài, đều không phải là chủ ý của Tiết Hoài Nghĩa nhưng nàng vẫn hết sức căm ghét Tiết Hoài Nghĩa. Nhưng mà bây giờ nàng lại cảm thấy Tiết Hoài Nghĩa không đáng ghét nữa.
Tiết Hoài Nghĩa ương ngạnh lỗ mãng, nhưng ông ta không có dã tâm chính trị. Ông ta tuy rằng khiến người khác ghen ghét, nhưng lại không có hại lớn, hiện giờ huynh đệ Trương thị lại khác, bọn họ đang nhanh chóng gây dựng lực lượng của mình lớn mạnh, lúc này đây nhân vụ án Lưu Tư Lễ mưu phản, trong triều trống một vài vị trí, người của Trương thị lập tức được bổ sung vào nhiều nhất.
Tuy rằng bởi vì huynh đệ Trương thị là thân phận trai lơ, trong xương cốt Thái Bình công chúa luôn coi thường bọn họ, nhưng nàng cũng biết, để mặc huynh đệ Trương thị cứ tiếp tục phát triển, thì sẽ trở thành cái hại lớn. Nhưng hiện tại huynh đệ Trương thị đang là bảo bối tâm can của mẫu hoàng, là cấm ly đồng thời cũng là vảy ngược của mẫu hoàng, không thể mạo phạm được.
Tiểu Hải đi ra ngoài một vòng lại quay lại, lúng búng nói: - Hoài Nghĩa đại sư nói, hắn... hắn có nhiều chi tiết ở Đại pháp cần bàn bạc với Bệ hạ, mời bệ hạ đồng ý gặp!
Nghe đến đó, Thái Bình công chúa cũng khẽ nhướn mày lên, nghĩ: “Tiết Hoài Nghĩa này, thật là quá lắm, cứ dây dưa như thế, càng khiến mẫu hoàng sinh ghét, tội gì chứ.”
Quả nhiên, sắc mặt Võ Tắc Thiên trầm xuống, hất ống tay áo một cái, trầm giọng nói: - Đã nói trẫm và nữ nhi đang trò chuyện, chuyện Đại pháp sự, tự hắn an bài đi, toàn quyền phụ trách là được!
Tiểu Hải cũng nhận ra nữ hoàng đế sắp không nhẫn nại được nữa rồi, không dám nhiều lời, vội vàng lại lui ra ngoài.
Sau màn che, Trương Xương Tông lo lắng nói: - Ngũ huynh, Tiết Hoài Nghĩa chưa từ bỏ ý định, còn muốn trọng xin Thánh sủng đó!
Trương Dịch Chi cười lạnh liên tục, nói thầm với gã: - Đến lúc đó, chúng ta cũng đi, tuyệt đối không thể để cho Hoàng đế và hắn có cơ hội ở bên nhau là được.
Trương Xương Tông nghe vậy hiểu ra, vui vẻ gật đầu: - Không những thế, còn phải diễu võ dương oai trước mắt hắn nữa. Hắn muốn mượn đại pháp để làm Thánh Thượng vui, chúng ta sẽ mang đại nạn đến cho hắn.
Hai huynh đệ nhìn nhau cười.
***
Trước Tết âm lịch đời Đường là nghỉ Đông Chí bảy ngày, tết âm lịch bảy ngày, Thượng Nguyên ba ngày.
Hiện giờ tết Nguyên Tiêu đã tới rồi, trong nha môn lại vội vàng bắt đầu nghỉ, chuẩn bị quấy hồ, chuẩn bị niêm phong.
Lúc Dương Phàm vào thành, trong thành còn có nhiều chỗ bày pháo lớn, thỉn thoảng vọng tới tiếng pháo đì đùng giòn vang, trên phố xá sạch sẽ, trước cửa từng nhà đều dán bùa đào rực rỡ như mới, long trọng mừng ngày lễ.
Tuy Tết Nguyên Tiêu chỉ nghỉ ba ngày, đối với người Đường mà nói, cũng những ngày quan trọng hơn so với Đông chí và Xuân tiết, ba ngày này mới thật sự cuồng hoan, cả thành vui đón năm mới.
Một số người treo đèn lồng đỏ các màu lên, hội đèn lồng cũng đang khẩn trương dựng lên, Dương Phàm đi dọc theo phố dài Định Đỉnh, lại không thấy một cây đèn Trích Tinh thật lớn, cao gần trăm thước, mọi năm Tiết Hoài Nghĩa đều làm cây đèn to lớn gây náo động thật lớn.
Năm nay chùa Bạch Mã vẫn chưa dựng cây đen ở phố dài, bởi vì Tiết Hoài Nghĩa đang bề bộn lấy chùa Bạch Mã là chiến trường chính, xử lý một trận pháp hội long trọng, không quan tâm việc đó rồi, chẳng qua không có cây đèn lớn sừng sững ở đường phố Định Đỉnh, càng tôn thêm vẻ huy hoàng và to lớn của cột chống trời "Minh Đường", "Thiên Đường”.
Dương Phàm đi đến Ti Nông tự trước, Lai Tuấn Thần không ở chỗ này, y đang bận rộn ở phủ nha Lạc Dương. Lúc này đang là ngày hội tân xuân, phòng cháy phòng trộm, duy trì trị an...bao loại việc vô cùng bận rộn, Lai Tuấn Thần hiện tại thân là Kinh Triệu doãn, việc này không thể không quan tâm, không rảnh đến Ti Nông tự để ngồi chơi.
Đường Tiêu Hiểu đang ở trong nha, các loại vật tư cần thiết cung phụng hoàng thất thông thường và ba ngày hội vui Thượng Nguyên đã chuẩn bị thỏa đáng, giao phó quan lại xong xuôi, gã vừa mới đặt đại ấn vào trong hộp, tự tay dán giấy niêm phong lên thì Dương Phàm đến.
Đối với vị Thang Giám nho nhỏ này, vị Đại Ti Nông này vẫn không dám có chút chậm trễ nào, nhất là gã nghe nói đến chuyện Lai Tuấn Thần ở Long Môn bị “ăn quả đắng”, nên vừa thấy Dương Phàm thì mặt mày hớn hở vô cùng thân thiết.
Hai người trước tiên chúc nhau những lời may mắn ngày lễ tết, rồi mới ngồi xuống, bảo tả hữu lui hết, rồi tạm thời khuyên giải và an ủi chuyện Dương Phàm tạm thời bị cách chức, rồi việc hắn sẽ có thể phục chức như nào, rồi chuyện chấp dịch cắt xén thức ăn điều tra rõ hay không...đều được vị Đại Ti Nông này khéo léo đưa đẩy.
Dương Phàm, gã không muốn đắc tội, mà Lai Tuấn Thần, thì gã lại càng không dám đắc tội, nên đành phải biểu thị thái độ như vậy. Dương Phàm cũng không để tâm, hắn đến, chỉ là thái độ nên có của một quan viên, Đường Ti Nông dùng chiêu “Thái cực” đưa đẩy với hắn, hắn cũng lười vạch trần, nếu không hỏi ra kết quả gì, thì về nhà chờ tin tức vậy.
Tuy nhiên nếu đã đến Ti Nông Tự, cách đó không xa là Đại Nha môn khác, chỗ đó có thể không đi, nhưng Hình Bộ thì nhất định phải đến thăm hỏi một chút, gặp Trần Đông, Tôn Vũ Hiên và vài vị đồng nghiệp vài đồng nghiệp gửi lời thăm hỏi.
Dương Phàm ra Ti Nông tự, đường nhỏ đi về hướng Hình Bộ, đi được nửa đường, chợt có một người mặc áo bào xanh từ trong Ngự Sử Đài đi ra. Dương Phàm cũng không để ý, người nọ lại thấy rõ hắn, sắc mặt đầu tiên là ngẩn ra, rồi lập tức bước tới, chắp tay với hắn: - Bái kiến Dương Thang giám!
Người ta thi lễ, cũng không thể không để ý tới. Chiếu theo quy củ, quan viên bậc thấp thấy quan viên bậc cao thì phải hành lễ bái, mà vị thượng cấp này lại chủ động hành lễ, Dương Phàm liền đứng lại, chắp tay, lễ còn chưa bái xong thì đã thất thanh kêu lên: - Lý tướng!
Người trước mát tóc trắng xóa, mặc quan bào màu xanh đạm, trên bào thêu đóa hoa nhỏ, không có đường vân, chỉ là một tiểu quan bát phẩm, cho nên Dương Phàm qua khóe mắt thấy người đó từ trong Ngự Sử Đài đi ra căn bản không hề chú ý đến, trong ấn tượng của hắn, mình không có vị bằng hữu như vậy trong Ngự Sử Đài.
Nhưng hắn thật không ngờ lại gặp Lý Chiêu Đức ở trong này.
Chiêu Đức tóc trắng xoá, trải qua lần đả kích này, nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn. Nghe Dương Phàm xưng hô như vậy, khóe miệng Lý Chiêu Đức nhếch lên nụ cười chua xót: - Hạ quan hiện giờ chỉ là một Giám sát Ngự Sử, sao có thể nhận câu xưng hô như vậy của Dương Thang giám chứ!
Dương Phàm nghe xong, cũng không khỏi cười khổ. Hai người cùng không nói gì, yên lặng sau một lúc lâu, Lý Chiêu Đức mới nói đầy thấm thía: - Nhị Lang tuổi trẻ, một chút suy sụp, chớ để ở trong lòng. Đông Sơn tái khởi, chưa chắc không được, còn nhiều thời gian mà...
Lý Chiêu Đức làm giám sát Ngự Sử, chẳng qua chỉ là một gã quan bát phẩm, nhưng là Ngự sư phân sát bách liêu, tuần án châu huyện, ngục tụng, quân nhung, hiến tế, doanh tác, xuất nạp thái phủ, nội ngoại quan sử bao gồm cả lãnh đạo trực tiếp, ngoại trừ bản thân Hoàng đế thì sẽ không một ai là ông ta không thể tố cáo, bởi vậy quan thấp mà quyền cao.
Nhưng tuy Dương Phàm là quan lục phẩm, cũng nằm trong mảng phụ trách này của ông ta. Lý Chiêu Đức thấy hắn trầm mặc, còn nghĩ hắn nản lòng thoái chí hơn mình, liền nói vài câu khích lệ hắn.
Dương Phàm thầm cười khổ, chắp tay nói: - Trưởng giả chỉ giáo, vãn bối ghi nhớ trong lòng!
Làm quan thì không luận cách nào khác rồi, mà phải luận theo chức quan, vị Tể tướng ngày xưa giờ thấp hơn hắn vài cấp, hắn đành phải dựa vào tuổi tác để nói. Dương Phàm nói: - Thượng Nguyên sắp tới, các nha đều phong ấn chuẩn bị nghỉ rồi. Lý công vội vàng như vậy, là muốn đi đâu?
Lý Chiêu Đức thản nhiên cười, nói: - Phụng mệnh Đô Ngự sử, đưa một bản công hàm tới Hình Bộ.
Dương Phàm thầm nghĩ: “Lý Chiêu Đức lớn tuổi như vậy, đã từng làm Tể tướng, hiện giờ giáng chức tới Ngự Sử Đài, theo lý thượng quan đồng nghiệp nên chiếu cố vị lão Tể tướng là thủ trưởng củ này nhiều hơn mới đúng chứ. Đã sắp nghỉ tết rồi, một vài quan viên sợ là đã chuồn về nhà ăn tết hết rồi, nên phái lão Tể tướng già này làm chân chạy. Ôi, lúc trước nhiều người bị ông ta làm nhục, hiện giờ rốt cuộc...”
Dương Phàm nghĩ vậy, nói: - Vãn bối đang muốn đến Hình Bộ thăm mấy vị bằng hữu, Lý công không ngại cùng đồng hành không.
Hai người sóng vai đi đến Hình Bộ, hai gã tùy tùng của Dương Phàm liền tự động lùi xa hơn, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, dần dần đã tới cổng lớn của nha môn Thu Quan.
Còn chưa tới cửa, hai người liền thấy một người qùy trước cổng, mặc quần áo tang, thẳng tắp quỳ trên mặt đất, người ra ra vào vào nha môn rất nhiều, nhưng tất cả đều coi người đó như không khí, căn bản không nhìn tới.
Tuyết đọng trên đường đã được quét sạch, nhưng thời tiết rét lạnh, hơn nữa mặt đất lại dày, người nọ mặc đồ tang, quần áo trên người không dày, cả người quỳ ở đó đã cứng ngắc lại rồi.
Dương Phàm và Lý Chiêu Đức kinh ngạc liếc nhau, bất giác bước nhanh hơn.
Diêu Sùng mỉm cười nói:
- Ôn công, Trương công ở Kinh Châu hết thảy mạnh đều khỏe chứ?
Người được gọi là Ôn công nhìn sang Trương Giản Chi, tự cười nói:
- Mạnh Tướng tuy rằng lớn tuổi, nhưng vẫn tai thính mắt tinh như cũ, thân thể khoẻ mạnh, một bữa cơm phải bằng hai bữa của lão phu.
Nói xong, hai người cùng cười to, tiếng cười vang vọng, Ôn công liền hơi hơi nghiêng thân, hạ giọng nói: - Lý Chiêu Đức từ chức, Nguyên Chi ngươi là người có hi vọng nhất trở thành một trong những nhân tuyển cho chức Tể tướng, đều có tiếng nói khá cao trên triều đình. Tuy nhiên, Trương công có nghĩ đến, Nguyên Chi hiện tại vẫn giữ chức Binh bộ, so với nhập vào Chính Sự Đường tác dụng lớn hơn. Lần này Dương mỗ vào kinh thành, cũng vì chuyện này mà đến!
Có mấy lời không cần nói cũng rõ ràng, Diêu Sùng đương nhiên hiểu được mục đích Trương Giản Chi đề nghị y ở lại Binh bộ. Nhưng chức Tể tướng, phải là một người có cả đời công lao sự nghiệp cao nhất, trừ phi ngươi là người trong hoàng thất, nếu không chắc gì đã được ngồi ở ghế Tể tướng, đó chính là đỉnh cao nhất nhân sinh của ngươi, sự hấp dẫn này không thể nói là không lớn.
Hiện giờ mục tiêu này đang ở ngay trước mắt, chỉ cần y nỗ lực cố gắng thì có thể leo lên, bảo y từ bỏ, thật không phải dễ dàng làm ra quyết định như vậy. Nhưng Diêu Sùng chỉ ngồi vuốt râu, trầm tư thời gian không đến một chén trà công phu, liền bỗng nhiên mở mắt, trong lòng có quyết định, ánh mắt trở nên sáng rõ hơn.
Y giọng điệu âm vang nói:
- Chức vị Tể tướng cố nhiên làm cho người ta hướng tới, ngay cả Võ Chiếu cũng ý thức được điều đó, , Võ thị chuyên quyền, ngang ngược, ngạo mạn không chịu nổi, nay Nữ Đế tại vị, mặc dù triều đình không yên tĩnh, nhưng thiên hạ miễn cưỡng coi như an ổn, nhưng một khi Nữ Đế quy thiên, quyền to rơi vào trong tay dòng họ Võ thị, đại loạn sẽ theo đó mà phát sinh, đế quốc sẽ sụp đổ cho trong khoảng khắc. Quốc gia không còn, chức Tể tướng này thì còn có chỗ nào ích lợi? Chức vị Binh Bộ Thị lang vừa có thể cứu quốc vừa có thể phục quốc, Diêu mỗ buông tha cho vị trí tể tướng, cũng không có gì đáng nói!
- Tốt!
Ôn công vỗ bàn khen ngợi:
- Lão phu biết, lòng Nguyên Chi luôn nghĩ cho người dân trong thiên hạ, nhất định sẽ đồng ý . Ngươi yên tâm, với kinh nghiệm lý lịch của ngươi trong triều đình, cùng với danh vọng trong dân gian, tiến vào Chính Sự Đường cũng chỉ là chuyện sớm muộn, chỉ có điều ngươi chậm tiến vào hai năm, lại có thể ở trong quân bồi dưỡng vô số người tài sau này có thể sử dụng, ngày sau nếu gặp đại biến, thì đó chính lược lượng riêng để chúng ta phục quốc!
Vị Ôn công trong miệng Diêu Sùng họ Dương tên Nguyên Diễm, tự là : Ôn, vốn là Trưởng sử Kinh Châu, cũng là bằng hữu cùng chung chí hướng với Trương Giản Chi. Lúc này đây Trương Giản Chi điều nhiệm làm Thứ sử Kinh Châu. Thì ra Thứ sử cũ của Kinh Châu, Trưởng sử và Biệt Giá lần lượt bị tiến hành điều động, Dương Nguyên Diễm cũng là vào mấy ngày gần đây mới phụng mệnh triệu hồi kinh. Vì thế, ông cùng với Trương Giản Chi mang theo cách nhìn về thời cuộcquay về cùng.
Dương Nguyên Diễm kích động rót một chén rượu đầy cho Diêu Sùng, nâng chén rượu của mình lên, xúc động nói:
- Nay vì cứu phục nghiệp lớn nhà Lý Đường, Nguyên Chi khẳng khái từ bỏ công danh tiền đồ của bản thân, Dương mỗ thay mặt cựu thần của Lý Đường, thay mặt sinh linh trong thiên hạ, mời người một ly!
- Mời rượu!
- Mời!
Một trang phủ đệ khác, trong một gian thư phòng khác cũng là hai người cùng ngồi, rượu và thức ăn đơn giản.
Chủ nhân mặc y phục thường, khuôn mặt thanh quắc, khí chất nho nhã, bề ngoài không đến sáu mươi , khí sắc vô cùng tốt, mặt mũi hồng hào. Lông mày của y đậm, nhưng đầu hai hàng lông mày rất rậm, ở giữa lại cực nhạt, cho đến đuôi lông mày thì lại rậm lên, khiến cho khí chất nho nhã nhã nhặn của y nhìn thoáng qua dẫn theo mấy phần sát khí.
Người này tên là Dương Tái Tư, sau khi đỗ Trung Minh Kinh Khoa Tiến Sĩ thì làm một võ quan, sau đó lại lên chức làm Viên Ngoại Lang, ở Lại bộ làm vài năm, chiến tích có chút nổi bật, nhất là người này khéo léo, giỏi về kết giao, rất nhanh được điều đến Loan Đài, ra sức chịu khổ, hiện giờ đã là một Loan Đài Thị Lang.
Cũng giống như Diêu Sùng, y cũng là sau khi Lý Chiêu Đức xuống đài, là một trong những vị tướng có tiếng nói cao trong quân, nhưng có Diêu Sùng là đối thủ cạnh tranh có lực lượng mạnh, cơ hội của y nhiều nhất chỉ có một nửa. Không thể tưởng được là hôm nay có người đến nhà thăm hỏi, là mang tới một tin tức tốt đẹp: "Bọn họ nguyện ý đề cử Dương Tái Tư làm Tể tướng.”
Người tới chỉ có một, nhưng cũng là đại biểu cho một nhóm người, một đám người này đều là là quan viên không có quan điểm rõ ràng rõ ràng, quyền không nặng nhưng chức cao, tiếng nói trong triều vẫn rất có tác dụng. Đối với những người này mà nói, duy trì trung lập cũng không hẳn là một loại đạo làm quan bo bo giữ mình, cho nên, Dương Tái Tư nhất thời muốn làm rõ bọn họ giúp mình như thế rốt cuộc là muốn nhận được sự hồi báo như thế nào. Đối phương không nói ra bọn họ muốn hồi báo gì, Dương Tái Tư già đời giảo hoạt cũng không dễ dàng nhận sự trợ giúp của bọn hắn.
Dương Tái Tư đem tay vân vê chòm râu, thu lại tươi cười, nghiêm nghị hỏi:
- Người quang minh không nói lời mờ ám, chư quân chịu vì Dương mỗ ra mưu lược như thế, lại không biết muốn thứ gì ở Dương mỗ?
- Rất đơn giản, làm một chuyện, giúp một người!
Người tới mỉm cười, trong phòng chỉ đốt một chiếc đèn, lại đặt ở phía sau của hắn, cho nên dung nhan của hắn bị dấu sau ánh đèn , có loại hương vị thần bí:
- Dương huynh rõ ràng, việc tuyển quan tại Nam Cương bị bêu xấu, mặt mũi bệ hạ bị mất hết. Như thế nào để có thể thuận lợi giải quyết việc này, liên quan đến mặt mũi của bệ hạ, cũng liên quan đến thể diện của triều đình.
Nếu Dương huynh ngồi lên vị trí Tể tướng, quan mới nhận chức này như lửa cháy, bất kể như thế nào cũng muốn phải lập ra công trạng. Đến lúc đó, còn có chuyện gì so với thuận lợi giải quyết việc ở Nam Cương, càng có thể chứng minh được năng lực và sự quyết đoán của Dương huynh đúng không?
Người tới khe khẽ thở dài, lại nói:
- Dương huynh cũng biết, Triệu Càn lần này dâng tấu sớ buộc tội, buộc tội chính là Dương Phàm, nhưng sau lưng lại liên quan đến Lương Vương, bệ hạ không dễ xử lý. Triệu Càn buộc tội chỉ là một mình Dương Phàm, nhưng từng sự kiện, đều là bê bối của quan viên triều đình, nếu nhất nhất truy cứu tới, còn không biết phải liên lụy bao nhiêu người, uy tín của triều đình sẽ mất sạch không còn chút gì.
Bởi vậy, việc này chỉ thích hợp cao cao đặt lên, nhẹ nhàng buông xuống, quan trọng là ... Như thế nào mau chóng xuất ra một phần danh sách quan viên khiến cho khắp nơi đều hài lòng, cứ như vậy, mọi người sẽ không đi quan tâm phần danh sách kia đến cùng là có bao nhiêu vấn đề, Hoàng đế đã hài lòng, bách quan lại yên tâm, danh vọng của Dương huynh ... cũng thành công rồi!
Người nọ khẽ mỉm cười, nói:
- Lúc này có người ra mặt chủ trì đại cục, thượng hợp thánh ý, hạ hợp đủ tâm của bách quan, thiên thời địa lợi nhân hoà, mọi thứ đầy đủ hết, đối với Dương huynh mà nói, đó là một cơ hội tốt khó có được nha.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Võ Tắc Thiên nhíu mày, hỏi: - Hắn tới làm cái gì?
Tiểu Hải đáp: - Hoài Nghĩa đại sư đã bố trí xong đại pháp tết Nguyên Tiêu, đặc biệt tới mời bệ hạ dự vào ngày Thượng Nguyên.
Võ Tắc Thiên từ khi có Thẩm thái y liền dần không còn để ý tới Tiết Hoài Nghĩa nữa. Có lẽ vì tuổi tác đã cao, đối với thân thể cường tráng to lớn của Tiết Hoài Nghĩa, bà đã không còn hứng thú nữa, mà ngược lại thích những nam nhân tao nhã, đến khi có huynh đệ Trương Thị, khí tức thanh xuân của nam nhân trẻ tuổi đã làm bà mê muội.
Đối với một lão phụ tuổi xế chiều mà nói, ve vuốt da thịt co dãn đàn hồi bóng lóng của nam nhân trẻ tuổi, nhìn vẻ mặt non nớt trẻ trung của họ, dường như bà cũng trở nên đầy sức sống trẻ đi rất nhiều, nên đối với Tiết Hoài Nghĩa, bà lại cảm thấy thô bỉ vô cùng, chỉ muốn tránh không gặp.
Tuy nhiên, Tiết Hoài Nghĩa dù sao cũng từng là nam nhân cùng bà chung giường tổng cộng hơn mười năm, đối với sự “Thay lòng đổi dạ” của mình, bà vẫn có cảm giác chột dạ, cho nên có chút sợ gặp Tiết Hoài Nghĩa, nhưng Tiết Hoài Nghĩa không cam lòng thất bại cứ dây dưa, dần dần khiến bà chán ghét, hiện tại vừa nghe đến tên Tiết Hoài Nghĩa, hàng mi của bà không tự chủ nhíu lại.
- Biết rồi!
Võ Tắc Thiên đáp ứng một tiếng, nhưng cũng hiểu một câu nói như vậy không đuổi được Tiết Hoài Nghĩa, trầm mặc một lát, lại nói: - Trẫm quốc sự bận rộn, lúc Thượng Nguyên còn phải hội kiến đặc phái viên, hoàng thân quốc thích, văn võ đại thần trong ngoài, sợ là không rảnh đến dự đại pháp hội. Ngươi nói cho hắn biết, nếu trẫm có chút rảnh, nhất định sẽ đến!
- Vâng!
Tiểu Hải đáp một tiếng, lui xuống, thời gian qua một lát lại lần nữa quay lại, ngượng ngập bẩm: - Bệ hạ, Hoài Nghĩa đại sư nói, trận đại pháp này là đặc biệt cầu phúc cho Bệ hạ đấy hạ, mời Bệ hạ cần đến dự.
- Trẫm đã biết!
Giọng điệu của Võ Tắc Thiên vô cùng khó chịu, lập tức đứng lên, rồi bà lại cảm giác mình có chút thất thố, liền thu góc áo lại, chậm rãi ngồi xuống, hít một hơi thật dài, nói: - Được rồi, ngươi nói cho Tiết sư, trẫm sẽ đến chùa Bạch Mã đấy.
Thái Bình công chúa ngồi bên cạnh nhạy bén phát hiện tâm trạng mẫu thân biến đổi vì Tiết Hoài Nghĩa, trong lòng nghĩ: “Tiết Hoài Nghĩa thất sủng đã là chuyện tất nhiên rồi.”
Nàng vẫn rất chán ghét Tiết Hoài Nghĩa, không chỉ là bởi vì Tiết Hoài Nghĩa kiêu ngạo, ngông cuồng ương ngạnh, nhiều lần vô lễ với nàng. Thật ra trước đó, Tiết Hoài Nghĩa đã khiến nàng vô cùng căm hận, bởi vì nghiên cứu kỹ lời nói nguyên nhân lúc trượng phu của nàng Tiết Thiệu chết, là có chút liên quan tới Tiết Hoài Nghĩa.
Lúc trước, Võ Tắc Thiên vì muốn cấp một thân phận cao quý cho một kẻ bán thuốc dạo trên đường tên là Phùng Tiểu Bảo, đã ép lệnh Phò mã Tiết Thiệu nhận Phùng Tiểu Bảo làm thúc phụ, lại cải danh cho y là Tiết Hoài Nghĩa, vào gia phả Tiết thị. Việc này khiến Tiết gia thấy vô cùng nhục nhã. Hai ca ca của Tiết Thiệu sở dĩ tham dự hành động phản Võ phục hồi hoàng tộc Lý Đường, cũng bởi nguyên nhân quan trọng này.
Kết quả phản Võ thất bại, hai huynh trưởng Tiết Lục bị giết, Tiết Thiệu cũng bởi vậy đã bị liên lụy, bị chôn sống đói chết ở trong ngục. Tuy rằng đây hết thảy đều là Võ Tắc Thiên an bài, đều không phải là chủ ý của Tiết Hoài Nghĩa nhưng nàng vẫn hết sức căm ghét Tiết Hoài Nghĩa. Nhưng mà bây giờ nàng lại cảm thấy Tiết Hoài Nghĩa không đáng ghét nữa.
Tiết Hoài Nghĩa ương ngạnh lỗ mãng, nhưng ông ta không có dã tâm chính trị. Ông ta tuy rằng khiến người khác ghen ghét, nhưng lại không có hại lớn, hiện giờ huynh đệ Trương thị lại khác, bọn họ đang nhanh chóng gây dựng lực lượng của mình lớn mạnh, lúc này đây nhân vụ án Lưu Tư Lễ mưu phản, trong triều trống một vài vị trí, người của Trương thị lập tức được bổ sung vào nhiều nhất.
Tuy rằng bởi vì huynh đệ Trương thị là thân phận trai lơ, trong xương cốt Thái Bình công chúa luôn coi thường bọn họ, nhưng nàng cũng biết, để mặc huynh đệ Trương thị cứ tiếp tục phát triển, thì sẽ trở thành cái hại lớn. Nhưng hiện tại huynh đệ Trương thị đang là bảo bối tâm can của mẫu hoàng, là cấm ly đồng thời cũng là vảy ngược của mẫu hoàng, không thể mạo phạm được.
Tiểu Hải đi ra ngoài một vòng lại quay lại, lúng búng nói: - Hoài Nghĩa đại sư nói, hắn... hắn có nhiều chi tiết ở Đại pháp cần bàn bạc với Bệ hạ, mời bệ hạ đồng ý gặp!
Nghe đến đó, Thái Bình công chúa cũng khẽ nhướn mày lên, nghĩ: “Tiết Hoài Nghĩa này, thật là quá lắm, cứ dây dưa như thế, càng khiến mẫu hoàng sinh ghét, tội gì chứ.”
Quả nhiên, sắc mặt Võ Tắc Thiên trầm xuống, hất ống tay áo một cái, trầm giọng nói: - Đã nói trẫm và nữ nhi đang trò chuyện, chuyện Đại pháp sự, tự hắn an bài đi, toàn quyền phụ trách là được!
Tiểu Hải cũng nhận ra nữ hoàng đế sắp không nhẫn nại được nữa rồi, không dám nhiều lời, vội vàng lại lui ra ngoài.
Sau màn che, Trương Xương Tông lo lắng nói: - Ngũ huynh, Tiết Hoài Nghĩa chưa từ bỏ ý định, còn muốn trọng xin Thánh sủng đó!
Trương Dịch Chi cười lạnh liên tục, nói thầm với gã: - Đến lúc đó, chúng ta cũng đi, tuyệt đối không thể để cho Hoàng đế và hắn có cơ hội ở bên nhau là được.
Trương Xương Tông nghe vậy hiểu ra, vui vẻ gật đầu: - Không những thế, còn phải diễu võ dương oai trước mắt hắn nữa. Hắn muốn mượn đại pháp để làm Thánh Thượng vui, chúng ta sẽ mang đại nạn đến cho hắn.
Hai huynh đệ nhìn nhau cười.
***
Trước Tết âm lịch đời Đường là nghỉ Đông Chí bảy ngày, tết âm lịch bảy ngày, Thượng Nguyên ba ngày.
Hiện giờ tết Nguyên Tiêu đã tới rồi, trong nha môn lại vội vàng bắt đầu nghỉ, chuẩn bị quấy hồ, chuẩn bị niêm phong.
Lúc Dương Phàm vào thành, trong thành còn có nhiều chỗ bày pháo lớn, thỉn thoảng vọng tới tiếng pháo đì đùng giòn vang, trên phố xá sạch sẽ, trước cửa từng nhà đều dán bùa đào rực rỡ như mới, long trọng mừng ngày lễ.
Tuy Tết Nguyên Tiêu chỉ nghỉ ba ngày, đối với người Đường mà nói, cũng những ngày quan trọng hơn so với Đông chí và Xuân tiết, ba ngày này mới thật sự cuồng hoan, cả thành vui đón năm mới.
Một số người treo đèn lồng đỏ các màu lên, hội đèn lồng cũng đang khẩn trương dựng lên, Dương Phàm đi dọc theo phố dài Định Đỉnh, lại không thấy một cây đèn Trích Tinh thật lớn, cao gần trăm thước, mọi năm Tiết Hoài Nghĩa đều làm cây đèn to lớn gây náo động thật lớn.
Năm nay chùa Bạch Mã vẫn chưa dựng cây đen ở phố dài, bởi vì Tiết Hoài Nghĩa đang bề bộn lấy chùa Bạch Mã là chiến trường chính, xử lý một trận pháp hội long trọng, không quan tâm việc đó rồi, chẳng qua không có cây đèn lớn sừng sững ở đường phố Định Đỉnh, càng tôn thêm vẻ huy hoàng và to lớn của cột chống trời "Minh Đường", "Thiên Đường”.
Dương Phàm đi đến Ti Nông tự trước, Lai Tuấn Thần không ở chỗ này, y đang bận rộn ở phủ nha Lạc Dương. Lúc này đang là ngày hội tân xuân, phòng cháy phòng trộm, duy trì trị an...bao loại việc vô cùng bận rộn, Lai Tuấn Thần hiện tại thân là Kinh Triệu doãn, việc này không thể không quan tâm, không rảnh đến Ti Nông tự để ngồi chơi.
Đường Tiêu Hiểu đang ở trong nha, các loại vật tư cần thiết cung phụng hoàng thất thông thường và ba ngày hội vui Thượng Nguyên đã chuẩn bị thỏa đáng, giao phó quan lại xong xuôi, gã vừa mới đặt đại ấn vào trong hộp, tự tay dán giấy niêm phong lên thì Dương Phàm đến.
Đối với vị Thang Giám nho nhỏ này, vị Đại Ti Nông này vẫn không dám có chút chậm trễ nào, nhất là gã nghe nói đến chuyện Lai Tuấn Thần ở Long Môn bị “ăn quả đắng”, nên vừa thấy Dương Phàm thì mặt mày hớn hở vô cùng thân thiết.
Hai người trước tiên chúc nhau những lời may mắn ngày lễ tết, rồi mới ngồi xuống, bảo tả hữu lui hết, rồi tạm thời khuyên giải và an ủi chuyện Dương Phàm tạm thời bị cách chức, rồi việc hắn sẽ có thể phục chức như nào, rồi chuyện chấp dịch cắt xén thức ăn điều tra rõ hay không...đều được vị Đại Ti Nông này khéo léo đưa đẩy.
Dương Phàm, gã không muốn đắc tội, mà Lai Tuấn Thần, thì gã lại càng không dám đắc tội, nên đành phải biểu thị thái độ như vậy. Dương Phàm cũng không để tâm, hắn đến, chỉ là thái độ nên có của một quan viên, Đường Ti Nông dùng chiêu “Thái cực” đưa đẩy với hắn, hắn cũng lười vạch trần, nếu không hỏi ra kết quả gì, thì về nhà chờ tin tức vậy.
Tuy nhiên nếu đã đến Ti Nông Tự, cách đó không xa là Đại Nha môn khác, chỗ đó có thể không đi, nhưng Hình Bộ thì nhất định phải đến thăm hỏi một chút, gặp Trần Đông, Tôn Vũ Hiên và vài vị đồng nghiệp vài đồng nghiệp gửi lời thăm hỏi.
Dương Phàm ra Ti Nông tự, đường nhỏ đi về hướng Hình Bộ, đi được nửa đường, chợt có một người mặc áo bào xanh từ trong Ngự Sử Đài đi ra. Dương Phàm cũng không để ý, người nọ lại thấy rõ hắn, sắc mặt đầu tiên là ngẩn ra, rồi lập tức bước tới, chắp tay với hắn: - Bái kiến Dương Thang giám!
Người ta thi lễ, cũng không thể không để ý tới. Chiếu theo quy củ, quan viên bậc thấp thấy quan viên bậc cao thì phải hành lễ bái, mà vị thượng cấp này lại chủ động hành lễ, Dương Phàm liền đứng lại, chắp tay, lễ còn chưa bái xong thì đã thất thanh kêu lên: - Lý tướng!
Người trước mát tóc trắng xóa, mặc quan bào màu xanh đạm, trên bào thêu đóa hoa nhỏ, không có đường vân, chỉ là một tiểu quan bát phẩm, cho nên Dương Phàm qua khóe mắt thấy người đó từ trong Ngự Sử Đài đi ra căn bản không hề chú ý đến, trong ấn tượng của hắn, mình không có vị bằng hữu như vậy trong Ngự Sử Đài.
Nhưng hắn thật không ngờ lại gặp Lý Chiêu Đức ở trong này.
Chiêu Đức tóc trắng xoá, trải qua lần đả kích này, nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn. Nghe Dương Phàm xưng hô như vậy, khóe miệng Lý Chiêu Đức nhếch lên nụ cười chua xót: - Hạ quan hiện giờ chỉ là một Giám sát Ngự Sử, sao có thể nhận câu xưng hô như vậy của Dương Thang giám chứ!
Dương Phàm nghe xong, cũng không khỏi cười khổ. Hai người cùng không nói gì, yên lặng sau một lúc lâu, Lý Chiêu Đức mới nói đầy thấm thía: - Nhị Lang tuổi trẻ, một chút suy sụp, chớ để ở trong lòng. Đông Sơn tái khởi, chưa chắc không được, còn nhiều thời gian mà...
Lý Chiêu Đức làm giám sát Ngự Sử, chẳng qua chỉ là một gã quan bát phẩm, nhưng là Ngự sư phân sát bách liêu, tuần án châu huyện, ngục tụng, quân nhung, hiến tế, doanh tác, xuất nạp thái phủ, nội ngoại quan sử bao gồm cả lãnh đạo trực tiếp, ngoại trừ bản thân Hoàng đế thì sẽ không một ai là ông ta không thể tố cáo, bởi vậy quan thấp mà quyền cao.
Nhưng tuy Dương Phàm là quan lục phẩm, cũng nằm trong mảng phụ trách này của ông ta. Lý Chiêu Đức thấy hắn trầm mặc, còn nghĩ hắn nản lòng thoái chí hơn mình, liền nói vài câu khích lệ hắn.
Dương Phàm thầm cười khổ, chắp tay nói: - Trưởng giả chỉ giáo, vãn bối ghi nhớ trong lòng!
Làm quan thì không luận cách nào khác rồi, mà phải luận theo chức quan, vị Tể tướng ngày xưa giờ thấp hơn hắn vài cấp, hắn đành phải dựa vào tuổi tác để nói. Dương Phàm nói: - Thượng Nguyên sắp tới, các nha đều phong ấn chuẩn bị nghỉ rồi. Lý công vội vàng như vậy, là muốn đi đâu?
Lý Chiêu Đức thản nhiên cười, nói: - Phụng mệnh Đô Ngự sử, đưa một bản công hàm tới Hình Bộ.
Dương Phàm thầm nghĩ: “Lý Chiêu Đức lớn tuổi như vậy, đã từng làm Tể tướng, hiện giờ giáng chức tới Ngự Sử Đài, theo lý thượng quan đồng nghiệp nên chiếu cố vị lão Tể tướng là thủ trưởng củ này nhiều hơn mới đúng chứ. Đã sắp nghỉ tết rồi, một vài quan viên sợ là đã chuồn về nhà ăn tết hết rồi, nên phái lão Tể tướng già này làm chân chạy. Ôi, lúc trước nhiều người bị ông ta làm nhục, hiện giờ rốt cuộc...”
Dương Phàm nghĩ vậy, nói: - Vãn bối đang muốn đến Hình Bộ thăm mấy vị bằng hữu, Lý công không ngại cùng đồng hành không.
Hai người sóng vai đi đến Hình Bộ, hai gã tùy tùng của Dương Phàm liền tự động lùi xa hơn, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, dần dần đã tới cổng lớn của nha môn Thu Quan.
Còn chưa tới cửa, hai người liền thấy một người qùy trước cổng, mặc quần áo tang, thẳng tắp quỳ trên mặt đất, người ra ra vào vào nha môn rất nhiều, nhưng tất cả đều coi người đó như không khí, căn bản không nhìn tới.
Tuyết đọng trên đường đã được quét sạch, nhưng thời tiết rét lạnh, hơn nữa mặt đất lại dày, người nọ mặc đồ tang, quần áo trên người không dày, cả người quỳ ở đó đã cứng ngắc lại rồi.
Dương Phàm và Lý Chiêu Đức kinh ngạc liếc nhau, bất giác bước nhanh hơn.