Dương Phàm còn cách Hình Bộ nha môn vài chục bước xa, một nam tử mặc trang phục sai dịch Hình Bộ liền chạy nhanh ra chào đón, cung kính nói: - Ai nha, Dương lang trung, chúc mừng năm mới, thọ lộc kéo dài! Hôm nay, tiểu nhân từng đến bái vọng quý phủ Lang trung, đáng tiếc Lang trung không có nhà, nghe nói cả nhà Lang Trung đã lên trên núi Long Môn, ha hả, rất có phong cách riêng, rất có phong cách riêng.
Người này đúng là Ban trưởng nha môn Hình Bộ Viên Hàn, là do một tay Dương Phàm nâng đỡ y từ Phó Ban trưởng lên, còn nữa, việc Lai Tuấn Thần ở Long Môn ăn quả đắng y cũng nghe nói, bản thân y không thể tin nổi vị Dương Thang giám trẻ tuổi này thật sự sẽ cả đời phải ở trên núi Long Môn trồng rau nuôi ngựa. Các quan lại trong triều đình phục khởi rất nhiều, người ta chỉ cần có một cơ hội, là có thể lại mặc áo tím làm quan to trong triều đình, y dù cố gắng thế nào cũng chỉ là một tiểu lại, nên nịnh bợ còn phải nịnh bợ.
Dương Phàm cười trả lễ, nói vài câu lễ mừng năm mới Cát Tường, rồi chỉ ra hướng cửa, hỏi: - Viên ban trưởng, người kia là ai, sao lại chạy tới Hình Bộ mà quỳ vậy?
Viên Ban trưởng vừa nghe hắn hỏi, lập tức thu lại nụ cười trên mặt, thở dài nặng nề, thấp giọng nói: - Người nọ là con trai của Phàn Ti Hình.
Dương Phàm khi còn làm Lang Trung Ti Hình, khi đó dưới tay hắn có Viên Ngoại Lang, Chủ quản, Ti Lại Sử và quan liêu các cấp, dù không phải là quen thuộc nhau thì ít nhất cũng từng biết mặt, biết tên của đối phương. Phàn Ti Hình này là một quan viên quản lý Đại lao Hình Bộ, Dương Phàm từng có duyên gặp mặt một lần.
Dương Phàm giật mình mà nói: - Phàn Ti Hình bị làm sao vậy? Bộ dạng con trai y như vậy, là muốn làm gì?
Viên Hàn nhìn nhìn ông lão đứng bên cạnh Dương Phàm, đường đường Lý Tể tướng đại danh y đương nhiên là nghe nói tới nhưng lại chưa từng gặp bao giờ, Dương Phàm hiểu ý, nói: - Cứ nói đừng ngại, vị trưởng giả này không phải là người ngoài.
Viên Hàn yên tâm, nói: - Còn không phải bởi vì Lai Tuấn Thần ư. Lai Tuấn Thần điều tra vụ án Lưu Tư Lễ, Kỳ Liên Diệu mưu phản, bắt rất nhiều quan thân, bởi vì vị Kỳ Liên Diệu kia vốn là Tham quân Lục Phủ Lạc Dương, Lai Tuấn Thần lo lắng sẽ có người quen giúp họ thông đồng tin tức, cho nên áp phạm nhân đến đại lao Hình Bộ chúng ta....
Viên Hàn tuy là một tiểu lại, nhưng cũng biết làm người đấy, y biết rằng Dương Phàm cùng Lai Tuấn Thần không đội trời chung, nên ở trước mặt Dương Phàm liền gọi thẳng tên Lai Tuấn Thần, căn bản không cần khiêm xưng.
Viên Hàn kể lại rõ ràng rành mạch, lại là vì sau khi áp tải phạm nhân vào đại lao Hình Bộ, có người quan trọng mắc bạo bệnh, Lai Tuấn Thần giận tím mặt, liền tìm lý do, cũng coi Phàn Ti Hình trông coi đại lao Hình Bộ cũng là người đồng mưu tội mưu phản, cuối cùng bị Hoàng đế hạ chỉ tru sát.
Kỳ thật chuyện này còn có chút quan hệ với Võ Thừa Tự. Võ Thừa Tự thả con chó điên Lai Tuấn Thần này ra vốn chỉ muốn sửa trị Lý Chiêu Đức và Dương Phàm, kết quả không đợi gã động thủ, hai người kia đã ngã, mà Lai Tuấn Thần không có nơi phát huy, lập tức loạn cắn, bắt luôn hai viên đại tướng của gã là huynh đệ Vương Lặc, Vương Trợ vào đại lao.
Võ Thừa Tự lo lắng Vương Trợ nói ra y là người bày mưu đặt kế tiết lộ tin tức cho Minh Cung Úy Cát húc, sẽ bị người thông minh đoán được việc này là do gã bày ra, liền mua chuộc quan coi ngục độc chết Vương Trợ.
Lai Tuấn Thần đang muốn từ miệng Vương Trợ đào ra thêm nhiều quan to triều đình để mở rộng thêm công lao của mình, kết quả Vương Trợ chết rồi, Lai Tuấn Thần giận không kềm được, liền thuận tay bắt luôn chưởng quản đại lao Hình Bộ Phàn Ti Hình cũng làm tội mưu phản, đầu tiên là ném vào đại lao cho đủ số, cuối cùng thì vứt bỏ bị xử trảm.
Chẳng qua nội tình này, người bên ngoài không thể nào biết được, cho nên trên dưới Hình Bộ đều cho rằng cái chết của Phàn Ti hình rất oan.
Con trai của Phàn Ti Hình quỳ gối trước cửa nha môn Hình Bộ, kêu oan cho phụ thân. Nhưng hiện giờ ở Hình Bộ có ai dám động vào Lai Tuấn Thần? Nên việc gã quỳ ở trước cửa nha môn Hình Bộ, những đồng nghiệp với phụ thân gã khi còn tại nhiệm ra ra vào vào đều thương cảm, nhưng không ai dám quan tâm đến gã, đều coi gã như người vô hình.
Lý Chiêu Đức nghe xong tức giận mặt đỏ rần, Dương Phàm mặc dù không có giao tình gì với Phàn Ti Hình kia, nhưng cũng lắc đầu liên tục, sinh lòng trắc ẩn.
Đúng lúc này, trong nha môn vọng ra một trận cười ha hả, Lai Tuấn Thần cùng Tả Thị Lang Hình Bộ Hoàng Phủ Trượng Bị, Hữu Thị Lang Lưu Như Tuyền đi ra. Lai Tuấn Thần là đến nha môn Hình Bộ làm việc, giờ việc đã xong, Tả Hữu Thị Lang liền đích thân tiễn y ra ngoài.
Hình Bộ Thượng thư Đào Văn Kiệt lúc trước cũng là một đại thần đối kháng Lai Tuấn Thần, là môn hạ của Thái Bình công chúa, năm mới khi gã về thăm nhà, bởi vì gia hương ở Tuyền Châu xa xôi, đến giờ còn chưa hồi kinh, sự vụ thường ngày của Hình Bộ là do Tả Hữu Thị Lang kiêm lĩnh.
Con trai Phàn Ti Hình biết hai vị Thị Lang này, gã muốn đi vào cáo trạng nhưng người giữ cửa không cho vào, đành phải quỳ gối ở đây, hiện giờ vừa thấy Tả Hữu Thị Lang xuất hiện, không khỏi mừng rỡ như điên, vội vàng lấy trong người ra đơn kiện, cao giọng kêu oan.
Tả hữu Thị lang vừa thấy là gã, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi. Con trai của Phàn Ti Hình này cáo trạng chính chủ nhân bên cạnh bọn họ, bọn họ ai dám nhận chứ, ai dám quản chứ.
Hoàng Phủ Trượng Bị trầm giọng quát: - Nơi này là Hình Bộ, có vụ án gì thì không thể trực tiếp chuyển tới Kinh Triệu Doãn, mà cứ cáo trạng tới Hình Bộ hay sao? Quả thực là cố tình gây sự! Các ngươi tại sao vậy, người kia là ai? Vì sao lại để hắn cáo trạng ở đây, đuổi đi, đuổi đi!
Viên Hàn khẩn trương cáo lỗi một tiếng với Dương Phàm, chạy tới thét đám sai địch kéo con trai của Phan Ti Hình đi.
- Buông ra, các ngươi buông ra.
Con trai của Phan Ti Hình giãy mạnh khỏi bọn họ, rút từ trong ống giày ra một con dao găm sáng choáng.
- Bảo vệ Thị Lang, mau bảo vệ Thị Lang!
Viên Hàn kinh hãi, vội vàng kêu đám chấp dịch cầm theo hỏa côn đến trước mặt hai vị Thị Lang và Lai Tuấn Thần, đồng thời rút eo đao mình ra bảo vệ phía trước.
Con trai của Phàn Ti Hinh giơ dao găm lên, quát to: - Cha ta oan uổng, chính là bị tên cẩu tặc Lai Tuấn Thần kia làm hại, tên cẩu tặc kia hiện giờ chính là Kinh Triệu doãn, ta làm sao có thể đi Kinh Triệu doãn cáo trạng? Cha ta oan khuất mà chết, bọn ngươi quản lý Hình Bộ, chẳng lẽ muốn ngồi nhìn cẩu tặc lạm sát vô tội? Hai vị Thị lang, nếu hai vị không nhận đơn kiện này, Phàn mỗ hôm nay sẽ chết trước mặt các ngươi!
Con trai của Phàn Ti Hình vô cùng cương liệt, một câu vừa dứt, đã lập tức đâm con dao vào bụng mình, máu tươi nhuộm đẫm cả đơn kiện trước người, làm đám quan viên tiểu lại đứng ở cửa nha môn ngây ra như phỗng.
Thiếu niên này cũng không biết Lai Tuấn Thần, nếu biến người được Tả Hữu Thị Lang đang vây quanh chính là kẻ thù giết cha, chỉ sợ gã sẽ không tự sát mà một dao đâm Lai Tuấn Thần rồi.
Hoàng Phủ Trượng Bị sợ hãi, luôn miệng nói: - Kéo hắn đi mau, kéo hắn đi mau. Gần sang năm mới rồi mà xui xẻo như này, chớ để hắn chết trước cửa nha môn chúng ta đấy.
Lưu Như Tuyền nói: - Viên Ban trưởng, ngươi trước tiên đưa hắn đi tìm y sĩ khẩn trương chữa trị đi, vả lại...vả lại chớ để hắn tự làm tổn hại tính mạng mình nữa.
Thấy Phàn Ti Hình chết oan, con trai ông ta lại tự sát, hiện giờ máu chảy đầy đất, sinh tử không rõ, Lưu Thị Lang thấy sống mũi cay cay, nước mắt không kìm nổi lăn xuống, rất nhiều tiểu lại bên cạnh cũng thấy thương cảm, yên lặng cúi đầu, không ai nói gì.
Lai Tuấn Thần thấy bọn họ bộ dạng như vậy, vô cùng ngứa mắt, cười lạnh nói: - Làm sao vậy? Có người mổ bụng thì nhất định là oan uổng sao? Vụ án này là do một tay ta xử lý đấy, Phàn Ti Hình kia là có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, triều đình xử phạt mức cao nhất theo pháp luật! Các ngươi khóc tang như vậy, giả dạng cho ai xem hử? Có phải muốn sau này chỉ cần có người phạm vào vương pháp, con hắn chạy tới tự sát là có thể vô tội phóng thích hay sao.
Lai Tuấn Thần lớn tiếng mắng chửi, đám quan viên nào ai dám đối đáp lại, tất cả đều né tránh ánh mắt của y. Lưu Như Tuyền là hình bộ Thị lang, cấp bậc không hề thấp hơn y, trong lòng vốn đã vô cùng buồn bực, lại nghe y nói như vậy, trong lòng rất không hài lòng, liền thản nhiên nói: - Lưu mỗ có tật xấu gặp gió thì chảy nước mắt, không tiễn xa hơn được, đi trước một bước.
Lưu Thị lang phẩy tay áo quay người bỏ đi, Lai Tuấn Thần thấy vậy càng thêm tức giận, cắn răng cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ: “Hay cho Lưu Như Tuyền ngươi, bố đây lần này có thể phục khởi, Hoàng Phủ Trượng Bị đến quý phụ tặng lễ vật, Lưu Như Tuyền ngươi lại ra vẻ không biết, hiện tại lại còn thể hiện bộ dạng khó coi trước mắt ta, bố đây nếu không tìm được cơ hội chỉnh chết ngươi, thì sẽ tự đánh chết mình!”
Lúc này chấp dịch đã ba chân bốn cẳng nâng con trai của Phàn Ti Hình lên, kéo đi. Hoàng Phủ Trượng Bị lại bảo người đổ tuyết lên đường che đi vết máu, rồi mới quay sang cười nịnh với Lai Tuấn Thần: - Phủ quân không nên tức giận, chớ để việc này làm mất hứng, sắp sang năm mới rồi....
Gã vừa nói được một nửa, Lai Tuấn Thần đột nhiên chạy đi. Hóa ra Lai Tuấn Thần chớp mắt đã nhìn thấy Dương Phàm và Lý Chiêu Đức, năm đó y bị giáng chức Đồng Châu, đúng là hai người trước mắt gây nên, hiện giờ thấy bọn họ còn kém cỏi hơn cả mình lúc trước, y lập tức vô cùng vui vẻ.
Y cười hì hì đi đến trước mặt hai người, đánh giá trên dưới một hồi, ra vẻ ngạc nhiên nói: - Ơ, đây không phải... Lý... Lý...
Lai Tuấn Thần nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Hoàng Phủ Trượng Bị, hỏi: - Hoàng Phủ huynh, vị này là ai?
Hoàng Phủ Trượng Bị nhìn thấy Lý Chiêu Đức, hơi có chút bất an, theo bản năng chắp tay với Lý Chiêu Đức, nói: - Lý Ngự sử!
Lai Tuấn Thần vỗ trán một cái, nói: - Đúng đúng đúng, Lý Ngự sử, ha ha ha ha... , giám sát Ngự Sử, ai nha, Lý Ngự sử, ngươi mặc quan phục này thật là rất có tinh thần đó nha, giống như là trẻ thêm hai mươi tuổi vậy, đến mỗ đây nhìn mà còn chưa thể nhận ra ngay được.
Lý Chiêu Đức là ai, xuất thân thế gia, quan tới Tể tướng, nào có để ý đấu võ mồm với y, tự hạ thân phận. Lý Chiêu Đức cười lạnh một tiếng, phất tay áo nói: - Tính tham mà tàn độc, hành vi chẳng khác gì lang sói, sớm muộn gì ắt gặp ác báo! Nói xong, liền đi vào Hình Bộ, không hề liếc nhìn y một cái.
Lai Tuấn Thần bị Lý Chiêu Đức khinh miệt mà ngượng ngập đỏ bừng cả mặt, oán hận nhìn chằm chằm theo lưng của Lý Chiêu Đức, tận đến khi Lý Chiêu Đức hoàn toàn biến mất ở cửa Hình Bộ, mới lại quay sang nhìn Dương Phàm cười dài. Dương Phàm mỉm cười vái chào: - Hạ quan Dương Phàm, bái kiến Dương Phủ doãn!
Nụ cười trên mặt Lai Tuấn Thần lập tức cứng đờ.
Lúc này, vị Minh Đường Úy Cát Húc xui xẻo đang ngàn dặm xa xôi, ngược đạp tuyết mà từ Trường An chạy tới thành Lạc Dương.
Đáng ra Cát Húc đã sớm đến Lạc Dương rồi, chỉ có điều gã ngày đi đêm đi, trời đông rét mướt, tâm trạng lại lo lắng không ngủ được, khi gần đến Lạc Dương thì bất ngờ bị cơn sốt nặng.
Hai tùy tùng thấy tình hình của gã như vậy, nếu như cưỡng ép đi tiếp, chỉ sợ vị Cát Huyện úy này đến được Lạc Dương thì cũng toi mạng, đành phải tìm đến hiệu thuốc gần đó, chữa trị cho y.
Lần trì hoãn này, tận đến hôm nay Cát Húc mới đến kinh thành. Cát Húc vào thành Lạc Dương một khắc cũng không ngừng lại, đều bất chấp y phục rách nát y như một tên ăn mày, lập tức báo tiến cung thành. Khi Lai Tuấn Thần bị Dương Phàm sửa họ, thì Cát Húc đã đuổi tới Đoan môn.
Thị vệ Đoan môn nhìn thấy ba tên ăn mày chạy tới cung thành, lập tức bước tới xua đuổi.
Cát Húc nằm sấp nhìn cung khuyết cao cao, lấy trong người ra đại ấn giơ cao lên quá đầu, khóc lớn lên.
Thị vệ Cung môn tiếp nhận đại ấn, xem xem, không khỏi hoảng sợ: - Hợp Cung úy Trường An sao lại thảm hại như này chứ, hay là Trường An đã xảy ra binh biến?
Dương Tái Tư nghe xong lại lần nữa cúi đầu, giả ý nhấp rượu, vội vàng suy tư.
Cẩn thận ngẫm lại vài vị quan viên có danh vọng trong triều đình nguyện đứng ra ủng hộ y, tựa hồ cũng có thân hữu con cháu hoặc là môn nhân đệ tử được đề cập đến trong bản danh sách của Dương Phàm kia, bọn họ nóng lòng muốn giải quyết việc này, cũng là hợp tình lý, tuy nhiên Dương Tái Tư, cảm thấy sự tình không đơn giản giống như đối phương đã nói .
Dương Tái Tư trầm tư thật lâu sau, mới ngẩng đầu lên, hỏi:
- Như vậy, giúp một người, người này... , là ai?
Người kia nói:
- Triệu Càn!
Dương Tái Tư ánh mắt sắc bén co rụt lại, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.
Người nọ cười lạnh một tiếng nói:
- Cái việc xử án này, hiện tại tìm ai tới thu thập? Triệu Càn, cũng không biết từ chỗ nào mà biết nhiều chuyện riêng tư của các vị quan lại, xem ra lại là noi theo Chu Hưng, Lai Tuấn Thần, mưu đồ lấy đường tắt mà thượng vị, thấy lợi tối mắt mất rồi, nhưng là bất kể như thế nào, hiện tại nhân tuyển thích hợp ra mặt thu thập tàn cục, không có ai so với kẻ đó thích hợp hơn .
Hắn không phải biết rõ các chuyện của quan gia như lòng bàn tay sao? Vậy hãy để cho hắn để làm Khảo Công Lang trung, khi đó, ai còn nói gì nữa? Dùng hắn, ngoại trừ có thể phong lại miệng của hắn, đem cái cục diện rối rắm này ném cho hắn thu thập, còn có thể chứng minh Dương huynh ngươi không kết đảng, không lập phái, một lòng vì công, bệ hạ tất sẽ long nhan vui mừng!
Dương Tái Tư nghe xong, lại lần nữa cúi đầu.
Đề cử Triệu Càn xét đến cùng cũng có cái lợi, hướng chỗ gần nói, khiến tên đó đạt tới mục đích thăng quan, miễn cho hắn học Chu Hưng Lai Tuấn Thần, như chó điên mà loạn cắn người, đám quan viên mấy ngày trước còn liều mạng muốn nhét người vào danh sách tuyển quan viên, hiện tại cả đám đều ước gì có thể chạy trốn càng xa.
Càng nói càng xa vấn đề cũ, việc tuyển quan viên này cũng không phải là việc tốt, mặc kệ danh sách của Triệu Càn cân bằng thế nào đi nữa, khẳng định cũng phải đắc tội một nhóm người, hắn cuối cùng có thể trở thành tay sai của Hoàng đế như Chu Hưng Lai Tuấn Thần hay không cũng còn chưa biết, nhưng trước tiên cứ để hắn tự có thêm cho mình một đám kẻ thù đã.
Đây là thủ đoạn chỉnh người giết người không thấy máu. Tuy nhiên. . ."
Dương Tái Tư cân nhắc trước sau, cảm giác, cảm thấy trong đó có cái gì đó không phù hợp. Y tính toán thật lâu sau, bản thân vẫn là không rõ ràng lắm toàn bộ mục đích của đối phương, tuy nhiên lại thật ra phân tích toàn bộ rõ ràng sự lợi hại cho bản thân.
Bất kể như thế nào, nếu y đáp ứng, đối với y mà nói đều là có lợi không có hại. Y đáp ứng, lập tức có thể đạt được một cỗ trợ lực thật lớn, khiến y khi cạnh tranh với Diêu Sùng có thêm một ưu thế thật lớn. Chuyện kế tiếp phải đợi y chân chính thành Tể tướng mới có thể thực thi, nếu y thành Tể tướng, lại thuận thế đề xuất yêu cầu này, vừa lấy được Thánh tâm, lại bảo toàn được thanh danh của những quan viên này, theo đó có thể mở rộng nhân mạch cảu mình , còn có thể tại trong triều đình và dân gian có một thanh danh chí công vô tư, lưu lại cho Hoàng đế ấn tượng tốt về bản thân có quyết đoán, có năng lực, một lòng vì thiên tử phân ưu giải nạn, vô luận tính toán như thế nào , đều không hề bị thiệt.
Nghĩ đến đây, Dương Tái Tư nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, đặt chén xuống "BA~" một tiếng, trầm giọng nói:
- Được! Cứ làm như thế!
Võ Tắc Thiên vẻ mặt không vui trở lại tẩm cung.
Gần đây trong triều xảy ra một loạt sự tình làm cho bà rất không thoải mái, hôm nay cố ý đi vào Long Môn hành cung thưởng thức ôn tuyền, chỉ vì thư giãn một tí tâm tình lo âu, ai ngờ Võ Tam Tư lại đuổi tới Long Môn đến khóc lóc kể lể ủy khuất.
Võ Tắc Thiên không có cách nào khác, đành phải từ trong ôn tuyền đi ra, thay đổi ăn mặc để tiếp kiến đứa chất tử không hăng hái tranh giành này của bà, nghe hắn khóc lóc kể lể nửa ngày ủy khuất, bà chẳng chút kiên nhẫn mà đuổi hắn đi.
Gia sự và quốc sự, đâu có thể nào được chia rõ ràng như vậy, quốc gia thiên hạ đều là của bà, nếu sự tình của Võ Tam Tư và Dương Phàm mà làm thật khéo, làm người khác không lời nào để nói, bà căn bản không ngại, nhưng chuyện này lại thành ra như vậy, Võ Tắc Thiên có chút tiếc vì đã“rèn sắt không thành thép”.
- Người tới!
Trong nội thất không có ai, nhưng Võ Tắc Thiên vừa ra lệnh một tiếng, lập tức hai bóng người mảnh khảnh xuất hiện như quỷ mị, lẳng lặng mà đứng ở đó.
Mai Hoa Nội Vệ, ở thời điểm Võ Tắc Thiên còn chưa đăng cơ, kiêm đủ nhiều chức năng như đặc vụ, thị vệ và tùy tùng, nhưng khi nàng trèo lên ngôi báu, Mai Hoa Nội Vệ đã chỉ còn lại một công năng là thiếp thân hộ vệ . Hiện giờ tin tức của Tam pháp ti gần như tê liệt, bà không thể không để Mai Hoa Nội Vệ lại trở lại chức vụ cũ.
- Dương Phàm có hành động gì?
- Hồi bẩm bệ hạ, Dương Phàm những ngày qua đóng cửa không ra ngoài, ngẫu nhiên có đồng liêu đăng môn bái phỏng, phẩm cấp cao nhất cũng chỉ là ngũ phẩm.
- Dương Phàm không có đi Lương Vương phủ? Cũng không có đi Thái Bình công chúa phủ ư?
- Không có!
- Ừ!
Võ Tắc Thiên khoát tay, hai nữ thị vệ lặng yên biến mất.
Võ Tắc Thiên thầm nghĩ: " Dương Phàm này cũng là kẻ thông minh, biết đúng chừng mực, không có dựa vào vì bản thân làm việc cho Tam Tư và được Thái Bình sủng ái liền không kiêng nể gì, nơi nơi khẩn cầu, đưa tới đủ bách quan lại cùng công kích, so với đồ khốn khiếp Hoài Nghĩa kia có tiền đồ hơn.
Võ Tắc Thiên chợt nhớ tới tin tức Lạc Dương lệnh vừa gửi tới, Tiết Hoài Nghĩa chạy đến phủ Lạc Dương, đòi Lạc Dương huyện lệnh ba trăm tấm tơ lụa, hai mươi lăm con trâu, còn dùng danh nghĩa của Hoàng đế, nói muốn vì bàmở một tràng đại pháp hội gì đó, Lạc Dươnglệnh không thể không cho, nhưng số lượng lớn vậy không biết xử lý thế nào, đành phải báo cáo chi tiêu cho Hoàng Đế
Nhớ tới Tiết Hoài Nghĩa, Võ Tắc Thiên càng thêm phiền não: "Dương Phàm, đứa nhỏ này nhìn cũng coi như thông minh, lần này làm sao lại phạm vào hồ đồ, để lại nhiều nhược điểm như vậy khiến người ta tra ra. Cuối cùng cũng là tuổi trẻ nha, một khi đắc chí, không khỏi đắc ý vênh váo, lúc này đây, bất kể như thế nào cũng phải cho hắn ăn một ít khổ sở, nếu không sao có thể cấp công đạo cho bách quan lại? Chỉ có điều, chuyện này nhất định phải mau chóng chấm dứt, không thể để cho Triệu Càn lại tìm thêm ra được cái gì, lại tra được gì, mất mặt không chỉ là trẫm, mà chính là Võ gia rồi!"
Sau tấm bình phong, đột nhiên truyền đến một trận đùa tiếng nước và tiếng cười to của Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi, Võ Tắc Thiên khẽ dãn đầu mi ra, trên mặt mỉm cười.
Hiện tại cũng chỉ có thời điểm ở cùng một chỗ với Ngũ Lang và Lục Lang, bà mới cảm thấy vô ưu vô lự, mới có loại cảm giác trở lại tuổi thanh xuân.
Võ Tắc Thiên nghĩ, nhẹ nhàng kéo đai lưng, đi đến, phong tư lả lướt, mơ hồ khôi phục vài phần phong thái năm đó.
Khi đi tới chỗ bình phong, áo bào đã lặng yên thoát xuống.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Dương Phàm còn cách Hình Bộ nha môn vài chục bước xa, một nam tử mặc trang phục sai dịch Hình Bộ liền chạy nhanh ra chào đón, cung kính nói: - Ai nha, Dương lang trung, chúc mừng năm mới, thọ lộc kéo dài! Hôm nay, tiểu nhân từng đến bái vọng quý phủ Lang trung, đáng tiếc Lang trung không có nhà, nghe nói cả nhà Lang Trung đã lên trên núi Long Môn, ha hả, rất có phong cách riêng, rất có phong cách riêng.
Người này đúng là Ban trưởng nha môn Hình Bộ Viên Hàn, là do một tay Dương Phàm nâng đỡ y từ Phó Ban trưởng lên, còn nữa, việc Lai Tuấn Thần ở Long Môn ăn quả đắng y cũng nghe nói, bản thân y không thể tin nổi vị Dương Thang giám trẻ tuổi này thật sự sẽ cả đời phải ở trên núi Long Môn trồng rau nuôi ngựa. Các quan lại trong triều đình phục khởi rất nhiều, người ta chỉ cần có một cơ hội, là có thể lại mặc áo tím làm quan to trong triều đình, y dù cố gắng thế nào cũng chỉ là một tiểu lại, nên nịnh bợ còn phải nịnh bợ.
Dương Phàm cười trả lễ, nói vài câu lễ mừng năm mới Cát Tường, rồi chỉ ra hướng cửa, hỏi: - Viên ban trưởng, người kia là ai, sao lại chạy tới Hình Bộ mà quỳ vậy?
Viên Ban trưởng vừa nghe hắn hỏi, lập tức thu lại nụ cười trên mặt, thở dài nặng nề, thấp giọng nói: - Người nọ là con trai của Phàn Ti Hình.
Dương Phàm khi còn làm Lang Trung Ti Hình, khi đó dưới tay hắn có Viên Ngoại Lang, Chủ quản, Ti Lại Sử và quan liêu các cấp, dù không phải là quen thuộc nhau thì ít nhất cũng từng biết mặt, biết tên của đối phương. Phàn Ti Hình này là một quan viên quản lý Đại lao Hình Bộ, Dương Phàm từng có duyên gặp mặt một lần.
Dương Phàm giật mình mà nói: - Phàn Ti Hình bị làm sao vậy? Bộ dạng con trai y như vậy, là muốn làm gì?
Viên Hàn nhìn nhìn ông lão đứng bên cạnh Dương Phàm, đường đường Lý Tể tướng đại danh y đương nhiên là nghe nói tới nhưng lại chưa từng gặp bao giờ, Dương Phàm hiểu ý, nói: - Cứ nói đừng ngại, vị trưởng giả này không phải là người ngoài.
Viên Hàn yên tâm, nói: - Còn không phải bởi vì Lai Tuấn Thần ư. Lai Tuấn Thần điều tra vụ án Lưu Tư Lễ, Kỳ Liên Diệu mưu phản, bắt rất nhiều quan thân, bởi vì vị Kỳ Liên Diệu kia vốn là Tham quân Lục Phủ Lạc Dương, Lai Tuấn Thần lo lắng sẽ có người quen giúp họ thông đồng tin tức, cho nên áp phạm nhân đến đại lao Hình Bộ chúng ta....
Viên Hàn tuy là một tiểu lại, nhưng cũng biết làm người đấy, y biết rằng Dương Phàm cùng Lai Tuấn Thần không đội trời chung, nên ở trước mặt Dương Phàm liền gọi thẳng tên Lai Tuấn Thần, căn bản không cần khiêm xưng.
Viên Hàn kể lại rõ ràng rành mạch, lại là vì sau khi áp tải phạm nhân vào đại lao Hình Bộ, có người quan trọng mắc bạo bệnh, Lai Tuấn Thần giận tím mặt, liền tìm lý do, cũng coi Phàn Ti Hình trông coi đại lao Hình Bộ cũng là người đồng mưu tội mưu phản, cuối cùng bị Hoàng đế hạ chỉ tru sát.
Kỳ thật chuyện này còn có chút quan hệ với Võ Thừa Tự. Võ Thừa Tự thả con chó điên Lai Tuấn Thần này ra vốn chỉ muốn sửa trị Lý Chiêu Đức và Dương Phàm, kết quả không đợi gã động thủ, hai người kia đã ngã, mà Lai Tuấn Thần không có nơi phát huy, lập tức loạn cắn, bắt luôn hai viên đại tướng của gã là huynh đệ Vương Lặc, Vương Trợ vào đại lao.
Võ Thừa Tự lo lắng Vương Trợ nói ra y là người bày mưu đặt kế tiết lộ tin tức cho Minh Cung Úy Cát húc, sẽ bị người thông minh đoán được việc này là do gã bày ra, liền mua chuộc quan coi ngục độc chết Vương Trợ.
Lai Tuấn Thần đang muốn từ miệng Vương Trợ đào ra thêm nhiều quan to triều đình để mở rộng thêm công lao của mình, kết quả Vương Trợ chết rồi, Lai Tuấn Thần giận không kềm được, liền thuận tay bắt luôn chưởng quản đại lao Hình Bộ Phàn Ti Hình cũng làm tội mưu phản, đầu tiên là ném vào đại lao cho đủ số, cuối cùng thì vứt bỏ bị xử trảm.
Chẳng qua nội tình này, người bên ngoài không thể nào biết được, cho nên trên dưới Hình Bộ đều cho rằng cái chết của Phàn Ti hình rất oan.
Con trai của Phàn Ti Hình quỳ gối trước cửa nha môn Hình Bộ, kêu oan cho phụ thân. Nhưng hiện giờ ở Hình Bộ có ai dám động vào Lai Tuấn Thần? Nên việc gã quỳ ở trước cửa nha môn Hình Bộ, những đồng nghiệp với phụ thân gã khi còn tại nhiệm ra ra vào vào đều thương cảm, nhưng không ai dám quan tâm đến gã, đều coi gã như người vô hình.
Lý Chiêu Đức nghe xong tức giận mặt đỏ rần, Dương Phàm mặc dù không có giao tình gì với Phàn Ti Hình kia, nhưng cũng lắc đầu liên tục, sinh lòng trắc ẩn.
Đúng lúc này, trong nha môn vọng ra một trận cười ha hả, Lai Tuấn Thần cùng Tả Thị Lang Hình Bộ Hoàng Phủ Trượng Bị, Hữu Thị Lang Lưu Như Tuyền đi ra. Lai Tuấn Thần là đến nha môn Hình Bộ làm việc, giờ việc đã xong, Tả Hữu Thị Lang liền đích thân tiễn y ra ngoài.
Hình Bộ Thượng thư Đào Văn Kiệt lúc trước cũng là một đại thần đối kháng Lai Tuấn Thần, là môn hạ của Thái Bình công chúa, năm mới khi gã về thăm nhà, bởi vì gia hương ở Tuyền Châu xa xôi, đến giờ còn chưa hồi kinh, sự vụ thường ngày của Hình Bộ là do Tả Hữu Thị Lang kiêm lĩnh.
Con trai Phàn Ti Hình biết hai vị Thị Lang này, gã muốn đi vào cáo trạng nhưng người giữ cửa không cho vào, đành phải quỳ gối ở đây, hiện giờ vừa thấy Tả Hữu Thị Lang xuất hiện, không khỏi mừng rỡ như điên, vội vàng lấy trong người ra đơn kiện, cao giọng kêu oan.
Tả hữu Thị lang vừa thấy là gã, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi. Con trai của Phàn Ti Hình này cáo trạng chính chủ nhân bên cạnh bọn họ, bọn họ ai dám nhận chứ, ai dám quản chứ.
Hoàng Phủ Trượng Bị trầm giọng quát: - Nơi này là Hình Bộ, có vụ án gì thì không thể trực tiếp chuyển tới Kinh Triệu Doãn, mà cứ cáo trạng tới Hình Bộ hay sao? Quả thực là cố tình gây sự! Các ngươi tại sao vậy, người kia là ai? Vì sao lại để hắn cáo trạng ở đây, đuổi đi, đuổi đi!
Viên Hàn khẩn trương cáo lỗi một tiếng với Dương Phàm, chạy tới thét đám sai địch kéo con trai của Phan Ti Hình đi.
- Buông ra, các ngươi buông ra.
Con trai của Phan Ti Hình giãy mạnh khỏi bọn họ, rút từ trong ống giày ra một con dao găm sáng choáng.
- Bảo vệ Thị Lang, mau bảo vệ Thị Lang!
Viên Hàn kinh hãi, vội vàng kêu đám chấp dịch cầm theo hỏa côn đến trước mặt hai vị Thị Lang và Lai Tuấn Thần, đồng thời rút eo đao mình ra bảo vệ phía trước.
Con trai của Phàn Ti Hinh giơ dao găm lên, quát to: - Cha ta oan uổng, chính là bị tên cẩu tặc Lai Tuấn Thần kia làm hại, tên cẩu tặc kia hiện giờ chính là Kinh Triệu doãn, ta làm sao có thể đi Kinh Triệu doãn cáo trạng? Cha ta oan khuất mà chết, bọn ngươi quản lý Hình Bộ, chẳng lẽ muốn ngồi nhìn cẩu tặc lạm sát vô tội? Hai vị Thị lang, nếu hai vị không nhận đơn kiện này, Phàn mỗ hôm nay sẽ chết trước mặt các ngươi!
Con trai của Phàn Ti Hình vô cùng cương liệt, một câu vừa dứt, đã lập tức đâm con dao vào bụng mình, máu tươi nhuộm đẫm cả đơn kiện trước người, làm đám quan viên tiểu lại đứng ở cửa nha môn ngây ra như phỗng.
Thiếu niên này cũng không biết Lai Tuấn Thần, nếu biến người được Tả Hữu Thị Lang đang vây quanh chính là kẻ thù giết cha, chỉ sợ gã sẽ không tự sát mà một dao đâm Lai Tuấn Thần rồi.
Hoàng Phủ Trượng Bị sợ hãi, luôn miệng nói: - Kéo hắn đi mau, kéo hắn đi mau. Gần sang năm mới rồi mà xui xẻo như này, chớ để hắn chết trước cửa nha môn chúng ta đấy.
Lưu Như Tuyền nói: - Viên Ban trưởng, ngươi trước tiên đưa hắn đi tìm y sĩ khẩn trương chữa trị đi, vả lại...vả lại chớ để hắn tự làm tổn hại tính mạng mình nữa.
Thấy Phàn Ti Hình chết oan, con trai ông ta lại tự sát, hiện giờ máu chảy đầy đất, sinh tử không rõ, Lưu Thị Lang thấy sống mũi cay cay, nước mắt không kìm nổi lăn xuống, rất nhiều tiểu lại bên cạnh cũng thấy thương cảm, yên lặng cúi đầu, không ai nói gì.
Lai Tuấn Thần thấy bọn họ bộ dạng như vậy, vô cùng ngứa mắt, cười lạnh nói: - Làm sao vậy? Có người mổ bụng thì nhất định là oan uổng sao? Vụ án này là do một tay ta xử lý đấy, Phàn Ti Hình kia là có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, triều đình xử phạt mức cao nhất theo pháp luật! Các ngươi khóc tang như vậy, giả dạng cho ai xem hử? Có phải muốn sau này chỉ cần có người phạm vào vương pháp, con hắn chạy tới tự sát là có thể vô tội phóng thích hay sao.
Lai Tuấn Thần lớn tiếng mắng chửi, đám quan viên nào ai dám đối đáp lại, tất cả đều né tránh ánh mắt của y. Lưu Như Tuyền là hình bộ Thị lang, cấp bậc không hề thấp hơn y, trong lòng vốn đã vô cùng buồn bực, lại nghe y nói như vậy, trong lòng rất không hài lòng, liền thản nhiên nói: - Lưu mỗ có tật xấu gặp gió thì chảy nước mắt, không tiễn xa hơn được, đi trước một bước.
Lưu Thị lang phẩy tay áo quay người bỏ đi, Lai Tuấn Thần thấy vậy càng thêm tức giận, cắn răng cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ: “Hay cho Lưu Như Tuyền ngươi, bố đây lần này có thể phục khởi, Hoàng Phủ Trượng Bị đến quý phụ tặng lễ vật, Lưu Như Tuyền ngươi lại ra vẻ không biết, hiện tại lại còn thể hiện bộ dạng khó coi trước mắt ta, bố đây nếu không tìm được cơ hội chỉnh chết ngươi, thì sẽ tự đánh chết mình!”
Lúc này chấp dịch đã ba chân bốn cẳng nâng con trai của Phàn Ti Hình lên, kéo đi. Hoàng Phủ Trượng Bị lại bảo người đổ tuyết lên đường che đi vết máu, rồi mới quay sang cười nịnh với Lai Tuấn Thần: - Phủ quân không nên tức giận, chớ để việc này làm mất hứng, sắp sang năm mới rồi....
Gã vừa nói được một nửa, Lai Tuấn Thần đột nhiên chạy đi. Hóa ra Lai Tuấn Thần chớp mắt đã nhìn thấy Dương Phàm và Lý Chiêu Đức, năm đó y bị giáng chức Đồng Châu, đúng là hai người trước mắt gây nên, hiện giờ thấy bọn họ còn kém cỏi hơn cả mình lúc trước, y lập tức vô cùng vui vẻ.
Y cười hì hì đi đến trước mặt hai người, đánh giá trên dưới một hồi, ra vẻ ngạc nhiên nói: - Ơ, đây không phải... Lý... Lý...
Lai Tuấn Thần nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Hoàng Phủ Trượng Bị, hỏi: - Hoàng Phủ huynh, vị này là ai?
Hoàng Phủ Trượng Bị nhìn thấy Lý Chiêu Đức, hơi có chút bất an, theo bản năng chắp tay với Lý Chiêu Đức, nói: - Lý Ngự sử!
Lai Tuấn Thần vỗ trán một cái, nói: - Đúng đúng đúng, Lý Ngự sử, ha ha ha ha... , giám sát Ngự Sử, ai nha, Lý Ngự sử, ngươi mặc quan phục này thật là rất có tinh thần đó nha, giống như là trẻ thêm hai mươi tuổi vậy, đến mỗ đây nhìn mà còn chưa thể nhận ra ngay được.
Lý Chiêu Đức là ai, xuất thân thế gia, quan tới Tể tướng, nào có để ý đấu võ mồm với y, tự hạ thân phận. Lý Chiêu Đức cười lạnh một tiếng, phất tay áo nói: - Tính tham mà tàn độc, hành vi chẳng khác gì lang sói, sớm muộn gì ắt gặp ác báo! Nói xong, liền đi vào Hình Bộ, không hề liếc nhìn y một cái.
Lai Tuấn Thần bị Lý Chiêu Đức khinh miệt mà ngượng ngập đỏ bừng cả mặt, oán hận nhìn chằm chằm theo lưng của Lý Chiêu Đức, tận đến khi Lý Chiêu Đức hoàn toàn biến mất ở cửa Hình Bộ, mới lại quay sang nhìn Dương Phàm cười dài. Dương Phàm mỉm cười vái chào: - Hạ quan Dương Phàm, bái kiến Dương Phủ doãn!
Nụ cười trên mặt Lai Tuấn Thần lập tức cứng đờ.
Lúc này, vị Minh Đường Úy Cát Húc xui xẻo đang ngàn dặm xa xôi, ngược đạp tuyết mà từ Trường An chạy tới thành Lạc Dương.
Đáng ra Cát Húc đã sớm đến Lạc Dương rồi, chỉ có điều gã ngày đi đêm đi, trời đông rét mướt, tâm trạng lại lo lắng không ngủ được, khi gần đến Lạc Dương thì bất ngờ bị cơn sốt nặng.
Hai tùy tùng thấy tình hình của gã như vậy, nếu như cưỡng ép đi tiếp, chỉ sợ vị Cát Huyện úy này đến được Lạc Dương thì cũng toi mạng, đành phải tìm đến hiệu thuốc gần đó, chữa trị cho y.
Lần trì hoãn này, tận đến hôm nay Cát Húc mới đến kinh thành. Cát Húc vào thành Lạc Dương một khắc cũng không ngừng lại, đều bất chấp y phục rách nát y như một tên ăn mày, lập tức báo tiến cung thành. Khi Lai Tuấn Thần bị Dương Phàm sửa họ, thì Cát Húc đã đuổi tới Đoan môn.
Thị vệ Đoan môn nhìn thấy ba tên ăn mày chạy tới cung thành, lập tức bước tới xua đuổi.
Cát Húc nằm sấp nhìn cung khuyết cao cao, lấy trong người ra đại ấn giơ cao lên quá đầu, khóc lớn lên.
Thị vệ Cung môn tiếp nhận đại ấn, xem xem, không khỏi hoảng sợ: - Hợp Cung úy Trường An sao lại thảm hại như này chứ, hay là Trường An đã xảy ra binh biến?