Trên Điện Võ Thành, Thượng Quan Uyển Nhi ngồi dựa bàn, bàn tay trắng nõn cầm bút lông sói, đang vùi đầu phê duyệt tấu chương.
hai huynh đệ Trương Xương Tông đã dần dần bắt đầu nhúng tay quyền lực, nhưng bọn họ tuy rằng có tài học, lại chưa từng tiếp xúc quốc gia đại sự, góc độ xử lý, ý nghĩ, suy xét sự tình đúng mực, phạm vi...còn kém xa một người quả lý thành công. Hơn nữa Võ Tắc Thiên rất si mê bọn họ, thường muốn bọn họ ở bên mình làm bạn, cho nên một lượng lớn tấu chương đều là phái Uyển nhi đến xử lý.
- Đãi Chiếu, ngoài Đoan môn có Trường An Minh Đường Úy Cát Húc yêu cầu gặp Hoàng Đế Bệ Hạ!
Ngón tay thon dài xinh đẹp của Uyển nhi nhìn như trong suốt, đầu ngón tay hơi vểnh lên, giống như một đóa hoa lan, theo đóa hoa này lay động, từng hàng chữ nhỏ xinh đẹp hiện lên dưới ngòi bút: - Trường An Minh Đường Úy? Ai chuẩn hắn vào kinh hay sao? Có đại sự gì mà phải gặp Thiên tử?
Uyển nhi cũng không ngẩng đầu lên, vừa thoăn thoắt viết, vừa nghĩ: “Nếu có cứ thần tử nào có chút chuyện gì cũng muốn vào kinh gặp Hoàng đế, vậy Thiên tử không cần phải làm chuyện gì rồi, ngày ngày chỉ gặp bọn họ là đã bận hết ngày. Bảo hắn có chuyện gì thì tự đi bẩm báo quan lại, nếu xử lý không được thì hẵng bẩm báo lên cấp trên, nếu cần Bệ hạ biết đến, Chính sự đường sẽ tự chuyển tới.
- Dạ, Đại Chiếu, nhưng Minh Đường Úy quần áo tả tơi, vô cùng thảm hại, có vẻ thật sự có chuyện lớn khẩn cấp ạ...
Uyển Nhi dừng bút pháp lại, ngẩng đầu liếc nhìn người kia một cái, cung vệ biến sắc mặt, cuống quít ôm quyền nói: - Vâng!
Uyển nhi chấm chấm mực, dựa vào bàn tiếp tục viết, vừa mới viết hai chữ, đột nhiên lại dừng bút, ngẩng đầu kêu: - Khoan đã, người nói người kia tên gì?
Cung vệ vừa mới xoay người vội vã lại chạy tới, khom người đáp: - Cát Húc!
Uyển nhi nghiêng đầu suy tư một lát, tìm một quyển sổ ghi chép để kiểm tra, đó đều là tấu chương mà nàng xử lý, cẩn thận kiểm tra một lượt, Uyển nhi chợt nói: - Hóa ra là hắn!
Uyển nhi đặt hạ bút. Chậm rãi bước đi thong thả.
Lúc trước Cát Húc mật báo là truyền cho Lai Tuấn Thần đấy, Lai Tuấn Thần khi thượng tấu đã che luôn họ tên gã, hãm phần công lao này xuống. Mặc dù Lai Tuấn Thần không muốn tham công, bởi vì đây là mật tấu, Uyển nhi cũng không có khả năng biết. Nhưng bởi sau khi Lai Tuấn Thần liên quan vu cáo một số người, Cát Húc này cũng nằm trong danh sách mưu phản, thánh chỉ hạ chỉ tróc nã Cát Húc cũng là do Uyển nhi phác thảo, cho nên nàng nhớ rõ người này.
Cát Húc bị Lai Tuấn Thần tố cáo là phản nghịch, triều đình phái người đi tập nã gã vẫn chưa về, thì gã lại tự ngược quay về kinh, hơn nữa yêu cầu gặp Hoàng đế...
Uyển nhi bỗng nhiên đứng lại, ngẩng đầu lên nói: - Bảo hắn đến đây, không được để các đại thần cung môn chú ý tới, ta lập tức đi gặp Hoàng đế!
***
Lai Tuấn Thần vốn định chế ngạo Dương Phàm một phen, không nghĩ bị Dương Phàm lại đem lời thề sửa họ của y ở Long Môn để chế nhạo lại y, làm y tức giận nghiến răng nghiến lợi bỏ đi, vừa đi vừa hung tợn nghĩ: “Nhất định phải khiến Lưu Như Tuyền mở mang kiến thức sự lợi hại của Lai Tuấn Thần ta. Nhất định phải khiến Lý Chiêu Đức mở mang kiến thức sự lợi hại của Lai Tuấn Thần ta. nhất định phải khiến Dương Phàm mở mang kiến thức..."
Sau khi Dương Phàm đuổi Lai Tuấn Thần tức giận đi rồi, Trần Đông liền chạy ra đón chào, Viên Hàn trước khi đưa con trai của Phàn Ti Hình đi đã cho người vào thông báo với Trần Đông. Trần Đông nghênh đón Dương Phàm vào Hình Bộ, Vũ Hiên và một đám đồng nghiệp bằng hữu cũ đều nghe tin cùng tới, mọi người hàn huyên một hồi, Hoàng Phủ Trượng Bị liền phái người xin gặp.
Dương Phàm tuy hiện tại chức quan thấp, nhưng khi hắn đảm nhiệm ở Hình Bộ thì dù sao cũng hết sức nở mặt, mà hiện tại Hoàng Phủ Trượng Bị tuy rằng ra sức nịnh bợ Lai Tuấn Thần, nhưng với tính tình khéo léo của gã, cũng sẽ không từ bỏ cơ hội lấy lòng Dương Phàm.
Dù sao tiếp kiến gã, cũng là một chuyện rất bình thường trong quan trường, Lai Tuấn Thần có biết cũng sẽ không chọc lỗi của gã, về phần gã nói Dương Phàm là ngạo mạn thị cung, thì cũng chỉ có trời biết mà thôi. Ít nhất trong phương diện này mà nói, Hoàng Phủ Trượng Bị quả thật khéo léo hơn Lưu Như Tuyền rất nhiều.
Dương Phàm trước kia cũng không cố ý kinh doanh mạng lưới quan hệ tuy rằng đây là việc bắt buộc của mỗi một quan viên, nhưng hắn lại không có chút giác ngộ nào, hiện tại thì khác rồi, tuy hắn nắm giữ một lực lượng có sức mạnh khổng lồ, nhưng lực lượng này tuy là để hắn sử dụng, lại không thuộc về hắn.
Có lẽ trải qua mười năm, hai mươi năm thậm chí ba mươi năm nữa, hắn mới có thể từ nơi này tổ chức dần dần một đội lực lượng của cá nhân hắn, nhưng tốc độ này quá chậm, nếu hắn có được mạng lưới quan hệ càng rộng, thì tổ chức này đối với hắn lại càng nặng, hạn chế sự tự do của hắn, lấy tốc độ nhanh nhất để thành lập một lực lượng chỉ trung thành với cá nhân hắn.
Dương Phàm ở Hình Bộ đợi thật lâu, sau khi rời khỏi Thiêm áp phòng của Hoàng Phủ thị lang, lại cùng đám người Trần Đông, Tôn Vũ Hiên uống rượu trò chuyện, sau đó mới ra về. So với lúc Lai Tuấn Thần ra về chỉ có hai vị Thị Lang cung kính tiễn, thì sau khi Dương Phàm ra về lại có một đám người tiền hô hậu ủng, mặc dù không phải quan to cấp bậc cao như Thị Lang, nhưng lại gần như bao gồm hết cả tầng trung ở Hình Bộ.
Cưỡi ngựa rời khỏi Hình Bộ, đi ra trăm bước, nụ cười trên mặt Dương Phàm mới dần dần biến mất, quay sang hỏi một gã thị vệ: - Nhân mã hộ tống nghệ nhân ảo thuật kia khi nào thì có thể đến kinh?
- Bẩm Tông chủ, hiện tại đường đã dễ đi hơn chút rồi, nếu trên đường không có gì xảy ra, thì ba ngày sau là nhất định có thể tới nơi.
Người trả lời hắn là Nhâm uy, thủ lĩnh thị vệ của hắn, đồng thời cũng là người phụ trách truyền tin tức hằng ngày giữa hắn và Thừa tự đường. Người này bình thường ít nói, ít cười, nếu Dương Phàm không hỏi gì thì gã cũng tuyệt đối không nói lời nào, mà Dương Phàm hỏi câu gì thì gã đáp câu đó, tuyệt đối không chêm vào suy đoán cá nhân hoặc phân tích cá nhân, là một kẻ ba chân đạp không đánh ra rắm.
Lúc đầu Dương Phàm còn tưởng rằng đây là tính cách của gã, tận đến khi ở Long Môn ngẫu nhiên một lần nhìn thấy gã và vài thị vệ khác tắm suối nước nóng, nói chuyện thao thao bất tuyệt, Dương Phàm liền dò hỏi một chút, mới biết hóa ra Khương công tử không thích thủ hạ của mình nói nhiều, cũng không thích thủ hạ của mình đưa ra đề nghị gì, bởi vậy mà Nhâm Uy cho là hắn cũng có tính cách giống như Khương công tử.
Dương Phàm cũng lười giải thích với gã, là một thủ lĩnh phụ trách liên lạc, ít nói cũng tốt. Tuy Dương Phàm không phải là người chuyên quyền độc đoán nhưng cũng không hay thích nói nhiều với tùy tùng bên canh, không có việc gì thì cũng thôi.
Dương Phàm thở dài nói: - Ba ngày sau ư? Nói như vậy, là không kịp dự đại pháp chùa Bạch Mã rồi, ta vốn định vạch trần ba tên giả thần giả thánh vào ngày đó. Ừm, cũng không sao, sau Thượng Nguyên triều đình còn có mấy hoạt động long trọng, nhất là ngày hội thi đá cầu vào ngày thứ ba Thượng Nguyên, đến lúc đó an bài bọn họ ra trước mặt Hoàng đế là được.
Nhâm Uy im lặng.
Dương Phàm suy tư một lát, quay sang nói với Nhâm Uy: - Lập tức an bài người tiếp tục rải những tin tức Lai Tuấn Tuần muốn gây bất lợi với huynh đệ Trương Đồng Hưu, Trương Xương Kỳ!
Nhâm Uy trả lời ngắn gọn: - Vâng!
Huynh đệ Trương thị là con cháu danh môn, mà dưới tay Dương Phàm không thiếu nhất lại là con cháu danh môn. Cho nên hắn hiểu được là biện pháp thông qua việc Lai Tuấn Thần đang tính kế với huynh đệ Trương Thị khắc ghi trong lòng huynh đệ Trương Thị, chỉ cần huynh đệ Trương Thị cảm giác được nguy hiểm, bọn họ sẽ triển khai tự cứu.
Người như Lai Tuấn Thần chẳng khác nào rắn độc, ngươi biết rõ hắn có độc, nhưng ngươi không biết lúc nào nó sẽ cắn ngươi, muốn đối phó người như vậy, cũng chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế).
Nhâm Uy đáp tiếng xong, lại tiếp tục chặt chẽ đi lên trước, cảnh giác nhìn tất cả nhân vật qua đường hoặc xa hoặc gần với Tông chủ. Y không đi đưa tin, mà người đi theo DƯơng Phàm cũng không chỉ có hai người bọn họ, trên thực tế lúc Dương Phàm bước vào cổng lớn Dương gia, tin tức đã được đưa ra ngoài rồi.
Không khí ngày lễ tại Dương Gia rất rõ nét, Cửa treo đèn đỏ, trên cửa dán bùa đào, trong đình viện còn dựng lên một con thuyền lớn, cánh buồm giương lên như đang chuẩn bị đi xa. Tiểu Man đã cho người bắt tay vào làm trước khi Dương Phàm trở về phủ đệ, giương buồm đi xa vốn là điềm lành, lại không bàn mà hợp ý trùng tên với tên của trượng phu.
Đối với gia nhân quý phủ, vị chủ mẫu Tiểu Man cũng đều thêm phát tiền lương, may y phục mới, gia thất thì được phát thịt khô và mỳ, toàn bộ Dương phủ đều tràn ngập không khí vui vẻ. Vừa thấy a lang nhà mình trở về, ai nấy trong phủ đều chúc tết a lang.
Dương Phàm cũng tươi cười chào hỏi, chúc tết, trả lời từng người, vất vả lắm mới thoát được những nha hoàn, người làm nhiệt tình đó trở về hậu trạch. Sau khi dùng xong bữa tối, hắn với Tiểu Man chơi đùa với con trai ở trên giường, đợi con trai buồn ngủ, Tiểu Man bế cậu đi ngủ, hắn ra khỏi phòng, rẽ đến chỗ a Nô.
A Nô ở một mình trong một lạc viên tại Dương phủ, lúc trước Dương Phàm vẫn thường đến chỗ nàng, chàng chàng thiếp thiếp trò chuyện, sau khi hai người bắt đầu bàn tính hôn sự, Dương Phàm vẫn theo thói quen đến tiểu viện của nàng.
Tuy nhiên, từ lúc Cổ Trúc Đình cũng vào tiểu viện đó ở, hắn không đến đó nữa. Bất kể Cổ Trúc Đình là khuê nữ hay là phụ nhân, tóm lại là cũng là một nữ nhân xinh đẹp, quyến rũ. Người Đường tuy rằng không bị cản trở, nhưng cũng không phải là không để ý tới danh tiết, thì vẫn là liệt nữ bị nam nhân đụng vào sẽ chặt đi bàn tay đó, tuy rằng không phải chiếm phần lớn thời Đường, nhưng cũng không phải là không có.
Nhưng hôm nay hắn vẫn đến, bởi vì còn nửa tháng nữa là đến ngày thành hôn rồi, hắn đang cân nhắc xem nên an bài tân nương ở chỗ nào, cũng không thể để tân nương ở trong nhà của tân lang, nhưng a Nô không còn người thân nào, cũng không có nhà mẹ đẻ để đi.
Tiểu Man cũng là cô nhi, lúc trước khi mà cưới Tiểu Man, Hoàng đế đã an bài nàng tới ở quý phủ của Uyển Nhi. Dương Phàm lại không có bản lĩnh lớn như Hoàng đế, trong mắt người ngoài hắn cũng không có giao tình gì với vị Thượng quan nội tướng kia, thì không thể nào an bài được như vậy.
Còn nữa, cho dù là có thể, Dương Phàm cũng không muốn làm như vậy, liên tiếp để hai vị cô nương đến nhà Thượng Quan, tức là đã không để tâm tới tình cảm của Thượng Quan Uyển Nhi rồi, mà Uyển Nhi lại là cô nương đa sầu đa cảm nữa chứ.
Dương Phàm muốn an bài a Nô ở trong nhà Mã Kiều, vừa nghĩ như thế, hắn liền thuận theo luôn, hoặc là để a Nô nhận Mã Kiều làm nghĩa huynh, như vậy là Mã Kiều có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận a Nô rồi, a Nô cũng sẽ có nhà mẹ đẻ để dựa vào. Chủ ý mặc dù tốt, nhưng còn phải được a Nô đồng ý mới được, cho nên hắn mới đến tiểu viện nơi a Nô ở.
Hoàn cảnh tiểu viện trang nhã, ba gian nhà, một gian a Nô ở, một gian Cổ cô nương ở, một gian khác để không, chưa một vài tạp vật.
- Khụ, a Nô, ta đến rồi!
Dương Phàm nói xong, liền đẩy cửa phòng ra, cười dài đi vào phòng ngủ.
Một gian phòng ốc hoàn chỉnh, dùng bình phong ngăn cách với bên ngoài phòng khách, phòng trong có hai bộ phận, ở giữa không có vách tường chắn, nên người ở trong bình phong sẽ nghe rõ được tiếng bước chân của Dương Phàm.
Trên giường, Cổ Trúc Đình đang để vai trần, a Nô đang dùng miếng vải trắng quấn lại, nghe giọng nói của Dương Phàm thì giật mình. Dương Phàm đã lâu không vào phòng ngủ của nàng, hôm nay muộn rồi sao hắn lại đến?
Trong lúc vội vã không kịp nghĩ ngợi, lại nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, a Nô thấp giọng vội la lên: - Mau chuyển vào trong!
Lập tức các thứ đồ ngổn ngang được đẩy vào giữa giường, a Nô cũng ngã vào giường, kéo chăn chùm lên.
Dương Phàm mấy ngày này đều cả ngày ở trong nhà, vài ngày đầu bằng hữu đều đến nhà thăm, nhưng Dương Phàm bây giờ là người rảnh rỗi, người bên ngoài cũng không dị nghị, nhất là người trong quân ngũ, nghĩ đi ra được một chuyến cũng không dễ dàng, nên qua vài ngày Dương gia cũng liền thanh tĩnh, Dương Phàm vừa lúc tu thân dưỡng tính, làm bạn với kiều thê ái tử.
Tiểu Man dường như căn bản không biết trượng phu đã bị buộc tội, quan chức cũng khó giữ được, nàng chưa từng có hỏi Dương Phàm một câu nào về chuyện quan trường, tuy nhiên nàng vốn trước kia một ly cũng không rời xa nhi tử bảo bối, nhưng bây giờ lại giao nhi tử cho vú em chăm sóc.
Mà Tiểu Man, lại dành nhiều thời gian ở bên trượng phu . Mỗi ngày nàng đều đã tỉ mỉ an bài tốt một ngày ba bữa, thức ăn cũng không lặp lại quá ba ngày, vào mùa thu thế này quả là chuyệt thật không dễ dàng, thời đại này không đồ ăn gì nhiều, ngoại trừ người trong hoàng thất và một số ít người sang quý có được một vài loại thức ăn hiếm lạ, rau xanh giống như giảm bớt thay vào đó là một số đồ ăn được chế biến cầu kì, đủ thấy dụng tâm của Tiểu Man.
Thời gian khác, Tiểu Man sẽ theo Dương Phàm luyện kiếm, chơi cờ, nói chuyện phiếm, ngoại trừ khi Dương Phàm ngồi vào thư phòng, xử lý việc không phải là công sự nhưng cũng là sự tình trọng yếu, nàng mới đi chăm sóc chơi với con trai bảo bối.
A Nô cũng không hỏi chuyện hướng Dương Phàm về việc đóng cửa tự suy ngẫm, loại sự tình này nàng có hỏi cũng không giải quyết được gì, chỉ càng khiến Dương Phàm phiền lòng thêm, nàng chỉ có thể biểu hiện dịu dàng hơn so với bình thường, tuy rằng ngày cưới chưa đến, nàng và Dương Phàm còn chưa đi đến một bước cuối cùng kia, nhưng lang quân nếu muốn hồng chí của nàng, chiếm tiện nghi của nàng, A Nô cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, cười mà hưởng ứng.
Tuy nhiên, không biết có phải bởi vì Tiểu Man thường xuyên làm bạn ở bên người Dương Phàm hay không, phần lớn thời gian cũng không thấy bóng dáng của a Nô đâu, Dương Phàm hiện tại tuy rằng thôi chức ở nhà, nhưng kế hoạch của hắn lại vừa mới bắt đầu, có thể thành công hay không thì đây là thời khắc quan trọng nhất, hắn cả ngày bận việc.. Những sự vụ này, cũng không có phát giác ra a Nô khác thường.
Giờ phút này, Dương Phàm chính là ở trong thư phòng bận rộn.
Trong tay hắn có một phong hàm tín, giấy khiết như tuyết, ẩn hiện đào vân, phía trên là một hàng chữ nhỏ xinh đẹp, cẩn thận ngửi, còn có lưu lại một hương thơm thản nhiên. Mặt trên tỉ mỉ ghi lại lời nói, hành động, cử chỉ mấy ngày nay của nữ hoàng đế, thậm chí hỉ nộ ái ố của bà, cũng được Uyển nhi ghi chép lại mà chuyển ra cung.
Sau khi Dương Phàm bị buộc tội, Uyển nhi vì hắn mà lo lắng, tuy rằng Dương Phàm đã lộ cho nàng một ít tin tức, nàng biết kẻ khiến Dương Phàm lâm vào khốn cảnh bị buộc tội không phải là người khác, mà lại là chính bản thân hắn, nhưng Uyển nhi vẫn là lo lắng. Nàng ở bên người nữ hoàng đế quá lâu, biết rõ nữ hoàng đế tàn nhẫn cỡ nào, Dương Phàm đùa với lửa, nàng xem mà thấy thật hiểm trở.
Uyển nhi hao tổn tâm cơ đem nhất cử nhất động của nữ hoàng đế ghi lại rồi phóng xuất cung, để lang quân có thể chuẩn xác nắm chắc ý tưởng của Hoàng đế , để việc ứng đối lại cũng càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Uyển nhi ghi lại những cái này tuy là từng ly từng tý những sinh hoạt hàng ngày của nữ hoàng đế, kỳ thật tác dụng quả là rất lớn, trong lịch sử rất nhiều quyền thần đúng là câu kết với nội đình, ở bên trong cung đình có nhiều tai mắt đắc lực, tinh tường hiểu nhất cử nhất động, hỉ nộ ái ố của Hoàng đế, lúc này mới xu cát tị hung, dần dần trở thành cánh tay, tâm phúc không thể thiếu của Hoàng đế.
Dương Phàm có con đường riêng của mình để biết tin tức, đương nhiên, con đường có được tin tức đó không có khả năng tỉ mỉ hơn so với Uyển nhi kể lại, nhưng những tài liệu kia cũng đầy đủ khiến hắn đoán được tâm tính biến hóa của Nữ hoàng đế. Tuy nhiên bức mật thư nay của Uyển nhi cũng là một mảnh tình ý, hắn vẫn là thật chân tâm, chân chính ngồi xem hết.
Sau khi xem xong mật hàm, Dương Phàm hít vào một hơi thật sâu, đó là hương khí trên người, ngửi được kia hương khí Uyển nhi, hắn liền nghĩ đến thân thể mê người kia của Uyển nhi, nghĩ tới nàng đối với chính mình thâm tình tựa hải, còn lúc ước hẹn riêng tư thì quẩn quýt triền miên….
Quay lại nhìn bức mật hàm đầy hương khí, Dương Phàm đem mật hàm để lên ngọn nến đang cháy bên cạnh bàn, tận mắt thấy nó từng tấc một cháy thành tro tàn.
Tin tức Uyển nhi đưa tới, đại thế tương tự như tin tức mà hắn theo một con đường khác biết được, và tương xứng với đại thể phán đoán của hắn. Là hắn đã biết, bởi vì hắn ngay từ khi vừa mới bắt đầu liền đem Võ Tam Tư chắn ở phía trước mặt, chẳng khác nào tìm cho mình một cái khiên thịt tốt nhất, Hoàng đế căn bản không có biện pháp truy cứu chuyện này đến cùng.
Kỳ thật Uyển nhi từ mười bốn tuổi đã theo bên người nữ hoàng đế, nàng so với bất cứ kẻ nào đều hiểu rõ vị nữ hoàng đế này nhất, nàng sớm nên cho ra phán đoán như vậy. Chỉ có điều này tiểu nữ tử thông minh sắc sảo này cũng khó tránh khỏi việc phạm vào tật xấu của thường nhân: quan tâm tất loạn, bởi vì sự tình liên quan đến Dương Phàm, chẳng sợ chỉ có một phần vạn nguy hiểm, nàng cũng không dám coi như không quan trọng.
Ngồi ở đối diện Dương Phàm chính là một vị ở bổn gia của Thượng Quan Uyển Nhi, theo bối phận mà luận, Thượng Quan Uyển Nhi phải gọi y một tiếng đường huynh, hắn tên là Thượng Quan Bá Long.
Đem tin tức truyền ra khỏi cung đình, Uyển nhi cũng phải có biện pháp, từ khi Đoàn Nhi chết đi, Uyển nhi tiếp chưởng thế lực của Đoàn Nhi, toàn bộ nội cung gần như là thiên hạ của nàng, nhưng vị nội tướng này cũng nên biết đâu là giới hạn của cung vua, muốn đem tin tức từ trong cung ra bên ngoài cũng cần phải có người tiếp ứng .
Còn có ai đáng tin hơn so với tộc nhân của chính mình?
Niên đại này, gia tộc là đơn vị cơ bản để hình thành xã hội, thành viên trong gia tộc vinh cùng vinh, tổn cùng tổn, cho dù là quốc pháp cũng là cực lực giữ gìn loại chế độ này, ngoại trừ tạo phản, bất luận hành vi phạm tội nào, cũng không tới phiên thành viên trong gia tộc của ngươi đi tố cáo, nếu là tố cáo trưởng bối gia tộc, quốc pháp lại nghiêm trị không tha.
Điều này, theo Dương Phàm lúc trước xử lý kia vụ án mẹ chồng đánh chết con dâu liền có thể lờ mờ nhận ra, đứa con của lão bà và tôn tử, căn bản không dám tố cáo bà.
Đồng dạng, ai dám tố cáo thành viên gia tộc, vậy là vi phạm đạo đức cơ bản mà mọi người trong thiên hạ giữ gìn, vì để tránh cho gia tộc của mình cũng xuất hiện người như vậy, vì để tránh cho chế độ gia tộc căn bản tan vỡ, một khi xuất hiện một con sâu làm rầu nồi canh, bất luận bằng hữu, tất cả mọi người sẽ phỉ nhổ hắn, xa lánh hắn, thiên hạ to lớn, sẽ không còn nơi cho hắn dung thân.
Nguyên nhân chính là như đã nói, "Thừa tự đường" tồn tại bí ẩn như thế, nguyên nhân chính là như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi lần trước đến"Thăm viếng", được biết Dương Phàm lấy thân phận là trượng phu của người cầm lái Thượng Quan gia tộc đã giành được tín nhiệm và ủng hộ của Quan Lũng thế gia, làm nàng vui đến phát khóc. Thượng Quan Uyển Nhi lập tức đem toàn bộ mạng lưới quan hệ và thế lực của Thượng Quan gia tộc không chút do dự giao cho hắn.
Thượng Quan Bá Long, cũng chính là một con đường liên hệ bí mật của Dương Phàm và Uyển nhi.
Đợi tờ giấy viết tin tức cháy đến chỉ còn một chút, Dương Phàm buông tay ra, nhìn nó lượn lờ bay rớt trên mặt đất, vẫn còn một đốm lửa cuối cùng đang thiêu trụi, lúc này mới nhìn về phía Thượng Quan Bá Long, mỉm cười nói:
- Triệu Càn thế nào?
Thượng Quan Bá Long dựa theo bối phận là đường huynh của Uyển nhi, nhưng ở Thượng Quan gia tộc, y lại là con cháu ở chi thứ, địa vị không cao, cho nên ở trước mặt Dương Phàm y không dám có chút nào lên mặt, nghe vậy vội vàng đứng lên, tất cung tất kính mà đáp nói:
- Triệu Càn hiện tại danh khí vô cùng vang dội, sĩ lâm quan trường, rất nhiều người đều đang nghị luận về hắn, có người phỉ báng, cũng có người thừa nhận người, nói tóm lại, vẫn là danh dự chiếm thượng phong.
- Ngồi xuống nào, Bá Long huynh không cần khách khí!
Dương Phàm mời Thượng Quan Bá Long ngồi xuống, lúc này mới như thoáng chút suy nghĩ cười cười:
- Như vậy cũng tốt, kinh nghiệm lý lịch, địa vị, hắn đều đủ rồi. Duy nhất khiếm khuyết đúng là danh vọng, đem việc này cói như vì hắn mà lót đệm, như vậy mục đích của chúng ta đạt được rồi.
Dương Phàm căn cứ vào tin tức của Uyển nhi và tin tức theo cái khác con đường có được, đã phán đoán chính xác ra Võ Tắc Thiên tâm tính, cho nên, hắn hiện tại có thể lớn mật thêm vào một đòn bí mật để sau này có lợi cho mình rồi.
Dương Phàm hơi hơi suy tư một lát, đúng lúc đó Thượng Quan Bá Long nói:
- Nói bọn hắn đừng một bên thì tố cáo ta ra, một bên lại lôi Lương Vuong ra, bằng không nữ hoàng bệ hạ của chúng ta không hạ nổi quyết tâm rồi....!
Hôm sau, mục tiêu buộc tội quan viên của và độ mạnh yếu bắt đầu cải biến, tuy rằng tấu chương buộc tội còn không có rõ ràng chỉ hướng Võ Tam Tư, nhưng trong tấu chương buộc tội mãnh liệt yêu cầu điều tra rõ bối cảnh quan viên trúng cử, tiếng hô đả kích độc thủ phía sau màn càng ngày càng cao.
Lý Chiêu Đức đã là chuột chạy qua đường, người nhất phái của Lý Chiêu Đức đã lần lượt bị thanh tẩy , trận bão táp này không cần hỏi cũng biết, là hướng về phía Võ Tam Tư mà đi . Trên thực tế, tấu chương cùng loại đã sớm có, Võ Thừa Tự sẽ bỏ qua cơ hội đả kích đồng môn tốt như vậy? Gã đã sớm kẻ sai khiến buộc tội rồi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trên Điện Võ Thành, Thượng Quan Uyển Nhi ngồi dựa bàn, bàn tay trắng nõn cầm bút lông sói, đang vùi đầu phê duyệt tấu chương.
hai huynh đệ Trương Xương Tông đã dần dần bắt đầu nhúng tay quyền lực, nhưng bọn họ tuy rằng có tài học, lại chưa từng tiếp xúc quốc gia đại sự, góc độ xử lý, ý nghĩ, suy xét sự tình đúng mực, phạm vi...còn kém xa một người quả lý thành công. Hơn nữa Võ Tắc Thiên rất si mê bọn họ, thường muốn bọn họ ở bên mình làm bạn, cho nên một lượng lớn tấu chương đều là phái Uyển nhi đến xử lý.
- Đãi Chiếu, ngoài Đoan môn có Trường An Minh Đường Úy Cát Húc yêu cầu gặp Hoàng Đế Bệ Hạ!
Ngón tay thon dài xinh đẹp của Uyển nhi nhìn như trong suốt, đầu ngón tay hơi vểnh lên, giống như một đóa hoa lan, theo đóa hoa này lay động, từng hàng chữ nhỏ xinh đẹp hiện lên dưới ngòi bút: - Trường An Minh Đường Úy? Ai chuẩn hắn vào kinh hay sao? Có đại sự gì mà phải gặp Thiên tử?
Uyển nhi cũng không ngẩng đầu lên, vừa thoăn thoắt viết, vừa nghĩ: “Nếu có cứ thần tử nào có chút chuyện gì cũng muốn vào kinh gặp Hoàng đế, vậy Thiên tử không cần phải làm chuyện gì rồi, ngày ngày chỉ gặp bọn họ là đã bận hết ngày. Bảo hắn có chuyện gì thì tự đi bẩm báo quan lại, nếu xử lý không được thì hẵng bẩm báo lên cấp trên, nếu cần Bệ hạ biết đến, Chính sự đường sẽ tự chuyển tới.
- Dạ, Đại Chiếu, nhưng Minh Đường Úy quần áo tả tơi, vô cùng thảm hại, có vẻ thật sự có chuyện lớn khẩn cấp ạ...
Uyển Nhi dừng bút pháp lại, ngẩng đầu liếc nhìn người kia một cái, cung vệ biến sắc mặt, cuống quít ôm quyền nói: - Vâng!
Uyển nhi chấm chấm mực, dựa vào bàn tiếp tục viết, vừa mới viết hai chữ, đột nhiên lại dừng bút, ngẩng đầu kêu: - Khoan đã, người nói người kia tên gì?
Cung vệ vừa mới xoay người vội vã lại chạy tới, khom người đáp: - Cát Húc!
Uyển nhi nghiêng đầu suy tư một lát, tìm một quyển sổ ghi chép để kiểm tra, đó đều là tấu chương mà nàng xử lý, cẩn thận kiểm tra một lượt, Uyển nhi chợt nói: - Hóa ra là hắn!
Uyển nhi đặt hạ bút. Chậm rãi bước đi thong thả.
Lúc trước Cát Húc mật báo là truyền cho Lai Tuấn Thần đấy, Lai Tuấn Thần khi thượng tấu đã che luôn họ tên gã, hãm phần công lao này xuống. Mặc dù Lai Tuấn Thần không muốn tham công, bởi vì đây là mật tấu, Uyển nhi cũng không có khả năng biết. Nhưng bởi sau khi Lai Tuấn Thần liên quan vu cáo một số người, Cát Húc này cũng nằm trong danh sách mưu phản, thánh chỉ hạ chỉ tróc nã Cát Húc cũng là do Uyển nhi phác thảo, cho nên nàng nhớ rõ người này.
Cát Húc bị Lai Tuấn Thần tố cáo là phản nghịch, triều đình phái người đi tập nã gã vẫn chưa về, thì gã lại tự ngược quay về kinh, hơn nữa yêu cầu gặp Hoàng đế...
Uyển nhi bỗng nhiên đứng lại, ngẩng đầu lên nói: - Bảo hắn đến đây, không được để các đại thần cung môn chú ý tới, ta lập tức đi gặp Hoàng đế!
***
Lai Tuấn Thần vốn định chế ngạo Dương Phàm một phen, không nghĩ bị Dương Phàm lại đem lời thề sửa họ của y ở Long Môn để chế nhạo lại y, làm y tức giận nghiến răng nghiến lợi bỏ đi, vừa đi vừa hung tợn nghĩ: “Nhất định phải khiến Lưu Như Tuyền mở mang kiến thức sự lợi hại của Lai Tuấn Thần ta. Nhất định phải khiến Lý Chiêu Đức mở mang kiến thức sự lợi hại của Lai Tuấn Thần ta. nhất định phải khiến Dương Phàm mở mang kiến thức..."
Sau khi Dương Phàm đuổi Lai Tuấn Thần tức giận đi rồi, Trần Đông liền chạy ra đón chào, Viên Hàn trước khi đưa con trai của Phàn Ti Hình đi đã cho người vào thông báo với Trần Đông. Trần Đông nghênh đón Dương Phàm vào Hình Bộ, Vũ Hiên và một đám đồng nghiệp bằng hữu cũ đều nghe tin cùng tới, mọi người hàn huyên một hồi, Hoàng Phủ Trượng Bị liền phái người xin gặp.
Dương Phàm tuy hiện tại chức quan thấp, nhưng khi hắn đảm nhiệm ở Hình Bộ thì dù sao cũng hết sức nở mặt, mà hiện tại Hoàng Phủ Trượng Bị tuy rằng ra sức nịnh bợ Lai Tuấn Thần, nhưng với tính tình khéo léo của gã, cũng sẽ không từ bỏ cơ hội lấy lòng Dương Phàm.
Dù sao tiếp kiến gã, cũng là một chuyện rất bình thường trong quan trường, Lai Tuấn Thần có biết cũng sẽ không chọc lỗi của gã, về phần gã nói Dương Phàm là ngạo mạn thị cung, thì cũng chỉ có trời biết mà thôi. Ít nhất trong phương diện này mà nói, Hoàng Phủ Trượng Bị quả thật khéo léo hơn Lưu Như Tuyền rất nhiều.
Dương Phàm trước kia cũng không cố ý kinh doanh mạng lưới quan hệ tuy rằng đây là việc bắt buộc của mỗi một quan viên, nhưng hắn lại không có chút giác ngộ nào, hiện tại thì khác rồi, tuy hắn nắm giữ một lực lượng có sức mạnh khổng lồ, nhưng lực lượng này tuy là để hắn sử dụng, lại không thuộc về hắn.
Có lẽ trải qua mười năm, hai mươi năm thậm chí ba mươi năm nữa, hắn mới có thể từ nơi này tổ chức dần dần một đội lực lượng của cá nhân hắn, nhưng tốc độ này quá chậm, nếu hắn có được mạng lưới quan hệ càng rộng, thì tổ chức này đối với hắn lại càng nặng, hạn chế sự tự do của hắn, lấy tốc độ nhanh nhất để thành lập một lực lượng chỉ trung thành với cá nhân hắn.
Dương Phàm ở Hình Bộ đợi thật lâu, sau khi rời khỏi Thiêm áp phòng của Hoàng Phủ thị lang, lại cùng đám người Trần Đông, Tôn Vũ Hiên uống rượu trò chuyện, sau đó mới ra về. So với lúc Lai Tuấn Thần ra về chỉ có hai vị Thị Lang cung kính tiễn, thì sau khi Dương Phàm ra về lại có một đám người tiền hô hậu ủng, mặc dù không phải quan to cấp bậc cao như Thị Lang, nhưng lại gần như bao gồm hết cả tầng trung ở Hình Bộ.
Cưỡi ngựa rời khỏi Hình Bộ, đi ra trăm bước, nụ cười trên mặt Dương Phàm mới dần dần biến mất, quay sang hỏi một gã thị vệ: - Nhân mã hộ tống nghệ nhân ảo thuật kia khi nào thì có thể đến kinh?
- Bẩm Tông chủ, hiện tại đường đã dễ đi hơn chút rồi, nếu trên đường không có gì xảy ra, thì ba ngày sau là nhất định có thể tới nơi.
Người trả lời hắn là Nhâm uy, thủ lĩnh thị vệ của hắn, đồng thời cũng là người phụ trách truyền tin tức hằng ngày giữa hắn và Thừa tự đường. Người này bình thường ít nói, ít cười, nếu Dương Phàm không hỏi gì thì gã cũng tuyệt đối không nói lời nào, mà Dương Phàm hỏi câu gì thì gã đáp câu đó, tuyệt đối không chêm vào suy đoán cá nhân hoặc phân tích cá nhân, là một kẻ ba chân đạp không đánh ra rắm.
Lúc đầu Dương Phàm còn tưởng rằng đây là tính cách của gã, tận đến khi ở Long Môn ngẫu nhiên một lần nhìn thấy gã và vài thị vệ khác tắm suối nước nóng, nói chuyện thao thao bất tuyệt, Dương Phàm liền dò hỏi một chút, mới biết hóa ra Khương công tử không thích thủ hạ của mình nói nhiều, cũng không thích thủ hạ của mình đưa ra đề nghị gì, bởi vậy mà Nhâm Uy cho là hắn cũng có tính cách giống như Khương công tử.
Dương Phàm cũng lười giải thích với gã, là một thủ lĩnh phụ trách liên lạc, ít nói cũng tốt. Tuy Dương Phàm không phải là người chuyên quyền độc đoán nhưng cũng không hay thích nói nhiều với tùy tùng bên canh, không có việc gì thì cũng thôi.
Dương Phàm thở dài nói: - Ba ngày sau ư? Nói như vậy, là không kịp dự đại pháp chùa Bạch Mã rồi, ta vốn định vạch trần ba tên giả thần giả thánh vào ngày đó. Ừm, cũng không sao, sau Thượng Nguyên triều đình còn có mấy hoạt động long trọng, nhất là ngày hội thi đá cầu vào ngày thứ ba Thượng Nguyên, đến lúc đó an bài bọn họ ra trước mặt Hoàng đế là được.
Nhâm Uy im lặng.
Dương Phàm suy tư một lát, quay sang nói với Nhâm Uy: - Lập tức an bài người tiếp tục rải những tin tức Lai Tuấn Tuần muốn gây bất lợi với huynh đệ Trương Đồng Hưu, Trương Xương Kỳ!
Nhâm Uy trả lời ngắn gọn: - Vâng!
Huynh đệ Trương thị là con cháu danh môn, mà dưới tay Dương Phàm không thiếu nhất lại là con cháu danh môn. Cho nên hắn hiểu được là biện pháp thông qua việc Lai Tuấn Thần đang tính kế với huynh đệ Trương Thị khắc ghi trong lòng huynh đệ Trương Thị, chỉ cần huynh đệ Trương Thị cảm giác được nguy hiểm, bọn họ sẽ triển khai tự cứu.
Người như Lai Tuấn Thần chẳng khác nào rắn độc, ngươi biết rõ hắn có độc, nhưng ngươi không biết lúc nào nó sẽ cắn ngươi, muốn đối phó người như vậy, cũng chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế).
Nhâm Uy đáp tiếng xong, lại tiếp tục chặt chẽ đi lên trước, cảnh giác nhìn tất cả nhân vật qua đường hoặc xa hoặc gần với Tông chủ. Y không đi đưa tin, mà người đi theo DƯơng Phàm cũng không chỉ có hai người bọn họ, trên thực tế lúc Dương Phàm bước vào cổng lớn Dương gia, tin tức đã được đưa ra ngoài rồi.
Không khí ngày lễ tại Dương Gia rất rõ nét, Cửa treo đèn đỏ, trên cửa dán bùa đào, trong đình viện còn dựng lên một con thuyền lớn, cánh buồm giương lên như đang chuẩn bị đi xa. Tiểu Man đã cho người bắt tay vào làm trước khi Dương Phàm trở về phủ đệ, giương buồm đi xa vốn là điềm lành, lại không bàn mà hợp ý trùng tên với tên của trượng phu.
Đối với gia nhân quý phủ, vị chủ mẫu Tiểu Man cũng đều thêm phát tiền lương, may y phục mới, gia thất thì được phát thịt khô và mỳ, toàn bộ Dương phủ đều tràn ngập không khí vui vẻ. Vừa thấy a lang nhà mình trở về, ai nấy trong phủ đều chúc tết a lang.
Dương Phàm cũng tươi cười chào hỏi, chúc tết, trả lời từng người, vất vả lắm mới thoát được những nha hoàn, người làm nhiệt tình đó trở về hậu trạch. Sau khi dùng xong bữa tối, hắn với Tiểu Man chơi đùa với con trai ở trên giường, đợi con trai buồn ngủ, Tiểu Man bế cậu đi ngủ, hắn ra khỏi phòng, rẽ đến chỗ a Nô.
A Nô ở một mình trong một lạc viên tại Dương phủ, lúc trước Dương Phàm vẫn thường đến chỗ nàng, chàng chàng thiếp thiếp trò chuyện, sau khi hai người bắt đầu bàn tính hôn sự, Dương Phàm vẫn theo thói quen đến tiểu viện của nàng.
Tuy nhiên, từ lúc Cổ Trúc Đình cũng vào tiểu viện đó ở, hắn không đến đó nữa. Bất kể Cổ Trúc Đình là khuê nữ hay là phụ nhân, tóm lại là cũng là một nữ nhân xinh đẹp, quyến rũ. Người Đường tuy rằng không bị cản trở, nhưng cũng không phải là không để ý tới danh tiết, thì vẫn là liệt nữ bị nam nhân đụng vào sẽ chặt đi bàn tay đó, tuy rằng không phải chiếm phần lớn thời Đường, nhưng cũng không phải là không có.
Nhưng hôm nay hắn vẫn đến, bởi vì còn nửa tháng nữa là đến ngày thành hôn rồi, hắn đang cân nhắc xem nên an bài tân nương ở chỗ nào, cũng không thể để tân nương ở trong nhà của tân lang, nhưng a Nô không còn người thân nào, cũng không có nhà mẹ đẻ để đi.
Tiểu Man cũng là cô nhi, lúc trước khi mà cưới Tiểu Man, Hoàng đế đã an bài nàng tới ở quý phủ của Uyển Nhi. Dương Phàm lại không có bản lĩnh lớn như Hoàng đế, trong mắt người ngoài hắn cũng không có giao tình gì với vị Thượng quan nội tướng kia, thì không thể nào an bài được như vậy.
Còn nữa, cho dù là có thể, Dương Phàm cũng không muốn làm như vậy, liên tiếp để hai vị cô nương đến nhà Thượng Quan, tức là đã không để tâm tới tình cảm của Thượng Quan Uyển Nhi rồi, mà Uyển Nhi lại là cô nương đa sầu đa cảm nữa chứ.
Dương Phàm muốn an bài a Nô ở trong nhà Mã Kiều, vừa nghĩ như thế, hắn liền thuận theo luôn, hoặc là để a Nô nhận Mã Kiều làm nghĩa huynh, như vậy là Mã Kiều có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận a Nô rồi, a Nô cũng sẽ có nhà mẹ đẻ để dựa vào. Chủ ý mặc dù tốt, nhưng còn phải được a Nô đồng ý mới được, cho nên hắn mới đến tiểu viện nơi a Nô ở.
Hoàn cảnh tiểu viện trang nhã, ba gian nhà, một gian a Nô ở, một gian Cổ cô nương ở, một gian khác để không, chưa một vài tạp vật.
- Khụ, a Nô, ta đến rồi!
Dương Phàm nói xong, liền đẩy cửa phòng ra, cười dài đi vào phòng ngủ.
Một gian phòng ốc hoàn chỉnh, dùng bình phong ngăn cách với bên ngoài phòng khách, phòng trong có hai bộ phận, ở giữa không có vách tường chắn, nên người ở trong bình phong sẽ nghe rõ được tiếng bước chân của Dương Phàm.
Trên giường, Cổ Trúc Đình đang để vai trần, a Nô đang dùng miếng vải trắng quấn lại, nghe giọng nói của Dương Phàm thì giật mình. Dương Phàm đã lâu không vào phòng ngủ của nàng, hôm nay muộn rồi sao hắn lại đến?
Trong lúc vội vã không kịp nghĩ ngợi, lại nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, a Nô thấp giọng vội la lên: - Mau chuyển vào trong!
Lập tức các thứ đồ ngổn ngang được đẩy vào giữa giường, a Nô cũng ngã vào giường, kéo chăn chùm lên.