Dương Phàm thấy trên giường thò thêm ra một chân, đầu tiên là thấy kinh sợ, sau đó đột nhiên biến sắc, bộp một tiếng liền kéo chiếc chăn thêu vào trong tay, vẻ mặt vô cùng giận dữ, sau đó hắn liền nhìn hai thân thểxinh đẹp trên giường, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
A Nô vẫn còn duy trì tư thế nằm nghiêng như cung tên, nằm bên trong không phải là nam nhân, mà là một nữ nhân có dáng người còn nữ nhân hơn nàng, dáng người A Nô còn hơi có vẻ non nớt, dựa theo tiêu chuẩn của thời đại này thì có chút mỏng manh, nữ nhân bên cạnh kia đầy đặn hơn, bất kể là ngực là mông, đều có đường cong, rất có đường cong.
Nữ nhân kia... Ồ! Nữ nhân kia chính là Cổ Trúc Đình, nàng ta nằm trên giường, chân của A Nô cuộn tròn, một cái chân của nàng ta đang đặt ở dưới đùi A Nô, như vậy cái chân mình mới vừa động vào thật ra là...
Bởi vì không phải loại tình huống mà mình tưởng tượng, cơn giận dữ của Dương Phàm biến mất, nhìn nhìn lại bộ dáng ám muội của hai người, Dương Phàm lại có chút mê hoặc, trong đầu đột nhiên hiện lên một chữ ”Đồng tính” chạy song song với danh từ “Bách hợp”. A lẽ nào... cả hai lại có ham mê quái dị như vậy?
Ý nghĩ này chỉ là thoáng qua liền biến mất, có lẽ hai người chỉ ngủ cùng giường mà thôi, nói chuyện phiếm giải buồn thôi. Dương Phàm vì ý niệm xấu xa trong đầu chính mình mà xấu hổ, nhưng hắn lập tức liền phát hiện... Trên vai Cổ Trúc Đình buộc một băng vải bố, băng vải màu trắng ngà, trong đó còn mơ hồ chảy máu, ánh mắt của Dương Phàm nhất thời lại sắc bén trở lại.
Chăn bị Dương Phàm kéo xuống, A Nô và Cổ Trúc Đình giống như bị người khác cởi sạch sẽ, hai thầy trò đều sợ ngây người, nằm ở đó một lúc lâu sau cũng không có nhúc nhích. Một lúc lâu sau, A Nô mới phản ứng laij, tay nhanh như chớp, túm lấy chăn trong tay Dương Phàm, “bộp” một cái, phủ lên người.
A Nô ngượng ngùng giải thích: - Ta... ta cùng Cổ sư vốn định ngủ chung, nói chuyện phiếm giải buồn, huynh... huynh vào gấp gáp, đến không kịp trốn tránh, cho nên... .
Hai thầy trò khuôn mặt đều rất đỏ ửng.
Nhất là Cổ Trúc Đình, mặt trốn ở sau vai đồ nhi, cũng không dám ngẩng lên, khuôn mặt bỏng đến có thể rán chín trứng gà.
Bởi vì nhà nàng ta làm việc cho triều đình không biết sinh tử ra sao, ngày thường thường thấy mẹ góa con côi, sinh ly tử biệt, cho nên nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới phải lấy chồng sinh con, có con rồi chẳng phải nàng vẫn phải tiếp tục cuộc đời đao liếm máu người sao? Cho nên nàng cho tới nay chưa có một gia đình, vẫn là một tiểu cô trong nhà, cô đơn không chồng.
Cơ thể từ trước tới nay chưa bị nam nhân chạm tới, hôm nay lại bị Dương Phàm chạm đến chỗ tư mật, hơn nữa còn là dưới tình huống ám muội như vậy, nàng hiện tại xấu hổ đến mức chỉ hận không thể đem giường sẽ chia ra hai nửa, đất nứt ra một cái hố, để cho nàng té xuống rồi khép lại, để nàng không bao giờ... phải xuất hiện trước mặt người khác nữa.
Nếu không phải trên vai Cổ Trúc Đình bị thương, Dương Phàm có lẽ sẽ tin lời A Nô vừa nói. Nhưng lúc này nghe xong lời giải thích của nàng, Dương Phàm ngược lại biết chắc chắc trong đó tất có một bí mật mà mình không hay biết. Hắn kéo tấm chăn qua một bên, ngồi xuống bên giường bởi vì hai nữ nhân trên giường một xấu hổ một kích động, hắn ngược lại trấn định lại: - Nói đi, đến rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
A Nô ánh mắt vừa mới mơ hồ một chút, Dương Phàm lập tức nói: - Vết thương ở đầu vai Cổ cô nương, ta đã nhìn thấy. Ở giữa hai nàng còn đặt một mảnh vải trắng, một cái kéo, một cái hồ lô đựng kim sang dược, phương thức ngủ chung nói chuyện phiếm như vậy, ta chưa từng nghe nói qua!
A Nô lập tức ngậm miệng lại, không phản đối.
Cổ Trúc Đình nghe thấy bèn hết hồn, cả thân thể đều bắt đầu nóng lên: - Nếu hắn ngay cả này vài thứ đều nhìn rõ ràng, vậy... như vậy... .
Kỳ thật nàng như thế là oan uổng cho Dương Phàm rồi, tuy rằng thân hình của nàng rất dễ khêu gợi dục cảm, nhưng Dương Phàm cũng không nhìn chằm chằm vào đó, càng không nói là dưới tình huống như vừa rồi, bên cạnh lại còn có A Nô. Dương Phàm sở dĩ chú ý tới đống đồ vật giữa hai người kia, là vì mấy thứ này hiện tại đặt ở trên giường thật sự rất kỳ quái.
Cổ Trúc Đình xưa nay giết người không chớp mắt, nhưng lúc này ngay cả mắt cũng không chớp nữa rồi, nàng xấu hổ đến nhắm chặt hai mắt, chỉ cảm thấy hai bên tai đều nóng hừng hực, tránh ở phía sau đồ đệ không nói tiếng nào.
A Nô bị Dương Phàm chặn họng, dù là nàng luôn luôn thông minh, nhất thời cũng nghĩ không ra thêm một lý do hợp lý, đối mặt với nét mặt uy nghiêm trước nay chưa từng có của Dương Phàm, nàng đành phải ngoan ngoãn giải thích.
Nữ nhi của Dương Phàm rơi vào trong tay của Khương Công Tử, A Nô có cảm giác, việc này liên quan trực tiếp đến nàng. Nàng thậm chí còn yêu thương Niệm Tổ hơn so với Tiểu Man, là vì nàng cảm thấy bản thân chưa có một đứa con cho Dương Phàm , mỗi khi thấy Tiểu Man chở che bao bọc cho con trai, nàng liền cảm thấy tự trách mình, nàng muốn dựa vào lực lượng của chính mình để cứu đứa bé ra.
Cổ Trúc Đình sau khi đến bên cạnh A Nô, trở thành trợ lực lớn nhất của nàng, hơn nữa Khương công tử chỉ vì giữ một bí mật, liền muốn giết chết Cổ Trúc Đình, điều này cũng khiến Cổ Trúc Đình vô cùng thù hận y, vẫn muốn tìm y lấy lại công đạo, hai thầy trò cứ như vậy kết làm đồng minh, đang tìm kiếm tung tích của Khương công tử.
Từ sau khi Khương công tử bị đuổi khỏi chức Tông chủ của Hiển Tông, lực lượng bí mật do y nắm giữ liền hoàn toàn bị giấu vào trong tối, ngay cả Dương Phàm dùng sức mạnh của Hiển Tông cũng đều tìm không thấy y, huống chi là hai nữ nhân này, các nàng mù quáng tìm kiếm vốn sẽ không có hiệu quả gì, chỉ có điều đây nói cho cùng cũng là một phần tâm ý mà thôi.
Nhưng, các nàng tuy rằng đơn độc, nhưng vận số lại tốt. Cổ Trúc Đình có một lần đi dạo trên đường Định Đỉnh nhìn thấy một thân tín của Khương công tử, ở thành Lạc Dương nhân khẩu hơn ngàn vạn này, sự tình cờ này xác xuất vô cùng nhỏ, nhưng nàng dù sao cũng đã gặp. Lúc ấy Cổ Trúc Đình đã ngụy trang, nàng lập tức theo dõi người này, đến tận chỗ gã ở.
Từ đó về sau, nàng và A Nô liền chuyên môn đi theo dõi người này, theo dõi nhất cử nhất động của gã, theo dõi mối quan hệ của gã với tất cả mọi người. Bởi vì A Nô không thể thường xuyên rời khỏi Dương phủ, nhiệm vụ này trên cơ bản chính là do một mình Cổ Trúc Đình thực hiện.
Tuy rằng bản lĩnh ẩn núp che giấu tung tích của nàng cực cao, cũng giỏi về cải trang, nhưng nàng dù sao chỉ có một người, tất cả mọi chuyện cần nàng làm, không ai phối hợp, không ai yểm hộ, ở trên đường theo dõi cũng không dễ dàng thay đổi trang phục, cho nên trong quá trình theo dõi thời gian dài, nàng vẫn bị người khác phát hiện ra chỗ dị thường.
Chẳng qua, đối phương cũng là một kẻ tâm tư kín đáo, lanh lợi xảo quyệt, sau khi gã phát hiện dường như có người theo dõi mình, cũng không để lộ ra một chútdị thường, chỉ âm thầm bố trí, sau đó dẫn người theo dõi vào trong mai phục mà gã đã bày sẵn.
Cổ Trúc Đình cũng là một người cực tỉnh táo, đối phương cũng không biết thực lực cao thấp của nàng, có chút khinh địch, bởi vậy để cho nàng có cơ hội chạy trốn ra ngoài, tuy nhiên nàng cũng bởi vậy mà bị thương, khi Dương Phàm xông vào chỗ ở của A Nô, A Nô vừa mới băng bó xong miệng vết thương cho nàng.
Dương Phàm nghe xong lời A Nô nói..., cũng trách cứ nàng, hắn suy tư một lát, nói: - Người nọ họ Khổng, tên Khổng Duy Hạo, từng đảm nhiệm Huyện Lệnh Tống châu?
A Nô nói: - Vâng, lúc trước, Cổ sư chỉ là thấy người này yết kiến công tử, biết gã là người của công tử nhưng lại không biết thân thế của gã. Sau khi tình cờ gặp gã ở trên đường Định Đỉnh, Cổ sư đã điều tra lai lịch của gã, đã biết tên họ địa chỉ, thân phận lai lịch của gã. Người này mặc dù là quan văn nhưng lại có võ công, văn võ song toàn, nguyên là Tống Châu huyện lệnh.
Sau khi từ quan, gã chuyên lấy thi văn tiêu khiển, sau cùng với bảy vị quan viên từ quan khác kết thành thi xã, tên “Lạc Thủy Bát lão” lấy làm thơ là chủ, thu hút khá đông người. Hiện giờ thi xã này đã không chỉ có tám người, chỉ có điều vẫn do tám người này cầm đầu. Thi xã này không xếp theo quan chức mà căn cứ tuổi tác già trẻ mà sắp xếp.
Tuy rằng liên hợp đơn giản là có hứng thú giống nhau nhưng những người này chẳng những đã làm quan, hơn nữa cũng là những trí sĩ có danh vọng cao, bọn họ cũng lập thi xã, tin tức thông nhau, có được uy vọng cực cao ở địa phương. Cho nên việc của Lý Trung Nghĩa tất do những kẻ này đề xướng, quan phủ giúp nạn thiên tai tế dân, xây dựng đê đập, thiết lập văn hoá giáo dục, thu nạp thuế phú, nhất định phải được những người này hưởng ứng, mới có thể thuận lợi.
Người như vậy tại địa phương đều là nhân vật hết sức quan trọng. Lạc Dương là nơi dưới chân thiên tử quan lớn chỗ nào cũng có, danh sĩ nối gót như mây cho nên những người tài giỏi này không bộc lộ nhiều, nếu đổi lại là một nơi khác, bọn họ có thể là đại nhân vật lớn tài giỏi vô cùng. Thiếp cảm thấy, Khương công tử hiện tại thế lực mỏng manh, một người như y không có khả năng bày đặt vô dụng, cho nên...
Dương Phàm trừng mắt nhìn các nàng nói: - Cho nên các nàng đi rút dây động rừng rồi hả?
Sau một hồi giải thích của A Nô, nỗi xấu hổ của Cổ Trúc Đình nhạt dần đi, thấy Dương Phàm trách cứ, vội nhô đầu ra phía sau lưng A Nô, nói một cách rụt rè: - Sau khi thuộc hạ trúng kế của Khổng Duy Hạo, mặc dù thân rơi vào trùng vây, cũng chưa từng bại lộ võ công độc môn... ,
Dương Phàm nhìn nàng một cái, Cổ Trúc Đình theo bản năng rụt rụt người lại, lúng ta lúng túng mà nói: - Bọn họ... sẽ không biết ta là ai.
Dương Phàm nói: - Nhưng lại có thể cho rằng ngươi là người của ta!
- Vâng!
Cổ Trúc Đình ngượng ngập cụp mi mắt xuống, bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng khác từ câu nói của Dương Phàm, trong lòng không khỏi hiện lên một chút ý niệm hoang đường, nhưng ý niệm hoang đường trong đầu này lập tức đã bị nàng xua tan đi.
Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút, cứng rắn nói: - Các nàng về sau không được mạo hiểm như thế!
Lần này, a Nô cũng cụp mi mắt xuống, ngoan ngoãn đáp: - Vâng!
Trong nội tâm nàng đến tột cùng có thật đồng ý hay không, Dương Phàm không biết, tuy nhiên thái độ này... đúng là rất khổ sở đáng thương.
Dương Phàm hài lòng gật gật đầu, đứng lên nói: - Thôi đi, cho dù bọn họ trước nay chưa từng phát hiện ra Cổ cô nương, cũng sẽ hiểu ta vẫn tìm bọn họ, đây vốn là việc ở trong dự liệu, các nàng cũng không cần tự trách. Chuyện của các nàng, ta đã biết, không cần phải che che lấp lấp nữa, nếu cần mời đại phu lại coi, cũng đừng trì hoãn.
Dương Phàm hiểu biết rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra, liền lập tức rời đi phòng của A Nô. Trải qua cảnh tượng vừa rồi, hắn cũng có chút xấu hổ, lúc này cũng thấy may mắn vì không phải ở trong đó quá lâu. Dương Phàm sau khi rời đi, lập tức gọi vị đảm nhiệm thống lĩnh thị vệ của hắn đến thư phòng, cẩn thận sắp xếp một phen.
Cổ Trúc Đình chỉ có một người, dù có bản lãnh thông thiên cũng không thể nào chu toàn mọi việc, mà Dương Phàm lại không như thế, hắn có rất nhiều người có thể điều động. Mới vừa nghe A Nô nói qua, hắn liền nhạy bén cảm giác được, đây thật là một cơ hội lớn để tìm được Khương công tử.
Sự tồn tại của Thi Xã này bắt đầu từ thời Tùy Đường, mà loại thi xã này từ trước đến nay đều không chỉ là một đám người có chí hướng hợp nhau tụ cùng một chỗ vui chơi giải trí, ngâm thơ làm phú, loại liên hợp liên minh này, nghiễm nhiên có một loại cảm giác hình thức sơ khai của “Kế Tự Đường”, là những thân sĩ nổi tiếng tại địa phương đoàn kết lại, là phương thức để tạo sự ảnh hưởng mở rộng tầm ảnh hưởng chính trị của chính mình.
Dương Phàm tin tưởng trong đó tay chân thân tín của Khương công tử không chỉ có một người là Khổng Duy Hạo, Cổ Trúc Đình không có khả năng theo dõi lần lượt, nhưng hắn có, nếu không biết người đó là ai, vậy hắn sẽ theo dõi tất cả “Lạc Thủy Bát Lão”, nếu thế này còn chưa đủ, hắn sẽ đem toàn bộ những kẻ có danh vọng, có địa vị, có sức ảnh hưởng của “ Lạc Thủy thi xã” tất cả đều theo dõi, tất sẽ có một cây mây có thể bắt được Khương công tử.
Dương Phàm trở lại phòng ngủ của mình, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, Tiểu Man đang nằm nghiêng thân mình, vỗ nhè nhẹ cho đứa con đi vào giấc ngủ, mái tóc xõa tung, mềm mại quyến rũ lạ thường, thấy hắn tiến vào, Tiểu Man nói nhỏ: - A huynh sáng sớm ngày mai còn đi Bạch Mã tự dự đại pháp hội, sao lại trễ thế này mới trở về?
Dương Phàm cười cười ấm áp với nàng, thấp giọng nói: - Đi ngủ thôi!
Tiểu Man đứng dậy giúp hắn cởi áo bào, nam nhân là phải ngủ ở bên trong, Dương Phàm bước lên giường, thật cẩn thận lướt qua đứa con nhỏ, rồi nằm nghiêng xuống, Tiểu Man thổi tắt ánh nến, cũng lên giường.
Dương Phàm giang hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy thê tử và nhi tử, ngửi ngửi mùi hương trầm xen lẫn hương sữa trên người nhi tử truyền đến, tâm tình hơi có chút kích động.
Tuy rằng hắn luôn không nói, nhưng đối với chuyện của con gái mình, không phải là hắn không ngày đêm vướng bận! Trực giác của hắn cảm thấy, phát hiện của Cổ cô nương, khiến hy vọng cứu nữ nhi trở về của hắn lại lớn thêm vài phần...
Dưới chân núi Long Môn – mấy viên quan đứng lẻ loi.
Trên núi, dưới núi, một mảnh trời mênh mông, đây đã là trận tuyết thứ ba sau khi vào đông, mặt đất đã bị bao phủ bởi một lớp áo lông bằng tuyết, một mảnh trắng xóa.
Vị trí cửa núi này, toàn bộ đều là nơi gió núi thét gào, vì vài vị quan lại mặc áo xanh, thanh quan bào và mấy chấp dịch đứng không được bao lâu, đã đút tay vào trong ngực, dậm chân, lạnh tới mức hai má đều đỏ ửng.
Một người trung niên mặc áo xanh hít mũi, thò đầu ra ngoài nhìn một lát, một trận gió núi vừa khéo thổi ra khỏi sơn cốc, cuốn bọt tuyết vào cổ y. Người áo xanh run người, vội vàng co cổ lại, nói với một ông gia mặc áo lục, đang đỏ ửng mũi ngồi bên cạnh:
- Tiết Thang Thừa, gió ở đây to quá, hay là chúng ta về trong núi đợi đi, cả người sắp đông cứng rồi.
Vị Thang Thừa mũi đỏ ửng kia cũng lạnh tới xanh mét mặt mày, cơ thể cứng ngắc, ngay cả vẻ mặt cũng không biểu lộ gì, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, vừa dậm chân, vừa run người, vừa nói:
- Từ Lục Sự, ông muốn về thì về, nhưng đừng trách lão ca ca không nói với ông, vị Thang Giámnày của chúng ta, ông đừng thấy hôm nay gặp rủi ro, nhưng người ta ở trên ngay cả Lương Vương và Thái Bình công chúa, người đứng đầu Hình bộ, Sử bộ, người ta là nhân vật quan trọng, không chừng có một ngày vút thẳng lên trời, cũng là uy phong lẫm liệt. Cho dù cả đời này người ta cũng muốn ngồi trong khe núi này.
Tiết Thang Thừa liếc y một cái, lạnh lùng nói:
- Người có thể nắm Bộ Hình trong tay, có thể đơn phương độc mã đấu với Ngự Sử đài, trong lòng ông nghĩ kỹ, đó là một nhân vật thế nào, ông… đắc tội không được.
Từ Lục Sự ở lâu trong núi, không hỏi thế sự, biết thêm việc còn thật không bằng vị Tiết Thang Thừa này, vừa nghe câu này, chợtlo lắng:
- Vị Thang giam này của chúng ta lợi hại như vậy sao? Tiết Thang Thừa, ông mau nói cho huynh đệ về vị Thang giam này rút cuộc…
Tiết Thang Thừa chợt tinh thần rung lên, híp mắt nhìn về phía trước:
- Đến rồi! Tô Chưởng mau lên đón xem, có phải là Thang Giam của chúng ta tới rồi.
Từ Lục Sự tay hạ xuống, nhìn về phía hàng xe nhân mã đang ở phía trước, thì thào nói:
- Không phải là Thang Giám tới thì không phải vị quý nhân nào muốn vào Sơn Thang Mộc chứ?
Một hàng nhân mã ở phía xa xa, thực sự không giống với Long Môn Ôn Tuyền Thang Giám Dương Phàm Dương đại nhân tới nhậm chức.
Đoàn người ngựa kia, xe có đủ bốn chiếc tuấn mã hùng mạnh xung quanh, kỵ sĩ oai hùng, có đủ cả hơn chục thị vệ đeo đao đeo kiếm, nhìn tư thế này, thực sự không giống với một Ôn Tuyền Thang Giám tới nhậm chức.
Tô Chưởng Cố bước nhanh trong tuyết, còn chưa đi xa, đoàn nhân mã kia đã tới gần, mười mấy thị vệ đeo đao dưới eo, di chuyển bên cạnh xe, cùng là mặc một chiếc áo lông sơn dương, lông màu trắng, mũ trùm đầu, mặc chiếc áo da dê, áo choàng cũng bằng lông dê, giục ngựa dương võ, oai hùng mạnh mẽ.
Bốn chiếc xe ngựa đều là do hai con ngựa kéo, trong tuyết dày, lại cũng đi cực nhanh.
Xe tới gần, chỉ thấy chiếc xe ngựa được sơn bóng loáng kia đều là một màu xanh thẫm, ám đinh, vải, bao trong xe tất cả đều là mài bằng đồng trắng, tỏa sáng chói.
Nhìn thấy khí thế này, Tiết Thang Thừa cũng cảm thấy điều này tuyệt không thể là Thang Giám đại nhân tới nhậm chức, một Ôn Tuyền Thang giám nhỏ nhoi có thể có được nhiều hộ vệ tùy tùng như vậy sao? Đừng nói mười mấy thị vệ kia, ai cũng mặc áo lông, không phải người hầu của Vương gia, cũng khó có thể có được quần áo giữ ấm quý giá mà đẹp đẽ như vậy.
Người tới là Thang Giám tới nhậm chức, nếu là vị quý nhân nào, càng được nghênh đón, Tiết Thang Thừa không dám chậm trễ, vội vàng đẫn một đám người tới nghênh đón, tất cung tất kinh thi lễ nói:
- Tiểu nhân Long Môn Ôn Tuyền Thang Giám Thừa Tiết Ninh, không biết là vị quý nhân nào giá lâm Long Môn.
Mảnh vải che của chiếc xe đầu tiên được vén lên, một người trong xe bước ra, người này mặc một chiếc áo lông màu đen, áo khoác lụa rồi tới áo choàng, trên cổ quấn một chiếc khăn màu trắng tuyết, trong ngực ôm một cái lò ấm áp, cơ thể hùng tráng, ngũ quan anh tuấn, uy vũ, có thể vì cả người ăn mặc như vậy, lại có sự ung dung tao nhã của một vị công tử.
Y nhìn mấy tên chấp dịch lạnh giống như chim cút đi theo Ôn Tuyền Thang Giám, rất khách khí gật đầu với họ, cười dài nói:
- Bỉ nhân Dương Phàm, gió lạnh gào thét, tuyết bay tung tóe, làm phiền các vị tới đón rồi.
Dương Phàm!
Người này quả thật đúng là Long Môn Ôn Tuyền Thang Giám Dương Phàm tới nhậm chức.
Trong lúc nhất thời, Tiết Giám Thừa, Từ Lục Sự đều không còn chỗ nói.
Cứ đi thẳng về phía trước là tiến vào núi cốc, xe không vào được, thế là xe dừng ở dưới chân núi, mọi người chỉ có thể đi bộ vào núi.
Lúc này Tiết Thang Thừa mới hiểu ba xe ngựa phía sau là đựng những đồ gì.
Trên xe có hai vệ nữ, đó là Tam Tỷ và Đào Mai, hai tiểu nha đầu lúc đầu được chọn vào Dương gia, chính là vì ngày thường thanh tú. Mấy năm nay ăn ngon mặc đẹp ở Dương gia, hai tiểu nha đầu này đã trở thành đại cô nương, càng ngày càng xinh đẹp.
Ngoài ra, trên xe còn có một tên đầu bếp béo mập, hai tiểu đồ đệ, ngoài ra, chính là một đống những thứ đồ bếp, gia vị, chăn đệm của đại nhân và tùy tùng còn có cả những thứ lặt vặt khác. Nhìn điệu bộ này, không giống như là Thang Giám mới tới nhậm chức, mà giống như là con cháu quyền quý dạo chơi ngoài thành.
Một đám người của Ôn Tuyền Thang Giám thực sự mở rộng tầm mắt, vị Thang Giám mới nhậm chức này quả nhiên không phải người thường, sự phô trương này, giống như là mấy hôm trước Vương Vũ Ý Tông tới Long Môn Thang cốc, tận hưởng nước nóng cũng không quá như vậy.
Một câu nói của Võ Tắc Thiên đã khiến cho Dương Phàm đứng đầu trong Thiên Quan Phủ Lang Trung, từ chức Cửu Trọng trên cao rớt xuống, trở thành một Long Môn Ôn Tuyền Dương Giám từ chức Lục Phẩm.
Con đường làm quan từ sau khi bị giáng chức là một mảnh bằng phẳng, đối với người trong xuân phong đắc ý không khác ngũ lôi oanh đỉnh, ngay cả sụp đổ như vậy, cũng khó tránh khỏi sự uể oải, nhưng đối với Dương Phàm mà nói lại hoàn toàn không sao, dựa vào địa vị hiển tông tông chủ của hắn cho dù căn bản không làm quan nữa thì làm sao?
Hiện giờ làm quan nhỏ như vậy, trái lại càng có lợi cho việc kinh doanh hiển tông của hắn, nếu không hàng ngày phải hao phí một lượng tinh lực để xử lý việc triều đình. Dương Phàm vui sướng đi tới bộ Lạinhận “chỉ thụ”, lại tới Ti Nông tự báo danh, bởi vì Long môn ôn tuyền Thang giám là nha môn thuộc Ti Nông tự. Tất cả thủ tục đã xong xuôi, liền tới Long Môn nhậm chức.
Sự phô trương lúc này, lại không phải ý của Dương Phàm, mà là Tiểu Man thương lang quân, sợ hắn ăn không ngon, ngủ không tốt, sợ hắn bị lạnh bị đói, cho nên mới chuẩn bị nhiều như vậy, khiến cho Dương Phàm vừa đi nhậm chức giống như là một Vương hầu đi tới Long Môn để du ngoạn.
Lúc này, Võ Tắc Thiên và năm đại thần đã trở về Lạc Dương, Dương Tái Tư chính thức được bổ nhiệm làm Tể tướng. Hóa ra Lý Chiêu Đức độc tài, tể tướng khác cũng sắp xếp, hiện giờ triều đình đã tiến hành phân công lại chức Tể tướng, sau khi phân lại, Dương Tái Tư phụ trách bộ Lại và bộ Công.
Dương Tái Tư có thể quản lý bộ Lại, điều này một nửa là do trời, một nửa là do người. Bộ Lại là ngành thực quyền quản lý bổ nhiệm nhân sự, trong tình huống bình thường các Tể tướng đương nhiên muốn nắm giữ, nhưng điều khiến người ta đau đầu nhất ở triều Võ Chu chính là nhân sự. Tranh đấu chính trị trong triều trước nay cũng không kịch liệt giống như triều Võ Chu, thường xuyên xảy ra.
Chức quan to của triều đình đổi lại còn nhanh hơn cắt rau, mỗi lần đều là vì phe phái thế lực các phương thậm chí bản thân nữ hoàng tham gia vào loại trừ và cấu xé lẫn nhau. Cho nên, điều này nói ra thì không thỏa đáng. Trước mắt càng không cần nói, vừa xuất ra một đại sửu văn, các Tể tướng càng không muốn nhúng tay vào, Dương Tái Tư vừa phong tướng, sự phân công này khiến người ta không cho hắn thì cho ai?
Tuy nhiên Dương Phàm lo sẽ xảy ra sự cố, ngộ nhỡ vị tể tướng nào đó chẳng may thấy lợi tối mắt, muốn đoạt bộ Lại thì sao? Cho nên, hắn vẫn dùng toàn bộ lực lượng, một khi tình thế phát triển không trong dự tính của hắn, thì sẽ can thiệp vào, gây ảnh hưởng vào.
Cho tới bây giờ cũng không ai có thể giống như Dương Phàm, trong triều đình, có một sức ảnh hưởng lớn như vậy. Vì sự tồn tại của hắn, lực lượng của các sĩ tộc Sơn Đông, Quan Lũng thế gia hắn đều có thể điều động, lực lượng của Thái Bình công chúa hắn cũng có thể điều động, thế lực lớn mạnh của ba bên này đủ để biến đổi dự phòng vạn biến.
Kết quả, Dương Tái Tư thuận lợi trở thành người quản lý bộ Lại, việc phân công vừa kết thúc, Dương Tái Tư bắt đầu trả nợ những người đã đề bạt y, kiến nghị với Hoàng đế:
- Đề bạt Thiên Quan phủ Ti Phong Lang trung Triệu Càn đảm nhiệm Ti Công Lang trung, do y tiếp tục phụ trách việc chọn quan ở Nam Cương.
Lần trước các tộc người họ võ luồn cúi bốn phía, mưu đoạt các chức quan ở Nam Cương khiến Võ Tắc Thiên rất bị động, bà ta cũng vội vì chấm dứt việc này, xoay chuyển sức ảnh hưởng, lập tức đáp ứng đề nghị của Dương Tái Tư, Triệu Càn yên ổn mười năm ở bộ Lại, cuối cùng cũng có một ngày đắc y, có thực quyền rồi.
Sự việc còn chưa xong, các hành động của Dương Phàm, thậm chí tạo lên một cơn sóng gió to như thế trong triều đình, tất cả sự cố gắng, đều là vì thời khắc này, hiện giờ kế hoạch cuối cùng của hắn mới coi là bắt đầu thực hiện.
Dương Phàm theo người của Ôn Quyền Giámiam lên núi, tùy tùng tôi tớ, đầu bếp đều tự sắp xếp tới chỗ của Dương Phàm, mang theo cả mọi thứ, Tiết Thang Thừa và mấy vị tiểu quan thay quan phục xong đưa Dương Phàm đi tuần tra phạm vi và sự vụ quản lý của họ.
Tiết Thang Thừa tên Tiết Ninh, Từ Lục Sự tên Từ Lâm, và vị Chưởng Cô tới đón Dương Phàm sớm nhát thên Tô Kiếm Thu. Ôn Tuyền này có một Thang Giám, hiện giờ chính là Dương Phàm. Còn có một Thang thừa, chính là phụ tác của hắn Tiết Ninh, các quan thất phẩm, ngòai ra còn có một lục sự, một phủ, hai lại, bốn chưởng cố, còn lại là các chấp dịch bình thường khoảng mười hai người.
Dương Phàm quản lý hai mươi mốt người, hai ngọn núi, chính là quan viên cao nhất trên đỉnh hai ngọn núi có Ôn Tuyền, thật rất uy phong.
- Dương Thang Giám mời xem, chiếu theo thế núi, triều đình từ trên xuống dưới, lần lượt trên hai ngọn núi có hai mươi mốt cung thất, để cho Hoàng đế bệ hạ và các Vương hầu sử dụng, Thang Giám mời đi bên này…
Dương Phàm đi tới một cái chuồng lớn bên ngọn núi, không khỏi kinh ngạc hô ra vài tiếng, chỉ thấy bên trong đất đai màu mỡ, gieo trồng rất nhiều dưa và trái cây, rau xanh, nhiều loại mùa thu hoạch đã tới, nhiều loại rau và hoa quả căn bản không thể sinh trưởng cũng rất khó bảo tồn, ở đây đều có, số hoa quả màu xanh lục này còn xanh hơn cả màu áo quan phục của Dương Phàm.
- Thang Giám của chúng ta, không chỉ cai quản thành trì, vì ở đây có suối nước nóng, khí hậu ấm áp, là che bằng lồng, bằng chuồng, trồng dưa và rau quả, có thể thu hoạch trái mùachuyên cung cấp đồ ăn cho hoàng thất.
- Ừ! Tốt! Tốt, thật là kỳ diệu.
Dương Phàm gật đầu, nhéo cằm, bắt đầu suy nghĩ xem mang thức ăn tươi rau quả, trái cây về cho vợ con nếm thử thế nào.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Dương Phàm thấy trên giường thò thêm ra một chân, đầu tiên là thấy kinh sợ, sau đó đột nhiên biến sắc, bộp một tiếng liền kéo chiếc chăn thêu vào trong tay, vẻ mặt vô cùng giận dữ, sau đó hắn liền nhìn hai thân thểxinh đẹp trên giường, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
A Nô vẫn còn duy trì tư thế nằm nghiêng như cung tên, nằm bên trong không phải là nam nhân, mà là một nữ nhân có dáng người còn nữ nhân hơn nàng, dáng người A Nô còn hơi có vẻ non nớt, dựa theo tiêu chuẩn của thời đại này thì có chút mỏng manh, nữ nhân bên cạnh kia đầy đặn hơn, bất kể là ngực là mông, đều có đường cong, rất có đường cong.
Nữ nhân kia... Ồ! Nữ nhân kia chính là Cổ Trúc Đình, nàng ta nằm trên giường, chân của A Nô cuộn tròn, một cái chân của nàng ta đang đặt ở dưới đùi A Nô, như vậy cái chân mình mới vừa động vào thật ra là...
Bởi vì không phải loại tình huống mà mình tưởng tượng, cơn giận dữ của Dương Phàm biến mất, nhìn nhìn lại bộ dáng ám muội của hai người, Dương Phàm lại có chút mê hoặc, trong đầu đột nhiên hiện lên một chữ ”Đồng tính” chạy song song với danh từ “Bách hợp”. A lẽ nào... cả hai lại có ham mê quái dị như vậy?
Ý nghĩ này chỉ là thoáng qua liền biến mất, có lẽ hai người chỉ ngủ cùng giường mà thôi, nói chuyện phiếm giải buồn thôi. Dương Phàm vì ý niệm xấu xa trong đầu chính mình mà xấu hổ, nhưng hắn lập tức liền phát hiện... Trên vai Cổ Trúc Đình buộc một băng vải bố, băng vải màu trắng ngà, trong đó còn mơ hồ chảy máu, ánh mắt của Dương Phàm nhất thời lại sắc bén trở lại.
Chăn bị Dương Phàm kéo xuống, A Nô và Cổ Trúc Đình giống như bị người khác cởi sạch sẽ, hai thầy trò đều sợ ngây người, nằm ở đó một lúc lâu sau cũng không có nhúc nhích. Một lúc lâu sau, A Nô mới phản ứng laij, tay nhanh như chớp, túm lấy chăn trong tay Dương Phàm, “bộp” một cái, phủ lên người.
A Nô ngượng ngùng giải thích: - Ta... ta cùng Cổ sư vốn định ngủ chung, nói chuyện phiếm giải buồn, huynh... huynh vào gấp gáp, đến không kịp trốn tránh, cho nên... .
Hai thầy trò khuôn mặt đều rất đỏ ửng.
Nhất là Cổ Trúc Đình, mặt trốn ở sau vai đồ nhi, cũng không dám ngẩng lên, khuôn mặt bỏng đến có thể rán chín trứng gà.
Bởi vì nhà nàng ta làm việc cho triều đình không biết sinh tử ra sao, ngày thường thường thấy mẹ góa con côi, sinh ly tử biệt, cho nên nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới phải lấy chồng sinh con, có con rồi chẳng phải nàng vẫn phải tiếp tục cuộc đời đao liếm máu người sao? Cho nên nàng cho tới nay chưa có một gia đình, vẫn là một tiểu cô trong nhà, cô đơn không chồng.
Cơ thể từ trước tới nay chưa bị nam nhân chạm tới, hôm nay lại bị Dương Phàm chạm đến chỗ tư mật, hơn nữa còn là dưới tình huống ám muội như vậy, nàng hiện tại xấu hổ đến mức chỉ hận không thể đem giường sẽ chia ra hai nửa, đất nứt ra một cái hố, để cho nàng té xuống rồi khép lại, để nàng không bao giờ... phải xuất hiện trước mặt người khác nữa.
Nếu không phải trên vai Cổ Trúc Đình bị thương, Dương Phàm có lẽ sẽ tin lời A Nô vừa nói. Nhưng lúc này nghe xong lời giải thích của nàng, Dương Phàm ngược lại biết chắc chắc trong đó tất có một bí mật mà mình không hay biết. Hắn kéo tấm chăn qua một bên, ngồi xuống bên giường bởi vì hai nữ nhân trên giường một xấu hổ một kích động, hắn ngược lại trấn định lại: - Nói đi, đến rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
A Nô ánh mắt vừa mới mơ hồ một chút, Dương Phàm lập tức nói: - Vết thương ở đầu vai Cổ cô nương, ta đã nhìn thấy. Ở giữa hai nàng còn đặt một mảnh vải trắng, một cái kéo, một cái hồ lô đựng kim sang dược, phương thức ngủ chung nói chuyện phiếm như vậy, ta chưa từng nghe nói qua!
A Nô lập tức ngậm miệng lại, không phản đối.
Cổ Trúc Đình nghe thấy bèn hết hồn, cả thân thể đều bắt đầu nóng lên: - Nếu hắn ngay cả này vài thứ đều nhìn rõ ràng, vậy... như vậy... .
Kỳ thật nàng như thế là oan uổng cho Dương Phàm rồi, tuy rằng thân hình của nàng rất dễ khêu gợi dục cảm, nhưng Dương Phàm cũng không nhìn chằm chằm vào đó, càng không nói là dưới tình huống như vừa rồi, bên cạnh lại còn có A Nô. Dương Phàm sở dĩ chú ý tới đống đồ vật giữa hai người kia, là vì mấy thứ này hiện tại đặt ở trên giường thật sự rất kỳ quái.
Cổ Trúc Đình xưa nay giết người không chớp mắt, nhưng lúc này ngay cả mắt cũng không chớp nữa rồi, nàng xấu hổ đến nhắm chặt hai mắt, chỉ cảm thấy hai bên tai đều nóng hừng hực, tránh ở phía sau đồ đệ không nói tiếng nào.
A Nô bị Dương Phàm chặn họng, dù là nàng luôn luôn thông minh, nhất thời cũng nghĩ không ra thêm một lý do hợp lý, đối mặt với nét mặt uy nghiêm trước nay chưa từng có của Dương Phàm, nàng đành phải ngoan ngoãn giải thích.
Nữ nhi của Dương Phàm rơi vào trong tay của Khương Công Tử, A Nô có cảm giác, việc này liên quan trực tiếp đến nàng. Nàng thậm chí còn yêu thương Niệm Tổ hơn so với Tiểu Man, là vì nàng cảm thấy bản thân chưa có một đứa con cho Dương Phàm , mỗi khi thấy Tiểu Man chở che bao bọc cho con trai, nàng liền cảm thấy tự trách mình, nàng muốn dựa vào lực lượng của chính mình để cứu đứa bé ra.
Cổ Trúc Đình sau khi đến bên cạnh A Nô, trở thành trợ lực lớn nhất của nàng, hơn nữa Khương công tử chỉ vì giữ một bí mật, liền muốn giết chết Cổ Trúc Đình, điều này cũng khiến Cổ Trúc Đình vô cùng thù hận y, vẫn muốn tìm y lấy lại công đạo, hai thầy trò cứ như vậy kết làm đồng minh, đang tìm kiếm tung tích của Khương công tử.
Từ sau khi Khương công tử bị đuổi khỏi chức Tông chủ của Hiển Tông, lực lượng bí mật do y nắm giữ liền hoàn toàn bị giấu vào trong tối, ngay cả Dương Phàm dùng sức mạnh của Hiển Tông cũng đều tìm không thấy y, huống chi là hai nữ nhân này, các nàng mù quáng tìm kiếm vốn sẽ không có hiệu quả gì, chỉ có điều đây nói cho cùng cũng là một phần tâm ý mà thôi.
Nhưng, các nàng tuy rằng đơn độc, nhưng vận số lại tốt. Cổ Trúc Đình có một lần đi dạo trên đường Định Đỉnh nhìn thấy một thân tín của Khương công tử, ở thành Lạc Dương nhân khẩu hơn ngàn vạn này, sự tình cờ này xác xuất vô cùng nhỏ, nhưng nàng dù sao cũng đã gặp. Lúc ấy Cổ Trúc Đình đã ngụy trang, nàng lập tức theo dõi người này, đến tận chỗ gã ở.
Từ đó về sau, nàng và A Nô liền chuyên môn đi theo dõi người này, theo dõi nhất cử nhất động của gã, theo dõi mối quan hệ của gã với tất cả mọi người. Bởi vì A Nô không thể thường xuyên rời khỏi Dương phủ, nhiệm vụ này trên cơ bản chính là do một mình Cổ Trúc Đình thực hiện.
Tuy rằng bản lĩnh ẩn núp che giấu tung tích của nàng cực cao, cũng giỏi về cải trang, nhưng nàng dù sao chỉ có một người, tất cả mọi chuyện cần nàng làm, không ai phối hợp, không ai yểm hộ, ở trên đường theo dõi cũng không dễ dàng thay đổi trang phục, cho nên trong quá trình theo dõi thời gian dài, nàng vẫn bị người khác phát hiện ra chỗ dị thường.
Chẳng qua, đối phương cũng là một kẻ tâm tư kín đáo, lanh lợi xảo quyệt, sau khi gã phát hiện dường như có người theo dõi mình, cũng không để lộ ra một chútdị thường, chỉ âm thầm bố trí, sau đó dẫn người theo dõi vào trong mai phục mà gã đã bày sẵn.
Cổ Trúc Đình cũng là một người cực tỉnh táo, đối phương cũng không biết thực lực cao thấp của nàng, có chút khinh địch, bởi vậy để cho nàng có cơ hội chạy trốn ra ngoài, tuy nhiên nàng cũng bởi vậy mà bị thương, khi Dương Phàm xông vào chỗ ở của A Nô, A Nô vừa mới băng bó xong miệng vết thương cho nàng.
Dương Phàm nghe xong lời A Nô nói..., cũng trách cứ nàng, hắn suy tư một lát, nói: - Người nọ họ Khổng, tên Khổng Duy Hạo, từng đảm nhiệm Huyện Lệnh Tống châu?
A Nô nói: - Vâng, lúc trước, Cổ sư chỉ là thấy người này yết kiến công tử, biết gã là người của công tử nhưng lại không biết thân thế của gã. Sau khi tình cờ gặp gã ở trên đường Định Đỉnh, Cổ sư đã điều tra lai lịch của gã, đã biết tên họ địa chỉ, thân phận lai lịch của gã. Người này mặc dù là quan văn nhưng lại có võ công, văn võ song toàn, nguyên là Tống Châu huyện lệnh.
Sau khi từ quan, gã chuyên lấy thi văn tiêu khiển, sau cùng với bảy vị quan viên từ quan khác kết thành thi xã, tên “Lạc Thủy Bát lão” lấy làm thơ là chủ, thu hút khá đông người. Hiện giờ thi xã này đã không chỉ có tám người, chỉ có điều vẫn do tám người này cầm đầu. Thi xã này không xếp theo quan chức mà căn cứ tuổi tác già trẻ mà sắp xếp.
Tuy rằng liên hợp đơn giản là có hứng thú giống nhau nhưng những người này chẳng những đã làm quan, hơn nữa cũng là những trí sĩ có danh vọng cao, bọn họ cũng lập thi xã, tin tức thông nhau, có được uy vọng cực cao ở địa phương. Cho nên việc của Lý Trung Nghĩa tất do những kẻ này đề xướng, quan phủ giúp nạn thiên tai tế dân, xây dựng đê đập, thiết lập văn hoá giáo dục, thu nạp thuế phú, nhất định phải được những người này hưởng ứng, mới có thể thuận lợi.
Người như vậy tại địa phương đều là nhân vật hết sức quan trọng. Lạc Dương là nơi dưới chân thiên tử quan lớn chỗ nào cũng có, danh sĩ nối gót như mây cho nên những người tài giỏi này không bộc lộ nhiều, nếu đổi lại là một nơi khác, bọn họ có thể là đại nhân vật lớn tài giỏi vô cùng. Thiếp cảm thấy, Khương công tử hiện tại thế lực mỏng manh, một người như y không có khả năng bày đặt vô dụng, cho nên...
Dương Phàm trừng mắt nhìn các nàng nói: - Cho nên các nàng đi rút dây động rừng rồi hả?
Sau một hồi giải thích của A Nô, nỗi xấu hổ của Cổ Trúc Đình nhạt dần đi, thấy Dương Phàm trách cứ, vội nhô đầu ra phía sau lưng A Nô, nói một cách rụt rè: - Sau khi thuộc hạ trúng kế của Khổng Duy Hạo, mặc dù thân rơi vào trùng vây, cũng chưa từng bại lộ võ công độc môn... ,
Dương Phàm nhìn nàng một cái, Cổ Trúc Đình theo bản năng rụt rụt người lại, lúng ta lúng túng mà nói: - Bọn họ... sẽ không biết ta là ai.
Dương Phàm nói: - Nhưng lại có thể cho rằng ngươi là người của ta!
- Vâng!
Cổ Trúc Đình ngượng ngập cụp mi mắt xuống, bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng khác từ câu nói của Dương Phàm, trong lòng không khỏi hiện lên một chút ý niệm hoang đường, nhưng ý niệm hoang đường trong đầu này lập tức đã bị nàng xua tan đi.
Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút, cứng rắn nói: - Các nàng về sau không được mạo hiểm như thế!
Lần này, a Nô cũng cụp mi mắt xuống, ngoan ngoãn đáp: - Vâng!
Trong nội tâm nàng đến tột cùng có thật đồng ý hay không, Dương Phàm không biết, tuy nhiên thái độ này... đúng là rất khổ sở đáng thương.
Dương Phàm hài lòng gật gật đầu, đứng lên nói: - Thôi đi, cho dù bọn họ trước nay chưa từng phát hiện ra Cổ cô nương, cũng sẽ hiểu ta vẫn tìm bọn họ, đây vốn là việc ở trong dự liệu, các nàng cũng không cần tự trách. Chuyện của các nàng, ta đã biết, không cần phải che che lấp lấp nữa, nếu cần mời đại phu lại coi, cũng đừng trì hoãn.
Dương Phàm hiểu biết rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra, liền lập tức rời đi phòng của A Nô. Trải qua cảnh tượng vừa rồi, hắn cũng có chút xấu hổ, lúc này cũng thấy may mắn vì không phải ở trong đó quá lâu. Dương Phàm sau khi rời đi, lập tức gọi vị đảm nhiệm thống lĩnh thị vệ của hắn đến thư phòng, cẩn thận sắp xếp một phen.
Cổ Trúc Đình chỉ có một người, dù có bản lãnh thông thiên cũng không thể nào chu toàn mọi việc, mà Dương Phàm lại không như thế, hắn có rất nhiều người có thể điều động. Mới vừa nghe A Nô nói qua, hắn liền nhạy bén cảm giác được, đây thật là một cơ hội lớn để tìm được Khương công tử.
Sự tồn tại của Thi Xã này bắt đầu từ thời Tùy Đường, mà loại thi xã này từ trước đến nay đều không chỉ là một đám người có chí hướng hợp nhau tụ cùng một chỗ vui chơi giải trí, ngâm thơ làm phú, loại liên hợp liên minh này, nghiễm nhiên có một loại cảm giác hình thức sơ khai của “Kế Tự Đường”, là những thân sĩ nổi tiếng tại địa phương đoàn kết lại, là phương thức để tạo sự ảnh hưởng mở rộng tầm ảnh hưởng chính trị của chính mình.
Dương Phàm tin tưởng trong đó tay chân thân tín của Khương công tử không chỉ có một người là Khổng Duy Hạo, Cổ Trúc Đình không có khả năng theo dõi lần lượt, nhưng hắn có, nếu không biết người đó là ai, vậy hắn sẽ theo dõi tất cả “Lạc Thủy Bát Lão”, nếu thế này còn chưa đủ, hắn sẽ đem toàn bộ những kẻ có danh vọng, có địa vị, có sức ảnh hưởng của “ Lạc Thủy thi xã” tất cả đều theo dõi, tất sẽ có một cây mây có thể bắt được Khương công tử.
Dương Phàm trở lại phòng ngủ của mình, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, Tiểu Man đang nằm nghiêng thân mình, vỗ nhè nhẹ cho đứa con đi vào giấc ngủ, mái tóc xõa tung, mềm mại quyến rũ lạ thường, thấy hắn tiến vào, Tiểu Man nói nhỏ: - A huynh sáng sớm ngày mai còn đi Bạch Mã tự dự đại pháp hội, sao lại trễ thế này mới trở về?
Dương Phàm cười cười ấm áp với nàng, thấp giọng nói: - Đi ngủ thôi!
Tiểu Man đứng dậy giúp hắn cởi áo bào, nam nhân là phải ngủ ở bên trong, Dương Phàm bước lên giường, thật cẩn thận lướt qua đứa con nhỏ, rồi nằm nghiêng xuống, Tiểu Man thổi tắt ánh nến, cũng lên giường.
Dương Phàm giang hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy thê tử và nhi tử, ngửi ngửi mùi hương trầm xen lẫn hương sữa trên người nhi tử truyền đến, tâm tình hơi có chút kích động.
Tuy rằng hắn luôn không nói, nhưng đối với chuyện của con gái mình, không phải là hắn không ngày đêm vướng bận! Trực giác của hắn cảm thấy, phát hiện của Cổ cô nương, khiến hy vọng cứu nữ nhi trở về của hắn lại lớn thêm vài phần...