Nói đến chữ “Lai”, Thôi Dịch vung tay lên. Trên đường dòng người hối hả, y vung tay lên như vậy, suýt chút nữa đánh trúng vào mặt một người, may mà người đó động tác nhanh nhẹn, chặn được cánh tay của y.
Thôi Dịch quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thanh niên trai tráng mặc một chiếc áo xanh, mũ quả dưa giống như một gia nô đang thu tay lùi lại, phía sau có một người thản nhiên bước đến, trong lòng còn ôm một đứa bé, cười ha ha nói với y:
- Trên đường người qua người lại, Thôi công tử chớ có động tay động chân như vậy!
Thôi Thực ngạc nhiên nói:
- Dương Lang Trung!
Dương Phàm cười nói:
- Hiện giờ Dương Mỗ đến chức Thang Giám cũng bị dừng, Lang Trung cái gì đó có thể bỏ đi rồi.
Thôi Thực cười khổ nói:
- Dương… Nhị Lang nói đùa rồi!
Thôi Địch gặp lại tình địch, cảm thấy đố kị, nhưng lại không nghĩ Thái Bình Công chúa chưa từng nhìn thẳng y, cách nói tình địch này cũng không biết từ đâu mà ra. Vừa nhìn thấy Dương Phàm, sắc mặt y liền trầm xuống, nói với Thôi Thực:
- Đại huynh, đèn hoa bên kia thật là đẹp, chúng ta qua bên đó xem đi!
Thôi Thực sắc mặt trầm xuống, nghiêm mặt nói với Thôi Địch:
- Cửu Lang, qua Thượng Nguyên, đệ về nhà đi!
Thôi Địch ngẩn người, giật mình hỏi:
- Đại huynh, sao vậy?
Thôi Thực lạnh lùng đáp:
- Ta là đại huynh của đệ, đi ra bên ngoài, mọi chuyện tự ta biết sắp xếp, cần lí do sao? Qua Thượng Nguyên, đệ lập tức về quê!
Dứt lời, Thôi Thực bỏ lại Thôi Địch không hiểu có chuyện gì xảy ra, nói với Dương Phàm:
- Nhị Lang, đệ của ta tuổi trẻ nông cạn, có gì mạo phạm xin thứ lỗi!
Dương Phàm bế con trai, nhìn chăm chú phía sau y, cũng không biết là có gì để nhìn đến nỗi mê mẩn như vậy, căn bản là không để ý mấy lời nhảm nhí của y. Thôi Thực trong lòng xấu hổ, thầm nhủ:
- Ta thay mặt huynh đệ xin lỗi ngươi, vẫn còn chưa được sao, ngay cả ngươi là Hiển Tông Tông Chủ, cũng không thể ngông cuồng như thế với ta chứ?
Nhưng y lập tức phát hiện không đúng, những người nhìn chằm chằm phía sau mình không chỉ có một mình Dương Phàm, càng ngày càng nhiều du khách đều dừng bước lại, nhìn từ xa nhìn lại, những người đi cùng hướng với y cũng phát hiện ra sự khác thường của người khác, đều nghiêng đầu lại, Thôi Thực theo bản năng nhìn lại, lập tức giật mình.
Xa xa, giống như ngọn lửa cháy rừng rực, ngọn lửa bốc lên tận trời, ước chừng cao đến trăm trượng. Ngọn lửa này đã làm lu mờ ánh sáng của đèn cây, đèn phiên, cột đèn của Tết Thượng Nguyên, giống như một ngọn lửa trong tay thiên thần, ánh sáng lập lòe, xé rách cả trời đêm.
Ánh sáng đó lúc đầu còn có chút ảm đạm, một lát sau liền chiếu sáng cả thành tạo thành một vùng đỏ rực. Thôi Thực không khỏi thất thanh kêu lên:
- Hoàng cung, đó là hoàng cung!
Không sai, nơi ánh lửa đó tỏa ra, chính là hoàng cung!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※※※※
Trong hoàng cung, “Thiên Đường” hùng vĩ nhất tráng lệ nhất đã biến thành một ngọn lửa hừng hực.
“Thiên Đường” này làm toàn bằng gỗ, bên trong lại treo vô số màn vải viết kinh văn, châm một chút là cháy. Trong Thiên Đường cung phụng một bức tượng Phật được tạo ra bằng cách lấy dung mạo của Võ Tắc Thiên làm nguyên hình, tượng Phật lớn vô cùng, độc nhất vô nhị, chỉ trên một ngón út cũng có thể đủ chỗ cho mười người thanh niên trai tráng đứng, do thế có thể thấy nó to lớn tới mức nào.
Nhưng bức tượng Phật này cũng là làm từ gỗ, bây giờ bức tượng Phật này cũng bị thiêu đốt, giống như một tòa thần làm bằng vàng cao vạn trượng, ánh lửa ngút trời.
Tiết Hoài Nghĩa một tay nhấc bình rượu, một tay vác cây đuốc, nhìn “Thiên Đường” đang bốc cháy rừng rực mà cười không ngừng.
Hôm nay ở chùa Bạch Mã, lão đã chịu nỗi nhục nhã vô cùng to lướn, lão ngồi một mình trong Tháp lâm hồi lâu, lão không thể không thừa nhận, mỗi một câu nói, từng từ ngữ của Dương Phàm, mặc dù sắc bén như dao, nhưng đều thật sự cắt sâu vào trong lòng lão.
Lão biết bản thân lão chẳng có lí do gì để ghen tị, cũng không có lí do gì để phóng hỏa, từ lần đầu tiên lấy thân thể hầu hạ nữ hoàng, lão chắc đã có cảm giác bị vứt bỏ. Huống chi, nhiều năm như vậy, tất cả những gì lão đạt được đã đủ bồi thường cho những gì lão phải bỏ ra. Có thể lão không cam lòng, nhưng không có lí do, không cam lòng chính là không cam lòng!
Đặc biệt là, cho dù cả vàng bạc đầy nhà, cho dù là tước vị lên tới Quốc Công, lão vẫn cảm thấy bản thân mình hai bàn tay trắng như cũ, cái duy nhất mà lão có là thể diện, cho dù chỉ là thể diện mà người khác bên ngoài tỏ vẻ khen ngợi và kính sợ lão.
Nhưng, bây giờ, cùng với sự thất sủng của lão, tất cả những điều này cũng nhanh chóng mất đi. Lão không cam lòng, lão còn muốn xoay chuyển, cho nên lúc ở trong Tháp Lâm lão chửi bới, khóc lóc, tự thương hại mình, đợi lão tự liếm lành vết thương của mình, liền quay lại với vẻ mặt độc ác, mặt dày tham gia bữa tiệc ngắm đèn buổi tối của cung đình.
Những năm trước, thời điểm này là lúc lão vinh quang nhất, lão phụ trách chế tạo đèn màu trong cung, phụ trách dẫn nữ hoàng đi ngắm đèn, lão ngồi ở dưới Ngự tọa của nữ hoàng, dưới một người, trên vạn người. Nhưng lần này, vị trí của lão bị xếp rất xa, từ đầu đến cuối, lão không có cơ hội tiến gần đến nữ hoàng một bước. Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông đã cướp vị trí của lão.
Điều khiến lão không thể chịu nổi chính là, những người khác cũng đều coi lão như không khí, thậm chí khi lão chủ động hạ mình, nở nụ cười kính rượu người khác, những người trước đây a dua nịnh nọt lão, hận không thể coi lão là cha ruột, bây giờ lại lạnh nhạt, có mấy người chỉ vỗ tay cười lớn, giả vờ không nhìn thấy lão đang kính rượu, có mấy người chỉ nhấc chén rượu lên nhấp một chút, rồi lại hạ xuống như không có chuyện gì.
Lão cuối cùng đã hiểu: tất cả đều đã thay đổi, tất cả cố gắng của lão, đều chỉ là tự rước lấy nỗi nhục!
Lão tự rót tự uống một mình, Tiết Hoài Nghĩa say mèm bất giác rời khỏi đám đông hỗn loạn mà không ai thèm để tâm đến lão. Lão, người trước nay được nịnh nọt, rõ ràng còn nhìn thấy những người ngồi rất gần lão, trên mặt đều nở nụ cười thoải mái, những người này vốn dĩ đều là những người có muốn nịnh bợ lão cũng không tới lượt!
Trong lúc vô tri vô giác, lão đi tới “Thiên Đường”. Đây là nơi là lão vì lấy lòng Võ Tắc Thiên nên xây lên, trong đó có một bức tượng Phật lớn lấy dung mạo của Võ Tắc Thiên làm nguyên mẫu. Bây giờ tòa điện lớn như Bảo Tháp chọc trời đang bị thiêu đốt, bức tượng Phật bên trong cũng đang cháy rừng rực, trong lòng lão vô cùng sảng khoái, bây giờ tất cả những ghen tị và phẫn nộ, đều đã bị đốt hết rồi.
Đại hỏa rừng rực, có những tàn lửa bay phấp phới trong không trung, bay thẳng đến tận đến bầu trời ở chợ Bắc mới tắt. Toàn bộ thành Lạc Dương đều chìm ngập trong đại hỏa ngút trời, màu đỏ của lửa nhuốm cả mây. Đầu cầu Thiên Tân bi chiếu sáng như ban ngày, rất nhiều bách tính đang chen chúc ở đó, kinh hãi nhìn đám lửa khổng lồ.
- Nhìn kìa! Nhìn kìa! Chiếc mũi của Đại Phật cháy rồi!
- Nhìn kìa! Cánh tay của Đại Phật rụng xuống rồi!
Ngọn lửa, bởi vì bức Đại Phật bị tan rã, hóa thành những đốm lửa càng thêm lung linh.
Trên bầu trời đang là gió bắc, gió bắc khiến cho ngọn lửa cao đến trăm trượng kia di động một chút, “Minh Đường” phía trước, Thiên Tử Đại Điện “Vạn Tượng Thần Cung” rộng lớn nhất, đồ sộ nhất trong lịch sử cũng đột nhiên bốc cháy, đầu cầu Thiên Tân lại có người hô lên thất thanh:
- Trời ơi! Cung Vạn Tượng Thần cũng bị cháy rồi!
Tiết Hoài Nghĩa bị nhiệt của đám lửa rừng rực làm cho lùi lại mấy bước, kinh ngạc nhìn “Thiên Đường” đang rừng rực trong biển lửa, lại nhìn “Minh Đường” vừa mới bị cháy, giống như đang say rượu bỗng nhiên tỉnh táo lại, lão loạng choạng lùi mấy bước, bỗng nhiên ném vò rượu đi, ném cây đuốc như con rắn độc cắn tay người đi, sợ hãi đẩy đám cung nữ thị vệ đang ngây người như phỗng, vụt chạy…
Tiết Thang Thừa Thang giám ôn tuyền Long Môn cầm theo một bầu rượu, trong hạc cảnh tinh tế uống một ngụm Kiếm Nam nóng rực, lại dùng chiếc đũa điểm một chút xì dầu mặn vàng tơ khiến cho trơn một chút, mặt mày hớn hở. Trước mặt y là ba người mặc thanh sam, cả đám đều kéo tay áo, vạt áo xanh kẹp trong dây lưng, đầu đội vải trướng màu xanh, vẻ mặt vô cùng khổ sở.
Tiết Thang Thừa nhắm mắt lại chốc lát, mới mở to mắt ra, không kiên nhẫn trừng mắt nhìn bọn họ, đập chiếc đũa vỗ mạnh xuống bàn, nói:
- Một đám bày vẻ mặt khổ sổ cho ai xem, có chuyện gì, nói đi!
Từ Lục Sự khổ sở nghiêm trang nói:
- Tiết Thang thừa, ngài là người lớn tuổi nhất có tư cách nhất trong Thang Giám Long Môn này, ngoại trừ Giám chính đại nhân, thì ngài cũng là người chức quyền cao nhất, chuyện này, cũng chỉ có thể xin ngài làm chủ cho mà thôi.
Tiết Thang Thừa liếc y không nói gì, Từ Lục Sự nuốt khan một cái, nhỏ giọng nói:
- Buổi tối hôm qua, ta thấy, ta thấy Dương Thang Giám chúng ta lên núi tắm suối nước nóng đấy. Đi...đi tắm lại là điện thờ phụ của Lương Vương điện hạ đấy.
Tiết Thang Thừa chậc chậc, tiếp tục gật đầu, quay sang người bên cạnh:
- Còn ngươi, chuyện gì?
Người này là Tô Chưởng Cố. Tô Chưởng Cố cầm tay áo lên, lau mồ hôi trán, ngập ngừng nói:
- Tiết Thang thừa, hôm qua...trong vườn rau bị mất ít đồ.
Mí mắt Tiết Thang Thừa giật giật, một lát sau, chậm rãi hỏi:
- Bị mất cái gì?
Tô Chưởng Cố lập tức bấm tay đếm:
- Sáng sớm tiểu nhân phát hiện, rau hẹ thiếu nửa ruộng, rau mãng thiếu một luống, rau khác thiếu mất ba mươi cây, cây đậu và cà thì gần như thiếu sạch, dưa hấu vừa chín đã bị hái, cây đào hai hôm trước đếm có hai mươi một quả, sáng nay số còn lại chỉ còn mười sáu quả thôi.
Tô Chưởng Cố mặt đưa đám nói:
- Thang thừa, chúng ta ngàn phòng vạn phòng, nghĩ ngay cả đám ngựa nuôi trong chuồng ngựa cũng đừng mơ tưởng trộm được, vậy mà hôm qua đã mất đi năm con. Đây..đây đều là những thức ăn tươi để dành cho Hoàng đế đó nha, ngay cả các Vương gia cũng không có phúc để hưởng đâu.
- Khụ!
Tiết Thang Thừa che miệng ho khan một tiếng, chậm rãi nói:
- Từ lúc vị Thang giám mới nhậm chức, cũng rất chiếu cố các huynh đệ...Ồ, Kiếm Nam Thiêu Xuân này, các ngươi cũng được vài hũ mà, dễ uống không? Rượu nổi tiếng như vậy, nói thật, nếu không phải Thang Giám ban cho, chúng ta cũng không thể nào mua được, đúng không?
Vài người đối diện chớp chớp ánh mắt, mờ mịt gật gật đầu.
Tiết Thang Thừa lại nói tiếp:
- Ngươi xem, đầu bếp kia là trong nhà của Dương Thang Giám đấy, tay nghề rất giỏi, từ lúc hắn nấu ăn, thì những đồ ăn mà trước kia chúng ta ăn...quả thực chẳng khác gì món ăn của heo. Hiện giờ, Dương Thang Giám không ăn riêng, mà ngày nào cũng cấp một phần cho chúng ta.
- À..
Mấy tên thủ hạ mơ hồ đã hiểu.
Tiết Thang thừa lại tiếp tục kiên nhẫn dẫn đường:
- Sáng sớm hôm nay, đám Tiểu, Tứ mạo hiểm tuyết lớn đưa đồ ăn đến Hoàng cung, Dương Thang Giám có cho tiền thưởng không? Đổi lại trước kia, đây là việc ngươi nên làm, đông chết cũng chịu, ai cho ngươi tiền thưởng?
Tiết Thang thừa lại nhấp ngụm rượu:
- Cho nên nói...Dương Thang Giám thương cảm các huynh đệ, các huynh đệ cũng phải làm thật tốt, không thể để Dương thang giám nhọc lòng được, các ngươi nói xem đúng không, cho nên việc này...
Tiết Thang thừa cân nhắc nói tiếp:
- Muốn nói là trộm, thì phải xem chừng mấy con ngựa bị trộm kia kìa, mấy con vật kia, cả lũ kia nữa, sau này chúng ta phải để ý bọn chúng một chút, buổi tối phải khóa kỹ cửa. Mà chuyện này đừng nên để Dương Thang giám biết, tránh cho Dương Thang giám lo lắng, miệng các ngươi kín một chút đấy, biết chưa?
- A...
Từ Lục sự và Tô Chưởng cố mờ mịt xoay người, đi ra khỏi phòng Tiết Thang Thừa, đứng giữa mảnh tuyết trắng, nhất thời quên mất mình đến đây làm gì.
Tiết Thang Thừa đuổi bọn họ đi rồi, mới thở phào, vừa mới cầm lấy chiếc đũa, muốn gắp một miếng trứng vịt vàng ruộm, lại thấy trước bàn vẫn còn một vị, làm y giật mình:
- Lưu Thụy, ngươi ở đây làm gì?
Lưu Thụy là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nghe Tiết Thang thừa nói vậy, gã nhếch miệng muốn cười, lại không dám:
- Thang thừa, tiểu nhân có việc muốn bẩm báo, nhưng, nhưng còn chưa kịp nói.
Tiết Thang thừa thở phào, nói:
- Ồ, ngươi có chuyện gì?
Lưu Thụy nói:
- Dương Thang giám...
Sắc mặt Tiết Thang thừa căng thẳng, vội vàng hỏi:
- Dương Thang giám làm sao?
Lưu Thụy cười khan, nói:
- Nương tử và đứa nhỏ của Dương Thang giám lên núi...
Tiết Thang thừa lảo đảo:
- Tới nơi rồi hả?
Lưu Thụy ngượng ngùng nói:
- Đã lên núi, hiện tại Dương Thang giám đang an bài chỗ ở cho họ.
- Tên xui xẻo nhà ngươi, sao không nói sớm.
Tiết Thang thừa nóng nảy, bước tới đập vào gáy Lưu Thụy một cái, quát:
- Cút, cút ra ngoài!
Lưu Thụy chạy trối chết, Tiết thang thừa giận giữ nói:
- Lương Vương khó có được một chuyến lên núi, ngươi dùng Điện thờ phụ của hắn để tắm rửa thì cũng thôi đi.
Ăn trộm đồ, trộm rau của ta thì ta coi như không thấy, nhưng cây đào vàng chỉ có một gốc, tổ tông phải chăm bón mãi mới có vài quả, tết nguyên tiêu còn phải hiến tặng Thiên tử và Thái tử, chúng Vương gia để ăn đấy, ngươi đã liên lụy chúng ta như thế làm chúng ta chưa biết xử lý thế nào, giờ...ngươi còn mang cả người nhà đến nữa, vậy phải làm thế nào đây?
Tiết Thang thừa càng nghĩ càng đau đầu, loay hoay một lúc lâu, cuối cùng dậm chân, xông ra khỏi phòng, chạy đến chỗ ở của Dương Phàm.
Dương Phàm đưa Tiểu Man và con trai nhỏ, cùng với A Nô đến Long Môn, hắn ở đây vài ngày, ngày nào cũng chẳng có việc gì, quá nhàn nhã, tự tại tiêu dao như thần tiên, ăn no rồi đi xem tuyết, bị hoa mắt thì đi ngắm trái dưa và rau xanh, trải qua thực tiễn, hắn cho ra một kết luận khoa học là màu xanh càng ngày càng đẹp mắt.
Buổi sáng, buổi chiều, buổi tối mỗi ngày, hắn đều đi tắm suối nước nóng. Nơi tắm suối nước nóng không đồng nhất, có đôi khi là đến tẩm điện của Thái tử điện hạ, có đôi khi là tẩm điện của Vương gia, có đôi khi là tẩm điện của vị công chúa nào đó, hắn cảm giác cũng chẳng khác gì nhau lắm, nhiều lắm là bể tắm nước nóng lớn nhỏ khác nhau, hoa văn bên trong cũng không giống nhau lắm.
Qua vài ngày như thế, chợt có một ngày, hắn nhìn da thịt mình bóng loáng bởi được tắm suối nước nóng, lại thấy Tam tỷ và Liễu Mai cũng bởi vì thường tắm suối nước nóng mà càng thêm tươi thêm ngon mọng hơn, lại nhớ ra Tiểu Man và A Nô cũng rất thích tắm, mà không chừng tiểu tử Niệm Tổ cũng sẽ rất thích.
Đã có ưu đãi, đương nhiên thì phải là cả nhà hưởng dụng, chỉ gửi một chút dưa và trái cây, rau xanh về nhà, đây cũng không phải là tác phong của Gia chủ nên có.
Vì thế Dương Phàm liền quyết định bảo một gã thị vệ trở về đưa cả nhà lên đây.
Đương nhiên, hắn sẽ kiên quyết không thừa nhận là hắn muốn đưa nương tử đến, mà là bởi vì hắn ở động tiên tu thân dưỡng tĩnh được nuôi dưỡng tinh lực quá tràn đầy, đến nỗi thấy Tam tỷ trong lòng cũng có chút rục rịch.
Hiện giờ cả nhà đã đến, Dương Phàm ôm đứa con bảo bối, kích động dẫn Tiểu Man và A Nô đi thăm thú vương quốc của hắn.
Hắn vừa mới dẫn một lớn một bé đi dạo qua vườn rau dưa và rau xanh, lúc bọn họ đi ra khỏi vườn đào đã chín, thì Dương Niệm Tổ đã thoải mái nằm trong lòng cha, nhấm nuốt trái đào mọng nước mà mẹ cậu hái cho cậu.
- Muội sờ mà xem, trơn mượt nhé. Ha hả, ngày đầu tiên ta liền phát hiện ra ngay, thật sự là kỳ quái, nước suối nóng rực kia lại làm da thịt trơn mượt đấy, trơn mượt như phấn ý, đợi lát nữa các muội ngâm rồi sẽ thấy.
Dương Phàm nói xong, chạy tới bên mã lang:
- Trong này còn nuôi dưỡng Ngự mã đấy, mùi trong chuồng ngựa khá khó ngửi, chúng ta...
Dương Phàm không nghĩ tới, Phàm Thiên này ngày nào cũng mang đồ ăn tới chỗ này để ăn vụng cho đỡ thèm, mà đám hầu tinh này đã sớm nghe tiếng của hắn đến quen thuộc rồi, một đám mừng rỡ vò đầu bứt tai kêu loạn cả lên.
- Hôm nay không mang thức ăn, đi đi đi, đi xa một chút.
Dương Phàm vừa nói, vừa ôm mặt con trai bước đi không cho đám khỉ con này phát tác, làm ảnh hưởng đến Tiểu tổ tông Dương gia.
Từ lúc mấy con khỉ từ trong mã lang xông tới, Dưng Niệm Tổ đang nằm yên trong lòng Dương Phàm liền mở to mắt như chuông đồng, trong nháy mắt nhì chằm chằm đám hầu tinh, Dương Phàm vừa xoay người đi, tiểu tử kia lập tức méo miệng, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Dương Phàm vừa bực mình vừa buồn cười, đành phải ôm đứa con lại xoay qua chỗ khác, nói:
- Rồi rồi rồi, cho con xem, đừng khóc nữa.
Cậu bé khóc nhanh mà nín khóc cũng nhanh, lại nhìn thấy đám khỉ kia, cậu liền nín khóc luôn, chỉ còn lại tiếng nấc, ngoác miệng tới mang tai.
Tiểu Man gần như là đã khôi phục là thân thể xinh đẹp như trước, trên gương mặt kiều mỵ lại càng toát lên vẻ quyến rũ hơn xưa, cười nói:
- Từ lúc Lang quân bị lưu đày đến Long Môn Giám, muội vẫn luôn lo lắng cho lang quân chán chường không phấn chấn, nhưng lòng dạ lang quân lại thoáng đạt như vậy, có thể hòa nhịp với cuộc sống này, muội yên tâm rồi.
Dương Phàm một mặt bế con thẳng lên một chút, để cậu có thể mặt đối mặt với mấy con khỉ mắt to kia, lại vừa nói với Tiểu Man:
- Muội nghĩ là ta tìm vui trong khổ đắng hay sao? Ha hả, muội có biết trong lòng ta tự tại biết bao nhiêu, cuộc sống như này mới thoải mái chứ. Muội xem, con trai cũng thích, chỉ cần con mình vui thích thì dù làm quan nuôi ngựa nuôi khỉ cũng vui.
Đang nói đến đó, một gã thị vệ áo xanh từ đằng xa đi tới, đến bên Dương Phàm. Dương Phàm nhìn gã, đưa con trai cho nàng, nói:
- Này, muội bế con đi, cẩn thật chút, khỉ con nghịch ngợm, bướng bỉnh, đừng để nó sờ vào Niệm Tổ.
Dương Phàm đưa con cho Tiểu Man xong, bước tới bên người nọ, lúc tới gần, người kia nghiêm nghị nói:
- Tông chủ!
Dương Phàm khoát tay, dẫn gã ra chỗ khác, rồi thấp giọng nói:
- Mấy vị nghệ nhân kia tìm được rồi sao?
Ngày đó Dương Phàm du ngoạn tại Trường An đã gặp hai người biểu diễn xiếc ảo thuật rất giống với cách thức biểu diễn của Thập Phương đạo nhân và Tịnh Quang lão ni, lúc ấy hắn có thưởng chút ít tiền, hỏi bản lĩnh của bọn họ, biết bọn họ còn có sư phụ, thủ pháp ảo thuật còn cao minh hơn so với bọn họ vài phần, chỉ là sư phụ bọn họ đi khắp thiên hạ, nên đang ở đâu bọn họ cũng không biết.
Lúc ấy Dương Phàm ghi nhớ rất kỹ trong lòng, dặn dò Độc Cô Vũ liên hệ với đám nghệ nhân này, nhất định phải tìm được sư phụ của bọn họ, biếu tặng số tiền lớn để họ đến Lạc Dương.
Dương Phàm muốn vạch trần ba tên giả thần giả thánh kia, cũng coi đây là cơ hội để cắt đứt đường sinh lợi cuối cùng kéo dài hơi tàn của Khương công tử, mà hắn cũng không chỉ muốn bắt ba tên giả thần giả thánh bại hoại cương thường kia, nhận lại chứng cứ phạm tội là số tiền bất nghĩa, mà quan trọng hơn là, phải phá vỡ mánh khóe của bọn họ, nếu không Nữ hoàng đế sẽ vẫn mãi là ô dù lớn nhất của bọn họ.
Bọn họ không ngã, sao có thể cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của Khương công tử được?
Người áo xanh này chính là phụng mệnh của hắn ở lại Trường An chờ tin tức, vừa thấy gã đến, Dương Phàm đã biết kết quả rồi.
Người áo xanh kia nói:
- Độc Cô Phiệt chủ đã tìm được sư phụ của bọn họ, mời được vị tài ba giang hồ kia đến, hiện giờ đang trên đường tới Lạc Dương, thuộc hạ đi trước, bẩm báo một tiếng với Tông chủ, để tránh Tông chủ sốt ruột.
Dương Phàm nghe xong, lập tức phấn chấn, từ khi hắn vùi lấp trong tình thế nguy hiểm, Khương công tử vẫn nhẫn nhịn không xuất hiện, hắn bị đày đi Long Môn, làm một Thang giám nuôi ngựa trông khỉ, mà Khương công tử vẫn nhẫn nhịn không nhảy ra. Xem ra, sau bao liên tiếp bị chịu thiệt, ngạo tính của Khương công tử đã giảm bớt đi rồi.
Nếu Khương công tử ẩn nấp sâu dưới lòng đất, dù Dương Phàm có bản lĩnh thông thiên cũng không thể tóm y ra được, đương nhiên cũng không thể tìm được con gái, nhưng lúc này đây, nếu một đao chặt đứt cái đuôi của y, y còn nhẫn nhịn được nữa sao?