Tào Nhân Sư, Trương Huyền Ngộ, Ma Nhân Tiết đốc xúc trung quân gia tăng chạy đi, tiền phương bỗng nhiên đưa tới chiến báo của Võ Thành Chiêu. Tào Nhân Sư vừa thấy chiến báo, không khỏi ngạc nhiên:
- Ta đã quá xem thường Võ Thành Chiêu này, không thể tưởng được hắn chỉ dùng một đội ngũ, lại công phá được cửa cốc Hoàng Chương trước.
Trương Huyền Ngộ tiếp nhận chiến báo, nhìn kỹ một chút, hưng phấn nói:
- Hay! Chúng ta hẳn là nhanh chóng tiến quân, chặn đường lui của Lý Tận Trung, giết hắn trở tay không kịp, nếu có thể nội ứng ngoại hợp với Quân coi giữ Lư Long, không đợi binh mã đuổi tới của Đàn Châu, Quy Thuận Châu và những nơi khác, liền có thể tiêu diệt toàn bộ phản quân rồi!
Ma Nhân Tiết đứng ở bên cạnh y, cũng đọc phong chiến báo, nghi nói: - Có thể trong đó có cạm bẫy hay không? Đó là một khe sâu. Ta mặc dù không hiểu binh pháp, tuy nhiên cũng biết những nơi như này rất dễ có mai phục.
Tào Nhân Sư lắc đầu nói: - Ma Thiếu khanh, ngươi quá đề cao người Khiết Đan rồi, bọn họ chưa biết binh pháp là cái gì đâu. Ngươi xem, căn cứ vào khẩu cung của người Khiết Đan, bọn họ tấn công Bình châu thất bại, hiện giờ lại công kích đánh Lư Long chính diện, điều này là trùng khớp với chiến báo trước đó chúng ta nhận được đấy. Còn nữa, quân coi giữ cửa cốc Hoàng Chương tuy là năm nhánh, những kẻ nào cũng mặt mày xanh xao, lương thực sớm đã cạn nhiều ngày rồi, đây cũng là tiên phong xác nhận đấy.
Trương Huyền Ngộ nói: - Hơn nữa, địa hình cốc Hoàng Chương, bản tướng quân từng tìm hiểu, thung lũng đó rất lớn hình dáng hồ lô, chỉ thích hợp thủ vững cửa cốc, ở giữa có một đoạn khá rộng lớn, không nên mai phục, mà chiều dài khe sâu vượt qua hai mươi dặm, kéo chiến tuyến như thế, người Khiết Đan không có đủ bảy vạn ngường, nếu muốn mai phục một đại quân một là binh lực không đủ, hai là nhiều nhân mã mai phục hai bên như vậy, tuyệt đối sẽ bị phát hiện! Nhưng nếu quá phân tán, lại nảy sinh tác dụng phục binh ứng dụng.
Ma Nhân Tiết vốn không hiểu binh pháp, vừa nghe hai vị Đại tướng quân nói thế, lập tức không nhiều lời nữa.
Tào Nhân Sư lập tức hạ lệnh, ba quân dùng tốc độ cao nhất lao tới cốc Hoàng Chương.
Đội quân của Tào Nhân Sư đuổi tới Cốc Hoàng Chương, đích thân hỏi han hàng tốt, y ở trong quân nhiều năm, cũng từng tham gia đánh vài trận hiểm ác, thực đói hoặc là giả đói, căn bản không thể gạt được ánh mắt của y, Tào Nhân Sư nhìn thân hình quân tốt Khiết Đan mảnh dẻ, mặt mày xanh xao, hai mắt phù thũng, bộ dạng đói khát xác thực không phải là giả bộ.
Trương Huyền Ngộ lại tiến hành kiểm tra một đội người Khiết Đan chiêu hàng khác. Đội Khiết Đan này là chưa từng trực tiếp tác chiến đã đầu hàng đấy. Tiễn trong túi bọn họ quả thật không nhiều lắm, bởi vì bọn họ thủ một bên núi hiểm yếu, thậm chí một người còn chưa bắn tới ba mũi tên, người Khiết Đan ở một bên sườn núi khác còn chưa kịp phá nên không mang theo nhiều mũi tên.
Y lại phái người lên núi thăm dò, bên vách núi quả nhiên là xây rất nhiều tảng đá lớn, Tào Nhân Sư tổng hợp những tình huống này lại thì không còn nghi ngờ nữa, liền cùng Trương Huyền Ngộ vội vàng thương nghị một hồi, binh mã tiên phong bọn họ khi đuổi tới, cơ sở ngầm của người Khiết Đan đã chạy trở về báo tin rồi, nhưng thời gian cách bây giờ tối đa cũng không nhiều hơn hai canh giờ, nếu đại quân lập tức tăng tốc tiến lên, như vậy hoàn toàn có thể đoạt được ngay khi người Khiết Đan nhận được tin tức thì bọn y đã đột ngột xuất hiện tại hậu trận rồi.
Dù là thời gian chậm một ít, người Khiết Đan không kịp tổ chức quân lính huấn luyện có tố chất, đành phải tụ tập binh mã tấn công tứ thành lại, chỉnh quân lui về. Thời gian cũng vượt xa hai canh giờ, chỉ cần lập tức binh ra cốc Hoàng Chương, cũng có thể truy đuổi kịp trước khi bọn chúng chạy trốn. Hơn nữa người Khiết Đan nếu đã bắt đầu chạy trốn, quân chủ lực kỳ binh từ trên trời giáng xuống, triển khai một trận chém giết nghiêng về một phía. Thời cơ chiến đấu trôi qua tức thì, việc này không nên chậm trễ, phải lập tức xuất phát.
Tào Nhân Sư quyết đoán hạ lệnh, tập hợp tất cả kỵ binh, lấy tốc độ nhanh nhất xuyên qua Cốc Hoàng Chương, gắt gao cắn phản quân chủ lực Khiết Đan, không để bọn chúng chạy trốn, bộ tốt áp về sau, nhưng kỵ tốt tiên phong cùng với người Khiết Đan hỗn chiến đến song phương đều đã kiệt lực, thời khắc mấu chốt đuổi tới, cũng chỉ là đánh một kích cuối cùng thôi.
Dựa theo mệnh lệnh của Tào Nhân Sư, sáu vạn kỵ tốt trong mười vạn đại quân dẫn đầu xung vào sơn cốc, sở bộ Võ Thành Chiêu vẫn làm tiền phong, giữ khoảng các ba dặm với kỵ binh chủ lực, làm đội quân thám mã tiền tiêu, Thành Chiêu cũng nghiêm túc, vẫn mệnh Mã Kiều làm tiên quân, cũng giữ khoảng cách ba dặm, trùng trùng điệp điệp xông vào Cốc Hoàng Chương.
Đám người Tào Nhân Sư, Trương Huyền Ngộ từ trong đáy lòng chưa từng coi Khiết Đan là đại địch, cũng không muốn bỏ qua một trận đầu công lớn này, tất cả đều là kỵ binh tinh nhuệ đi trước, theo sau là bốn vạn bộ tốt do một tì tướng suất lĩnh, đồng thời còn áp mấy trăm người Khiết Đan đầu hàng nữa.
Nếu quả thật có mai phục, binh hàng Khiết Đan này không thể nghi ngờ là những người chết đầu tiên, Chu binh nổi giận bạo phát sẽ để bọn họ làm thịn vụn trước tiên, nhưng từ ánh mắt của bọn chúng, lại không nhìn ra chút khác thường gì.
Những người này đều là tử sĩ chân chính, bọn họ hoặc là cả nhà chết trong tay quân Chu, hoặc là vì một con đường sống cho phụ mẫu của mình hoặc là vợ con của mình, cho nên cam tâm tình nguyện đảm nhiệm làm mồi.
Những người này thể chất vốn là yếu kém, bất kể là ở trên thảo nguyên lớn bôn ban, hay là bị chém giết trong thiên quân vạn mã, vốn cũng là những người dễ chết nhất, cho nên bọn họ tình nguyện dùng mạng của mình, vì tộc nhân của mình mà xông ra một con đường sống. Nên việc bọn họ đói khá, là không có chút ngụy trang nào.
Bọn họ quyết tâm lúc này sắm vai một đám binh tốt khốn cùng bức bách mệt mỏi, không mang theo chút lương thực nào, bọn họ đã ở trong này trông giữ mười ngày, mà hơn mười ngày vẫn chủ yếu lấy rau dại và bắt thú làm thức ăn chủ yếu, trước khi Chu quân đuổi tới, bọn họ thậm chí đã có hai người thân thể quá yếu mà đói chết rồi.
Nếu không ác với bản thân như vậy, bọn họ sao có thể giấu diếm được Mã Kiều và Võ Thành Chiêu, sao có thể giấu diếm được Tào Nhân Sư và Trương Huyền Ngộ từng ngựa chiến cả đời?
****
Mã Kiều phóng ngựa xông lên phía trước nhất, vừa không ngừng dùng ánh mắt nhạy bén xẹt qua hai bên ngọn núi và rừng rậm, đón gió núi xuyên qua cốc, mê say hít sâu một hơi. Những năm gần đây ở trong quân ngũ chịu khổ dốc sức làm việc đã không uổng phí, hôm nay đây hết thảy vất vả rốt cục đã có ý nghĩa rồi.
Gã không có kỳ ngộ như huynh đệ tốt Dương Phàm, cũng không có bản lĩnh giỏi văn giỏi võ như Dương Phàm, nhưng gã cũng có giấc mộng của mình. Gã vốn là kẻ lưu manh khờ khờ khạo khạo sống qua ngày trên phố, nhưng gã đã được Dương Phàm làm thức tỉnh. Từ ngày đó, gã đã nghĩ mình cần phải cố gắng, để không phụ sự tín nhiệm của huynh đệ tốt, không làm mẹ già thất vọng từng nuôi dưỡng gã.
Lại sau đó, gã cưới vợ, giờ lại có thêm con trai bảo bối của mình, trong lòng gã chứa chất trách nhiệm nặng nề, vì nương tử của mình, vì con trai của mình, gã cũng muốn xây dựng công lớn, lập nghiệp lớn, thật sự tạo nên công lao sự nghiệp, tạo nên gia nghiệp to lớn của bản thân. Ngoài ra, còn cả những vinh quang nữa.
Mỗi khi gã mặc quân phục trở lại trong phường, mỗi khi gã thăng lên một chức quan quân, đám bằng hữu thời thơ ấu thường vây quanh gã đầy hâm mộ, khen ngợi, thậm chí còn có chút kính sợ khi gặp gã, tự trong đáy lòng gã trào lên cảm giác tự hào. Huynh đệ tốt Dương Phàm của gã giúp gã chỉ rõ một con đường, nhưng đi trên con đường này như nào, lại phải dựa vào chính gã.
Hai mươi dặm đường, kỵ binh rất nhanh đi xuyên qua, vừa ra khỏi sơn cốc, tất cả như rộng mở phóng khoáng.
Phía bên phải, một con sông lớn, cuồn cuộn chảy về hướng đông, sóng cuộn mãnh liệt đập vào chân núi, phía bên phải là đồi núi trập trùng, cây cối rậm rạp, phía trước là con đường bằng phẳng. Mã Kiều đã xem qua bản đồ, biết dọc theo con đường này đi thẳng về phía trước chính là Lư Long, tinh thần gã rung lên, dùng sức đập bụng ngựa, lấy tốc độ nhanh hơn phóng về phía trước.
Võ Thành Chiêu suất lĩnh binh mã sở bộ giữ khoảng cách theo sát sau Mã Kiều, đợi y xông ra khỏi sơn cốc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Từ xa thấy Mã Kiều tay cầm đại kỳ Chu quân đón gió phần phật, cuốn bụi mà đi, trong lòng Võ Thành Chiêu cũng tràn ngập hưng phấn.
Y muốn gọi Mã Kiều, để mình xung phong lên trước, nhưng nghĩ lại ngẫm lại, nơi này tuy cách Lư Long còn xa, nhưng khó bảo toàn người Khiết Đan sẽ không sắp đặt trạm canh gác giữa đường. Vừa nghĩ tới khả năng phải đánh giáp lá cà, Võ Thành Chiêu bỏ ý niệm xung phong đi trước ở trong đầu, tiếp tục oán hận theo sát mông đít của Mã Kiều
Y vung roi thật mạnh, đem những tức giận trút hết vào chiến ma, chiến mã lao lên trước, vừa mới phi lên được hơn mười trượng, mảnh đất đồi núi bên trái đột nhiên vang lên những tiếng kèn xé tai.
Võ Thành Chiêu ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy mặt sau đồi núi đột nhiên toát ra từng mặt đại kỳ, trên đại kỳ là thương lang trông hết sức sinh động, đong đưa đón gió, tức thì từng thanh âm hét to nhưng sói gào, kỵ binh Khiết Đan đông nghìn nghịt quơ đao thương, phát ra những tiếng gầm rú khủng bố quái dị, mãnh liệt nhào đầu về phía bọn y.
Binh mã chưa tới, tiếng gầm rú quái dị kia đã hội tụ thành sóng khí đập vào mặt.
- Có... Có mai phục!
Võ Thành Chiêu ghìm chặt ngựa cương, hai cổ run run, đang không biết là nên trốn vào trong cốc “tìm mẹ” hay là đuổi theo Mã Kiều chạy trốn ra ngoài, nhưng ngay khoảnh khắc đó mưa tên đã nện xuống, Võ Thành Chiêu đã bị bắn thành một con nhím, y rốt cuộc không cần phải lựa chọn cho mình nữa rồi.
Chủ lực Chu quân sắp xếp một vài phương trận nho nhỏ, phi ra ngoài thung lũng, ngựa nhẹ lao đi, không chậm không vội, bọn họ không phải thám mã tiên phong, tốc độ không cần quá nhanh, bọn họ có thể dùng tốc độ như vậy rời khỏi thung lũng, đồng thời có thể làm cho ngựa duy trì được thể lực, để nhanh chóng đầu nhập chiến đấu.
Nhưng chiến mã nhẹ lao đi rất nhanh liền ngừng lại, bọn họ hoảng sợ phát hiện, cửa cốc phía trước đã đầy rẫy kỵ binh Khiết Đan.
Người Khiết Đan sở dĩ dùng tốc độ nhanh nhất, dùng cung tiễn tiếp đón, để tránh có thể tiếp xúc với một đội của Võ Thành Chiêu, lại không nghĩ có một người có thể trốn về truyền tin, bọn họ dùng bộ phận binh lực nhiều gấp mười gấp trăm lần binh lực của Võ Thành Chiêu, vạn mũi tên bắn chụm, nhanh chóng giải quyết xong này một ít Chu quân này, rồi tiến vào sơn cốc, bày xong trận thế.
Chu quân kinh ngạc nhìn người Khiết Đan đối diện. Mà những người Khiết Đan này sắc mặt có chút bàng hoàng, có chút lo sợ, đó là bởi vì vương triều Trung Nguyên cho tới nay đã tạo cho bọn họ một ấn tượng cường mạnh, đã mang đến một áp lực trong tâm lý bọn họ, tuy rằng bọn họ đã không chỉ tấn công qua một thành trì, nhưng lại chưa từng chiến đấu với quân chủ lực Chu quân nhiều như vậy.
Nhưng cùng lúc đó, trong ánh mắt của bọn họ lại tóa lên chút hung ác và tàn nhẫn, đó là cừu hận đã từng bị người Chu ức hiếp lăng nhục chèn ép một thời gian dài, cũng đã làm cho thú tính cuồng dã nằm sẵn trong máu bọn trào dâng, phong tuyết bão cát đại mạc thảo nguyên đã ma luyện bọn họ trở thành con người rắn rỏi bất khuất thiết huyết.
- Hú...
Người Khiết Đan khi vây săn để đe dọa, khi xua đuổi dã thú chỉ biết dùng âm thanh gào thét, tiếng gầm gào hội tụ làm một chỗ là một cách thúc giục lòng người, tiếng gầm này lại bị thung lũng làm vang vọng lớn gấp mấy lần, theo tiếng gầm mãnh liệt này tới, người Khiết Đan cầm cung hiệp tiễn sớm đã có chuẩn bị lập tức dẫn đầu phát khởi tiến công.
Tên che trời phủ đất bắn tới Chu quân, tựa như bắn về phía một đám dê vàng ngăn chặn đường đi của bọn họ. Bọn họ lập tức giơ cao đao thương kiếm kích, dùng tốc độ gần như điên cuồng, rống giận, gầm thét, reo hò, như mãnh hổ xông vào bầy cừu, trong mắt chỉ có con mồi, hoàn toàn coi thường tử vong.
Cùng lúc đó, lối đi ra sơn cốc bốc lên một luồng khói báo động cuồn cuộn ngút trời.
Khói báo động nổi lên, hướng về phía trường đao!
Dương Phàm và Hoằng Lục đi dạo ở xung quanh Bạch Mã tự.
Bạch Mã tự này dưới sự chủ trì của Tiết Hoài Nghĩa, hoàn toàn trở thành một hội chùa thật lớn, không hề có trang nghiêm túc mục của Phật gia, khắp chốn đều là thanh sắc khuyển mã. Ngày này ít có người đi kĩ viện Ôn Nhu tầm hoan hưởng lạc, vì thế các kỹ nữ ở thanh lâu cũng đều được nghỉ, đều chạy đến Bạch Mã tự để giải sầu.
Rất nhiều danh kỹ dung mạo xinh đẹp tuyệt trần thay đổi y phục tầm thường, mang theo tiểu tùy tùng thị tỳ khả ái, hai cái thanh y tiểu từ đầu đội mũ quả dưa, hành động tao nhã, cử chỉ đoan trang, thực so với nhữngcô nương danh môn gia đình giàu có đứng đắn còn có phần khuê các hơn. Nhưng nếu nhìn kĩ vẫn thấy được nét quyến rũ không dấu đi đâu được, để người nhìn thấy liền biết ngay cô nương đi ra từ kĩ viện.
Thấy tình cảnh này, Dương Phàm không khỏi lắc đầu.
Chỉ một lúc sau, thấy Trần Đông vừa mới mang theo nương tử và đứa nhỏ đi cũng tới đi dạo hội chùa, lại gặp người quen, hai người tụ cùng một chỗ nói chuyện trời đất, nhưng cũng tự tại. Tới gần buổi trưa, còn chưa nhìn thấy ngự giá của Hoàng đế, Trần Đông lường trước Hoàng đế sẽ không xuất hiện ở giờ cơm, liền mời Dương Phàm đi ra tiệm ăn ở bên ngoài .
Dương Phàm cùng Hoằng Lục lên tiếng chào từ biệt, liền theo Trần Đông rời đi.
Theo lời dặn dò của Tiết Hoài Nghĩa trước khi đi, cùng lắm giờ Tỵ canh ba Hoàng đế có thể đến, kết quả hàng ngàn đôi mắt trông mong ở Bạch Mã tự từ sáng sớm đến trưa, cũng không phát hiện bóng dáng Hoàng đế. Hoằng Nhất cùng Hoằng Lục vừa thương lượng, thực không có cách nào, hay là nên ăn cơm trước, kết quả đến lúc này lại xảy ra vấn đề.
Hôm nay Tiết Hoài Nghĩa chủ trì đại pháp hội, cái gọi là pháp hội, đương nhiên là có giảng kinh có thuyết pháp, một tiết mục có thanh thế nhất lớn là Thiên tăng tụng, Tiết Hoài Nghĩa là hộ quốc pháp sư, có quyền ra lệnh cho sa môn toàn thiên hạ, cho nên lão điều từ xa gần các lớn chùa miếu đến đây một ngàn danh tăng nhân, chuẩn bị đủ ngàn người tụng Đại vân kinh .
Võ Tắc Thiên thích nhất đại tràng diện, lão nghĩ cảnh tượng long trọng này có thể làm cho Võ Tắc Thiên thích, hoạt động này không chỉ là đại tràng diện, hơn nữa có thể bày tỏ tâm ý của Hoàng đế với nhân dân. Điều quan trọng nhất là năm nay phải lấy Đại vân kinh sơ chứng minh Võ Tắc Thiên chính là Di Lặc chuyển thế, do đó những chuyện về công lao mà bà ta làm sau khi đăng cơ là do lão làm, lão cũng muốn dùng cái này khiến Hoàng đế nghĩ tốt về lão.
Để tạo ra một hiệu quả thần bí, những tăng nhân đó tất cả đều bị lão dấu ở hậu viện. Một ngàn tăng nhân chen chúc. Người nào người nấy mặc áo cà sa thẫm đỏ, đầu đội mũ Bì Lô, giống như một ngàn Đường Tam Tạng, một mảnh đỏ rực rất uy phong. Nhưng bọn họ đã đứng từ buổi sáng giữa trưa, đói bụng đến mức da ngực dán vào da lưng, mệt mỏi đến mức gót chân cũng bị co giật..
Điều quan trọng hơn là, Tiết Hoài Nghĩa định buổi sáng sẽ mời Hoàng đế đến, tổ chức một loạt hoạt động, đợi Hoàng đế giữa trưa mệt mỏi, vừa lúc ở trong miếu nghỉ ngơi, buổi tối lại cùng Hoàng đế Hoàng đế ngắm đèn. Tiết Hoài Nghĩa căn bản chưa chuẩn bị cơm cho những hòa thượng này, đầu bếp Bạch Mã tự cũng không lấy ra nhiều đồ ăn như vậy cho ngần ấy hòa thượng.
Hiện giờ Hoàng đế chưa tới, một ngàn người này, không thể để cho đi, lại không thể làm cho cái bụng bọn họ bị đói, Hoằng Nhất nôn nóng đến nỗi chạy vòng vòng. Cũng may sư phụ y có tiền, hạch toán đi hạch toán lại, vài cái đại đệ tử liền tự đưa ra chủ trương, vừa kêu phòng bếp nhiều chuẩn bị thức ăn, vừa đi bên ngoài mua rất nhiều đồ..
Nồi niêu không dùng đến trong phòng bếp cũng không ít, nhưng bếp nấu lại hữu hạn, đầu bếp liền tự chủ trương, ở trong sân bày ra cách chôn nồi nấu cơm, mùa đông bó củi lớn đều rất ẩm ướt, đốt mãi không lên, chỉ thấy Bạch Mã tự khói mù mịt, lại thành một kỳ tích ở thành Lạc Dương.
Khói đặc cuồn cuộn, không cần nhiều công phu, trong người hô ngựa hý, liền có tam đạo nhân mã theo ba phương hướng khác nhau đi về hướng Bạch Mã tự, một đường là tuần thành Ngự Sử Trịnh Triều, một đường là Kinh Triệu Doãn hạt ở dưới Lạc Dương Úy Đường Tung, một đường Kim Ngô Vệ lữ soái Lưu Hương Vũ.
Ba đạo nhân mã này đều chịu trách nhiệm về trị an kinh thành, vừa thấy Bạch Mã tự khói đặc ngút trời, cũng biết hôm nay nơi này xử lý đại pháp hội, tập trung phần đông dân chúng, chỉ nói là nơi này ra hoả hoạn, liền vội vàng chạy đến. Kết quả bọn họ vừa tới cửa, căn bản là không thể chen chúc đi vào được, ba vị chủ quan quyết định thật nhanh, không hẹn mà cùng hạ lệnh:
- Xông vào bên trong!
Chấp dịch tuần thành liền rút roi ra vung lên, quan binh của Kim Ngô Vệ rút đao thép ra chém, Lạc Dương Úy Đường Tung cũng không hàm hồ, ra lệnh một tiếng, tuần bổ công sai thuộc hạ liền huy động gậy công sai liều chết chen vào giống như hát tuồng.
Không ngờ không chỉ bên ngoài gào khóc thảm thiết nhiễu loạn, bên trong cũng nhiễu loạn.
Thuộc hạ của Tiết Hoài Nghĩa là thế nào vậy?
Một đám lưu manh mà thôi!
Ngươi có thể trông cậy vào một đám người như vậy làm được việc đáng nói hay sao?
Bọn họ có đủ cả đồ ăn nguội đến đồ ăn mặn mùa từ các nơi như quán rượu, quán cơm, cửa hàng.
Bọn họ là hòa thượng “rượu thịt”, nhưng một ngàn tăng nhân chờ hát “Đại vân kinh” kia lại là đúng là hòa thượng chân chính, người ta kiên quyết không ăn mấy thứ này, sau một hồi kháng nghị, những lưu manh này ngược lại phát hỏa, một đám lưu manh hòa thượng cùng những hòa thượng chân chính đang cãi nhau, tiểu nhị các quán cơm quán rượu được phái tới đưa thức ăn không chờ được, thúc giục xin tiền cơm của bọn họ.
Cơm này không ai ăn, lưu manh hòa thượng nào chịu trả tiền, vì thế lại cùng bọn này tiểu nhị cãi nhau, trận ầm ĩ này không thể khống chế nổi rồi, bọn họ từ sau viện ầm ĩ đến tiền viện, một đoàn dân chúng đến xem náo nhiệt dồn dập kéo lại, chỉ cảm thấy hôm nay tiết mục này của đại pháp Bạch Mã tự là đặc sắc nhất.
Một đám hòa thượng lưu manh bình thường không nói hai lời, chưa từng bị đông người vây xem, cảm thấy xấu hổ, dứt khoátđộng thủ. Động thủ này sẽ không tránh được tai bay vạ gió cho những người vô tội, những người vô tội kia cũng không phải người ăn chay, nhất thời liền vén tay áo lên gia nhập chiến đoàn, dù sao trong này cũng hỗn loạn, người ở Bạch Mã dù có thế lực có lớn hơn nữa, sau khi chuyện xảy ra cũng không thể tìm bọn họ tính sổ.
Phải biết rằng cho dù là ở xã hội hiện đại, một số hoạt động dạo chơi công viên do dân thường tổ chức nếu không khéo cũng xảy ra chuyện dẫm đạp lên nhau, huống chi đại pháp hội của Bạch Mã tự căn bản là chưa có nói tới có người tổ chức có người dẫn đường, cho dù là quan phủ phái sai dịch đến, cũng bởi vì Bạch Mã tự luôn luôn ương ngạnh, chỉ duy trì trật tự ở bên ngoài, không muốn can thiệp đến chuyện bên trong.
Ở đây một khi đánh nhau, người bên ngoài sẽ liều mạng đi vào bên trong xem náo nhiệt, người bên trong dìu già dắt trẻ dùng sức xông ra bên ngoài, trốn tránh những loại binh khí kì lạ như hương nến, lần tràng hạt, cái bàn, Phật tượng, trường hợp giẫm đạp hỗn loạn không thể tránh khỏi đã xảy ra. Trong chốc lát, bức tượng lớn mà Tiết Hoài Nghĩa dùng máu của mình vẽ ra cũng ầm ầm sập, bị người giẫm lên tán loạn, lộn xộn .
Dương Phàm và Trần Đông sau khi cơm nước no nê, cười cười nói nói gấp gáp trở về, nhìn thấy Bạch Mã tự loạn thành một đoàn, lúc ấy liền sợ ngây người. Trần Đông còn mang theo phu nhân và đứa nhỏ, không tiện đi vào, Dương Phàm cùng y nói một tiếng, dẫn bảy tám minh ám thị vệ liền chen vào, dù là hắn võ công cao cường, chờ hắn chen vào chùa Bạch Mã, cũng là quần áo hỗn độn, mũ nghiêng lệch, tóc tai bù xù, mồ hôi chảy ròng ròng
Dương Phàm chen vào Bạch Mã tự liền thấy, trong này còn loạn hơn, khắp nơi đều là đánh nhau, đánh đến mức trời đất quay cuồng. Dương Phàm đi vòng vo nửa ngày cũng không tìm được một người quen biết. Nhất Trọc hòa thượng tránh ở mặt sau một cây cột ngắm phong cảnh nhìn thấy hắn, vội vàng gọi hắn lại, Dương Phàm liền hỏi y, lúc này mới hiểu được nguyên do.
Cảnh tượng hỗn loạn trước mắt này, Dương Phàm cũng biết là mình không thể làm gì. Cho dù hắn dẫn theo tất cả các huynh đệ từ Hoằng Nhất đến Hoằng Thập Cửu ra can thiệp, cảnh tượng lúc này cũng không phải là những người như bọn hắn có thể ngăn lại được. Đúng lúc này, Võ Lâm Vệ Đại tướng quân Võ Du Nghi dẫn đại quân ùn ùn kéo đến.
Dưới sự đàn áp của quân đội thanh thế lớn, trận hỗn loạn này cuối cùng cũng coi như bị ngăn lại.
Võ Du Nghi là tới mở đường, Hoàng đế đã khởi hành, lập tức tới ngay.
Lần này Hoằng Nhất hòa thượng và sư huynh đệ của hắn đều trợn tròn mắt, bọn họ không biết ứng phó thế nào với cục diện lúc này.
Dương Phàm thấy thế, vội vàng ra mặt, trước phải bắt Hoằng Nhất trả tiền, để các tiểu nhị của các quán cơm quán rượu rời khỏi. Đại khái là dùng tiền để giải quyết, chỉ cần bọn họ chịu đi, hắn không tiếc tiền! Dân chúng bị ngộ thương cũng dùng cách tương tự để xử lí, gấp gáp không cách nào phân biệt ai thị ai phi, Bạch Mã tự đại khái đều bồi thường tiền.
Ma lực của đồng tiền là vô tận, đám khổ chủ chỉ trong thời gian một cái nháy mắt tựa như gió thu cuốn hết lá vàng, bị quét đến không thấy bóng dáng. Sau đó vẫn là bỏ tiền. Bỏ tiền ra thuê rất nhiều người đàn ông tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, trong dân chúng, hỗ trợ quét tước chiến trường. Cùng lúc đó, mời Võ Lâm Vệ, Kim Ngô Vệ, tuần thành Ngự Sử và người của phủ Lạc Dương hỗ trợ duy trì trật tự, khai thông quần chúng.
Về phần một ngàn tên hòa thượng kia, áo cà sa coi như đầy đủ, Bì Lô mũ còn đội ở trên đầu, không có vết mặt mũi bầm dập lưu lại, những người khác người thì bỏ đi người thì lảng tránh, cuối cùng chỉ còn lại tên hòa thượng, vội vã thối lui đến hậu viện đi chuẩn bị xướng kinh. Tịnh quang Như Lai chuyển thế - Hà Nội thần ni, cũng thừa dịp hỗn loạn này mang theo một đám nữ đồ đệ của lão lặng lẽ chạy trốn.
Dương Phàm phen này chỉ huy, phát huy tác dụng như kỳ tích, và khi nghi trượng của Hoàng đế xuất hiện ở xa xa, toàn bộ hiện trường đã không còn nhìn ra cục diện hỗn loạn, chỉ có điều... Tiết Hoài Nghĩa nhọc lòng vẽ chế ra Đại phật đã không còn, cảnh tượng dân chúng vui mừng mà Hoàng đế thích xem nhất cũng không còn, hiện trường vắng ngắt, ngoại trừ Binh... Vẫn là Binh!
Võ Tắc Thiên vốn dĩkhông muốn đến Bạch Mã tự xem cái gì đại pháp hội, cùng với việc bà ta củng cố đế vị, bà ta đã chán ngấy chuyện giả thần giả quỷ rồi, nhất là án mưu phản của Lưu Tư Lễ, Soạn Liên Diệu, khiến bà ta biết được, không chỉ là bà ta có thể lợi dụng thần Phật để mê hoặc lòng dân, người khác cũng có thể.
Bà ta là Hoàng đế, không cần thần Phật để mê hoặc lòng dân vẫn có thể làm được việc, chỉ có điều có đôi khi sẽ phiền toái một chút, nhưng người khác lại có thể lợi dụng thần Phật làm thành rất nhiều chuyện mà vốn dĩ làm không được. Chuyện này khiến cho bà ta thêm vài phần cảnh giác việc giả thần Phật ý, khoe khoang thần thông phương ngoại chi sĩ sống lại.
Bà ta hôm nay tới, kỳ thật chỉ là muốn chiếu cố Tiết Hoài Nghĩa một chút, sợ người đần này lại làm ra cái sự tình khốn khiếp gì đó, bởi vậy mặc dù Tiết Hoài Nghĩa cứ mãi thúc giục, bà ta cũng chẳng có hứng thú, đến tận sau giờ ngọ, thật sự không thể kéo dài được nữa, lúc này mới bắt đầu nghi thức, khoan thai mà đến. Đợi bà ta đi tới Bạch Mã tự , mắt thấy chùa Bạch Mã căn bản không có cảnh tượng long trọng gì, nét mặt không vui càng bộc lộ.
Tiết Hoài Nghĩa thật sự buồn bực, lúc lão đi vẫn còn sớm, nhưng vẫn còn náo nhiệt hơn bây giờ. Người đâu? Phật tượng đâu? Còn có... Các đệ tử đâu?
Lão nhìn hồi lâu, liền nhìn thấy Tam Sơn đại sư dẫn một đám hòa thượng đứng ở trước cửa Bạch Mã tự , đồ đệ của lão một người cũng không thấy... À! Có một, Nhất Trọc hòa thượng có ở đây, Nhất Trọc chắp tay đứng ở sau lưng Tam Sơn hòa thượng, mặt mũi hiền lành, tiên phong đạo cốt, nhìn thế nào cũng thấy giống một đạo sĩ.
Tiết Hoài Nghĩa trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng lão chính là tùy tùng thánh giá, lại cũng không nên hỏi, đành phải tự mìnhsuy đoán, trước tiên đón Hoàng đế vào tự miếu, thừa dịp Tam Sơn đại sư dẫn chúng cao tăng Bạch Mã tự yết kiến Hoàng đế, lão mới vội vàng gọi Nhất Trọc hòa thượng đến bên cạnh.
Nhất Trọc hòa thượng vội vàng giải thích vài câu, lòng Tiết Hoài Nghĩa lúc ấy liền nguội lạnh, lão bây giờ cũng chẳng thèm tức giận ,chỉ là nghĩ, tình hình như thế này, làm thế nào lấy được lòng nữ hoàng?
Dương Phàm hao tổn tâm cơ, cũng chỉ có thể thu dọn tàn cuộc đến như vậy. Hắn bây giờ là một tiểu quan lại, không có tư cách theo giá, cũng không có tư cách nghênh giá, chỉ đành xen lẫn trong đám dân chúng ít ỏi còn lại, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tiết Hoài Nghĩa, Dương Phàm âm thầm lắc đầu.
Ngày đó, những lời thật lòng mà Tiết Hoài Nghĩa nói với hắn ở trong “Kim Sai Túy”, hắn còn ghi nhớ ở trong lòng. Bây giờ hắn thật sự muốn xông vào hỏi Tiết Hoài Nghĩa một câu:
- Phú quý có được bằng sự nhục nhã, không thể từ bỏ hay sao?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tào Nhân Sư, Trương Huyền Ngộ, Ma Nhân Tiết đốc xúc trung quân gia tăng chạy đi, tiền phương bỗng nhiên đưa tới chiến báo của Võ Thành Chiêu. Tào Nhân Sư vừa thấy chiến báo, không khỏi ngạc nhiên:
- Ta đã quá xem thường Võ Thành Chiêu này, không thể tưởng được hắn chỉ dùng một đội ngũ, lại công phá được cửa cốc Hoàng Chương trước.
Trương Huyền Ngộ tiếp nhận chiến báo, nhìn kỹ một chút, hưng phấn nói:
- Hay! Chúng ta hẳn là nhanh chóng tiến quân, chặn đường lui của Lý Tận Trung, giết hắn trở tay không kịp, nếu có thể nội ứng ngoại hợp với Quân coi giữ Lư Long, không đợi binh mã đuổi tới của Đàn Châu, Quy Thuận Châu và những nơi khác, liền có thể tiêu diệt toàn bộ phản quân rồi!
Ma Nhân Tiết đứng ở bên cạnh y, cũng đọc phong chiến báo, nghi nói: - Có thể trong đó có cạm bẫy hay không? Đó là một khe sâu. Ta mặc dù không hiểu binh pháp, tuy nhiên cũng biết những nơi như này rất dễ có mai phục.
Tào Nhân Sư lắc đầu nói: - Ma Thiếu khanh, ngươi quá đề cao người Khiết Đan rồi, bọn họ chưa biết binh pháp là cái gì đâu. Ngươi xem, căn cứ vào khẩu cung của người Khiết Đan, bọn họ tấn công Bình châu thất bại, hiện giờ lại công kích đánh Lư Long chính diện, điều này là trùng khớp với chiến báo trước đó chúng ta nhận được đấy. Còn nữa, quân coi giữ cửa cốc Hoàng Chương tuy là năm nhánh, những kẻ nào cũng mặt mày xanh xao, lương thực sớm đã cạn nhiều ngày rồi, đây cũng là tiên phong xác nhận đấy.
Trương Huyền Ngộ nói: - Hơn nữa, địa hình cốc Hoàng Chương, bản tướng quân từng tìm hiểu, thung lũng đó rất lớn hình dáng hồ lô, chỉ thích hợp thủ vững cửa cốc, ở giữa có một đoạn khá rộng lớn, không nên mai phục, mà chiều dài khe sâu vượt qua hai mươi dặm, kéo chiến tuyến như thế, người Khiết Đan không có đủ bảy vạn ngường, nếu muốn mai phục một đại quân một là binh lực không đủ, hai là nhiều nhân mã mai phục hai bên như vậy, tuyệt đối sẽ bị phát hiện! Nhưng nếu quá phân tán, lại nảy sinh tác dụng phục binh ứng dụng.
Ma Nhân Tiết vốn không hiểu binh pháp, vừa nghe hai vị Đại tướng quân nói thế, lập tức không nhiều lời nữa.
Tào Nhân Sư lập tức hạ lệnh, ba quân dùng tốc độ cao nhất lao tới cốc Hoàng Chương.
Đội quân của Tào Nhân Sư đuổi tới Cốc Hoàng Chương, đích thân hỏi han hàng tốt, y ở trong quân nhiều năm, cũng từng tham gia đánh vài trận hiểm ác, thực đói hoặc là giả đói, căn bản không thể gạt được ánh mắt của y, Tào Nhân Sư nhìn thân hình quân tốt Khiết Đan mảnh dẻ, mặt mày xanh xao, hai mắt phù thũng, bộ dạng đói khát xác thực không phải là giả bộ.
Trương Huyền Ngộ lại tiến hành kiểm tra một đội người Khiết Đan chiêu hàng khác. Đội Khiết Đan này là chưa từng trực tiếp tác chiến đã đầu hàng đấy. Tiễn trong túi bọn họ quả thật không nhiều lắm, bởi vì bọn họ thủ một bên núi hiểm yếu, thậm chí một người còn chưa bắn tới ba mũi tên, người Khiết Đan ở một bên sườn núi khác còn chưa kịp phá nên không mang theo nhiều mũi tên.
Y lại phái người lên núi thăm dò, bên vách núi quả nhiên là xây rất nhiều tảng đá lớn, Tào Nhân Sư tổng hợp những tình huống này lại thì không còn nghi ngờ nữa, liền cùng Trương Huyền Ngộ vội vàng thương nghị một hồi, binh mã tiên phong bọn họ khi đuổi tới, cơ sở ngầm của người Khiết Đan đã chạy trở về báo tin rồi, nhưng thời gian cách bây giờ tối đa cũng không nhiều hơn hai canh giờ, nếu đại quân lập tức tăng tốc tiến lên, như vậy hoàn toàn có thể đoạt được ngay khi người Khiết Đan nhận được tin tức thì bọn y đã đột ngột xuất hiện tại hậu trận rồi.
Dù là thời gian chậm một ít, người Khiết Đan không kịp tổ chức quân lính huấn luyện có tố chất, đành phải tụ tập binh mã tấn công tứ thành lại, chỉnh quân lui về. Thời gian cũng vượt xa hai canh giờ, chỉ cần lập tức binh ra cốc Hoàng Chương, cũng có thể truy đuổi kịp trước khi bọn chúng chạy trốn. Hơn nữa người Khiết Đan nếu đã bắt đầu chạy trốn, quân chủ lực kỳ binh từ trên trời giáng xuống, triển khai một trận chém giết nghiêng về một phía. Thời cơ chiến đấu trôi qua tức thì, việc này không nên chậm trễ, phải lập tức xuất phát.
Tào Nhân Sư quyết đoán hạ lệnh, tập hợp tất cả kỵ binh, lấy tốc độ nhanh nhất xuyên qua Cốc Hoàng Chương, gắt gao cắn phản quân chủ lực Khiết Đan, không để bọn chúng chạy trốn, bộ tốt áp về sau, nhưng kỵ tốt tiên phong cùng với người Khiết Đan hỗn chiến đến song phương đều đã kiệt lực, thời khắc mấu chốt đuổi tới, cũng chỉ là đánh một kích cuối cùng thôi.
Dựa theo mệnh lệnh của Tào Nhân Sư, sáu vạn kỵ tốt trong mười vạn đại quân dẫn đầu xung vào sơn cốc, sở bộ Võ Thành Chiêu vẫn làm tiền phong, giữ khoảng các ba dặm với kỵ binh chủ lực, làm đội quân thám mã tiền tiêu, Thành Chiêu cũng nghiêm túc, vẫn mệnh Mã Kiều làm tiên quân, cũng giữ khoảng cách ba dặm, trùng trùng điệp điệp xông vào Cốc Hoàng Chương.
Đám người Tào Nhân Sư, Trương Huyền Ngộ từ trong đáy lòng chưa từng coi Khiết Đan là đại địch, cũng không muốn bỏ qua một trận đầu công lớn này, tất cả đều là kỵ binh tinh nhuệ đi trước, theo sau là bốn vạn bộ tốt do một tì tướng suất lĩnh, đồng thời còn áp mấy trăm người Khiết Đan đầu hàng nữa.
Nếu quả thật có mai phục, binh hàng Khiết Đan này không thể nghi ngờ là những người chết đầu tiên, Chu binh nổi giận bạo phát sẽ để bọn họ làm thịn vụn trước tiên, nhưng từ ánh mắt của bọn chúng, lại không nhìn ra chút khác thường gì.
Những người này đều là tử sĩ chân chính, bọn họ hoặc là cả nhà chết trong tay quân Chu, hoặc là vì một con đường sống cho phụ mẫu của mình hoặc là vợ con của mình, cho nên cam tâm tình nguyện đảm nhiệm làm mồi.
Những người này thể chất vốn là yếu kém, bất kể là ở trên thảo nguyên lớn bôn ban, hay là bị chém giết trong thiên quân vạn mã, vốn cũng là những người dễ chết nhất, cho nên bọn họ tình nguyện dùng mạng của mình, vì tộc nhân của mình mà xông ra một con đường sống. Nên việc bọn họ đói khá, là không có chút ngụy trang nào.
Bọn họ quyết tâm lúc này sắm vai một đám binh tốt khốn cùng bức bách mệt mỏi, không mang theo chút lương thực nào, bọn họ đã ở trong này trông giữ mười ngày, mà hơn mười ngày vẫn chủ yếu lấy rau dại và bắt thú làm thức ăn chủ yếu, trước khi Chu quân đuổi tới, bọn họ thậm chí đã có hai người thân thể quá yếu mà đói chết rồi.
Nếu không ác với bản thân như vậy, bọn họ sao có thể giấu diếm được Mã Kiều và Võ Thành Chiêu, sao có thể giấu diếm được Tào Nhân Sư và Trương Huyền Ngộ từng ngựa chiến cả đời?
****
Mã Kiều phóng ngựa xông lên phía trước nhất, vừa không ngừng dùng ánh mắt nhạy bén xẹt qua hai bên ngọn núi và rừng rậm, đón gió núi xuyên qua cốc, mê say hít sâu một hơi. Những năm gần đây ở trong quân ngũ chịu khổ dốc sức làm việc đã không uổng phí, hôm nay đây hết thảy vất vả rốt cục đã có ý nghĩa rồi.
Gã không có kỳ ngộ như huynh đệ tốt Dương Phàm, cũng không có bản lĩnh giỏi văn giỏi võ như Dương Phàm, nhưng gã cũng có giấc mộng của mình. Gã vốn là kẻ lưu manh khờ khờ khạo khạo sống qua ngày trên phố, nhưng gã đã được Dương Phàm làm thức tỉnh. Từ ngày đó, gã đã nghĩ mình cần phải cố gắng, để không phụ sự tín nhiệm của huynh đệ tốt, không làm mẹ già thất vọng từng nuôi dưỡng gã.
Lại sau đó, gã cưới vợ, giờ lại có thêm con trai bảo bối của mình, trong lòng gã chứa chất trách nhiệm nặng nề, vì nương tử của mình, vì con trai của mình, gã cũng muốn xây dựng công lớn, lập nghiệp lớn, thật sự tạo nên công lao sự nghiệp, tạo nên gia nghiệp to lớn của bản thân. Ngoài ra, còn cả những vinh quang nữa.
Mỗi khi gã mặc quân phục trở lại trong phường, mỗi khi gã thăng lên một chức quan quân, đám bằng hữu thời thơ ấu thường vây quanh gã đầy hâm mộ, khen ngợi, thậm chí còn có chút kính sợ khi gặp gã, tự trong đáy lòng gã trào lên cảm giác tự hào. Huynh đệ tốt Dương Phàm của gã giúp gã chỉ rõ một con đường, nhưng đi trên con đường này như nào, lại phải dựa vào chính gã.
Hai mươi dặm đường, kỵ binh rất nhanh đi xuyên qua, vừa ra khỏi sơn cốc, tất cả như rộng mở phóng khoáng.
Phía bên phải, một con sông lớn, cuồn cuộn chảy về hướng đông, sóng cuộn mãnh liệt đập vào chân núi, phía bên phải là đồi núi trập trùng, cây cối rậm rạp, phía trước là con đường bằng phẳng. Mã Kiều đã xem qua bản đồ, biết dọc theo con đường này đi thẳng về phía trước chính là Lư Long, tinh thần gã rung lên, dùng sức đập bụng ngựa, lấy tốc độ nhanh hơn phóng về phía trước.
Võ Thành Chiêu suất lĩnh binh mã sở bộ giữ khoảng cách theo sát sau Mã Kiều, đợi y xông ra khỏi sơn cốc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Từ xa thấy Mã Kiều tay cầm đại kỳ Chu quân đón gió phần phật, cuốn bụi mà đi, trong lòng Võ Thành Chiêu cũng tràn ngập hưng phấn.
Y muốn gọi Mã Kiều, để mình xung phong lên trước, nhưng nghĩ lại ngẫm lại, nơi này tuy cách Lư Long còn xa, nhưng khó bảo toàn người Khiết Đan sẽ không sắp đặt trạm canh gác giữa đường. Vừa nghĩ tới khả năng phải đánh giáp lá cà, Võ Thành Chiêu bỏ ý niệm xung phong đi trước ở trong đầu, tiếp tục oán hận theo sát mông đít của Mã Kiều
Y vung roi thật mạnh, đem những tức giận trút hết vào chiến ma, chiến mã lao lên trước, vừa mới phi lên được hơn mười trượng, mảnh đất đồi núi bên trái đột nhiên vang lên những tiếng kèn xé tai.
Võ Thành Chiêu ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy mặt sau đồi núi đột nhiên toát ra từng mặt đại kỳ, trên đại kỳ là thương lang trông hết sức sinh động, đong đưa đón gió, tức thì từng thanh âm hét to nhưng sói gào, kỵ binh Khiết Đan đông nghìn nghịt quơ đao thương, phát ra những tiếng gầm rú khủng bố quái dị, mãnh liệt nhào đầu về phía bọn y.
Binh mã chưa tới, tiếng gầm rú quái dị kia đã hội tụ thành sóng khí đập vào mặt.
- Có... Có mai phục!
Võ Thành Chiêu ghìm chặt ngựa cương, hai cổ run run, đang không biết là nên trốn vào trong cốc “tìm mẹ” hay là đuổi theo Mã Kiều chạy trốn ra ngoài, nhưng ngay khoảnh khắc đó mưa tên đã nện xuống, Võ Thành Chiêu đã bị bắn thành một con nhím, y rốt cuộc không cần phải lựa chọn cho mình nữa rồi.
Chủ lực Chu quân sắp xếp một vài phương trận nho nhỏ, phi ra ngoài thung lũng, ngựa nhẹ lao đi, không chậm không vội, bọn họ không phải thám mã tiên phong, tốc độ không cần quá nhanh, bọn họ có thể dùng tốc độ như vậy rời khỏi thung lũng, đồng thời có thể làm cho ngựa duy trì được thể lực, để nhanh chóng đầu nhập chiến đấu.
Nhưng chiến mã nhẹ lao đi rất nhanh liền ngừng lại, bọn họ hoảng sợ phát hiện, cửa cốc phía trước đã đầy rẫy kỵ binh Khiết Đan.
Người Khiết Đan sở dĩ dùng tốc độ nhanh nhất, dùng cung tiễn tiếp đón, để tránh có thể tiếp xúc với một đội của Võ Thành Chiêu, lại không nghĩ có một người có thể trốn về truyền tin, bọn họ dùng bộ phận binh lực nhiều gấp mười gấp trăm lần binh lực của Võ Thành Chiêu, vạn mũi tên bắn chụm, nhanh chóng giải quyết xong này một ít Chu quân này, rồi tiến vào sơn cốc, bày xong trận thế.
Chu quân kinh ngạc nhìn người Khiết Đan đối diện. Mà những người Khiết Đan này sắc mặt có chút bàng hoàng, có chút lo sợ, đó là bởi vì vương triều Trung Nguyên cho tới nay đã tạo cho bọn họ một ấn tượng cường mạnh, đã mang đến một áp lực trong tâm lý bọn họ, tuy rằng bọn họ đã không chỉ tấn công qua một thành trì, nhưng lại chưa từng chiến đấu với quân chủ lực Chu quân nhiều như vậy.
Nhưng cùng lúc đó, trong ánh mắt của bọn họ lại tóa lên chút hung ác và tàn nhẫn, đó là cừu hận đã từng bị người Chu ức hiếp lăng nhục chèn ép một thời gian dài, cũng đã làm cho thú tính cuồng dã nằm sẵn trong máu bọn trào dâng, phong tuyết bão cát đại mạc thảo nguyên đã ma luyện bọn họ trở thành con người rắn rỏi bất khuất thiết huyết.
- Hú...
Người Khiết Đan khi vây săn để đe dọa, khi xua đuổi dã thú chỉ biết dùng âm thanh gào thét, tiếng gầm gào hội tụ làm một chỗ là một cách thúc giục lòng người, tiếng gầm này lại bị thung lũng làm vang vọng lớn gấp mấy lần, theo tiếng gầm mãnh liệt này tới, người Khiết Đan cầm cung hiệp tiễn sớm đã có chuẩn bị lập tức dẫn đầu phát khởi tiến công.
Tên che trời phủ đất bắn tới Chu quân, tựa như bắn về phía một đám dê vàng ngăn chặn đường đi của bọn họ. Bọn họ lập tức giơ cao đao thương kiếm kích, dùng tốc độ gần như điên cuồng, rống giận, gầm thét, reo hò, như mãnh hổ xông vào bầy cừu, trong mắt chỉ có con mồi, hoàn toàn coi thường tử vong.
Cùng lúc đó, lối đi ra sơn cốc bốc lên một luồng khói báo động cuồn cuộn ngút trời.