Dương Phàm dưới ánh đèn cẩn thận bôi kim sang dược lên vết thương, thay một lớp vải trắng mới. Vải này dùng nước sôi luộc qua, đã không còn cứng như trước, cẩn thận quấn lại vết thương, băng bó chắc chắn, hắn mới dập tắt đèn, gối kên hai cánh tay nằm trên ghế.
Tất cả dược liệu ở tiệm thuốc trấn trên mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, đều đã bị Phí Mạt tịch thu hết, cho nên Dương Phàm có thể dùng kim sang dược tốt nhất mà không cần phải nhai nhuyễn thảo dược để đắp lên vết thương.
Ban ngày, ngày người Khiết Đan luôn bận rộn cho chuyện rời đi, bọn họ ở trong núi, ngoại trừ không lo về củi đốt, còn lại vật gì cũng thiếu thốn, cho nên những gì có thể mang đi, bọn họ đều cố gắng chất lên xe, bao gồm từng cái nồi thiết.
Cả ngày, mọi thứ trong viện đều trở nên lộn xộn, Dương Phàm lười biếng nằm trong sân viện phơi nắng, một mực ở trong phòng nghỉ ngơi, thỉnh thoảng chợp mắt một chút, buổi tối liền không quá mệt nhọc.
Dương Phàm gối lên cánh tay, lẳng lặng suy nghĩ: - Vết thương còn chưa lành hẳn, hiện tại nếu như chạy trốn…, khả năng chạy thoát quá nhỏ, một khi đã như vậy, không bằng tạm thời nhẫn nại.
Từ khi cứu Phí Mạt một mạng, Phí Mạ đã không còn xem hắn như kẻ thù nữa, đây là một dấu hiệu tốt, đợi khi vết thương lành hẳn, cho dù muốn trốn khỏi thâm sâu cùng cốc, cũng nắm chắc hơn tình trạng lúc này.
Chỉ có điều, mất tích lâu như vậy, “ Thừa Tự Đường” bên kia cố nhiên gặp phải khó khăn, chỉ sợ trong nhà lại càng gặp nhiều nguy hiểm hơn. Triều đình không thiếu một Dương thang giám, Thái Bình trên vai còn mang trọng trách đại nghiệp quốc gia, có thương tâm, cũng sẽ nhanh chóng qua đi, nhưng Tiểu Man và A Nô nhất định không vượt qua nổi đả kích lần này.
Dương Phàm thở dài, sờ thắt lưng của hắn, trên thắt lưng, hắn đã dùng than viết tin tức của mình lên miếng vải bố trắng, chỉ đợi mai lúc rời đi, lại tìm cơ hội đưa cho dân chúng trên trấn.
Trên mảnh vải đã hứa hẹn nhiều lời trả ơn hậu hĩnh, người nhặt được nó cho dù chỉ có một phần vạn hy vọng, nhất định cũng sẽ đêm trình quan phủ, người nhà có hy vọng biết tin hắn vẫn còn sống.
- Chỉ sợ người nhặt được không biết chữ, nhặt được lại đem giặt sạch… Ừm! Vị y sĩ kia, y nhất định là biết chữ, ngày mai trước khi đi tìm cớ đến nhà y một chuyến…
Dương Phàm vừa nghĩ đến đó, đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét.
Hắn vừa mới đứng lên, chợt nghe một tiếng rên nhỏ trong viện, với thính lực cao cường của Dương Phàm, còn nghe thấy tiếng lợi khí cứa vào da thịt “ hì hì”, Dương Phàm âm thầm cả kinh, vội vàng đi đến trước cửa, quải trượng nện xuống nền nhà cũng hết sức nhẹ nhàng, tránh phát ra âm thanh “ soạt soạt”.
Dương Phàm vừa mới đi đến trước cửa, liền phát hiện ánh sáng chợt lóe, dường như có người đến, hắn vội vàng ẩn thân tránh sang bên tường.
Gần như cùng lúc, một bóng người giấu đao sau khuỷu tay, nhanh chóng lắc mình vào phòng.
Người xông tới là Trương Thư Hào, đại hỏa hậu viện bùng lên, tiếng quát tháo nởi lên khắp nơi, chỉ cần chậm hơn một khắc, Dương Phàm sẽ tỉnh lại. tuy chân hắn bị thương nhưng vẫn là mau chóng ra tay sẽ tốt hơn, Trương Thư Hào vừa sải bước vào phòng, liền chạy nhanh tới giường.
- Phanh!
Dương Phàm giương quải trượng, hung hãn đập một kích vào sau đầu Trương Thư Hào, sau đó níu cổ áo y, kéo thân mình đang ngả về phía trước của y về ngực mình. Đồng thời, quải trượng nhanh chóng nhướng về trước, đỡ được thanh đao, tránh cho đao rơi xuống đất gây ra tiếng động.
Người này nếu công kích người Khiết Đan, hắn không cho rằng y sẽ là kẻ địch của mình, nhưng hắn càng không cho rằng chỉ hai ba câu của mình có thể hiểu rõ y là người như thế nào, y vì sao nói với người Khiết Đan nhiều chuyện như vậy, trước tiên đánh y bất tỉnh rồi nói sau.
Dương Phàm vừa mới đỡ lấy y, đã nghe bên ngoài có giọng nói nôn nóng, quát kẽ: - Mau chút, nhớ kĩ phải chặt đầu của Dương Phàm!
Dương Phàm nhất thời rùng mình, hắn vạn lần không ngờ tới, đám thích khách vốn dĩ tới công kích người Khiết Đan, nhưng mục tiêu lại là hắn! Điều này sao có thể? Hắn đã lọt vào tay của người Khiết Đan, đến tột cùng là ai không tiếc dùng thủ đoạn phát động công kích người Khiết Đan, lại muốn đưa hắn vào chỗ chết?
Lúc này, tiếng la hét ở hậu viện ngày càng vang dội, toàn bộ trang viên tràn ngập âm thanh người hô ngựa hí.
- Mau! Chậm thì…
Lương Thích ở một trạm gác ngầm khác, cất bước đuổi tới tiếp ứng, y vừa mới hướng trong phòng hô một tiếng, liền có một thân ảnh từ trong phòng giương nanh múa vuốt phóng tới. Lương Thích hoảng hốt, vung đao bổ xuống, “ phù” một tiếng, thiếc đao liền xẹt qua ngực hắc ảnh, máu tươi tung tóe.
Dương Phàm coi Trương Thư Hào như ám khí ném ra ngoài, lập tức một tay quơ lấy thiếc đao, một tay chống quải trượng, liền phóng ra ngoài. Lương Thích vừa mới chém một đao lên người Trương Thư Hào, trước mắt hàn quang chợt lóe, lại một ánh đao bổ tới, Dương Phàm đã ra tay.
Dương Phàm không nói lời nào, mở đầu bằng một đao, chỉ có điều hắn không chém vào điểm yếu hại của Lương Thích, mà bổ về phái đầu vai của y, hắn còn muốn lưu lại người sống. Lương Thích chấn động, vội vàng nghiêng người người, Dương Phàm đùi phải có thương tích, hành động không đủ dứt khoát, động đến vết thương, động tác vừa chậm lại, khiến y tránh được một đao.
Lương Thích kinh hãi nói: - Ngươi còn sống?
Dương Phàm cười lạnh nói: - Mệnh của Dương mỗ không dễ lấy như vậy đâu!
Trong lúc nói chuyện, thiết đao trong tay hai người liên tiếp va chạm “ đương đương đương”, tia lửa chợt lóe, Dương Phàm nhìn rõ bộ dáng của Lương Thích.
Ngày đó khi Phí Mạt tập trung những thân sĩ bản địa lại, Dương Phàm vẫn chưa nhìn rõ bộ dáng của họ, sau ở lại nhà Phí Mạt trong sân viện này, Lương Thích cũng ít được cho phép lại đây, Dương Phàm cũng chưa từng gặp qua y, vì vậy cho dù thấy được bộ dáng của y vẫn không biết là ai.
Dương Phàm đang muốn ép hỏi lai lịch của đối phương, đột nhiên bảy tám tên Khiết Đan vạm vỡ từ ngoài viện chạy vào, mỗi người trong tay cầm binh khí và cuốc, người phía trước hô to: - Đại đầu lĩnh, đại đầu lĩnh, hậu viện… A?
Vừa thấy trong hành lang tối đen, có người đang giao thủ, tên Khiết Đan chấn động, lập tức xông tới.
Dương Phàm vừa thấy, trong lòng liền động, rồi đột nhiên hét lớn : - Mau! Những nười này muốn ám sát Phí đại đầu lĩnh! Dứt lời, chân trái đá vào mông của Trương Thư Hào. Đạp thi thể kia ra ngoài, “ rẹt” một tiếng, trượt xa hai thước tới trước cửa phòng của Phí Mạt mới dừng lại.
Lập tức, Dương Phàm cố nén đau đớn. Đứng lại vững vàng, quải trượng Độc Long nhanh chóng đâm vào hạ âm của Lương Thích, mà tay trái cầm đao nhanh hơn một bước, chém về động mạch ở cỗ Lương Thích. Việc đã đến nước này, không thể lưu lại người sống, chỉ có thể để y phát huy tác dụng khác.
Lương Thích vung đao “keng” một tiếng đỡ một đao của Dương Phàm, dưới háng lập tức một trận đau đớn, y ngay cả hô hấp cũng đình chỉ.
Dương Phàm tay trái không nhanh nhẹn bằng tay phải, vì vậy cố ý dùng tay trái vung đao làm mồi, tay nắm quải trượng hóa tành côn ảnh, mạnh mẽ đánh xuống hạ thể Lương Thích.
Lương Thích chỉ cảm thấy một trận nhức cả hạ bộ, đau thấu xương thấu cốt. Bởi vì y bị nát bộ phận dưới rồi.
Rắn độc nhất cũng chỉ dài 7 tấc, người luyện thiết bố sam cũng có điểm yếu, người nam nhân kiên cường này nơi đó phải chịu một kích như vậy, cũng tạm thời mất hết khí lực.
Lương Thích cong người lại, hai mắt lồi ra, y nhè nhẹ hấp khí. Nhưng ngay cả hô hấp y cũng không thở nổi, nhưng rất nhanh y sẽ được giải thoát, Dương Phàm lại vung xuống một đao, đem đầu của y cùng những đau đớn kia phân cách, Lương Thích nặng nề ngã xuống, trừng to mắt nhìn thân thể của mình, y cuối cũng cũng không còn đau nữa!
Dương Phàm vọt tới trước mặt binh lính Khiết Đan nói: - Mau đi xem Phí đại đầu lĩnh!
Những binh lính Khiết Đan nhìn thấy thích khách bị Dương Phàm giết chết liền như ong vỡ tổ chạy tới nơi ở của Phí Mạt, loạn gọi: - Đại đầu lĩnh! Đại đầu lĩnh!
- Ta ở chỗ này!
Phí Mạt nghe thấy người của mình loạn gọi, lúc này mới run rẩy đứng lên.
Tiếng la hét bên ngoài vang lên, khi trong viện phát ra âm thanh đao kiếm va chạm, Phí Mạt đang say trong giấc nồng cũng bị tiếng nổ lớn đánh thức.
Mông y trúng tiễn, vẫn luôn nằm úp mà ngủ, Dương Phàm bây giờ hành động bất tiện, y hiện tại không thể hành động, vừa nghe động tĩnh vội vàng xoay người xuống giường, mông đụng một cái, đau muốn chết.
Phí Mạt không dám kêu la, vội vàng từ dưới gối rút ra đoản đao, liền hướng chỗ đó nằm úp sấp, một khi có người xông tới, cũng đành nhịn đau liều mạng. Đợi nửa ngày, cứu binh rốt cuộc đã tới, Phí Mạt không muốn cho bọn thuộc hạ nhìn thấy bộ dạng này của y, nhịn đau nằm úp trên giường, lúc này mới giương giọng la lên.
Vài tên lính Khiết Đan cầm đuốc soi vào gian phòng, liền thấy Phí đại đầu lĩnh một tay cầm đao, ghé vào trên giường, uy phong lẫm lẫm quát hỏi: - Kẻ xấu đều giết?
Mấy tên lính Khiết Đan đồn thanh đáp: - Đại đầu lĩnh, chúng ta ra ngoài nói sau! Lửa sẽ nhanh lan đến đây!
…
Trời sáng, người Khiết Đan thu thập hành trang, bắt đầu rời khỏi thôn. Cùng lúc đó, binh lính Khiết Đan trụ tại Trác Lộc và quanh thôn cũng bắt đầu xuất phát, vừa hành quân vừa hội họp.
Bạo động phát sinh ở trấn đêm qua, rất nhanh được bình ổn, những người có ý chạy trốn khỏi trang viên cũng chạy không thoát, những kẻ chạy xa nhất ra khỉ trang viên cũng bị loạn tiễn bắn chết, còn những tráng đinh trong trang viên bị binh lính Khiết Đan nổi giận chém chết.
Chẳng qua tổn hại mà bọn họ gây ra cũng không nhỏ, tàn bộ trang viên bị đốt thành tro, giờ chỉ còn một mảnh đất trống, còn liên lụy tới mấy gia đình lân cận.
Toàn bộ lương thực, vải vóc quần áo, đệm chăn cướp được từ trấn trên đa số bị thiêu hủy hết, chỉ có hơn mười xe tài vật ở tiền viện được cứu kịp thời, không bị tổn thất nặng nề, tuy nhiên khi kéo xe ra đi, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy trên xe có từng trận khói nhẹ.
Phí Mạt ghé vào một chiếc xe ngựa, trên xe chỉ có một cái lều đơn giản, y ngồi bên cạnh Dương Phàm, vết thương trên đùi Dương Phàm đã bị vỡ ra trong lúc kích chiến đêm qua.
Dương Phàm hỏi: - Trang viên này là biệt viện của Phạm Dương Lư Thị?
Phí Mạt nói: - Không sai! Tiên sư bà nó chứ, Phạm Dương Lư Thị, quả nhiên khồn hổ là bá chủ phía bắc, vài tên trang đinh trong nhà, không ngờ còn có lá gan lớn như vậy!
Dương Phàm âm thầm hít vào một hơi, hắn rốt cuộc hiểu rõ.
Phí Mạt tức giận mắng một trận, chợt nhìn về phía Dương Phàm, hỏi: - Ngươi vì sao cứu ta?
Dương Phàm trầm ngâm một lát, nói: - Ta hy vọng thanh thế của các ngươi càng ngày càng lớn, các ngươi càng tỏ ra hung dữ, đối với đại sự phục hưng Lý Đường càng có lợi. Hiện giờ thái tử đã được bổ nhiệm làm Nguyên soái rồi, đây là một dấu hiệu tốt, tuy nhiên… còn chưa đủ!
Phí Mạt liếc hắn nói: - Ta nhổ vào! Phí mỗ ta có quan trọng như vậy sao, ngươi đã cứu ta hai lần, ngoại trừ lý do này, không còn lý do nào khác sao?
Dương Phàm bật cười nói” - Còn cái gì? Ngươi là kẻ trộm ta là quan, ngươi sẽ không cho là ta muốn cùng ngươi kết huynh đệ đi?
Phí Mạt ha hả cười: - Ta nói, ngươi dứt khoát lưu lại làm quân sư của ta, như thế nào?
- Ta không làm!
- Ngươi có tin là ta giết ngươi không?
- Đây là báo đáp của người với ân nhân cứu mạng không?
- Con bà nó chứ!
Phí Mạt phẫn nộ mắng một câu, rồi lại ngậm miệng.
Các lộ binh mã của quân Khiết Đan dần dần hội hợp lại, bắt đầu tiến về hướng đông, giữa trưa đại đội nhân mã lộn xộn dừng lại, dùng cơm trưa, lúc chuẩn bị tiếp tục lên đường, Tôn Vạn Vinh đột nhiên hạ một đạo quân lệnh, vì thế hơn một vạn quân bị thương nhẹ trong cuộc chiến lần trước có thể lưu lại, binh mã còn lại toàn bộ rời khỏi đại đội.
Dương Phàm ngồi trên xe, chỉ thấy vô số kỵ binh lũ lượt hướng về phía nam, thiên binh vạn mã đi qua, bụi mù cuồn cuộn nổi lên giống như mây đen che khuất khoảng trời mênh mông.
Dương Phàm hỏi lộ ra vẻ mặt kinh hãi, theo bản năng hỏi: - Đã xảy ra chuyện gì?
Phí Mạt ha hả cười, trên mặt lộ ra chút giảo hoạt không tương xứng với dáng vẻ trực tính chất phát của y: - Đại nguyên soái dẫn binh nam hạ, tấn công Ký châu.
- Cái gì?
Dương Phàm thầm giật mình: - Không phải là trở về trong núi sao?
Phí Mạt lười biếng nói: - Khả Hãn trúng nắng, sau thân mình có chút không thoải mái, lần này dẫn chúng ta trở lương thảo trở về trước. Về phần đại nguyên soái…, ngươi xem trong Trác Lộc thành to lớn như vậy, mà không có thám tử triều đình sao? Khả Hãn cố ý tung tin trở về núi, để đánh lừa quan binh thôi.
Dương Phàm yên lặng một lúc nói: - Chủ lực xuôi nam, chỉ để một tiểu đội hộ tống Khả Hãn trở về núi, lại còn nhiều quân nhu như vậy, các ngươi không sợ đại quân triều đình chặn đường sao?
Phí Mạt cất tiếng cười to: - Ha ha! Nếu bọn họ thật sự đuổi theo, chúng ta cùng lắm bỏ lại lương thực, quay đầu đánh tiếp một tòa thành khác, vơ vét nhà bọn chúng. Tuy nhiên, người thực cho rằng Võ Du Nghi sẽ phái binh tới sao? Nếu hắn có lá gan này, chúng ta dừng lại ở Trác Lộc mấy ngày nay, hắn đã sớm tới rồi, ha ha ha…
Tuy rằng Võ Du Nghi là tướng lĩnh, nhưng là một viên quan của triều đình, Dương Phàm nghe những lời khinh miệt càn quấy của Phí Mạt cũng không kìm nổi đanh mặt lại.
Mấy vạn thiết kỵ binh Khiết Đan thuộc các bộ lạc khác nhau, một tiếng “ nam hạ”, bọn họ lập tức rời khỏi bộ lạc tụ hợp, thoạt nhìn lộn xộn không có quy tắc, tuy nhiên người Khiết Đan không cần tiến hành chỉnh hợp quân ngũ như kỵ quân người Hán. Thông qua bản lĩnh săn bắt được rèn luyện từ nhỏ, việc chinh chiến trở thành bản năng của bọn họ. Liền trên đường đi lộn xộn như vậy, tự nhiên dựa theo các bộ phận đại kỳ mà tạo thành đội ngũ, xếp hàng, tiếp đó tạo thành một đội quân hữu hiệu.
Chạng vạng tối, bọn họ dừng chân bên một dòng sông nhỏ.
Tôn Vạn Vinh cưỡi một con ngựa cao lớn, đứng trước đội quân đầu tiên, lẳng lặng nhìn chăm chú đội quân của y.
Thiên quân vạn mã trước mặt y chậm rãi an tĩnh lại, giống như ngọn núi cao sừng sững, tạo nên một khí thế hùng tráng hiên ngang.
Tôn Vạn Vinh hài lòng gật đầu, cao giọng quát: - Ta giả trang trở về núi, đánh lừa quân Đường, người Đường tất vô phòng bị! Nay toàn bộ tướng sĩ binh lính chỉ mang theo lương thực của hai ngày, ngày đêm hành quân thần tốc, tiến thẳng đến Ký châu. Người Đường dù có cho trinh thám cưỡi ngựa đuổi theo, chúng ta cũng phải để cho bọn chúng theo sau chúng ta tận mắt nhìn thấy chiến kỳ Thương Lang cắm trên thành Ký châu!
Tay của y chậm rãi lướt xuống hông, “khanh” một tiếng rút ra trường đao Đột Quyết mang chút độ cong, hai chân nhẹ nhàng nhấp vào bụng ngựa, chiến mã chạy nhanh qua hàng ngũ đội quân chỉnh tề như bức tường thành: - Tất thủ Ký châu, không gì không đánh được!
- Tất thủ Ký châu, không gì không đánh được!
- Tất thủ Ký châu, không gì không đánh được!
Mấy vạn binh Khiết Đan đồng thanh hô hoán, tiếng gầm như muốn dời non lấp biển, long trời lở đất, xa xa trong rừng Bạch Hoa, vô số chim tước kinh sợ bay lên, lượn trên bầu trời đầy nắng chiều.
Tôn Vạn Vinh bỗng nhiên thúc ngựa, vung trường đao về phía nam, ra sức hô lên: - Tiếp tục tiến lên!
Thiên quân vạn mã như ngọn sóng dữ, đạp vỡ con sông nhỏ trước mắt, cuồn cuộn hướng về phía nam!
Hướng nam, hướng nam, tiếp tục tiến về phía nam! Dưới bầu trời phía nam, ráng chiều đỏ thẫm như nhuộm máu, kỵ binh ùn ùn kéo đến sẽ nhanh chóng hòa cùng ánh chiều đỏ rực ấy.
***
Thành Lạc Dương lúc chạng vạng, vì sắp đến lúc đóng cửa thành, trên đường phố đã không còn bao nhiêu người, ngẫu nhiên cũng có vài người vội vã trở về nhà.
Trên cầu Thiên Tân, một đội nhân mã chậm rãi đi đến.
Hộ vệ chung quanh là bộ giáp sáng lóang, Võ Vệ Lâm thoạt nhìn vô cùng uy phong, mà giữa đoàn người là người Đột Quyết khoác áo lông, tóc quăn, mũi nhọn, Hồng Lư tự điển khách khanh ( người xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc) Lưu Nhược Vũ sắc mặt đờ đẫn, trên mặt không có chút biểu tình nào, liền lặng yên đi trướcc ùng người Đột Quyết, luôn vội vàng tới dịch quán an bài cho mấy người Đột Quyết, mới quay đầu, thản nhiên nói: - Sứ giả mời về dịch quán nghỉ tạm, nếu cần gì, cứ phân phó quán thừa(quan giúp việc thời xưa)!
Sứ giả Đột Quyết là một đại hán vạm vỡ 40 tuổi, chòm râu như hao cái móc câu, nét mặt rất kiên quyết, ánh mắt lộ ra vẻ khôn khéo giảo hoạt. Đối với điển khách khanh Lưu Nhược Vũ có phần khinh thường, sứ giả Đột Quyết kia tỏ ra ngang ngạnh, chỉ thản nhiên mỉm cười, nói với tiếng hán của kẻ ngoại ban: - Làm phiền Lưu điển khách, chúng ta cũng không cần gì thêm, chỉ có điều hy vọng hoàng đế quý quốc có thể sớm một chút cho chúng ta câu trả lời, Khả Hãn của chúng ta không có nhiều kiên nhẫn lắm!
Sứ giả Đột Quyết đắc ý cười to, xoay người xuống ngựa, bởi vì trường kỳ cưỡi ngựa hai chân có chút căng cứng, bước vào dịch quán
Trên điện Võ Thành, chúng Tể tướng cùng vài vị trọng thần vẫn tiếp tục bàn luận, còn chưa xuất cung
Võ Tắc Thiên vẻ mặt mệt mỏi, nhưng cực độ phẫn nộ, khiến cho dung nhan già nua của bà vẫn tràn đầy uy nghiêm như cũ: - Buồn cười! Quả thực là buồn cười! Tăng lụa, nông cụ, mầm móng, sắt thép, dược liệu, nông thư, sách thuốc... , cái này cũng chưa tính, hắn còn muốn hàng hộ ở eo sông Lục Châu cùng với mảnh đất Thiền Vu Đô Hộ Phủ, tên Mặc Xuyết này thật sự quá to gan, trẫm không trị tội xâm lấn của y, y thế còn dám có lòng tham không đáy như vậy!
Lân Đài Thiếu giám Lý Kiệu nghiêm mặt nói: - Nếu đáp ứng những điều kiện này của người Đột Quyết, để cho Mặc Xuyến được người, được đất, được nông cụ, quốc lực của Đột Quyết càng thêm cường thịnh. Hơn nữa, Đột Quyết lòng lang dạ sói, tham mà không tín, ngay cả hứa cho y tất cả điều kiện này, cũng không có khả năng đổi lấy hòa bình. Thần nghĩ, nên tăng cường quân đội, phòng bị thế tiến công của chúng!
Lý Kiệu cũng là một thành viên của phái Bảo Hoàng, y ủng hộ thái tử Lý Đán, vì vậy Ngụy Nguyên Trung và Diêu Sùng cùng nhau kết bè kéo cánh, lập tức đem y kéo vào vòng xoáy chính trị.
Y nói lời này, cũng chính là ý tứ của Ngụy Nguyên Trung cùng Diêu Sùng. Lúc này, thế cục còn chưa rõ ràng, hoàng đế tuy vô cùng phẫn nộ, nhưng vẫn chưa biết được tâm ý như thế nào, vì vậy trước ra mặt tỏ thái độ thích hợp.
Võ Tắc Thiên lệnh cho thái tử Lý Đán làm nguyên soái, Địch Nhân Kiệt làm phó soái, phát binh Tây Vực, thảo phạt Đột Quyết. Đột Quyết nghe nói triều đình tăng binh, hơn nữa tướng lĩnh nổi danh Địch Nhân Kiệt nắm giữ ấn soái, lại phất cờ hiệu của thái tử Lý Đán, một đường vạn dân ủng hộ, quân tâm sĩ khí cực thịnh, lo lắng chịu thiệt, lập tức thu binh lui về.
Địch Nhân Kiệt không đuổi kịp, hơn nữa cũng không tin có thể một trận tập kích là tiêu diệt được quân địch, vì thế đành đóng quân biên cảnh, canh phòng nghiêm ngặt quân Đột Quyết tập kích, đồng thời giúp dân biên giới sửa chữa nhà cửa sau tai họa, song phương tạm thời án binh bất động.
Lúc này Thổ Phiên nội loạn, vương tướng tranh quyền, Đột Quyết thiếu đi một đồng minh, cũng không muốn cùng triều đình giao chiến gây tổn hại nặng nề, nhưng Mặc Xuyến lại không muốn buông tha cho cơ hội tốt lần này, phái sứ giả vào kinh, nghị hòa với hoàng đế.
Điều kiện của y là: y nhận Võ Tắc Thiên làm nghĩa mẫu, đồng thời nguyện đem nữ nhi gả cho Chư vương triều đình, cùng triều đình kết liên minh. Tuy nhiên, đồng thời y còn yêu cầu rất nhiều lụa là, gấm vóc, nông cụ, hạt giống, vũ khí bằng thiết, thậm chí là sách thuốc, dược liệu. Những cái cũng chưa tính, y còn yêu cầu dân vùng eo sông Lục châu quy hàng trở thành hộ dân Đột Quyết, cùng với mảnh đất Thiền Vu Đô Hộ Phủ.
Eo sông Lục Châu hàng hộ có hơn tám ngàn hộ, các hộ này đều là dân tộc du mục đơn lẻ, tương đương với hớn tán ngàn hộ người Hán, một hộ khoảng năm sáu người, hơn tám ngàn hộ này chính là bốn năm vạn dân, mỗi gia đình ít nhất một tráng đinh, chính là gần một vạn dũng sĩ tinh thông cưỡi ngựa bắn cung.
Quan trọng nhất, những hộ Khiết Đan này là chủ động quy thuận triều đình, nếu đem bọn họ giao cho Mặc Xuyến, người trong thiên hạ sẽ nhìn Đại Chu như thế nào? Những bộ lạc giống như vậy không chỉ một hai a!
Mà Thiền Vu Đô Hộ Phủ là một trong sáu đô hộ hủ quan trọng nhất thời Đại Đường, thuộc quan nội, cảnh bắc là ranh giới với đại mạc, nam chống đỡ hoàng hà. Nếu thật đáp ứng bọn họ, người Đột Quyết có thể ngay dưới mắt Võ Tắc Thiên chăn thả dê bò rồi.
Võ Tắc Thiên liếc mắt nhìn Dương Tái Tư một cái, hỏi: - Dương khanh ngươi nghĩ như thế nào?
Dương Tái Tư cuống quýt trả lời: - Ồ…, thần nghĩ, Mặc Xuyến nguyện làm nghĩa tử, gả con gái cho Chư vương triều ta, vẫn có lòng thuần phục bệ hạ. Tuy nhiên, bọn họ lại yêu cầu Lục Châu hàng hộ, đòi mảnh đất Thiền Vu, muốn Đại Chu ta cắt đất bỏ dân, yêu cầu như thế quả thật là…
Bốn chữ “ Tang quyền nhục quốc” tới bên miệng, lại bị y nuốt xuống, nhanh chóng đổi thành - Quả thật là lòng tham không đáy, thần nghĩ, nếu đồng ý, không phải là cổ vũ cho dã tâm của Đột Quyết sao, nên cự tuyệt như ý của Dư Nghiêm Từ!
Diêu Sùng nghe y nói lập lờ nước đôi, không khỏi cả giận nói: - Đâu chỉ không thể đồng ý cắt đất bỏ dân, cũng kiên quyết không đồng ý tặng lụa là gấm vóc, binh khí, nông thư, sách thuốc! Đây là tư địch! Người Đột Quyết thừa dịp phía bắc triều ta không ổn định, xuất binh xâm chiếm biên cương, giết dân ta vùng biên giới, hiện giờ chỉ nói một câu nghị hòa, không nhận bất kỳ trừng phạt nào, ngược lại triều đình phải dâng tặng nhiều thứ cho y, thế gian nào có đạo lý như vậy?
Nạp Ngôn Lã Kiệt lo lắng nói: - Lời nói của Diêu tướng cố nhiên là đúng, nhưng binh mã Địch công nắm giữ tuy nhìn cường thịnh, nhưng đa số chưa được huấn kuyện qua mộ binh, Địch công chưa từng lãnh binh đánh giặc, thiếu kinh nghiệm chiến đấu, nếu Mặc Xuyến hạ âm xâm chiếm phía đông một lần nữa, hiện nay Khiết Đan hung hăng ngang ngược truộm cướp khắp nơi, nếu Tây Bắc lại nổi lên báo động…, chỉ sợ…
Võ Tắc Thiên nghe xong, mi tâm không khỏi nhíu chặt. Bà có chút hối hận lúc trước không nên tin tưởng lời nói của Chu Hưng, xử tử Hắc Xỉ Thường Chi. Hắc Xỉ Thường Chi đối đầu với Đột Quyết chưa bao giờ thất bại, người mà Đột Quyết sợ nhất chính là ông, nếu ông còn sống, Mặc Xuyết há dám công phu sư tử ngoạm như vậy, mười sáu vạn đại quân cũng không bị tiêu diệt ở cửa cốc Hoàng Chương.
Tên Võ Du Nghi đáng giận kia, tới phương bắc rồi chỉ thủ thành, trước sau không dám quyết chiến cùng địch nhân, ngồi xem Khiết Đan tung hoành Hà Bắc, nơi nơi quấy nhiễu, nếu không phải Đại Khả điều động binh mã gia nhập binh đoàn sông Lũng, khi đó Mặc Xuyến không dám cháy nhà đi hôi của, triều đinh flam fsao phải lo được cái này mất cái kia, không thể không theo ý của bọn Đột Quyết xảo trá.
Suy nghĩ thật lâu sau, Võ Tắc Thiên thu lại phẫn nộ, nặng nề thở dài: - Trước lo việc sứ giả Đột Quyết, kéo dài thời gian. Tốc truyền mệnh lệnh cho Võ Du Nghi, để hắn xuất binh, chủ động quyết chiến cùng địch, mau chóng tiêu dịch phản tặc Khiết Đan!
Cửa sổ mở ra, tiếng mưa rơi rõ ràng, gột rửa đình viện sạch sẽ, cỏ cây nảy mầm, nụ hoa hé nở, trong mưa xuân càng thêm kiều diễm.
Trên giường La Hán, Niệm Tổ nằm song song với Tư Dung, cậu bé bi bô vài tiếng, Tư Dung cũng bi bô vài tiếng theo, Tiểu Man và a Nô nằm chống cằm ngắm nhìn đều buồn cười.
- Tiểu Man, cứ như là chúng hiểu mình đang nói gì ấy nhỉ?
- Đúng vậy.
Tiểu Man cũng không nhịn được cười:
- Hai đứa bé này ở cùng nhau chẳng ầm ĩ gì cả, có đôi khi còn khác tự chơi, tự nói chuyện bi bô với nhau, cũng không biết là nói gì.
A Nô vui vẻ nói:
- Nói trẻ nhỏ không hiểu người lớn nói gì, nhưng ta thấy hai đứa, thật sự nói gì, chúng ta mới là nghe không hiểu, thật đáng yêu quá!
Nói xong, nàng giơ ngón tay nhẹ nhàng nghịch nghịch vào hai má bầu bĩnh của Tư Dung.
Tiểu Man cười nhìn nàng, nói:
- Ngươi chỉ còn có bảy ngày an nhàn nữa thôi, thuận lợi mà nói....mười tháng sau, ngươi cũng sẽ có một tiểu bảo bối đấy.
A Nô rõ ràng cũng đã ao ước được thế, nói đến hôn sự của mình, nàng không chút ngượng ngùng, còn nghếch cằm lên, nói:
- Đáng tiếc, chưa chắc đã sinh đôi như này, nhìn hai đứa kìa, đáng yêu quá!
Tiểu Man phì cười, nói:
- Vậy ngươi cố gắng thôi, ít hơn một hai tuổi, hai đữa vẫn có thể chơi với nhau được mà.
- Ai nha!
A Nô bừng tỉnh, xấu hổ đỏ mặt:
- Tiểu Man thối, dám giễu cợt ta phải không?
- Ta nào có, ta nào có, gả chồng sinh con là chuyện bình thường mà phải không? Hoàn toàn chính đáng mà. Ha ha, đừng chọc ta, ta phục rồi. Không nói nữa không nói nữa, ha ha ha ha...
Hai người cười đùa một trận, hai đứa bé nằm ở trên giường nghe tiếng cười của các nàng cũng thích thú, dùng lời trẻ con “i a” trò chuyện cùng nhau, rồi bật cười khanh khách, khoa chân múa tay...
Cửa sổ thư phòng cũng mở ra, không khí mùa đông đã không còn, khắp phòng đều tràn ngập hơi thở tươi mát của mùa xuân.
xuân như dầu, tưới lên cây hoa lê bên ngoài cửa sổ sáng như tuyết.
Dương Phàm ngồi ở phía trước cửa sổ, lẳng lặng nghe Nhâm Uy báo cáo.
Phu nhân Lai Tuấn Thần chết đột ngột, nghe nói là đột tử mà chết, Lai Tuấn Thần tức giận, không cho phép người trong phủ truyền loạn tin tức ra ngoài mà che giấu đi.
Ngày ấy Dương Phàm phái người theo dõi Vệ Toại Trung, sau khi xác nhận thân phận của gã, hai ngày sau thì đã nắm rõ vì sao hôm ấy gã lại thảm hại như vậy. Hóa ra Vệ Toại Trung sau khi gây họa, trở về nhà cũng ngậm miệng không nói, không dám lộ ra tin tức này với bất kỳ ai, người của Dương Phàm không lấy được tin tức gì từ trên người gã, chỉ truy tra được nguyên nhân bị thương ngày hôm đó, mới biết là gã đi ra từ Lai phủ.
Vì thế, người của Dương Phàm lại bắt tay từ Lai phủ, ý đồ mua chuộc quản sự Lai phủ. Nếu tùy tiện đến liên hệ, đối phương không biết căn cơ, sợ là cho gã một tòa kim sơn, gã cũng không dám nhận, người của Dương Phàm liền tìm cậu của người này, trước tiên mua chuộc ông ta, lại thông qua ông ta mua chuộc được quản sự La phủ, lúc này mới hiểu rõ chuyện đã xảy ra.
- Vương phu nhân chết là vì bị Vệ Toại Trung sỉ nhục, vậy Vệ Toại Trung này mấy ngày nay không có động tĩnh gì sao?
Nhâm Uy bẩm báo:
- Vệ Toại Trung chuẩn bị một phần hậu lễ, gần như là toàn bộ tài sản để thỉnh tội với Lai Tuấn Thần, Lai Tuấn Thần nhận rồi.
Dương Phàm nhíu mày, Nhâm Uy nói:
- Dường như Lai Tuấn Thần cũng không quan tâm tới nương tử của hắn, nên đã nhận lễ vật kia, còn an ủi Vệ Toại Trung đừng quá để trong lòng. Cũng chính bởi vì như thế, vị quản sự kia mới muốn giúp chủ mẫu mình, bởi vậy chúng ta mới có thể có được tin tức, bằng không mà nói, dù là mua chuộc được, chưa chắc hắn đã đồng ý nói ra.
Dương Phàm nghe xong không khỏi im lặng.
Nhâm Uy nói:
- Lai Tuấn Thần hiện tại đang thu xếp nạp chính thê nhất phòng. Người này...hình như phải là là một phụ nhân vừa được gả đi
Dương Phàm cười lạnh, nói:
- Hắn lại nhìn trúng con gái đại thần hoặc phú thân nào rồi hả?
Vẻ mặt Nhâm Uy có chút cổ quái:
- Vô cùng khéo, chính là Đoàn Giản.
Dương Phàm nhíu mi nói:
- Đoàn Giản?
Nhâm Uy nói:
- Vâng! Vương phu nhân, vốn là phu nhân của Đoàn Giản, bị Lai Tuấn Thần chọn trúng, vừa đấm vừa xoa, bức bách hắn bỏ vợ, sau đó cưỡng ép lấy về. Hiện giờ Vương phu nhân tự sát, Lai Tuấn Thần muốn tiếp tục nạp thiếp thất, lại vô cùng khéo, chọn trúng vợ mà Đoàn Giản tái giá.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Việc này thật là....Vậy Đoàn Giản kia phản ứng thế nào?
Nhâm Uy ho khan hai tiếng nói:
- Đoàn Giản đang bỏ vợ!
Dương Phàm chống cằm, suy nghĩ một lúc lâu, ngẩng đầu hỏi:
- Vệ Toại Trung xưa nay có sở thích gì, thường qua lại với những người nào?
Nhâm Uy nói:
- Vệ Toại Trung là nhất đảng với Lai Tuấn Thần, vốn không có bằng hữu, sau khi đám ác quan Ngự sử đài chết, duy nhất hắn là đến Lai gia, từ khi Vương phu nhân tự sát, hắn lại chẳng dám đến Lai gia nữa. Sở thích người này, một là tiền, hai là sắc, ba là tửu. Tửu sắc tài vận, thường thôi.
Tuy nói người của hắn lần này tìm hiểu tin tức chậm một chút, nhưng rõ ràng là rất đầy đủ, chuyện có liên quan đều nắm rõ ràng, Nhâm Uy bẩm báo không chút do dự.
- Hắn ta có một nhân tình ở Bình Khang tại Ôn Nhu Phường, tên là Tô Cửu Nương. Trước nay Vệ Toại Trung chưa từng cưới vợ, rảnh rỗi hay đến chỗ đó, hiện tại tuy Lai Tuấn Thần đã tha thứ cho hắn, nhưng hắn vẫn luôn bất an lo sợ, mỗi khi hết giờ làm gần như không trở về nhà mà đến khu Bình Khang gặp Cửu Nương.
Dương Phàm nói:
- Đem nguyên nhân cái chết thật sự của Vương phu nhân lan truyền ra ngoài, để cho khắp thành Lạc Dương đều biết!
Nhâm Uy cũng không hỏi hắn nguyên do, chỉ đáp:
- Vâng!
Dương Phàm lại nói:
- Bảo Liễu Thanh Thiển giữ Tô Cửu Nương ở Ôn Nhu Hương, dẫn Vệ Toại Trung tới đó, tửu sắc tài vận, ta cần ta cứ lấy, kết giao bằng hữu với hắn!
Liễu Thanh Thiển là Đại chưởng quỹ của Ôn Nhu Hương thanh lâu lớn nhất trong Ôn Nhu phường, được xưng là “chủ nhân chúng hương”, dựa vào thân phận địa vị của y, muốn “đưa” một nữ nhân sống ở khu Bình Khang, chỉ là một việc dễ dàng, mà khu Bình Khang cũng không dám đắc tội với y.
Nhâm Uy thấy Dương Phàm không có phân phó gì khác, liền nói:
- Vậy thủ hạ đi an bài.
Dương Phàm gật gật đầu, lại dặn dò:
- Gọi người chuẩn bị ngựa, còn có áo tơi, trong chốc lát ta muốn đi ra ngoài!
Trên Lệ Xuân đài, Thái Bình công chúa tiến cung thăm mẫu hoàng đang trò chuyện với Võ Tắc Thiên, làm bà vui vẻ, đột nhiên hỏi:
- A Mẫu, con nghe được một vài tin đồn, không tốt đối với thanh danh của mẹ lắm...
Võ Tắc Thiên thần sắc căng thẳng, vội vàng hỏi:
- Tin đồn gì?
Thái Bình công chúa nói:
- Trên phố có đồn đại, nói Thiên Đường và Minh Đường không phải là thợ thủ công vô ý, mà là có người cố ý phóng hỏa!
- Cái gì?
Võ Tắc Thiên chấn động, thất thanh nói:
- Sao trên phố lại có tin đồn này, con nghe ai nói vậy?
Thái Bình công chúa nói:
- Hiện tại con gái ít ra ngoài, ngoại trừ tiến cung thăm a Mẫu ra thì cũng chỉ ở trong quý phủ. Tin tức này là nghe hai thị tỳ trong phủ nói chuyện, không ngờ con lại nghe được, con đã trách phạt họ rồi.
Võ Tắc Thiên sầm mặt xuống, nói:
- Nghe hai thị tỳ nói? Bọn họ sao có thể...mà hai thị tỳ đều nghe được, vậy là tin đồn đã lan truyền khắp phố xá rồi.
Thái Bình công chúa cẩn thận nói:
- Vâng! Con đã bảo quản gia đi hỏi thăm rồi, quả thật là trên phố đã lan truyền rất rộng, hơn nữa...
Võ Tắc Thiên nói:
- Hơn nữa cái gì?
Thái Bình công chúa nói:
- Hơn nữa. Tin tức này chính là Tiết sư tự truyền đi đấy, cho nên dân chúng trên phố vô cùng tin tưởng.
Võ Tắc Thiên giận tím mặt, tay đang nâng chén rượu nếp than liền ném lên đại điện, quát to:
- Đầy tớ nhỏ, đáng giết.
Cung nga thái giám trên điện sợ tới mức rầm quỳ đầy đất. Thái Bình công chúa khẩn trương khuyên nhủ:
- A mẫu không nên tức giận, tránh tổn hại sức khỏe.
Thái Bình công chúa vừa vỗ khẽ vào lưng bà vừa nói:
- A mẫu sùng tin Phật pháp, cho nên hết sức tin tưởng Hoài Nghĩa hòa thượng, chỉ có điều... Hoài Nghĩa hòa thượng lại dựa vào lòng tin của mẹ, càng ngày càng quá mức, thậm chí ngay cả loại chuyện này cũng kéo lên người mình, coi là một việc vinh quang, làm dân chúng không rõ chân tướng đều nói a mẫu...được rồi được rồi, nữ nhân không nói nữa, xin a Mẫu bớt giận mà!
Võ Tắc Thiên đương nhiên biết con gái biết mối quan hệ giữa mình và Tiết Hoài Nghĩa, nói vậy là bởi vì sợ mình khó chịu, liền cười khổ nói:
- Con gái à, hắn không nói dối đâu, Minh Đường và Thiên Đường là hắn phóng hỏa đấy, nếu không có như thế, hai tòa đại điện, sao có thể dễ dàng bị cháy được.
Thái Bình công chúa ra vẻ kinh hãi, thất thanh nói:
- Cái gì, là Hoài Nghĩa đại sư phóng hỏa thật? Việc này...bất kể là cố ý hay vô ý, đều là tội lớn, đều đáng chém đầu!
Võ Tắc Thiên khẽ thở dài, suy sụp nói:
- Con ài, con nghĩ vi nương không muốn giết hắn sao? Vi nương hận không thể nghiền hắn thành tro, nhưng...Hoài Nghĩa ỷ vào lòng tin của vi nương, mới việc gì cũng dám làm. Thiên Đường bị cháy, Minh Đường cũng bị hủy hoại trong chốc lát, việc này nếu lan truyền ra ngoài, người trong thiên hạ biết là bởi vì... lúc ấy thể diện của vi nương nào còn nữa, thể diện của triều đình nào còn nữa?
Thái Bình công chúa nói:
- A mẫu, hiện tại Hoài Nghĩa đã tự lan truyền ra ngoài, truyền khắp thiên hạ rồi!
Võ Tắc Thiên lắc đầu, nói:
- Dân gian truyền như nào, thì cũng chỉ là lời đồn, nếu vi nương vì thế mà trị tội hắn, vậy thì không ổn. Muốn giết Hoài Nghĩa, không nhất thiết phải ngay lập tức, ít nhất cũng phải đợi vụ việc Minh Đường và Thiên Đường bị thiêu cháy qua đi đã, mới tìm lý do giết hắn.
Thái Bình công chúa nói:
- Hoài Nghĩa người này một khi điên lên, trời biết hắn còn muốn làm chuyện điên gì, người này còn sống thêm một ngày, đều là tai họa!
Võ Tắc Thiên sớm hận không thể lập tức xử tử Tiết Hoài Nghĩa, dù chẳng sợ việc này đã ai ai cũng biết, chỉ có điều xuất phát từ tâm lý bịt tai trộm chuông (tự lừa dối mình, không lừa dối được người), bà cũng không muốn động thủ lúc này, chứng thực lời đồn đại kia là thật.
Thái Bình công chúa đảo mắt, nói:
- Thật ra con có một chủ ý, có thể diệt trừ người này.
Võ Tắc Thiên biết rằng bởi vì chuyện khiến Phùng Tiểu Bảo nhập gia phả Tiết thị, cải danh thành Tiết Hoài Nghĩa, toàn bộ Tiết gia đều rất chán ghét Phùng Tiểu Bảo, mà con gái vốn là con dâu Tiết gia, xưa nay vô cùng căm ghét Tiết Hoài Nghĩa ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ là e ngại mình mà không dám tỏ vẻ thôi, cho nên đối với việc con gái có dụng tâm muốn mình xử tử Phùng Tiểu Bảo, bà không chút nào nghi ngờ, mà vui mừng hỏi:
- Con có chủ ý gì, nói mau cho vi nương nghe đi.
Thái Bình công chúa ghé vào tai bà nói nhỏ vài câu, Võ Tắc Thiên trầm tư một lát, nhẹ nhàng gật đầu:
- Ừ, kế này khả thi, chỉ có điều khắc phục hậu quả chuyện này...
Thái Bình cười quyến rũ, nói:
- A mẫu yên tâm, con gái dựa theo lời của a mẫu, nghiền hắn thành tro thành xương, người đã không còn, còn có dấu vết gì nữa?
Võ Tắc Thiên cắn chặt răng, trầm giọng nói:
- Được, vậy ...giao cho con xử lý, phải làm sạch sẽ gọn gàng đấy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bóng đêm thâm trầm, ánh đèn dầu leo lắt.
Dương Phàm dưới ánh đèn cẩn thận bôi kim sang dược lên vết thương, thay một lớp vải trắng mới. Vải này dùng nước sôi luộc qua, đã không còn cứng như trước, cẩn thận quấn lại vết thương, băng bó chắc chắn, hắn mới dập tắt đèn, gối kên hai cánh tay nằm trên ghế.
Tất cả dược liệu ở tiệm thuốc trấn trên mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, đều đã bị Phí Mạt tịch thu hết, cho nên Dương Phàm có thể dùng kim sang dược tốt nhất mà không cần phải nhai nhuyễn thảo dược để đắp lên vết thương.
Ban ngày, ngày người Khiết Đan luôn bận rộn cho chuyện rời đi, bọn họ ở trong núi, ngoại trừ không lo về củi đốt, còn lại vật gì cũng thiếu thốn, cho nên những gì có thể mang đi, bọn họ đều cố gắng chất lên xe, bao gồm từng cái nồi thiết.
Cả ngày, mọi thứ trong viện đều trở nên lộn xộn, Dương Phàm lười biếng nằm trong sân viện phơi nắng, một mực ở trong phòng nghỉ ngơi, thỉnh thoảng chợp mắt một chút, buổi tối liền không quá mệt nhọc.
Dương Phàm gối lên cánh tay, lẳng lặng suy nghĩ: - Vết thương còn chưa lành hẳn, hiện tại nếu như chạy trốn…, khả năng chạy thoát quá nhỏ, một khi đã như vậy, không bằng tạm thời nhẫn nại.
Từ khi cứu Phí Mạt một mạng, Phí Mạ đã không còn xem hắn như kẻ thù nữa, đây là một dấu hiệu tốt, đợi khi vết thương lành hẳn, cho dù muốn trốn khỏi thâm sâu cùng cốc, cũng nắm chắc hơn tình trạng lúc này.
Chỉ có điều, mất tích lâu như vậy, “ Thừa Tự Đường” bên kia cố nhiên gặp phải khó khăn, chỉ sợ trong nhà lại càng gặp nhiều nguy hiểm hơn. Triều đình không thiếu một Dương thang giám, Thái Bình trên vai còn mang trọng trách đại nghiệp quốc gia, có thương tâm, cũng sẽ nhanh chóng qua đi, nhưng Tiểu Man và A Nô nhất định không vượt qua nổi đả kích lần này.
Dương Phàm thở dài, sờ thắt lưng của hắn, trên thắt lưng, hắn đã dùng than viết tin tức của mình lên miếng vải bố trắng, chỉ đợi mai lúc rời đi, lại tìm cơ hội đưa cho dân chúng trên trấn.
Trên mảnh vải đã hứa hẹn nhiều lời trả ơn hậu hĩnh, người nhặt được nó cho dù chỉ có một phần vạn hy vọng, nhất định cũng sẽ đêm trình quan phủ, người nhà có hy vọng biết tin hắn vẫn còn sống.
- Chỉ sợ người nhặt được không biết chữ, nhặt được lại đem giặt sạch… Ừm! Vị y sĩ kia, y nhất định là biết chữ, ngày mai trước khi đi tìm cớ đến nhà y một chuyến…
Dương Phàm vừa nghĩ đến đó, đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét.
Hắn vừa mới đứng lên, chợt nghe một tiếng rên nhỏ trong viện, với thính lực cao cường của Dương Phàm, còn nghe thấy tiếng lợi khí cứa vào da thịt “ hì hì”, Dương Phàm âm thầm cả kinh, vội vàng đi đến trước cửa, quải trượng nện xuống nền nhà cũng hết sức nhẹ nhàng, tránh phát ra âm thanh “ soạt soạt”.
Dương Phàm vừa mới đi đến trước cửa, liền phát hiện ánh sáng chợt lóe, dường như có người đến, hắn vội vàng ẩn thân tránh sang bên tường.
Gần như cùng lúc, một bóng người giấu đao sau khuỷu tay, nhanh chóng lắc mình vào phòng.
Người xông tới là Trương Thư Hào, đại hỏa hậu viện bùng lên, tiếng quát tháo nởi lên khắp nơi, chỉ cần chậm hơn một khắc, Dương Phàm sẽ tỉnh lại. tuy chân hắn bị thương nhưng vẫn là mau chóng ra tay sẽ tốt hơn, Trương Thư Hào vừa sải bước vào phòng, liền chạy nhanh tới giường.
- Phanh!
Dương Phàm giương quải trượng, hung hãn đập một kích vào sau đầu Trương Thư Hào, sau đó níu cổ áo y, kéo thân mình đang ngả về phía trước của y về ngực mình. Đồng thời, quải trượng nhanh chóng nhướng về trước, đỡ được thanh đao, tránh cho đao rơi xuống đất gây ra tiếng động.
Người này nếu công kích người Khiết Đan, hắn không cho rằng y sẽ là kẻ địch của mình, nhưng hắn càng không cho rằng chỉ hai ba câu của mình có thể hiểu rõ y là người như thế nào, y vì sao nói với người Khiết Đan nhiều chuyện như vậy, trước tiên đánh y bất tỉnh rồi nói sau.
Dương Phàm vừa mới đỡ lấy y, đã nghe bên ngoài có giọng nói nôn nóng, quát kẽ: - Mau chút, nhớ kĩ phải chặt đầu của Dương Phàm!
Dương Phàm nhất thời rùng mình, hắn vạn lần không ngờ tới, đám thích khách vốn dĩ tới công kích người Khiết Đan, nhưng mục tiêu lại là hắn! Điều này sao có thể? Hắn đã lọt vào tay của người Khiết Đan, đến tột cùng là ai không tiếc dùng thủ đoạn phát động công kích người Khiết Đan, lại muốn đưa hắn vào chỗ chết?
Lúc này, tiếng la hét ở hậu viện ngày càng vang dội, toàn bộ trang viên tràn ngập âm thanh người hô ngựa hí.
- Mau! Chậm thì…
Lương Thích ở một trạm gác ngầm khác, cất bước đuổi tới tiếp ứng, y vừa mới hướng trong phòng hô một tiếng, liền có một thân ảnh từ trong phòng giương nanh múa vuốt phóng tới. Lương Thích hoảng hốt, vung đao bổ xuống, “ phù” một tiếng, thiếc đao liền xẹt qua ngực hắc ảnh, máu tươi tung tóe.
Dương Phàm coi Trương Thư Hào như ám khí ném ra ngoài, lập tức một tay quơ lấy thiếc đao, một tay chống quải trượng, liền phóng ra ngoài. Lương Thích vừa mới chém một đao lên người Trương Thư Hào, trước mắt hàn quang chợt lóe, lại một ánh đao bổ tới, Dương Phàm đã ra tay.
Dương Phàm không nói lời nào, mở đầu bằng một đao, chỉ có điều hắn không chém vào điểm yếu hại của Lương Thích, mà bổ về phái đầu vai của y, hắn còn muốn lưu lại người sống. Lương Thích chấn động, vội vàng nghiêng người người, Dương Phàm đùi phải có thương tích, hành động không đủ dứt khoát, động đến vết thương, động tác vừa chậm lại, khiến y tránh được một đao.
Lương Thích kinh hãi nói: - Ngươi còn sống?
Dương Phàm cười lạnh nói: - Mệnh của Dương mỗ không dễ lấy như vậy đâu!
Trong lúc nói chuyện, thiết đao trong tay hai người liên tiếp va chạm “ đương đương đương”, tia lửa chợt lóe, Dương Phàm nhìn rõ bộ dáng của Lương Thích.
Ngày đó khi Phí Mạt tập trung những thân sĩ bản địa lại, Dương Phàm vẫn chưa nhìn rõ bộ dáng của họ, sau ở lại nhà Phí Mạt trong sân viện này, Lương Thích cũng ít được cho phép lại đây, Dương Phàm cũng chưa từng gặp qua y, vì vậy cho dù thấy được bộ dáng của y vẫn không biết là ai.
Dương Phàm đang muốn ép hỏi lai lịch của đối phương, đột nhiên bảy tám tên Khiết Đan vạm vỡ từ ngoài viện chạy vào, mỗi người trong tay cầm binh khí và cuốc, người phía trước hô to: - Đại đầu lĩnh, đại đầu lĩnh, hậu viện… A?
Vừa thấy trong hành lang tối đen, có người đang giao thủ, tên Khiết Đan chấn động, lập tức xông tới.
Dương Phàm vừa thấy, trong lòng liền động, rồi đột nhiên hét lớn : - Mau! Những nười này muốn ám sát Phí đại đầu lĩnh! Dứt lời, chân trái đá vào mông của Trương Thư Hào. Đạp thi thể kia ra ngoài, “ rẹt” một tiếng, trượt xa hai thước tới trước cửa phòng của Phí Mạt mới dừng lại.
Lập tức, Dương Phàm cố nén đau đớn. Đứng lại vững vàng, quải trượng Độc Long nhanh chóng đâm vào hạ âm của Lương Thích, mà tay trái cầm đao nhanh hơn một bước, chém về động mạch ở cỗ Lương Thích. Việc đã đến nước này, không thể lưu lại người sống, chỉ có thể để y phát huy tác dụng khác.
Lương Thích vung đao “keng” một tiếng đỡ một đao của Dương Phàm, dưới háng lập tức một trận đau đớn, y ngay cả hô hấp cũng đình chỉ.
Dương Phàm tay trái không nhanh nhẹn bằng tay phải, vì vậy cố ý dùng tay trái vung đao làm mồi, tay nắm quải trượng hóa tành côn ảnh, mạnh mẽ đánh xuống hạ thể Lương Thích.
Lương Thích chỉ cảm thấy một trận nhức cả hạ bộ, đau thấu xương thấu cốt. Bởi vì y bị nát bộ phận dưới rồi.
Rắn độc nhất cũng chỉ dài 7 tấc, người luyện thiết bố sam cũng có điểm yếu, người nam nhân kiên cường này nơi đó phải chịu một kích như vậy, cũng tạm thời mất hết khí lực.
Lương Thích cong người lại, hai mắt lồi ra, y nhè nhẹ hấp khí. Nhưng ngay cả hô hấp y cũng không thở nổi, nhưng rất nhanh y sẽ được giải thoát, Dương Phàm lại vung xuống một đao, đem đầu của y cùng những đau đớn kia phân cách, Lương Thích nặng nề ngã xuống, trừng to mắt nhìn thân thể của mình, y cuối cũng cũng không còn đau nữa!
Dương Phàm vọt tới trước mặt binh lính Khiết Đan nói: - Mau đi xem Phí đại đầu lĩnh!
Những binh lính Khiết Đan nhìn thấy thích khách bị Dương Phàm giết chết liền như ong vỡ tổ chạy tới nơi ở của Phí Mạt, loạn gọi: - Đại đầu lĩnh! Đại đầu lĩnh!
- Ta ở chỗ này!
Phí Mạt nghe thấy người của mình loạn gọi, lúc này mới run rẩy đứng lên.
Tiếng la hét bên ngoài vang lên, khi trong viện phát ra âm thanh đao kiếm va chạm, Phí Mạt đang say trong giấc nồng cũng bị tiếng nổ lớn đánh thức.
Mông y trúng tiễn, vẫn luôn nằm úp mà ngủ, Dương Phàm bây giờ hành động bất tiện, y hiện tại không thể hành động, vừa nghe động tĩnh vội vàng xoay người xuống giường, mông đụng một cái, đau muốn chết.
Phí Mạt không dám kêu la, vội vàng từ dưới gối rút ra đoản đao, liền hướng chỗ đó nằm úp sấp, một khi có người xông tới, cũng đành nhịn đau liều mạng. Đợi nửa ngày, cứu binh rốt cuộc đã tới, Phí Mạt không muốn cho bọn thuộc hạ nhìn thấy bộ dạng này của y, nhịn đau nằm úp trên giường, lúc này mới giương giọng la lên.
Vài tên lính Khiết Đan cầm đuốc soi vào gian phòng, liền thấy Phí đại đầu lĩnh một tay cầm đao, ghé vào trên giường, uy phong lẫm lẫm quát hỏi: - Kẻ xấu đều giết?
Mấy tên lính Khiết Đan đồn thanh đáp: - Đại đầu lĩnh, chúng ta ra ngoài nói sau! Lửa sẽ nhanh lan đến đây!
…
Trời sáng, người Khiết Đan thu thập hành trang, bắt đầu rời khỏi thôn. Cùng lúc đó, binh lính Khiết Đan trụ tại Trác Lộc và quanh thôn cũng bắt đầu xuất phát, vừa hành quân vừa hội họp.
Bạo động phát sinh ở trấn đêm qua, rất nhanh được bình ổn, những người có ý chạy trốn khỏi trang viên cũng chạy không thoát, những kẻ chạy xa nhất ra khỉ trang viên cũng bị loạn tiễn bắn chết, còn những tráng đinh trong trang viên bị binh lính Khiết Đan nổi giận chém chết.
Chẳng qua tổn hại mà bọn họ gây ra cũng không nhỏ, tàn bộ trang viên bị đốt thành tro, giờ chỉ còn một mảnh đất trống, còn liên lụy tới mấy gia đình lân cận.
Toàn bộ lương thực, vải vóc quần áo, đệm chăn cướp được từ trấn trên đa số bị thiêu hủy hết, chỉ có hơn mười xe tài vật ở tiền viện được cứu kịp thời, không bị tổn thất nặng nề, tuy nhiên khi kéo xe ra đi, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy trên xe có từng trận khói nhẹ.
Phí Mạt ghé vào một chiếc xe ngựa, trên xe chỉ có một cái lều đơn giản, y ngồi bên cạnh Dương Phàm, vết thương trên đùi Dương Phàm đã bị vỡ ra trong lúc kích chiến đêm qua.
Dương Phàm hỏi: - Trang viên này là biệt viện của Phạm Dương Lư Thị?
Phí Mạt nói: - Không sai! Tiên sư bà nó chứ, Phạm Dương Lư Thị, quả nhiên khồn hổ là bá chủ phía bắc, vài tên trang đinh trong nhà, không ngờ còn có lá gan lớn như vậy!
Dương Phàm âm thầm hít vào một hơi, hắn rốt cuộc hiểu rõ.
Phí Mạt tức giận mắng một trận, chợt nhìn về phía Dương Phàm, hỏi: - Ngươi vì sao cứu ta?
Dương Phàm trầm ngâm một lát, nói: - Ta hy vọng thanh thế của các ngươi càng ngày càng lớn, các ngươi càng tỏ ra hung dữ, đối với đại sự phục hưng Lý Đường càng có lợi. Hiện giờ thái tử đã được bổ nhiệm làm Nguyên soái rồi, đây là một dấu hiệu tốt, tuy nhiên… còn chưa đủ!
Phí Mạt liếc hắn nói: - Ta nhổ vào! Phí mỗ ta có quan trọng như vậy sao, ngươi đã cứu ta hai lần, ngoại trừ lý do này, không còn lý do nào khác sao?
Dương Phàm bật cười nói” - Còn cái gì? Ngươi là kẻ trộm ta là quan, ngươi sẽ không cho là ta muốn cùng ngươi kết huynh đệ đi?
Phí Mạt ha hả cười: - Ta nói, ngươi dứt khoát lưu lại làm quân sư của ta, như thế nào?
- Ta không làm!
- Ngươi có tin là ta giết ngươi không?
- Đây là báo đáp của người với ân nhân cứu mạng không?
- Con bà nó chứ!
Phí Mạt phẫn nộ mắng một câu, rồi lại ngậm miệng.
Các lộ binh mã của quân Khiết Đan dần dần hội hợp lại, bắt đầu tiến về hướng đông, giữa trưa đại đội nhân mã lộn xộn dừng lại, dùng cơm trưa, lúc chuẩn bị tiếp tục lên đường, Tôn Vạn Vinh đột nhiên hạ một đạo quân lệnh, vì thế hơn một vạn quân bị thương nhẹ trong cuộc chiến lần trước có thể lưu lại, binh mã còn lại toàn bộ rời khỏi đại đội.
Dương Phàm ngồi trên xe, chỉ thấy vô số kỵ binh lũ lượt hướng về phía nam, thiên binh vạn mã đi qua, bụi mù cuồn cuộn nổi lên giống như mây đen che khuất khoảng trời mênh mông.
Dương Phàm hỏi lộ ra vẻ mặt kinh hãi, theo bản năng hỏi: - Đã xảy ra chuyện gì?
Phí Mạt ha hả cười, trên mặt lộ ra chút giảo hoạt không tương xứng với dáng vẻ trực tính chất phát của y: - Đại nguyên soái dẫn binh nam hạ, tấn công Ký châu.
- Cái gì?
Dương Phàm thầm giật mình: - Không phải là trở về trong núi sao?
Phí Mạt lười biếng nói: - Khả Hãn trúng nắng, sau thân mình có chút không thoải mái, lần này dẫn chúng ta trở lương thảo trở về trước. Về phần đại nguyên soái…, ngươi xem trong Trác Lộc thành to lớn như vậy, mà không có thám tử triều đình sao? Khả Hãn cố ý tung tin trở về núi, để đánh lừa quan binh thôi.
Dương Phàm yên lặng một lúc nói: - Chủ lực xuôi nam, chỉ để một tiểu đội hộ tống Khả Hãn trở về núi, lại còn nhiều quân nhu như vậy, các ngươi không sợ đại quân triều đình chặn đường sao?
Phí Mạt cất tiếng cười to: - Ha ha! Nếu bọn họ thật sự đuổi theo, chúng ta cùng lắm bỏ lại lương thực, quay đầu đánh tiếp một tòa thành khác, vơ vét nhà bọn chúng. Tuy nhiên, người thực cho rằng Võ Du Nghi sẽ phái binh tới sao? Nếu hắn có lá gan này, chúng ta dừng lại ở Trác Lộc mấy ngày nay, hắn đã sớm tới rồi, ha ha ha…
Tuy rằng Võ Du Nghi là tướng lĩnh, nhưng là một viên quan của triều đình, Dương Phàm nghe những lời khinh miệt càn quấy của Phí Mạt cũng không kìm nổi đanh mặt lại.
Mấy vạn thiết kỵ binh Khiết Đan thuộc các bộ lạc khác nhau, một tiếng “ nam hạ”, bọn họ lập tức rời khỏi bộ lạc tụ hợp, thoạt nhìn lộn xộn không có quy tắc, tuy nhiên người Khiết Đan không cần tiến hành chỉnh hợp quân ngũ như kỵ quân người Hán. Thông qua bản lĩnh săn bắt được rèn luyện từ nhỏ, việc chinh chiến trở thành bản năng của bọn họ. Liền trên đường đi lộn xộn như vậy, tự nhiên dựa theo các bộ phận đại kỳ mà tạo thành đội ngũ, xếp hàng, tiếp đó tạo thành một đội quân hữu hiệu.
Chạng vạng tối, bọn họ dừng chân bên một dòng sông nhỏ.
Tôn Vạn Vinh cưỡi một con ngựa cao lớn, đứng trước đội quân đầu tiên, lẳng lặng nhìn chăm chú đội quân của y.
Thiên quân vạn mã trước mặt y chậm rãi an tĩnh lại, giống như ngọn núi cao sừng sững, tạo nên một khí thế hùng tráng hiên ngang.
Tôn Vạn Vinh hài lòng gật đầu, cao giọng quát: - Ta giả trang trở về núi, đánh lừa quân Đường, người Đường tất vô phòng bị! Nay toàn bộ tướng sĩ binh lính chỉ mang theo lương thực của hai ngày, ngày đêm hành quân thần tốc, tiến thẳng đến Ký châu. Người Đường dù có cho trinh thám cưỡi ngựa đuổi theo, chúng ta cũng phải để cho bọn chúng theo sau chúng ta tận mắt nhìn thấy chiến kỳ Thương Lang cắm trên thành Ký châu!
Tay của y chậm rãi lướt xuống hông, “khanh” một tiếng rút ra trường đao Đột Quyết mang chút độ cong, hai chân nhẹ nhàng nhấp vào bụng ngựa, chiến mã chạy nhanh qua hàng ngũ đội quân chỉnh tề như bức tường thành: - Tất thủ Ký châu, không gì không đánh được!
- Tất thủ Ký châu, không gì không đánh được!
- Tất thủ Ký châu, không gì không đánh được!
Mấy vạn binh Khiết Đan đồng thanh hô hoán, tiếng gầm như muốn dời non lấp biển, long trời lở đất, xa xa trong rừng Bạch Hoa, vô số chim tước kinh sợ bay lên, lượn trên bầu trời đầy nắng chiều.
Tôn Vạn Vinh bỗng nhiên thúc ngựa, vung trường đao về phía nam, ra sức hô lên: - Tiếp tục tiến lên!
Thiên quân vạn mã như ngọn sóng dữ, đạp vỡ con sông nhỏ trước mắt, cuồn cuộn hướng về phía nam!
Hướng nam, hướng nam, tiếp tục tiến về phía nam! Dưới bầu trời phía nam, ráng chiều đỏ thẫm như nhuộm máu, kỵ binh ùn ùn kéo đến sẽ nhanh chóng hòa cùng ánh chiều đỏ rực ấy.
***
Thành Lạc Dương lúc chạng vạng, vì sắp đến lúc đóng cửa thành, trên đường phố đã không còn bao nhiêu người, ngẫu nhiên cũng có vài người vội vã trở về nhà.
Trên cầu Thiên Tân, một đội nhân mã chậm rãi đi đến.
Hộ vệ chung quanh là bộ giáp sáng lóang, Võ Vệ Lâm thoạt nhìn vô cùng uy phong, mà giữa đoàn người là người Đột Quyết khoác áo lông, tóc quăn, mũi nhọn, Hồng Lư tự điển khách khanh ( người xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc) Lưu Nhược Vũ sắc mặt đờ đẫn, trên mặt không có chút biểu tình nào, liền lặng yên đi trướcc ùng người Đột Quyết, luôn vội vàng tới dịch quán an bài cho mấy người Đột Quyết, mới quay đầu, thản nhiên nói: - Sứ giả mời về dịch quán nghỉ tạm, nếu cần gì, cứ phân phó quán thừa(quan giúp việc thời xưa)!
Sứ giả Đột Quyết là một đại hán vạm vỡ 40 tuổi, chòm râu như hao cái móc câu, nét mặt rất kiên quyết, ánh mắt lộ ra vẻ khôn khéo giảo hoạt. Đối với điển khách khanh Lưu Nhược Vũ có phần khinh thường, sứ giả Đột Quyết kia tỏ ra ngang ngạnh, chỉ thản nhiên mỉm cười, nói với tiếng hán của kẻ ngoại ban: - Làm phiền Lưu điển khách, chúng ta cũng không cần gì thêm, chỉ có điều hy vọng hoàng đế quý quốc có thể sớm một chút cho chúng ta câu trả lời, Khả Hãn của chúng ta không có nhiều kiên nhẫn lắm!
Sứ giả Đột Quyết đắc ý cười to, xoay người xuống ngựa, bởi vì trường kỳ cưỡi ngựa hai chân có chút căng cứng, bước vào dịch quán
Trên điện Võ Thành, chúng Tể tướng cùng vài vị trọng thần vẫn tiếp tục bàn luận, còn chưa xuất cung
Võ Tắc Thiên vẻ mặt mệt mỏi, nhưng cực độ phẫn nộ, khiến cho dung nhan già nua của bà vẫn tràn đầy uy nghiêm như cũ: - Buồn cười! Quả thực là buồn cười! Tăng lụa, nông cụ, mầm móng, sắt thép, dược liệu, nông thư, sách thuốc... , cái này cũng chưa tính, hắn còn muốn hàng hộ ở eo sông Lục Châu cùng với mảnh đất Thiền Vu Đô Hộ Phủ, tên Mặc Xuyết này thật sự quá to gan, trẫm không trị tội xâm lấn của y, y thế còn dám có lòng tham không đáy như vậy!
Lân Đài Thiếu giám Lý Kiệu nghiêm mặt nói: - Nếu đáp ứng những điều kiện này của người Đột Quyết, để cho Mặc Xuyến được người, được đất, được nông cụ, quốc lực của Đột Quyết càng thêm cường thịnh. Hơn nữa, Đột Quyết lòng lang dạ sói, tham mà không tín, ngay cả hứa cho y tất cả điều kiện này, cũng không có khả năng đổi lấy hòa bình. Thần nghĩ, nên tăng cường quân đội, phòng bị thế tiến công của chúng!
Lý Kiệu cũng là một thành viên của phái Bảo Hoàng, y ủng hộ thái tử Lý Đán, vì vậy Ngụy Nguyên Trung và Diêu Sùng cùng nhau kết bè kéo cánh, lập tức đem y kéo vào vòng xoáy chính trị.
Y nói lời này, cũng chính là ý tứ của Ngụy Nguyên Trung cùng Diêu Sùng. Lúc này, thế cục còn chưa rõ ràng, hoàng đế tuy vô cùng phẫn nộ, nhưng vẫn chưa biết được tâm ý như thế nào, vì vậy trước ra mặt tỏ thái độ thích hợp.
Võ Tắc Thiên lệnh cho thái tử Lý Đán làm nguyên soái, Địch Nhân Kiệt làm phó soái, phát binh Tây Vực, thảo phạt Đột Quyết. Đột Quyết nghe nói triều đình tăng binh, hơn nữa tướng lĩnh nổi danh Địch Nhân Kiệt nắm giữ ấn soái, lại phất cờ hiệu của thái tử Lý Đán, một đường vạn dân ủng hộ, quân tâm sĩ khí cực thịnh, lo lắng chịu thiệt, lập tức thu binh lui về.
Địch Nhân Kiệt không đuổi kịp, hơn nữa cũng không tin có thể một trận tập kích là tiêu diệt được quân địch, vì thế đành đóng quân biên cảnh, canh phòng nghiêm ngặt quân Đột Quyết tập kích, đồng thời giúp dân biên giới sửa chữa nhà cửa sau tai họa, song phương tạm thời án binh bất động.
Lúc này Thổ Phiên nội loạn, vương tướng tranh quyền, Đột Quyết thiếu đi một đồng minh, cũng không muốn cùng triều đình giao chiến gây tổn hại nặng nề, nhưng Mặc Xuyến lại không muốn buông tha cho cơ hội tốt lần này, phái sứ giả vào kinh, nghị hòa với hoàng đế.
Điều kiện của y là: y nhận Võ Tắc Thiên làm nghĩa mẫu, đồng thời nguyện đem nữ nhi gả cho Chư vương triều đình, cùng triều đình kết liên minh. Tuy nhiên, đồng thời y còn yêu cầu rất nhiều lụa là, gấm vóc, nông cụ, hạt giống, vũ khí bằng thiết, thậm chí là sách thuốc, dược liệu. Những cái cũng chưa tính, y còn yêu cầu dân vùng eo sông Lục châu quy hàng trở thành hộ dân Đột Quyết, cùng với mảnh đất Thiền Vu Đô Hộ Phủ.
Eo sông Lục Châu hàng hộ có hơn tám ngàn hộ, các hộ này đều là dân tộc du mục đơn lẻ, tương đương với hớn tán ngàn hộ người Hán, một hộ khoảng năm sáu người, hơn tám ngàn hộ này chính là bốn năm vạn dân, mỗi gia đình ít nhất một tráng đinh, chính là gần một vạn dũng sĩ tinh thông cưỡi ngựa bắn cung.
Quan trọng nhất, những hộ Khiết Đan này là chủ động quy thuận triều đình, nếu đem bọn họ giao cho Mặc Xuyến, người trong thiên hạ sẽ nhìn Đại Chu như thế nào? Những bộ lạc giống như vậy không chỉ một hai a!
Mà Thiền Vu Đô Hộ Phủ là một trong sáu đô hộ hủ quan trọng nhất thời Đại Đường, thuộc quan nội, cảnh bắc là ranh giới với đại mạc, nam chống đỡ hoàng hà. Nếu thật đáp ứng bọn họ, người Đột Quyết có thể ngay dưới mắt Võ Tắc Thiên chăn thả dê bò rồi.
Võ Tắc Thiên liếc mắt nhìn Dương Tái Tư một cái, hỏi: - Dương khanh ngươi nghĩ như thế nào?
Dương Tái Tư cuống quýt trả lời: - Ồ…, thần nghĩ, Mặc Xuyến nguyện làm nghĩa tử, gả con gái cho Chư vương triều ta, vẫn có lòng thuần phục bệ hạ. Tuy nhiên, bọn họ lại yêu cầu Lục Châu hàng hộ, đòi mảnh đất Thiền Vu, muốn Đại Chu ta cắt đất bỏ dân, yêu cầu như thế quả thật là…
Bốn chữ “ Tang quyền nhục quốc” tới bên miệng, lại bị y nuốt xuống, nhanh chóng đổi thành - Quả thật là lòng tham không đáy, thần nghĩ, nếu đồng ý, không phải là cổ vũ cho dã tâm của Đột Quyết sao, nên cự tuyệt như ý của Dư Nghiêm Từ!
Diêu Sùng nghe y nói lập lờ nước đôi, không khỏi cả giận nói: - Đâu chỉ không thể đồng ý cắt đất bỏ dân, cũng kiên quyết không đồng ý tặng lụa là gấm vóc, binh khí, nông thư, sách thuốc! Đây là tư địch! Người Đột Quyết thừa dịp phía bắc triều ta không ổn định, xuất binh xâm chiếm biên cương, giết dân ta vùng biên giới, hiện giờ chỉ nói một câu nghị hòa, không nhận bất kỳ trừng phạt nào, ngược lại triều đình phải dâng tặng nhiều thứ cho y, thế gian nào có đạo lý như vậy?
Nạp Ngôn Lã Kiệt lo lắng nói: - Lời nói của Diêu tướng cố nhiên là đúng, nhưng binh mã Địch công nắm giữ tuy nhìn cường thịnh, nhưng đa số chưa được huấn kuyện qua mộ binh, Địch công chưa từng lãnh binh đánh giặc, thiếu kinh nghiệm chiến đấu, nếu Mặc Xuyến hạ âm xâm chiếm phía đông một lần nữa, hiện nay Khiết Đan hung hăng ngang ngược truộm cướp khắp nơi, nếu Tây Bắc lại nổi lên báo động…, chỉ sợ…
Võ Tắc Thiên nghe xong, mi tâm không khỏi nhíu chặt. Bà có chút hối hận lúc trước không nên tin tưởng lời nói của Chu Hưng, xử tử Hắc Xỉ Thường Chi. Hắc Xỉ Thường Chi đối đầu với Đột Quyết chưa bao giờ thất bại, người mà Đột Quyết sợ nhất chính là ông, nếu ông còn sống, Mặc Xuyết há dám công phu sư tử ngoạm như vậy, mười sáu vạn đại quân cũng không bị tiêu diệt ở cửa cốc Hoàng Chương.
Tên Võ Du Nghi đáng giận kia, tới phương bắc rồi chỉ thủ thành, trước sau không dám quyết chiến cùng địch nhân, ngồi xem Khiết Đan tung hoành Hà Bắc, nơi nơi quấy nhiễu, nếu không phải Đại Khả điều động binh mã gia nhập binh đoàn sông Lũng, khi đó Mặc Xuyến không dám cháy nhà đi hôi của, triều đinh flam fsao phải lo được cái này mất cái kia, không thể không theo ý của bọn Đột Quyết xảo trá.
Suy nghĩ thật lâu sau, Võ Tắc Thiên thu lại phẫn nộ, nặng nề thở dài: - Trước lo việc sứ giả Đột Quyết, kéo dài thời gian. Tốc truyền mệnh lệnh cho Võ Du Nghi, để hắn xuất binh, chủ động quyết chiến cùng địch, mau chóng tiêu dịch phản tặc Khiết Đan!