Tướng lĩnh phụ trách mang lương thực cùng đồ quân nhu trở về tâm sơn tên gọi Tề Đinh, là tâm phúc của vô thượng Khả Hãn Khiết Đan Lý Tận Trung.
Nếu công bố với bên ngoài Khã Hãn nhiễm bệnh, ần trở về núi tĩnh dưỡng, lưu lại một danh tướng tâm phúc bảo vệ mới là bình thường.
Hơn một vạn người, lại thêm la ngựa đồ quân nhu, cũng là một đội ngũ trùng trùng điệp điệp, Tề Đinh cần thống lĩnh toàn quân, đặc biệt là trông giữ chiếc xe giấu thi thể Lý Tận Trung, gần như một tấc cũng không rời, vì vậy Dường Phàm vẫn chưa gặp qua y.
Kỳ thật, hơn một vạn binh mã hộ tống nhiều đồ quân nhu như vậy, Võ Du Nghi chỉ cần phái một tiểu đội kị binh, cho dù không tiêu diệt được bọn chúng, cũng có thể giành lại những đồ quân nhu này. Cho dù đoạt không được, cũng có thể buộc người Khiết Đan thiêu hủy những đồ quân nhu này, đối với quân Khiết Đan mà nói đây là một đả kích trầm trọng.
Đừng thấy Phí Mạt nói đùa thoải mái như thế, những đồ vật này khó lòng mà đoạt được. Kỳ thật, công thành cướp trại đối với bọn chúng những binh lính tinh thông cưỡi ngựa săn bắt mà nói, hoàn toàn không phải là việc dễ dàng như vậy.
Nếu có thể làm cho chúng thiếu lương thực cùng y phục, chỉ đợi đến mùa đông, không cần quan binh đến, với gió phương bắc gào thét, cũng khiến cho đại đội quân Khiết Đan giảm quân số, tổn hại nguyên khí.
Nếu không phải Tôn Vạn Vinh biết tin tức Khả Hãn chết không giấu được bao lâu, y cần phải đánh mấy trận thắng lớn để tạo quyền uy cho mình khi quân tâm vẫn còn ổn định, y căn bản sẽ không nguyện mạo hiểm, để cho Tề Đinh dẫn đầu đội binh bạc nhược như vậy hộ tống quân nhu trở về núi.
Nhưng, đoạn đường này đi tiếp, đã đi được bảy tám ngày, bọn chúng cự nhiên không gặp một nhánh Chu quân nào, Phí Mạt dương dương tự đắc, sắc mặt Dương Phàm lại ngày càng thâm trầm, trận đánh Hoàng Chương, thật đã tạo ra uy phong cho người Khiết Đan, trận chiến này bọn chúng khéo léo lợi dụng sự kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại của Chu quân, cùng với đại hình thuận lợi phát huy tác dụng lớn.
Nhưng ở trong mắt người Chu, chỉ thấy trận đánh của người Khiết Đan còn uy phong hơn cả hai cường quốc Thổ Phiên, Đột Quyết. Vốn dĩ, đối với người Khiết Đan cực độ miệt thị lập tức biến thành cực độ kinh sợ, sức chiến đấu của người Khiết Đan quá cường lực, đến nỗi Võ Du Nghi không có hơn mười vạn đại quân trong tay, thậm chí ngay cả một nhánh quân vận chuyển lương thực dễ dàng đánh bại như vậy cũng không dám khiêu chiến.
Cổ Trúc Đình và A Nô vẫn ăn mặc như người hầu, mang theo một nhánh quân từ Mã thành trở về, đang trên đường chạy tới thành Thiên Kim.
Mang danh bại binh lạc trong núi, vòng vo hơn nửa tháng, thật vất vả mới có thể ra khỏi rừng, lập tức chạy trốn vào thành. Mấy ngày nay ở trong núi, hắn chỉ có thể lót dạ bằng mấy quả rừng, thú con, hắn không phải thợ săn, bắt thú con cũng không dễ dàng gì, bữa đói bữa no, đói đến gầy trơ xương, vừa đến Mã thành liền té xỉu.
Chỉ là trước khi ngất xỉu người ta hỏi danh tính hắn, hắn nói ra danh tính của mình, hắn tên là Dương Phàm! Người được Cổ Trúc Đình và A Nô lưu lại Mã thành thu thập tin tức của Dương Phàm như nhặt được chí bảo, lập tức đem hắn về chăm sóc. Bởi vì thân thể hắn quá mức suy nhược, cần cấp bách chữa trị, cũng không dám di động hắn nhiều. Chỉ phái khoái mã đến Thiên Kim thành báo tin.
A Nô và Cổ Trúc Đình nhận được tin, lập tức phi ngựa từ Thiên Kim thành đuổi tới. Kết quả vừa nhìn thấy liền thất vọng vô cùng, tuy người này mệt mỏi đói lả ra, thân hình gầy gò, nhưng A Nô đã quá quen thuộc Dương Phàm, ngũ quan, thân thể to cao so với hắn thua kém rất nhiều, vừa nhìn thấy liền biết đây chỉ là một người cùng tên.
Mấy ngày nay, A Nô đã gặp không ít người trùng tên Dương Phàm, ngừơi sống có, chết có, bất kể là còn sống hay đã chết, cũng không phải Dương Phàm mà nàng tìm kiếm, vì thế mỗi lần có tin tức là một lần thêm bi thương.
Cổ Trúc Đình thấy thế nói: - Ngươi hẳn nên cao hứng mới phải, không có tin tức của tông chủ, không phải chứng minh người còn sống sao?
A Nô hỏi ngược lại: - Nếu chàng còn sống, vì sao một chút tin tức cũng không có? Lý nào, những tên tiểu tốt bình thường, chỉ cần còn sống đều quay về, nhưng chàng vẫn không rõ tin tức.
Kỳ thật, A Nô kỳ thật so với bất cứ kẻ nào đều càng mong Dương Phàm bình yên vô sự, nhưng vì quan tâm, quanh quẩn trong tâm trí nàng, lúc nào cũng là kết quả đáng sợ nhất. Khi ở Thiên Kim thành, mỗi ngày nhìn thấy vô số thi thể đưa vào lò luyện thi, trong đầu nàng luôn hiện lên gương mặt vô cùng thê thảm, giày vò thân hình gầy gò của nàng, khiến nàng tâm lực tiều tụy.
Lúc đoàn xe đang tiếp tục lộ trình, một tên quản sự được Cổ Trúc Đình thuê tạm thời giương roi ngựa, chỉ về phía xa xa nói: - Xem! Có một đội binh mã đang đi đến!
A Nô các nàng đi Mã thành một chuyến, cũng không tìm được Dương Phàm, vì thế khi quay về từ Mã thành đã mua than đá, bình lọ. Mấy thứ này dùng quá nhanh, hỏa tán hơn mười vạn người, cần sôd lượng lớn than đá và bình đựng tro cốt, mặc dù các nàng đặt cửa hàng toàn lực săn xuất, nhất thời cũng không cung ứng kịp. Sau khi mua mấy thứ này về, lại từ địa phương đó thuê khoảng mười cỗ xe ngựa, quản sự lúc này cũng trở thành phu xe.
Cổ Trúc Đình ngẩng đầu nhìn lại, ngay đường chân trời có một đội kỵ binh phóng nhanh tới, Cổ Trúc Đình không để ý tới, chỉ thản nhiên nói: - Chắc là quan binh đi thu dụng loạn binh!
Vài ngày gần đây, thường có quan tướng truêù đình bôn tẩu khắp nơi thu dụng loan binh, các nàng đã khồn còn lạ gì nữa. nơi này cách thành Thiên Kim khá gần, các nàng cũng không nghĩ tới khả năng không phải quan binh.
Nhưng, đoàn nhân mã ngày càng gần, bọn họ không treo cờ hiệu, nhưng khoảng cách ngày càng gần với bọn họ, y phục trên thân bọn họ cũng có thể thấy rõ ràng, bọn tiểu nhị chở than không khỏi la hoảng lên: - Là người Khiết Đan! Bọn chúng là người Khiết Đan!
Người Khiết Đan một đường vận chuyển quân nhu về phía đông, ngay từ đầu còn tận lực tránh xa những con đường gần thành trì, tránh bị quan binh tập kích, quấy rối, nhưng một đường tới đây, bọn chúng phát hiện Chu quân đã bị dọa cho mất mật, dưới nghiêm lệnh của Võ Du Nghi, các thành trì án binh bất động, lá gan của bon chúng cũng lớn dần lên.
Hiện giờ cách đích đến của bọn chúng ngày càng gần, xung quanh ngày càng hoang vu, chỉ có Mã thành, Thiên Kim thành hai tòa thành nhỏ không có đồn trú của đại quân, bọn chúng càng thêm không kiêng nể gì, liền ngông nghênh đi qua.
Khi đoàn người Cổ Trúc Đình phát hiện đoàn quân kia là người Khiết Đan, bọn họ muốn trốn cũng không còn kịp, mấy tiểu nhị chở than sợ tới mức bản năng muốn chạy, nhưng bọn họ chở than muốn bỏ chạy là chuyện không có khả năng, sau một phen rối ren, xa mã ngang dọc phong kín đường đi, đoàn người bị vây kín không có lối thoát.
- Tất cả mọi ngừoi không nên lộn xộn, chúng ta chỉ là thương nhân, chỉ cần không phản kháng bọn chúng sẽ không làm gì chúng ta!
Cổ Trúc Đình đề cao giọng, lớn tiếng nhắc nhở, A Nô lặng lẽ nắm chắc thanh kiếm bên hông. Nhìn đến bọn Khiết Đan, nàng liền nghĩ đến Dương Phàm không rõ sống chết, không chút tin tức, từng người Khiết Đan trong mắt nàng đều là tử địch, nàng hận không thể băm vằm bọn chúng. - A Nô!
Cổ Trúc Đình nhìn thấy ánh mắt khác thường của A Nô, lập tức lớn tiếng ngắc nhở.
A Nô chậm rãi thở dài, buông lỏng tay cầm kiếm.
Binh lính Khiết Đan nhìn thấy thương đội này, một đội quân canh gác lập tức chạy tới, bao vây đoàn thương nhân, vui mừng phóng ngựa đến. Nhìn bộ dáng thất kinh của đám tiểu nhị, hi hi ha ha cười nhạo không ngừng.
Một lát sau, đại đội nhân mã phóng ngựa tới, đang bảo hộ một chiếc xa mã có trong binh canh giữ, từ đội nhân mã bên này đi ngang qua trước mặt đoàn thường nhân, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Trong đội binh mã phía sau, có một người bộ dáng giống tướng lãnh giục ngựa lại đây, giương giọng quát: - Bọn chúng làm cái gì?
Một tên lính Khiết Đan đáp: - Là một đám thương nhân!
Vị quan tướng kia lộ vẻ vui mừng, khua tay nói: - Tìm xem trên xe bọn chúng có gì hay!
- Vâng!
Lập tức có hai tên lính xoay người xuống ngựa. Cầm đao bước tới. lớn giọng quát: - Hết thảy xuống xe, xuống ngựa. Các ngươi là làm cái gì?
Cổ Trúc Đình trấn an vỗ vỗ cánh tay A Nô, dẫn đầu xuống ngựa, vẻ mặt mang theo nụ cười của người làm ăn: - Tướng gia, chúng tiểu nhân chỉ là một thương đoàn nhỏ, trên xe là một ít than vận chuyển tới Thiên Kim thành. Không phải đồ vật gì quý giá, các vị tướng gia xin đại lượng, giơ cao đánh khẽ.
- Là chở than?
Tên Khiết Đan kia vừa nghe liền không có chút hứng thú, bọn chúng ở trong núi thứ không bao giờ thiếu chính là than củi, căn bản không cần phí sức lực chở than về núi, y vòng quanh mấy chiếc xe nhìn nhìn, thấy từng cái bình dùng cỏ buộc lại, không khỏi hỏi: - Bên trong đây đựng gì?
Đại quản sự vừa lúc đứng cạnh xe nơm nớp lo sợ đáp: - Bẩm tướng gia, đây… đây là mấy cái bình rỗng, bên trong cái gì cũng không có.
Tên Khiết Đan kia không tin, liền dùng sông đao “ bang bang” đập nát hai cái bình, quả nhiên bên trong trống không, không khỏi thất vọng, căm tức nói: - Con mẹ nó, các người vận chuyển nhiều bình không làm cái gì?
Tên quản sự này lo lắng quá mức, sợ nói là cung cấp cho Chu quân sử dụng, khiến cho người Khiết Đan bất mãn, sống chết của bản thân phụ thuộc vào tâm tình tốt xấu của đối phương, vội dùng vẻ mặt đau khổ đáp: - Tiểu nhân chỉ là một kẻ buôn bán, khách nhân muốn mua ta liền bán, khách nhân mua làm gì, ta cũng không có hỏi đến a.
- Người con mẹ nó, đấy là nói bố lắm mồm?
Tên Khiết Đan hung hăng đẩy y một cái, đại quản sự lảo đảo vài bước, đặt mông ngồi xuống đất, tên lính Khiết Đan thấy y chật vật, không khỏi cười ha ha.
Lúc này, đội binh sĩ hộ vệ xuống ngựa, lại có một chiếc xe ngựa chạy ngang qua.
Chiếc xe ngựa này so với chiếc xe hoa mỹ vừa rồi có thể nói kém cỏi không ít, tấm vải che nắng là che tạm, cũng không biết chiếc xe này đã đi được bao lâu, lều đều muốn ngã, xe chạy liền lung la lung lay, toàn bộ đều miễn cưỡng buộc tạm lên cán trượng bằn dây thừng, xe đơn sơ, chính là xe hộ nông dân bình thường dùng để vận chuyển củi.
Trên xe chất đầy vải vóc quần áo, vừa ngồi liền đỗ, có hai người.
Một người là Phí Mạt, Phí Mạt hiện tại đã có thể nằm nghiêng, y nằm nghiêng trên xe, một tay nâng quai hàm râu ria xồm xoàm, một bộ dáng La Hán nằm ngủ, hai mắt trợn tròn, Dương Phàm ngồi bên cạnh, dùng quần áo vải vóc làm thành một cái ổ, lười biếng dựa vào phía trên, đang nhìn những người bị bao vây bên đường.
Dương Phàm thấy đội nhân mã kia chỉ là một đội thương nhân qua đường, bị vây giữa bọn người Khiết Đan, bộ dáng thật đáng thương, liền giương giọng kêu: - Dư Phú, ngươi cùng đám người kiếm cái ăn tranh giành cái gì, đều khổ như nhau ha ha, sống không dễ dàng, tha cho bọn họ đi!
Mấy ngày nay, Phí Mạt thật không coi Dương Phàm là người ngoài, ăn ở đều cùng một chỗ, miệng không nói, kỳ thật đã coi hắn là huynh đệ của mình, Dư Phú là thủ lĩnh kỵ binh đang vây khốn đám người A Nô, y là cháu ngoại trai của Phí Mạt. Vì thái độ của Phí Mạt đối với Dương Phàm, những người dưới tay y cũng cung kính đối với Dương Phàm, cho nên Dương Phàm mới mở miệng khuyên can.
A Nô đóng giả thư đồng đứng cạnh Cổ Trúc Đình, đờ đẫn đứng thẳng, hai mắt nhìn chăm chăm mặt đất, đầu chưa hề nâng lên, nàng sợ trong mắt mình tràn đầy thù hận không khắc chế để lộ ra, sẽ khiến cho đám người Khiết Đan chú ý.
Thanh âm Dương Phàm vừa lọt vào tai, tim A Nô kịch liệt nhảy lên, đến nỗi trong lòng có chút đau.
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn thẳng người nói chuyện trong xe, cái liếc nhìn này, cả người nàng vui mừng như muốn nổ tung!
Lai Tuấn Thần tựa như một con chó săn ngửi được mùi máu tanh, kích động bỏ đi để đuổi theo con mồi. Y vừa phục khởi đã nắm đại quyền trong tay, bản tính trời sinh tinh thông chỉnh trị người khác, nhưng trước sau lại chưa từng hiểu quan trường, cho nên yrất chậm chạp không để mắt đến cành oliu mà huynh đệ Trương thị đưa tới, bỏ lỡ một cơ hội giải hòa của tập đoàn Trương thị đang như mặt trời ban trưa.
Sáng sớm hôm sau, có nội thị đến chùa Bạch Mã truyền chỉ, gọi hộ quốc pháp sư Hoài Nghĩa vào cung, Hoàng đế muốn hạ cố hỏi thăm công việc xây dựng lại "Thiên đường" và “Minh đường". Tiết Hoài Nghĩa nghe hỏi mừng rỡ, vội vàng tắm rửa, đánh răng sạch sẽ, chỉnh trang thỏa đáng rồi bôi chút hương phấn thơm lên áo cà sa, dẫn theo hai đồ đệ tin cậy là Hoằng Lục và Hoằng Nhất cùng tiến cung.
Hoằng Nhất cùng Hoằng Lục lần trước từng nghe Dương Phàm nói, cũng đã cân nhắc chuyện này, thường xuyên khổ đắng khuyên nhủ Tiết Hoài Nghĩa, nhưng Tiết Hoài Nghĩa căn bản không nghe. Đối với Dương Phàm, trong đáy lòng Tiết Hoài Nghĩa thật sự có nhiều kỳ vọng và kính nể, không đối đãi như đồ đệ, nhưng Hoằng Nhất và Hoằng Lục thì khác, hai người vừa khuyên giải một hồi, đã bị Tiết Hoài Nghĩa mắng chửi một trận.
Hai người không có cách nào khác, lại không khuyên bảo được, đành phải đem việc này nói ra thương lượng với các sư huynh đệ. Các sư huynh đệ có tin, có không tin, mà những người tin lời bọn họ đấy, thì cũng sớm đã mò được tiền tài mấy năm ở bên Tiết Hoài Nghĩa rồi chạy trốn rồi. Nói là trốn, kỳ thật cũng chưa có chạy quá xa, chỉ là dời xa chùa Bạch Mã, thuê chỗ khác ở, quan sát tình hình thế nào để phòng ngừa vạn nhất. Bọn họ chỉ là lưu manh, thật sự nếu xảy ra chuyện, bất cứ lúc nào cũng có thể trốn trước khi triều đình lùng bắt bọn họ. Chỉ cần không bị bắt, thì có thể trốn thoát được.
Còn những người không tin, thì lại cười nhạo Hoằng Nhất và Hoằng Lục chứ không có bất cứ hành động nào để chuẩn bị trốn đi, đối với họ, Hoằng Nhất và Hoằng Lục cũng hết cách. Thuốc không chữa được bênh chết, Phật độ người hữu duyên, bản thân mình đi vào đường chết, ai cũng không ngăn được, mạo hiểm thì đã mạo hiểm nói chuyện này ra cho mọi người rồi, đã hết tình nghĩa huynh đệ rồi.
Hôm nay Hoàng đế truyền chỉ triệu kiến Tiết Hoài Nghĩa, hai huynh đệ lập tức khẩn trương, Tiết Hoài Nghĩa lại là căn bản không tin Hoàng đế sẽ gây bất lợi cho y, vừa thấy hai người bộ dạng, không yên, Tiết Hoài Nghĩa giận dữ, quát:
- Các ngươi đau khổ nhăn nhó mặt mày ai xem? Nếu là lo lắng, vậy cút đi, ta không cần các ngươi hầu hạ!
Hai người bất đắc dĩ, cố nặn ra vẻ tươi cười, dụ Tiết Hoài Nghĩa vui vẻ. Tiết Hoài Nghĩa vẫn chưa hết giận, hậm hực đi ra ngoài. Hoằng Nhất và Hoằng Lục liếc nhau, cười khổ đuổi theo. Bọn họ có lòng trung thành, nhưng lại không có năng lực khuyên can Tiết Hoài Nghĩa, cũng không năng lực cứu y trong nguy nan, rõ ràng là muốn bỏ mạng theo y, biện pháp ngu ngốc này thật không ai bằng, nhưng với bọn họ, đó là tận hết bổn phận.
Tiết Hoài Nghĩa vẫn còn có Ngư phù thông hành trong cung, tuy nói đã hơn một năm số lần lui tới trong cung đình càng ngày càng ít, nhưng cấm vệ cửa cung vẫn nhận ra y. Nghiệm qua ngư phù xong, đám thị vệ cấm quân liền tất cung tất kính dẫn bọn họ vào cung. Hôm nay không có triều hội, trong cung hết sức vắng lạnh, Tiết Hoài Nghĩa nghênh ngang đi xuyên qua khu kiến trúc tiền điện, rồi tiến vào hậu uyển. Tới hậu uyển, người lại càng ít. Hoằng Nhất, Hoằng Lục vốn là lòng mang không yên, lúc này lại càng nghi thần nghi quỷ, có cảm giác trông gà hoá cuốc, trên đường tình cờ gặp mặt một vài cung nga thái giám khom người nhường đường, bọn họ đều lo lắng đề phòng, dường như ngay sau đó những cung nga thái giám này sẽ hóa thân thành cao thủ đại nội.
Tiết Hoài Nghĩa nhìn thấy hết biểu hiện của hai người bọn họ, trong lòng vừa buồn cười vừa tức giận, chỉ có điều giờ phút này đã vào cung, sau khi bị Võ Tắc Thiên lạnh nhạt đã lâu, y đã không dám không kiêng nể gì giống như trước đây nữa, ở trong này tuyệt đối không thể giáo huấn đồ đệ, vì vậy đành phải ra vẻ không thấy.
Võ Tắc Thiên không lên triều thì không ở điện Võ Thành cũng sẽ ở Lệ Xuân đài, mà hai cung thất này, đều phải đi qua điện Dao Quang. Trước điện Dao Quang lúc này hoa tươi đua nở, hoa cỏ đầu xuân muôn hồng nghìn tía, rực rỡ xinh đẹp. Tiết Hoài Nghĩa đi nhanh đi tới trước điện Dao Quang, trong bụi hoa phía trước đột nhiên xuất hiện một người.
Tiết Hoài Nghĩa tập trung nhìn kỹ, nhận ra là Thái Bình công chúa, không khỏi hơi hơi chần chờ một chút. Đổi lại trước đây khi y còn được sủng ái, chẳng những không cần thi lễ với vị Công chúa này, mà nàng còn phải chủ động chào y một câu “Tiết sư”, xưa đâu bằng nay, Tiết Hoài Nghĩa mặc dù tận lực duy trì vẻ ngạo nghễ, nhưng trong xương cốt sớm đã không còn ngạo khí rồi.
Y chần chờ một chút, đang định tiến lên chào, Thái Bình công chúa đã đỡ bụng bầu, khẽ mỉm cười với y:
- Tiết sư, đã lâu không gặp.
Theo Thái Bình công chúa vừa thốt, tám vị phụ nhân to lớn đang ẩn trong các bụi hoa chung quanh cũng xuất hiện, vây quanh bọn y vào giữa. Tiết Hoài Nghĩa vừa thấy Thái Bình công chúa chủ động chào hỏi mình, trong lòng rất là vui sướng, vốn đã lộ ra vẻ mặt tươi cười, nhưng vừa thấy tư thế của những người kia, nụ cười cứng lại trên mặt:
- Công chúa điện hạ, ngươi có ý gì?
Thái Bình công chúa tươi cười lạnh lùng, lạnh giọng đáp:
- Phùng Tiểu Bảo, ngươi đã làm cái gì, tự hiểu, hiện giờ, sự việc đã lộ rồi.
Tiết Hoài Nghĩa chấn động, lùi hai bước, tư thế kinh sợ nói:
- Thái Bình, ngươi muốn làm gì? Ta... Ta muốn gặp Hoàng đế!
Thái Bình công chúa cười lạnh một tiếng, nói:
- Bổn cung đúng là phụng thánh dụ bắt ngươi! Nào, bắt Phùng Tiểu Bảo lại cho ta!
Mới vừa rồi Thái Bình công chúa biến đổi sắc mặt, Tiết Hoài Nghĩa biết tình hình không ổn. Nếu Võ Tắc Thiên không gật đầu, trong thiên hạ không ai dám động đến y, huống chi nơi này vẫn là đại nội, Thái Bình công chúa dám ở chỗ này làm khó dễ, không thể nghi ngờ là ý tứ của Võ Tắc Thiên rồi. Nhưng y vẫn hỏi, có lẽ ở đáy lòng của y vẫn còn ôm một tia ảo tưởng cuối cùng, nhưng cuối cùng tia ảo tưởng này cũng bị Thái Bình công chúa vô tình đánh tan.
Tám nữ tướng phác thủ như tám tòa núi thịt, vây chung quanh, mưa gió không lọt. Các nàng nện bước chỉnh tề tới gần, mỗi một bước đạp, nền đất rung lên.
- Sư phụ, đi mau!
Hoằng Nhất hét to một tiếng, lao tới một phụ nhân to lớn, phụ nhân to lớn cười dữ tợn một tiếng, nắm đai lưng của Hoằng Nhất lên cao như một con búp bê, thuận tay chặt lên cổ gã, thân thể Hoằng Nhất mềm nhũn, cuối cùng không phát ra âm thanh gì.
- Đại sư huynh!
Hoằng Lục hét lên một tiếng bi thảm cũng lao tới một người đang tới, tuy rằng hình thể của gã so với đối phương tựa như con chim cút nhỏ đứng trước hùng ưng, nhưng gã không sợ hãi chút nào. Phụ nhân to lớn kia không chút nể mặt, thuận tay đẩy một cái, năm ngón tay mở ra, bàn tay to đập vào ngực gã, tốc độ bắn ra của Hoằng Lục còn nhanh hơn tốc độ lúc gã lao vào, tứ chi chỏng vó ngã trên mặt đất. Hoằng Lục đầu óc choáng váng đứng lên, lảo đảo hai vòng tại chỗ, vừa mới đứng vững, lại thấy một tấm thân to lớn gần gã trong gang tấc, cười cười hai tiếng, đụng mạnh một cái, trán hai người đụng vào nhau, Hoằng Lục lại một lần nữa ngã lăn, bất tỉnh nhân sự rồi, lập tức gã bị người ta dùng vải bố nhét vào miệng, bị trói chặt lại.
Thân hình Tiết Hoài Nghĩa cũng rất cường kiện đấy, nhưng lại không am hiểu quyền thuật, khi y đi giang hồ bán thuốc giả từng biểu diễn công phu, đều là vài món khoa chân múa tay chẳng có hiệu quả gì, người ngoài nghề nhìn thấy hoạt náo mà thôi. Tám nữ tướng phác thủ to lớn này, y không thể đánh lại, huống chi là tám người, tám đôi quyền nặng như núi, Tiết Hoài Nghĩa không có lực đánh trả, chỉ chốc lát đã bị tám nữ tướng phác thủ đánh cho bất tỉnh nhân sự.
Sau một lát, đã không còn thấy ba thầy trò Tiết Hoài Nghĩa đâu nữa, chỉ thấy tại chỗ có hơn ba bao tải. Cùng lúc đó, phía sau Thái Bình công chúa xuất hiện một tướng quân mặc nhung trang. Tướng quân ấn kiếm mà đứng, mỉm cười:
- Công chúa thủ đoạn thật giỏi, xem ra bổn vương âm thầm cho binh phục kích cũng là dư thừa rồi.
Người nọ là Kiến Xương quận Vương Võ Du Ninh, thân huynh trưởng của Võ Du Kỵ, trượng phu của Thái Bình công chúa. Dù Thái Bình công chúa đã được giao một tay xử lý việc này, nhưng Võ Tắc Thiên lo lắng con gái không thể bắt được Tiết Hoài Nghĩa, bèn an bài Võ Du Ninh dẫn binh phối hợp tác chiến, để phòng ngừa vạn nhất. Hiện giờ Thái Bình đã thành công, không cần phải đụng đến binh lính, Võ Du Ninh cũng yên lòng.
Thái Bình công chúa cũng không quay đầu lại, nói:
- Bổn cung y kế làm việc, mời Kiến Xương Vương quay về báo lại bệ hạ, hết thảy thuận lợi!
Võ Du Ninh nhẹ nhàng vuốt cằm, đáp ứng. Thái Bình công chúa ra lệnh một tiếng, ba phụ nhân to lớn nhấc lên từng bao tải, nhẹ như không đi theo nàng. Võ Du Ninh khoát tay, cũng suất lĩnh cấm quân âm thầm phối hợp tác chiến quay người rời đi.
Ngoài Trường Nhạc môn sớm có hơn mười kỵ sĩ đợi ở đó, ở giữa có hai cỗ xe ngựa, ba bảo tải bị ném lên đó. Thái Bình công chúa đi lên một chiếc xe đằng trước, đoàn xe lập tức rời đi. Bọn họ không đi Đoan môn, mà là theo dịch môn bên phải i ra ngoài, đi dọc theo đường đê hai hàng liễu rủ hai bên hướng cầu Thiên Tân, một đường nhanh chóng đến chùa Bạch Mã .
Bên trong chùa Bạch Mã, những cao tăng chân chính chùa Bạch Mã là Tam Sơn hòa thượng sớm khoác áo cà sa nghiêm nghị đứng ở bên trong cửa nách phía bên phải, cửa mở ra, trong ngoài yên tĩnh, khách hành hương du khách sớm bị các đệ tử ngăn bên ngoài, không cho phép một người Bọn họ đã đợi thật lâu, nhưng không ai cử động, giống như là thạch điêu, ánh mặt trời dần dần di chuyển từ trên đỉnh đầu bọn họ xuống vai bọn họ, lúc này xa xa mới có hơn mười khoái mã vây quanh hai cỗ xe ngựa đi tới, không ngừng lại mà lao thẳng vào trong chùa. Tam Sơn hòa thượng khoát tay, hai tăng trị lập tức nhào tới, khoảnh khắc một gã kỵ sĩ cuối cùng vừa mới vọt vào chùa, liền đóng cửa chùa lại, khách tăng dẫn lộ đằng trước, hai cỗ xe ngựa kia lao tới phòng hỏa táng hậu viện, Tam Sơn hòa thượng và vài vị lão tăng cũng gấp gáp bước tới.
Trong phòng hoả táng, vài tăng nhân phụ trách hoả táng sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, tăng thêm lửa than, mặt trên đè ép một tầng than thật dày, trong phòng hoả táng vô cùng oi bức, vài tăng nhân cường tráng mồ hôi đẫm y phục, nhưng sắc mặt lại vô cùng lạnh lùng.
Hai chiếc xe ngựa dừng lại trước phòng hoả táng, Thái Bình công chúa nhấc màn xe lên, nhưng vẫn chưa xuống xe, trên chiếc xe phía sau, ba phụ nhân to lớn nhấc theo ba bao tải bước nhanh vào phòng hỏa táng. Cửa bếp nhỏ đã mở rộng, hầm hỏa táng rất cao và rộng, vừa thấy ba phụ nhân to lớn cầm theo ba bao tải, vài hỏa táng tăng lập tức dùng móc sắt thật dài cào cào làm tăng thêm thế lửa mạnh mẽ. Ba phụ nhân to lớn không chút do dự, ném ba bảo tải vào trong hầm hỏa táng, sáu tăng nhân hỏa táng đứng hai bên lập tức đóng cửa bếp, kéo bễ gỗ, đẩy gió vào trong bếp, ngọn lửa vù vù dâng cao bắn ra khe cửa bếp hỏa táng. Trong bếp hỏa táng đột nhiên vang lên những tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhóm tăng hỏa táng bịt tai không nghe, dùng hết sức lực toàn thân tăng thêm gió. Tam Sơn hòa thượng đứng ở bên ngoài phòng hỏa táng, loáng thoáng nghe được những tiếng kêu thảm thiết, hai tay hợp thành chữ thập, ảm đạm tụng niệm:
“Nam vô a di đa bà dạ, sỉ tha già đa dạ, sỉ địa dạ tha..."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tướng lĩnh phụ trách mang lương thực cùng đồ quân nhu trở về tâm sơn tên gọi Tề Đinh, là tâm phúc của vô thượng Khả Hãn Khiết Đan Lý Tận Trung.
Nếu công bố với bên ngoài Khã Hãn nhiễm bệnh, ần trở về núi tĩnh dưỡng, lưu lại một danh tướng tâm phúc bảo vệ mới là bình thường.
Hơn một vạn người, lại thêm la ngựa đồ quân nhu, cũng là một đội ngũ trùng trùng điệp điệp, Tề Đinh cần thống lĩnh toàn quân, đặc biệt là trông giữ chiếc xe giấu thi thể Lý Tận Trung, gần như một tấc cũng không rời, vì vậy Dường Phàm vẫn chưa gặp qua y.
Kỳ thật, hơn một vạn binh mã hộ tống nhiều đồ quân nhu như vậy, Võ Du Nghi chỉ cần phái một tiểu đội kị binh, cho dù không tiêu diệt được bọn chúng, cũng có thể giành lại những đồ quân nhu này. Cho dù đoạt không được, cũng có thể buộc người Khiết Đan thiêu hủy những đồ quân nhu này, đối với quân Khiết Đan mà nói đây là một đả kích trầm trọng.
Đừng thấy Phí Mạt nói đùa thoải mái như thế, những đồ vật này khó lòng mà đoạt được. Kỳ thật, công thành cướp trại đối với bọn chúng những binh lính tinh thông cưỡi ngựa săn bắt mà nói, hoàn toàn không phải là việc dễ dàng như vậy.
Nếu có thể làm cho chúng thiếu lương thực cùng y phục, chỉ đợi đến mùa đông, không cần quan binh đến, với gió phương bắc gào thét, cũng khiến cho đại đội quân Khiết Đan giảm quân số, tổn hại nguyên khí.
Nếu không phải Tôn Vạn Vinh biết tin tức Khả Hãn chết không giấu được bao lâu, y cần phải đánh mấy trận thắng lớn để tạo quyền uy cho mình khi quân tâm vẫn còn ổn định, y căn bản sẽ không nguyện mạo hiểm, để cho Tề Đinh dẫn đầu đội binh bạc nhược như vậy hộ tống quân nhu trở về núi.
Nhưng, đoạn đường này đi tiếp, đã đi được bảy tám ngày, bọn chúng cự nhiên không gặp một nhánh Chu quân nào, Phí Mạt dương dương tự đắc, sắc mặt Dương Phàm lại ngày càng thâm trầm, trận đánh Hoàng Chương, thật đã tạo ra uy phong cho người Khiết Đan, trận chiến này bọn chúng khéo léo lợi dụng sự kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại của Chu quân, cùng với đại hình thuận lợi phát huy tác dụng lớn.
Nhưng ở trong mắt người Chu, chỉ thấy trận đánh của người Khiết Đan còn uy phong hơn cả hai cường quốc Thổ Phiên, Đột Quyết. Vốn dĩ, đối với người Khiết Đan cực độ miệt thị lập tức biến thành cực độ kinh sợ, sức chiến đấu của người Khiết Đan quá cường lực, đến nỗi Võ Du Nghi không có hơn mười vạn đại quân trong tay, thậm chí ngay cả một nhánh quân vận chuyển lương thực dễ dàng đánh bại như vậy cũng không dám khiêu chiến.
Cổ Trúc Đình và A Nô vẫn ăn mặc như người hầu, mang theo một nhánh quân từ Mã thành trở về, đang trên đường chạy tới thành Thiên Kim.
Mang danh bại binh lạc trong núi, vòng vo hơn nửa tháng, thật vất vả mới có thể ra khỏi rừng, lập tức chạy trốn vào thành. Mấy ngày nay ở trong núi, hắn chỉ có thể lót dạ bằng mấy quả rừng, thú con, hắn không phải thợ săn, bắt thú con cũng không dễ dàng gì, bữa đói bữa no, đói đến gầy trơ xương, vừa đến Mã thành liền té xỉu.
Chỉ là trước khi ngất xỉu người ta hỏi danh tính hắn, hắn nói ra danh tính của mình, hắn tên là Dương Phàm! Người được Cổ Trúc Đình và A Nô lưu lại Mã thành thu thập tin tức của Dương Phàm như nhặt được chí bảo, lập tức đem hắn về chăm sóc. Bởi vì thân thể hắn quá mức suy nhược, cần cấp bách chữa trị, cũng không dám di động hắn nhiều. Chỉ phái khoái mã đến Thiên Kim thành báo tin.
A Nô và Cổ Trúc Đình nhận được tin, lập tức phi ngựa từ Thiên Kim thành đuổi tới. Kết quả vừa nhìn thấy liền thất vọng vô cùng, tuy người này mệt mỏi đói lả ra, thân hình gầy gò, nhưng A Nô đã quá quen thuộc Dương Phàm, ngũ quan, thân thể to cao so với hắn thua kém rất nhiều, vừa nhìn thấy liền biết đây chỉ là một người cùng tên.
Mấy ngày nay, A Nô đã gặp không ít người trùng tên Dương Phàm, ngừơi sống có, chết có, bất kể là còn sống hay đã chết, cũng không phải Dương Phàm mà nàng tìm kiếm, vì thế mỗi lần có tin tức là một lần thêm bi thương.
Cổ Trúc Đình thấy thế nói: - Ngươi hẳn nên cao hứng mới phải, không có tin tức của tông chủ, không phải chứng minh người còn sống sao?
A Nô hỏi ngược lại: - Nếu chàng còn sống, vì sao một chút tin tức cũng không có? Lý nào, những tên tiểu tốt bình thường, chỉ cần còn sống đều quay về, nhưng chàng vẫn không rõ tin tức.
Kỳ thật, A Nô kỳ thật so với bất cứ kẻ nào đều càng mong Dương Phàm bình yên vô sự, nhưng vì quan tâm, quanh quẩn trong tâm trí nàng, lúc nào cũng là kết quả đáng sợ nhất. Khi ở Thiên Kim thành, mỗi ngày nhìn thấy vô số thi thể đưa vào lò luyện thi, trong đầu nàng luôn hiện lên gương mặt vô cùng thê thảm, giày vò thân hình gầy gò của nàng, khiến nàng tâm lực tiều tụy.
Lúc đoàn xe đang tiếp tục lộ trình, một tên quản sự được Cổ Trúc Đình thuê tạm thời giương roi ngựa, chỉ về phía xa xa nói: - Xem! Có một đội binh mã đang đi đến!
A Nô các nàng đi Mã thành một chuyến, cũng không tìm được Dương Phàm, vì thế khi quay về từ Mã thành đã mua than đá, bình lọ. Mấy thứ này dùng quá nhanh, hỏa tán hơn mười vạn người, cần sôd lượng lớn than đá và bình đựng tro cốt, mặc dù các nàng đặt cửa hàng toàn lực săn xuất, nhất thời cũng không cung ứng kịp. Sau khi mua mấy thứ này về, lại từ địa phương đó thuê khoảng mười cỗ xe ngựa, quản sự lúc này cũng trở thành phu xe.
Cổ Trúc Đình ngẩng đầu nhìn lại, ngay đường chân trời có một đội kỵ binh phóng nhanh tới, Cổ Trúc Đình không để ý tới, chỉ thản nhiên nói: - Chắc là quan binh đi thu dụng loạn binh!
Vài ngày gần đây, thường có quan tướng truêù đình bôn tẩu khắp nơi thu dụng loan binh, các nàng đã khồn còn lạ gì nữa. nơi này cách thành Thiên Kim khá gần, các nàng cũng không nghĩ tới khả năng không phải quan binh.
Nhưng, đoàn nhân mã ngày càng gần, bọn họ không treo cờ hiệu, nhưng khoảng cách ngày càng gần với bọn họ, y phục trên thân bọn họ cũng có thể thấy rõ ràng, bọn tiểu nhị chở than không khỏi la hoảng lên: - Là người Khiết Đan! Bọn chúng là người Khiết Đan!
Người Khiết Đan một đường vận chuyển quân nhu về phía đông, ngay từ đầu còn tận lực tránh xa những con đường gần thành trì, tránh bị quan binh tập kích, quấy rối, nhưng một đường tới đây, bọn chúng phát hiện Chu quân đã bị dọa cho mất mật, dưới nghiêm lệnh của Võ Du Nghi, các thành trì án binh bất động, lá gan của bon chúng cũng lớn dần lên.
Hiện giờ cách đích đến của bọn chúng ngày càng gần, xung quanh ngày càng hoang vu, chỉ có Mã thành, Thiên Kim thành hai tòa thành nhỏ không có đồn trú của đại quân, bọn chúng càng thêm không kiêng nể gì, liền ngông nghênh đi qua.
Khi đoàn người Cổ Trúc Đình phát hiện đoàn quân kia là người Khiết Đan, bọn họ muốn trốn cũng không còn kịp, mấy tiểu nhị chở than sợ tới mức bản năng muốn chạy, nhưng bọn họ chở than muốn bỏ chạy là chuyện không có khả năng, sau một phen rối ren, xa mã ngang dọc phong kín đường đi, đoàn người bị vây kín không có lối thoát.
- Tất cả mọi ngừoi không nên lộn xộn, chúng ta chỉ là thương nhân, chỉ cần không phản kháng bọn chúng sẽ không làm gì chúng ta!
Cổ Trúc Đình đề cao giọng, lớn tiếng nhắc nhở, A Nô lặng lẽ nắm chắc thanh kiếm bên hông. Nhìn đến bọn Khiết Đan, nàng liền nghĩ đến Dương Phàm không rõ sống chết, không chút tin tức, từng người Khiết Đan trong mắt nàng đều là tử địch, nàng hận không thể băm vằm bọn chúng. - A Nô!
Cổ Trúc Đình nhìn thấy ánh mắt khác thường của A Nô, lập tức lớn tiếng ngắc nhở.
A Nô chậm rãi thở dài, buông lỏng tay cầm kiếm.
Binh lính Khiết Đan nhìn thấy thương đội này, một đội quân canh gác lập tức chạy tới, bao vây đoàn thương nhân, vui mừng phóng ngựa đến. Nhìn bộ dáng thất kinh của đám tiểu nhị, hi hi ha ha cười nhạo không ngừng.
Một lát sau, đại đội nhân mã phóng ngựa tới, đang bảo hộ một chiếc xa mã có trong binh canh giữ, từ đội nhân mã bên này đi ngang qua trước mặt đoàn thường nhân, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Trong đội binh mã phía sau, có một người bộ dáng giống tướng lãnh giục ngựa lại đây, giương giọng quát: - Bọn chúng làm cái gì?
Một tên lính Khiết Đan đáp: - Là một đám thương nhân!
Vị quan tướng kia lộ vẻ vui mừng, khua tay nói: - Tìm xem trên xe bọn chúng có gì hay!
- Vâng!
Lập tức có hai tên lính xoay người xuống ngựa. Cầm đao bước tới. lớn giọng quát: - Hết thảy xuống xe, xuống ngựa. Các ngươi là làm cái gì?
Cổ Trúc Đình trấn an vỗ vỗ cánh tay A Nô, dẫn đầu xuống ngựa, vẻ mặt mang theo nụ cười của người làm ăn: - Tướng gia, chúng tiểu nhân chỉ là một thương đoàn nhỏ, trên xe là một ít than vận chuyển tới Thiên Kim thành. Không phải đồ vật gì quý giá, các vị tướng gia xin đại lượng, giơ cao đánh khẽ.
- Là chở than?
Tên Khiết Đan kia vừa nghe liền không có chút hứng thú, bọn chúng ở trong núi thứ không bao giờ thiếu chính là than củi, căn bản không cần phí sức lực chở than về núi, y vòng quanh mấy chiếc xe nhìn nhìn, thấy từng cái bình dùng cỏ buộc lại, không khỏi hỏi: - Bên trong đây đựng gì?
Đại quản sự vừa lúc đứng cạnh xe nơm nớp lo sợ đáp: - Bẩm tướng gia, đây… đây là mấy cái bình rỗng, bên trong cái gì cũng không có.
Tên Khiết Đan kia không tin, liền dùng sông đao “ bang bang” đập nát hai cái bình, quả nhiên bên trong trống không, không khỏi thất vọng, căm tức nói: - Con mẹ nó, các người vận chuyển nhiều bình không làm cái gì?
Tên quản sự này lo lắng quá mức, sợ nói là cung cấp cho Chu quân sử dụng, khiến cho người Khiết Đan bất mãn, sống chết của bản thân phụ thuộc vào tâm tình tốt xấu của đối phương, vội dùng vẻ mặt đau khổ đáp: - Tiểu nhân chỉ là một kẻ buôn bán, khách nhân muốn mua ta liền bán, khách nhân mua làm gì, ta cũng không có hỏi đến a.
- Người con mẹ nó, đấy là nói bố lắm mồm?
Tên Khiết Đan hung hăng đẩy y một cái, đại quản sự lảo đảo vài bước, đặt mông ngồi xuống đất, tên lính Khiết Đan thấy y chật vật, không khỏi cười ha ha.
Lúc này, đội binh sĩ hộ vệ xuống ngựa, lại có một chiếc xe ngựa chạy ngang qua.
Chiếc xe ngựa này so với chiếc xe hoa mỹ vừa rồi có thể nói kém cỏi không ít, tấm vải che nắng là che tạm, cũng không biết chiếc xe này đã đi được bao lâu, lều đều muốn ngã, xe chạy liền lung la lung lay, toàn bộ đều miễn cưỡng buộc tạm lên cán trượng bằn dây thừng, xe đơn sơ, chính là xe hộ nông dân bình thường dùng để vận chuyển củi.
Trên xe chất đầy vải vóc quần áo, vừa ngồi liền đỗ, có hai người.
Một người là Phí Mạt, Phí Mạt hiện tại đã có thể nằm nghiêng, y nằm nghiêng trên xe, một tay nâng quai hàm râu ria xồm xoàm, một bộ dáng La Hán nằm ngủ, hai mắt trợn tròn, Dương Phàm ngồi bên cạnh, dùng quần áo vải vóc làm thành một cái ổ, lười biếng dựa vào phía trên, đang nhìn những người bị bao vây bên đường.
Dương Phàm thấy đội nhân mã kia chỉ là một đội thương nhân qua đường, bị vây giữa bọn người Khiết Đan, bộ dáng thật đáng thương, liền giương giọng kêu: - Dư Phú, ngươi cùng đám người kiếm cái ăn tranh giành cái gì, đều khổ như nhau ha ha, sống không dễ dàng, tha cho bọn họ đi!
Mấy ngày nay, Phí Mạt thật không coi Dương Phàm là người ngoài, ăn ở đều cùng một chỗ, miệng không nói, kỳ thật đã coi hắn là huynh đệ của mình, Dư Phú là thủ lĩnh kỵ binh đang vây khốn đám người A Nô, y là cháu ngoại trai của Phí Mạt. Vì thái độ của Phí Mạt đối với Dương Phàm, những người dưới tay y cũng cung kính đối với Dương Phàm, cho nên Dương Phàm mới mở miệng khuyên can.
A Nô đóng giả thư đồng đứng cạnh Cổ Trúc Đình, đờ đẫn đứng thẳng, hai mắt nhìn chăm chăm mặt đất, đầu chưa hề nâng lên, nàng sợ trong mắt mình tràn đầy thù hận không khắc chế để lộ ra, sẽ khiến cho đám người Khiết Đan chú ý.
Thanh âm Dương Phàm vừa lọt vào tai, tim A Nô kịch liệt nhảy lên, đến nỗi trong lòng có chút đau.
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn thẳng người nói chuyện trong xe, cái liếc nhìn này, cả người nàng vui mừng như muốn nổ tung!