Bởi vì ngọn núi nơi đó căn bản đi không đi lên, cho dù có người có thể leo đi lên, trên vách núi kia bất ngờ cũng là trụi lủi đấy, vừa không thể mang theo đồ đạc, mặt trên cũng đứng không được vài người, điều này có thể hoàn toàn bài trừ khả năng người Khiết Đan mai phục trên chân núi đánh bất ngờ.
Sau khi suy nghĩ, Vương Hiếu Kiệt quyết tâm theo đông eo sông thạch cốc vận binh, thung lũng này có vài đoạn đường núi phi thường hẹp hòi, ngay cả xe lương thực cũng không dễ thông qua, tuy nhiên Vương Hiếu Kiệt lần đi là vì giải vây cho Lư Long, cùng lắm thì đem xe lương thực để qua một bên cho ,chỉ cần đại quân thông qua thung lũng, cứ viện Lư Long, tự nhiên có lương thảo bổ sung.
Vì thế, Vương Hiếu Kiệt chỉ huy đại quân giả vờ chạy Hoàng Chương cốc, nửa đường đột nhiên quẹo vào, hành quân gấp đi đông eo sông thạch cốc, không nghĩ đông eo sông thạch cốc sớm có Khiết Đan Binh gác, song phương vừa mới giao chiến, Vương Hiếu Kiệt liền biết gặp chủ lực của người Khiết Đan, hoá ra trước khi Vương Hiếu Kiệt thi triển kế “Dương đông kích tây” , Tôn Vạn Vinh cũng giúp một tay “Minh tu sạn đạo” (nghị binh để đánh lừa đối phương) .
Hắn biết rằng Hoàng Chương cốc đã thành một cái tâm bệnh của Chu quân, chỉ cần cố bố trí nghi trận, liền dọa ngăn Chu quân, mà không đi Hoàng Chương cốc mà nói..., Chu quân khả năng nhất lựa chọn cũng chỉ có đông eo sông thạch cốc, hắn đã sớm đem chủ lực theo Lư Long rút về, hoả lực tập trung lại rồi.
Lúc này đây, hắn không thể lợi dụng địa thế trong cốc mai phục, cũng không có khả năng tái khiến Chu quân đơn giản như vậy trúng kế dụ địch, cho nên hắn tập trung binh lính chủ lực,chắn ngang đông eo sông thạch cốc sơn khẩu, và triển khai quyết chiến với chu quân!
Song phương chiến một trận, Vương Hiếu Kiệt chỉ biết đây là đối phương chủ lực, do đó minh bạch chiến lược của đối phương, vì thế hắn tự mình suất lĩnh tinh nhuệ làm tiên phong, yêu cầu tướng địch chủ lực toàn diệt, để tránh có kẻ trốn thoát, khi đó chiến sự không khỏi vừa muốn lề mề, mà đây đúng là tình trạng nữ hoàng lo lắng nhất.
Trong khi giao chiến, Tôn Vạn Vinh lệnh cho Khiết Đan Binh giả vờ bại, dụ địch xâm nhập. Vương Hiếu Kiệt sốt ruột cầu thắng, vẫn chưa cảm thấy, xua binh không ngừng theo vào, gắt gao không buông! Không cho bọn hắn thoát ly chiến đấu, song phương vùa chiến vừa tiến, vẫn giết đến một chỗ khác của đông eo sông thạch cốc.
Lúc này, mười tám vạn đại quân của Chu quân xếp thành một đầu trường long, đầu rồng đã đến một chỗ khác cảu cửa cốc thung lũng, mà long thân kéo trong vòng hơn mười dặm, còn có một nửa ở bên ngoài thung lũng.
Binh lực Chu quân tuy rằng chiếm ưu, nhưng là vì cốc đạo hẹp hòi, người có thể cùng địch tiếp chiến giao phong có hạn, mắt thấy Chu quân sắp công xuất cốc, Tôn Vạn Vinh đột nhiên hạ lệnh phản kích, bất kể sinh tử giết trở về.
Vương Hiếu Kiệt cũng không cam chịu yếu thế, xua quân về phía trước vọt mạnh, địa hình trong cốc này không nên bài binh bố trận, nói đến điều kiện bất lợi, đối với song phương đều có bất lợi, cho nên Vương Hiếu Kiệt cũng không sợ hãi, nhưng hắn nào biết, hắn bên này đang ở chém giết, hậu viện lại cháy rồi.
Hoá ra, Tôn Vạn Vinh suy xét đến Chu quân tuy có mười tám vạn quân, nhưng một khi tiến vào sơn cốc, phần đông binh lực căn bản không thể thi triển, ưu thế về binh lực của Chu quân không thể phát huy, hắn căn bản không cần đem sáu vạn đại quân đều an bài ở trong này.
Bởi vậy hắn ở cửa cốc chỉ an bài bốnvạn đại quân, mặt khác hai vạn binh mã mai phục tại Hoàng Chương cốc, nếu Chu quân thực có can đảm theo Hoàng Chương cốc đi qua, hai vạn đại quân này dựa vào địa hình có lợi cũng có thể thủ vững, mà bốn vạn đại quân của hắn ở đông eo sông thạch cốc cũng có thể kịp thời phó viện, đem Chu quân chặn ngang cắt đứt.
Trái lại cũng giống như vậy, nếu Chu quân lựa chọn đông thạch khe sâu vì đột phá miệng, như vậy hai vạn Khiết Đan binh mã mai phục tại Hoàng Chương trong cốc cũng có thể ở thời điểm bên cạnh giao chiến say sưa đúng lúc tới rồi phó viện.
Từ nơi này an bài mà nói, chiêu thức ấy của Tôn Vạn Vinh quả thật so với viên Võ Chu danh tướng Vương Hiếu Kiệt này còn muốn xuất sắc. Lấy nghịch phó Nguyên soái Tô Hồng Huy chính chỉ huy đại quân tiến vào sơn cốc, hai vạn Khiết Đan thiết kỵ đột nhiên theo cánh giết ra, bọn họ một mặt xung phong liều chết một mặt hô to:
- Người Đường trúng kế, toàn diệt quân Đường!
Tô Hồng Huy quá sợ hãi, chỉ nói thật sự trúng người Khiết Đan mai phục, nhất là hai vạn Khiết Đan thiết kỵ tản ra vui mừng mà hướng nơi này xung phong liều chết, liếc nhìn lại che trời phủ đất, cũng không biết đến tột cùng có bao nhiêu nhân mã, Tô Hồng Huysợ hãi, rất sợ rập khuôn theo Tào Nhân Sư, không ngờ suất lĩnh còn chưa nhập cốc một nửa Chu quân đã bỏ trốn mất dạng.
Viện quân Khiết Đan dọa chạy Tô Hồng Huy, lập tức từ sau lưng Chu quân tấn công mạnh, đồng thời tiếp tục đánh trống reo hò, hô to người Đường trúng mai phục, quân Đường trong cốc không rõ ràng cho lắm, chỉ biết là trước sau đều có người Khiết Đan tiến công, nhất thời quân tâm đại loạn, đáng thương Vương Hiếu Kiệt nhất đại danh tướng, trong lúc hỗn loạn, nhưng lại bị nhân mã của mình chen chúc, cả người lẫn ngựa ngã xuống vách núi.
Vương Hiếu Kiệt vừa chết Chu quân lại không lòng dạ nào ham chiến, lộn xộn căn bản không hình thành nên chiến lực, bị người Khiết Đan hai mặt giáp công, giết hại hầu như không còn, lập tức Tôn Vạn Vinh lại xua quân đuổi theo Tô Hồng Huy, Tô Hồng Huy sợ tới mức một đường trốn chết, quân lính tan rã, căn bản không thể triển khai phản kích, một trận chiến này, quân Đường đệ tam lộ lấy nghịch đại quân chung cáo thất bại.
Người Khiết Đan sĩ khí như cầu vồng, Hề Vương nghe hỏi cũng là tin tưởng tăng nhiều, hắn vốn chỉ có điều đánh nghi binh, lúc này cũng biến thành đầu nhập chủ lực chân chính tấn công thành trì Võ Chu, Võ Du Nghi nghe nói mười tám vạn đại quân của Vương Hiếu Kiệt một trận chiến liền còn một nửa, còn lại một nửa cũng chạy tứ tán rồi, sợ đến mức hắn không dám ra khỏi thành, chỉ bằng kiên thành ngăn cản Hề nhân tiến công.
Toàn bộ Hà Bắc địa khu, đến tận đây đã không còn một chi Chu quân nào đủ để uy hiếp được bọn họ, dưới tình huống như vậy, Tôn Vạn Vinh mới quyết định bắt đầu kiến tạo căn cơ của chính mình, mà tin tức vô thượng Khả Hãn Lý Tận Trung chết lúc này cũng có thể công bố. Thắng lợi vui sướng quả nhiên hòa tan ảnh hưởng tin Lý Tận Trung chết mang đến, mà quyền uy của hắn cũng nhân một trận chiến này mà tạo.
Dương Phàm sau khi nghe xong, trong lòng tràn đầy cảm giác bi thương:
- Từ lúc nào, Đại Đường ta trở nên yếu như vậy rồi hả? Thái Tông Lý Thế Dân đừng nói rồi, Cao Tông Lý Trị cũng là võ công hiển hách a!
Nam nhân này danh xưng là kẻ sợ vợ, nhưng khi đối mặt kẻ thù bên ngoài cũng không yếu đuối, người đem Thông Lĩnh nhét vào bản đồ Đại Đường là hắn, người đem Đại Đường biên giới đẩy tới ô du thủy vực là hắn, diệt Thiết Lặc, diệt Tây Đột Quyết, diệt Bách Tể, diệt Cao Cú Lệ, Bạch Môn giang chi chiến đại bại uy quốc, bình định Mân Việt, Giao Chỉ...
Lúc này mới vài năm, vũ lực quốc triều làm sao lại mệt mỏi đến loại tình trạng này, ở trong tay một Khiết Đan nho nhỏ, không ngờ nhất bại tái bại, bại thảm như thế?
Đối với Dương Phàm cô đơn, Phí Mạt cũng là vẻ mặt hưng phấn:
- Đúng rồi, ngươi gọi ta là có chuyện gì?
Dương Phàm lúc này mới tỉnh ra mình còn có một đại sự muốn làm, nhất thời cũng bất chấp lại vì nước cảm hoài, vội vàng nói:
- Ta cảm giác thân mình có chút nóng lên, chỉ sợ có chút không ổn, ngươi cho ta xách điểm thuốc đến!
Phí Mạt xem như nửa đất thầy thuốc, hiểu được chút y thuật, dược liệu cướp đoạt tới đều do y bảo quản.
Phí Mạt ngạc nhiên nói:
- Ngươi có chút nóng lên sao?
Đưa tay sẽ thử cái trán của hắn.
Dương Phàm ngăn tay của y, không kiên nhẫn mà nói:
- Ta đây còn không cảm nhận được? Mau lấy thuốc đi, hay là không nỡ?
Phí Mạt cười ha hả, nói:
- Ta biết rằng ngươi tâm tình không tốt, không so đo với ngươi!
Nói xong liền rầm rì hát một bài ca dao không biết tên, đi bốc thuốc cho hắn...
Vệ Toại Trung giờ phút này đang ở trong Ôn Nhu Hương.
Ôn Nhu Hương này, là Ôn Nhu Hương chân chính, bởi vì thanh lâu này tên là "Ôn Nhu Hương" .
Từ khi được Dương Phàm chỉ bảo, chủ quán "Ôn Nhu Hương" - " chủ nhân Chúng hương " Liễu Thanh Tiên liền đem Tô Cửu nương mà Vệ Toại Trung mua lại từ "Bình Khang cư" để mang về bên mình.
Tô Cửu nương ở "Bình Khang cư" cũng không phải là người đắt khách, Liễu Đại chưởng quầy ở toàn bộ Ôn Nhu phường lại là người cực kỳ có thể diện, cho nên Tô Cửu nương rất dễ dàng liền từ "Bình Khang cư" chuyển đến "Ôn Nhu Hương" .
Tô cửu nương không phải rất đẹp, nhưng màu da đặc biệt trắng nõn.
Trên sống mũi có vài vết tàn nhang nhợt nhạt, nhưng khuôn mặt tròn tròn vui tươi vô cùng.
Nàng là mộ nữ nhân rất thú vị, khiến cho người ta thích khám phá. Tuổi tác tầm hai mươi năm hai mươi sáu, so với thiếu nữ thì thành thục, so với phụ nữ thì giàu sức sống hơn, lúc cử động có một loại khí chất đoan trang quyến rũ. Nếu không phải nàng đưa thân vào trong thanh lâu, chỉ xem tướng mạo cùng khí chất của nàng, không ai sẽ đem nàng liên hệ với nữ tử chốn yên hoa.
Vệ Toại Trung kỳ thật vẫn muốn chuộc thân cho nàng, chỉ chẳng qua yy tuy là thủ hạ của Lai Tuấn Thần nhưng cũng chỉ là tiểu lâu la, hơn nữa mê rượu, mê sắc, mê bạc, không tích lũy tiền tài gì. Sau lại thật vất vả lên chức, Lai Tuấn Thần lại ngã ngựa, mà Ngự Sử Đài thì lâm vào tầng tầng trong nguy cơ, yy vẫn không có cơ hội kiếm tiền.
Cửu nương là người mà có một lần yy đi dạo kỹ viện quen biết, từ đó về sau, yy liền tin tưởng một mình Cửu nương, mỗi lần tới Ôn nhu phường đều là đến nơi của Cửu nương. Có đôi khi chưa chắc phải ở nàng chỗ ấy qua đêm, chính là đi đến chỗ nàng ngồi một chút, tâm sự, trò chuyện, yy cũng vui vẻ.
Thời điểm Vệ Toại Trung còn thiếu niên, có một ca ca, cưới về một người chị dâu. Diện mạo cùng với vị Tô Cửu nương này tương đồng. Mẫu thân Vệ Toại Trung mất sớm, vị chị dâu này rất thương yy, khâu áo cho yy, giúp yy nấu cơm, chăm sóc cả vị phụ thân cà lơ phất phơ. Dù cơm bữa đói bữa no, ăn mặc cũng rách rưới Vệ Toại Trung vẫn thấy những ngày đó thật tốt đẹp.
Sau quê hương gặp đại họa, lũ lụt tràn qua, thôn toàn bộ ngập , một mình Vệ Toại Trung chạy ra, yy ở trên sườn núi phía xa. Quỳ hướng về phía quê hương, hướng về hồng thủy cuồn cuộn mà khóc lớn. YY không khóc cha yy, yy là khóc vì chị dâu của yy, đại khái từ khi đó, trong lòng của yy liền chỉ có một người.
Vệ Toại Trung đối với Cửu nương tốt lắm, y không giống với những khách nhân khác, chưa từng có ý tứ làm nhục và cưỡng hiếp, y vốn là cái lưu manh, sau khi làm quan. Cách sử sự làm người vẫn như cũ là cái lưu manh. Duy chỉ có ở trước mặt cửu nương. Y luôn đóng giả ra một phần khí chất cao quý. Y bình thường liền thích đến chỗ nàng Cửu nương này, từ lúc say xông đến Lai phủ, sau khi tức chết Vương phu nhân. Số lần y tới nơi này liền càng nhiều.
Nhất là gần đây, không biết như thế nào, chân tướng nguyên nhân cái chết của Vương phu nhân ồn ào huyên náo truyền bá ở trên phố, Vệ Toại Trung lo lắng một trận, không thấy Lai Tuấn Thần có ý tứ sửa trị y, vốn dĩ vừa mới buông lỏng, lần này lại bắt đầu sợ hãi, vì thế đến nhà cũng không quay về, mỗi ngày lưu luyến ở chỗ của Cửu nương.
Hôm nay y lại uống nhiều quá, Cửu nương thân mình nhỏ xinh, phí nhiều khí lực, mới đem y nâng đến trên giường.
- Đừng đi!
Vệ Toại Trung hàm hồ nói, bắt được tay của Cửu nương.
Cửu nương vừa bực mình vừa buồn cười, nhẹ sẵng giọng:
- Ta đi lấy cho chàng bát canh giải rượu!"
- Không uống, chỉ cần nàng ở cùng ta!
Vệ Toại Trung lớn miệng dứt lời, xoay thân mình, đem bàn tay của nàng dán lên hai má gối lên trên.
Tô Cửu nương khe khẽ thở dài, sửa sang tóc bay rối ở bên trán y, trầm mặc mà nói:
- Lang quân xưa nay ở trước mặt ta, rất ít khi uống đến say mèm, gần đây lại... lang quân có tâm sự gì sao?
Vệ Toại Trung nhắm mắt lại, hàm hồ mà nói:
- Ta có thể có tâm sự gì, đừng đoán mò.
Tô Cửu nương nhẹ nhàng mà nói:
- Lang quân cũng đừng có gạt ta, chuyện của Lai Tuấn Thần, ta... Cũng nghe nói.
Vệ Toại Trung bỗng mở mắt, khẩn trương ngồi xuống:
- Cái gì? Nàng nghe được cái gì đó?
Lần ngồi lên này, một trận trời đất quay cuồng, y không kìm nổi liền lập tức nằm xuống, ôm đầu rên rỉ một tiếng.
Tô Cửu nương thay đổi vị trí, ngồi vào bên cạnh đầu y , nhẹ nhàng vì y mát xa ngẩng đầu lên:
- Lang quân, việc này ở trên phố đều đã truyền ra, dù chuyện lớn chuyện nhỏ trong thiên hạ, trong viện là nơi biết đến nhanh nhất đấy, ta sao có thể không biết ? Ôi! Lai Tuấn Thần kia là kẻ có thù tất báo, lúc này đây lang quân xông đại họa, cũng khó trách...
Vệ Toại Trung được nàng xoa bóp đầu, vốn rất là thoải mái, nghe được câu này lại lo lắng lên, một phen bắt được tay nàng, mở mắt ra nói:
- Nàng cũng hiểu được, y... Nhất định sẽ trả thù ta?"
Tô Cửu nương nói:
- Rất có thể, đây là tất nhiên. Thù giết cha, mối hận đoạt vợ, là thù không đợi trời chung a! Tuy nói phu nhân Lai Tuấn Thần là cướp của người khác, y chưa chắc đã để ở trong lòng, nhưng dù sao đó cũng là thê tử y cưới hỏi đàng hoàng, không phải một tiểu thiếp. Cho dù y không cần quan tâm vị thê tử này, nhưng y để ý cái nhìn của người trong thiên hạ nha.
Người ta nếu nói là, thê tử Lai Tuấn Thần bị người làm nhục nhã mà chết, Lai Tuấn Thần lại không có cách nào trừng phạt người đó, ngươi nghĩ cói với sự uy phong hống hách của Lai Tuấn Thần, y có thể nhẫn sao?
Vệ Toại Trung bất an ngồi xuống, cố nén trong lòng cảm giác buồn nôn, nói:
- Sẽ không đâu, cho đến tận bây giờ, y... chưa từng làm gì ta."
Tô Cửu nương nói:
- lang quân ngốc, y mới từ Đồng Châu trở về, vây cánh ngày xưa đều bị gạt bỏ, còn phải dùng tới lang quân, tự nhiên có thể chịu chàng nhất thời, đợi y một lần nữa trọng thu vây cánh, thời điểm không hề cần của ngươi...
Vệ Toại Trung sắc mặt trắng nhợt.
Tô cửu nương nói:
- Lang quân, Lai Tuấn Thần làm người như thế nào chàng cũng biết rõ, nếu đợi đến khi y muốn xuống tay với chàng, vậy hối hận thì đã muộn. Lang quân tuyệt đối đấu không lại y đấy, không bằng... Sớm trốn tránh thì tốt hơn.
Vệ Toại Trung mờ mịt nói:
- Trốn tránh... có thể tránh đi nơi nào?"
Tô cửu nương cắn chặt răng, đột nhiên nói:
- Lang quân đợi đã nào...!
Nàng xoay người đi đến bên cạnh bàn trang điểm, mở ra cái cửa nhỏ ở dưới, trước lấy ra một ít đồ trang sức của nữ nhi, cuối cùng từ bên trong lấy ra một túi gấm nhỏ, trở lại bên giường mở ra.
Vệ Toại Trung vừa thấy bên trong đều là trâm cài ngân sức, trân châu mắt mèo và trang sức lớn nhỏ, không khỏi giật mình nói:
- Đây là thứ gì?
Tô Cửu nương sâu kín mà nói:
- Đây là ta nhiều năm qua tích lũy được một chút phòng riêng, tuy rằng không nhiều lắm, cũng có thể bán của cải lấy chút tiền tài, hiện giờ... Thiếp tặng nó cho lang quân...
Vệ Toại Trung ngạc nhiên nói:
- Tặng cho ta?
Tô Cửu nương thần sắc đột ngột buồn bã, mặt mày thảm đạm mà nói:
- Lang quân đúng là với ta nhất mảnh tâm ý, ta làm sao không rõ? Ta vốn dĩ ngóng trông. Một ngày kia, rửa sạch, xoá hết duyên hoa, vứt bỏ ti tiện mà hoàn lương, từ nay về sau phụng dưỡng lang quân. Vì lang quân sinh con dưỡng cái, hiện giờ... Hiện giờ ta không dám hy vọng xa vời, duy cầu lang quân bình an...
Tô cửu nương nói xong, hai hàng châu lệ liền đổ rào rào lăn xuống. Nức nở nói:
- Lang quân, nghe lời ta khuyên bảo, sớm đi... Sớm đi chạy trốn đi thôi, nếu đợi cho Lai Tuấn Thần làm khó dễ, lang quân... Hối hận thì đã muộn!
Vệ Toại Trung xuất thân là một lưu manh, chưa gặp qua trường hợp thế này, những lời này của Tô Cửu nương "Rửa sạch,xoá hết duyên hoa, vứt bỏ ti tiện mà hoàn lương, từ nay về sau phụng dưỡng lang quân, vì lang quân sinh con dưỡng cái" . Tựa như một chén rượu mê hồn lay động. Đã khiến cho linh hồn nhỏ bé của y phiêu phiêu đãng đãng. Trên không chạm trời dưới không chạm đất rồi.
Lại thấy nàng đem đồ tích góp từng tí một trong vài năm không ngạii ngần mà lấy ra hết tặng cho y, chỉ vì an toàn của y, trái tim Vệ Toại Trung mà run lên. Cả trái tim đã sớm bỏng đến nóng hừng hực được rồi:
- Cửu nương! Cửu nương! Ta không có phí công thương nàng! Ta không nhìn lầm nàng rồi!
Vệ Toại Trung một phen ôm chặt Tô Cửu nương, không kìm nổi nước mắt chảy xuống:
- Ta không đi! Ta có thể đi đến nơi đâu? Ta thật vất vả làm quan. Ta còn muốn cưới nàng làm phu nhân của ta, đi theo ta nở mày nở mặt đấy.
Tô Cửu nương vô cùng lo lắng mà nói:
- Lang quân, thiếp tuy không phải người nổi tiếng trong viện tử này, nhưng muốn chuộc thân cho nô, cũng là một số tiền xa xỉ, lang quân đi đâu lý kiếm khoản tiền này đây? Lai Tuấn Thần là địch với cả triều, lang quân lại vì y mà làm việc, ở trong quan trường vốn là nhân duyên không được tốt, hiện tại lại đắc tội Lai Tuấn Thần, nếu chàng không đi, chỉ sợ thiên hạ to lớn, đều không có chốn nương thân cho chàng!
Tô Cửu nương càng nói như vậy, Vệ Toại Trung càng coi nàng như trân châu bảo ngọc, làm sao bỏ được nàng mà một mình chạy trối chết. Vừa nghe thấy câu kia của Tô Cửu nương "Lai Tuấn Thần là địch của cả triều", Vệ Toại Trung trong lòng lập tức sáng ngời, dường như nhất thời nảy ra sáng kiến.
Tô Cửu nương thấy y ngồi chồm hỗm ở trên giường, bỗng nhiên ngây người như tượng gỗ, không khỏi thân thiết hỏi han:
- Lang quân, chàng làm sao vậy?"
Vệ Toại Trung sắc mặt có chút dữ tợn lên:
- Ta,Vệ Toại Trung cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, ai để cho ta chết, ta khiến cho kẻ đó chết!"
Tô Cửu nương sợ hãi mà nói:
- Lang quân, chàng làm sao vậy?"
Vệ Toại Trung thay đổi giọng điệu một bộ dịu dàng, nói:
- Cửu nương, ta không sao, nàng yên tâm đi. Đi nấu cho ta bát canh giải rượu mang đến, ta muốn tỉnh rượu.
- Vâng!
Tô Cửu nương đáp ứng một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Phía cuối hành lang dài, Liễu Thanh Thiển một tay để ở sau người, một tay cầm chút thức ăn cho cá, vung vào trong nước hồ, nhìn kia một đám cá vàng nhỏ đông đúc chen chúc nhảy nhót giành ăn.
Tô Cửu nương khoan thai mà đi đến bên cạnh của y, dừng bước, hơi hơi phúc lễ, nói:
- Liễu gia!
Liễu Thanh Thiển dương tay bỏ ra một ít thức ăn cá, thản nhiên nói:
- Thế nào?
Tô Cửu nương nói:
- Y đã có ý phản kháng Lai Tuấn Thần rồi, chỉ có điều... Ta xem y còn không có nghĩ kỹ nên bắt tay vào làm như thế nào.
Liễu Thanh Thiển nói:
- Ngươi tiếp tục củng cố ý nghĩ của y, bảo đảm y không phải nhất thời tâm huyết dâng trào. Làm như thế nào bắt tay vào làm, thời cơ đến lúc đó ta thì sẽ giúp y!
Tô cửu nương đáp:
- Vâng!
Nàng đáp ứng rồi, lại do dự mà đứng ở đằng kia chưa rời đi.
Liễu Thanh Thiển không quay đầu lại, chỉ nói:
- Yên tâm đi, chỉ cần y ngoan ngoãn làm theo chủ ý của ta, ta sẽ bảo toàn y, cũng sẽ thành toàn ngươi!
Tô Cửu nương lúc này mới lộ ra một bộ vui mừng từ đáy lòng, phúc lễ nói:
- Đa tạ Liễu gia thành toàn!
Liễu Thanh Thiển dương tay ném đi một ít thức ăn cá cuối cùng, phủi tay, chắp hai tay sau lưng, nghênh ngang rời đi.
Ngày Dương Phàm cưới A Nô chỉ còn ba ngày nữa, lần thành thân này, Dương Phàm cũng không muốn làm lớn, dù sao y cho dù còn đảm nhiệm ở Lại bộ, hôn lễ này cũng không có khả năng phong quang như khi Tiểu Man xuất giá, không có thiên tử ban thưởng hôn, cũng sẽ không có Vương gia, Công chúa và hộ quốc pháp sư dự tiệc ăn mừng.
Huống chi y hiện giờ chỉ là một tiểu thang giam không có thực quyền gì, còn bị tạm thời cách chức vô kỳ hạn ở nhà, hạng người nịnh nọt là tuyệt đối không thể tới rồi. Tuy nhiên, không có những yếu tố này ảnh hưởng, chỉ mời thân bằng hảo hữu tham gia, lại có thể đem cái hôn lễ này làm được càng ấm áp, càng náo nhiệt.
Dương Phàm nhàn rỗi ở nhà, tự mình lo liệu hôn lễ. Buổi chiều hôm nay, hắn vừa mới quyết định một số chi tiết cho tiệc cưới cũng với mấy gã Quản sự trong thư phòng. Đuổi bọn họ ra ngoài rồi, hắn cũng không được nghỉ ngơi, Nhậm Uy đã gửi hai bản mật báo đến: Một vui, một buồn!