Ngoài trướng, tuyết rơi nhiều, trong trướng cũng vô cùng náo nhiệt. mấy người nô lệ ngồi ở góc trướng thổi sáo đẩy cầm, chơi nhạc vui vẻ. Mấy thiếu nữ Đột Quyết mặc quần áo xinh đẹp, ở trong trướng nhảy những vũ đạo nhẹ nhàng, chuông đồng trên chân các vũ nữ, phát ra âm thanh êm tai rất dễ nghe.
Gió không lớn, màn trướng hé ra, những bông tuyết trắng nhè nhẹ bay vào, theo sau là mùi hương nồng nàn xông vào mũi, hai thanh niên to cao vai khiêng nguyên một con dê nướng màu vàng đi vào.
Mọi người trong trướng vừa lớn tiếng nói chuyện, vừa uống rượu ngon, giơ bàn tay bóng nhẫy cầm dao cắt khối thịt dê lớn ở trong mâm, liên tục đưa vào trong miệng.
Mặc Xuyết ngồi ở vị trí chủ nhân, uống rượu ngon, tùy ý mà nói chuyện với mọi người, ánh mắt nhìn các thủ lĩnh hơi có chút thần quang lóe lên.
Lần trước quân của hắn xâm chiếm Hà Lũng, khiến cho Võ Tắc Thiên đồng ý hòa thân, quyên góp một số lượng lớn vàng bạc, nông cụ, sắt, hạt giống và thuốc men, lần tiếp theo, quân của hắn lại tiến ra Hà Bắc, lấy được vô số vải vóc, của cải, sau đó lại khiến Võ Tắc Thiên nhượng bộ thêm lần nữa, đồng ý trả lại eo sông Lục Châu cho Đột Quyết.
Những đại thắng liên tiếp này khiến cho các bộ lạc của hắn thật sự vui mừng, khiến cho người ủng hộ hắn ngày càng nhiều, uy thế ngày càng lớn, các bộ phận trong Đột Quyết cũng vì thế mà càng trở nên đoàn kết. Lúc này, Mặc Xuyết đã vượt qua uy thế của huynh trưởng của hắn năm đó.
Vốn dĩ Mặc Xuyết cho rằng, triều đình Trung Nguyên không thể bị hắn chiếm được, nguồn gốc của đế quốc này quá vững chắc rồi, lịch sử gần một trăm mười năm, của cải nhiều vô cùng cho nên hắn chỉ có thể từng bước chiếm tiện nghe. Nhưng Võ Tắc Thiên lại nhượng bộ một lần nữa, khiến lá gan của Mặc Xuyết dần dần lớn lên.
Hắn giống như một con sói xảo quyệt, không ngừng thăm dò con mồi, con mồi càng nhượng bộ, hắn càng cho rằng con mồi cũng không hùng mạnh, vì thế lòng tham ngày càng tăng lên. Hơn nữa vào lúc này, người Khiết Đan phái đặc phái viên tới, người Khiết Đan muốn hợp tác với hắn, cùng nhau chia sẻ Hà Bắc, điều này chính là tâm ý của Mặc Xuyết.
Đối với đề nghị của người Khiết Đan, hắn cân nhắc rất lâu và nghiêm túc, hắn cảm thấy bằng thực lực của hắn có thể nuốt trôi được trung nguyên, nhưng nếu chỉ chiếm Bắc Hà thì sao? Đương nhiên là nếu như vậy Khiết Đan cũng sẽ lớn mạnh. Hắn không hy vọng sẽ xuất hiện một dân tộc du mục hùng mạnh ở ngay bên cạnh.
Đế quốc Trung Nguyên tuy rằng hùng mạnh, nhưng rất nhiều năm qua, thảo nguyên thủy chung vốn là của dân tộc du mục, đế quốc Trung Nguyên dù có lớn mạnh đến mấy hay là phong Lang cư tư cũng tốt, cũng đuổi bọn họ giống như thỏ trốn chui lủi trên thảo nguyên, nhưng người Trung nguyên thì không có cách nào sinh sống lâu dài trên thảo nguyên đại mạc, sau khi hết thời kỳ huy hoàng, chủ nhân nơi này vẫn là bọn họ.
Những uy hiếp thật sự đến từ bên trong, đến từ chính những dân tộc du mục khác, người Đột Quyết bọn họ cũng từng là một bộ lạc nhỏ trên thảo nguyên, cuối cùng đứng lên thay thế người Hung Nô ngạo mạn. Làm sao biết được sau nà không có một dân tộc khác lại thay thế bọn họ? Ngăn chặn Khiết Đan lớn mạnh lên chính là việc phải làm.
Tuy nhiên, tạm thời hợp tác hẳn là không có vấn đề, hắn tin tưởng vào thực lực và trí tuệ của hắn, trong trường hợp này, có thể mượn sức mạnh binh lính ở xung quanh là suy yếu Khiết Đan, mượn binh lính của Khiết Đan suy yếu Võ Chu, còn hắn thì đều có lợi. hôm nay triệu tập các thủ lĩnh trong bộ tộc lại chính là muốn tuyên bố quyết định này của hắn.
Trình độ tập quyền của Đột Quyết không bằng Trung Nguyên, tuy nhiên bây giờ hắn là Khả Hãn, hơn nữa, hầu hết các bộ lạc và lãnh địa chỉ nghe lệnh hắn. Có điều nếu kế hoạch của hắn không phù hợp với lợi íc của đại bộ phận bộ lạc, nhiều thủ lĩnh tỏ vẻ phản đối thì hắn không có cách nào cố chấp giữ ý kiến.
Cho nên hắn đành kiên nhẫn chịu đựng tình hình, uống rượu nói chuyện với mọi người trước, nhìn thấy mọi người đã ăn uống no say, và hắn cũng đã nghĩ xong nên nói gì, lúc này mới cầm chiếc khăn lau bàn tay to bóng nhẫy, đứng dậy mỉm cười nói: - Các vị, yên lặng một chút, ta có chuyện muốn nói!
Lúc này Mặc Xuyết mới mở miệng, các thủ lĩnh đang nói cười đều yên lặng nhìn về phía hắn, mấy nô lệ nhạc sĩ ở góc trướng cũng vội vàng dừng nhạc, mấy vũ nữ đang nhảy múa vung ống tay áo, thi lễ lui xuống.
Mặc Xuyết cườ dài nói: - Lần trước, chúng ta tấn công Lương Châu, chiếm Linh Châu, đoạt Thắng Châu, các bộ lạc đều thu được rất nhiều tài sản. Tắc Nhĩ Trụ, khi đánh Linh Châu, ngươi cái gì cũng không muốn, chuyên môn bắt những người chăn nuôi thành thạo, bắt được gần hai ngàn nông nô, người ngoài còn nói ngươi ngốc, ta thấy ngươi là thông minh nhất.
Mặc Xuyết chỉ vào ái tướng Tắc Nhĩ Trụ cười nói: - Lần này, chúng ta yêu cầu Võ Chu rất nhiều loại hạt giống, mùa xuân năm sau ngươi cho những nông nô này khai hoang gieo trồng, đợi đến mùa đông năm sau, bộ lạc của ngươi càng cường thịnh hơn, không bao giờ lo lắng đến kế sinh nhai của người dân rồi, tinh mắt, tinh mắt lắm!
Tắc Nhĩ Trụ nâng bát rượu lên, cười nói: - Một nô lệ trên thảo nguyên chỉ có thể nuôi dưỡng một con ngựa, nhưng một nông nô lại có thể nuôi mấy hộ gia đình, lúc ấy ta cảm thấy, thay vì đoạt chút vàng bạc, không bằng bắt một số nô lệ giỏi việc nuôi trồng, vừa hay bên trong lãnh địa của ta lại thích hợp với việc gieo trồng.
Tuy nhiên, mặc dù ta bắt không ít nông nô, nhưng đáng tiếc là các loại hạt giống lương thực không đủ, nông cụ cũng không đủ, đang không biết phải làm như thế nào. Vẫn là nhờ Khả Hãn chiếu cố, mang về cho chúng ta nhiều nông cụ, nhiều hạt giống như vậy, còn có cả sách làm nông. Ta là nhờ phúc của Khả Hãn, toàn bộ bộ lạc chúng ta đều ghi nhớ ân tình của Khả Hãn!
Mặc Xuyết mỉm cười, khoát tay áo nói: - Ta là Khả Hãn, mọi người tín nhiệm ta, ủng hộ ta, khiến bộ tộc chúng ta có một cuộc sống tốt hơn, chính là trách nhiệm của ta phải làm, không có gì phải cảm ơn cả.
Mặc Xuyết nói xong, lại quay sang Khế Bỉ Khắc Lực, mỉm cười nói: - Ta nghe nói, ở Triệu Châu ngươi có bắt được hai tiêu mỹ nhân, vừa tròn mười bốn tuổi, tươi đẹp như hoa, thật có diễm phúc! Từ từ, để các nàng sinh cho ngươi sinh thêm cho ngươi mấy tên nhóc con như vậy, sau này trưởng thành, trên thảo nguyên chúng ta lại có thêm nhiều anh hùng hảo hán.
Khế Bỉ Khắc Lực là một gã thanh niên tầm ba mươi tuổi, người này hành động dũng mãnh nhưng ăn nói kém cỏi, nghe Mặc Xuyết nói xong, gã chỉ biết cười ha ha, gãi gãi ót, vẻ mặt ngây thơ, bộ dạng này của gã khiến cho các thủ lĩnh khác được một trận cười vang, không ít người lên tiếng trêu đùa gã.
Mặc Xuyết trở lại ghế, ngồi xuống, cao giọng nói: - Hôm nay mời mọi người đến, ngoại trừ việc cùng nhau uống chút rượu, cùng nhau nói chuyện vui vẻ, còn có một việc ta muốn thương lượng với mọi người!
Tất cả mọi người nhìn hắn, Mặc Xuyết nói: - Người Khiết Đan phái đặc phái viên đến, mời chúng ta cùng bọn họ xuất binh tấn công Bắc Hà, sau khi chuyện thành công, Đàn, Uyên, U, Mạc, Ký Châu, đều thuộc về chúng ta, bọn họ chỉ cần Doanh Châu và Hòa Bình, mọi người các thấy như thế nào?
Các tướng lĩnh nghe xong đều ngẩn ra, bọn họ xúm lại thảo luận một hồi. Đại tiến đầu Tiêu Mục Mộc chắp tay nói: - Khả Hãn, chúng ta thừa dịp bất ngờ, cắn hắn một cái, bọn họ dù có tức giận cũng khó mà dám đưa quân tấn công đại mạch, dù sao… đưa quân đến đại mạc, cho dù chỉ là một lần, bọn họ cũng sẽ tiêu hao gấp trăm ngàn lần so với bị chúng ta cướp đi, bọn họ không có khả năng. Nhưng ta nghĩ, nếu chúng ta muốn chiếm quốc thổ của họ, chỉ sợ họ không bỏ qua.
Chu Đồ Diệp Hộ phụ họa nói: - Đúng vậy, Khả Hãn, sở trường của chúng ta là rong ruổi ở trên thảo nguyên, bất kể là công thành hay thủ thành đều không phải là sở trường của dũng sĩ thảo nguyên chúng ta. Xâm chiếm Hà Bắc, chỉ sợ binh mã triều đình tấn công đến. hơn nữa, Hà Bắc vừa bị chúng ta bắt người cướp của………………..
Một khi hai vị đầu lĩnh vừa nói, trong trướng ồn ào giống như tổ ong vò vẽ. Mọi người mỗi người một ý kiến. Tắc Nhĩ Trụ, Khế Bỉ Khắc Lực và tương đối nhiều thủ lĩnh ủng hộ Mặc Xuyết, Tiêu Mục Mộc, Chu Đồ và phe ôn hòa thì tỏ vẻ phản đối.
Còn Mục Ân bởi vì làm thông gia với Mặc Xuyết, nên không thẳng thừng phản bác ý kiến của hắn. Nhưng bản thân Mục Ân lại không cho rằng với thực lực hiện giờ của Đột Quyết có thể cướp được lãnh thổ của Trung Nguyên, cho nên trong kế hoạch này, hắn vẫn đồng ý xuất binh thêm lần nữa, nhưng không tán thành việc chiếm thành. Hắn cho rằng thành vừa bị tấn công vẫn chưa khắc phục kiên cố được, lại có thể mang thêm về một số người và của cải nữa.
Hắn hy vọng người Đột Quyết sau khi cướp bóc một phen thì lập tức rút về đại mạc, mặc cho người Khiết Đan một mình ứng phó với triều đình Võ Chu, bọn họ chỉ việc ngồi nhìn hổ đánh nhau, nhìn quân Trung Nguyên và người Khiết Đan lưỡng bại câu thương. Ở điểm này, Lư Bất Cổ đồng ý với ý kiến của hắn.
Mặc Xuyết vẫn mỉm cười không nói, bất kể là tán thành, phản đối hoặc là ba phải, hắn cũng chỉ chú ý lắng nghe, hắn muốn để các thủ lĩnh thảo luận, biết rõ suy nghĩ thật sự của bọn họ, biết điểm bọn họ còn băn khoăn. Đến khi hắn biết rõ suy nghĩ của mọi người, lúc này mới vỗ vỗ tay.
Trong trướng lại yên tĩnh lại, Mặc Xuyết lại mỉm cười nói: - Những điều mọi người băn khoăn, ta hiểu. Mọi người lo lắng mặc dù chúng ta chiếm được thành cũng không thủ được, không thể nào thống trị được dân ở nơi đó, trở thành người thống trị ở nơi đó. Chúng ta sớm muộn gì cũng vẫn là lui về đại mạc, thay vì về vô ích, không bằng lấy chút tài sản, bắt người về, đúng không?
Nhìn thấy đám người Tiêu Mục Mộc, Chu Đồ đều gật đầu, Mặc Xuyết cười ha ha, nói: - Kỳ thật, vốn dĩ ta cũng suy nghĩ giống như mọi người, vậy… tại sao ta lại thay đổi cách nghĩ?
Ánh mắt Mặc Xuyết từ từ đảo qua mọi người, thấy mọi người đều nín thở, yên lặng nghe, mới nói: - Bởi vì ta cảm thấy, Võ Chu ngày hôm nay đã không còn như Đại Đường trước kia rồi, nó thật sự hùng mạnh giống như chúng ta tưởng tượng sao?
Mặc Xuyết cao giọng: - Chúng ta tấn công Lương Châu, Linh Châu, Thắng Châu, công thành chiếm đất, bắt con dân của hắn, kết quả thì sao? Bọn họ đồng ý hòa hoãn với chúng ta, còn đúng hẹn đưa tới lụa là, nông cụ, thuốc men, sắt thép, hạt giống, sách nông nghiệp và rất nhiều thứ giá trị khác…
Quân của chúng ta tiến đánh Bắc Hà, chiếm vô số của cải, giết mấy vạn người của Quy, Đàn, Định, Triệu Chư Châu, kết quả thì thế nào? Bọn họ đồng ý trả lại eo sông Lục Châu cho chúng ta, vì sao bọn họ đồng ý làm như vậy? Mọi người có nghĩ tới không?
Lại nói tới Khiết Đan, một Khiết Đan nho nhỏ, không ngờ có thể liên tiếp đánh bại binh mã của bọn chúng, khiến quan binh Hà Bắc phải treo thành mà thủ, co đầu thụt cổ không dám ra, Khế Phàm tung hoành Hà Bắc, Sở Hướng không bị cản trở, đế quốc này thật sự còn hùng mạnh như vậy sao? Lý Tận Trung của Khiết Đan đã phái người tới đưa tin, nói với chúng ta, bọn họ đánh thắng liên tục, người Đường đã lâm vào thế yếu, chỉ có điều vẫn còn giới hạn binh lực…
Mặc Xuyết mới nói đến đây, một tế thị vệ bước nhanh vào lều bẩm báo: - Báo! Có đặc phái viên của Khiết Đan tới cầu kiến Khả Hãn!
Mặc Xuyết ngẩn người, Khiết Đan lại phải đặc phái viên tới?
Các thủ lĩnh dưới trướng cũng châu đầu ghé tai bàn tán.
Mặc Xuyết giơ tay, mọi người ngừng ồn ào, trầm giọng nói: - Cho hắn vào!
Thị về lập tức lui ra, đứng ở ngoài trướng, lớn giọng nói: - Khả Hãn có lệnh, gọi sứ giả Khiết Đan và yết kiến!
Bên ngoài trướng Khả Hãn, chỉ có một hàng rào được cắm ở trong tuyết để ngăn người ngoài tự ý xâm nhập, phía trước có một cửa ra vào, bảy tám dũng sĩ Đột Quyết cầm đao đứng ở đó, đối diện là hai người Khiết Đan mặc áo da, che phủ kín người.
Một tiếng hô ở cửa trướng, những người Khiết Đan này lập tức lui về hai phía, hai người Khiết Đan liền đi nhanh về phía cửa trướng.
Hai người hùng dũng bước đi, đi tới cửa trướng đột nhiên xé lớp áo da ra, ném xuống nền tuyết ở phía sau, mấy võ sĩ Đột Quyết ngẩn ngơ nhìn, không đợi họ có phản ứng gì, hai người ngang nhiên bước vào trướng.
Trong trướng, từ Mặc Xuyết xuống dưới, tất cả các tướng lĩnh đều nhìn về phía cửa trướng, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, hai người sóng vai đi đến, một người mặc áo màu đỏ thẫm, một người mặc áo màu xanh, chân đi giày đen, đeo thắt lưng da, bên hông đeo một túi gấm, một chiếc thêu hình con gấu, một chiếc thêu hình tê giác.
Hai người vào cửa trướng liền đứng lại, ánh mắt nhìn qua một lượt, thuận tay bỏ chiếc mũ lông trên đầu ra, lộ ra chiếc khăn lụa vấn đầu đen mềm.
Hơn phân nửa các tướng lĩnh trong trướng nhất thời cùng đứng lên, miệng kinh hô một tiếng, đây đâu phải là đặc phái viên Khiết Đan gì, rõ ràng là hai quan quân người Đường!
Tào Nhân Sư, Trương Huyền Ngộ, Ma Nhân Tiết đốc xúc trung quân gia tăng chạy đi, tiền phương bỗng nhiên đưa tới chiến báo của Võ Thành Chiêu. Tào Nhân Sư vừa thấy chiến báo, không khỏi ngạc nhiên:
- Ta đã quá xem thường Võ Thành Chiêu này, không thể tưởng được hắn chỉ dùng một đội ngũ, lại công phá được cửa cốc Hoàng Chương trước.
Trương Huyền Ngộ tiếp nhận chiến báo, nhìn kỹ một chút, hưng phấn nói:
- Hay! Chúng ta hẳn là nhanh chóng tiến quân, chặn đường lui của Lý Tận Trung, giết hắn trở tay không kịp, nếu có thể nội ứng ngoại hợp với Quân coi giữ Lư Long, không đợi binh mã đuổi tới của Đàn Châu, Quy Thuận Châu và những nơi khác, liền có thể tiêu diệt toàn bộ phản quân rồi!
Ma Nhân Tiết đứng ở bên cạnh y, cũng đọc phong chiến báo, nghi nói:
- Có thể trong đó có cạm bẫy hay không? Đó là một khe sâu. Ta mặc dù không hiểu binh pháp, tuy nhiên cũng biết những nơi như này rất dễ có mai phục.
Tào Nhân Sư lắc đầu nói:
- Ma Thiếu khanh, ngươi quá đề cao người Khiết Đan rồi, bọn họ chưa biết binh pháp là cái gì đâu. Ngươi xem, căn cứ vào khẩu cung của người Khiết Đan, bọn họ tấn công Bình châu thất bại, hiện giờ lại công kích đánh Lư Long chính diện, điều này là trùng khớp với chiến báo trước đó chúng ta nhận được đấy. Còn nữa, quân coi giữ cửa cốc Hoàng Chương tuy là năm nhánh, những kẻ nào cũng mặt mày xanh xao, lương thực sớm đã cạn nhiều ngày rồi, đây cũng là tiên phong xác nhận đấy.
Trương Huyền Ngộ nói:
- Hơn nữa, địa hình cốc Hoàng Chương, bản tướng quân từng tìm hiểu, thung lũng đó rất lớn hình dáng hồ lô, chỉ thích hợp thủ vững cửa cốc, ở giữa có một đoạn khá rộng lớn, không nên mai phục, mà chiều dài khe sâu vượt qua hai mươi dặm, kéo chiến tuyến như thế, người Khiết Đan không có đủ bảy vạn ngường, nếu muốn mai phục một đại quân một là binh lực không đủ, hai là nhiều nhân mã mai phục hai bên như vậy, tuyệt đối sẽ bị phát hiện! Nhưng nếu quá phân tán, lại nảy sinh tác dụng phục binh ứng dụng.
Ma Nhân Tiết vốn không hiểu binh pháp, vừa nghe hai vị Đại tướng quân nói thế, lập tức không nhiều lời nữa.
Tào Nhân Sư lập tức hạ lệnh, ba quân dùng tốc độ cao nhất lao tới cốc Hoàng Chương.
Đội quân của Tào Nhân Sư đuổi tới Cốc Hoàng Chương, đích thân hỏi han hàng tốt, y ở trong quân nhiều năm, cũng từng tham gia đánh vài trận hiểm ác, thực đói hoặc là giả đói, căn bản không thể gạt được ánh mắt của y, Tào Nhân Sư nhìn thân hình quân tốt Khiết Đan mảnh dẻ, mặt mày xanh xao, hai mắt phù thũng, bộ dạng đói khát xác thực không phải là giả bộ.
Trương Huyền Ngộ lại tiến hành kiểm tra một đội người Khiết Đan chiêu hàng khác. Đội Khiết Đan này là chưa từng trực tiếp tác chiến đã đầu hàng đấy. Tiễn trong túi bọn họ quả thật không nhiều lắm, bởi vì bọn họ thủ một bên núi hiểm yếu, thậm chí một người còn chưa bắn tới ba mũi tên, người Khiết Đan ở một bên sườn núi khác còn chưa kịp phá nên không mang theo nhiều mũi tên.
Y lại phái người lên núi thăm dò, bên vách núi quả nhiên là xây rất nhiều tảng đá lớn, Tào Nhân Sư tổng hợp những tình huống này lại thì không còn nghi ngờ nữa, liền cùng Trương Huyền Ngộ vội vàng thương nghị một hồi, binh mã tiên phong bọn họ khi đuổi tới, cơ sở ngầm của người Khiết Đan đã chạy trở về báo tin rồi, nhưng thời gian cách bây giờ tối đa cũng không nhiều hơn hai canh giờ, nếu đại quân lập tức tăng tốc tiến lên, như vậy hoàn toàn có thể đoạt được ngay khi người Khiết Đan nhận được tin tức thì bọn y đã đột ngột xuất hiện tại hậu trận rồi.
Dù là thời gian chậm một ít, người Khiết Đan không kịp tổ chức quân lính huấn luyện có tố chất, đành phải tụ tập binh mã tấn công tứ thành lại, chỉnh quân lui về. Thời gian cũng vượt xa hai canh giờ, chỉ cần lập tức binh ra cốc Hoàng Chương, cũng có thể truy đuổi kịp trước khi bọn chúng chạy trốn. Hơn nữa người Khiết Đan nếu đã bắt đầu chạy trốn, quân chủ lực kỳ binh từ trên trời giáng xuống, triển khai một trận chém giết nghiêng về một phía. Thời cơ chiến đấu trôi qua tức thì, việc này không nên chậm trễ, phải lập tức xuất phát.
Tào Nhân Sư quyết đoán hạ lệnh, tập hợp tất cả kỵ binh, lấy tốc độ nhanh nhất xuyên qua Cốc Hoàng Chương, gắt gao cắn phản quân chủ lực Khiết Đan, không để bọn chúng chạy trốn, bộ tốt áp về sau, nhưng kỵ tốt tiên phong cùng với người Khiết Đan hỗn chiến đến song phương đều đã kiệt lực, thời khắc mấu chốt đuổi tới, cũng chỉ là đánh một kích cuối cùng thôi.
Dựa theo mệnh lệnh của Tào Nhân Sư, sáu vạn kỵ tốt trong mười vạn đại quân dẫn đầu xung vào sơn cốc, sở bộ Võ Thành Chiêu vẫn làm tiền phong, giữ khoảng các ba dặm với kỵ binh chủ lực, làm đội quân thám mã tiền tiêu, Thành Chiêu cũng nghiêm túc, vẫn mệnh Mã Kiều làm tiên quân, cũng giữ khoảng cách ba dặm, trùng trùng điệp điệp xông vào Cốc Hoàng Chương.
Đám người Tào Nhân Sư, Trương Huyền Ngộ từ trong đáy lòng chưa từng coi Khiết Đan là đại địch, cũng không muốn bỏ qua một trận đầu công lớn này, tất cả đều là kỵ binh tinh nhuệ đi trước, theo sau là bốn vạn bộ tốt do một tì tướng suất lĩnh, đồng thời còn áp mấy trăm người Khiết Đan đầu hàng nữa.
Nếu quả thật có mai phục, binh hàng Khiết Đan này không thể nghi ngờ là những người chết đầu tiên, Chu binh nổi giận bạo phát sẽ để bọn họ làm thịn vụn trước tiên, nhưng từ ánh mắt của bọn chúng, lại không nhìn ra chút khác thường gì.
Những người này đều là tử sĩ chân chính, bọn họ hoặc là cả nhà chết trong tay quân Chu, hoặc là vì một con đường sống cho phụ mẫu của mình hoặc là vợ con của mình, cho nên cam tâm tình nguyện đảm nhiệm làm mồi.
Những người này thể chất vốn là yếu kém, bất kể là ở trên thảo nguyên lớn bôn ban, hay là bị chém giết trong thiên quân vạn mã, vốn cũng là những người dễ chết nhất, cho nên bọn họ tình nguyện dùng mạng của mình, vì tộc nhân của mình mà xông ra một con đường sống. Nên việc bọn họ đói khá, là không có chút ngụy trang nào.
Bọn họ quyết tâm lúc này sắm vai một đám binh tốt khốn cùng bức bách mệt mỏi, không mang theo chút lương thực nào, bọn họ đã ở trong này trông giữ mười ngày, mà hơn mười ngày vẫn chủ yếu lấy rau dại và bắt thú làm thức ăn chủ yếu, trước khi Chu quân đuổi tới, bọn họ thậm chí đã có hai người thân thể quá yếu mà đói chết rồi.
Nếu không ác với bản thân như vậy, bọn họ sao có thể giấu diếm được Mã Kiều và Võ Thành Chiêu, sao có thể giấu diếm được Tào Nhân Sư và Trương Huyền Ngộ từng ngựa chiến cả đời?Mã Kiều phóng ngựa xông lên phía trước nhất, vừa không ngừng dùng ánh mắt nhạy bén xẹt qua hai bên ngọn núi và rừng rậm, đón gió núi xuyên qua cốc, mê say hít sâu một hơi. Những năm gần đây ở trong quân ngũ chịu khổ dốc sức làm việc đã không uổng phí, hôm nay đây hết thảy vất vả rốt cục đã có ý nghĩa rồi.
Gã không có kỳ ngộ như huynh đệ tốt Dương Phàm, cũng không có bản lĩnh giỏi văn giỏi võ như Dương Phàm, nhưng gã cũng có giấc mộng của mình. Gã vốn là kẻ lưu manh khờ khờ khạo khạo sống qua ngày trên phố, nhưng gã đã được Dương Phàm làm thức tỉnh. Từ ngày đó, gã đã nghĩ mình cần phải cố gắng, để không phụ sự tín nhiệm của huynh đệ tốt, không làm mẹ già thất vọng từng nuôi dưỡng gã.
Lại sau đó, gã cưới vợ, giờ lại có thêm con trai bảo bối của mình, trong lòng gã chứa chất trách nhiệm nặng nề, vì nương tử của mình, vì con trai của mình, gã cũng muốn xây dựng công lớn, lập nghiệp lớn, thật sự tạo nên công lao sự nghiệp, tạo nên gia nghiệp to lớn của bản thân. Ngoài ra, còn cả những vinh quang nữa.
Mỗi khi gã mặc quân phục trở lại trong phường, mỗi khi gã thăng lên một chức quan quân, đám bằng hữu thời thơ ấu thường vây quanh gã đầy hâm mộ, khen ngợi, thậm chí còn có chút kính sợ khi gặp gã, tự trong đáy lòng gã trào lên cảm giác tự hào. Huynh đệ tốt Dương Phàm của gã giúp gã chỉ rõ một con đường, nhưng đi trên con đường này như nào, lại phải dựa vào chính gã.
Hai mươi dặm đường, kỵ binh rất nhanh đi xuyên qua, vừa ra khỏi sơn cốc, tất cả như rộng mở phóng khoáng.
Phía bên phải, một con sông lớn, cuồn cuộn chảy về hướng đông, sóng cuộn mãnh liệt đập vào chân núi, phía bên phải là đồi núi trập trùng, cây cối rậm rạp, phía trước là con đường bằng phẳng. Mã Kiều đã xem qua bản đồ, biết dọc theo con đường này đi thẳng về phía trước chính là Lư Long, tinh thần gã rung lên, dùng sức đập bụng ngựa, lấy tốc độ nhanh hơn phóng về phía trước.
Võ Thành Chiêu suất lĩnh binh mã sở bộ giữ khoảng cách theo sát sau Mã Kiều, đợi y xông ra khỏi sơn cốc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Từ xa thấy Mã Kiều tay cầm đại kỳ Chu quân đón gió phần phật, cuốn bụi mà đi, trong lòng Võ Thành Chiêu cũng tràn ngập hưng phấn.
Y muốn gọi Mã Kiều, để mình xung phong lên trước, nhưng nghĩ lại ngẫm lại, nơi này tuy cách Lư Long còn xa, nhưng khó bảo toàn người Khiết Đan sẽ không sắp đặt trạm canh gác giữa đường. Vừa nghĩ tới khả năng phải đánh giáp lá cà, Võ Thành Chiêu bỏ ý niệm xung phong đi trước ở trong đầu, tiếp tục oán hận theo sát mông đít của Mã Kiều
Y vung roi thật mạnh, đem những tức giận trút hết vào chiến ma, chiến mã lao lên trước, vừa mới phi lên được hơn mười trượng, mảnh đất đồi núi bên trái đột nhiên vang lên những tiếng kèn xé tai.
Võ Thành Chiêu ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy mặt sau đồi núi đột nhiên toát ra từng mặt đại kỳ, trên đại kỳ là thương lang trông hết sức sinh động, đong đưa đón gió, tức thì từng thanh âm hét to nhưng sói gào, kỵ binh Khiết Đan đông nghìn nghịt quơ đao thương, phát ra những tiếng gầm rú khủng bố quái dị, mãnh liệt nhào đầu về phía bọn y.
Binh mã chưa tới, tiếng gầm rú quái dị kia đã hội tụ thành sóng khí đập vào mặt.
- Có... Có mai phục!
Võ Thành Chiêu ghìm chặt ngựa cương, hai cổ run run, đang không biết là nên trốn vào trong cốc “tìm mẹ” hay là đuổi theo Mã Kiều chạy trốn ra ngoài, nhưng ngay khoảnh khắc đó mưa tên đã nện xuống, Võ Thành Chiêu đã bị bắn thành một con nhím, y rốt cuộc không cần phải lựa chọn cho mình nữa rồi.
Chủ lực Chu quân sắp xếp một vài phương trận nho nhỏ, phi ra ngoài thung lũng, ngựa nhẹ lao đi, không chậm không vội, bọn họ không phải thám mã tiên phong, tốc độ không cần quá nhanh, bọn họ có thể dùng tốc độ như vậy rời khỏi thung lũng, đồng thời có thể làm cho ngựa duy trì được thể lực, để nhanh chóng đầu nhập chiến đấu.
Nhưng chiến mã nhẹ lao đi rất nhanh liền ngừng lại, bọn họ hoảng sợ phát hiện, cửa cốc phía trước đã đầy rẫy kỵ binh Khiết Đan.
Người Khiết Đan sở dĩ dùng tốc độ nhanh nhất, dùng cung tiễn tiếp đón, để tránh có thể tiếp xúc với một đội của Võ Thành Chiêu, lại không nghĩ có một người có thể trốn về truyền tin, bọn họ dùng bộ phận binh lực nhiều gấp mười gấp trăm lần binh lực của Võ Thành Chiêu, vạn mũi tên bắn chụm, nhanh chóng giải quyết xong này một ít Chu quân này, rồi tiến vào sơn cốc, bày xong trận thế.
Chu quân kinh ngạc nhìn người Khiết Đan đối diện. Mà những người Khiết Đan này sắc mặt có chút bàng hoàng, có chút lo sợ, đó là bởi vì vương triều Trung Nguyên cho tới nay đã tạo cho bọn họ một ấn tượng cường mạnh, đã mang đến một áp lực trong tâm lý bọn họ, tuy rằng bọn họ đã không chỉ tấn công qua một thành trì, nhưng lại chưa từng chiến đấu với quân chủ lực Chu quân nhiều như vậy.
Nhưng cùng lúc đó, trong ánh mắt của bọn họ lại tóa lên chút hung ác và tàn nhẫn, đó là cừu hận đã từng bị người Chu ức hiếp lăng nhục chèn ép một thời gian dài, cũng đã làm cho thú tính cuồng dã nằm sẵn trong máu bọn trào dâng, phong tuyết bão cát đại mạc thảo nguyên đã ma luyện bọn họ trở thành con người rắn rỏi bất khuất thiết huyết.
- Hú...
Người Khiết Đan khi vây săn để đe dọa, khi xua đuổi dã thú chỉ biết dùng âm thanh gào thét, tiếng gầm gào hội tụ làm một chỗ là một cách thúc giục lòng người, tiếng gầm này lại bị thung lũng làm vang vọng lớn gấp mấy lần, theo tiếng gầm mãnh liệt này tới, người Khiết Đan cầm cung hiệp tiễn sớm đã có chuẩn bị lập tức dẫn đầu phát khởi tiến công.
Tên che trời phủ đất bắn tới Chu quân, tựa như bắn về phía một đám dê vàng ngăn chặn đường đi của bọn họ. Bọn họ lập tức giơ cao đao thương kiếm kích, dùng tốc độ gần như điên cuồng, rống giận, gầm thét, reo hò, như mãnh hổ xông vào bầy cừu, trong mắt chỉ có con mồi, hoàn toàn coi thường tử vong.
Cùng lúc đó, lối đi ra sơn cốc bốc lên một luồng khói báo động cuồn cuộn ngút trời.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngoài trướng, tuyết rơi nhiều, trong trướng cũng vô cùng náo nhiệt. mấy người nô lệ ngồi ở góc trướng thổi sáo đẩy cầm, chơi nhạc vui vẻ. Mấy thiếu nữ Đột Quyết mặc quần áo xinh đẹp, ở trong trướng nhảy những vũ đạo nhẹ nhàng, chuông đồng trên chân các vũ nữ, phát ra âm thanh êm tai rất dễ nghe.
Gió không lớn, màn trướng hé ra, những bông tuyết trắng nhè nhẹ bay vào, theo sau là mùi hương nồng nàn xông vào mũi, hai thanh niên to cao vai khiêng nguyên một con dê nướng màu vàng đi vào.
Mọi người trong trướng vừa lớn tiếng nói chuyện, vừa uống rượu ngon, giơ bàn tay bóng nhẫy cầm dao cắt khối thịt dê lớn ở trong mâm, liên tục đưa vào trong miệng.
Mặc Xuyết ngồi ở vị trí chủ nhân, uống rượu ngon, tùy ý mà nói chuyện với mọi người, ánh mắt nhìn các thủ lĩnh hơi có chút thần quang lóe lên.
Lần trước quân của hắn xâm chiếm Hà Lũng, khiến cho Võ Tắc Thiên đồng ý hòa thân, quyên góp một số lượng lớn vàng bạc, nông cụ, sắt, hạt giống và thuốc men, lần tiếp theo, quân của hắn lại tiến ra Hà Bắc, lấy được vô số vải vóc, của cải, sau đó lại khiến Võ Tắc Thiên nhượng bộ thêm lần nữa, đồng ý trả lại eo sông Lục Châu cho Đột Quyết.
Những đại thắng liên tiếp này khiến cho các bộ lạc của hắn thật sự vui mừng, khiến cho người ủng hộ hắn ngày càng nhiều, uy thế ngày càng lớn, các bộ phận trong Đột Quyết cũng vì thế mà càng trở nên đoàn kết. Lúc này, Mặc Xuyết đã vượt qua uy thế của huynh trưởng của hắn năm đó.
Vốn dĩ Mặc Xuyết cho rằng, triều đình Trung Nguyên không thể bị hắn chiếm được, nguồn gốc của đế quốc này quá vững chắc rồi, lịch sử gần một trăm mười năm, của cải nhiều vô cùng cho nên hắn chỉ có thể từng bước chiếm tiện nghe. Nhưng Võ Tắc Thiên lại nhượng bộ một lần nữa, khiến lá gan của Mặc Xuyết dần dần lớn lên.
Hắn giống như một con sói xảo quyệt, không ngừng thăm dò con mồi, con mồi càng nhượng bộ, hắn càng cho rằng con mồi cũng không hùng mạnh, vì thế lòng tham ngày càng tăng lên. Hơn nữa vào lúc này, người Khiết Đan phái đặc phái viên tới, người Khiết Đan muốn hợp tác với hắn, cùng nhau chia sẻ Hà Bắc, điều này chính là tâm ý của Mặc Xuyết.
Đối với đề nghị của người Khiết Đan, hắn cân nhắc rất lâu và nghiêm túc, hắn cảm thấy bằng thực lực của hắn có thể nuốt trôi được trung nguyên, nhưng nếu chỉ chiếm Bắc Hà thì sao? Đương nhiên là nếu như vậy Khiết Đan cũng sẽ lớn mạnh. Hắn không hy vọng sẽ xuất hiện một dân tộc du mục hùng mạnh ở ngay bên cạnh.
Đế quốc Trung Nguyên tuy rằng hùng mạnh, nhưng rất nhiều năm qua, thảo nguyên thủy chung vốn là của dân tộc du mục, đế quốc Trung Nguyên dù có lớn mạnh đến mấy hay là phong Lang cư tư cũng tốt, cũng đuổi bọn họ giống như thỏ trốn chui lủi trên thảo nguyên, nhưng người Trung nguyên thì không có cách nào sinh sống lâu dài trên thảo nguyên đại mạc, sau khi hết thời kỳ huy hoàng, chủ nhân nơi này vẫn là bọn họ.
Những uy hiếp thật sự đến từ bên trong, đến từ chính những dân tộc du mục khác, người Đột Quyết bọn họ cũng từng là một bộ lạc nhỏ trên thảo nguyên, cuối cùng đứng lên thay thế người Hung Nô ngạo mạn. Làm sao biết được sau nà không có một dân tộc khác lại thay thế bọn họ? Ngăn chặn Khiết Đan lớn mạnh lên chính là việc phải làm.
Tuy nhiên, tạm thời hợp tác hẳn là không có vấn đề, hắn tin tưởng vào thực lực và trí tuệ của hắn, trong trường hợp này, có thể mượn sức mạnh binh lính ở xung quanh là suy yếu Khiết Đan, mượn binh lính của Khiết Đan suy yếu Võ Chu, còn hắn thì đều có lợi. hôm nay triệu tập các thủ lĩnh trong bộ tộc lại chính là muốn tuyên bố quyết định này của hắn.
Trình độ tập quyền của Đột Quyết không bằng Trung Nguyên, tuy nhiên bây giờ hắn là Khả Hãn, hơn nữa, hầu hết các bộ lạc và lãnh địa chỉ nghe lệnh hắn. Có điều nếu kế hoạch của hắn không phù hợp với lợi íc của đại bộ phận bộ lạc, nhiều thủ lĩnh tỏ vẻ phản đối thì hắn không có cách nào cố chấp giữ ý kiến.
Cho nên hắn đành kiên nhẫn chịu đựng tình hình, uống rượu nói chuyện với mọi người trước, nhìn thấy mọi người đã ăn uống no say, và hắn cũng đã nghĩ xong nên nói gì, lúc này mới cầm chiếc khăn lau bàn tay to bóng nhẫy, đứng dậy mỉm cười nói: - Các vị, yên lặng một chút, ta có chuyện muốn nói!
Lúc này Mặc Xuyết mới mở miệng, các thủ lĩnh đang nói cười đều yên lặng nhìn về phía hắn, mấy nô lệ nhạc sĩ ở góc trướng cũng vội vàng dừng nhạc, mấy vũ nữ đang nhảy múa vung ống tay áo, thi lễ lui xuống.
Mặc Xuyết cườ dài nói: - Lần trước, chúng ta tấn công Lương Châu, chiếm Linh Châu, đoạt Thắng Châu, các bộ lạc đều thu được rất nhiều tài sản. Tắc Nhĩ Trụ, khi đánh Linh Châu, ngươi cái gì cũng không muốn, chuyên môn bắt những người chăn nuôi thành thạo, bắt được gần hai ngàn nông nô, người ngoài còn nói ngươi ngốc, ta thấy ngươi là thông minh nhất.
Mặc Xuyết chỉ vào ái tướng Tắc Nhĩ Trụ cười nói: - Lần này, chúng ta yêu cầu Võ Chu rất nhiều loại hạt giống, mùa xuân năm sau ngươi cho những nông nô này khai hoang gieo trồng, đợi đến mùa đông năm sau, bộ lạc của ngươi càng cường thịnh hơn, không bao giờ lo lắng đến kế sinh nhai của người dân rồi, tinh mắt, tinh mắt lắm!
Tắc Nhĩ Trụ nâng bát rượu lên, cười nói: - Một nô lệ trên thảo nguyên chỉ có thể nuôi dưỡng một con ngựa, nhưng một nông nô lại có thể nuôi mấy hộ gia đình, lúc ấy ta cảm thấy, thay vì đoạt chút vàng bạc, không bằng bắt một số nô lệ giỏi việc nuôi trồng, vừa hay bên trong lãnh địa của ta lại thích hợp với việc gieo trồng.
Tuy nhiên, mặc dù ta bắt không ít nông nô, nhưng đáng tiếc là các loại hạt giống lương thực không đủ, nông cụ cũng không đủ, đang không biết phải làm như thế nào. Vẫn là nhờ Khả Hãn chiếu cố, mang về cho chúng ta nhiều nông cụ, nhiều hạt giống như vậy, còn có cả sách làm nông. Ta là nhờ phúc của Khả Hãn, toàn bộ bộ lạc chúng ta đều ghi nhớ ân tình của Khả Hãn!
Mặc Xuyết mỉm cười, khoát tay áo nói: - Ta là Khả Hãn, mọi người tín nhiệm ta, ủng hộ ta, khiến bộ tộc chúng ta có một cuộc sống tốt hơn, chính là trách nhiệm của ta phải làm, không có gì phải cảm ơn cả.
Mặc Xuyết nói xong, lại quay sang Khế Bỉ Khắc Lực, mỉm cười nói: - Ta nghe nói, ở Triệu Châu ngươi có bắt được hai tiêu mỹ nhân, vừa tròn mười bốn tuổi, tươi đẹp như hoa, thật có diễm phúc! Từ từ, để các nàng sinh cho ngươi sinh thêm cho ngươi mấy tên nhóc con như vậy, sau này trưởng thành, trên thảo nguyên chúng ta lại có thêm nhiều anh hùng hảo hán.
Khế Bỉ Khắc Lực là một gã thanh niên tầm ba mươi tuổi, người này hành động dũng mãnh nhưng ăn nói kém cỏi, nghe Mặc Xuyết nói xong, gã chỉ biết cười ha ha, gãi gãi ót, vẻ mặt ngây thơ, bộ dạng này của gã khiến cho các thủ lĩnh khác được một trận cười vang, không ít người lên tiếng trêu đùa gã.
Mặc Xuyết trở lại ghế, ngồi xuống, cao giọng nói: - Hôm nay mời mọi người đến, ngoại trừ việc cùng nhau uống chút rượu, cùng nhau nói chuyện vui vẻ, còn có một việc ta muốn thương lượng với mọi người!
Tất cả mọi người nhìn hắn, Mặc Xuyết nói: - Người Khiết Đan phái đặc phái viên đến, mời chúng ta cùng bọn họ xuất binh tấn công Bắc Hà, sau khi chuyện thành công, Đàn, Uyên, U, Mạc, Ký Châu, đều thuộc về chúng ta, bọn họ chỉ cần Doanh Châu và Hòa Bình, mọi người các thấy như thế nào?
Các tướng lĩnh nghe xong đều ngẩn ra, bọn họ xúm lại thảo luận một hồi. Đại tiến đầu Tiêu Mục Mộc chắp tay nói: - Khả Hãn, chúng ta thừa dịp bất ngờ, cắn hắn một cái, bọn họ dù có tức giận cũng khó mà dám đưa quân tấn công đại mạch, dù sao… đưa quân đến đại mạc, cho dù chỉ là một lần, bọn họ cũng sẽ tiêu hao gấp trăm ngàn lần so với bị chúng ta cướp đi, bọn họ không có khả năng. Nhưng ta nghĩ, nếu chúng ta muốn chiếm quốc thổ của họ, chỉ sợ họ không bỏ qua.
Chu Đồ Diệp Hộ phụ họa nói: - Đúng vậy, Khả Hãn, sở trường của chúng ta là rong ruổi ở trên thảo nguyên, bất kể là công thành hay thủ thành đều không phải là sở trường của dũng sĩ thảo nguyên chúng ta. Xâm chiếm Hà Bắc, chỉ sợ binh mã triều đình tấn công đến. hơn nữa, Hà Bắc vừa bị chúng ta bắt người cướp của………………..
Một khi hai vị đầu lĩnh vừa nói, trong trướng ồn ào giống như tổ ong vò vẽ. Mọi người mỗi người một ý kiến. Tắc Nhĩ Trụ, Khế Bỉ Khắc Lực và tương đối nhiều thủ lĩnh ủng hộ Mặc Xuyết, Tiêu Mục Mộc, Chu Đồ và phe ôn hòa thì tỏ vẻ phản đối.
Còn Mục Ân bởi vì làm thông gia với Mặc Xuyết, nên không thẳng thừng phản bác ý kiến của hắn. Nhưng bản thân Mục Ân lại không cho rằng với thực lực hiện giờ của Đột Quyết có thể cướp được lãnh thổ của Trung Nguyên, cho nên trong kế hoạch này, hắn vẫn đồng ý xuất binh thêm lần nữa, nhưng không tán thành việc chiếm thành. Hắn cho rằng thành vừa bị tấn công vẫn chưa khắc phục kiên cố được, lại có thể mang thêm về một số người và của cải nữa.
Hắn hy vọng người Đột Quyết sau khi cướp bóc một phen thì lập tức rút về đại mạc, mặc cho người Khiết Đan một mình ứng phó với triều đình Võ Chu, bọn họ chỉ việc ngồi nhìn hổ đánh nhau, nhìn quân Trung Nguyên và người Khiết Đan lưỡng bại câu thương. Ở điểm này, Lư Bất Cổ đồng ý với ý kiến của hắn.
Mặc Xuyết vẫn mỉm cười không nói, bất kể là tán thành, phản đối hoặc là ba phải, hắn cũng chỉ chú ý lắng nghe, hắn muốn để các thủ lĩnh thảo luận, biết rõ suy nghĩ thật sự của bọn họ, biết điểm bọn họ còn băn khoăn. Đến khi hắn biết rõ suy nghĩ của mọi người, lúc này mới vỗ vỗ tay.
Trong trướng lại yên tĩnh lại, Mặc Xuyết lại mỉm cười nói: - Những điều mọi người băn khoăn, ta hiểu. Mọi người lo lắng mặc dù chúng ta chiếm được thành cũng không thủ được, không thể nào thống trị được dân ở nơi đó, trở thành người thống trị ở nơi đó. Chúng ta sớm muộn gì cũng vẫn là lui về đại mạc, thay vì về vô ích, không bằng lấy chút tài sản, bắt người về, đúng không?
Nhìn thấy đám người Tiêu Mục Mộc, Chu Đồ đều gật đầu, Mặc Xuyết cười ha ha, nói: - Kỳ thật, vốn dĩ ta cũng suy nghĩ giống như mọi người, vậy… tại sao ta lại thay đổi cách nghĩ?
Ánh mắt Mặc Xuyết từ từ đảo qua mọi người, thấy mọi người đều nín thở, yên lặng nghe, mới nói: - Bởi vì ta cảm thấy, Võ Chu ngày hôm nay đã không còn như Đại Đường trước kia rồi, nó thật sự hùng mạnh giống như chúng ta tưởng tượng sao?
Mặc Xuyết cao giọng: - Chúng ta tấn công Lương Châu, Linh Châu, Thắng Châu, công thành chiếm đất, bắt con dân của hắn, kết quả thì sao? Bọn họ đồng ý hòa hoãn với chúng ta, còn đúng hẹn đưa tới lụa là, nông cụ, thuốc men, sắt thép, hạt giống, sách nông nghiệp và rất nhiều thứ giá trị khác…
Quân của chúng ta tiến đánh Bắc Hà, chiếm vô số của cải, giết mấy vạn người của Quy, Đàn, Định, Triệu Chư Châu, kết quả thì thế nào? Bọn họ đồng ý trả lại eo sông Lục Châu cho chúng ta, vì sao bọn họ đồng ý làm như vậy? Mọi người có nghĩ tới không?
Lại nói tới Khiết Đan, một Khiết Đan nho nhỏ, không ngờ có thể liên tiếp đánh bại binh mã của bọn chúng, khiến quan binh Hà Bắc phải treo thành mà thủ, co đầu thụt cổ không dám ra, Khế Phàm tung hoành Hà Bắc, Sở Hướng không bị cản trở, đế quốc này thật sự còn hùng mạnh như vậy sao? Lý Tận Trung của Khiết Đan đã phái người tới đưa tin, nói với chúng ta, bọn họ đánh thắng liên tục, người Đường đã lâm vào thế yếu, chỉ có điều vẫn còn giới hạn binh lực…
Mặc Xuyết mới nói đến đây, một tế thị vệ bước nhanh vào lều bẩm báo: - Báo! Có đặc phái viên của Khiết Đan tới cầu kiến Khả Hãn!
Mặc Xuyết ngẩn người, Khiết Đan lại phải đặc phái viên tới?
Các thủ lĩnh dưới trướng cũng châu đầu ghé tai bàn tán.
Mặc Xuyết giơ tay, mọi người ngừng ồn ào, trầm giọng nói: - Cho hắn vào!
Thị về lập tức lui ra, đứng ở ngoài trướng, lớn giọng nói: - Khả Hãn có lệnh, gọi sứ giả Khiết Đan và yết kiến!
Bên ngoài trướng Khả Hãn, chỉ có một hàng rào được cắm ở trong tuyết để ngăn người ngoài tự ý xâm nhập, phía trước có một cửa ra vào, bảy tám dũng sĩ Đột Quyết cầm đao đứng ở đó, đối diện là hai người Khiết Đan mặc áo da, che phủ kín người.
Một tiếng hô ở cửa trướng, những người Khiết Đan này lập tức lui về hai phía, hai người Khiết Đan liền đi nhanh về phía cửa trướng.
Hai người hùng dũng bước đi, đi tới cửa trướng đột nhiên xé lớp áo da ra, ném xuống nền tuyết ở phía sau, mấy võ sĩ Đột Quyết ngẩn ngơ nhìn, không đợi họ có phản ứng gì, hai người ngang nhiên bước vào trướng.
Trong trướng, từ Mặc Xuyết xuống dưới, tất cả các tướng lĩnh đều nhìn về phía cửa trướng, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, hai người sóng vai đi đến, một người mặc áo màu đỏ thẫm, một người mặc áo màu xanh, chân đi giày đen, đeo thắt lưng da, bên hông đeo một túi gấm, một chiếc thêu hình con gấu, một chiếc thêu hình tê giác.
Hai người vào cửa trướng liền đứng lại, ánh mắt nhìn qua một lượt, thuận tay bỏ chiếc mũ lông trên đầu ra, lộ ra chiếc khăn lụa vấn đầu đen mềm.
Hơn phân nửa các tướng lĩnh trong trướng nhất thời cùng đứng lên, miệng kinh hô một tiếng, đây đâu phải là đặc phái viên Khiết Đan gì, rõ ràng là hai quan quân người Đường!