Diêm Tri Vi dù đáng chết, nhưng lại chết thảm kiểu này, cũng làm trong lòng dân chúng thống hận y không chỉ sợ hãi không biết trút vào đâu mà còn là sự hưng phấn, hiện giờ thấy đao phủ tiến lên, đám dân chúng tụ tập ở hai bên cầu Thiên Tân không biết đao phu còn có thủ đoạn hành hình gì đối với một cỗ thi thể này, tất cả đều nín thở nhìn.
Diêm Tri Vi chết cực thảm, nhưng đao phủ kia cả đời giết người vô tính, là đao phủ đệ nhất của Hình Bộ, hiện tại các đao phủ của Hình bộ này đều là đồ tử đồ tôn của ông ta, cả đời này của ông ta cũng không biết đã giết bao nhiêu vương hầu tướng quân thừa tướng rồi, đối với trường hợp này đương nhiên không cần quan tâm.
Đao phủ kia đi đến trước mặt thi thể của Diêm Tri Vi, giơ tay rút mũi tên trong ngực ông ta, một mũi tên mang theo máu thịt được nhổ ra, bị ông ta vứt trên đất, lập tức lại lấy trong mâm ra một thanh đao nhọn, theo tiếng hét kinh hãi của dân chúng đang vây xem, cổ tay ông ta trầm xuống, dĩ nhiên một đao thông suốt đâm vào ngực Diêm Tri Vi.
Đang lúc mọi người trợn mắt há mồm, đao phủ đã xé ngực Diêm Tri Vi, thò tay vào quả tim của y, nhannh nhẹn dùng đao cắt xuống, hung hãn ném xuống đất.
Vạn tiễn xuyên tim, tiện đà mổ bụng phá bụng, trường hợp như vậy thật sự là làm dân chúng xem hành hình bị chấn động, kinh hãi, tuy rằng trong đám đông cso một vài kẻ lưu manh vô lại đang không ngừng trầm trồ khen ngợi, còn lại đại bộ phận mọi người đều không đành lòng nhìn nữa.
Lúc này, một loạt xe chờ tù từ hướng Hình Bộ đi tới, Lạc Dương úy Đường Túng mang theo mấy chục nha dịch đi trước mở đường, ra sức tách đám đông, bảo đảm xe tù được thông qua.
Trên xe tù có nam có nữ có già có trẻ, đều là thân nhân gia quyến của Diêm Tri Vi, trong đó bắt mắt nhất là mấy đứa bé, những đứa bé này nhốt trong một chiếc xe tù riêng, lớn khoảng năm sáu tuổi, nhỏ mới hai ba tuổi, thần sắc khác hẳn với những người lớn đang ngây dại ra, mấy đứa bé này dường như còn không biết xảy ra chuyện gì.
Vài đứa bé nắm lan can xe chở tù, tò mò nhìn đám đông chen lấn chật ních trên đường, cười ngây ngô khờ dại. Một lão phụ nhân thấy bọn chúng, trong đôi mắt đục ngầu đột nhiên dâng lên nước mắt, bà xoay người, cố gắng chen ra ngoài, miệng lẩm bẩm: - Nghiệp chướng, thật sự là nghiệp chướng, lão thân không thể xem được nữa!
Con trai của bà vốn đang có chút tò mò không đi, thấy mẹ già bỏ đi, đành phải đuổi theo, một tay bảo vệ mẫu thân, một tay rẽ đám đông, mọi người đang trầm mặc khác thường, nên bị mẹ con họ dễ dàng đẩy ra một đường nhỏ, đi ra ngoài.
Một người vác rổ bánh bột nhìn mấy đứa bé vô tri kia, không khỏi thở dài ảm đạm, cho dù là tội lớn mưu nghịch, cũng không nên gây họa tới đám nhỏ như vậy chứ. Bọn chúng nhỏ như thế, dựa vào cái gì mà phải gánh vác hình phạt nặng nề của bậc cha chú bọn chúng, nhưng, đây là ý chỉ của nữ hoàng đế, ai dám cãi lời?
Đứa bé trên xe tù nhìn thấy rổ bánh trong tay ông ta, đôi mắt trông mong, còn đưa một tay lên miệng mút, khẽ nuốt nước bọt. Người bán hàng rong kia kích động, chen bước tới, lấy mấy cái bánh nướng từ trong giỏ đến sát xe tù, nói: - Bé à, ăn đi, đại thúc cho cháu.
Mấy đứa bé trong xe thật sự quá đói bụng rồi, bọn chúng giành lấy chiếc bánh, ăn ngon lành. Người bán hàng rong lần lượt phát xong bánh, mới hơi chút sợ sệt nhìn nha dịch đang hộ tống bên cạnh, thần sắc nha dịch này nghiêm nghị, nhưng căn bản lại làm như không thấy ông ta, lúc đi ngang qua, chỉ phất tay ra hiệu ông ta tránh lui ra.
Thấy tình cảnh này, càng nhiều dân chúng như được cổ vũ, một vài người mang thức ăn tới cho đám trẻ, khi xe tù chở mấy đứa bé chạy qua, người nào cũng cho kẹo, quả, nước, điểm tâm....
Mấy đứa bé trên xe tù cười rạng rỡ, có hai đứa bé tranh nhau mấy quả táo, còn cười đùa xô đẩy nhau, căn bản không biết sinh mạng nhỏ bé của chúng đã sắp không còn, một vài dân chúng mềm lòng không kìm nổi mà rơi nước mắt.
Trên Hình giam đài thiết lập tại cánh bắc cầu Thiên Tân, Giám hình Ngự sử thấy tình cảnh này, môi co giật vài cái, cũng lộ thần sắc không đành lòng, y vươn tay, run rẩy, nắm lên thẻ hình, khẽ cong lưng, lúc này mới ném hình ký ra, trầm giọng nói: - Phụng chỉ, già trẻ Diêm gia, tất cả đều thắt cổ chết, lập tức hành hình.
- Leng keng!
Hình Ký rơi xuống đất, thanh âm trong trẻo, lại giống như tiếng trống đập vào lòng người, những người quan sát trước hiện trường hành hình như không có tiếng thở, tất cả mọi người đều trầm mặc, tiếng cười của mấy đứa bé vô tri trên xe tù vào giờ khắc này lại có chút chói tai...
Trên Đoan Môn, Võ Tắc Thiên nhìn về phía đầu cầu Thiên Tân, đập mạnh quải trượng: - Hừ! Di Diên Tú ở Đột Quyết còn chưa về triều, ca múa nhạc vui dưới thành Triệu châu, làm triều đình ta không có thể diện. Loại loạn thần tặc tử như thế, thật sự là tang sư nhục quốc, dù là lóc thịt, bẻ xương, xương gãy thịt chia, cả nhà tịch thu tài sản trảm kẻ phạm tội, cũng không hả được cơn giận trong lòng trẫm.
Thượng Quan Uyển Nhi lặng yên đứng hầu ở phía sau bà ta, hai mắt hơi cụp xuống, căn bản là không đành lòng nhìn lên. Hai huynh đệ Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông đang dìu đỡ Võ Tắc Thiên thì luôn miệng nói: - Diêm Tri Vi đáng chết, Diêm gia đáng chết! Bệ hạ chớ giận, để tránh làm tổn hại đến long thể.
Đúng lúc này, hai tiểu giáo cấm quân dìu một tiểu giáo biên quân phong trần mệt mỏi vượt qua đầu thành, tam giác hồng kỳ trên đầu vai của tiểu giáo biên quân kia bởi vì long đong, nên đã biến thành màu đỏ sậm.
Võ Tắc Thiên nhìn thấy tình hình như vậy, nghĩ là biên cương lại có chuyện lớn xảy ra, thần sắc không khỏi căng thẳng, tiểu giáo biên quân kia một đường khẩn cấp, hai chân bây giờ như chết lặng, chỉ có thể để người khác dìu đỡ, nhìn thấy nữ hoàng đế, tiểu giáo kia thở hào hển quỳ xuống thi thễ, gỡ bọc đồ hoàng lăng trên vai xuống, dâng nói: - Mật tấu của Võ Du Nghi Đại tướng quân!
Trương Xương Tông vội vàng buông Võ Tắc Thiên ra, tiến lên gỡ bọc đồ xuống, mở ra, lấy phong hộp ra, bắt đầu mở phong ấn, lấy ra ở giữa một phong thư, hai tay dâng cho Võ Tắc Thiên.
Võ Tắc Thiên nheo mắt lại, nghiêm túc đọc một lúc lâu, sắc mặt đột nhiên trở nên xanh mét, hai tay không kìm nổi run lên. Trương Dịch Chi đứng ở một bên xem trộm, cũng chỉ nhìn thấy một vài chữ đứt quãng, hình như là Võ Du Nghi mật tấu việc gì về Võ Ý Tông, mơ hồ có thể nhìn có chữ nhắc tới người Hề tộc, Đột Quyết còn có Mạt Hạt kiến quốc gì đó.
Uyển nhi và Trương Xương Tông đều có chút kinh ngạc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Võ Tắc Thiên nắm chặt mật tấu của Võ Du Nghi, thở hổn hển một lúc, đột nhiên có chút suy sụp.
Trầm mặc một lúc lâu, bà mới cố gắng dùng giọng bình tĩnh, nói: - Uyển nhi, truyền chỉ, chiến sự Hà Bắc đã chấm dứt, tứ lộ hành quân Đại tổng quản Võ Ý Tông thảo nghịch bắc chinh nay bàn giao chức vụ cho Võ Du Nghi, trở về Lạc Dương, quân công này, được nhậm chức Tả Kim Ngô Đại tướng quân, thống lĩnh đồn binh kinh thành.
Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng hạ thấp người đồng ý, Võ Tắc Thiên siết chặt mật thư trong tay, run rẩy xoay người sang chỗ khác.
Diêm Tri Vi tham sống sợ chết, nhưng đã bị bức bách dưới đồ đao, ca vũ làm tăng sĩ khí thủ quân thành Triệu chân, mà Võ Ý Tông mất đất tang dân, tạo thành tổn thất cho triều đình đúng là một trời một vực so với Diêm Tri Vi. Nếu Võ Ý Tông không phải họ Võ, nếu không phải vinh cùng vinh, tổn cùng tổn cùng với Võ Tắc Thiên bà, vậy thì có chết một vạn lần cũng không tiếc rồi.
Trong thư Võ Du Nghi liệt kê từng chuyện từng chuyện ngu xuẩn mà Võ Ý Tông đã làm ở Hà Bắc, luôn miệng khẩn cầu nữ hoàng đế điều gã đi, nếu không thì, trời biết gã đó còn làm những chuyện ngu xuẩn gì nữa không biết.
Hiện giờ Võ Tắc Thiên thật sự hận tiểu súc sinh này, nhưng bà có thể làm được gì, chuyện này bà chỉ cố gắng che giấu đi, giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bởi vì Võ Ý Tông ngu xuẩn, Võ Tắc Thiên càng thêm thất vọng đối với con cháu Võ gia, bà tức giận nhìn lại về phía đầu cầu Thiên Tân, chỉ thấy nơi đó dân chúng đang tản đi, xem ra hành hình đã xong, nhưng lập tức Võ Tắc Thiên liền phát hiện dường như có người đang thu dọn thi thể của người nhà Diêm Tri Vi.
Võ Tắc Thiên bởi Võ Ý Tông ngu xuẩn mà lửa giận bừng bừng, thấy có mục tiêu để trút giận, lập tức chỉ ra hướng đầu cầu Thiên Tân, trầm giọng quát: - Già trẻ Diêm Tri Vi không phải đã đền tội hết rồi sao? Ai đang nhặt xác của hắn vậy? Là có người thông cảm gian tặc, hay là vẫn còn dư nghiệt của Diêm gia!
Trương Dịch Chi khẩn trương gọi một vị tướng lĩnh cấm quân đến, mệnh cho gã tiến đến xem xét, sau đó cười nịnh với Võ Tắc Thiên: - Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận, tuyệt đối không để làm tổn thương long thể, Dịch Chi đã cho người đi xem rồi, trong chốt lát sẽ biết rõ tình hình ngay thôi.
Dương Phàm thừa lúc thuyền nhỏ vừa đáp, lập tức đuổi tới cầu Thiên Tân, nhưng hành hình đã chấm dứt, thi thể của Diêm gia nằm ở một bên cầu, đang chờ Phường chính dẫn người đến xử lý, quan viên hành hình đã dẫn thủ hạ rời khỏi, quần chúng vây xem cũng đã lục tục bỏ đi, Dương Phàm vứt bỏ thuyền lên bờ, chỉ thấy ti thể của hơn mười già trẻ lớn bé của Diêm gia.
Hắn đứng ở đằng kia, không nói được một câu nào, không biết là đã thường thấy tử vong trên chiến trường, hay là nhiều năm qua như vậy, đã từng thấy rất nhiều nhà bị nữ hoàng đế đồ sát, trong lòng Dương Phàm không hề dâng lên cảm giác bi thương, càng không hề phẫn nộ.
Bản thân Diêm Tri Vi có lẽ là trừng phạt đúng tội, mặc dù hình thức xử phạt hơi nghiêm khắc một chút, nhưng dù ông ta không nên chết, Dương Phàm cũng không cảm thấy phẫn nộ, so với cả nhà bị ngộ hại của Diêm gia càng vô tội hơn, hoặc là bởi vì chiến tranh, hoặc là bởi vì đấu tranh chính trị, loại sự việc này ở bất luận triều đại nào, bất luận thời gian nào cũng không thể tránh được, thế nhưng loại việc thảm liệt này phát sinh nhiều hay ít, cũng có thể khống chế được.
Trong lòng Dương Phàm, ý niệm phủ định sự thống trị của Võ thị càng ngày càng mãnh liệt, hiện tại hắn đã hiểu tại sao Tiết Hoài Nghĩa lại châm một mồi lửa đốt “Thiên Đường” rồi, bởi hiện tại hắn cũng đang muốn một mồi lửa lớn thiêu hủy ngai vàng của Võ Tắc Thiên.
Dương Phàm lặng yên đứng hồi lâu, liền chỉ bảo người đi mua quan tài về, thu dọn thi thể của già trẻ Diêm gia, trước tiên đưa đến Tự Viện Lý Đình, chờ thân tộc Diêm gia tới lấy đi an táng, nếu những thi thể này giao cho Phường chính xử lý, chỉ có thể là dùng chiếu quấn qua loa, tùy tiện tìm nơi hoang vu để chôn hoặc là ném vào chùa miếu hỏa táng.
Có lẽ Diêm Tri Vi không đáng được thông cảm, nhưng đối mặt với mấy thi thể nhỏ bé kia, hắn không thể trốn tránh lòng trắc ẩn của mình. Người đi mua quan tài còn chưa quay lại, một đội Tiêu cấm quân đã chạy tới, một gã đội trưởng quát to: - Là kẻ nào thu dọn thi thể của quốc tặc?
Dương Phàm quay đầu sang, thản nhiên liếc gã một cái, đội trưởng kia sửng sốt, ngạc nhiên nói: - Dương... Lang tướng, lang trung... Ồ không, Dương Giáo Úy!
Đội trưởng này chính là người trong Bách Kỵ, tên là Trương Khê Đồng, năm đó gã từng cùng với Dương Phàm đi thăm dò tình báo Tây Vực, bởi hào quang của Dương Phàm nên mới có thể được lên chức, hiện giờ chợt thấy cấp trên cũ, có chút ngượng ngùng.
Trương Khê Đồng chần chờ một chút, bước nhanh đến, thấp giọng nói: - Giáo Úy, bệ hạ trên thành thấy có người nhặt xác cho Diêm gia, có chút phẫn nộ, mệnh ty chức đến đưa người về hỏi. Giáo Úy ngài....nên cẩn thận một chút.
Dương Phàm gật gật đầu nói: - Ta với ngươi đi!
Nói xong liền phủi phủi quần áo, bước về phía cung thành.Trương Khê Đồng giật mình, vội vàng theo sát phía sau, một đội cấm quân chấp kích đeo kiếm, giống như là tùy tùng của hắn.
Trác Lộc thành ban đêm cũng không an tĩnh, nóng bức đến làm người ta phát cuồng thời tiết nóng tới khuya khoắt còn không có hoàn toàn mất đi, mấy vạn đại quân Trác Lộc thành hội tụ, chẳng sợ chỉ có một phần mười nhân bị ruồi muỗi đánh thức hoặc là muốn đi tiểu đêm, những âm thanh tạp âm được tạo ra, cũng giống như mười ngàn con ruồi bay trong đêm hè càng thêm làm cho người ta thêm bực bội.
Tuy nhiên, đại trạch viện mà Lý Tận Trung ở tạm này cũng là an tĩnh dị thường, ngay cả tiếng ngựa hí cũng bị ngăn ở bên ngoài, bên ngoài lại bố trí một vòng tâm phúc tuyệt đối của Lý Tận Trung và Tôn Vạn Vinh trong bộ lạc, nguyên chủ nhân của tòa trạch tử này đã kịp cùngtất cả gia quyến tôi tớ tất bị áp vào Mã lang trông giữ.
Lạc Vụ Chỉnh, Hà A Tiểu và tướng lĩnh trọng yếu đều đã nghe hỏi đã tìm đến, chật chội ở bên cạnh giường Lý Tận Trung. Phòng thắp đầy đèn lồng, ánh sáng chiếu rọi cả trong phòng, chỉ là bởi vì nhiều người, cửa sổ mở ra, trong phòng lại như trước có chút bị đè nén.
Danh y của bổn thành là Bao Đức Phước bình thường khi đến nhà liền xem bệnh, gia quyến người bệnh đều một mực cung kính coi y là tổ tông sống mà cung kính, nhưng là hôm nay ở dưới đao kiếm của người Khiết Đan, hắn vì Lý Tận Trung bắt mạch, cũng là sắc mặt tịch vàng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thân mình run rẩy run rẩy, không biết còn tưởng rằng vị thầy thuốc ngồi ở bên giường này mới là bệnh hoạn.
- Y sĩ, hắn rốt cuộc thế nào?
Tôn Vạn Vinh đợi sau một lúc lâu, rốt cục không kìm nổi hướng y hỏi thăm.
Bao Đức Phúc vừa bắt mạch liền biết người này không có dược nào có thể trị, chỉ có điều bị bức bách dưới dâm uy của người Khiết Đan, không thể không ở đàng kia mà giả vờ giả vịt, làm làm ra một bộ toàn lực ứng phó, hiện giờ bị Tôn Vạn Vinh vừa hỏi, sợ tới mức hắn mãnh liệt khẽ run rẩy, run giọng đáp:
- Vị này... Vị này bệnh hoạn nguyên bản là vết tiễn thương, trên lưng khí huyết ngưng trệ, nhiệt thắng thịt mục, sau đó không đợi tổn thương khỏi bệnh lại có kịch liệt động tác. Khiến vết tiễn thương tái phát, từ đó làm cho ứ huyết lưu lại, hiện giờ nay chính hạ nóng bức, nóng khô khí nhiệt tà nhập vào cơ thể...
Hà A Tiểu nghe được tức sùi bọt mép. Một phen nhéo cổ áo của hắn, đem vị Bao y sĩ đáng thương này giống một chỉ thảo dược mà xách lên, hai chân treo trên không trung lắc lư:
- Ngươi con mẹ nó rốt cuộc thả cái chó má gì! Ngươi hãy cùng lão tử giảng, Khả Hãn chúng ta đến tột cùng thế nào. Bệnh có nghiêm trọng không!
Bao Đức Phúc bị hắn đè nén thở không ra hơi đến, gương mặt đến mức đỏ bừng, lập tức lắp bắp mà nói:
- Vị này bệnh hoạn tà hỏa công tâm, nóng độc nhập vào cơ thể, đã... Dĩ nhiên vô cứu, chư vị... Chư vị vẫn là sớm an bài hậu sự đi.
Hà A Tiểu trừng mắt, âm thanh hung dữ quát:
- Ngươi nói cái gì!
Tôn Vạn Vinh khoát tay, phân phó nói:
- Buông y ra!
Tôn Vạn Vinh kêu Hà A Tiểu đem Bao Đức Phúc buông, đối với y hòa ái mà nói:
- vị tiểu huynh đệ này cuả ta là người thô thiển. Bao tiên sinh chớ trách. vị huynh trưởng này của ta... Thật sự vô cứu sao. Ngay cả một chút khả năng đều không có?
Bao Đức Phúc thấy hắn nói chuyện hòa khí. Lá gan lúc này mới hơi lớn, thẳng thắn thành khẩn đáp:
- Vị lão tiên sinh này, thời gian bệnh hoạn đã không nhỏ. Bị trúng tên chỗ hậu hoạn lại lặp lại vỡ toang, đến nỗi bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng. Rồi lại vẫn không chiếm được trị liệu đúng lúc, hiện giờ thuốc và kim châm cứu cũng khó y rồi.
Nói đến nếu chẳng may hy vọng, thực không dám dấu diếm, Bao mỗ tự bảy tuổi liền đi theo gia phụ làm nghề y, mười bảy tuổi khi liền một mình làm người xem bệnh bị bệnh, hiện giờ đã làm nghề y hơn bốn mươi năm, lấy kinh nghiệm Bao mỗ cả đời làm nghề y, vị này bệnh hoạn kiên quyết vô cứu, nếu không phải thân thể của y xưa nay cường tráng, đều khó có khả năng kiên trì đến hiện tại!
Tôn Vạn Vinh ánh mắt ảm đạm xuống dưới, trầm mặc một lát, mới nói:
- Làm phiền tiên sinh, kính xin tiên sinh ở lại đến sương phòng nghỉ tạm, có lẽ... Chúng ta còn có địa phương cần nhờ đến tiên sinh.
Bao thầy thuốc gật gật đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, khoá hộp thuốc, do thị vệ dẫn đi ra ngoài. Tới sương phòng, vị Khiết Đan thị vệ kia đẩy cửa phòng ra ra hiệu Bao y sĩ đi vào, Bao Đức Phúc một cước bước vào cửa phòng, lập tức chấn động, trên mặt đất lung tung, nằm bốn năm người, bên trong huyết phách còn có mấy hòm thuốc, chợt trước mắt y liền tối sầm, chìm vào thế giới đen tối vĩnh viễn...
Trong phòng Lý Tận Trung, Lạc Vụ Chỉnh suy sụp nói:
- Liên tiếp sáu cái y sĩ đều nói Khả Hãn đã không thể trị, cái này... Bây giờ nên làm cái gì bây giờ?
Tôn Vạn Vinh không nói gì, chỉ có điều sắc mặt âm trầm, ở bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm tay Lý Tận Trung, Lý Tận Trung lòng bàn tay có một loại khô nóng kỳ dị, nhưng khi nhìn y sắc mặt tái nhợt, trong hôn mê thân mình còn nhẹ nhàng run rẩy, lại giống như ở trong cực độ rét lạnh.
Trong phòng dần dần an tĩnh lại, chỉ có tiếng thở dốc ồ ồ của vài vị Khiết Đan thủ lĩnh, qua hồi lâu, Lý Tận Trung khẽ rên một tiếng, chậm rãi mở mắt. Tôn Vạn Vinh khẩn trương nghiêng thân kêu:
- Khả Hãn!
Lý Tận Trung mở hai mắt vô thần nhìn nhìn bọn họ, cố hết sức mà nói:
- Vạn Vinh, ta... Có phải là không hay rồi không?
Tôn Vạn Vinh có tâm qua loa tắc trách, nhưng là thấy Lý Tận Trung đã không lâu tại nhân thế, rất nhiều chuyện đều cần hắn giải quyết , lúc này đây y tỉnh lại nếu là mình hàm hồ qua đi, còn không biết tiếp theo hắn có thể hay không tỉnh lại, không khỏi lâm vào im bặt.
Lý Tận Trung nhìn thần sắc của y, thản nhiên cười, bình tĩnh nói:
- Ta đều sáu mươi bảy tuổi, số tuổi này, có chết cũng không thiệt, có cái gì thương tâm đây? Ta và ngươi thân là người đứng đầu bộ tộc , toàn tộc lão ấu đều trông cậy vào chúng ta, vì tộc nhân của chúng ta, phản kháng chính sách Võ Chu tàn bạo, đây là chúng ta trách nhiệm! Hiện giờ, ta không được, đây hết thảy liền kính nhờ ngươi rồi!
Tôn Vạn Vinh động dung nói:
- Khả Hãn...
Lý Tận Trung dồn dập thở dốc vài cái, lại nói:
- Ta và ngươi vốn là quan hệ thông gia, sau khi ta chết, bộ lạc của ta, mời ngươi chiếu cố nhiều hơn. Sau khi ta chết, ngươi không thể lập tức xưng Hãn, tin tức ta chết đi... Nhất định phải tuyệt đối giữ bí mật...
Tôn Vạn Vinh lệ nóng rốt cục tuôn rơi, liên tục gật đầu nói:
- Ta hiểu!
Lý Tận Trung nói:
- Sau khi ta chết, ngươi không nên gấp gáp quay về núi, với bên ngoài chỉ nói ta sinh bệnh phải về núi tĩnh dưỡng, do ngươi tiếp tục chỉ huy đại quân. Ngươi nhất định phải... Nhất định phải dẫn dắt nhân mã đánh tiếp mấy trận thắng trận lớn! Tựa như Hoàng Chương cốc như vậy, tạo uy danh của ngươi, mới có thể... sẽ phải chịu toàn bộ quân tướng sĩ tín nhiệm và ủng hộ.
Vả lại, chỉ cần ngươi đánh tiếp mấy trận thắng trận lớn, mới có thể để cho Hề vương phái Binh tham chiến, mà người Đột Quyết... Cũng nhất định sẽ tiếp tục nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chia sẻ... Áp lực của chúng ta.
Lý Tận Trung nhắm lại hai mắt, dường như tích góp từng tí một khí lực toàn thân, qua thật lâu, hắn mới một lần nữa mở mắt, cố hết sức mà nói:
- Đột Quyết lòng muông dạ thú, cũng không người lương thiện, không thể... Tín nhiệm! Nhưng... Nhưng lúc cần thiết, cũng không phương cùng bọn chúng kết minh. Nhất định... Cấp cho tộc nhân chúng ta tìm lấy một con đường sống!
Tôn Vạn Vinh hàm chứa lệ nóng dùng sức gật đầu.
Lý Tận Trung nhìn Lạc Vụ Chỉnh, Hà A Tiểu và các bộ thủ lĩnh đang khởi binh, nhắc tới toàn thân khí lực. Lạnh lùng nói:
- Ta người Khiết Đan vận mệnh, liền... Giao cho các ngươi. Các ngươi... Làm như đối đãi giống nhau trung với Vạn Quang Vinh, vì chúng ta... Chúng ta sinh tồn... Mà chiến!
Lạc Vụ Chỉnh và Khiết Đan tướng lĩnh đều quỳ một chân trên đất, tay phải thiếp ngực. Tất cả đồng thanh mà nói:
- Cẩn tuân vô thượng Đại Khả Hãn chi mệnh!
- Các ngươi... Đi ra ngoài trước, ta... Và Vạn Quang Vinh... Một mình trong chốc lát.
Các tướng lĩnh bước nhẹ lui ra khỏi phòng, cửa phòng đóng lại, trong phòng cũng chỉ còn lại có Lý Tận Trung và Tôn Vạn Vinh hai người.
Lý Tận Trung suy yếu vô lực nhẹ tay nhẹ nắm tay Tôn Vạn Vinh. Cười khổ một tiếng nói:
- Tận trung... Thật sự phải diệt hết rồi, Vạn Quang Vinh... Vạn không được vạn trảm! Ngươi... toàn lực ứng phó, nhất định phải... Hảo hảo sống sót!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Lư gia căn cơ ở Trác châu, về phía bắc đến không tĩnh, làm đệ nhất thế gia ở phía bắc, vì tự thân an nguy, trăm ngàn năm qua, Lư gia đúng là ở Trác châu thành kinh doanh tận hết sức lực. Nơi này thành tường cao hậu, sông rộng hào sâu. Là một tòa thành rất khó phá hủy.
Trác châu thành còn có một chi theo địa phương đoàn luyện đội ngũ. Bắc địa các biên thành lớn đều có đoàn luyện Binh. Mà Trác châu là căn cơ của Lư Thị,nơi, nơi này đoàn luyện binh hơn nữa hùng mạnh, gần tám ngàn nhân đoàn luyện Binh. Bất kể là thông thường huấn luyện vẫn là trang bị binh khí giáp trụ, so sánh với biên quân chính quy đều có xu hướng hơn hẳn.
Hơn nữa tòa thành này chính là chỗ này đoàn luyện Binh gia. Với tư cách con em là bên trong đội quân, ai ngờ xâm phạm nơi này, bọn họ đều đã thề sống chết tác chiến, chẳng những chiến lực hùng mạnh, hơn nữa quân tâm có thể sử dụng. một đạo nhân mã như vậy, cho dù không có quân đội chính quy của triều đình đóng quân, cũng không phải dễ dàng có thể bị người đánh hạ đấy, huống chi triều đình còn có một chi trọng binh ở nơi này đồn trú.
Nếu để cho thế gia có được hùng mạnh lực ảnh hưởng như vậy một bị giặc cỏ cướp sạch, đối với triều đình mà nói, như thế nào cũng là thật lớn tai nạn không thể tưởng tượng, ảnh hưởng chính trị này đủ để mạt sát Võ Chu triều đình tất cả kiến thụ, cứ việc ngoại trừ thu phục An Tây tứ trấn, Võ Chu triều cũng không có cái gì khác kiến thụ.
Người Khiết Đan cũng biết này là một khối khó gặm xương cứng, căn bản sẽ không đánh chủ ý nơi này.
Lư Trọng Già Lư lão thái công mặc dù là bị Dương Phàm bức về Phạm Dương đấy, bất quá hắn lấy liệt tổ liệt tông danh nghĩa phát hạ độc thề, bởi vậy mặc dù hắn không có cam lòng, vẫn là nghiêm khắc dựa theo lời thề trói buộc, đem Lư Tân Chi cấm túc trong nhà, người Lư gia bên ngoài cũng đều rút về.
Lư Tân Chi luôn luôn tại Lư gia tu thân dưỡng tính, đọc sách luyện chữ, thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã, nhưng đối với tất cả những chuyện bên ngoài y đều rõ như lòng bàn tay.
Tuy rằng người của Lư gia đã rút về Phạm Dương, nhưng Lư gia tựa như một con nhện lớn, bọn họ có một tấm thật lớn mà vô hình lưới còn tản ở bên ngoài, có bất kỳ gió thổi cỏ lay, đều đã đúng lúc rơi vào lỗ tai của bọn y.
Tin tức Trác Lộc bị chiếm đóng là cùng Dương Phàm xuất hiện tin tức cùng nhau đưa đến trước mặt hắn đấy.
Người Khiết Đan tạm thời trú đóng ở Trác Lộc cũng không phải một bí mật, dù sao người Khiết Đan thám mã xa ra hơn mười dặm, triều đình binh mã nếu có hành động gì, bọn họ lập tức liền có thể kịp thời phát hiện, lấy bọn họ mã lực cơ động hơn xa triều đình binh, hoàn toàn tới kịp rút lui khỏi, cho nên bọn họ phòng bị cũng không nghiêm.
Hơn nữa người Lương Thích phái ra là cái rất khôn khéo, thân thủ nghệ nghiệp cũng rất cao minh, hắn rất quen thuộc địa khu địa hình địa mạo ở Trác Lộc, người Khiết Đan ở ngoại vi bố phòng là vì phòng bị đại đội binh mã điều động, căn bản không thể ngăn cản như vậy một hai thám báo ra vào.
Lư Tân Chi vốn tưởng rằng Dương Phàm đã bị chết, y thậm chí đã ở trước vong linh huynh dâng hương cầu nguyện, đem cái tin tức tốt này nói cho bào huynh của y trên trời có linh thiêng, hiện giờ nghe tin bất ngờ Dương Phàm còn êm đẹp còn sống, hơn nữa còn nhận lấy người Khiết Đan ưu đãi, không giống bộ dạng có họa sát thân, thẳng đem Lư Tân Chi kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
- Dương Phàm phải chết!
Lư Tân Chi tỉnh táo lại, sắc mặt xoay mình trở nên dữ tợn:
- Khó được hắn lạc đàn đến trên địa bàn của ta, đây là cơ hội duy nhất của ta, nếu để cho hắn chạy ra tìm đường sống, lại lần nữa được đến 'Kế Tự Đường' bảo hộ, chúng ta liền cũng không có cơ hội nữa rồi. Cho nên, bất kể như thế nào, phải cho hắn chết!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Diêm Tri Vi dù đáng chết, nhưng lại chết thảm kiểu này, cũng làm trong lòng dân chúng thống hận y không chỉ sợ hãi không biết trút vào đâu mà còn là sự hưng phấn, hiện giờ thấy đao phủ tiến lên, đám dân chúng tụ tập ở hai bên cầu Thiên Tân không biết đao phu còn có thủ đoạn hành hình gì đối với một cỗ thi thể này, tất cả đều nín thở nhìn.
Diêm Tri Vi chết cực thảm, nhưng đao phủ kia cả đời giết người vô tính, là đao phủ đệ nhất của Hình Bộ, hiện tại các đao phủ của Hình bộ này đều là đồ tử đồ tôn của ông ta, cả đời này của ông ta cũng không biết đã giết bao nhiêu vương hầu tướng quân thừa tướng rồi, đối với trường hợp này đương nhiên không cần quan tâm.
Đao phủ kia đi đến trước mặt thi thể của Diêm Tri Vi, giơ tay rút mũi tên trong ngực ông ta, một mũi tên mang theo máu thịt được nhổ ra, bị ông ta vứt trên đất, lập tức lại lấy trong mâm ra một thanh đao nhọn, theo tiếng hét kinh hãi của dân chúng đang vây xem, cổ tay ông ta trầm xuống, dĩ nhiên một đao thông suốt đâm vào ngực Diêm Tri Vi.
Đang lúc mọi người trợn mắt há mồm, đao phủ đã xé ngực Diêm Tri Vi, thò tay vào quả tim của y, nhannh nhẹn dùng đao cắt xuống, hung hãn ném xuống đất.
Vạn tiễn xuyên tim, tiện đà mổ bụng phá bụng, trường hợp như vậy thật sự là làm dân chúng xem hành hình bị chấn động, kinh hãi, tuy rằng trong đám đông cso một vài kẻ lưu manh vô lại đang không ngừng trầm trồ khen ngợi, còn lại đại bộ phận mọi người đều không đành lòng nhìn nữa.
Lúc này, một loạt xe chờ tù từ hướng Hình Bộ đi tới, Lạc Dương úy Đường Túng mang theo mấy chục nha dịch đi trước mở đường, ra sức tách đám đông, bảo đảm xe tù được thông qua.
Trên xe tù có nam có nữ có già có trẻ, đều là thân nhân gia quyến của Diêm Tri Vi, trong đó bắt mắt nhất là mấy đứa bé, những đứa bé này nhốt trong một chiếc xe tù riêng, lớn khoảng năm sáu tuổi, nhỏ mới hai ba tuổi, thần sắc khác hẳn với những người lớn đang ngây dại ra, mấy đứa bé này dường như còn không biết xảy ra chuyện gì.
Vài đứa bé nắm lan can xe chở tù, tò mò nhìn đám đông chen lấn chật ních trên đường, cười ngây ngô khờ dại. Một lão phụ nhân thấy bọn chúng, trong đôi mắt đục ngầu đột nhiên dâng lên nước mắt, bà xoay người, cố gắng chen ra ngoài, miệng lẩm bẩm: - Nghiệp chướng, thật sự là nghiệp chướng, lão thân không thể xem được nữa!
Con trai của bà vốn đang có chút tò mò không đi, thấy mẹ già bỏ đi, đành phải đuổi theo, một tay bảo vệ mẫu thân, một tay rẽ đám đông, mọi người đang trầm mặc khác thường, nên bị mẹ con họ dễ dàng đẩy ra một đường nhỏ, đi ra ngoài.
Một người vác rổ bánh bột nhìn mấy đứa bé vô tri kia, không khỏi thở dài ảm đạm, cho dù là tội lớn mưu nghịch, cũng không nên gây họa tới đám nhỏ như vậy chứ. Bọn chúng nhỏ như thế, dựa vào cái gì mà phải gánh vác hình phạt nặng nề của bậc cha chú bọn chúng, nhưng, đây là ý chỉ của nữ hoàng đế, ai dám cãi lời?
Đứa bé trên xe tù nhìn thấy rổ bánh trong tay ông ta, đôi mắt trông mong, còn đưa một tay lên miệng mút, khẽ nuốt nước bọt. Người bán hàng rong kia kích động, chen bước tới, lấy mấy cái bánh nướng từ trong giỏ đến sát xe tù, nói: - Bé à, ăn đi, đại thúc cho cháu.
Mấy đứa bé trong xe thật sự quá đói bụng rồi, bọn chúng giành lấy chiếc bánh, ăn ngon lành. Người bán hàng rong lần lượt phát xong bánh, mới hơi chút sợ sệt nhìn nha dịch đang hộ tống bên cạnh, thần sắc nha dịch này nghiêm nghị, nhưng căn bản lại làm như không thấy ông ta, lúc đi ngang qua, chỉ phất tay ra hiệu ông ta tránh lui ra.
Thấy tình cảnh này, càng nhiều dân chúng như được cổ vũ, một vài người mang thức ăn tới cho đám trẻ, khi xe tù chở mấy đứa bé chạy qua, người nào cũng cho kẹo, quả, nước, điểm tâm....
Mấy đứa bé trên xe tù cười rạng rỡ, có hai đứa bé tranh nhau mấy quả táo, còn cười đùa xô đẩy nhau, căn bản không biết sinh mạng nhỏ bé của chúng đã sắp không còn, một vài dân chúng mềm lòng không kìm nổi mà rơi nước mắt.
Trên Hình giam đài thiết lập tại cánh bắc cầu Thiên Tân, Giám hình Ngự sử thấy tình cảnh này, môi co giật vài cái, cũng lộ thần sắc không đành lòng, y vươn tay, run rẩy, nắm lên thẻ hình, khẽ cong lưng, lúc này mới ném hình ký ra, trầm giọng nói: - Phụng chỉ, già trẻ Diêm gia, tất cả đều thắt cổ chết, lập tức hành hình.
- Leng keng!
Hình Ký rơi xuống đất, thanh âm trong trẻo, lại giống như tiếng trống đập vào lòng người, những người quan sát trước hiện trường hành hình như không có tiếng thở, tất cả mọi người đều trầm mặc, tiếng cười của mấy đứa bé vô tri trên xe tù vào giờ khắc này lại có chút chói tai...
Trên Đoan Môn, Võ Tắc Thiên nhìn về phía đầu cầu Thiên Tân, đập mạnh quải trượng: - Hừ! Di Diên Tú ở Đột Quyết còn chưa về triều, ca múa nhạc vui dưới thành Triệu châu, làm triều đình ta không có thể diện. Loại loạn thần tặc tử như thế, thật sự là tang sư nhục quốc, dù là lóc thịt, bẻ xương, xương gãy thịt chia, cả nhà tịch thu tài sản trảm kẻ phạm tội, cũng không hả được cơn giận trong lòng trẫm.
Thượng Quan Uyển Nhi lặng yên đứng hầu ở phía sau bà ta, hai mắt hơi cụp xuống, căn bản là không đành lòng nhìn lên. Hai huynh đệ Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông đang dìu đỡ Võ Tắc Thiên thì luôn miệng nói: - Diêm Tri Vi đáng chết, Diêm gia đáng chết! Bệ hạ chớ giận, để tránh làm tổn hại đến long thể.
Đúng lúc này, hai tiểu giáo cấm quân dìu một tiểu giáo biên quân phong trần mệt mỏi vượt qua đầu thành, tam giác hồng kỳ trên đầu vai của tiểu giáo biên quân kia bởi vì long đong, nên đã biến thành màu đỏ sậm.
Võ Tắc Thiên nhìn thấy tình hình như vậy, nghĩ là biên cương lại có chuyện lớn xảy ra, thần sắc không khỏi căng thẳng, tiểu giáo biên quân kia một đường khẩn cấp, hai chân bây giờ như chết lặng, chỉ có thể để người khác dìu đỡ, nhìn thấy nữ hoàng đế, tiểu giáo kia thở hào hển quỳ xuống thi thễ, gỡ bọc đồ hoàng lăng trên vai xuống, dâng nói: - Mật tấu của Võ Du Nghi Đại tướng quân!
Trương Xương Tông vội vàng buông Võ Tắc Thiên ra, tiến lên gỡ bọc đồ xuống, mở ra, lấy phong hộp ra, bắt đầu mở phong ấn, lấy ra ở giữa một phong thư, hai tay dâng cho Võ Tắc Thiên.
Võ Tắc Thiên nheo mắt lại, nghiêm túc đọc một lúc lâu, sắc mặt đột nhiên trở nên xanh mét, hai tay không kìm nổi run lên. Trương Dịch Chi đứng ở một bên xem trộm, cũng chỉ nhìn thấy một vài chữ đứt quãng, hình như là Võ Du Nghi mật tấu việc gì về Võ Ý Tông, mơ hồ có thể nhìn có chữ nhắc tới người Hề tộc, Đột Quyết còn có Mạt Hạt kiến quốc gì đó.
Uyển nhi và Trương Xương Tông đều có chút kinh ngạc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Võ Tắc Thiên nắm chặt mật tấu của Võ Du Nghi, thở hổn hển một lúc, đột nhiên có chút suy sụp.
Trầm mặc một lúc lâu, bà mới cố gắng dùng giọng bình tĩnh, nói: - Uyển nhi, truyền chỉ, chiến sự Hà Bắc đã chấm dứt, tứ lộ hành quân Đại tổng quản Võ Ý Tông thảo nghịch bắc chinh nay bàn giao chức vụ cho Võ Du Nghi, trở về Lạc Dương, quân công này, được nhậm chức Tả Kim Ngô Đại tướng quân, thống lĩnh đồn binh kinh thành.
Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng hạ thấp người đồng ý, Võ Tắc Thiên siết chặt mật thư trong tay, run rẩy xoay người sang chỗ khác.
Diêm Tri Vi tham sống sợ chết, nhưng đã bị bức bách dưới đồ đao, ca vũ làm tăng sĩ khí thủ quân thành Triệu chân, mà Võ Ý Tông mất đất tang dân, tạo thành tổn thất cho triều đình đúng là một trời một vực so với Diêm Tri Vi. Nếu Võ Ý Tông không phải họ Võ, nếu không phải vinh cùng vinh, tổn cùng tổn cùng với Võ Tắc Thiên bà, vậy thì có chết một vạn lần cũng không tiếc rồi.
Trong thư Võ Du Nghi liệt kê từng chuyện từng chuyện ngu xuẩn mà Võ Ý Tông đã làm ở Hà Bắc, luôn miệng khẩn cầu nữ hoàng đế điều gã đi, nếu không thì, trời biết gã đó còn làm những chuyện ngu xuẩn gì nữa không biết.
Hiện giờ Võ Tắc Thiên thật sự hận tiểu súc sinh này, nhưng bà có thể làm được gì, chuyện này bà chỉ cố gắng che giấu đi, giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bởi vì Võ Ý Tông ngu xuẩn, Võ Tắc Thiên càng thêm thất vọng đối với con cháu Võ gia, bà tức giận nhìn lại về phía đầu cầu Thiên Tân, chỉ thấy nơi đó dân chúng đang tản đi, xem ra hành hình đã xong, nhưng lập tức Võ Tắc Thiên liền phát hiện dường như có người đang thu dọn thi thể của người nhà Diêm Tri Vi.
Võ Tắc Thiên bởi Võ Ý Tông ngu xuẩn mà lửa giận bừng bừng, thấy có mục tiêu để trút giận, lập tức chỉ ra hướng đầu cầu Thiên Tân, trầm giọng quát: - Già trẻ Diêm Tri Vi không phải đã đền tội hết rồi sao? Ai đang nhặt xác của hắn vậy? Là có người thông cảm gian tặc, hay là vẫn còn dư nghiệt của Diêm gia!
Trương Dịch Chi khẩn trương gọi một vị tướng lĩnh cấm quân đến, mệnh cho gã tiến đến xem xét, sau đó cười nịnh với Võ Tắc Thiên: - Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận, tuyệt đối không để làm tổn thương long thể, Dịch Chi đã cho người đi xem rồi, trong chốt lát sẽ biết rõ tình hình ngay thôi.
Dương Phàm thừa lúc thuyền nhỏ vừa đáp, lập tức đuổi tới cầu Thiên Tân, nhưng hành hình đã chấm dứt, thi thể của Diêm gia nằm ở một bên cầu, đang chờ Phường chính dẫn người đến xử lý, quan viên hành hình đã dẫn thủ hạ rời khỏi, quần chúng vây xem cũng đã lục tục bỏ đi, Dương Phàm vứt bỏ thuyền lên bờ, chỉ thấy ti thể của hơn mười già trẻ lớn bé của Diêm gia.
Hắn đứng ở đằng kia, không nói được một câu nào, không biết là đã thường thấy tử vong trên chiến trường, hay là nhiều năm qua như vậy, đã từng thấy rất nhiều nhà bị nữ hoàng đế đồ sát, trong lòng Dương Phàm không hề dâng lên cảm giác bi thương, càng không hề phẫn nộ.
Bản thân Diêm Tri Vi có lẽ là trừng phạt đúng tội, mặc dù hình thức xử phạt hơi nghiêm khắc một chút, nhưng dù ông ta không nên chết, Dương Phàm cũng không cảm thấy phẫn nộ, so với cả nhà bị ngộ hại của Diêm gia càng vô tội hơn, hoặc là bởi vì chiến tranh, hoặc là bởi vì đấu tranh chính trị, loại sự việc này ở bất luận triều đại nào, bất luận thời gian nào cũng không thể tránh được, thế nhưng loại việc thảm liệt này phát sinh nhiều hay ít, cũng có thể khống chế được.
Trong lòng Dương Phàm, ý niệm phủ định sự thống trị của Võ thị càng ngày càng mãnh liệt, hiện tại hắn đã hiểu tại sao Tiết Hoài Nghĩa lại châm một mồi lửa đốt “Thiên Đường” rồi, bởi hiện tại hắn cũng đang muốn một mồi lửa lớn thiêu hủy ngai vàng của Võ Tắc Thiên.
Dương Phàm lặng yên đứng hồi lâu, liền chỉ bảo người đi mua quan tài về, thu dọn thi thể của già trẻ Diêm gia, trước tiên đưa đến Tự Viện Lý Đình, chờ thân tộc Diêm gia tới lấy đi an táng, nếu những thi thể này giao cho Phường chính xử lý, chỉ có thể là dùng chiếu quấn qua loa, tùy tiện tìm nơi hoang vu để chôn hoặc là ném vào chùa miếu hỏa táng.
Có lẽ Diêm Tri Vi không đáng được thông cảm, nhưng đối mặt với mấy thi thể nhỏ bé kia, hắn không thể trốn tránh lòng trắc ẩn của mình. Người đi mua quan tài còn chưa quay lại, một đội Tiêu cấm quân đã chạy tới, một gã đội trưởng quát to: - Là kẻ nào thu dọn thi thể của quốc tặc?
Dương Phàm quay đầu sang, thản nhiên liếc gã một cái, đội trưởng kia sửng sốt, ngạc nhiên nói: - Dương... Lang tướng, lang trung... Ồ không, Dương Giáo Úy!
Đội trưởng này chính là người trong Bách Kỵ, tên là Trương Khê Đồng, năm đó gã từng cùng với Dương Phàm đi thăm dò tình báo Tây Vực, bởi hào quang của Dương Phàm nên mới có thể được lên chức, hiện giờ chợt thấy cấp trên cũ, có chút ngượng ngùng.
Trương Khê Đồng chần chờ một chút, bước nhanh đến, thấp giọng nói: - Giáo Úy, bệ hạ trên thành thấy có người nhặt xác cho Diêm gia, có chút phẫn nộ, mệnh ty chức đến đưa người về hỏi. Giáo Úy ngài....nên cẩn thận một chút.
Dương Phàm gật gật đầu nói: - Ta với ngươi đi!
Nói xong liền phủi phủi quần áo, bước về phía cung thành.Trương Khê Đồng giật mình, vội vàng theo sát phía sau, một đội cấm quân chấp kích đeo kiếm, giống như là tùy tùng của hắn.