Võ Tam Tư vô cùng vui mừng, vỗ mạnh vai Dương Phàm, hưng phấn nói: - Suy nghĩ của Nhị Lang, vừa lúc hợp với cách nghĩ của bổn vương! Ha ha, bổn vương cũng đang có ý này, chỉ có điều lo lắng ngươi không muốn từ bỏ con đường làm quan văn trở lại quân lữ mà thôi! Giờ thì tốt rồi, nếu Nhị Lang cũng có tính toán như thế, bổn vương bảo đảm ngươi được quay lại Bách Kỵ.
Nói tới đây, thanh âm của Võ Tam Tư chợt giảm đi, nhìn bốn phía, hơi nghiêng người về trước, quỷ bí nói: - Trong triều sợ sắp sinh biến, Nhị Lang trở về quân lữ, chính là đại triển thân thủ!
Dương Phàm hơi kinh hãi, nói: - Sao lại nói vậy?
Sắc mặt Võ Tam Tư âm trầm xuống, cắn chặt răng nói: - Khiết Đan tạo phản, đánh ra khẩu hiệu “Vì Lư Lăng, Tương Vương”, Đột Quyết xâm lấn, lại đánh ra khẩu hiệu “Thay Lý phạt Chu”, ngay cả lão tặc Địch Nhân Kiệt này cũng nhân cơ hội đánh ra cờ hiệu Thái tử để mê hoặc lòng người.
Theo tin tức bổn thái tử nhận được, khi Bệ hạ nghe nói tin tức này, liên tiếp vài ngày không nói câu gì. Không lâu sau, Bệ hạ liền hỏi tới ẩm thực của Đông cung, cho phép vài vị Hoàng thái tôn ra khỏi thành cưỡi ngựa, đạp thanh, đối với tin tức bên Phòng Châu cũng bắt đầu chú ý đến, đây là chuyện trước đây chưa từng có!
Dương Phàm biến sắc, nói: - Bệ hạ quyết định lập Thái tử rồi sao?
Võ Tam Tư lắc đầu, nói: - Theo tin tức bổn vương có được, dường như còn chưa quyết định. Tuy nhiên, Bệ hạ tâm tư như biển, khó mà đoán được, chúng ta không thể không đề phòng, ngươi rút quân về ở bên trong, cần phải mau chóng nắm được một đội nhân mã của ngươi, sau khi Bệ hạ trăm tuổi, một khi sinh biến, chúng ta cũng có thể...
Võ Tam Tư nắm tay, chậm rãi mở ra, lòng bàn tay hướng lên trên, sau đó chậm rãi cuốn lại, nặng nề mà ấn đến trên gối.
Dương Phàm ngầm hiểu động tác kia, nói: - Vi thần đã hiểu!
Võ Tam Tư tay giơ lên, chúi vai xuống phía hắn, trầm giọng nói: - Nếu Cô ngồi trên thiên hạ, tất không bạc đãi ngươi rồi!
Dương Phàm nghiêm nghị nói: - Đương nhiên nguyện hiệu lực vì Vương gia!
Võ Tam Tư hài lòng gật gật đầu. Nói: - Ừ! Ngươi về nhà nghỉ ngơi, chuyện trở về Bách Kỵ, cứ để bổn vương lo.
Dương Phàm nói: - Vâng! Vương gia vội vàng như thế, là muốn tiến cung?
Võ Tam Tư lộ ra vài phần đắc ý. Nói: - Không tồi! Bệ hạ đang giao phó bổn vương phụ trách trùng tu lại Thiên Đường và Minh Đường, đúc Cửu Đỉnh, hiện giờ Thiên Đường và Minh Đường còn chưa xây xong, nhưng Cửu Đỉnh thì sắp xong rồi!
Võ Tam Tư cười nói: - Cửu Đỉnh tiêu hao tổng cộng năm mươi sáu vạn bảy trăm cân đồng, lấy Vĩnh Xương đỉnh làm đỉnh đầu, cao một trượng tám thước, còn lại tám đỉnh cao một trượng bốn thước, cực kỳ rộng, cực kỳ đồ sộ. Bổn vương nghĩ, Hà Bắc đại thắng, Cửu Đỉnh cần phải hoàn thành trước ngày ban thưởng, vừa lúc kịp lộ rõ uy chấn Cửu Châu, độc tôn vũ nội của Bệ hạ.
Dương Phàm thở dài, thản nhiên nói: - Vương gia thật hiếu tâm với Bệ hạ, Bệ hạ thực nên lựa chọn Vương gia ngài làm hoàng Thái Tử mới đúng.
Võ Tam Tư cười ha ha, tiếng cười chưa xong, bỗng sắc mặt trầm xuống: - Nhưng hận hai người Đán – Hiển không chết, nếu không, địa vị Thái tử này sao khó quyết định như thế chứ!
****
Thành Nam Lạc Dương, phường Gia Khánh.
Ninh Kha đã ở trong này một mùa đông rồi.
Thật ra, trước khi mùa đông đến nàng nên quay về Trường An, nhưng bệnh tình đột ngột tăng thêm, Thuyền Nương không dám để nàng lặn lội đường xa, vì thế chỉ có thể tiếp tục ở lại nơi này, mời danh y Lạc Dương khám và chữa bệnh. Nhưng bệnh tình của Ninh Kha vẫn không hề chuyển biến tốt đẹp, Độc Cô Vũ nghe hỏi, lo lắng bênh tình của muội muội, cũng từ Trường An chạy đến.
Danh y Lạc Dương Khương Thế Thuần nhận được khoản tiền lớn của Độc Cô thế gia, hiện giờ đã ở trong phủ lâu dài, đặc biệt phối dược trị liệu cho Ninh Kha.
Trong viện hết sức yên tĩnh, có vài tiếng chim chóc líu lo trên cây, đã bị tiểu nha hoàn cầm cán dài đuổi chúng đi rồi.
Trên giường khuê, Ninh Kha mệt mỏi tỉnh lại, chỉ cảm thấy trong phòng mờ tối, tựa như đã là hoàng hôn rồi.
Khi nàng đau đớn đã bất tỉnh, lúc đó hình như vẫn là buổi sáng, Ninh Kha suy yếu sờ lên người, đầu đau đớn khó chịu, mồ hôi ra như tương, tuy nhiên bây giờ trên người không có cảm giác dinh dính, quần áo đã đổi rồi, Thuyền Nương biết rằng nàng ưa sạch sẽ, hẳn là đã đổi y phục cho nàng.
Ninh Kha nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, giơ tay đặt nhẹ lên trán mình, cổ tay gầy tong teo, cổ tay nổi gân xanh biếc vốn không to giờ càng gầy guộc, mùa đông này, nàng đã chịu đủ giày vò, thân mình càng lúc càng gầy, cằm nhọn hoắt, dung nhan tiều tụy, chỉ có đôi mắt vẫn to sáng như trước.
Thuyền Nương nghe tiếng rên rỉ yếu ớt, vội vàng đi đến bên giường, khẽ gọi: - Cô nương!
Ninh Kha cúi đầu nói: - Trời tối rồi sao?
Thuyền Nương vội vàng lắc đầu: - Chưa, ta sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô nương, đã che rèm cửa sổ rồi.
Nói xong, nàng đi tới cửa sổ, vén rèm cửa nhung rất dầy sang hai bên, khẽ mở cửa sổ ra, ánh nắng mặt trời xuyên qua, gió xuân mới mẻ cũng khẽ len vào.
Thuyền Nương trở lại bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé gầy như que củi của Ninh Kha, hạ thấp giọng nói: - Cô nương, Dương Phàm hồi kinh rồi.
- Hả?
Ánh mắt Ninh Kha chợt sáng lên, Thuyền Nương nói: - Cô nương có muốn đi gặp hắn, tâm sự với hắn hay không.
Ánh mắt Ninh Kha lại ảm đạm xuống, khẽ vuốt hai gò má gầy của mình, sâu kín nói: - Không gặp, gặp hắn làm gì? Lúc này đây, ta rốt cuộc có thể đi ra khỏi nhà, có thể đi xa như vậy, nhìn thấy sơn thủy nhiều như vậy....ta....đã rất vui rồi.
Thuyền Nương nói: - Cô nương...
Ninh Kha nhẹ nhàng nhếch môi, kiên quyết lắc lắc đầu, trầm mặc sau một lúc lâu, lại sâu kín nói: - Ta..chỉ là một phế nhân, liên lụy huynh trưởng phải bỏ gia nghiệp lớn như vậy, luôn ở bên cạnh ta, ngày ngày lo lắng cho ta. Ta thật là đã liên lụy mọi người...
Thuyền Nương nóng nảy cầm tay nàng áp lên tim mình, nói: - Sao cô nương có thể nói như thế, dưới gầm trời này, tỳ tử chưa thấy ai trí tuệ như cô nương, lanh lợi như cô nương, cô nương là cô gái tốt nhất trong thiên hạ!
Ninh Kha thẫn thờ nhìn bức rèm lay động, khẽ nói: - Nhưng....đó lại không phải điều ta muốn. Ta chỉ mong...chỉ mong không sống vất vả như thế....
Khẽ thở dài, Ninh Kha lại mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Thuyền Nương nhẹ nhàng nắm bàn tay khô gầy nhỏ bé của nàng, nước mắt đã rơi đầy hai gò má...
*****
Phòng khách của Dương gia không lớn hơn là mấy khi Dương Phàm ở trong kinh.
Trên mặt đất phủ lên xốp thảm, hai đứa trẻ một trước một sau, bước đi chập chững.
Đứa bé đi trước nhìn thấp hơn một chút, mái tóc cạo kiểu ấm trà che đằng trước, mặc quần yếm, giống như một chim cánh cụt nhỏ bé đi đến trước cái giá bác cổ, nhảy mũi chân đến vách tường nhìn một bộ bình gốm có hoa văn hai con chim quái thú thời Hán
- Ôi, tiểu tổ tông của ta, thứ này cũng không thể va. Đó là cha con kiếm được về bổ sung mặt tiền cửa hàng đấy.
Đang ngồi ở trên bàn thanh đao của Dương Phàm, Tiểu Man quay đầu thấy, khẩn trương chạy tới, đét lên cái mông nhỏ của cậu, gỡ tay cậu xuống.
Dương Niệm Tổ mất hứng kêu to vài tiếng, thấy mẹ thật sự không cho mình đụng vào, lúc này mới bỏ qua, từ chối cái ôm của mẹ, chập chững chạy về phía trước.
Tiểu Man thở phào, nhưng vừa mới quay đầu lại, lại thấy khuê nữ bảo bối của mình đang ngồi xổm trước bình phong thập nhị phiến, đang thò cánh tay nhỏ bé vào khe hở của bình phong, cào cào, Tiểu Man lại vội vàng chạy lại, khiển trách: - Con gái yêu ơi, thế là không đáng yêu rồi, cái này còn chưa lau, nhiều bụi bẩn lắm. Đào Mai, Đào Mai, mau lấy khăn, lấy chậu nước tới.
Bộp.........
Phía sau có tiếng vang thật lớn, Tiểu Man quay đầu nhìn Dương đại thiếu gia bỗng nhiên chạy tới đẩy ngã giàn chậu hoa giữ cửa, giàn chậu hoa ngã xuống đất, vỡ thành mấy mảnh, Dương Niệm Tổ quá sợ hãi, đầu tiên là ngây ra, sau đó lập tức bỏ chạy, hai cái chân ngắn chằm về phía vòng ôm của mẹ cậu.
- Tiểu tử hư này, con đã làm vỡ mấy chậu hoa rồi hả?
Tiểu Man giận giữ vỗ vỗ lên giường La Hán mấy cái, Dương Niệm Tổ thấy thế, vội nhếch mũi chân lên, cũng giơ tay đập mạnh vào giường, mở to mắt với mẹ, kêu hai tiếng “a a”, vẻ mặt, động tác, thậm chí giọng điệu giống Tiểu Man như đúc.
- Ôi, con thật là hư, còn bắt chước mẹ phải không?
Tiểu Man lại giận giữ vỗ ba cái ở giường La Hán. Học tập của Dương Niệm Tổ vô cùng mãnh liệt, lập tức làm theo, không một chút sợ sệt.
Tiểu Man bị tức giận ngồi lên giường, nói: - Đi, làm đi, con đi làm đi, đợi cha con về, xem cha con xử lý con thế nào!
Chỉ trong chớp mắt, Dương Tư Dung bị nàng không để ý lại chạy đến cạnh bàn, giơ cánh tay nhỏ bé cầm lấy thanh đao.
- Không thể đụng vào! Cái này không thể đụng vào!
Tiểu Man lại vội vàng chạy tới, giữ thanh đao, sau đó cực kỳ nhanh chóng rút tay về, nhíu mày lại, làm bộ dạng hết sức đau khổ, nói: - YAA.A.A..! Đau quá!
Dương Tư Dung thấy vậy, cũng đưa tay ra, cô bén không với được thanh đao, tay nhỏ bé sờ soạng chân bàn, sau đó rút về cực kỳ nhanh, cũng cẩn thận nhướng mày lên, non nớt kêu: - YAA.A.A..! Đau!
Tiểu Man bị cô bé làm bật cười, gõ khẽ lên đầu cô bé, sẵng giọng: - Con đó, còn con nữa, sao mẹ lại sinh ra hai đứa con bướng bỉnh như thế, các con cứ đợi đi, cha con rất mau trở về, đợi cha về rồi, hừ, các con bướng bỉnh như vậy, cha con không đánh mông các con mới là lạ đấy.
Dương Tư Dung u ơ nói: - Phụ thân...mông...
Dương Niệm Tổ là bé trai, học nói chậm hơn so với tỷ tỷ, cũng u ơ nói theo: - Mông...mông...tám vạn!
Tiểu Man trừng mắt hạnh, nói: - Đúng, tám vạn, đánh mông con tám vạn cái!
- Ta cũng không cam lòng! Con nhỏ mà, bướng bỉnh một chút mới có tiền đồ! Bên cạnh bỗng vang lên một tiếng nói, cả tiếng cười, Tiểu Man quay mạnh đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở cửa, nước mắt bỗng nhiên tuôn xuống như mưa.
Từ lúc Dương Phàm sinh tử chưa rõ, lại đến lúc nhận được tin hắn còn sống, Tiểu Man tựa như từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục, lại từ Địa Ngục lên Thiên Đường, trái tim bị tra tấn không thể diễn tả nổi. Nàng nhớ, nàng nghĩ, nàng đau khổ, nàng rơi lệ, nàng vui mừng, mọi tư vị, giờ phút này cuối cùng đã thấy hắn bình yên trở về, dâng đến bên môi chỉ có nước mắt mặn chát.
- Lang quân!
Tiểu Man chảy nước mắt nhào vào ngực của hắn.
Dương Phàm ôm Tiểu Man thật chặt vào ngực, khẽ vỗ sau lưng nàng.
Hai tỷ đệ Tư Dung và Niệm Tổ kinh ngạc nhìn mẫu thân thất thố và người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc kia.
Dương Phàm cũng trào dâng lệ nóng trên khóe mát, chợt thấy hai tỷ đệ đáng yêu, liền nhìn sang cười hiền hòa nói: - Phụ thân đã trở lại!
Tư Dung và Niệm Tổ lập tức kinh hãi, Tư Dung reo lên: - Mông, tám cái! Nói xong quay đầu bỏ chạy, Niệm Tổ cũng chạy theo sát: - Mông, tám vạn!
- Ôi!
Dương Niệm Tổ ngã nhào một cái trên tấm thảm, vội vàng lăn lông lốc đứng lên, kêu to: - Mông, tám vạn! Bỏ trốn mất dạng.
- Này! Ngươi đang làm gì vậy?
Trương Thư Hào đang bận rộn chở lương thực trên xe, một tên giám sát Khiết Đan một tay cầm đao đột nhiên phát hiện có chút tình trạng khác thường, lập tức bước nhanh tới, hung tợn chất vấn.
Trương Thư Hào đứng trên xe, lau mồ hôi trán, cúi đầu khom lưng nói:
- Tiểu nhân theo phân phó của tướng quân đang sắp xếp xe lương thực.
Người Khiết Đan kia dùng đao chỉ vào cái bình màu đen giữa mấy bao gạo, hỏi:
- Đây là cái gì?
Trương Thư Hào cười nói:
- Đây là hủ đựng dầu vừng.
Tên Khiết Đan binh kia nhíu nhíu mi, nghi hoặc nói:
- Ngươi đem hũ dầu nhét ở giữa mấy bao gạo làm gì?
Trương Thư Hào bồi cười nói:
- Chuyến đi lần này của nhóm tướng gia quá xa, đường lại xóc nảy, nếu đem mấy hũ dầu xếp lên một xe, dọc theo đường đi e là sẽ bị vỡ mất, tiểu nhân đã tính toán, nếu đem hũ dầu nhét ở giữa mấy bao gạo, như vậy sẽ không gây ra sai sót nào!
- Ồ …
Tên binh lính Khiết Đan đổi giận thành vui, dùng đao vỗ vỗ bờ vai của y, khích lệ nói:
- Ừ, ngươi như vậy rất tốt, cứ làm như vậy đi.
- Dạ, dạ dạ!
Trương Thư Hào cười nhìn theo tên Khiết Đan binh ngông nghênh rời đi, lập tức quang minh chính đại phân phó các nông dân khác, ngay trước mặt người Khiết Đan công khai đem dầu, gạo, mì cùng vải vóc mang đi.
Mỡ lợn, dầu vừng, bạch tô, dầu mè, thậm chí dầu hạt ngô dùng để thắp sáng, không chỉ từng vò từng vò được xếp vào giữa xe, mà ngay cả vải vóc, các vật dụng trên xe cũng được nhét vào mấy cái vò.
Người Khiết Đan đương nhiên biết loại dầu này dễ cháy, chẳng qua bọn hắn cho rằng đây là do tiểu nhị ở trang viên cố ý lấy lòng, căn bản không nghĩ đến bọn họ đang nhắm vào chủ ý phóng hỏa.
Cái trấn này sớm đã bị người Khiết Đan chiếm lĩnh, những người này từ đầu đến cuối đều không có bất kì hành động phản kháng nào, hiện giờ người Khiết Đan lập tức sẽ rời đi, những người này như thế nào lại tìm phiền toái lúc bọn hắn chuẩn bị rời đi đâu?
Bất giác, mặt trời lặn về Tây.
Sắc hoàng hôn mờ mịt buông xuống, toàn bộ trang viên ngổn ngang xe lương thực, vải vóc, la ngựa do nông dân cùng người nhà của họ cướp về cũng được dắt vào trang viên, chuẩn bị sáng mai mặc vào hàm thiếc và dây cương liền kéo xe lương thực rời khỏi.
Tại cửa kho lương thực, tên lính Khiết Đan một tay cầm đao, một tay giơ đuốc, mắt lạnh giám sát như trước, nhóm hộ nông dân mồ hôi đổ dầy đầu khiêng mấy bao lương thực to, không ngừng đi ra từ kho lương thực.
Trang viên Lư gia dưới màn đêm, nghiễm nhiên trỏe thành một vụ mùa bội thu ngất trời…
Trăng treo giữa bầu trời đêm. Canh ba, lương thực trong kho tất cả đều chứa hết lên xe, nhóm nông dân được điều động đến làm việc tại trang viên đều mệt mỏi kéo từng bước ly khai. Cả bọn tiểu nhị, trang đinh ở trang viên đều trong tình trạng kiệt quệ, vừa về tới giao viện phòng, liền lăn lên giường nằm ngủ, ngủ say như lợn chết, tiếng ngáy như sấm.
Binh lính Khiết Đan trong trang viên mặc dù không có động thủ nhưng gây sức ép lâu như vậy, vừa phải giám sát nông dân và tráng đinh làm việc, vừa sắp xếp xe gạo, buộc đám la ngựa cướp được, bọn họ cũng quanh thân rã rời, nghĩ đến ngày mai còn phải lăn lộn đường xa, bọn họ cũng vội vàng ngủ một giấc.
Bọn trang đinh, tiểu nhị trong trang viên mấy ngày nay vẫn rất nhu thuận. Hiện giờ người Khiết Đan sắp rời khỏi, bọn họ căn bản không cho rằng những nông hộ, tiểu nhị đó sẽ gây rắc rối vào lúc này, vì vậy khó tránh khỏi buông lỏng cảnh giác.
Lương Thích giả vờ ngủ say, một bên ngáy khò khò, một bên mở mắt. bởi vì thời tiết nóng bức, cửa chính cùng cửa sổ đều mở ra, dễ dàng xem xét tình hình bên ngoài, thấy binh lính Khiết Đan đã thực sự rời khỏi, Lương Thích bật mình dậy. Trương Thư Hào nằm cạnh y giả vờ ngủ cũng bật mình dậy theo.
Lương Thích lắc mình tới trước cửa, nhanh chóng như một bóng ma lướt hết một vòng. Xác định trong viện không còn binh lính Khiết Đan lập tức trở về. Lúc này, tráng đinh bên trong mấy gian sương phòng ở giao viện đều bị đánh thức, tập trung trong gian phòng lớn nhất kia.
Trong những người này, chỉ có Trương Thư Hảo cùng Lương Thích biết kế hoạch hành động, tiểu nhị cùng mấy tên tráng đinh đều bị Trương Thư Hào lặng lẽ đánh thức, lúc này, đang mở to đôi mắt mong lung buồn ngủ, vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lương Thích thấp giọng nói:
- Trong trang viên hiện tại khắp nơi đều là xe ngựa, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta trốn chạy, trong chốc lát chúng ta tạo ra lõn loạn, sau đó thừa dịp chạy thoát thân!
Tên tiểu nhị Nhị Đản bị lời nói của y dọa sợ, lúng ta lúng túng nói:
- Lương quản sự, bọn họ… bọn họ sáng sớm ngày mai sẽ ra đi…, chúng ta hà tất phải chọc tới bọn chúng, bọn người Khiết Đan đó trông như lang như hổ, chúng mà giận lên, sẽ giết sạch chúng ta mất.
- Nhị Đản, ngươi cũng biết chúng là cường đạo, ngươi thực cho là bọn chúng sau khi cướp lương thực sẽ yên lặng rời khỏi đây sao?
Những hộ nông dân nghe được hàm ý trong lời nói của y, mặt không khỏi biến sắc, Vương Đại khẩn trương hỏi:
- Trương gia ngươi đây là ý gì?
Trương Thư Hào nói:
- Buổi sáng hôm nay, khi thủ lĩnh của bọn chúng tìm Lương quản sự an bài xe ngựa, Lương quản sự nghe trộm chúng nói chuyện, bọn chúng tính tính toán sáng mai khi rời khỏi thôn, đem toàn bộ người trong thôn giết sạch.
Mọi người hốt hoảng, Lương Thích xác nhận nói:
- Đúng vậy! Đại thủ lĩnh của bọn chúng để ta chuẩn bị xe ngựa chuẩn bị lương thực, ta đã đáp ứng rồi, khi bước ra ngoài mới nghĩ tới xe ngựa thồ trong trang viên không đủ dùng, muốn hỏi vị thủ lĩnh kia một chút, có nên tập trung hết la, xe ngựa của dân trong thôn lại không, khi ta trở lại, tới cửa vừa nghe y đang phân phó tâm phúc của mình, ngày mai muốn đem chúng ta toàn bộ giết sạch.
Những trang đinh bình thường nào có kiến thức gì, Lương quản sự vừa nói như vậy, bọn họ nhất thời tin tưởng không chút nghi ngờ, không khỏi vừa sợ vừa giận.
Lương Thích nói:
- Ta từ đó đã bắt đầu cân nhắc, như thế nào tìm ra con đường sống sót cho chúng ta. Nếu mọi người không dám liều mạng một phen, ai cũng phải đi gặp Diêm vương. Thừa dịp tối nay trong trang viên lộn xộn, mọi người châm lửa, tạo ra một trận hỗn loạn, sau đó phân công phá vây, còn có thể có một con đường sống, các người đã hiểu chưa?
Những trang đinh bị dọa liên tục gật đầu, Trương Thư Hào lạnh lùng nói:
- Lương quản sự là vì an nguy của mọi người mà suy nghĩ, với võ công của Lương quản sự nếu chạy trốn một mình cơ hội sẽ lớn hơn, không liều sẽ chết, liều sẽ còn một hcút hy vọng, nam tử chúng ta còn có gì phải sợ hay sao? Những tên ẻo lả (cái đó) không dài lăn qua một bên chờ chết đi, là nam tử thì nghe theo chỉ bảo của Lương quản sự!
Đám tráng đinh xúc động phẫn nộ, Đại Trụ trầm giọng nói:
- Lương quản sự, ngươi hãy phân phó đi, mọi người tất cả đều nghe theo ngươi!
Lương Thích nơi:
- Được! Thư Hào, chốc lát nữa ngươi cùng một vài huynh đệ thân thủ tốt đi ra ngoià trước, giải quyết mất tên lính Khiết Đan ở trạm canh gác, Vương Đại, Cẩu Thặng, Đại Trụ Nhị Đản mấy người theo ở phía sau chờ thời cơ phóng hỏa, chúng ta đều chất mấy hũ dầu trên chiếc xe ngựa, một mồi lửa liền bén. Lửa vừa cháy lên, súc vật trong sân đều nổi điên, đến lức đó một mảnh hỗn loạn, chúng ta liền vọt ra ngoài.
Lương Thích đã sớm nghĩ ra kế hoạch liền an bài hành động, nhân tiện nói:
- Các ngươi trước giải tán trở về các gian phòng chờ. Giả bộ ngủ như cũ, ngàn vạn lần đừng để người Khiết Đan phát hiện. Thủ Nghiệp ngươi đem đao kiếm chúng ta cất giấu đem tới đây, phân phát cho mọi người, mọi người nghe hiệu lệnh của ta hành động!
Đám trang đinh giải tán theo phân phó của Lương Thích, nhưng Trương Thư Hào lại cố di chuyển chậm chạp, lưu lại phía sau mọi người. Sau khi đám tráng binh chuẩn bị làm bia đỡ đạn kia giải tán, Lương Thích thấp giọng nói với Trương Thư Hào:
- Làm xong chuyện này, chỉ bằng những gì công tử thưởng cho, hai người ta và người có thể vinh hoa phú quý, cả đời không lo!
Chốc lát nữa, ta và ngươi y theo kế hoạng hành động, phân ra tọa hỗn loạn, đại hỏa xảy ra, lợi dụng súc vật nổi loạn toàn bộ trang viên. Đợi cho đám tráng đinh chạy trốn, hấp dẫn chú ý của người Khiết Đan, ta và ngươi liền tìm kiếm chỗ ở của Dương Phàm. Hắn bị thương, loạn đao của chúng ta cũng đủ làm thịt hắn!
Trương Thư Hào nói:
- Được! Đến lúc trang viên đại loạn, mấy tên Khiết Đan chỉ cho là chúng ta muốn chạy trốn, hơn nữa Dương Phàm cũng không phải là người của bọn chúng. Bọn chúng càng không nghĩ tới chúng ta đánh chủ ý vào tù binh của chúng, cho nên chỗ Dương Phàm phòng bị không nghiêm. Vinh hoa phú quý sẽ đạt được dễ như trở bàn tay!
Lương Thích nói:
- Trong trang viên này có một mật thất có thể giấu người, sau khi Dương Phàm chết, bọn chúng chỉ cho rằng trong hỗn loạn bị người giết chết, sáng mai người Khiết Đan đi rồi, sẽ không vì một tên tù binh mà ở lại. Sau khi chuyện thành, ta và người trước trốn trong mật thất, chờ bọn chúng vừa đi… Ha hả!
Trương Thư Hào vốn vho rằng sau khi thành công chỉ có thể thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn, căn bản chỉ vì một lòng trung thành với công tử cùng với phần thưởng hậu hĩnh, mới vật lộn cùng y, vừa nghe trong phủ có mật thất, nhất thời phấn chấn hơn:
- Kế hoạch của đại quản sự thật chu đáo, chúng ta cứ làm như thế!
Chỉ chốc lát sau, Chu Thủ Nghiệp ôm đến một đống binh khí dài ngắn có đủ, đây đều là lúc người Khiết Đan chiễm lĩnh thôn trấn, Lương Thích thấy tình hình không ổn liền bảo người cất giấu, trong phòng mọi người đều tự lựa chọn binh khí thuận tay, lại đem những đao kiếm khác phân phát cho các tráng đinh đang giả vờ ngủ, mọi người liền y theo kế hoạch của Lương Thích đã an bài, lặng lẽ thăm dò bên ngoài.
Hai tên lính tuần tra Khiết Đan đi vòng vo nửa ngày, thân mình rã rời, liền tìm một chiếc xe chất đầy vải vóc, chăn đệm, nằm lăn trên đống vải vóc mềm mại kia, ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao, ôm trường đao trong lòng ngực, bất giác chìm vào giấc ngủ.
Trương Thư Hào cùng vài huynh đệ Lư gia thân thủ không tồi lặng lẽ quan sát một hồi, nương theo những xe ngựa chở lương thực trong trang viên, lặng lẽ áp sát hai tên lính kia. Phía sau cửa sổ, vài tên tráng đinh ôm trong ngực hỏa chiết tử, lấm la lấm lét nhìn xung quanh.
Hai tên lính Khiết đan kia ngủ tên hai chiếc xe ngựa khác nhau, thân mình nằm trên vải vóc mềm mại, đầu dự trên thanh ngang bên hông xe, tiếng ngày như sấm, Trương Thư Hào lặng lẽ áp sát một bên xe, ra hiệu với đồng bọn, hai người đồng thời xuống tay, một phen che miệng tên lính Khiết Đan kia, lưỡi dao sắc bén không do dự rạch một đường trên cổ họng của y.
Hai tên lính Khiết Đan kịch liệt co quắp, nhanh chóng mềm nhũn ra, Trương Thư Hào vẫy tay về phái cửa sổ, vài tên tráng đinh liền hóp lưng lại như mèo, theo khe hở trong xe lén lút chạy tới.
Trương Thư Hào nhỏ giọng phân phó:
- Trước đừng vội đốt lửa, hai người chúng ta trước giải quyết hai tên Khiết Đan trước cửa viện, đợi khi giết chết chúng, các ngươi đem đốt từng chiếc xe, tiếp theo tháo dây cho lũ la ngựa, tìm cơ hội xông ra bên ngoài.
Mấy tên tráng đinh gật đầu cảm kích, tuy nói Lương quẩn sự cùng vị Trương gia này đều là người nhà cũ bên kia đưa tới, ngày bình thường mắt cao trên đỉnh, cũng không liếc mắt tới họ một cái, nhưng thời khắc quan trọng, người ta có thể tự mình trốn thoát,còn nhớ tới bọn họ, hành động này, đã làm cho những nông hộ thật thà chất phát cảm kích vô cùng.
Cùng lúc đó, Lương Thích mang theo một nhóm tráng đinh khác, dựa vào việc quen thuộc tình hình trong trang viên, leo qua tường thấp, vọt về phía sau viện, cũng bắt đầu những hành động như vậy…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Được!
Võ Tam Tư vô cùng vui mừng, vỗ mạnh vai Dương Phàm, hưng phấn nói: - Suy nghĩ của Nhị Lang, vừa lúc hợp với cách nghĩ của bổn vương! Ha ha, bổn vương cũng đang có ý này, chỉ có điều lo lắng ngươi không muốn từ bỏ con đường làm quan văn trở lại quân lữ mà thôi! Giờ thì tốt rồi, nếu Nhị Lang cũng có tính toán như thế, bổn vương bảo đảm ngươi được quay lại Bách Kỵ.
Nói tới đây, thanh âm của Võ Tam Tư chợt giảm đi, nhìn bốn phía, hơi nghiêng người về trước, quỷ bí nói: - Trong triều sợ sắp sinh biến, Nhị Lang trở về quân lữ, chính là đại triển thân thủ!
Dương Phàm hơi kinh hãi, nói: - Sao lại nói vậy?
Sắc mặt Võ Tam Tư âm trầm xuống, cắn chặt răng nói: - Khiết Đan tạo phản, đánh ra khẩu hiệu “Vì Lư Lăng, Tương Vương”, Đột Quyết xâm lấn, lại đánh ra khẩu hiệu “Thay Lý phạt Chu”, ngay cả lão tặc Địch Nhân Kiệt này cũng nhân cơ hội đánh ra cờ hiệu Thái tử để mê hoặc lòng người.
Theo tin tức bổn thái tử nhận được, khi Bệ hạ nghe nói tin tức này, liên tiếp vài ngày không nói câu gì. Không lâu sau, Bệ hạ liền hỏi tới ẩm thực của Đông cung, cho phép vài vị Hoàng thái tôn ra khỏi thành cưỡi ngựa, đạp thanh, đối với tin tức bên Phòng Châu cũng bắt đầu chú ý đến, đây là chuyện trước đây chưa từng có!
Dương Phàm biến sắc, nói: - Bệ hạ quyết định lập Thái tử rồi sao?
Võ Tam Tư lắc đầu, nói: - Theo tin tức bổn vương có được, dường như còn chưa quyết định. Tuy nhiên, Bệ hạ tâm tư như biển, khó mà đoán được, chúng ta không thể không đề phòng, ngươi rút quân về ở bên trong, cần phải mau chóng nắm được một đội nhân mã của ngươi, sau khi Bệ hạ trăm tuổi, một khi sinh biến, chúng ta cũng có thể...
Võ Tam Tư nắm tay, chậm rãi mở ra, lòng bàn tay hướng lên trên, sau đó chậm rãi cuốn lại, nặng nề mà ấn đến trên gối.
Dương Phàm ngầm hiểu động tác kia, nói: - Vi thần đã hiểu!
Võ Tam Tư tay giơ lên, chúi vai xuống phía hắn, trầm giọng nói: - Nếu Cô ngồi trên thiên hạ, tất không bạc đãi ngươi rồi!
Dương Phàm nghiêm nghị nói: - Đương nhiên nguyện hiệu lực vì Vương gia!
Võ Tam Tư hài lòng gật gật đầu. Nói: - Ừ! Ngươi về nhà nghỉ ngơi, chuyện trở về Bách Kỵ, cứ để bổn vương lo.
Dương Phàm nói: - Vâng! Vương gia vội vàng như thế, là muốn tiến cung?
Võ Tam Tư lộ ra vài phần đắc ý. Nói: - Không tồi! Bệ hạ đang giao phó bổn vương phụ trách trùng tu lại Thiên Đường và Minh Đường, đúc Cửu Đỉnh, hiện giờ Thiên Đường và Minh Đường còn chưa xây xong, nhưng Cửu Đỉnh thì sắp xong rồi!
Võ Tam Tư cười nói: - Cửu Đỉnh tiêu hao tổng cộng năm mươi sáu vạn bảy trăm cân đồng, lấy Vĩnh Xương đỉnh làm đỉnh đầu, cao một trượng tám thước, còn lại tám đỉnh cao một trượng bốn thước, cực kỳ rộng, cực kỳ đồ sộ. Bổn vương nghĩ, Hà Bắc đại thắng, Cửu Đỉnh cần phải hoàn thành trước ngày ban thưởng, vừa lúc kịp lộ rõ uy chấn Cửu Châu, độc tôn vũ nội của Bệ hạ.
Dương Phàm thở dài, thản nhiên nói: - Vương gia thật hiếu tâm với Bệ hạ, Bệ hạ thực nên lựa chọn Vương gia ngài làm hoàng Thái Tử mới đúng.
Võ Tam Tư cười ha ha, tiếng cười chưa xong, bỗng sắc mặt trầm xuống: - Nhưng hận hai người Đán – Hiển không chết, nếu không, địa vị Thái tử này sao khó quyết định như thế chứ!
****
Thành Nam Lạc Dương, phường Gia Khánh.
Ninh Kha đã ở trong này một mùa đông rồi.
Thật ra, trước khi mùa đông đến nàng nên quay về Trường An, nhưng bệnh tình đột ngột tăng thêm, Thuyền Nương không dám để nàng lặn lội đường xa, vì thế chỉ có thể tiếp tục ở lại nơi này, mời danh y Lạc Dương khám và chữa bệnh. Nhưng bệnh tình của Ninh Kha vẫn không hề chuyển biến tốt đẹp, Độc Cô Vũ nghe hỏi, lo lắng bênh tình của muội muội, cũng từ Trường An chạy đến.
Danh y Lạc Dương Khương Thế Thuần nhận được khoản tiền lớn của Độc Cô thế gia, hiện giờ đã ở trong phủ lâu dài, đặc biệt phối dược trị liệu cho Ninh Kha.
Trong viện hết sức yên tĩnh, có vài tiếng chim chóc líu lo trên cây, đã bị tiểu nha hoàn cầm cán dài đuổi chúng đi rồi.
Trên giường khuê, Ninh Kha mệt mỏi tỉnh lại, chỉ cảm thấy trong phòng mờ tối, tựa như đã là hoàng hôn rồi.
Khi nàng đau đớn đã bất tỉnh, lúc đó hình như vẫn là buổi sáng, Ninh Kha suy yếu sờ lên người, đầu đau đớn khó chịu, mồ hôi ra như tương, tuy nhiên bây giờ trên người không có cảm giác dinh dính, quần áo đã đổi rồi, Thuyền Nương biết rằng nàng ưa sạch sẽ, hẳn là đã đổi y phục cho nàng.
Ninh Kha nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, giơ tay đặt nhẹ lên trán mình, cổ tay gầy tong teo, cổ tay nổi gân xanh biếc vốn không to giờ càng gầy guộc, mùa đông này, nàng đã chịu đủ giày vò, thân mình càng lúc càng gầy, cằm nhọn hoắt, dung nhan tiều tụy, chỉ có đôi mắt vẫn to sáng như trước.
Thuyền Nương nghe tiếng rên rỉ yếu ớt, vội vàng đi đến bên giường, khẽ gọi: - Cô nương!
Ninh Kha cúi đầu nói: - Trời tối rồi sao?
Thuyền Nương vội vàng lắc đầu: - Chưa, ta sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô nương, đã che rèm cửa sổ rồi.
Nói xong, nàng đi tới cửa sổ, vén rèm cửa nhung rất dầy sang hai bên, khẽ mở cửa sổ ra, ánh nắng mặt trời xuyên qua, gió xuân mới mẻ cũng khẽ len vào.
Thuyền Nương trở lại bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé gầy như que củi của Ninh Kha, hạ thấp giọng nói: - Cô nương, Dương Phàm hồi kinh rồi.
- Hả?
Ánh mắt Ninh Kha chợt sáng lên, Thuyền Nương nói: - Cô nương có muốn đi gặp hắn, tâm sự với hắn hay không.
Ánh mắt Ninh Kha lại ảm đạm xuống, khẽ vuốt hai gò má gầy của mình, sâu kín nói: - Không gặp, gặp hắn làm gì? Lúc này đây, ta rốt cuộc có thể đi ra khỏi nhà, có thể đi xa như vậy, nhìn thấy sơn thủy nhiều như vậy....ta....đã rất vui rồi.
Thuyền Nương nói: - Cô nương...
Ninh Kha nhẹ nhàng nhếch môi, kiên quyết lắc lắc đầu, trầm mặc sau một lúc lâu, lại sâu kín nói: - Ta..chỉ là một phế nhân, liên lụy huynh trưởng phải bỏ gia nghiệp lớn như vậy, luôn ở bên cạnh ta, ngày ngày lo lắng cho ta. Ta thật là đã liên lụy mọi người...
Thuyền Nương nóng nảy cầm tay nàng áp lên tim mình, nói: - Sao cô nương có thể nói như thế, dưới gầm trời này, tỳ tử chưa thấy ai trí tuệ như cô nương, lanh lợi như cô nương, cô nương là cô gái tốt nhất trong thiên hạ!
Ninh Kha thẫn thờ nhìn bức rèm lay động, khẽ nói: - Nhưng....đó lại không phải điều ta muốn. Ta chỉ mong...chỉ mong không sống vất vả như thế....
Khẽ thở dài, Ninh Kha lại mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Thuyền Nương nhẹ nhàng nắm bàn tay khô gầy nhỏ bé của nàng, nước mắt đã rơi đầy hai gò má...
*****
Phòng khách của Dương gia không lớn hơn là mấy khi Dương Phàm ở trong kinh.
Trên mặt đất phủ lên xốp thảm, hai đứa trẻ một trước một sau, bước đi chập chững.
Đứa bé đi trước nhìn thấp hơn một chút, mái tóc cạo kiểu ấm trà che đằng trước, mặc quần yếm, giống như một chim cánh cụt nhỏ bé đi đến trước cái giá bác cổ, nhảy mũi chân đến vách tường nhìn một bộ bình gốm có hoa văn hai con chim quái thú thời Hán
- Ôi, tiểu tổ tông của ta, thứ này cũng không thể va. Đó là cha con kiếm được về bổ sung mặt tiền cửa hàng đấy.
Đang ngồi ở trên bàn thanh đao của Dương Phàm, Tiểu Man quay đầu thấy, khẩn trương chạy tới, đét lên cái mông nhỏ của cậu, gỡ tay cậu xuống.
Dương Niệm Tổ mất hứng kêu to vài tiếng, thấy mẹ thật sự không cho mình đụng vào, lúc này mới bỏ qua, từ chối cái ôm của mẹ, chập chững chạy về phía trước.
Tiểu Man thở phào, nhưng vừa mới quay đầu lại, lại thấy khuê nữ bảo bối của mình đang ngồi xổm trước bình phong thập nhị phiến, đang thò cánh tay nhỏ bé vào khe hở của bình phong, cào cào, Tiểu Man lại vội vàng chạy lại, khiển trách: - Con gái yêu ơi, thế là không đáng yêu rồi, cái này còn chưa lau, nhiều bụi bẩn lắm. Đào Mai, Đào Mai, mau lấy khăn, lấy chậu nước tới.
Bộp.........
Phía sau có tiếng vang thật lớn, Tiểu Man quay đầu nhìn Dương đại thiếu gia bỗng nhiên chạy tới đẩy ngã giàn chậu hoa giữ cửa, giàn chậu hoa ngã xuống đất, vỡ thành mấy mảnh, Dương Niệm Tổ quá sợ hãi, đầu tiên là ngây ra, sau đó lập tức bỏ chạy, hai cái chân ngắn chằm về phía vòng ôm của mẹ cậu.
- Tiểu tử hư này, con đã làm vỡ mấy chậu hoa rồi hả?
Tiểu Man giận giữ vỗ vỗ lên giường La Hán mấy cái, Dương Niệm Tổ thấy thế, vội nhếch mũi chân lên, cũng giơ tay đập mạnh vào giường, mở to mắt với mẹ, kêu hai tiếng “a a”, vẻ mặt, động tác, thậm chí giọng điệu giống Tiểu Man như đúc.
- Ôi, con thật là hư, còn bắt chước mẹ phải không?
Tiểu Man lại giận giữ vỗ ba cái ở giường La Hán. Học tập của Dương Niệm Tổ vô cùng mãnh liệt, lập tức làm theo, không một chút sợ sệt.
Tiểu Man bị tức giận ngồi lên giường, nói: - Đi, làm đi, con đi làm đi, đợi cha con về, xem cha con xử lý con thế nào!
Chỉ trong chớp mắt, Dương Tư Dung bị nàng không để ý lại chạy đến cạnh bàn, giơ cánh tay nhỏ bé cầm lấy thanh đao.
- Không thể đụng vào! Cái này không thể đụng vào!
Tiểu Man lại vội vàng chạy tới, giữ thanh đao, sau đó cực kỳ nhanh chóng rút tay về, nhíu mày lại, làm bộ dạng hết sức đau khổ, nói: - YAA.A.A..! Đau quá!
Dương Tư Dung thấy vậy, cũng đưa tay ra, cô bén không với được thanh đao, tay nhỏ bé sờ soạng chân bàn, sau đó rút về cực kỳ nhanh, cũng cẩn thận nhướng mày lên, non nớt kêu: - YAA.A.A..! Đau!
Tiểu Man bị cô bé làm bật cười, gõ khẽ lên đầu cô bé, sẵng giọng: - Con đó, còn con nữa, sao mẹ lại sinh ra hai đứa con bướng bỉnh như thế, các con cứ đợi đi, cha con rất mau trở về, đợi cha về rồi, hừ, các con bướng bỉnh như vậy, cha con không đánh mông các con mới là lạ đấy.
Dương Tư Dung u ơ nói: - Phụ thân...mông...
Dương Niệm Tổ là bé trai, học nói chậm hơn so với tỷ tỷ, cũng u ơ nói theo: - Mông...mông...tám vạn!
Tiểu Man trừng mắt hạnh, nói: - Đúng, tám vạn, đánh mông con tám vạn cái!
- Ta cũng không cam lòng! Con nhỏ mà, bướng bỉnh một chút mới có tiền đồ! Bên cạnh bỗng vang lên một tiếng nói, cả tiếng cười, Tiểu Man quay mạnh đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở cửa, nước mắt bỗng nhiên tuôn xuống như mưa.
Từ lúc Dương Phàm sinh tử chưa rõ, lại đến lúc nhận được tin hắn còn sống, Tiểu Man tựa như từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục, lại từ Địa Ngục lên Thiên Đường, trái tim bị tra tấn không thể diễn tả nổi. Nàng nhớ, nàng nghĩ, nàng đau khổ, nàng rơi lệ, nàng vui mừng, mọi tư vị, giờ phút này cuối cùng đã thấy hắn bình yên trở về, dâng đến bên môi chỉ có nước mắt mặn chát.
- Lang quân!
Tiểu Man chảy nước mắt nhào vào ngực của hắn.
Dương Phàm ôm Tiểu Man thật chặt vào ngực, khẽ vỗ sau lưng nàng.
Hai tỷ đệ Tư Dung và Niệm Tổ kinh ngạc nhìn mẫu thân thất thố và người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc kia.
Dương Phàm cũng trào dâng lệ nóng trên khóe mát, chợt thấy hai tỷ đệ đáng yêu, liền nhìn sang cười hiền hòa nói: - Phụ thân đã trở lại!
Tư Dung và Niệm Tổ lập tức kinh hãi, Tư Dung reo lên: - Mông, tám cái! Nói xong quay đầu bỏ chạy, Niệm Tổ cũng chạy theo sát: - Mông, tám vạn!
- Ôi!
Dương Niệm Tổ ngã nhào một cái trên tấm thảm, vội vàng lăn lông lốc đứng lên, kêu to: - Mông, tám vạn! Bỏ trốn mất dạng.