Dương Phàm như tên trộm vọt thẳng vào gian phòng, ánh mắt nhanh chóng lóe lên, nhưng trong sảnh trống trơn, không một bóng người.
Dương Phàm vội vàng quay lại cửa phòng, xoay người lại, bước vào phòng ngủ, vừa thoáng hiện người ở bức bình phong, hai mắt nhìn vào. Qua ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn Ma cô hiến thọ, Tiểu Man đã lên giường nằm từ sớm, chăn đắp tới ngực, chỉ để lộ hai bờ vai trắng mượt mà, đầu vai cãn thận buộc một sợi dây đỏ, dĩ nhiên chỉ mặc một chiếc yếm.
Chợt thấy Dương Phàm như kẻ trộm xông vào, Tiểu Man liền giương đôi mắt to trong veo có chút kỳ quái nhìn hắn.
“Ha ha! Người hiểu ta, chỉ có Tiểu Man! Dù sao cũng là thanh mai trúc mã cùng ta lớn lên, a Nô vốn cũng không tự giác như vậy.”
Dương Phàm thấy thế như mở cờ trong bụng, mĩm cười nói: - Nương tử quả thật biết đùa, thì ra đã chờ ta rồi!
Dương Phàm vừa dứt lời, từ trong chăn chui ra một cái đầu nhỏ, ngạc nhiên nhìn Dương Phàm, giọng nói còn hôi sữa: - Phụ thân!
Dương Phàm đưa tay về phía chiếc chăn gấm, bỗng nhiên dừng lại trên không, ngạc nhiên nói: - Tư Dung?
Ngay sau đó từ trong người Tiểu Man lại chui ra một cái đầu nhỏ khác, kinh ngạc nói: - Điệp Điệp! Sau đó cậu liền nhe răng, vui vẻ cười rộ lên: - Điệp Điệp cũng tới, thích…!
- À? Miệng Dương Phàm rộng mở, có thể đặt vào hai quả trứng gà, lắp lắp nói: - Con... Các con hai tiểu tử này sao lại ở đây?
Dương Niệm Tổ hồn nhiên cười toe toét nói: - Nghe mẫu thân kể chuyện xưa, thích...
Dương Phàm chán nản cúi đầu, Tiểu Man nhìn thấy thần sắc của Dương Phàm thay đổi, thình lình cười hì hì, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, hai má thẹn thùng ửng đỏ lên, dung mạo đó là nét đẹp quyến rũ người vợ trẻ, lại phơi ra làn da nõn nà mềm mại, quả là xuân sắc vô biên.
Tư Dung mở to hai mắt, rất cảnh giác nhìn Dương Phàm nói: - Phụ thân tới làm chi vậy?
Dương Phàm lúng túng nói: - Ta... Trời không còn sớm nữa, ta tới để ngủ.
- Không được, mẫu thân phải ngủ với con!
Tư Dung liền lập tức ôm cổ Tiểu Man, bên kia Niệm Tổ thấy vậy, cũng nhào tới ôm lấy Tiểu Man, kiêu hãnh vênh cằm lên, hướng về phía Dương Phàm tuyên bố chủ quyền lãnh thổ của bọn chúng.
Dương Phàm bất lực giải thích vớihai đứa con: - Nhưng mà ... Đây vốn là chỗ ngủ của ta mà. Hai đứa nghịch ngợm các con, không phải vẫn ngủ với nhũ nương sao?
Tư Dung khinh khỉnh liếc mắt nhìn phụ thân, ngẩng đầu nên nũng nịu nói: - Người ta sớm đã cai sữa rồi.
- Dạ, cai sữa rồi. Niệm Tổ gật đầu khẳng định.
Dương Phàm cười khổ một tiếng, ngồi xuống cạnh giường, cố gắng suy nghĩ, quyết tâm thông qua đàm phán để giải quyết tranh chấp lãnh thổ. Hắn khẩn thiết dụ dỗ: - Phụ thân phải ngủ cùng mẫu nương, hồi xưa là vậy mà. Sau này, phụ thân đi đánh trận, mẫu nương mới đón các con qua đây. Bây giờ phụ thần trở về rồi. Các con phải quay về ngủ cùng nhũ nương chứ!
Tư Dung tròn xoe đôi mắt, nghi ngờ nói: - Người gạt người ta! Sao con không biết vậy?
Dương Phàm nói: - Khi đó hai con còn nhỏ, đương nhiên không nhớ rồi.
Tư Dung suy nghĩ một chút, càng ôm chặt cổ Tiểu Man hơn, nũng nịu nói: - Con mặc kệ, dù sao người ta cũng phải ngủ cùng với mẫu thân.
Niệm Tổ hùa theo la lên hưởng ứng: - Con cũng vậy! Con cũng vậy!
Dương Phàm xuống nước dỗ dành: - Hai đứa con phải ngoan nhé. Các con nghe lời, mai phụ thân dẫn các con đi chợ Nam chơi mua cho các con thật là nhiều món ăn ngon, lại còn chơi vui nữa.
Niệm Tổ nuốt nước bọt một cái, nhìn Tư Dung, Tư Dung trợn mắt nhìn lại, nói: - Đồ đại ngốc, mẫu thân cũng có thể mua cho tụi mình mà!
Niệm Tổ tỉnh ngộ, lập tức tỏ rõ lập trường: - Con không đổi.
Thấy dùng mềm không được, vậy chỉ có thể dùng cứng thôi, Dương Phàm trừng mắt nói: - Các con không nghe lời, có tin là ông đây đánh vào hai bên đít không?
Niệm Tổ chỉ vào mông mình hí hửng nói: - Điệp Điệp đúng là ngu ngốc, cái mông vốn ở hai bên.
Dương Phàm đã nản lòng, Tiểu Man nhìn cha con đấu nhau không nhịn được cười nói: - Dung Dung ngoan, Tiểu Bảo cũng ngoan, phụ thân đã về, cần nói với mẫu thân vài việc, hai đứa láu lỉnh các con tối nay ngủ với nhũ nương, nếu không phụ thân nổi giận, ngày mai lại đi nữa đó.
Dương Tư Dung và Dương Niệm Tổ nghe vậy mừng rỡ nói: - Hay đó hay đó, vậy để phụ thân đi đi!
Dương Phàm nghe vậy đau lòng nói: - Ta làm cha như thế... không phải thất bại hay sao?
Tiểu Man với nỗi oán giận trong lòng nửa đùa nửa thật nói: - Nhìn kìa, cả ngày không ở nhà, ngay cả con gái và con trai đều không thân thiết với chàng nữa rồi.
Dương Phàm thở dài, vốn là giả bộ thương tâm, bây giờ lại nổi lên vài phần thương cảm. Hắn nhẹ nhàng xoa xoa “cái ấm trà” của Niệm Tổ buồn bã nói: - Đúng vậy, phụ thân trước kia thời gian cùng các con quá ít, sau này, phụ thân nhất định phải ở cùng các con nhiều hơn.
Tư Dung cũng không bị lời ngon ngọt của phụ thân mình lừa, nó vẫn cảnh giác nói: - Chúng con cũng vẫn muốn ngủ cùng mẫu thân.
Niệm Tổ nhìn thấy bộ dạng đáng thương của phụ thân, không ngăn được lòng cảm thông, liền rất rộng lượng vẫy vẫy tay, chỉ bên trong bức tường phía bên hông mình nói: - Đó... Nhường Điệp Điệp ngủ... Bên trong được rồi!
Dương Phàm nghe được phì cười, nhìn hai đứa con thật đáng yêu, ý nghĩ muốn cùng Tiêu Man nồng thắm bất giác phai mờ, cần gì phải cách ly bọn chúng ra, cả nhà cùng ngủ chung cũng hay, ôm hai đứa, cùng bọn trẻ trò chuyện, khoe một chút sự uy phong của mình trên chiến trường thân bọc trong da ngựa với bọn chúng, ngắm bọn chúng bình an đi vào giấc ngủ, đó cũng là một loại hạnh phúc ấm áp.
Sắc lang bị cảm hóa làm người cha hiền từ rồi, hắn đang định đồng ý, bỗng nhiên trên bình phong khẽ gõ vài tiếng, Dương Phàm nghiêng đầu, chỉ thấy bóng người uyển chuyển đứng bên ngoài, ngay sau đó là tiếng của A Nô: - Ô! Tiểu Man tỷ tỷ?
- A, muội muội đến rồi! Tiểu Man vội xoay người ngồi dậy, lấy y phục bên giường mặc vào, xuống giường đón khách.
Dương Phàm nhìn A Nô khoan thai đi vào, ngạc nhiên nói: - Nàng vào bằng cách nào?
A Nô hướng về hắn, nháy nháy mặt nói: - Thì đi tới chứ sao.
Dương Phàm lập tức cứng họng, ra sức nhớ lại: “Bộ mình quên cài cửa rồi sao?”
A Nô không để ý hắn nữa, mà là chuyển sang Tiểu Man, cười chúm chím nói: - Lâu lắm không gặp Tư Dung và Niệm Tổ, chả trách bọn chúng như vậy, e nghĩ tối nay để bọn chúng ngủ ở chổ ta, được chứ?
Mặt Tiểu Man đỏ lên, ậm ờ trả lời một tiếng. Cũng không biết rốt cuộc lẩm bẩm gì trong cổ họng.
Tư Dung và Niệm Tổ đối với Dương Phàm đã có chút xa lạ rồi, xưa nay đã rất thân với người dì này đương nhiên cũng không có nhiều cảm giác, lập tức đồng ý cho nàng ngủ với mẫu thân và bọn chúng.
A Nô đảo mắt, cười híp mắt nói: - Như vầy, khi dì từ phương bắc về, có mang theo một con đại bàng, thật là mạnh mẽ, nếu huấn luyện tốt, khi ra ngoài để nó đứng trên vai, thế mới uy phong. Ai muốn đi xem nè?
Dương Niệm Tổ đang cởi truồng từ trong chăn leo ra, hướng về phía dì A Nô đầu hàng: - Con đi! Con đi, con đi với dì hì hì!
Tư Dung đã có chút đổi ý, chẳng qua là còn cắn môi do dự. A Nô lại nói: - Dì còn mang về một con mèo con, vừa mới cai sữa đó. Nhỏ nhỏ thật đáng yêu, vừa đi vừa đấu vật. Bộ lông thì sọc đen sọc vàng, giống như một con hổ nhỏ dễ thương, có người nào muốn xem không ta?
Tư Dung nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên, trong nhà chỉ có con “La Hán mặt dài” bị Đào Mai và Tam tỷ Nhi cho ăn tròn vo mập mạp, leo tường cũng không nổi, Tư Dung bình thường thấy của lạ thì rất khẩn trương. Nhưng Tiểu Man lo lắng con mèo cào làm con bị thương, nên không để nó tiếp cận quá gần, giờ nghe nói có con mèo đáng yêu hơn, sao ngăn cản được.
Hai tiểu nghịch ngợm bị A Nô mê hoặc. Rất vui vẻ để mẫu thân mình mặc quần áo vào, chưa kịp mang giày đã vội vàng nhảy xuống đất, kéo tay A Nô qua chỗ của nàng. Tiểu Man khuôn mặt đỏ bừng, có một chút không tự nhiên khi tiễn A Nô ra ngoài, quay lại trong phòng, liền bực bội liếc Dương Phàm, hờn dỗi nói: - Còn chưa chịu đóng cửa nữa?
Dương Phàm nghe theo, nhanh chóng quay người cài cửa cẩn thận, lẩm bẩm: - Mình nhớ rõ ràng đã cài cửa rồi, cuối cùng then sao chưa cài vậy ta?
Quay người lại, trong phòng trống trơn, Tiểu Man đã về phòng ngủ trước rồi, Dương Phàm không nhịn được cười khà khà, hắn biết rằng A Nô hẳn đã nghe hai đứa nhỏ quen ngủ cùng với mẫu thân, cho nên cố ý qua giải vây, đúng là đại khái cả buổi chiều Tiểu Man đều ở cùng nàng, hết sức quan tâm chăm sóc.
Bởi vậy mà A Nô mới “có qua có lại mới toại lòng nhau” , vậy mình là đào hay là lê? Dương Phàm nghĩ tới vượt qua bình phong, bỗng đập vào mắt, là một trái đào, một cây đào mật, mượt mà, ngạo nghễ nhô cao, đẫy đà, no đủ, ẩn trong chiếc quần lót sa tanh mỏng màu đỏ thẫm, là cây đào mật quyến rũ đến kinh tâm động phách.
- Đi! Đi chổ khác đi!
Bàn tay của Dương Phàm vừa đặt lên, cảm thấy sự mềm mại, đàn hồi, thơm mát, cảm giác ngây ngất, đã bị Tiểu Man gạt xuống.
Dương Phàm oán giận nói: - Lâu rồi không gặp, sao lại lãnh đạm với ta như vậy?
Tiểu Man cũng không quay đầu lại, chỉ gắt giọng nói: - Đều tại huynh, người ta sau này thế nào cũng bị A Nô trêu.
Dương Phàm hiểu ra, cười nói: - Thì ra nguyên nhân là như vậy, có gì lớn lao hơn, nam hoan nữ ái, đạo lý hiển nhiên mà.
Tiểu Man giận dỗi nói: - Dù sao... người ta không còn mặt mũi.
Dương Phàm khuyên giải: - Ái chà, nàng suy nghĩ nhiều rồi, A Nô trêu nàng sao, cao lắm là đùa với nàng thôi, cô ấy mà dám cười nàng, lần sau ta sẽ cho nàng xem trò cười của cô ấy.
- Hừm! Tiếng này, bên trong sự nũng nịu có vài phần chua chát. Dương Phàm thấy tình thế không hay, vội vàng sát lại ôm eo nàng, dịu dàng nói bên tai: - Nữu Nữu, Nữu Nữu ngoan của ta, đừng trách ta được không, không phải vì ta quá nhớ nàng hay sao?
Dương Phàm gọi nàng là Nữu Nữu, vậy Tiểu Man mãi mãi không có cách nào khán cự lại, khi Dương Phàm gọi tiếng thứ nhất, thân thể mềm mại đang hóa cứng liền khôi phục đường cong mềm mại duyên dáng của nó.
Vì thế, giả bộ chối từ đấy, một làn da trắng mịn mượt mà như ngọc liền hiện ra dưới ánh nến, chăn gấm uyên ương hí thủy được vén lên, bờ mông trắng như trứng gà bóc ẩn hiện, trong suốt mượt mà, run rẩy hiện ra….
Ân ái giữa vợ chồng, ở độ tuổi khác nhau, có hình thức bày tỏ khác nhau, hắn và nàng, đang tuổi còn trẻ. Vì thế, đó là một đêm xuân, Tiểu Man như đóa hoa mềm mại trong khuê phòng, lại được tưới mưa móc, tiếng rên ngọt ngào như một bản nhạc êm tai, quấn quấn quýt quýt nhau tới nửa đêm.
*****
Tảng sáng, Dương Phàm lại xách vỏ kiếm lộn qua lộn lại, tinh thần sáng láng mặt đất bây giờ đã trồng hoa, kiếm phong ào ạt, trên mặt đất ánh chớp lấp lánh do luyện võ mà ra, thật sự không biết sinh lực của hắn làm sao mà dồi dào như gia súc vậy.
Tư Dung bản thân bước đi chưa được vững lắm, lại khăng khăng ôm con mèo con trong lòng, đong đong đưa đưa chạy tới, phía sau Niệm Tổ ba chân bốn cẳng đuổi theo, thình lình thấy phong kiếm bởi Dương Phàm đang múa kiếm dưới tàng cây, hai đứa bé lập tức dừng chân, kinh ngạc mở mắt ra nhìn chằm chằm.
Dương Phàm thấy bọn nhỏ chạy tới, nhằm tạo hình tượng bản thân trước mặt bửu bối của mình, Dương Phàm lại chuẩn bị đầy đủ tinh thần, tung lên cao rồi phục xuống đất, động tác nhanh nhẹn, kiếm tựa sao băng, uy phong lẫm lẫm, hình ảnh thu kiếm sau cùng anh tuấn phong độ, cười tít mắt nhìn hai đứa trẻ: - Thế nào, võ công của phụ thân lợi hại không?
Tư Dung hiếu kỳ hỏi: - Phụ thân biết dùng ngực làm tảng đá to không?
Dương Phàm sững sờ, ngớ ra nói: - Không biết!
Niệm Tổ hỏi: - Điệp Điệp biết nuốt kiếm không?
Dương Phàm nói: - Không biết...
Tư Dung lại hỏi: - Biết Thiết Thương Đỉnh Hầu không?
Tiếng Dương Phàm càng lúc càng nhỏ: - Không... biết...
Niệm Tổ hỏi: - Biết Kim Thương Bất Khuất không?
Dương Phàm đầu óc tối sầm: - Không biết...
Hai đứa bé bĩu môi xem thường, Tư Dung vỗ vỗ đầu mèo con, kiêu ngạo nói: - Tiểu mễ, tiểu Bảo, chúng ta đi!
Dương Phàm nhìn cái bóng lưng tập tễnh, để kiếm ngang ngực, muốn khóc mà không có nước mắt: - Làm cha... Không dễ
Tướng lĩnh phụ trách mang lương thực cùng đồ quân nhu trở về tâm sơn tên gọi Tề Đinh, là tâm phúc của vô thượng Khả Hãn Khiết Đan Lý Tận Trung.
Nếu công bố với bên ngoài Khã Hãn nhiễm bệnh, ần trở về núi tĩnh dưỡng, lưu lại một danh tướng tâm phúc bảo vệ mới là bình thường.
Hơn một vạn người, lại thêm la ngựa đồ quân nhu, cũng là một đội ngũ trùng trùng điệp điệp, Tề Đinh cần thống lĩnh toàn quân, đặc biệt là trông giữ chiếc xe giấu thi thể Lý Tận Trung, gần như một tấc cũng không rời, vì vậy Dường Phàm vẫn chưa gặp qua y.
Kỳ thật, hơn một vạn binh mã hộ tống nhiều đồ quân nhu như vậy, Võ Du Nghi chỉ cần phái một tiểu đội kị binh, cho dù không tiêu diệt được bọn chúng, cũng có thể giành lại những đồ quân nhu này. Cho dù đoạt không được, cũng có thể buộc người Khiết Đan thiêu hủy những đồ quân nhu này, đối với quân Khiết Đan mà nói đây là một đả kích trầm trọng.
Đừng thấy Phí Mạt nói đùa thoải mái như thế, những đồ vật này khó lòng mà đoạt được. Kỳ thật, công thành cướp trại đối với bọn chúng những binh lính tinh thông cưỡi ngựa săn bắt mà nói, hoàn toàn không phải là việc dễ dàng như vậy.
Nếu có thể làm cho chúng thiếu lương thực cùng y phục, chỉ đợi đến mùa đông, không cần quan binh đến, với gió phương bắc gào thét, cũng khiến cho đại đội quân Khiết Đan giảm quân số, tổn hại nguyên khí.
Nếu không phải Tôn Vạn Vinh biết tin tức Khả Hãn chết không giấu được bao lâu, y cần phải đánh mấy trận thắng lớn để tạo quyền uy cho mình khi quân tâm vẫn còn ổn định, y căn bản sẽ không nguyện mạo hiểm, để cho Tề Đinh dẫn đầu đội binh bạc nhược như vậy hộ tống quân nhu trở về núi.
Nhưng, đoạn đường này đi tiếp, đã đi được bảy tám ngày, bọn chúng cự nhiên không gặp một nhánh Chu quân nào, Phí Mạt dương dương tự đắc, sắc mặt Dương Phàm lại ngày càng thâm trầm, trận đánh Hoàng Chương, thật đã tạo ra uy phong cho người Khiết Đan, trận chiến này bọn chúng khéo léo lợi dụng sự kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại của Chu quân, cùng với đại hình thuận lợi phát huy tác dụng lớn.
Nhưng ở trong mắt người Chu, chỉ thấy trận đánh của người Khiết Đan còn uy phong hơn cả hai cường quốc Thổ Phiên, Đột Quyết. Vốn dĩ, đối với người Khiết Đan cực độ miệt thị lập tức biến thành cực độ kinh sợ, sức chiến đấu của người Khiết Đan quá cường lực, đến nỗi Võ Du Nghi không có hơn mười vạn đại quân trong tay, thậm chí ngay cả một nhánh quân vận chuyển lương thực dễ dàng đánh bại như vậy cũng không dám khiêu chiến.
Cổ Trúc Đình và A Nô vẫn ăn mặc như người hầu, mang theo một nhánh quân từ Mã thành trở về, đang trên đường chạy tới thành Thiên Kim.
Mang danh bại binh lạc trong núi, vòng vo hơn nửa tháng, thật vất vả mới có thể ra khỏi rừng, lập tức chạy trốn vào thành. Mấy ngày nay ở trong núi, hắn chỉ có thể lót dạ bằng mấy quả rừng, thú con, hắn không phải thợ săn, bắt thú con cũng không dễ dàng gì, bữa đói bữa no, đói đến gầy trơ xương, vừa đến Mã thành liền té xỉu.
Chỉ là trước khi ngất xỉu người ta hỏi danh tính hắn, hắn nói ra danh tính của mình, hắn tên là Dương Phàm! Người được Cổ Trúc Đình và A Nô lưu lại Mã thành thu thập tin tức của Dương Phàm như nhặt được chí bảo, lập tức đem hắn về chăm sóc. Bởi vì thân thể hắn quá mức suy nhược, cần cấp bách chữa trị, cũng không dám di động hắn nhiều. Chỉ phái khoái mã đến Thiên Kim thành báo tin.
A Nô và Cổ Trúc Đình nhận được tin, lập tức phi ngựa từ Thiên Kim thành đuổi tới. Kết quả vừa nhìn thấy liền thất vọng vô cùng, tuy người này mệt mỏi đói lả ra, thân hình gầy gò, nhưng A Nô đã quá quen thuộc Dương Phàm, ngũ quan, thân thể to cao so với hắn thua kém rất nhiều, vừa nhìn thấy liền biết đây chỉ là một người cùng tên.
Mấy ngày nay, A Nô đã gặp không ít người trùng tên Dương Phàm, ngừơi sống có, chết có, bất kể là còn sống hay đã chết, cũng không phải Dương Phàm mà nàng tìm kiếm, vì thế mỗi lần có tin tức là một lần thêm bi thương.
Cổ Trúc Đình thấy thế nói:
- Ngươi hẳn nên cao hứng mới phải, không có tin tức của tông chủ, không phải chứng minh người còn sống sao?
A Nô hỏi ngược lại:
- Nếu chàng còn sống, vì sao một chút tin tức cũng không có? Lý nào, những tên tiểu tốt bình thường, chỉ cần còn sống đều quay về, nhưng chàng vẫn không rõ tin tức.
Kỳ thật, A Nô kỳ thật so với bất cứ kẻ nào đều càng mong Dương Phàm bình yên vô sự, nhưng vì quan tâm, quanh quẩn trong tâm trí nàng, lúc nào cũng là kết quả đáng sợ nhất. Khi ở Thiên Kim thành, mỗi ngày nhìn thấy vô số thi thể đưa vào lò luyện thi, trong đầu nàng luôn hiện lên gương mặt vô cùng thê thảm, giày vò thân hình gầy gò của nàng, khiến nàng tâm lực tiều tụy.
Lúc đoàn xe đang tiếp tục lộ trình, một tên quản sự được Cổ Trúc Đình thuê tạm thời giương roi ngựa, chỉ về phía xa xa nói:
- Xem! Có một đội binh mã đang đi đến!
A Nô các nàng đi Mã thành một chuyến, cũng không tìm được Dương Phàm, vì thế khi quay về từ Mã thành đã mua than đá, bình lọ. Mấy thứ này dùng quá nhanh, hỏa tán hơn mười vạn người, cần sôd lượng lớn than đá và bình đựng tro cốt, mặc dù các nàng đặt cửa hàng toàn lực săn xuất, nhất thời cũng không cung ứng kịp. Sau khi mua mấy thứ này về, lại từ địa phương đó thuê khoảng mười cỗ xe ngựa, quản sự lúc này cũng trở thành phu xe.
Cổ Trúc Đình ngẩng đầu nhìn lại, ngay đường chân trời có một đội kỵ binh phóng nhanh tới, Cổ Trúc Đình không để ý tới, chỉ thản nhiên nói:
- Chắc là quan binh đi thu dụng loạn binh!
Vài ngày gần đây, thường có quan tướng truêù đình bôn tẩu khắp nơi thu dụng loan binh, các nàng đã khồn còn lạ gì nữa. nơi này cách thành Thiên Kim khá gần, các nàng cũng không nghĩ tới khả năng không phải quan binh.
Nhưng, đoàn nhân mã ngày càng gần, bọn họ không treo cờ hiệu, nhưng khoảng cách ngày càng gần với bọn họ, y phục trên thân bọn họ cũng có thể thấy rõ ràng, bọn tiểu nhị chở than không khỏi la hoảng lên:
- Là người Khiết Đan! Bọn chúng là người Khiết Đan!
Người Khiết Đan một đường vận chuyển quân nhu về phía đông, ngay từ đầu còn tận lực tránh xa những con đường gần thành trì, tránh bị quan binh tập kích, quấy rối, nhưng một đường tới đây, bọn chúng phát hiện Chu quân đã bị dọa cho mất mật, dưới nghiêm lệnh của Võ Du Nghi, các thành trì án binh bất động, lá gan của bon chúng cũng lớn dần lên.
Hiện giờ cách đích đến của bọn chúng ngày càng gần, xung quanh ngày càng hoang vu, chỉ có Mã thành, Thiên Kim thành hai tòa thành nhỏ không có đồn trú của đại quân, bọn chúng càng thêm không kiêng nể gì, liền ngông nghênh đi qua.
Khi đoàn người Cổ Trúc Đình phát hiện đoàn quân kia là người Khiết Đan, bọn họ muốn trốn cũng không còn kịp, mấy tiểu nhị chở than sợ tới mức bản năng muốn chạy, nhưng bọn họ chở than muốn bỏ chạy là chuyện không có khả năng, sau một phen rối ren, xa mã ngang dọc phong kín đường đi, đoàn người bị vây kín không có lối thoát.
- Tất cả mọi ngừoi không nên lộn xộn, chúng ta chỉ là thương nhân, chỉ cần không phản kháng bọn chúng sẽ không làm gì chúng ta!
Cổ Trúc Đình đề cao giọng, lớn tiếng nhắc nhở, A Nô lặng lẽ nắm chắc thanh kiếm bên hông. Nhìn đến bọn Khiết Đan, nàng liền nghĩ đến Dương Phàm không rõ sống chết, không chút tin tức, từng người Khiết Đan trong mắt nàng đều là tử địch, nàng hận không thể băm vằm bọn chúng.
- A Nô!
Cổ Trúc Đình nhìn thấy ánh mắt khác thường của A Nô, lập tức lớn tiếng ngắc nhở.
A Nô chậm rãi thở dài, buông lỏng tay cầm kiếm.
Binh lính Khiết Đan nhìn thấy thương đội này, một đội quân canh gác lập tức chạy tới, bao vây đoàn thương nhân, vui mừng phóng ngựa đến. Nhìn bộ dáng thất kinh của đám tiểu nhị, hi hi ha ha cười nhạo không ngừng.
Một lát sau, đại đội nhân mã phóng ngựa tới, đang bảo hộ một chiếc xa mã có trong binh canh giữ, từ đội nhân mã bên này đi ngang qua trước mặt đoàn thường nhân, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Trong đội binh mã phía sau, có một người bộ dáng giống tướng lãnh giục ngựa lại đây, giương giọng quát:
- Bọn chúng làm cái gì?
Một tên lính Khiết Đan đáp:
- Là một đám thương nhân!
Vị quan tướng kia lộ vẻ vui mừng, khua tay nói:
- Tìm xem trên xe bọn chúng có gì hay!
- Vâng!
Lập tức có hai tên lính xoay người xuống ngựa. Cầm đao bước tới. lớn giọng quát:
- Hết thảy xuống xe, xuống ngựa. Các ngươi là làm cái gì?
Cổ Trúc Đình trấn an vỗ vỗ cánh tay A Nô, dẫn đầu xuống ngựa, vẻ mặt mang theo nụ cười của người làm ăn:
- Tướng gia, chúng tiểu nhân chỉ là một thương đoàn nhỏ, trên xe là một ít than vận chuyển tới Thiên Kim thành. Không phải đồ vật gì quý giá, các vị tướng gia xin đại lượng, giơ cao đánh khẽ.
- Là chở than?
Tên Khiết Đan kia vừa nghe liền không có chút hứng thú, bọn chúng ở trong núi thứ không bao giờ thiếu chính là than củi, căn bản không cần phí sức lực chở than về núi, y vòng quanh mấy chiếc xe nhìn nhìn, thấy từng cái bình dùng cỏ buộc lại, không khỏi hỏi:
- Bên trong đây đựng gì?
Đại quản sự vừa lúc đứng cạnh xe nơm nớp lo sợ đáp:
- Bẩm tướng gia, đây… đây là mấy cái bình rỗng, bên trong cái gì cũng không có.
Tên Khiết Đan kia không tin, liền dùng sông đao “ bang bang” đập nát hai cái bình, quả nhiên bên trong trống không, không khỏi thất vọng, căm tức nói:
- Con mẹ nó, các người vận chuyển nhiều bình không làm cái gì?
Tên quản sự này lo lắng quá mức, sợ nói là cung cấp cho Chu quân sử dụng, khiến cho người Khiết Đan bất mãn, sống chết của bản thân phụ thuộc vào tâm tình tốt xấu của đối phương, vội dùng vẻ mặt đau khổ đáp:
- Tiểu nhân chỉ là một kẻ buôn bán, khách nhân muốn mua ta liền bán, khách nhân mua làm gì, ta cũng không có hỏi đến a.
- Người con mẹ nó, đấy là nói bố lắm mồm?
Tên Khiết Đan hung hăng đẩy y một cái, đại quản sự lảo đảo vài bước, đặt mông ngồi xuống đất, tên lính Khiết Đan thấy y chật vật, không khỏi cười ha ha.
Lúc này, đội binh sĩ hộ vệ xuống ngựa, lại có một chiếc xe ngựa chạy ngang qua.
Chiếc xe ngựa này so với chiếc xe hoa mỹ vừa rồi có thể nói kém cỏi không ít, tấm vải che nắng là che tạm, cũng không biết chiếc xe này đã đi được bao lâu, lều đều muốn ngã, xe chạy liền lung la lung lay, toàn bộ đều miễn cưỡng buộc tạm lên cán trượng bằn dây thừng, xe đơn sơ, chính là xe hộ nông dân bình thường dùng để vận chuyển củi.
Trên xe chất đầy vải vóc quần áo, vừa ngồi liền đỗ, có hai người.
Một người là Phí Mạt, Phí Mạt hiện tại đã có thể nằm nghiêng, y nằm nghiêng trên xe, một tay nâng quai hàm râu ria xồm xoàm, một bộ dáng La Hán nằm ngủ, hai mắt trợn tròn, Dương Phàm ngồi bên cạnh, dùng quần áo vải vóc làm thành một cái ổ, lười biếng dựa vào phía trên, đang nhìn những người bị bao vây bên đường.
Dương Phàm thấy đội nhân mã kia chỉ là một đội thương nhân qua đường, bị vây giữa bọn người Khiết Đan, bộ dáng thật đáng thương, liền giương giọng kêu:
- Dư Phú, ngươi cùng đám người kiếm cái ăn tranh giành cái gì, đều khổ như nhau ha ha, sống không dễ dàng, tha cho bọn họ đi!
Mấy ngày nay, Phí Mạt thật không coi Dương Phàm là người ngoài, ăn ở đều cùng một chỗ, miệng không nói, kỳ thật đã coi hắn là huynh đệ của mình, Dư Phú là thủ lĩnh kỵ binh đang vây khốn đám người A Nô, y là cháu ngoại trai của Phí Mạt. Vì thái độ của Phí Mạt đối với Dương Phàm, những người dưới tay y cũng cung kính đối với Dương Phàm, cho nên Dương Phàm mới mở miệng khuyên can.
A Nô đóng giả thư đồng đứng cạnh Cổ Trúc Đình, đờ đẫn đứng thẳng, hai mắt nhìn chăm chăm mặt đất, đầu chưa hề nâng lên, nàng sợ trong mắt mình tràn đầy thù hận không khắc chế để lộ ra, sẽ khiến cho đám người Khiết Đan chú ý.
Thanh âm Dương Phàm vừa lọt vào tai, tim A Nô kịch liệt nhảy lên, đến nỗi trong lòng có chút đau.
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn thẳng người nói chuyện trong xe, cái liếc nhìn này, cả người nàng vui mừng như muốn nổ tung!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Dương Phàm như tên trộm vọt thẳng vào gian phòng, ánh mắt nhanh chóng lóe lên, nhưng trong sảnh trống trơn, không một bóng người.
Dương Phàm vội vàng quay lại cửa phòng, xoay người lại, bước vào phòng ngủ, vừa thoáng hiện người ở bức bình phong, hai mắt nhìn vào. Qua ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn Ma cô hiến thọ, Tiểu Man đã lên giường nằm từ sớm, chăn đắp tới ngực, chỉ để lộ hai bờ vai trắng mượt mà, đầu vai cãn thận buộc một sợi dây đỏ, dĩ nhiên chỉ mặc một chiếc yếm.
Chợt thấy Dương Phàm như kẻ trộm xông vào, Tiểu Man liền giương đôi mắt to trong veo có chút kỳ quái nhìn hắn.
“Ha ha! Người hiểu ta, chỉ có Tiểu Man! Dù sao cũng là thanh mai trúc mã cùng ta lớn lên, a Nô vốn cũng không tự giác như vậy.”
Dương Phàm thấy thế như mở cờ trong bụng, mĩm cười nói: - Nương tử quả thật biết đùa, thì ra đã chờ ta rồi!
Dương Phàm vừa dứt lời, từ trong chăn chui ra một cái đầu nhỏ, ngạc nhiên nhìn Dương Phàm, giọng nói còn hôi sữa: - Phụ thân!
Dương Phàm đưa tay về phía chiếc chăn gấm, bỗng nhiên dừng lại trên không, ngạc nhiên nói: - Tư Dung?
Ngay sau đó từ trong người Tiểu Man lại chui ra một cái đầu nhỏ khác, kinh ngạc nói: - Điệp Điệp! Sau đó cậu liền nhe răng, vui vẻ cười rộ lên: - Điệp Điệp cũng tới, thích…!
- À? Miệng Dương Phàm rộng mở, có thể đặt vào hai quả trứng gà, lắp lắp nói: - Con... Các con hai tiểu tử này sao lại ở đây?
Dương Niệm Tổ hồn nhiên cười toe toét nói: - Nghe mẫu thân kể chuyện xưa, thích...
Dương Phàm chán nản cúi đầu, Tiểu Man nhìn thấy thần sắc của Dương Phàm thay đổi, thình lình cười hì hì, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, hai má thẹn thùng ửng đỏ lên, dung mạo đó là nét đẹp quyến rũ người vợ trẻ, lại phơi ra làn da nõn nà mềm mại, quả là xuân sắc vô biên.
Tư Dung mở to hai mắt, rất cảnh giác nhìn Dương Phàm nói: - Phụ thân tới làm chi vậy?
Dương Phàm lúng túng nói: - Ta... Trời không còn sớm nữa, ta tới để ngủ.
- Không được, mẫu thân phải ngủ với con!
Tư Dung liền lập tức ôm cổ Tiểu Man, bên kia Niệm Tổ thấy vậy, cũng nhào tới ôm lấy Tiểu Man, kiêu hãnh vênh cằm lên, hướng về phía Dương Phàm tuyên bố chủ quyền lãnh thổ của bọn chúng.
Dương Phàm bất lực giải thích vớihai đứa con: - Nhưng mà ... Đây vốn là chỗ ngủ của ta mà. Hai đứa nghịch ngợm các con, không phải vẫn ngủ với nhũ nương sao?
Tư Dung khinh khỉnh liếc mắt nhìn phụ thân, ngẩng đầu nên nũng nịu nói: - Người ta sớm đã cai sữa rồi.
- Dạ, cai sữa rồi. Niệm Tổ gật đầu khẳng định.
Dương Phàm cười khổ một tiếng, ngồi xuống cạnh giường, cố gắng suy nghĩ, quyết tâm thông qua đàm phán để giải quyết tranh chấp lãnh thổ. Hắn khẩn thiết dụ dỗ: - Phụ thân phải ngủ cùng mẫu nương, hồi xưa là vậy mà. Sau này, phụ thân đi đánh trận, mẫu nương mới đón các con qua đây. Bây giờ phụ thần trở về rồi. Các con phải quay về ngủ cùng nhũ nương chứ!
Tư Dung tròn xoe đôi mắt, nghi ngờ nói: - Người gạt người ta! Sao con không biết vậy?
Dương Phàm nói: - Khi đó hai con còn nhỏ, đương nhiên không nhớ rồi.
Tư Dung suy nghĩ một chút, càng ôm chặt cổ Tiểu Man hơn, nũng nịu nói: - Con mặc kệ, dù sao người ta cũng phải ngủ cùng với mẫu thân.
Niệm Tổ hùa theo la lên hưởng ứng: - Con cũng vậy! Con cũng vậy!
Dương Phàm xuống nước dỗ dành: - Hai đứa con phải ngoan nhé. Các con nghe lời, mai phụ thân dẫn các con đi chợ Nam chơi mua cho các con thật là nhiều món ăn ngon, lại còn chơi vui nữa.
Niệm Tổ nuốt nước bọt một cái, nhìn Tư Dung, Tư Dung trợn mắt nhìn lại, nói: - Đồ đại ngốc, mẫu thân cũng có thể mua cho tụi mình mà!
Niệm Tổ tỉnh ngộ, lập tức tỏ rõ lập trường: - Con không đổi.
Thấy dùng mềm không được, vậy chỉ có thể dùng cứng thôi, Dương Phàm trừng mắt nói: - Các con không nghe lời, có tin là ông đây đánh vào hai bên đít không?
Niệm Tổ chỉ vào mông mình hí hửng nói: - Điệp Điệp đúng là ngu ngốc, cái mông vốn ở hai bên.
Dương Phàm đã nản lòng, Tiểu Man nhìn cha con đấu nhau không nhịn được cười nói: - Dung Dung ngoan, Tiểu Bảo cũng ngoan, phụ thân đã về, cần nói với mẫu thân vài việc, hai đứa láu lỉnh các con tối nay ngủ với nhũ nương, nếu không phụ thân nổi giận, ngày mai lại đi nữa đó.
Dương Tư Dung và Dương Niệm Tổ nghe vậy mừng rỡ nói: - Hay đó hay đó, vậy để phụ thân đi đi!
Dương Phàm nghe vậy đau lòng nói: - Ta làm cha như thế... không phải thất bại hay sao?
Tiểu Man với nỗi oán giận trong lòng nửa đùa nửa thật nói: - Nhìn kìa, cả ngày không ở nhà, ngay cả con gái và con trai đều không thân thiết với chàng nữa rồi.
Dương Phàm thở dài, vốn là giả bộ thương tâm, bây giờ lại nổi lên vài phần thương cảm. Hắn nhẹ nhàng xoa xoa “cái ấm trà” của Niệm Tổ buồn bã nói: - Đúng vậy, phụ thân trước kia thời gian cùng các con quá ít, sau này, phụ thân nhất định phải ở cùng các con nhiều hơn.
Tư Dung cũng không bị lời ngon ngọt của phụ thân mình lừa, nó vẫn cảnh giác nói: - Chúng con cũng vẫn muốn ngủ cùng mẫu thân.
Niệm Tổ nhìn thấy bộ dạng đáng thương của phụ thân, không ngăn được lòng cảm thông, liền rất rộng lượng vẫy vẫy tay, chỉ bên trong bức tường phía bên hông mình nói: - Đó... Nhường Điệp Điệp ngủ... Bên trong được rồi!
Dương Phàm nghe được phì cười, nhìn hai đứa con thật đáng yêu, ý nghĩ muốn cùng Tiêu Man nồng thắm bất giác phai mờ, cần gì phải cách ly bọn chúng ra, cả nhà cùng ngủ chung cũng hay, ôm hai đứa, cùng bọn trẻ trò chuyện, khoe một chút sự uy phong của mình trên chiến trường thân bọc trong da ngựa với bọn chúng, ngắm bọn chúng bình an đi vào giấc ngủ, đó cũng là một loại hạnh phúc ấm áp.
Sắc lang bị cảm hóa làm người cha hiền từ rồi, hắn đang định đồng ý, bỗng nhiên trên bình phong khẽ gõ vài tiếng, Dương Phàm nghiêng đầu, chỉ thấy bóng người uyển chuyển đứng bên ngoài, ngay sau đó là tiếng của A Nô: - Ô! Tiểu Man tỷ tỷ?
- A, muội muội đến rồi! Tiểu Man vội xoay người ngồi dậy, lấy y phục bên giường mặc vào, xuống giường đón khách.
Dương Phàm nhìn A Nô khoan thai đi vào, ngạc nhiên nói: - Nàng vào bằng cách nào?
A Nô hướng về hắn, nháy nháy mặt nói: - Thì đi tới chứ sao.
Dương Phàm lập tức cứng họng, ra sức nhớ lại: “Bộ mình quên cài cửa rồi sao?”
A Nô không để ý hắn nữa, mà là chuyển sang Tiểu Man, cười chúm chím nói: - Lâu lắm không gặp Tư Dung và Niệm Tổ, chả trách bọn chúng như vậy, e nghĩ tối nay để bọn chúng ngủ ở chổ ta, được chứ?
Mặt Tiểu Man đỏ lên, ậm ờ trả lời một tiếng. Cũng không biết rốt cuộc lẩm bẩm gì trong cổ họng.
Tư Dung và Niệm Tổ đối với Dương Phàm đã có chút xa lạ rồi, xưa nay đã rất thân với người dì này đương nhiên cũng không có nhiều cảm giác, lập tức đồng ý cho nàng ngủ với mẫu thân và bọn chúng.
A Nô đảo mắt, cười híp mắt nói: - Như vầy, khi dì từ phương bắc về, có mang theo một con đại bàng, thật là mạnh mẽ, nếu huấn luyện tốt, khi ra ngoài để nó đứng trên vai, thế mới uy phong. Ai muốn đi xem nè?
Dương Niệm Tổ đang cởi truồng từ trong chăn leo ra, hướng về phía dì A Nô đầu hàng: - Con đi! Con đi, con đi với dì hì hì!
Tư Dung đã có chút đổi ý, chẳng qua là còn cắn môi do dự. A Nô lại nói: - Dì còn mang về một con mèo con, vừa mới cai sữa đó. Nhỏ nhỏ thật đáng yêu, vừa đi vừa đấu vật. Bộ lông thì sọc đen sọc vàng, giống như một con hổ nhỏ dễ thương, có người nào muốn xem không ta?
Tư Dung nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên, trong nhà chỉ có con “La Hán mặt dài” bị Đào Mai và Tam tỷ Nhi cho ăn tròn vo mập mạp, leo tường cũng không nổi, Tư Dung bình thường thấy của lạ thì rất khẩn trương. Nhưng Tiểu Man lo lắng con mèo cào làm con bị thương, nên không để nó tiếp cận quá gần, giờ nghe nói có con mèo đáng yêu hơn, sao ngăn cản được.
Hai tiểu nghịch ngợm bị A Nô mê hoặc. Rất vui vẻ để mẫu thân mình mặc quần áo vào, chưa kịp mang giày đã vội vàng nhảy xuống đất, kéo tay A Nô qua chỗ của nàng. Tiểu Man khuôn mặt đỏ bừng, có một chút không tự nhiên khi tiễn A Nô ra ngoài, quay lại trong phòng, liền bực bội liếc Dương Phàm, hờn dỗi nói: - Còn chưa chịu đóng cửa nữa?
Dương Phàm nghe theo, nhanh chóng quay người cài cửa cẩn thận, lẩm bẩm: - Mình nhớ rõ ràng đã cài cửa rồi, cuối cùng then sao chưa cài vậy ta?
Quay người lại, trong phòng trống trơn, Tiểu Man đã về phòng ngủ trước rồi, Dương Phàm không nhịn được cười khà khà, hắn biết rằng A Nô hẳn đã nghe hai đứa nhỏ quen ngủ cùng với mẫu thân, cho nên cố ý qua giải vây, đúng là đại khái cả buổi chiều Tiểu Man đều ở cùng nàng, hết sức quan tâm chăm sóc.
Bởi vậy mà A Nô mới “có qua có lại mới toại lòng nhau” , vậy mình là đào hay là lê? Dương Phàm nghĩ tới vượt qua bình phong, bỗng đập vào mắt, là một trái đào, một cây đào mật, mượt mà, ngạo nghễ nhô cao, đẫy đà, no đủ, ẩn trong chiếc quần lót sa tanh mỏng màu đỏ thẫm, là cây đào mật quyến rũ đến kinh tâm động phách.
- Đi! Đi chổ khác đi!
Bàn tay của Dương Phàm vừa đặt lên, cảm thấy sự mềm mại, đàn hồi, thơm mát, cảm giác ngây ngất, đã bị Tiểu Man gạt xuống.
Dương Phàm oán giận nói: - Lâu rồi không gặp, sao lại lãnh đạm với ta như vậy?
Tiểu Man cũng không quay đầu lại, chỉ gắt giọng nói: - Đều tại huynh, người ta sau này thế nào cũng bị A Nô trêu.
Dương Phàm hiểu ra, cười nói: - Thì ra nguyên nhân là như vậy, có gì lớn lao hơn, nam hoan nữ ái, đạo lý hiển nhiên mà.
Tiểu Man giận dỗi nói: - Dù sao... người ta không còn mặt mũi.
Dương Phàm khuyên giải: - Ái chà, nàng suy nghĩ nhiều rồi, A Nô trêu nàng sao, cao lắm là đùa với nàng thôi, cô ấy mà dám cười nàng, lần sau ta sẽ cho nàng xem trò cười của cô ấy.
- Hừm! Tiếng này, bên trong sự nũng nịu có vài phần chua chát. Dương Phàm thấy tình thế không hay, vội vàng sát lại ôm eo nàng, dịu dàng nói bên tai: - Nữu Nữu, Nữu Nữu ngoan của ta, đừng trách ta được không, không phải vì ta quá nhớ nàng hay sao?
Dương Phàm gọi nàng là Nữu Nữu, vậy Tiểu Man mãi mãi không có cách nào khán cự lại, khi Dương Phàm gọi tiếng thứ nhất, thân thể mềm mại đang hóa cứng liền khôi phục đường cong mềm mại duyên dáng của nó.
Vì thế, giả bộ chối từ đấy, một làn da trắng mịn mượt mà như ngọc liền hiện ra dưới ánh nến, chăn gấm uyên ương hí thủy được vén lên, bờ mông trắng như trứng gà bóc ẩn hiện, trong suốt mượt mà, run rẩy hiện ra….
Ân ái giữa vợ chồng, ở độ tuổi khác nhau, có hình thức bày tỏ khác nhau, hắn và nàng, đang tuổi còn trẻ. Vì thế, đó là một đêm xuân, Tiểu Man như đóa hoa mềm mại trong khuê phòng, lại được tưới mưa móc, tiếng rên ngọt ngào như một bản nhạc êm tai, quấn quấn quýt quýt nhau tới nửa đêm.
*****
Tảng sáng, Dương Phàm lại xách vỏ kiếm lộn qua lộn lại, tinh thần sáng láng mặt đất bây giờ đã trồng hoa, kiếm phong ào ạt, trên mặt đất ánh chớp lấp lánh do luyện võ mà ra, thật sự không biết sinh lực của hắn làm sao mà dồi dào như gia súc vậy.
Tư Dung bản thân bước đi chưa được vững lắm, lại khăng khăng ôm con mèo con trong lòng, đong đong đưa đưa chạy tới, phía sau Niệm Tổ ba chân bốn cẳng đuổi theo, thình lình thấy phong kiếm bởi Dương Phàm đang múa kiếm dưới tàng cây, hai đứa bé lập tức dừng chân, kinh ngạc mở mắt ra nhìn chằm chằm.
Dương Phàm thấy bọn nhỏ chạy tới, nhằm tạo hình tượng bản thân trước mặt bửu bối của mình, Dương Phàm lại chuẩn bị đầy đủ tinh thần, tung lên cao rồi phục xuống đất, động tác nhanh nhẹn, kiếm tựa sao băng, uy phong lẫm lẫm, hình ảnh thu kiếm sau cùng anh tuấn phong độ, cười tít mắt nhìn hai đứa trẻ: - Thế nào, võ công của phụ thân lợi hại không?
Tư Dung hiếu kỳ hỏi: - Phụ thân biết dùng ngực làm tảng đá to không?
Dương Phàm sững sờ, ngớ ra nói: - Không biết!
Niệm Tổ hỏi: - Điệp Điệp biết nuốt kiếm không?
Dương Phàm nói: - Không biết...
Tư Dung lại hỏi: - Biết Thiết Thương Đỉnh Hầu không?
Tiếng Dương Phàm càng lúc càng nhỏ: - Không... biết...
Niệm Tổ hỏi: - Biết Kim Thương Bất Khuất không?
Dương Phàm đầu óc tối sầm: - Không biết...
Hai đứa bé bĩu môi xem thường, Tư Dung vỗ vỗ đầu mèo con, kiêu ngạo nói: - Tiểu mễ, tiểu Bảo, chúng ta đi!
Dương Phàm nhìn cái bóng lưng tập tễnh, để kiếm ngang ngực, muốn khóc mà không có nước mắt: - Làm cha... Không dễ