Hoàng Húc Sưởng, Hứa Lương, Ngụy Dũng, Trương Khê Đồng, Trương Kì, Điền Ngạn, Việt Tử Khuynh...
Những người này đều đã được đưa đến tường thành tròn, đây là một kiến trúc cung thất ở tận cùng phía bắc hoàng cung Lạc Dương, giữa quần thể kiến trúc chính điện và hậu cung còn được ngăn cách bởi một bức tường to lớn và vững chắc, nơi đây thường tập trung những bô vệ sinh chuẩn bị đưa đi xử lý hoặc một số thứ bẩn thỉu khác.
Cỏ dại ở đây với sức sống mãnh liệt đã mọc ra tùm lum giữa khe gạch đất, cành lá của nó vươn ra một cách mạnh mẽ, trong cái sân lớn tường cao âm u này mỗi một tia ánh sáng đều có thể được hấp thụ hết.
Đám người Hoàng Húc Sưởng, Ngụy Dũng cũng ngoan cương giống như cỏ dại trong khe gạch đất kia, ánh mắt của bọn họ cùng nhìn chằm chằm vào tóc, măt, môi, ngực, eo, chân... Cao Oánh, Lan ích Thanh... phía trước mặt. Dù sao thì không thể nhìn không được.
Hai bên cũng thường gặp nhau trong cung đấy, chỉ là không gọi tên nhau thôi, cơ bản là cũng đã quen mặt nhau rồi. Song bọn họ vẫn chưa từng nhìn thấy dáng bộ của những nữ thị vệ này khi mặc nữ trang phục dân gian. Không thấy trang phục quân đội bừng bừng anh khí nữa, cũng không thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc nữa, trên nét mặt các nàng giờ là một vẻ đẹp thanh xuân và nhu mì.
Đám người Hoàng Húc Sưởng hoàn toàn không biết vì sao lại đưa bọn họ tới đây, không có điều lệnh của Võ Lâm Đại Vệ tướng quân, người điều bọn họ tới chỉ có thể là quan cung nữ trong cung- Phù Thanh Thanh. bọn họ biết rằng ở trong cung, Phù Thanh Thanh là người gần gũi với Thượng Quan Đãi Chế, một nhân vật số hai, người mà không ai dám không nghe lời, vì thế đã lập túc tới ngay.
Kết quả đến nơi này, bọn họ chỉ nhìn thấy một đám cô nương mặc nữ phục với nhiều kiểu nhiều màu sắc, vẻ mặt của các cô gái trang điểm rất xinh đẹp.
- Hay là hoàng đế cảm thấy chúng ta đã lớn tuổi, muốn làm hôn sự cho ta, giống như Dương Lang Tướng vậy?
Ngụy Dũng còn trù tính rằng:
- Nhưng ta đã kết hôn rồi đó, chắc là hoàng đế không biết việc này, ta... ta có cần phải bỏ người vợ già trong nhà trước không nhỉ? Sáu cậu em vợ của ta kia mặc dù khó đối phó, nhưng... nói xấu cô nương như vậy...
Ngụy Dũng đang suy nghĩ miên man, một tiếng cười sang sảng truyền đến cửa cung, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người mặc áo dài giao lĩnh, dáng người cao to, mày kiếm mắt sáng, mặt ngọc môi son, một nam tử phong độ không tầm thường đang cùng Phù nữ quan bước qua cánh cửa, ánh sang rạng rỡ tỏa ra.
- Nhị Lang?
Ngụy Dũng ngạc nhiên nhìn người đàn ông đó, rõ ràng chính là Dương Phàm.
Dương Phàm và Phù Thanh Thanh đi tới trước mặt bọ họ, hai hàng nam bên trái nữ bên phải phía trước đứng lên.
Nét mặt Phù Thanh Thanh không tươi cười nữa, vẻ mặt nói với bọn họ một cách lạnh lùng:
- Nhận dụ, lệnh cho các ngươi nghe theo sự sắp xếp của Dương Giáo Úy, xuất cung làm một việc . Ngay từ bây giờ đều phải nghe theo Dương Giáo úy an bài!
Hoàng Húc Sưởng kinh ngạc khi lúc mới đầu gặp Dương Phàm đã tỉnh táo lại, liền hỏi:
- Phù tỷ tỷ, không biết phái chúng ta ra ngoài cung là muốn làm việc gì?
Phù Thanh Thanh rắn mặt nói:
- Không cần hỏi nhiều, Dương Giáo úy bảo mọi người làm cái gì, thì ngươi làm cái đấy!
Hứa Lương bước ra một bước, trầm giọng nói:
- Phù tỷ tỷ, chúng ta lệ thuộc Bách Kỵ, không có binh phù thì bất cứ ai sai phái cũng không nghe, đây là triều đình…
Gã vẫn chưa nói xong thì đột nhiên dừng lại, Dường Phàm đã giơ tay phải lên, trong tay rõ ràng cầm nửa miếng Quy phù. Binh phù điều binh vốn là hình dáng của Hổ phù, Đại Đường lập nước kiêng kị giống tên húy của tổ tiên là Lý Hổ, nên sửa đúc Ngư phù, nhưng Võ Tắc Thiên lên ngôi lại đổi thành Quy phù.
Nội vệ mặc dù cũng thuộc quân đội, lại là tư quân của thiên tử, đã phụng thánh dụ, không chút dị nghị nào với Dương Phàm, những Bách Kỵ này thì không như thế, Hứa Lương lấy nửa miếng Quy phù từ trong người ra, ghép với Quy phù trong tay Dương Phàm, rất khớp, không lệch tí nào, Hứa Lương lập tức trả lại Quy phù, lui về phía sau ba bước, kính cẩn nói:
- xin nghe theo giáo úy chỉ bảo!
Đám Ngụy Dũng vừa nhìn thấy Hứa Lương đã kiểm nghiệm binh phù, cũng cùng nhau thi lễ với Dương Phàm:
- Tham kiến Giáo úy!
- Các vị huynh đệ miễn lễ!
Dương Phàm nói một câu với mọi người, thu binh phù lại, Phù Thanh Thanh liền gật đầu về phía hắn, vẻ mặt ôn hòa mà nói:
- Dương Giáo úy, xong rồi thì về cung đi, chúc cho giáo úy mã đáo thành công, thắng ngay từ trận đầu!
- Làm phiền cô nương!
Dương Phàm chắp tay kính chào Phù Thanh Thanh, nhìn nàng nhanh bước rời đi.
Phù Thanh Thanh vừa đi, những Bách Kỵ này đã thấy nhẹ nhõm, chen lấn lộn xộn đến trước mặt Dương Phàm, những người này với Dương Phàm đã từng đồng sinh cộng tử, hai bên rất thân tình, hi hi ha ha mà hỏi vài vấn đề, Trương Khê Đồng nhân tiện nói:
- Giáo úy, chúng ta xuất cung rốt cuộc là làm gì thế, những nữ nhân kia cũng đi cùng chúng ta sao?
Dương Phàm với vẻ mặt nghiêm trang nói:
- Đi đâu, làm gì, các ngươi không nên hỏi, những cô nương của nội vệ kia đúng là phải cùng chúng ta làm việc chung đấy.
Trương khê Đồng thầm nghĩ:
- Thần bí như vậy…
Dương Phàm vỗ tay nói:
- Này này này, tất cả mọi người tiến lên đây, nghe ta nói qua!
Bách Kỵ và người của Mai Hoa Nội Vệ lại gần bên cạnh bọn họ, Dương Phàm nói:
- Chúng ta phải đi đâu, đi làm gì, các ngươi nên biết, đã biết, hay không biết thì cũng không cần hỏi, chỉ để ý nghe lệnh mà làm, đây là mệnh lệnh!
- Nhiệm vụ lần này của chúng ta là vô cùng bí ẩn, trên suốt đường đi cần phải che giấu tung tích, tránh gây ra sự hoài nghi trong lòng người. Cho nên, Ngụy đại ca, Hứa đại ca, lát nữa các người đều phải trở về thay y phục thường, thời gian phải nhanh, ta cho các người thời gian là hai tuần hương, nhất định hai người phải trở lại đây đúng thời hạn!
- Còn nữa, đoàn người này của chúng ta có nam, có nữ, hơn nữa đều là người trẻ tuổi, chuyến đi này cho dù là đã thay thường phục nhưng cũng khó tránh khỏi bị người ta chú ý, bởi vậy ta đã nghĩ ra một cách, có thể để cho mọi người trà trộn trên suốt hành trình sẽ không có bất cứ kẻ nào hoài nghi. Tuy nhiên, mồm miệng của các ngươi phải nghiêm túc một chút, dọc đường đi chúng ta không được nói chuyện với nhau, không làm cùng nhau. Trên đường đi lại càng không được uống rượu.
Việt Tử Khuynh cười mà chen miệng vào nói:
- Giáo úy, làm phiền toái như vậy, ta thấy người của Bách Kỵ và Nội vệ cũng khá nhiều, có thể đóng giả thành vợ chồng được, mười mấy đôi vợ chồng trẻ cùng nhau về quê thăm người thân, sau mười tháng, tất cả là một nhà có đông người
- Ha ha ha…
Đám Bách Kỵ cất tiếng cười lớn, những nữ vệ binh vất vả làm việc này đã quen ở trong quân lính, đối với ăn nói điên khùng cũng không xấu hổ, chỉ là không thể tránh được một phen quát dịu dàng khinh miệt, vô cùng kiêu hãnh. Trong nhất thời nam cười, nữ nói tựa như có một vạn con vịt líu ríu làm cho đầu người thấy choáng.
- Yên lặng!
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Các ngươi đừng tưởng việc này rất dễ dàng, có biết vì sao ta tìm các ngươi tới không?
Ánh mắt của Dương Phàm đảo qua mặt chúng Bách Kị, thần sắc trong mắt hắn rất nghiêm khắc, mọi người dần dần yên tĩnh hẳn.
Dương Phàm nói:
- Bởi vì ta rất hiểu các ngươi, chúng ta có thể hợp tác một cách rất tốt, việc này nhất định phải tuyệt đối giữ bí mật, không có lệnh của ta, gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không được bại lộ thân phận, không có lệnh của ta, cho dù giá đao để trên cổ của ngươi đi nữa cũng không được phản kháng! Chuyện này nếu làm xong, ta và ngươi đều có công lớn, nếu gây ra rủi ro…
Dương Phàm ngừng lại một chút, lúc này mới trầm giọng nói:
- Các ngươi và ta, ai cũng không thể trốn thoát, mỗi người đều phải chết!
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, mọi người đều hoảng sợ, tinh thần lầm lẫn, quả nhiên không dám nói đùa nữa. Chỉ là trong những Bách Kỵ này càng thêm tò mò:
- Rốt cuộc là chuyện gì, mà lại thận trọng như vậy!
Dương Phàm đã không để cho bọn họ nghĩ tiếp, trầm giọng quát:
- Bây giờ trở về mà thay quần áo, không được chậm chễ, hai tuần hương, quá thời gian chưa thấy quay lại, trảm!
Vừa dứt lời, Cổ Trúc Đình bước ra từ trong đại điện, trong tay đang cầm một hương lò nho nhỏ, mặt trên cắm một nén hương, bọn Bách Kỵ thấy thế, lập tức trốn đi như gà bay chó sủa, chỉ trong tích tắc đã không thấy đâu.
- Tiểu Thanh, ngươi tới trông lư hương!
- Ai? Ta?
Lan ích Thanh nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó chỉ vào mũi mình, hỏi.
Dương Phàm đưa mắt lên trừng một cái, nói;
- Đương nhiên là ngươi rồi!
Lan Ích Thanh cong cái miệng nhỏ nhắn lên:
- Ai là tiểu, Tiểu Thanh, Tiểu Thanh cơ chứ.
Cao Oánh nín cười nói:
- Ngươi nên nói, người ta có quan hệ gì với ngươi, mà gọi thân thiết như vậy.
- Hừ
Lan Ích Thanh nhíu hạ cái mũi, đến nhận lấy lư hương từ trong tay của Cổ Trúc Đình.
Dương Phàm và Cổ Trúc Đình đã quay người vào đại điện, hắn cười ấm áp mà nói với Cổ Trúc Đình:
- Đã làm phiền ngươi rồi
- A Lang khách khí quá
Dương Phàm vừa cười, Cổ Trúc Đình đã hơi sợ, vội vàng quay người mà che dấu, đi lấy một cái túi đặt ở trên bàn, đồng thời nói với Dương Phàm:
- Mời A Lang ngồi xuống cái ghế kia
Dương Phàm quay đầu nhìn lại, bên cạnh đã đặt hai cái ghế gập nhỏ, hắn liền ngồi xuống một cái ghế. Trong giây lát, Cổ Trúc Đình đi tới khom lưng ngồi xuống một cái ghế khác, đặt cái túi xuống mặt đất, mở ra, lấy ra một đống thuốc màu và lông, bắt đầu vẽ lên mặt của Dương Phàm.
Dương Phàm ngẩng mặt lên, nhắm mắt lại mặc cho Cổ Trúc Đình bài bố, đôi tay khéo léo của Cổ Trúc Đình tô to vẽ vẽ lên mặt Dương Phàm, có lúc còn bôi vài thứ, chỗ tinh tế phải dịch gần vào, hít thở từng hơi, Dương Phàm nhắm mắt lại, không cảm thấy o ép lắm, nhưng theo bản năng vẫn hít thở nhẹ nhàng như khi đột nhiên thấy người con gái đẹp.
Mà Cổ Trúc Đình cách hắn gần như vậy, lại khó tránh khỏi tâm hoảng ý loạn, cũng may là Dương Phàm vẫn đang nhắm mắt, không để cho nàng xấu hổ quá mức, đã bận rộn một hồi, liền dần dần bình tĩnh trở lại.
Khuôn mặt của Dương Phàm dưới đôi tay của Cổ Trúc Đình đã dần biến thành người đàn ông vạm vỡ hình tượng với lông mày rậm, mắt rộng, mặt đỏ có hàm râu quai nón, nhưng trong mắt Cổ Trúc Đình thì hắn vẫn chỉ là hắn, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, khôi ngô tuấn tú, khí độ bất phàm.
Ngón tay của nàng nhè nhẹ mơn trớn mắt, mũi, lông mày, sống mũi anh tú của hắn, môi hắn rõ ràng góc cạnh, ánh mắt si mê kia như sóng nước nhộn nhào, rõ ràng chính là một nữ tử đa tình, nhìn tình lang của nàng một cách si mê. Chỉ có điều, nàng biết hắn chưa tỉnh, càng biết không có người bên cạnh nhìn thấy...
Nén hương thứ hai mới cháy hết một nửa, Ngụy Dũng và Trương Khê Đồng dường như cùng chạy về đến đây, ngay sau đó bọn Bách Kỵ cũng chạy đến, nén hương thứ hai chỉ còn một ít thì mọi người đều đã đến đông đủ.
Dương Phàm vừa từ trong điện đi ra, khiến mọi người đều giật nảy mình, nếu không phải giọng hắn chưa thay đổi, trong tay lại có binh phù, hơn nữa còn nói rõ sau khi rời thành Lạc Dương sẽ tẩy bỏ hóa trang thì bọn họ quả thật sẽ không tin rằng người này chính là Dương Phàm. Lúc này Cổ Trúc Đình cũng thay đổi bộ dạng, biến thành một khuôn mặt thanh tú đang mặc y phục nam.
Rất nhanh, Phù Thanh Thanh đã sai Cao Lực Sĩ đến báo tin, rồi mọi người theo Cao Lực Sĩ rời đi.
Cửa cung, Giáo phường Ti Đại Cung phụng Như Mi đại sư đang dẫn dắt một lớp đệ tử chính đợi ở đằng kia, phía sau còn một đám nhạc sĩ và tiểu nhị, đám người Dương Phàm cũng hòa lẫn vào đó, cửa cung mở ra, Nhâm Uy và vài tên ám vệ của “Thừa tự đường” đã đợi sẵn ở bên ngoài, không hề nhìn thấy đoàn người hiên ngang rời đi...
- Dư Phú, đem thêm bình rượu đến!
Tề Đinh dặn dò một tiếng, liền có một người đàn ông vạm vỡ sáng ngời ra nhà lều, loạng choạng hướng về một căn nhà cỏ lớn cách đó không xa tiến đến.
Sắc trchìm trong giấc ngủ say, chỉ có chỗ này các tướng lĩnh Khiết Đan hằng ngày hội nghị, nơi ánh lửa còn hừng hực, trong phòng đốt một đống lửa trại, trên mặt có một bát tô, trong nồi nước sôi cuồn cuộn, mùi thịt nồng đậm tràn ngập thật xa.
Ở xung quanh nhà lều nghị sự còn xây dựng vài chục tòa đại hình nhà lều, có tòa dùng để cất trữ lương thực, có tòa dùng để kho quần áo và đệm chăn cùng với khác các loại vật tư, còn có một tòa kho chuyên môn cất trữ rượu ngon.
Nhà lều đều không có khóa, cũng không cần khóa lại, hơn nữa không ai trông giữ, toàn bộ doanh địa là đóng kín lại, không có người ngoài, tộc nhân cũng sẽ không có ai dám đến đây đánh cắp.
Dư Phú uống đến đầu óc quay cuồng, vừa mở ra cửa nhà lều, sờ soạng liền đi vào.
Vừa vào cửa, chính là mấy hàng đống bình rượu cao cao, không cần đốt đèn nhưng y vẫn biết vị trí, Dư Phú rượu hưng say sưa thuận tay vơ một cái, mò tới một vò rượu, liền kích động ôm lấy, xoay người đi ra ngoài.
Dương Phàm đứng ở trong bóng đêm, âm thầm kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh.
Vừa mới Dư Phú hơi kém một chút liền đụng đến trên người của hắn, Dương Phàm tình thế cấp bách nhanh trí, thuận tay nắm lên một cái bình rượu đưa tới. Cũng may Dư Phú kia vừa mới từ chỗ sáng tiến vào, hai mắt còn tối đen, hơn nữa uống có chút nhiều, còn tưởng rằng là chính mình từ một đống bình rượu sờ soạng ra một vò.
Dư Phú đi ra nhà lều, dùng chân móc móc, đem nhà lều cửa đóng lại, liền hát ngân nga chạy vội khỏi nhà lều. Dương Phàm âm thầm thở dài, đợi tiếng bước chân của y đi xa, cũng từ trong nhà lều lặng lẽ chui ra.
Hắn tối nay tới, nhưng thật ra là đến nhà lều cách vách vơ vét bổ phẩm, mặc dù đa số dược liệu hắn cũng không nhận ra, nhưng là từ nhỏ luyện võ. Vì chịu đựng gân cốt, lớn mạnh nguyên khí, sư phụ cũng cho hắn không ít thuốc bổ cường tráng thân, những dược liệu này hắn đều biết.
Bệnh của A Nô một nửa là tâm bệnh tích tụ, một nửa là thân thể tiều tụy, rốt cuộc sau khi biết được Dương Phàm bình yên vô sự, tâm bệnh đã không thuốc mà khỏi, nhưng thân thể suy yếu cũng không phải chỉ lực lượng tinh thần có thể khôi phục, Dương Phàm thấy thân thể của nàng suy yếu, không ăn uống. Húp cháo lại bổ sung không được bao nhiêu thể lực, mới nghĩ lấy cho nàng ít đồ ăn lót dạ.
Thuốc bổ tới tay, Dương Phàm lại nghĩ tới dùng rượu có thể trợ giúp dược lực phát tán, vì thế lại chui vào nhà lều cất rượu, lặng lẽ lấy một túi rượu. Lúc này vật đã tới tay. Hắn chính là muốn rời đi, nhìn thoáng qua tòa nhà lều ánh lửa hừng hực, bỗng nhiên có chút cảm giác kỳ quái:
- Những người Khiết Đan tối nay chỉ là uống rượu tụ hội tầm thường sao?
Dương Phàm đã ở trong này ở thật lâu, bình thường chưa bao giờ thấy bọn họ đêm khuya không ngủ, phần đông thủ lĩnh lúc này tụ hội, nếu nói là là để ăn mừng, buổi chiều hôm nay bọn họ đã công bố tin tức. Toàn bộ doanh trại đều chúc mừng qua, chẳng lẽ là rượumừng chưa hết?
Trong lòng Dương Phàm hơi hơi phát ra một chút nghi ngờ, theo bản năng liền hướng này tòa nhà lều lao đi.
Nhà lều, Tề Hưng ngồi ở đầu. Phí Mạt và mấy viên tướng lĩnh lần lượt ngồi ở tả hữu của y, mỗi người trước mặt đều có một chậu thịt dê, rau dại, quả vỏ cứng, ít nước và thực vật. Phí Mạt cầm lấy một khối thịt dê đầy mỡ, đang há mồm ăn liên tục, nhai đến hai má bóng nhẫy. Đầy tay đều là dầu trơn.
Dư Phú trở lại trong phòng, vạch tấm vải che, cho mỗi đại thủ lĩnh trước mặt đều rót một bát rượu lớn, cuối cùng còn lại một chút rượu ở đáy, vui thích trở lại trước bàn của chính mình, gặp trên bàn đã không còn thịt, liền mang theo chậu đi về phía trong nồi nước sôi lại mò mấy khối lớn. Thịt dê vẫn chưa hoàn toàn nấu chín, một ngụm đi xuống, tơ máu lan ra, y cũng ăn được mùi ngon.
Tề Đinh ngồi ở đầu, đang chờ một gã tướng lĩnh cao hứng phấn chấn cao giọng hát xong ca, giơ lên bát rượu uống một hớp lớn, liền cao giọng nói:
- Các vị, đều yên lặng một chút!
Trong phòng rất loạn, lại sau một lúc lâu mới yên tĩnh, Tề Đinh nói:
- Thiên Hữu Khiết Đan, Vô Thượng Khả Hãn tuy rằng về tới thiên thần điện phủ, nhưng là chúng ta còn có đại nguyên soái, chúng ta vẫn bách chiến bách thắng như trước! Quân Đường lần này nhất bại, không còn có lực lượng nào có thể chống lại chúng ta!
Các tướng lĩnh lập tức đánh trống reo hò lên, Tề Đinh hai tay đập một cái, trầm giọng lại nói:
- Đại nguyên soái đã truyền lại mệnh lệnh, lệnh chúng ta theo trong núi sâu đem toàn tộc dời đi ra ngoài, dời đến căn cứ Doanh Châu phía tây bắc bốn trăm dặm chỗ “miệng Diều hâu” hiểm yếu ở đàng kia kiến tạo thành trì của chúng ta. Mọi người hôm nay uống thống khoái, ngày mai bắt đầu chuẩn bị, sáng ngày mốt sớm khởi hành.
Tề Đinh lại húp một ngụm rượu, nói:
- Đại nguyên soái hiện tại vẫn chưa về, hắn tính toán thừa dịp thắng đánh tiếp thêm mấy chỗ để ỷ vào, nếu chúng ta phải xây thành trì rồi, hiện tại chỗ tài vật này là còn lâu mới đủ, còn phải lại cướp đoạt đồ vật này nọ nhiều hơn mới được.
Dư Phú hét lớn:
- Tề đại ca, ta vốn tưởng rằng Đại Đường có bao nhiêu lợi hại đâu, không nghĩ tới bọn họ yếu như thế, quả thực là một đám gà đất chó kiểng, bọn họ làm không nên việc như thế, chúng ta tại sao sợ gì chứ, làm gì phải chạy đến ' miệng Diều hâu ' xây công sự, tốn thời gian lại cố sức đấy, không bằng đánh hạ một tòa Đại Thành, chúng ta chiếm lấy là được!
Dư Phú vừa nói, lập tức còn có vài vị đại đầu lĩnh hưởng ứng, Tề Đinh trừng mắt nhìn bọn họ nói:
- Không thể khinh địch, một đường đại quân của Tào Nhân Sư kia nếu không có khinh địch, sao có thể dễ dàng bị chúng ta giết chết? Ngươi có biết Đại Đường giang sơn có bao nhiêu sao? Đại Đường còn có rất nhiều binh mã, chỉ có điều phân tán trú đóng ở các nơi, rút ra không được.
Bằng vào lực lượng cuả chúng ta bây giờ, tuy rằng để đùa bọn họ, nhưng muốn nói theo chân bọn họ chính diện đối kháng, còn lâu mới kịp. Cứ việc triều đình liên tiếp hao tổn mấy chục vạn quân tốt, chỉ cần bọn họ muốn đánh nhau, như trước vẫn có thể rút ra binh lính, nhưng chúng ta chẳng sợ chỉ chết mất ba năm vạn binh sĩ, còn có người sao?
Dư Phú lạnh lùng trừng mắt nhìn các tướng lĩnh nóng đầu liếc mắt một cái, lại nói:
- Chúng ta cướp một thành lương thảo, gần như liền đủ toàn tộc nhân chúng ta ăn được một mùa đông đấy. Nhưng những... lương thảo này với Đại Đường mà nói, có xem như tổn thất lớn? Nếu chỗ lương thảo này của chúng ta bị hủy, toàn tộc nhân của chúng ta phải nhẫn chịu đói đông lạnh, mà triều đình tái điều động lương thực đủ để cung ứng mấy chục vạn đại quân, cũng dễ như trở bàn tay!
Luận gia nghiệp, người ta so với chúng ta dày hơn! Cho dù bọn họ là cái phá gia chi tử, phần gia nghiệp tổ tông cho bọn hắn tích trữ này, cũng đủ cho bọn họ hảo hảo bại thượng một hồi đấy, nhưng chúng ta căn cốt quá mỏng, một lần thảm bại đều cũng không chịu được, sao có thể không cẩn thận?
Các tướng vâng dạ, lúc này mới nhớ tới gia nghiệp của Đại Đường khổng lồ cỡ nào, bọn họ tuy rằng đánh vài lần thắng trận, tuy nhiên lúc này mới là có dũng khí quyết tâm thành lập căn cơ của chính mình, thành này cũng còn không đứng vũng được, muốn nói hoàn toàn đánh bại Đại Đường, thực là xa xa không đến, không khỏi trầm mặc xuống.
Tề Đinh mặc dù không hy vọng bọn họ quá mức kiêu ngạo, ngông cuồng, lại cũng không muốn đả kích sĩ khí, thấy bọn họ có chút trầm mặc, lại cười ha hả. khích lệ bọn họ, nói:
- Đại Tần năm đó hùng mạnh không? Đại Hán năm đó hùng mạnh không? Đại Tùy năm đó hùng mạnh không? Cường đại trở lại đế quốc, giang sơn có khổng lồ, tựa như ngọn thảo mộc này, luôn luôn có một ngày thọ tận.
Đại Đường cũng không ngoại lệ, chúng ta hôm nay so với bọn họ nhỏ yếu, nhưng chúng ta có thể đi từng bước một để lớn mạnh, bọn họ bị lão bà tử kia gây sức ép xuống, đang đi từng bước một đến sự suy vi, trời cao đúng là công bình. Mỗi người đều cho ngươi cơ hội, liền xem ngươi nắm được hay không nắm được! Chúng ta bây giờ là yếu đi một chút, nhưng chúng ta có giúp đỡ của bầy Sói, thì lão hổ cũng muốn bỏ trốn mất dạng.
Phí Mạt trừng mắt lên nói:
- Tề đại đầu lĩnh. Ngươi nói là Hề nhân sao? Hề Vương giảo hoạt, mỗi cuộc chiến nhất định xem chừng chúng ta thắng bại mới làm tiếp hành tung, hơn nữa Hề nhân vũ lực cũng thật sự là yếu, chỉ có thể tiểu đả tiểu nháo, kiềm chế một chút Võ Du Nghi, đến hiện tại cũng không phát Binh đến Hà Bắc, hội hợp tác chiến với chúng ta. Dựa vào bọn họ?
Tề Đinh đắc ý cười, lắc đầu nói:
- Không không không, Hề nhân nào có thể, nhưng nếu là người Đột Quyết thì sao?
Hắn quỷ bí liếc mắt một cái về phía mọi người nói:
- Đại nguyên soái đã quyết định liên hợp với Đột Quyết, cùng chung tay để đối phó Đại Đường.
Các tướng lĩnh vẻ mặt biến đổi, nơi chăn nuôi của bọn họ tiếp giáp với Đột Quyết, chịu người Đột Quyết ức hiếp không ít. Sở dĩ vẫn không cùng người Đột Quyết có xung đột lớn, nguyên nhân chủ yếu là bọn họ cũng là du mục. Hơn nữa trình độ cuộc sống so với người Đột Quyết còn không xong, người Đột Quyết thật sự không có hứng thú có ý đồ với bọn họ, bởi vì không có gì để tranh đoạt đấy.
Nhưng giữa hai tộc ngẫu nhiên sẽ bởi vì đồng cỏ và nguồn nước mà phát sinh tranh đấu, kết quả lần lượt tranh đấu, làm cho bọn họ rất rõ ràng, vũ lực của người Đột Quyết so với bọn họ thì cường đại hơn rất nhiều. Hai tộc tuy rằng quan hệ không hòa thuận, nhưng hiện tại cùng đối mặt tên địch nhân Đại Đường này, thì đương nhiên có khát vọng làm đồng minh rồi.
Các tướng lĩnh vừa nghe bèn mừng rỡ, đều hỏi:
- Lời ấy là thật sao?
Tề Đinh khẳng định mà nói:
- Đó là đương nhiên, đại nguyên soái phái người mang tin đến, chỉ bảo ta dẫn dắt toàn tộc dời tới Doanh Châu xây công sự. Người đến là tâm phúc của đại nguyên soái, hắn nói, đại nguyên soái đang chuẩn bị phái người đi Đột Quyết, hướng Mặc Xuyết Khả Hãn thỉnh cầu liên minh, chỉ cần người Đột Quyết cùng chúng ta hợp minh, ha ha ha...
Cạn ly!
-Cạn!
Chúng đầu lĩnh dũng khí tăng gấp bội, đều nâng bát rượu lên.
Dương Phàm núp ở trong bóng tối thầm giật mình:
- Triều đình mệt mỏi, hiện giờ ứng phó một Khiết Đan nho nhỏ như này cũng cố hết sức, nếu lại để cho Khiết Đan và Đột Quyết liên hợp lại, Đột Quyết và Thổ Phiên còn có liên hệ, mà Hề nhân cũng vì thế mà dũng khí đại tráng, đến lúc đó... may mà Nam Cương chi loạn đã bị ta bình ổn, nếu không toàn bộ đế quốc, quanh thân các nơi đều đồng loạt làm khó dễ rồi. Nhưng mặc dù Nam Cương bất loạn, nếu Thổ Phiên, Đột Quyết, Khiết Đan, Hề tộc liên kết, cũng là một hồi tai nạn không thể tưởng tượng a!
Dương Phàm lo lắng lo lắng lui ra, cũng may đây là đang là trong hang ổ của người Khiết Đan ở thâm sơn, căn bản không ngờ sẽ có gian tế, Dương Phàm là tù binh duy nhất may mắn còn tồn tại đã bị bọn họ hoàn toàn không để ý đến, bốn phía căn bản không có phái người trông coi, nếu không Dương Phàm hiện tại mất hồn mất vía, thân hình không đủ linh hoạt, khó bảo toàn không bị phát hiện.
Hắn căm hận Võ Tắc Thiên vì quyền lợi cá nhân hại tử giết tôn, đem trung thần danh tướng lúc trước tụ tập dưới một mái nhà tàn sát đến thưa thớt, hắn căm hận Võ thị chuyên quyền, đem nhiều người tộc họ Võ không có mang binh quá một ngày như vậy xếp vào quân đội, cầm giữ quân quyền, qua nhiều năm như vậy, quân tâm sĩ khí, võ bị thao luyện, toàn bộ bị coi nhẹ.
Nếu không có như thế, Tào Nhân Sư dùng cái gì mà được làm chủ tướng, tướng lĩnh Lý Đa Tộ có kinh nghiệm chiến trận phong phú như vậy lại chỉ có thể ở hậu doanh quản đồ quân nhu; nếu không có như thế, Vương Hiếu Kiệt ở phía trước anh dũng chém giết, phó Nguyên soái bỏ trốn mất dạng, khiến tam quân hỗn loạn, liên chủ soái đều vì bị chen chúc mà bị rớt xuống vách núi; nếu không có như thế, dùng cái gì mà để một Võ Du Nghi chỉ huy hơn mười vạn đại quân tiêu diệt phỉ, lại thủy chung không dám cùng địch đánh một trận, thậm chí không dám cùng với Vương Hiếu Kiệt nam bắc hô ứng chủ động xuất binh, chỉ một mặt núp ở bên trong thành trì quả là hiếm thấy?
Dương Phàm căm hận hết thảy, cho nên muốn phủ định hết thảy, hắn không cho rằng giang sơn thiên hạ này, hàng nghìn hàng vạn lê dân, cũng chỉ là một cái lợi thế để Võ Mị Nương cướp lấy quyền lợi!
Giữa các nước lúc chiến tranh, hắn không thể ứng đối, mặc dù hắn có thể thuyết phục trưởng lão thất tông, vận dụng toàn bộ lực lượng của Kế Tự Đường, cũng không có khả năng thay thế được tác dụng của quốc gia. Nhưng hắn là người Đường, Khiết Đan và Đột Quyết một khi hợp minh, Hề tộc và Thổ Phiên dáng vẻ bệ vệ cũng sẽ càng tăng lên, mà Nam Cương cũng khó đảm bảo là không có người nhân cơ hội làm khó dễ, Đại Đường sắp trở thành miếng thịt béo bị một đàn hổ lang xâu xé, hắn làm sao có thể ngồi nhìn, liên minh này... Tuyệt đối không thể!