Lão Hà Khẩu là một trấn nhỏ nằm giữa Đặng Châu và Cốc Thành. Phía tây trấn hơn mười dặm có một cây cầu gỗ, cầu gỗ gác ngang sông, dài hơn mười trượng. Thời điểm ít nước, nước sông chủ yếu tập trung ở trong sông xung quanh rộng ước chừng ba trượng, khi lũ định kỳ thì sẽ tràn ngập toàn bộ lòng sông.
Bởi vì bùn cát khá nhiều, cho nên nước sông khá vẩn đục, tuy rằng gần hai bờ sông nước không sâu, nhưng nước sông đục ngầu nhìn không thấy đáy, nhìn dòng nước trùng trùng điệp điệp nhưng thật ra sông có khí thế lớn, thật ra năm ngoái sông lớn kia đã sớm sửa lại lòng sông.
Hai bên cầu gỗ thường có người trong trấn tới chỗ này buôn bán, bán nước, bán trái cây, từ khách vãng lai kiếm chút đỉnh tiền dùng cho chi phí trong nhà. Trương Hướng và Vinh Thụ chính là dân trên thị trấn, thường thừa dịp nông nhàn đến đầu cầu để làm ăn chút ít.
Trương Hướng thường vác hai cái giỏ lớn, chuyên bán táo, cây hạch đào và quả vỏ cứng ít nước. Vinh Thụ thì bán nước, lấy nước ở giếng nấu chín, rồi rót bán cho khách giải khát ở bến sông, giải khát bằng thảo dược nóng, thỉnh thoảng còn bán sữa dê nhà mình khi dê mẹ sinh con, một ngày như vậy, đối với gia đình họ mà nói, cũng là thu vào một khoản khả quan. . .
Hôm nay khi mặt trời lên được ba sào, Trương Hướng và Vinh Thụ hai người cùng phối hợp, vừa nói vừa cười đi tới đầu cầu, chợt phát hiện đầu cầu đã có rất nhiều người đang làm ăn, hai người không khỏi ngẩn ra, đầu cầu kia trừ bọn họ ra không có mấy ai làm ăn, huống chi những người này một người cũng không quen.
Trong lòng hai người lấy làm lạ, kế bên này cũng là trấn Lão Hà Khẩu, không thể có người ngoài đi hơn mười dặm thậm chí trên trăm dăm đến đây mua bán nhỏ, hơn nữa người đi đường qua lại có hạn, đầu cầu buôn bán bình thường cũng tầm hai ba người mà thôi, đột ngột xuất hiện những người này là làm cái gì?
Mắt thấy người làm ăn kia đều là những đại hán cực kỳ khỏe mạnh, hai người không khỏi có chút sợ, chần chờ không dám tiến lên, lúc này có một ba mươi tuổi đi cùng người vợ, một tay cầm rổ. Một tay nắm tiểu cô nương đi tới, vừa đi còn một bên chửi mắng.
Thôn phụ mắng chửi người mới không chú ý, những lời nói khó nghe ác độc đều cho ra miệng, cũng không thèm để ý trong tay đang dẫn nghe thấy. Trương Hướng và Vinh Thụ vừa thấy, nhận ra chính là Lưu gia đại tẩu thường ở đầu cầu bán trứng gà, vội vàng bước ra đón, Vinh Thụ kêu:
- Lưu gia đại tẩu, người ở đầu cầu kia là chuyện gì xảy ra vậy?
Trương Hướng lớn tuổi hơn một ít, nói:
- Đúng vậy a, Lưu gia đấy. Bà sao mà dọn hàng về sớm quá vậy hả?
Lưu đại tẩu vừa thấy người quen, vội chào rồi kể khổ:
- Trương thúc, Vinh Thụ huynh đệ, các ngươi đã tới rồi à. Đầu cầu những người này cũng không biết đều ở đâu đến, đột nhiên như ong vỡ tổ địa chạy đến đây làm ăn, còn xua đuổi chúng tôi. Không cho chúng ta bày hàng ra bán, ngươi nói chuyện này kỳ lạ hay không?
Trương Hướng vừa nghe. Cả giận nói:
- Phản rồi bọn họ. Người ở đâu tới, dám lớn lối trước mặt người Lão Hà Khẩu vậy hả?
Lưu đại tẩu nói:
- Có Trời mới biết! Nghe giọng nói, cũng đều là người xứ khác, đồ bán gì đó cũng là kỳ lạ cổ quái, cái gì là miếng giày lót, dưa và trái cây rau quả đều có, rõ ràng còn có bán gà sống nữa đấy. Làm gì có chổ nào làm ăn như vậy chứ.
Vinh Thụ vừa nghe là người xứ khác, càng can đảm hơn, cả giận nói:
- Đi! Chúng ta trở về, đi gọi người trong trấn đến. Con mẹ nó, người xứ khác còn ức hiếp trên đầu người địa phương rồi.
- Đừng, Vinh Thụ huynh đệ!
Lưu đại tẩu nắm hắn lại, hạ giọng, thần thần bí bí mà nói:
- Ta xem chừng, là xảy ra đại sự rồi.
Trương Hướng hai người ngẩn ra, vội vàng hỏi:
- Nói sao thế?
Lưu đại tẩu nói:
- Ta không cẩn thận nhìn lén được bọn họ còn mang theo binh khí, bọn họ có đao đó! Nhìn cũng không rõ nội tình. Tuy nhiên bọn họ khi đuổi ta đi có nói, đầu cầu kia bọn họ chiếm một ngày, ngày mai sẽ đi. Theo ta thấy, chúng ta hôm nay hãy thu dọn đi thôi, có chuyện gì ngày mai nói sau.
Vinh Thụ vừa nghe đại hán đó làm ăn còn mang theo binh khí, không khỏi hoảng sợ. Trương Hướng tuổi tác lớn, kiến thức dù sao cũng nhiều, vừa nghe liền cảm thấy kỳ hoặc, khẩn trương nói:
- Lưu gia nói có lý, ta xem những người này không giống làm ăn đâu, sợ là có chuyện gì rồi, chúng ta đi nhanh lên, cũng đừng rước họa vào thân.
Ba người buôn bán nhỏ một bên nói, một bên bước nhanh hơn, vội vàng đi về phía thị trấn.
********
Hơn hai mươi thị vệ vây quanh xe ngựa của Lư Lăng Vương chạy tới đầu cầu. Từ khi Lư Lăng Vương bị nôn mửa trong xe, sau khi bắt buộc dừng lại nghỉ ngơi và chỉnh đốn cả buổi, Dương Phàm không thể không giảm tốc độ đi, cũng may cho tới giờ còn chưa thấy có truy binh, Dương Phàm chỉ có thể tự an ủi, cho rằng quân Hoàng Trúc Lĩnh coi giữ còn chưa có phát hiện Lư Lăng Vương mất tích.
- Vừa rồi ở đầu cầu bán đồ trang sức đẹp quá!
Từ nhỏ Lý Khỏa Nhi bị khốn tại thâm sơn từ cửa sổ nhô đầu ra, nhìn ở đầu cầu, tuy nói là đường đường là khuê nữ hoàng thất, nhưng nàng chưa từng thấy qua cái gì ra dáng trang sức, những đồ trang sức kia làm khá thô, nhưng màu sắc rực rỡ nàng rất thích.
- Đồ trang sức?
Dương Phàm đang thúc ngựa đi nghe nói xong trong lòng máy động mạnh. Khi hắn giục ngựa đi trước chỉ muốn đi nhanh lên qua cầu, đúng là không chú ý đầu cầu này bán đồ vật gì. Lúc này vừa nghe bán gì đó còn có đồ trang sức, Dương Phàm lập tức đề cao cảnh giác.
Dọc đường đến đây, thôn trấn gần nhất cách xa nơi này cũng có vài chục dặm, thời đại này rất nhiều người cả đời cũng không rời khỏi thôn phạm vi mười dặm, ít người đi xa tha hương, trong đó nữ nhân càng ít hơn, ở đầu cầu này bày quầy bán hàng bán trang sức? Làm gì có kiểu làm ăn như vậy chứ?
Dương Phàm lập tức ghìm cương ngựa, lớn tiếng quát:
- Dừng lại!
Dương Phàm hét lớn một tiếng, mấy con ngựa ở phía trước lập tức ghìm chặt dây cương, đều quay đầu nhìn lại, Dương Phàm quát:
- Không bình thường, lui về mau!
Những người khác không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghe Dương Phàm thận trọng nói, vội vàng thúc ngựa trở về, chỉ có Lư Lăng Vương ngồi là xe ngựa, nếu muốn quay ngược lui về cũng không phải dễ dàng.
Gần như cùng lúc đó, đầu cầu này "Người làm ăn" thấy bọn họ dừng lại lui về phía sau, liền biết hành tung đã bại lộ, lập tức rút binh khí ở dưới giỏ và quầy hàng ra, bọn kỵ sĩ gần đó cũng thình lình đã bắt đầu tập kích.
Cổ Trúc Đình lúc này đi ở đội quân phía sau cùng, cùng Cao Oánh, Lan Ích Thanh ở chung một chỗ, ba người vừa mới giục ngựa đi lên đầu cầu, đúng lúc bị mấy tên thích khách này dùng binh khí vây ở giữa, ba người Cổ Trúc Đình phản ứng cực nhanh, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, giống như tam con hổ cái, và chém giết vào những ánh đao kiếm khốc liệt của những tên thích khách này.
Bọn thích khách đáng lẽ ở giữa cầu động tay chân, hai người núp dưới cầu, chỉ chờ đội ngũ của bọn họ khi qua một nửa thì phá hư cầu, chia cắt bọn họ thành hai phần, sau đó tiến hành đánh lén. Không ngờ bọn họ đột nhiên dừng lại lui về phía sau, núp ở dưới cầu hai không có người tác dụng, đành phải ngậm lấy đao từ dưới cầu xoay người đi lên, vung đao chém mãnh liệt vào đùi ngựa của Bách Kỵ thị vệ.
Ở cuối bên kia cầu ngoại trừ canh giữ ở đầu cầu vài người, ở cây cối mặt sau còn mai phục một đội cung nỏ, vốn định đợi đám người Lư Lăng Vương qua cầu thì mới bất ngờ làm khó dễ, lúc này đám người Lư Lăng Vương trực tiếp động thủ một bên đầu cầu, song phương hỗn chiến cùng một chỗ, tên nỏ bọn họ cũng không thể sử dụng, đành phải rút ra binh khí xông lại phía bên này.
May là bọn chúng vốn định trước thả một nửa người qua. Cho nên cầu không phải là phá hư hoàn toàn, muốn phá hư hết còn cần người ở mặt dưới động chút tay chân, bởi vậy những người đó còn có thể đi qua, chỉ là khi bọn họ theo bờ bên kia xông lại, đoàn người Dương Phàm đã bảo hộ xe ngựa của Lư Lăng Vương thối lui đến đầu cầu rồi.
Một gia thủ của Dương Phàm liền phát hiện. Tất cả những những buôn bán này đều sử dụng vũ khí trong quân đội, phối hợp thân pháp chém giết của bọn họ cũng là tài nghệ trong quân. Tài nghệ như vậy chiến đấu trong trường hợp quy mô lớn mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất. Ở đầu cầu này kỹ thuật của họ so ra kém người giang hồ rất xa.
Hơn nữa người Bách Kỵ và nội vệ toàn là người am hiểu quyền thuật của giang hồ, bọn họ chẳng những biết cách phối hợp, càng am hiểu tác chiến thân thể, lúc đối diện đám người cuối cầu truy đuổi tới, hai thích khách dưới cầu đánh úp lên đã bị giết, thích khách bên đầu cầu này cũng đã tử thương gần nửa rồi.
Thích khách đầu cầu mặc dù đang hung hãn không sợ chết bắt đầu công kích. Nhưng thế công đã bị áp chế nghiêm trọng, dụng ý bọn chúng để ngăn chặn và tiêu diệt mục tiêu chủ yếu là ở phía sau cầu, lực lượng chủ lực mai phục ở bờ bên kia. Số người ít, tài nghệ lại kém một bậc. Lại thấy bọn họ thương vong gần nửa, những người còn lại chỉ là cố gắng kéo dài thời gian, chờ viện binh tới.
Dương Phàm xuống ngựa, cầm đao thép trong tay, đằng đằng sát khí đứng trên cầu, giọng vang như sấm, quát lớn:
- Bảo vệ Lư tiên sinh lui về phía sau, nơi này giao cho ta!
Cổ Trúc Đình vừa nghe liền thét một tiếng, bỏ đối thủ ra, nhảy qua bọn chúng, giống như một con chim lớn giống vỗ cánh hướng về phía đầu cầu. Dương Phàm không đi, nàng đương nhiên cũng không có thể đi, người ngoài lấy việc hộ vệ Lư Lăng Vương là việc quan trọng nhất cần giải quyết, nhưng trong lòng nàng là Lư Lăng Vương có thể chết, Dương Phàm quyết không thể chết.
Hoàng Húc Sưởng và Hứa Lương bảo vệ xe ngựa của Lư Lăng Vương vừa đánh vừa lui, một mực lui xuống cầu đầu, lúc này mới thuận lợi chuyển qua khúc co. Lập tức những mãnh tướng Hoàng Húc Sưởng, Hứa Lương, Cao Oánh, Lan Ích Thanh và Bách Kỵ và nội vệ bảo vệ xe ngựa của Lư Lăng Vương chạy như điên, Dương Phàm và Trương Khê Đồng, Điền Ngạn, Việt Tử Khuynh và vài tên thị vệ vốn ở phía trên cầm đao dựng ở đầu cầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Lý Khỏa Nhi căng thẳng trắng bệch, trong mắt lại có một loại hưng phấn kỳ dị, khoảnh khắc xe chuyển hướng, nàng tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua đầu cầu, vừa lúc thấy đao trong tay Dương Phàm thuần nhất hóa thành đường sáng chói lóa mắt, gầm lên đánh về phía trước mặt kẻ địch, vừa lúc mặt đối mặt, thì phần còn lại của chân tay đã bị chặt đứt máu bay tán loạn, ánh mắt Lý Khỏa Nhi càng hưng phấn.
Lý Hiển co vào trong góc, sắc mặt tái nhợt, một bộ dạng hồn bay phách lạc, chỉ thì thào lẩm bẩm:
- Đến rồi! Rốt cục cũng đến rồi!
Xe chuyển hướng, lắc lư thỉnh thoảng đầu ông va vào vách, ông cũng hoàn toàn không cảm giác.
Bởi vì bọn thích khách muốn hành thích ở đầu cầu, cho nên vẫn chưa trang bị ngựa, đám người Hoàng Húc Sưởng bảo vệ Lư Lăng Vương thoát khỏi vòng vây về phía sau, càng rất thuận lợi thoát khỏi bọn họ, mỗi người trong lòng căng thẳng lúc này mới bình tĩnh lại.
Mọi người bảo vệ xe ngựa một mạch hơn mười dặm, mới dừng lại ở trên sườn núi, Lý Khỏa Nhi vén cửa sổ xe, thò đầu ra lớn tiếng nói với Hoàng Húc Sưởng :
- Hoàng Lữ soái, Dương đại ca bọn họ có thể thoát ra trùng vây chứ?
Hoàng Húc Sưởng cười vang nói:
- Tiểu quận chúa không cần lo lắng, trong chúng ta đây Dương Giáo Úy bản lĩnh lớn nhất, mấy con chó con mèo này là ngăn không được ông ấy đâu! Vương gia thế nào rồi?
Lúc này đang ở trên dốc cao, khắp nơi không người, bọn họ nói chuyện với nhau không cần che đậy quá mức. Lý Khỏa Nhi quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lý Hiển cố gắng trấn tĩnh thò đầu ra ngoài, làm ra vẻ khỏe mạnh tươi cười, hướng về phía mọi người nói:
- Bổn vương không việc gì, làm phiền chư vị tráng sĩ rồi!
Mọi người biết tuy rằng thuận lợi thoát ra trùng vây, nhưng hôm nay nếu bị tập kích, cũng cho thấy kế tiếp sẽ có chém giết liên tục, cho nên mặt sắc mỗi người đều rất ngưng trọng, cũng không vì thuận lợi thoát hiểm mà vui sướng thoải mái.
Hứa Lương chạy tới cạnh xe, xoay người xuống ngựa, vẻ mặt trầm trọng nói với Lư Lăng Vương:
- Đợi Dương Giáo Úy trở về, chúng ta phải thương nghị thật kỹ lưỡng một chút! Hành tung Vương gia đã lộ rồi, như vậy đi xa hơn tất nhiên là từng bước từng bước kinh tâm, con đường phía trước... Không dễ đi rồi!
Khi Khắc Tư Thản lấy hơn mười con chó treo lên cọc, người Đột Quyết đã chuẩn bị xuất binh rồi. Có lẽ từ hơn mười ngày trước lúc người chăn nuôi phải di chuyển bãi chăn, Mặc Xuyết cũng đã chuẩn bị cuộc viễn chinh, nhưng tốc độ tập kết này còn xa mới hiệu suất bằng quân đội đế quốc Trung Nguyên.
Cậu nhóc Mộc Ti Na Cá thích thú để mẫu thân nắm tay dắt đi, tập tễnh đến trước mặt Dương Phàm.
Dương Phàm vừa mới dặn dò Mã Kiều xong, để Mã Kiều trở về Hà Bắc, đem tin tức Đột Quyết xuất binh báo cáo Lý Đa Tộ, để hành động quân sự được tiến hành hưởng ứng đúng lúc, mà Dương Phàm thì làm người người dẫn đường của Đột Quyết, cùng với người đưa tin kết thông với biên quân Võ Chu, theo quân đội Mặc Xuyết tập kích bất ngờ Doanh Châu.
- Các người... , đi đâu?
Cậu bé mập mạp, ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt tròn trịa đỏ au khỏe mạnh, nhìn đám người Dương Phàm mặc trang phục đi xa, cậu dừng bước, nghiêng đầu tò mò nhìn, thanh âm non nớt tỏa đầy hơi sữa, hỏi thăm. Cậu nói bằng ngôn ngữ Đột Quyết, Mục Hách Nguyệt mỉm cười phiên dịch thay cậu, nàng biết rằng đây là một vài người Trung Nguyên.
Lúc này Dương Phàm không thể trốn tránh được nữa, hắn cúi xuống, kiên nhẫn trả lời:
- Chúng ta...phải đi một nơi rất xa!
Cậu bé kia nghe mẫu thân trả lời xong, dường như nghe hiểu, ra sức gật đầu, lại hỏi:
- Chăn thả, đánh giặc?
Mục Hách Nguyệt phì cười, nói với Dương Phàm;
- Con ta hỏi, các ngươi là đi đánh giặc, hay đi chăn thả?
Dương PHàm cũng không kìm được bật cười, khẽ nhéo khuôn mặt của cậu, ngẫm nghĩ một chút, đáp:
- Chúng ta đi...du mục!
Cậu bé còn quá nhỏ, có lẽ khi trưởng thành cậu cũng là một con sói hung tàn trên thảo nguyên, nhưng hiện tại cậu vô cùng ngây thơ và dễ thương, Dương Phàm không muốn đem chuyện máu tanh này nói cho cậu biết.
Nơi này là thảo nguyên, khí hậu ác liệt, nguồn nước thưa thớt, khiến cho nơi này ngoại trừ mấy nhánh sông lớn gần đó có thể nông canh, địa phương khác chỉ có cỏ dại sinh trưởng mạnh, sinh sống ở nơi này cũng chỉ có thể là dân chăn nuôi.
Nếu có người có ý nghĩ kỳ lại muốn biến nơi này thành mảnh đất trồng trọt, vậy thì thu hoạch của hắn cũng chỉ có sa mạc, sa mạc bão cát che phủ trời đất, ngay cả người Hán nơi xa canh tác khu đồng ruộng cũng đang dùng một loại thiết kế tinh vi cắn nuốt sạch thế giới này, khéo léo bình địa hết thảy thế gian.
Bởi đó, con người sinh hoạt trên thảo nguyên và người sinh sống tại Trung Nguyên vì tranh giành sinh tồn cũng đã trở thành chủ đề vĩnh cửu, Dương Phàm không biết giữa bọn họ có ngày nào có thể hòa bình sống chung hay không, nếu kẻ thù lại lần nữa xâm phạm đến, hắn hoặc hậu nhân của hắn sẽ vẫn nắm chặt đao trong tay, nhưng giờ khắc này, hắn vui vẻ tươi cười ôn hòa với cậu bé.
Cậu bé kia cũng cười ngọt ngào, thanh âm non nớt khoe răng sữa:
- Cháu...du mục, thường thường chuyển nhà!
Nói xong, cậu bỗng nhiên dường như là phát hiện chuyện gì trọng đại, nghiêng đầu hỏi mẹ:
- Tại sao chúng ta lại không ngừng chuyển nhà?
Vấn đề này nếu muốn giải thích cho cậu bé hiểu có lẽ tương đối khó khăn, Mục Hách Nguyệt ngẫm nghĩ một chút, mới nghiêm túc đáp:
- Đất đai khắp nơi là mẫu thân của mọi người, nó cho chúng ta ăn. Nếu chúng ta ở lâu một chỗ, đất mẹ sẽ không thoải mái, cỏ cây sẽ không còn sinh trưởng được, đàn thú cũng sẽ biến mất, nếu chúng ta không ngừng chuyển nhà, giống như huyết dịch lưu thông, đất mẹ sẽ dễ chịu hơn.
Nàng trìu mến nhéo mũi con trai, cười nói:
- Giống như con đấm lưng giúp a nương đó, nếu đấm trên dưới liên tục, a nương sẽ rất thoải mái, nếu chỉ đấm một chỗ, a nương sẽ khó chịu đấy, phải không nào?
Cậu bé có cái hiểu có cái không gật gật đầu.
Dương Phàm nghe không hiểu màn đối đáp của hai mẫu tử, hắn thấy Mộc Ti ở cách đó không xa đang la hét gì về bên này, y đang cưỡi một con ngựa, cậu bé quay lại thấy phụ thân, liền bật cười nhảy dựng lên, vội vàng rút tay ra khỏi tay mẫu thân, rất nhanh, cậu đã an vị lên lưng ngựa, để phụ thân mình ôm lấy, lao thẳng đi về phía thảo nguyên.
Dương Phàm mỉm cười nhìn một nhà này, có lẽ có một ngày, bọn họ còn phải xung đột vũ trang, nhưng ít nhất giờ khắc này, bọn họ thật sự hòa thuận đấy.
Cách đó không xa, vang lên tiếng kêu thê thảm, đó là một con dê chủ nhân của nó giết, biến thành lương thực cho chủ nhân của nó trên đường viễn chinh.
Nó là do chủ nhân của nó tự tay chăm sóc sinh ra trên thế giới này đấy, trong đêm hè, vì để tránh con dê nhỏ bị rơi vào trong bụng sói mà nắm chặt dao bầu, vào mùa đông, vì không để dê nhỏ bị đói chết mà hắn không ngại cực khổ tìm kiếm cỏ dại, nhưng mục đích cuối cùng, vẫn là vì sinh tồn của mình.
Giống như một vị triết nhân trên thảo nguyên từng nói:
- Ngươi không phải là người có tội mà chết, chúng ta không vì chịu đói mà sống.
Đứng ở lập trường của Dương Phàm, lại là: Ngươi có ngươi làm lý do xâm lược mà sinh tồn, ta có ta làm trách nhiệm để chiến đấu giữ gìn!
Bắt đầu đường dài bôn ba rồi, tốc độ hành quân kinh người, rốt cuộc khiến Dương Phàm cảm nhận được, kỵ sĩ này đó trên thảo nguyên đáng sợ cỡ nào, ý chí sinh tồn của bọn họ kiên cường như vậy, bọn họ ở trong hoàn cảnh khó khăn gian khổ nhưng sinh lực lại tràn đầy, có lẽ bọn họ là hóa thân của Bồng bồng trên thảo nguyên hoang dã.
Dương Phàm và Cổ Trúc Đình đều có võ công cao cường, thân thể cũng vô cùng cường tráng, nhưng so sánh với kỵ sĩ sớm thích ứng trên thảo nguyên thì căn bản là vô dụng.
Rất nhanh, hai người giống như xương cốt toàn thân bị nghiền nát, mặc quần áo dầy như vậy, nhưng hai chân đã sưng đỏ lên, vừa lên ngựa đã đau muốn chết, cho nên binh Đột Quyết trong một đoạn đường dài không thể không tạo ra một chiếc xe kéo khi gặp phải bộ lạc nhỏ bên đường, kéo bọn hắn đi.
Người Đột Quyết này mỗi ngày uống một chén sữa ngựa, ăn thịt khô, có thể vui vẻ tiếp tục chạy đi, mà Dương Phàm và Cổ Trúc Đình ba ngày không được một bát cháo nóng, dạ dày đã không chịu nổi rồi. Nhưng bọn hắn vẫn cắn răng kiên trì , không muốn liên lụy tốc độ tiến lên của toàn đội.
Binh mã sớm ngày đuổi tới, chiến tranh Hà Bắc đạo có thể sớm ngày chấm dứt, trên chiến trường Hà Bắc càng có ít đồng chí bị chết đi, có lẽ bọn họ càng phải tranh thủ thêm một giây đồng hồ, đều quyết định sinh hoặc tử của rất nhiều người!
Kỵ binh Đột Quyết ngày đêm kiêm trình, rốt cục chạy tới Tùng mạc Đô đốc phủ. Tùng mạc Đô đốc phủ chuyên vì quản lý chư bộ Khiết Đan, lúc này thì danh tồn thực vong. Trong tám bộ tộc Khiết Đan, bộ Lý Tận Trung, bộ Tôn Vạn Vinh đã phản rồi, mà Lý Tận Trung chính là Đô Đốc Tùng mạc Đô đốc phủ.
Ở trong tám bộ tộc Khiết Đan, bộ tộc của Lý Tận Trung là mạnh nhất, đứng thứ hai là bộ của Tôn Vạn Vinh, bởi vì bộ của Lý Tận Trung là mạnh nhất, cho nên vẫn do bộ lạc của y đảm nhiệm liên minh trưởng bộ tộc Khiết Đan.
Tuy nhiên trình độ của tám bộ tộc Khiết Đan còn xa mới bằng Da Luật A Bảo Cơ tập quyền đời sau, lúc này Liên minh trưởng bộ tộc có lực trói buộc hữu hạn đối với toàn bộ tộc, sự vụ bên trong các bộ tộc do các bộ tộc tự hành xử lý, quân sự đại kế liên hợp quyết định, Liên minh trưởng không có quyền tự tiện quyết định.
Lý Tận Trung và Tôn Vạn Vinh là khởi binh tạo phản, các bộ tộc khác mặc dù bất mãn với sự ương ngạnh và ức hiếp của Võ Chu, nhưng lại không có gan tạo phản, đây là hành vi tự phát của Lý Tận Trung và Tôn Vạn Vinh, bởi vậy, sáu bộ khác hiện tại vẫn sống ở trong lãnh địa này, duy trì thái độ trung lập đối với liên minh phản quân của Tôn – Lý và triều đình.
Ước năm vạn thiết kỵ Đột Quyết đột ngột giết đến Tùng Mạc đô đốc phủ, lập tức làm cho sáu bộ Khiết Đan vô cùng bất an, sáu tù trưởng khẩn cấp tụ hợp, tập kết binh lực, trận địa sẵn sàng đón địch, lúc này Dương Phàm mới thể hiện tác dụng, hắn lập tức cầm tín vật của Lý Đa Tộ khẩn cấp gặp sáu tù trưởng, thông báo ý đồ đến của người Đột Quyết.
Lục bộ trưởng từng được triều đình phong làm Thứ sử, cho nên bọn họ cũng không xa lạ gì đối với ấn tín triều đình, sau khi xác nhận thân phận của Dương Phàm, thủ lĩnh lục bộ đều rơi vào tình cảnh khó giải quyết.
Bọn họ cũng biết Lý Tận Trung và Tôn Vạn Vinh tạo phản là không có kết quả gì tốt, , cho nên mặc dù là Lý Tận Trung và Tôn Vạn Vinh đánh cho Chu quân đại bại, bọn họ vẫn không hề dao động, thủy chung trói buộc sở bộ không tham dự phản loạn.
Nhưng về phương diện khác, biên quân biên tướng (tướng ngoài biên ải) tiến hành ức hiếp bọn họ, cũng làm cho bọn họ căm hận không ngừng, bọn họ hiểu rõ, Lý Tận Trung và Tôn Vạn Vinh tạo phản, mặc kệ thành công hay thất bại, đối với bọn họ đều mới có lợi, bởi vì Lý Tận Trung phản loạn, sẽ khiến triều đình không dám không kiêng kỵ bọn họ, cho nên, trong lòng bọn họ, Lý Tận Trung và Tôn Vạn Vinh là đại anh hùng trong bộ tộc bọn họ.
Lúc này bộ chủ lực Khiết Đan của Lý Tận Trung và Tôn Vạn Vinh đang ở nam bộ Hà Bắc đạo chinh chiến, người già yếu đều ở lại hậu phương. Bởi vì trời đông giá rét, thành trì mới chưa xây, năm vạn người Đột Quyết như lang như hổ một khi giết tới, bọn họ nhất định sẽ không thể chống cự nổi. Đây đó đều là người già yếu, đều là cha mẹ, vợ con của những nghĩa quân, nếu bọn họ bị bắt đi, đại quân tiền phương sẽ không chiến tự tan.
Nhưng lúc này đại quân Đột Quyết đã đến, nếu muốn bảo vệ người già yếu, phụ nữ trẻ em quần tộc của Lý Tận Trung và Tôn Vạn Vinh, trừ phi sáu bộ bọn họ tham chiến, nhưng một khi tham chiến, bọn họ chẳng những phải đối mặt đội quân hổ lang của Đột Quyết, hơn nữa chẳng khác gì là tham dự mưu phản của Lý Tận Trung, ngày sau triều đình bình ổn phản loạn, sao có thể dễ tha bọn họ?
Lục bộ tù trưởng thảo luận một ngày cũng không có kết quả, ngày hôm sau các trưởng lão đức cao trọng vọng trong lục bộ cũng tham gia hội nghị, còn không có kết quả. Ngày thứ ba Tắc Nhĩ Trụ và Khế Bỉ Khắc Lực mất đi kiên nhẫn, đem năm vạn thiết kỵ kéo ra ngoài bày trước mặt hai bộ tộc lớn Độc Hoạt Bộ và Phân Vấn Bộ trong sáu bộ Khiết Đan, ra thông điệp cuối cùng đối với bọn họ:
- Nếu không mượn đường, xung đột vũ trang!
Thật ra, ngay bên cạnh Tùng Mạc Đô đốc phủ chính là Nhạc đô đốc phủ, mà Nhạc đô đốc phủ lại là mười bộ lạc lớn của Hề tộc. Hề vương hiện tại cũng tham chiến, là Lý Tận Trung, Tôn Vạn Vinh đồng mưu, tuy nhiên trận đánh hiện tại, người Hề có tác dụng cực kỳ bé nhỏ, xem ra quyết tâm phản của Hề vương cũng không kiên định.
Bởi vậy, một khi cùng lục bộ Khiết Đan binh qua cùng hướng, chẳng khác nào đưa lưng cho Hề tộc, nhưng người Đột Quyết cũng không lo lắng.
Quả nhiên, độ mạnh yếu vẫn là vũ lực, lục bộ Khiết Đan liên tiếp thảo luận hai ngày đều không có kết quả, ngày thứ ba Khế Bỉ Khắc Lực đem binh mã ngăn trước bọn họ, tù trưởng lục bộ và các trưởng lão đang ở trong doanh mặt đỏ tía tai tranh luận nhìn thấy đại binh áp tới cuối cùng phải cúi đầu.
Khế Bỉ Khắc Lực thật sự là không kiên nhẫn được, vừa định sai người thổi kèn lên, chuẩn bị khởi xướng thời điểm tiến công, người Khiết Đan phái người ra doanh, biểu đạt ý kiến của tướng lĩnh Đột Quyết và đặc phái viên Chu quốc:
- Đồng ý mượn đường, không can thiệp binh mã Đột Quyết này là hành động thông qua lộ tuyến của bộ Lý Tận Trung, Tôn Vạn Vinh.
Nhưng bọn họ đưa ra hai yêu cầu: Một là mượn đường có thể, nhưng binh mã Đột Quyết không được nhân cơ hội bắt người cướp của dọc tuyến đường đi đối với bộ tộc của bọn họ, bọn họ tụ tập kết binh mã, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Xem ra chuyện Đột Quyết và Chu quốc hòa thân, rồi lại lập tức trở mặt, tập kích cướp Hà Bắc đã khiến danh dự của đế quốc hoàn toàn phá sản rồi.
Thứ hai là bọn họ duy trì trung lập, sẽ không dựa theo yêu cầu của Dương Phàm, cung cấp dẫn đường với quân đội Đột Quyết. Nhưng Dương Phàm chỉ cần bọn họ cho mượn nói là đến nơi, về phần dẫn đường, bọn họ không chịu phái người, địa phương cũng không thiếu người Hán, trong đó có một số từng làm biên quân. Dương Phàm rất nhanh đã tìm được hai người dẫn đường, năm vạn thiết kỵ lao thẳng tới thành trì mới của Tôn Vạn Vinh.
Mà hề Vương từ đầu đến cuối đều không phái người nào ra để chặn đường, ngược lại, sau khi biết được Đột Quyết xuất binh tập kích bất ngờ Tôn Vạn Vinh, Hề Vương hoảng sợ ra lệnh, mệnh lệnh binh mã của ông ta lập tức toàn bộ rút về, xem ra, ông ta là phải hành quân lặng lẽ rồi.