Dương Phàm biết, ở những nơi như thế này, thông thường giữ chức Lý chính trấn đều là do những người có thể lực nhất, gia đình giàu có nhất, bởi vậy đã đoán rằng nhà của Lý chính ở đây chính là ngôi nhà lớn nhất, bởi vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Ai ngờ vị Lý chính này đang nhìn bọn họ, lại nói:
- Các ngươi muốn tá túc ở trong thôn sao? Các ngươi nhiều người như vậy, muốn ở lại, cũng chỉ có nhà Lương lão gia mới có nơi lớn như vậy.
Dương Phàm ngạc nhiên nói:
- Trong thôn còn không phải nhà Lý chính Lương là lớn nhất ư?
Lý chính lặng lẽ nói:
- Trong thôn này tám phần đều là họ Lương, muốn nói đến nhà lớn nhất thì phải nói đến nhà Lương lão gia gia, Lương lão gia làm quan lớn ở trong kinh thành, làm chủ quản ở Hình bộ, chức quan rất lớn! Đó là tòa nhà tổ tiên của nhà Lương lão gia, bởi vậy được sửa sang lại thành một ngôi nhà lớn, tuy nhiên bình thường cũng không ai đến ở, chỉ có vài lão gia nhân trông coi.
Dương Phàm suy nghĩ một lát, lờ mờ nhớ ra quả thật trong Hình bộ có một chủ quản họ Lương, khi mình còn ở Hình bộ, ông ta còn từng đến đến nhà mình để tặng lễ vật hàng năm cho mình, không ngờ hôm nay lại đến quê hương của ông ta. Dương Phàm liền nói:
- Như vậy, có thể làm phiền Lý chính Lương nói một chút, cho chúng tata ở lại được không?
Nói xong, Dương Phàm tiến lên một bước, nhét một đồng tiền vào tay Lương Lý chính, Lương Lý chính nhận tiền, trên mặt lập tức lộ vẻ tươi cười, sảng khoái mà nói:
- Được, mọi người đi theo ta!
Lương Lý chính đi trước dẫn đường, trên đường đi, có mấy đứa nhỏ chạy theo sau xem náo nhiệt, oai phong cực kỳ.
Khu nhà tổ tiên của Lương chủ quản ở Hình bộ ở gần triền núi cuối thôn, trang viên phía sau đươc bao bọc bởi một sườn núi lớn, trên sườn núi là cây ăn quả, dưới chân núi là một ngôi nhà.
Lầu gác ở giữa các bức tường trắng, ngói xanh, đối với đại đa số người dân ở trong sơn thôn này, ngôi nhà trông rất có phong thái nghiêm trang của một gia đình giàu có hơn, chỉ vì nó là nhà tổ nên mới sửa sang lại, người nhà Lương gia cũng không ở đây, nên có một loại hương vị hoang vu, nhưng ngọn cỏ dại quá đầu người mọc ở bờ tường chập chờn theo chiều gió.
Xung quah trạch viện nhà Lương gia không có nhà nào khác, giữa nhà họ Lương và những nhà dân khác có một bức tường ít nhất cũng cao mấy trượng, nền đất được sửa sang gọn gang, trước bức tường phía cổng còn thiết kế xây một bức bình phong, có cọc buộc ngựa, lát gạch màu xanh, chỉ có điều trên mặt đất và trên bức tường đều có những tảng rêu lớn màu xanh, hai chiếc đèn lồng mày đỏ treo trên cánh cửa cũng đã phai đi nửa màu, chuyển sang màu hơi trắng.
Nếu như buổi tối đến đây, có lẽ còn thấy sợ ma, nhưng Dương Phàm lại thấy rất hài lòng với nơi này, nơi yên lặng mới tốt.
- Cốc cốc cốc!
Lương Lý chính nắm lấy cái nắm cửa ra sức gõ, cái nắm cửa này đều đã rỉ sét cả, bởi vì căn bản là không có người trông coi ở tiền viện nên Lương Lý chính phải ra sức gõ thì người bên trong mới nghe thấy được, một giọng nói già nua quát lên:
- Đừng gõ nữa, nghe thấy rồi!
Một lát sau “két” một tiếng, cánh cửa nách trên cửa chính mở ra, ở bên trong, một gương mặt già nua, vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn ra bên ngoài.
Lúc này Lương Lý chính ở trước mặt cũng không dám nói lớn tiếng, mặc dù đây chỉ là một lão quản gia của Lương gia tức giận nhưng Lương Lý chính cúi đầu nói:
- Kiều quản gia, xin chào!
- Chuyện gì?
Những nếp nhăn trên mặt Kiều quản gia giống như là vết dao khắc, cũng không vì sự khách sáo của Lương Lý chính mà thay đổi, giọng nói cũng rất cộc cằn, thể hiện tính cách thiếu kiên nhẫn.
- Là như thế nào…
Lương Lý chính đem ý định của đoàn người Dương Phàm nói qua một lần, kèm theo một nụ cười nói:
- Lão quản gia, người xem?
Dương Phàm đúng lúc bước lên một bước, chắp tay nói:
- Vãn bối bái kiến lão nhân gia, đoàn người vãn bối đang đi qua Phục Ngưu Sơn về kinh thành, trên đường đi qua đây thì trời tối, muốn nghỉ nhờ ở quý phủ một đêm, mong rằng lão nhân gia đồng ý.
Lương Lý chính liền nói nhỏ một câu:
- Bọn họ đồng ý trả tiền, ta nghĩ phòng ở quý phủ dù sao cũng để trống, cho nên liều lĩnh đến đây, lão quản gia, ngài xem?
Đôi mắt đục ngầu của lão quản gia nhìn Dương Phàm một lượt, lại nhìn đoàn người phía sau, Lý Khỏa Nhi lúc này đã xuống xe, mặc y phục củ tỳ nữ, ngửa cổ tò mò nhìn bảng hiệu sơn đen ở bên trên, lão quản gia nhìn thấy đi theo bọn họ còn có nữ nhân nên bớt cảnh giác, lúc này mới khẽ hừ một tiếng:
- Đợi ở đây!
Lão quản gia đóng cửa “ầm” một tiếng, một lát sau, cửa chính mở ra, dường như cánh cửa này đã rất lâu không mở, vừa mở ra liền chầm chậm vang lên một âm thanh ma sát đến rợn người. lão quản gia mặt nghiêm nghị đứng ở bên trong cánh cửa, chỉ vào bên trong nói:
- Vào đi!
Rồi lại để hai tay ra sau lưng, còng lưng đi về trước.
Dương Phàm vừa mới dắt ngựa vào cửa, lão quản gia lạnh băng mà nói:
- Trong nhà ít người, toàn bộ già trẻ mới có năm người, không chuẩn bị nhiều đồ ăn, có nồi và bếp rồi, các người tự làm đi.
Lý Khỏa Nhi nhanh nhẹn vừa vào đến, nghe thấy vậy, tức giận mà nói:
- Người này sao…
Dương Phàm kéo nàng, nhìn nàng khẽ lắc đầu, sau đó nhìn lão quản gia cười nói:
- Vâng, có thể tác túc một đêm, vãn bối đã vô cùng cảm kích, vãn bối sắp xếp xong liền đến tạ ơn!
****
Lương gia quả thật không ít phòng, không biết Lương quản gia là một người có tâm trạng áo gấm về làng hay là hàng năm khi về quê giỗ tổ người thân đều phải đến cho nên trong sân xây rất nhiều phòng xá. Đoàn người Dương Phàm cũng chỉ trên dưới hai mươi người, dù có đông hơn gấp hai ba lần cũng không ở hết phòng ở đây.
Lương quản gia sắp xếp cho bọn họ ở phía đông viện, dặn dò một câu không được đi lại lung tung trong Lương gia, liền trầm mặt bỏ đi, không lâu sau, mấy gia nhân ôm chăn đệm đến cho đám người Dương Phàm, chăn đệm tuy không mới, nhưng lại thường xuyên phơi nắng, nên cũng không có cảm giác ẩm ướt.
Cơm tối đương nhiên là phải tự mình chuẩn bị, cũng may trong đoàn gần nửa là nữ nhân, đừng thấy bọn họ là nữ anh hùng vũ đao lộng thương, khả năng nữ công và nấu nướng chí ít cũng có tám người trong mười người đều giỏi, bởi vì các nàng sớm muộc gì cũng phải lập gia đình, những thứ này đều là những kiếm thức cơ bản của phụ nữ, cho dù là làm phu nhân của gia đình giàu có, bình thường thì không phải xuống bếp, nhưng nếu không biết những thứ này thì cũng sẽ bị nhà chồng chỉ trích.
Cả đoàn đã đi một ngày rồi, ai cũng mệt mỏi, đèn dầu của Lương gia lại không được sáng lắm, ăn xong cơm tối rất nhiều người liền đi ngủ sớm, Lư Lăng Vương Lý Hiển trên đường đi đều không có cảm giác được ngủ thoải mái, nếu không phải ngủ ở trong xe cũng là ngủ ử ngoại thành, hôm nay cuối cùng cũng được ngủ yên ổn, sớm đã mơ một giấc mộng đẹp.
Dương Phàm được coi là người phụ trách, đi đường nghỉ ngơi, sắp xếp điều hành, rất nhiều việc đều do hắn làm chủ, hao phí tinh lực càng nhiều hơn với những người khác, hắn cũng không phải là mình đồng da sắt gì, tại sao lại không biết mệt? Tuy nhiên nơi này vô cùng vắng vẻ, cần phải cực kỳ cẩn thận, hắn liền đi sắp xếp bảo vệ trước.
Lư Lăng Vương là người quan trọng nhất cần bảo vệ, bình thường Dương Phàm phụ trách cả đoàn, Hoàng Húc Sưởng và Hứa Lương thì phục trách an toàn của Lư Lăng Vương, trước giờ không rời nửa bước, bây giờ cũng vậy, hai bên là phòng ngủ của Lư Lăng Vương và Lý Khỏa Nhi, hai người bọn họ nằm ngủ bên trong nhà chính. Hơn nữa còn phụ trách việc tuần tra lúc nửa đêm.
Dương Phàm cũng không dám ở xa, sau khi hắn sắp xếp chỗ ở cho Cao Oánh và Lư Lăng Vương và bố trí thị vệ canh gác ở trên nóc nhà, Dương Phàm sắp xếp xong xuôi hết thảy, lúc này mới kéo thân thể mệt mỏi về phòng ngủ của mình. Đèn cũng không mở, quăng đao về phía đầu giường rồi ném mình lên giường.
Dương Phàm thở dài một tiếng, nhẹ nhàng duỗi người ra một chút, chỉ cảm thấy xương khớp toàn thân đều nhức mỏi. Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, lười biếng mà đưa hai tay đến bên hông sờ vạt áo, đang định nới rộng áo khoác ra. Đột nhiên, động tác uể oải bỗng trở nên nhanh như quỷ mị, lập tức đưa tay lên, hắn liền cầm thanh đao để dưới gối, ánh mắt như mũi tên nhọn nhìn về phía cửa sổ
Sắp tới đầu hạ, thời tiết không lạnh, Dương Phàm lại muốn theo dõi tình hình ở chỗ Lư Lăng Vương nên cũng không đóng cửa sổ, lúc này có một người đang lén lút bò vào từ cửa sổ. Dương Phàm nhìn một cái, ánh mắt sắc bén lập tức dịu lại, tay đang nắm chặt vỏ đao cũng buông ra.
Từ cửa sổ, một người đang bò vào, người này dáng người yểu điệu, y phục chỉn chu, dù ở ở trong bóng đêm cũng có thể nhìn ra là một nữ nhân có dáng điệu vô cùng ôn nhu, ngoài Lý Khỏa Nhi ra thì còn la ai nữa, Lý Khỏa Nhi nhẹ nhàng tiến vào như một con mèo ăn vụng, rồi đóng cửa sổ lại.
Dương Phàm quay người lại, thắp ngọn đèn dầu. Ánh đèn sáng ngời, nhanh chóng tràn ngập khắp căn phòng nhỏ, Lý Khỏa Nhi nghiêng người, mềm mại ngả người ngồi xuống giường, cười dịu dàng nhìn hắn.
Dưới ánh đèn, da thịt nàng ẩn hiện, giống như một bông hoa đào nở rộ, má lúm đồng tiền thanh tú động lòng người. người ta thường nói, ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, nhan sắc tăng thêm ba phần, một cô gái cũng như một viên ngọc, lúc này đây, quả nhiên là diễm quang tứ xạ, dung nhan tỏa sáng.
Nàng vừa mới tắm gội xong, mái tóc dài đen nháng chỉ buộc nhẹ lại, y phục mềm mại sát thân người, eo rất nhỏ, vô cùng khêu gợi quyến rũ, tất cả mọi xinh đẹp đều được ẩn sâu ở bên trong xương cốt. Dương Phàm nhìn cũng không khỏi âm thầm thán phục cái gọi là báu vật trời sinh quả nhiên cũng không giống như bình thường, nếu không một cô gái còn rất trẻ tuổi, sao có thể từ đi, đứng, ngồi, nằm, tất cả đều toát lên vẻ phong lưu như vậy.
Dương Phàm trầm mặt xuống, hỏi:
- Ngươi tới làm gì?
Lý Khỏa Nhi tháo tóc ra, mái tóc hơi ẩm xõa ra sáng lên như thác nước, mái tóc xõa xuống hai vai, khuôn mặt dường như được chiếu sáng, khiến cho người ta cảm thấy ánh mắt vô cùng quyến rũ. Lý Khỏa Nhi lúc này mới nhìn hắn, cười quyến rũ, gắt giọng:
- Trừng mắt cái gì, sao hả, ăn xong rồi muốn phủ nhận sao?
Dương Phàm sa sầm mặt nói:
- Ta là đối với một thôn nữ, không phải với một quận chúa triều đình, đều là sai lầm, mắc sai lầm một lần là đủ rồi, ta sẽ không tái phạm lần thứ hai.
Lý Khỏa Nhi nhẹ nhàng nhướng lông mày lên, mê hoặc nói:
- Phàm ca ca, một lần là đủ để giết huynh rồi!
Dương Phàm mỉm cười:
- Thật sao? Vậy thì, quận chúa… À! Nếu chúng ta có thể bình yên mà trở về kinh thành… sẽ phải gọi cô là công chúa rồi, không biết một cô nương chưa lấy chồng như công chúa điện hạ, có dám để lộ ra chuyện này không?
- Ta…
Lý Khỏa Nhi lập tức cứng họng. cho dù cha nàng đã trở thành Hoàng Thái Tử, Võ Tắc Thiên chưa chết thì người nhà họ đều phải cúi đầu phục tùng, ai dám bừa bãi? Cho dù là Võ Tắc Thiên chết rồi, cha nàng thuận lợi đăng cơ làm thiên tử, con gái của vua sao dám đem chuyện này nói ra ngoài, không cần thể diện hoàng gia nữa sao?
Câu hỏi này, Dương Phàm thật sự là đã làm khó nàng, Lý Khỏa Nhi hậm hực, vẻ mặt xinh đẹp quyến rũ đã bị thay thế bởi vẻ mặt trẻ con đáng yêu. Bên ngoài sân, Cổ Trúc Đình siết chặt thanh kiếm, đang bước vội vàng đi từ phòng bếp về phía phòng Dương Phàm…
Trong khi năm vạn kỵ binh Đột Quyết còn kém một ngày lộ trình mới đuổi tới Tùng Mạc Đô Đốc phủ, Mã Kiều suất kĩnh mười tên lính cường tráng đã phong trần mệt mỏi mà đuổi tới U châu.
Khi Lâu Sư Đức đóng quân tại đây nhận được tin tức của Mã Kiều, lập tức truyền tin cho Võ Du Nghi kẻ vẫn nắm giữ gần nửa binh mã không chịu giao ra binh quyền, co đầu rút cổ trong thành Đàn Châu, cùng với Sa Trá Trung Nghĩa đang trụ tại nam tuyến, Lý Đa Tộ tại đông tuyến, mấy lộ đại quân cùng lúc khởi hành, bày ra “thập diện mai phục”.
Khi các lộ quân bên này vừa dừng chân, Phí Mạt liền một đường chạy như điên tới Thanh Long vịnh nơi Tôn Vạn Vinh dừng chân.
Tôn Vạn Vinh vừa nghe Tân thành bị tập kích, cha mẹ, người thân rơi vào tay kẻ địch, em rể Ất Oan Vũ không rõ tung tích, những vật tư vũ khí cướp được trong mấy tháng này cũng rơi vào tay của bọn Đột Quyết, nhất thời như ngũ lôi oanh đỉnh.
Ông ta tuổi đã cao, cả đời bôn ba ngoài chiến trường, tinh thần và thể xác sớm đã mệt mỏi, lại nghe được tin tức này, chịu đả kích lớn, cổ họng ngòn ngọt, phun ra ngụm máu tươi. Chờ ông ta tỉnh lại, dĩ nhiên đại thế đã mất, trong lúc ông ta ngất đi, tin tức này đã lan truyền khắp toàn quân.
Mấy tên dũng sĩ vào sinh ra tử cùng Phí Mạt không biết tin tức này sẽ ảnh hưởng lớn đến quân tâm sĩ khí, bọn họ vẫn giống như trước đây cùng những bộ lạc khác tranh đoạt nguồn nước và đồng cỏ, nhanh chóng trực tiếp nói ra những chuyện đã phát sinh
Bọn họ thậm chí còn thêm mắm dặm muối, làm cho tình trạng tộc nhân càng thêm thảm, nói người Đột Quyết hung tàn hơn, mục đích của bọn họ kì thật rất đơn giản: kích thích thù hận của tộc nhân, cùng nhau giành lại Doanh châu, cứu thân nhân bọn họ trở về.
Thế nhưng bọn họ bây giờ đã không còn là những tên du mục như trước, mà đã trở thành quân đội viễn chinh bên ngoài, bên cạnh họ cũng không còn là đàn dê bò chỉ cần hai người là có thể chăm sóc tốt, bên cạnh họ lúc này là đại quân Chu như lang như hổ, tin tức này đã hủy đi bọn họ.
Như lời nói của Dương Phàm:
- Nếu bị chúng ta đánh bại, các ngươi chỉ cần bại một lần, liền không còn đường sống!
Này gọi là kỷ luật quân đội không nghiêm, không rèn luyện dưỡng thành cuộc sống quân ngũ trường kỳ, khi thế trận nghiêng về mình, họ như lang như hổ, ai cũng muốn tiên phong, vừa gặp phải ngăn trở to lớn, liền thành năm bè bảy cánh, một đám ô hợp dù từng người thân thể cường tráng, cũng không thể phát huy sức mạnh toàn quân nên có.
Tôn Vạn Vinh sau khi tỉnh lại, biết được tin tức đã lan truyền toàn quân, ông ta liền biết đại thế đã mất.
Biết rõ đường trở về có đại quân triều đình ngăn chặn, nhưng ông cũng không thể đưa ra được quyết sách nào khác. Phần đông tướng lĩnh hết sức phẫn nộ, không kìm nổi giận dữ gầm thét, đều tỏ vẻ muốn giành lại Doanh châu.
Tôn Vạn Vinh tự lực khó có thể xoay chuyển tình thế, chỉ đành đưa ra quyết định biết rõ sai lầm:
- Lựa chọn lộ tuyến gần nhất, ngày đêm tiến nhanh, giành lại Doanh châu.
Lý Đa Tộ sớm phục binh phía trước. Trước phục kích bọn họ trên tuyến đường buộc phải đi qua, sau đó lui về phòng tuyến sớm chuẩn bị để ngăn chặn, song phương ác chiến một ngày một đêm, Sa Trá Trung Nghĩa suất quân vây đành phía sau, chặt đứt đuôi của bọn họ cũng là một kích trí mạng.
May mắn đội quân của Tôn Vạn Vinh phần lớn là kỵ binh, lanh hoạt cường tráng, không đợi Sa Trá Trung Nghĩa hình thành vòng vây, bọn họ thoát khỏi vòng vây thẳng tiến hướng tây. Kết quả ở Ngọc Điền lại gặp phải Lâu đại bàn tử dẫn quân đánh giết, trận chiến này khiến cho tổn binh hao tướng, Tôn Vạn Vinh chỉ còn lại hơn hai vạn lỵ binh vượt qua Ngư Dương chạy về phía đông bắc.
Lúc này, ông không phải vì hồi binh cứu viện cho tộc nhân, mà chỉ muốn bảo toàn lực lượng của nhánh quân này. Kết quả vượt qua Ngư Dương, vừa ra khỏi trường thành, lại bị đánh lén: bị tộc Hề phục kích.
Hề vương biết được Đột Quyết cùng Đại Chu liên minh, phá tan hang ổ của Tôn Vạn Vinh. Dưới sự kinh hãi lập tức thu binh, triệu tập mưu thần khẩn cấp bàn bạc kế hoạch, quyết định đầu quân triều đình. Vì muốn lập công chuộc tội, y lần nữa phái binh mã, chẳng qua vốn là đồng minh của Tôn Vạn Vinh nay đã trở thành địch nhân của ông ta.
Tôn Vạn Vinh vạn lần không ngờ được Hề vương chỉ là ngọn cỏ đầu tường, một trận chiến liền đánh tan toàn bộ nhân mã của ông. Tôn Vạn Vinh thống lĩnh binh mã của mình chạy trốn về phía tây, muốn đi qua Hề quốc rộng lớn để trở lại địa bàn Khiết Đan, ai ngờ đón đầu lại là thần binh đạo tổng quản Dương Huyền Cơ.
Dương Huyền Cơ vốn áp tải Võ Du Nghi về phía bắc, kết quả Võ Du Nghi vừa đến Hà Bắc, chạy trốn trong thành, không bao giờ trở ra, mấy viên đại tướng cũng bị y bắt giữ, kìm hãm hành động của bọn chúng, Dương Huyền Cơ không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi trong thành Đàn châu “ nghỉ ngơi dưỡng sức”.
Lúc này, Lâu Sư Đức nhận được tin tức hang ổ của người Khiết Đan, quân tâm đại loạn, trước lại có chiếu thư của Võ Tắc Thiên nghiêm từ răn dạy, mới khiến cho Võ Du Nghi hạ quyết tâm phái vài viên tướng dưới quyền tham dự vào việc bao vây tiễu trừ, mà Dương Huyền Cơ là một trong những lộ binh đó.
Tôn Vạn Vinh bị đón đầu ngăn cản, lại trốn theo hướng đông, lại gặp phải một lộ nhân mã khác dưới trướng Võ Du Nghi, thống lĩnh binh mã là tiền quân tổng quản Trương Cửu Lễ, quân Khiết Đan lúc này hoàn toàn mất hồn mất vía, căn bản không còn lòng dạ ham chiến, song phương quần chiến một trận,
Tôn Vạn Vinh lần nữa dẫn theo bộ binh trốn chạy.
Khắp nơi mịt mờ, dường như xung quanh đều là ohục binh, Tôn Vạn Vinh hốt hoảng chạy trốn, có đường liền chạy, kết quả càng chạy càng xa Doanh châu, hoàng hôn buông xuống, Tôn Vạn Vinh hạ lệnh cho tàn quân cắm trại tại một mảnh rừng, kiểm kê nhân mã, mấy viên đạ tướng bị thất lạc, những chiến tướng dũng mãnh nhất trong lúc loạn chiến khồn biết đã bị giết chết ở nơi nào, lúc này lưu lại bên cạnh ông ta chưa đầy ba nghìn quân, người nào hầu như cũng bị thương, thấy tình cảnh này, Tôn Vạn Vinh không khỏi lệ rơi đầy mặt.
Lúc ánh trăng treo trên ngọn liễu, Phí Mạt ra ngoài thăm dò tình hình đã trở lại, y ở phụ cận một khe núi tìm được vài hộ người miền núi, sau khi nghe ngóng mới biết được bọn họ thế những đã chạy trốn tới Lộ huyện( nay là Thông châu) cách U châu rất gần.
Tôn Vạn Vinh nghe Phí Mạc bẩm báo xong, không khỏi trầm mặc. Hiện tại màn đêm u ám, nhất thời có thể ẩn thân, nhưng bình minh ngày mai, ông ta muốn trốn còn khó hơn lên trời, nếu ông ta đoán không nhầm…quân đội Đại Chu đã phong tỏa hết thông đạo về phương bắc.
Trong rừng, lửa trại thê lương được đốt lên, ánh lửa đỏ cũng không che hết sắc mặt tái nhợt của Tôn Vạn Vinh. Ánh lửa nhảy múa trên không trung, khi ánh lên mặt, liền biến thành màu trắng tro tàn, Tôn Vạn Vinh ngồi đằng kia vẫn chưa hề động qua, trên tóc rất nhanh phủ một tầng tro tàn, như nhiễm một tầng sương.
Phí Mạt nhìn Tôn Vạn Vinh trầm mặc, bất an nói:
- Đại nguyên soái, chúng ta hiện tại phải làm gì, các huynh đệ đều có chút bàng hoàng thất thố, còn chờ vào kế hoạch của đại nguyên soái, mới quyết định hành động.
Tôn Vạn Vinh lặng yên lắc đầu, chán nản nói:
- Mọi hy vọng lúc này chính là hàng Đường, thế nhưng quân Đường bỏ mạng trong tay ta hơn hai trăm người, nếu như hàng quân Đường, ta chỉ có con đường chết không nghi ngờ. Nếu chạy về Đột Quyết, Đột Quyết cũng có phần lưỡng lự, Mặc Xuyết dù dung nạp được kẻ khác cũng quyết không tha cho ta. Nếu hướng về Tân La…, binh mã của Lý Đa Tộ sớm phá hủy con đường phía đông, chuyến đi này tuyệt không còn hy vọng. Nếu về Doanh châu, Tân thành bị tàn phá không còn gì. Lục bộ lạc còn lại vì bảo vệ chính mình, tuyệt không thể chứa chấp ta, ta còn có thể chạy về đâu? Còn chạy về nơi nào!
Tôn Vạn Vinh dùng sức bẻ một đoạn càng khô, “ rắc” một tiếng bẻ gãy làm hai đoạn.
Phí Mạt há miệng thở dốc, một câu cũng không thể nói.
Phí Mạt yên lặng ngồi xuống bên cạnh ông ta, quay đầu nhìn lại những binh lính mệt mỏi dựa vào gốc cây trong rừng, thở dài thật sâu.
Tôn Vạn Vinh ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên không trung.
Ánh trăng như sương chiếu lên chòm râu của ông ta, chòm râu nhẹ lay động trong gió.
Xuất thần một lúc, Tôn Vạn Vinh mới nói:
- Tám bộ lạc Khiết Đan, mỗi người đều mang dị tâm, nếu không phải như vậy, cho dù là quân Đường hay người Đột Quyết sao có thể thắng ta dễ dàng như vậy! Nếu như, lưu lại sáu bộ lạc Khiết Đan của Doanh châu có thể gợi nhớ giao tình đồng tộc, càng thêm bảo hộ tộc nhân chúng ta, chúng ta không thể thất bại như thế này?
Ông ta lắc đầu cười khổ, trịnh trọng nói với Phí Mạt:
- Phí Mạt, ngươi nhớ kĩ, bát bộ lạc Khiết Đan nếu không thể thống nhất, cho dù tiếp tục chịu khổ, cũng không thể giuơng cờ tạo phản, kia chỉ mang đến tai học cho chúng ta mà thôi. Người Khiết Đan chúng ta muốn đứng lên, bát bộ lạc nhất định phải đoàn kết một lòng, siết thành một nắm tay!
- Vâng! Lời nói của đại nguyên soái ta sẽ nhớ kỹ!
Phí Mạt nói xong, lại ngượng ngùng mà nói:
- Nhưng… lời này của đại nguyên soái hẳn nên dặn dò Lạc Vụ Chỉnh, Hà A Tiểu bọn họ mới phải, ta… ta làm gì có tư cách nghe được lần răn dạy này của đại nguyên soái.
- Không nên xem nhẹ bản thân. Không ai từ nhỏ đã là anh hùng!
Tôn Vạn Vinh vỗ vỗ vai y:
- Hà A Tiểu, Lạc Vụ Chỉnh bọn họ đều phải đánh trận, không biết có thể sống sót hay không, hiện lời nói này, ta cũng chỉ có thể dặn dò ngươi!
Ông ta chậm rãi đứng dậy, hít sâu một hơi, đột nhiên cao giọng quát:
- Người tới!
Tuy rằng chinh chiến một ngày, trốn chạy một ngày, tộc nhân ai cũng đều sức cùng lực kiệt, Tôn Vạn Vinh trầm giọng quát một tiếng, mấy tên đầu lĩnh cùng thân binh bên cạnh nhanh chóng xuất hiện trước mặt ông ta.
Tôn Vạn Vinh ngưng mắt nhìn Phí Mạt, đột nhiên rút ra thanh đao, đặt lên đầu vai Phí Mạt, trầm giọng nói:
- Quỳ xuống!
- Đại nguyên soái…
Phí Mạt tuy vẻ mặt mờ mịt, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh quỳ trước mặt Tôn Vạn Vinh.
Tôn Vạn Vinh trang nghiêm nói:
- Ngươi, thủ lĩnh bộ lạc Điệt Lạt, Điệt Lạc tuy chỉ là một bộ lạc nhỏ của tộc ta, nhưng bộ lạc ngươi trước nay luôn thiện chiến, dũng cảm, nổi danh dũng sĩ bộ lạc. Nay, ta đem bản thân cùng bộ lạc Khả Hãn đều giao cho ngươi, do người bảo hộ, dẫn dắt bọn họ!
Phí Mạt kinh ngạc há to miệng, thật lâu mới phản ứng lại, kinh hoảng nói:
- Không không không, đại nguyên soái, ta không được, ta…ta chưa có bản lĩnh quản lý bộ lạc lớn như vậy.
Tôn Vạn Vinh cảm thấy chát đắng, nói:
- Có thể lớn bao nhiêu? Bộ lạc của chúng ta đã không có bao nhiêu người, nếu lúc này tam bộ lạc không thể đoàn kết, sớm muộn cũng bị những bộ lạc khác thâu tóm.
Ông ta phấn chấn tinh thần một chút, lại nói:
- Ngươi hãy nghe, ta hiện tại đem bộ lạc của ta và Lý Tận Trung nhập vào bộ lạc của ngươi. Nếu ngươi muốn cho tân bộ lạc yên ổn, hưng thịnh, phải không ngừng hùng mạnh, thẳng đến khi các ngươi có được thực lực thống nhất bát bộ lạc!
Phí Mạt chân tay luống cuống, lúng túng nói:
- Ta…ta sao được? Ta không được…
Tôn Vạn Vinh quả quyết nói:
- Ngươi không được, còn con ngươi! Con của ngươi không được còn tôn tử của ngươi! Đem mệnh lệnh của ta trở thành tổ huấn của ngươi, đời đời lưu truyền cho con cháu, một ngày nào đó gia tộc của ngươi sẽ xuất hiện một hậu đại trí dũng song toàn, có thể hoàn thành di mệnh hôm nay của ta!
Phí Mạt kinh ngạc nói:
- Đại nguyên soái, chúng ta… hiện giờ thân ở trung vây, sinh tử khó liệu, chuyện về sau… vẫn là phá được vòng vây mới nói đi.
Tôn Vạn Vinh khóe miệng mang một tia cười cổ quái:
- Chuyện lúc này, ta sẽ giải quyết, đây là chuyện mà thủ lĩnh ta phải làm, cũng là chuyện cuối cùng ta có thể làm vì các ngươi! Ta dùng cái chết của mình, đổi một con đường sống cho các ngươi! Nhớ kỹ, ta là bị các ngươi giết chết, chỉ có như vậy các người mới được trều đình đặc xá, ban cho đất đai, khiến cho tộc nhân được an cư!
Tất cả đầu lĩnh đều kinh hãi, ngẩng đầu nhìn ông ta:
- Đại nguyên soái!
Vài người nhanh nhẹn phản ứng nhanh sẵn sàng nhảy bổ vào ngăn cản ông ta.
- Cần phải tuân theo di mệnh của ta, đừng để ta phải chết vô ích!
Tôn Vạn Vinh ngữ khí âm vang, tựa như âm thanh kim thạch, vừa dứt lời, không đợi mọi người kịp phản ứng, trường đao trong tay đột nhiên quay lại, xẹt qua cổ họng mình!