Từ nay về sau, chúng ta đi hướng kinh thành, mà Vương gia do Cao Oánh và Hứa Lữ Soái hộ tống xuống, thì đi trước một bước qua Lỗ Dương Quan rồi. Bởi vì Vương gia sức khỏe không tốt, lại không thể ngồi xe cưỡi ngựa mục tiêu quá lớn, đi đường xa không được, vì thế qua Lỗ Dương Quan dựa theo sự sắp xếp của ta mà ẩn đi.
Các ngươi ở khách điếm huyện Lỗ Sơn nhìn thấy Vương gia là Cổ cô nương. Sau này, ta cho phép mọi người ra đường, cho nội gián có cơ hội đưa tin tức ra. Ta giả vờ cùng Cổ cô nương đi mua dược vật hóa trang cần thiết, kì thực âm thầm lén theo dõi vài người nghi ngờ lớn nhất trong các ngươi ...
Dương Phàm nói tới đây, nhìn cười Hoàng Húc Sưởng sắc mặt đang hết sức khó coi, chế nhạo nói:
- Đương nhiên, ta đối với Hoàng Lữ Soái nói muốn hắn và Nội vệ theo dõi trong các ngươi tìm người đáng nghi ngờ, ta cùng Cổ cô nương đi mua dược vật dịch dung. Hoàng Lữ soái, ngươi nghĩ không ra là lúc ngươi đang theo dõi người khác lại bí mật tiết lộ tin tức, ta ở ngay phía sau ngươi?
Hoàng Húc Sưởng tức giận nói:
- Ngươi thối lắm! Nếu ta là nội gian, khi ta ở Trấn Cô Thủy làm gì liều mạng như vậy? Ta từng giết mấy tên thích khách phóng tới phòng ngủ của Vương gia!
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Đương nhiên! Ngươi khi đó biết rõ Vương gia đã bị ta đổi đi, trong phòng chỉ có ta ở chỗ ấy chờ, ngươi chọn bại lộ thân phận sao? Bọn họ cũng không phải anh em ruột của ngươi, vì bảo vệ chính ngươi, ngươi có chuyện gì mà không dám làm?
Hoàng Húc Sưởng trừng mắt nhìn Dương Phàm, một lúc sau, bỗng nhiên u ám cười, nói:
- Thông minh! Thật thông minh! Không thể tưởng được, ngươi vẫn chuyện gì đều nói với ta. Thương lượng với ta cùng nhau xử lý, kết quả lại tính kế ngay cả với ta, Dương Phàm, ngươi thật sự rất thông minh!
Những lời này Hoàng Húc Sưởng vừa ra khỏi miệng, không nghi ngờ gì chính là thừa nhận thân phận của mình. Lập tức mọi người xôn xao, đám người Việt Tử Khuynh, Trương Khê Đồng, Ngụy Dũng chửi ầm lên, Điền Ngạn trên cánh tay bị thương một đao thấu xương, rất có thể phải tàn phế hai mắt rưng rưng, căm tức nhìn Hoàng Húc Sưởng nói:
- Ngươi giỏi lắm! Ngươi giỏi lắm! Uổng ta gọi ngươi một tiếng đại ca, cùng sống cùng chết mà đi theo ngươi, ngươi... Ngươi này là thứ mặt người dạ thú!
Hoàng Húc Sưởng đột nhiên điên cuồng mà quát to:
- Câm miệng! Ta đẫm máu sa trường. Trải qua sinh tử, thì sao? Hiện giờ không phải là một Lữ soái nho nhỏ sao? Chỉ cần ta làm thành công chuyện này, Ngụy vương liền nhận ta làm tướng quân! Làm Đại tướng quân, làm rạng rỡ tổ tông, phúc ấm con cháu, chỗ tốt như vậy. Đổi lại là ngươi ngươi chịu không bằng lòng không?
Trả lời y chính là một cục đàm, Điền Ngạn ngụm một cục đàm phun tới mặt của y.
Ánh mắt Dương Phàm chợt lóe lên, lập tức hỏi tới:
- Ngươi là người của Ngụy vương phái tới?
Hoàng Húc Sưởng cười lạnh nói:
- Hiện giờ ta đã rơi vào tay ngươi, muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi, còn hỏi nhiều như vậy để làm chi? Ha ha, ta tuy rằng thất bại, nhưng các ngươi thì sao? Tin Lư Lăng Vương do một nam một nữ hộ tống bí mật đã truyền ra ngoài Lạc Dương. Ngươi không thấy dưới chân núi kia hơn trăm tên thích khách đột nhiên bỏ chạy rồi hả? Bọn họ đã biết chân tướng, Lư Lăng Vương trốn không thoát đâu, Lư Lăng Vương vừa chết, đám người các ngươi toàn bộ đều phải chết, trên đường hoàng tuyền, ta chỉ là đi trước một bước thôi!
Mọi người giận không kiềm được, Ngụy Dũng và Trương Khê Đồng lập tức rút đao tiến lên muốn chém hắn, Dương Phàm giơ tay ngăn lại bọn họ, lạnh lùng cười nói với Hoàng Húc Sưởng :
- Điểm này phải làm ngươi thất vọng rồi, ta còn phải cảm tạ ngươi trăm cay nghìn đắng đưa tin tức ra. Làm cho bọn họ biết rằng Lư Lăng Vương không cùng một chỗ với chúng ta , như vậy, chúng ta có thể che chở Vương gia bình yên trở về kinh rồi.
Hoàng Húc Sưởng ngẩn ngơ, chậm rãi biến sắc nói:
- Lời này của ngươi là có ý gì?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Ta nói rồi, bởi vì Vương gia sức khỏe không tốt. Không thể đi xe cưỡi ngựa trên đường quá lâu, cho nên sau khi qua Lỗ Dương Quan ông ta liền dựa sự sắp xếp của ta mà lánh mặt đi.
Dương Phàm cười cười, hướng về phía xa xa lờ mờ một khu kiến trúc chỉ chỉ, nói:
- Vương gia hiện giờ giấu ở Diệp huyện, chúng ta lập tức đi đón Vương gia, ngày đêm nhanh chóng chạy tới Lạc Dương. Đợi cho người của các ngươi mò kim đáy bể tìm kiếm tung tích ba người Vương gia, chúng ta đã bình yên đến Lạc Dương rồi!
- Ngươi tên tiểu nhân gian trá này...
Hoàng Húc Sưởng tan biến hy vọng, điên cuồng xong về phía Dương Phàm, "phập" một tiếng, Cổ Trúc Đình hoá trang làm Lư Lăng Vương đâm một đao vào ngực của y, lại bay lên đá y một cước bay lên, theo cây cỏ bên sườn núi như bánh xe ăn xuống. Vì vinh hoa phú quý bán đứng huynh đệ, cũng chỉ xứng vùi thân nơi hoang dã, ăn chán chê trong bụng sói.
Dương Phàm lạnh lùng cười, vừa lau vết máu trên đao vừa nói với Cổ Trúc Đình:
- Kế tiếp vẫn phải làm phiền ngươi, ngươi vẫn giả diện mạo Vương gia như cũ, thỉnh toảng lộ mặt vài chỗ, bọn họ hiện tại đối với tin tức Hoàng Húc Sưởng đưa ra hẳn là đã tin tưởng không nghi ngờ, hơn nữa ngươi thỉnh thoảng lộ mặt, đủ để hấp dẫn bọn họ. Chờ khi bọn chúng muốn tìm ngươi, ngươi liền bỏ hóa trang, tin tưởng bọn họ cũng không theo tìm ngươi.
Cổ Trúc Đình gật gật đầu, nói:
- Nói như vậy, cũng không cần kêu người đi theo ta, nhiều người ngược lại hành động bất tiện, khi cần, ta có thể thuê bất cứ hai người nào giúp ta diễn trò, như vậy ngược lại bọn hắn càng không hiểu ra sao cả.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, thân thiết nói:
- Vậy... Ngươi tự cẩn thận!
Cổ Trúc Đình gật gật đầu, cười nói tự nhiên.
"Lư Lăng Vương" tự nhiên cười nói, tất cả mọi người lạnh xâm nhập vào cơ thể.
****
Khi đoàn người Dương Phàm đi đến Diệp huyện, cửa thành đã đóng.
Tất cả bọn Dương Phàm hiện tại thành "Chó không ai để ý tới", căn bản không lo lắng bọn thích khách tái gây sự với bọn họ, hơn nữa bọn họ thanh thế nhiệt náo càng lớn, càng sẽ không khiến cho thích khách hoài nghi, nhưng bọn họ thay đổi khiêm tốn cho tới nay, trực tiếp lộ ra con dấu và Quy phù Bách Kỵ thị vệ, kêu mở cửa thành, xông vào thành.
Huyện lệnh Diệp huyện nghe hỏi cuống quít chạy tới nghênh đón, đoàn người cũng không nói rõ ý đồ đến, chỉ có điều vào ở ở huyện quán dịch trạm, canh nóng tắm gội, cơm nóng bó chân, tha hồ buông lỏng một hồi.
Dương Phàm vào thành sau, mấy người Lan Ích Thanh, Ngụy Dũng, Trương Khê Đồng đi trước rồi, theo Dương Phàm dẫn, đi qua không biết bao nhiêu con hẻm nhỏ trong trấn, cũng không biết Cao Oánh để lại ký hiệu gì, Dương Phàm dẫn của bọn họ đi qua đông rồi quẹn qua tây, cuối cùng đến một căn hộ cuối con hẻm nhỏ, tìm được ba người Lư Lăng Vương và Hứa Lương, Cao Oánh.
Dương Phàm đón ba người bọn họ về ở dịch quán, toàn bộ người ngựa lúc này mới ổn định xuống dưới.
Sáng sớm ngày kế tiếp sau khi ăn sáng xong, Dương Phàm liền triệu tập tất cả mọi người, nghiêm túc nói:
- Tuy rằng chúng ta dùng kế giấu được thích khách, cũng thanh trừ nội gian, nhưng đêm dài lắm mộng, trọng trách trên vai chúng ta, Vương gia một ngày chưa hộ tống đến kinh, chúng ta không thể lơi lỏng. Ta đã khiến Diệp huyện chuẩn bị cho chúng ta khoái mã, tất cả người bị thương ở chỗ này dưỡng thương, những người khác theo ta hộ tống Vương gia ngày đêm nhanh chóng chạy tới kinh sư.
Cao Oánh hớn hở nói:
- Tốt! Từ Diệp huyện đến Lạc Dương đường đi ba trăm dặm, hành quân gấp mà nói chúng ta có thể một ngày một đêm đi một trăm năm mươi dặm, hai ngày có thể đến Lạc Dương.
Ngụy Dũng ngắt lời của nàng nói:
- Cao Đô úy, sức khỏe của Vương gia, sợ là đi đường không được nhanh như vậy.
Cao Oánh nói:
- Nếu nói vậy, một ngày một trăm dặm cũng có thể làm được, chúng ta một ngày đi một trăm dặm, chậm nhất ngày thứ ba có thể đến Lạc Dương!
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Chúng ta hành quân gấp như thế, làm như thích khách là ngu ngốc lắm hay sao? Trong một trăm dặm, chúng ta vẫn là vênh vang mà đi, đánh lừa gián điệp. Một trăm dặm này, chia hai ngày hành quân, ngày thứ ba bắt đầu gia tăng tốc độ, đi nhanh với tốc độ mỗi ngày một trăm năm mươi dặm ngày thứ tư trước giữa trưa đến Lạc Dương, như vậy, thân thể Vương gia chắc là còn chịu đựng được. Hơn nữa bọn thích khách cũng phản ứng không kịp nữa, mặc dù khi đó bọn họ biết rằng mắc mưu, cũng không đuổi theo kịp.
Mọi người gật đầu đồng ý, Lư Lăng Vương cảm kích nói:
- Chư vị tráng sĩ vì tính mạng của Lý Hiển, vào nơi nước sôi lửa bỏng, vào sinh ra tử, Lý Hiển... Thật không biết nên cảm tạ như thế nào.
Lý Khỏa Nhi mỉm cười nói:
- Phụ thân ngày sau nếu có được Hoàng đế tổ mẫu sủng ái, ủy thác đại nhậm, khi đó chớ quên những dũng sĩ cùng thề sống chết hôm nay thì được rồi.
Lư Lăng Vương luôn miệng nói:
- Đương nhiên như thế, sao có thể quên chứ!
Cùng mọi người bàn bạc xong, liền sắp xếp lên đường, cùng ngày đến Vũ Dương, ngày kế đến Tương Thành, vượt qua hai huyện Lỗ Sơn và Long Hưng, từ Giáp Thành thẳng đến Lạc Dương. Dọc theo con đường này, bọn họ hành động thong thả, cố ý huênh hoang, một đêm ở Vũ Dương và Tương Thành, ngày thứ ba sau khi rời khỏi Tương Thành đột nhiên hành trình nhanh hơn, lên đường nhanh như chớp, xuyên qua Giáp Thành, lao thẳng tới Nhữ Châu.
Vì không cho người ta biết được hành tung rõ ràng của họ, màn đêm buông xuống bọn họ ở ngoài Nhữ Châu, sáng sớm ngày kế bất thình lình vào thành, nhanh chóng bổ sung một ít thực vật nước uống, lập tức ngựa không dừng vó rời đi, ngày đêm vượt qua Dĩnh Dương. Lúc này bọn họ mặt trái là Long Môn Y Khuyết, mặt phải là Đăng Phong, phía trước chính là Đông đô Lạc Dương rồi.
Thắng lợi trong tầm mắt, mỗi người đều hưng phấn không thôi, tuy nhiên bởi vì bọn họ đi vội một mạch, lúc này người đã kiệt sức, ngựa hết hơi, hơn nữa tối nay trăng sao mờ mịt, đã có một con ngựa vì kiệt sức cộng thêm đường xá không rõ nên té gãy chân, thật sự khó có thể đi về phía trước.
Mọi người cắn răng đi được một lát, Ngụy Dũng không kìm nổi nói với Dương Phàm:
- Nhị Lang, thật sự đi không nỗi rồi, hiện giờ đã chạy tới nơi này, nghĩ cũng sẽ không còn nguy hiểm, không bằng tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai lại đi, chưa đến trưa chúng ta đã tới thành Lạc Dương rồi.
Dương Phàm cũng giục ngựa muốn đi mà không tiến lên được, đùi ngựa nặng nề như lọt vào vũng bùn, hơi thở ngựa ồ ồ, lông bờm mồ hôi chảy, nghe Ngụy Dũng nói như vậy, nhìn mọi người quả nhiên là đi không nổi, đành phải gật đầu đồng ý.
Dương Phàm phóng mắt nhìn, khắp nơi mịt mờ, chỉ có bên trái phía trước có luồng chớp, không hiểu được là Y Thủy hay là một nhánh sông Lạc Thủy, liền lấy roi ngựa chỉ ra nói:
- Trú ở đó!
Mọi người dĩ nhiên đã kiệt sức, rốt cuộc nghe được có thể nghỉ ngơi, cuối cùng giữ vững tinh thần, đấu tranh đến bờ sông, có một số người lăn từ yên ngựa xuống, liền nằm bất động ở đàng kia, ngay cả túi ngủ cũng lười mang xuống.
Lý Khỏa Nhi ngồi trên xe cả ngày, cả người nhức mỏi, nóng lòng muốn nhảy trên mặt đất chạy hai vòng cho đỡ mệt, xe dừng lại nàng liền nhảy xuống xe, vừa thấy Dương Phàm đứng lặng bên cạnh dòng nước chảy ào ào, đang nhìn phía trước, liền khoan thai mà đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói:
- Ngươi... Thực sự tuyệt vời!
Dương Phàm cười cười không nói gì, Lý Khỏa Nhi cắn cắn môi, dịu dàng nói:
- Người đàn ông của ta có bản lĩnh, trong lòng ta... Vui mừng khôn xiết!