Trong Chính sự tràn ngập áp lực, Diêu Sùng và Ngụy Tri Cổ hai tay khoanh lại, sắc mặt nặng nề từng bước tính kế sách, từ sau khi Địch Nhân Kiệt bệnh nặng, quá nhiều công vụ toàn bộ đè trên người hai người bọn họ, trên bàn xử án hiện tại đã chất đầy công văn, nhưng hai người cũng không có lòng dạ nào xử lý.
Bởi vì bầu không khí trong điện bị đè nén, mọi người đều tránh rất xa ngoài cửa, không biết hai Tể tướng vì sao tâm sự nặng nề, chỉ sợ sơ sẩy một chút, bọn họ bị quét mất cái đuôi.
Ngoài điện, Trung thư xá nhân Triệu Già Ninh bước chân vội vàng đến, trong sân phía ngoài điện một màu yên tĩnh, hắn đến với vẻ kinh sợ như chim con bay đi kiếm ăn, bổ nhào xuống rồi lật đật bay lên, bay vào bóng cây cao rậm rạp tìm không thấy nữa.
Triệu Già Ninh thiếu niên đắc ý, năm ấy mười chín tuổi đậu Tiến sĩ, là Tiến sĩ của khóa thi tiến sĩ đầu tiền của Thiên triều, cũng là môn sinh chính thức của thiên tử bản triều.
Nhưng mà hắn sống ở thời đại Lý Đường, làm việc cũng vì thời đại Lý Đường, cũng trung thành với giang sơn Lý Đường, từ đó về sau vào làm quan, thân cận với các đại thần cùng chí hướng, bởi vậy cũng bị chèn ép, bị đẩy vào Hàn Lâm Viện, thành một người có địa vị cao quý nhưng không có quyền học sĩ.
Từ sau khi Khiết Đan và Đột Quyết lần lượt lấy cớ bảo vệ Lý phản Chu khởi binh làm loạn, bởi vì Võ Tắc Thiên tuổi tác rất cao đã không có tinh lực chỉnh đốn thời cuộc để ổn định tình hình chính trị và dân tâm, không thể không rộng lượng bắt đầu dùng cựu thần Lý Đường, Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng lần lượt được phong tướng, sau khi hai người nắm quyền, lập tức đem điều Triệu Già Ninh từ Hãn Lâm Viện ra, ủy nhiệm làm Trung Thư Xá Nhân. Tuổi còn trẻ, nhậm chức quan trọng trong triều đình, hiển nhiên là hai vị Tể tướng suy tính bồi dưỡng vãn bối.
Triệu Già Ninh và hai vị Tể tướng một đảng, là người rất thân thiết, đây cũng không thấy người ngoài, tiến thẳng vào Chính sự đường, chỉ có chắp tay vái chào, liền vội vàng nói với Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng: - Ngụy tướng, Diêu tướng, Địch công đi Long Môn rồi!
Diêu Sùng cả kinh, thất thanh nói: - Địch công đến Long Môn? Ông ấy... đã khỏi bệnh?
Triệu Già Ninh lắc đầu, nói: - Địch công thân mang bệnh, mỗi ngày một yếu. Ngay cả xe bò xe ngựa chòng chành đều chịu không nổi, lão là ngồi kiệu mềm, kêu người khiêng đi Long Môn, còn chưa ra cửa, lại hôn mê bất tỉnh, con lão theo bên cạnh. Còn có y sĩ mang cái hòm thuốc theo.
Ngụy Tri Cổ dừng bước chân, nhẹ nhàng đưa tay vuốt chòm râu, lẩm bẩm: - Con cáo già này, thực sự rất kiên cường, cho dù lão có bỏ cái mạng mình, cũng muốn bảo vệ Lư Lăng Vương!
Diêu Sùng trong điện căm hận đi xung quanh hai vòng. Đột nhiên giậm chân thật mạnh, nói: - Không thể do dự! Ngụy công, chúng ta lúc này không thể giả câm vờ điếc, nhất định phải ra mặt, bằng không, người khắp nơi trong thiên hạ đều muốn đâm vào cột sống chúng ta!
Ngụy Tri Cổ chần chờ nói: - Nhưng, những đại thần đó...
Diêu Sùng nói: - Thay vì không được sự đồng ý đó. Chúng ta đi trước tới Long Môn, khi quay về sẽ nói lợi hại cho bọn họ hiểu rõ.
Ngụy Tri Cổ cúi đầu ngẫm lại, vỗ tay vào nhau, trầm giọng nói: - Thôi! Địch công người đã như vậy, còn muốn đi Long Môn, nhớ lại cả đời giao tình cùng ông ấy, chuyến này cũng phải đi, chúng ta đi!
Triệu Già Ninh vừa thấy hai người có quyết định, lập tức nói: - Ta đi trước một bước, ở ngoài cung chuẩn bị ngựa!
Lúc này, Thái Bình Công Chúa đã từ Tự Trọng Quang Môn vào trong cung, đi dọc theo hành lang dài được hình thành giữa bức tường ngói đỏ, gấp rút đi về phía Lệ Xuân Đài của Võ Tắc Thiên, ống tay áo động như nước, vạt áo nhẹ nhàng bay. Trâm cài tóc đính minh châu Kim Phượng run rẩy run rẩy như tâm, lo lắng vạn phần.
****
Dương Phàm sau khi mượn nội gian dùng một chút, hiện tại dùng chính là cả triều văn võ rồi.
Hắn rất phong cách ở Long Môn trên núi, giặt rửa suối nước nóng, ăn hoa quả tươi, an tĩnh chờ người đến, giống ngọn lửa đốt lên, hấp dẫn tất cả thiêu thân.
Thái Bình đảng, Tương Vương đảng, Lư Lăng đảng nếu đến bây giờ còn không biết bão hộ "Lư Lăng Vương" tới Y Khuyết Long Môn, vậy bọn họ sớm là có thể dọn dẹp về nhà dưỡng lão, lấy cái gì đấu cùng Võ thị song Vương?
Chỉ cần bọn họ biết rằng, chỉ dựa bọn họ không biết nội tình làm ra vẻ khiếp sợ, lo lắng và do dự, đủ để cho bất luận ai còn nghi ngờ iêu trừ hoài nghi, tin rằng Lư Lăng Vương ở Long Môn. Người ở Long Môn này náo nhiệt, Lạc Dương chỗ ấy đó mới an tĩnh, Lư Lăng Vương mới an toàn.
Hắn ở Diệp huyện nghỉ tạm một đêm, sau đó mỗi ngày chỉ đi năm mươi dặm đường, ở Vũ Dương và Tương Thành ở một đêm, trong khoảng thời gian này đã đủ để Hoàng Húc Sưởng bảo vệ Vương gia đi xa xa, mặc dù ngày thứ ba hành trình bắt đầu nhanh hơn, như vậy trừ phi Hoàng Húc Sưởng và Lư Lăng Vương trên đường xảy ra biến cố, nếu không giờ phút này tất cũng tới thành Lạc Dương rồi.
Thành Lạc Dương, vào thành là cửa ải cuối cùng.
Để bảo đảm cửa ải cuối cùng này không có gì bất ngờ xảy ra, đó là lý do hắn xuất hiện ở Long Môn.
Pháp Chính hòa thượng Già đời giảo hoạt mang đôi guốc gỗ lọc cọc lọc cọc về miếu bế quan.
Võ tăng, ông ta cấp cho Dương Phàm rồi, nhưng Dương Phàm tại sao phải nhận người, ông "Không biết", hắn ở đây "Bế quan!"
Ông là người xuất gia, không hỏi việc đời. Sở dĩ ông cho mượn người, là vì Dương Phàm nắm giữ thánh chỉ, những gì đã làm hẳn là phù hợp với thiên đạo lòng người, hợp với luật pháp quốc gia, làm một người cao tăng đại đức, làm người xuất gia được tắm mình trong hoàng ân, ông đương nhiên nên vì hoàng gia ra một phần lực.
Lý Khỏa Nhi lần đầu tiên được tắm ở suối nước nóng, nàng trước kia chỉ nghe nói loại này từ dưới đất xuất hiện, nghe mẫu thân nói, sau khi dùng nước suối như vậy tắm rửa, da thịt sẽ nõn nà, sẽ giống xức một lớp phấn bóng loáng dễ chịu.
Kiến trúc cung điện nguy nga kia, từ lúc nàng được sinh ra tới giờ là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, nàng trước kia chỉ thấy qua mái nhà bằng gỗ trúc, mái nhà bằng cỏ tranh bùn đất, ngay cả nhà ngói đều chưa từng thấy qua một căn chớ đừng nói chi là đẹp đẽ to lớn như vậy, còn có căn phòng to với đá điêu khắc, căn phòng to đẹp như vậy, không ngờ chỉ là một phòng tắm.
Nàng ngâm mình ở trong bồn tắm mà không biết chán, đều không bỏ được đi ra.
Cổ Trúc Đình cũng thích thú tắm ở suối nước nóng, dọc đường đi lang thang vất vưởng cũng đành nhẫn nhịn, nhưng vệ sinh lại là vấn đề, đây chính là phiền não lớn nhất của nữ nhi, hiện giờ cuối cùng có thể thoải mái tắm rồi.
Làm mỹ nhân có thể tăng thêm sự xinh đẹp của mình như thế nào?
Ánh đèn, ánh trăng, rượu mạnh, y phục rực rỡ, hoa tươi, son phấn, còn có tắm!
Mỹ nhân thật sự, không chỉ dung nhan ngũ quan xinh đẹp, không chỉ dáng người tuyệt đẹp, làn da cũng thật tuyệt vời. Mỹ nhân tắm, trên má không phải là ửng hồng không tự nhiên, mà là ửng đỏ một chút, đều là tự nhiên.
Mái tóc đẹp đen nhánh sáng bóng vén lên, lộ ra cái cổ cao mà tao nhã. Khuôn mặt trắng ngần pha thêm một chút ửng đỏ, hơi lộ chiếc vai đẹp mềm mại như trứng mới lột, đó là một cảnh đẹp lôi cuốn ngoạn mục.
Đáng tiếc, cảnh đẹp này chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, bởi vì sau khi Cổ Trúc Đình đi tắm. Ngồi ở trước bàn trang điểm cầm lấy không phải phấn, cũng không phải cây bút nhỏ mịn để vẽ môi, mà là một hộp thuốc bùn màu vàng nhạt giống màu da, đây là Lư Lăng Vương, nàng còn phải tiếp tục đóng giả.
Thời gian dần qua, cô gái xinh đẹp tắm rửa sạch sẽ ban đầu không thấy nữa. Hiện tại người đang trang điểm trong kính, lại là một hình tượng người trung niên già nua tiều tụy, dưới càm không có râu, nếp nhăn chồng chất, như một thái giám. "Thái giám" nhìn trong gương lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, bắt đầu dán từng chùm từng chùm râu...
Khi Cổ Trúc Đình rốt cục hoàn toàn biến thành một người khác. Khi y phục cũng thay xong, ánh mặt trời đã ngả về phía tây, trên núi đã xẩm tối.
Cổ Trúc Đình mở cửa phòng đi ra ngoài, kinh ngạc phát hiện Dương Phàm đứng ở ngoài cửa, đang khoanh tay ngắm nhìn nơi xa, nghe thấy tiếng động phía sau, liền xoay người lại. Hướng về nàng mỉm cười: - Chuẩn bị xong rồi hả?
- Dạ!
Đối diện cái nhìn sáng rực của Dương Phàm, Cổ Trúc Đình có chút mất tự nhiên giơ tay lên, muốn chỉnh sửa một bên tóc mai, Vừa giơ, mới nhớ mình giờ phút này đang đóng giả Lư Lăng Vương, động tác như thế, có hơi kỳ dị, không khỏi hơi thẹn cười đỏ mặt.
Dương Phàm ngưng mắt nhìn nàng, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: - Thật sự là khổ cực ngươi rồi!
Không nói quá nhiều, chỉ một câu. Dường như hết thảy bên trong đã không cần lời.
Tim Cổ Trúc Đình phút chốc run lên, giống như chiếc đàn để lâu trong góc, đột nhiên bị người hung hăng khãy một chút vào dây, ánh mắt của nàng hơi đỏ, vội vàng quay đầu nhìn hắn. Chậm rãi đi tới bên cạnh Dương Phàm, ra vẻ điềm tĩnh cười cười, nói: - Không chuyện gì, cùng A Lang ở một chỗ, việc làm so với trước kia thú vị hơn rồi, không phải đánh đánh giết giết, so với đánh đánh giết giếtt càng khó làm, cũng càng thú vị.
- Ta tắm rửa, cải trang, thêm ở cùng nơi ước chừng hơn hai canh giờ, tông chủ hắn... Vẫn giữ ở chỗ này, là vì nói với ta một tiếng tạ ơn sao? Cổ Trúc Đình ra vẻ tự nhiên nhìn chung quanh, trong lòng nghĩ cẩn thận, đột nhiên cảm giác trên người ấm áp dễ chịu.
- Này! Dương đại ca! Khụ khụ, Dương Giáo Úy!
Xa xa bỗng nhiên truyền tới giọng một thiếu nữ trong trẻo như tiếng hót chim hoàng oanh, cảm giác không khí im lặng mất tự nhiên giữa hai người như được phá vỡ, cùng nhau nhìn hướng xa xa, chỉ thấy Lý Khỏa Nhi đang từ ở giữa bụi hoa cảnh đang tung tăng chạy tới.
Nàng mặc một bộ áo khoác ngắn màu hồng với áo tay bó, chiếc váy hoa lụa xếp nhiều ly, chiếc eo nhỏ tinh tế. Khi ở Võ Dương, nàng đã mua ở một tiểu điếm trong hẻm, một bộ trang phục bình dân mặc trên người nàng, càng hiện ra vẻ đẹp của nàng.
- Ai... Ôi...
Lý Khỏa Nhi lập tức chạy đến trước mặt bọn họ, đột nhiên bị vướng chân, loạng choạng nhào ra phía trước. Dương Phàm nhìn thấy được, nàng cũng không phải là thành tâm, mà là cố tình không cẩn thận dẫm lên một chỗ đá hơi nhô cao một tý, đang do dự biết nên tiến lên đỡ hay không, người của Cổ Trúc Đình thoáng một cái, đã vọt đến trước mặt hắn, Dương Phàm liền ngừng bước chân lại.
Lý Khỏa Nhi không để ý tới người giống phụ thân của nàng như đúc này, cũng không để ý giọng nữ dịu dàng nói chuyện, eo thon yểu điệu uốn éo, quay về phía Dương Phàm hi hi cười nói: - Ngâm mình trong suối nước nóng quá lâu, hơi choáng váng đầu, nơi này thật tốt, tráng lệ, giống như Thiên đường...
Dương Phàm cười cười nói: - Đợi ngươi tới trong cung, ngươi mới biết cái gì gọi là hoa lệ, nơi này so với trong cung kém xa lắm, chỉ có thể nói là mộc mạc.
- Thật chứ?
Hai mắt Lý Khỏa Nhi sáng rỡ: - Vậy chúng ta khi nào thì có thể vào cung.
Dương Phàm nói: - Nhanh thôi, thế nào cũng phải kéo dài đến tối nay.
Nói xong, Dương Phàm nhìn lên bầu trời, khi ánh mắt nhìn xuống, chợt xác định ở đường núi đằng xa, trên môi từ từ mỉm cười: - Có người đến!
Lý Khỏa Nhi khẩn trương lên, theo bản năng nhích lại gần cạnh hắn, có chút sợ hãi nói: - Có phải là... người của Võ gia hay không?
Dương Phàm nói: - Ngươi yên tâm, mục tiêu của bọn họ không phải ngươi, dù thế nào, cũng không xuống tay với phụ nữ. Nói đến đây, Dương Phàm nghiêng đầu lại, hướng về phía Cổ Trúc Đình và Lý Khỏa Nhi cười có chút tính trẻ con, giống như một trò đùa, nói: - Kế cuối cùng này của ta, đốt lửa đùa giỡn chư hầu, các ngươi đoán, tới trước chính là liên tiếp các chư hầu?
Vượt qua Phục Ngưu quan, ra cửa Lỗ Dương quan, một đoàn “gánh xiếc thú” khổng lồ đang từng bước đi về phía nam, họ đang đi hướng về phía Nam Dương
Dương Phàm, Bách Kỵ và người của Nội vệ đã trà trộn vào trong đội ngũ của gánh xiếc này.
Hôm đó, sau khi đã xuất cung, đoàn người Dương Phàm đầu tiên là theo chân Đại sư Như My đi thẳng đến một tòa nhà ở nam thành, đến đây mới chỉnh đốn lại hàng ngũ, từ cửa bên tách ra hợp với một đội ngũ khác đang chờ ở đó từ lâu, ra khỏi cửa Định Đỉnh, thẳng về phía nam mà đi.
Đội ngũ nhỏ này là một đội gánh xiếc thú, lấy việc biểu diễn ngệ thuật làm việc chính, bầu gánh chính là vị đại sư ảo thuật mà lúc đầu ở “Thừa Tự Đường” từ Trường An được mời vào Lạc Dương
Lúc đầu, Dương Phàm còn muốn mời ông ta ra mặt để vạch trần ba kẻ giả thần giả thánh mánh khoé bịp người là lão ni Hà Nội, Thập Phương đạo nhân và người Hồ Ma Lặc, không nghĩ là một mồi lửa của Tiết Hoài Nghĩa khiến cho Võ Tắc Thiên tức giận vô cùng, bởi vậy sự giận giữ lan sang bản thân lão ni Hà Nội từng ba hoa biết cả trong quá khứ và tương lai, đã hạ thủ với cả ba kẻ giả thần giả thánh kia.
Đến lúc này thì không cần Dương Phàm ra tay nữa, Khương công tử dựa vào mấy cái danh nghĩa thần thánh để mở ra một cửa hàng lớn kinh doanh, bởi vì sự suy sụp của ba kẻ giả thần giả thánh đã bị triều đình tịch thu. Khương công tử lại trở nên suy sụp ở Bắc thượng, bị Dương Phàm giết chết ở Hổ Lao quan, vị đại sư ảo thuật này không thể dùng được nữa.
Sau đó Dương Phàm đã trả cho y một khoản tiền bồi thường, không có dàng buộc gì với hành động của y nữa. Y dùng khoản tiền này thuê một số người và một số đồ đệ làm xiếc ở Lạc Dương. trong lúc có các kỹ gia dịu dàng ở ba phía bắc, tây, nam của thành. tiết mục biểu diễn của bọn họ rất được quan tâm.
Song, bọn hắn đã chờ đợi được một năm ở thành Lạc Dương rồi, sự đổi mới các tiết mục không thể nhanh như thế, bởi vì không có những tiết mục mới nên việc làm ăn cũng dần dần kém đi, bọn họ đang tính đổi sang một nơi khác làm ăn. Dương Phàm muốn tìm một số nơi dễ thấy cho bọn họ đi tiếp Phòng Châu, liền nghĩ đến bọn họ.
Hai bên như đã hiểu ý nhau, nghe nói chỉ cần có Dương Phàm dẫn những người này đi cùng, hơn nữa là đi Phòng Châu thì dọc đường toàn bộ việc ăn, mặc, dừng chân đều do Dương Phàm bao hết. Ngoài ra, hắn phải trả một khoản tiền, vị bầu chủ kia cũng không hỏi hắn là những người này rốt cuộc có căn nguyên gì, vui vẻ mà trả lời ngay, thế là những người của Dương Phàm đã trở thành thành viên của đoàn ảo thuật.
Đoạn đường tiếp tục này sẽ đi qua Nam Dương, Đăng Châu, Hợp Thành. Đội ngũ đông đảo như thế, khi đi qua những thành trì đó, nếu như ngay cả một lần biểu diễn cũng không có, thì coi như là người khác đã không phát hiện ra, thì “Thừa Tự Đường” cũng sẽ giật mình phát hiện thấy tông chủ đã "Trốn nhà" chắc chắn đã phát hiện dị thường của bọn hắn, thế là Dương Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ mà cho phép lão bầu gánh này biểu diễn một phen ở tòa thành đi qua này.
Khi Dương Phàm đi, đã giao cho Tiểu Man bức thư mật mới viết, Dương Phàm còn dặn nàng phải đợi khi chạng vạng mới gửi đi, đợi cho mặt trời chiều đã ngả về tây, tiểu Man mới đem thư giao cho “Thừa Tự Đường” phái người phụ trách bảo vệ ở phủ Dương, người đó xem xong thư mật lập tức phái người đến trước cửa cung báo tin cho Nhâm Uy.
Nhâm Uy mang theo vài tên thị vệ đang chờ mỏi mắt ở trước cung thành, hoàn toàn không biết Dương Phàm đang nghênh ngang rời đi trước mặt y từ lâu rồi, đến Dương phủ chuyển lời nhắn thì Nhâm Uy mới biết được Tông chủ đã thả bồ câu rồi.
Nhâm Uy trở lại phủ Dương xem xong thư tín của Dương Phàm để lại, cũng là không còn cách nào khác, chỉ được mang theo tin đi tiếp báo cáo với người của “Thừa Tự Đường”. Đến khi bên đó có phản ứng, Dương Phàm đã dần dần biến mất bên ngoài thành Lạc Dương.Đoàn người Dương Phàm dãi gió dầm sương đuổi tới Phòng Châu, ông chủ gánh xiếc rất có kinh nghiệm đã thuê được một cái nhà có sân, chuẩn bị ngày hôm sau lại diễn xiếc trên phố. Nhà bọn họ thuê là của một người sa cơ thất thế. Nhà cửa không nhỏ, phòng xá cũng nhiều, chỉ có điều lâu năm không tu sửa nên dột nát quá có những phòng còn thiếu ngói nên có khe hở. nếu đến lúc trời mưa, bên ngoài sẽ dột nhiều, bên trong thì dột nhỏ.
Tuy nhiên chỗ như thế thì tiền thuê thường rất rẻ, bọn họ nhiều người như vậy, nếu như ở quán trọ, cho dù là nhà trọ rẻ nhất thì chi tiêu mỗi ngày cũng không nhỏ, như vậy thì không phuc hợp với thân phận của bọn họ rồi.
Sau khi Dương Phàm dàn xếp xong liền cùng Cổ Trúc Đình đi ra, bọn họ biết nơi giam lỏng Lư Lăng Vương. Nhưng đó chỉ là một cái tên trên giấy, không hề có ấn tượng cụ thể gì, hiện giờ trong chỗ này bọn họ cần phải kể lại tỉ mỉ từng tí một, cũng cần phải hiểu biết một chút về tình hình trông coi của Lư Lăng Vương.
Võ Tắc Thiên không tín nhiệm đối với con trai và sự phóng túng của cả họ đối với Võ thị, khiến bà hiện tại hơi mua dây buộc mình.
Vây cánh và tai mắt của gia tộc Võ thị đều đầy dẫy ở khắp nơi, nhất là trong quân đội thị tộc nhân Võ thị càng nhiều, hễ là có chuyện nhỏ gì cũng hoàn toàn không thể dấu được bọn họ, như lúc này đây Dương Phàm điều một số người đi một cách đột ngột cũng không dấu được bọn họ.
Chỉ là bởi vì tình hình làm được rất bí ẩn, người của Bách Kỵ được điều đi lại nhanh chóng lạ thường, nhất thời bọn họ không thể lần mò ra đầu mối, không biết những người này rốt cuộc đã được nữ vương phái đi đâu, muốn điều tra rõ rang thì phải tốn rất nhiều thời gian.
Mặt khác, chính nơi canh gác người ngựa này đang giam lỏng Lư Lăng Vương, đội người ngựa này đương nhiên cũng là người của gia tộc Võ thị khi trước, càng dùng người như vậy, Võ Tắc Thiên mới càng thấy yên tâm, nhưng bây giờ khác bởi vì một nguyên nhân, đã tạo ra một chướng ngại rất lớn cho hành động của Dương Phàm.
Hắn không thể nghênh ngang mà tiến đến chỗ ở của Lư Lăng Vương đọc thánh chỉ, sau đó gấp rút mời Lư Lăng Vương Lý Hiển trở về Lạc Dương. Nếu hắn có thánh chỉ trong tay, những thủ quân này tất nhiên không dám tạo phản cũng không dám ngăn cản, nhưng bọn họ nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để thông báo cho gia tộc Võ gia biết.
Cho dù là Võ Tam Tư hay là Võ Thừa Tự, chỉ cần là bất kì một ai thuộc gia tộc họ Võ biết được cái tin này, thì đoàn người Dương Phàm đều đều mơ tưởng đến bình yên mà trở về Lạc Dương, trừ khi hắn mang theo một đội đại quân hộ vệ nhưng nếu mang theo một đội quân thì ai có thể bảo đảm được rằng mỗi một sĩ binh, mỗi một viên tướng trong đội quân này đều đáng tin cậy chứ?
Theo ghi chép của trong cung thì nơi Lư Lăng Vương Lý Hiển bị giam lỏng là huyện Trúc Sơn, mà bốn huyện dưới Phòng Châu vốn có huyện Trúc Sơn, nhưng giữa năm Trinh Quan đã dời đến huyện Phòng Lăng, đoàn ảo thuật đến giờ phút này đang ở Phòng Lăng thuộc trị sở Phòng Châu, hắn vẫn phải tiến đến Trúc Sơn mới được. Cũng may, hai huyện cách nhau không xa lắm, hắn chia tay những người nghệ nhân giang hồ này, khả năng bị người phát hiện rất ít.
Dương Phàm và Cổ Trúc Đình đi ra ngoài dạo một vòng, tìm dân bản xứ và đã hỏi thăm tỉ mỉ tình hình của Trúc Sơn và đi tới đường nhỏ, liền vội vàng trở về, chuẩn bị sắp xếp người của mình xé nhỏ lực lượng tiếp tục đi vào thành, chia nhau tiến đến huyện Trúc Sơn, mọi người tập trung ở đó rồi lien kết hành động cùng Lư Lăng Vương.
Không ngờ khi hai người vừa mới về đến cái ngõ nhỏ của nơi thuê ở kia, liền thấy người đông tấp nập phía trước, rất nhiều người vây xem náo nhiệt. Dương Phàm không biết chuyện gì đang xảy ra, vội vã bước nhanh chân hơn, rẽ đám người vào xem, vừa thấy không khỏi thầm kêu khổ một tiếng.
Chỉ thấy năm người Trương Khê Đồng, Việt Tử Khuynh, Trương Kỳ, Điền Ngạn, Ngụy Dũng đang tay không mà bị mười mấy tên công nhân trong tay xích sắt đao bên eo vây quanh ở giữa, bắt bớ bọn họ, có lẽ là bởi vì trước đây bọn họ đã chịu lệnh nghiêm của Dương Phàm, Dương Phàm thấy bọn họ nóng lòng muốn thử đấy, nhưng cuối cùng lại không có phản kháng.
Dương Phàm cảm thấy không ổn, khẩn trương đúng thẳng người mà ra, nói về phía bọn công sai cậy quyền ấp lễ kia:
- Các vị công gia, có việc gì xin nói rõ, không biết những huynh đệ này của ta đã gây ra chuyện gì?
Khi đang nói chuyện hắn mới phát hiện có mấy người đang nằm trên mặt đất, nhìn cách ăn mặc đó gần giống như người trong phường, bọn họ giãy dụa, rên rỉ không ngừng trên mặt đất, vừa nãy Dương Phàm bị người sở ngăn, tầm mắt bị ảnh hưởng vì vậy chưa nhìn thấy bọ họ.
Một người trang phục là Ban trưởng quay đầu lại, hỏi một cách lạnh lung:
- Bọn họ là huynh đệ của ngươi?
Dương Phàm liền gật đầu vội vã nói:
- Đúng vậy, đây là công gia…
Ban trưởng kia nhếch cái râu cá trê lên, cười nhạt mà nói:
- Tốt lắm, cùng trói chúng lại!
Một tiếng “líc líc” một bộ gong cùm xiềng xích đưa lên cổ Dương Phàm, Dương Phàm ngơ ngẩn mà nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ban trưởng kia lạnh nhạt nói:
- Đã xảy ra chuyện gì ư? Vào trong ngục rồi nói sau nhé!
Một tên đang ôm chân trong số mấy cái tên lưu manh đó nằm dưới đất mà rên rỉ thậm chí là rú thảm nói:
- Tỷ phu, tỷ phu, chân của ta hình như đứt rồi, mau phân xử cho ta đi!
- Câm cái miệng thối của ngươi lại, gây chuyện cho ta ở khắp nơi!
Tên râu cá trê hung hăng kia đã quát tên kia một câu, nói với một thuộc hạ:
- Ngươi đi lấy mấy chiếc xe đến, đem mấy tên khốn kiếp kia đưa đi chữa trị trước, tất cả phí tổng đều chịu đã, ghi lên người mấy người này.
Tên cầm đầu bắt người kia trả lời một tiếng, giơ xích xua đuổi đám người chạy đến như ruồi bọ:
- Tránh ra, tránh ra, giải tán hết đi, huyện Phòng Lăng làm việc, người không có phận sự về đi!
- Áp tải những người này về nha môn cho ta!
Tên râu cá trê kia quát lên một tiếng, rồi chấp hai tay sau lưng, hừm một tiếng rồi rời đi.
Dương Phàm thấy Cổ Trúc Đình muốn có hành động gì, vội vàng ngăn nàng lại bằng ánh mắt.
Ở địa phương nhỏ bé không được có ai gây án mạng lớn, đánh công sai, chuyện này cũng đủ để trở thành sự kiện lớn gây chấn động trong làng xã, nếu hôm nay bọn họ xếp chồng những công sai này ở đây, lập tức trở thành người nổi tiếng của địa phương, sợ là sẽ không thể đi tiếp được nữa.
- Chuyện gì đã xảy ra?”
Dương Phàm lại hỏi mấy người Bách Kị gây ra chuyện kia, trong mấy người Ngụy Dũng là lớn tuổi nhất, chính Dương Phàm hỏi hắn đấy, Ngụy Dũng còn chưa trả lời, một người lính giơ yêu đao lên quát:
- Câm miệng, không được nói chuyện, về nha môn nói tiếp!
Dương Phàm bất đắc dĩ, đành phải buồn buồn mà nhịn miệng, để cho những tên lính này áp tải về nha huyện
Trong những người bọn họ, không cần nói Dương Phàm và Ngụy Dũng là viên quan kinh thành, cho dù là một thị vệ Bách Kỵ bình thường, một Mai Hoa nội vệ bình thường, cũng có thể dọa được những tên quan lính ở địa phương nhỏ này đến đái ra quần, nhưng bởi trên người bọn họ đang có sự việc cần giải quyết, không thể dễ dàng bại lộ thân phận.
Không thể bại lộ thận phận ở nơi khác, ở Phòng Châu thì càng không thể rồi, người trong Bách Kỵ bí mật xuất hiện ở Phòng Châu là ý như thế nào? Nơi này lại giam giữ một vị hoàng tử nữa, hai việc chắc có liên hệ, e rằng chân tướng sự việc sẽ bị người thông minh phát hiện ra ngay. Dương Phàm đành phải tính toán kỹ lưỡng, đợi cho mọi việc rõ ràng ngọn nguồn rồi mới tính tiếp.
Đoàn người bọn họ bị áp giải đến phía sau của nha môn huyện Lăng Phòng, cũng không mời Huyện thái gia thăng đường thẩm vấn, liền bị đưa thẳng đến đại lao, đại lao của huyện không lớn, tất cả chỉ có bốn phòng giam, phạm nhân cũng không nhiều, trong phòng giam ở phía trong nhất đang giam hai người tóc tai bù xù, hình dáng tiều tụy của một lão năm mươi tuổi.
Sáu người Dương Phàm cùng bị nhét vào một phòng giam, tên cai ngục khóa trặt cửa phòng giam rồi nghênh ngang rời đi.
Dương Phàm lúc này mới chút cơn bực tức, đưa ánh mắt nhìn mọi người, lạnh lung mà hỏi:
- Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong Chính sự tràn ngập áp lực, Diêu Sùng và Ngụy Tri Cổ hai tay khoanh lại, sắc mặt nặng nề từng bước tính kế sách, từ sau khi Địch Nhân Kiệt bệnh nặng, quá nhiều công vụ toàn bộ đè trên người hai người bọn họ, trên bàn xử án hiện tại đã chất đầy công văn, nhưng hai người cũng không có lòng dạ nào xử lý.
Bởi vì bầu không khí trong điện bị đè nén, mọi người đều tránh rất xa ngoài cửa, không biết hai Tể tướng vì sao tâm sự nặng nề, chỉ sợ sơ sẩy một chút, bọn họ bị quét mất cái đuôi.
Ngoài điện, Trung thư xá nhân Triệu Già Ninh bước chân vội vàng đến, trong sân phía ngoài điện một màu yên tĩnh, hắn đến với vẻ kinh sợ như chim con bay đi kiếm ăn, bổ nhào xuống rồi lật đật bay lên, bay vào bóng cây cao rậm rạp tìm không thấy nữa.
Triệu Già Ninh thiếu niên đắc ý, năm ấy mười chín tuổi đậu Tiến sĩ, là Tiến sĩ của khóa thi tiến sĩ đầu tiền của Thiên triều, cũng là môn sinh chính thức của thiên tử bản triều.
Nhưng mà hắn sống ở thời đại Lý Đường, làm việc cũng vì thời đại Lý Đường, cũng trung thành với giang sơn Lý Đường, từ đó về sau vào làm quan, thân cận với các đại thần cùng chí hướng, bởi vậy cũng bị chèn ép, bị đẩy vào Hàn Lâm Viện, thành một người có địa vị cao quý nhưng không có quyền học sĩ.
Từ sau khi Khiết Đan và Đột Quyết lần lượt lấy cớ bảo vệ Lý phản Chu khởi binh làm loạn, bởi vì Võ Tắc Thiên tuổi tác rất cao đã không có tinh lực chỉnh đốn thời cuộc để ổn định tình hình chính trị và dân tâm, không thể không rộng lượng bắt đầu dùng cựu thần Lý Đường, Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng lần lượt được phong tướng, sau khi hai người nắm quyền, lập tức đem điều Triệu Già Ninh từ Hãn Lâm Viện ra, ủy nhiệm làm Trung Thư Xá Nhân. Tuổi còn trẻ, nhậm chức quan trọng trong triều đình, hiển nhiên là hai vị Tể tướng suy tính bồi dưỡng vãn bối.
Triệu Già Ninh và hai vị Tể tướng một đảng, là người rất thân thiết, đây cũng không thấy người ngoài, tiến thẳng vào Chính sự đường, chỉ có chắp tay vái chào, liền vội vàng nói với Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng: - Ngụy tướng, Diêu tướng, Địch công đi Long Môn rồi!
Diêu Sùng cả kinh, thất thanh nói: - Địch công đến Long Môn? Ông ấy... đã khỏi bệnh?
Triệu Già Ninh lắc đầu, nói: - Địch công thân mang bệnh, mỗi ngày một yếu. Ngay cả xe bò xe ngựa chòng chành đều chịu không nổi, lão là ngồi kiệu mềm, kêu người khiêng đi Long Môn, còn chưa ra cửa, lại hôn mê bất tỉnh, con lão theo bên cạnh. Còn có y sĩ mang cái hòm thuốc theo.
Ngụy Tri Cổ dừng bước chân, nhẹ nhàng đưa tay vuốt chòm râu, lẩm bẩm: - Con cáo già này, thực sự rất kiên cường, cho dù lão có bỏ cái mạng mình, cũng muốn bảo vệ Lư Lăng Vương!
Diêu Sùng trong điện căm hận đi xung quanh hai vòng. Đột nhiên giậm chân thật mạnh, nói: - Không thể do dự! Ngụy công, chúng ta lúc này không thể giả câm vờ điếc, nhất định phải ra mặt, bằng không, người khắp nơi trong thiên hạ đều muốn đâm vào cột sống chúng ta!
Ngụy Tri Cổ chần chờ nói: - Nhưng, những đại thần đó...
Diêu Sùng nói: - Thay vì không được sự đồng ý đó. Chúng ta đi trước tới Long Môn, khi quay về sẽ nói lợi hại cho bọn họ hiểu rõ.
Ngụy Tri Cổ cúi đầu ngẫm lại, vỗ tay vào nhau, trầm giọng nói: - Thôi! Địch công người đã như vậy, còn muốn đi Long Môn, nhớ lại cả đời giao tình cùng ông ấy, chuyến này cũng phải đi, chúng ta đi!
Triệu Già Ninh vừa thấy hai người có quyết định, lập tức nói: - Ta đi trước một bước, ở ngoài cung chuẩn bị ngựa!
Lúc này, Thái Bình Công Chúa đã từ Tự Trọng Quang Môn vào trong cung, đi dọc theo hành lang dài được hình thành giữa bức tường ngói đỏ, gấp rút đi về phía Lệ Xuân Đài của Võ Tắc Thiên, ống tay áo động như nước, vạt áo nhẹ nhàng bay. Trâm cài tóc đính minh châu Kim Phượng run rẩy run rẩy như tâm, lo lắng vạn phần.
****
Dương Phàm sau khi mượn nội gian dùng một chút, hiện tại dùng chính là cả triều văn võ rồi.
Hắn rất phong cách ở Long Môn trên núi, giặt rửa suối nước nóng, ăn hoa quả tươi, an tĩnh chờ người đến, giống ngọn lửa đốt lên, hấp dẫn tất cả thiêu thân.
Thái Bình đảng, Tương Vương đảng, Lư Lăng đảng nếu đến bây giờ còn không biết bão hộ "Lư Lăng Vương" tới Y Khuyết Long Môn, vậy bọn họ sớm là có thể dọn dẹp về nhà dưỡng lão, lấy cái gì đấu cùng Võ thị song Vương?
Chỉ cần bọn họ biết rằng, chỉ dựa bọn họ không biết nội tình làm ra vẻ khiếp sợ, lo lắng và do dự, đủ để cho bất luận ai còn nghi ngờ iêu trừ hoài nghi, tin rằng Lư Lăng Vương ở Long Môn. Người ở Long Môn này náo nhiệt, Lạc Dương chỗ ấy đó mới an tĩnh, Lư Lăng Vương mới an toàn.
Hắn ở Diệp huyện nghỉ tạm một đêm, sau đó mỗi ngày chỉ đi năm mươi dặm đường, ở Vũ Dương và Tương Thành ở một đêm, trong khoảng thời gian này đã đủ để Hoàng Húc Sưởng bảo vệ Vương gia đi xa xa, mặc dù ngày thứ ba hành trình bắt đầu nhanh hơn, như vậy trừ phi Hoàng Húc Sưởng và Lư Lăng Vương trên đường xảy ra biến cố, nếu không giờ phút này tất cũng tới thành Lạc Dương rồi.
Thành Lạc Dương, vào thành là cửa ải cuối cùng.
Để bảo đảm cửa ải cuối cùng này không có gì bất ngờ xảy ra, đó là lý do hắn xuất hiện ở Long Môn.
Pháp Chính hòa thượng Già đời giảo hoạt mang đôi guốc gỗ lọc cọc lọc cọc về miếu bế quan.
Võ tăng, ông ta cấp cho Dương Phàm rồi, nhưng Dương Phàm tại sao phải nhận người, ông "Không biết", hắn ở đây "Bế quan!"
Ông là người xuất gia, không hỏi việc đời. Sở dĩ ông cho mượn người, là vì Dương Phàm nắm giữ thánh chỉ, những gì đã làm hẳn là phù hợp với thiên đạo lòng người, hợp với luật pháp quốc gia, làm một người cao tăng đại đức, làm người xuất gia được tắm mình trong hoàng ân, ông đương nhiên nên vì hoàng gia ra một phần lực.
Lý Khỏa Nhi lần đầu tiên được tắm ở suối nước nóng, nàng trước kia chỉ nghe nói loại này từ dưới đất xuất hiện, nghe mẫu thân nói, sau khi dùng nước suối như vậy tắm rửa, da thịt sẽ nõn nà, sẽ giống xức một lớp phấn bóng loáng dễ chịu.
Kiến trúc cung điện nguy nga kia, từ lúc nàng được sinh ra tới giờ là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, nàng trước kia chỉ thấy qua mái nhà bằng gỗ trúc, mái nhà bằng cỏ tranh bùn đất, ngay cả nhà ngói đều chưa từng thấy qua một căn chớ đừng nói chi là đẹp đẽ to lớn như vậy, còn có căn phòng to với đá điêu khắc, căn phòng to đẹp như vậy, không ngờ chỉ là một phòng tắm.
Nàng ngâm mình ở trong bồn tắm mà không biết chán, đều không bỏ được đi ra.
Cổ Trúc Đình cũng thích thú tắm ở suối nước nóng, dọc đường đi lang thang vất vưởng cũng đành nhẫn nhịn, nhưng vệ sinh lại là vấn đề, đây chính là phiền não lớn nhất của nữ nhi, hiện giờ cuối cùng có thể thoải mái tắm rồi.
Làm mỹ nhân có thể tăng thêm sự xinh đẹp của mình như thế nào?
Ánh đèn, ánh trăng, rượu mạnh, y phục rực rỡ, hoa tươi, son phấn, còn có tắm!
Mỹ nhân thật sự, không chỉ dung nhan ngũ quan xinh đẹp, không chỉ dáng người tuyệt đẹp, làn da cũng thật tuyệt vời. Mỹ nhân tắm, trên má không phải là ửng hồng không tự nhiên, mà là ửng đỏ một chút, đều là tự nhiên.
Mái tóc đẹp đen nhánh sáng bóng vén lên, lộ ra cái cổ cao mà tao nhã. Khuôn mặt trắng ngần pha thêm một chút ửng đỏ, hơi lộ chiếc vai đẹp mềm mại như trứng mới lột, đó là một cảnh đẹp lôi cuốn ngoạn mục.
Đáng tiếc, cảnh đẹp này chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, bởi vì sau khi Cổ Trúc Đình đi tắm. Ngồi ở trước bàn trang điểm cầm lấy không phải phấn, cũng không phải cây bút nhỏ mịn để vẽ môi, mà là một hộp thuốc bùn màu vàng nhạt giống màu da, đây là Lư Lăng Vương, nàng còn phải tiếp tục đóng giả.
Thời gian dần qua, cô gái xinh đẹp tắm rửa sạch sẽ ban đầu không thấy nữa. Hiện tại người đang trang điểm trong kính, lại là một hình tượng người trung niên già nua tiều tụy, dưới càm không có râu, nếp nhăn chồng chất, như một thái giám. "Thái giám" nhìn trong gương lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, bắt đầu dán từng chùm từng chùm râu...
Khi Cổ Trúc Đình rốt cục hoàn toàn biến thành một người khác. Khi y phục cũng thay xong, ánh mặt trời đã ngả về phía tây, trên núi đã xẩm tối.
Cổ Trúc Đình mở cửa phòng đi ra ngoài, kinh ngạc phát hiện Dương Phàm đứng ở ngoài cửa, đang khoanh tay ngắm nhìn nơi xa, nghe thấy tiếng động phía sau, liền xoay người lại. Hướng về nàng mỉm cười: - Chuẩn bị xong rồi hả?
- Dạ!
Đối diện cái nhìn sáng rực của Dương Phàm, Cổ Trúc Đình có chút mất tự nhiên giơ tay lên, muốn chỉnh sửa một bên tóc mai, Vừa giơ, mới nhớ mình giờ phút này đang đóng giả Lư Lăng Vương, động tác như thế, có hơi kỳ dị, không khỏi hơi thẹn cười đỏ mặt.
Dương Phàm ngưng mắt nhìn nàng, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: - Thật sự là khổ cực ngươi rồi!
Không nói quá nhiều, chỉ một câu. Dường như hết thảy bên trong đã không cần lời.
Tim Cổ Trúc Đình phút chốc run lên, giống như chiếc đàn để lâu trong góc, đột nhiên bị người hung hăng khãy một chút vào dây, ánh mắt của nàng hơi đỏ, vội vàng quay đầu nhìn hắn. Chậm rãi đi tới bên cạnh Dương Phàm, ra vẻ điềm tĩnh cười cười, nói: - Không chuyện gì, cùng A Lang ở một chỗ, việc làm so với trước kia thú vị hơn rồi, không phải đánh đánh giết giết, so với đánh đánh giết giếtt càng khó làm, cũng càng thú vị.
- Ta tắm rửa, cải trang, thêm ở cùng nơi ước chừng hơn hai canh giờ, tông chủ hắn... Vẫn giữ ở chỗ này, là vì nói với ta một tiếng tạ ơn sao? Cổ Trúc Đình ra vẻ tự nhiên nhìn chung quanh, trong lòng nghĩ cẩn thận, đột nhiên cảm giác trên người ấm áp dễ chịu.
- Này! Dương đại ca! Khụ khụ, Dương Giáo Úy!
Xa xa bỗng nhiên truyền tới giọng một thiếu nữ trong trẻo như tiếng hót chim hoàng oanh, cảm giác không khí im lặng mất tự nhiên giữa hai người như được phá vỡ, cùng nhau nhìn hướng xa xa, chỉ thấy Lý Khỏa Nhi đang từ ở giữa bụi hoa cảnh đang tung tăng chạy tới.
Nàng mặc một bộ áo khoác ngắn màu hồng với áo tay bó, chiếc váy hoa lụa xếp nhiều ly, chiếc eo nhỏ tinh tế. Khi ở Võ Dương, nàng đã mua ở một tiểu điếm trong hẻm, một bộ trang phục bình dân mặc trên người nàng, càng hiện ra vẻ đẹp của nàng.
- Ai... Ôi...
Lý Khỏa Nhi lập tức chạy đến trước mặt bọn họ, đột nhiên bị vướng chân, loạng choạng nhào ra phía trước. Dương Phàm nhìn thấy được, nàng cũng không phải là thành tâm, mà là cố tình không cẩn thận dẫm lên một chỗ đá hơi nhô cao một tý, đang do dự biết nên tiến lên đỡ hay không, người của Cổ Trúc Đình thoáng một cái, đã vọt đến trước mặt hắn, Dương Phàm liền ngừng bước chân lại.
Lý Khỏa Nhi không để ý tới người giống phụ thân của nàng như đúc này, cũng không để ý giọng nữ dịu dàng nói chuyện, eo thon yểu điệu uốn éo, quay về phía Dương Phàm hi hi cười nói: - Ngâm mình trong suối nước nóng quá lâu, hơi choáng váng đầu, nơi này thật tốt, tráng lệ, giống như Thiên đường...
Dương Phàm cười cười nói: - Đợi ngươi tới trong cung, ngươi mới biết cái gì gọi là hoa lệ, nơi này so với trong cung kém xa lắm, chỉ có thể nói là mộc mạc.
- Thật chứ?
Hai mắt Lý Khỏa Nhi sáng rỡ: - Vậy chúng ta khi nào thì có thể vào cung.
Dương Phàm nói: - Nhanh thôi, thế nào cũng phải kéo dài đến tối nay.
Nói xong, Dương Phàm nhìn lên bầu trời, khi ánh mắt nhìn xuống, chợt xác định ở đường núi đằng xa, trên môi từ từ mỉm cười: - Có người đến!
Lý Khỏa Nhi khẩn trương lên, theo bản năng nhích lại gần cạnh hắn, có chút sợ hãi nói: - Có phải là... người của Võ gia hay không?
Dương Phàm nói: - Ngươi yên tâm, mục tiêu của bọn họ không phải ngươi, dù thế nào, cũng không xuống tay với phụ nữ. Nói đến đây, Dương Phàm nghiêng đầu lại, hướng về phía Cổ Trúc Đình và Lý Khỏa Nhi cười có chút tính trẻ con, giống như một trò đùa, nói: - Kế cuối cùng này của ta, đốt lửa đùa giỡn chư hầu, các ngươi đoán, tới trước chính là liên tiếp các chư hầu?