Võ Thừa Tự ghé sát vào tai Võ Tam Tư thầm thì vài câu. Võ Tam Tư chần chừ hỏi lại:
- Kế này khả thi sao?
Võ Thừa Tự ho khan vài tiếng, đáp:
- Cũng không chắc chắn, nhưng bất kể thế nào cũng phải thử một lần. Nếu không được, đành phải để kẻ đó về thành. Mặc dù tuổi cô đã cao, nhưng cũng không thể quy thiên ngay được. Ta và đệ cứ từ từ trù tính tiếp.
Võ Tam Tư cắn răng, gật đầu:
- Đành vậy!
Hai người vội vàng rời đi sắp xếp công việc của mình. Huynh đệ họ Võ vừa đi, buổi tiệc cũng chính thức kết thúc, trời đã tối, cũng chẳng ai muốn ở lại ngâm trong suối nước nóng thêm, mọi người rửa mặt qua loa rồi đi ngủ.
Tại nơi ở Võ Thừa Tự, hai vị Vương gia tập hợp đám thuộc hạ lại, bàn bạc cẩn thận, sau hai canh giờ, Trịnh Vũ dẫn theo người quay về.
Phụng mệnh Võ Tam Tư, khi về thành, cổng thành đã sắp đóng, y cố ý nói với quan Phó thủ vệ đóng cửa chậm một chút. Quan thủ vệ kia cũng không ngốc, hôm nay thoắt một cái lại có đại nhân vật chạy ra khỏi cổng thành, tuy không biết rõ nhưng cũng đoán được chắc chắn có đại sự, lại thêm người dặn mình là Lương Vương, nào dám không nghe. Dù sao trong thành vẫn còn người đi lại ngoài đường, chỉ cần giữ cổng thành không cho ai đi vào, đóng cửa muộn một chút cũng không sao.
Trong khoảng thời gian trì hoãn này, Huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông dẫn theo một đoàn Võ Lâm Vệ lao ra thành, quan thủ vệ lại càng nổi cáu. Chưa đến nửa canh giờ, Trịnh Vũ lại triệu tập các cao thủ ra khỏi thành, mãi tới lúc này quan thủ vệ mới đóng cổng.
Khi đoàn người Trịnh Vũ đuổi tới núi Long Môn thì đã gần tới canh hai ngày hôm sau. Trịnh Vũ đến chỗ Võ Tam Tư thì chẳng có ai, chắc Vương gia đang ở chỗ Ngụy Vương, y lại vội vàng chạy sang bên Ngụy Vương. Võ Tam Tư thấy y đến, vội hỏi:
- Người đến đủ rồi chứ?
Trịnh Vũ vừa muốn đáp lại, lại nhìn sang Võ Thừa Tự đang ngồi đó, hơi chần chừ. Võ Tam Tư nói:
- Không phải người ngoài. Cứ nói đừng ngại.
Y thấy hơi lạ, không hiểu Vương gia nhà mình và kẻ thù sống chết đã là người một nhà từ khi nào, nhưng vẫn đáp:
- Thuộc hạ đã dẫn mọi người đến, tổng cộng có chín người. Tuy số lượng không đông, nhưng đều là người lăn lộn trong giang hồ, công phu cao cường!
Võ Tam Tư mừng rỡ:
- Tốt! Có bọn họ, kế hoạch có thể nắm chắc hơn rồi! Tới đây, Bổn vương sẽ nói kế sách vừa thảo luận với Ngụy Vương cho ngươi nghe.
Võ Thừa Tự bên cạnh dùng khăn che miệng không ngừng ho khan, càng muộn ho càng dữ dội. Nói chuyện một lúc đã xuống sức, y chỉ có thể nghe Võ Tam Tư an bài.
Võ Tam Tư duỗi ngón tay, chấm chút nước, vẽ vẽ vài đường trên bàn:
- Đây là chỗ ở của Lư Lăng Vương, về kết cấu cũng giống nhà của Bổn Vương, chủ nhà ở đây…
Võ Tam Tư nói gần nửa canh giờ, nước miếng văng tứ tung:
- Đã nhớ kỹ chưa?
Trinh Vũ khẽ gật đầu, Võ Thừa Tự vẫn im lặng đột nhiên hỏi:
- Chín người kia…có ai biết không?
Đã được Võ Tam Tư chỉ bảo, Trịnh Vũ tuyệt không giấu diếm, cung kính đáp:
- Xin Vương gia yên tâm, mấy người này đều là người trong giang hồ, có người từng là đạo tặc độc hành, có người từng là trộm cướp. Chẳng những đã quen làm việc gà gáy trộm chó, còn đều là những kẻ lưng mang đại án, hoặc vác mạng người, đều là tù phạm truy nã bốn bể.
Lương Vương tiếc một thân bản lĩnh, bèn mời họ vào phủ, đối đãi như khách khanh, thân phận vô cùng bí ẩn, xưa nay cũng không lui tới với bên ngoài. Nếu lỡ có người nhận ra cũng không thể chứng minh là người của chúng ta phái đi.
Võ Thừa Tự gật gật đàu:
- Nói cho cùng, bọn họ đều là người trong giang hồ, là một đám hung hăng gàn bước chỉ mong kiếm lời, chỉ có thể lợi dụng, không thể tin tưởng. Đại sự thật sự vẫn phải giao cho các ngươi làm. Đàm Tiến!
Ngoài cửa chợt lóe một bóng người bước vào, ôm quyền với Võ Thừa Tự:
- Có thuộc hạ!
- Ngươi đi cùng vị Trịnh tráng sĩ này. Chỉ cần các ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, Bổn Vương và Lương Vương đều có thưởng. Cho các ngươi cả đời vinh hoa phú quý, hưởng dụng bất tận!
Đám Tiến sung sướng nhướn mày vội vàng nhận mệnh.
Canh ba, mấy bóng người lặng lẽ xuất hiện trong chỗ ở của Lương Vương. Vì các cung thất trên núi đều được xây dựng nối liền một mảnh dài không dứt, khoảng cách giữa các cung không lớn, chỉ cần người am hiểu khinh công một chút cứ lần theo nóc nhà mà đi, xuyên phòng vượt nóc, linh hoạt như con báo.
Rất nhanh, thị vệ của Lương Vương phủ và Ngụy Vương phủ cũng bí mật hành động, lặng lẽ tập kết, chẳng nói với nhau câu nào, như đang chờ đợi điều gì đó.
Lưu Tích Kính vốn là một tên trộm có chọn lọc, chuyên trộm các gia đình giàu có, hơn nữa cũng không phải kẻ cái gì cũng lấy, kim châu ngọc bảo gì bắt được cũng chẳng lấy mấy, không phải bảo bối y cũng lười ra tay. Với thân thủ cao minh của y thực đúng là rất ít nhược điểm, huống chi, y còn có một người em họ Lưu Thượng Phi thân thủ không kém chút nào giúp đỡ.
Nhưng tên nhã trộm này có một bệnh, là thích trộm hương. Có lần, khi gây án ở Dương Châu, y đột nhập vào phủ của một vị Trưởng Sử, khéo léo vào khuê phòng của một mỹ nhân, tấm áo ngủ mỏng manh chỉ che được nửa người, lộ ra cặp đùi thon dài trắng sáng, Lưu Tích Kính vừa nhìn đã bừng bừng lửa dục, ra tay hái hoa.
Mỹ nhân kia là một tiểu thiếp của Trưởng sử, bị thiệt cũng không dám nói ra. Lưu Tích Kính nếm mùi một lần lại nhớ mãi không quên, hai ngày sau lại xảy ra án. Chỉ thấy nhà Trưởng sử báo đã mất đồ gì đó, không thấy nửa tin liên quan đến mỹ nhân thất thân. Lưu Tính Kính cũng đoán ra nàng vì danh tiết nên không dám tiết lộ, nên tặc đảm tăng cao, lại sang thăm nhà Trưởng sử một chuyến.
Diện mạo y tuấn tú lịch lãm, hơn nữa, kiều thê ái thiếp của vị Trưởng sử kia không dưới hơn mười người, mưa móc công bằng, tầm năm bảy tháng cũng không được lấy một lần, mấy lần bị tên trộm này đến trộm hương lại thành ra thông gian. Lưu Tích Kính cũng động chân tình với nữ nhân này, tâm sự nhiều chuyện, không ngờ sau này chuyện bị lộ, mỹ nhân sợ, bèn nói hết tất cả ra ngoài.
Lần này, ổ của Lưu Tích Kính bị người ta bới lên rồi, rơi vào bước đường cùng mới đành cùng đứa em họ Lưu Thượng Phi trốn lên phương Bắc, được Võ Tam Tư mấy năm gần đây dã tâm ngày càng bành trướng mời chào vào phủ. Hai vị này vốn là đầu trộm đuôi cướp, thân thủ cực kỳ cao, hình như còn lót thêm gì đó dưới đế giày, cho dù chạy trên ngói lưu ly trơn trượt như nước cũng như bước trên đất bằng, được phân nhiệm vụ lặng lẽ mò lên nóc phòng ngủ Lư Lăng Vương.
Hai người như hai con rắn trườn dọc mái hiên bám vào đình trụ, liếc nhau một cái, phi thân về phía cửa điện.
“Rầm”
Cửa điện đã cài then, thanh then cửa to bằng một cánh tay bị hai người một cước đá nát. Không đợi thị vệ phản ứng, cả hai phi thân nhào vào.
-A!
Từ sau tấm bình phong vang lên một tiếng thét chói tai, một suy nghĩ xẹt qua đầu Lưu Tích Kính thật nhanh:
- Lão Lư Lăng gia này thật không biết xấu hổ. Vào cái lúc sinh tử này còn có nữ nhân thị tẩm.
Không ngờ, nhìn qua bình phong, cả hai ngẩn ngơ. Ánh nến lập lòe trong phòng rọi lên một thiếu nữ duy nhất trong phòng. Nàng đẹp như một bông hoa. Đầy kinh hãi, nàng kéo vội chăn lên che thân, chỉ lộ ra hai đầu vai trắng nõn và hõm vai sâu đến mê người.
Chiếc chăn đơn mỏng cũng không che đậy được gì nhiều, trên giường không còn ai khác.
Dưới lớp khăn che mặt, ánh mắt Lưu Tích Kính đầy kinh ngạc:
- Lão đã đổi phòng!
Lưu Thượng Phi hung ác nói:
- Làm thịt cô ả đi!
Lưu Tích Kính kéo tay y vội la lên:
- Tìm phòng chủ nhân đi! Mỹ nhân như thế sao có thể tàn nhẫn ra tay!
Dứt lời, y kéo em họ đi.
Lưu Thượng Phi cực kỳ bại hoại nói vớt:
- Đại ca, cái tính tham hoa luyến ngọc của ca còn chưa ăn đủ thiệt hả?
Vừa nói, cả hai vừa vung binh khí. Đối diện với thị vệ Bách Kỵ, còn có binh lính Võ Lâm Vệ trong sân cũng vung đao thương xong tới, cả hai vừa chiến đấu vừa phá từng phòng kiểm tra. Tiếng chó sủa khiến cho góc sân nhỏ càng thêm hỗn loạn.
Trong phòng ngủ Lư Lăng Vương, Lý Khỏa Nhi kéo tấm chăn mỏng che thân, chỉ kịp kêu lên một tiếng hai thích khách kia đã xông vào, không ngờ lại quay đầu đi, cũng hơi ngẩn ra. Cao Oánh, Lan Ích Thanh và hai nữ vệ khác cũng lần lượt chạy vào, nhìn thứ lơ lửng trên xà nhà mà ngơ ngác nhìn nhau. Chỉ cần Lưu Tích Kính bước thêm một bước thôi đã rơi vào bẫy của bốn người, không ngờ chúng lại bỏ đi.
Có lẽ Lưu Tích Kính cũng không ngờ, một mạng này của y hôm nay giữ lại được là nhờ trái tim thương hoa tiếc ngọc của mình. Nhưng cho dù đã thoát được một kiếp, nhưng con đường trước mắt của hai Huynh đệ còn vất vả lắm. Các thị vệ truy đuối sau lưng hai người càng lúc càng đông, thân thủ của cả hai có cao minh hơn nữa cũng không thể chịu nổi sự tấn công liên tiếp nhiều như thế. Đầu vai Lưu Tích Kính đã trúng một thưng, mông Lưu Thượng Phi trúng một cước, thấy rõ nếu tiếp tục sẽ không thoát được thân, cả hai đành nhảy lên nóc nhà, nhờ vào bản lĩnh đến đi mà thoát khỏi truy binh.
Trần Thủ Nghĩa và Lý Kỳ cũng là hai cao thủ Võ Tam Tư chiêu mộ được. Hai người vốn là độc hành đạo tặc tung hoành khắp Hà Bắc. Sau khi Hà Bắc bị Khiết Đan, rồi Đột Quyết luân phiên ác chiến, dê béo thực sự chẳng còn nhiều, hai người chỉ còn đường xuôi nam kiếm ăn. Trên đường đi, qua thành Lạc Dương, gặp một vị bằng hữu đã đầu nhập vào phủ Lương Vương, được y giới thiệu, cũng theo vào.
Hai người tấn công một bên sườn điện, kiến trúc ở đây đều là một chủ hai phó (ở giữa là chính, hai bên là phụ), sườn điện hai người tấn công không phải chỗ ở của Lý Khỏa Nhi mà là của Thái Bình Công chúa. Không ngờ Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư còn muốn nhân loạn mà giết luôn cả Thái Bình.
Trên thực tế, hai Võ đều hiểu rõ đạo lý thỏ khôn có ba hang. Căn bản là, chính bọn họ cũng không tin tưởng đêm nay Lư Lăng Vương có thể ngủ ở chính điện, họ cũng không nghĩ rằng hành động đêm nay có thể dễ dàng thành công. Chính điện tuyệt đối không phải chỗ Lư Lăng Vương trú lại. Bọn họ chỉ muốn dùng thích khách để gây hỗn loạn, thực ra lần này tấn công sườn điện cũng không thực sự hy vọng sẽ thành công.
Trần Thủ Nghĩa và Lý Kỳ xông vào sườn điện. Trong điện cũng sáng ngời ánh nến, trong rèm, một quý nhân nào đó đang say ngủ, vì không muốn nửa đêm dậy phải quờ quạng trong bóng tối nên nến sẽ được thắp suốt đêm.
Tiếng đạp cửa phòng đã kinh động đến người trong trướng. Hai người vừa cầm đao xộc qua bình phong đã thấy màn trướng được vén lên, phút chốc, một khuôn mặt hiện ra, hùng hổ xông vào Trần Thủ Nghĩa và Lý Kỳ. Cả hai sợ hãi kêu lên quái dị, cùng bắn ngược lại đằng sau.
Khuôn mặt trong trướng có màu xanh lá cây.
Một góc áo hồng ẩn hiện, làn da sáng trắng như tuyết, trước ngực lại phẳng lì. Là một ác quỷ nửa nam nửa nữ có khuôn mặt xanh lè dữ tợn.
“Ác quỷ” kia thấy họ cầm đao xông vào cũng kêu lên the thé kỳ quái, vụt rụt vào trong trướng. Màn trướng lại vén lên, lúc này, bên trong lại hiện ra đến hai khuôn mặt quỷ. Hai đầu quỷ thấy bọn họ cầm đao kiếm trong tay cũng hét lên chói tai. Trong tiếng hét, làn da màu xanh khủng bố kia hơi nứt ra, những đường nứt cộng thêm từng mẩu da mặt rơi rụng khiến cho khuôn mặt lại càng kinh khủng.
Trần Thủ Nghĩa và Lý Kỳ thấy vậy, sợ tới hồn phi phách lạc, vội nhảy ngược về sau. “Choang” một cái đụng vỡ một cái lọ hoa, cả hai cũng ngã ngửa xuống đất. Lúc này, các thị vệ đuổi theo hai người đã vung đao bổ tới!
Mưa xuân rơi vào mái nhà bằng cỏ khô, lặng lẽ thấm vào, mới dọc từ đường nhỏ theo cây cỏ nhè nhẹ từng đợt từng đợt thấm vào dưới mái hiên, xuyên thành bọt nước trong suốt rơi xuống.
Trên trúc lầu cách vài bước bày biện một tảng đá ở giữa có khảm lỗ, từ ở giữa tách thành hai nửa ống trúc đặt bên trong, từ cao xuống đáy, hình thành một góc độ chếch, mưa dừng ở trong ống trúc, rót thành giọt nước nhỏ, chảy đến tận cuối, hóa thành một đường nước trút xuống dưới lầu.
Vị trí mưa gõ vào trong ống trúc khác biệt, tạo thành một đầu cao thấp so le, có khúc nhạc ý nhị khác nhau, trong phòng, một lão nhân tóc mai như sương, mặt đầy nếp nhăn đang ngồi bên cạnh bếp lò, bực bội nghe tiếng tích tách của lửa, lại đút củi vào bếp.
Lửa cháy rừng rực, ông cũng ôm gối, đón ngọn lửa phụt lên cửa bếp, làm luồng nóng của ngọn lửa kia táp vào hai đầu gối của ông.
Cửa sau của tiền lầu được mở, giấy dầu trên đỉnh tán mềm rũ xuống ra, bay bay xuống thang lầu, xuyên qua sân nhà, lại mềm rũ bay lên mặt sau tòa lầu, dọc theo đường ống trúc của nước chảy đi đến giữa cửa, thuận tay đẩy cửa phòng.
Âm thanh hạt mưa rơi vào trên mái hiên đánh vào cây dù giấy dầu phát ra những tiếng vang “lộp độp”, tựa như đôt nước tưới trên mặt đấy.
Chỉ có điều chớp mắt một cái, chiếc dù kia thu lại, một bóng người dưới cây dù lóe vào phòng, một tiếng “két” đóng lại.
Nước mưa chảy tụ lại một chỗ, ngay cạnh cửa, người bưng dù chân bước nhẹ nhàng đến bên lão nhân đang nhóm lửa, lão nhân ngồi bên lò sưởi ẩm quay sang nhìn người tới một cái, lẩm bẩm:
- Xui quá, mưa xui quá, hai chân ta đau gần chết, chẳng thể đi thoải mái được.
- Bệnh thấp khớp của Lang quân lại phát bệnh rồi à?
Người đi vào nhẹ nhàng hỏi một câu, sau đó là tiếng thở dài rất sâu, tiết xuân hạ, là thời điểm mưa nhiều, sợ là trượng phu chịu khổ nhiều rồi.
Nhìn tuổi lão nhân gkia, hẳn là nương tử của lão chỉ ít hơn lão mấy tuổi, nhưng nghe thanh âm này dịu dàng như ống tiêu, còn mang theo một tia từ tính, vô cùng êm tai dễ nghe, chắc hẳn tuổi không quá lớn. Quả nhiên, nàng kéo một cái ghế tới, ngồi xuống bên cạnh lão nhân, ánh lửa đỏ rực chiếu lên dung nhan của nàng.
Nàng...quả nhiên không già!
Có lẽ chỉ hai mươi tuổi?
Không thể kém hơn, làn da nàng vô cùng mịn màng sáng mượt, căng mịn như đồ sứ tinh mỹ, không nhìn thấy một nếp nhăn nào.
Hoặc là ba mươi tuổi?
Cặp mắt hoa đào trời sinh kia không cười cũng hơi híp, giống như hồ nước sóng sánh, loại phụ nhân phong tình quyến rũ này, cũng không phải là một nữ tử mới trở thành phụ nhân mà có thể có được.
Hoặc là, nàng bốn mươi tuổi, khi hơi ngẩng cổ, làn da trắng mịn rõ ràng có vài phần thư giãn, ngọn lửa chiếu lúc sáng lúc tối chiếu đến đôi mắt nàng, khóe mắt hơi lộ ra nếp nhăn, tuy rằng không đến gần sát để xem là không thể thấy được rõ.
Tuy nhiên, nhìn bề ngoài của nàng, rất dễ dàng khiến người ta không để ý tới tuổi của nàng.
Bất kể nàng rốt cuộc bao nhiêu tuổi, tóm lại, đây là một phụ nhân quyến rũ.
Nàng mặc y phục vải thôi, quần áo được cắt rất vừa với người, mái tóc đen mượt được búi cao càng làm tăng thêm vẻ đẹp của chiếc cổ thiên nga tao nhã của nàng, mặc dù áo vải tóc cài trâm, cũng khó che giấu được thân thể mê người của nàng. Nàng dùng bàn tay trắng nõn nhỏ dài vén tóc mai, phong tư tao nhã đối lập với cách ăn mặc thôn phụ.
- Lang quân, nghe nói...người Khiết Đan phương Bắc đã phản Đại Đường ta.
- Ồ! Người Khiết Đan a, là một bộ tộc nhỏ, không phải bọn họ vẫn khá an phận sao, làm sao lại phản rồi hả?
Lão nhân hai tóc mai như sương vội vàng bẻ gãy củi khô nhét vào bếp lò, không quá để ý nữ nhân nói cái gì.
Mỹ phụ nhân tiếp tục nói: - Nghe nói, bọn họ còn đánh ra một cờ hiệu, nói là kêu..."Hoàn ngã lư lăng, tương vương lai! , "
Lão nhân rồi đột nhiên cả kinh, một tiếng thở nhẹ ra, cũng là nhất thời thất thần, khiến lửa bén vào thủ, ông khẩn trương rút tay về, dùng miệng mút vào vài cái, vừa sợ vừa giận mà nói:
- Người Khiết Đan đánh ra cờ hiệu 'Hoàn ngã lư lăng, tương vương lai’? Ta... Lý Hiển ta và người Khiết Đan không vô oán vô thương, bọn họ vì sao như thế hại ta?
Lý Hiển! Hoá ra ông chính là đăng cơ ba mươi sáu ngày, liền bị mẹ của ông cách chức làm Lư Lăng Vương giam lỏng cho Phòng Châu, Tự Thánh hoàng đế Lý Hiển!
Lý Hiển năm nay chỉ có bốn mươi bốn tuổi, nhưng nhìn dáng vẻ của ông, sợ rằng cũng gần sáu mươi, mấy năm nay kiếp sống giam lỏng, đối với thể xác và tinh thần của ông đã bị tàn phá thật không nhẹ, nhưng thật ra Hoàng hậu của ông, hiện giờ Lư Lăng Vương phi Vi thị vẫn chói lọi như trước, dường như cuộc sống đau khổ nhiều năm như vậ, cũng không hề tạo cho nàng ảnh hưởng gì.
Đối với sự hoảng sợ của Lý Hiển, hai mắt Vi thị rạng rỡ tỏa ánh sáng, thoạt nhìn vô cùng hưng phấn:
- Còn nữa, Khiết Đan bộ lạc nho nhỏ kia không ngờ thật sự đánh vài trận thắng lớn, đánh cho triều đình quăng mũ cởi giáp. Kết quả Đột Quyết thấy Đại Đường ta yếu đuối dễ bắt nạt, cũng phái binh vào Hà Bắc, đánh ra khẩu hiệu ‘Thay Đường phạt Chu!’
Lý Hiển sắc mặt xám trắng, thân mình phát run, tựa như chứng hoạn dịch chứng sốt rét đang bộc phát, răng va vào nhau cách cách: - Sao có thể như vậy? Cái này nguy rồi! Tai họa... Tai họa đến đây rồi... .
Vi thị mày nhăn lại, không vui nói:
- Người lại nữa rồi, không cần luôn trông gà hoá cuốc như vậy được không?
Lý Hiển hoảng sợ đứng lên, ghế dưới mông ghế cũng bị lật ngã xuống đất. Vi thị thấy ông nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy, không khỏi đuổi theo nói:
- Người làm gì?
Lý Hiển hoảng sợ không thể diễn tả, thoạt nhìn đã có chút tố chất thần kinh:
- Mẫu hậu lập tức liền sẽ phái người đến xử lý tính mạng của ta rồi, nói không chừng. . . , nói không chừng bà còn có thể ban thưởng ta một ly rượu độc, để cho ta bị chết khổ không thể tả. Không được, ta muốn tự sát, ta không muốn chịu tội lớn như vậy!
Lý Hiển lúc trước cũng không từng e ngại mẹ của mình nghiêm trọng đến tình trạng như thế, nhưng từ ông bị mẫu thân đá xuống ngôi vị Hoàng đế, giam cầm ở trong này, từng giây từng phút sống trong sợ hãi tử vong, dần dà, hình tượng mẫu thân ở trong lòng ông càng ngày càng khủng bố, hiện giờ đã tạo thành một loại bệnh trạng tâm lý.
Ông bởi sợ hãi tử vong mà sợ hãi mẹ của mình, hiện tại sự sợ hãi của ông đối với mẫu thân lại đã vượt qua tử vong. Lý Hiển hóp lưng lại như mèo ở góc tường tìm kiếm dây thừng, Vi thị tức giận vô cùng, giữ chặt ông nói:
- Họa phúc vô thường, thiếp thấy chuyện này chưa chắc là đại họa, trong kinh còn không có tin tức, ngài làm gì vội vã...
Vi thị còn chưa nói xong, đã bị Lý Hiển quăng tới một bên, Vi thị lảo đảo một cái, đứng lại thân mình, phẫn nộ quát:
- Lý Hiển!
Một tiếng quát này rõ ràng mãnh liệt, Lý Hiển ngạc nhiên ngẩng đầu, một cái tát linh hoạt, sắc bén hung hăng nện ở trên mặt của ông, " bốp~" một tiếng giòn vang, làm Lý Hiển thần trí tỉnh táo, ông ngẩn người nhìn Vi thị.
Vi thị gằn từng tiếng mà nói:
- Ngài cho là, người Khiết Đan, người Đột Quyết lấy cớ của ngài xâm lấn Đại Đường ta, mẫu hậu sẽ càng thêm coi ngài trở thành thành cái đinh trong mắt phải từ hay sao? Thiếp lại cảm thấy, chuyện này đối với chúng ta có lợi ích rất lớn đó! Ngài cũng không nghĩ mẫu hậu đã bao nhiêu tuổi rồi hả?
Người trong thiên hạ còn đang lợi dụng bản thân ngài, điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ mặc dù bà ta làm Hoàng đế, nhưng dân tâm thiên hạ này, bà còn chưa thu được vào trong tay họ Võ! Mà bà gần đất xa trời đã không kịp thu nạp lòng người nữa rồi, bà không muốn sau khi mình chết thiên hạ đại loạn, không muốn loạn thần tặc tử đi đào của nấm mồ của bà, bà liền phải suy nghĩ một chút, thiên hạ này đến tột cùng truyền cho ai!
Vi thị đi từng bước một đến bên Lý Hiển đang mất hồn mất vía, nắm lên tay của ông, kích động nói:
- Ngài nghe rõ không? Ngươi nghe rõ không? Có lẽ, đây là cơ hội của chúng ta tới rồi!
Lý Hiển ngây ngốc nói:
- Là... là thế này thật sao? Mẫu hậu thật sự sẽ không giận lây sang ta, không sẽ phái người đến xử tử ta?
Vi thị nói:
- Đương nhiên sẽ không! Tin tức này là chuyện đã định mùa đông năm trước rồi, nếu mẫu hậu muốn giết ngài, còn có thể chờ đến hiện tại sao?
- Chuyện đã định năm trước rồi?
Lý Hiển nghe xong rất là yên tâm, thì thào lẩm bẩm:
- Như thế nói đến chắc có lẽ không giận lây sang ta. A! Đúng rồi, tin tức này là từ chỗ nào mà ngươi có được vậy, có đáng tin không?
Vi thị nói:
- Đương nhiên là Khỏa Nhi vẫn luôn hỏi rồi! Chúng ta mới vừa lên ở Hoàng Trúc Lĩnh này, thành kẻ điếc, người mù, bên ngoài chuyện gì xảy ra, chúng ta đều đừng hòng biết. Mấy đứa nhỏ cũng không hăng hái tranh giành, duy chỉ có Khỏa Nhi có thể đi lại ở bên ngoài, thay chúng ta hỏi thăm tin tức.
Lý Hiển bùi ngùi nói:
- Đúng vậy, đứa nhỏ a Khỏa này là bị ngươi ta áp giải lên Phòng Châu mà sống đấy, Công chúa Đại Đường kim chi ngọc diệp a, sau khi sinh ra chỉ có thể dùng quần áo cũ của ngươi để mặc cho nó, ôi! Ta đây làm phụ thân có lỗi với nó, không nghĩ tới hiện giờ vợ chồng ta và nàng cũng được nhờ vả vào nữ nhi này...
Hai vợ chồng đang vô cùng ưu thương nghĩ đến quá khứ, hai bóng người đã lặng yên ẩn vào chỗ ở của Lý Hiển.
Dương Phàm đoán không sai, tại chỗ ở của Lý Hiển bốn phía đều có hộ gia đình, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện bố cục tòa nhà khác với những nhà khác, những phòng xá vừa vây nhà Lý Hiển vào giữa, đây là đạo phòng tuyến thứ tư ám phục rồi.
Tuy nhiên, bất kỳ một địa phương nào, nếu binh sĩ không thể thay phiên, mà là do một số người cố định chấp hành giám thị nhiệm vụ, sau liên tục mười lăm mười sáu năm, cũng không có khả năng tỉnh táo như ban đầu. Những binh lính cường tráng năm xưa hiện giờ sớm đã lấy vợ sinh con, ngay cả con cái của bọn họ cũng đã bắt đầu trưởng thành rồi.
Nhưng hàng xóm nhận nhiệm vụ cảnh giới này vẫn mang đến những phiền toái nhất định cho hai người Dương Phàm, bởi vì trong đó có mấy nhà nuôi chó, may mà Cổ Trúc Đình kinh nghiệm phong phú, hai người thật cẩn thận sau một lúc lâu, rốt cục đã lặng lẽ tiến vào “Lư Lăng Vương phủ”, đi lên trúc lầu.
Trong trúc lâu có ánh đèn, từ trong khe cửa lộ ra một đường, Cổ Trúc Đình quay đầu lại ra hiệu với Dương Phàm, hai người buông lỏng bước chân, nhẹ nhàng đi qua. Sàn nhà trúc lầu cũng được rải bằng trúc, mặc dù động tác rất nhỏ, cẩn thận đạp lên vẫn tạo nên âm thanh, may mà vào lúc này mưa còn chưa ngừng, dưới mái hiên mưa rót vào nửa ống trúc rung động leng keng, mới che dấu tiếng động của hai người.
Hai người Dương Phàm tới trước cửa dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn phía sau, ra hiệu cho nhau, Cổ Trúc Đình đột nhiên đẩy cửa trúc , Dương Phàm liền một bước xa nhảy đi vào.
Lý Hiển với nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa biến mất hẳn, đang cùng Vi thị rúc vào với nhau, thấp giọng nhớ lại này chuyện cũ năm xưa, đột nhiên một bóng đen như gió lốc nhanh tiến vào, làm hai vợ chồng hoảng sợ.
Lý Hiển dù sao cũng là người đàn ông, đối với loại sự việc đột phát sinh này tương đối còn điềm tĩnh một chút, Vi thị dù sao cũng là một nữ nhân, đột nhiên gặp được loại sự tình này, Vi thị quả thực hoảng sợ hơn so với Lý Hiển, nàng lập tức hét lên một tiếng, nhanh chóng trốn phía sau lưng Lý Hiển, túm chặt quần áo của ông.
Lý Hiển còn chưa kịp thấy mặt Dương Phàm, liền thấy được bên hông hắn cắm thanh đao, một thanh quái đao hẹp dài như kiếm, Lý Hiển đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, vì thế chứng sợ hãi phản xạ có điều kiện đối với Võ Tắc Thiên lại phát tác.
Ông run run, dùng âm thanh run rẩy hỏi:
- Ngươi... Ngươi ngươi ngươi... , các ngươi là do mẫu hậu phái tới giết ta sao?