Có lẽ Trần Thủ Nghĩa và Lý Kỳ đã giết quá nhiều người, tội ác chất chồng, bất ngờ thấy một con quỷ xanh lè, đùng một cái biến thành hai, cả hai đều sợ tới thất kinh, vấp vào bình phong ngã lăn xuống đất, vội vàng chưa kịp chuẩn bị đã bị bọn thị vệ xông lên loạn đao chém giết.
Giết xong hai thích khách, các thị vệ ngẩng đầu nhìn lên, đằng trước không còn bình phong che nữa nên đều thấy hai con quỷ, cũng hoảng sợ, nhưng vì ỷ người đông thế mạnh nên mới chưa tới mức quay đầu bỏ chạy.
Hai con quỷ trên giường thấy bọn thị vệ giơ đao giơ thương muốn lên, một con vội la lớn:
- Đừng động thủ! Nhìn kỹ đi, ta là Trương Xương Tông, ta là Phụng Thần Thừa Trương Xương Tông!
Lúc này, lớp mặt nạ da xanh trên mặt y rơi xuống mọi người mới nhận ra quả nhiên y là Trương Xương Tông, cũng không biết đã dán cái gì lên mặt mà xấu xí dọa người như vậy.
Con quỷ kia bắt đầu xoa xoa gỡ mặt nạ da xanh xuống được hơn nửa, y mặc áo ngủ đỏ thẫm, nhảy phắt xuống đất, nổi giận đùng đùng quát:
- Có thích khách ngang nhiên dám vào làm loạn, thật quá to gan! Trước hết các ngươi phải bảo vệ Huynh đệ chúng ta, lại sai người đi thăm dò cẩn thận!
Lau đi lớp mặt nạ màu xanh, người này chính là Trương Dịch Chi.
Hóa ra hai Huynh đệ này đạt phú đạt quý đều nhờ vào khuôn mặt nõn nà của mình, cho nên vô cùng yêu quý nó, ngoài những lúc hầu hạ Võ Tắc Thiên, lúc nào bọn họ cũng hòa đậu xanh xay, lòng trắng trứng, nước rau quả, hạnh nhân, mật ong thành một loại bùn dưỡng da thoa lên mặt, mỗi sáng sớm rời giường mới đi rửa mặt.
Tối nay Dương Phàm đã an bài cẩn thận, duy chỉ có không tiến hành bảo vệ đặc biệt nơi ở của hai Huynh đệ này. Hắn nghĩ, nếu tối nay Huynh đệ họ Võ hành động, lại có thể đột phá vòng vây giết vào nội thất thì có một đao xử hết hai Huynh đệ Trương thị cũng chẳng sao, vừa hay mượn đao giết người. Không ngờ hai Huynh đệ này mạng lớn, dùng mặt nạ bùn tự cứu mình.
Bên ngoài, Lư Lăng Vương vừa thấy thị vệ các nơi đều xông tới vội vàng chạy vào trong, từ trong chỗ trốn vung tay quát:
- Ra tay!
Lập tức có mấy thị vệ đốt mấy thứ gì đó trong tay rồi ném về phía sân nhà bỏ hoang của Lư Lăng Vương. Trước giờ cung tiễn đều được bảo quản trong kho vũ khí, nơi này cũng không phải chiến trường giữa hai quân, đương nhiên không thể lấy ra, có lấy ra cũng không nên mang theo, bị thấy sẽ phiền.
Bọn họ bèn tự chế một ít đan lửa, dùng đất bao quanh, rơi xuống là vỡ, lửa cháy bùng lên, thế lửa càng lúc càng lớn. Trịnh Vũ hô to một tiếng:
- Có người gây bất lợi cho Lư Lăng Vương, bảo hộ Lư Lăng Vương!
Dứt lời tung người ra ngoài, dẫn một đội nhân mã giết vào.
Cùng lúc đó, mấy người Cơ Tổ Băng, Âm Trường Sinh, Đàm Tiến Đẳng dẫn theo nhân mã các trạm hừng hực hô vang khẩu hiệu, cái gì mà “Bảo hộ Lư Lăng Vương!” “Bảo hộ Thái Bình Công chúa!” “Bảo hộ Địch Quốc lão” “Bảo hệ Diêu Tương, Ngụy tương…”
Khẩu hiệu của bọn họ không đồng nhất nhưng hành động lại rất thống nhất, tất cả đều giết xông vào, người của Lương Vương, người của Ngụy Vương, người của Địch Nhân Kiệt, Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng Đới cùng với cấm vệ Nam nha, Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi mang đến cấm vệ Bắc Nha, người của Thái Bình Công chúa, lại cả Bách Kỵ, nội vệ, cùng với thích khách chưa kịp chạy trốn, tòa nhà nho nhỏ loạn như tổ ong.
Nhiều người có lai lịch khác nhau, thuộc các phe phái khác nhau như thế, lại chưa từng quen nhau, không ai tự giới thiệu thân phận, cũng không biết đối phương là ai đều xông lên đục nước béo cò. Đây chính là điều mà Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư tính toán, thich khách phái tới không cần giết được Lư Lăng Vương, không cần đập bỏ tầng bảo hộ của Lư Lăng Vương, chỉ cần tiếp cận lão, thừa dịp náo loạn ban đêm mà ra tay.
Trên đỉnh núi loạn ầm ầm, dưới sườn núi lại vô cùng an tĩnh.
Chỗ Ôn Tuyền Thang Giám, một bóng đen lặng thinh bò tới bên cửa sổ, hai tay đẩy cánh cửa, tiếng hò hét trên núi vọng vào tai y lại càng rõ ràng.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào cơ thể y, không ngờ nó lại trần trụi. Đây là thân thể của một nam nhân hoàn mỹ, to lớn, dưới ánh trăng, từng đường cong hiện lên đầy duyên dáng và mượt mà, cơ ngực nở rộng, bụng phẳng eo thon mông vểnh…
Bồ-đề bổn vô thụ,
minh kính diệc phi đài
Bổn lai vô nhất vật,
hà xứ hữu (nặc) trần ai?
(Bồ-đề vốn chẳng cây,
gương sáng cũng chẳng phải là đài
Xưa nay không một vật,
nơi nào dính bụi trần?)
Nhìn ánh đuốc lấp lánh trên đỉnh núi xa xa như đàn đon đóm, mỹ nam trần truồng lại ngâm một câu danh ngôn của Phật đầy ý thiền.
- Người chết! Thất Lang không ở trên núi, mặc kệ cho bọn họ làm loạn đi, ngươi đến làm gì nữa?
Đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói đầy kiều diễm, hơi thở dồn, tiếng nói lẳng lơ dịu dàng quyến rũ vang lên giữa bóng đêm u tĩnh khiến cho ai cũng phải động lòng.
Người bên cửa sổ giật mình quay lại, chỉ thấy trên giường nhấp nhô một dải sơn thủy hoàn mỹ - bộ ngực cao vút, bờ eo thon mảnh, cặp mông đẫy đà, bắp đùi thon dài được bọc quanh bằng những đường cong cực kỳ mê người, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên dải sơn thủy mờ mờ ảo ảo lại càng khiêu khích người ta muốn tới tìm tòi đến tận cùng.
Người đứng trước cửa sổ không khỏi thở dài đầy tán thưởng, quay tay đóng cửa, tiếng hò hét, tiếng kêu giết bị nhốt lại rất xa.
Mỹ nam tử trần trụi nhè nhẹ bước tới ngồi xuống bên giường, đặt tay lên bàn chân rắn chắc, dọc theo đường cong mịn màng mềm mại lướt lên, đùi thon dài, mông cong mượt, eo thon nhỏ, lưng bóng loáng như ngọc…
Thăm dò không bao lâu, hơi thở của người trên giường lại càng dồn dập hơn, đợi đã lâu, đột nhiên nàng vươn đôi tay ngọc quàng quanh cổ tình lang bên giường, kéo hắn cùng ngã xuống.
Nam nhân bỡn cợt:
- Mèo nhỏ đói mà tưởng mai đã nở sao?
Nữ nhân hờn dỗi:
- Không thèm!
Nam nhân nọ sao còn nói được gì nữa, trận chiến lại lần nữa bắt đầu.
Nữ nhân quỳ sát trên giường, tuy ánh trăng tối mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra vòng mông nổi bật so với tấm lưng thon hằn qua làn áo, mang tới một cảm giác bị tấn công cực mạnh, vòng mông như hình quả đào tươi nõn khiến cho người ta cảm thấy muốn đâm rách. Nam nhân nọ dựng súng không do dự bước tới.
Trong tiếng “Bạch bạch bạch” dồn dập kịch liệt, hai trái đào lớn không ngừng nảy dồn về phía trước, cuối cùng, “A” một tiếng, đầu nàng cộc vào ván giường, nhưng không thể tách được mũi tên đang không ngừng tấn công kia, tranh thủ lúc nam nhân nghỉ một chút để giải phóng, nàng chỉ cso thể cắn răng nằm mềm nhũn bên gối.
Trên núi chiến đấu, dưới sườn núi cũng chiến đấu.
Trận chiến trên úi là một trận chiến đã được mặc định trước, mặc kệ là ai thua, cũng sẽ không có kẻ thắng, mà trận chiến dưới sườn núi đã định, nếu nam nhân bại trước, sẽ chỉ có một người ăn quả ngọt, nếu nữ nhân bại trước, sẽ là cả hai đều hưởng thụ. Ai sẽ thắng đây?
Trận chiến rối loạn trên núi vẫn tiếp diễn tới hừng đông vẫn chưa bình ổn.
Địch ta khó phân, phe phái khó phân, sau một hồi hỗn loạn, người muốn bảo vệ Lư Lăng Vương đột nhiên cảm thấy hay là trước mắt cứ bảo vệ chủ nhân của mình cho tốt đã, nhưng khi tìm được chủ nhân, ngài lại liên tục giục đuổi bọn họ phải đi bảo vệ cho Lư Lăng Vương, cho nên bọn họ đành hộ tống luôn cả chủ nhân tới.
Mà người giả vờ bảo vệ Lư Lăng Vương đuổi theo thích khách thật và thích khách giả chạy loạn khắp nơi, không bỏ qua bất kỳ phòng xá nào kể cả phòng củi phòng bếp lại phát hiện không nơi nào có Lư Lăng Vương, cho nên bọn họ vừa yểm hộ thích khách chạy trốn vừa mở rộng phạm vi tìm tòi.
Tới khi phương Đông tờ mờ sáng, mọi người đã cho rằng không thể thấy Lư Lăng Vương. Thái Bình Công chúa cũng không thấy. Chính xác thì, từ tối qua, sau buổi yến hội đã không có ai nhìn thấy bọn họ.
Cổ Trúc Đình mặc một thân nhung trang nội vệ, lẩn trong đội ngũ, cùng Cao Oánh và Lan Ích Thanh giả vờ đi tìm Lư Lăng Vương mà muốn cười ra tiếng. Nàng cảm thấy Tông chủ sắp xếp thực phấn khích quá mà, ai mà ngờ nội vệ xinh đẹp này lại chính là Lư Lăng Vương mà họ đang trăm tìm ngàn kiếm.
Trong khi mọi người vẫn đang bấn loạn, hai nữ tướng cùng Thái Bình Công chúa xuất hiện trước mặt mọi người.
Xem thần thái sáng láng của nàng, hẳn trận chiến tối qua nàng đã thắng, nhìn khuôn mặt rạng rỡ hồng quanh như đóa hoa sen đã hút đủ sương sớm thì có lẽ người thắng lại là người khác. Ai mà biết được. Dù sao cũng chẳng biết từ khi nào Dương Phàm đã hiện ra trong đám người, bộ dáng như vừa chạy rất lâu, có vẻ khá mệt mỏi.
- Mọi người chớ hoảng sợ. Lư Lăng Vương vẫn bình yên vô sự!
Thái Bình Công chúa vừa đến đã cho mọi người uống một liều thuốc an thần, nàng cũng không muốn dọa Địch Quốc lão chết ở đây. Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng đứng bên hai bên trái phải Địch Nhân Kiệt nắm chặt đôi tay già nua lạnh lẽo của Địch Nhân Kiệt, mà Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự đang làm ra vẻ lo lắng cũng chợt lạnh lòng.
- Mọi người không cần hỏi gì cả, nhiều người lắm mắt, những người có tâm muốn gây bất lợi cho Lư Lăng Vương hẳn vẫn còn lẩn trốn ở đây, lúc này Thái Bình thật sự không tiện bẩm báo. Đêm qua, vì phát hiện chút chuyện không ổn nên Thái Bình đã bảo vệ Thất ca mà chưa thông báo với mọi người, mong mọi người thứ tội. Lương Vương, Ngụy Vương, Địch tương, Ngụy tương, Diêu tương, nhờ hai vị kịp thời ứng cứu, Thái Bình xin thay mặt Thất Lang cám ơn các vị!
Những người vừa được nhắc tới thi lễ với các nàng, ai nấy đều đáp lễ, chỉ có Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự đáp lễ ngoài mặt nhưng trong lòng trăm mối ngổn ngang. Thái Bình Công chúa cũng cười với Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông, làm lễ:
- Đã liên lụy Ngũ Lang, Lục Lang không được nghỉ ngơi, thực sự là lỗi của Huynh trưởng nhà ta. Ngày khác xin để trưởng Huynh của ta thiết yến tạ lỗi Ngũ Lang, Lục Lang.
Trương Dịch Chi cười ha hả, cố ý liếc Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự một cái, một câu hai ý đáp lời:
- Rượu tạ lỗi này thực ra nên để người khác mời, Công chúa không cần tạ lỗi. Nếu không có có Công chúa cơ trí đã chuẩn bị từ trước, có lẽ Lư Lăng Vương đã bị làm hại ngay dưới mát Huynh đệ chúng ta. Huynh đệ chúng ta cũng không có cách nào trả lời với Thánh nhân, cho nên, Huynh đệ chúng ta nên tạ ơn Công chúa mới phải.
Thái Bình cười nhạt:
- Trời vẫn còn sớm, không bằng hai vị cứ về phòng chợp mắt trước, tới khi sáng hẳn, Thái Bình sẽ mời Thất lang ra nhờ hai vị hộ tống về thành!
Trương Dịch Chi thở dài:
- Đêm nay thực sự quá căng thẳng, sao ngủ được nữa? Chờ ta đi dặn dò một lát sẽ vào Cung, bây giờ không ngủ nữa, không bằng Ngụy vương, Lương vương cùng ba vị Tể tướng cùng ta tới công đường ngồi nghỉ một lát, chờ trời sáng lên chút nữa, ăn chút điểm tâm, chờ bình minh, được không?
Ba người Địch Nhân kiệt đều đồng ý, tới nước này, tính toán của Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư đều tan thành bọt nước, trong lòng chán nản không có thái độ gì, chỉ đành cố gượng tinh thần mà đồng ý. Đoàn người đi vào công đường. Lúc này, không ai chú ý, trong số các nữ hộ vệ không thấy Cổ nữ tử…
Dương Phàm vốn muốn xác định thân phận một chút người này một chút, Lý Hiển hỏi lên như vậy, Dương Phàm lập tức biết ông ta là Lý Hiển rồi.
Dương Phàm biết rằng mình tùy tiện xâm nhập làm cho chủ nhân nơi đây đã bị kinh hãi, lại không nghĩ tới sẽ khiến cho vị đã từng là Hoàng Đế Bệ Hạ này bị dọa thành bộ dáng này, quả thực giống như đã gặp quỷ.
Dương Phàm khẩn trương hạ thấp người nói:
- Thần phụng thánh dụ, bái kiến Vương gia. Nơi này có một đạo mật chỉ của Thánh Thượng, mời Lư Lăng Vương...
Dương Phàm từ trong lòng lấy ra thánh chỉ được bao buộc nghiêm chỉnh, Lý Hiển giống như con thỏ bị trúng tên, "Vù" một chút nhảy dựng lên, vội lui hai bước, hai tay giơ lên, rung giọng nói:
- Ta không nhìn! Ta không nhìn! Ngươi muốn giết cứ giết, bổn vương không tiếp thánh chỉ!
Dương Phàm khóc không ra nước mắt, cứ cầm thánh chỉ đứng ở đằng kia, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Cổ Trúc Đình đóng cửa lại, lắc mình tiến vào, thấy tình cảnh này, vội vàng nói:
- Điện hạ chớ sợ, chúng ta đến đây, là phụng thánh dụ, cũng không hề bất lợi với điện hạ đâu.
Dưới tình huống như vậy, nữ nhân là có ưu thế hơn so với nam nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.
Cổ Trúc Đình mặc một bộ y phục đi đêm, bên hông cũng đeo kiếm, nhưng y phục bó sát kia lại lộ ra đường cong thướt tha, rõ ràng là nữ nhi gia dịu dàng. Vợ chồng Lý Hiển thấy một nữ tử dung nhan quyến rũ, thân thể yểu điệu, sự sợ hãi trong lòng đã giảm đi, Vi thị cố gắng điềm tĩnh trên mặt, hỏi trước:
- Các ngươi... Các ngươi phụng dụ mà đến, vì sao... Vì sao như thế...
Dương Phàm hiểu ý nói:
- Vị này nói vậy chính là Vương phi nương nương, thần Dương Phàm bái kiến nương nương. Thần thật là phụng thánh dụ mà đến, về phần thần vì cẩn mật mà che giấu tung tích, mạo muội xâm nhập, kính xin Vương gia và nương nương xem qua thánh dụ, vi thần còn có thể quay về báo cáo.
Vi thị thấy hắn cung kính hữu lễ đối với mình, trái tim khiếp đảm của nàng càng thêm giảm đi, liền vươn hai tay, nhận lấy đạo thánh chỉ kia.
Lúc này Dương Phàm mới nhìn rõ dung mạo Vi hậu, vừa kinh sợ cho tuổi của nàng, vừa sợ cho vẻ mỹ mạo của nàng. Không nghĩ tới vị này đã từng là Tự Thánh hoàng hậu, hiện giờ vẫn mỹ mạo như trước, ánh lửa chiếu đến, hồng nhan mơ hồ, thoáng như hơn hai mươi tuổi.
Vi thị tiếp nhận mật chỉ, chậm rãi lui qua một bên, xé hệ miệng, cởi ra đồng y, lại rút ra đồng che, chậm rãi rút ra nhất trục hoàng lăng, từ từ mở ra trước ánh lửa. Lý Hiển đứng ở bên cạnh nàng, bộ dạng vừa muốn xem lại vừa không dám xem.
Vi thị cẩn thận nhìn mật chỉ một lần, mày đầu tiên là nhảy dựng, sau đó hai mắt ngưng tụ, một lần nữa nhìn lại, giống như muốn nuốt từng chữ từng vào trong bụng nhấm nuốt, sau một lúc lâu, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu. Ánh lửa đỏ rực chiếu đến gương mặt xinh đẹp đoan trang của nàng, gằn từng tiếng hỏi han:
- Mẫu hậu muốn các ngươi phải hộ tống Vương gia bí mật trở về kinh?
Dương Phàm cải chính:
- Là Hoàng đế!
Lý Hiển trở thành Hoàng đế ba mươi sáu ngày, đã bị mẹ của ông một cước đá văng ra, thay đổi đệ đệ của ông là Lý Đán làm Hoàng đế, mà ông thì bị đạp đến Phòng Châu giam lỏng, ông căn bản không có vượt qua Võ Tắc Thiên đăng cơ làm đế, người một nhà vây ở này Hoàng Trúc Lĩnh trải qua cuộc sống ngăn cách với nhân thế, vẫn có thói quen xưng Võ Tắc Thiên là mẫu hậu.
Một câu nhắc nhở này của Dương Phàm, Vi thị kịp phản ứng, vội hỏi:
- Vâng! Là đương kim Thánh Thượng! Thánh nhân phái các ngươi phải bí mật hộ tống Vương gia trở về kinh?
Dương Phàm nói:
- Vâng! Đây đúng là sứ mệnh của hạ thần!
Lý Hiển kinh hoảng nói:
- Mẫu hậu...tại sao Mẫu hoàng phải phái các ngươi bí mật hộ tống ta trở về kinh? Ta không đi! Ta chết cũng phải ở cùng người nhà, ta không đi với các ngươi...
Mày Dương Phàm phút chốc nhíu một chút, lá gan của vị Lư Lăng Vương này sao lại nhỏ như thế?
Vi thị nghiêng đầu đi, hung hăng trừng mắt nhìn trượng phu một cái, chẳng qua là có mặt Dương Phàm và Cổ Trúc Đình, nên không thể nói năng lỗ mãng với trượng phu, nhưng ngữ khí của nàng đã tràn đầy trách cứ:
- Vương gia không cần luôn nghĩ chết như vậy, nếu mẫu hoàng muốn giết ngài, hai vị thị vệ này giờ phút này đã động thủ rồi, làm gì còn bí mật hộ ngài về kinh?
Vi thị nói xong, chuyển sang nhìn Dương Phàm, áy náy cười nói:
- Vương gia bắt đầu vốn không phải như vậy, những năm gần đây, Vương gia u cư trong núi, lại thường xuyên nghe được chút tin đồn không nên nghe, nghi thần nghi quỷ, dần dà rơi xuống tâm bệnh, đến nỗi thất thố như thế.
Dương Phàm khom người không trả lời.
Vi thị như chợt nhớ tới cái gì, bước nhanh đi đến góc tường, nhặt lên hai ghế, mang vào trong phòng, ân cần nói với hai người Dương Phàm:
- Nào, nào, các ngươi ở xa vất vả tới, mau ngồi xuống nói chuyện. Nói ra thật xấu hổ, nơi này nói là vương phủ, hàn phòng đơn sơ còn không bằng thôn cư tầm thường, chậm trễ đón tiếp các ngươi rồi.
Hai người Dương Phàm lúc đầu không biết nàng muốn đi làm gì, lúc này mới biết là lấy ghế cho bọn họ. Mặc kệ người ta nghèo túng như thế nào, dù sao cũng từng là Hoàng hậu Đại Đường, hiện giờ là Vương phi, hai người Dương Phàm liên tục không dám tiếp nhận ghế, nói lời cảm tạ một phen, lúc này mới ngồi xuống. Trúc phòng trống trơn, mọi nơi đều là đống hỗn loạn, cũng chia ai trên ai dưới, hai người chỉ đành phải ngồi đối diện với Lư Lăng Vương và Vương phi.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Vi thị khách khí nói:
- Nếu mẫu hoàng có thánh dụ, Vương gia đương nhiên phải tuân chỉ mà đi. Chỉ có điều Vương gia tại Hoàng Trúc Lĩnh đã đạt mười lăm năm, tin tức bế tắc, không nghe thấy thế sự, và lại nhiều năm không thấy mẫu hoàng. Không biết mẫu hoàng lần này mật chỉ gọi Vương gia hồi kinh, có thể có tính toán gì không? Mời thiên sứ nói một chút, Vương gia cũng có chuẩn bị tốt, tránh cho hành chỉ đường đột, làm mẫu hoàng không hài lòng.
Võ Tắc Thiên chỉ cần hạ một đạo thánh chỉ, tuyên Lư Lăng Vương hồi kinh là được, đó mới thật sự là gọi về, làm như này, căn bản không có khả năng đã quyết định, tuy rằng Vi thị đã đoán được một chút, nhưng càng như thế, nàng càng không thể tin được, bởi vì nàng đã mong đợi nhiều lần lắm, cũng thất vọng rồi nhiều lần lắm.
- Việc này...
Dương Phàm do dự một chút, Vi thị vội hỏi:
- Trên thánh chỉ này nói phải Vương gia bí mật vào kinh thành, nhưng Vương gia đang không được tự do ở Hoàng Trúc Lĩnh, sao có thể rời khỏi, bí mật như thế, nhiều loại công việc còn muốn thương lượng với hai vị thiên sứ . Không dám để thiên sứ khó xử, chỉ cần nói một chút sự việc có thể làm cho ta vợ chồng hiểu chút là tốt rồi, bất kể như thế nào, hai vợ chồng ta đều vô cùng cảm kích.
Chuyện này cần vợ chồng Lý Hiển phối hợp, đương nhiên phải khiến bọn họ biết rằng thế cục trước mắt, Dương Phàm cố ý làm vẻ ta đây, chỉ có điều không muốn khiến cho vị Hoàng tử truyền kỳ từ Thái tử mà lên Hoàng đế, từ Hoàng đế mà xuống làm Vương gia, từ Vương gia lại sắp thay đổi thành Thái Tử lưu lại một ấn tượng từ lời nói đến việc không thận trọng.
Vi thị dứt lời, Dương Phàm liền hạ thấp người nói:
- Không dám không dám, Vương phi nương nương quá khách khí, thần đang định nói cho Vương gia và Vương phi biết.
Lý Hiển cũng không quan tâm phải đẩy củi vào bếp rồi, bệnh thấp khớp của ông dường như cũng không còn khó chịu như vậy nữa, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm Dương Phàm, như một học sinh tiểu học đang chăm chú lắng nghe.
Dương Phàm trước tiên đem loạn Khiết Đan và Đột Quyết đơn giản nói nói, sau đó liền nhắc tới nữ hoàng tuổi già, tưởng nhớ đứa con, hy vọng tiếp Lư Lăng Vương hồi kinh đoàn tụ. Hắn cũng không hiểu được nữ hoàng đế có ý phải lập Lư Lăng Vương làm Thái Tử hay không, dù sao trên thánh chỉ đều không có viết rõ.
Nhưng đến lúc này, hai chuyện không thể làm chung, chuyện lúc trước Dương Phàm đề xuất liền có vẻ đặc biệt đột ngột, vợ chồng Lý Hiển vừa nghe dĩ nhiên là hiểu ra trong đó tư vị. Hai vợ chồng trong lúc nhất thời bất ngờ vui mừng, ngồi ở đằng kia cũng không biết phải làm gì cho đúng.
Lý Hiển lấy lại bình tĩnh, ý nghĩ rõ ràng một ít, lúc này mới kỳ quái hỏi han:
- Mẫu hoàng muốn gặp ta, một đạo ý chỉ tuyên ta hồi kinh là được, hiện giờ cũng đã truyền mật chỉ rồi, lại mời hai vị thiên sứ bí mật tiếp ứng, đây là vì sao?
Dương Phàm trầm ngâm một chút, có một số việc chẳng sợ ai ai cũng biết, cũng không phải là nói ra ai cũng hiểu, hắn phải cẩn trọng nói mới được.
Dương Phàm cân nhắc một chút, mới chậm rãi nói:
- Trong triều dù gì cũng có một số người không hy vọng thấy Vương gia và bệ hạ mẫu tử đoàn tụ, mà những người này hoàn toàn cầm giữ nhiều chức vị trong quân, bệ hạ lo lắng tin tức tiếp Vương gia vào kinh sau khi bị truyền ra, sẽ có người gây bất lợi đối với Vương gia, mà một khi tin tức truyền ra, hành động bất lợi nhằm vào Vương gia chỉ sợ là khó lòng phòng bị, không biết thần nói như vậy, Vương gia và Vương phi có thể rõ chưa?
Vợ chồng Lý Hiển đương nhiên hiểu được, cái gọi là có một ít người đương nhiên là người tộc họ Võ, đội quân trông coi bọn họ ở Hoàng Trúc Lĩnh chính là nhất phái Võ thị đấy, hàng năm Võ thị gia tộc đều phái người tới đây thị sát, mỗi lần thị sát cũng chỉ thời gian cực kỳ ngắn, nhưng đều khiến cho cả nhà bọn họ không có ngày yên, bọn họ thật sự là thù hận và kiêng kỵ đối với Võ gia là khắc cốt ghi tâm.
Vợ chồng Lý Hiển yên lặng gật gật đầu, Dương Phàm thở dài, nói:
- Cho nên, thần mới đêm khuya lẻn vào cầu kiến Vương gia. Muốn cùng Vương gia thương nghị thật kỹ lưỡng một chút, như thế nào thuận lợi mang Vương gia đi mà sẽ không bị người trông coi Vương gia phát hiện. Ít nhất, không thể để cho bọn họ rất nhanh phát hiện, như vậy Vương gia mới có thể tương đối an toàn.
Lý Hiển kích động môi run run:
- Các ngươi đã tới bao nhiêu người?
Dương Phàm nói:
- Vì giữ bí mật, chúng ta tới không quá nhiều người, nhưng đều là tinh binh. Theo chúng ta có Bách Kỵ và nội vệ, tổng cộng điều động hai mươi người, thêm hai người chúng ta, tổng cộng hai mươi hai người!
Lý Hiển nhướn mày, có chút không vừa ý mà nói:
- Mới hai mươi hai người, này làm sao đủ?
Vi thị ngồi ở một bên hai hàng lông mày chau lại không nói gì, Lý Hiển quan tâm là vấn đề an toàn của ông, mà vấn đề Vi thị quan tâm là như thế nào đưa Lý Hiển ra ngoài mà không người nào phát hiện.
Nàng rất khinh thường trượng phu vô năng này, nhưng nàng cũng rất rõ ràng, có Đông Sơn tái khởi được hay không, toàn bộ cần nhờ trượng phu của nàng, bởi vì ông là Hoàng tử, nếu đương kim Thái Tử đã bị nữ hoàng vứt bỏ, như vậy trượng phu của nàng chính là hoàng tộc Lý Đường đầu tiên như ý được thừa kế ngôi vị Hoàng đế.
Vi thị suy tư thật lâu, chậm rãi nói:
- Bọn họ thường xuyên kiểm tra thực hư nơi ở của Vương gia, muốn giấu diếm được bọn họ, không có khả năng! Tuy nhiên... Giấu diếm năm sáu ngày mà nói..., ta còn có chút nắm chắc, năm sáu ngày... Có thể chứ?
Dương Phàm suy nghĩ một chút nói:
- Năm sáu ngày, mới có thể đi được một nửa lộ trình, bọn họ khi đó phát hiện, có thể dùng thời gian để đối phó với chúng ta cũng rất gấp gáp, nếu Vương phi không thể kéo dài thêm, như vậy... hãy cố gắng tranh thủ năm sáu ngày đi.
Vi thị nhíu đôi lông mày lại, dứt khoát nói:
- Được! Vậy cứ làm như thế! Sáng mai ta cho Vương gia giả bộ bệnh, giả dạng làm nhiễm dịch chứng, như vậy bọn họ sẽ lười đến nghiệm xem thường xuyên, ta phỏng chừng, kéo cái năm sáu ngày hoàn toàn khả năng.
Dương Phàm lo lắng nói:
- Bọn họ sẽ không tìm y sĩ đến khám chữa bệnh cho Vương gia sao?
Vi thị ung dung cười, nói:
- Bọn họ ước gì Vương gia chết sớm, mỗi lần phái viên Tuần Sát tới, bọn họ lúc nào cũng đe dọa Vương gia, hận không thể khiến cho Vương gia khẩn trương tự sát, may mắn Vương gia tính tình kiên nghị, bất động, nếu không đã sớm làm thỏa mãn tâm tư của bọn hắn rồi. Bọn họ sẽ mời người đến chữa bệnh cho Vương gia sao? Tuyệt đối không thể!