An Thượng thư không biết những người này do Dương Phàm phái tới sao?
Đương nhiên biết. Nhưng y cho rằng tất nhiên Dương Phàm đến đây, trò khôi hài này cũng sẽ kết thúc. Những người này xông vào Hộ bộ, quấy công bếp, đánh Thượng thư, náo loạn trước mặt nhóm quan lại sai dịch làm việc tại các bộ các Ti như vậy, Dương Phàm không lo lắng kích khởi Hộ bộ phản kích lại mạnh mẽ sao?
Nếu hắn đến đây, hiển nhiên là cảm thấy sự tình đã huyên náo đủ rồi, hắn không muốn cũng phải xử lý tốt việc này, chỉ cần trò khôi hài này lập tức chấm dứt là tốt rồi, đám binh lính vô lại này căn bản không có da mặt, y là tiến si lưỡng bảng, Thượng thư đương triều, nhưng vẫn yêu quý da mặt đấy, vả lại đuổi đám người này cút đi rồi, y sẽ từ từ chơi lại bọn chúng.
Dương Phàm thấy vẻ mặt An Thượng Thư nhiệt tình, vội vã cầm tay của y, thân thiết hỏi han: - Ngài là....
Trịnh lang trung đứng bên cạnh tóc tai bù xù khẩn trương đi lên nói: - Vị này chính là Hộ bộ An Thượng thư!
An Thượng thư vừa thấy bộ dạng của Trịnh lang trung, không khỏi hoảng sợ, thất thanh nói: - Trinh Lang Trung, ngươi làm sao vậy?
Trịnh lang trung đau buồn, "Mặt mày nhăn nhó" nói: - An Thượng thư, hạ quan bị đám quan binh không biết phép tắc đánh đấy, Thượng thư, người của Hộ Bộ chúng ta từ trước đến nay chưa bao giờ nếm quả đắng như vậy, thật sự đám binh nô kia không coi chúng ta ra gì, hạ quan vừa đến đại doanh Thiên Kỵ...
Dương Phàm vội vàng ngăn cản nói: - Chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, bản tướng quân đã nói với Trịnh Lang trung rồi, đã xử lý đám binh kia rồi, Thượng thư không cần phải lo lắng, đám quân tốt thô lỗ này không biết lễ tiết, cấp bậc lễ nghĩa, bản tướng quân sẽ dẫn bọn họ về nghiêm thêm quản giáo, Thượng Thư chớ tức giận nữa.
Dương Phàm dứt lời, lập tức xoay người nhìn đám binh lính kia, mặt lạnh lùng quát lên: - Ai cho phép các ngươi tự ý rời khỏi đại doanh đến Hộ bộ đến lấy quân lương? Bản tướng quân không phải đã nói, quân lương nhiều lắm trì hoãn một hai tháng sẽ được phát ra, các ngươi còn biết quân kỷ quốc pháp hay không, hử?
Tiêu Vũ Khách xuất thân phường Tu Văn cùng hắn, kỳ quái nói: - Dương tướng quân. Riêng nhà của ngươi đã mở mấy cửa hiệu mặt tiền, đương nhiên không lo ăn uống, nhưng già trẻ cả nhà ta toàn bộ đều dựa vào chút quân lương nhỏ này để sống đấy, một hai tháng đối với Dương tướng quân ngươi chẳng là gì, nhưng với một nhà già trẻ của tiểu nhân thì không thể chờ thêm được nữa. Qua một hai tháng nữa thì cả nhà già trẻ của ta đều chết đói hết rồi, lúc đó mới phát quân lương ư, phát cái rắm ấy!
- Ngươi thật to gan! Nhiễu loạn Hộ bộ, còn dám chống đối thủ trưởng, người đâu, đem hắn bắt lại cho ta!
Dương Phàm xanh mặt hét lớn. Nhâm Uy và vài tên thân binh lập tức như lang như hổ đánh về phía Tiêu Vũ Khách.
- Ai dám lại đây!
Tiêu Vũ Khách còn chưa nói, binh lính càn quấy bên cạnh gã cùng chạy đến Hộ bộ gây rối đến đứng chắn trước mặt Tiêu Vũ Khách, có người nói: - Hoàng đế còn không để binh đói kém, làm binh phải ăn lương, hoàn toàn chính đáng. Dương tướng quân, ngươi có xứng làm tướng quân không, người ta cố ý làm khó dễ, cắt xén lương bổng của ngươi, ngươi còn muốn khúm núm, chó vẩy đuôi mừng chủ!
- Người ta nói binh hùng như gấu, còn nghĩ là thật. Không phải là bởi tướng quân vô năng như ngươi, các huynh đệ sao có thể ngay cả lương bổng cũng không được lĩnh, ngươi còn hung hăng đòi thị uy với các huynh đệ nhà mình, lão tử đây không nhận tướng quân ngươi nữa.
Bọn họ rống to, Dương Phàm càng giận, nhảy dựng lên mắng: - Hắn, còn có hắn nữa, bắt hết lại, trước tiên đánh hai mươi quân côn, còn các ngươi nữa, làm phải hết rồi. Quân pháp như thiên, bản tướng quân còn trị không được các ngươi sao.
Đám người Nhâm Uy nhào tới bắt mấy binh lính càn quấy, nhóm binh lính càn quấy: - Chúng ta không ăn cơm, ngươi không làm được chủ. Chúng ta chỉ tới Hộ Bộ ăn cơm thừa canh cặn, khóc lóc kể lể chút oan khuất với các lão gia các nha các ti một chút thôi, cẩu quan ngươi lại tới đây lạm thi quân pháp, không phục, không phục, chúng ta không phục!
Mấy chục người tất cả đồng thanh “Không phục", âm thanh chấn động mái nhà, song phương giằng co như vậy, An Thượng thư thấy thế, dường như biết Dương Phàm thật sự không nắm rõ tình huống, không ngờ đánh cả người nhà mình, bất giác cũng bất ngờ, nhưng chuyện tiếp theo càng khiến y không ngờ thêm.
Song phương này vừa động thủ, có gì quơ được đều cầm lấy đập xuống, đám công sai mang theo thủy hỏa côn đứng ở đằng kia hay là côn bổng trong tay sai dịch đều bị cướp lấy, song phương liền đấu đá trước cửa đại sảnh Hộ Bộ. Máy người Nhâm Uy “tay mềm chân mềm” chỉ biết phô trương thanh thế, hoàn toàn không phải là đối thủ của những binh lính du côn kia, liên tiếp bị trúng mấy quyền, thảm bại chạy tới bên Dương Phàm, kêu lớn: - Binh sĩ bất ngờ làm phản, cứng rắn chắn không được, tướng quân đi mau!
Dương Phàm quá sợ hãi, quay đầu chạy vào trong hành lang của Hộ bộ, hắn trước khi chạy còn rất có nghĩa khí, kéo theo An Thượng Thư, còn Trịnh Lang trung sớm đã bị những lính du côn kia làm cho hoảng sợ, vừa thấy nhóm binh lính càn quấy này đấu đá, ngay cả quan tướng bản doanh của mình mà cũng đánh, tức thì sợ tới mức kêu ầm lên ôm đầu ngồi xổm xuống một cây cột ngay đó.
Những binh lính du côn kia khua côn bổng lên, chạy đuổi theo vào đại sảnh, ra vẻ đuổi đánh cẩu quan là Dương Phàm, lại “lách ca lách cách” gặp gì đập nấy, thấy gì đáng giá đều thuận tay cướp đi. Dương Phàm kéo theo An Thượng Thư đâm quàng đâm xiên, tránh né qua các cột, trốn tránh chung quanh, thảm hại vô cùng.
Nhân viên làm việc tại các Ti các Nha môn đều thể hiện thân phận của mình cho nhóm binh lính thấy nhằm tránh tai bay vạ gió, tiện đà đứng im tại chỗ, đưa mắt nhìn quanh, mặt mày hớn hở.
‘Ầm” một tiếng, tấm biển “Cửu Thức kinh bang” tại chính đường của Hộ Bộ đã bị nhóm binh lính nổi cơn điên này đập trúng nặng nề rơi xuống đất, làm An Thượng thư hết hồn.
Dương Phàm kéo y chạy ra cửa sau, nói: - Binh sĩ Cấm quân luôn ngang ngược kiêu ngạo, lần này Hộ bộ nợ quân lương, bản tướng quân hiểu được Hộ bộ khó xử, nhưng đám thô hán này lại không hiểu những khó khăn của chúng ta, chỉ quan tâm tới cái miệng ăn của mình mà tùy ý làm bậy, thực là đau đầu. Lúc này bản tướng quân không đánh lại số đông được, cũng không còn cách nào khác, đợi khi nào quay về điều binh đến, sẽ tiếp tục nghiêm trị bọn chúng cũng không muộn!
- Dương tướng quân...
An Thượng thư còn chưa nói xong, đã thấy Dương Phàm ném mình xuống, cùng vài thân binh bỏ trốn mất dạng. An Thượng thư không biết nói gì hơn: - Dương Phàm này giả bộ cũng không tồi, đây chẳng phải là đùa giỡn ta sao? Nhưng Dương Phàm đúng là đang đùa giỡn y, một trận “đàn áp” như vậy, hắn chẳng sợ An Thượng thư bẩm báo ngự tiền.
An Thượng thư đang vừa hận vừa giận, Trịnh lang trung tóc tai bù xù không biết lại từ chỗ nào chui ra, hoảng sợ nói: - Thượng thư, không tốt rồi, những tên binh nô kia đập bể ổ khóa nhà kho, nói là Hộ bộ không phát lương nên bao giấy gán nợ, giấy bút nghiên mực, lương than ....đều bị bọn họ cướp sạch rồi.
An Thượng thư vừa nghe vậy tức thì không kiềm chế được cơn giận, đấm ngực dậm chân nói: - Buồn cười, thật quá buồn cười, Dương Phàm, bản quan cùng ngươi thề không đội trời chung!
An Thượng thư vừa mới thề xong, Tả thị lang Lưu Thanh phái hai Thư lại thê thảm chạy tới, gọi người dựng thang lên đầu tường vung áo bào trèo lên trên. An Thượng thư thấy vậy, hét lớn: - Lưu Thị lang, ngươi chạy đi đâu?
Lưu Thanh quay đầu nhìn thấy là An Thượng thư, vội nói: - Thượng thư đi mau, đám lính du côn kia điên rồi, đang đập phá điên loạn trong nha môn, gặp người đánh người, gặp đồ đập đồ! Ai nha, bọn họ chạy tới rồi. Thượng thư đi mau!
An Thượng thư vừa nghiêng đầu, chỉ thấy vài cấm quân đánh đang hăng, giống như trâu điên đang từ xa vọt tới bên này, hai chân đạp thình thình làm mặt đất rung động, y lập tức hoảng hốt, lúc này cũng không dám để ý tới thân phận nữa, nêu mình thật sự bị đánh, cho dù sau này Hoàng đế làm thịt đám binh nô kia, thì bản thân y cũng không đổi được một thân nguyên lành.
An Thượng thư khẩn trương lên thang đuổi theo Lưu Thị lang. Trịnh lang trung vừa thấy, vội vàng nấp sau vại hoa sen bên tường. An Thượng thư xưa nay sống an nhàn đã quen, chưa từng phải chạy trốn bao giờ, chứ đừng nói là leo thang, lúc này sốt ruột không ngờ lại leo được rất nhanh, đuổi theo Lưu Thị lang trèo lên tường cao.
Hai cấm quân kia một khiêng một cái rương nến, một khiêng một rương nghiên mực, chạy đến chỗ cây thang ở bức tường, thuận tiện đá một cái, làm cái thang lật nghiêng đi, “bùm” một tiếng đập lớn, làm vỡ một cái vại nước, nước trong vại ầm ầm chảy ra, vừa đúng đổ vào Trịnh Lang trung đang ngồi xổm sau vại.
An Thượng thư và Lưu Thị lang đứng ở đầu tường, tường kia cao chừng hai trượng, đứng ở phía trên nhìn phía dưới choáng váng đầu, hơn nữa đầu tường thế ngói, dưới chân rất trơn, hai người khẩn trương ngồi xuống bám vào đầu tường, sợ hãi. Mặt tường kia sớm đã có mấy quan sai nhìn thấy, thét to: - Là ai trên tường, dám trèo lên Lại Bộ!
Lưu Thị lang vội la lên: - Đừng khẩn trương! Mỗ là Hộ bộ Lưu Thị lang, vị này chính là An Thượng thư của chúng ta.
An Thượng thư xấu hổ mặt già đỏ bừng, ôm đầu tường thò mặt xuống quát to với Trịnh Lang trung đang ngồi xổm ôm đầu phía dưới: - Đồ ngu! Còn không nâng thang lên! Trịnh lang trung lau nước trên mặt, đứng lên định nâng cái thang kia, nhưng thang bị kẹt trong vại lớn, căn bản không nhổ ra được.
Lúc này, bên kia Lại Bộ cũng nhốn nháo chạy nhanh đi bẩm báo, khiến cho các quan lại sai dịch các ti các phòng đều chạy đến xem náo nhiệt, vừa thấy Hộ Bộ Thượng Thư và Hộ bộ Thị lang trèo tường, mọi người hi hi ha ha, rất náo nhiệt.
Chỉ chốc lát sau, Lại bộ Thiên quan Dương Kỳ cũng nghe tin chạy tới, vừa thấy An Thượng Thư trèo trên tường, không khỏi vuốt rua cười to, ở phía dưới vừa chắp tay vừa an ủi y, nhướn mày nháy mắt cười nói: - An Thượng thư, thật sự là có nhã hứng nha, giữa ban ngày đấy, không biết trèo lên tường cao là muốn làm chuyện gì vậy?
An Thượng thư ở trên tường chắp tay đáp lễ, cười khổ nói: - Dương Thiên quan, chớ để giễu cợt An mỗ nữa, đám binh lính kia quá càn quấy, đám binh nô đó, tên Dương Phàm kia...
An Thượng thư đột nhiên nghiêng đầu, quay sang Trịnh Lang trung đang nỗ lực ôm thang lên, rít gào: - Đồ ngu kia, sao không lấy đá đập nát cái vại?
*******
Nha môn Hộ Bộ bừa bãi, An Thượng thư ở trong đống hỗn độn cắn răng cười lạnh, răng nghiến trèo trẹo.
Tả Thị lang Cừu Linh Chi giọng căm hận nói: - Thiên kỵ làm bậy như thế, Thượng thư nên tới Ngự tiền cáo trạng hắn, xem hắn giải thích như thế nào!
An Thượng thư lườm gã một cái, nói: - Nếu Hoàng đế hỏi Thiên kỵ vì sao tới Hộ bộ tranh cãi ầm ĩ, nói như thế nào? Đối với thân sơ, Hoàng đế sẽ có thái độ gì, ngươi cũng biết chứ không phải không biết.
Cừu Thị lang nói: - Nhưng, ta và ngươi là đường đường là quan to tam phẩm triều đình, Hộ bộ ta là lớp nhóm lục bộ nha môn, để mặc đám binh lính càn quấy này ở nha môn sao, hiện giờ Hộ Bộ ta biến thành trò cười của Lục bộ rồi, thể diện triều đình ở đâu? Thể diện Thượng thư ở đâu? Chúng ta....
An Thượng thư giơ tay ngăn gã lại, lạnh lùng thốt: - Ngươi đi nói chuyện phát sinh này cho Võ Đại tướng quân biết, nói nếu hắn không ra mặt giải quyết việc này, vậy thì khi đám binh càn quấy kia đến, bản quan không thể không khuất phục!
Cừu Thị lang giật mình nói: - An Thượng thư!
An Lăng Vũ phất tay áo, mặt tái xanh nói: - Nếu Dương Phàm giống như lúc trước đảm nhiệm Hinh bộ đối phó với Đại Lý tự, tìm khuyết điểm của đối phương ở khắp nơi, nắm giữ nhược điểm của đối phương, theo lý mà cố gắng, bản quan muốn đối phó với hắn tự nhiên dễ như trở bàn tay, nhưng bản quan thực không nghĩ tới Dương Phàm sẽ bày ra kế dùng một đám binh lính càn quấy kia, binh nô chân trần không sợ không có giày để đi đấy, chuyện này mà thật sự náo loạn đến Ngự tiền, bản quan mới là không còn mặt mũi rồi. Chuyện này là ngươi kéo vào đấy, tự ngươi đi xử lý đi.
An Lăng Vũ dứt lời phẩy tay áo bỏ đi, Cừu Thị Lang thì thào hai tiếng, đành phải dậm chân, vội vàng rời phủ, đi tìm Võ đại tướng quân!
Hoàng Húc Sưởng thấp giọng nói:
- Ngụy Dũng, Trương Khê Đồng, Trần Quần, Diệp Tri Thu, Tạ Chỉ Hạm, Vũ Thanh Hòa, bốn Bách kỵ, hai nội vệ.
- Tại sao?
- Bọn họ không xuất phát từ chỗ Hoàng Trúc Lĩnh, gia cảnh cả sáu đều bần hàn, chỉ có cha mẹ hoặc một hai Huynh đệ tỷ muội, thậm chí là cô nhi, sau khi thành công dễ mai danh ẩn tích biến mất nhất. Ngoài ra, cả sáu người này cùng chưa bị thương lần nào.
- Nội vệ có thể loại ra. Trước khi ra khỏi Kinh, các nàng đều hiểu rất rõ nhiệm vụ lần này của chúng ta, nếu bọn họ muốn làm lộ bí mật đã sớm báo với người Võ gia rồi. Nếu vậy chỉ sợ chúng ta chỉ có thể nhận được một cỗ thi thể đã chết bất đắc kỳ tử ở chỗ Hoàng Trúc Lĩnh chứ không phải một Lư Lăng Vương vui vẻ.
Hắn đã nói vậy, phạm vi bị tình nghi lại được thu nhỏ thêm một chút, chỉ có thể xác định trong phạm vi Bách kỵ. Hoàng Húc Sưởng là Lữ soái Bách kỵ, mặt mày tối sầm, phẫn nộ:
- Tiên sư con bà ngoại nhà nó. Nói vậy, cái tên ăn cây táo rào xây sung này chắc chắn là thủ hạ của ta.
Dương Phàm cười cười an ủi:
- Tiền tài động nhân tâm, chỉ cần lợi ích đủ lớn có người bị mua cũng không có gì lạ. Đừng để ý.
Ngừng một lát hắn nói tiếp:
- Bị thương hay không cũng không phải lý do để nghi ngờ hay không. Vì vậy gian tế của Võ thị trốn trong nội vệ hẳn là do tông tộc Võ thị mua từ trong cung để khuếch trương thanh thế. Người này không thể có liên hệ với đội quân trú đóng mười sáu năm của Hoàng Trúc Lĩnh, cũng không thể có tiếp xúc với nhãn tuyến và thế lực của Võ thị.
Nói cách khác, khi mua người này, tộc Võ thị cũng chưa xác định được y sẽ có tác dụng gì. Từ khi có tác dụng, y cũng chỉ có một tuyến để liên hệ với người Võ tộc, hơn nữa, Võ tộc cũng không có khả năng tiết lộ thân phận nội gián này cho thích khách của mình, cho nên, nội gián cũng có thể bị thương.
Hoàng Húc Sưởng chần chừ một lát lại nói:
- Nói vậy còn phải nhiều hơn nữa. Đáng lẽ là thêm ba người, nhưng lại có hai người là người của nội vệ, Giáo úy vừa nói nội vệ không có khả năng, vậy cũng chỉ còn một người, tên Phương Sám Hiên, người này cũng phù hợp điều kiện, tuy nhiên…y đã gãy một cánh tay?
Dương Phàm trầm giọng:
- Đúng vậy! Tăng mạnh giám thị năm người này. Chỉ cần y là nội gián chắc chắn sẽ để lộ dấu vết. Chờ tới khi ta bắt được y…
Giọng Dương Phạm lạnh đi, nhưng không nói tiếp sẽ làm gì. Hoàng Húc Sưởng thở dài:
- Giáo úy bảo Vương gia bí mật rời đi, xem có vẻ mạo hiểm nhưng lại là một phương pháp cực kỳ khả thi. Nhưng ngài không nên công bố cho tất cả mọi người.
Dương Phàm cười nhẹ nhàng:
- Không làm như thế làm sao chúng ta có thể dẫn rắn khỏi động?
Hoàng Húc Sưởng kinh ngạc:
- Giáo úy nói vậy…đây cũng là một kế?
- Cũng là bất đắc dĩ mới phải tương kế tựu kế. Ngươi nghĩ xem, một kẻ không thể tin, không đủ năng lực tuyệt đối sẽ không được phái đi hộ tống Vương gia, nhưng người vừa có thể tin lại vừa có năng lực đều là những nhân vật quan trọng trong đội ngũ này, đột nhiên thiếu mất mấy nhân vật quan trọng, người có chút đầu óc đều sẽ nghi ngờ.
Còn nữa, lúc ấy ta còn không chắc chắn Cổ cô nương đóng giả Lư Lăng Vương sẽ giống nhau mấy phần, có thể giấu được mọi người chúng ta không, nếu bị nội gián nhìn ra manh mối, trong khi trước đó lại hoàn toàn không biết gì, tất nhiên y sẽ cảnh giác, biết rằng mình đã không còn được tin cậy nữa.
Bởi vậy, tin tức vẫn được tiết lộ ra ngoài mà cá nhân y sẽ lại càng cẩn thận hơn. Chúng ta sẽ tóm y thế nào đây? Cho nên, lần mạo hiểm này không chỉ mạo hiểm một mình Lư Lăng Vương, mà còn là mạo hiểm tất cả chung ta. Ta muốn để cho tất cả đều biết rõ kế hoạch, khiến cho nội gián nghĩ rằng ta chưa nghi ngờ người trong đội, như vậy y sẽ để lộ dấu vết!
- Nhưng, nếu trước khi chúng ta bắt được mà y lại làm lộ tin tức ra ngoài thì…
- Những thôn trấn thế này nhiều lắm, bọn chúng không thể để lại tai mắt ở đây, chỉ có vào thành lớn mới có thể có. Khi đó chúng ta có thể dùng người đáng tin, áp dụng phương pháp một kèm một theo dõi từng kẻ khả nghi một, chỉ cần bọn chúng để lộ dấu vết lập tức giết chết.
Còn sợ lộ tin tức sao? Vả lại, cho dù có tiết lộ tin tức ra ngoài, khi đó cũng không biết Vương gia ở đâu, chỉ có ba người, đội đồng hành như vậy thực sự rất phổ thông. Bọn chúng muốn tìm được Vương gia cũng không khác nào tìm kim đáy bể, mặc kệ nói thế nào cũng sẽ an toàn hơn nếu đi với chúng ta.
Hoàng Húc Sưởng gật gật đầu khe khẽ thở dài:
- Thực sự ta không hy vọng trong số Huynh đệ chúng ta lại có một kẻ phản đồ!
Dương Phàm cũng nghĩ vậy, cũng thở dài thật sâu:
- Chẳng lẽ ta không như vậy sao?
Hắn không hy vọng bất kỳ ai là nội gián, cho dù không phải chiến hữu từng cùng nhau liều mạng ở Tây Vực, sau chuyến này cũng coi như cùng sống cùng chết. Nhất là Ngụy Dũng, vẫn là bằng hữu với Sở Cuồng Ca, nếu y là nội gian, nhất định Sở đại ca sẽ rất thương tâm. Nhưng có rất nhiều dấu hiệu cho thấy trong số bọn họ quả thực có nội gián. Điều này không thể nghi ngờ.
Cách đó không xa, Cổ cô nương đóng giả Lư Lăng Vương đột nhiên “A” một tiếng. Hoàng Húc Sưởng và Dương Phàm quay lại nhìn, thấy Lý Khỏa Nhi đang đánh thức nàng, cúi đầu nói mấy câu gì đó, Cổ cô nương liền đứng dậy theo nàng đi vào trong rừng. Xem chừng là Lý Khỏa Nhi muốn đi vệ sinh, tối lửa tắt đèn, đương nhiên nàng muốn có người đi cùng cho yên tâm.
Hai người đi xa rồi, Hoàng Húc Sưởng lại hạ giọng:
- Không nói đến chuyện Cổ cô nương đóng giả Lư Lăng Vương cực kỳ giống, ngay cả ta cũng không nhìn ra một tí sơ hở nào. Kỳ nhân dị sĩ trên thế gian này thật sự không thể khinh thường.
- Đúng vậy. Ban đầu ta cũng không quá yên tâm. Cổ cô nương có bản lĩnh như thế, hẳn kế hoạch của chúng ta có thể được thực hiện thuận lợi. Chỉ mong Vương gia có thể an toàn vào Kinh, chỉ mong chúng ta có thể an toàn quay về.
Trời đã sáng, lũ chim buổi chiều bị kinh sợ bay tứ tán đã quay về tổ, phát hiện những người kia vẫn còn ở trong lãnh địa của mình chỉ đành bay ra xa, chỉ có mấy con chim còn có con nhỏ trong tổ cần mớm mới không thể bỏ xa được, chỉ đành đậu cách đó không xa chi chi tra tra kêu không ngừng.
Sương sớm lượn lờ, cảnh rừng như tiên cảnh.
Vài nữ thị vệ trộn lương khô thịt khô và cháo thừa hôm qua nấu lại thành một nồi cháo nóng. Mọi người ăn no rồi tới bên dòng suối nhỏ rửa mặt. Cổ Trúc Đình đang đóng giả Lư Lăng Vương, không thể rửa mặt rồi lại mất thêm hai canh giờ nữa để hóa trang, chỉ có thể dùng cành liễu đánh răng và vệ sinh qua loa.
Khi mặt trời lên cao, Dương Phàm cho một nội vệ mặc nữ trang và một thị vệ Bách Kỵ đóng giả thành một đôi vợ chồng trẻ đi vào thôn. Lúc về họ kéo theo một chiếc xe la kéo, trong xe còn đặt một đống bánh mỳ mua được từ các gia đình.
Xe không có thùng, các hộ nông dân bình thường dùng nó để kéo hoa màu, chuyển đồ đạc này nọ, nếu có phải ra ngoài thì nữ nhân sẽ ngồi trên xe, cũng không cần phải chú ý như nhà giàu mà lo giấu đồ trang sức, nên một chiếc xe ngựa rộng rãi như thế bọn họ đã phải dùng một số tiền lớn mua từ một hộ nông dân.
Lập tức Lý Khỏa Nhi đỡ Lư Lăng Vương giả lên xe, Lan Ích Thanh lập tức hăng hái nhận làm phụ xe.
Sáng sớm hôm nay, khi rửa mặt trong khe nước, nàng không ngừng khó chịu đá đôi chân xinh đẹp trong nước. Biết được chút tâm tư này của nàng, Dương Phàm chỉ cười cười không vạch trần, để mặc nàng hưng trí bừng bừng cầm roi. Đoàn người bao quanh chiếc xe rời Phục Ngưu Sơn đi về hướng Tây.
Đêm đó, bọn họ tiến vào một tiểu trấn, nơi này đã rất gần Lỗ Dương quan, cho nên mặc dù nhà trọ trong trấn hơi nhỏ nhưng mấy người vẫn chen chúc ở được trong một căn phòng.
Vì là vài người một phòng, trong mỗi phòng đều có ít nhất một người có thể là nội gián, đêm nay lại cố ý can bài nội vệ cảnh giới bên ngoài, cho nên Dương Phàm cũng không lo lắng tin tức sẽ bị tiết lộ.
Sáng sớm hôm sau bọn họ lập tức lên đường. Vì phải đuổi tới Lỗ Dương quan trong ngày nên trưa hôm đó bọn họ đã tới một tòa thành trước Lỗ Dương quan, mua đủ vật cưỡi, không đủ ngựa thì mua thêm la cho tất cả mọi người đều có vật cưỡi, tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều. Đồng thời cũng thay xe ngựa bằng một chiếc có thùng xe.
Đêm qua mọi người tá túc trong khách điếm đều ngủ ngon, hôm nay đi xa như vậy mà tinh thần vẫn sảng khoái, nhưng không rõ vì chưa từng luyện tập võ công hay vì nguyên nhân gì khác mà dọc đường Lý Khỏa Nhi thường kêu mệt, đổi xe ngựa có thùng, nàng rải hai lượt chăn đệm rồi ngủ say
Ngụy Dũng thấy hơi lạ, tò mò hỏi Dương PHàm, hắn chỉ khẽ mỉm cười sâu xa khó hiểu:
- Tật xấu của nữ nhân thôi mà. Mấy ngày nữa sẽ tỉnh táo lại thôi.
Ngụy Dũng bừng tỉnh đại ngộ, không hỏi gì nữa, chỉ cảm thấy là lạ: Tiểu Quận chúa đến nguyệt sự mà Dương Giáo úy cũng biết? Đến tột cùng là Dương Giáo úy thần thông quảng đại hay tiểu Quận chúa trăm vô già lan? Nghĩ đến chuyện tình của Dương Phàm và Thái Bình Công chúa vẫn đồn thổi trong Kinh, hình như y cũng hiểu ra một chút.
- Thái Bình Công chúa, Khỏa Nhi Quận chúa… Đây là cô cháu mà!
Nghĩ thông, lại thấy Dương Phàm ngồi ngất ngưởng trên lưng ngựa, y kính nể hẳn lên:
- Đại trượng phu cũng chỉ đến thế mà thôi! Chỉ có điều… làm không tốt sẽ rơi vào kết cục đầu thân đôi ngả, Dương Giáo úy quả thực là một kẻ thà chết dưới hoa trà cũng làm quỷ phong lưu điển hình mà!
Lỗ Dương Quan thuộc huyện Lỗ Sơn ở Tây Nam, là nơi quan trọng trong giao thông Lạc Dương và Nam Dương, từ xưa vẫn là vùng giao tranh của binh gia. Tuy nhiên, đó là thời Chiến quốc hoặc thời chư hầu nội loạn, hiện giờ Trung Nguyên nhất thống, Lỗ Dương Quan cũng mất đi giá trị quân sự của nó, quan ải không có quân đóng, chỉ cso thuế đinh.
Khi đoàn người Dương Phàm đuổi tới Lỗ Dương quan, sắc trời đã gần tới hoàng hôn, xa xa có thể thấy tường thành đổ nát thê lương chìm trong trời chiều, thấp thoáng bóng núi uốn lượn dài liên miên.
Thuế đinh đang đóng cửa, chợt thấy xa xa một đoàn người ngựa đang vội vã đi tới, lại là xe ngựa, hiểu được hẳn là một số tiền lớn đây, bèn đợi bọn họ một lát.
ụt đứt trong và ngoài viện khắp nơi đều có.
Lương lý chính căn bản không có gan xem xét cẩn thận, cũng không đếm xem có bao nhiêu mạng người, hắn lập tức về nhà dắt một con lừa, lại bảo hai thanh niên khỏe mạnh và dũng cảm, vội vàng đến quan huyện đại lão gia báo tin.
Đám người Dương Phàm vẫn chưa đi xa, giờ này chỉ cách đại viện Lương gia hai ngọn núi, trên sườn núi nổi lên vài ngôi mộ, đó là nơi chon cất những thị vệ Bách kỵ và Nội vệ chết trận.
Hứa Lương đi tới cạnh Dương Phàm, cười khổ một tiếng, cúi đầu nói:
- Đã mất đi hai mục tiêu khả nghi nhất, bởi vì… Bọn họ chết trận rồi!
Dương Phàm vẻ mặt nặng nề vỗ vỗ vai y, ngay sau khi tế bái những huynh đệ đã chết, hắn đến bên cạnh Hoàng Húc Sưởng nói:
- Tiết tục như vậy không được, nếu cứ đi tiếp như vậy, cho dù chúng ta có thể trở về được tới kinh thành cũng không còn mấy người sống sót.
Hoàng Húc Sưởng đỏ mắt nói:
- Vậy chúng ta có thể làm gì? Chúng ta ăn quân lương lấy quân lương, việc này không phải là việc mua bán?
Dương Phàm chậm rãi nói:
- Phải nghĩ cách! Nhất định sẽ có cách!
Hắn xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên thấy Lý Khỏa Nhi đang ngồi yên lặng ở bên cạnh Lư Lăng Vương, ánh mắt không khỏi sáng lên, đột nhiên nghĩ ra một phương pháp khả thi, liền bước đi về phía nàng…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
An Thượng thư không biết những người này do Dương Phàm phái tới sao?
Đương nhiên biết. Nhưng y cho rằng tất nhiên Dương Phàm đến đây, trò khôi hài này cũng sẽ kết thúc. Những người này xông vào Hộ bộ, quấy công bếp, đánh Thượng thư, náo loạn trước mặt nhóm quan lại sai dịch làm việc tại các bộ các Ti như vậy, Dương Phàm không lo lắng kích khởi Hộ bộ phản kích lại mạnh mẽ sao?
Nếu hắn đến đây, hiển nhiên là cảm thấy sự tình đã huyên náo đủ rồi, hắn không muốn cũng phải xử lý tốt việc này, chỉ cần trò khôi hài này lập tức chấm dứt là tốt rồi, đám binh lính vô lại này căn bản không có da mặt, y là tiến si lưỡng bảng, Thượng thư đương triều, nhưng vẫn yêu quý da mặt đấy, vả lại đuổi đám người này cút đi rồi, y sẽ từ từ chơi lại bọn chúng.
Dương Phàm thấy vẻ mặt An Thượng Thư nhiệt tình, vội vã cầm tay của y, thân thiết hỏi han: - Ngài là....
Trịnh lang trung đứng bên cạnh tóc tai bù xù khẩn trương đi lên nói: - Vị này chính là Hộ bộ An Thượng thư!
An Thượng thư vừa thấy bộ dạng của Trịnh lang trung, không khỏi hoảng sợ, thất thanh nói: - Trinh Lang Trung, ngươi làm sao vậy?
Trịnh lang trung đau buồn, "Mặt mày nhăn nhó" nói: - An Thượng thư, hạ quan bị đám quan binh không biết phép tắc đánh đấy, Thượng thư, người của Hộ Bộ chúng ta từ trước đến nay chưa bao giờ nếm quả đắng như vậy, thật sự đám binh nô kia không coi chúng ta ra gì, hạ quan vừa đến đại doanh Thiên Kỵ...
Dương Phàm vội vàng ngăn cản nói: - Chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, bản tướng quân đã nói với Trịnh Lang trung rồi, đã xử lý đám binh kia rồi, Thượng thư không cần phải lo lắng, đám quân tốt thô lỗ này không biết lễ tiết, cấp bậc lễ nghĩa, bản tướng quân sẽ dẫn bọn họ về nghiêm thêm quản giáo, Thượng Thư chớ tức giận nữa.
Dương Phàm dứt lời, lập tức xoay người nhìn đám binh lính kia, mặt lạnh lùng quát lên: - Ai cho phép các ngươi tự ý rời khỏi đại doanh đến Hộ bộ đến lấy quân lương? Bản tướng quân không phải đã nói, quân lương nhiều lắm trì hoãn một hai tháng sẽ được phát ra, các ngươi còn biết quân kỷ quốc pháp hay không, hử?
Tiêu Vũ Khách xuất thân phường Tu Văn cùng hắn, kỳ quái nói: - Dương tướng quân. Riêng nhà của ngươi đã mở mấy cửa hiệu mặt tiền, đương nhiên không lo ăn uống, nhưng già trẻ cả nhà ta toàn bộ đều dựa vào chút quân lương nhỏ này để sống đấy, một hai tháng đối với Dương tướng quân ngươi chẳng là gì, nhưng với một nhà già trẻ của tiểu nhân thì không thể chờ thêm được nữa. Qua một hai tháng nữa thì cả nhà già trẻ của ta đều chết đói hết rồi, lúc đó mới phát quân lương ư, phát cái rắm ấy!
- Ngươi thật to gan! Nhiễu loạn Hộ bộ, còn dám chống đối thủ trưởng, người đâu, đem hắn bắt lại cho ta!
Dương Phàm xanh mặt hét lớn. Nhâm Uy và vài tên thân binh lập tức như lang như hổ đánh về phía Tiêu Vũ Khách.
- Ai dám lại đây!
Tiêu Vũ Khách còn chưa nói, binh lính càn quấy bên cạnh gã cùng chạy đến Hộ bộ gây rối đến đứng chắn trước mặt Tiêu Vũ Khách, có người nói: - Hoàng đế còn không để binh đói kém, làm binh phải ăn lương, hoàn toàn chính đáng. Dương tướng quân, ngươi có xứng làm tướng quân không, người ta cố ý làm khó dễ, cắt xén lương bổng của ngươi, ngươi còn muốn khúm núm, chó vẩy đuôi mừng chủ!
- Người ta nói binh hùng như gấu, còn nghĩ là thật. Không phải là bởi tướng quân vô năng như ngươi, các huynh đệ sao có thể ngay cả lương bổng cũng không được lĩnh, ngươi còn hung hăng đòi thị uy với các huynh đệ nhà mình, lão tử đây không nhận tướng quân ngươi nữa.
Bọn họ rống to, Dương Phàm càng giận, nhảy dựng lên mắng: - Hắn, còn có hắn nữa, bắt hết lại, trước tiên đánh hai mươi quân côn, còn các ngươi nữa, làm phải hết rồi. Quân pháp như thiên, bản tướng quân còn trị không được các ngươi sao.
Đám người Nhâm Uy nhào tới bắt mấy binh lính càn quấy, nhóm binh lính càn quấy: - Chúng ta không ăn cơm, ngươi không làm được chủ. Chúng ta chỉ tới Hộ Bộ ăn cơm thừa canh cặn, khóc lóc kể lể chút oan khuất với các lão gia các nha các ti một chút thôi, cẩu quan ngươi lại tới đây lạm thi quân pháp, không phục, không phục, chúng ta không phục!
Mấy chục người tất cả đồng thanh “Không phục", âm thanh chấn động mái nhà, song phương giằng co như vậy, An Thượng thư thấy thế, dường như biết Dương Phàm thật sự không nắm rõ tình huống, không ngờ đánh cả người nhà mình, bất giác cũng bất ngờ, nhưng chuyện tiếp theo càng khiến y không ngờ thêm.
Song phương này vừa động thủ, có gì quơ được đều cầm lấy đập xuống, đám công sai mang theo thủy hỏa côn đứng ở đằng kia hay là côn bổng trong tay sai dịch đều bị cướp lấy, song phương liền đấu đá trước cửa đại sảnh Hộ Bộ. Máy người Nhâm Uy “tay mềm chân mềm” chỉ biết phô trương thanh thế, hoàn toàn không phải là đối thủ của những binh lính du côn kia, liên tiếp bị trúng mấy quyền, thảm bại chạy tới bên Dương Phàm, kêu lớn: - Binh sĩ bất ngờ làm phản, cứng rắn chắn không được, tướng quân đi mau!
Dương Phàm quá sợ hãi, quay đầu chạy vào trong hành lang của Hộ bộ, hắn trước khi chạy còn rất có nghĩa khí, kéo theo An Thượng Thư, còn Trịnh Lang trung sớm đã bị những lính du côn kia làm cho hoảng sợ, vừa thấy nhóm binh lính càn quấy này đấu đá, ngay cả quan tướng bản doanh của mình mà cũng đánh, tức thì sợ tới mức kêu ầm lên ôm đầu ngồi xổm xuống một cây cột ngay đó.
Những binh lính du côn kia khua côn bổng lên, chạy đuổi theo vào đại sảnh, ra vẻ đuổi đánh cẩu quan là Dương Phàm, lại “lách ca lách cách” gặp gì đập nấy, thấy gì đáng giá đều thuận tay cướp đi. Dương Phàm kéo theo An Thượng Thư đâm quàng đâm xiên, tránh né qua các cột, trốn tránh chung quanh, thảm hại vô cùng.
Nhân viên làm việc tại các Ti các Nha môn đều thể hiện thân phận của mình cho nhóm binh lính thấy nhằm tránh tai bay vạ gió, tiện đà đứng im tại chỗ, đưa mắt nhìn quanh, mặt mày hớn hở.
‘Ầm” một tiếng, tấm biển “Cửu Thức kinh bang” tại chính đường của Hộ Bộ đã bị nhóm binh lính nổi cơn điên này đập trúng nặng nề rơi xuống đất, làm An Thượng thư hết hồn.
Dương Phàm kéo y chạy ra cửa sau, nói: - Binh sĩ Cấm quân luôn ngang ngược kiêu ngạo, lần này Hộ bộ nợ quân lương, bản tướng quân hiểu được Hộ bộ khó xử, nhưng đám thô hán này lại không hiểu những khó khăn của chúng ta, chỉ quan tâm tới cái miệng ăn của mình mà tùy ý làm bậy, thực là đau đầu. Lúc này bản tướng quân không đánh lại số đông được, cũng không còn cách nào khác, đợi khi nào quay về điều binh đến, sẽ tiếp tục nghiêm trị bọn chúng cũng không muộn!
- Dương tướng quân...
An Thượng thư còn chưa nói xong, đã thấy Dương Phàm ném mình xuống, cùng vài thân binh bỏ trốn mất dạng. An Thượng thư không biết nói gì hơn: - Dương Phàm này giả bộ cũng không tồi, đây chẳng phải là đùa giỡn ta sao? Nhưng Dương Phàm đúng là đang đùa giỡn y, một trận “đàn áp” như vậy, hắn chẳng sợ An Thượng thư bẩm báo ngự tiền.
An Thượng thư đang vừa hận vừa giận, Trịnh lang trung tóc tai bù xù không biết lại từ chỗ nào chui ra, hoảng sợ nói: - Thượng thư, không tốt rồi, những tên binh nô kia đập bể ổ khóa nhà kho, nói là Hộ bộ không phát lương nên bao giấy gán nợ, giấy bút nghiên mực, lương than ....đều bị bọn họ cướp sạch rồi.
An Thượng thư vừa nghe vậy tức thì không kiềm chế được cơn giận, đấm ngực dậm chân nói: - Buồn cười, thật quá buồn cười, Dương Phàm, bản quan cùng ngươi thề không đội trời chung!
An Thượng thư vừa mới thề xong, Tả thị lang Lưu Thanh phái hai Thư lại thê thảm chạy tới, gọi người dựng thang lên đầu tường vung áo bào trèo lên trên. An Thượng thư thấy vậy, hét lớn: - Lưu Thị lang, ngươi chạy đi đâu?
Lưu Thanh quay đầu nhìn thấy là An Thượng thư, vội nói: - Thượng thư đi mau, đám lính du côn kia điên rồi, đang đập phá điên loạn trong nha môn, gặp người đánh người, gặp đồ đập đồ! Ai nha, bọn họ chạy tới rồi. Thượng thư đi mau!
An Thượng thư vừa nghiêng đầu, chỉ thấy vài cấm quân đánh đang hăng, giống như trâu điên đang từ xa vọt tới bên này, hai chân đạp thình thình làm mặt đất rung động, y lập tức hoảng hốt, lúc này cũng không dám để ý tới thân phận nữa, nêu mình thật sự bị đánh, cho dù sau này Hoàng đế làm thịt đám binh nô kia, thì bản thân y cũng không đổi được một thân nguyên lành.
An Thượng thư khẩn trương lên thang đuổi theo Lưu Thị lang. Trịnh lang trung vừa thấy, vội vàng nấp sau vại hoa sen bên tường. An Thượng thư xưa nay sống an nhàn đã quen, chưa từng phải chạy trốn bao giờ, chứ đừng nói là leo thang, lúc này sốt ruột không ngờ lại leo được rất nhanh, đuổi theo Lưu Thị lang trèo lên tường cao.
Hai cấm quân kia một khiêng một cái rương nến, một khiêng một rương nghiên mực, chạy đến chỗ cây thang ở bức tường, thuận tiện đá một cái, làm cái thang lật nghiêng đi, “bùm” một tiếng đập lớn, làm vỡ một cái vại nước, nước trong vại ầm ầm chảy ra, vừa đúng đổ vào Trịnh Lang trung đang ngồi xổm sau vại.
An Thượng thư và Lưu Thị lang đứng ở đầu tường, tường kia cao chừng hai trượng, đứng ở phía trên nhìn phía dưới choáng váng đầu, hơn nữa đầu tường thế ngói, dưới chân rất trơn, hai người khẩn trương ngồi xuống bám vào đầu tường, sợ hãi. Mặt tường kia sớm đã có mấy quan sai nhìn thấy, thét to: - Là ai trên tường, dám trèo lên Lại Bộ!
Lưu Thị lang vội la lên: - Đừng khẩn trương! Mỗ là Hộ bộ Lưu Thị lang, vị này chính là An Thượng thư của chúng ta.
An Thượng thư xấu hổ mặt già đỏ bừng, ôm đầu tường thò mặt xuống quát to với Trịnh Lang trung đang ngồi xổm ôm đầu phía dưới: - Đồ ngu! Còn không nâng thang lên! Trịnh lang trung lau nước trên mặt, đứng lên định nâng cái thang kia, nhưng thang bị kẹt trong vại lớn, căn bản không nhổ ra được.
Lúc này, bên kia Lại Bộ cũng nhốn nháo chạy nhanh đi bẩm báo, khiến cho các quan lại sai dịch các ti các phòng đều chạy đến xem náo nhiệt, vừa thấy Hộ Bộ Thượng Thư và Hộ bộ Thị lang trèo tường, mọi người hi hi ha ha, rất náo nhiệt.
Chỉ chốc lát sau, Lại bộ Thiên quan Dương Kỳ cũng nghe tin chạy tới, vừa thấy An Thượng Thư trèo trên tường, không khỏi vuốt rua cười to, ở phía dưới vừa chắp tay vừa an ủi y, nhướn mày nháy mắt cười nói: - An Thượng thư, thật sự là có nhã hứng nha, giữa ban ngày đấy, không biết trèo lên tường cao là muốn làm chuyện gì vậy?
An Thượng thư ở trên tường chắp tay đáp lễ, cười khổ nói: - Dương Thiên quan, chớ để giễu cợt An mỗ nữa, đám binh lính kia quá càn quấy, đám binh nô đó, tên Dương Phàm kia...
An Thượng thư đột nhiên nghiêng đầu, quay sang Trịnh Lang trung đang nỗ lực ôm thang lên, rít gào: - Đồ ngu kia, sao không lấy đá đập nát cái vại?
*******
Nha môn Hộ Bộ bừa bãi, An Thượng thư ở trong đống hỗn độn cắn răng cười lạnh, răng nghiến trèo trẹo.
Tả Thị lang Cừu Linh Chi giọng căm hận nói: - Thiên kỵ làm bậy như thế, Thượng thư nên tới Ngự tiền cáo trạng hắn, xem hắn giải thích như thế nào!
An Thượng thư lườm gã một cái, nói: - Nếu Hoàng đế hỏi Thiên kỵ vì sao tới Hộ bộ tranh cãi ầm ĩ, nói như thế nào? Đối với thân sơ, Hoàng đế sẽ có thái độ gì, ngươi cũng biết chứ không phải không biết.
Cừu Thị lang nói: - Nhưng, ta và ngươi là đường đường là quan to tam phẩm triều đình, Hộ bộ ta là lớp nhóm lục bộ nha môn, để mặc đám binh lính càn quấy này ở nha môn sao, hiện giờ Hộ Bộ ta biến thành trò cười của Lục bộ rồi, thể diện triều đình ở đâu? Thể diện Thượng thư ở đâu? Chúng ta....
An Thượng thư giơ tay ngăn gã lại, lạnh lùng thốt: - Ngươi đi nói chuyện phát sinh này cho Võ Đại tướng quân biết, nói nếu hắn không ra mặt giải quyết việc này, vậy thì khi đám binh càn quấy kia đến, bản quan không thể không khuất phục!
Cừu Thị lang giật mình nói: - An Thượng thư!
An Lăng Vũ phất tay áo, mặt tái xanh nói: - Nếu Dương Phàm giống như lúc trước đảm nhiệm Hinh bộ đối phó với Đại Lý tự, tìm khuyết điểm của đối phương ở khắp nơi, nắm giữ nhược điểm của đối phương, theo lý mà cố gắng, bản quan muốn đối phó với hắn tự nhiên dễ như trở bàn tay, nhưng bản quan thực không nghĩ tới Dương Phàm sẽ bày ra kế dùng một đám binh lính càn quấy kia, binh nô chân trần không sợ không có giày để đi đấy, chuyện này mà thật sự náo loạn đến Ngự tiền, bản quan mới là không còn mặt mũi rồi. Chuyện này là ngươi kéo vào đấy, tự ngươi đi xử lý đi.
An Lăng Vũ dứt lời phẩy tay áo bỏ đi, Cừu Thị Lang thì thào hai tiếng, đành phải dậm chân, vội vàng rời phủ, đi tìm Võ đại tướng quân!