Khi Dương Phàm đánh giá ngựa, mấy người của Thái Phó Tự đã chạy đến chào, có lẽ thân binh ở bên cạnh đã nói với bọn họ. Mấy người của Thái Phó Tự trực tiếp đến chào Dương Phàm, một người cao gầy, lông mày mỏng, chắp tay nói:
- Dương tướng quân, Bạch Nhất Đinh Thái Phó Tự…
Người bên cạnh cũng lập tức tiến lên một bước:
- Ngưu Mưu!
Hai người đồng thanh nói:
- Bái kiến Dương tướng quân!
Nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ cung kính của hai người này, nhưng Dương Phàm đã miễn dịch với vẻ mặt này rồi. Nghe xong ba chữ Bạch Nhất Đinh, trong lòng Dương Phàm khẽ động, hỏi:
- Bạch Nhất Đinh? Bạch tự khanh là như thế nào với ngươi?
Thái Phó Tự khanh tên là Bạch Nhất Thọ, Bạch Nhất Đinh này chỉ khác một chữ, cho nên Dương Phàm mới hỏi vậy.
Bạch Nhất Đinh cung kính đáp:
- Là gia huynh!
Dương Phàm nói:
- Không biết là giữ chức gì ở Thái Phó Tự?
Bạch Nhất Đinh nói:
- Tại hạ tự thẹn chỉ là bác sĩ thú y ở Thái Phó Tự,
Gã lại chỉ sang tên Ngưu Mưu ở bên cạnh nói:
- Vị này chính là bác sỹ thú y Ngưu!
Ngưu Mưu vội khiêm tốn gật đầu với Dương Phàm.
Đại Đường từ trước tới nay đều rất coi trọng chuyện binh mã. Thái Phó Tự quản chuyện binh mã ngoại trừ quan viên, còn có bốn bác sĩ thú y, sáu trăm người chăm sóc. Không nên coi thường những bác sỹ thú y này, bởi vì ngựa liên quan đến sự mạnh yếu của quân đội Đại Đường, những người này vô cùng có địa vị ở Thái Phó Tự, bác sĩ thú y cao cấp đều được treo tên ở Thái Y viện, để đề cao địa vị và bổng lộc của bọn họ.
Dương Phàm nghe nói hai người họ đều là bác sĩ thú y, liền phát hiện bên trong có chút kỳ lạ. Cho dù Thái Phó Tự muốn làm khó hắn thì cũng nên phái quan viên hành chính tới, chẳng hạn như thiếu khanh, tự thừa, chủ bộ, lục sự gì gì đó, phái tới hai bác sĩ thú y là có ý gì.
Không đợi cho Dương Phàm hỏi, Bạch Nhất Đinh chủ động giải thích:
- Dương tướng quân, gia huynh vốn đồng ý trong vòng ba ngày, đưa một ngàn chiến mã đến. Chỉ có điều cả kinh thành và ngoại thành cũng không đủ ngựa, cần phải lấy từ trường ngựa khác. Không ngờ trường ngựa An Phụng gần với Lạc Dương nhất bỗng có bệnh dịch ngựa, trước khi bệnh dịch kết thúc, một con ngựa cũng không dám chuyển đi.
Trong lòng Dương Phàm trầm xuống: “Nếu hắn nói là sự thật, việc trì hoãn giao ngựa cũng là hợp tình hợp lý, không phải cố tình làm khó Thiên Kỵ rồi. Nhưng cuối cùng hắn nói thật hay không, thực sự không trùng hợp như vậy chứ. Ta đang cần dùng ngựa thì liền có bệnh dịch?”
Bạch Nhất Đinh nói:
- Gia huynh lo Dương tướng quân hiểu lầm nên mới bảo tại hạ cùng với bác sỹ thú y Ngưu Mưu đến nói rõ sự tình với Dương tướng quân.
Dương Phàm hỏi:
- Ngoại ô kinh thành đến cả một con ngựa cũng không có? Không thể hỗ trợ, ít nhất là đưa đến gấp một ít?
Ngưu Mưu nói:
- Không nói dối Dương tướng quân, mấy ngày trước đây, tả kim ngô vệ Võ đại tướng quân mới điều đi toàn bộ ngựa của Thái Phó Tự, nói là huấn luyện binh lính trong kinh thành cần ngựa. Trường ngựa ở ngoại ô hiện giờ thật sự một con ngựa khỏe mạnh cũng không có. Tướng quân ngài xem, những con chúng tôi mang tới, chỉ có ngựa già và ngựa non, lúc này ở trường ngựa ngoại ô chỉ còn có ngựa như vậy thôi!
Bạch Nhất Đinh lấy một công văn từ trong người ra, đưa lên nói:
- Đây là cấp báo của trường ngựa An Phụng phát sinh bệnh dịch, mời Dương tướng quân xem qua.
Dương Phàm không lấy. Thái Phó Tự muốn giả mạo mất thứ này không phải dễ như trở bàn tay sao? Đảm bảo không có chút kẽ hở.
Bạch Nhất Đinh cười khổ nói:
- Thật sự không phải Thái Phó Tự cố tình làm khó tướng quân, hai chuyện xảy ra cùng một lúc, gia huynh cũng không có cách nào khác. Gia huynh và Phụng Thần Lệnh xưa nay giao hảo, Phụng Thần Lệnh từng nói với gia huynh về Dương tướng quân, rất ưu ái tướng quân, còn từng nói thánh nhân vô cùng coi trọng “Thiên Kỵ”. Dù cho Thái Phó Tự có một trăm lá gan cũng không dám làm khó Dương tướng quân đâu.
Bạch Nhất Thọ và huynh đệ Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông giao hảo?
Dương Phàm đột nhiên nhìn gã một cái. Trong một thoáng, dường như đã cảm thấy như mình nắm được điểm mấu chốt nào đó, hắn cất lời hỏi:
- Lệnh huynh và Phụng Thần Lệnh là bằng hữu?
Bạch Nhất Đinh nói:
- Vâng, gia huynh cũng thích thơ phú ca múa, xưa nay vốn có quan hệ tốt với Trương Phụng Thần. Mấy ngày trước, Trương Phụng Thần cùng với bằng hữu có tiệc rượu, gia huynh cũng có tham dự. Trong bữa tiệc có Lục lang tướng củaTả lĩnh quân vệ nhắc tới Thiên Kỵ, có ý muốn đến Thiên Kỵ làm việc, dốc sức vì đất nước, muốn nhờ Trương Phụng Thần tiến cử với tướng quân ngài một lời.
Trương Phụng Thần liền thẳng thắn cự tuyệt, nói tới sự quan trọng của Thiên Kỵ, bệ hạ rất coi trọng, trong lúc nhắc tới tướng quân, nói tướng quân luôn chí công vô tư, làm việc công bằng, Lục lang tướng nếu có ý muốn gia nhập Thiên Kỵ, có thể tự đề cử với tướng quân Mao Toại, nếu muốn ông ấy ra mặt, tất sẽ bị tướng quân từ chối, nên không muốn nói tốt cho Lục lang tướng.
Dương Phàm nghe tới đây rốt cuộc đã hiểu rõ, vì sao Quân Khí Giám làm khó hắn thì cũng chưa rõ lắm, nhưng Thái Phó tự luẩn quẩn một vòng như vậy, có mục đích gì thì rốt cục đã rõ ràng.
Không ngờ đứng sau Thái Phó tự là huynh đệ Trương Dịch, mà huynh đệ Trương Dịch lại muốn đưa người vào Thiên Kỵ. Nhưng Thiên Kỵ lại được khắp nơi chú ý, với đại vị như mặt trời ban trưa của huynh đệ Trương thị cũng không dám mạo hiểm ra mặt. Cho nên mới thông qua Thái Phó tự khéo léo tạo áp lực với hắn.
Vị Lục lang tướng ở trong Tả lĩnh quân vệ đã là Lục lang tướng rồi, nếu như điều đến Thiên Kỵ, tuyệt đối không thể giáng cấp hắn được. Vậy chỉ có thể cho hắn làm một lang tướng Thiên Kỵ, như vậy, năm phần Thiên Kỵ trong thiên hạ chí ít cũng đã có một phần thuộc về huynh đệ nhà họ Trương rồi.
Tâm tư Dương Phàm quay trở lại nhanh như điện, sau một lát suy nghĩ thông suốt căn nguyên và hậu quả, trên mặt hắn liền lộ ra vẻ cười nói:
- Trương phụng thần phụng dưỡng cho ngự tiền, cho nên khó tránh khỏi cẩn thận. Đối với ta mà nói, nội cử không tránh người thân, ngoại cử không tránh kẻ thù, đều là thân phận thần tử, hà tất phải khó khăn như vậy.
Vị Lục lang tướng này nếu đã đảm nhiệm chức vụ lang tướng trong Tả lĩnh quân vệ thì làm lang tướng trong Thiên Kỵ có gì mà không được? Dưới trướng bản tướng quân vẫn trống chức Ngũ lang. Đây cũng không phải là kế lâu dài. Hiện giờ bản tướng quân đang rất cần người tài, nếu như vị Lục lang tướng này đồng ý gia nhập Thiên Kỵ, bản tướng quân vô cùng hoan nghênh!
Bạch Nhất Đinh vừa nghe, liền lộ ra vẻ tươi cười, lần này là nụ cười phát ra từ trong nội tâm:
- Ôi, đây thật là tin tốt, tại hạ cũng có quen biết với vị Lục lang tướng này, trở về sẽ nói cho cậu ấy biết. ha ha, sớm biết tướng quân coi trọng người tài như vậy, Lục lang tướng cần gì phải đến chỗ Trương phụng thần nếm mùi thất bại làm gì.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Không biết vị Lục lang tướng này tôn tính đại danh là gì? Bản tướng quân thật sự muốn gặp người này. Nếu cậu ấy thật sự đồng ý gia nhập Thiên Kỵ, bản tướng quân sẽ lập tức gửi văn bản đến Tả lĩnh quân vệ, điều Lục lang tướng tới đây.
Bạch Nhất định vội vàng nói:
- Lục lang tướng tên là Hoán Mao Phong, kính mong Dương tướng quân nhớ kỹ, trên đường trở về, tại hạ sẽ sai người báo tin cho cậu ấy, nói cậu ấy lập tức đến bái kiến tướng quân.
Dương Phàm vuốt cằm nói:
- Rất tốt! Chỉ có điều ngựa này….
Bạch Nhất Đinh lập tức nói:
- Những con ngựa này cũng không phải là để cung cấp cho binh lính, chỉ là dắt tới để làm bằng chứng cho lời nói của tại hạ. Làm chậm chễ thời gian luyện binh của tướng quân, gia huynh cũng rất lo lắng. Gia huynh một mặt sai tại hạ đến đấy, giải thích với tướng quân, một mặt phái người đi tới trường ngựa An Ấp, điều động ngựa từ nơi đó, chỉ có điều xin Dương tướng quân thư thả mấy ngày.
Dương Phàm nói:
- Bệnh dịch là do ý trời, Thái Phó tự cũng không cần tự trách. Cho dù Dương mỗ nóng lòng luyện binh cũng không thể khiến cho Thái Phó tự biến không thành có, biến ra tuấn mã cho ta. Ha ha, hai chữ thư thả này quá lời rồi. Lệnh huynh chiếu cố tới Thiên Kỵ của ta, Dương mỗ vô cùng cảm kích.
Dưới không khí hòa hợp hiện giờ, Bạch Nhất Đinh nhận lời với Dương Phàm, nhiều nhất là năm ngày nhất định điều động được một ngàn ngựa Tây Vực giao cho Thiên Kỵ, lúc đó mới sai người đến lấy lại số ngựa xấu này.
Thật ra những người thuộc Bách Kỵ cũ đều đã có ngựa, Thái Phó tự lại cho một ngàn con ngựa, vậy thì sẽ có nhiều hơn một trăm con. Đây là vì Thái Phó tự bồi thường về đã giao ngựa muộn thời gian.
Hai bên đều có lợi, viên viên mãn mãn, hòa hợp êm ấm. Dương Phàm vui vẻ tiễn Bạch Nhất Đinh và Ngưu Mưu, Hứa Lương liền hừ lạnh một tiếng nói:
- Bọn họ rõ ràng là lấy chuyện binh mã ép người, đòi hỏi chức vị với tướng quân, nếu tướng quân không đồng ý, cõ lẽ hàng ngàn con tuấn mã ở trường ngựa An Ấp cũng bị mắc bệnh dịch hết rồi.
Dương Phàm cười cười nói:
- Ta biết, nhưng tự dưng ta hiểu ra một đạo lý.
Hứa Lương hỏi:
- Đạo lý gì?
Dương Phàm nói:
- Từ khi đương kim hoàng thượng đăng cơ, hết lần này đến lần khác tranh giành, không cần biết là lý do vì sao, nói cho cùng cũng là vì ngai vàng kia. Có người thì muốn nó cho họ Lý, có người thì muốn nó cho họ Võ. Vì thế, hoàng đế cũng vậy, các vương hầu công khanh quyền quý hay các đại thần phía dưới cũng đều không ngừng tranh giành.
Biết bao người chôn thân trong nhà tù, bao người thì đầu một nơi, thân một nẻo, còn bây giờ thì sao? Hiện giờ có thể nói là đã tới thời khắc mấu chốt quyết định giang sơn thuộc về ai. Đã chết nhiều người như vậy, chảy nhiều máu như vậy, tất cả mọi người đều vì ngày hôm nay, những người đó thật sự sẽ lo sợ hoàng đế, họ sẽ ngồi nhìn Thiên Kỵ, một lực lượng hoàn toàn không thuộc về mình lớn mạnh sao?
Dương Phàm nghiêng đầu, nhìn Hứa Lương một cái thật sâu, nói:
- Đây chỉ là bắt đầu. Mặc dù hiện giờ bọn họ không động thủ, nhưng đến khi hoàng thượng không còn chú ý nhiều đến Thiên Kỵ nữa, bọn họ nhất định sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế mà nhúng tay vào. Nhưng khó khăn khi đó của chúng ta sợ còn gian khổ gấp trăm lần so với một đống đao thương rỉ sét, một đám ngựa già ốm. Kh đó chúng ta nên làm sao?
Hứa Lương im lặng không nói. Dương Phàm bùi ngùi thở dài, từ từ nói:
- Ta vốn có thể không chấp nhận yêu cầu của Trương Dịch Chi, bởi vì cách làm mà ta nghĩ đến nếu như có thể thực hiện thuận lợi thì bất kể là chuyện vũ khí, áo giáp hay là chuyện ngựa chiến đều có thể giải quyết.
Hứa Lương hỏi:
- Vậy tại sao còn phải đồng ý đề người của Trương Dịch Chi vào?
Dương Phàm nói:
- Bởi vì đây là lá chắn của chúng ta! Cách nghĩ trước giờ của chúng ta quá ngây thơ rồi, nghĩ rằng sẽ không có ai can thiệp, có thể xây dựng một lực lượng của chính mình sau cánh cửa đóng kín. Ha ha, nói thì dễ, làm thì khó!
Hiện giờ Trương Dịch Chi có ý nhúng tay vào, đối với chúng ta mà nói là một đại cơ duyên. Huynh đệ Trương thị nhúng tay vào là dễ dàng khiến cho Hoàng thượng chấp nhận nhất. Đồng thời, chúng ta tiếp nhận người của Trương Dịch Chi là dùng hắn t làm tấm lá chắn kiên cố nhất, không cho bất cứ bên nào khác tiến vào!
Dương Phàm vỗ vai Hứa Lương, nghiêm túc nói:
- Coi chừng họ Lục này, thế lực ở khắp nơi đều muốn nhúng tay vào, một Thiên Kỵ nho nhỏ, lại chống cả đỉnh núi đấy.
Dương Phàm phụng mật chỉ đi Phòng Châu đón Lư Lăng Vương, lúc ban đầu tuyệt đối bí mật, khắp kinh thành không ai biết.
Đến sau khi Ngụy Dũng truyền tin về, Võ Tam Tư biết, ngay sau đó cả Võ Ý Tông cũng biết rồi.
Và sau khi Lữ Soái Hoàng Trúc Lĩnh phát hiện Lư Lăng Vương mất tích, Võ Thừa Tự cũng biết, ngay sau đó mưu sĩ Trương Gia Phúc của hắn cũng biết rồi.
Tiếp đó Võ Thừa Tự lại mở Tông Tộc Đại Hội, cho cả người gia tộc Võ thị đều biết.
Những người này đều có thân thích, bằng hữu, thân tín, cấp dưới, lúc này, bí mật đã không còn là bí mật rồi.
Huynh đệ Võ thị muốn phát động toàn bộ lực lượng của gia tộc Võ thị đối phó Lư Lăng Vương, cho nên đem tin tức công bố cho tất cả người Võ thị, mà những con em gia tộc này tốt xấu lẫn lộn, trong đó rất nhiều người ăn chơi trác tán, kêu bọn chúng giữ bí mật rất khó.
Còn nữa, huynh đệ họ Võ phái bọn thích khách phải tìm được tung tích đoàn người của Dương Phàm, dựa vào lực lượng của chính họ cũng không khác mò kim đáy biển, tuy nói bọn họ có gián điệp bên cạnh Dương Phàm, nhưng nếu không thể kịp thời nắm hướng đi của Dương Phàm, chỉ dựa tin tức của gián điệp, khi tình báo tới tay cũng qua rồi hiệu quả.
Cho nên, bọn họ muốn mượn thế lực địa phương, mà thế lực địa phương này, bất kể là trung thành với Võ thị, có khuynh hướng với Võ thị, hay là bị bức bách khuất phục uy quyền của Võ thị, bọn họ chung quy cũng vì phe phái và bằng hữu mình, vì thế biết tất cả thời điểm, cũng có nghĩa là tiểu đoàn thể của họ cũng biết.
Tình trạng trước mắt chính là, chuyện này đã thành một bí mật đã công khai, trong quan trường, ở vua và dân chúng, phàm là người có chút quan hệ, mỗi người đều biết cả, chỉ có Đại Đế Võ Chu anh minh cơ trí vẫn chưa hay biết gì, bởi vì bà ở trong thâm cung, không ai nói cho bà biết tin này.
Người muốn giết Lư Lăng Vương sẽ không nói, người muốn bảo vệ Lư Lăng Vương không có cách nào nói. Chứng cớ? Không có, tin đồn thôi. Hơn nữa thích khách đã phái đi ra rồi. Cho dù Võ Tắc Thiên chịu tin, lúc này cũng là ngoài tầm với, Lư Lăng Vương sống hay chết, đã không thể quyết định bởi đại nhân vật trong kinh này.
Kết quả chính là hoàn toàn để lộ bản thân, cùng Võ thị bộ tộc cắt đứt hoàn toàn, nói vậy Lư Lăng Vương nếu thật sự đã chết rồi, hắn cũng cách cái chết không xa, cho dù Lư Lăng Vương còn sống tới kinh thành, vẫn là có vài năm cúi phục xếp cánh sống làm kiếp Thái Tử, giai đoạn này không có cách nào bảo hộ bọn họ khỏi bị Võ thị bộ tộc điên cuồng vồ đến.
Không có chuyện vô nghĩa nào bọn họ sẽ không đi làm. Những người không đủ nhiệt quyết trong quan trường, những người người làm việc không tính toán hậu quả. Đọ sức trận này, mặc dù là ai ai cũng biết, cũng chỉ có thể ở tiến hành dưới đài, nhưng ở dưới đài, bọn họ cũng chỉ có thể là một đám quần chúng lo lắng cho người trên đài.
Thời điểm bắt đầu phát sinh chuyện này. Liên quan đến vận mệnh quốc gia và việc đại sự trong tương lai, lquyết định bởi những thất phu chém giết đẫm máu chứ không phải những quyền thần ở trên cao. Nhưng. Bọn họ vẫn phái gián điệp đi. Bọn họ cần lập tức biết rõ tin tức, để ứng đối đúng lúc.
Cho nên, tin tức Dương Phàm bảo vệ Lư Lăng Vương thành công ra khỏi trùng vây, chạy trốn lên núi Long Môn, bọn họ chỉ biết chậm hơn so với Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự một chút. Lư Lăng Vương đã tới kinh thành, đã đến dưới chân thiên tử rồi. Bọn họ có đất dụng võ, các lộ thần Phật lập tức hành động.
Bọn quan viên của Lư Lăng phái lòng nóng như lửa đốt, giờ phút này bọn họ như rắn mất đầu. Thủ lãnh phái bọn họ là nhân vật Địch Nhân Kiệt đang thân mang trọng bệnh, có khi tỉnh táo có khi hồ đồ. Đã không thể xử lý công việc.
Nhưng không có Địch Nhân Kiệt, không ai có cái uy danh kia, có kinh nghiệm điều khiển quần luân, vì quyết định này là sự quyết định đại sự liên quan đến vận mệnh bọn họ. Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể nhanh chóng đến Địch tướng phủ, bất kể như thế nào, cũng phải từ trong miệng quốc lão lấy được một chủ ý hoặc là một quyết định.
Bọn quan viên Tương Vương phái thì lâm vào trong mâu thuẫn cực độ.
Một mặt, Lư Lăng Vương hồi kinh rõ ràng là muốn thay Tương Vương, điểm này mỗi người đều đã nhìn ra.
Tương Vương ở Đông cung mấy năm nay, chịu đủ người Võ thị ngấm ngầm hay công khai công kích, Thái tử phi của Tương Vương Lý Đán và Trắc Phi đều vì mưu kế của Võ thị mà chết, mà tất cả mấy người con trai chính là con của Thái tử phi và Trắc Phi chết oan sinh, song phương thù hận đã không thể hóa giải.
Võ Tắc Thiên quyết tâm lập con cháu Lý thị làm Thái tử cũng là vì tình thế bức bách, lòng người bức bách, có chút bất đắc dĩ, nói như vậy, lựa chọn tốt nhất của bà chỉ có thể là ở phía xa Phòng Châu Lư Lăng Vương, bà không muốn cho Tương Vương lên vị trí ấy, Tương Vương một khi đăng cơ, rất có thể sẽ trở thành người đào mộ Võ thị gia tộc.
Nhưng, Lư Lăng Vương nếu quả thật chết trên đường về, một mai Võ Tắc Thiên hạ quyết tâm, liều mạng hậu quả thiên hạ đại loạn cũng muốn lập người Võ thị làm Thái tử, khi đó nên làm gì bây giờ? Chỉ sợ ngày sau khi Võ Tắc Thiên quy thiên, chỉ có thể phát sinh cả nước chiến tranh, quyết định giang sơn này cuối cùng thuộc về ai.
Hơn nữa, thời điểm Lư Lăng Vương còn chưa tới kinh thì thôi, giả câm vờ điếc, bộ dáng đóng giả làm người có lòng là không có sức còn có thể, hiện giờ người ta ở ngay trên núi Long Môn, lúc này nếu không làm gì, chẳng phải khiến người trong thiên hạ cười chê? Bởi vậy, đám người Diêu Sùng, Ngụy Tri Cổ... do dự muốn Lư Lăng Vương trở về kinh thành xuất lực ra.
Nhưng trong phái Tương Vương đã có một số lớn quan viên giữ thái độ phản đối.
Bọn họ cho rằng, nếu Lư Lăng Vương còn sống trở về kinh, tất nhiên sẽ được lập làm Thái Tử, Lư Lăng Vương là bào huynh của Tương Vương, đều là con cháu Lý Đường, người trong thiên hạ không ảnh hưởng, chỉ cần hắn còn sống, Tương Vương vĩnh viễn không có cơ hội dòm ngó ngôi vị Hoàng đế, cũng không có bất kỳ lý do để hắn phản hoàng huynh, ngôi vị Hoàng đế này chẳng khác nào đưa hai tay tặng cho Lư Lăng Vương rồi.
Nhưng Lư Lăng Vương một khi chết rồi, Tương Vương ít nhất còn có một nửa cơ hội bảo vệ ngôi vị Thái Tử. Cho dù Võ Tắc Thiên quyết tâm muốn đổi mà lập con cháu Võ thị làm Thái Tử, đợi sau khi Võ Tắc Thiên chết, Tương Vương cũng có thể lợi dụng tâm của thiên hạ dân chúng và uy danh Lý Đường tạo phản tân hoàng đế, một lần nữa đoạt lại giang sơn thì hy vọng trên một nửa.
Như thế tính ra, Lư Lăng Vương chết, thì Tương Vương có bảy mươi lăm phần trăm cơ hội đăng cơ xưng đế. Nếu Lư Lăng Vương còn sống, như thì Tương Vương một phần trăm cơ hội đều không có. Với luận điệu này trong Tương Vương đảng rất có thị trường, Diêu Sùng và Ngụy Tri Cổ tuy là một nhân vật lãnh đạo, cũng không dám làm ngược ý đại đa số, do đó cứ như vậy dắt nhau xuống dưới.
Nhưng, trong kinh còn có thế lực một phái chú ý tỉ mỉ việc này, chính là Thái Bình đảng. Thái Bình công chúa có thể mặc kệ huynh trưởng người nào làm hoàng đế, chỉ cần là con cháu Lý Đường nàng đều ủng hộ, Dương Phàm bí mật nghênh đón Lư Lăng Vương về kinh, Nhị Võ vận dụng toàn bộ lực lượng ngăn chặn tin tức nhưng nàng cũng đã sớm biết rồi.
Nàng mặc dù lòng nóng như lửa đốt, lúc ấy cũng không thể tránh được. Bởi vì nàng mặc dù xông vào cung kiến giá, đem chân tướng nói cho Hoàng đế, Hoàng đế cũng không kịp thay đối sách, mà Lư Lăng Vương một khi đã chết trên đường về, nàng phải đối mặt toàn lực Võ thị vồ đến. Nếu lúc này ẩn nhẫn bất động, một khi Lư Lăng Vương thật sự đã chết, nàng còn có thể lợi dụng Lý Đường Công chúa, hai cơ hội con dâu Võ thị, vì Tương Vương ca ca hết sức tạo cơ hội.
Nhiều lần cân nhắc, Thái Bình công chúa chỉ phải cắn răng nhẫn nhịn.
Nhưng hiện giờ Dương Phàm đã bảo vệ Lư Lăng Vương tới kinh thành rồi, nàng không thể nhịn nữa, huynh trưởng của nàng ở Long Môn Sơn, tình nhân của nàng đã ở trên Long Môn Sơn, lúc này nếu hành động, nàng có hy vọng cứu được bọn họ.
Vì thế, Thái Bình công chúa lập tức đem toàn bộ người của mình phái ra, nhanh chóng đến Y Khuyết Long Môn. Mà nàng thì một thân võ phục nhung trang, khoái mã đi cung thành, tiến cung gặp mặt Hoàng đế, khoái mã sẽ chờ ở ngoài cửa cung, sau khi yết kiến mẫu hoàng, nàng sẽ lập tức tiến đến Long Môn.
Lúc này, Lư Lăng đảng đã chạy tới Địch tướng phủ, Địch Nhân Kiệt đang ngủ mê mệt, con hắn hầu hạ ở trước giường, nghe mục đích của các vị đại thần, thấy sự việc khẩn cấp, chỉ phải đánh thức phụ thân dậy.
Địch Nhân Kiệt lúc này thần trí coi như tỉnh táo, vừa nghe những quan viên này nói rõ ý đồ đến, lập tức cấp bách, lão cũng không trách những quan viên này hồ đồ, lập tức đã kêu người nhà khiên chiếc kiệu mềm, đi thẳng đến Long Môn Sơn.
Hộ pháp đến rồi, thiên ma tự nhiên cũng tới!
Võ Tam Tư sáng sớm thức dậy, nghe nói ở trên đường từ Dĩnh Dương đến Lạc Dương phát hiện tung tích của Lư Lăng Vương, trong lòng vừa mừng vừa sợ, kinh hãi là Lư Lăng Vương này quả là mạng lớn, bao vây trùng trùng phía dưới, không ngờ còn có thể sống được chạy tới vùng phụ cận Lạc Dương. Vui mừng chính là đã phát hiện tung tích của hắn, kề bên mà nói liền biến thành chân trời, chỉ giết hắn trước, ván đã đóng thuyền, cô mẫu có nổi giận đi nữa cũng không còn cách nào khác.
Võ Tam Tư lập tức an bài nhân sự tăng cường theo phía Y Khuyết hướng Lạc Dương mà theo dõi, bản thân thì tự cưỡi ngựa chạy tới Long Môn. Trước khi đi, Võ Tam Tư lại phái người cho Võ Thừa Tự cũng báo một bức thư, cái gọi là pháp không trách chúng, đưa cái này cho ma ốm, khi đối mặt cô mẫu vui, bản thân nắm chắc hơn chút.
Người của hắn tới Ngụy vương phủ gặp một khoảng không, hóa ra Võ Thừa Tự nhận được tin tức, đã lập tức ngồi xe chạy tới Long Môn, lúc này hai huynh đệ tâm như nhau, Võ Thừa Tự trước khi đi cũng phái người đi truyền tin cho hắn, hai người đưa tin đều gặp một khoảng không, Võ Thừa Tự đi nửa đường đụng phải Võ Tam Tư rồi.
Võ Thừa Tự bệnh nên ngả người trong xe ngựa, xe chạy chòng chành, khiến hắn mệt mỏi muốn ngủ, đến lúc ngoài xe tiếng thị vệ kêu truyền đến:
- Mặt sau có người đến! Là cờ của Lương Vương.
Võ Thừa Tự nghe xong lập tức tinh thần chấn động, vội vàng gọi người dừng xe, Võ Tam Tư đến trước xe ghìm chặt ngựa, ngạc nhiên nói:
- Ngụy Vương? Ta còn phái người đi chỗ ở của ngươi đưa tin, hóa ra ngươi cũng đã nhận được tin tức.
Võ Thừa Tự xúc động khuôn mặt đỏ ửng, đầu tiên là một trận ho tê tâm liệt phế, thở hào hển nói:
- Tam Tư! Ngươi... Ngươi nhất thiết phải mau chóng đuổi tới Long Môn, không cần do dự nhiều, cứ xông lên núi đi, giết Lư Lăng, chỉ cần hắn chết... Khụ khụ khụ, trước mặt cô mẫu, tùy vào ta và ngươi nói, khi đó ván đã đóng thuyền, cô mẫu cũng không thể... Khụ khụ... làm gì! Khụ khụ khụ...
Võ Tam Tư thầm mắng trong lòng:
- Đều con mẹ nó đã thành bộ dạng thế này, chỉ sợ Lý Hiển chưa chết, ngươi ho khan chết trước trên đường rồi, còn muốn nghĩ đến ngôi vị Hoàng đế không buông!
Trên mặt lại tươi cười, nhẹ lời trấn an nói:
- Ngươi yên tâm! Đối đầu kẻ địch mạnh, huynh đệ mình hợp lại, bất kể như thế nào, không thể để giang san Võ thị lọt vào tay người ngoài!
Mắt Võ Thừa Tự lệ rưng rưng, vẻ mặt cảm động nói:
- Tam Tư! Tương lai của Võ gia, xin nhờ!
Võ Tam Tư âm thầm buồn nôn, xúc động đáp:
- Huynh trưởng yên tâm! Ta đi liền đây!
Võ Tam Tư giơ roi đánh ngựa, dẫn đầu một đội thị vệ tựa như gió lao thẳng tới Long Môn, nơi vó ngựa bắn tung tóe, bụi đất nổi lên bốn phía, ho khan một trận kịch liệt làm Võ Thừa Tự bị nghẹn, chính xác là thiếu chút nữa là sặc chết.