Hôm nay tiệc này tuy chỉ là gia yến, lại không thể bảo là không xa hoa, tiếp theo sau Như Mi đại sư, lần lượt lại có hai vị cung vua Đại cung phụng xuất trướng biểu diễn, Thái Bình công chúa lần này rất hạ công phu. Đại cung phụng xuất nhập lộ vẻ tướng nhà quyền quý, hôm nay tình hình thông qua Đại cung phụng và đệ tử của bọn họ, rất nhanh có thể được nhà quyền quý trong kinh hiểu rõ ràng.
Trên tiệc rượu nữ nhân chiếm ** thành, nhiều nữ nhân rồi, nam nhân liền có chút gò bó, rượu quá ba tuần, năm vị nam không thấy say rượu, nhưng ngược lại rất nhiều nữ tử hai má đỏ hồng, có thêm vài phần men say.
Loại yến hội này bình thường không phải yến ẩm xong coi là chấm dứt, đợi cho đến khi trên chén bừa bải, thị nữ lại triệt hồi chén lại, thay đồ điểm tâm hoa quả, mứt, đặt trên mấy cái bàn vài tờ giấy, nhóm Công chúa quận chúa này liền dựa vào tuổi và sự quen biết nhau, chia ra mà tụ lại đánh bài, đá ngựa, đổ xúc xắc.
Cũng có người chạy vào rừng bên cạnh nhảy dây, bắt bướm, đều là những cô gái trẻ tuổi. Lý Thiên Kỵ và Võ Phò mã hẹn nhau ra ao cá bên cạnh, Lý Thành Khí và Lý Trọng Nhuận hai người trẻ tuổi cùng trang lứa thích thú tương đầu, cũng tiến tới nhau, lách qua ao mà đi, lẳng lặng bắt chuyện.
Ánh mắt Thái Bình công chúa lần lượt hướng về phía Dương Phàm, liền khoan thai đi về phía trong rừng. Hôm nay là Lý thị gia tộc "Xuống núi lần nữa" có ý nghĩa tượng trưng rất lớn, Thái Bình hưng phấn không thôi, trong tiệc uống mấy chén, lúc này đã có chút không thắng tửu lực, mặt ửng đỏ lên, đôi mắt như sao sáng mê ly.
Dương Phàm biết rằng nàng nói ra suy nghĩ của mình, trước khi bắt đầu hai tay ở trong rừng dạo chơi một lát, liền đi đến chổ Thái Bình công chúa đứng. Thái Bình lúc này đang đứng ở trong rừng một chỗ trên cao đình, trong rừng gió đã bắt đầu thổi, lướt nhẹ qua vạt áo bồng bềnh, phảng phất muốn đi đến Lăng Phong.
Lúc này khí trời đã có chút nóng lên, nhưng vào trong rừng liền râm mát vô cùng, Dương Phàm hít vào một hơi thật dài. Chậm rãi bước đi thong thả lên cao đình, trong đình có một bàn đá, trên bàn, có để một bình nước ô mai, mấy cái chén nhỏ bằng sứ tinh xảo, có hai cái đã đựng nước ô mai, nước ở trong chén giống như hổ phách bình thường.
Thái Bình ngoái đầu nhìn lại cười nói: -Muốn uống một ly không, giải khát tỉnh rượu.
Dương Phàm bưng lên một chén rõ ràng còn nước ô mai chưa người động tới khẽ nhấp một ngụm, lại lắc đầu bỏ xuống, nói: -Ta không khát. Cái này chua chua ngọt ngọt, không hợp khẩu vị ta lắm.
Thái Bình khẽ mỉm cười, chắp tay như trước đứng, đứng ở trong đình, từ rừng nhìn qua. Nhìn thấy người đang đi, người đi lách qua hồ. Lý Thành Khí và Lý Trọng Nhuận vừa đi vừa nói với nhau. Vui vẻ nói: -Nhị Lang, ta hôm nay... Thật sự rất vui!
Dương Phàm lắc đầu cười, nói: -Bệ hạ đón Lư Lăng Vương hồi cung, tâm ý kỳ thật đã rất rõ ràng rồi, nàng cần gì phải thử?
Thái Bình thản nhiên nói: -Cũng biết không thể gạt được ngươi mà, ngươi đã nhìn ra?
Nàng nói xong. Liền quay người đi đến bên bàn ngồi xuống, giơ tay bưng nước ô mai, bỗng nhiên nhìn chén trước mặt Dương Phàm, bởi đã nhấp miệng uống một ngụm. Mép chén có một chút đỏ phơn phớt, Thái Bình khẽ mỉm cười, liền bỏ chén trước mặt mình xuống, bưng chiếc chén nước ô mai của Dương Phàm lên, hớp mấy ngụm, lại nhẹ nhàng đẩy về trước mặt Dương Phàm.
Dương Phàm lập tức quay đầu nhìn chung quanh, bày tỏ nhắc nhở. Thái Bình lườm hắn một cái, hờn dỗi mà nói: -Đồ nhút nhát!
Dương Phàm xoa xoa cái mũi, chỉ có miễn cưỡng cười.
Thái bình nói: -Mẫu hoàng hình như đã có quyết định, nhưng mà ta sợ đêm dài lắm mộng, việc này còn phải mau chóng thúc đẩy, đợi ván đã đóng thuyền, mới yên tâm. Ngươi không biết, những ngày gần đây Võ Tam Tư, Võ Thừa Tự liên tiếp vào cung kiến giá, mẫu hậu tuổi già, tâm ý thường một ngày thay đổi ba lần, ta sợ bà sẽ bị Võ thị thuyết phục, lại sinh bước ngoặt.
Dương Phàm trầm ngâm một chút, hỏi: -Ừ! Như vậy sau ngày hôm nay, tín hiệu nàylần lượt ra ngoài, kế tiếp nàng định làm thế nào?
Thái bình nói: -Kế tiếp, ta còn muốn thúc đẩy một cung yến, muốn cho mẫu hoàng tham dự, để cho hai vị hoàng huynh đều tham gia!
Dương Phàm suy nghĩ một chút nói: -Không ổn thỏa lắm, ngươi dù không mời đủ chư Vương Võ thị, nhưng Lương Vương và Ngụy vương cũng nhất định phải tham gia mới được.
Thái Bình đầu tiên là mày nhăn lại, khó nén vẻ chán ghét, suy nghĩ một chút, lại vỗ tay khen: -Không sai! Nhỏ không nhẫn tắc loạn đại mưu, phải mời hai người họ tham dự.
Dương Phàm nói: -Miễn là bệ hạ tham dự...
Thái bình nói: -Đó sắp xếp quyết định chỗ ngồi!
Dương Phàm nói: -Tương Vương có thể thừa thế chào từ giã vị trí hoàng Thái Tử!
Thái bình nói: -Đủ loại quan lại phỏng đoán ý hoàng thượng, nhưng rèn sắt khi còn nóng, mời lập Lư Lăng làm hoàng Thái Tử!
Hai người nhìn nhau cười, toàn bộ đều không lời nào.
Cười một lát, Thái Bình đột nhiên lại hỏi: -Nghe nói người của ngươi náo loạn Hộ Bộ?
Dương Phàm cũng ngưng cười, thở dài nói: -Vâng! Hà Nội Vương không biết sao liên tiếp cùng ta kiếm chuyện. Hắn xúi giục Hộ Bộ ra mặt, ta chỉ bỏ đi ồn ào Hộ bộ, cũng may ra mặt chính là Hộ Bộ, nếu không chắc ta đây đưa cái chưa ra hồn Thiên Kỵ tướng ra, thật đúng là không làm gì được vị Hà Nội Vương này.
Mày Thái Bình lông nhíu lại, nói: -Võ Ý Tông làm như vậy dù sao vẫn có mục đích, chẳng lẽ hắn muốn đè ngươi chúi xuống, xếp người của hắn vào đội “Thiên kỵ” của ngươi?
Dương Phàm nói: -Đến tận bây giờ chưa chấm dứt, không thấy hắn có bất kỳ ám chỉ nào, chỉ có điều chó dại không lý do mà làm khó dễ như nhau, thật sự không sao thắng nổi.
Thái Bình dặn dò: -Bất kể như thế nào, ngươi không thể cùng hắn chính diện xung đột, hắn họ Võ, hơn nữa nắm giữ Kim Ngô Vệ và tất cả đóng quân gần kinh đô, có thể thấy mẫu hậu coi trọng. Nếu giữa các ngươi náo đến thủy hỏa bất dung, mẫu hoàng vứt bỏ nhất định là ngươi chứ không phải hắn! Võ Tam Tư tuy có ý lôi kéo ngươi, nhưng giữa Võ Ý Tông và ngươi nếu nhất định phải lựa chọn một, người cuối cùng thắng được cũng chỉ có thể là hắn.
Dương Phàm nói: -Ta hiểu! Cho nên, ta đã suy nghĩ một biện pháp ứng đối gây khó khăn cho hắn trước mắt. Còn về sau, ta tìm một phía chủ động đưa tới lá chắn thịt, hơn nữa là phóng tầm mắt nhìn về phía vua và dân, trước mắt duy nhất là lá chắn thịt có thể thay ta ngăn trở đả kích ngấm ngầm hay công khai đến từ Võ Ý Tông.
Mắt Thái Bình dao động, bật thốt lên: - Nhị Trương?
Dương Phàm vỗ tay cười nói: -Thông minh!
Dương Phàm đem Trương Dịch Chi huynh đệ lợi dụng Thái Phó từ hướng hắn tạo áp lực, mà hắn thuận nước đẩy thuyền, nói qua một lượt việc đồng ý cho Lục Mao Phong nhập Thiên Kỵ, Thái Bình vui vẻ nói: -Diệu kế, về sau chuyện có liên quan tới Võ thị, ngươi đem Lục lang tướng này đẩy lên, sau lưng của hắn là Nhị Trương, đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn rồi. Đúng rồi, ngươi nói trước mắt ứng đối Võ Ý Tông làm khó dễ vậy bằng biện pháp gì?
Dương Phàm nói: -Chuyện này ta vốn muốn nhờ nàng giúp đỡ, sau tìm tới tận cửa Nhị Trương, ta đã muốn khiến cho bọn họ ra mặt, chưa kịp nghĩ đúng lúc lại nhận được thiệp mời của nàng, ta nghĩ cũng không cần cố ý vì thế tìm bọn họ, vẫn là nhờ nàng ra mặt là thích hợp.
Dương Phàm đem chủ ý của hắn nói một lần. Thái Bình cẩn thận cân nhắc một phen, nói: -Biện pháp rất khéo léo, bất quá ta ra mặt nhưng không thỏa đáng. Để ta trợ giúp cho ngươi cũng được, chuyện này do Nhị Trương ra mặt thích hợp nhất, bọn họ địa vị cao, vả lại nhận...sự tín nhiệm nhất của mẫu hoàng. Ngươi không cần tới cửa mời bọn họ, đợi Lục lang tướng kia đến nhận chức, ngươi đem việc này giao cho hắn đi xử lý là tốt rồi!
Dương Phàm vỗ trán một cái nói: -Đúng rồi! Ta sao quên hắn vậy, việc này hắn đi xử lý là tốt rồi.
Thái Bình đột nhiên sóng mắt khẽ động, lại nhẹ nhàng đứng lên. Xoay người đi đến bên đình, mặt hướng Trạc Nguyệt Đình xem chừng. Dương Phàm cảm giác kỳ quái, chợt nghe phía sau vang lên một trận cành lá rơi, thanh âm hai cô gái nói đùa truyền đến.
-Cô cô, Dương Giáo... Dương Tướng Quân!
Dương Phàm quay đầu nhìn lại. Hai con gái đang trong rừng giống như phân hoa phật liễu đi tới, phía trước một người yêu kiều nhanh nhẹn. Khuôn mặt trái xoan trắng như tuyết. Trong tay vẫy vẫy một cành hoa đóa, cười hì hì hướng về phía bọn họ chào hỏi, đúng là Lý Khỏa Nhi, một người phía sau một cao hơn nàng ta một cái đầu, khuôn mặt tròn tròn, mắt cười lông mày nhỏ nhắn, dịu dàng trang nhã. Chưa từng gặp qua.
Thái Bình xoay người nhìn thoáng qua, mỉm cười nói: -Ồ, là Tiên Huệ và Khỏa Nhi, mấy người tỷ muội kia của các con đang ở trên ao chơi thuyền. Các ngươisao lại chạy đến đây.
Lý Tiên Huệ tính tình dịu dàng ngượng ngùng, người này không quen cô cô trước mặt không lớn dám nói, được nghe lời ấy, nhỏ nhẹ mà đáp : -Chất nữ đang muốn đi ra đằng trước nhảy dây.
Lý Khỏa Nhi lại nói: -Mới vừa rồi chạy bắt bướm khát nước, nơi này râm mát, cháu đến nghỉ ngơi một chút.
Lý Tiên Huệ từ trước đình vòng qua, nhập vào nhóm nhảy dây, Lý Khỏa Nhi lại hoạt bát chạy vào tiểu đình, đặt mông ngồi bên cạnh bàn đá, đem cành hoa bỏ trên bàn, cầm cái khăn phe phẩy gió. Nàng nói có chút nóng cũng không phải thuận miệng tìm ngụy trang, khuôn mặt chạy trốn ửng đỏ, cái trán thật sự có chút nhỏ nước.
Quận chúa ở bên cạnh, Dương Phàm coi như không nhìn thấy, miễn cưỡng bồi nàng nói nói mấy câu, liền rất tự nhiên đứng lên, bước chậm đến bên Thái Bình.
Hai người đứng sóng vai, nhìn ra xa ao bên cạnh, thấy có mấy vị Công chúa đang cùng Như Mi và vài vị Đại cung phụng trong nói chuyện với nhau thật vui, Dương Phàm nhân tiện nói: - Giọng hát Như Mi đại sư có thể nói tuyệt nhất, sáo cũa Lý đại sư cũng là tuyệt nhất, về phần ca múa của Hướng đại sư, ta cảm thấy không như ngày đó ở Y Khuyết bờ sông Công chúa điện hạ và Thượng Quan Đãi Chế kia với bài Thác Kỹ hay tuyệt vời hơn.
Thái Bình công chúa cười nói: -Dương tướng quân quá khen, Bổn cung sở trường chỉ là một khúc Thác Chi, Hướng đại sư là đệ nhất múa của cung đình, sở trường về các loại vũ đạo, tài nghệ tinh xảo vô cùng.
Dương Phàm đang muốn nói chuyện, cái gáy đột nhiên bị đánh một cái, nhẹ nhàng, mềm mại, lại rõ ràng là bị đánh một cái, Dương Phàm nghiêng người ho khan một tiếng, nhìn lại, trên mặt đất có một đóa hoa trà, lại nhìn trước bàn đá đàng xa, Lý Khỏa Nhi ngồi đằng đó, trong tay cầm một cành hoa, đang nhìn hắn như khiêu khích.
Dương Phàm hướng về phía nàng hung hăng trừng mắt liếc, Khỏa Nhi không sợ chút nào, còn hướng hắn giả mặt quỷ. Thấy Dương Phàm nhìn nàng, nàng lại bưng bát nước ô mai của Dương Phàm lúc trước, cố ý cầm chén chuyển tới vị trí Dương Phàm đã uống, mở cái miệng nhỏ nhắn, rất chậm rãi rất mê hoặc lẳng lơ đem chiếc môi đỏ mọng đặt lên.
Chiếc chén sứ nhỏ từ từ nghiêng nghiêng, chất lỏng hình dáng hổ phách vào trong miệng, Lý Khỏa Nhi cười híp mắt tìm hiểu cẩn thận hồng nộn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm bờ môi mỏng quyến rũ, tràn đầy khiêu khích tình cảm.
Trong đình mát mẻ, nhưng Dương Phàm lại có cảm giác muốn đổ mồ hôi. Lý Khỏa Nhi biết rõ quan hệ của hắn và Thái Bình công chúa, còn dám công nhiên khiêu khích như vậy. Dương Phàm đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, trong quân ngũ pha trộn nhiều nhân vật, tính tình đã từ từ trầm ổn, tâm tính cũng không phải chẳng phân biệt được trường hợp này, thiếu nam thiếu nữ bất kể hậu quả như vậy.
Lý Khỏa Nhi to gan lẳng lơ như thế, nếu đổi lại những thiếu niên lỗ mãng vẫn lấy làm thú, nhưng Dương Phàm lại chán ghét, hắn lại ho khan một tiếng, nói với Thái Bình công chúa: -Xem điện hạ hình như có thêm vài phần say, muốn uống chút nước ô mai không?
Thái Bình vuốt cằm cười nói: -Dương tướng quân mời tự nhiên, Bổn cung không khát!
Dương Phàm gật gật đầu, xoay người lại đi đến trước bàn đá ngồi xuống, Lý Khỏa Nhi như không có việc gì vẫn phe phẩy cành hoa như trước, lại lấy chiếc chén nàng vừa mới uống mấy ngụm lặng lẽ đẩy trở lại trước mặt Dương Phàm, đôi mắt quyến rũ, môi mỉm cười, vẻ mặt bỡn cợt.
"Póp!" một tiếng, trong đình truyền ra một tiếng giòn vang, Thái Bình công chúa nghe tiếng quay đầu lại, Khỏa Nhi khẽ vuốt gò má, Dương Phàm dường như không có việc gì nói: -Có muỗi!
Thái Bình vừa mới quay đầu trở lại, trong đình lại vang lên "Pop" một tiếng, quay đầu lại nhìn, môi Dương Phàm muốn uống, Lý Khỏa Nhi hồn nhiên cười: -Bị ta đánh chết!
- Là như vậy….
Dương Phàm nói từng từ từng chữ, Võ Tam Tư bước chậm lại nghe xem hắnhắn nói những gì.
Hòa thượng Pháp Chính đang “ bế quan” lẻn lẻn từ phía trước núi đi vòng qua lại, đứng ở trên cao ngó xuống, liền chỉ thấy Dương Phàm hoa tay múa chân trên cả đoạn đường, mà Lương vương Võ Tam Tư lúc tới khí thế hừng hực giờ lại nghe một cách chăm chú.
Nhìn bộ dạng vậy lại giống như Võ Tam Tư lần đầu tới Long Môn, Dương Phàm giống có vai trò như người hướng dẫn đang giới thiệu với ông ta chỗ này là danh lam thắng cảnh gì, chỗ kia có cổ tích truyền thuyết gì vậy.
Pháp Chính lắc lắc đầu, tay chắp thành chữ thập nói::
- A di đà phật
Phất tay áo, lại tiếp tục quay trở về bế quan.
Dương Phàm mang sự việc xảy ra tại trên núi huyện Diệp từng cảnh tường tận kể lại toàn bộ cho Võ Tam Tư nghe, Võ Tam Tư ngó hắn thật sâu, những chuyện này gã sớm đã biết trước rồi nhưng gã không hay biết là Hoàng Húc Sưởng là giả chết, cũng không biết việc đó là vì lừa nội gián mà lập kế như vậy, thật ra gã thật cũng vẫn nghĩ rằng Hoàng Húc Sưởng là người của Võ Thừa Tự
Võ Tam Tư nói một cách lạnh lùng:
- Ngươi cũng thật biết dùng mọi mưu kế.
Vẻ mặt của Dương Phàm đầy đau khổ mà nói:
- Vương gia minh giám, chủ ý này là do người của nội thị vệ nghĩ ra, sau đó tìm thần và Hoàng lữ soái bàn bạc, thần nghĩ muốn bảo vệ mọi người an toàn thì không thể để Lư Lăng Vương xảy ra bất trắc, tự nhiên… cũng đồng ý với kế hoạch này.
Võ Tam Tư đột nhiên ngắt lời hắn mà rằng:
- Nếu như Hoàng Húc Sưởng là nội gián giả vậy thì ngươi vừa nói hắn ta mới là người của của Ngụy Vương, hắn ta này ngươi nói là người nào?
Dương Phàm thưa:
- Người thần nói là Ngụy Dũng
Võ Tam Tư nghe xong trong lòng giật thót, biểu cảm khuôn mặt không chút thay đổi mà rằng:
- Ngụy Dũng? Hắn là người thế nào, hắn thì sao?
Dương Phàm nói:
- Ngụy Dũng cũng là một thị vệ trong đoàn đi tới Phòng Châu đón Lư Lăng Vương lần này, hắn ta tin rằng Lư Lăng Vương mà chúng ta hộ tống là thật, khi thấy chúng thần sắp tới Thành Lạc Dương, trong lúc gấp gáp liền nghĩ tới nhân đêm tối mà hành thích Lư Lăng Vương, kết quả sự việc bất thành bị bảo hộ hai bên Vương gia là Cao cô nương và Lan cô nương giết chết.
Võ Tam Tư nghe xong trong nhất thời thấy lòng nặng trĩu, gã cố ý lên núi, cố nhiên là do không tin lời của Dương Phàm, cũng là muốn tìm Ngụy Dũng hỏi cho rõ ràng, gã tin rằng chỉ cần lên tới trên núi thì Ngụy Dũng nhất định sẽ tìm cơ hội tới tìm gã trình báo tin tức, lợi lộc mà gã hứa cho Ngụy Dũng có thể nói là cả đời Ngụy Dũng phấn đấu cũng không thể có được, không lo hắn ta đối với bản thân không một lòng trung thành, thật không tưởng tượng được Ngụy Dũng lại đã chết như vậy.
Bước chân của Võ Tam Tư càng dần chậm lại, trong lòng thầm nghĩ:
- Phải chăng trên núi huyện Diệp bản chất là một kế? Việc này thật sự ta không biết, hay là….Lư Lăng Vương trên núi này mà Dương Phàm nói là giả, những lời nói này hóa ra là sự thật.
Gã liếc nhìn Dương Quá, ngại là trên cả đoạn đường này Lư Lăng Vương chính là thật thật giả giả, hư hư thực thực, lúc thật lúc giả, lúc hư lúc thực làm cho gã bây giờ thật sự không có cách nào phân biệt nổi tất cả lời của Dương Phàm là thật hay là giả nữa.
Với giọng đầy may mắn Dương Phàm nói:
- Trên núi huyện Diệp khi chúng thần nói láo rằng Hoàng Húc Sưởng là nội gián của Ngụy Vương, chỉ là lời nói nhất thời thực không hề nghĩ Ngụy Dũng chính là nội gián của Ngụy Vương, cũng may Ngụy Dũng cũng không xác định được Ngụy Vương có mua chuộc những người khác nữa hay không, Ah! Không phải…không phải may mắn….
Dương Phàm dường như nhớ ra rằng vị Lương Vương trước mắt chính là ước gì Lư Lăng Vương mau chết, mới hơi lộ vẻ lúng túng mà đổi giọng, lại cổ tình làm vẻ tâm phúc mà rằng:
- Không tưởng tượng nổi Ngụy Vương đã sớm mua chuộc tai mắt bên trong người của chúng thần, có thể thấy ông ta nghĩ trăm phương nghìn kế, con người này tất là kẻ địch đáng gờm của Vương gia, Vương gia người phải thật sự cẩn thận.
Võ Tam Tư hừ lạnh một tiếng, cũng không làm rõ tên Ngụy Dũng thật ra là tai mắt của chính mình, gã suy đi nghĩ lại vẫn là không xác định việc Dương Phàm nói cuối cùng là thật hay giả, cuối cùng đành phải dừng bước mà gọi người:
- Người đâu!
Trịnh Vũ lập tức bước lên phía trước, ôm quyền nghe lệnh, Võ Tam Tư quay đầu nói với Dương Phàm:
- Tên thị vệ họ Hoàng đó dáng dấp tướng mạo thế nào?
Dương Phàm tả tỷ mỷ một lúc, Võ Tam Tư nói với Trịnh Vũ rằng:
- Ngươi đã nghe rõ chưa? Lập tức mang theo người quay về Thành, tăng cường canh phòng tại tất cả các nơi ra vào trên đất dưới nước đề phòng nghiêm ngặt … kẻ đó trà trộn vào! Bên cạnh kẻ đó hẳn là có người có hình dạng như Dương Phàm miêu tả đi cùng! Ách…nhưng cũng chưa chắc đã có người như vậy đi cùng.
Võ Tam Tư đối với lời Dương Phàm nói không biết nên tin hay không nên tin, dứt khoát khoát tay, nói đầy phiền não:
- Không cần để ý tới tướng mạo của người này, ngươi chỉ cần trở về, gặp phải kẻ khả nghi liền tăng cường nghiêm ngặt việc tra hỏi là được.
Trịnh Vũ ngạc nhiên mà nói:
- Kẻ đó… không phải là đang ở trên núi sao?
Võ Tam Tư mắng rằng:
- Đồ ngu! Ngươi có chắc hắn không thay đổi diện mạo, đi đường nhỏ mà đi thẳng xuống núi không? Nhớ rõ, bắt buộc tăng cường canh phòng Lạc Dương, nếu như hắn ở trên núi thì thôi, nếu hắn đi được vào thành ngay dưới mắt ngươi thì cái đầu của ngươi cũng không cần thiết nữa.
Trịnh Vũ trong lòng chợt rùng mình, vội vàng nói tiếng tuân lệnh, mang theo loạt người của hắn ta vội vàng rời xuống núi.
Võ Tam Tư than trong lòng, từ lời của Dương Phàm gã không phân biệt được thật giả, bây giờ gã chỉ có thể dồn trọng tâm tại Long Môn.
Thực ra sau khi biết được Lư Lăng Vương xuất hiện tại Long Môn, gã cũng vẫn chưa rút cảnh vệ tại Thành Lạc Dương, hiện nay chỉ là tăng cường thêm mà thôi, Lạc Dương dù sao cũng là Thành đô của Thiên tử, gã muốn đóng thành là điều không thể, cả thành đô to lớn này số người ra ra vào vào cùng lượng hàng hóa mà nó nuốt vào nhả ra mỗi ngày là một con số lớn đến kinh người, muốn tìm một người từ lượng người ra vào lớn như vậy khó như thế nào thì không cần phải nghĩ.
Trước mắt nếu theo dõi sát Long Môn chỉ cần Lư Lăng Vương nơi này là thật, hy vọng thành công thực sự là không nhỏ, nếu như mù quáng mà tin lời của Dương Phàm, lệnh cho tay chân chủ yếu đều điều động tới theo dõi Thành Lạc Dương thì nếu đây chỉ là kế điệu hổ ly sơn của Dương Phàm, đợi đến khi trong cung có động thái đi đón Lư Lăng Vương thì đại thế cũng mất.
Võ Tam Tư càng nghĩ trong lòng càng nặng, mất toàn bộ khí thế ban đầu, chỉ bước một bậc một dần dần leo lên tới nói nước nóng. Võ Tam Tư lên tới núi hơi thở dốc, mặt trầm xuống hỏi rằng:
- Lư Lăng Vương giả này ở đâu?
Dương Phàm liền dẫn đường mà rằng:
- Vương gia mời đi theo lối này, quán trọ giữa núi này có năm từng thuộc về Lư Lăng Vương, nay vẫn chưa có chủ mới nhưng hễ là thân vương, quận vương đều có thể vào đây ở, tuy nhiên Lư Lăng Vương…nếu đã…, à không! Thời điểm này Lư Lăng Vương giả này nếu đã lên tới núi thì sắp xếp tại đó vậy.
Dương Phàm dường như thuận miệng mới nói sai vậy, nhưng tâm trạng của Võ Tam Tư giờ khắc này đùng là “mất dìu liền nghi hàng xóm lấy”, lời nói và tác phong bình thường trong mắt gã tất cả chỗ nào cũng là khả nghi cả càng không nói tới việc nói sai lời, Võ Tam Tư đối với vị giả Lư Lăng Vương này đột nhiên lại càng tăng thêm sự hoài nghi.
Dương Phàm dẫn Lư Lăng Vương tới nơi cạnh phòng cung, nhẹ nhàng đứng vững, lựa lời nói:
- Vương gia, trước mặt nội thị vệ và Bách Kỵ mong ngài không nên nói toạc lời thần từng nói với Vương gia…khụ khụ, đã từng nói cái gì đó nha. Lúc nữa nếu Dương Phàm có hành động gì bất kính với Vương Gia thì đó cũng là bị ép bất đắc dĩ, xin Vương gia bỏ quá.
Đối với lời hắn nói, Võ Tam Tư vừa mới tăng thêm sự hoài nghi lúc này nghe hắn rất tự nhiên đề cập tới chớ để nội thị vệ và Bách Kỵ phát giác điều gì mà không hề nói tới vị Lư Lăng Vương đó, không kìm được lại nghĩ:
- Hay là vị Lư Lăng Vương này thật sự là giả? Không thì vì sao hắn chỉ lo lắng tới Nội thị vệ và Bách Kỵ, không lo trước mặt Lư Lăng Vương làm lộ việc hắn tiết lộ cơ mật với ta.
Võ Tam Tư trong lòng nghĩ vậy mất kiên nhẫn mà nói:
- Biết rồi! Bản vương đã thề trước đất trời lẽ nào lại nuốt lời? Ngươi đi mời Lư Lăng Vương cho gặp một chút, nói là… nói là Bản vương lên nói tắm nước nóng, nghe tin Lư Lăng Vương trở về kinh thành cho nên có ý tới thăm hỏi.
Dương Phàm nói:
- Vâng! Xin Vương gia đợi một chút!
Dương Phàm bước nhanh về phía trước, giải thích với thị vệ Bách Kỵ trông giữ trước cửa một lúc, Võ Tam Tư thì thầm truyền ánh mắt hướng về bọn Lý Đại Dũng, trong mắt lộ ra ánh hung hãn.
Lúc này, dưới núi lại có một toán người tới, tiếng ngựa hí trong cốc núi yên tĩnh vô cùng ró ràng, Võ Tam Tư hơi nhíu chân mày, nghi hoặc hỏi:
- Là ai tới vậy?
Lý Đại Dũng phái người tới trước núi thăm dò, lúc sau trở lại bẩm báo rằng:
- Vương gia, dường như tướng công của Chính sự Đường tới rồi, xem cờ hiệu thì có lẽ đúng, chỉ là cụ thể là vị tướng công nào thì hiện giờ vẫn chưa rõ.
Võ Tam Tư hơi cau mày, nếu như cho những người này lên núi thì cho dù thế nào cũng không dễ dàng gì hành động trước mắt họ, Võ Tam Tư lập tức đi lên trước, thấy Dương Phàm Vẫn còn đang giải thích với tên Bách Kỵ đó liền trợn mắt to tiếng rằng:
- To gan! Bổn vương muốn gặp Lư Lăng Vương mà ngươi cũng dám ngăn cản sao, còn không mau đi truyền!
Tên Bách kỵ đó cũng không dám ngang nhiên chống đối Lương Vương, vừa nhìn thấy Dương Phàm đưa ánh mắt nhìn họ ngầm ý đồng tình vội vàng tuân lệnh, những người khác vẫn canh giữ trước cửa như trước, chỉ có Trương Khê Đồng một mình chạy nhanh vào bên trong. Võ Tam Tư chờ thấy suốt ruột đang có ý xông vào thì thấy chương Khê Đồng chạy, thở gấp mà nói:
- Mời Vương gia, Lư Lăng Vương đã chờ ngài ở trên điện rồi.
Võ Tam Tư giận giữ mà nói:
- Lư Lăng Vương thật tôn quý, bổn vương tới thăm ông ta vậy mà không ra đón sao?
Trương Khê Đồng nói:
- Vương gia, Lư Lăng Vương quay về Kinh quá gấp gáp, đi cả chặng đường dài hai bên háng bị yên ngựa mài nát cả rồi, thực sự đi từng bước cũng khó khăn, đành phải cung hầu trên điện.
Võ Tam Tư hừ lạnh một tiếng, nhấc bước đi vào bên trong, bọn Lý Đại Dũng lập tức cũng muốn đi vào cùng liền bị mấy người Bách kỵ canh giữ cửa ngăn lại, Võ Tam Tư mặt trầm xuống nói:
- Sao? Không cho phép Thị vệ của bổn vương vào, chẳng lẽ Bổn vương còn có thể gây bất lợi cho Lư Lăng Vương sao?
Trương Khê Đồng nhã nhặn mà nói:
- Vương gia! Chúng thần là phụng ý thánh chỉ, dù một ngày còn chưa giao thánh chỉ thì bắt buộc dùng tính mệnh bảo hộ Lư Lăng Vương, Vương gia ngài muốn gặp Lư Lăng Vương, chúng thần tự nhiên không dám ngăn cản nhưng nếu là thị về đi vào thì không hợp với lễ nghi, Trên điện này tự có thị vệ có thể bảo hộ an toàn của Vương gia, vẫn mong thị vệ của Vương gia lưu ở bên ngoài.
Võ Tam Tư nói một cách ngang ngạnh:
- Bổn vương trừ khi vào cung kiến giá thì đi đến đâu đều có thị vệ đi cùng, vẫn chưa hề có ai ngăn Bổn vương!
Dương Phàm thấy vậy liền nói:
- Vậy xin Thị vệ của Vương gia giao lại binh đao vậy.
Vừa nói vừa đánh mắt với Võ Tam Tư.
Võ Tam Tư ngạo nghễ rằng:
- Giao binh đao, ngươi bảo bọn họ tay không bảo vệ bổn vương sao?
Nói vậy liền muốn xông vào, mấy người Bách Kỵ đó là người bên cạnh Hoàng đế, tuy kính trọng ông ta là Vương gia nhưng chỉ nghe Hoàng lệnh, vừa thấy ông ta cố ý xông vào bên trong lập tức rút ra binh đao, hai bên giằng co tại đây.
Võ Tam Tư nói giọng lạnh lùng:
- Các ngươi dám động thủ với bổn vương?
Trương Khê Đồng bình tĩnh nói:
- Chúng thần chỉ là những tên thị vệ nhỏ nhoi, đối với Vương Gia sao dám bất kính, chỉ là thân là Bách Kỵ, Chỉ nghe Hoàng lệnh, có gì đắc tội xin Vương gia thứ lỗi!
Võ Tam Tư tức run cả người, Dương Phàm lại vội vàng làm trung hòa giả mà nói:
- Không thì như thế này, Vương gia chỉ mang theo hai cận vệ đi cùng vào trong, binh đao cũng không cần giao lại nữa, nếu như quá nhiều người tiền hô hậu ứng thì đúng là không hơi quá.
Võ Tam Tư bất đắc dĩ, lại sợ những người dưới núi kia mau lên đến trên núi, chỉ đành phải hừ lạnh một tiếng khoát tay thủ hạ bước dài xông vào trong sân.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hôm nay tiệc này tuy chỉ là gia yến, lại không thể bảo là không xa hoa, tiếp theo sau Như Mi đại sư, lần lượt lại có hai vị cung vua Đại cung phụng xuất trướng biểu diễn, Thái Bình công chúa lần này rất hạ công phu. Đại cung phụng xuất nhập lộ vẻ tướng nhà quyền quý, hôm nay tình hình thông qua Đại cung phụng và đệ tử của bọn họ, rất nhanh có thể được nhà quyền quý trong kinh hiểu rõ ràng.
Trên tiệc rượu nữ nhân chiếm ** thành, nhiều nữ nhân rồi, nam nhân liền có chút gò bó, rượu quá ba tuần, năm vị nam không thấy say rượu, nhưng ngược lại rất nhiều nữ tử hai má đỏ hồng, có thêm vài phần men say.
Loại yến hội này bình thường không phải yến ẩm xong coi là chấm dứt, đợi cho đến khi trên chén bừa bải, thị nữ lại triệt hồi chén lại, thay đồ điểm tâm hoa quả, mứt, đặt trên mấy cái bàn vài tờ giấy, nhóm Công chúa quận chúa này liền dựa vào tuổi và sự quen biết nhau, chia ra mà tụ lại đánh bài, đá ngựa, đổ xúc xắc.
Cũng có người chạy vào rừng bên cạnh nhảy dây, bắt bướm, đều là những cô gái trẻ tuổi. Lý Thiên Kỵ và Võ Phò mã hẹn nhau ra ao cá bên cạnh, Lý Thành Khí và Lý Trọng Nhuận hai người trẻ tuổi cùng trang lứa thích thú tương đầu, cũng tiến tới nhau, lách qua ao mà đi, lẳng lặng bắt chuyện.
Ánh mắt Thái Bình công chúa lần lượt hướng về phía Dương Phàm, liền khoan thai đi về phía trong rừng. Hôm nay là Lý thị gia tộc "Xuống núi lần nữa" có ý nghĩa tượng trưng rất lớn, Thái Bình hưng phấn không thôi, trong tiệc uống mấy chén, lúc này đã có chút không thắng tửu lực, mặt ửng đỏ lên, đôi mắt như sao sáng mê ly.
Dương Phàm biết rằng nàng nói ra suy nghĩ của mình, trước khi bắt đầu hai tay ở trong rừng dạo chơi một lát, liền đi đến chổ Thái Bình công chúa đứng. Thái Bình lúc này đang đứng ở trong rừng một chỗ trên cao đình, trong rừng gió đã bắt đầu thổi, lướt nhẹ qua vạt áo bồng bềnh, phảng phất muốn đi đến Lăng Phong.
Lúc này khí trời đã có chút nóng lên, nhưng vào trong rừng liền râm mát vô cùng, Dương Phàm hít vào một hơi thật dài. Chậm rãi bước đi thong thả lên cao đình, trong đình có một bàn đá, trên bàn, có để một bình nước ô mai, mấy cái chén nhỏ bằng sứ tinh xảo, có hai cái đã đựng nước ô mai, nước ở trong chén giống như hổ phách bình thường.
Thái Bình ngoái đầu nhìn lại cười nói: -Muốn uống một ly không, giải khát tỉnh rượu.
Dương Phàm bưng lên một chén rõ ràng còn nước ô mai chưa người động tới khẽ nhấp một ngụm, lại lắc đầu bỏ xuống, nói: -Ta không khát. Cái này chua chua ngọt ngọt, không hợp khẩu vị ta lắm.
Thái Bình khẽ mỉm cười, chắp tay như trước đứng, đứng ở trong đình, từ rừng nhìn qua. Nhìn thấy người đang đi, người đi lách qua hồ. Lý Thành Khí và Lý Trọng Nhuận vừa đi vừa nói với nhau. Vui vẻ nói: -Nhị Lang, ta hôm nay... Thật sự rất vui!
Dương Phàm lắc đầu cười, nói: -Bệ hạ đón Lư Lăng Vương hồi cung, tâm ý kỳ thật đã rất rõ ràng rồi, nàng cần gì phải thử?
Thái Bình thản nhiên nói: -Cũng biết không thể gạt được ngươi mà, ngươi đã nhìn ra?
Nàng nói xong. Liền quay người đi đến bên bàn ngồi xuống, giơ tay bưng nước ô mai, bỗng nhiên nhìn chén trước mặt Dương Phàm, bởi đã nhấp miệng uống một ngụm. Mép chén có một chút đỏ phơn phớt, Thái Bình khẽ mỉm cười, liền bỏ chén trước mặt mình xuống, bưng chiếc chén nước ô mai của Dương Phàm lên, hớp mấy ngụm, lại nhẹ nhàng đẩy về trước mặt Dương Phàm.
Dương Phàm lập tức quay đầu nhìn chung quanh, bày tỏ nhắc nhở. Thái Bình lườm hắn một cái, hờn dỗi mà nói: -Đồ nhút nhát!
Dương Phàm xoa xoa cái mũi, chỉ có miễn cưỡng cười.
Thái bình nói: -Mẫu hoàng hình như đã có quyết định, nhưng mà ta sợ đêm dài lắm mộng, việc này còn phải mau chóng thúc đẩy, đợi ván đã đóng thuyền, mới yên tâm. Ngươi không biết, những ngày gần đây Võ Tam Tư, Võ Thừa Tự liên tiếp vào cung kiến giá, mẫu hậu tuổi già, tâm ý thường một ngày thay đổi ba lần, ta sợ bà sẽ bị Võ thị thuyết phục, lại sinh bước ngoặt.
Dương Phàm trầm ngâm một chút, hỏi: -Ừ! Như vậy sau ngày hôm nay, tín hiệu nàylần lượt ra ngoài, kế tiếp nàng định làm thế nào?
Thái bình nói: -Kế tiếp, ta còn muốn thúc đẩy một cung yến, muốn cho mẫu hoàng tham dự, để cho hai vị hoàng huynh đều tham gia!
Dương Phàm suy nghĩ một chút nói: -Không ổn thỏa lắm, ngươi dù không mời đủ chư Vương Võ thị, nhưng Lương Vương và Ngụy vương cũng nhất định phải tham gia mới được.
Thái Bình đầu tiên là mày nhăn lại, khó nén vẻ chán ghét, suy nghĩ một chút, lại vỗ tay khen: -Không sai! Nhỏ không nhẫn tắc loạn đại mưu, phải mời hai người họ tham dự.
Dương Phàm nói: -Miễn là bệ hạ tham dự...
Thái bình nói: -Đó sắp xếp quyết định chỗ ngồi!
Dương Phàm nói: -Tương Vương có thể thừa thế chào từ giã vị trí hoàng Thái Tử!
Thái bình nói: -Đủ loại quan lại phỏng đoán ý hoàng thượng, nhưng rèn sắt khi còn nóng, mời lập Lư Lăng làm hoàng Thái Tử!
Hai người nhìn nhau cười, toàn bộ đều không lời nào.
Cười một lát, Thái Bình đột nhiên lại hỏi: -Nghe nói người của ngươi náo loạn Hộ Bộ?
Dương Phàm cũng ngưng cười, thở dài nói: -Vâng! Hà Nội Vương không biết sao liên tiếp cùng ta kiếm chuyện. Hắn xúi giục Hộ Bộ ra mặt, ta chỉ bỏ đi ồn ào Hộ bộ, cũng may ra mặt chính là Hộ Bộ, nếu không chắc ta đây đưa cái chưa ra hồn Thiên Kỵ tướng ra, thật đúng là không làm gì được vị Hà Nội Vương này.
Mày Thái Bình lông nhíu lại, nói: -Võ Ý Tông làm như vậy dù sao vẫn có mục đích, chẳng lẽ hắn muốn đè ngươi chúi xuống, xếp người của hắn vào đội “Thiên kỵ” của ngươi?
Dương Phàm nói: -Đến tận bây giờ chưa chấm dứt, không thấy hắn có bất kỳ ám chỉ nào, chỉ có điều chó dại không lý do mà làm khó dễ như nhau, thật sự không sao thắng nổi.
Thái Bình dặn dò: -Bất kể như thế nào, ngươi không thể cùng hắn chính diện xung đột, hắn họ Võ, hơn nữa nắm giữ Kim Ngô Vệ và tất cả đóng quân gần kinh đô, có thể thấy mẫu hậu coi trọng. Nếu giữa các ngươi náo đến thủy hỏa bất dung, mẫu hoàng vứt bỏ nhất định là ngươi chứ không phải hắn! Võ Tam Tư tuy có ý lôi kéo ngươi, nhưng giữa Võ Ý Tông và ngươi nếu nhất định phải lựa chọn một, người cuối cùng thắng được cũng chỉ có thể là hắn.
Dương Phàm nói: -Ta hiểu! Cho nên, ta đã suy nghĩ một biện pháp ứng đối gây khó khăn cho hắn trước mắt. Còn về sau, ta tìm một phía chủ động đưa tới lá chắn thịt, hơn nữa là phóng tầm mắt nhìn về phía vua và dân, trước mắt duy nhất là lá chắn thịt có thể thay ta ngăn trở đả kích ngấm ngầm hay công khai đến từ Võ Ý Tông.
Mắt Thái Bình dao động, bật thốt lên: - Nhị Trương?
Dương Phàm vỗ tay cười nói: -Thông minh!
Dương Phàm đem Trương Dịch Chi huynh đệ lợi dụng Thái Phó từ hướng hắn tạo áp lực, mà hắn thuận nước đẩy thuyền, nói qua một lượt việc đồng ý cho Lục Mao Phong nhập Thiên Kỵ, Thái Bình vui vẻ nói: -Diệu kế, về sau chuyện có liên quan tới Võ thị, ngươi đem Lục lang tướng này đẩy lên, sau lưng của hắn là Nhị Trương, đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn rồi. Đúng rồi, ngươi nói trước mắt ứng đối Võ Ý Tông làm khó dễ vậy bằng biện pháp gì?
Dương Phàm nói: -Chuyện này ta vốn muốn nhờ nàng giúp đỡ, sau tìm tới tận cửa Nhị Trương, ta đã muốn khiến cho bọn họ ra mặt, chưa kịp nghĩ đúng lúc lại nhận được thiệp mời của nàng, ta nghĩ cũng không cần cố ý vì thế tìm bọn họ, vẫn là nhờ nàng ra mặt là thích hợp.
Dương Phàm đem chủ ý của hắn nói một lần. Thái Bình cẩn thận cân nhắc một phen, nói: -Biện pháp rất khéo léo, bất quá ta ra mặt nhưng không thỏa đáng. Để ta trợ giúp cho ngươi cũng được, chuyện này do Nhị Trương ra mặt thích hợp nhất, bọn họ địa vị cao, vả lại nhận...sự tín nhiệm nhất của mẫu hoàng. Ngươi không cần tới cửa mời bọn họ, đợi Lục lang tướng kia đến nhận chức, ngươi đem việc này giao cho hắn đi xử lý là tốt rồi!
Dương Phàm vỗ trán một cái nói: -Đúng rồi! Ta sao quên hắn vậy, việc này hắn đi xử lý là tốt rồi.
Thái Bình đột nhiên sóng mắt khẽ động, lại nhẹ nhàng đứng lên. Xoay người đi đến bên đình, mặt hướng Trạc Nguyệt Đình xem chừng. Dương Phàm cảm giác kỳ quái, chợt nghe phía sau vang lên một trận cành lá rơi, thanh âm hai cô gái nói đùa truyền đến.
-Cô cô, Dương Giáo... Dương Tướng Quân!
Dương Phàm quay đầu nhìn lại. Hai con gái đang trong rừng giống như phân hoa phật liễu đi tới, phía trước một người yêu kiều nhanh nhẹn. Khuôn mặt trái xoan trắng như tuyết. Trong tay vẫy vẫy một cành hoa đóa, cười hì hì hướng về phía bọn họ chào hỏi, đúng là Lý Khỏa Nhi, một người phía sau một cao hơn nàng ta một cái đầu, khuôn mặt tròn tròn, mắt cười lông mày nhỏ nhắn, dịu dàng trang nhã. Chưa từng gặp qua.
Thái Bình xoay người nhìn thoáng qua, mỉm cười nói: -Ồ, là Tiên Huệ và Khỏa Nhi, mấy người tỷ muội kia của các con đang ở trên ao chơi thuyền. Các ngươisao lại chạy đến đây.
Lý Tiên Huệ tính tình dịu dàng ngượng ngùng, người này không quen cô cô trước mặt không lớn dám nói, được nghe lời ấy, nhỏ nhẹ mà đáp : -Chất nữ đang muốn đi ra đằng trước nhảy dây.
Lý Khỏa Nhi lại nói: -Mới vừa rồi chạy bắt bướm khát nước, nơi này râm mát, cháu đến nghỉ ngơi một chút.
Lý Tiên Huệ từ trước đình vòng qua, nhập vào nhóm nhảy dây, Lý Khỏa Nhi lại hoạt bát chạy vào tiểu đình, đặt mông ngồi bên cạnh bàn đá, đem cành hoa bỏ trên bàn, cầm cái khăn phe phẩy gió. Nàng nói có chút nóng cũng không phải thuận miệng tìm ngụy trang, khuôn mặt chạy trốn ửng đỏ, cái trán thật sự có chút nhỏ nước.
Quận chúa ở bên cạnh, Dương Phàm coi như không nhìn thấy, miễn cưỡng bồi nàng nói nói mấy câu, liền rất tự nhiên đứng lên, bước chậm đến bên Thái Bình.
Hai người đứng sóng vai, nhìn ra xa ao bên cạnh, thấy có mấy vị Công chúa đang cùng Như Mi và vài vị Đại cung phụng trong nói chuyện với nhau thật vui, Dương Phàm nhân tiện nói: - Giọng hát Như Mi đại sư có thể nói tuyệt nhất, sáo cũa Lý đại sư cũng là tuyệt nhất, về phần ca múa của Hướng đại sư, ta cảm thấy không như ngày đó ở Y Khuyết bờ sông Công chúa điện hạ và Thượng Quan Đãi Chế kia với bài Thác Kỹ hay tuyệt vời hơn.
Thái Bình công chúa cười nói: -Dương tướng quân quá khen, Bổn cung sở trường chỉ là một khúc Thác Chi, Hướng đại sư là đệ nhất múa của cung đình, sở trường về các loại vũ đạo, tài nghệ tinh xảo vô cùng.
Dương Phàm đang muốn nói chuyện, cái gáy đột nhiên bị đánh một cái, nhẹ nhàng, mềm mại, lại rõ ràng là bị đánh một cái, Dương Phàm nghiêng người ho khan một tiếng, nhìn lại, trên mặt đất có một đóa hoa trà, lại nhìn trước bàn đá đàng xa, Lý Khỏa Nhi ngồi đằng đó, trong tay cầm một cành hoa, đang nhìn hắn như khiêu khích.
Dương Phàm hướng về phía nàng hung hăng trừng mắt liếc, Khỏa Nhi không sợ chút nào, còn hướng hắn giả mặt quỷ. Thấy Dương Phàm nhìn nàng, nàng lại bưng bát nước ô mai của Dương Phàm lúc trước, cố ý cầm chén chuyển tới vị trí Dương Phàm đã uống, mở cái miệng nhỏ nhắn, rất chậm rãi rất mê hoặc lẳng lơ đem chiếc môi đỏ mọng đặt lên.
Chiếc chén sứ nhỏ từ từ nghiêng nghiêng, chất lỏng hình dáng hổ phách vào trong miệng, Lý Khỏa Nhi cười híp mắt tìm hiểu cẩn thận hồng nộn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm bờ môi mỏng quyến rũ, tràn đầy khiêu khích tình cảm.
Trong đình mát mẻ, nhưng Dương Phàm lại có cảm giác muốn đổ mồ hôi. Lý Khỏa Nhi biết rõ quan hệ của hắn và Thái Bình công chúa, còn dám công nhiên khiêu khích như vậy. Dương Phàm đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, trong quân ngũ pha trộn nhiều nhân vật, tính tình đã từ từ trầm ổn, tâm tính cũng không phải chẳng phân biệt được trường hợp này, thiếu nam thiếu nữ bất kể hậu quả như vậy.
Lý Khỏa Nhi to gan lẳng lơ như thế, nếu đổi lại những thiếu niên lỗ mãng vẫn lấy làm thú, nhưng Dương Phàm lại chán ghét, hắn lại ho khan một tiếng, nói với Thái Bình công chúa: -Xem điện hạ hình như có thêm vài phần say, muốn uống chút nước ô mai không?
Thái Bình vuốt cằm cười nói: -Dương tướng quân mời tự nhiên, Bổn cung không khát!
Dương Phàm gật gật đầu, xoay người lại đi đến trước bàn đá ngồi xuống, Lý Khỏa Nhi như không có việc gì vẫn phe phẩy cành hoa như trước, lại lấy chiếc chén nàng vừa mới uống mấy ngụm lặng lẽ đẩy trở lại trước mặt Dương Phàm, đôi mắt quyến rũ, môi mỉm cười, vẻ mặt bỡn cợt.
"Póp!" một tiếng, trong đình truyền ra một tiếng giòn vang, Thái Bình công chúa nghe tiếng quay đầu lại, Khỏa Nhi khẽ vuốt gò má, Dương Phàm dường như không có việc gì nói: -Có muỗi!
Thái Bình vừa mới quay đầu trở lại, trong đình lại vang lên "Pop" một tiếng, quay đầu lại nhìn, môi Dương Phàm muốn uống, Lý Khỏa Nhi hồn nhiên cười: -Bị ta đánh chết!