Lư Lăng Vương lảo đảo một cái, trong lòng không khỏi ngầm bực, đang không biết là ai thất lễ, làm hại ông suýt nữa thì ngã làm trò cười cho thiên hạ, không nghĩ con gái lại kêu lên một tiếng như vậy, trong lúc nhất thời ông đành phải không lộ ra là mình bị người khác đẩy ra, đành phải ưỡn ngực đứng thẳng giống con gái.
Võ Tắc Thiên thấy thế, hơi có chút bất ngờ nhưng cũng trong lòng cũng vô cùng ấm áp, liền vỗ vỗ vai con trai, ôn hòa nói: - Hiển Nhi rất ngoan! Khỏa Nhi, con cũng ngoan lắm! Yên tâm đi, Dương Phàm luôn luôn cẩn thận, sao có thể khiến trẫm bị lâm vào hiểm cảnh chứ?
Lúc này, mũi tên lông vũ bay ra đầy trời, binh lính hoặc là giơ lá chắn lên để chắn hoặc là ẩn thân dưới đăng, tốc độ tấn công cuồn cuộn như nước lớn không chút nào là giả. Thấy mũi tên lông vũ hạ xuống, không ít người trúng tên, quả tim của Diêu Sùng tức thì vọt lên tận cổ họng.
Thao diễn đại duyệt, nếu vì yêu cầu chân thật hoặc là vì muốn mặt rồng bệ hạ vui mừng mà thật sự tử thương vô số, vậy cũng là bi kịch rồi. Mới vừa rồi ông thấy song phương đao thật thương thật thậm chí vận dụng cả tên thật thì đã giật mình, chỉ có điều sự việc nảy sinh gấp gáp, thậm chí không kịp răn dạy Dương Phàm.
Lúc này, người của song phương trúng mũi tên lông vũ, phàm là người bị bắn trúng yếu hại đấy, đột nhiên ngồi thẳng người, sửa thành tiến lên thì chuyển sang chạy chậm, binh khí trong tay cũng cao cao giơ lên, ý nghĩa là rời khỏi chiến đấu, chưa thật sự có người nào đổ máu mà chết. Diêu Sùng thấy vô cùng kỳ lạ, đâu chỉ là ông, nhiều người ở trên đài duyệt binh thấy cảnh này cũng đều vô cùng kinh ngạc.
Lúc này Dương Phàm mới giải thích: - Thần cố ý dùng một đám tiễn không đầu, đầu mũi tên đã rút đi, bọc khối chì trọng lượng bằng nhau, bên ngoài dùng vải mềm quấn lại, cho nên không đến mức gây thương tích cho sĩ tốt, trên vải mềm còn bôi thuốc màu, người bị bắn trúng chỗ yếu hại sẽ có chút mầu sắc, tự rời khỏi trận chiến. Nếu như bên nào có kẻ dối trá, vậy thì sẽ bị thua, cho nên không người nào dám vi phạm đấy.
Lúc này mọi người mới hiểu ra, Võ Ý Tông thầm nhủ: - Để cô mẫu được vui, hắn thật đúng là tốn chút công phu nha. Loại biện pháp này mà cũng nghĩ ra được.
Trong lòng Diêu Sùng cùng vui vẻ, thầm nghĩ: - Khối chì chất mềm, bên ngoài lại bao vải mềm, không tổn thương đến tính mạng. Lại có thể mang đến hiệu quả cao thực chiến của thao diễn, nhất là đối với lính mới mà nói tác dụng của nó lớn hơn nữa, từng có kinh nghiệm tiếp cận thực chiến này, sau này tân binh ra trận sẽ không đến mức quá kinh sợ, đến nỗi chết nhiều người nữa.
Ừ, biện pháp này thật không tệ, có thể mở rộng trong quân, chỉ có điều không biết chi phí tạo tiễn không đầu này là mất bao nhiêu, tên đã tạo rồi có thể sử dụng lại hay không. Nếu hao phí quá nhiều, vậy thì cũng chỉ có thể sử dụng khi Hoàng đế đại duyệt rồi. Bình thường thì tuyệt đối không thể.
Lúc này Dương Phàm nói ra đáp án, mới vừa rồi mọi người đương nhiên không có khả năng mà biết, cho nên Lư Lăng Vương và Lý Khỏa Nhi phân chia phụ thân, mẫu thân mà biểu hiện lòng hiếu đạo, vẫn là có công lao.
Dương Phàm lại nói: - Binh khí đương nhiên là cũng có chút xử lý đấy, sẽ không lấy tính mạng của tướng sĩ đâu. Nhưng dù là tay trần, khi đánh đấu cũng khó tránh khỏi có người bị thương, việc này đúng là khó tránh. Nhưng các tướng sĩ huấn luyện, nguyên bản nên khắc nghiệt một ít, nếu không như thế sao có thể luyện được cường binh chứ!
Khi nói chuyện, hai quân đã chính thức giao phong, người Đột Quyết quen dùng chiến thuật khiên cưỡng, mà chiến thuật Chu quân đối công thì sở trường dùng chiến thuật cũng là na ná nhau, lúc này ưu thế của kỵ binh rất nhanh không phát huy được, còn ngông cuồng kết trận phòng ngự sẽ rơi vào thế hạ phong, đương nhiên không phải là giao chiến mà song phương chọn dùng trên chiến trường.
Trong phút chốc, song phương xung trận đã bị binh sĩ đối phương phân cách đến tán loạn, lộn xộn, binh không thấy tướng, tướng không thấy binh, cờ xí trống trận tù và tất cả đều mất đi tác dụng, lúc này đơn binh chiến lực và huấn luyện bình thường lại phát huy tác dụng lớn.
Nhưng mặc dù vào lúc này, sự phối hợp và ăn ý giữa binh lính với nhau cũng khá trọng yếu, ở trên đài cao quan sát, song phương lộn xộn hỗn chiến một hồi, nếu ngươi chỉ nhìn thẳng một vị trí, nhìn thẳng vài người, rất nhanh ngươi có thể phát hiện, trong cục diện hỗn loạn, sĩ binh Thiên kỵ cùng chiến hữu phối hợp tác chiến, tung hoành xung đột, hô ứng lẫn nhau, hoặc tiến hoặc lui, hình cùng một người.
Dưới tình huống như vậy, đơn thuần cậy vào vũ lực cá nhân là không có tiền đồ đấy, kết cục ngoại trừ ngã xuống dưới ngựa, biến thành một khối phân dưới thảo nguyên mùa xuân thì không có tác dụng gì cả. Kỷ luật và hiệp đồng, thủy chung là một chi quân đội lớn nhất đủ để chiến đấu, cũng là điểm khác biệt với từng nhóm chia năm xẻ bảy.
Giờ phút này song phương đã lâm vào hỗn chiến, không có tên ngang trời, Võ Tắc Thiên đi đến phía trước nhất nhìn chiến trường xa xa, , mặc dù là diễn tập, nhưng binh lính song phương phi nước đại, cao mâu kích lên cao, múa may đao kiếm, lớn tiếng rống giận, rít gào, reo hò, như mãnh hổ xuống núi, tả xung hữu đột, hoàn toàn nhìn không giống một cuộc chiến đấu bắt chước.
Dương Phàm đứng ở bên cạnh Võ Tắc Thiên, giải thích với bà: - Đại mạc lạnh khủng khiếp, còn nhiều hạng người vũ dũng hơn người, kiêu ngạo khó thuần. Tướng sĩ Trung Nguyên ta tập cho nông canh, còn đối với người Đột Quyết mà nói, cưỡi ngựa bắn cung chính là bản lĩnh lớn nhất để bọn họ nuôi sống gia đình, thuở nhỏ tập luyện, tự nhiên dũng mãnh.
Nếu chúng ta muốn chiến đấu với kẻ địch lớn mạnh như vậy, nhất định phải nghiêm mật tổ chức, nghiêm khắc thao luyện, tăng mạnh kỷ luật, tăng mạnh năng lực hiệp đồng phối hợp, phát huy sở trường của mình, lược bỏ sở đoản, khổ luyện như thế, tướng sĩ chúng ta làm sao kém cỏi ganh đua cưỡi ngựa bắn cung cùng với người Đột Quyết sinh trưởng ở trên lưng ngựa?
Võ Tắc Thiên nghe được liên tục gật đầu, đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt dần dần định ở hai viên tiểu tướng trong Thiên kỵ, hai người kia khác biệt với đại bộ phận binh sĩ, bọn họ mặc chính là quang giáp, hơn nữa còn đốt tiền một bôi khôi giáp thành màu vàng, một bôi thành màu bạc.
Viên tiểu tướng một kim một ngân này dùng thương, chém giết trong thiên quân vạn mã, cây thương trong tay giống như một con giao long, một đường giết qua, không có ai theo kịp, phàm là giáp mặt với kẻ địch, thì đều bị đâm ngã xuống ngựa, đánh đấu thắng đó, không gì cản nổi, thần võ phi phàm.
Võ Tắc Thiên híp mắt, càng xem càng vui mừng, chỉ vào hai người kia nói với Dương Phàm: - Hai viên tiểu tướng mặc kim giáp và ngân giáp kia là ai, không ngờ dũng mãnh như thế!
Dương Phàm khẽ mỉm cười, nói: - Mời bệ hạ nhìn kỹ, bệ hạ sẽ nhận ra bọn họ.
Võ Tắc Thiên lại cố gắng nhìn chăm chú, nhưng cách còn xa, hai viên tiểu tướng lại đang trong quân không ngừng xung phong liều chết, thật sự thấy không rõ lắm, lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi bỗng nhiên kêu lên một tiếng kỳ lạ: - Thánh nhân, Uyển nhi nhìn tiểu tướng mặc kim giáp kia hình như là Ngũ lang, mà tiểu tướng mặc ngân giáp là Lục lang.
- Thật sao?
Võ Tắc Thiên nghe xong vừa mừng vừa sợ, vội vàng bước thêm hai bước, tay đáp lên lương bồng trên giáo trường nhìn kỹ, thấy thân hình hai người kia mơ hồ nhưng quả thực có vài phần giống tiểu tình lang của mình. Lúc này mọi người trên đài cũng đều nhìn kỹ, nhìn tiểu tướng mặc kim giáp và ngân giáp kia, quả nhiên chính là Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông.
Võ Tắc Thiên tức thì cười tươi, bà mãi đến trưa cũng phát hiện không thấy huynh đệ Trương thị xuất hiện, còn tưởng rằng hai huynh đệ họ chưa dậy, mà giờ thì rõ ràng là không đến sàn đấu võ rồi, chưa từng nghĩ hai huynh đệ họ lại có dụng tâm như thế, vì để mình vui vẻ, bất kể thời tiết nóng bức mà tham gia biểu diễn, xung phong liều chết đầy mạnh mẽ.
Kỳ thật hai người kia chỉ biết cưỡi ngựa, còn về phương diện vũ kỹ thì chỉ biết chút khoa chân múa tay, hai người am hiểu ca múa, động tác võ thuật đẹp nên nhìn cũng rất chuẩn, hai người kia nói bọn họ có võ công, không bằng nói bọn họ có sở trường về vũ đạo.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, công phu chân chính dùng để giết người đó là một đao một thương đơn giản thực dụng, thật ra ở trong mắt người ngoài thật đúng là không đẹp đẽ chút nào, cái đẹp hoàn toàn ở chỗ màn khoa chân múa tay không thật.
Hai bộ giáp minh quang trên người bọn họ cũng không phải thật đấy, bọn họ mặc không thể di chuyển được, dù là bì giáp nguyên bộ, bọn họ mặc dù có thể mặc vào, nhưng trên chiến trường múa may vài cái đao thương cũng đã mệt đến tê liệt rồi. Dương Phàm khi luyện tập với bọn họ đã trải qua thí nghiệm, cuối cùng chọn dùng giáp giấy.
Đừng tưởng rằng giấy giáp chỉ dùng giấy để làm là có thể đâm vào phá hỏng luôn được. Thật ra giấy giáp cũng là một trong trang bị chính thức của quân Đường, giáp nhẹ nhàng, tính chất mềm dẻo, tên cũng không dễ dàng xuyên thấu, tuy rằng nó không chắc chắn bằng bì giáp áo giáp, khi cận chiến thì tác dụng hộ thân thấp hơn, nhưng hai người này tham gia chủ yếu là biểu diễn, ai dám thật sự dùng đao thương đâm lên người bọn họ? Như thế giấy giáp này bề ngoài được dùng nước sơn vàng và nước sơn bạc bôi lên, còn vẽ các thức hoa văn, mặc vào thật sự sáng chói mắt, cực kỳ mỹ quan.
Diêu Sùng vuốt râu cười, ông là người lành nghề, tự nhiên nhìn ra được chiến lực của Thiên Kỵ này tốt hơn so với kỵ binh Đột Quyết, trong phương diện này Dương Phàm cũng không giả bộ. Về phần hai huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông khoa chân múa tay, thì rõ ràng là để làm cho nữ hoàng đế vui rồi. Tuy nhiên, Dương Phàm làm như vậy, vừa chiếu cố trong nghề, lại chiếu cố người thường, hai cái đều chu toàn, không ảnh hưởng toàn cục, cho nên Diêu Sùng chỉ có điều cười trừ.
Trận chiến bắt chước này đã định là lấy thắng lợi của Chu quân để chấm dứt. Chẳng qua là tinh binh Thiên kỵ binh quả thật mạnh hơn kỵ binh Đột Quyết, không cần làm bộ. Loại nhân vật này vai trò bắt chước giao chiến, vốn là khiến Võ Tắc Thiên hứng thú dạt dào, Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông tham dự, càng làm Võ Tắc Thiên vui sướng không ngừng.
Trận chiến bắt chước chấm dứt, hai huynh đệ Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông giục ngựa đuổi tới dưới đài duyệt binh, xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi lên thềm đá, tới trước mặt Võ Tắc Thiên, song song ôm quyền nói: - Mạt tướng Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông bái kiến Hoàng Đế Bệ Hạ!
Hai huynh đệ này tuy là diễn trò, nhưng thời tiết nóng bức, vả lại diễn trò làm như thật, đổ mồ hôi đầy đầu. Võ Tắc Thiên bình thường chỉ thấy hai người này ăn mặc văn nhân, thường xuyên tô son điểm phấn, mà giờ khắc này một thân nhung trang, hơn nữa là cố ý bôi kim ngân lên nhung trang, đứng ở đó, toát lên khí thế oai hùng bình thường khó gặp.
Võ Tắc Thiên càng nhìn càng yêu, liên tục gật đầu nói: - Khó được Ngũ Lang Lục Lang có lòng như thế, vì đại duyệt của trẫm làm rạng rỡ rất nhiều, trong lòng trẫm rất vui. Hai ngươi vất vả như vậy, gia phong Ngũ lang làm Lân Đài Giám, gia phong Lục Lang làm Ti Phó Khanh!
Hai người Trương Dịch Chi mừng thầm, quả nhiên có phong thưởng, Trương Dịch Chi có tâm dùng sự phong thưởng của y để đổi lấy một đạo chiếu mệnh của Hoàng đế, thành toàn cho mẫu thân của mình, tuy nhiên chuyện này cũng không dễ làm, ở đây toàn hoàng thân quốc thích, công khanh cả triều, cuối cùng đành phải nghĩ trở lại trong cung, nũng nịu giằng co với Võ Tắc Thiên, vì thế lập tức tiến lên một bước, cùng Trương Xương Tông quỳ một chân trên đất, tạ ơn lĩnh gia phong.
Võ Tắc Thiên vừa cười nhìn Dương Phàm một cái, nói: - Trẫm hôm nay xem võ, tướng sĩ Thiên kỵ nhanh như gió, kỳ như rừng, xâm cướp như lửa, bất động như núi, kỷ luật nghiêm minh, quân kỷ nghiêm khắc, trẫm vui mừng vô cùng. Chỉ hận thập lục vệ lưỡng nha Nam Bắc không được tinh binh như thế, nay gia phong Thiên Kỵ vệ Dương Phàm làm Củ phong sát phi xử trí sứ, quản thúc cấm quân trong kinh của trẫm thật tốt!
Trong lòng Võ Ý Tông nhất thời cả kinh, bật thốt lên kêu lên: - Bệ hạ, thần nghĩ không thể!
Dương Phàm vẻ mặt thần bí tươi cười, Cổ Trúc Đình bên cạnh chăm chú nhìn, suy nghĩ một lúc, dò hỏi:
- Một bộ… quần áo mới?
Dương Phàm bật cười nói:
- Lẽ nào lại như vậy, nghĩ ta quá keo kiệt rồi!
Hàm răng trắng của Cổ Trúc Đình khẽ cắn môi dưới, lại nghĩ một lát, rồi nói:
- Sẽ không phải là nhà cửa và mười mẫu ruộng phì nhiêu chứ?
Dương Phàm cười ha ha, lấy từ trong ngực ra một món đồ, đưa ra nói:
- Đừng đoán nữa, tự mình cầm xem đi!
Cổ Trúc Đình vừa mới nghĩ tới nghĩ lui, thật ra trong lòng đã nảy ra một ý nghĩ khiến nàng vô cùng vui mừng: “Nạp ta làm thiếp?”
Tuy nhiên ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì đã bị nàng gạt sang một bên, chưa có người đàn ông nào lấy điều kiện như vậy để trả ơn, hắn phải yêu bản thân mình lắm thì mới cảm thấy việc nạp mình làm thiếp còn là một loại ban ân điển?
Tuy rằng với địa vị của Cổ Trúc Đình, nếu Dương Phàm đồng ý làm như vậy, nàng thật sự lên tầng lớp cao hơn, hương khói phần mộ tổ tiên, nên đến miếu đốt một nén hương mới phải.
Dương Phàm đưa qua một phong thư, trong lòng Cổ Trúc Đình không khỏi kinh ngạc. Nàng rút thư ra, cẩn thận mở ra, vừa nhìn một cái, không khỏi kích động đến nỗi mặt đỏ bừng, tay cũng không kìm được mà run lên.
Đây là một bức thư, chỉ là một bức thư, là bức thư Dương Phàm viết cho Thanh Hà, chủ nhân Thôi thị, trong thư ngoài những ngôn từ xã giao vô dụng kia thì có thêm một việc: kính nhờ Thôi thị xóa bỏ thân phận đầy tớ cho cả nhà Cổ Trúc Đình, trở thành dân thường.
Cổ Trúc Đình tuy có võ công vô cùng cao cường, nhưng điều này cũng không giúp được gì nhiều cho thân phận của nàng. Nàng sống trong xã hội này, trong một xã hội có đủ thứ trói buộc, nàng là đầy tớ, từ nhỏ đã là như vậy, điều này là không thể thay đổi được.
Đầy tớ là gì?
Đầy tớ có thể tùy ý mua bán cũng giống như gia súc, chủ nhân nếu cưỡng hiếp nô tỳ nhà mình cũng không có tội, nếu đánh người thậm chí là đánh chết cũng chỉ cần báo lên quan phủ một tiếng, bỏ hộ tịch là được. Bởi vì không ai coi đầy tớ là người, đó là tài sản riên của chủ nhân.
Đầy tớ không có bất kỳ quyền lợi lên tiếng nào, mặc dù mình bị đối xử bất công như thế nào cũng không thể báo quan, mặc dù chủ nhân phạm tội, chỉ cần không phải tội mưu phản, phản nghịch, nếu đầy tớ dám tố cáo chủ cũng đều lập tức bị treo cổ, tuyệt đối không tha thứ.
Thân phận của đầy tớ là do cha truyền con nối, họ có thể có gia đình riêng, nhưng luật pháp cũng không thừa nhận, cũng không bảo vệ, chủ nhân có thể tùy ý chia rẽ gia đình họ. Tất cả những đứa con họ sinh ra cũng đều sẽ là đầy tớ, là một phần tài sản của chủ nhân.
Hơn nữa, thân phận của đầy tớ một khi đã xác định thì không thể thay đổi. Bản thân ngươi có tiền cũng tốt, người ngoài đồng ý giúp ngươi cũng tốt, nhưng cũng khó mà thoát được thân phận đầy tớ của ngươi. Dưới thời nhà Tần còn có thể sự dụng công trạng để cởi tịch, đến thời nhà Đường, điều này đã trở nên vô dụng. Đầy tớ phải hoàn toàn do chủ nhân quyết định. Chủ nhân phải viết một bản khế báo và được quan phủ phê duyệt, thân phận của ngươi mới có thể thay đổi.
Tuy nói rằng con cháu Thôi gia nghìn năm làm quan, không tới mức ngược đãi đầy tớ. Cổ thị lại có nhiều dũng sĩ, là một trong những lực lượng vũ trang quan trọng của Thôi gia, vì thế đối với họ cũng rộng rãi và tử tế hơn, nhưng cũng chỉ là bên trong Thôi gia. Dòng máu và vận mệnh của họ sẽ không thể thay đổi được, trên đời này, họ chỉ mãi mãi là dân đen.
Cổ Trúc Đình chính là xót thương cho thân phận của mình, từ nhỏ đã thề, thà rằng một mình khổ cực đến hết cuộc đời cũng không lấy chồng, khiến cho con của nàng sau này sẽ lại lặp lại thân phận bi thảm như đời trước. Hôm nay, không ngờ Dương Phàm lại đề nghị giúp người nhà nàng cởi tịch.
Tờ giấy này như nặng cả ngàn cân, tay Cổ Trúc Đình cầm tờ giấy mà không kìm được run lên.
Dương Phàm áy náy nói:
- Trước kia nghe ngươi nói cũng biết là người nhà họ Cổ rất đông, đến giờ đã có tới chín phòng mấy trăm con cháu. Nếu như cởi tịch cho tất cả… Chỉ sợ là Thôi gia không chịu. Để cho thỏa đáng, ta chỉ đề nghị cởi tịch cho một mình ngươi, ta đã cố hết sức rồi, ngươi đừng thất vọng.
Cổ Trúc Đình khóc như mưa, chợt quỳ xuống ngay trước mặt Dương Phàm, chỉ nói nửa câu:
- A lang ân trọng như núi, ta…
Liền khóc đến không nói thành lời.
Nàng biết, bình thường tuyệt đối sẽ không có ai đi xin nhà người khác phóng thích nô tỳ. Hơn nữa, Thôi gia có thế lực như vậy, người ngoài sẽ không dám, Thôi gia cũng không cần nể mặt người ta. Mà Cổ thị đúng là người mà Thôi gia trọng dụng, càng không thể so sánh với đầy tớ bình thường, có thể dễ dàng đem tặng người khác hoặc là nâng lên trở thành phu nhân.
Nàng trước kia cũng trông mong có thể trở thành thiếp của Tông Chủ, trong đó cũng không hẳn là có suy nghĩ thay đổi thân phận. Một dân đen làm thê thiếp cũng đã là không có tư cách, Thôi gia sẽ không đến mức vì nàng mà khiến Tông Chủ mất mặt. Không ngờ hôm nay Tông Chủ là tặng nàng một đại ân tình.
Nếu chuyện này Dương Phàm đã ra mặt để nói, dĩ nhiên là có nắm chắc, Thôi gia đành phải đáp ứng, Dương Phàm chẳng khác nào thiếu người ta một ân tình lớn, trong quan trường ân tình cũng là một món nợ rất tốt, với năng lực của Thôi gia, sự việc gì bọn họ cũng có thể tự giải quyết, nếu cần dùng đến nợ ân tình của hắn để hỗ trợ, chuyện này tuyệt đối là không nhẹ. Phần lễ vật này đối với Cổ Trúc Đình mà nói, đích xác là nặng hơn núi!
- Ngươi lần này lập nhiều công lớn, Dương mỗ không đủ sức để cởi tịch cho nhà họ Cổ, trong lòng đã cảm thấy hổ thẹn.
Hai mắt Cổ Trúc Đình đỏ lên, nước mắt không ngừng rơi. Giờ phút này, càng khiến cho nàng có thể chết vì Dương Phàm ba trăm lần, ngay cả thịt nát xương tan nàng cũng oán trách nửa câu.Võ Tắc Thiên nhìn thấy cháu gái Lý Khỏa Nhi, mới phá vỡ tình trạng lạnh lùng với đứa con trai, sau khi nói chuyện một hồi, Võ Tắc Thiên vô cùng thích đứa cháu gái khôn ngoan lanh lợi, hoạt bát, đáng yêu này.
Thấy Võ Tắc Thiên có vẻ không khỏe, Lý Hiển vội vàng mời mẫu thân đi nghỉ, Võ Tắc Thiên lấy lý do Lư Lăng Vương phủ đã lâu không ai ở, quá thảm hại, chỉ bảo người đưa họ vào Đông cung, tạm thời sắp xếp một chỗ ở, đồng thời cũng để cho huynh đệ ông và Lý Đán gặp nhau.
Về ngụ ý trong truyện này, bà tin rằng đứa con vụng về ngu ngốc nhất ở Đông cũng kia cũng hiểu được. Chuyện Hoàng Thái Từ này, hãy để cho Đán nhi chủ động thoái vị cho thỏa đáng, huynh đệ nhường nhau, cũng là một chuyện có thể khiến người ta ca tụng.
Võ Tắc Thiên trở lại hậu cung, Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông thấy bà có vẻ mệt mỏi, vội vàng tiến lên, người nắn vai, người bóp chân, vô cùng chu toàn. Trong Phụng Thần Giám cũng có vài thiếu niên xinh đẹp, người mang rượu nếp than tới, người lột hoa quả, vô cùng lộn xộn.
Võ Tắc Thiên bực mình xua tay, đưa những thanh niên này đi. Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông thấy Võ Tắc Thiên dường như không vui, tuy rằng xưa nay vốn được bà sủng ái, nhưng lúc này cũng không dám vì thế mà kiêu căng, chỉ có thể cẩn thận hơn, chú tâm hầu hạ, không dám nói thêm một câu.
Võ Tắc Thiên nhắm mắt nằm thư thái trên ghế, sau khi yên nghỉ ngơi một hồi lâu, chậm rãi hỏi:
- Cả đêm Long Môn bình an vô sự?
Trương Xương Tông được bà hỏi mới dám mở miệng, hắn quệt một chút son lên môi, làm nũng mà nói:
- Thánh thượng còn hỏi sao, sau này những việc như vậy đừng sai huynh đệ chúng thần nữa, đêm qua huynh đệ chúng thần suýt nữa đã mất mạng, không thể hầu hạ cho thánh thượng được nữa.
Võ Tắc Thiên thản nhiên nói:
- Các ngươi không phải không có chuyện gì rồi sao? Nói đi. Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Trương Xương Tông lập tức thêm mắm thêm muối để kể lại chuyện xảy ra đêm qua, kẻ thù bị hắn nói quá lên vô số lần, hai huynh đệ hắn cũng trở nên vô cùng dũng mãnh. Bọn họ chính khí lẫm liệt đẩy lùi thần công của kẻ địch, hét lên nói thích khách dừng lại, sau đó hai huynh đệ song kiếm hợp bích…
Trương Xương Tông thao thao bất tuyệt nói được hơn một nửa, Võ Tắc Thiên mới thở dài, vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát sắc mặt của Trương Dịch Chi, nói:
- Đi gọi hai nha đầu Cao Oánh và Lan Ích Thanh đến đây cho trẫm, trẫm có chuyện muốn hỏi bọn họ.
Trương Dịch Chi vội vàng vâng một tiếng rồi rời đi. Hết thời gian một nén hương, Trương Dịch Chi đưa hai thiếu nữ xinh đẹp mặc áo màu xanh biếc nhẹ nhàng đi vào. Võ Tắc Thiên phất phất tay, Trương Dịch Chi hiểu ý, vội kéo Trương Xương Tông còn chưa rõ là chuyện gì lui xuống.
Võ Tắc Thiên vẫn nhắm mắt, im lặng một hồi lâu mới nói:
- Từ ngày xuất cung, các ngươi đã gặp phải những chuyện gì, nói lại tỉ mỉ cho trẫm biết.
- Vâng!
Cao Oánh kể rõ ràng đầu đuôi, khi nói đến chuyện Cổ Trúc Đình dùng thuật dịch dung để biến thành Lư Lăng Vương, Võ Tắc Thiên “A” một tiếng, nói:
- Trên đời lại có kỹ thuật kỳ diệu như vậy sao? Có thể giả dạng sao?
Lan Ích Thanh cười nói:
- Thánh thượng, giả dạng nhất thời thì có thể được nhưng giả dạng hoàn toàn là không thể. Chỉ cần có người ở cạnh, tiếp xúc là liền biết thật giả. Khi công chúa đến Long Môn, chỉ cần nhìn là liền biết người là giả, nhưng muốn dùng thuật này để đánh lừa thích khách thì cũng dễ dàng.
Võ Tắc Thiên hơi thất vọng mà nói:
- Thì ra là thế, cũng chỉ là giống như vải thưa che mắt thánh mà thôi. Dương Phàm cũng được lắm, loại kỹ xảo tầm thường, thuật gà gáy chó trộm này cũng có thể bị hắn sử dụng, các ngươi nói tiếp đi....
Cao Oánh tiếp tục kể, Võ Tắc Thiên nghe rất chăm chú, bởi vì giai đoạn này rất nhiều thay đổi bất ngờ, cao trào liên tiếp nổi lên, Võ Tắc Thiên tuổi tác ngần này rồi, không ngờ càng nghe càng hưng phấn, không có chút mệt mỏi.
Lúc này cũng có thể nhìn ra lúc trước Dương Phàm không dùng lực lượng của Thừa Tự Đường, quá trình nghênh đón Thái tử và đấu lực đấu trí với nhóm sát thủ lớn do bộ tộc Võ thị phái ra, nếu có Thừa tự đường tham dự, mặc dù bọn họ hành động bí ẩn cũng đừng mơ tưởng giấu diếm được ánh mắt của Võ Tắc Thiên, một khi bà ta biết Dương Phàm có lực lượng khổng lồ thần bí như vậy, hẳn là ngày chết của hắn cũng đến.
Ngược lại, Dương Phàm chỉ dùng một người tâm phúc là Cổ Trúc Đình, người của Bách Kỵ và nội vệ đều biết rằng nàng là một nô tỳ Dương Phàm mua về từ Trường An. Hơn nữa, Võ Tắc Thiên và nội vệ dĩ nhiên xác định nàng là một người trong giang hồ đã từng học ảo thuật, căn bản không để tâm tới.
Võ Tắc Thiên càng nghe mặt càng biến sắc, khi Cao Oánh kể đến chuyện bọn họ di chuyển quân đội Long Môn, vẫn là lấy giả đánh thật, rồi đến khi sắp hồi cung, những chuyện sau này Võ Tắc Thiên đã biết, lúc này mới xua tay để nàng dừng lại. Võ Tắc Thiên cẩn thận suy nghĩ một hồi những chuyện mà Cao Oánh vừa kể, thở dài mà nói:
- Hữu dũng vô mưu, trí kế vô song!
Bà chậm rãi mở mắt, ngồi dậy, Cao Oánh và Lan Ích Thanh vội cúi người, Võ Tắc Thiên dương dương tự đắc nói:
- Mắt trẫm già nhưng không kém, nếu không chọn người này, Hiển nhi sao có thể bình yên trở về kinh thành!
Cao Oánh và Lan Ích Thanh vội vàng nói:
- Hoàng thượng anh minh!
Võ Tắc Thiên vui vẻ nói:
- Các ngươi lui đi, truyền khẩu dụ cho trẫm, ngày mai sau khi lâm triều, lệnh cho Dương Phàm và điện Võ Thành kiến giá!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lư Lăng Vương lảo đảo một cái, trong lòng không khỏi ngầm bực, đang không biết là ai thất lễ, làm hại ông suýt nữa thì ngã làm trò cười cho thiên hạ, không nghĩ con gái lại kêu lên một tiếng như vậy, trong lúc nhất thời ông đành phải không lộ ra là mình bị người khác đẩy ra, đành phải ưỡn ngực đứng thẳng giống con gái.
Võ Tắc Thiên thấy thế, hơi có chút bất ngờ nhưng cũng trong lòng cũng vô cùng ấm áp, liền vỗ vỗ vai con trai, ôn hòa nói: - Hiển Nhi rất ngoan! Khỏa Nhi, con cũng ngoan lắm! Yên tâm đi, Dương Phàm luôn luôn cẩn thận, sao có thể khiến trẫm bị lâm vào hiểm cảnh chứ?
Lúc này, mũi tên lông vũ bay ra đầy trời, binh lính hoặc là giơ lá chắn lên để chắn hoặc là ẩn thân dưới đăng, tốc độ tấn công cuồn cuộn như nước lớn không chút nào là giả. Thấy mũi tên lông vũ hạ xuống, không ít người trúng tên, quả tim của Diêu Sùng tức thì vọt lên tận cổ họng.
Thao diễn đại duyệt, nếu vì yêu cầu chân thật hoặc là vì muốn mặt rồng bệ hạ vui mừng mà thật sự tử thương vô số, vậy cũng là bi kịch rồi. Mới vừa rồi ông thấy song phương đao thật thương thật thậm chí vận dụng cả tên thật thì đã giật mình, chỉ có điều sự việc nảy sinh gấp gáp, thậm chí không kịp răn dạy Dương Phàm.
Lúc này, người của song phương trúng mũi tên lông vũ, phàm là người bị bắn trúng yếu hại đấy, đột nhiên ngồi thẳng người, sửa thành tiến lên thì chuyển sang chạy chậm, binh khí trong tay cũng cao cao giơ lên, ý nghĩa là rời khỏi chiến đấu, chưa thật sự có người nào đổ máu mà chết. Diêu Sùng thấy vô cùng kỳ lạ, đâu chỉ là ông, nhiều người ở trên đài duyệt binh thấy cảnh này cũng đều vô cùng kinh ngạc.
Lúc này Dương Phàm mới giải thích: - Thần cố ý dùng một đám tiễn không đầu, đầu mũi tên đã rút đi, bọc khối chì trọng lượng bằng nhau, bên ngoài dùng vải mềm quấn lại, cho nên không đến mức gây thương tích cho sĩ tốt, trên vải mềm còn bôi thuốc màu, người bị bắn trúng chỗ yếu hại sẽ có chút mầu sắc, tự rời khỏi trận chiến. Nếu như bên nào có kẻ dối trá, vậy thì sẽ bị thua, cho nên không người nào dám vi phạm đấy.
Lúc này mọi người mới hiểu ra, Võ Ý Tông thầm nhủ: - Để cô mẫu được vui, hắn thật đúng là tốn chút công phu nha. Loại biện pháp này mà cũng nghĩ ra được.
Trong lòng Diêu Sùng cùng vui vẻ, thầm nghĩ: - Khối chì chất mềm, bên ngoài lại bao vải mềm, không tổn thương đến tính mạng. Lại có thể mang đến hiệu quả cao thực chiến của thao diễn, nhất là đối với lính mới mà nói tác dụng của nó lớn hơn nữa, từng có kinh nghiệm tiếp cận thực chiến này, sau này tân binh ra trận sẽ không đến mức quá kinh sợ, đến nỗi chết nhiều người nữa.
Ừ, biện pháp này thật không tệ, có thể mở rộng trong quân, chỉ có điều không biết chi phí tạo tiễn không đầu này là mất bao nhiêu, tên đã tạo rồi có thể sử dụng lại hay không. Nếu hao phí quá nhiều, vậy thì cũng chỉ có thể sử dụng khi Hoàng đế đại duyệt rồi. Bình thường thì tuyệt đối không thể.
Lúc này Dương Phàm nói ra đáp án, mới vừa rồi mọi người đương nhiên không có khả năng mà biết, cho nên Lư Lăng Vương và Lý Khỏa Nhi phân chia phụ thân, mẫu thân mà biểu hiện lòng hiếu đạo, vẫn là có công lao.
Dương Phàm lại nói: - Binh khí đương nhiên là cũng có chút xử lý đấy, sẽ không lấy tính mạng của tướng sĩ đâu. Nhưng dù là tay trần, khi đánh đấu cũng khó tránh khỏi có người bị thương, việc này đúng là khó tránh. Nhưng các tướng sĩ huấn luyện, nguyên bản nên khắc nghiệt một ít, nếu không như thế sao có thể luyện được cường binh chứ!
Khi nói chuyện, hai quân đã chính thức giao phong, người Đột Quyết quen dùng chiến thuật khiên cưỡng, mà chiến thuật Chu quân đối công thì sở trường dùng chiến thuật cũng là na ná nhau, lúc này ưu thế của kỵ binh rất nhanh không phát huy được, còn ngông cuồng kết trận phòng ngự sẽ rơi vào thế hạ phong, đương nhiên không phải là giao chiến mà song phương chọn dùng trên chiến trường.
Trong phút chốc, song phương xung trận đã bị binh sĩ đối phương phân cách đến tán loạn, lộn xộn, binh không thấy tướng, tướng không thấy binh, cờ xí trống trận tù và tất cả đều mất đi tác dụng, lúc này đơn binh chiến lực và huấn luyện bình thường lại phát huy tác dụng lớn.
Nhưng mặc dù vào lúc này, sự phối hợp và ăn ý giữa binh lính với nhau cũng khá trọng yếu, ở trên đài cao quan sát, song phương lộn xộn hỗn chiến một hồi, nếu ngươi chỉ nhìn thẳng một vị trí, nhìn thẳng vài người, rất nhanh ngươi có thể phát hiện, trong cục diện hỗn loạn, sĩ binh Thiên kỵ cùng chiến hữu phối hợp tác chiến, tung hoành xung đột, hô ứng lẫn nhau, hoặc tiến hoặc lui, hình cùng một người.
Dưới tình huống như vậy, đơn thuần cậy vào vũ lực cá nhân là không có tiền đồ đấy, kết cục ngoại trừ ngã xuống dưới ngựa, biến thành một khối phân dưới thảo nguyên mùa xuân thì không có tác dụng gì cả. Kỷ luật và hiệp đồng, thủy chung là một chi quân đội lớn nhất đủ để chiến đấu, cũng là điểm khác biệt với từng nhóm chia năm xẻ bảy.
Giờ phút này song phương đã lâm vào hỗn chiến, không có tên ngang trời, Võ Tắc Thiên đi đến phía trước nhất nhìn chiến trường xa xa, , mặc dù là diễn tập, nhưng binh lính song phương phi nước đại, cao mâu kích lên cao, múa may đao kiếm, lớn tiếng rống giận, rít gào, reo hò, như mãnh hổ xuống núi, tả xung hữu đột, hoàn toàn nhìn không giống một cuộc chiến đấu bắt chước.
Dương Phàm đứng ở bên cạnh Võ Tắc Thiên, giải thích với bà: - Đại mạc lạnh khủng khiếp, còn nhiều hạng người vũ dũng hơn người, kiêu ngạo khó thuần. Tướng sĩ Trung Nguyên ta tập cho nông canh, còn đối với người Đột Quyết mà nói, cưỡi ngựa bắn cung chính là bản lĩnh lớn nhất để bọn họ nuôi sống gia đình, thuở nhỏ tập luyện, tự nhiên dũng mãnh.
Nếu chúng ta muốn chiến đấu với kẻ địch lớn mạnh như vậy, nhất định phải nghiêm mật tổ chức, nghiêm khắc thao luyện, tăng mạnh kỷ luật, tăng mạnh năng lực hiệp đồng phối hợp, phát huy sở trường của mình, lược bỏ sở đoản, khổ luyện như thế, tướng sĩ chúng ta làm sao kém cỏi ganh đua cưỡi ngựa bắn cung cùng với người Đột Quyết sinh trưởng ở trên lưng ngựa?
Võ Tắc Thiên nghe được liên tục gật đầu, đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt dần dần định ở hai viên tiểu tướng trong Thiên kỵ, hai người kia khác biệt với đại bộ phận binh sĩ, bọn họ mặc chính là quang giáp, hơn nữa còn đốt tiền một bôi khôi giáp thành màu vàng, một bôi thành màu bạc.
Viên tiểu tướng một kim một ngân này dùng thương, chém giết trong thiên quân vạn mã, cây thương trong tay giống như một con giao long, một đường giết qua, không có ai theo kịp, phàm là giáp mặt với kẻ địch, thì đều bị đâm ngã xuống ngựa, đánh đấu thắng đó, không gì cản nổi, thần võ phi phàm.
Võ Tắc Thiên híp mắt, càng xem càng vui mừng, chỉ vào hai người kia nói với Dương Phàm: - Hai viên tiểu tướng mặc kim giáp và ngân giáp kia là ai, không ngờ dũng mãnh như thế!
Dương Phàm khẽ mỉm cười, nói: - Mời bệ hạ nhìn kỹ, bệ hạ sẽ nhận ra bọn họ.
Võ Tắc Thiên lại cố gắng nhìn chăm chú, nhưng cách còn xa, hai viên tiểu tướng lại đang trong quân không ngừng xung phong liều chết, thật sự thấy không rõ lắm, lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi bỗng nhiên kêu lên một tiếng kỳ lạ: - Thánh nhân, Uyển nhi nhìn tiểu tướng mặc kim giáp kia hình như là Ngũ lang, mà tiểu tướng mặc ngân giáp là Lục lang.
- Thật sao?
Võ Tắc Thiên nghe xong vừa mừng vừa sợ, vội vàng bước thêm hai bước, tay đáp lên lương bồng trên giáo trường nhìn kỹ, thấy thân hình hai người kia mơ hồ nhưng quả thực có vài phần giống tiểu tình lang của mình. Lúc này mọi người trên đài cũng đều nhìn kỹ, nhìn tiểu tướng mặc kim giáp và ngân giáp kia, quả nhiên chính là Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông.
Võ Tắc Thiên tức thì cười tươi, bà mãi đến trưa cũng phát hiện không thấy huynh đệ Trương thị xuất hiện, còn tưởng rằng hai huynh đệ họ chưa dậy, mà giờ thì rõ ràng là không đến sàn đấu võ rồi, chưa từng nghĩ hai huynh đệ họ lại có dụng tâm như thế, vì để mình vui vẻ, bất kể thời tiết nóng bức mà tham gia biểu diễn, xung phong liều chết đầy mạnh mẽ.
Kỳ thật hai người kia chỉ biết cưỡi ngựa, còn về phương diện vũ kỹ thì chỉ biết chút khoa chân múa tay, hai người am hiểu ca múa, động tác võ thuật đẹp nên nhìn cũng rất chuẩn, hai người kia nói bọn họ có võ công, không bằng nói bọn họ có sở trường về vũ đạo.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, công phu chân chính dùng để giết người đó là một đao một thương đơn giản thực dụng, thật ra ở trong mắt người ngoài thật đúng là không đẹp đẽ chút nào, cái đẹp hoàn toàn ở chỗ màn khoa chân múa tay không thật.
Hai bộ giáp minh quang trên người bọn họ cũng không phải thật đấy, bọn họ mặc không thể di chuyển được, dù là bì giáp nguyên bộ, bọn họ mặc dù có thể mặc vào, nhưng trên chiến trường múa may vài cái đao thương cũng đã mệt đến tê liệt rồi. Dương Phàm khi luyện tập với bọn họ đã trải qua thí nghiệm, cuối cùng chọn dùng giáp giấy.
Đừng tưởng rằng giấy giáp chỉ dùng giấy để làm là có thể đâm vào phá hỏng luôn được. Thật ra giấy giáp cũng là một trong trang bị chính thức của quân Đường, giáp nhẹ nhàng, tính chất mềm dẻo, tên cũng không dễ dàng xuyên thấu, tuy rằng nó không chắc chắn bằng bì giáp áo giáp, khi cận chiến thì tác dụng hộ thân thấp hơn, nhưng hai người này tham gia chủ yếu là biểu diễn, ai dám thật sự dùng đao thương đâm lên người bọn họ? Như thế giấy giáp này bề ngoài được dùng nước sơn vàng và nước sơn bạc bôi lên, còn vẽ các thức hoa văn, mặc vào thật sự sáng chói mắt, cực kỳ mỹ quan.
Diêu Sùng vuốt râu cười, ông là người lành nghề, tự nhiên nhìn ra được chiến lực của Thiên Kỵ này tốt hơn so với kỵ binh Đột Quyết, trong phương diện này Dương Phàm cũng không giả bộ. Về phần hai huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông khoa chân múa tay, thì rõ ràng là để làm cho nữ hoàng đế vui rồi. Tuy nhiên, Dương Phàm làm như vậy, vừa chiếu cố trong nghề, lại chiếu cố người thường, hai cái đều chu toàn, không ảnh hưởng toàn cục, cho nên Diêu Sùng chỉ có điều cười trừ.
Trận chiến bắt chước này đã định là lấy thắng lợi của Chu quân để chấm dứt. Chẳng qua là tinh binh Thiên kỵ binh quả thật mạnh hơn kỵ binh Đột Quyết, không cần làm bộ. Loại nhân vật này vai trò bắt chước giao chiến, vốn là khiến Võ Tắc Thiên hứng thú dạt dào, Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông tham dự, càng làm Võ Tắc Thiên vui sướng không ngừng.
Trận chiến bắt chước chấm dứt, hai huynh đệ Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông giục ngựa đuổi tới dưới đài duyệt binh, xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi lên thềm đá, tới trước mặt Võ Tắc Thiên, song song ôm quyền nói: - Mạt tướng Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông bái kiến Hoàng Đế Bệ Hạ!
Hai huynh đệ này tuy là diễn trò, nhưng thời tiết nóng bức, vả lại diễn trò làm như thật, đổ mồ hôi đầy đầu. Võ Tắc Thiên bình thường chỉ thấy hai người này ăn mặc văn nhân, thường xuyên tô son điểm phấn, mà giờ khắc này một thân nhung trang, hơn nữa là cố ý bôi kim ngân lên nhung trang, đứng ở đó, toát lên khí thế oai hùng bình thường khó gặp.
Võ Tắc Thiên càng nhìn càng yêu, liên tục gật đầu nói: - Khó được Ngũ Lang Lục Lang có lòng như thế, vì đại duyệt của trẫm làm rạng rỡ rất nhiều, trong lòng trẫm rất vui. Hai ngươi vất vả như vậy, gia phong Ngũ lang làm Lân Đài Giám, gia phong Lục Lang làm Ti Phó Khanh!
Hai người Trương Dịch Chi mừng thầm, quả nhiên có phong thưởng, Trương Dịch Chi có tâm dùng sự phong thưởng của y để đổi lấy một đạo chiếu mệnh của Hoàng đế, thành toàn cho mẫu thân của mình, tuy nhiên chuyện này cũng không dễ làm, ở đây toàn hoàng thân quốc thích, công khanh cả triều, cuối cùng đành phải nghĩ trở lại trong cung, nũng nịu giằng co với Võ Tắc Thiên, vì thế lập tức tiến lên một bước, cùng Trương Xương Tông quỳ một chân trên đất, tạ ơn lĩnh gia phong.
Võ Tắc Thiên vừa cười nhìn Dương Phàm một cái, nói: - Trẫm hôm nay xem võ, tướng sĩ Thiên kỵ nhanh như gió, kỳ như rừng, xâm cướp như lửa, bất động như núi, kỷ luật nghiêm minh, quân kỷ nghiêm khắc, trẫm vui mừng vô cùng. Chỉ hận thập lục vệ lưỡng nha Nam Bắc không được tinh binh như thế, nay gia phong Thiên Kỵ vệ Dương Phàm làm Củ phong sát phi xử trí sứ, quản thúc cấm quân trong kinh của trẫm thật tốt!
Trong lòng Võ Ý Tông nhất thời cả kinh, bật thốt lên kêu lên: - Bệ hạ, thần nghĩ không thể!