Lý Hinh Vũ sợ hãi, lùi lại hai bước, mặt biến sắc nói: - Ngươi ngươi dám! Ta là con gái của Lư Lăng Vương, là cháu gái của đương kim hoàng đế bệ hạ! Ngươi.. ngươi không thể đối với ta như thế!
Dương Phàm vẫn chưa nói gì, vẫn ngây người như phỗng, đột nhiên nghĩ ra điều gì, nhảy dựng lên, hét lớn: - Đúng vậy! Ta muốn cáo trạng! Ta muốn cáo trạng! Có thê tử dũng mãnh thế này, Bùi mỗ sau này làm sao sống nổi? Ta muốn cáo trạng với Hoàng Đế Bệ Hạ ! Bùi Tốn dứt lời quay lưng bước đi, hai tay của y còn bị trói phía sau, bước đi này, đúng thật bi tráng như nghĩa sĩ bước đi trên pháp trường!
Dương Phàm thấy thế khẽ thở dài, tuy rằng hắn tàn nhẫn với sự hông hách bá đạo của quận chúa Nghĩa An, nhưng đường đường là công là quận chúa có thể thật sự chấp chi công đường? Căn bản không thể, vị Bùi công tử này có thể linh hoạt mà nghĩ đến tìm hoàng thượng cáo trạng là việc tốt không còn gì tốt bằng, chuyện này vẫn nên giao cho Hoàng Thượng giải quyết thì hơn.
Lý Hinh Vũ vừa thấy Bùi Tốn làm như thế, giận dữ nói: - Bắt y lại cho ta!
Dương Phàm vừa khoát tay, ngay lập tức có vài tên thị vệ cưỡi ngựa tiến lên phía trước, quét ngang trước mắt bọn họ. Lý Hinh Vũ giận dữ nói: - Dương Phàm, ngươi thật lòng muốn đối đầu với bản quận chúa có phải không?
Dương Phàm ở trên ngựa, hơi khom khom người, bình thản mà mạnh mẽ nói: - Dương mỗ làm theo chức trách, không thể không làm!
- Được! Ngươi được lắm!
Lý Hinh Vũ tức giận đến nỗi cả người run rẩy, nhưng Dương Phàm là mệnh quan triều đình, không phải là thuộc hạ của phủ quận chúa nàng. Nàng cho rằng không ai dám nghịch ý nàng, nhưng người ta thật sự làm trái ý nàng rồi, nàng lại không biết mình rốt cuộc có quyền lợi gì, có thể xử lí người ta thế nào. Chính vào lúc không biết nên làm sao này, từ xa xa, một đội nhân mã chạy tới.
Đội nhân mã đó là một đội bộ tốt, tất cả đều khoác áo tơi, người phía trước là thủ lĩnh đang cưỡi ngựa, mặc dù cũng khoác một chiếc áo tơi, nhưng không giấu được một chiếc giáp trụ. Gã nhìn thấy tình hình bên đương, đột nhiên kinh ngạc kêu lên: - Nghĩa An quận chúa, sao tỷ lại ở đây, có chuyện gì xảy ra vậy?
Lý Hinh Vũ quay đầu nhìn, mừng rỡ nói:
- Em rể, mau tới giúp ta, Dương Phàm này ức hiếp người quá đáng!
Tướng lĩnh kia thúc ngựa tới, nhìn lướt qua Dương Phàm, lạnh lùng nói: - Túc hạ uy phong thật lớn, đến quận chúa cũng dám vô lễ như vậy!
Dương Phàm nhìn nhìn gã, rướn mày nói: - Ngươi là ai?
Người nọ ngạo nghễ nói: - Bản quan Tả Kim Ngô Vệ Quả Nghị Đô Úy Vi Tiệp, nắm giữ phủ thuộc, đốc thúc tuần tra cảnh sự Lục Phố phía bên phải kinh thành. Ngươi là ai?
Bùi Tốn ướt như chuột lột kêu lên: - Hắn là cháu họ của Vi Phi, em rể của Nghĩa An, Dương tướng quân giúp ta, ta muốn cáo trạng.
Hiện giờ Nữ nhi của Lư Lăng Vương Tân Đô quận chúa đã gã cho Võ Diên Huy, Vĩnh Thái quận chúa gả cho Võ Diên Cơ, An Lạc quận chúa đính hôn với Võ Sùng Huấn, một nhà bảy con gái, ba người gả cho Võ Thị, hai người tình hình vốn dĩ căng thẳng đến một mất một còn, bị hàng loạt chuyện mừng làm cho mờ nhạt dần, tạm thời đang ở trong tuần trăng mật.
Vi Tiệp này là cháu trai của Vi Phi. Lúc Lư Lăng Vương gặp xui xẻo, Vi gia cũng bị liên lụy, bây giờ Lư Lăng Vương hồi kinh, sắp được nâng lên Hoàng Thái Tử, tình hình chính trị của Vi gia cũng lỏng lẻo. Vi Tiệp này lại làm quan trong Kim Ngô Vệ, Võ gia liên tiếp cưới ba con gái của Vi Phi, gã không thể không ra mặt.
Dương Phàm nghe gã nói thân phận, liền nói:
- Bản quan là Trung Lang tướng Dương Phàm trong Thiên Kỵ Vệ, phụng chỉ kiêm nhiệm chức sửa chữa tra xét tình hình kinh đô. Hôm nay trên đường đi qua nơi này, nhìn thấy
Dương Phàm kể lại nguyên nhân hậu quả của sự việc một lần, Vi Tiệp nghe xong cũng cảm thấy chị vợ này của mình có chút ương ngạnh, nhưng gã là cháu trai của Vi Phi, cũng coi như là nhà mẹ đẻ của Nghĩa An quận chúa, lúc này chỉ có thể giúp thân không giúp lí, liền nói: - Nói ra chẳng qua là chuyện nhà của quận chúa, Dương tướng quân hay là không nên can thiệp thì hơn.
Dương Phàm lạnh lùng nói: - Thể tử đánh chồng bên đường, ảnh hưởng tồi tệ đến giáo dục, có thể coi như là chuyện nhà của quận chúa sao? Mà Nghĩa An quận chúa vì chồng nuôi vợ khác, liền ngang nhiên cắt mũi cắt lưỡi của người ta, xúc phạm hình luật, cái này không chỉ là một câu chuyện riêng là có thể kết thúc, theo bản quan thấy, không thể khoanh tay đứng nhìn!
Vi Tiệp ánh mắt sắc lạnh, lạnh lùng nói: - Những việc nhà thế này, Dương tướng quân thật muốn ngang ngược can thiệp sao?
Dương Phàm lạnh lùng cười, trong nhu có cương: - Chuyện này, bản quan đã quyết định rồi!
Vị cô nương Thanh Nha kia bị cắt mũi cắt lưỡi, cả đời đều bị hủy hoại, rất có thể sẽ tự sát. Xuất phát từ lòng căm phẫn, Dương Phàm quyết định nhúng tay vào chuyện này. Hắn biết rằng Nghĩa An quận chúa không có khả năng bị lưu đầy, nhưng nếu như có thể trừng phạt ả, cũng coi là tìm chút công đạo cho Thanh Nha cô nương, sau này nếu ả còn có ý định ỷ thế hiếp người cũng sẽ kiềm chế phần nào.
Hơn nữa, cả nhà Lư Lăng Vương từ sau khi hồi kinh không hiểu tại sao đối với hắn lại lạnh nhạt và đề phòng, điều này cũng khiến cho Dương Phàm cảm thấy phẫn nộ, hắn muốn cho nhà Lư Lăng Vương biết Dương Phàm hắn không quả hồng nhũn để mặc người khác nắn bóp.
Nếu như nói Dương Phàm vốn dĩ trước nay luôn hiền lành dửng dưng trước quyền lực, vậy thì lần này sự khiêu khích của Thẩm Mộc đã khơi mào cho cảm giác nguy hiểm của hắn, bắt đầu khiến hắn giống như lãnh thú tuần tra lãnh địa, bắt đầu có ý thức về nắm giữ lãnh thổ và chủ quyền, hắn cần phải tỏ rõ sự tồn tại của mình.
Đối với hắn mà nói, nguy cơ thật sự đến từ người mà hắn tín nhiệm. Hắn có đại ân với cả nhà Lư Lăng Vương, Lư Lăng Vương lại lạnh nhạt đề phòng với hắn; hắn coi Thẩm Mộc như huynh trưởng, nhưng Thẩm Mộc lại âm thầm đối phó với hắn.
Trước kia kẻ địch của hắn luôn có ranh giới rõ ràng, vừa mới bắt đầu đã biết đối phương là địch của hắn, hắn không hề phát hiện ra cảm giác nguy hiểm này, hiện nay tất cả đều khuấy động mạnh mẽ đến hắn, đầu nhọn của hắn đã bắt đầu chui ra khỏi vỏ kiếm. Hắn muốn xây dựng lực lượng của mình thì phải có thanh danh và khả năng kêu gọi, không thể nằm sấp, nhận sự bao che dưới cánh chim của người khác.
Nghe xong câu trả lời của Dương Phàm, Vi Tiệp cười lạnh khoát tay, quát: - Người đâu, hộ tống Nghĩa An quận chúa và Bùi quận Mã hồi phủ!
Một đám binh lĩnh Kim Ngô Vệ lập tức cầm thương đi tới, định đoạt lại Bùi Tốn, Dương Phàm mặt biến sắc, trầm giọng quát:
- Bảo vệ Bùi Quận Mã!
Đám người Nhâm Uy cũng lập tức thúc ngựa về phía trước, ấn chặt đao đeo bên hông.
Vi Tiệp giận dữ, nói: - Họ Dương kia, bản quan nắm giữ việc phủ thuộc, đốc sát tuần tra sáu phố của kinh thành, ngươi muốn đối địch ta hay sao?
Dương Phàm ung dung nói: - Có vẻ như ngươi không được rõ, bản quan chấn chỉnh thị phi, quân dân Lạc Dương, tất cả những chuyện bất bình không hợp pháp, đều do bản quan xem xét xử lí, ngươi dám cản trở bản quan chấp pháp, bản quan sẽ bắt ngươi ngay lập tức!
Vi Tiệp thân trong Kim Ngô Vệ, bình thường sớm đã nghe đồng nghiệp nói qua về việc Đại tướng quân Võ Ý Tông và Dương Phàm hình như không được hợp lắm, dựa vào cái này, cho nên không hề sợ Dương Phàm, hắn còn muốn lần này ngẩng đầu, tất nhiên sẽ được Võ Ý Tông ưu ái, bởi vậy "cạch" một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Vi Tiệp cầm kiếm, ngạo nghễ quát: - Trị an kinh thành, từ trước đến giờ là việc của Kim Ngô Vệ ta, từ lúc nào lại đến lượt ngươi khua tay múa chân? Người đâu, bắt Bùi Quận mã lại cho ta, ai dám phản kháng, giết chết không cần hỏi!
Dương Phàm đối chọi gay gắt, lập tức hạ lệnh: - Hộ tống Bùi quận mã vào cung, kẻ nào dám ngăn trở, giết! Về phần Đô Úy Quả Nghị làm trái lệnh bản quan, bắt lại cho ta!
Vi Tiệp vừa sợ vừa giận, quát: - Ngươi dám động đến ta!
- Sao ta lại không dám!
Nói chưa dứt lời, mưa nhanh như tên bay che phủ cả trời đất, Dương Phàm lại cởi áo tơi trên người xuống, vung mạnh về phía gã, áo tới chưa đến, nước mưa trên áo đã bắn thật mạnh vào mặt, khiến gã đau. Vi Tiệp kêu "a" một tiếng, theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Chiếc áo tơi lập tức chụp lên đầu gã, áo tơi dính nước vốn đã nặng, lại thêm cổ tay của Dương Phàm dùng lực ném ra, ném thẳng vào mặt Vi Tiệp. Chủ tướng đều động thủ, bọn thủ hạ sao còn dám hàm hồ, lập tức cũng bắt đầu "leng keng" động thủ.
Một đội Kim Ngô Vệ ước chừng hai mươi người, trừ một người một ngựa Vi Tiệp ra, tất cả đều là bộ tốt. Phía sau Dương Phàm trừ Nhâm Uy chỉ còn sáu người, nhưng sáu người này ai nấy đều là cao thủ quyền thuật đáng giá ngàn vàng của "Thừa Tự Đường". Đánh giáp lá cà, nhân số lạ ít, mặt đất lầy lội, võ nghệ của bọn họ vừa hay có thể thi triển.
Trong nháy mắt, sáu tên đánh hơn hai mươi người cũng dư dả, Vi Tiệp ngã đau dớn trên mặt đất, ngã tới nỗi đầu óc choáng váng không biết đông tây nam bắc thế nào. Dương Phàm nói: - Người này làm trái quân lệnh của ta, kháng vũ lực, đánh ba mươi trượng!
Nhâm Uy dùng đao tháo dây thừng cho Bùi Quận Mã, dìu y lên chiến mã của Vi Tiệp, lại bước qua bên này, nơi có chấp dịch của phủ quận chúa, trong tay còn cầm một cây gậy thủy hỏa, nhìn thấy quan quân giết hết một đoàn người, đang trợn mắt há mồm, vừa nhìn thấy Nhâm Uy cầm đao tới gần, hai chân mềm nhũn, theo bản năng quỳ rạp xuống mặt bùn, gào lên: - Quân gia tha mạng!
Nhâm Uy hừ lạnh một tiếng, một chân nhấc lên, gạt chiếc gậy Thủy hỏa trước mặt, nhảy lên đón lấy, xoay người đi tới trước mặt Vi Tiệp. "Bang" một tiếng, chiếc gậy đập xuống, khiến Vi Tiệp đang choáng váng đầu óc tỉnh táo lại, kêu thảm lên một tiếng, nhảy dựng lên.
Hai chân gã vừa mới chạm đất, Nhâm Uy quét ngang chiếc gậy lại đập vào chân của gã, một côn này lực vừa phải, mặc dù không đến nỗi đánh cho hai chân của gã đau đến tận xương, nhưng Vi Tiệp cũng không đứng thẳng được, kêu thảm thiết, lại ngã xuống bùn.
Nhâm Uy cười nói: - Gậy vừa rồi không tính!
Vừa dứt lời liền vung gậy lên đánh, trong chớp mắt chiệc gậy lớn giơ lên, đánh vào mông Vi Tiệp, âm thanh chẳng khác nào tiếng giẫm chân trên mặt đất. Nhâm Uy dùng côn không bị gián đoạn như thi hành hình trượng trong quân, côn trong tay y chỉ có hình ảnh tung bay, âm thanh "bụp bụp" không dứt, đánh cho Vi Tiệp kêu thảm thiết, còn không theo kịp tiết tấu đánh côn của y.
Mưa phùn đầu đường kéo dài, dân chúng tụ tập càng ngày càng nhiều, rất nhiều người còn không đem theo ô, nhảy chân sáo về phía trước, người nào người nấy vui vẻ ra mặt.
Với dân chúng ở Lạc Dương, ẩu đả trong ngõ là chuyện bình thường, nhưng ẩu đả lớn trên đường lớn thế này lại rất ít, dù sao quan sai tuần dịch trông coi nghiêm ngặt, không cẩn thận một chút là cả hai bên đều xui xẻo, bị đưa vào trong công đường. Nhưng hôm nay lại khác, những người đánh nhau đều là quân nhân, hơn nữa còn có thương đao, cảnh này khó gặp, thật sự là "tết"!
Những thuộc hạ của Dương Phàm đều đã đi theo hắn rất lâu rồi, rất hiểu tâm ý củ hắn, vừa nhìn thấy Dương Phàm dùng trượng hình với cả Quả Nghị Đô Úy của Kim Ngô Vệ ngay trên đường phố, liền biết hắn không muốn bỏ qua, hơn nữa còn có ý muốn tỏ ra uy phong, lập tức không chần chờ thêm nữa, vốn dĩ còn chưa dùng hết lực, lúc này vận dụng toàn bộ công lực.
Thời gian trôi qua một lát, Kim Ngô Vệ dưới sự tấn công mãnh liệt như cuồng phong vũ bão, nằm la liệt trên mặt đất, tuy rằng một người còn chưa chết, nhưng ai nấy đều bị thương, lăn lộn trên mặt đất kêu thảm thiết, còn sáu bảy gã Kim Ngô Vệ thông minh một chút còn để ý tới Đô Úy đại nhân của bọn họ đang bị đánh, tất cả đều bỏ chạy.
Hứa Lương phẫn nộ nói:
- Trung Lương Tướng, Từ khi chúng ta tổ chức “Thiên Kỵ” cho tới nay cũng đã hơn nửa tháng rồi, nhìn thấy số lượng quân binh sắp đủ, bỉ chức liền nghĩ, các vật như Binh giáp, vũ khí, ngựa chiến, y lương này cũng nên lĩnh theo số lượng từng người để tiện phân phát!
Dương Phàm vui vẻ nói:
- Tự nhiên cũng nên chuẩn bị sớm, Tư Mã lo lắng rất đúng!
Hứa Lương nói:
- Bỉ chức nghĩ tới là làm luôn, giờ đi luôn Quân khí giám, Thái phó tự và còn Hộ Bộ một chuyến, kết quả bọn họ lần lượt qua loa mà tìm đủ mọi lý do chính là không chịu giúp làm.
Dương Phàm hơi cau mày, phát giác ra được sự không hợp lý:
- Không nên a! Chúng ta không phải là quân binh tạp nham gì, là quân thân cận của thiên tử, hệ chính trong cấm vệ quân, bọn họ không phải là không biết rõ vậy mà vẫn còn làm khó chúng ta sao?
Hứa Lương cười lạnh nói:
- Đâu chỉ có vậy! Khi bỉ chức đi Hộ Bộ lấy gạo, bọn họ còn nói với bỉ chức, Thiên Kỵ của chúng ta mới được thành lập, mà dự toán của Kế lại Hộ Bộ là đã được định sẵn từ đầu năm rồi, ngay khi đó thì không bao gồm có chúng ta,hiện nay chi tiêu của Triều đình eo hẹp không hề dồi dào, nhất thời không có cách xoay sở, sợ rằng quân lương này nhất thời không phát xuống được dù chỉ là một chút.
Trong mắt Dương Phàm chớp qua ác khí.
Hứa Lương lại nói:
- Trung Lang tướng, việc này không thể coi nhẹ được, quân chúng ta mới hình thành, đại bộ phận quân tốt đều được trọn lựa từ những quân xuất sắc nhất trong các cấm vệ quân xuất sắc, bọn họ đều biết chũng ta là cận vệ của thiên tử thì mới ồ ạt tới báo danh, nay nếu như đến quân giáp lương thực binh khí đều phát xuống chậm trễ thì lòng quân coi như hết.
Sắc mặt Dương Phàm nặng nề gật đầu, hắn cũng biết biết việc này quan trọng, quân của hắn đều từ trong đoàn quân ưu tú mà chọn ra quân ưu tú nhất, đại bộ phận đến từ Cấm vệ quân, những người này phần đông đều đánh trận và giết người qua, đều là tinh nhuệ trên chiến trường, nhưng bình thường thì không tránh được thêm mấy phần kiêu ngạo, bọn họ đồng ý hăng hái gia nhập “Thiên Kỵ” chủ yếu là nhìn vào nhánh đội quân này quy chế hơn so với tất cả đội quân khác, địa vị cũng cao hơn nhiều, nếu như sự việc này mà xảy ra thì lòng quân tất tan, Uy vọng của hắn cũng rơi xuống vực thẳm.
Nếu như nhánh quân đội này thành lập quân đã lâu có lẽ Dương Phàm có thể tạo dựng được uy vọng của hắn tại trong quân, có thể chắc chắn mà nắm giữ điều hành nhánh quân đội này, kể cả nhất thời có xuất hiện vấn đề lòng quân cũng không bị phân tán, nhưng “Thiên Kỵ”mới thành lập, hắn vẫn là chưa có khí thế vương bạo này, khiến cho những quân sĩ lão luyện lăn lộn từ trong xác người trở về đều đồng lòng quy thuận.
Nếu như thời gian này hắn không có ngựa không có áo giáp, không có vũ khí để cho sĩ binh thao luyện, lương thực phân phát không đủ, đến lương bổng đều không có để trả thì cái gọi là “Thiên Kỵ” chỉ là trò cười lớn mà thôi, lòng người khi đã phân tán muốn tập hợp lại sẽ khó hơn rất nhiều, ngoài ra sự việc đã náo loạn đến mức mất hết danh tiếng thì việc hắn muốn đững vững trong quân đội là không thể được.
- Không biết là kẻ nào muốn đối nghịch với ta đây? Không phải là nhân vật lớn có tiếng nói thì cho cũng không có người dám đồi nghịch với ta, dù sao đây cũng là quân cận vệ do hoàng đế đặc biệt chỉ lệnh
Dương Phàm lòng thầm kinh hãi, nhưng lại không biết tất cả nguyên do đều là do họa thủy Lý Khỏa Nhi kia mà ra, nhưng trước mắt cũng sắp tới cuối tháng rồi, khi đó không có lương bổng phân phát xuống thì đúng là trở thành trò cười lớn, phải lập tức giải quyết chuyện này, cũng không cần đi sâu tra xem rốt cuộc là ai có ý đồ đồi nghịch với hắn..
Dương Phàm lập tức nói:
- Ta lập tức đi Hộ Bộ, trước tiên giải quyết xong vấn đề lương thực và lương bổng, việc khác để từ từ tính sau, việc này ngươi trước tiên bảo mật chặt chẽ, không được để lộ một tí phong thanh nào ra ngoài!
Hứa Lương thận trọng gật đầu nói:
- Bỉ chức hiểu được lợi hại bên trong, không phải bây giờ vừa quay về đã lập tức tìm ngài đó sao, cũng chưa từng nói chuyện này với ai!
Dương Phàm yên tâm mà vỗ vai gã, dùng gã làm Tư mã thật đúng là tìm đúng người rồi, nếu như là Hoàng Húc Sưởng hoặc Mã Kiều, Sở Cuồng Ca bọn họ, chỉ sợ vừa vào nha môn liền làm rùm beng để cả thế giới đều biết rồi, khi đó thì đúng là sứt đầu mẻ chán, vạch áo cho người xem lưng.
Dương Phàm lập tức bảo Nhâm Uy dắt con ngựa chiến tới, đưa theo mấy tên thị vệ quay về thành, đi thẳng tới Hộ Bộ.
Hộ Bộ là bộ phận hành chính nắm giữ đất đai, nhân dân, gạo tiền cả thiên hạ, việc phải làm là cống phú, bộ máy Hộ Bộ có một Thượng thư, hai Thị Lang , bên dưới lập bốn Ty, hình thức giống như tổ chức của Hình bộ, Sử bộ và năm bộ khác, tên của Ty thứ nhất giống với tên của Bộ Nha cũng tên Hộ Bộ chỉ là sau chữ Bộ còn thêm chữ Ty, gọi toàn tên là Hộ Bộ Ty, sau Hộ Bộ Ty lại có Độ Chi Ty, Kim Bộ và Kho Bộ.
Hộ Bộ Ty nắm giữ các việc như hộ khẩu, cống nạp, lao dịch, miễn trừ, ưu phục, hôn nhân, thừa tự. Độ Chi Ty nắm giữ việc tô phú, ước định bội thu thích hợp của sản vật, lợi lộc thu được từ đường biển và trên đất liền, phân phối điều động tuế kế sinh ra. Kim Bộ nắm giữ việc nộp vào rút ra tại kho tàng của toàn thiên hạ, cân bằng số lượng dùng lượng. Kho Bộ nắm giữ các việc quân kho thiên hạ, xuất nạp tô thuế, lương lộc.
Dương Phàm nhất thời phân biệt không rõ mối quan hệ giữa bốn Ty nhưng hắn từng làm ở Lại Bộ và Hình Bộ biết được rằng Ty thứ nhất là bộ phận quan trọng nhất của toàn Nha, nhưng bất kỳ một việc lớn nào đều do Ty thứ nhất nắm quyền sử lý do vậy vừa đến Hộ Bộ liền lập tức chạy thẳng tới Hộ Bộ Ty.
Hộ Bộ Lang trung vốn là con trai lớn của Địch Nhân Kiệt là Địch Quang Tự, sau khi Địch Nhân Kiệt qua đời, ba người con trai sau khi cha qua đời liền tạm dừng chức lo việc tang về quê giữ hiếu, đợi ba năm sau thì phục chức lại, trước mắt vị Hộ Bộ Lang trung thay thế này tên là Tào Hàm, đừng xem y luận phẩm cấp thấp hơn so với Dương Phàm, nhưng gặp Dương Phàm quyền lớn trong tay tự nhiên thái độ đúng mực.
Tào Lang trung nghe Dương Phàm nói rõ ý đồ hắn tới, chỉ lành lạnh cười một cái, chậm rãi mà nói:
- Bổn Ty chỉ phụ trách căn cứ phân phát tiền lương, Độ Chi Ty chưa từng tiến hành dự toán đồi với những thứ mà Thiên Kỵ cần, bổn ty tự nhiên cũng không thể phân phối vô lý, chỉ cần bổn ty thấy được biểu phong cho lương bổng và phân phát do Độ Chi Ty đưa cho tất nhiên sẽ phân phát không thiếu một xu xuống “Thiên Kỵ”.
Dương Phàm nghĩ tới quân mới vừa được lập không nên phát sinh sự cố, vừa nghe Tào Lang trung nói đều có lý liền cũng khách khí mà nói tiếng cảm ơn, hỏi rõ chỗ của Độ Chi Ty liền theo hướng Độ Chi Ty mà đi tới.
Độ Chi Ty lang trung tên là Liễu Nam Tuyền, là người nước Thục, Dương Phàm vừa bước vào phòng ký tá của hắn ta liền ngửi thấy mùi chè nồng nặc, một tên hầu đang đun chè dưới nhà, nghe Dương Phàm nói rõ ý tới, tên Liễu Lang trung này lại rất nhiệt tình, lập tức mời ngồi lên ghế trên, chỉ bảo tên hầu dâng chè
Chè này tuy ngửi thì thơm nhưng sau khi thêm một số thứ như gừng tỏi vỏ quýt, muối váng đậu thì Dương Phàm liền không có phúc hưởng thụ nữa rồi, do vậy chỉ có thể cố gắng uống một ngụm liền đặt xuống, sau đó nói rõ ý mình tới.
Liễu lang trung phiêu phiêu bay bổng mà thưởng thức trà thơm, sau khi nghe Dương Phàm nói rõ ý tới liền lập tức rằng:
- Không sai, dự toán đó chính xác là do bổn ty làm, phàm là hạn nghạch cống lên trên, khoản chuyên để tồn kho, số lượng quan chức mua khoa cử, tiền các quan đút lót, vật phẩm thưởng ban đều có kế hoạch.
Bổn Ty cần phải tổng hợp các đường thu chi tài chính, tồng hợp thu chi thuể tô, dùng độ trong quân đội nhà nước, các thứ mà quân biên nhu cần, tiến hành ước tính, báo lên Thượng thư xem qua sau đó mới trình lên Hoàng đế phê chuẩn, có căn cứ đó mới có thể phân phát. Lượng dùng khổng lồ như vậy không thể tùy ý mà dự toán được do đó mỗi năm đều tiến hành dự toán vào khoảng thời gian đầu năm.
Thiên Kỵ vừa mới thành lập, nên đã bỏ lỡ thời gian dự toán của năm nay, bổn ty không thể tự ý đơn độc mà làm dự toán thêm các hạng mục thu chi cho bên các ngài, theo lệ cũ kiểu tạm thời tăng thêm thu chi đều do Hộ Bộ Ty trích cấp trước, cuối năm báo lại cho bổn ty, cho thêm vào dùng lượng thu chi của năm đó,dựa vào đó mà dự toán lượng chi thu năm sau.
Dương Phàm nghe ông ta nói liên hồi một lúc chỉ nghe hiểu một chuyện:
- Việc này ngươi vẫn là nên tìm Hộ Bộ ty để giải quyết, chúng ta chỉ phụ trách làm kế hoạch, mà mỗi năm chỉ có một lần, các ngươi không có tiền gạo lương bổng không liên quan gì đến chúng ta.
Kiểu đẩy đi đẩy lại như vậy thì không biết đến bao giờ mới xong, Dương Phàm hơi giận mà nói:
- Hộ Bộ Ty nói cần Độ Chi Ty các ông làm biểu chi tiết liền có thể dựa vào đó mà phát xuống vậy mà quý Ty lại nói Hộ Bộ Ty có thể tự mình phát xuống, cuối năm bổ xung biểu, các ngài ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, những binh lính dưới quyền của Dương mỗ phải đi tìm ai để đòi lương thực đút bụng đây?
Liễu Lang trung cười ha ha, vội nói:
- Tướng quân chớ vội, lương thực lương bổng bổn ty không nắm giữ, muốn đưa cho ngài cũng không có cách nào, việc này nói lại thực đúng là việc của Hộ Bộ Ty, Ngài làm khó Bổn Ty thực vô lý, thế này đi, Bổn quan chỉ cho ngài đường đi…
Liễu Lang trung nhấc chén trá nhấp ngon lành một miếng, chậm rãi lại nói tiếp:
-Tưởng quân có thể đi một chuyến Kho bộ, Kho bộ nắm giữ quân kho thiên hạ, xuất nạp thuế vụ, lộc lương, kho lương. Nếu bên họ có lượng tiền lương dồi dào bổn ty liền làm cho ngài một bảng biểu dự toán tạm thời, điều đó cũng không có gì khó mấy.
Liễu Lang trung nói đến đây liến đứng dậy, nói với tên hầu dưới nhà:
- Đi! Nói với Hà Viên ngoại, Trịnh chủ sự, hôm nay có thể có chút việc công, cần đi muộn một lúc, bảo những người trong bổn ty đợi tin của bổn quan.
Người ta đã nói đến mức như vậy rồi Dương Phàm còn biết làm gì nữa? Chỉ đành phải đứng dậy cáo từ, tiếp tục theo hướng Kho bộ đi gặp vị Trịnh Trung Bác Trịnh Lang trung.
Trịnh Lang Trung so với Tào Lang Trung và Liễu lang trung giảm đi mấy phần khí thế ung dung quan lớn của quan lớn Hộ Bộ, mặt đầy nếp nhăn, gương mặt gầy hóp, hai lông mày chữ bát, tổng thể là bộ dạng khuôn mặt khắc khổ lo nghĩ nhiều.
Dương Phàm tới Kho bộ, vừa mới nói một lượt ý đồ tới của mình, Trịnh lang trung mặt nhăn mày nhó hướng về hắn mà kêu khổ:
- Dương tướng quân, ý đò mà ngài tới đây hạ quan đã hiểu rõ rồi, nhưng hạ quan thực không tài không cán, ngài xem đó, đây là các hạng mục thu chi của năm nay, trong Kho của bổn ty trống rỗng, thực không rút ra được tiền lương thêm nữa rồi.
Trịnh Lang Trung vác ra quyển sổ sách dầy vô cùng tận, chấm ước bọt, từng trang từng trang lật ra chỉ cho Dương Phàm nói:
- Ngài xem, đây là cúng ứng lăng tẩm, hiến tế, dụng cụ hiến tế, bổng thực, khoa trường, quân lương càn, dịch trạm, bẩm thiện, thưởng ban, tu sửa, mua sắm, dệt may, tạp khuyển…
Còn chỗ này nữa, hai nơi Hà Bắc, Lũng Hữu liên tục có binh tai, tô thuế không nộp lên được, triều đình còn phải bổ sung thêm, đây là đầu năm phát xuống lương thực, tiền khoản. Ngài xem, đây là các khoản tiền mà Cấm vệ quân các nơi cần, đây là khoản tiền trích giúp nạn thủy tai tại Mân Chiết, đây là khoản nợ của Kiếm Nam đạo, Kiềm Nam đạo, khi…..
Dương Phàm cuối cùng không nhịn được nữa, trầm giọng nói:
- Trịnh lang trung, những việc này không liên quan gì đến bổn quan, Thánh thượng hạ dụ lệnh ta thành lập nhóm “ Thiên Kỵ”, Hoàng đế cũng không kém đến để đói quân, ta chỉ hỏi ngài, áo quần lương thực, lương bộc có thể trích cấp phát xuống?
Trịnh Lang trung đặt cuốn số dày vô cùng đó đặt lên bàn mặt mày nhăn nhó mà nói:
- Không có tiền!
- Ngươi…
Dương Phàm không kiềm chế được cơn tức, túm lầy cổ áo của hắn ta, mấy tên tiểu quan nhìn thấy nhất thời muốn lên phía trước giúp, Thân người gầy gò như cây củi khô của Trịnh Lang trung bị Dương Phàm nhấc lên cao lơ lửng giữa khoảng không, mặt nín đến đỏ bừng nhưng vẫn rất điềm đạm phất tay cấp dưới, mặt mày đau khổ mà nói với Dương Phàm:
- Thực sự không có tiền!
Dương Phàm gặp phải kiểu như đấm vào gối mềm thế này chẳng nhẽ thật sự một đấm đấm chết hắn ta, Dương Phàm dùng lực hất hắn ta xuống sàn nhà, nhấc chân bước đi, Trịnh Lang trung lảo đảo một chút, sau khi đứng vững, giương giọng hô lớn:
- Dương Tướng quân, Nội phủ xây dựng Minh Đường, Thiên Đường, đúc Cửu Đỉnh mượn chỗ chúng ta một khoản tiền lớn, nếu ngài có thể đòi được giúp chúng ta, hạ quan liền có tiền trả cho ngài tiền lương đó!
Dương Phàm phất tay áo, chỉ nghe một tiếng “ phang” một cái giá hoa ở cửa ra vào liền bay vèo, đập vào tường, cả chậu hoa lẫn giả gỗ đều rơi vỡ vụn.