Dương Phàm ra viên môn nghênh đón, Bùi quận mã vừa thấy Dương Phàm, lập tức vái chào, cảm kích nói: - Được sự giúp đỡ của Tướng quân, khiến cho Bùi mỗ tránh khỏi nỗi nhục nhã của phu nhân. Nay Bùi mỗ được triều đình thả ra ngoài làm Thứ sử Phu Châu, trước khi đi, đặc biệt đến nói lời cảm ơn với Tướng quân!
Dương Phàm vội hỏi: - Đây là việc bản quan nên làm, Bùi Quận Mã sao phải khách khí thế!
Bùi Tốn cười ha ha nói: - Bây giờ là Huyện mã, huyện mã!
Dương Phàm cười lớn, nói:
- Thời tiết nóng bức, mau vào trong trướng nói chuyện!
Dương Phàm dẫn Bùi Tốn vào trong trướng soái, chủ khách lần lượt ngồi xuống.
Bùi Tốn xem ra vô cùng vui vẻ với việc "lưu đày" Phu Châu lần này, nói liên tục. Dương Phàm tiện theo ý tứ của y, nói chuyện về Phu Châu, phát hiện vị này từ nhỏ sống ở kinh đô, hơn nữa vốn dĩ cũng chưa nghĩ đến có một ngày triều đình có thể thả một công tử thế gia ra ngoài Phu Châu, cũng hoàn toàn không hiểu rõ về nơi ấy.
Nói cách khác, y chỉ biết vùng đất nọ là một châu cấp cao, nông nghiệp và chăn nuôi phát triển, sản vật phì nhiêu, có thể khiến y sống thái bình vài năm, sau đó nở mày nở mặt hồi kinh. Ngoài ra, y chẳng biết gì nữa về Phu Châu, đến Phu Châu này cụ thể nằm ở vị trí nào cũng không rõ, chứ đừng nói là mối quan hệ khổng lồ hình thành trong quan phủ, đặc biệt là quan địa phương, có thể khiến cho lưu quan yếu thế mà triều đình phái tới đùa giỡn trong hàng loạt tấm màn đen tối.
Dương Phàm nhăn mặt, một quan lại giỏi giang lão luyện khôn khéo, đến địa phương cũng phải trải qua bao lâu mới có thể ổn định, trông đợi vào vị công tử này đương nhiên là không được thực tế cho lắm. Nhưng y là Thứ sử một châu, quyền bính trong tay, cũng có thể làm chút lợi cho mình.
Về phần muốn nắm bím tóc của Thẩm Mộc, chỉ e là không thể trông cậy vào y, người này kinh nghiệm đời còn ít, ít được tôi luyện, hay là đừng nói suy nghĩ của mình cho y biết thì hơn, tránh y vừa đến Phu Châu đã bị mấy lão giảo hoạt moi hết chi tiết, bây giờ sao lại không kết thân. Chỉ cần lúc nhờ y giúp đỡ, y toàn lực phối hợp là được.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm nén ý nghĩ nhắc nhở Bùi quận mã sau khi đến Phu Châu nhậm chức kiểm tra nghiêm ngặt nhà kho xuống, chỉ cùng y nói chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt, dân tình địa phương, thỉnh thoảng cũng nhắc tới một ít kiến thức phổ thông mà chủ quản một phương cần nắm giữ. Bùi quận mã mặc dù ở phương diện này kinh nghiệm thiếu, cũng rất là ham học hỏi.
Cẩn thận nghe Dương Phàm nói nửa ngày, Bùi quận mã vui vẻ nói: - Dương huynh là võ tướng, trước giờ chưa bao giờ làm quan địa phương, không ngờ lại hiểu rõ chính sự địa phương như lòng bàn tay.
Dương Phàm khiêm tốn cười nói: - Quận mã quá khen. Kỳ thật Dương mỗ đối với cái này cũng không rõ lắm, chỉ có điều quý phủ có mời một vị phụ tá, ha hả, vốn là Dương mỗ đảm nhiệm Hình Bộ lang trung, trợ giúp Dương mỗ xử lý chút sự tình. Từ đó mà đã học được ít thứ.
Bùi quận mã vừa nghe hai mắt tỏa ánh sáng. Vội vàng hỏi: - Dương huynh, vị này phụ tá, hiện giờ còn ở quý phủ?
Trong lòng Dương Phàm vừa động. Nói: - Đung vây a! Y nhất thời không có nơi đi thích hợp, khi ở cùng ta lại vô cùng hòa hợp, hiện giờ mặc dù không dùng đến nhiều lắm, nhưng vẫn là lưu hắn ở quý phủ, tạm thời giúp đỡ xử lý chút việc. Ha hả, có chút không biết trọng nhân tài rồi...
Bùi quận mã vỗ đùi, mừng rỡ nói: - Không dối gạt Dương huynh, tiểu đệ lần này được thả ra ngoài, thực sự hai mắt có cảm giác tối sầm, căn bản không biết tới địa phương nên làm quan như thế nào làm việc như thế nào. Tiểu đệ cũng nghe người ta nói địa phương này quan liêu dối trên lừa dưới, , trong lòng đang không yên vô cùng, không biết Dương huynh có thể đồng ý bỏ những thứ yêu thích?
Dương Phàm nhìn trừng y một cái thật sâu, bỗng nhiên mỉm cười: - Vi mà Dương mỗ mời làm phụ tá, tinh thông quan trường học vấn, vốn là một người trợ giúp chủ quan địa phương tốt nhất. Hiện giờ ở quý phủ của ta trông giữ phòng thu chi, đúng là không biết trọng nhân tài rồi, Bùi quận mã nếu có ý dùng u, nói vậy y cũng sẽ đồng ý đấy!
Bùi quận mã mừng rỡ nói: - Từ lúc gặp Dương huynh, chuyện tốt liên tục, Dương Phàm thật sự là sao may mắn của tiểu đề! Nếu vậy, bây giờ chúng ta thế này đi, tiểu đệ ít hôm nữa sẽ đi đến Quảng Châu, lát nữa mời Dương Phàm cùng ta về kinh, gặp mặt vị tiên sinh này!
Dương Phàm lặng lẽ lắc đầu: - Vị Bùi quận mã này thật là tính tình nóng nảy, thả người như y đến địa phương, thật sẽ bị những quan lại lão luyện làm cho quay vòng vòng. Ta phái một người đi phò tá y làm quan, gián tiếp cũng để khống chế y trong bàn tay ta.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm khẽ mỉm cười, nói: - Vậy thì tốt! Chỉ là bây giờ đang là giữa trưa, chúng ta qua thời điểm nóng nực nhất này đi cũng không muộn. Vi huynh vả lại bảo người chuẩn bị một bàn tiệc, ta và đệ uống rượu nói chuyện phiếm!
Bên này chuẩn bị tiệc rượu, Dương Phàm hé một khe hở ra từ soái trướng, gọi một gã thị vệ tâm phúc, dặn dò: - Nhanh đến "Thiên Khu" chọn lấy một vị từ những tiên sinh từng làm quan lại, quen thuộc tình hình địa phương Quan Trung lại đây, nhanh đến phủ của ta, đóng giả thành đợi khách, ta có sắp xếp!
Thị vệ kia nghe xong lập tức chuẩn bị ngựa vội vuàng đi về thành, Dương Phàm liền quay lại bên trướng soái, bắt đầu ăn uống tiệc rượu với Bùi Quận mã.
Đợi khi mặt trời dần khuất về phía tây, trong gió mang đến cảm giác mát mẻ, Dương Phàm ra khỏi viên môn, cùng Bùi quận mã đi đến kinh thành.
Bùi quận mã hơi ngà ngà say, bị gió vừa thổi qua, vô cùng vui sướng, như con chim được bỏ hàng rào gai góc, không còn gì hạnh phúc bằng.
Hai người từ An Hỉ Môn tiến vào thành Lạc Dương, qua cây cầu Lạc Hà, đi qua hai phường, chợt thấy mấy tên lính mặt mũi bầm dập, cùng dìu nhau đến. Dương Phàm vừa nhìn thấy bọn họ toàn thân là nhung phục màu đen, không hề giống với cấm quân bình thường, lập tức biết đây là bộ hạ của mình, không khỏi lấy làm kinh ngạc, lập tức ghìm ngựa chờ đợi.
Nhìn rõ hình dáng nhếch nhác của mấy người đó, Dương Phàm nhất thời giận tím mặt. Mấy tên lính kia thấy Dương Phàm, không khỏi vui mừng, đều vội vàng tranh lên phía trước, nằm rạp xuống mặt đất, cáo trạng kêu oan. Bọn họ mồm năm miệng mười, Dương Phàm cũng nghe không rõ, không khỏi lớn tiếng quát: - Im miệng!
Dương Phàm đảo mắt một lượt, thấy rõ trong đó có một người là đội trưởng, đang dùng tay che máu chảy dài trên mũi miệng, liền cầm roi chỉ vào gã, quát: - Ngươi nói!
Gã đội trưởng kia mặt đầy là máu, lẩm bẩm: - Trung Lang tướng, bọn ty chức được nghỉ đi tuần sai, vốn định đi chợ Nam chơi đùa một chút rồi quay về quân doanh, không ngờ trên đường gặp Kim Ngô Vệ, bọn họ cố ý đâm vào chúng tôi, chúng tôi chỉ mắng họ một câu, liền bị bọn họ đồng loạt xông lên hành hung một trận, kính xin tướng quân làm chủ cho chúng tôi!
Dương Phàm mặt trầm như nước, lạnh lùng hỏi: - Bọn họ đánh ngươi, ngươi liền bó tay chịu đánh sao?
Gã Hỏa Trưởng kia nói: - Bọn họ tuần phố, đông một hai chục người, gấp mấy lần ta, hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
Gã Hỏa trưởng bị Dương Phàm nhìn đến nỗi cúi đầu xuống, nói: - Hơn nữa, bọn họ có một vị Tuần phố dẫn theo quân, quan chức cao hơn hẳn chúng ta Ty chức không dám phản kháng
- Ha
Dương Phàm mỉm cười. vỗ nhẹ dây cương ở trong lòng bàn tay vài cái, đột nhiên quát: - Người đâu!
Bảy tám tên quan binh đi theo Dương Phàm, lập tức vâng một tiếng, Dương Phàm dùng dây cương chỉ về phía trước, quát: - Mỗi người mười trượng thật đau, đánh cho ta!
- Vâng!
Đám binh hộ tống này chỉ phục tùng mệnh lệnh của tướng quân, nhảy xuống ngựa, liền đi đến hai bên đường tìm hai thanh gậy to. Đè những tên lính vừa bị ăn đánh xuống dưới mặt đất, những binh lính kia cũng không dám phản kháng, cắn răng chịu hình. Mười gậy đánh xong, Dương Phàm hỏi: - Các ngươi có biết vì sao bản quan đánh các ngươi không?
Gã Hỏa trưởng kia hai tay chống trên mặt đất, cắn răng nói: - Biết! ty chức tuần tra xong không lập tức trở về quân doanh, còn đi dạo phố xá
- Nói nhảm! Nghĩ tiếp đi!
Gã Hỏa trưởng kia vốn dĩ chịu uất ức, nghe thấy Dương Phàm mắng, không khỏi ngẩn người ra, lại ngẫm nghĩ một chút, nói: - Vâng Là vì ty chức và Kim Ngô Vệ xảy ra xung đột, ẩu đả bên đường, xúc phạm
Dương Phàm hơi nghiêng thân mình về phía trước, nhìn chằm chằm vào gã, trầm giọng nói: - Bản quan đánh ngươi, chỉ vì một lý do, ngươi nhớ kĩ đây! Bởi vì, ngươi đã làm mất thể diện của Thiên Kỵ!
- Dạ? Gã Hỏa Trưởng quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm, tim đập mạnh và loạn nhịp.
Dương Phàm dùng roi ngựa như kiếm, hướng mạnh về phía gã, lớn tiếng nói: - Ngươi là ai? Ngươi là Thiên Kỵ, là thân vệ của Hoàng đế! Ngoại trừ Hoàng đế, ai có thể đánh ngươi? Ngươi bị người ta đánh, đến Thiên tử cũng phải hổ thẹn thay cho ngươi! Ngươi nhớ kĩ cho ta, ai muốn ức hiếp ngươi, thì tự mình tìm về, đừng chạy tới chỗ ta khóc sướt mướt như đàn bà, ta không thích nghe!
Gã Hỏa trưởng kia hai má đỏ bừng, gật đầu thật mạnh, lớn tiếng nói: - Ty chức nhớ rồi!
Dương Phàm lại lạnh lùng nhìn thoáng qua đám binh sĩ vừa chịu hình phạt xong, hời hợt nói: - Người ta đông người, chẳng lẽ các ngươi không có huynh đệ sao? Ít người đánh không lại bọn chúng, thì phải tìm huynh đệ hỗ trợ, điều này cũng cần ta phải dạy sao? Thật là một đám ngu!
Dương Phàm thúc ngựa đi nghênh ngang trước mặt bọn họ, nói thêm một câu: - Đừng làm mất mặt Thiên Kỵ! Có chuyện gì, ta chịu trách nhiệm!
Mấy tên binh sĩ Thiên Kỵ vừa bị ăn đánh nhìn bóng dáng của Dương Phàm khuất xa, nhiệt huyết sục sôi, cho đến khi bóng dáng Dương Phàm biến mất ở đầu phố, gã Hỏa trưởng kia mới nhảy dựng lên, lau mạnh máu ở mũi miệng, trở nên dữ tợn, xắn tay áo hô to: - Các huynh đệ hồi doanh! Bọn họ có nhiều người, chẳng lẽ bọn ta không có huynh đệ?
- Đúng! Hồi doanh! Mấy tên binh sĩ chịu đánh đứng lên, người chưa tàn tật, chân chưa què, tức tốc tiến về phía bắc thành. Đều là người cùng nhà, đám hộ tống dùng hình cũng lưu tay, chứ nào có đánh thật.
Bùi Quận mã cùng Dương Phàm đi về phía trước, thân thiết nói: - Đại tướng quân Kim Ngô Vệ là Hà Nội Vương, có thể
Dương Phàm nói:
- Trong lòng bản quan chỉ có thiên tử
Dương Phàm cũng không phải là người lỗ mãng. Hắn hôm qua cứu Bùi quận mã, đánh Vi quận mã, và trở mặt với Lý gia. Sáng sớm hôm nay Võ Tam Tư liền mượn cớ đưa đến cho hắn vò rượu "Tam Lặc Tương" của Ba Tư, một võ "Mã Lãng Tửu", còn có một bình "Kiếm Nam đốt xuân" thượng đẳng.
Tâm ý của Võ Tam Tư rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn nữa, có lão bảo hộ, ta còn có thể xảy ra chuyện gì?
Bảo các huynh đệ trả đòn, cũng là tìm lại trận này, thay hắn lấy lại thể diện. Giữa các quân binh thân thiết như huynh đệ, lực ngưng tụ kinh người, binh lại trung thành với tướng, có thể hi sinh cả mạng sống. Đối với những nam tử tâm huyết mà nói, cùng đoàn người ra kéo bè kéo cánh ra ngoài đánh nhau là biện pháp hữu hiệu nhất.
Bùi quận mã nhìn thấy Dương Phàm uy phong như thế, không khỏi hâm mộ, không khỏi tán thưởng: - Huynh trưởng uy phong, khiến cho người ta khâm phục. Tiểu đệ lúc nào hống hách được như vậy, mới không uổng là đấng nam nhi!
Dương Phàm thầm nghĩ: - Chỉ sợ điều mà ngươi muốn nhất chính là người chồng cứng rắn, tiếc là, ngươi cưới phải một nương tử ương ngạnh như vậy, lại có nhà mẹ đẻ là hoàng thất, đời này khỏi phải suy nghĩ. Ngoài miệng lại nói: - Chỉ là tính cách của người luyện võ thôi, có gì đâu mà hâm mộ. Đợi hiền đệ làm Thái thú một phương, trị dân, tiến cử hiền tài, quyết định chính sách, điều tra kẻ gian, lông mày vừa nhíu trăm người phủ phục, tay vừa nhấc trăm dân vái lạy, đó mới chính là khí phách, là uy phong!
Bùi quận mã nghe xong, lập tức mê mẩn.
An Thượng thư không biết những người này do Dương Phàm phái tới sao?
Đương nhiên biết. Nhưng y cho rằng tất nhiên Dương Phàm đến đây, trò khôi hài này cũng sẽ kết thúc. Những người này xông vào Hộ bộ, quấy công bếp, đánh Thượng thư, náo loạn trước mặt nhóm quan lại sai dịch làm việc tại các bộ các Ti như vậy, Dương Phàm không lo lắng kích khởi Hộ bộ phản kích lại mạnh mẽ sao?
Nếu hắn đến đây, hiển nhiên là cảm thấy sự tình đã huyên náo đủ rồi, hắn không muốn cũng phải xử lý tốt việc này, chỉ cần trò khôi hài này lập tức chấm dứt là tốt rồi, đám binh lính vô lại này căn bản không có da mặt, y là tiến si lưỡng bảng, Thượng thư đương triều, nhưng vẫn yêu quý da mặt đấy, vả lại đuổi đám người này cút đi rồi, y sẽ từ từ chơi lại bọn chúng.
Dương Phàm thấy vẻ mặt An Thượng Thư nhiệt tình, vội vã cầm tay của y, thân thiết hỏi han:
- Ngài là....
Trịnh lang trung đứng bên cạnh tóc tai bù xù khẩn trương đi lên nói:
- Vị này chính là Hộ bộ An Thượng thư!
An Thượng thư vừa thấy bộ dạng của Trịnh lang trung, không khỏi hoảng sợ, thất thanh nói:
- Trinh Lang Trung, ngươi làm sao vậy?
Trịnh lang trung đau buồn, "Mặt mày nhăn nhó" nói:
- An Thượng thư, hạ quan bị đám quan binh không biết phép tắc đánh đấy, Thượng thư, người của Hộ Bộ chúng ta từ trước đến nay chưa bao giờ nếm quả đắng như vậy, thật sự đám binh nô kia không coi chúng ta ra gì, hạ quan vừa đến đại doanh Thiên Kỵ...
Dương Phàm vội vàng ngăn cản nói:
- Chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, bản tướng quân đã nói với Trịnh Lang trung rồi, đã xử lý đám binh kia rồi, Thượng thư không cần phải lo lắng, đám quân tốt thô lỗ này không biết lễ tiết, cấp bậc lễ nghĩa, bản tướng quân sẽ dẫn bọn họ về nghiêm thêm quản giáo, Thượng Thư chớ tức giận nữa.
Dương Phàm dứt lời, lập tức xoay người nhìn đám binh lính kia, mặt lạnh lùng quát lên:
- Ai cho phép các ngươi tự ý rời khỏi đại doanh đến Hộ bộ đến lấy quân lương? Bản tướng quân không phải đã nói, quân lương nhiều lắm trì hoãn một hai tháng sẽ được phát ra, các ngươi còn biết quân kỷ quốc pháp hay không, hử?
Tiêu Vũ Khách xuất thân phường Tu Văn cùng hắn, kỳ quái nói:
- Dương tướng quân. Riêng nhà của ngươi đã mở mấy cửa hiệu mặt tiền, đương nhiên không lo ăn uống, nhưng già trẻ cả nhà ta toàn bộ đều dựa vào chút quân lương nhỏ này để sống đấy, một hai tháng đối với Dương tướng quân ngươi chẳng là gì, nhưng với một nhà già trẻ của tiểu nhân thì không thể chờ thêm được nữa. Qua một hai tháng nữa thì cả nhà già trẻ của ta đều chết đói hết rồi, lúc đó mới phát quân lương ư, phát cái rắm ấy!
- Ngươi thật to gan! Nhiễu loạn Hộ bộ, còn dám chống đối thủ trưởng, người đâu, đem hắn bắt lại cho ta!
Dương Phàm xanh mặt hét lớn. Nhâm Uy và vài tên thân binh lập tức như lang như hổ đánh về phía Tiêu Vũ Khách.
- Ai dám lại đây!
Tiêu Vũ Khách còn chưa nói, binh lính càn quấy bên cạnh gã cùng chạy đến Hộ bộ gây rối đến đứng chắn trước mặt Tiêu Vũ Khách, có người nói:
- Hoàng đế còn không để binh đói kém, làm binh phải ăn lương, hoàn toàn chính đáng. Dương tướng quân, ngươi có xứng làm tướng quân không, người ta cố ý làm khó dễ, cắt xén lương bổng của ngươi, ngươi còn muốn khúm núm, chó vẩy đuôi mừng chủ!
- Người ta nói binh hùng như gấu, còn nghĩ là thật. Không phải là bởi tướng quân vô năng như ngươi, các huynh đệ sao có thể ngay cả lương bổng cũng không được lĩnh, ngươi còn hung hăng đòi thị uy với các huynh đệ nhà mình, lão tử đây không nhận tướng quân ngươi nữa.
Bọn họ rống to, Dương Phàm càng giận, nhảy dựng lên mắng:
- Hắn, còn có hắn nữa, bắt hết lại, trước tiên đánh hai mươi quân côn, còn các ngươi nữa, làm phải hết rồi. Quân pháp như thiên, bản tướng quân còn trị không được các ngươi sao.
Đám người Nhâm Uy nhào tới bắt mấy binh lính càn quấy, nhóm binh lính càn quấy:
- Chúng ta không ăn cơm, ngươi không làm được chủ. Chúng ta chỉ tới Hộ Bộ ăn cơm thừa canh cặn, khóc lóc kể lể chút oan khuất với các lão gia các nha các ti một chút thôi, cẩu quan ngươi lại tới đây lạm thi quân pháp, không phục, không phục, chúng ta không phục!
Mấy chục người tất cả đồng thanh “Không phục", âm thanh chấn động mái nhà, song phương giằng co như vậy, An Thượng thư thấy thế, dường như biết Dương Phàm thật sự không nắm rõ tình huống, không ngờ đánh cả người nhà mình, bất giác cũng bất ngờ, nhưng chuyện tiếp theo càng khiến y không ngờ thêm.
Song phương này vừa động thủ, có gì quơ được đều cầm lấy đập xuống, đám công sai mang theo thủy hỏa côn đứng ở đằng kia hay là côn bổng trong tay sai dịch đều bị cướp lấy, song phương liền đấu đá trước cửa đại sảnh Hộ Bộ. Máy người Nhâm Uy “tay mềm chân mềm” chỉ biết phô trương thanh thế, hoàn toàn không phải là đối thủ của những binh lính du côn kia, liên tiếp bị trúng mấy quyền, thảm bại chạy tới bên Dương Phàm, kêu lớn:
- Binh sĩ bất ngờ làm phản, cứng rắn chắn không được, tướng quân đi mau!
Dương Phàm quá sợ hãi, quay đầu chạy vào trong hành lang của Hộ bộ, hắn trước khi chạy còn rất có nghĩa khí, kéo theo An Thượng Thư, còn Trịnh Lang trung sớm đã bị những lính du côn kia làm cho hoảng sợ, vừa thấy nhóm binh lính càn quấy này đấu đá, ngay cả quan tướng bản doanh của mình mà cũng đánh, tức thì sợ tới mức kêu ầm lên ôm đầu ngồi xổm xuống một cây cột ngay đó.
Những binh lính du côn kia khua côn bổng lên, chạy đuổi theo vào đại sảnh, ra vẻ đuổi đánh cẩu quan là Dương Phàm, lại “lách ca lách cách” gặp gì đập nấy, thấy gì đáng giá đều thuận tay cướp đi. Dương Phàm kéo theo An Thượng Thư đâm quàng đâm xiên, tránh né qua các cột, trốn tránh chung quanh, thảm hại vô cùng.
Nhân viên làm việc tại các Ti các Nha môn đều thể hiện thân phận của mình cho nhóm binh lính thấy nhằm tránh tai bay vạ gió, tiện đà đứng im tại chỗ, đưa mắt nhìn quanh, mặt mày hớn hở.
‘Ầm” một tiếng, tấm biển “Cửu Thức kinh bang” tại chính đường của Hộ Bộ đã bị nhóm binh lính nổi cơn điên này đập trúng nặng nề rơi xuống đất, làm An Thượng thư hết hồn.
Dương Phàm kéo y chạy ra cửa sau, nói:
- Binh sĩ Cấm quân luôn ngang ngược kiêu ngạo, lần này Hộ bộ nợ quân lương, bản tướng quân hiểu được Hộ bộ khó xử, nhưng đám thô hán này lại không hiểu những khó khăn của chúng ta, chỉ quan tâm tới cái miệng ăn của mình mà tùy ý làm bậy, thực là đau đầu. Lúc này bản tướng quân không đánh lại số đông được, cũng không còn cách nào khác, đợi khi nào quay về điều binh đến, sẽ tiếp tục nghiêm trị bọn chúng cũng không muộn!
- Dương tướng quân...
An Thượng thư còn chưa nói xong, đã thấy Dương Phàm ném mình xuống, cùng vài thân binh bỏ trốn mất dạng. An Thượng thư không biết nói gì hơn:
- Dương Phàm này giả bộ cũng không tồi, đây chẳng phải là đùa giỡn ta sao?
Nhưng Dương Phàm đúng là đang đùa giỡn y, một trận “đàn áp” như vậy, hắn chẳng sợ An Thượng thư bẩm báo ngự tiền.
An Thượng thư đang vừa hận vừa giận, Trịnh lang trung tóc tai bù xù không biết lại từ chỗ nào chui ra, hoảng sợ nói:
- Thượng thư, không tốt rồi, những tên binh nô kia đập bể ổ khóa nhà kho, nói là Hộ bộ không phát lương nên bao giấy gán nợ, giấy bút nghiên mực, lương than ....đều bị bọn họ cướp sạch rồi.
An Thượng thư vừa nghe vậy tức thì không kiềm chế được cơn giận, đấm ngực dậm chân nói:
- Buồn cười, thật quá buồn cười, Dương Phàm, bản quan cùng ngươi thề không đội trời chung!
An Thượng thư vừa mới thề xong, Tả thị lang Lưu Thanh phái hai Thư lại thê thảm chạy tới, gọi người dựng thang lên đầu tường vung áo bào trèo lên trên. An Thượng thư thấy vậy, hét lớn:
- Lưu Thị lang, ngươi chạy đi đâu?
Lưu Thanh quay đầu nhìn thấy là An Thượng thư, vội nói:
- Thượng thư đi mau, đám lính du côn kia điên rồi, đang đập phá điên loạn trong nha môn, gặp người đánh người, gặp đồ đập đồ! Ai nha, bọn họ chạy tới rồi. Thượng thư đi mau!
An Thượng thư vừa nghiêng đầu, chỉ thấy vài cấm quân đánh đang hăng, giống như trâu điên đang từ xa vọt tới bên này, hai chân đạp thình thình làm mặt đất rung động, y lập tức hoảng hốt, lúc này cũng không dám để ý tới thân phận nữa, nêu mình thật sự bị đánh, cho dù sau này Hoàng đế làm thịt đám binh nô kia, thì bản thân y cũng không đổi được một thân nguyên lành.
An Thượng thư khẩn trương lên thang đuổi theo Lưu Thị lang. Trịnh lang trung vừa thấy, vội vàng nấp sau vại hoa sen bên tường. An Thượng thư xưa nay sống an nhàn đã quen, chưa từng phải chạy trốn bao giờ, chứ đừng nói là leo thang, lúc này sốt ruột không ngờ lại leo được rất nhanh, đuổi theo Lưu Thị lang trèo lên tường cao.
Hai cấm quân kia một khiêng một cái rương nến, một khiêng một rương nghiên mực, chạy đến chỗ cây thang ở bức tường, thuận tiện đá một cái, làm cái thang lật nghiêng đi, “bùm” một tiếng đập lớn, làm vỡ một cái vại nước, nước trong vại ầm ầm chảy ra, vừa đúng đổ vào Trịnh Lang trung đang ngồi xổm sau vại.
An Thượng thư và Lưu Thị lang đứng ở đầu tường, tường kia cao chừng hai trượng, đứng ở phía trên nhìn phía dưới choáng váng đầu, hơn nữa đầu tường thế ngói, dưới chân rất trơn, hai người khẩn trương ngồi xuống bám vào đầu tường, sợ hãi. Mặt tường kia sớm đã có mấy quan sai nhìn thấy, thét to:
- Là ai trên tường, dám trèo lên Lại Bộ!
Lưu Thị lang vội la lên:
- Đừng khẩn trương! Mỗ là Hộ bộ Lưu Thị lang, vị này chính là An Thượng thư của chúng ta.
An Thượng thư xấu hổ mặt già đỏ bừng, ôm đầu tường thò mặt xuống quát to với Trịnh Lang trung đang ngồi xổm ôm đầu phía dưới:
- Đồ ngu! Còn không nâng thang lên!
Trịnh lang trung lau nước trên mặt, đứng lên định nâng cái thang kia, nhưng thang bị kẹt trong vại lớn, căn bản không nhổ ra được.
Lúc này, bên kia Lại Bộ cũng nhốn nháo chạy nhanh đi bẩm báo, khiến cho các quan lại sai dịch các ti các phòng đều chạy đến xem náo nhiệt, vừa thấy Hộ Bộ Thượng Thư và Hộ bộ Thị lang trèo tường, mọi người hi hi ha ha, rất náo nhiệt.
Chỉ chốc lát sau, Lại bộ Thiên quan Dương Kỳ cũng nghe tin chạy tới, vừa thấy An Thượng Thư trèo trên tường, không khỏi vuốt rua cười to, ở phía dưới vừa chắp tay vừa an ủi y, nhướn mày nháy mắt cười nói:
- An Thượng thư, thật sự là có nhã hứng nha, giữa ban ngày đấy, không biết trèo lên tường cao là muốn làm chuyện gì vậy?
An Thượng thư ở trên tường chắp tay đáp lễ, cười khổ nói:
- Dương Thiên quan, chớ để giễu cợt An mỗ nữa, đám binh lính kia quá càn quấy, đám binh nô đó, tên Dương Phàm kia...
An Thượng thư đột nhiên nghiêng đầu, quay sang Trịnh Lang trung đang nỗ lực ôm thang lên, rít gào:
- Đồ ngu kia, sao không lấy đá đập nát cái vại?
Nha môn Hộ Bộ bừa bãi, An Thượng thư ở trong đống hỗn độn cắn răng cười lạnh, răng nghiến trèo trẹo.
Tả Thị lang Cừu Linh Chi giọng căm hận nói:
- Thiên kỵ làm bậy như thế, Thượng thư nên tới Ngự tiền cáo trạng hắn, xem hắn giải thích như thế nào!
An Thượng thư lườm gã một cái, nói:
- Nếu Hoàng đế hỏi Thiên kỵ vì sao tới Hộ bộ tranh cãi ầm ĩ, nói như thế nào? Đối với thân sơ, Hoàng đế sẽ có thái độ gì, ngươi cũng biết chứ không phải không biết.
Cừu Thị lang nói:
- Nhưng, ta và ngươi là đường đường là quan to tam phẩm triều đình, Hộ bộ ta là lớp nhóm lục bộ nha môn, để mặc đám binh lính càn quấy này ở nha môn sao, hiện giờ Hộ Bộ ta biến thành trò cười của Lục bộ rồi, thể diện triều đình ở đâu? Thể diện Thượng thư ở đâu? Chúng ta....
An Thượng thư giơ tay ngăn gã lại, lạnh lùng thốt:
- Ngươi đi nói chuyện phát sinh này cho Võ Đại tướng quân biết, nói nếu hắn không ra mặt giải quyết việc này, vậy thì khi đám binh càn quấy kia đến, bản quan không thể không khuất phục!
Cừu Thị lang giật mình nói:
- An Thượng thư!
An Lăng Vũ phất tay áo, mặt tái xanh nói:
- Nếu Dương Phàm giống như lúc trước đảm nhiệm Hinh bộ đối phó với Đại Lý tự, tìm khuyết điểm của đối phương ở khắp nơi, nắm giữ nhược điểm của đối phương, theo lý mà cố gắng, bản quan muốn đối phó với hắn tự nhiên dễ như trở bàn tay, nhưng bản quan thực không nghĩ tới Dương Phàm sẽ bày ra kế dùng một đám binh lính càn quấy kia, binh nô chân trần không sợ không có giày để đi đấy, chuyện này mà thật sự náo loạn đến Ngự tiền, bản quan mới là không còn mặt mũi rồi. Chuyện này là ngươi kéo vào đấy, tự ngươi đi xử lý đi.
An Lăng Vũ dứt lời phẩy tay áo bỏ đi, Cừu Thị Lang thì thào hai tiếng, đành phải dậm chân, vội vàng rời phủ, đi tìm Võ đại tướng quân!