Dương Phàm vẫn đứng ngây người ra, hắn vẫn luôn tự hỏi chủ nhân của Thái Vân cô nương là ai, và người đó có lòng quan tâm chiếu cố tới hắn như vậy là có mục đích gì. Nhưng cho dù sức tưởng tượng của hắn có phong phú tới đâu cũng không thể nào nghĩ được rằng bà ta chính là muốn hắn trở thành “nhân tình” của Thái Bình công chúa Lý Lệnh Nguyệt.
Lý Lệnh Nguyệt dung mạo như hoa, kiều diễm, say đắm lòng người. Cùng Tiết Thiệu bảy năm ân ái, nàng ta chưa bao giờ có hành động không phải đạo làm vợ. Điều đó cho thấy từ trong tiềm thức, trong cốt tủy nàng đã không phải là một người phụ nữ phóng đãng. Một người phụ nữ như vậy, một khi đã thật lòng thích ai thì sẽ dành trọn trái tim mình cho người đó, bất kể là có thể cho người đó danh phận hay không.
Giống như mẹ nàng là đương kim Võ hậu với Tiết Hoài Nghĩa cũng vậy. Mặc dù bà ta đã gần như chạm tay được vào ngai vàng, và việc chỉ ân sủng duy nhất một người là không thể, thế nhưng tình cảm và sự sủng ái của bà ta dành Tiết Hoài Nghĩa kia trước sau không thay đổi. Huống hồ là vị Thái Bình công chúa kia thì càng chẳng cần phải nói, tuổi trẻ tình thâm tràn đầy nhiệt huyết, nếu ai đó may mắn được nàng để mắt tới thì vinh hoa phú quý chắc chắn hưởng cả đời cũng không hết.
Đặc biệt là Thái Bình công chúa không giống với mẹ nàng, hiện giờ nàng mới 24 tuổi, vẫn đang ở cái tuổi xuân xanh, cho dù nàng không có địa vị và quyền lực như bây giờ, chỉ cần dựa vào dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn kia của nàng thôi là đã đủ để vô số đàn ông trong thiên hạ phải khao khát rồi. Lại thêm vào thân phận cao quý khó lòng với tới của nàng hiện giờ, thử hỏi, người đàn ông nào có thể kháng cự được sự hấp dẫn như vậy?
Cho nên, công chúa Thiên Kim nói ra sự thật về mục đích của mình một cách rất thản nhiên mà không hề suy nghĩ xem liệu Dương Phàm có thể sẽ cự tuyệt hay không.
Tiền vàng, sắc đẹp, quyền bính, đưa tay ra một cái là có.
Một người nguyện nhảy vào đám cháy để lấy một triệu tiền thưởng, lợi ích béo bở đã dâng đến tận mặt như vậy rồi, liệu hắn sẽ từ chối sao?
Nhìn thần sắc kinh ngạc của Dương Phàm, công chúa Thiên Kim chỉ nghĩ rằng hắn vui mừng quá đến mức ngây người, ả không khỏi mỉm cười nói:
- Nhị Lang không cần phải lo lắng, hôm đó Thái Bình cũng rất chú ý tới ngươi đó. Bổn cung đã xem xét ngươi kĩ càng rồi, ha ha, nếu nhìn kĩ thì thần thái của ngươi cũng có vài phần giống Tiết Phò mã đó. Dung mạo mặc dù không thể nào giống nhau được hoàn toàn nhưng thần thái cũng có bảy tám phần tương tự. Khó trách nha đầu Lệnh Nguyệt kia vừa thấy ngươi thì đã...
Công chúa Thiên Kim bật cười một tiếng, lại nói:
- Tuy nhiên, nếu như ngươi tới trước mặt Thái Bình rồi thì không thể tự do phóng túng giống trên phố, cũng không thể có hành vi thô tục vô lễ được. Bổn cung gọi ngươi lại đây là muốn dạy cho ngươi trước một chút quy củ phép tắc trong phủ quý nhân, đồng thời...
Công chúa Thiên Kim liếc mắt sang Dương Phàm một cái, trong mắt liền nảy sinh một tia xuân ý:
- Tiểu lang quân chàng tuy rằng dung mạo tuấn tú nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, cũng chắc vẫn chưa tới nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi), việc nam nữ e là cũng không có kinh nghiệm, nếu muốn được Thái Bình thực sự yêu thích thì chỉ dựa vào dung mạo thì không đủ...
Dứt lời, Công chúa Thiên Kim liền ngồi dịch qua một bên, ánh mắt đưa tình, giọng đầy ẩn ý, nói:
- Nhị Lang đêm nay cũng đừng về nữa mà lại ở quý phủ của Bổn cung đi. Đợi khi ngươi có đủ bản lĩnh rồi qua được cửa ải của Bổn cung thì Bổn cung sẽ cho ngươi tới gặp Thái Bình. Ha ha, ngoại trừ phò mã ra thì Thái Bình chưa từng ân ái với người đàn ông nào khác. Muốn mê hoặc được người đàn bà như vậy thì chỉ có cách là phải chăm chỉ luyện tập mà thôi.
Lúc đầu Dương Phàm nghe thấy những lời này của ả thì lập tức nghĩ ngay tới mỹ nhân ngư áo đỏ xinh đẹp như hoa kia, quả nhiên trong đầu hắn cũng nảy sinh chút tà niệm. Nhưng đó chỉ là phản ứng rất bình thường của một người đàn ông đối với một người khác phái xinh đẹp mà thôi, hắn hoàn toàn không có ý định làm một gã trai lơ giống Liễu Quân Phan kia, như vậy chẳng khác nào một món đồ chơi trên giường của một người phụ nữ quyền quý.
Một bà lão lục tuần như công chúa Thiên Kim lại dùng thân thể để mời gọi một chàng thanh niên chưa tới hai mươi như hắn, chỉ cần nghĩ tới thôi Dương Phàm đã cảm thấy lợm giọng. Hắn giữ thẳng lưng, nghiêm nghị nói:
- Công chúa đúng là có ý tốt chiếu cố tới ta, nhưng Dương Phàm ta làm người cũng có quy tắc của riêng mình. Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, ta không bao giờ có ý định làm cái trò quỵ lụy dưới gối đàn bà để cầu vinh hoa phú quý cả. Tâm ý lần này của Công chúa, xin thứ cho Dương Phàm không dám tiếp nhận. Cáo từ!
Dương Phàm dứt lời, đứng dậy bước đi, nụ cười trên môi công chúa Thiên Kim bỗng vụt tắt. Ả không bao giờ có thể ngờ rằng một tên phường đinh cỏn con như Dương Phàm lại có chí khí đến như vậy. Vốn dĩ chỉ cần gật đầu một cái là bao nhiêu vinh hoa quý sẽ dâng đến tận mặt hắn, vậy mà...hắn lại tỏ ra không chút tiếc nuối mà cự tuyệt một lời đề nghị không thể hấp dẫn hơn như vậy. Điều này khiến cho ả nhất thời không kịp phản ứng, cho tới khi Dương Phàm đã bước qua chỗ bình phong, công chúa Thiên Kim mới như sực tỉnh lại, tức giận quát:
- Đứng lại!
Dương Phàm bước chậm lại, khẽ quay người, dáng vẻ không kiêu ngạo cũng không nhún nhường, nói:
- Chẳng hay điện hạ còn có gì chỉ giáo?
Công chúa Thiên Kim vừa kinh sợ vừa tức giận ngồi thụp xuống, trong lòng vội vàng cân nhắc, chợt như bừng tỉnh ra điều gì đó, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Lẽ ra khi nghe thấy một đề nghị hấp dẫn như vậy thì hắn phải hoan hỉ chấp nhận ngay mới phải cả. Đừng nói một kẻ không tiếc tính mạng nhảy vào biển lửa vì một triệu tiền thưởng như hắn, ngay cả đám văn nhân thi sĩ, tự cho mình là hậu duệ của thánh nhân, cứ mở mồm ra là giảng giải đạo nghĩa kia, trong lòng thực ra cũng mơ còn chẳng được một tấc lên giời như thế. Dương Phàm này trẻ người non dạ, e ngại sự cách biệt quá lớn về tuổi tác nên mới không muốn lên giường với mình mà thôi.
Công chúa Thiên Kim tự đưa ra giải thích cho việc Dương Phàm thẳng thừng từ chối lời đề nghị mà ả đưa ra. Thấy Thái Bình công chúa có vẻ rất quan tâm tới tên tiểu tử này, bà ta muốn dẫn hắn hắn lên giường, mục đích chính là để lấy lòng Thái Bình công chúa. Chỉ cần bỏ công ra dạy dỗ tên tiểu tử này một chút về cách đưa đẩy làm vui lòng đàn bà, rồi cho hắn vài cơ hội trèo lên giường Thái Bình, tới lúc hai bên đã tình nồng ý thắm không thể dứt ra được rồi thì còn sợ gì Thái Bình sẽ không tiếp nhận tâm ý của mình!
Nghĩ đến đây, công chúa Thiên Kim liền bất chấp xấu hổ, nói:
- Người thiếu niên này, thật chẳng biết tốt xấu gì cả! Nếu Bổn cung muốn đàn ông thì chỉ cần vung tay một cái thì đàn ông trong thiên hạ sẽ chen nhau xếp hàng dài rồi. Ta chẳng qua là có ý tốt muốn dạy dỗ cho ngươi bản lĩnh làm vui lòng Thái Bình mà thôi. Ngươi lại chê Bổn cung già, vậy thì...vậy thì gọi Thái Vân tới hầu hạ ngươi đi, ngươi cố gắng để ý một chút, học hỏi các kĩ năng trên giường. Đàn ông ấy, chỉ có dung mạo thôi thì không thể lấy lòng phụ nữ được đâu.
Thực ra Thái Vân vẫn chưa đi xa mà đứng ngay sau tấm bình phong để chờ nhận lệnh, thấy công chúa Thiên Kim nói như vậy thì vừa mừng vừa lo, một thiếu niên dung mạo anh tuấn động lòng người như Dương Phàm dâng cho nàng thì chẳng khác nào mỡ để miệng mèo.
Thái Vân này sinh ra đã có tính háo dâm, nếu không trước kia nàng ta đâu có gian díu với một gã bán thuốc đầu đường như Phùng Tiểu Bảo. Chỉ có điều Dương Phàm lại là người mà công chúa Thiên Kim đã ngắm tới từ trước nên nàng ta mới không dám “ăn vụng” của chủ mà thôi. Chẳng ngờ quanh đi quang lại cuối cùng vẫn là mình được hưởng đầu tiên.
Thái Vân đang vui như mở cờ trong bụng thì chợt nghe Dương Phàm cười lạnh một tiếng, nói:
- Công chúa điện hạ nói rất đúng, nam nhi, không phải chỉ dựa vào vẻ bề ngoài là có thể chiếm được trái tim người phụ nữ. Nam nhi sống ở trên đời, dung mạo chỉ là thứ yếu, cái quan trọng nhất chính là bản lĩnh và chí khí. Đó cũng chính là phẩm cách của nam nhi đại trượng phu.
- Mạnh Kha có nói: “Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất, (tạm dịch: không để tiền tài danh vọng cám dỗ làm lu lờ ý chí) đó mới là đại trượng phu chân chính.” Dương Phàm ta tuy chỉ là một gã thất phu đường phố, nhưng nếu phải khom lưng uốn gối hầu hạ đàn bà thì cho dù ngày ngày được ôm mỹ nhân, quyền lực trong tay, phú quý khắp người thì cũng chẳng có gì vui vẻ. Ta không thèm làm cái loại bã thuốc như vậy!
Nói năng hùng hồn như vậy xong, Dương Phàm lập tức ngang nhiên phất ao ra đi, bỏ lại công chúa Thiên Kim ở phía sau, mặt trắng bệch ra vì tức giận.
Từ “Bã thuốc” này bắt nguồn từ một một truyện cười trên phố, truyện kể rằng có một vị đế vương nọ một hôm thấy hoàng hậu và chúng phi tần đầy vẻ u sầu, da dẻ cũng không tốt, bèn truyền ngự y tới. Ngự y liền kê đơn: “Thanh niên trai tráng tám tên.” Mấy ngày sau, Hoàng đế đi tuần hồi cung, thấy chúng phi tần ai nấy mặt mũi hồng hào rạng rỡ thì mừng lắm. Lại thấy tám gã thanh niên bủng beo gầy gò lần lượt tiến ra, kinh sợ hỏi:
- Các ngươi là ai?
Ngự y trả lời:
- Bã thuốc!
Truyện cười dân gian này được người ta truyền lưu rất rộng, ngay cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu cũng biết đến. Công chúa Thiên Kim đương nhiên cũng đã nghe truyện cười này, giờ bị Dương Phàm lấy ra để châm biếm thì nỗi tức giận đang kìm nén bấy lâu bỗng phun trào.
Thái Vân cô nương thấy tình hình như vậy, bất giác có chút hoảng sợ, nghe tiếng bước chân của Dương Phàm đã xa dần, nàng mới liều mình bước vào phòng ngủ của công chúa. Công chúa Thiên Kim đang ngồi ở trên giường, ngực đập liên hồi, mặt tím tái đi vì giận. Thái Vân cô nương kinh hãi thốt lên:
- Công chúa?
Mắt của Công chúa Thiên Kim đột nhiên xẹt qua tia hung dữ, ả trầm giọng nói:
- Đi, giết chết hắn cho ta!
Thái Vân sững người, do dự đáp:
- Công chúa, vô cớ giết người, e là...
Công chúa Thiên Kim cười lạnh một tiếng, nói:
- Sao lại là vô cớ? Tiểu tặc này đêm hôm lẻn vào phủ đệ của Bổn cung ăn cắp, bị gia đinh quý phủ đánh giết tại chỗ, có gì mà không thể! Đi mau!
Thái Vân run lên bần bật, vội vàng “Vâng” một tiếng rồi xoay người vội vã chạy ra sắp xếp mọi việc.
Lúc Dương Phàm ra khỏi phòng ngủ của công chúa Thiên Kim thì trời đã tối. Đèn từ khắp các dãy hành lang, trong các căn phòng đều đã được thắp lên. Dương Phàm vốn định tìm một gã nô bộc trong phủ công chúa để dẫn hắn ra ngoài nhưng ở đây không một bóng người, cảnh tượng vắng vẻ đến lạ kì.
Việc đám công chúa trong Hoàng thất nuôi trai lơ trong nhà thì không ai không biết, bởi họ thường hay dẫn những gã nhân tình của mình đi du ngoạn săn bắn, nên chuyện này cũng chẳng có gì là bí mật nữa. Thế nhưng ở trong nhà thì cũng phải giữ thể diện một chút, ví dụ như công chúa Thiên Kim đã con cháu đầy đàn rồi nên đâu thể phóng đãng một cách công khai được? Bởi thế nên cần có nhiều kẻ hầu người hạ đứng ngoài để đánh tiếng.
Sắc trời mỗi lúc một tối, nếu còn chậm trễ thì cổng phường sẽ đóng mất, Dương Phàm thấy bốn bề vắng lặng bèn tự mình bước dọc theo dãy hành lang.
Vì mưa triền miên mãi không dứt nên sắc trời cứ âm u như vậy, lại đã sắp về đêm nên cảnh vật càng có vẻ tĩnh mịch u ám hơn. Mây đen đã hạ gần như chạm xuống tận mái nhà, mưa giăng trắng xóa khắp hai bên hành lang.
Bên một dãy hành lang có một hồ nước. Trên mặt hồ có một cây cầu chín nhịp dẫn tới một tòa tiểu lâu ba tầng tinh xảo, thanh lịch. Từ phía tiểu lâu đó nhìn qua, nước mưa táp vào lá sen rồi rớt xuống mặt hồ, khiến cho những cánh hoa lắc lư theo gió. Những bong bóng nước tự sinh ra rồi lại tự tan biến đi...
Cửa sổ trên tầng cao nhất của tiểu lâu này đang mở rộng cánh. Một vị trung niên văn sĩ áo bào trắng như tuyết ngồi đối diện cửa sổ, trước mặt y bày một cây đàn cổ. Bài trí trong căn phòng hết sức đơn giản, từng chiếc cột đỡ, từng chiếc kỷ, chiếc bàn đều phảng phất nét cổ điển ưu nhã. Bức tường trắng như tuyết treo đầy những bức văn thơ.
Cách đó không xa là một lò sưởi đang cháy, than vẫn còn đỏ rực trong lò. Khi lửa trong đã lò cháy lớn, nước trong chiếc bình có quai với hình dáng cổ điển đã sôi sùng sục. Bên lò có đặt một tấm tràng kỉ, bên trên bày biện các dùng cụ pha chế trà, các loại trà với đủ sắc đủ hương. Một thiếu nữ mình vận bộ y phục màu lá sen xanh nhạt đang ngồi trên tràng kỉ pha trà.
Vị thiếu nữ này, chính là Thiên Ái Nô.
Dương Phàm vẫn đứng ngây người ra, hắn vẫn luôn tự hỏi chủ nhân của Thái Vân cô nương là ai, và người đó có lòng quan tâm chiếu cố tới hắn như vậy là có mục đích gì. Nhưng cho dù sức tưởng tượng của hắn có phong phú tới đâu cũng không thể nào nghĩ được rằng bà ta chính là muốn hắn trở thành “nhân tình” của Thái Bình công chúa Lý Lệnh Nguyệt.
Lý Lệnh Nguyệt dung mạo như hoa, kiều diễm, say đắm lòng người. Cùng Tiết Thiệu bảy năm ân ái, nàng ta chưa bao giờ có hành động không phải đạo làm vợ. Điều đó cho thấy từ trong tiềm thức, trong cốt tủy nàng đã không phải là một người phụ nữ phóng đãng. Một người phụ nữ như vậy, một khi đã thật lòng thích ai thì sẽ dành trọn trái tim mình cho người đó, bất kể là có thể cho người đó danh phận hay không.
Giống như mẹ nàng là đương kim Võ hậu với Tiết Hoài Nghĩa cũng vậy. Mặc dù bà ta đã gần như chạm tay được vào ngai vàng, và việc chỉ ân sủng duy nhất một người là không thể, thế nhưng tình cảm và sự sủng ái của bà ta dành Tiết Hoài Nghĩa kia trước sau không thay đổi. Huống hồ là vị Thái Bình công chúa kia thì càng chẳng cần phải nói, tuổi trẻ tình thâm tràn đầy nhiệt huyết, nếu ai đó may mắn được nàng để mắt tới thì vinh hoa phú quý chắc chắn hưởng cả đời cũng không hết.
Đặc biệt là Thái Bình công chúa không giống với mẹ nàng, hiện giờ nàng mới tuổi, vẫn đang ở cái tuổi xuân xanh, cho dù nàng không có địa vị và quyền lực như bây giờ, chỉ cần dựa vào dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn kia của nàng thôi là đã đủ để vô số đàn ông trong thiên hạ phải khao khát rồi. Lại thêm vào thân phận cao quý khó lòng với tới của nàng hiện giờ, thử hỏi, người đàn ông nào có thể kháng cự được sự hấp dẫn như vậy?
Cho nên, công chúa Thiên Kim nói ra sự thật về mục đích của mình một cách rất thản nhiên mà không hề suy nghĩ xem liệu Dương Phàm có thể sẽ cự tuyệt hay không.
Tiền vàng, sắc đẹp, quyền bính, đưa tay ra một cái là có.
Một người nguyện nhảy vào đám cháy để lấy một triệu tiền thưởng, lợi ích béo bở đã dâng đến tận mặt như vậy rồi, liệu hắn sẽ từ chối sao?
Nhìn thần sắc kinh ngạc của Dương Phàm, công chúa Thiên Kim chỉ nghĩ rằng hắn vui mừng quá đến mức ngây người, ả không khỏi mỉm cười nói:
- Nhị Lang không cần phải lo lắng, hôm đó Thái Bình cũng rất chú ý tới ngươi đó. Bổn cung đã xem xét ngươi kĩ càng rồi, ha ha, nếu nhìn kĩ thì thần thái của ngươi cũng có vài phần giống Tiết Phò mã đó. Dung mạo mặc dù không thể nào giống nhau được hoàn toàn nhưng thần thái cũng có bảy tám phần tương tự. Khó trách nha đầu Lệnh Nguyệt kia vừa thấy ngươi thì đã...
Công chúa Thiên Kim bật cười một tiếng, lại nói:
- Tuy nhiên, nếu như ngươi tới trước mặt Thái Bình rồi thì không thể tự do phóng túng giống trên phố, cũng không thể có hành vi thô tục vô lễ được. Bổn cung gọi ngươi lại đây là muốn dạy cho ngươi trước một chút quy củ phép tắc trong phủ quý nhân, đồng thời...
Công chúa Thiên Kim liếc mắt sang Dương Phàm một cái, trong mắt liền nảy sinh một tia xuân ý:
- Tiểu lang quân chàng tuy rằng dung mạo tuấn tú nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, cũng chắc vẫn chưa tới nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng tuổi), việc nam nữ e là cũng không có kinh nghiệm, nếu muốn được Thái Bình thực sự yêu thích thì chỉ dựa vào dung mạo thì không đủ...
Dứt lời, Công chúa Thiên Kim liền ngồi dịch qua một bên, ánh mắt đưa tình, giọng đầy ẩn ý, nói:
- Nhị Lang đêm nay cũng đừng về nữa mà lại ở quý phủ của Bổn cung đi. Đợi khi ngươi có đủ bản lĩnh rồi qua được cửa ải của Bổn cung thì Bổn cung sẽ cho ngươi tới gặp Thái Bình. Ha ha, ngoại trừ phò mã ra thì Thái Bình chưa từng ân ái với người đàn ông nào khác. Muốn mê hoặc được người đàn bà như vậy thì chỉ có cách là phải chăm chỉ luyện tập mà thôi.
Lúc đầu Dương Phàm nghe thấy những lời này của ả thì lập tức nghĩ ngay tới mỹ nhân ngư áo đỏ xinh đẹp như hoa kia, quả nhiên trong đầu hắn cũng nảy sinh chút tà niệm. Nhưng đó chỉ là phản ứng rất bình thường của một người đàn ông đối với một người khác phái xinh đẹp mà thôi, hắn hoàn toàn không có ý định làm một gã trai lơ giống Liễu Quân Phan kia, như vậy chẳng khác nào một món đồ chơi trên giường của một người phụ nữ quyền quý.
Một bà lão lục tuần như công chúa Thiên Kim lại dùng thân thể để mời gọi một chàng thanh niên chưa tới hai mươi như hắn, chỉ cần nghĩ tới thôi Dương Phàm đã cảm thấy lợm giọng. Hắn giữ thẳng lưng, nghiêm nghị nói:
- Công chúa đúng là có ý tốt chiếu cố tới ta, nhưng Dương Phàm ta làm người cũng có quy tắc của riêng mình. Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, ta không bao giờ có ý định làm cái trò quỵ lụy dưới gối đàn bà để cầu vinh hoa phú quý cả. Tâm ý lần này của Công chúa, xin thứ cho Dương Phàm không dám tiếp nhận. Cáo từ!
Dương Phàm dứt lời, đứng dậy bước đi, nụ cười trên môi công chúa Thiên Kim bỗng vụt tắt. Ả không bao giờ có thể ngờ rằng một tên phường đinh cỏn con như Dương Phàm lại có chí khí đến như vậy. Vốn dĩ chỉ cần gật đầu một cái là bao nhiêu vinh hoa quý sẽ dâng đến tận mặt hắn, vậy mà...hắn lại tỏ ra không chút tiếc nuối mà cự tuyệt một lời đề nghị không thể hấp dẫn hơn như vậy. Điều này khiến cho ả nhất thời không kịp phản ứng, cho tới khi Dương Phàm đã bước qua chỗ bình phong, công chúa Thiên Kim mới như sực tỉnh lại, tức giận quát:
- Đứng lại!
Dương Phàm bước chậm lại, khẽ quay người, dáng vẻ không kiêu ngạo cũng không nhún nhường, nói:
- Chẳng hay điện hạ còn có gì chỉ giáo?
Công chúa Thiên Kim vừa kinh sợ vừa tức giận ngồi thụp xuống, trong lòng vội vàng cân nhắc, chợt như bừng tỉnh ra điều gì đó, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Lẽ ra khi nghe thấy một đề nghị hấp dẫn như vậy thì hắn phải hoan hỉ chấp nhận ngay mới phải cả. Đừng nói một kẻ không tiếc tính mạng nhảy vào biển lửa vì một triệu tiền thưởng như hắn, ngay cả đám văn nhân thi sĩ, tự cho mình là hậu duệ của thánh nhân, cứ mở mồm ra là giảng giải đạo nghĩa kia, trong lòng thực ra cũng mơ còn chẳng được một tấc lên giời như thế. Dương Phàm này trẻ người non dạ, e ngại sự cách biệt quá lớn về tuổi tác nên mới không muốn lên giường với mình mà thôi.
Công chúa Thiên Kim tự đưa ra giải thích cho việc Dương Phàm thẳng thừng từ chối lời đề nghị mà ả đưa ra. Thấy Thái Bình công chúa có vẻ rất quan tâm tới tên tiểu tử này, bà ta muốn dẫn hắn hắn lên giường, mục đích chính là để lấy lòng Thái Bình công chúa. Chỉ cần bỏ công ra dạy dỗ tên tiểu tử này một chút về cách đưa đẩy làm vui lòng đàn bà, rồi cho hắn vài cơ hội trèo lên giường Thái Bình, tới lúc hai bên đã tình nồng ý thắm không thể dứt ra được rồi thì còn sợ gì Thái Bình sẽ không tiếp nhận tâm ý của mình!
Nghĩ đến đây, công chúa Thiên Kim liền bất chấp xấu hổ, nói:
- Người thiếu niên này, thật chẳng biết tốt xấu gì cả! Nếu Bổn cung muốn đàn ông thì chỉ cần vung tay một cái thì đàn ông trong thiên hạ sẽ chen nhau xếp hàng dài rồi. Ta chẳng qua là có ý tốt muốn dạy dỗ cho ngươi bản lĩnh làm vui lòng Thái Bình mà thôi. Ngươi lại chê Bổn cung già, vậy thì...vậy thì gọi Thái Vân tới hầu hạ ngươi đi, ngươi cố gắng để ý một chút, học hỏi các kĩ năng trên giường. Đàn ông ấy, chỉ có dung mạo thôi thì không thể lấy lòng phụ nữ được đâu.
Thực ra Thái Vân vẫn chưa đi xa mà đứng ngay sau tấm bình phong để chờ nhận lệnh, thấy công chúa Thiên Kim nói như vậy thì vừa mừng vừa lo, một thiếu niên dung mạo anh tuấn động lòng người như Dương Phàm dâng cho nàng thì chẳng khác nào mỡ để miệng mèo.
Thái Vân này sinh ra đã có tính háo dâm, nếu không trước kia nàng ta đâu có gian díu với một gã bán thuốc đầu đường như Phùng Tiểu Bảo. Chỉ có điều Dương Phàm lại là người mà công chúa Thiên Kim đã ngắm tới từ trước nên nàng ta mới không dám “ăn vụng” của chủ mà thôi. Chẳng ngờ quanh đi quang lại cuối cùng vẫn là mình được hưởng đầu tiên.
Thái Vân đang vui như mở cờ trong bụng thì chợt nghe Dương Phàm cười lạnh một tiếng, nói:
- Công chúa điện hạ nói rất đúng, nam nhi, không phải chỉ dựa vào vẻ bề ngoài là có thể chiếm được trái tim người phụ nữ. Nam nhi sống ở trên đời, dung mạo chỉ là thứ yếu, cái quan trọng nhất chính là bản lĩnh và chí khí. Đó cũng chính là phẩm cách của nam nhi đại trượng phu.
- Mạnh Kha có nói: “Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất, (tạm dịch: không để tiền tài danh vọng cám dỗ làm lu lờ ý chí) đó mới là đại trượng phu chân chính.” Dương Phàm ta tuy chỉ là một gã thất phu đường phố, nhưng nếu phải khom lưng uốn gối hầu hạ đàn bà thì cho dù ngày ngày được ôm mỹ nhân, quyền lực trong tay, phú quý khắp người thì cũng chẳng có gì vui vẻ. Ta không thèm làm cái loại bã thuốc như vậy!
Nói năng hùng hồn như vậy xong, Dương Phàm lập tức ngang nhiên phất ao ra đi, bỏ lại công chúa Thiên Kim ở phía sau, mặt trắng bệch ra vì tức giận.
Từ “Bã thuốc” này bắt nguồn từ một một truyện cười trên phố, truyện kể rằng có một vị đế vương nọ một hôm thấy hoàng hậu và chúng phi tần đầy vẻ u sầu, da dẻ cũng không tốt, bèn truyền ngự y tới. Ngự y liền kê đơn: “Thanh niên trai tráng tám tên.” Mấy ngày sau, Hoàng đế đi tuần hồi cung, thấy chúng phi tần ai nấy mặt mũi hồng hào rạng rỡ thì mừng lắm. Lại thấy tám gã thanh niên bủng beo gầy gò lần lượt tiến ra, kinh sợ hỏi:
- Các ngươi là ai?
Ngự y trả lời:
- Bã thuốc!
Truyện cười dân gian này được người ta truyền lưu rất rộng, ngay cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu cũng biết đến. Công chúa Thiên Kim đương nhiên cũng đã nghe truyện cười này, giờ bị Dương Phàm lấy ra để châm biếm thì nỗi tức giận đang kìm nén bấy lâu bỗng phun trào.
Thái Vân cô nương thấy tình hình như vậy, bất giác có chút hoảng sợ, nghe tiếng bước chân của Dương Phàm đã xa dần, nàng mới liều mình bước vào phòng ngủ của công chúa. Công chúa Thiên Kim đang ngồi ở trên giường, ngực đập liên hồi, mặt tím tái đi vì giận. Thái Vân cô nương kinh hãi thốt lên:
- Công chúa?
Mắt của Công chúa Thiên Kim đột nhiên xẹt qua tia hung dữ, ả trầm giọng nói:
- Đi, giết chết hắn cho ta!
Thái Vân sững người, do dự đáp:
- Công chúa, vô cớ giết người, e là...
Công chúa Thiên Kim cười lạnh một tiếng, nói:
- Sao lại là vô cớ? Tiểu tặc này đêm hôm lẻn vào phủ đệ của Bổn cung ăn cắp, bị gia đinh quý phủ đánh giết tại chỗ, có gì mà không thể! Đi mau!
Thái Vân run lên bần bật, vội vàng “Vâng” một tiếng rồi xoay người vội vã chạy ra sắp xếp mọi việc.
Lúc Dương Phàm ra khỏi phòng ngủ của công chúa Thiên Kim thì trời đã tối. Đèn từ khắp các dãy hành lang, trong các căn phòng đều đã được thắp lên. Dương Phàm vốn định tìm một gã nô bộc trong phủ công chúa để dẫn hắn ra ngoài nhưng ở đây không một bóng người, cảnh tượng vắng vẻ đến lạ kì.
Việc đám công chúa trong Hoàng thất nuôi trai lơ trong nhà thì không ai không biết, bởi họ thường hay dẫn những gã nhân tình của mình đi du ngoạn săn bắn, nên chuyện này cũng chẳng có gì là bí mật nữa. Thế nhưng ở trong nhà thì cũng phải giữ thể diện một chút, ví dụ như công chúa Thiên Kim đã con cháu đầy đàn rồi nên đâu thể phóng đãng một cách công khai được? Bởi thế nên cần có nhiều kẻ hầu người hạ đứng ngoài để đánh tiếng.
Sắc trời mỗi lúc một tối, nếu còn chậm trễ thì cổng phường sẽ đóng mất, Dương Phàm thấy bốn bề vắng lặng bèn tự mình bước dọc theo dãy hành lang.
Vì mưa triền miên mãi không dứt nên sắc trời cứ âm u như vậy, lại đã sắp về đêm nên cảnh vật càng có vẻ tĩnh mịch u ám hơn. Mây đen đã hạ gần như chạm xuống tận mái nhà, mưa giăng trắng xóa khắp hai bên hành lang.
Bên một dãy hành lang có một hồ nước. Trên mặt hồ có một cây cầu chín nhịp dẫn tới một tòa tiểu lâu ba tầng tinh xảo, thanh lịch. Từ phía tiểu lâu đó nhìn qua, nước mưa táp vào lá sen rồi rớt xuống mặt hồ, khiến cho những cánh hoa lắc lư theo gió. Những bong bóng nước tự sinh ra rồi lại tự tan biến đi...
Cửa sổ trên tầng cao nhất của tiểu lâu này đang mở rộng cánh. Một vị trung niên văn sĩ áo bào trắng như tuyết ngồi đối diện cửa sổ, trước mặt y bày một cây đàn cổ. Bài trí trong căn phòng hết sức đơn giản, từng chiếc cột đỡ, từng chiếc kỷ, chiếc bàn đều phảng phất nét cổ điển ưu nhã. Bức tường trắng như tuyết treo đầy những bức văn thơ.
Cách đó không xa là một lò sưởi đang cháy, than vẫn còn đỏ rực trong lò. Khi lửa trong đã lò cháy lớn, nước trong chiếc bình có quai với hình dáng cổ điển đã sôi sùng sục. Bên lò có đặt một tấm tràng kỉ, bên trên bày biện các dùng cụ pha chế trà, các loại trà với đủ sắc đủ hương. Một thiếu nữ mình vận bộ y phục màu lá sen xanh nhạt đang ngồi trên tràng kỉ pha trà.
Vị thiếu nữ này, chính là Thiên Ái Nô.